Sự im lặng đột ngột của Tân Đàm và Thẩm Thanh Dung khiến Chu Ngữ Tư và Tôn Lộ đang nằm trên giường đều bò dậy. Chu Ngữ Tư hai mắt nhập nhèm hỏi: "Sao thế?"
"Đi mở cửa đi, đứng đơ ra đấy làm gì?" Tôn Lộ trề môi kêu lên, nhắm mắt lại dựa theo cảm giác đi đến cạnh cửa, bị Thẩm Thanh Dung chặn đường kéo về.
Thẩm Thanh Dung chỉ xuống khe cửa, ra hiệu cho Tôn Lộ và Chu Ngữ Tư nhìn xuống, bọn họ lập tức mất tiếng.
Tân Đàm chậm rãi đi tới cạnh cửa, cô không mở cửa ra mà áp lỗ tay lên trên cửa, lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Tiếng đập cửa bên tai dần trở nên mơ hồ không rõ, Tân Đàm nghe thấy được âm thanh cách xa hơn một chút... gào rú, khóc lóc, la hét, cầu cứu.
"Đàm Đàm, cậu nghe thấy gì rồi?" Thẩm Thanh Dung lo sợ không yên hỏi.
Tân Đàm ngồi dậy, quay đầu khẽ nói: "Bọn chúng vẫn đến."
Lớp cửa kính nhìn như vững chắc dưới lầu, hóa ra sớm đã bị phá nát trong yên lặng.
"Ai?" Tôn Lộ hỏi.
"Quái vật." Tân Đàm trả lời: "Sáng hôm nay mình nhìn thấy trên ban công."
Ba người lập tức chạy về phía ban công, nhưng vừa mới kéo cửa ra, gió lốc mưa rào lập tức đánh về phía họ, khiến bọn họ không thể không lùi về phòng ngủ, đóng cửa kính lại. Bọn họ cố gắng nhón chân lên, nhìn xuống dưới lầu, một mảnh đen kịt.
Tiếng đập cửa vẫn đang tiếp tục, máu tươi tràn vào gần như sắp làm ướt chân Tân Đàm. Cô lùi về sau một bước, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã xuất hiện vết rạn, sau đó nhanh chóng quyết định dịch rương sách ở cạnh cửa qua, chặn cửa lại. Các bạn cùng phòng thấy vậy thì nhao nhao làm theo.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, cuối cùng tiếng đập cửa kia cũng ngừng lại. Tiếng động vừa ngừng, tiếng kêu thảm thiết chói tai ngoài hành lang càng trở nên rõ ràng, nếu nghe kỹ còn có thể nghe ra đây tuyệt đối không phải tiếng gào thét mà con người có thể phát ra.
Tân Đàm xoa đôi mắt cay xè, lại quay về giường nằm xuống, kéo màn giường ra, đắp chăn, rúc vào, mong đợi rằng như vậy có thể ngăn cách tất cả mọi thứ bên ngoài. Cô nằm trong chăn, lấy điện thoại ra.
Tin nhắn gửi cho Kỳ Xán từ ba ngày trước vẫn chưa gửi được, Tân Đàm ấn vào khung chat, do dự gõ ba chữ… mình sợ lắm. Cô lại nghĩ tới việc Kỳ Xán không nhận được tin nhắn, nên không gửi đi nữa, ấn tắt màn hình, nhắm mắt lại.
Tân Đàm không ngủ được, tiếng bạn cùng phòng thì thầm nói chuyện và tiếng kêu thảm thiết bên ngoài ký túc xá quanh quẩn bên tai cô, rất lâu không chịu tan đi. Mãi cho đến khi giọng của cô bạn Tôn Lộ cùng phòng truyền tới: "Trời không còn tối như lúc nãy nữa, mưa gió cũng ngớt đi nhiều rồi, mình đã nói mà, chắc chắn đến ngày thứ ba sẽ không có chuyện gì!"
Cửa ban công đóng hơn hai ngày, trong phòng quá bí bách. Chu Ngữ Tư ở gần ban công, lúc xuống giường đã mở cửa ban công ra, một luồng không khí mát lạnh thổi vào.
Màn giường Tân Đàm bị gió thổi lay động, cô cũng rời giường, đi đến ban công, bước ra ngoài. Có hạt mưa rơi nghiêng hắt lên người cô, khiến cô lập tức tỉnh táo hơn nhiều.
Cô giơ tay đặt lên lan can ban công, thò người ra, nhìn về phía tòa nhà ký túc xá đối diện. Hiện tại đã có thể trông thấy hình dáng mơ hồ của công trình kiến trúc, có lẽ chờ một lát nữa, cô có thể trông thấy Kỳ Xán trên ban công. Cô lại nhìn xuống dưới lầu, cô ở lầu sáu, nhìn xuống dưới chỉ có thể thấy một mảnh đen kịt u ám.
"Đàm Đàm, quay vào đi, cậu đừng để bị cảm." Thẩm Thanh Dung đi tới, nhắc nhở cô.
Tân Đàm lùi về, đồ trên người cô đã bị nước mưa làm ướt, bèn đi đến tủ quần áo cầm lấy áo hoodie và quần bò, định thay bộ đồ ngủ đã ướt sũng ra.
