Từ ngày có anh Vương lực lưỡng, ba tôi lành tính hẳn. Vì cứ chuẩn bị chuồn ra khỏi nhà là anh ấy khoác vai ngồi tâm sự mỏng, cuối cùng phải ở lại phụ mẹ bán hàng. Có anh ấy canh nhà nên ba không tòm tem lấy tiền được ban ngày, vậy là đêm đến hủ hỉ bảo mẹ tôi đuổi việc đi chứ trả lương tốn kém lắm, từ nay về sau ba hứa sửa đổi sẽ ở nhà chăm chỉ làm việc. Mẹ nghe vậy thì cân nhắc, thử mở lời hỏi anh Vương xem bao ăn tối luôn có được không? Như thế thì anh về nhà đỡ một bữa cơm, mà thời gian níu kéo anh ở thêm nhà tôi được một, hai tiếng nữa, ba biết sợ cũng vào nề nếp hơn. Bữa giờ nhà tôi không phải tiết kiệm mà là sợ anh ấy cần về nhà ăn tối bên gia đình cho ấm cúng.
Anh Vương nói: "Cháu ngủ lại còn được nữa là, nhưng mà cháu ăn nhiều tốn kém, cô cứ trừ vào tiền lương đi nhé."
Vậy là anh ấy đồng ý ăn tối ở nhà tôi, mẹ nghe câu đầu thì thắc mắc, lâu nay cứ tưởng nhà anh ấy cũng ngay đầu dốc gần đây thôi, sao lại nói ngủ lại cũng được?
Anh Vương đáp, "Nhà cháu ở thôn 3B mà. Trên dốc là nhà chú cháu thôi."
Vậy thì cũng xa chứ gần gì đâu. Đang tính ngỏ lời hỏi ý kêu anh ấy ngủ lại, sợ đi xa nguy hiểm thì An Bình nhảy cẫng lên, lâu nay thân thiết với anh Vương lắm, "Vậy mày ở lại nhà tao, tối ngủ phòng tao, cuối tuần rồi về chứ chạy đi chạy lại làm gì cho mệt."
Tôi gọi Vương là anh nhưng Bình nghe được Vương nhỏ tuổi thì không câu nệ gì hết, bộp chộp xưng tao gọi mày, còn rủ người ta vào mấy cái nhóm lang bạt cùng mình. Mẹ với tôi sửa thế nào nó cũng không chịu gọi anh, cứ vịn vào cái cớ người ta già trước tuổi rồi ngông cuồng, thế mà anh Vương cũng chiều nó.
Nói: "Ở phòng mày thì thà tao ngủ ngoài chuồng heo còn sạch hơn."
Tôi buồn cười, "Thấy nhục chưa? Em lo mà dọn phòng cho gọn gàng lại đi. Cuối tuần mấy anh em đóng thêm cái giường nữa cho anh Vương ngủ lại."
Từ đó, buổi tối nhà tôi trải qua êm đềm hẳn. Dạo này bình thường có hai anh em tôi, ba cũng bớt lại rồi, chỉ là mỗi khi đi nhậu về thì không nói trước được có cảnh xào xáo gà bay chó sủa hay không. Nhưng nay có anh Vương ở lại trong tuần thì thỉnh thoảng tối cuối tuần nhà tôi mới lục đục một lần.
- - - - - - - - - - - - - - - -
Chỉ đăng tải duy nhất tại wattpad Công Suất Tiêu Thụ. Tất cả các nền tảng khác reup đều là chưa xin phép.
- - - - - - - - - - - - - - - -
Tầm cuối năm nhà anh Thịnh có đám tiệc nên quán nghỉ một ngày, tôi ngỏ ý để mình ở lại trông quán rồi đi học luôn nhưng bị anh ấy thảy ra sân đuổi về. Còn cho người chạy xe máy kè kè đưa về tận nhà nên tôi vẫn tiếp tục không ra hồ ngồi nhớ người yêu được.
Hôm đó anh Vương mở tivi rồi hét ra: "An ơi đang có Đường lên đỉnh Olympia đấy, vào xem người ta mà học hỏi."
Tôi đang làm sổ sách cho mẹ nên lắc đầu: "Em không xem đâu."
Mẹ cũng giục nhưng tôi từ chối.
Anh Vương không tha, lại gào ra: "Trên tivi có thằng nào đẹp trai lắm vào mà xem này——"
Tôi âm thầm bĩu môi, Tuấn Anh là đẹp trai nhất quả đất rồi. Những người khác, tôi không quan tâm.
Tôi không để ý nhưng mẹ thì tò mò chạy vào nhìn ngó một phen, sau đó vỗ tay 'lộp bộp' rồi hét toáng lên, cảm giác như cả làng đều có thể nghe thấy: "Trời ơi—— An ơi! Tuấn Anh! Thằng Tuấn Anh! An ơi vào mà xem thằng Tuấn Anh trên tivi đây này! Ối giời ơi An ơi vào nhanh!!!"
Da tôi lập tức nổi lên một tầng da gà kích động, còn quên cả bỏ dép mà chạy phóng như bay nhảy tọt vào trong nhà. Tôi ôm chầm lấy hai bên thành tivi, há miệng quên cả thở, nhìn chằm chằm vào người trong đó mà xúc động, trái tim liên tục nhảy lên từng hồi như muốn văng ra khỏi lồng ngực mà nhanh chóng bay tới cạnh người tuấn tú bên kia màn hình.
Phải đến khi mẹ kéo tôi ra nói "Ơ hay, ngồi xuống đây cho anh Vương xem nữa chứ." Lúc này tôi mới hoàn hồn mà ngồi xuống ghế thở dốc lên từng đợt. Hốc mắt tôi nóng bỏng, khoang mũi cũng chua xót nhưng khoé mắt ướt át không dám lăn xuống giọt nào vì có mẹ ngồi ngay bên cạnh.
Mẹ tôi liên tục vỗ đùi, vỗ tay, khi nào Tuấn Anh trả lời đúng còn đứng dậy hoan hô y như cổ vũ đá banh, lúc tới lượt người khác giải được thì sẽ bĩu môi nói "câu này dễ ợt", nếu không đáp được sẽ nói "Tuấn Anh bắt lấy cơ hội đi, nhanh, nhanh, đấy biết ngay Tuấn Anh làm được mà, thằng Tuấn Anh nó giỏi thì thôi chứ".
Vừa xem vừa quảng cáo ì đùng chuyện "Tuấn Anh khi xưa sống ở đây giỏi giang, là bộ mặt của cả cái huyện này" như thế nào cho anh Vương nghe. Anh ấy cũng gật gù lia lịa, khen "người gì đâu mà vừa đẹp vừa giỏi có một không hai."
Đúng vậy, Tuấn Anh của tôi vô cùng đẹp trai, học giỏi cực kì.
Nhưng...
Cậu ấy không giống trước chút nào.
Nhìn Tuấn Anh cao ráo, chững chạc, đường nét tựa tượng khắc đẹp hơn cả khi xưa nhưng đó không phải điều tôi để tâm. Tại sao Tuấn Anh của tôi không cười nữa? Cậu bé vui vẻ, lạc quan, vui tươi, xán lạn luôn quẩn quanh tôi như ánh mặt trời rực rỡ đâu mất rồi? Tuấn Anh bây giờ nhìn lạnh lùng y như cục đá giá buốt vậy.
Suốt cả một buổi, tôi chưa từng thấy cậu ấy nở nụ cười lần nào.
Chỉ đến khi chị dẫn chương trình hỏi Tuấn Anh có đặt ngôi sao hy vọng không thì cậu ấy mới lấy ngôi sao để lên bàn sau đó nhìn thẳng vào máy quay, hơi mỉm cười nhẹ, chậm rãi nói: "Em có."
... Có gì? Có gì nữa? An chưa luận ra được!
Rõ ràng chỉ là hai từ đơn giản, rõ ràng chỉ là trả lời cho câu hỏi của người khác...
Nhưng ánh mắt dịu dàng tựa biển hồ sâu hun hút kia như thể xuyên qua khoảng cách địa lý xa vời vợi rót chút ngọt ngào về phương Nam.
Nụ cười ấm áp kia đang âm thầm xoa dịu cõi lòng nhớ nhung mỏi mòn của người ở lại.
Tim tôi run lên. Trong khoảnh khắc đó còn có cảm giác Tuấn Anh nhìn sâu vào mắt tôi mà nói: "An à, em là ngôi sao hy vọng của anh."
Lúc Tuấn Anh nói xong, rõ ràng môi cậu ấy còn mấp máy thêm ba từ nữa, chỉ là không phát ra thành tiếng. Tôi dùng móng tay cái bấm sâu vào đầu ngón trỏ, cố bình tâm hồi tưởng lại khẩu hình miệng khi ấy.
Tuấn Anh ơi, có phải anh vừa hỏi rằng "Em có... nhớ anh không?"
Có phải vậy không?
Em nhớ anh! Rất nhớ anh! Nhớ muốn phát điên lên, ngày nhớ đêm cũng nhớ, lúc nào cũng mong ngóng thời gian trôi qua thật nhanh để được gặp lại anh. Tuấn Anh à, em nhớ anh vô cùng, vô cùng!
Lồng ngực tôi phập phồng lên xuống từng hồi đau nhói nhưng vẫn cố bặm môi tỏ ra bình tĩnh vì sợ mẹ sẽ phát hiện ra trạng thái bất thường hiện tại.
