"BÁO CÁO!"
Người đến đứng nghiêm trước mặt Tuấn Anh, tay làm động tác như chào cờ rồi hô lên với cậu ấy nhưng ánh mắt liếc về phía tôi chằm chằm.
Đầu óc tôi bắt đầu lộn tùng phèo suy nghĩ: Tuấn Anh làm Công an ở Sài Gòn cơ mà? Sao ở đây lại có đồng nghiệp của cậu ấy được?
Khuôn mặt Tuấn Anh trầm trọng, giựt phăng cái kim tiêm đang truyền nước ra, lạnh giọng gật đầu: "Nói đi!"
"Báo cáo đội trưởng, đối tượng nghi vấn có dị động, có thể biết đã bị theo dõi nên đã di dời khỏi nơi ẩn náu, hiện đang bắt giữ trong tay một công dân nam tám tuổi làm con tin."
Chân mày Tuấn Anh nhíu chặt, nhận balo mà người kia đưa cho, lấy áo chống đạn mặc vào, hỏi: "Người địa phương? Trấn an gia đình bé chưa?"
"Dạ, người địa phương, là hộ gia đình bán tạp hoá đối diện nơi đối tượng
ở trọ, lực lượng cơ động đã tiến hành động viên gia đình cháu bé nhưng hiện tại đối tượng nghi vấn có súng trong tay, bên mình chưa dám hành động theo phương án A."
Tuấn Anh gật đầu, lấy cả súng và còng tay trong balo đem theo bên người: "Nó chạy về hướng biên giới Cam?"
Người kia vuốt nước trên mặt, gật mạnh, "Đang trốn trong rừng."
Tuấn Anh cầm lấy bộ áo mưa mà người kia đưa cho, vừa mặc vừa nói: "Nhóm hai, phối hợp cùng cảnh sát điều tra liên hệ với công an giao thông địa phương chặn hướng di chuyển của đối tượng ẩn danh X."
"Rõ!" Người kia hô lên dõng dạc.
"Nhóm ba, phối hợp cùng lực lượng cơ động, cảnh sát địa phương và kiểm lâm phong toả lối thoát thân của đối tượng nghi vấn."
"Rõ!"
Tuấn Anh nhận bộ đàm, tiếp tục nói: "Nhóm bốn, năm, theo dấu trinh sát và lời khai của đối tượng trung gian, phối hợp cùng hải quan chặn đứng đường liên lạc của đối tượng ẩn danh Y. Tuân theo chỉ đạo của bộ đội biên phòng, bằng mọi giá không để đối tượng nghi vấn liên lạc được với đồng bọn ngay biên giới."
"Rõ!"
"Nhóm một, theo tôi đến địa điểm phục kích."
"Rõ!"
"Lập tức tổng hợp, trình hồ sơ kết quả của điều tra viên và đội trinh sát ngầm lên cho tôi."
"Rõ!" Người kia nghe xong thì chạy vụt đi.
Tuấn Anh nói chuyện lưu loát, nhanh gọn, dứt khoát, mặc xong bộ áo mưa là đã truyền tải hết cho đồng nghiệp hoặc cấp dưới gì đó những lời cần nói rồi. Tôi không phải người trong ngành nên không rõ, chỉ biết Tuấn Anh đem theo rất nhiều... vũ khí?
Lúc cậu ấy kiểm tra súng, tôi sợ hãi vì biết đó là đạn thật, cậu ấy phải đi thật và đây là công việc nguy hiểm thật.
Tuấn Anh bước tới ôm chầm lấy tôi, một cái ôm thô ráp, lạnh lẽo do áo mưa cọ vào chứ chẳng còn ấm áp, mềm mại như mọi lần nữa.
Sau khi chấm dứt nụ hôn trên trán, cậu ấy nhét vào tay tôi cái điện thoại "đã mất" của tôi.
"..."
"Tôi phải đi rồi, cục cưng ăn tối xong thì nghỉ ngơi trước đi, đừng đợi, cũng đừng chạy lung tung. Nếu nhớ thì cứ liên lạc cho tôi, tuy không thể kết nối nhưng nếu xem điện thoại có cuộc gọi nhỡ thì tôi sẽ lập tức gọi về cho em liền."
Hai hàm răng của tôi nghiến chặt. Tôi đã hiểu rồi, hiểu ra tất cả rồi, nhưng dường như khái niệm tất cả của tôi vẫn chỉ là một phần nhỏ mông lung, tựa như chẳng hiểu gì cả. Đầu tôi liên tục ong lên, biết đây là kế hoạch của Tuấn Anh, là cậu ấy cố ý lấy điện thoại để tôi không liên lạc được với người khác, là cậu ấy giả vờ đi đường trì trệ để tôi ở lại ư? Nhưng chân cậu ấy bị thương là thật, đêm hôm qua trán cậu ấy nóng như hòn than cũng là thật.
Không, thực ra tôi không hiểu gì cả.
Chỉ biết hiện tại cậu ấy cần phải đi làm nhiệm vụ là sự thực chứ không phải diễn trò như ban nãy đòi ôm.
Thậm chí tôi còn chẳng có thời gian để giận dỗi nữa.
Trong tôi thiên ngôn vạn ngữ muốn thoát ra khỏi cổ họng, hàng vạn cảm xúc đan xen chồng chéo giằng co muốn tỏ bày cùng người.
Nhưng bây giờ, tôi cảm thấy thế nào còn quan trọng nữa sao?
Tuấn Anh phải đi rồi, cậu ấy phải đi làm công việc cực kì nguy hiểm rồi.
Đầu tôi không suy nghĩ được nhiều, chỉ biết thời gian gấp gáp, ích kỷ muốn như thế nào thì nói ra thế ấy.
Ngay khi Tuấn Anh quay người, tôi dùng cả hai tay bắt lấy cổ tay cậu ấy.
"Cậu đi đâu? Cậu không được đi! Cậu làm việc trên thành phố cơ mà, ở đây cậu đâu có quyền hạn gì, người ta sẽ đuổi cậu về đó."
Tuấn Anh nhẹ cong khoé môi, dùng bàn tay ấm nóng ôm lấy má tôi một chút rồi cường thế rút tay khỏi tôi. "Vào giường ngồi một lát đi em, ngớt mưa rồi đi ăn."
Tôi lại vội vàng nắm lấy áo mưa bên ngoài của cậu ấy, lắc đầu nói năng loạn xạ: "Ăn? Ăn món gì? Ăn ở đâu? Cậu đã chọn món đâu mà tôi ăn được? Tối nay tôi sẽ nghỉ ngơi ở chỗ nào? Cậu để tôi một mình ở một nơi xa lạ ư? Tuấn Anh, cậu bỏ rơi tôi à?"
Tuấn Anh ôm lấy hai má tôi rồi cúi xuống hôn phớt lên môi, nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan nào, Tuấn Anh thương em mà."
Dứt lời thì dùng sức chạy ngay ra ngoài, kéo theo cái lạnh giá sượt ngang qua cơ thể bơ vơ của tôi.
Cậu ấy bỏ đi rất nhanh, tôi vươn tay ra níu lại mà cũng chẳng nắm nổi góc vạt áo.
Một người cả ngày đi khập khiễng mà bây giờ dùng lực cấp tốc lao đi mạnh mẽ như hổ báo hung hãn tìm săn con mồi.
Tôi cũng không đứng thẫn thờ, lập tức vùng chạy đuổi theo.
Đi rồi mới biết vẫn còn một người đang đứng bên ngoài, người đó chắc cũng không ngờ tôi hành động như vậy nên đứng chắn ra chặn lại chậm hơn tôi một nhịp.
Lúc nhảy xuống thềm, cách màn mưa mờ ảo trắng xoá mà tôi vẫn nhận ra dáng dấp Tuấn Anh cao lớn, đĩnh đạc đang đứng với một nhóm người rất đông phía xa xa.
Sau đó, giữa âm thanh mưa rền gió dữ, Tuấn Anh như thể nghe được tiếng gọi xé lòng của tôi mà chạy ngược về.
Cậu ấy vừa chạy vừa cởi áo mưa bên ngoài, lập tức choàng lên cơ thể của tôi rồi ôm chầm vào lòng.
Tôi nghe tim mình đập mạnh, khoang mũi chua xót, hốc mắt cay xè...
...chắc là do mưa quá lớn hắt vào nên mới đau rát thấu tâm can đến thế.
Thân trên Tuấn Anh ướt đẫm, khuôn mặt sũng nước, bàn tay giá buốt nhưng vẫn nhẹ nhàng lau mặt cho người có nón áo che chắn cẩn thận là tôi đây.
"Ngoan, đi vào trong đi em."
Đôi môi tôi run rẩy, không phải vì lạnh mà là sợ, cắn răng không biết nói gì, chỉ liên tục lắc đầu nguầy nguậy.
"Ngoan đi... Sao lại bướng bỉnh như vậy chứ? Vào trong nhà không mưa ướt kìa."
Đầu óc tôi trì độn, nghe lời dịu dàng ấy xong mới vội vàng muốn cởi áo mưa khoác cho Tuấn Anh. Nhưng cậu ấy ghìm chặt tà áo lại, bấm cúc phía trước, nói: "Em bé đang nhõng nhẽo đấy à? Chưa gì đã nhớ tôi rồi sao?"
Giọng tôi run run, bấu chặt lấy hai bàn tay của cậu ấy, nói: "Hôm nay là chủ nhật... cậu không cần phải đi làm..."
"Không đi làm thì ai nuôi tôi ăn no đây? Em sẽ nuôi tôi à?" Cậu ấy thở dài.
Tôi hấp tấp gật đầu như gà mổ thóc.
"Tôi ăn nhiều lắm đấy, em có nuôi nổi không?"
Tôi lại tiếp tục gật lia lịa.
"Ngoan, đừng khóc! Em như thế này thì sao tôi có thể yên tâm đây?"
Tôi dùng mu bàn tay ướt át, quẹt ngang khoé mắt, chối cãi: "Tôi không khóc!"
"Ừ," Cậu ấy nhẹ cong một bên khoé môi, giọng trầm ấm chậm rãi cất lên giữa trời giông lạnh lẽo, "Là mưa nặng hạt làm đỏ mắt em tôi."
Sau đó cậu ấy quát lớn: "Hưng!"
Phía sau là người ban nãy muốn cản tôi, bước tới gần: "Dạ có!"
Giọng Tuấn Anh nội lực hô lên: "Đưa anh An về! Nhớ kỹ lời tao dặn, săn sóc cẩn thận, một tấc không rời!"
"Dạ rõ!"
Trong chiều chập choạng tối, Tuấn Anh rút tay khỏi tay tôi, đôi mắt hằn lên tia máu nhìn tôi giây lát rồi quay lưng đi.
Tôi bị giữ chặt hai vai nhưng cố chấp vùng vẫy tiến đến nắm lấy khuỷu tay cậu ấy, miệng nói đủ câu linh tinh biết trước không có tác dụng, "Tuấn Anh, trời đang mưa lớn mà, cậu đi đâu vậy? Chân cậu bị thương, cậu không thể đi được đâu. Cho tôi đi với... Tôi sẽ dìu cậu, tôi đi cùng với cậu, cậu không thể đi một mình được đâu."
Một lần nữa cậu ấy mạnh mẽ rút tay ra, không nhìn tôi mà nhìn chằm chằm người phía sau, gằn giọng: "Còn không mau đưa anh vào!"
Lần này, hai khuỷu tay của tôi bị cố định chặt chẽ, cưỡng ép lôi ngược về sau.
Tôi mở mắt trừng trừng, la lên chất vấn: "Cậu đối xử với tôi như vậy à? Cậu lấy tư cách gì mà cấm cản tôi? Buông ra! Tôi là công dân tự do! Tôi đi đâu làm gì là quyền của tôi!"
Tuấn Anh vuốt ngược mái tóc ướt sũng ra sau đầu, xương hàm nghiến chặt, "Tư cách gì à? Để tôi cho em biết tôi lấy tư cách gì."