Trong khoảng thời gian cô vào phòng vệ sinh thay quần áo, ngoài ban công bỗng truyền đến tiếng gọi xen lẫn tiếng khóc của một nữ sinh: "Tôn Lộ, Lộ Lộ, cậu ở đâu?"
Tôn Lộ nghe ra là giọng của Ngô Đan Đan ở phòng ngủ bên cạnh, quan hệ giữa cô ta và Đan Đan không tệ. Cô ta lập tức chạy ra ban công, đã nhìn thấy Đan Đan đang nhoài người trên ban công phòng ngủ 613, hơn nửa người treo không, cố gắng vươn tay về phía 614.
"Đan Đan! Cậu mau lùi lại đi, nguy hiểm quá!" Tôn Lộ vội vàng nói.
"Mau, mau giúp mình một tay, cho mình qua với... Bạn cùng phòng của mình đều điên rồi! Mau cứu mình! Mau cứu mình!" Ngô Đan Đan hoảng sợ gào khóc không ngừng, sau lưng cô ấy truyền đến tiếng gầm rú của loài thú.
Tôn Lộ vừa nghe xong thì cũng hoảng sợ, vội vàng gọi Chu Ngữ Tư qua hỗ trợ, kéo Đan Đan sang phòng họ.
Thẩm Thanh Dung đứng tại chỗ không nhúc nhích, cô ấy bỗng cảm thấy hơi sợ hãi. Lúc cô ấy muốn nhắc nhở Tôn Lộ và Chu Ngữ Tư hỏi rõ ràng rồi hãy giúp Ngô Đan Đan, thì Đan Đan đã được bọn họ kéo qua.
Áo ngủ mà Ngô Đan Đan mặc vốn là màu trắng, hiện tại đã bị máu tươi nhuộm đỏ, biến thành một cái áo màu máu. Phần cánh tay lộ ra bên ngoài của cô ấy thiếu mất một miếng thịt, máu tươi tí tách nhỏ xuống sàn ban công, theo nước đọng trên sàn chảy vào cống thoát nước.
"Mau vào đây!" Tôn Lộ kéo Ngô Đan Đan vào.
Đúng lúc này Tân Đàm cũng thay quần áo xong đi ra, cô mặc áo hoodie màu tím nhạt, quần bò màu đen, tóc dài ướt sũng xõa tung sau lưng. Cô trông thấy trong ký túc xá có thêm một người xa lạ thì hơi thắc mắc.
Thẩm Thanh Dung đứng ở cạnh nhà vệ sinh, cách Ngô Đan Đan rất xa, cô ấy hạ thấp giọng nói với Tân Đàm: "Ngô Đan Đan phòng bên cạnh, được Lộ Lộ và Ngữ Tư kéo từ ban công vào."
Tôn Lộ Và Chu Ngữ Tư đang an ủi Ngô Đan Đan, hỏi thăm Ngô Đan Đan rốt cuộc tất cả những chuyện này là như thế nào, cảm xúc của Ngô Đan Đan dần bình tĩnh lại, thút thít nói: "Phòng của bọn mình hết đồ ăn rồi, nửa đêm hôm qua thực sự đói không nhịn được nữa, một người bạn cùng phòng của mình bèn đi ra ngoài, định qua phòng ngủ các cậu vay ít đồ ăn. Kết quả không ngờ là có rất nhiều quái vật quanh quẩn trên hành lang, bọn họ thấy người là lập tức nhào qua, còn ăn người! Ba cô bạn cùng phòng khác của mình đều bị cắn, sau đó chẳng qua bao lâu họ cũng nhào về phía mình, mình may mắn trốn được một kiếp, cũng nhờ có các cậu đã cứu mình..."
"Sẽ truyền nhiễm?" Tân Đàm bỗng nhiên lên tiếng ngắt lời Ngô Đan Đan, ánh mắt cô nhìn xuống cánh tay đang không ngừng chảy máu của Ngô Đan Đan, giọng run rẩy.
Ánh mắt Ngô Đan Đan lảng tránh: "Mình, mình không biết..."
Ngô Đan Đan còn chưa nói xong thì bỗng nhiên cuộn người đau đớn, sắc mặt vặn vẹo trông rất dữ tợn, nằm trên mặt đất không ngừng kêu đau. Dưới ánh mắt kinh ngạc và sợ hãi của đám Tân Đàm, chỗ thịt thối trên cánh tay bị thương của cô ấy bắt đầu lan tràn, răng nanh sắc nhọn lóe ánh sáng trắng lạnh lẽo, trong đôi mắt nhìn về phía bốn người Tân Đàm là một mảnh trắng hếu vẩn đục.
Chu Ngữ Tư thét ra tiếng: "Zombie!"
Ngô Đan Đan bò từ dưới đất dậy, nhào về phía Tôn Lộ đang đứng gần nhất, Tôn Lộ kinh hãi không thôi, vừa thét chói tai vừa né trái né phải.