Hôm đó tôi có một thắc mắc, tại sao người ta lại giới thiệu Tuấn Anh học lớp 12? Cậu ấy phải học lớp 10 giống như tôi chứ. Hồi xưa tôi cứ ngỡ cậu ấy lên thành phố sẽ học trường Quốc tế, nhưng không, Tuấn Anh theo học một trường công lập lâu đời nổi tiếng giữa lòng Thủ đô tráng lệ.
Tôi đã ước mình có máy quay phim giống anh Tuấn Chinh để ghi lại tất cả hình ảnh xuất chúng của cậu ấy lúc này.
Sau khi chương trình kết thúc, tôi lấy cớ mệt mỏi rồi trốn vào trong phòng cuộn mình ôm áo quần của Tuấn Anh mà khóc nghẹn. Chẳng biết tôi đã khóc mê man tới khi nào, chỉ khi mẹ gọi dậy ăn cơm mới biết mình thiếp lịm đi lâu đến như vậy.
Nỗi nhớ nhung cồn cào da diết ấy lại cùng tôi trải qua một mùa Hạ.
...
Cuối tuần, mẹ đi đám cưới về, nói cho tôi biết một tin vô cùng, vô cùng, vô cùng sốc.
Tuấn Anh sẽ đính hôn.
Tôi không tin vào tai mình, lắc đầu, kiên định nói: "Không có chuyện đó đâu. Tuấn Anh đang còn nhỏ."
Hôm đó không có anh Vương nên ba thoải mái đi khỏi nhà, mẹ con tôi tự do nói chuyện.
Mẹ vừa ăn cơm vừa cười: "Tự nhiên giọng trầm trọng dữ vậy? Bộ con sợ thằng Tuấn Anh có vợ trước con đấy à? Ha ha ha... Đính hôn là kiểu như làm lễ hẹn ước trước, sau này tụi nó ra trường thì mới cưới nhau."
"Con đã bảo là không đâu! Tuấn Anh sẽ không lấy người khác!"
"Người khác là ai? Ô hay cái thằng này! Sao tự nhiên mặt mũi trắng bệch thế kia? Không lẽ thằng Tuấn Anh có bạn gái ở đây mà con biết à? Ai vậy? Hay là con nhỏ Hiền?"
Bàn tay tôi run lẩy bẩy, nắm chặt lấy muỗng cho bình tĩnh rồi giãn cơ mặt ra, "Dạ không phải đâu... Ý con... ý con là Tuấn Anh đang còn tuổi đi học mà. Có yêu đương thì cũng để sau này chứ đùng một cái kết hôn là sao?"
"Không phải kết hôn mà là đính hôn." Mẹ tôi sửa lời.
Trái tim tôi tê dại, đầu ong ong, nói cũng phải lựa lời mãi nhưng vẫn có sai sót. Không thể nào! Tuấn Anh sẽ không lấy người khác đâu! Bạn trai của cậu ấy là tôi mà!
Tôi cố gắng thả nhẹ nhịp thở hỗn loạn: "Tự nhiên mẹ lại nói chuyện này? Mẹ nghe ai đồn hay sao? Mấy tin đồn linh tinh không hề đúng đâu!"
Mẹ tôi cười vui vẻ, "Đồn đâu mà đồn. Nay mẹ đi ăn đám thì gặp mợ thằng Tuấn Anh, chính miệng mợ nó nói với mẹ chứ ai. Chuyện trọng đại nhà người ta thì sao mẹ dám nói bậy bạ."
Tôi bỏ tay xuống bàn, lén lút tự cấu xuống bản thân nhiều lần liên tục.
"Có khi nào mẹ nghe nhầm không?" Cổ họng tôi khô khốc, khó khăn nuốt nước miếng.
Mẹ tặc lưỡi, "Nhầm sao được mà nhầm. Cô ấy biết con mẹ học chung lớp với Tuấn Anh nên ngồi nói chuyện riêng với nhau cả buổi mà."
"Tuấn Anh lấy ai?" Môi tôi run rẩy.
"Hả?" Mẹ vỗ ngực, "Ui chao cái thằng này, tự nhiên nói chuyện cao giọng làm mẹ giật cả mình."
Tôi cắn đầu lưỡi, cố lấy lại bình tĩnh, "Dạ con xin lỗi... tại con... tò mò thôi."
Mẹ cười cười vỗ vai tôi, "Ái chà! Tự nhiên thằng bạn học chung lớp đi lấy vợ thì ai chả bất ngờ đúng không? Mẹ cũng ngạc nhiên cơ mà. Nhưng nghe cô ấy kể thì thấy đúng thật."
Tôi không để ý lời mẹ nói mà vô thức lẩm bẩm, "Người yêu có ngoài đấy đâu mà lấy..."
"Đấy!" Mẹ múc chén canh, "Mẹ cũng nghĩ thế nhưng mợ nó bảo không cần yêu. Lấy về tự khắc sống được thôi."
Nghe đến đây thì tôi ngẩng đầu lên, dứt khoát hỏi: "Vậy là sao mẹ? Không yêu nhau mà cũng cưới nhau? Vậy cậu ấy cưới ai? Ai lại đi lấy người mà mình không yêu? Xã hội văn minh tiên tiến rồi chứ đâu phải như thời xưa mà cần kết hôn theo mai mối cổ hủ."
"Không phải mai mối. Mợ nó bảo là hứa hôn. Nghe đâu từ đời ông cụ luôn đấy. Nhà bên kia cũng giàu có lắm. Hồi đầu mẹ cũng bảo thời đại nào rồi mà còn không yêu cũng cưới về nhưng mợ nó nói nhà thằng Tuấn Anh không giống nhà bình thường. Càng bành chướng thế lực thì càng muốn liên kết hôn nhân với dòng họ bề thế. Như vậy vừa tốt đẹp bổ trợ cho việc kinh doanh thuận lợi mà trên hết là nhà bên kia cũng truyền thống quân nhân lâu đời, sẽ giúp đỡ thằng Tuấn Anh một đường thẳng tiến lên làm quan to." Mẹ gắp thịt vào chén tôi, "Ăn đi, vừa ăn vừa nói, sao lại ngưng thế?"
Tôi làm gì mà còn tâm trạng ăn uống gì nữa chứ, cả miệng mặn đắng, cơ thể nôn nao như muốn chực trào hết thảy ra ngoài. Hiện tại ngồi im bất động được là nhờ có ghế nhựa chống đỡ mà thôi. Nếu mẹ đưa thông tin này lúc đang đứng, chắc chắn giờ này chân tôi đã nhũn ra mà trượt xuống rồi. Những lời này mẹ tôi truyền đạt lại sơ sài nhưng nếu không được nghe tỉ mỉ, cặn kẽ thì mẹ sẽ không biết mà nói được đến thế.
Ước mơ của Tuấn Anh vĩ đại, lớn lao...
Tôi hiểu rồi, cậu ấy muốn theo ngành quân đội giống bố.
Bây giờ tôi đã hiểu tại sao Tuấn Anh chưa bao giờ nói tôi ra Hà Nội học chung trường với cậu ấy. Tôi không thể. Tôi không trong sạch. Lý lịch của tôi không trong sạch. Tôi có một người cha... một người cha ruột khiến tôi không thể đồng hành ngang hàng cùng cậu ấy...
"Có nhớ đợt bố nó ở đây được thăng chức về Bắc không? Mợ nó bảo không phải thăng bình thường đâu, bây giờ làm tướng to lắm! Là nhờ nhà vợ tương lai của thằng Tuấn Anh nhúng tay nữa đấy!" Mẹ xuýt xoa, "Nhúng tay, nhúng tay, nghe ngầu thế nhỉ? Mà sao không nói là ra tay? Nhúng tay cứ như kiểu bố nó làm việc gì sai trái mới cần người ta giúp đỡ ấy. Giờ ra đường mà gặp thì mình có phải cúi chào không nhỉ? Ui chao! Làm gì mà gặp được nữa. Hên mà nhà nó chuyển đi rồi đấy, chứ mà ở đây thì mẹ biết làm chức cao thế cũng không dám nói chuyện xởi lởi nữa. Sợ họ đánh giá mình kém cỏi. Ôi, nói một hồi lại nói bậy! Nhà nó tốt như thế mà, hồi xưa đến nhà mình ăn cơm là đã lên chức rồi mà mẹ không biết ấy chứ. Tính ra thì nhà mình lời to! Được quan chức cấp cao ghé thăm nhà. Ha ha ha!"
Tôi cắn chặt hàm, sợ răng mình run rẩy va vào nhau thành tiếng lập cập.
Vợ tương lai ư? Thì ra vợ tương lai của cậu ấy không phải là tôi. Tôi chẳng làm được gì cho Tuấn Anh cả...
Tay chân giấu bên dưới bàn trở lên lạnh ngắt, tê rần như muốn tụt huyết áp.
"Sao buồn rười rượi thế? Con không phải khéo lo. Như mẹ với ba..." Mẹ chép miệng, "À, nhà mình không tính. Như bố mẹ thằng Tuấn Anh cũng là hứa hôn rồi cưới đấy, về sống chung xây đắp tình cảm thì vun vén ra tình yêu thôi. Không phải bây giờ gia đình người ta vẫn đang hạnh phúc viên mãn đấy sao?"