Sau đó cậu ấy lùi về sau nửa bước, đứng thẳng sống lưng, tay phải làm động tác chào điều lệnh, sau khi hạ tay xuống, giọng cậu ấy dõng dạc đanh thép cất lên: "Tôi, Thiếu tá Nguyễn Tuấn Anh, Đội trưởng Đội 1, Phó Phòng Cảnh sát điều tra tội phạm về ma tuý, Công an Thành phố Hồ Chí Minh, yêu cầu anh Bình An ngừng ngay hành vi cản trở lực lượng Cảnh sát đang thi hành công vụ, nếu còn cố tình chống đối sẽ lập tức tiến hành khởi tố, xử phạt, giam giữ hình sự theo quy định của Pháp luật."
Môi tôi run rẩy, bàn tay siết chặt thành quyền bên người, đối mắt với cậu ấy chằm chằm nhưng miệng lưỡi cứng đờ, chẳng thể nói thêm được gì nữa.
Tuấn Anh lấy tư cách Công an nhân dân để uy hiếp tôi, nếu tôi còn tiếp tục làm phiền, có phải cậu ấy sẽ tống tôi vào tù hay không?
Tuấn Anh nói xong thì tiến đến nửa bước, niết nhẹ lên vết bớt của tôi một chút, hạ giọng khẽ nói trong màn mưa: "Vào nhà đi em, nghe lời!" Nói rồi nhanh chóng quay lưng đi.
Hưng đưa tôi vào trong, "Em xin lỗi nhưng anh mà không phối hợp sẽ bị thương đấy!"
Tôi vẫn vùng vẫy, giằng co: "Buông ra!"
Nhưng người ta không buông, Tuấn Anh cũng chẳng quay lại nhìn thêm một lần.
Trong cơn mưa tầm tã ồn ào, tôi hét lên như muốn xé toang cổ họng: "TUẤN ANH! Cẩn Thận! Đừng Để Bị Thương!"
Nhất định... nhất định đừng để bị thương, biết không?
Phía trước vọng lại: "Đã nghe!"
Nước mắt tôi chảy dài xuống, mưa lạnh mà vẫn cảm nhận được hai má nóng hổi. Đã nghe gì chứ? Nói chuyện y như thời còn niên thiếu vậy. Vẫn chẳng thèm ngoái đầu lại nhìn tôi lấy một lần...
Năm xưa Tuấn Anh nhất quyết rời đi là vì thương tôi, còn hôm nay cậu ấy một mực xông pha là vì Tổ quốc này.
Sao cậu nói cậu là con ông cháu cha mà, con ông cháu cha không phải nên ăn chơi sung sướng an nhàn cả cuộc đời này hay sao???
Hốc mắt tôi cay xè, vừa nhắm lại không quá hai giây thì bị một lực vô cùng mạnh ôm chầm lấy, có bàn tay dài rộng vỗ nhẹ sống lưng.
"Ngoan nào, Tuấn Anh đi rồi lại về với em." Giọng trầm ấm kề sát bên tai.
Nước mắt tôi theo hạt mưa cùng thấm ướt áo cậu ấy, gật đầu lia lịa, gấp gáp nói: "Tôi sẽ mua cơm để phần cho cậu."
Tuấn Anh xoa xoa sau gáy tôi cách lớp áo mưa, đáp ứng: "Được, nhớ mua cơm thịt nhé! Tôi thèm thịt lắm rồi, nếu không có thì tôi sẽ ăn em đấy!"
Tôi chẳng còn tâm trí nào mà đáp lại lời bông đùa được nữa, chỉ lo lắng dặn cậu ấy phải cẩn thận.
Tuấn Anh gật đầu: "Tôi biết rồi, đương nhiên phải cẩn thận, phải lành lặn trở về với em chứ. Tôi còn cả một kế hoạch cua em chưa thực hiện nữa mà. An à, em đừng sợ, không có gì nguy hiểm cả đâu, những nhiệm vụ này tôi thực hiện hằng ngày quen rồi. Nên em đừng lo, nhé? Tối nếu công việc trì trệ chưa về sớm được thì em cứ ngủ trước đi, cả ngày nay tại tôi mà em mệt mỏi nhiều rồi. Nên cứ nhắm mắt ngủ ngon một giấc, khi tỉnh dậy sẽ nhìn thấy tôi, gặp lại nhau rồi tha hồ cho em trách mắng. Nha?"
Tôi gật đầu lia lịa, giọng run run lặp lại: "Cậu nhất định phải cẩn thận!"
Tuấn Anh ôm siết tôi một cái, khẽ nói: "Tôi đi đây." Rồi chạy biến, lần này cậu ấy rời đi thật.
Vào trong rồi tôi mới dần bình tĩnh, cảm thấy hành động của mình vừa rồi là không nên.
Tôi biết sai nhưng vẫn cắn chặt hàm căm hận, suy nghĩ tại sao lại là Tuấn Anh của tôi phải xông vào hung hiểm?
Cứ nhớ lại vết thương ướt đẫm áo ngày mới gặp lại là tim tôi đau thắt lên từng cơn. Hiện tại đâu có phải như lúc còn nhỏ, lao vào đánh nhau trầy tay xước chân là xong. Bây giờ cậu ấy đi ra ngoài nghênh chiến đều là đánh đổi bằng cả tính mạng.
Tôi nằm xuống giường, nghiêng mặt vào trong tường, giấu giọt nước mắt chảy dài để Hưng ngồi ngay ngoài cửa sẽ không thể thấy.
Tôi có cảm giác bạn trai mình đang ra chiến trường hiểm nguy còn tôi bất lực, vô dụng chẳng giúp ích gì được. Ngày xưa, trước khi rời đi, Tuấn Anh đã nói hãy coi như cậu ấy đi đánh trận, sau này chiến thắng vẻ vang sẽ trở về. Nhưng trở lại rồi tôi mới biết, cậu ấy phải chiến đấu cả một đời dài chứ nào có phải một trận là xong.
Trước đây, mỗi lần nghe tivi báo đài nói về kẻ xấu, tôi đều chẳng mấy quan tâm, coi như đó chẳng phải trách nhiệm của mình. Tôi cứ tuân thủ, chấp hành đúng và đủ luật lệ nước nhà đã là làm tròn bổn phận của một công dân tốt rồi. Nhưng hiện tại người tôi thương lại là người đứng trên đầu sóng ngọn gió, đương đầu trực tiếp với kẻ xấu ở chiến tuyến thì tôi phải làm sao bây giờ?
Nếu ai mà nghe được những suy nghĩ này chắc sẽ cười mỉa nói tôi dở người, thời bình mà làm quá cứ như thời chiến. Nhưng không phải Tuấn Anh của tôi đang thực sự chiến đấu với kẻ thù xâm hại, chống phá Nhà nước ngay trong thời kì đất nước thanh bình đây sao?
Cậu ấy... còn từng bị thương.
Bây giờ nghĩ lại, trên mảnh đất mà chúng tôi coi là yên bình này vẫn luôn tồn tại hàng trăm ngàn cán bộ, chiến sỹ cao cả luôn đứng sau bảo vệ thầm lặng. Chúng tôi được sống trong hoà bình là nhờ công ơn vĩ đại của các bậc cha ông đã anh dũng hy sinh. Nhưng để hoà bình kéo dài, dài mãi, không phải là đang nhờ sự cống hiến của những người như Tuấn Anh mỗi ngày nỗ lực vì an ninh Quốc gia hay sao?
Tôi chợt nhớ lại lời của Bác Hồ vĩ đại từng nói: "Nhân dân ta có hai lực lượng. Một là Quân đội, để đánh giặc ngoại xâm, để bảo vệ Tổ quốc, giữ gìn hòa bình. Một lực lượng nữa là Công an, để chống kẻ địch trong nước, chống bọn phá hoại. Có lúc chiến tranh, có lúc hòa bình. Lúc chiến tranh thì Quân đội đánh giặc, lúc hòa bình thì tập luyện. Còn Công an thì phải đánh địch thường xuyên, lúc chiến tranh có việc, lúc hòa bình lại càng nhiều việc."
Tôi co chân lên, đè ép đầu gối vào lồng ngực đau nhức, răng nghiến chặt cắn xuống môi dưới, mùi tanh nồng xộc vào trong cuống họng mặn đắng.
Cảm thấy đau lòng cùng cực.
Cũng cảm thấy tự trách bản thân ích kỷ.
Tuấn Anh có thiếu tiền không?
Cậu ấy không hề thiếu thốn gì cả.
Đêm hôm qua, tôi đã tự hỏi tại sao Tuấn Anh lại phải làm nhiều công việc như vậy? Hôm nay, tôi lại tiếp tục hỏi lòng, tại sao cậu ấy phải làm công việc nguy hiểm đến như vậy?
Biết là mình nhỏ nhen, không có những người hùng lao vào hiểm nguy như cậu ấy thì chúng tôi sẽ có mảnh đất thanh bình để yên tâm phát triển kinh tế hay sao? Vậy mà vẫn không ngừng suy nghĩ tại sao lại là cậu ấy?
Tôi cố hít sâu thở chậm, cũng không rơi nước mắt nữa, sau đó từ từ hồi tưởng lại nhiều năm về trước, về cái ngày mà thiếu niên dương quang xán lạn cười rạng rỡ ôm lấy tôi với ánh mắt lấp lánh, khoe rằng ước mơ của cậu ấy vĩ đại lớn lao, thậm chí thiếu niên xuất chúng khi ấy còn lo sợ không chạm được đến đỉnh vinh quang nên không dám nói trước với tôi mơ ước ấy là gì.
Thế mà bây giờ tôi lại ủ rũ nằm đây mà oán trách cậu ấy tại sao lại giành phần khó khăn hiểm nguy về mình?!
Mày tồi tệ quá An ạ!
Đâu có phải Tuấn Anh bị ép buộc, đây là công việc mà từ nhỏ cậu ấy đã nung nấu nhất định phải đạt được.
Là cậu ấy ước mơ, là cậu ấy chọn lựa.
Tuấn Anh từng nói, quê hương dịu dàng với tôi bao nhiêu thì cậu ấy cống hiến vì Tổ quốc này gấp đôi, gấp ba phần ấy.
Tuấn Anh đã nói, mỗi lần cậu ấy lập được chiến công đều sẽ gửi lời theo ngọn gió nhắn về phương xa, mong cuộc đời tôi gặp được những điều thật tốt.
Trong ước mơ to lớn ấy vẫn luôn có bóng hình của tôi. Vào ngày chia tay năm xưa, Tuấn Anh còn nói tôi hãy ủng hộ để cậu ấy yên tâm rèn luyện năng lực. Thế mà tôi của nhiều năm sau lại ích kỉ muốn... muốn cậu ấy phải từ bỏ công việc yêu thích.
Tôi xứng sao? Tôi có cái quyền ấy sao?
Tôi lau khoé mắt, môi cũng cong lên, tự mỉm cười với chính mình và với Tuấn Anh đang làm nhiệm vụ ở một nơi nào đó mà tôi không rõ, mong cậu ấy có thể cảm nhận được, có thể yên tâm chiến đấu hết mình vì Tổ quốc.
Vẫn là câu nói vào ngày đầu tiên tôi biết Tuấn Anh làm Công an, ai cũng chọn việc nhẹ nhàng thì việc gian khổ sẽ dành phần ai đây?
Phải có Tuấn Anh và những người hùng như cậu ấy thì mới có Đất nước thanh bình yên ổn cho chúng tôi sinh sống, làm việc.
Tôi nghĩ kỹ rồi, thay vì dập tắt mơ ước mà cậu ấy phấn đấu cật lực thì tôi sẽ làm hậu phương vững chắc cho cậu ấy yên tâm công tác.
Tôi sẽ là nhà của Tuấn Anh.