Động tác của Ngô Đan Đan khá ì ạch, ai đứng gần cô ấy nhất thì cô ấy đuổi theo người đó. Trong khoảng thời gian ngắn, phòng ngủ 614 gà bay chó sủa, cuối cùng mục tiêu của Ngô Đan Đan vẫn là Tôn Lộ cách cô ấy gần nhất.
"Đan Đan, cậu đừng đuổi theo mình! Mình là Tôn Lộ mà!" Tôn Lộ bị ép đến cạnh cửa ban công, Ngô Đan Đan chậm chạp lao về phía cô ta.
Vừa lúc Tân Đàm đang đứng bên cạnh Tôn Lộ, thấy Tôn Lộ sắp bị Ngô Đan Đan vồ trúng, cô theo bản năng vươn tay ra, kéo Tôn Lộ sang một bên, lại không ngờ cùng với lúc cô kéo Tôn Lộ qua, Tôn Lộ cũng đẩy ngược lại cô một cái.
Tân Đàm không đề phòng, trực tiếp bị Ngô Đan Đan xô ngã, hai người cùng nhau lăn ra ngoài ban công. Mà Tôn Lộ nhanh tay lẹ mắt đóng sập cửa ban công lại, quay đầu lại bày ra vẻ mặt may mắn với hai cô bạn cùng phòng khác.
"Không sao, mình đuổi Ngô Đan Đan ra ngoài rồi!"
Thẩm Thanh Dung thấy rõ một màn vừa rồi, cô ấy mở to hai mắt không thể tin nổi, trong giọng nói chất chứa căm giận: "Tôn Lộ, cậu điên rồi! Cậu đẩy Đàm Đàm làm gì?!"
"Người mình muốn đẩy là Ngô Đan Đan, không phải Tân Đàm!" Tôn Lộ gào lên: "Mình chỉ muốn cứu chúng ta thôi, nếu không thì tất cả chúng ta đều phải chết!"
Tân Đàm ở ngoài ban công nghe thấy giọng của Tôn Lộ, cô gắng sức đẩy Ngô Đan Đan đang cắn xé máu thịt của mình ra, bàn tay vấy máu ấn lên trên cửa kính, đôi mắt đỏ ngầu.
"Tôn Lộ, vốn dĩ chúng ta có thể cùng nhau thoát hiểm." Tân Đàm tuyệt vọng nhìn vào trong ký túc xá.
Ngô Đan Đan lại lần nữa nhào tới, Tôn Lộ trực tiếp kéo rèm cửa lại, nói: "Đừng nhìn, đáng sợ quá."
"Cậu mở cửa ra, chúng ta phải cứu Đàm Đàm!"
"Không thể, hiện tại cậu ấy đã bị Ngô Đan Đan cắn, cậu ấy cũng sẽ trở thành zombie!" Tôn Lộ thấy Thẩm Thanh Dung muốn đi qua kéo cô ta, vội vàng nói với Chu Ngữ Tư: "Mau giữ cậu ấy lại giúp mình!"
Chu Ngữ Tư hết cách, chỉ có thể làm theo.
Thẩm Thanh Dung tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
Vào lúc này thời gian có vẻ càng thêm dài lâu, Tân Đàm ở ngoài ban công bị đè trên lan can, đối mặt zombie Ngô Đan Đan mà không hề có sức lực phản kháng. Ngô Đan Đan gặm nhấm được máu thịt có vẻ vô cùng hưng phấn, cơ thể bắt đầu loạng choạng run rẩy.
Tân Đàm cắn răng, lợi dụng chuẩn thời cơ, tránh đi nanh vuốt bén nhọn của Ngô Đan Đan, Ngô Đan Đan vồ hụt. Dưới lực va đập mạnh mẽ trong lúc Tân Đàm kịch liệt phản kháng và sức mạnh của zombie Ngô Đan Đan, lan can ban công đã yếu ớt không chịu nổi. Bị Ngô Đan Đan xô về phía trước, lan can gãy lìa ra, cô ấy cũng rơi từ lầu sáu xuống.
Tân Đàm ngã trên mặt đất, che phần cổ đang không ngừng chảy máu, hai mắt mờ mịt. Mưa gió chưa ngừng, nước mưa đánh vào trên người cô, mang đến hơi lạnh thấu xương.
Cô vô lực vuốt cửa kính ban công, giọng nói suy yếu nhỏ đến mức không thể nghe thấy: "Tôi không muốn chờ ở đây, cho tôi rời khỏi ký túc xá, cho tôi ra ngoài..."
...
Vào lúc tòa nhà ký túc xá này đang hỗn loạn, tòa nhà ký túc xá đối diện mà Kỳ Xán ở cũng không khá hơn là bao. Đám Kỳ Xán ở trong phòng 604 vất vả lắm mới đuổi lũ zombie xâm lược đi được, chặn cửa lại, chiếm được cơ hội nghỉ tạm.
Kỳ Xán bước nhanh ra ban công, ánh mắt nhìn về phía tòa ký túc xá đối diện chứa đầy vẻ lo lắng. Ngày thứ nhất anh đã muốn đi tìm Tân Đàm, nhưng gió to quá, suýt nữa thì anh bị thổi bay, may mà được mấy cậu bạn cùng phòng kéo lại, thấy anh phản kháng họ còn đánh ngất anh. Lúc sau anh tỉnh lại, lại muốn đi tìm Tân Đàm thì đã không có cơ hội nữa.