Tôi xé toạc đi một miếng da bên mép móng tay cái mà mình cạy nãy giờ, dùng hơi sức mệt mỏi, hỏi lại: "Cô chú ấy... cũng không phải yêu nhau rồi mới đi đến hôn nhân ư?"
"Không." Mẹ lắc đầu, "Cô chú đều là con của hai họ giàu có nức tiếng miền Bắc, mẹ nghe nói vào tới trong này chỉ gầy dựng một phần nhỏ tí so với ngoài kia thôi. Bây giờ mà đi hỏi đại một người lớn tuổi nào thì ai ai cũng biết cái thời ông bà nó di cư vào đây rầm rộ cỡ nào. Mà nói di cư cũng không đúng vì nhà người ta giàu lắm, bay đi bay về suốt, con thấy thằng Tuấn Anh ít khi ăn Tết ở đây cũng là do nó về ngoài quê đấy. Ngày bà ngoại con còn sống, cái thời mà nước cơm chẳng có mà uống thế mà bà kể mẹ thằng Tuấn Anh được xe tải chở từ sân bay về biết bao nhiêu là đồ ngoại nhập, sữa nước ngoài của cô ấy tính ra là hơn chỉ vàng một hộp. Ôi con không tưởng tượng nổi đâu, vàng ngày xưa có giá lắm, cái nơi khỉ ho cò gáy chim không thèm ị này thì hai chỉ mua được cả mảnh đất to đùng đùng rồi. Đúng là tiểu thư cành vàng lá ngọc thứ thiệt, lớn lên thì xinh xắn tới nỗi bất kể ai đi qua cũng phải quay lại nhìn cơ mà. Bố nó thì thôi khỏi phải nói, đẹp trai khủng khiếp, thằng Tuấn Anh bây giờ cũng có một phần giống bố nó lúc trẻ nhưng nó đời sau nhặt cả nét đẹp của mẹ nên vẫn thấy nổi trội hơn. Mẹ nói thật chứ mấy người giàu giàu thấy ai cũng đẹp, xứng đôi vừa lứa, môn đăng hộ đối, lấy nhau mà đám cưới rình rang to nhất huyện. Tổ chức bao nhiêu nơi, ngoài Bắc trong Nam, bên chồng bên vợ, cơ quan công ty, rầm rộ lắm. Chú ấy vừa có tiền vừa có quyền, bố chú thì suốt ngày xuất hiện trên tivi, ông nội chú thì từ thời kinh tế mới đi xe ngang qua mà dân chạy ra vỗ tay hoan hô quá trời. Không nghe ông nội con nói hả? Bao chiến tích của ông cụ cố nhà Tuấn Anh thì ngồi kể cả đêm cũng không hết."
"Con nói xem, nhà như thế thì có chịu để con mình lấy người bình thường không? Con dâu nhận vào chí ít cũng phải môn đăng hộ đối chứ, đúng không? Huống chi nhà con bé này cùng ngành với nhà thằng Tuấn Anh, từ thời ông, thời cụ, thời cố nó còn chơi chung thân thiết với nhau nữa mà."
Lòng tôi quặn thắt lại, trái tim liên tục nhói lên từng cơn, mỗi một lời mẹ nói như hoá vạn nhát dao chậm rãi đâm xoáy sâu vào trong cơ thể yếu ớt này.
"Mấy cái này mẹ cũng chẳng hiểu đâu, nhưng nghe mợ nó nói xong thì thấy suy nghĩ của gia đình giàu có cũng có cái lý của họ. Ví dụ thằng Tuấn Anh hay vợ nó phản đối đi, ừ thì là ép buộc con cái vì lợi ích gia tộc. Nhưng đằng này hai bên đều đồng ý thì người ngoài như mình lo xa giùm làm gì. Lấy về rồi nảy sinh tình cảm thì tự khắc đó chính là định mệnh của cuộc đời."
Tim tôi đau như bị ai bóp nghẹn.
Mười đầu móng tay giấu dưới bàn đã bị xé bằng sạch, có lẽ mạnh tay quá nên tổn thương đến phần da thịt nên mới có cảm giác đau rát.
Môi tôi run run, "Tuấn... Tuấn Anh đồng ý hả mẹ?"
Mẹ gật đầu chắc nịch, "Ừ. Mợ nó mới ngoài đấy về mà. Hai bên gặp mặt ăn tiệc trước, chắc giống kiểu nhóm họ của nhà bình dân như mình ấy. Nghe mợ nó nói con bé kia trắng trẻo xinh xắn như hoa như ngọc, con nhà gia giáo nên đi đứng nói chuyện, đưa tay nhấc chân đúng kiểu tiểu thư kim chi ngọc diệp."
Trắng trẻo à... Tôi bất giác nhìn xuống làn da mãi mới dưỡng lại cho trắng mịn của mình...
Phần thịt trong của môi dưới đã bị cắn đến tướm máu, vị tanh nồng xộc thẳng trong khoang miệng... nhưng tôi không thấy đau....
Người ta duyên dáng như sương như mai, còn tôi... tôi trông giống như, không... không phải giống như mà tôi thực sự là dân xóm chợ bần hàn...
Đúng là tiểu thơ cành vàng lá ngọc mới xứng đôi với cậu ấy. Điều này tôi vẫn luôn biết, chỉ là lâu nay bị rung động đầu đời lấn át mà lỡ cố tình quên đi mất thôi.
"Học xong cấp ba là tiến hành lễ đính hôn. Thằng Tuấn Anh cũng vừa học xong 12 còn gì, chắc mấy bữa nữa ấy mà. Ôi chao! Mẹ quên mất chưa hỏi con bé kia học lớp mấy rồi. Mà nói là sắp thì chắc tính theo thằng Tuấn Anh. Chỉ là hình thức ra mắt cho các dòng họ lớn biết thôi, không có giấy tờ gì hết, cũng không ảnh hưởng con bé kia học hành đâu."
Nhưng mẹ ơi, ở nơi này, bên cạnh mẹ đây có một người bị ảnh hưởng mà... Tim con... tim con đau đớn thế này... tim con đau như bị ai nhẫn tâm giày xéo...
Mẹ nói rất nhiều, rất nhiều... Nét mặt mẹ vui vẻ, mừng thay cho Tuấn Anh, "Người tốt sẽ có phúc phận của người tốt, nhà giàu sang kết hợp với nhà bề thế thì quyền lực to càng thêm to, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, kinh doanh thuận buồm xuôi gió sẽ đem đến lợi ích cho Nước nhà. Làm ăn lớn, đóng thuế lớn, làm phước lớn thì dân thường bình bình như nhà mình được nhờ..."
Được nhờ ư?
Đúng là dân đen như tôi được nhờ thật sự. Trong tay tôi vẫn đang hèn mọn nắm giữ tiền tỷ của cậu ấy đây mà.
Ngày chia tay, Tuấn Anh đã nói ở nơi này là cậu ấy đang trì trệ bản thân...
Bao nhiêu năm qua tôi như sợi dây tầm gửi bám víu lấy Tuấn Anh, khiến cậu ấy trì hoãn không vươn lên vị trí cao sang vốn có được.
Tôi dẫn dắt mẹ lái sang chuyện khác, mẹ vô tư nói cười, cổ họng tôi nuốt xuống từng miếng cơm mặn đắng. An Bình chưa về nên tôi bê mâm đi rửa. Tôi cho rằng mình đã bình tĩnh rồi, nhưng khi đứng dậy, những tiếng loảng xoảng của chén đĩa đổ bể giống y như trái tim lạnh lẽo của tôi lúc này.
Vụn vỡ, tan nát...
Mẹ lo lắng, tôi nói dối rằng mình tự nhiên bị đau đầu, chóng mặt, tôi có tiền sử lúc nhỏ hay xỉu nên mẹ tưởng thật, không la mắng vì tôi làm đổ mâm chén.
Tôi cũng không nói dối mà...
Đầu tôi đau, tim tôi nghẹn, mắt tôi hoa, tay chân tôi run lên từng hồi... nước mắt không nhịn được lại chảy dài xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Đêm hôm đó, rõ ràng tôi không ngủ nhưng lại như người sực tỉnh giữa cơn mê.
Đầu óc tôi mơ mơ màng màng nhưng vẫn gắng gượng cẩn thận suy nghĩ lại đoạn tình cảm trái luân thường đạo lý này.
Vô vàn lời mẹ nói với tôi ngày hôm nay giống như một tiếng kẻng cảnh tỉnh. Mẹ mạnh mẽ gọi tôi thức dậy giữa lúc chìm sâu vào giấc mơ ngọt ngào oan trái.
Rằng, An à, con hãy tỉnh táo lại đi! Hãy buông tha cho Tuấn Anh! Người ta xuất chúng như thế, không phải là người mà con có thể chạm đến, càng không phải là người con có thể sánh vai đi cùng. Nhà người ta sống ở tầng lớp thượng lưu huy hoàng, con có tư cách sao?
Đúng vậy.
Tôi không có tư cách trì trệ cậu ấy.
Tôi đau lòng vì thực tại chứ không hề mảy may oán trách Tuấn Anh nửa lời. Tôi tin tưởng tuyệt đối vào tình cảm mà cậu ấy dành cho mình. Càng không bao giờ tin trong một năm Tuấn Anh có thể quên tôi mà yêu đương với người khác. Người nhà cậu ấy đã nói đây là hôn nhân chính trị. Tuấn Anh vẫn còn là một đứa trẻ, chưa thể tự ý quyết định cuộc đời của mình.
