Buổi trưa, đón nắng ấm mùa đông, tuyết lại bắt đầu rơi lả tả. Sau khi ba người Kỳ Xán ăn cơm xong, Phương Dã lại ngồi xổm cạnh hàng rào sân thượng xem lúc nào Lương Thiên về, Kỳ Xán thì vào trong lều thay thuốc cho Lục Khiếu.
Sau khi đổi thuốc xong, Kỳ Xán đang muốn rời đi thì Lục Khiếu vẫn luôn không nói một lời bỗng lên tiếng: “Chúng ta tâm sự đi.”
Bàn tay đang thu dọn thuốc của Kỳ Xán dừng lại, sau đó đi ra ngoài cất thuốc, chẳng bao lâu sau đã quay lại.
“Anh muốn nói chuyện gì?” Kỳ Xán ngồi xuống đối diện Lục Khiếu, hỏi: “Muốn thuyết phục em?”
“Đúng.” Lục Khiếu giơ hai tay đang bị còng lên, tỏ vẻ hiện tại anh cũng chỉ có thể dùng mồm mép.
Kỳ Xán đã từng nghĩ nếu như bên Lương Thiên không đáng tin thì bọn họ nên làm gì. Cũng không phải là anh không tin Tân Đàm, mà là có thể nhiều thêm một con đường, thêm một lợi thế thì cũng không hẳn là không thể. Có lẽ anh có thể đạt được thứ mình muốn trên người Lục Khiếu.
“Vậy thì em nghe.”
“Dù mấy lời này nghe có hơi nhàm tai, nhưng anh không thể không nói. Từ trước đến nay em sống trong khu thất thủ, nơi này nguy hiểm cỡ nào không cần anh nói em cũng biết. Nhưng em có biết là sau khi xác định trong khu vực này không còn người sống sót, bên khu an toàn sẽ ngừng cung cấp điện và nước cho nơi này không? Hành động rà soát cứu viện kéo dài gần nửa năm, hiện tại đã tiến vào hồi kết. Em không ở đây lâu được đâu.”
Sắc mặt Kỳ Xán không thay đổi, bởi vì ngay từ đầu anh đã quyết định cùng tới nhà cũ ở ngoại ô với Tân Đàm.
Lục Khiếu nhìn vẻ mặt Kỳ Xán thì biết anh ấy chưa thuyết phục được Kỳ Xán. Anh ấy cũng không bỏ cuộc, tiếp tục nói: “Đúng là Lương Thiên là một nghiên cứu viên có năng lực vô cùng xuất chúng, nhưng cô ta rắp tâm bất chính. Bây giờ em tin tưởng cô ta, lại không thể đảm bảo cô ta sẽ vĩnh viễn đáng tin. Hơn nữa điều kiện nơi này đơn sơ, nếu như thân thể Tân Đàm thật sự có vấn đề thì cô ta cũng rơi vào tình trạng không bột đố gột nên hồ.”
Lục Khiếu đã biết thí nghiệm của Lương Thiên không thành công, hoặc là thành công một nửa. Đây là kết luận anh ấy có được sau khi nghe họ nói chuyện lúc sáng, nếu không Tân Đàm sẽ không cố chấp yêu cầu Lương Thiên giúp cô kiểm tra thân thể. Hơn nữa còn có một khả năng khác, chính là...
“Dược tính thuốc thử mà Lương Thiên nghiên cứu rất mạnh, bình thường đều sẽ có tác dụng phụ. Tác dụng trên người Tân Đàm, anh đoán là em đã từng thấy rồi, nếu không em cũng sẽ không lựa chọn để Lương Thiên kiểm tra sức khỏe cho cô ấy.”
“Anh có thể nói rõ cho em biết, tác dụng phụ là không thể nghịch chuyển, bởi vì lúc Lương Thiên nghiên cứu căn bản sẽ không cân nhắc tới hậu quả của việc thất bại!”
“Hẳn là em cũng biết cô ta không đáng tin đến mức nào.”
Đương nhiên là Kỳ Xán biết, những điều Lục Khiếu nói anh đều từng suy nghĩ, cho nên thứ anh muốn nghe không phải những lời này. Anh hỏi: “Nói một chút về Viện Khoa học bên Thịnh Thành đi.”
“Anh biết là em không muốn Tân Đàm bị coi như vật thí nghiệm, sau khi quay về khu an toàn anh sẽ truyền tin báo tình huống của Tân Đàm cho Viện Khoa học. Các giáo sư đức cao vọng trọng sẽ không ép buộc cô ấy mà sẽ chỉ hỗ trợ cô ấy. Bọn họ đáng tin hơn Lương Thiên nhiều.”
“Đồng dạng, Thịnh Thành là thủ đô, Viện Khoa học có kỹ thuật tiên tiến nhất, dụng cụ tinh vi nhất và nhân viên nghiên cứu vĩ đại nhất, tốt hơn mấy cái máy móc nát cần phải dựa vào máy phát điện nhiều.”
“Quan trọng nhất là, Kỳ Xán, em quên mất là quốc gia đứng sau Viện Khoa học. Quốc gia sẽ bảo vệ các em, cho nên em không cần lo lắng... Nếu như, anh nói là nếu, Tân Đàm thật sự có thể cống hiến gì đó cho vụ tai họa này, chẳng lẽ cô ấy không nên tới Thịnh Thành à?”
Kỳ Xán mím chặt môi, anh đã sớm nghĩ tới điểm này. Nhưng... nhưng...
“Đàm Đàm chỉ là một cô gái nhỏ.” Kỳ Xán khẽ nói, trong đôi mắt đen nhánh sáng ngời dần hiện lên vẻ mờ mịt.