Từ Diệc Thù đước đến cạnh anh, hỏi: "Đang nghĩ tới Tân Đàm à?"
"Tôi không nhìn thấy cô ấy." Giọng Kỳ Xán sa sút, anh giơ tay lau đi vết máu loãng và nước mưa trên mặt, ánh mắt nhòe đi vì tia sáng mờ tối và màn mưa.
"Chờ sau khi mưa tạnh các anh em đi tìm cô ấy với cậu."
Kỳ Xán bực bội kéo tóc: "Không biết bên cô ấy thế nào rồi, không nhìn thấy cô ấy lòng tôi hoảng hốt lắm."
"Cậu không nhìn thấy cô ấy nên nghĩ cách để cô ấy nhìn thấy cậu à? Dù sao thì đối diện cũng là ký túc xá của bọn họ."
Kỳ Xán bỗng nghĩ tới điều gì, quay đầu lao vào trong ký túc xá... Anh thay một bộ quần áo đỏ nhất bắt mắt nhất, lúc Đàm Đàm nhìn sang bên này, chắc chắn có thể nhìn thấy anh.
...
Tân Đàm không nhớ rõ mình đã gõ cửa bao nhiêu lần, máu tươi trên tay cô in đầy trên cửa kính, bị mưa to rửa sạch, lại lần nữa in lên, mãi cho đến ban đêm mưa tạnh.
Rèm cửa ban công cuối cùng cũng được kéo ra, Tân Đàm mở to đôi mắt mông lung nhìn người trong ký túc xá, trong mắt hiện lên màu trắng vẩn đục lạnh lẽo, đầy vẻ mờ mịt.
Cô còn nhớ rõ mình muốn làm gì, một lần lại một lần dùng giọng nói khàn đến khó tả của mình hô: "Mở cửa, tôi muốn rời khỏi ký túc xá, rời khỏi đây..."
"Dung Dung! Không thể mở được, cậu nhìn mặt cậu ta đều đã thối rữa rồi!" Tôn Lộ lại lần nữa kéo Thẩm Thanh Dung lại.
Thẩm Thanh Dung suy sụp ngồi bên cửa kính, nói: "Đàm Đàm vẫn còn lý trí, cậu ấy sẽ không làm hại chúng ta, cậu ấy chỉ muốn rời đi! Tôn Lộ, rốt cuộc thì cậu muốn thế nào nữa?"
"Là mình hỏi cậu muốn làm gì mới đúng, hiện tại cậu ta có lý trí, sau khi mở cửa thì chưa chắc đã có lý trí, cậu muốn hại chết tất cả chúng ta à! Ngữ Tư, cậu nói đúng không?"
Chu Ngữ Tư trầm mặc ngồi trước bàn sách, không nói một lời.
"Tôn Lộ." Tân Đàm ngoài cửa kính cố sức bò từ dưới đất dậy, nước đọng dưới thân cô đã biến thành máu loãng. Cô nhìn về phía Tôn Lộ, nói: "Lỗi của cậu, dựa vào đâu mà muốn tôi gánh chịu?"
Người thả Ngô Đan Đan vào là Tôn Lộ, bị Ngô Đan Đan vồ cũng là Tôn Lộ. Còn cô đã làm gì sai? Cô chẳng qua chỉ theo bản năng muốn giúp đỡ bạn cùng phòng.
Dưới ánh mắt tuyệt vọng của Tân Đàm, nội tâm Tôn Lộ hổ thẹn rối ren, cô ta kéo rèm cửa lại, cho rằng như vậy thì có thể trốn thoát sự khiển trách của lương tâm.
Ngoài ban công.
Tân Đàm mờ mịt đứng ở chỗ cũ, đột nhiên, trong lòng cô bỗng nảy lên cảm giác kỳ lạ. Cô xoay người, nhìn về phía tòa ký túc xá đối diện.
Có một vệt đỏ bắt mắt mà đêm tối cũng không thể che giấu, đang đứng trên ban công, xa xa, dường như truyền đến tiếng hô của một thiếu niên.
Tân Đàm biết, đó là Kỳ Xán, hẳn là anh đang mặc một cái áo hoodie màu đỏ, bên trên được tô điểm bằng những ngôi sao vàng lấp lánh. Trước ngực cái áo hoodie màu tím trên người cô, in hình mặt trăng sáng tỏ. Đây là cặp áo mà họ cùng đi mua với nhau.
Tân Đàm không nhịn được tiến lên hai bước, cô đứng ở sát mép ban công, chỉ cần lại bước ra trước một bước, cô sẽ rơi từ trên lầu sáu xuống.
Tân Đàm vươn tay về phía phương xa khó lòng chạm tới, trong hoảng hốt, cô cho rằng Kỳ Xán đang gần ngay trước mắt. Đầu óc cô bị virus xâm nhập, ý thức không rõ, niềm tin tìm được Kỳ Xán thúc giục cô lại đi lên trước một bước.