Nhưng nếu cậu ấy có thể quyết định thì sao?
Tôi không thể cản trở bước chân của cậu ấy.
Môn đăng hộ đối là điều mà đời này kiếp này tôi có cố gắng cách mấy cũng không thể nào có được.
Nhưng điều quan trọng hơn cả là... là...
Điều quan trọng nhất...
Tôi nhìn xuống bộ phận sinh dục của mình mà lặng lẽ rơi nước mắt.
Trước khi Tuấn Anh là mặt trời nhỏ của tôi thì cậu ấy là con trai vàng con trai bạc của cô chú.
Tại sao vậy An?
Sao bao nhiêu lâu nay mày có thể sống ác độc, ích kỷ đến như vậy? Gia đình cô chú ấy tốt đẹp biết bao nhiêu mà mày nỡ chen chân vào phá hỏng sao? Mày nỡ lòng nào cướp đi con trai cưng của nhà người ta, cháu đích tôn của dòng họ người ta ư?
Tuấn Anh từng nói, cậu ấy là châu báu của cải của mẹ. Đúng vậy! Cậu ấy đâu phải của tôi. Cô ấy mang nặng đẻ đau, mất bao nhiêu cơm gạo tâm sức mới nuôi lớn lên đẹp trai, giỏi giang nhường này. Thế mà... tôi nghẹn ngào... thế mà tôi nỡ toan tính cướp đi mất.
Tôi ôm chặt lấy khuôn mặt, nước mắt cứ thế trôi qua kẽ ngón tay, len lỏi, vuột mất... như thể những giọt mặn đắng ấm nóng này là thứ tình cảm mà tôi cố gắng nắm giữ bao nhiêu lâu nay vậy. Nó vốn dĩ không nên nằm trong bàn tay tôi. Tôi lê từng bước tới trước gương, nhìn vào dáng dấp mảnh khảnh trần truồng trong đó mà hốc mắt liên tục nóng lên.
Tôi sờ lên bụng mình.
Lâu nay học Sinh được điểm mười tròn trĩnh, thế mà tôi ngu dốt không thèm để ý đến... chúng tôi như thế này là trái với sự phát triển tự nhiên của xã hội.
Đã có lúc tôi cười thầm động viên mình, cho rằng anh Hùng cũng giống như chúng tôi. Tôi như mảnh bèo tấm nhỏ dại bám víu vào khúc gỗ lênh đênh, tự viện cho mình một lý do nực cười, rằng tôi không lạc loài.
Nhưng đã bao giờ tôi nghĩ cho người khác chưa? Tôi ích kỷ, tôi chưa từng.
Anh Hùng là trẻ mồ côi, cuộc đời anh ấy sẽ không do ai quyết định, cũng không có ai định đoạt.
Tuấn Anh thì khác.
Cậu ấy có cha có mẹ.
Một gia đình hoàn mỹ, nền nếp.
Lẽ dĩ nhiên, tôi không ám chỉ cô chú ấy không tôn trọng con cái, chỉ là phía sau Tuấn Anh không phải chỉ có mỗi cha thương mẹ yêu mà còn cả một dòng họ danh gia vọng tộc đang tự hào về cậu ấy.
Chúng tôi không có tương lai cùng nhau.
Có một sự thật,
Tôi
Không thể
Mang thai con của Tuấn Anh.
Tôi tự nện một đấm vào cơ thể mình rồi ngồi thụp xuống co ro ôm lấy hai đầu gối. Rõ ràng là đánh vào bụng vậy mà trái tim này lại đau thắt lên từng cơn.
Tuấn Anh từng hứa hẹn nếu tương lai chúng tôi còn gắn bó thì sẽ cùng nhau đối mặt với vô vàn khó khăn khác lớn hơn. Khi đó tôi vẫn mơ mơ hồ hồ, không biết lớn trong lời cậu ấy lại thực sự to lớn đến nhường này.
Định kiến xã hội, em cậu ấy, mẹ cậu ấy, bố cậu ấy, anh chị em cô chú bác cậu mợ... cả một dòng họ nhà cậu ấy. Còn có ông bà, ông cố bà cố của cậu ấy...
Còn có mẹ tôi, bà nội...
Đây không đơn giản là chuyện có thể đồng lòng vượt qua được hay không nữa mà là tôi phải có tự trọng biết đâu là vị trí của mình mà lặng lẽ rút lui.
Chưa kể đến gia cảnh môn không đăng hộ không đối, tôi còn mang giới tính nam, là người có cùng giới tính sinh học với cậu ấy, như thế thì một dòng dõi quyền quý có chấp nhận cháu trai của mình ăn đời ở kiếp với đàn ông hay không?
Sau này ai sẽ lo hương hoả, gia lễ cho nhà thờ Tổ của dòng tộc đây?
Tuấn Anh cần phải sinh con đẻ cái, nối dõi tông đường, nếu không sau này biết ăn nói thế nào với tổ tiên?
Đắng cay thay,
Những thứ mà Tuấn Anh nhất định cần thì ở nơi tôi lại không thể có.
Suốt một năm qua, tôi đã vô tư nghĩ rằng sau này học xong cấp ba sẽ ngoan ngoãn đợi Tuấn Anh tìm tới. Sau khi trả tiền, đồng hồ, đồ phòng thân lại vẹn toàn cho Tuấn Anh thì sẽ ôm cậu ấy, hôn môi cậu ấy, rồi đẩy cậu ấy lên giường làm thế này làm thế nọ.
Nhưng hiện tại, giấc mơ ấy... vỡ tan tành.
Tuấn Anh sẽ lấy người khác.
Một người xinh đẹp quyền quý có gia thế, là người có thể dễ dàng hỗ trợ cậu ấy trong kinh doanh lẫn ước mơ quân sự, là người hậu thuẫn cậu ấy khẳng định vị thế trong xã hội, là người có tiền có quyền xứng đôi sánh bước ngang hàng bên cạnh cậu ấy.
Là kim chi ngọc diệp. Là lá ngọc cành vàng.
Là...
Là một người con gái.
Có thể sinh con đẻ cái, có thể vì cậu ấy mà khai chi tán diệp, có thể đem đến cho dòng họ cậu ấy những hạt mầm nhân tài giỏi giang cống hiến cho đất nước.
Những điều người như hoa như ngọc ấy có thể thì tôi có cố gắng đến hết kiếp này cũng không thể nào.
Tại sao? Tại sao tôi lại là con trai?
Tại sao tôi lại nảy sinh tình cảm với người đồng giới?
Tại sao lại là Tuấn Anh? Tại sao cậu ấy không sinh ra ở nhà nào nghèo nghèo một chút?
Như thế, tôi có thể cắm đầu về phía trước cố gắng làm việc thật tốt để có điều kiện bảo bọc, thương yêu, nuôi dưỡng cậu ấy.
Nếu Tuấn Anh sinh ra ở một gia đình bình thường, có phải tôi và cậu ấy sẽ bớt chông gai hơn hay không? Tôi sẽ dùng tiền xây nhà cho cậu ấy, mua váy cho mẹ cậu ấy, mua trà cho bố cậu ấy, mua phấn son cho em cậu ấy. Như thế, có khi nào cô chú sẽ mủi lòng mà đem con trai vừa nghèo vừa ngốc của mình cho tôi nuôi giùm hay không?
Nếu có thế giới song song như vậy thật, giờ này chắc Tuấn Anh và An bên đó đang hạnh phúc lắm. Tiền bạc và danh vọng sẽ không tồn tại để mà chia cắt hai người được nữa.
Ở thế giới đó, hãy thật hạnh phúc An nhé!
Còn tôi...
Tôi đã có quyết định của mình.
Mà tôi cũng không có quyền chọn lựa nữa rồi.
Ở phương Bắc xa xôi ấy, Tuấn Anh đã nói...
... Đồng Ý.
Dù Tuấn Anh có thực sự đưa ra lựa chọn là tôi thì tôi cũng phải là người mở mắt ra mà tỉnh táo lại. Tôi không thể ích kỉ kéo cậu ấy xuống bùn lầy nhơ nhớp. Tôi không thể vì rung động cá nhân mà khiến dòng họ ngàn đời danh giá ấy bị người đời phỉ nhổ.
May mà cậu ấy... không chọn tôi...
Thật may mắn làm sao...
Gió tầng nào gặp mây tầng đó mới là đạo lý ngàn đời thiên kinh địa nghĩa.
Tuấn Anh nán lại vùng quê nghèo này một thời gian ngắn tá túc tạm bợ nên mới bị tôi quấn thân vướng tay bận chân.
Bây giờ thì tốt rồi, cậu ấy có thể thoải mái vùng vẫy, bay cao bay xa đến nơi mà cậu ấy muốn, sánh vai với người mà vốn dĩ cậu ấy nên ở cùng.
Cảm ơn cậu vì đoạn tình cảm nồng nhiệt vừa qua, tớ sẽ khắc ghi mãi mãi thật sâu trong lòng mình.
Tình đẹp là tình dở dang, cảm ơn cậu vì đã đến, cũng cảm ơn vì cậu đã đi.
Tuấn Anh à, nhất định phải thật hạnh phúc nhé! An không hề oán trách, cũng chưa từng hối hận... An sẽ mạnh mẽ... Nên Tuấn Anh cũng phải sống cuộc đời rực rỡ trên đỉnh vinh quang mà mình nên có nhé!