Anh không biết đi Thịnh Thành sẽ mang đến cho Tân Đàm cơ hội hay nguy hiểm, anh chỉ biết là Tân Đàm sợ bị nghiên cứu như một vật thí nghiệm.
Lục Khiếu trầm ngâm một lát, biết không thể ép Kỳ Xán quá mức, anh ấy lấy lui làm tiến, nói: “Thế này đi, chúng ta có thể đến khu an toàn trước, chờ sau khi thu được câu trả lời từ Viện Khoa học lại quyết định. Kỳ Xán, chẳng lẽ em cảm thấy Lương Thiên đáng tin hơn nước A chúng ta à?”
Vừa so sánh là biết ngay.
“Đương nhiên là không!” Kỳ Xán lập tức cãi lại, thái độ của anh có phần buông lỏng. Anh nói: “Em sẽ nghiêm túc cân nhắc lời anh nói. Em muốn chờ Đàm Đàm về hỏi rõ ràng tình huống rồi mới quyết định xem có thuyết phục cô ấy giúp anh không.”
Lục Khiếu gật đầu: “Anh chờ câu trả lời từ các em. Đồng thời, Kỳ Xán, anh cũng hứa với em, anh sẽ cố gắng hết khả năng của mình để bảo vệ em và Tân Đàm.”
“Cảm ơn.” Đôi mắt luôn luôn sáng ngời của Kỳ Xán lúc sáng lúc tối, anh nói bằng giọng khàn khàn.
“Cho nên em có thể cởi còng tay cho anh không? Anh sẽ tôn trọng lựa chọn của các em.”
Kỳ Xán lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm Lục Khiếu bằng ánh mắt dò xét.
“Em hẳn là biết, anh khác với Lương Thiên. Chẳng lẽ em cho rằng Lương Thiên đáng tin hơn anh à?”
Chỉ cần so sánh, vẫn như cũ vừa nhìn là biết.
“Cũng không phải, nhưng Tân Đàm nhìn thấy anh không bị còng tay có thể sẽ sợ hãi. Thầy Lục, xin lỗi. Anh lại chịu uất ức mấy ngày vậy.”
...
Lương Thiên cũng không biết trong cùng một ngày mà danh dự của mình bị bôi nhọ tận hai lần, giờ phút này cô ta còn đang hôn mê chưa tỉnh. Úc Gia Trí nằm trên mặt đất một lúc lâu, đổi mấy tư thế cũng không thấy Kỳ Xán tìm đến, chờ đến phát chán rồi ngủ quên mất.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vào lúc chạng vạng tối tuyết ngừng rơi, ánh mặt trời vàng rực chiếu lên nền tuyết trắng mênh mông. Ánh sáng tươi đẹp xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào phòng, phủ lên khuôn mặt tái nhợt của Tân Đàm.
Cuối cùng cô gái đang yên giấc ngủ say cũng từ từ mở mắt. Lúc đầu vẻ mờ mịt trong mắt cô còn chưa rút đi, cô ngơ ngác nằm một lúc, vẻ ngơ ngác trong hai mắt mới chậm rãi tan mất, ký ức trước khi hôn mê hiện lên trong đầu.
Đây đã là lần thứ ba.
Tân Đàm cố sức ngồi dậy, quay đầu nhìn lại thì giật cả mình. Bởi vì Lương Thiên đang nằm cạnh ngăn kéo bàn trà, trong tay còn cầm một cái ống tiêm trống rỗng, Úc Gia Trí thì ngủ chổng vó trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Sao lại thế này?
Tân Đàm không rõ ràng cho lắm. Cô đoán là Lương Thiên chưa từ bỏ ý định muốn ra tay với cô nên bị Úc Gia Trí ngăn cả, sau đó cả hai cùng chịu thiệt hại, Lương Thiên ngã xuống đất không dậy nổi, Úc Gia Trí anh dũng hi sinh.
Tân Đàm không ngờ Úc Gia Trí lại có nghĩa khí như vậy. Cô cảm động cực kỳ, lập tức đứng lên đi đến cạnh Úc Gia Trí muốn rơi mấy giọt nước mắt thì Úc Gia Trí bất ngờ xoay người.
À, còn sống.
Sau khi Tân Đàm nhận ra điểm này thì không để tâm tới Úc Gia Trí nữa. Cô đi tới cạnh Lương Thiên, lúc này mới phát hiện tay áo bên trái của Lương Thiên đã bị vén lên đến khuỷu tay, trên cánh tay tái nhợt có hai lỗ kim vô cùng dễ thấy.
Tân Đàm cầm ống tiêm trống rỗng trong tay Lương Thiên lên, sau đó nhặt nốt một cái ống tiêm khác rồi đặt cả lên bàn trà.
Thật ra Tân Đàm có thể đoán được tình huống hiện tại của Lương Thiên là như thế nào. Cô nghĩ đến những lời Lương Thiên nói trước khi mình hôn mê lần thứ ba... Tôi muốn tiêm virus zombie và huyết thanh S-S01 vào cơ thể cô cùng lúc, tôi muốn nhìn phản ứng trung hòa của hai loại thuốc thử trong cơ thể cô trên dụng cụ.
Do cô không chịu thử cho nên Lương Thiên bèn tự thử trên người mình, bởi vì không chỉ cơ thể cô có điểm đặc biệt, thể chất không bị zombie lây nhiễm của Lương Thiên cũng vậy. Lương Thiên tự tiêm hai loại thuốc thử vào người mình, mặc dù cô ta không thể quan sát bằng dụng cụ nhưng lại có thể tự mình trải nghiệm.
Ánh mắt Tân Đàm di chuyển, nhìn xuống cánh tay chi chít lỗ kim của Lương Thiên. Lúc trước không để ý, hiện tại khi Lương Thiên thực sự dùng bản thân làm thí nghiệm, Tân Đàm nhìn hai lỗ kim bắt mắt kia thì mới phát hiện Lương Thiên điên cuồng cỡ nào.