"A Xán, mình tới tìm cậu đây."
Tân Đàm cho rằng cô lại bước một bước là có thể tìm được Kỳ Xán.
"Đi mở cửa đi, đứng đơ ra đấy làm gì?" Tôn Lộ trề môi kêu lên, nhắm mắt lại dựa theo cảm giác đi đến cạnh cửa, bị Thẩm Thanh Dung chặn đường kéo về.
Thẩm Thanh Dung chỉ xuống khe cửa, ra hiệu cho Tôn Lộ và Chu Ngữ Tư nhìn xuống, bọn họ lập tức mất tiếng.
Tân Đàm chậm rãi đi tới cạnh cửa, cô không mở cửa ra mà áp lỗ tay lên trên cửa, lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Tiếng đập cửa bên tai dần trở nên mơ hồ không rõ, Tân Đàm nghe thấy được âm thanh cách xa hơn một chút... gào rú, khóc lóc, la hét, cầu cứu.
"Đàm Đàm, cậu nghe thấy gì rồi?" Thẩm Thanh Dung lo sợ không yên hỏi.
Tân Đàm ngồi dậy, quay đầu khẽ nói: "Bọn chúng vẫn đến."
Lớp cửa kính nhìn như vững chắc dưới lầu, hóa ra sớm đã bị phá nát trong yên lặng.
"Ai?" Tôn Lộ hỏi.
"Quái vật." Tân Đàm trả lời: "Sáng hôm nay mình nhìn thấy trên ban công."
Ba người lập tức chạy về phía ban công, nhưng vừa mới kéo cửa ra, gió lốc mưa rào lập tức đánh về phía họ, khiến bọn họ không thể không lùi về phòng ngủ, đóng cửa kính lại. Bọn họ cố gắng nhón chân lên, nhìn xuống dưới lầu, một mảnh đen kịt.
Tiếng đập cửa vẫn đang tiếp tục, máu tươi tràn vào gần như sắp làm ướt chân Tân Đàm. Cô lùi về sau một bước, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã xuất hiện vết rạn, sau đó nhanh chóng quyết định dịch rương sách ở cạnh cửa qua, chặn cửa lại. Các bạn cùng phòng thấy vậy thì nhao nhao làm theo.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, cuối cùng tiếng đập cửa kia cũng ngừng lại. Tiếng động vừa ngừng, tiếng kêu thảm thiết chói tai ngoài hành lang càng trở nên rõ ràng, nếu nghe kỹ còn có thể nghe ra đây tuyệt đối không phải tiếng gào thét mà con người có thể phát ra.
Tân Đàm xoa đôi mắt cay xè, lại quay về giường nằm xuống, kéo màn giường ra, đắp chăn, rúc vào, mong đợi rằng như vậy có thể ngăn cách tất cả mọi thứ bên ngoài. Cô nằm trong chăn, lấy điện thoại ra.
Tin nhắn gửi cho Kỳ Xán từ ba ngày trước vẫn chưa gửi được, Tân Đàm ấn vào khung chat, do dự gõ ba chữ… mình sợ lắm. Cô lại nghĩ tới việc Kỳ Xán không nhận được tin nhắn, nên không gửi đi nữa, ấn tắt màn hình, nhắm mắt lại.
Tân Đàm không ngủ được, tiếng bạn cùng phòng thì thầm nói chuyện và tiếng kêu thảm thiết bên ngoài ký túc xá quanh quẩn bên tai cô, rất lâu không chịu tan đi. Mãi cho đến khi giọng của cô bạn Tôn Lộ cùng phòng truyền tới: "Trời không còn tối như lúc nãy nữa, mưa gió cũng ngớt đi nhiều rồi, mình đã nói mà, chắc chắn đến ngày thứ ba sẽ không có chuyện gì!"
Cửa ban công đóng hơn hai ngày, trong phòng quá bí bách. Chu Ngữ Tư ở gần ban công, lúc xuống giường đã mở cửa ban công ra, một luồng không khí mát lạnh thổi vào.
Màn giường Tân Đàm bị gió thổi lay động, cô cũng rời giường, đi đến ban công, bước ra ngoài. Có hạt mưa rơi nghiêng hắt lên người cô, khiến cô lập tức tỉnh táo hơn nhiều.
Cô giơ tay đặt lên lan can ban công, thò người ra, nhìn về phía tòa nhà ký túc xá đối diện. Hiện tại đã có thể trông thấy hình dáng mơ hồ của công trình kiến trúc, có lẽ chờ một lát nữa, cô có thể trông thấy Kỳ Xán trên ban công. Cô lại nhìn xuống dưới lầu, cô ở lầu sáu, nhìn xuống dưới chỉ có thể thấy một mảnh đen kịt u ám.
"Đàm Đàm, quay vào đi, cậu đừng để bị cảm." Thẩm Thanh Dung đi tới, nhắc nhở cô.
Tân Đàm lùi về, đồ trên người cô đã bị nước mưa làm ướt, bèn đi đến tủ quần áo cầm lấy áo hoodie và quần bò, định thay bộ đồ ngủ đã ướt sũng ra.
