Bạn Đồng Hành

Chương 56

/101


Tôi thoáng ngỡ ngàng trước thái độ kỳ lạ của Quỳnh Thy. Con bé này đúng là khác hẳn với thường ngày và tôi với kinh nghiệm của một thằng đàn ông gần 30 tuổi có thể hiểu ra chuyện gì.

Tôi gõ cửa phòng nó.

Cộc cộc. Im lặng một chút rồi tiếng của Quỳnh Thy từ trong vọng ra.

- Gì vậy anh?

- Em có sao không? – Tôi hỏi

- Không sao đâu ạ. – Tiếng Quỳnh Thy trả lời ngay lập tức

- Để anh kiểm tra nào – Tôi bảo

- Thôi không có gì đâu – Quỳnh Thy nhát gừng

- Mở cửa ra cho anh đi – Tôi nói thẳng

- Em đã nói không có gì rồi mà, em không sao hết – Quỳnh Thy hơi to tiếng

- Anh bảo là mở cửa mà – Tôi rắn rỏi

Lại là sự im lặng. Sau một lúc có tiếng cạch và Quỳnh Thy khẽ mở cửa ra.

Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa vào và Quỳnh Thi đã ngồi đó, trên giường với mái tóc hơi bù xù.

- Lại vừa chui vào chăn ngủ hay sao mà đầu tóc lại như cái tổ quạ - Tôi trêu Quỳnh Thy, cố tạo không khí vui vẻ.

- Thì đang ngủ anh cứ đòi vào – Quỳnh Thy trả lời

- Đưa tay anh xem nào.

Tôi lại gần cầm lấy tay Quỳnh Thy xem xét, đúng là có một vết xước nhỏ thật nhưng không đáng kể cho lắm, có lẽ chỉ hơi xót một chút.

- Đây, sao bảo không có có gì

Quỳnh Thy im lặng cúi xuống nhìn tôi

- Để anh lấy miếng urgo cho

Tôi ra tủ thuốc lấy miếng dán urgo dán cho Quỳnh Thy, em ngồi cạnh tôi im lặng kệ tôi làm mấy việc nho nhỏ ấy.

- Sao tự dưng không nói gì thế? – Tôi hỏi

- Chả có gì cả - Quỳnh Thy trả lời

- Đâu rồi, cô bé nhí nhảnh hổ báo của tôi đâu rồi – Tôi cười và cốc vào đầu em một cái

- Anh này!

Tự dưng Quỳnh Thy hỏi tôi, tôi im lặng nhìn em một lúc rồi hỏi lại.

- Sao vậy, có chuyện gì à?

- Ừm mà chẳng có gì. Ngày xưa anh có bạn thân không?

Tôi thở dài. Sau rồi nhìn thẳng vào Quỳnh Thy lấy giọng buồn buồn kể.

- Có. Ngày xưa có một cô bạn thân tên là T. T chơi với anh từ lúc cởi truồng tắm mưa, nhà lại gần nhau nên có gì tụi anh đều tâm sự và chơi với nhau rất thân. Em biết không? thậm chí lần đầu tiên có cái ngày ấy nó còn tưởng mình sắp chết và đến gặp anh khóc lóc chia ly. Hi hi – Tôi cười

- Sao nữa anh? – Quỳnh Thy tò mò

- Sau đó tụi anh lớn lên cùng nhau, cấp hai rồi cấp 3. Vì T càng lớn càng phổng phao xinh xắn nên lắm anh chàng theo lắm, có ai viết thư hay tỏ tình nó đều mang cho anh coi trước rồi cùng bình loạn với nhau. Tụi anh thân đến mức mà anh có ngủ ở nhà nó thì bố mẹ anh cũng không ý kiến gì, và nó có qua đêm tại nhà anh thì bố mẹ nó cũng yên tâm. hì

- Hay nhỉ! Em chả tin có chuyện ấy.

- Ừ! Nghe phi lý phải không nhưng đó là sự thật đấy, hôm nào em về nhà chơi rồi hỏi mẹ anh xem. Mẹ anh vẫn nhớ con bé ấy lắm đấy

- Sao lại vẫn nhớ? Giờ không gặp nhau nữa à? – Quỳnh Thy hỏi

- Ừ! Kết thúc cấp 3. Hôm chia tay trường, lúc liên hoan T uống rất nhiều đến mức say vật ra. Tất nhiên là anh phải đưa T về rồi, lúc anh từ nhà T về thì T có gủi cho anh một quyển nhật ký – Tôi thở dài.