... Nhưng cuối cùng Lương Thiên vẫn không thừa dịp cô ngất đi tiêm thuốc thử vào trong người cô, Tân Đàm biết rõ không phải là vì Úc Gia Trí.
Tâm trạng của Tân Đàm có hơi phức tạp. Cô giơ tay thăm dò hơi thở của Lương Thiên, tìm được hô hấp yếu ớt của cô ta, chứng tỏ Lương Thiên còn sống.
Hiện tại cô cũng không biết nên làm gì, chỉ có thể mang Lương Thiên về chờ đợi.
Tân Đàm đi đến cạnh Úc Gia Trí còn đang nằm ngáy o o, lắc lắc anh ta: “Dậy.”
Úc Gia Trí không hề nhúc nhích, ngủ rất say.
Tân Đàm đứng dậy, bình tĩnh nói: “Ăn cơm.”
“Được rồi! Tới liền tới liền!” Úc Gia Trí lập tức bắn người dậy, đợi nhìn thấy khuôn mặt lạnh nhạt của Tân Đàm, anh ta lại trợn mắt ngã xuống đất, hô to: “Tân Đàm xác chết vùng dậy rồi!”
Tân Đàm: “... Đừng bày trò nữa, không quay lại là không kịp bữa tối đâu.”
“Đúng nhỉ!” Úc Gia Trí lại đứng dậy, sau đó tò mò hỏi Tân Đàm: “Sao cô còn chưa chết?”
Tân Đàm rằn xúc động muốn nói một câu tiếng nước A duyên dáng(*) xuống, nói: “Lương Thiên còn đang hôn mê, anh cõng cô ta về đi.”
(*) Câu chửi tục quốc dân.
“Không cõng nổi.”
“Tôi vẫn hơi không thoải mái, không còn sức.” Tân Đàm vừa mới hôn mê tỉnh lại, sắc mặt và màu môi đều trắng bệch, lại thêm cô mặc một cái váy đông trắng như tuyết khiến toàn thân đều tái nhợt không thôi.
Lúc này Úc Gia Trí mới bất đắc dĩ đồng ý.
Bọn họ còn chưa kịp đi ra văn phòng đã nhìn thấy ngoài cửa văn phòng có hai bóng người nhanh chân bước về phía họ, một người là Kỳ Xán, người còn lại là Lục Khiếu đang bị còng tay.
Kỳ Xán nhìn thấy Tân Đàm hoàn hảo không xây xát gì thì thở phào một hơi. Anh chạy đến trước mặt cô, khẽ hỏi: “Sao sắc mặt cậu tệ thế? Kết quả thế nào rồi?”
Ra ngoài một chuyến chẳng có kết quả gì, đã thế Lương Thiên còn hôn mê. Tân Đàm bất đắc dĩ lại mờ mịt, lắc đầu với Kỳ Xán.
Kỳ Xán cũng nhìn thấy Úc Gia Trí đang cõng Lương Thiên, tạm thời cũng chỉ có thể bỏ qua chuyện này. Anh tháo chiếc khăn màu đen trên cổ mình xuống, quấn lên cổ Tân Đàm.
“Bên ngoài đang có tuyết, đừng bị lạnh.”
Tân Đàm giơ tay kéo cái khăn quàng cổ màu đen kia lỏng ra, hơi ghét bỏ nói: “Cái khăn này không hợp với váy của mình gì cả, mình không muốn quàng.”
“Chỉ quàng một lúc thôi mà.” Kỳ Xán nói, ngồi xổm xuống trước mặt Tân Đàm, phủi đi tro bụi dính trên vạt váy dài tới mắt cá chân của cô.
“Được rồi.”
Kỳ Xán thấy cô không lộn xộn nữa thì nói: “Đàm Đàm, mình cõng cậu, đường bên ngoài hơi trơn.”
“Không cần đâu.” Tân Đàm nắm khăn quàng cổ, nói: “Mình có thể tự đi.”
“Mình muốn cõng cậu mà, cậu lên đi.”
Tân Đàm còn chưa kịp nói chuyện thì Úc Gia Trí đã không nhịn được: “Anh đừng cõng Tân Đàm, nếu anh cứ phải cõng một người thì trên lưng tôi đang có một đây!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Úc Gia Trí nói rồi nhẹ nhàng buông tay, Lương Thiên đang nằm trên lưng anh ta lập tức rơi xuống. Nếu như không phải Lục Khiếu đang đứng bên cạnh kịp thời đỡ một cái thì Lương Thiên đã tiếp xúc thân mật với mặt đất rồi.
Kỳ Xán không phản ứng Úc Gia Trí, thúc giục Tân Đàm bám vào lưng anh. Tân Đàm nhếch môi cười, lộ ra đôi lúm đồng tiền vô cùng ngọt ngào. Cô chậm rãi bò lên lưng Kỳ Xán, sau đó được anh vững vàng nâng dậy.
“Đi thôi.” Kỳ Xán nhẹ nhàng nói.
Lục Khiếu: “... Thế còn Lương Thiên?”
Úc Gia Trí không chịu cõng nữa, nghe thấy Lục Khiếu nói vậy thì lập tức chạy nhanh như một làn khói.
“Anh cõng chứ sao.” Kỳ Xán nói.
Lục Khiếu giật giật tay, cái còng trên cổ tay phát ra tiếng vang leng keng.
Tân Đàm khẽ nói: “A Xán, tháo ra đi. Cậu có thể kéo anh ta ra ngoài, chứng tỏ là cậu tin anh ta, mà mình tin tưởng cậu.”
Kỳ Xán quay đầu đối diện với ánh mắt dịu dàng của Tân Đàm, hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Lục Khiếu: “...”