Tuy là ngôi nhà mới đổ được móng và bốn cái cột nhưng chắc chắn sẽ vững vàng không lung lay. Chuyện của chúng tôi sẽ từ từ tiến triển tốt đẹp thôi, không thể nào đi lùi được nữa vì đã đến được giai đoạn cởi quần nhau ra rồi mà.
Tôi trở mình, tính ngồi dậy thì phải giật bắn cả người vì vị thanh niên tên Hưng kia đang ngồi lù lù ngay bên cạnh giường.
Hưng gãi đầu, mỉm cười: "Xin lỗi, anh giật mình ạ? Em tưởng anh ngủ."
"A! À... ờ không... em không... à, anh không... anh chỉ nằm nghỉ một xíu." Xưng hô hơi kì kì vì tôi cứ có cảm giác người này hơn tuổi mình, hơn nhiều. Trông phải tầm hai tám, hai chín là ít.
Hưng bật cười, giới thiệu: "Em tên Hưng, em lớn tuổi hơn anh Tuấn Anh nhưng anh cứ gọi em là em thôi vì em xưng hô với anh Tuấn Anh như vậy từ nhỏ quen rồi. Anh đói chưa?"
Từ nhỏ luôn á? Thân đến như vậy? Sao tôi không biết nhỉ?
Thấy tôi không lên tiếng, Hưng nói: "Anh có muốn hỏi gì không?"
A? Có chứ.
Tôi lập tức hỏi: "Sao em lại ở đây?"
Hưng: "..."
Tôi cũng không hiểu sao mặt Hưng lại nghệt ra như vậy, lại hỏi tiếp: "Sao... sao em còn chưa đi?"
Hưng phì cười: "Đi đâu? Hồi nãy anh không nghe anh Tuấn Anh nói sao? Ở bên cạnh anh, một tấc không rời."
"Nhưng em là Công an mà?" Phải đi làm nhiệm vụ chứ. Tuấn Anh là sếp nhưng làm gì có quyền sai cán bộ làm việc riêng cho cậu ấy.
Hưng vẫn cười cười: "Ai nói với anh em là Công an? Chỉ có mình anh ấy là thôi, em không phải. Anh biết anh Hai chứ, em là em trai anh ấy."
Tôi kinh ngạc, hỏi lại: "Anh Hùng? Anh là em anh Hùng? À lộn, em là em anh Hùng?"
Hưng vẫn cười, gật đầu: "Vâng, giờ thì thấy thân thiết hơn chưa? Anh cứ tự nhiên đi. Tuổi tác không là vấn đề đâu, mai mốt gặp thường xuyên thì còn có thể xưng mày tao như anh Tuấn Anh cho thuận miệng ấy chứ."
Tôi vẫn mông lung, "Sao anh chưa gặp em bao giờ?"
Hưng khoanh tay, nhếch khoé miệng: "Gặp rồi. Ngày anh Tuấn Anh mở tiệc chia tay có kêu tụi em vào Ngọc Hoài ăn mà. Lúc anh chạy giỡn tìm thằng Cường, em còn chỉ chỗ cho anh."
"..."
Đệt! Tự nhiên có cảm giác muốn đội một cái quần.
Tôi nuốt nước miếng, đang ngại không biết tìm câu nào hay ho để khách sáo thì Hưng nói tiếp: "Hồi đó anh còn bé xíu, ở tiệc lại có biết bao nhiêu là người lạ thì ai mà nhớ nổi. Gặp em, em cũng không nhớ."
Tôi âm thầm thở phào, hỏi: "Hồi cấp ba anh cũng đến xưởng anh Hai nhiều, sao vẫn thấy em lạ mắt nhỉ?" Tôi bị bệnh mù mặt là thật nhưng nếu gặp thường xuyên thì không thể nào không nhớ được, bây giờ anh em của anh Hùng tôi đều biết hết.
"Ngày anh Tuấn Anh chuyển đi có đem theo em. Anh Hai ở lại Nam còn em ra Bắc thì sao anh gặp được."
"À..." Tôi gật gù, "Vậy mà cũng không nghe anh Hai kể chuyện có em trai nhỉ..."
Hưng phì cười, "Có cả trăm thằng em thì kể sao xuể?"
Tôi kinh ngạc, há hốc miệng: "Mẹ em mắn đẻ đến như thế?" Y hệt Âu Cơ.
Hưng ôm bụng cười ha hả, cười đến đỏ bừng cả mặt.
Nghe Hưng cười, tôi mới nhận ra câu buột miệng của mình có vấn đề chỗ nào. Muốn đội thêm một cái quần nữa là hai.
Mãi Hưng mới hắng giọng, bình tĩnh nói: "Mẹ em là ai? Em không biết. Em chỉ biết gia đình mình là anh Hai, anh Tuấn Anh, bố mẹ ông bà nội ngoại nhà anh Tuấn Anh. Là do em không nói rõ nên anh hiểu lầm. Anh biết tụi em đều là trẻ mồ côi chứ?"
Tôi xấu hổ, gật đầu.
"Nếu không tính mấy anh lớn trưởng thành ra Bắc lập nghiệp trước thì em và anh Hai gần như là những đứa trẻ được ông anh Tuấn Anh nhận nuôi đầu tiên, nên trong kí ức của em, anh Hai như là anh trai vậy. Sau này nhận thêm, lứa này nối tiếp lứa kia, ai ai cũng coi anh ấy như anh cả trong nhà, từ đó mới có tên Hai."
Tôi nhớ lại, đúng là chuyện này Tuấn Anh từng kể rồi.
"Năm anh Tuấn Anh rời Nam, tụi em bàn bạc nhau, em mang phân nửa anh em ra ngoài Bắc làm, anh Hai ở lại trong Nam. Ở lại vì công việc và vì ai chắc anh rõ ràng nhất nhỉ?"
Tôi gật đầu: "Ở lại vì anh Bi."
Hưng: "..."
Đúng mà?
Hưng thở hắt ra, "Ở lại vì anh Bi và vì anh nữa. Nếu không phải anh Tuấn Anh lo lắng cho anh thì anh Hai việc gì phải rảnh nợ đi tiếp cận, giúp đỡ anh làm gì?"
"..."
Đúng nhỉ? Điều này gần đây tôi đã biết rồi.
Hưng đề nghị đi ăn trước rồi nói chuyện sau, Tuấn Anh đã chuẩn bị sẵn khách sạn rồi, ngoài trời vẫn mưa lớn, trong lúc ăn chúng tôi chỉ nói đôi ba câu về cuộc sống của Hưng và anh Hùng khi còn nhỏ. Lúc đến nơi nghỉ ngơi tôi mới biết Tuấn Anh thuê một căn nhà nguyên căn, Hưng nói ở như vậy cho thoải mái, một lúc sau tôi thấy trong này đi lại vài người nữa mới biết toàn là người quen của Tuấn Anh. Hưng bảo có mấy người là anh em còn hai người thuộc lực lượng cơ động, hai người là chiến sỹ Công an, ở đây để đợi lệnh với truyền tin của trinh sát ngầm khi cần thiết.
Vào phòng khách rồi, Hưng bảo tôi đặt câu hỏi đi, "Tuấn Anh nói nếu anh An có thắc mắc gì thì phải giải đáp rõ ràng, tuyệt đối không được giấu giếm."
Đương nhiên tôi có vô vàn thắc mắc nhưng có những chuyện chỉ muốn chính miệng cậu ấy nói ra với mình.
Tôi bắt đầu hỏi những điều râu ria.
"Sao tụi em không làm trong ngành mà lại đi theo đến tận đây luôn vậy? Chẳng lẽ công việc nguy hiểm tới nỗi phải cần cả tụi em theo bảo vệ nữa à?"
Hưng cười cười, gãi đầu: "Tụi em đâu có ngáng chân công việc của anh ấy, tụi em đi theo để du lịch... ừm... du lịch cùng hai anh... ừm thì... hôm qua... với hôm nay, bọn em đều ở sau đuôi anh."
"..."
Tuấn Anh chu đáo quá cơ!
Thì ra lời nói búng tay ra mười người căng bạt che mưa không phải là nhất thời bốc phét!
Cũng hiểu tại sao lúc tôi nổi tính hoang dâm thì việc đầu tiên Tuấn Anh làm lại là tung chăn phủ lên ánh đèn sáng rồi, khi ấy tôi còn hơi thắc mắc vì nghĩ rằng phải nhìn rõ biểu cảm của tôi mới hợp với tính cách của cậu ấy chứ, sau đó lại tự ru mình rằng Tuấn Anh muốn không gian mờ mờ ảo ảo cho tăng thêm phần kích thích.
Nhưng không phải, đều không phải, là do cậu ấy không muốn bóng dáng lúc... lúc làm chuyện đó của tôi hắt lên tấm lều.
Mặt tôi nóng lên, lại bắt đầu nghiệm ra tại sao Tuấn Anh nhất định không cho tôi ra ngoài suối tắm, thì ra là sợ người khác nhìn thấy bạn trai tương lai của cậu ấy chứ không phải tự nhiên bộc phát tính cách quân tử gì.
Tôi siết nắm tay, răng còn suýt nữa vì nổi cơn tức mà nghiến kèn kẹt, hỏi: "Vậy... củi là do tụi em... để ở đó?"
Đáng lẽ tôi nên nghi ngờ khi thấy gỗ miếng nào miếng nấy vuông vức đều cả khúc rồi, còn khờ khạo nghĩ rằng có bác tiều phu ngốc nghếch nào đó đánh rơi nữa chứ.
"Vâng." Hưng cười toe toét, bật lên ngón cái, gật đầu lia lịa: "Anh thông minh quá!"
"..."
Quá khen! Thà em chê anh ngu nghe còn mát tai hơn!
Bây giờ nghĩ lại cái dáng vẻ hồn nhiên, vui mừng khoe với Tuấn Anh mình nhặt được củi như thể kiếm được thức ăn sau một tuần dài đằng đẵng lạc trên hoang đảo là tôi lại muốn chui xuống đất nằm tạm một thời gian. Đã thế cái tên đầu xỏ khốn nạn ấy còn cười cười ra vẻ cưng chiều như bố già nựng con nhỏ nữa chứ. Càng nghĩ lại càng quê không thể tả!
Nhưng mà... lúc ôm củi trở về, khi nghe tôi gọi lớn, Tuấn Anh chỉ ngồi tại chỗ vẫy tay... nói thật lúc đó tôi có hơi buồn.
Tôi là đàn ông con trai, cũng tự mình chủ động xung phong đi kiếm củi, ấy thế mà lúc thấy người ta chẳng hỏi han gì khi tôi một mình loanh quanh nơi hoang vu thì lại có một chút hụt hẫng. Nhưng mà cảm giác chùng xuống thoáng qua lúc ấy bây giờ đã hoàn toàn không còn nữa vì tôi biết lý do rồi. Có biết bao nhiêu người âm thầm theo sau bảo vệ thì cần gì lo lắng nữa.
Còn chưa kịp cong khoé môi thì Hưng vô tư bổ sung: "Cả chim, tôm, cua, cá mà anh ăn cũng là do tụi em mua mang lên. Khiêng thùng đá nặng thấy mụ nội luôn!"
"..."
Thế mà tên kia dám dùng bộ mặt uy tín của cán bộ xã điềm tĩnh tự nhận là mình bắt được!
À cũng không đúng. Khi tôi nói sao giống cua ngoài chợ quá thì cậu ấy đã nói gì? Rõ ràng Tuấn Anh đã nói thẳng rằng mua ngoài chợ đem lên, là do tôi nghĩ cậu ấy đang chọc ghẹo. Phải rồi, y như chuyện tụt lại và đi riêng này hoàn toàn là một tay Tuấn Anh dàn dựng, chính cậu ấy cũng liên tục thừa nhận ngay từ đầu rằng mình đang giả vờ, chỉ là tôi luôn không tin.
Tuấn Anh dồn tôi vào thế chẳng thể bắt lỗi nổi.
Có lẽ thấy mặt tôi nghệt ra, Hưng giật mình, hỏi: "Chẳng lẽ chuyện này anh không biết?"