Quỳnh Thy im lặng. Mắt em nhìn xa xăm đâu đó. Tôi nhìn em một chút rồi lại tiếp tục

- Quyển nhật ký đó viết trước khá lâu, chắc tầm gần 1 năm từ ngày hè lớp 11. Trong đó T có nói rằng từ lúc nào đó T có tình cảm khác với anh. T đã im lặng và dằn vặt mình rất nhiều là không biết có nên nói với anh điều ấy hay không.

- Vậy... sau đó? – Quỳnh Thy hỏi nhỏ

- Thực ra như em thấy rồi đó. T phải cố uống thật say mới đủ can đảm đưa cho anh quyển nhật ký đó, vậy cũng đã quyết định rồi còn gì. – Tôi mỉm cười

- Không! ý em là anh sau đó cơ, chuyện thế nào.

Quỳnh Thy hơi bẽn lẽn một chút, xúc cảm trong lời nói của em trở nên khá lạ. Tôi cố gắng thở dài, mặt tỏ ra ngán ngẩm.

- Hơn 10 năm rồi anh không gặp lại T nữa

- Vậy.... – Quỳnh Thy định hỏi gì đó nhưng lại thôi, dáng vẻ em có vẻ hơi bần thần.

- Thực ra đến tận bây giờ anh vẫn quan tâm đến T. T giờ đây khá hạnh phúc với hai đứa con xinh xắn, anh mừng cho T, thật đấy – Tôi cười

- Ừm – Quỳnh Thy có vẻ không quan tâm nữa.

- Vậy nên đôi lúc anh cũng hơi tiếc. Nhưng dù sao thì cũng là chuyện đã xảy ra. Với anh, T đã tạo nên cho anh một tuổi thơ tuyệt vời mà anh chẳng có thể mong hay tiếc gì như thế. Anh luôn tự hào anh là một người may mắn, tuổi thơ anh giống như tiểu thuyết vậy – Tôi mỉm cười.

- Vâng!

- Mà hôm nay tự dưng sao lại nói với em nhỉ! Hi hi – Tôi lại trở lại bình thường cố gắng đểu đểu trong tiếng cười

- Chẳng biết! – Quỳnh Thy nhăn nhó.

- Em lắm chuyện quá. Thôi ngủ đi, anh còn phải chờ thằng Bảo nữa. Muộn thế này nó không say hơi lạ.

- Rồi rồi – Quỳnh Thy cũng cố gắng trả lời tôi bằng cái giọng điệu nhấm nhảy thường ngày.

- Thế nhé. bé con ngủ ngoan

- Bé gì? Lắm chuyện – Em nhăn mũi.

- Thì chả bé, bé ngoan thì mới có người yêu được

Tôi cười khì khì rồi bẹo vào má Quỳnh Thy tinh nghịch. Em khép cửa khi tôi ra vào. Lúc cánh cửa khép lại tôi vẫn kịp nhìn thấy ánh mắt rầu rầu của em qua khe hẹp.

Cánh cửa khép lại rồi, tôi nghĩ vậy có lẽ tốt hơn cho em. Thở dài một chút tôi lại ra salon ngồi, bật HBO lên xem có gì hay ho.

Trên HBO đang chiếu bộ phim PS: I Love you. Một bộ phim mà tôi đã từng rất thích. Bộ phim đó nói về việc anh chồng lo cho cô vợ ngay cả khi mình chết. Đúng thật, tôi luôn triết lý rằng yêu là làm cho người mình yêu được hạnh phúc, vì thế tôi đã luôn cố gắng làm tất cả những gì có thể. Thực ra tôi nghĩ việc duy trì hạnh phúc gia đình cũng đơn giản, chỉ cần hướng về nhau là được, chỉ cần bao dung một tí, độ lượng một tí, cởi mở một tí, chia sẻ một tí.. là có thể ok. Đến lúc này tôi sợ nhất là sự không chia sẻ, không chia sẻ giết chết tình cảm, không chỉ là gia đình mà cả bạn bè nữa. Tôi luôn sợ phải đoán ý mọi người và như thế lúc nào sai lầm mà chả sảy ra..

Nhân vật chính của bộ phim cuối cùng đã chết và người bạn thân thế chỗ anh ta trở thành một người tình đích thực. Xem phim thì thấy chuyện đó cũng bình thường, nhưng suy rộng ra xã hội thì hình như người Á đông mình không được như vậy.