Tôi điên cuồng gạt hết quần áo xếp chồng trong tủ xuống rồi bò vào, khép cánh cửa tối mịt kín bưng lại nằm co ro.
Thế giới này đáng sợ quá!
Tôi không chịu nổi.
Tôi trốn chạy thực tại.
Tôi muốn có một nơi an toàn.
An toàn của tôi... Bình yên của tôi... Ngôi nhà ấm áp của tôi...
Mất rồi.
Tôi mất trắng rồi.
Anh Vương nói: "Cháu ngủ lại còn được nữa là, nhưng mà cháu ăn nhiều tốn kém, cô cứ trừ vào tiền lương đi nhé."
Vậy là anh ấy đồng ý ăn tối ở nhà tôi, mẹ nghe câu đầu thì thắc mắc, lâu nay cứ tưởng nhà anh ấy cũng ngay đầu dốc gần đây thôi, sao lại nói ngủ lại cũng được?
Anh Vương đáp, "Nhà cháu ở thôn 3B mà. Trên dốc là nhà chú cháu thôi."
Vậy thì cũng xa chứ gần gì đâu. Đang tính ngỏ lời hỏi ý kêu anh ấy ngủ lại, sợ đi xa nguy hiểm thì An Bình nhảy cẫng lên, lâu nay thân thiết với anh Vương lắm, "Vậy mày ở lại nhà tao, tối ngủ phòng tao, cuối tuần rồi về chứ chạy đi chạy lại làm gì cho mệt."
Tôi gọi Vương là anh nhưng Bình nghe được Vương nhỏ tuổi thì không câu nệ gì hết, bộp chộp xưng tao gọi mày, còn rủ người ta vào mấy cái nhóm lang bạt cùng mình. Mẹ với tôi sửa thế nào nó cũng không chịu gọi anh, cứ vịn vào cái cớ người ta già trước tuổi rồi ngông cuồng, thế mà anh Vương cũng chiều nó.
Nói: "Ở phòng mày thì thà tao ngủ ngoài chuồng heo còn sạch hơn."
Tôi buồn cười, "Thấy nhục chưa? Em lo mà dọn phòng cho gọn gàng lại đi. Cuối tuần mấy anh em đóng thêm cái giường nữa cho anh Vương ngủ lại."
Từ đó, buổi tối nhà tôi trải qua êm đềm hẳn. Dạo này bình thường có hai anh em tôi, ba cũng bớt lại rồi, chỉ là mỗi khi đi nhậu về thì không nói trước được có cảnh xào xáo gà bay chó sủa hay không. Nhưng nay có anh Vương ở lại trong tuần thì thỉnh thoảng tối cuối tuần nhà tôi mới lục đục một lần.
- - - - - - - - - - - - - - - -
Chỉ đăng tải duy nhất tại wattpad Công Suất Tiêu Thụ. Tất cả các nền tảng khác reup đều là chưa xin phép.
- - - - - - - - - - - - - - - -
Tầm cuối năm nhà anh Thịnh có đám tiệc nên quán nghỉ một ngày, tôi ngỏ ý để mình ở lại trông quán rồi đi học luôn nhưng bị anh ấy thảy ra sân đuổi về. Còn cho người chạy xe máy kè kè đưa về tận nhà nên tôi vẫn tiếp tục không ra hồ ngồi nhớ người yêu được.
Hôm đó anh Vương mở tivi rồi hét ra: "An ơi đang có Đường lên đỉnh Olympia đấy, vào xem người ta mà học hỏi."
Tôi đang làm sổ sách cho mẹ nên lắc đầu: "Em không xem đâu."
Mẹ cũng giục nhưng tôi từ chối.
Anh Vương không tha, lại gào ra: "Trên tivi có thằng nào đẹp trai lắm vào mà xem này——"
Tôi âm thầm bĩu môi, Tuấn Anh là đẹp trai nhất quả đất rồi. Những người khác, tôi không quan tâm.
Tôi không để ý nhưng mẹ thì tò mò chạy vào nhìn ngó một phen, sau đó vỗ tay 'lộp bộp' rồi hét toáng lên, cảm giác như cả làng đều có thể nghe thấy: "Trời ơi—— An ơi! Tuấn Anh! Thằng Tuấn Anh! An ơi vào mà xem thằng Tuấn Anh trên tivi đây này! Ối giời ơi An ơi vào nhanh!!!"
Da tôi lập tức nổi lên một tầng da gà kích động, còn quên cả bỏ dép mà chạy phóng như bay nhảy tọt vào trong nhà. Tôi ôm chầm lấy hai bên thành tivi, há miệng quên cả thở, nhìn chằm chằm vào người trong đó mà xúc động, trái tim liên tục nhảy lên từng hồi như muốn văng ra khỏi lồng ngực mà nhanh chóng bay tới cạnh người tuấn tú bên kia màn hình.
Phải đến khi mẹ kéo tôi ra nói "Ơ hay, ngồi xuống đây cho anh Vương xem nữa chứ." Lúc này tôi mới hoàn hồn mà ngồi xuống ghế thở dốc lên từng đợt. Hốc mắt tôi nóng bỏng, khoang mũi cũng chua xót nhưng khoé mắt ướt át không dám lăn xuống giọt nào vì có mẹ ngồi ngay bên cạnh.
Mẹ tôi liên tục vỗ đùi, vỗ tay, khi nào Tuấn Anh trả lời đúng còn đứng dậy hoan hô y như cổ vũ đá banh, lúc tới lượt người khác giải được thì sẽ bĩu môi nói "câu này dễ ợt", nếu không đáp được sẽ nói "Tuấn Anh bắt lấy cơ hội đi, nhanh, nhanh, đấy biết ngay Tuấn Anh làm được mà, thằng Tuấn Anh nó giỏi thì thôi chứ".
Vừa xem vừa quảng cáo ì đùng chuyện "Tuấn Anh khi xưa sống ở đây giỏi giang, là bộ mặt của cả cái huyện này" như thế nào cho anh Vương nghe. Anh ấy cũng gật gù lia lịa, khen "người gì đâu mà vừa đẹp vừa giỏi có một không hai."
Đúng vậy, Tuấn Anh của tôi vô cùng đẹp trai, học giỏi cực kì.
Nhưng...
Cậu ấy không giống trước chút nào.
Nhìn Tuấn Anh cao ráo, chững chạc, đường nét tựa tượng khắc đẹp hơn cả khi xưa nhưng đó không phải điều tôi để tâm. Tại sao Tuấn Anh của tôi không cười nữa? Cậu bé vui vẻ, lạc quan, vui tươi, xán lạn luôn quẩn quanh tôi như ánh mặt trời rực rỡ đâu mất rồi? Tuấn Anh bây giờ nhìn lạnh lùng y như cục đá giá buốt vậy.
Suốt cả một buổi, tôi chưa từng thấy cậu ấy nở nụ cười lần nào.
Chỉ đến khi chị dẫn chương trình hỏi Tuấn Anh có đặt ngôi sao hy vọng không thì cậu ấy mới lấy ngôi sao để lên bàn sau đó nhìn thẳng vào máy quay, hơi mỉm cười nhẹ, chậm rãi nói: "Em có."
... Có gì? Có gì nữa? An chưa luận ra được!
Rõ ràng chỉ là hai từ đơn giản, rõ ràng chỉ là trả lời cho câu hỏi của người khác...
Nhưng ánh mắt dịu dàng tựa biển hồ sâu hun hút kia như thể xuyên qua khoảng cách địa lý xa vời vợi rót chút ngọt ngào về phương Nam.
Nụ cười ấm áp kia đang âm thầm xoa dịu cõi lòng nhớ nhung mỏi mòn của người ở lại.
Tim tôi run lên. Trong khoảnh khắc đó còn có cảm giác Tuấn Anh nhìn sâu vào mắt tôi mà nói: "An à, em là ngôi sao hy vọng của anh."
Lúc Tuấn Anh nói xong, rõ ràng môi cậu ấy còn mấp máy thêm ba từ nữa, chỉ là không phát ra thành tiếng. Tôi dùng móng tay cái bấm sâu vào đầu ngón trỏ, cố bình tâm hồi tưởng lại khẩu hình miệng khi ấy.
Tuấn Anh ơi, có phải anh vừa hỏi rằng "Em có... nhớ anh không?"
Có phải vậy không?
Em nhớ anh! Rất nhớ anh! Nhớ muốn phát điên lên, ngày nhớ đêm cũng nhớ, lúc nào cũng mong ngóng thời gian trôi qua thật nhanh để được gặp lại anh. Tuấn Anh à, em nhớ anh vô cùng, vô cùng!
Lồng ngực tôi phập phồng lên xuống từng hồi đau nhói nhưng vẫn cố bặm môi tỏ ra bình tĩnh vì sợ mẹ sẽ phát hiện ra trạng thái bất thường hiện tại.
Hôm đó tôi có một thắc mắc, tại sao người ta lại giới thiệu Tuấn Anh học lớp 12? Cậu ấy phải học lớp 10 giống như tôi chứ. Hồi xưa tôi cứ ngỡ cậu ấy lên thành phố sẽ học trường Quốc tế, nhưng không, Tuấn Anh theo học một trường công lập lâu đời nổi tiếng giữa lòng Thủ đô tráng lệ.