Trong khoảng thời gian cô vào phòng vệ sinh thay quần áo, ngoài ban công bỗng truyền đến tiếng gọi xen lẫn tiếng khóc của một nữ sinh: "Tôn Lộ, Lộ Lộ, cậu ở đâu?"
Tôn Lộ nghe ra là giọng của Ngô Đan Đan ở phòng ngủ bên cạnh, quan hệ giữa cô ta và Đan Đan không tệ. Cô ta lập tức chạy ra ban công, đã nhìn thấy Đan Đan đang nhoài người trên ban công phòng ngủ 613, hơn nửa người treo không, cố gắng vươn tay về phía 614.
"Đan Đan! Cậu mau lùi lại đi, nguy hiểm quá!" Tôn Lộ vội vàng nói.
"Mau, mau giúp mình một tay, cho mình qua với... Bạn cùng phòng của mình đều điên rồi! Mau cứu mình! Mau cứu mình!" Ngô Đan Đan hoảng sợ gào khóc không ngừng, sau lưng cô ấy truyền đến tiếng gầm rú của loài thú.
Tôn Lộ vừa nghe xong thì cũng hoảng sợ, vội vàng gọi Chu Ngữ Tư qua hỗ trợ, kéo Đan Đan sang phòng họ.
Thẩm Thanh Dung đứng tại chỗ không nhúc nhích, cô ấy bỗng cảm thấy hơi sợ hãi. Lúc cô ấy muốn nhắc nhở Tôn Lộ và Chu Ngữ Tư hỏi rõ ràng rồi hãy giúp Ngô Đan Đan, thì Đan Đan đã được bọn họ kéo qua.
Áo ngủ mà Ngô Đan Đan mặc vốn là màu trắng, hiện tại đã bị máu tươi nhuộm đỏ, biến thành một cái áo màu máu. Phần cánh tay lộ ra bên ngoài của cô ấy thiếu mất một miếng thịt, máu tươi tí tách nhỏ xuống sàn ban công, theo nước đọng trên sàn chảy vào cống thoát nước.
"Mau vào đây!" Tôn Lộ kéo Ngô Đan Đan vào.
Đúng lúc này Tân Đàm cũng thay quần áo xong đi ra, cô mặc áo hoodie màu tím nhạt, quần bò màu đen, tóc dài ướt sũng xõa tung sau lưng. Cô trông thấy trong ký túc xá có thêm một người xa lạ thì hơi thắc mắc.
Thẩm Thanh Dung đứng ở cạnh nhà vệ sinh, cách Ngô Đan Đan rất xa, cô ấy hạ thấp giọng nói với Tân Đàm: "Ngô Đan Đan phòng bên cạnh, được Lộ Lộ và Ngữ Tư kéo từ ban công vào."
Tôn Lộ Và Chu Ngữ Tư đang an ủi Ngô Đan Đan, hỏi thăm Ngô Đan Đan rốt cuộc tất cả những chuyện này là như thế nào, cảm xúc của Ngô Đan Đan dần bình tĩnh lại, thút thít nói: "Phòng của bọn mình hết đồ ăn rồi, nửa đêm hôm qua thực sự đói không nhịn được nữa, một người bạn cùng phòng của mình bèn đi ra ngoài, định qua phòng ngủ các cậu vay ít đồ ăn. Kết quả không ngờ là có rất nhiều quái vật quanh quẩn trên hành lang, bọn họ thấy người là lập tức nhào qua, còn ăn người! Ba cô bạn cùng phòng khác của mình đều bị cắn, sau đó chẳng qua bao lâu họ cũng nhào về phía mình, mình may mắn trốn được một kiếp, cũng nhờ có các cậu đã cứu mình..."
"Sẽ truyền nhiễm?" Tân Đàm bỗng nhiên lên tiếng ngắt lời Ngô Đan Đan, ánh mắt cô nhìn xuống cánh tay đang không ngừng chảy máu của Ngô Đan Đan, giọng run rẩy.
Ánh mắt Ngô Đan Đan lảng tránh: "Mình, mình không biết..."
Ngô Đan Đan còn chưa nói xong thì bỗng nhiên cuộn người đau đớn, sắc mặt vặn vẹo trông rất dữ tợn, nằm trên mặt đất không ngừng kêu đau. Dưới ánh mắt kinh ngạc và sợ hãi của đám Tân Đàm, chỗ thịt thối trên cánh tay bị thương của cô ấy bắt đầu lan tràn, răng nanh sắc nhọn lóe ánh sáng trắng lạnh lẽo, trong đôi mắt nhìn về phía bốn người Tân Đàm là một mảnh trắng hếu vẩn đục.
Chu Ngữ Tư thét ra tiếng: "Zombie!"
Ngô Đan Đan bò từ dưới đất dậy, nhào về phía Tôn Lộ đang đứng gần nhất, Tôn Lộ kinh hãi không thôi, vừa thét chói tai vừa né trái né phải.
Động tác của Ngô Đan Đan khá ì ạch, ai đứng gần cô ấy nhất thì cô ấy đuổi theo người đó. Trong khoảng thời gian ngắn, phòng ngủ 614 gà bay chó sủa, cuối cùng mục tiêu của Ngô Đan Đan vẫn là Tôn Lộ cách cô ấy gần nhất.