Cuối cùng cái còng trên tay Lục Khiếu cũng được tháo ra, nhưng công việc cõng Lương Thiên cũng rơi vào người anh ấy. Anh ấy không tình nguyện cõng Lương Thiên lên, cảm nhận được trọng lượng cực nhẹ trên lưng thì lại không nhịn được ngẩn người.
Đám Kỳ Xán đã đi xa. Lục Khiếu lấy lại tinh thần, vội vàng đuổi theo.
...
Sau khi ăn tối xong, bởi vì Kỳ Xán muốn nói chuyện với Tân Đàm nên Lương Thiên đang hôn mê bất tỉnh vẫn bị chuyển sang ngủ trong lều dưới ánh mắt phản đối của Lục Khiếu.
Đương nhiên chuyện Lục Khiếu lạnh mặt co chân ngồi trong góc lều không liên quan gì tới Kỳ Xán. Anh và Tân Đàm ngồi trên giường, hỏi cô hôm nay đã xảy ra chuyện gì.
Tân Đàm kể hết cho anh nghe, Kỳ Xán vừa nghe vừa cau mày. Cuối cùng cô nói: “A Xán, mình cho cậu xem một thứ.”
“Cái gì?”
Tân Đàm kéo cổ áo xuống, lộ ra một bên vai. Dưới ánh nến mờ tối, một mảng da thịt lớn trắng như tuyết giống như muốn phản quang.
Kỳ Xán mặt đỏ tới mang tai đè tay Tân Đàm lại, kéo cổ áo cô lên rồi lắp bắp nói: “Đàm Đàm Đàm, chỗ chỗ này không không thích hợp lắm, hơn nữa thời cơ cũng không tốt đẹp gì, chúng ta như vậy không thích thích hợp! Chờ chúng ta...”
Tân Đàm ngẩn người, sau đó kịp phản ứng, mặt cô chậm rãi đỏ lên, hơi tức giận ngắt lời Kỳ Xán. Cô nói: “Kỳ Xán, trong đầu cậu toàn đựng thứ gì thế! Mình muốn cho cậu xem thịt thối trên người mình đã biến mất rất nhiều!”
“À, thế, thế à.” Kỳ Xán khô cằn nói, hình như trong giọng nói còn ẩn chứa chút thất vọng.
“A Xán, vàng(*).”
(*) Vàng là từ lóng internet ý chỉ những chủ đề 18+, người có suy nghĩ không đứng đắn.
Kỳ Xán lúng túng ho khan một tiếng, sau đó nghiêm túc hỏi cô: “Thế trên chân vẫn còn thịt thối chứ?”
“Là từ trên xuống dưới. Thịt thối trên nửa thân trên vẫn còn một ít, nhưng cũng sắp biến mất hết rồi.” Tân Đàm nói rồi vén tay áo lên, cho Kỳ Xán nhìn cánh tay trắng nõn của cô, trên đó còn mấy miếng thịt thối.
“Là chuyện tốt.” Kỳ Xán nói.
“Mình không biết.” Tân Đàm còn lâu mới lạc quan được như Kỳ Xán, cô rất bi quan. Cô nói: “Nếu như cơ thể mình đang thay đổi theo chiều hướng tốt, vậy thì mình không cần phải để Lương Thiên kiểm tra sức khỏe cho mình. Chưa kể tới việc hôm nay mình lại ngất xỉu lần nữa... Mình sợ đến lần nào đó mình sẽ không tỉnh lại nữa.”
“Có lẽ đây cũng là một loại dấu hiệu chứng tỏ cơ thể cậu đang thay đổi theo chiều hướng tốt!” Kỳ Xán lập tức nói: “Chờ đến khi Đàm Đàm bình thường thì sẽ không như vậy nữa.”
“Nếu đúng là như vậy thì tại sao Lương Thiên lại không kiểm tra ra chứ?” Tân Đàm uể oải nói.
Kỳ Xán trìu mến xoa mái tóc đen nhánh của bạn gái, anh nhẹ nhàng nói: “Đàm Đàm, chúng ta ngồi đây suy nghĩ lung tung cũng không có ích gì. Có lẽ... chúng ta hẳn nên tìm kiếm sự trợ giúp của người chuyên nghiệp hơn.”
Tân Đàm khẽ giật mình: “Ý cậu là gì?”
Kỳ Xán một năm một mười kể về cuộc nói chuyện hôm nay giữa anh và Lục Khiếu cho Tân Đàm nghe.
Tân Đàm nghe anh nói, càng ngày càng im lặng, trong đôi mắt xinh đẹp sáng long lanh như hồng ngọc cũng nổi lên vẻ bất an, sợ hãi, giãy giụa, mờ mịt. Đủ loại cảm xúc đan xen vào nhau, khiến sắc mặt cô càng trở nên khó coi.
Cuối cùng Kỳ Xán nói: “Đàm Đàm, mình tôn trọng quyết định của cậu. Cho dù cậu lựa chọn như thế nào mình cũng duy trì cậu, đồng thời đứng về phía cậu.”
“Đàm Đàm, cậu lựa chọn thế nào?”
Là đi Thịnh Thành đánh cuộc một cơ hội không biết, có thể là nguy hiểm kia, hay là ở lại khu thất thủ lo lắng hãi hùng, tin tưởng Lương Thiên đang không có manh mối về điều này?
Tân Đàm nhất định phải đưa ra lựa chọn. Nhưng trên thực tế, lúc cô nghe Kỳ Xán kể về những điều Lục Khiếu nói, đã giống như rẽ mây thấy trăng sáng, trong lòng đã có đáp án.
Nhưng cô... sợ.
Cô là một kẻ nhát gan.