Tôi đã ước mình có máy quay phim giống anh Tuấn Chinh để ghi lại tất cả hình ảnh xuất chúng của cậu ấy lúc này.
Sau khi chương trình kết thúc, tôi lấy cớ mệt mỏi rồi trốn vào trong phòng cuộn mình ôm áo quần của Tuấn Anh mà khóc nghẹn. Chẳng biết tôi đã khóc mê man tới khi nào, chỉ khi mẹ gọi dậy ăn cơm mới biết mình thiếp lịm đi lâu đến như vậy.
Nỗi nhớ nhung cồn cào da diết ấy lại cùng tôi trải qua một mùa Hạ.
...
Cuối tuần, mẹ đi đám cưới về, nói cho tôi biết một tin vô cùng, vô cùng, vô cùng sốc.
Tuấn Anh sẽ đính hôn.
Tôi không tin vào tai mình, lắc đầu, kiên định nói: "Không có chuyện đó đâu. Tuấn Anh đang còn nhỏ."
Hôm đó không có anh Vương nên ba thoải mái đi khỏi nhà, mẹ con tôi tự do nói chuyện.
Mẹ vừa ăn cơm vừa cười: "Tự nhiên giọng trầm trọng dữ vậy? Bộ con sợ thằng Tuấn Anh có vợ trước con đấy à? Ha ha ha... Đính hôn là kiểu như làm lễ hẹn ước trước, sau này tụi nó ra trường thì mới cưới nhau."
"Con đã bảo là không đâu! Tuấn Anh sẽ không lấy người khác!"
"Người khác là ai? Ô hay cái thằng này! Sao tự nhiên mặt mũi trắng bệch thế kia? Không lẽ thằng Tuấn Anh có bạn gái ở đây mà con biết à? Ai vậy? Hay là con nhỏ Hiền?"
Bàn tay tôi run lẩy bẩy, nắm chặt lấy muỗng cho bình tĩnh rồi giãn cơ mặt ra, "Dạ không phải đâu... Ý con... ý con là Tuấn Anh đang còn tuổi đi học mà. Có yêu đương thì cũng để sau này chứ đùng một cái kết hôn là sao?"
"Không phải kết hôn mà là đính hôn." Mẹ tôi sửa lời.
Trái tim tôi tê dại, đầu ong ong, nói cũng phải lựa lời mãi nhưng vẫn có sai sót. Không thể nào! Tuấn Anh sẽ không lấy người khác đâu! Bạn trai của cậu ấy là tôi mà!
Tôi cố gắng thả nhẹ nhịp thở hỗn loạn: "Tự nhiên mẹ lại nói chuyện này? Mẹ nghe ai đồn hay sao? Mấy tin đồn linh tinh không hề đúng đâu!"
Mẹ tôi cười vui vẻ, "Đồn đâu mà đồn. Nay mẹ đi ăn đám thì gặp mợ thằng Tuấn Anh, chính miệng mợ nó nói với mẹ chứ ai. Chuyện trọng đại nhà người ta thì sao mẹ dám nói bậy bạ."
Tôi bỏ tay xuống bàn, lén lút tự cấu xuống bản thân nhiều lần liên tục.
"Có khi nào mẹ nghe nhầm không?" Cổ họng tôi khô khốc, khó khăn nuốt nước miếng.
Mẹ tặc lưỡi, "Nhầm sao được mà nhầm. Cô ấy biết con mẹ học chung lớp với Tuấn Anh nên ngồi nói chuyện riêng với nhau cả buổi mà."
"Tuấn Anh lấy ai?" Môi tôi run rẩy.
"Hả?" Mẹ vỗ ngực, "Ui chao cái thằng này, tự nhiên nói chuyện cao giọng làm mẹ giật cả mình."
Tôi cắn đầu lưỡi, cố lấy lại bình tĩnh, "Dạ con xin lỗi... tại con... tò mò thôi."
Mẹ cười cười vỗ vai tôi, "Ái chà! Tự nhiên thằng bạn học chung lớp đi lấy vợ thì ai chả bất ngờ đúng không? Mẹ cũng ngạc nhiên cơ mà. Nhưng nghe cô ấy kể thì thấy đúng thật."
Tôi không để ý lời mẹ nói mà vô thức lẩm bẩm, "Người yêu có ngoài đấy đâu mà lấy..."
"Đấy!" Mẹ múc chén canh, "Mẹ cũng nghĩ thế nhưng mợ nó bảo không cần yêu. Lấy về tự khắc sống được thôi."
Nghe đến đây thì tôi ngẩng đầu lên, dứt khoát hỏi: "Vậy là sao mẹ? Không yêu nhau mà cũng cưới nhau? Vậy cậu ấy cưới ai? Ai lại đi lấy người mà mình không yêu? Xã hội văn minh tiên tiến rồi chứ đâu phải như thời xưa mà cần kết hôn theo mai mối cổ hủ."
"Không phải mai mối. Mợ nó bảo là hứa hôn. Nghe đâu từ đời ông cụ luôn đấy. Nhà bên kia cũng giàu có lắm. Hồi đầu mẹ cũng bảo thời đại nào rồi mà còn không yêu cũng cưới về nhưng mợ nó nói nhà thằng Tuấn Anh không giống nhà bình thường. Càng bành chướng thế lực thì càng muốn liên kết hôn nhân với dòng họ bề thế. Như vậy vừa tốt đẹp bổ trợ cho việc kinh doanh thuận lợi mà trên hết là nhà bên kia cũng truyền thống quân nhân lâu đời, sẽ giúp đỡ thằng Tuấn Anh một đường thẳng tiến lên làm quan to." Mẹ gắp thịt vào chén tôi, "Ăn đi, vừa ăn vừa nói, sao lại ngưng thế?"
Tôi làm gì mà còn tâm trạng ăn uống gì nữa chứ, cả miệng mặn đắng, cơ thể nôn nao như muốn chực trào hết thảy ra ngoài. Hiện tại ngồi im bất động được là nhờ có ghế nhựa chống đỡ mà thôi. Nếu mẹ đưa thông tin này lúc đang đứng, chắc chắn giờ này chân tôi đã nhũn ra mà trượt xuống rồi. Những lời này mẹ tôi truyền đạt lại sơ sài nhưng nếu không được nghe tỉ mỉ, cặn kẽ thì mẹ sẽ không biết mà nói được đến thế.
Ước mơ của Tuấn Anh vĩ đại, lớn lao...
Tôi hiểu rồi, cậu ấy muốn theo ngành quân đội giống bố.
Bây giờ tôi đã hiểu tại sao Tuấn Anh chưa bao giờ nói tôi ra Hà Nội học chung trường với cậu ấy. Tôi không thể. Tôi không trong sạch. Lý lịch của tôi không trong sạch. Tôi có một người cha... một người cha ruột khiến tôi không thể đồng hành ngang hàng cùng cậu ấy...
"Có nhớ đợt bố nó ở đây được thăng chức về Bắc không? Mợ nó bảo không phải thăng bình thường đâu, bây giờ làm tướng to lắm! Là nhờ nhà vợ tương lai của thằng Tuấn Anh nhúng tay nữa đấy!" Mẹ xuýt xoa, "Nhúng tay, nhúng tay, nghe ngầu thế nhỉ? Mà sao không nói là ra tay? Nhúng tay cứ như kiểu bố nó làm việc gì sai trái mới cần người ta giúp đỡ ấy. Giờ ra đường mà gặp thì mình có phải cúi chào không nhỉ? Ui chao! Làm gì mà gặp được nữa. Hên mà nhà nó chuyển đi rồi đấy, chứ mà ở đây thì mẹ biết làm chức cao thế cũng không dám nói chuyện xởi lởi nữa. Sợ họ đánh giá mình kém cỏi. Ôi, nói một hồi lại nói bậy! Nhà nó tốt như thế mà, hồi xưa đến nhà mình ăn cơm là đã lên chức rồi mà mẹ không biết ấy chứ. Tính ra thì nhà mình lời to! Được quan chức cấp cao ghé thăm nhà. Ha ha ha!"
Tôi cắn chặt hàm, sợ răng mình run rẩy va vào nhau thành tiếng lập cập.
Vợ tương lai ư? Thì ra vợ tương lai của cậu ấy không phải là tôi. Tôi chẳng làm được gì cho Tuấn Anh cả...
Tay chân giấu bên dưới bàn trở lên lạnh ngắt, tê rần như muốn tụt huyết áp.
"Sao buồn rười rượi thế? Con không phải khéo lo. Như mẹ với ba..." Mẹ chép miệng, "À, nhà mình không tính. Như bố mẹ thằng Tuấn Anh cũng là hứa hôn rồi cưới đấy, về sống chung xây đắp tình cảm thì vun vén ra tình yêu thôi. Không phải bây giờ gia đình người ta vẫn đang hạnh phúc viên mãn đấy sao?"
Tôi xé toạc đi một miếng da bên mép móng tay cái mà mình cạy nãy giờ, dùng hơi sức mệt mỏi, hỏi lại: "Cô chú ấy... cũng không phải yêu nhau rồi mới đi đến hôn nhân ư?"