Tôi gật đầu: "Bây giờ em nói anh mới biết." Tính ra cũng không thông minh như em nghĩ đâu.
Hưng hít ngược vào một hơi, gấp gáp nói: "Vậy vậy vậy chừng nào anh mắng anh Tuấn Anh thì nhớ bảo vụ thức ăn là do anh hỏi em mới nói đấy nhá!"
Tôi buồn cười, "Anh không mắng đâu." Chỉ đấm thôi.
"HẢ? Chẳng lẽ anh... anh định xuống tay luôn?"
"Xuống tay?" Tôi không hiểu.
"Là thủ tiêu đó."
"..."
Sao nói chuyện như dân giang hồ vậy? Không sợ Công an bắt à?
Tôi mỉm cười, "Đừng nói bậy!"
Nhưng khuôn mặt Hưng vẫn nghiêm nghị, lắc đầu rồi thở hắt ra, nghe chẳng giống thở phào nhẹ nhõm chút nào. "Em không nói bậy, em nói thật. Nếu anh không giận thì tốt nhưng có điều này anh không biết, anh Tuấn Anh trước khi vào Nam đã chuẩn bị cả việc sẵn sàng chết trong tay anh, quan tài cũng đã đặt làm xong cả rồi."
Tôi nghe mà ngây ngẩn, không phải ngạc nhiên mà là đờ cả người ra, tay tê chân tê, cảm giác như bị rút đi linh hồn. Thực ra điều này tôi biết, đã từng nghe qua nhưng tôi cứ ngỡ cậu ấy nói đùa, thì ra Tuấn Anh sẵn sàng tiếp nhận sự đả kích lỡ trớn làm liều của tôi là thật.
Buồn chưa được hai giây thì Hưng tiếp tục: "Là quan tài đôi."
"..."
Muốn tèo thì tèo một mình đi! Ai rảnh đâu chôn chung với tên lưu manh ấy!
Như đọc được suy nghĩ viết trên mặt tôi, Hưng nhanh chóng giải thích: "Anh yên tâm! Bọn em không chôn anh liền đâu mà đưa anh ra nước ngoài, anh sống đến đầu bạc răng long với ai thì tuỳ nhưng chừng nào anh quy tiên thì tụi em sẽ đào về chôn chung với xương của anh Tuấn Anh. Anh ấy còn sang cả Thái mướn thầy cao tay làm phép vào quan tài để đảm bảo kiếp sau hai người vẫn là bạn cùng bàn kia mà."
"..."
"..."
"..."
Có vị Công an nào mê tín dị đoan như vậy không???
Bệnh điên cũng có thể lây ư? Hay Tuấn Anh tài giỏi tới cỡ nào mà thâu tóm nguyên một băng nhóm đàn em cùng điên chung với cậu ấy luôn vậy? Không có ai bình thường hết à? Ngay khi anh mình có những biểu hiện phát bệnh lâm sàng thì phải lập tức can ngăn hoặc can thiệp y khoa chứ!
Tôi tỏ ra bình tĩnh, nói: "Tụi em phải khuyên nhủ chứ sao lại hùa theo Tuấn Anh làm bậy? Chưa kể lỡ... lỡ rùm beng lên rồi gia đình Tuấn Anh biết thì sao?"
Lần này Hưng thở phào, cười toe toét: "Anh yên tâm đi! Cả lò... À lộn, cả dòng họ đều biết anh Tuấn Anh đồng tính từ lâu rồi."
Tôi sốc ngoài ý muốn. Thì ra Tuấn Anh đã comeout...
Có lẽ đây cũng là lý do để cậu ấy ly hôn.
Tôi không hỏi nữa, thắc mắc gì về hai ngày này thì đợi Tuấn Anh về giải trình sau, cái chân sưng tấy chảy máu vẫn là sự thật nên không thể tính cậu ấy diễn kịch hoàn toàn được.
Tôi nói muốn nghỉ ngơi, Hưng dẫn tôi lên lầu, "Em xin lỗi nhưng em phải khoá tầng này lại. Trên này có đầy đủ tiện nghi rồi, anh cứ vào phòng ngủ nghỉ ngơi đi, ga mền cũng thay mới hết cả, nếu cần gì thì đứng ngay lan can gọi xuống là em nghe."
Tôi nhíu mày: "Sao phải khoá tầng này lại?" Nhốt tôi à?
Hưng nói: "Đây là lệnh của anh Tuấn Anh, em không thể làm trái được, nhưng anh không cần nghĩ nhiều, anh ấy là sợ anh lạ lẫm tụi em rồi ngại, tự ý bắt xe về thành phố một mình, anh ấy không yên tâm."
"À..." Nghe vậy tôi thả lỏng, còn có hơi buồn cười, chắc Tuấn Anh sợ tôi biết hết kế hoạch do một tay cậu ấy tạo dựng rồi sẽ ghét bỏ, giận dỗi mà bỏ về thành phố.
Đến đây, tôi lại tò mò muốn hỏi: "Chẳng lẽ Tuấn Anh biết trước nên kết hợp đi chơi đi làm một lúc luôn à?"
Khuôn mặt Hưng trầm trọng lắc đầu: "Không đâu. Nãy anh cũng nghe cán bộ báo cáo là có dị động mà. Là thế này, vụ anh Tuấn Anh đang triệt phá là đường dây buôn ma tuý trên thành phố, sau khi bắt được hang ổ rồi thì một con tép nghe ngóng được nên chạy thoát, trùng hợp là chạy về hướng này mục đích chắc muốn vượt biên sang Campuchia thôi nên anh Tuấn Anh mới đi chơi cùng anh luôn, tụi em đi xe khác phía sau. Theo như trinh sát địa phương nắm bắt quy luật sinh hoạt đi lại của nó thì cũng không đến nỗi anh ấy phải ra mặt đâu, ai ngờ có dị biến, thằng chó đó lại dám bắt cóc dân để uy hiếp lực lượng Công an nên..."
Hưng thở dài, "Mong là đêm nay nhanh chóng tóm gọn."
Một đêm này vô cùng dài, tôi nhìn hộp cơm nguội ngắt trên bàn mà lòng càng thêm lạnh lẽo.
Hơn 9 giờ tối, tôi nghe bên dưới xôn xao ồn ào, là tiếng hò reo như thể mọi người đang đón năm mới sớm vậy.
Tôi vừa chạy ra là lúc gặp sáu thanh niên cũng chạy bạt mạng vào đây, nhìn thấy tôi trên tầng ngó xuống thì hồ hởi vẫy tay lên, đồng thanh nói: "Anh An! Bắt được rồi! Bắt được rồi!"
Tôi vui mừng như thể chính mình tái sinh lần nữa.
Thấy Hưng chạy lên trên này, tôi vội hỏi: "Tuấn Anh về chưa?"
Hưng cười vui vẻ: "Chưa đâu. Anh ấy còn về cơ quan nữa mà. Anh ở đây thì chắc đêm nay anh ấy lập tức có mặt thôi."
Còn liên tục quảng cáo Tuấn Anh tuổi nhỏ tài cao, được làm Thiếu tá là do nhiều lần nghiên cứu triệt phá đường dây buôn ma tuý lớn, trực tiếp lên kế hoạch tác chiến phá án giỏi, biết bao nhiêu chiến công hiển hách, lập nhiều thành tích đặc biệt xuất sắc trong quá trình giữ gìn an ninh Tổ quốc và chống tội phạm trong nước, còn được Cục trưởng Cục Cảnh sát điều tra tội phạm về ma tuý nhiều lần khen thưởng trao huân, huy chương... nên mới được xét tăng quân hàm vượt bậc.
Tôi nghe mà vừa tự hào vừa xấu hổ.
Tự hào vì bạn trai tương lai của mình quá giỏi quá ngầu.
Xấu hổ vì chiều giờ vẫn nghĩ cậu ấy được làm to do là con ông cháu cha.
Nhưng giờ nhớ lại, năm xưa Tuấn Anh đã nói muốn chạm tới ước mơ thì cậu ấy không nên xốc nổi vì tình mà ruồng bỏ gia đình nhưng sẽ tự lực cố gắng chứ cũng không dựa dẫm vào ông bà bố mẹ. Huống chi, gia đình cậu ấy lại ở hẳn bên mảng Quân đội kia mà. Có thể Tuấn Anh có nền tảng vững chãi, cũng có xuất phát điểm cao hơn người khác, nhưng những điều ấy không thể phủ nhận công sức cậu ấy ngày đêm nỗ lực cố gắng mới có được ngày hôm nay.
Hưng còn ôm lên một xấp báo giấy, nói: "Em tổng hợp lại những lần anh Tuấn Anh được khen thưởng cho anh xem này, nhưng chưa hết đâu, còn nhiều lần anh ấy lập công nhưng không lên báo nữa."
Tôi ngẩn ra, bật cười, nói đùa: "Nhiệt tình thế này làm anh nghi ngờ tập báo đây là tụi em tự in ra chứ không có thực đấy nha."
Bên dưới cười ầm, một người trong đó nói vọng lên: "Bọn em cũng định làm thế, dù sao cũng là thành tích thật, cứ đi in mấy vụ không lên báo để khoe cho anh An biết. Nhưng anh Tuấn Anh lại cản, ảnh không đồng ý, nói sợ anh thấy lại suy nghĩ nhiều rồi khóc."
"..."
Sao lại nói huỵch toẹt ra với người khác như thế? Tôi mà lại phải khóc vì cậu ấy lên báo cơ à? Không xúc động đến nỗi ấy chứ!
Sau đó Hưng cứ cười toe toét hỏi: "Anh của em giỏi không?"
Tuy đây là công lao của tất cả mọi chiến sỹ nhưng tôi vẫn bật ngón tay cái, tấm tắc gật đầu: "Giỏi!"
Bên dưới 'Ồ' lên: "Yeah! Anh mình được khen kìa~ Vậy là ngày ăn kẹo cưới không còn xa rồi..."
Tôi nghe mà xấu hổ không có chỗ chui, vội vàng chạy tuột vào trong phòng.
Mấy phút sau phải thút thít rơi nước mắt lúc đọc báo thật, nhưng không phải vì xúc động mà do đau lòng Tuấn Anh bị thương. Tranh thủ lúc rảnh, tôi đọc hết tất cả toàn bộ tin tức trong báo, càng đọc càng sợ hãi vì có cả đồng chí cán bộ đã hy sinh bỏ mạng để gìn giữ đất nước tươi đẹp trong thời bình này.
Lồng ngực tôi ngột ngạt khó thở, cảm thấy căm ghét bọn xấu xa, thù địch vô cùng. Nếu không có bọn phản động mị dân lôi kéo thì người kém hiểu biết ở vùng sâu vùng xa cũng chẳng phải lâm vào con đường tù tội oan, không có xúi giục bạo động chống phá Đảng và Nhà nước, chẳng ai vì tiền mà bất chấp sai lầm thì sẽ không còn cái chết trắng gieo rắc tang thương cho bao nhiêu gia đình nữa.
Một đất nước không có tệ nạn xã hội, không trộm cắp tài sản, không chém giết, không cướp giật, không cưỡng đoạt, không rượu chè bài bạc... Khi đất nước thanh bình, quê hương thịnh thế, ai ai cũng đối với nhau tử tế, lo tăng gia sản xuất, kiếm tiền không kiếm chuyện chắc có lẽ những người như Tuấn Anh, như bố cậu ấy sẽ an nhàn biết bao nhiêu.
Tôi thở dài mệt mỏi... đất nước như thế chỉ có trong mơ mà thôi.
Khoảng nửa tiếng sau tôi lại nghe dưới nhà xôn xao lao đao, lần này cảm giác không có vẻ gì là vui mừng hết.
Tôi chạy hộc tốc ra lan can, nhưng không thấy ai, gọi mãi Hưng mới vào trong nhà, tôi hỏi: "Tuấn Anh đã về chưa? Có chuyện gì vậy?"