Đúng lúc này, Kỳ Xán nắm chặt lấy tay cô. Hai mắt anh đen nhánh sáng tỏ, giống như bầu trời đêm đầy sao, cho cô can đảm lựa chọn.
Tân Đàm nghe thấy bản thân nói: “Được.”
Sau khi đổi thuốc xong, Kỳ Xán đang muốn rời đi thì Lục Khiếu vẫn luôn không nói một lời bỗng lên tiếng: “Chúng ta tâm sự đi.”
Bàn tay đang thu dọn thuốc của Kỳ Xán dừng lại, sau đó đi ra ngoài cất thuốc, chẳng bao lâu sau đã quay lại.
“Anh muốn nói chuyện gì?” Kỳ Xán ngồi xuống đối diện Lục Khiếu, hỏi: “Muốn thuyết phục em?”
“Đúng.” Lục Khiếu giơ hai tay đang bị còng lên, tỏ vẻ hiện tại anh cũng chỉ có thể dùng mồm mép.
Kỳ Xán đã từng nghĩ nếu như bên Lương Thiên không đáng tin thì bọn họ nên làm gì. Cũng không phải là anh không tin Tân Đàm, mà là có thể nhiều thêm một con đường, thêm một lợi thế thì cũng không hẳn là không thể. Có lẽ anh có thể đạt được thứ mình muốn trên người Lục Khiếu.
“Vậy thì em nghe.”
“Dù mấy lời này nghe có hơi nhàm tai, nhưng anh không thể không nói. Từ trước đến nay em sống trong khu thất thủ, nơi này nguy hiểm cỡ nào không cần anh nói em cũng biết. Nhưng em có biết là sau khi xác định trong khu vực này không còn người sống sót, bên khu an toàn sẽ ngừng cung cấp điện và nước cho nơi này không? Hành động rà soát cứu viện kéo dài gần nửa năm, hiện tại đã tiến vào hồi kết. Em không ở đây lâu được đâu.”
Sắc mặt Kỳ Xán không thay đổi, bởi vì ngay từ đầu anh đã quyết định cùng tới nhà cũ ở ngoại ô với Tân Đàm.
Lục Khiếu nhìn vẻ mặt Kỳ Xán thì biết anh ấy chưa thuyết phục được Kỳ Xán. Anh ấy cũng không bỏ cuộc, tiếp tục nói: “Đúng là Lương Thiên là một nghiên cứu viên có năng lực vô cùng xuất chúng, nhưng cô ta rắp tâm bất chính. Bây giờ em tin tưởng cô ta, lại không thể đảm bảo cô ta sẽ vĩnh viễn đáng tin. Hơn nữa điều kiện nơi này đơn sơ, nếu như thân thể Tân Đàm thật sự có vấn đề thì cô ta cũng rơi vào tình trạng không bột đố gột nên hồ.”
Lục Khiếu đã biết thí nghiệm của Lương Thiên không thành công, hoặc là thành công một nửa. Đây là kết luận anh ấy có được sau khi nghe họ nói chuyện lúc sáng, nếu không Tân Đàm sẽ không cố chấp yêu cầu Lương Thiên giúp cô kiểm tra thân thể. Hơn nữa còn có một khả năng khác, chính là...
“Dược tính thuốc thử mà Lương Thiên nghiên cứu rất mạnh, bình thường đều sẽ có tác dụng phụ. Tác dụng trên người Tân Đàm, anh đoán là em đã từng thấy rồi, nếu không em cũng sẽ không lựa chọn để Lương Thiên kiểm tra sức khỏe cho cô ấy.”
“Anh có thể nói rõ cho em biết, tác dụng phụ là không thể nghịch chuyển, bởi vì lúc Lương Thiên nghiên cứu căn bản sẽ không cân nhắc tới hậu quả của việc thất bại!”
“Hẳn là em cũng biết cô ta không đáng tin đến mức nào.”
Đương nhiên là Kỳ Xán biết, những điều Lục Khiếu nói anh đều từng suy nghĩ, cho nên thứ anh muốn nghe không phải những lời này. Anh hỏi: “Nói một chút về Viện Khoa học bên Thịnh Thành đi.”
“Anh biết là em không muốn Tân Đàm bị coi như vật thí nghiệm, sau khi quay về khu an toàn anh sẽ truyền tin báo tình huống của Tân Đàm cho Viện Khoa học. Các giáo sư đức cao vọng trọng sẽ không ép buộc cô ấy mà sẽ chỉ hỗ trợ cô ấy. Bọn họ đáng tin hơn Lương Thiên nhiều.”
“Đồng dạng, Thịnh Thành là thủ đô, Viện Khoa học có kỹ thuật tiên tiến nhất, dụng cụ tinh vi nhất và nhân viên nghiên cứu vĩ đại nhất, tốt hơn mấy cái máy móc nát cần phải dựa vào máy phát điện nhiều.”
“Quan trọng nhất là, Kỳ Xán, em quên mất là quốc gia đứng sau Viện Khoa học. Quốc gia sẽ bảo vệ các em, cho nên em không cần lo lắng... Nếu như, anh nói là nếu, Tân Đàm thật sự có thể cống hiến gì đó cho vụ tai họa này, chẳng lẽ cô ấy không nên tới Thịnh Thành à?”
Kỳ Xán mím chặt môi, anh đã sớm nghĩ tới điểm này. Nhưng... nhưng...
“Đàm Đàm chỉ là một cô gái nhỏ.” Kỳ Xán khẽ nói, trong đôi mắt đen nhánh sáng ngời dần hiện lên vẻ mờ mịt.
Anh không biết đi Thịnh Thành sẽ mang đến cho Tân Đàm cơ hội hay nguy hiểm, anh chỉ biết là Tân Đàm sợ bị nghiên cứu như một vật thí nghiệm.