Có thể tôi tự kiêu mình là người thời đại mới nhưng quả thật với tôi cái vấn đề tế nhị kia không quá quan trọng. Nhớ tôi đã từng cãi nhau với một thằng bạn rằng. Thằng đó nói nó muốn nó phải là người đầu tiên của vợ nó, rằng như thế nó mới cảm thấy thoải mái và yêu vợ hơn, nhưng ngược lại để duy trì gia đình nó sẵn sàng chấp nhận tha thứ cho vợ nó 1,2 lần. Tôi thì ngược lại hoàn toàn với nó, tôi chẳng quan trọng là người đầu tiên hay người thứ n cả, cái vấn đề quan trọng mà tôi quan tâm chính là thời gian yêu tôi thì vợ tôi phải toàn tâm toàn ý với tôi. Ngược nhau theo quan điểm thế thôi nhưng chúng tôi như hai mảnh đối lập vậy, nói chuyện với nhau rất hợp và tranh luận có thể sáng tối không nghỉ cũng được.

Nhưng sau những cuộc tranh luận tôi vẫn không thể hiểu được tại sao đàn ông lại có cái ý tưởng như thế? thể hiện sự ích kỷ, độc đoán và thiếu công bằng ư? tôi nghĩ vậy, suy cho cùng thì nó cũng chỉ là cảm xúc phối giống bản năng chứ đâu phải tình cảm thật sự của loài người, thứ làm chúng ta đứng trên loài động vật. Nhưng tôi cũng không hiểu, chính vì cái lý lẽ đó mà tôi không thể nhớ nổi là lúc tôi với vợ tôi thuộc về nhau thì em còn hay mất, điều đấy đối với tôi nó nhỏ như sợi tóc vậy, tôi đâu có quan tâm. Nhưng em luôn cho rằng tôi là người đầu tiên của em và lúc nào cũng buộc tôi nhớ về điều đó.

Nghĩ đến vợ tôi lại đâm ra chán nản. Thôi kệ, tôi tính sau khi công việc ổn định sẽ trực tiếp về nhà báo cáo tình trạng cho các cụ thân sinh. Có lẽ các cụ sẽ hơi sock nhưng tôi cũng tự hào là tôi đã cố gắng hết sức mình rồi, tôi có thể nhận tất cả trách nhiệm về mình, và cũng chẳng cần gì cả. Tôi không hối tiếc, từ giờ tôi sẽ bắt đầu một chặng đường mới, tuy đầy chông gai nhưng cũng sẽ vui vẻ hơn. Chuyện ngày xưa thôi đành để nó ở đấy vậy, coi nó như một ký ức đẹp, giống như T.

Thằng Bảo về nhà với bộ dạng say khướt, đập cửa uỳnh uỳnh khiến Quỳnh Thy cũng phải mò ra. Nó vừa về vừa khoái chí kể con bạn cấp 3 hồi xưa nó thầm thích bỏ chồng, giờ lại cứ ngồi dính sát vào nó, nhưng con bé này ngày xưa nhỏ nhắn xinh đẹp chứ giờ thì như bà bán tôm ngoài chợ, ăn nó thì vô duyên mà vòng hai thì khéo lớn hơn cả vòng 1. Với giọng điệu của nó trong lúc say làm tôi và Quỳnh Thy cứ sặc ra mà cười. Phải làm nhảm mất một lúc lâu thì tôi và Quỳnh Thy mới vứt được nó lên giường, để nó nằm đó mà ngáy o o như kéo bễ.

Tôi thầm nghĩ mình cũng là thằng biết điều vì mỗi khi say tôi đều tự động về nhà móc họng và ra ghế salon ngủ. Chứ nhìn cái bộ dạng và hơi thở của nó tôi cũng hết muốn ngủ cùng luôn. Ôm lấy cái gối và chăn mỏng tôi ra ghế salon đánh một giấc.

Giấc ngủ đến với tôi khá nhanh vì hôm nay cũng là ngày khá mệt mỏi và cẳng thẳng, lại thêm vài cốc bia và trà nóng buổi chiều nứa. Tôi mơ màng mơ thấy khuân mặt Khả Vân nhìn tôi mỉm cười, đôi tay gầy nhẹ của em khẽ vuốt gạt mấy sợi tóc trên trán tôi, rồi em từ từ đặt lên môi tôi một nụ hôn nhẹ phớt qua, chỉ như hơi thở vậy


/101

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status