Tôi cố quan sát, nét mặt Hưng bình tĩnh, không tỏ rõ vui buồn, chỉ phất tay nói tôi khuya rồi vào ngủ đi, không có chuyện gì hết, ngày mai Tuấn Anh sẽ về thôi.
Nãy thì nói là đêm, giờ lại nói là mai, tôi thẫn thờ về lại giường với một bụng cồn cào lo lắng.
"Ngày mai anh Tuấn Anh sẽ về thôi, ngày mai anh Tuấn Anh sẽ về thôi, ngày mai anh Tuấn Anh sẽ về thôi..."
Tôi liên tục lẩm nhẩm: "Câu này nghe hơi kì lạ... ngày mai sẽ về thôi là hiện tại không liên lạc được với cậu ấy? Hay chỉ đơn giản là do sợ mình sốt ruột nên mới nói câu an ủi chứ thực ra cậu ấy vẫn ở cơ quan?"
Có một điều quan trọng mà khi nghe tin nhiệm vụ thành công tôi quá vui vẻ nên đã quên hỏi, Tuấn Anh có bị thương không?
Bây giờ cẩn thận nghĩ lại, cậu ấy đem theo nhiều người đi chơi cùng chúng tôi nhưng tại sao những người này lại không về trước? Cứ cho là lo lắng cho tôi ở nơi xa lạ một mình thì để Hưng ở lại thôi cũng được mà?
Tuấn Anh đây là muốn canh giữ tôi, giám sát tôi, bắt nhốt tôi.
Cậu ấy là người đi một bước tính mười bước nên rất có thể Tuấn Anh đã tính đến chuyện cậu ấy có thể gặp chuyện không may, tôi mà hay tin sẽ kích động làm liều nên cần phải có người ngăn chặn, cũng là bảo hộ.
Nhưng Tuấn Anh có biết tôi cũng có bộ não thiên tài biết tỏng ý đồ của cậu ấy hay không?
Đang nghĩ đến đây thì tôi nghe dưới lầu phía sau vườn có vài người vừa chạy vừa nói, câu được câu mất không rõ ràng nhưng đại loại là "đồng bọn, đâm dao, bị bắn, bị thương, bệnh viện..." gì đó. Nhưng có một cái tên chắc chắn không thể nào tôi nghe lầm được, người ta nói "thằng Tuấn Anh đang cấp cứu trên viện huyện..."
Anh em của Tuấn Anh sẽ không gọi cậu ấy là thằng, vậy thì đây là lời của các cán bộ Công an.
Như thế... thông tin này càng chính xác.
Tuấn Anh của tôi đã bị đâm hoặc bị bắn gì đó, tình hình nguy kịch, đang nằm cấp cứu trong viện huyện.
Người đến đứng nghiêm trước mặt Tuấn Anh, tay làm động tác như chào cờ rồi hô lên với cậu ấy nhưng ánh mắt liếc về phía tôi chằm chằm.
Đầu óc tôi bắt đầu lộn tùng phèo suy nghĩ: Tuấn Anh làm Công an ở Sài Gòn cơ mà? Sao ở đây lại có đồng nghiệp của cậu ấy được?
Khuôn mặt Tuấn Anh trầm trọng, giựt phăng cái kim tiêm đang truyền nước ra, lạnh giọng gật đầu: "Nói đi!"
"Báo cáo đội trưởng, đối tượng nghi vấn có dị động, có thể biết đã bị theo dõi nên đã di dời khỏi nơi ẩn náu, hiện đang bắt giữ trong tay một công dân nam tám tuổi làm con tin."
Chân mày Tuấn Anh nhíu chặt, nhận balo mà người kia đưa cho, lấy áo chống đạn mặc vào, hỏi: "Người địa phương? Trấn an gia đình bé chưa?"
"Dạ, người địa phương, là hộ gia đình bán tạp hoá đối diện nơi đối tượng
ở trọ, lực lượng cơ động đã tiến hành động viên gia đình cháu bé nhưng hiện tại đối tượng nghi vấn có súng trong tay, bên mình chưa dám hành động theo phương án A."
Tuấn Anh gật đầu, lấy cả súng và còng tay trong balo đem theo bên người: "Nó chạy về hướng biên giới Cam?"
Người kia vuốt nước trên mặt, gật mạnh, "Đang trốn trong rừng."
Tuấn Anh cầm lấy bộ áo mưa mà người kia đưa cho, vừa mặc vừa nói: "Nhóm hai, phối hợp cùng cảnh sát điều tra liên hệ với công an giao thông địa phương chặn hướng di chuyển của đối tượng ẩn danh X."
"Rõ!" Người kia hô lên dõng dạc.
"Nhóm ba, phối hợp cùng lực lượng cơ động, cảnh sát địa phương và kiểm lâm phong toả lối thoát thân của đối tượng nghi vấn."
"Rõ!"
Tuấn Anh nhận bộ đàm, tiếp tục nói: "Nhóm bốn, năm, theo dấu trinh sát và lời khai của đối tượng trung gian, phối hợp cùng hải quan chặn đứng đường liên lạc của đối tượng ẩn danh Y. Tuân theo chỉ đạo của bộ đội biên phòng, bằng mọi giá không để đối tượng nghi vấn liên lạc được với đồng bọn ngay biên giới."
"Rõ!"
"Nhóm một, theo tôi đến địa điểm phục kích."
"Rõ!"
"Lập tức tổng hợp, trình hồ sơ kết quả của điều tra viên và đội trinh sát ngầm lên cho tôi."
"Rõ!" Người kia nghe xong thì chạy vụt đi.
Tuấn Anh nói chuyện lưu loát, nhanh gọn, dứt khoát, mặc xong bộ áo mưa là đã truyền tải hết cho đồng nghiệp hoặc cấp dưới gì đó những lời cần nói rồi. Tôi không phải người trong ngành nên không rõ, chỉ biết Tuấn Anh đem theo rất nhiều... vũ khí?
Lúc cậu ấy kiểm tra súng, tôi sợ hãi vì biết đó là đạn thật, cậu ấy phải đi thật và đây là công việc nguy hiểm thật.
Tuấn Anh bước tới ôm chầm lấy tôi, một cái ôm thô ráp, lạnh lẽo do áo mưa cọ vào chứ chẳng còn ấm áp, mềm mại như mọi lần nữa.
Sau khi chấm dứt nụ hôn trên trán, cậu ấy nhét vào tay tôi cái điện thoại "đã mất" của tôi.
"..."
"Tôi phải đi rồi, cục cưng ăn tối xong thì nghỉ ngơi trước đi, đừng đợi, cũng đừng chạy lung tung. Nếu nhớ thì cứ liên lạc cho tôi, tuy không thể kết nối nhưng nếu xem điện thoại có cuộc gọi nhỡ thì tôi sẽ lập tức gọi về cho em liền."
Hai hàm răng của tôi nghiến chặt. Tôi đã hiểu rồi, hiểu ra tất cả rồi, nhưng dường như khái niệm tất cả của tôi vẫn chỉ là một phần nhỏ mông lung, tựa như chẳng hiểu gì cả. Đầu tôi liên tục ong lên, biết đây là kế hoạch của Tuấn Anh, là cậu ấy cố ý lấy điện thoại để tôi không liên lạc được với người khác, là cậu ấy giả vờ đi đường trì trệ để tôi ở lại ư? Nhưng chân cậu ấy bị thương là thật, đêm hôm qua trán cậu ấy nóng như hòn than cũng là thật.
Không, thực ra tôi không hiểu gì cả.
Chỉ biết hiện tại cậu ấy cần phải đi làm nhiệm vụ là sự thực chứ không phải diễn trò như ban nãy đòi ôm.
Thậm chí tôi còn chẳng có thời gian để giận dỗi nữa.
Trong tôi thiên ngôn vạn ngữ muốn thoát ra khỏi cổ họng, hàng vạn cảm xúc đan xen chồng chéo giằng co muốn tỏ bày cùng người.
Nhưng bây giờ, tôi cảm thấy thế nào còn quan trọng nữa sao?
Tuấn Anh phải đi rồi, cậu ấy phải đi làm công việc cực kì nguy hiểm rồi.
Đầu tôi không suy nghĩ được nhiều, chỉ biết thời gian gấp gáp, ích kỷ muốn như thế nào thì nói ra thế ấy.
Ngay khi Tuấn Anh quay người, tôi dùng cả hai tay bắt lấy cổ tay cậu ấy.
"Cậu đi đâu? Cậu không được đi! Cậu làm việc trên thành phố cơ mà, ở đây cậu đâu có quyền hạn gì, người ta sẽ đuổi cậu về đó."
Tuấn Anh nhẹ cong khoé môi, dùng bàn tay ấm nóng ôm lấy má tôi một chút rồi cường thế rút tay khỏi tôi. "Vào giường ngồi một lát đi em, ngớt mưa rồi đi ăn."
Tôi lại vội vàng nắm lấy áo mưa bên ngoài của cậu ấy, lắc đầu nói năng loạn xạ: "Ăn? Ăn món gì? Ăn ở đâu? Cậu đã chọn món đâu mà tôi ăn được? Tối nay tôi sẽ nghỉ ngơi ở chỗ nào? Cậu để tôi một mình ở một nơi xa lạ ư? Tuấn Anh, cậu bỏ rơi tôi à?"
Tuấn Anh ôm lấy hai má tôi rồi cúi xuống hôn phớt lên môi, nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan nào, Tuấn Anh thương em mà."
Dứt lời thì dùng sức chạy ngay ra ngoài, kéo theo cái lạnh giá sượt ngang qua cơ thể bơ vơ của tôi.
Cậu ấy bỏ đi rất nhanh, tôi vươn tay ra níu lại mà cũng chẳng nắm nổi góc vạt áo.
Một người cả ngày đi khập khiễng mà bây giờ dùng lực cấp tốc lao đi mạnh mẽ như hổ báo hung hãn tìm săn con mồi.
Tôi cũng không đứng thẫn thờ, lập tức vùng chạy đuổi theo.
Đi rồi mới biết vẫn còn một người đang đứng bên ngoài, người đó chắc cũng không ngờ tôi hành động như vậy nên đứng chắn ra chặn lại chậm hơn tôi một nhịp.
Lúc nhảy xuống thềm, cách màn mưa mờ ảo trắng xoá mà tôi vẫn nhận ra dáng dấp Tuấn Anh cao lớn, đĩnh đạc đang đứng với một nhóm người rất đông phía xa xa.
Sau đó, giữa âm thanh mưa rền gió dữ, Tuấn Anh như thể nghe được tiếng gọi xé lòng của tôi mà chạy ngược về.
Cậu ấy vừa chạy vừa cởi áo mưa bên ngoài, lập tức choàng lên cơ thể của tôi rồi ôm chầm vào lòng.
Tôi nghe tim mình đập mạnh, khoang mũi chua xót, hốc mắt cay xè...
...chắc là do mưa quá lớn hắt vào nên mới đau rát thấu tâm can đến thế.
Thân trên Tuấn Anh ướt đẫm, khuôn mặt sũng nước, bàn tay giá buốt nhưng vẫn nhẹ nhàng lau mặt cho người có nón áo che chắn cẩn thận là tôi đây.
"Ngoan, đi vào trong đi em."
Đôi môi tôi run rẩy, không phải vì lạnh mà là sợ, cắn răng không biết nói gì, chỉ liên tục lắc đầu nguầy nguậy.
"Ngoan đi... Sao lại bướng bỉnh như vậy chứ? Vào trong nhà không mưa ướt kìa."
Đầu óc tôi trì độn, nghe lời dịu dàng ấy xong mới vội vàng muốn cởi áo mưa khoác cho Tuấn Anh. Nhưng cậu ấy ghìm chặt tà áo lại, bấm cúc phía trước, nói: "Em bé đang nhõng nhẽo đấy à? Chưa gì đã nhớ tôi rồi sao?"
Giọng tôi run run, bấu chặt lấy hai bàn tay của cậu ấy, nói: "Hôm nay là chủ nhật... cậu không cần phải đi làm..."