"Đan Đan, cậu đừng đuổi theo mình! Mình là Tôn Lộ mà!" Tôn Lộ bị ép đến cạnh cửa ban công, Ngô Đan Đan chậm chạp lao về phía cô ta.
Vừa lúc Tân Đàm đang đứng bên cạnh Tôn Lộ, thấy Tôn Lộ sắp bị Ngô Đan Đan vồ trúng, cô theo bản năng vươn tay ra, kéo Tôn Lộ sang một bên, lại không ngờ cùng với lúc cô kéo Tôn Lộ qua, Tôn Lộ cũng đẩy ngược lại cô một cái.
Tân Đàm không đề phòng, trực tiếp bị Ngô Đan Đan xô ngã, hai người cùng nhau lăn ra ngoài ban công. Mà Tôn Lộ nhanh tay lẹ mắt đóng sập cửa ban công lại, quay đầu lại bày ra vẻ mặt may mắn với hai cô bạn cùng phòng khác.
"Không sao, mình đuổi Ngô Đan Đan ra ngoài rồi!"
Thẩm Thanh Dung thấy rõ một màn vừa rồi, cô ấy mở to hai mắt không thể tin nổi, trong giọng nói chất chứa căm giận: "Tôn Lộ, cậu điên rồi! Cậu đẩy Đàm Đàm làm gì?!"
"Người mình muốn đẩy là Ngô Đan Đan, không phải Tân Đàm!" Tôn Lộ gào lên: "Mình chỉ muốn cứu chúng ta thôi, nếu không thì tất cả chúng ta đều phải chết!"
Tân Đàm ở ngoài ban công nghe thấy giọng của Tôn Lộ, cô gắng sức đẩy Ngô Đan Đan đang cắn xé máu thịt của mình ra, bàn tay vấy máu ấn lên trên cửa kính, đôi mắt đỏ ngầu.
"Tôn Lộ, vốn dĩ chúng ta có thể cùng nhau thoát hiểm." Tân Đàm tuyệt vọng nhìn vào trong ký túc xá.
Ngô Đan Đan lại lần nữa nhào tới, Tôn Lộ trực tiếp kéo rèm cửa lại, nói: "Đừng nhìn, đáng sợ quá."
"Cậu mở cửa ra, chúng ta phải cứu Đàm Đàm!"
"Không thể, hiện tại cậu ấy đã bị Ngô Đan Đan cắn, cậu ấy cũng sẽ trở thành zombie!" Tôn Lộ thấy Thẩm Thanh Dung muốn đi qua kéo cô ta, vội vàng nói với Chu Ngữ Tư: "Mau giữ cậu ấy lại giúp mình!"
Chu Ngữ Tư hết cách, chỉ có thể làm theo.
Thẩm Thanh Dung tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
Vào lúc này thời gian có vẻ càng thêm dài lâu, Tân Đàm ở ngoài ban công bị đè trên lan can, đối mặt zombie Ngô Đan Đan mà không hề có sức lực phản kháng. Ngô Đan Đan gặm nhấm được máu thịt có vẻ vô cùng hưng phấn, cơ thể bắt đầu loạng choạng run rẩy.
Tân Đàm cắn răng, lợi dụng chuẩn thời cơ, tránh đi nanh vuốt bén nhọn của Ngô Đan Đan, Ngô Đan Đan vồ hụt. Dưới lực va đập mạnh mẽ trong lúc Tân Đàm kịch liệt phản kháng và sức mạnh của zombie Ngô Đan Đan, lan can ban công đã yếu ớt không chịu nổi. Bị Ngô Đan Đan xô về phía trước, lan can gãy lìa ra, cô ấy cũng rơi từ lầu sáu xuống.
Tân Đàm ngã trên mặt đất, che phần cổ đang không ngừng chảy máu, hai mắt mờ mịt. Mưa gió chưa ngừng, nước mưa đánh vào trên người cô, mang đến hơi lạnh thấu xương.
Cô vô lực vuốt cửa kính ban công, giọng nói suy yếu nhỏ đến mức không thể nghe thấy: "Tôi không muốn chờ ở đây, cho tôi rời khỏi ký túc xá, cho tôi ra ngoài..."
...
Vào lúc tòa nhà ký túc xá này đang hỗn loạn, tòa nhà ký túc xá đối diện mà Kỳ Xán ở cũng không khá hơn là bao. Đám Kỳ Xán ở trong phòng 604 vất vả lắm mới đuổi lũ zombie xâm lược đi được, chặn cửa lại, chiếm được cơ hội nghỉ tạm.
Kỳ Xán bước nhanh ra ban công, ánh mắt nhìn về phía tòa ký túc xá đối diện chứa đầy vẻ lo lắng. Ngày thứ nhất anh đã muốn đi tìm Tân Đàm, nhưng gió to quá, suýt nữa thì anh bị thổi bay, may mà được mấy cậu bạn cùng phòng kéo lại, thấy anh phản kháng họ còn đánh ngất anh. Lúc sau anh tỉnh lại, lại muốn đi tìm Tân Đàm thì đã không có cơ hội nữa.