Lục Khiếu trầm ngâm một lát, biết không thể ép Kỳ Xán quá mức, anh ấy lấy lui làm tiến, nói: “Thế này đi, chúng ta có thể đến khu an toàn trước, chờ sau khi thu được câu trả lời từ Viện Khoa học lại quyết định. Kỳ Xán, chẳng lẽ em cảm thấy Lương Thiên đáng tin hơn nước A chúng ta à?”
Vừa so sánh là biết ngay.
“Đương nhiên là không!” Kỳ Xán lập tức cãi lại, thái độ của anh có phần buông lỏng. Anh nói: “Em sẽ nghiêm túc cân nhắc lời anh nói. Em muốn chờ Đàm Đàm về hỏi rõ ràng tình huống rồi mới quyết định xem có thuyết phục cô ấy giúp anh không.”
Lục Khiếu gật đầu: “Anh chờ câu trả lời từ các em. Đồng thời, Kỳ Xán, anh cũng hứa với em, anh sẽ cố gắng hết khả năng của mình để bảo vệ em và Tân Đàm.”
“Cảm ơn.” Đôi mắt luôn luôn sáng ngời của Kỳ Xán lúc sáng lúc tối, anh nói bằng giọng khàn khàn.
“Cho nên em có thể cởi còng tay cho anh không? Anh sẽ tôn trọng lựa chọn của các em.”
Kỳ Xán lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm Lục Khiếu bằng ánh mắt dò xét.
“Em hẳn là biết, anh khác với Lương Thiên. Chẳng lẽ em cho rằng Lương Thiên đáng tin hơn anh à?”
Chỉ cần so sánh, vẫn như cũ vừa nhìn là biết.
“Cũng không phải, nhưng Tân Đàm nhìn thấy anh không bị còng tay có thể sẽ sợ hãi. Thầy Lục, xin lỗi. Anh lại chịu uất ức mấy ngày vậy.”
...
Lương Thiên cũng không biết trong cùng một ngày mà danh dự của mình bị bôi nhọ tận hai lần, giờ phút này cô ta còn đang hôn mê chưa tỉnh. Úc Gia Trí nằm trên mặt đất một lúc lâu, đổi mấy tư thế cũng không thấy Kỳ Xán tìm đến, chờ đến phát chán rồi ngủ quên mất.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vào lúc chạng vạng tối tuyết ngừng rơi, ánh mặt trời vàng rực chiếu lên nền tuyết trắng mênh mông. Ánh sáng tươi đẹp xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào phòng, phủ lên khuôn mặt tái nhợt của Tân Đàm.
Cuối cùng cô gái đang yên giấc ngủ say cũng từ từ mở mắt. Lúc đầu vẻ mờ mịt trong mắt cô còn chưa rút đi, cô ngơ ngác nằm một lúc, vẻ ngơ ngác trong hai mắt mới chậm rãi tan mất, ký ức trước khi hôn mê hiện lên trong đầu.
Đây đã là lần thứ ba.
Tân Đàm cố sức ngồi dậy, quay đầu nhìn lại thì giật cả mình. Bởi vì Lương Thiên đang nằm cạnh ngăn kéo bàn trà, trong tay còn cầm một cái ống tiêm trống rỗng, Úc Gia Trí thì ngủ chổng vó trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Sao lại thế này?
Tân Đàm không rõ ràng cho lắm. Cô đoán là Lương Thiên chưa từ bỏ ý định muốn ra tay với cô nên bị Úc Gia Trí ngăn cả, sau đó cả hai cùng chịu thiệt hại, Lương Thiên ngã xuống đất không dậy nổi, Úc Gia Trí anh dũng hi sinh.
Tân Đàm không ngờ Úc Gia Trí lại có nghĩa khí như vậy. Cô cảm động cực kỳ, lập tức đứng lên đi đến cạnh Úc Gia Trí muốn rơi mấy giọt nước mắt thì Úc Gia Trí bất ngờ xoay người.
À, còn sống.
Sau khi Tân Đàm nhận ra điểm này thì không để tâm tới Úc Gia Trí nữa. Cô đi tới cạnh Lương Thiên, lúc này mới phát hiện tay áo bên trái của Lương Thiên đã bị vén lên đến khuỷu tay, trên cánh tay tái nhợt có hai lỗ kim vô cùng dễ thấy.
Tân Đàm cầm ống tiêm trống rỗng trong tay Lương Thiên lên, sau đó nhặt nốt một cái ống tiêm khác rồi đặt cả lên bàn trà.
Thật ra Tân Đàm có thể đoán được tình huống hiện tại của Lương Thiên là như thế nào. Cô nghĩ đến những lời Lương Thiên nói trước khi mình hôn mê lần thứ ba... Tôi muốn tiêm virus zombie và huyết thanh S-S01 vào cơ thể cô cùng lúc, tôi muốn nhìn phản ứng trung hòa của hai loại thuốc thử trong cơ thể cô trên dụng cụ.
Do cô không chịu thử cho nên Lương Thiên bèn tự thử trên người mình, bởi vì không chỉ cơ thể cô có điểm đặc biệt, thể chất không bị zombie lây nhiễm của Lương Thiên cũng vậy. Lương Thiên tự tiêm hai loại thuốc thử vào người mình, mặc dù cô ta không thể quan sát bằng dụng cụ nhưng lại có thể tự mình trải nghiệm.
Ánh mắt Tân Đàm di chuyển, nhìn xuống cánh tay chi chít lỗ kim của Lương Thiên. Lúc trước không để ý, hiện tại khi Lương Thiên thực sự dùng bản thân làm thí nghiệm, Tân Đàm nhìn hai lỗ kim bắt mắt kia thì mới phát hiện Lương Thiên điên cuồng cỡ nào.