"Không đi làm thì ai nuôi tôi ăn no đây? Em sẽ nuôi tôi à?" Cậu ấy thở dài.
Tôi hấp tấp gật đầu như gà mổ thóc.
"Tôi ăn nhiều lắm đấy, em có nuôi nổi không?"
Tôi lại tiếp tục gật lia lịa.
"Ngoan, đừng khóc! Em như thế này thì sao tôi có thể yên tâm đây?"
Tôi dùng mu bàn tay ướt át, quẹt ngang khoé mắt, chối cãi: "Tôi không khóc!"
"Ừ," Cậu ấy nhẹ cong một bên khoé môi, giọng trầm ấm chậm rãi cất lên giữa trời giông lạnh lẽo, "Là mưa nặng hạt làm đỏ mắt em tôi."
Sau đó cậu ấy quát lớn: "Hưng!"
Phía sau là người ban nãy muốn cản tôi, bước tới gần: "Dạ có!"
Giọng Tuấn Anh nội lực hô lên: "Đưa anh An về! Nhớ kỹ lời tao dặn, săn sóc cẩn thận, một tấc không rời!"
"Dạ rõ!"
Trong chiều chập choạng tối, Tuấn Anh rút tay khỏi tay tôi, đôi mắt hằn lên tia máu nhìn tôi giây lát rồi quay lưng đi.
Tôi bị giữ chặt hai vai nhưng cố chấp vùng vẫy tiến đến nắm lấy khuỷu tay cậu ấy, miệng nói đủ câu linh tinh biết trước không có tác dụng, "Tuấn Anh, trời đang mưa lớn mà, cậu đi đâu vậy? Chân cậu bị thương, cậu không thể đi được đâu. Cho tôi đi với... Tôi sẽ dìu cậu, tôi đi cùng với cậu, cậu không thể đi một mình được đâu."
Một lần nữa cậu ấy mạnh mẽ rút tay ra, không nhìn tôi mà nhìn chằm chằm người phía sau, gằn giọng: "Còn không mau đưa anh vào!"
Lần này, hai khuỷu tay của tôi bị cố định chặt chẽ, cưỡng ép lôi ngược về sau.
Tôi mở mắt trừng trừng, la lên chất vấn: "Cậu đối xử với tôi như vậy à? Cậu lấy tư cách gì mà cấm cản tôi? Buông ra! Tôi là công dân tự do! Tôi đi đâu làm gì là quyền của tôi!"
Tuấn Anh vuốt ngược mái tóc ướt sũng ra sau đầu, xương hàm nghiến chặt, "Tư cách gì à? Để tôi cho em biết tôi lấy tư cách gì."
Sau đó cậu ấy lùi về sau nửa bước, đứng thẳng sống lưng, tay phải làm động tác chào điều lệnh, sau khi hạ tay xuống, giọng cậu ấy dõng dạc đanh thép cất lên: "Tôi, Thiếu tá Nguyễn Tuấn Anh, Đội trưởng Đội 1, Phó Phòng Cảnh sát điều tra tội phạm về ma tuý, Công an Thành phố Hồ Chí Minh, yêu cầu anh Bình An ngừng ngay hành vi cản trở lực lượng Cảnh sát đang thi hành công vụ, nếu còn cố tình chống đối sẽ lập tức tiến hành khởi tố, xử phạt, giam giữ hình sự theo quy định của Pháp luật."
Môi tôi run rẩy, bàn tay siết chặt thành quyền bên người, đối mắt với cậu ấy chằm chằm nhưng miệng lưỡi cứng đờ, chẳng thể nói thêm được gì nữa.
Tuấn Anh lấy tư cách Công an nhân dân để uy hiếp tôi, nếu tôi còn tiếp tục làm phiền, có phải cậu ấy sẽ tống tôi vào tù hay không?
Tuấn Anh nói xong thì tiến đến nửa bước, niết nhẹ lên vết bớt của tôi một chút, hạ giọng khẽ nói trong màn mưa: "Vào nhà đi em, nghe lời!" Nói rồi nhanh chóng quay lưng đi.
Hưng đưa tôi vào trong, "Em xin lỗi nhưng anh mà không phối hợp sẽ bị thương đấy!"
Tôi vẫn vùng vẫy, giằng co: "Buông ra!"
Nhưng người ta không buông, Tuấn Anh cũng chẳng quay lại nhìn thêm một lần.
Trong cơn mưa tầm tã ồn ào, tôi hét lên như muốn xé toang cổ họng: "TUẤN ANH! Cẩn Thận! Đừng Để Bị Thương!"
Nhất định... nhất định đừng để bị thương, biết không?
Phía trước vọng lại: "Đã nghe!"
Nước mắt tôi chảy dài xuống, mưa lạnh mà vẫn cảm nhận được hai má nóng hổi. Đã nghe gì chứ? Nói chuyện y như thời còn niên thiếu vậy. Vẫn chẳng thèm ngoái đầu lại nhìn tôi lấy một lần...
Năm xưa Tuấn Anh nhất quyết rời đi là vì thương tôi, còn hôm nay cậu ấy một mực xông pha là vì Tổ quốc này.
Sao cậu nói cậu là con ông cháu cha mà, con ông cháu cha không phải nên ăn chơi sung sướng an nhàn cả cuộc đời này hay sao???
Hốc mắt tôi cay xè, vừa nhắm lại không quá hai giây thì bị một lực vô cùng mạnh ôm chầm lấy, có bàn tay dài rộng vỗ nhẹ sống lưng.
"Ngoan nào, Tuấn Anh đi rồi lại về với em." Giọng trầm ấm kề sát bên tai.
Nước mắt tôi theo hạt mưa cùng thấm ướt áo cậu ấy, gật đầu lia lịa, gấp gáp nói: "Tôi sẽ mua cơm để phần cho cậu."
Tuấn Anh xoa xoa sau gáy tôi cách lớp áo mưa, đáp ứng: "Được, nhớ mua cơm thịt nhé! Tôi thèm thịt lắm rồi, nếu không có thì tôi sẽ ăn em đấy!"
Tôi chẳng còn tâm trí nào mà đáp lại lời bông đùa được nữa, chỉ lo lắng dặn cậu ấy phải cẩn thận.
Tuấn Anh gật đầu: "Tôi biết rồi, đương nhiên phải cẩn thận, phải lành lặn trở về với em chứ. Tôi còn cả một kế hoạch cua em chưa thực hiện nữa mà. An à, em đừng sợ, không có gì nguy hiểm cả đâu, những nhiệm vụ này tôi thực hiện hằng ngày quen rồi. Nên em đừng lo, nhé? Tối nếu công việc trì trệ chưa về sớm được thì em cứ ngủ trước đi, cả ngày nay tại tôi mà em mệt mỏi nhiều rồi. Nên cứ nhắm mắt ngủ ngon một giấc, khi tỉnh dậy sẽ nhìn thấy tôi, gặp lại nhau rồi tha hồ cho em trách mắng. Nha?"
Tôi gật đầu lia lịa, giọng run run lặp lại: "Cậu nhất định phải cẩn thận!"
Tuấn Anh ôm siết tôi một cái, khẽ nói: "Tôi đi đây." Rồi chạy biến, lần này cậu ấy rời đi thật.
Vào trong rồi tôi mới dần bình tĩnh, cảm thấy hành động của mình vừa rồi là không nên.
Tôi biết sai nhưng vẫn cắn chặt hàm căm hận, suy nghĩ tại sao lại là Tuấn Anh của tôi phải xông vào hung hiểm?
Cứ nhớ lại vết thương ướt đẫm áo ngày mới gặp lại là tim tôi đau thắt lên từng cơn. Hiện tại đâu có phải như lúc còn nhỏ, lao vào đánh nhau trầy tay xước chân là xong. Bây giờ cậu ấy đi ra ngoài nghênh chiến đều là đánh đổi bằng cả tính mạng.
Tôi nằm xuống giường, nghiêng mặt vào trong tường, giấu giọt nước mắt chảy dài để Hưng ngồi ngay ngoài cửa sẽ không thể thấy.
Tôi có cảm giác bạn trai mình đang ra chiến trường hiểm nguy còn tôi bất lực, vô dụng chẳng giúp ích gì được. Ngày xưa, trước khi rời đi, Tuấn Anh đã nói hãy coi như cậu ấy đi đánh trận, sau này chiến thắng vẻ vang sẽ trở về. Nhưng trở lại rồi tôi mới biết, cậu ấy phải chiến đấu cả một đời dài chứ nào có phải một trận là xong.
Trước đây, mỗi lần nghe tivi báo đài nói về kẻ xấu, tôi đều chẳng mấy quan tâm, coi như đó chẳng phải trách nhiệm của mình. Tôi cứ tuân thủ, chấp hành đúng và đủ luật lệ nước nhà đã là làm tròn bổn phận của một công dân tốt rồi. Nhưng hiện tại người tôi thương lại là người đứng trên đầu sóng ngọn gió, đương đầu trực tiếp với kẻ xấu ở chiến tuyến thì tôi phải làm sao bây giờ?
Nếu ai mà nghe được những suy nghĩ này chắc sẽ cười mỉa nói tôi dở người, thời bình mà làm quá cứ như thời chiến. Nhưng không phải Tuấn Anh của tôi đang thực sự chiến đấu với kẻ thù xâm hại, chống phá Nhà nước ngay trong thời kì đất nước thanh bình đây sao?
Cậu ấy... còn từng bị thương.
Bây giờ nghĩ lại, trên mảnh đất mà chúng tôi coi là yên bình này vẫn luôn tồn tại hàng trăm ngàn cán bộ, chiến sỹ cao cả luôn đứng sau bảo vệ thầm lặng. Chúng tôi được sống trong hoà bình là nhờ công ơn vĩ đại của các bậc cha ông đã anh dũng hy sinh. Nhưng để hoà bình kéo dài, dài mãi, không phải là đang nhờ sự cống hiến của những người như Tuấn Anh mỗi ngày nỗ lực vì an ninh Quốc gia hay sao?
Tôi chợt nhớ lại lời của Bác Hồ vĩ đại từng nói: "Nhân dân ta có hai lực lượng. Một là Quân đội, để đánh giặc ngoại xâm, để bảo vệ Tổ quốc, giữ gìn hòa bình. Một lực lượng nữa là Công an, để chống kẻ địch trong nước, chống bọn phá hoại. Có lúc chiến tranh, có lúc hòa bình. Lúc chiến tranh thì Quân đội đánh giặc, lúc hòa bình thì tập luyện. Còn Công an thì phải đánh địch thường xuyên, lúc chiến tranh có việc, lúc hòa bình lại càng nhiều việc."
Tôi co chân lên, đè ép đầu gối vào lồng ngực đau nhức, răng nghiến chặt cắn xuống môi dưới, mùi tanh nồng xộc vào trong cuống họng mặn đắng.
Cảm thấy đau lòng cùng cực.
Cũng cảm thấy tự trách bản thân ích kỷ.
Tuấn Anh có thiếu tiền không?
Cậu ấy không hề thiếu thốn gì cả.
Đêm hôm qua, tôi đã tự hỏi tại sao Tuấn Anh lại phải làm nhiều công việc như vậy? Hôm nay, tôi lại tiếp tục hỏi lòng, tại sao cậu ấy phải làm công việc nguy hiểm đến như vậy?
Biết là mình nhỏ nhen, không có những người hùng lao vào hiểm nguy như cậu ấy thì chúng tôi sẽ có mảnh đất thanh bình để yên tâm phát triển kinh tế hay sao? Vậy mà vẫn không ngừng suy nghĩ tại sao lại là cậu ấy?
Tôi cố hít sâu thở chậm, cũng không rơi nước mắt nữa, sau đó từ từ hồi tưởng lại nhiều năm về trước, về cái ngày mà thiếu niên dương quang xán lạn cười rạng rỡ ôm lấy tôi với ánh mắt lấp lánh, khoe rằng ước mơ của cậu ấy vĩ đại lớn lao, thậm chí thiếu niên xuất chúng khi ấy còn lo sợ không chạm được đến đỉnh vinh quang nên không dám nói trước với tôi mơ ước ấy là gì.