Từ Diệc Thù đước đến cạnh anh, hỏi: "Đang nghĩ tới Tân Đàm à?"
"Tôi không nhìn thấy cô ấy." Giọng Kỳ Xán sa sút, anh giơ tay lau đi vết máu loãng và nước mưa trên mặt, ánh mắt nhòe đi vì tia sáng mờ tối và màn mưa.
"Chờ sau khi mưa tạnh các anh em đi tìm cô ấy với cậu."
Kỳ Xán bực bội kéo tóc: "Không biết bên cô ấy thế nào rồi, không nhìn thấy cô ấy lòng tôi hoảng hốt lắm."
"Cậu không nhìn thấy cô ấy nên nghĩ cách để cô ấy nhìn thấy cậu à? Dù sao thì đối diện cũng là ký túc xá của bọn họ."
Kỳ Xán bỗng nghĩ tới điều gì, quay đầu lao vào trong ký túc xá... Anh thay một bộ quần áo đỏ nhất bắt mắt nhất, lúc Đàm Đàm nhìn sang bên này, chắc chắn có thể nhìn thấy anh.
...
Tân Đàm không nhớ rõ mình đã gõ cửa bao nhiêu lần, máu tươi trên tay cô in đầy trên cửa kính, bị mưa to rửa sạch, lại lần nữa in lên, mãi cho đến ban đêm mưa tạnh.
Rèm cửa ban công cuối cùng cũng được kéo ra, Tân Đàm mở to đôi mắt mông lung nhìn người trong ký túc xá, trong mắt hiện lên màu trắng vẩn đục lạnh lẽo, đầy vẻ mờ mịt.
Cô còn nhớ rõ mình muốn làm gì, một lần lại một lần dùng giọng nói khàn đến khó tả của mình hô: "Mở cửa, tôi muốn rời khỏi ký túc xá, rời khỏi đây..."
"Dung Dung! Không thể mở được, cậu nhìn mặt cậu ta đều đã thối rữa rồi!" Tôn Lộ lại lần nữa kéo Thẩm Thanh Dung lại.
Thẩm Thanh Dung suy sụp ngồi bên cửa kính, nói: "Đàm Đàm vẫn còn lý trí, cậu ấy sẽ không làm hại chúng ta, cậu ấy chỉ muốn rời đi! Tôn Lộ, rốt cuộc thì cậu muốn thế nào nữa?"
"Là mình hỏi cậu muốn làm gì mới đúng, hiện tại cậu ta có lý trí, sau khi mở cửa thì chưa chắc đã có lý trí, cậu muốn hại chết tất cả chúng ta à! Ngữ Tư, cậu nói đúng không?"
Chu Ngữ Tư trầm mặc ngồi trước bàn sách, không nói một lời.
"Tôn Lộ." Tân Đàm ngoài cửa kính cố sức bò từ dưới đất dậy, nước đọng dưới thân cô đã biến thành máu loãng. Cô nhìn về phía Tôn Lộ, nói: "Lỗi của cậu, dựa vào đâu mà muốn tôi gánh chịu?"
Người thả Ngô Đan Đan vào là Tôn Lộ, bị Ngô Đan Đan vồ cũng là Tôn Lộ. Còn cô đã làm gì sai? Cô chẳng qua chỉ theo bản năng muốn giúp đỡ bạn cùng phòng.
Dưới ánh mắt tuyệt vọng của Tân Đàm, nội tâm Tôn Lộ hổ thẹn rối ren, cô ta kéo rèm cửa lại, cho rằng như vậy thì có thể trốn thoát sự khiển trách của lương tâm.
Ngoài ban công.
Tân Đàm mờ mịt đứng ở chỗ cũ, đột nhiên, trong lòng cô bỗng nảy lên cảm giác kỳ lạ. Cô xoay người, nhìn về phía tòa ký túc xá đối diện.
Có một vệt đỏ bắt mắt mà đêm tối cũng không thể che giấu, đang đứng trên ban công, xa xa, dường như truyền đến tiếng hô của một thiếu niên.
Tân Đàm biết, đó là Kỳ Xán, hẳn là anh đang mặc một cái áo hoodie màu đỏ, bên trên được tô điểm bằng những ngôi sao vàng lấp lánh. Trước ngực cái áo hoodie màu tím trên người cô, in hình mặt trăng sáng tỏ. Đây là cặp áo mà họ cùng đi mua với nhau.
Tân Đàm không nhịn được tiến lên hai bước, cô đứng ở sát mép ban công, chỉ cần lại bước ra trước một bước, cô sẽ rơi từ trên lầu sáu xuống.
Tân Đàm vươn tay về phía phương xa khó lòng chạm tới, trong hoảng hốt, cô cho rằng Kỳ Xán đang gần ngay trước mắt. Đầu óc cô bị virus xâm nhập, ý thức không rõ, niềm tin tìm được Kỳ Xán thúc giục cô lại đi lên trước một bước.
"A Xán, mình tới tìm cậu đây."
Tân Đàm cho rằng cô lại bước một bước là có thể tìm được Kỳ Xán.
/45
|