... Nhưng cuối cùng Lương Thiên vẫn không thừa dịp cô ngất đi tiêm thuốc thử vào trong người cô, Tân Đàm biết rõ không phải là vì Úc Gia Trí.
Tâm trạng của Tân Đàm có hơi phức tạp. Cô giơ tay thăm dò hơi thở của Lương Thiên, tìm được hô hấp yếu ớt của cô ta, chứng tỏ Lương Thiên còn sống.
Hiện tại cô cũng không biết nên làm gì, chỉ có thể mang Lương Thiên về chờ đợi.
Tân Đàm đi đến cạnh Úc Gia Trí còn đang nằm ngáy o o, lắc lắc anh ta: “Dậy.”
Úc Gia Trí không hề nhúc nhích, ngủ rất say.
Tân Đàm đứng dậy, bình tĩnh nói: “Ăn cơm.”
“Được rồi! Tới liền tới liền!” Úc Gia Trí lập tức bắn người dậy, đợi nhìn thấy khuôn mặt lạnh nhạt của Tân Đàm, anh ta lại trợn mắt ngã xuống đất, hô to: “Tân Đàm xác chết vùng dậy rồi!”
Tân Đàm: “... Đừng bày trò nữa, không quay lại là không kịp bữa tối đâu.”
“Đúng nhỉ!” Úc Gia Trí lại đứng dậy, sau đó tò mò hỏi Tân Đàm: “Sao cô còn chưa chết?”
Tân Đàm rằn xúc động muốn nói một câu tiếng nước A duyên dáng(*) xuống, nói: “Lương Thiên còn đang hôn mê, anh cõng cô ta về đi.”
(*) Câu chửi tục quốc dân.
“Không cõng nổi.”
“Tôi vẫn hơi không thoải mái, không còn sức.” Tân Đàm vừa mới hôn mê tỉnh lại, sắc mặt và màu môi đều trắng bệch, lại thêm cô mặc một cái váy đông trắng như tuyết khiến toàn thân đều tái nhợt không thôi.
Lúc này Úc Gia Trí mới bất đắc dĩ đồng ý.
Bọn họ còn chưa kịp đi ra văn phòng đã nhìn thấy ngoài cửa văn phòng có hai bóng người nhanh chân bước về phía họ, một người là Kỳ Xán, người còn lại là Lục Khiếu đang bị còng tay.
Kỳ Xán nhìn thấy Tân Đàm hoàn hảo không xây xát gì thì thở phào một hơi. Anh chạy đến trước mặt cô, khẽ hỏi: “Sao sắc mặt cậu tệ thế? Kết quả thế nào rồi?”
Ra ngoài một chuyến chẳng có kết quả gì, đã thế Lương Thiên còn hôn mê. Tân Đàm bất đắc dĩ lại mờ mịt, lắc đầu với Kỳ Xán.
Kỳ Xán cũng nhìn thấy Úc Gia Trí đang cõng Lương Thiên, tạm thời cũng chỉ có thể bỏ qua chuyện này. Anh tháo chiếc khăn màu đen trên cổ mình xuống, quấn lên cổ Tân Đàm.
“Bên ngoài đang có tuyết, đừng bị lạnh.”
Tân Đàm giơ tay kéo cái khăn quàng cổ màu đen kia lỏng ra, hơi ghét bỏ nói: “Cái khăn này không hợp với váy của mình gì cả, mình không muốn quàng.”
“Chỉ quàng một lúc thôi mà.” Kỳ Xán nói, ngồi xổm xuống trước mặt Tân Đàm, phủi đi tro bụi dính trên vạt váy dài tới mắt cá chân của cô.
“Được rồi.”
Kỳ Xán thấy cô không lộn xộn nữa thì nói: “Đàm Đàm, mình cõng cậu, đường bên ngoài hơi trơn.”
“Không cần đâu.” Tân Đàm nắm khăn quàng cổ, nói: “Mình có thể tự đi.”
“Mình muốn cõng cậu mà, cậu lên đi.”
Tân Đàm còn chưa kịp nói chuyện thì Úc Gia Trí đã không nhịn được: “Anh đừng cõng Tân Đàm, nếu anh cứ phải cõng một người thì trên lưng tôi đang có một đây!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Úc Gia Trí nói rồi nhẹ nhàng buông tay, Lương Thiên đang nằm trên lưng anh ta lập tức rơi xuống. Nếu như không phải Lục Khiếu đang đứng bên cạnh kịp thời đỡ một cái thì Lương Thiên đã tiếp xúc thân mật với mặt đất rồi.
Kỳ Xán không phản ứng Úc Gia Trí, thúc giục Tân Đàm bám vào lưng anh. Tân Đàm nhếch môi cười, lộ ra đôi lúm đồng tiền vô cùng ngọt ngào. Cô chậm rãi bò lên lưng Kỳ Xán, sau đó được anh vững vàng nâng dậy.
“Đi thôi.” Kỳ Xán nhẹ nhàng nói.
Lục Khiếu: “... Thế còn Lương Thiên?”
Úc Gia Trí không chịu cõng nữa, nghe thấy Lục Khiếu nói vậy thì lập tức chạy nhanh như một làn khói.
“Anh cõng chứ sao.” Kỳ Xán nói.
Lục Khiếu giật giật tay, cái còng trên cổ tay phát ra tiếng vang leng keng.
Tân Đàm khẽ nói: “A Xán, tháo ra đi. Cậu có thể kéo anh ta ra ngoài, chứng tỏ là cậu tin anh ta, mà mình tin tưởng cậu.”
Kỳ Xán quay đầu đối diện với ánh mắt dịu dàng của Tân Đàm, hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Lục Khiếu: “...”
Cuối cùng cái còng trên tay Lục Khiếu cũng được tháo ra, nhưng công việc cõng Lương Thiên cũng rơi vào người anh ấy. Anh ấy không tình nguyện cõng Lương Thiên lên, cảm nhận được trọng lượng cực nhẹ trên lưng thì lại không nhịn được ngẩn người.