Thế mà bây giờ tôi lại ủ rũ nằm đây mà oán trách cậu ấy tại sao lại giành phần khó khăn hiểm nguy về mình?!
Mày tồi tệ quá An ạ!
Đâu có phải Tuấn Anh bị ép buộc, đây là công việc mà từ nhỏ cậu ấy đã nung nấu nhất định phải đạt được.
Là cậu ấy ước mơ, là cậu ấy chọn lựa.
Tuấn Anh từng nói, quê hương dịu dàng với tôi bao nhiêu thì cậu ấy cống hiến vì Tổ quốc này gấp đôi, gấp ba phần ấy.
Tuấn Anh đã nói, mỗi lần cậu ấy lập được chiến công đều sẽ gửi lời theo ngọn gió nhắn về phương xa, mong cuộc đời tôi gặp được những điều thật tốt.
Trong ước mơ to lớn ấy vẫn luôn có bóng hình của tôi. Vào ngày chia tay năm xưa, Tuấn Anh còn nói tôi hãy ủng hộ để cậu ấy yên tâm rèn luyện năng lực. Thế mà tôi của nhiều năm sau lại ích kỉ muốn... muốn cậu ấy phải từ bỏ công việc yêu thích.
Tôi xứng sao? Tôi có cái quyền ấy sao?
Tôi lau khoé mắt, môi cũng cong lên, tự mỉm cười với chính mình và với Tuấn Anh đang làm nhiệm vụ ở một nơi nào đó mà tôi không rõ, mong cậu ấy có thể cảm nhận được, có thể yên tâm chiến đấu hết mình vì Tổ quốc.
Vẫn là câu nói vào ngày đầu tiên tôi biết Tuấn Anh làm Công an, ai cũng chọn việc nhẹ nhàng thì việc gian khổ sẽ dành phần ai đây?
Phải có Tuấn Anh và những người hùng như cậu ấy thì mới có Đất nước thanh bình yên ổn cho chúng tôi sinh sống, làm việc.
Tôi nghĩ kỹ rồi, thay vì dập tắt mơ ước mà cậu ấy phấn đấu cật lực thì tôi sẽ làm hậu phương vững chắc cho cậu ấy yên tâm công tác.
Tôi sẽ là nhà của Tuấn Anh.
Tuy là ngôi nhà mới đổ được móng và bốn cái cột nhưng chắc chắn sẽ vững vàng không lung lay. Chuyện của chúng tôi sẽ từ từ tiến triển tốt đẹp thôi, không thể nào đi lùi được nữa vì đã đến được giai đoạn cởi quần nhau ra rồi mà.
Tôi trở mình, tính ngồi dậy thì phải giật bắn cả người vì vị thanh niên tên Hưng kia đang ngồi lù lù ngay bên cạnh giường.
Hưng gãi đầu, mỉm cười: "Xin lỗi, anh giật mình ạ? Em tưởng anh ngủ."
"A! À... ờ không... em không... à, anh không... anh chỉ nằm nghỉ một xíu." Xưng hô hơi kì kì vì tôi cứ có cảm giác người này hơn tuổi mình, hơn nhiều. Trông phải tầm hai tám, hai chín là ít.
Hưng bật cười, giới thiệu: "Em tên Hưng, em lớn tuổi hơn anh Tuấn Anh nhưng anh cứ gọi em là em thôi vì em xưng hô với anh Tuấn Anh như vậy từ nhỏ quen rồi. Anh đói chưa?"
Từ nhỏ luôn á? Thân đến như vậy? Sao tôi không biết nhỉ?
Thấy tôi không lên tiếng, Hưng nói: "Anh có muốn hỏi gì không?"
A? Có chứ.
Tôi lập tức hỏi: "Sao em lại ở đây?"
Hưng: "..."
Tôi cũng không hiểu sao mặt Hưng lại nghệt ra như vậy, lại hỏi tiếp: "Sao... sao em còn chưa đi?"
Hưng phì cười: "Đi đâu? Hồi nãy anh không nghe anh Tuấn Anh nói sao? Ở bên cạnh anh, một tấc không rời."
"Nhưng em là Công an mà?" Phải đi làm nhiệm vụ chứ. Tuấn Anh là sếp nhưng làm gì có quyền sai cán bộ làm việc riêng cho cậu ấy.
Hưng vẫn cười cười: "Ai nói với anh em là Công an? Chỉ có mình anh ấy là thôi, em không phải. Anh biết anh Hai chứ, em là em trai anh ấy."
Tôi kinh ngạc, hỏi lại: "Anh Hùng? Anh là em anh Hùng? À lộn, em là em anh Hùng?"
Hưng vẫn cười, gật đầu: "Vâng, giờ thì thấy thân thiết hơn chưa? Anh cứ tự nhiên đi. Tuổi tác không là vấn đề đâu, mai mốt gặp thường xuyên thì còn có thể xưng mày tao như anh Tuấn Anh cho thuận miệng ấy chứ."
Tôi vẫn mông lung, "Sao anh chưa gặp em bao giờ?"
Hưng khoanh tay, nhếch khoé miệng: "Gặp rồi. Ngày anh Tuấn Anh mở tiệc chia tay có kêu tụi em vào Ngọc Hoài ăn mà. Lúc anh chạy giỡn tìm thằng Cường, em còn chỉ chỗ cho anh."
"..."
Đệt! Tự nhiên có cảm giác muốn đội một cái quần.
Tôi nuốt nước miếng, đang ngại không biết tìm câu nào hay ho để khách sáo thì Hưng nói tiếp: "Hồi đó anh còn bé xíu, ở tiệc lại có biết bao nhiêu là người lạ thì ai mà nhớ nổi. Gặp em, em cũng không nhớ."
Tôi âm thầm thở phào, hỏi: "Hồi cấp ba anh cũng đến xưởng anh Hai nhiều, sao vẫn thấy em lạ mắt nhỉ?" Tôi bị bệnh mù mặt là thật nhưng nếu gặp thường xuyên thì không thể nào không nhớ được, bây giờ anh em của anh Hùng tôi đều biết hết.
"Ngày anh Tuấn Anh chuyển đi có đem theo em. Anh Hai ở lại Nam còn em ra Bắc thì sao anh gặp được."
"À..." Tôi gật gù, "Vậy mà cũng không nghe anh Hai kể chuyện có em trai nhỉ..."
Hưng phì cười, "Có cả trăm thằng em thì kể sao xuể?"
Tôi kinh ngạc, há hốc miệng: "Mẹ em mắn đẻ đến như thế?" Y hệt Âu Cơ.
Hưng ôm bụng cười ha hả, cười đến đỏ bừng cả mặt.
Nghe Hưng cười, tôi mới nhận ra câu buột miệng của mình có vấn đề chỗ nào. Muốn đội thêm một cái quần nữa là hai.
Mãi Hưng mới hắng giọng, bình tĩnh nói: "Mẹ em là ai? Em không biết. Em chỉ biết gia đình mình là anh Hai, anh Tuấn Anh, bố mẹ ông bà nội ngoại nhà anh Tuấn Anh. Là do em không nói rõ nên anh hiểu lầm. Anh biết tụi em đều là trẻ mồ côi chứ?"
Tôi xấu hổ, gật đầu.
"Nếu không tính mấy anh lớn trưởng thành ra Bắc lập nghiệp trước thì em và anh Hai gần như là những đứa trẻ được ông anh Tuấn Anh nhận nuôi đầu tiên, nên trong kí ức của em, anh Hai như là anh trai vậy. Sau này nhận thêm, lứa này nối tiếp lứa kia, ai ai cũng coi anh ấy như anh cả trong nhà, từ đó mới có tên Hai."
Tôi nhớ lại, đúng là chuyện này Tuấn Anh từng kể rồi.
"Năm anh Tuấn Anh rời Nam, tụi em bàn bạc nhau, em mang phân nửa anh em ra ngoài Bắc làm, anh Hai ở lại trong Nam. Ở lại vì công việc và vì ai chắc anh rõ ràng nhất nhỉ?"
Tôi gật đầu: "Ở lại vì anh Bi."
Hưng: "..."
Đúng mà?
Hưng thở hắt ra, "Ở lại vì anh Bi và vì anh nữa. Nếu không phải anh Tuấn Anh lo lắng cho anh thì anh Hai việc gì phải rảnh nợ đi tiếp cận, giúp đỡ anh làm gì?"
"..."
Đúng nhỉ? Điều này gần đây tôi đã biết rồi.
Hưng đề nghị đi ăn trước rồi nói chuyện sau, Tuấn Anh đã chuẩn bị sẵn khách sạn rồi, ngoài trời vẫn mưa lớn, trong lúc ăn chúng tôi chỉ nói đôi ba câu về cuộc sống của Hưng và anh Hùng khi còn nhỏ. Lúc đến nơi nghỉ ngơi tôi mới biết Tuấn Anh thuê một căn nhà nguyên căn, Hưng nói ở như vậy cho thoải mái, một lúc sau tôi thấy trong này đi lại vài người nữa mới biết toàn là người quen của Tuấn Anh. Hưng bảo có mấy người là anh em còn hai người thuộc lực lượng cơ động, hai người là chiến sỹ Công an, ở đây để đợi lệnh với truyền tin của trinh sát ngầm khi cần thiết.
Vào phòng khách rồi, Hưng bảo tôi đặt câu hỏi đi, "Tuấn Anh nói nếu anh An có thắc mắc gì thì phải giải đáp rõ ràng, tuyệt đối không được giấu giếm."
Đương nhiên tôi có vô vàn thắc mắc nhưng có những chuyện chỉ muốn chính miệng cậu ấy nói ra với mình.
Tôi bắt đầu hỏi những điều râu ria.
"Sao tụi em không làm trong ngành mà lại đi theo đến tận đây luôn vậy? Chẳng lẽ công việc nguy hiểm tới nỗi phải cần cả tụi em theo bảo vệ nữa à?"
Hưng cười cười, gãi đầu: "Tụi em đâu có ngáng chân công việc của anh ấy, tụi em đi theo để du lịch... ừm... du lịch cùng hai anh... ừm thì... hôm qua... với hôm nay, bọn em đều ở sau đuôi anh."
"..."
Tuấn Anh chu đáo quá cơ!
Thì ra lời nói búng tay ra mười người căng bạt che mưa không phải là nhất thời bốc phét!
Cũng hiểu tại sao lúc tôi nổi tính hoang dâm thì việc đầu tiên Tuấn Anh làm lại là tung chăn phủ lên ánh đèn sáng rồi, khi ấy tôi còn hơi thắc mắc vì nghĩ rằng phải nhìn rõ biểu cảm của tôi mới hợp với tính cách của cậu ấy chứ, sau đó lại tự ru mình rằng Tuấn Anh muốn không gian mờ mờ ảo ảo cho tăng thêm phần kích thích.
Nhưng không phải, đều không phải, là do cậu ấy không muốn bóng dáng lúc... lúc làm chuyện đó của tôi hắt lên tấm lều.
Mặt tôi nóng lên, lại bắt đầu nghiệm ra tại sao Tuấn Anh nhất định không cho tôi ra ngoài suối tắm, thì ra là sợ người khác nhìn thấy bạn trai tương lai của cậu ấy chứ không phải tự nhiên bộc phát tính cách quân tử gì.
Tôi siết nắm tay, răng còn suýt nữa vì nổi cơn tức mà nghiến kèn kẹt, hỏi: "Vậy... củi là do tụi em... để ở đó?"
Đáng lẽ tôi nên nghi ngờ khi thấy gỗ miếng nào miếng nấy vuông vức đều cả khúc rồi, còn khờ khạo nghĩ rằng có bác tiều phu ngốc nghếch nào đó đánh rơi nữa chứ.