"Không." Mẹ lắc đầu, "Cô chú đều là con của hai họ giàu có nức tiếng miền Bắc, mẹ nghe nói vào tới trong này chỉ gầy dựng một phần nhỏ tí so với ngoài kia thôi. Bây giờ mà đi hỏi đại một người lớn tuổi nào thì ai ai cũng biết cái thời ông bà nó di cư vào đây rầm rộ cỡ nào. Mà nói di cư cũng không đúng vì nhà người ta giàu lắm, bay đi bay về suốt, con thấy thằng Tuấn Anh ít khi ăn Tết ở đây cũng là do nó về ngoài quê đấy. Ngày bà ngoại con còn sống, cái thời mà nước cơm chẳng có mà uống thế mà bà kể mẹ thằng Tuấn Anh được xe tải chở từ sân bay về biết bao nhiêu là đồ ngoại nhập, sữa nước ngoài của cô ấy tính ra là hơn chỉ vàng một hộp. Ôi con không tưởng tượng nổi đâu, vàng ngày xưa có giá lắm, cái nơi khỉ ho cò gáy chim không thèm ị này thì hai chỉ mua được cả mảnh đất to đùng đùng rồi. Đúng là tiểu thư cành vàng lá ngọc thứ thiệt, lớn lên thì xinh xắn tới nỗi bất kể ai đi qua cũng phải quay lại nhìn cơ mà. Bố nó thì thôi khỏi phải nói, đẹp trai khủng khiếp, thằng Tuấn Anh bây giờ cũng có một phần giống bố nó lúc trẻ nhưng nó đời sau nhặt cả nét đẹp của mẹ nên vẫn thấy nổi trội hơn. Mẹ nói thật chứ mấy người giàu giàu thấy ai cũng đẹp, xứng đôi vừa lứa, môn đăng hộ đối, lấy nhau mà đám cưới rình rang to nhất huyện. Tổ chức bao nhiêu nơi, ngoài Bắc trong Nam, bên chồng bên vợ, cơ quan công ty, rầm rộ lắm. Chú ấy vừa có tiền vừa có quyền, bố chú thì suốt ngày xuất hiện trên tivi, ông nội chú thì từ thời kinh tế mới đi xe ngang qua mà dân chạy ra vỗ tay hoan hô quá trời. Không nghe ông nội con nói hả? Bao chiến tích của ông cụ cố nhà Tuấn Anh thì ngồi kể cả đêm cũng không hết."
"Con nói xem, nhà như thế thì có chịu để con mình lấy người bình thường không? Con dâu nhận vào chí ít cũng phải môn đăng hộ đối chứ, đúng không? Huống chi nhà con bé này cùng ngành với nhà thằng Tuấn Anh, từ thời ông, thời cụ, thời cố nó còn chơi chung thân thiết với nhau nữa mà."
Lòng tôi quặn thắt lại, trái tim liên tục nhói lên từng cơn, mỗi một lời mẹ nói như hoá vạn nhát dao chậm rãi đâm xoáy sâu vào trong cơ thể yếu ớt này.
"Mấy cái này mẹ cũng chẳng hiểu đâu, nhưng nghe mợ nó nói xong thì thấy suy nghĩ của gia đình giàu có cũng có cái lý của họ. Ví dụ thằng Tuấn Anh hay vợ nó phản đối đi, ừ thì là ép buộc con cái vì lợi ích gia tộc. Nhưng đằng này hai bên đều đồng ý thì người ngoài như mình lo xa giùm làm gì. Lấy về rồi nảy sinh tình cảm thì tự khắc đó chính là định mệnh của cuộc đời."
Tim tôi đau như bị ai bóp nghẹn.
Mười đầu móng tay giấu dưới bàn đã bị xé bằng sạch, có lẽ mạnh tay quá nên tổn thương đến phần da thịt nên mới có cảm giác đau rát.
Môi tôi run run, "Tuấn... Tuấn Anh đồng ý hả mẹ?"
Mẹ gật đầu chắc nịch, "Ừ. Mợ nó mới ngoài đấy về mà. Hai bên gặp mặt ăn tiệc trước, chắc giống kiểu nhóm họ của nhà bình dân như mình ấy. Nghe mợ nó nói con bé kia trắng trẻo xinh xắn như hoa như ngọc, con nhà gia giáo nên đi đứng nói chuyện, đưa tay nhấc chân đúng kiểu tiểu thư kim chi ngọc diệp."
Trắng trẻo à... Tôi bất giác nhìn xuống làn da mãi mới dưỡng lại cho trắng mịn của mình...
Phần thịt trong của môi dưới đã bị cắn đến tướm máu, vị tanh nồng xộc thẳng trong khoang miệng... nhưng tôi không thấy đau....
Người ta duyên dáng như sương như mai, còn tôi... tôi trông giống như, không... không phải giống như mà tôi thực sự là dân xóm chợ bần hàn...
Đúng là tiểu thơ cành vàng lá ngọc mới xứng đôi với cậu ấy. Điều này tôi vẫn luôn biết, chỉ là lâu nay bị rung động đầu đời lấn át mà lỡ cố tình quên đi mất thôi.
"Học xong cấp ba là tiến hành lễ đính hôn. Thằng Tuấn Anh cũng vừa học xong 12 còn gì, chắc mấy bữa nữa ấy mà. Ôi chao! Mẹ quên mất chưa hỏi con bé kia học lớp mấy rồi. Mà nói là sắp thì chắc tính theo thằng Tuấn Anh. Chỉ là hình thức ra mắt cho các dòng họ lớn biết thôi, không có giấy tờ gì hết, cũng không ảnh hưởng con bé kia học hành đâu."
Nhưng mẹ ơi, ở nơi này, bên cạnh mẹ đây có một người bị ảnh hưởng mà... Tim con... tim con đau đớn thế này... tim con đau như bị ai nhẫn tâm giày xéo...
Mẹ nói rất nhiều, rất nhiều... Nét mặt mẹ vui vẻ, mừng thay cho Tuấn Anh, "Người tốt sẽ có phúc phận của người tốt, nhà giàu sang kết hợp với nhà bề thế thì quyền lực to càng thêm to, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, kinh doanh thuận buồm xuôi gió sẽ đem đến lợi ích cho Nước nhà. Làm ăn lớn, đóng thuế lớn, làm phước lớn thì dân thường bình bình như nhà mình được nhờ..."
Được nhờ ư?
Đúng là dân đen như tôi được nhờ thật sự. Trong tay tôi vẫn đang hèn mọn nắm giữ tiền tỷ của cậu ấy đây mà.
Ngày chia tay, Tuấn Anh đã nói ở nơi này là cậu ấy đang trì trệ bản thân...
Bao nhiêu năm qua tôi như sợi dây tầm gửi bám víu lấy Tuấn Anh, khiến cậu ấy trì hoãn không vươn lên vị trí cao sang vốn có được.
Tôi dẫn dắt mẹ lái sang chuyện khác, mẹ vô tư nói cười, cổ họng tôi nuốt xuống từng miếng cơm mặn đắng. An Bình chưa về nên tôi bê mâm đi rửa. Tôi cho rằng mình đã bình tĩnh rồi, nhưng khi đứng dậy, những tiếng loảng xoảng của chén đĩa đổ bể giống y như trái tim lạnh lẽo của tôi lúc này.
Vụn vỡ, tan nát...
Mẹ lo lắng, tôi nói dối rằng mình tự nhiên bị đau đầu, chóng mặt, tôi có tiền sử lúc nhỏ hay xỉu nên mẹ tưởng thật, không la mắng vì tôi làm đổ mâm chén.
Tôi cũng không nói dối mà...
Đầu tôi đau, tim tôi nghẹn, mắt tôi hoa, tay chân tôi run lên từng hồi... nước mắt không nhịn được lại chảy dài xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Đêm hôm đó, rõ ràng tôi không ngủ nhưng lại như người sực tỉnh giữa cơn mê.
Đầu óc tôi mơ mơ màng màng nhưng vẫn gắng gượng cẩn thận suy nghĩ lại đoạn tình cảm trái luân thường đạo lý này.
Vô vàn lời mẹ nói với tôi ngày hôm nay giống như một tiếng kẻng cảnh tỉnh. Mẹ mạnh mẽ gọi tôi thức dậy giữa lúc chìm sâu vào giấc mơ ngọt ngào oan trái.
Rằng, An à, con hãy tỉnh táo lại đi! Hãy buông tha cho Tuấn Anh! Người ta xuất chúng như thế, không phải là người mà con có thể chạm đến, càng không phải là người con có thể sánh vai đi cùng. Nhà người ta sống ở tầng lớp thượng lưu huy hoàng, con có tư cách sao?
Đúng vậy.
Tôi không có tư cách trì trệ cậu ấy.
Tôi đau lòng vì thực tại chứ không hề mảy may oán trách Tuấn Anh nửa lời. Tôi tin tưởng tuyệt đối vào tình cảm mà cậu ấy dành cho mình. Càng không bao giờ tin trong một năm Tuấn Anh có thể quên tôi mà yêu đương với người khác. Người nhà cậu ấy đã nói đây là hôn nhân chính trị. Tuấn Anh vẫn còn là một đứa trẻ, chưa thể tự ý quyết định cuộc đời của mình.
Nhưng nếu cậu ấy có thể quyết định thì sao?
Tôi không thể cản trở bước chân của cậu ấy.
Môn đăng hộ đối là điều mà đời này kiếp này tôi có cố gắng cách mấy cũng không thể nào có được.
Nhưng điều quan trọng hơn cả là... là...
Điều quan trọng nhất...
Tôi nhìn xuống bộ phận sinh dục của mình mà lặng lẽ rơi nước mắt.