Đám Kỳ Xán đã đi xa. Lục Khiếu lấy lại tinh thần, vội vàng đuổi theo.
...
Sau khi ăn tối xong, bởi vì Kỳ Xán muốn nói chuyện với Tân Đàm nên Lương Thiên đang hôn mê bất tỉnh vẫn bị chuyển sang ngủ trong lều dưới ánh mắt phản đối của Lục Khiếu.
Đương nhiên chuyện Lục Khiếu lạnh mặt co chân ngồi trong góc lều không liên quan gì tới Kỳ Xán. Anh và Tân Đàm ngồi trên giường, hỏi cô hôm nay đã xảy ra chuyện gì.
Tân Đàm kể hết cho anh nghe, Kỳ Xán vừa nghe vừa cau mày. Cuối cùng cô nói: “A Xán, mình cho cậu xem một thứ.”
“Cái gì?”
Tân Đàm kéo cổ áo xuống, lộ ra một bên vai. Dưới ánh nến mờ tối, một mảng da thịt lớn trắng như tuyết giống như muốn phản quang.
Kỳ Xán mặt đỏ tới mang tai đè tay Tân Đàm lại, kéo cổ áo cô lên rồi lắp bắp nói: “Đàm Đàm Đàm, chỗ chỗ này không không thích hợp lắm, hơn nữa thời cơ cũng không tốt đẹp gì, chúng ta như vậy không thích thích hợp! Chờ chúng ta...”
Tân Đàm ngẩn người, sau đó kịp phản ứng, mặt cô chậm rãi đỏ lên, hơi tức giận ngắt lời Kỳ Xán. Cô nói: “Kỳ Xán, trong đầu cậu toàn đựng thứ gì thế! Mình muốn cho cậu xem thịt thối trên người mình đã biến mất rất nhiều!”
“À, thế, thế à.” Kỳ Xán khô cằn nói, hình như trong giọng nói còn ẩn chứa chút thất vọng.
“A Xán, vàng(*).”
(*) Vàng là từ lóng internet ý chỉ những chủ đề 18+, người có suy nghĩ không đứng đắn.
Kỳ Xán lúng túng ho khan một tiếng, sau đó nghiêm túc hỏi cô: “Thế trên chân vẫn còn thịt thối chứ?”
“Là từ trên xuống dưới. Thịt thối trên nửa thân trên vẫn còn một ít, nhưng cũng sắp biến mất hết rồi.” Tân Đàm nói rồi vén tay áo lên, cho Kỳ Xán nhìn cánh tay trắng nõn của cô, trên đó còn mấy miếng thịt thối.
“Là chuyện tốt.” Kỳ Xán nói.
“Mình không biết.” Tân Đàm còn lâu mới lạc quan được như Kỳ Xán, cô rất bi quan. Cô nói: “Nếu như cơ thể mình đang thay đổi theo chiều hướng tốt, vậy thì mình không cần phải để Lương Thiên kiểm tra sức khỏe cho mình. Chưa kể tới việc hôm nay mình lại ngất xỉu lần nữa... Mình sợ đến lần nào đó mình sẽ không tỉnh lại nữa.”
“Có lẽ đây cũng là một loại dấu hiệu chứng tỏ cơ thể cậu đang thay đổi theo chiều hướng tốt!” Kỳ Xán lập tức nói: “Chờ đến khi Đàm Đàm bình thường thì sẽ không như vậy nữa.”
“Nếu đúng là như vậy thì tại sao Lương Thiên lại không kiểm tra ra chứ?” Tân Đàm uể oải nói.
Kỳ Xán trìu mến xoa mái tóc đen nhánh của bạn gái, anh nhẹ nhàng nói: “Đàm Đàm, chúng ta ngồi đây suy nghĩ lung tung cũng không có ích gì. Có lẽ... chúng ta hẳn nên tìm kiếm sự trợ giúp của người chuyên nghiệp hơn.”
Tân Đàm khẽ giật mình: “Ý cậu là gì?”
Kỳ Xán một năm một mười kể về cuộc nói chuyện hôm nay giữa anh và Lục Khiếu cho Tân Đàm nghe.
Tân Đàm nghe anh nói, càng ngày càng im lặng, trong đôi mắt xinh đẹp sáng long lanh như hồng ngọc cũng nổi lên vẻ bất an, sợ hãi, giãy giụa, mờ mịt. Đủ loại cảm xúc đan xen vào nhau, khiến sắc mặt cô càng trở nên khó coi.
Cuối cùng Kỳ Xán nói: “Đàm Đàm, mình tôn trọng quyết định của cậu. Cho dù cậu lựa chọn như thế nào mình cũng duy trì cậu, đồng thời đứng về phía cậu.”
“Đàm Đàm, cậu lựa chọn thế nào?”
Là đi Thịnh Thành đánh cuộc một cơ hội không biết, có thể là nguy hiểm kia, hay là ở lại khu thất thủ lo lắng hãi hùng, tin tưởng Lương Thiên đang không có manh mối về điều này?
Tân Đàm nhất định phải đưa ra lựa chọn. Nhưng trên thực tế, lúc cô nghe Kỳ Xán kể về những điều Lục Khiếu nói, đã giống như rẽ mây thấy trăng sáng, trong lòng đã có đáp án.
Nhưng cô... sợ.
Cô là một kẻ nhát gan.
Đúng lúc này, Kỳ Xán nắm chặt lấy tay cô. Hai mắt anh đen nhánh sáng tỏ, giống như bầu trời đêm đầy sao, cho cô can đảm lựa chọn.
Tân Đàm nghe thấy bản thân nói: “Được.”
/45
|