Trước khi Tuấn Anh là mặt trời nhỏ của tôi thì cậu ấy là con trai vàng con trai bạc của cô chú.
Tại sao vậy An?
Sao bao nhiêu lâu nay mày có thể sống ác độc, ích kỷ đến như vậy? Gia đình cô chú ấy tốt đẹp biết bao nhiêu mà mày nỡ chen chân vào phá hỏng sao? Mày nỡ lòng nào cướp đi con trai cưng của nhà người ta, cháu đích tôn của dòng họ người ta ư?
Tuấn Anh từng nói, cậu ấy là châu báu của cải của mẹ. Đúng vậy! Cậu ấy đâu phải của tôi. Cô ấy mang nặng đẻ đau, mất bao nhiêu cơm gạo tâm sức mới nuôi lớn lên đẹp trai, giỏi giang nhường này. Thế mà... tôi nghẹn ngào... thế mà tôi nỡ toan tính cướp đi mất.
Tôi ôm chặt lấy khuôn mặt, nước mắt cứ thế trôi qua kẽ ngón tay, len lỏi, vuột mất... như thể những giọt mặn đắng ấm nóng này là thứ tình cảm mà tôi cố gắng nắm giữ bao nhiêu lâu nay vậy. Nó vốn dĩ không nên nằm trong bàn tay tôi. Tôi lê từng bước tới trước gương, nhìn vào dáng dấp mảnh khảnh trần truồng trong đó mà hốc mắt liên tục nóng lên.
Tôi sờ lên bụng mình.
Lâu nay học Sinh được điểm mười tròn trĩnh, thế mà tôi ngu dốt không thèm để ý đến... chúng tôi như thế này là trái với sự phát triển tự nhiên của xã hội.
Đã có lúc tôi cười thầm động viên mình, cho rằng anh Hùng cũng giống như chúng tôi. Tôi như mảnh bèo tấm nhỏ dại bám víu vào khúc gỗ lênh đênh, tự viện cho mình một lý do nực cười, rằng tôi không lạc loài.
Nhưng đã bao giờ tôi nghĩ cho người khác chưa? Tôi ích kỷ, tôi chưa từng.
Anh Hùng là trẻ mồ côi, cuộc đời anh ấy sẽ không do ai quyết định, cũng không có ai định đoạt.
Tuấn Anh thì khác.
Cậu ấy có cha có mẹ.
Một gia đình hoàn mỹ, nền nếp.
Lẽ dĩ nhiên, tôi không ám chỉ cô chú ấy không tôn trọng con cái, chỉ là phía sau Tuấn Anh không phải chỉ có mỗi cha thương mẹ yêu mà còn cả một dòng họ danh gia vọng tộc đang tự hào về cậu ấy.
Chúng tôi không có tương lai cùng nhau.
Có một sự thật,
Tôi
Không thể
Mang thai con của Tuấn Anh.
Tôi tự nện một đấm vào cơ thể mình rồi ngồi thụp xuống co ro ôm lấy hai đầu gối. Rõ ràng là đánh vào bụng vậy mà trái tim này lại đau thắt lên từng cơn.
Tuấn Anh từng hứa hẹn nếu tương lai chúng tôi còn gắn bó thì sẽ cùng nhau đối mặt với vô vàn khó khăn khác lớn hơn. Khi đó tôi vẫn mơ mơ hồ hồ, không biết lớn trong lời cậu ấy lại thực sự to lớn đến nhường này.
Định kiến xã hội, em cậu ấy, mẹ cậu ấy, bố cậu ấy, anh chị em cô chú bác cậu mợ... cả một dòng họ nhà cậu ấy. Còn có ông bà, ông cố bà cố của cậu ấy...
Còn có mẹ tôi, bà nội...
Đây không đơn giản là chuyện có thể đồng lòng vượt qua được hay không nữa mà là tôi phải có tự trọng biết đâu là vị trí của mình mà lặng lẽ rút lui.
Chưa kể đến gia cảnh môn không đăng hộ không đối, tôi còn mang giới tính nam, là người có cùng giới tính sinh học với cậu ấy, như thế thì một dòng dõi quyền quý có chấp nhận cháu trai của mình ăn đời ở kiếp với đàn ông hay không?
Sau này ai sẽ lo hương hoả, gia lễ cho nhà thờ Tổ của dòng tộc đây?
Tuấn Anh cần phải sinh con đẻ cái, nối dõi tông đường, nếu không sau này biết ăn nói thế nào với tổ tiên?
Đắng cay thay,
Những thứ mà Tuấn Anh nhất định cần thì ở nơi tôi lại không thể có.
Suốt một năm qua, tôi đã vô tư nghĩ rằng sau này học xong cấp ba sẽ ngoan ngoãn đợi Tuấn Anh tìm tới. Sau khi trả tiền, đồng hồ, đồ phòng thân lại vẹn toàn cho Tuấn Anh thì sẽ ôm cậu ấy, hôn môi cậu ấy, rồi đẩy cậu ấy lên giường làm thế này làm thế nọ.
Nhưng hiện tại, giấc mơ ấy... vỡ tan tành.
Tuấn Anh sẽ lấy người khác.
Một người xinh đẹp quyền quý có gia thế, là người có thể dễ dàng hỗ trợ cậu ấy trong kinh doanh lẫn ước mơ quân sự, là người hậu thuẫn cậu ấy khẳng định vị thế trong xã hội, là người có tiền có quyền xứng đôi sánh bước ngang hàng bên cạnh cậu ấy.
Là kim chi ngọc diệp. Là lá ngọc cành vàng.
Là...
Là một người con gái.
Có thể sinh con đẻ cái, có thể vì cậu ấy mà khai chi tán diệp, có thể đem đến cho dòng họ cậu ấy những hạt mầm nhân tài giỏi giang cống hiến cho đất nước.
Những điều người như hoa như ngọc ấy có thể thì tôi có cố gắng đến hết kiếp này cũng không thể nào.
Tại sao? Tại sao tôi lại là con trai?
Tại sao tôi lại nảy sinh tình cảm với người đồng giới?
Tại sao lại là Tuấn Anh? Tại sao cậu ấy không sinh ra ở nhà nào nghèo nghèo một chút?
Như thế, tôi có thể cắm đầu về phía trước cố gắng làm việc thật tốt để có điều kiện bảo bọc, thương yêu, nuôi dưỡng cậu ấy.
Nếu Tuấn Anh sinh ra ở một gia đình bình thường, có phải tôi và cậu ấy sẽ bớt chông gai hơn hay không? Tôi sẽ dùng tiền xây nhà cho cậu ấy, mua váy cho mẹ cậu ấy, mua trà cho bố cậu ấy, mua phấn son cho em cậu ấy. Như thế, có khi nào cô chú sẽ mủi lòng mà đem con trai vừa nghèo vừa ngốc của mình cho tôi nuôi giùm hay không?
Nếu có thế giới song song như vậy thật, giờ này chắc Tuấn Anh và An bên đó đang hạnh phúc lắm. Tiền bạc và danh vọng sẽ không tồn tại để mà chia cắt hai người được nữa.
Ở thế giới đó, hãy thật hạnh phúc An nhé!
Còn tôi...
Tôi đã có quyết định của mình.
Mà tôi cũng không có quyền chọn lựa nữa rồi.
Ở phương Bắc xa xôi ấy, Tuấn Anh đã nói...
... Đồng Ý.
Dù Tuấn Anh có thực sự đưa ra lựa chọn là tôi thì tôi cũng phải là người mở mắt ra mà tỉnh táo lại. Tôi không thể ích kỉ kéo cậu ấy xuống bùn lầy nhơ nhớp. Tôi không thể vì rung động cá nhân mà khiến dòng họ ngàn đời danh giá ấy bị người đời phỉ nhổ.
May mà cậu ấy... không chọn tôi...
Thật may mắn làm sao...
Gió tầng nào gặp mây tầng đó mới là đạo lý ngàn đời thiên kinh địa nghĩa.
Tuấn Anh nán lại vùng quê nghèo này một thời gian ngắn tá túc tạm bợ nên mới bị tôi quấn thân vướng tay bận chân.
Bây giờ thì tốt rồi, cậu ấy có thể thoải mái vùng vẫy, bay cao bay xa đến nơi mà cậu ấy muốn, sánh vai với người mà vốn dĩ cậu ấy nên ở cùng.
Cảm ơn cậu vì đoạn tình cảm nồng nhiệt vừa qua, tớ sẽ khắc ghi mãi mãi thật sâu trong lòng mình.
Tình đẹp là tình dở dang, cảm ơn cậu vì đã đến, cũng cảm ơn vì cậu đã đi.
Tuấn Anh à, nhất định phải thật hạnh phúc nhé! An không hề oán trách, cũng chưa từng hối hận... An sẽ mạnh mẽ... Nên Tuấn Anh cũng phải sống cuộc đời rực rỡ trên đỉnh vinh quang mà mình nên có nhé!
Tôi điên cuồng gạt hết quần áo xếp chồng trong tủ xuống rồi bò vào, khép cánh cửa tối mịt kín bưng lại nằm co ro.
Thế giới này đáng sợ quá!
Tôi không chịu nổi.
Tôi trốn chạy thực tại.
Tôi muốn có một nơi an toàn.
An toàn của tôi... Bình yên của tôi... Ngôi nhà ấm áp của tôi...
Mất rồi.
Tôi mất trắng rồi.
/116
|