"Vâng." Hưng cười toe toét, bật lên ngón cái, gật đầu lia lịa: "Anh thông minh quá!"
"..."
Quá khen! Thà em chê anh ngu nghe còn mát tai hơn!
Bây giờ nghĩ lại cái dáng vẻ hồn nhiên, vui mừng khoe với Tuấn Anh mình nhặt được củi như thể kiếm được thức ăn sau một tuần dài đằng đẵng lạc trên hoang đảo là tôi lại muốn chui xuống đất nằm tạm một thời gian. Đã thế cái tên đầu xỏ khốn nạn ấy còn cười cười ra vẻ cưng chiều như bố già nựng con nhỏ nữa chứ. Càng nghĩ lại càng quê không thể tả!
Nhưng mà... lúc ôm củi trở về, khi nghe tôi gọi lớn, Tuấn Anh chỉ ngồi tại chỗ vẫy tay... nói thật lúc đó tôi có hơi buồn.
Tôi là đàn ông con trai, cũng tự mình chủ động xung phong đi kiếm củi, ấy thế mà lúc thấy người ta chẳng hỏi han gì khi tôi một mình loanh quanh nơi hoang vu thì lại có một chút hụt hẫng. Nhưng mà cảm giác chùng xuống thoáng qua lúc ấy bây giờ đã hoàn toàn không còn nữa vì tôi biết lý do rồi. Có biết bao nhiêu người âm thầm theo sau bảo vệ thì cần gì lo lắng nữa.
Còn chưa kịp cong khoé môi thì Hưng vô tư bổ sung: "Cả chim, tôm, cua, cá mà anh ăn cũng là do tụi em mua mang lên. Khiêng thùng đá nặng thấy mụ nội luôn!"
"..."
Thế mà tên kia dám dùng bộ mặt uy tín của cán bộ xã điềm tĩnh tự nhận là mình bắt được!
À cũng không đúng. Khi tôi nói sao giống cua ngoài chợ quá thì cậu ấy đã nói gì? Rõ ràng Tuấn Anh đã nói thẳng rằng mua ngoài chợ đem lên, là do tôi nghĩ cậu ấy đang chọc ghẹo. Phải rồi, y như chuyện tụt lại và đi riêng này hoàn toàn là một tay Tuấn Anh dàn dựng, chính cậu ấy cũng liên tục thừa nhận ngay từ đầu rằng mình đang giả vờ, chỉ là tôi luôn không tin.
Tuấn Anh dồn tôi vào thế chẳng thể bắt lỗi nổi.
Có lẽ thấy mặt tôi nghệt ra, Hưng giật mình, hỏi: "Chẳng lẽ chuyện này anh không biết?"
Tôi gật đầu: "Bây giờ em nói anh mới biết." Tính ra cũng không thông minh như em nghĩ đâu.
Hưng hít ngược vào một hơi, gấp gáp nói: "Vậy vậy vậy chừng nào anh mắng anh Tuấn Anh thì nhớ bảo vụ thức ăn là do anh hỏi em mới nói đấy nhá!"
Tôi buồn cười, "Anh không mắng đâu." Chỉ đấm thôi.
"HẢ? Chẳng lẽ anh... anh định xuống tay luôn?"
"Xuống tay?" Tôi không hiểu.
"Là thủ tiêu đó."
"..."
Sao nói chuyện như dân giang hồ vậy? Không sợ Công an bắt à?
Tôi mỉm cười, "Đừng nói bậy!"
Nhưng khuôn mặt Hưng vẫn nghiêm nghị, lắc đầu rồi thở hắt ra, nghe chẳng giống thở phào nhẹ nhõm chút nào. "Em không nói bậy, em nói thật. Nếu anh không giận thì tốt nhưng có điều này anh không biết, anh Tuấn Anh trước khi vào Nam đã chuẩn bị cả việc sẵn sàng chết trong tay anh, quan tài cũng đã đặt làm xong cả rồi."
Tôi nghe mà ngây ngẩn, không phải ngạc nhiên mà là đờ cả người ra, tay tê chân tê, cảm giác như bị rút đi linh hồn. Thực ra điều này tôi biết, đã từng nghe qua nhưng tôi cứ ngỡ cậu ấy nói đùa, thì ra Tuấn Anh sẵn sàng tiếp nhận sự đả kích lỡ trớn làm liều của tôi là thật.
Buồn chưa được hai giây thì Hưng tiếp tục: "Là quan tài đôi."
"..."
Muốn tèo thì tèo một mình đi! Ai rảnh đâu chôn chung với tên lưu manh ấy!
Như đọc được suy nghĩ viết trên mặt tôi, Hưng nhanh chóng giải thích: "Anh yên tâm! Bọn em không chôn anh liền đâu mà đưa anh ra nước ngoài, anh sống đến đầu bạc răng long với ai thì tuỳ nhưng chừng nào anh quy tiên thì tụi em sẽ đào về chôn chung với xương của anh Tuấn Anh. Anh ấy còn sang cả Thái mướn thầy cao tay làm phép vào quan tài để đảm bảo kiếp sau hai người vẫn là bạn cùng bàn kia mà."
"..."
"..."
"..."
Có vị Công an nào mê tín dị đoan như vậy không???
Bệnh điên cũng có thể lây ư? Hay Tuấn Anh tài giỏi tới cỡ nào mà thâu tóm nguyên một băng nhóm đàn em cùng điên chung với cậu ấy luôn vậy? Không có ai bình thường hết à? Ngay khi anh mình có những biểu hiện phát bệnh lâm sàng thì phải lập tức can ngăn hoặc can thiệp y khoa chứ!
Tôi tỏ ra bình tĩnh, nói: "Tụi em phải khuyên nhủ chứ sao lại hùa theo Tuấn Anh làm bậy? Chưa kể lỡ... lỡ rùm beng lên rồi gia đình Tuấn Anh biết thì sao?"
Lần này Hưng thở phào, cười toe toét: "Anh yên tâm đi! Cả lò... À lộn, cả dòng họ đều biết anh Tuấn Anh đồng tính từ lâu rồi."
Tôi sốc ngoài ý muốn. Thì ra Tuấn Anh đã comeout...
Có lẽ đây cũng là lý do để cậu ấy ly hôn.
Tôi không hỏi nữa, thắc mắc gì về hai ngày này thì đợi Tuấn Anh về giải trình sau, cái chân sưng tấy chảy máu vẫn là sự thật nên không thể tính cậu ấy diễn kịch hoàn toàn được.
Tôi nói muốn nghỉ ngơi, Hưng dẫn tôi lên lầu, "Em xin lỗi nhưng em phải khoá tầng này lại. Trên này có đầy đủ tiện nghi rồi, anh cứ vào phòng ngủ nghỉ ngơi đi, ga mền cũng thay mới hết cả, nếu cần gì thì đứng ngay lan can gọi xuống là em nghe."
Tôi nhíu mày: "Sao phải khoá tầng này lại?" Nhốt tôi à?
Hưng nói: "Đây là lệnh của anh Tuấn Anh, em không thể làm trái được, nhưng anh không cần nghĩ nhiều, anh ấy là sợ anh lạ lẫm tụi em rồi ngại, tự ý bắt xe về thành phố một mình, anh ấy không yên tâm."
"À..." Nghe vậy tôi thả lỏng, còn có hơi buồn cười, chắc Tuấn Anh sợ tôi biết hết kế hoạch do một tay cậu ấy tạo dựng rồi sẽ ghét bỏ, giận dỗi mà bỏ về thành phố.
Đến đây, tôi lại tò mò muốn hỏi: "Chẳng lẽ Tuấn Anh biết trước nên kết hợp đi chơi đi làm một lúc luôn à?"
Khuôn mặt Hưng trầm trọng lắc đầu: "Không đâu. Nãy anh cũng nghe cán bộ báo cáo là có dị động mà. Là thế này, vụ anh Tuấn Anh đang triệt phá là đường dây buôn ma tuý trên thành phố, sau khi bắt được hang ổ rồi thì một con tép nghe ngóng được nên chạy thoát, trùng hợp là chạy về hướng này mục đích chắc muốn vượt biên sang Campuchia thôi nên anh Tuấn Anh mới đi chơi cùng anh luôn, tụi em đi xe khác phía sau. Theo như trinh sát địa phương nắm bắt quy luật sinh hoạt đi lại của nó thì cũng không đến nỗi anh ấy phải ra mặt đâu, ai ngờ có dị biến, thằng chó đó lại dám bắt cóc dân để uy hiếp lực lượng Công an nên..."
Hưng thở dài, "Mong là đêm nay nhanh chóng tóm gọn."
Một đêm này vô cùng dài, tôi nhìn hộp cơm nguội ngắt trên bàn mà lòng càng thêm lạnh lẽo.
Hơn 9 giờ tối, tôi nghe bên dưới xôn xao ồn ào, là tiếng hò reo như thể mọi người đang đón năm mới sớm vậy.
Tôi vừa chạy ra là lúc gặp sáu thanh niên cũng chạy bạt mạng vào đây, nhìn thấy tôi trên tầng ngó xuống thì hồ hởi vẫy tay lên, đồng thanh nói: "Anh An! Bắt được rồi! Bắt được rồi!"
Tôi vui mừng như thể chính mình tái sinh lần nữa.
Thấy Hưng chạy lên trên này, tôi vội hỏi: "Tuấn Anh về chưa?"
Hưng cười vui vẻ: "Chưa đâu. Anh ấy còn về cơ quan nữa mà. Anh ở đây thì chắc đêm nay anh ấy lập tức có mặt thôi."
Còn liên tục quảng cáo Tuấn Anh tuổi nhỏ tài cao, được làm Thiếu tá là do nhiều lần nghiên cứu triệt phá đường dây buôn ma tuý lớn, trực tiếp lên kế hoạch tác chiến phá án giỏi, biết bao nhiêu chiến công hiển hách, lập nhiều thành tích đặc biệt xuất sắc trong quá trình giữ gìn an ninh Tổ quốc và chống tội phạm trong nước, còn được Cục trưởng Cục Cảnh sát điều tra tội phạm về ma tuý nhiều lần khen thưởng trao huân, huy chương... nên mới được xét tăng quân hàm vượt bậc.
Tôi nghe mà vừa tự hào vừa xấu hổ.
Tự hào vì bạn trai tương lai của mình quá giỏi quá ngầu.
Xấu hổ vì chiều giờ vẫn nghĩ cậu ấy được làm to do là con ông cháu cha.
Nhưng giờ nhớ lại, năm xưa Tuấn Anh đã nói muốn chạm tới ước mơ thì cậu ấy không nên xốc nổi vì tình mà ruồng bỏ gia đình nhưng sẽ tự lực cố gắng chứ cũng không dựa dẫm vào ông bà bố mẹ. Huống chi, gia đình cậu ấy lại ở hẳn bên mảng Quân đội kia mà. Có thể Tuấn Anh có nền tảng vững chãi, cũng có xuất phát điểm cao hơn người khác, nhưng những điều ấy không thể phủ nhận công sức cậu ấy ngày đêm nỗ lực cố gắng mới có được ngày hôm nay.
Hưng còn ôm lên một xấp báo giấy, nói: "Em tổng hợp lại những lần anh Tuấn Anh được khen thưởng cho anh xem này, nhưng chưa hết đâu, còn nhiều lần anh ấy lập công nhưng không lên báo nữa."
Tôi ngẩn ra, bật cười, nói đùa: "Nhiệt tình thế này làm anh nghi ngờ tập báo đây là tụi em tự in ra chứ không có thực đấy nha."
Bên dưới cười ầm, một người trong đó nói vọng lên: "Bọn em cũng định làm thế, dù sao cũng là thành tích thật, cứ đi in mấy vụ không lên báo để khoe cho anh An biết. Nhưng anh Tuấn Anh lại cản, ảnh không đồng ý, nói sợ anh thấy lại suy nghĩ nhiều rồi khóc."
"..."
Sao lại nói huỵch toẹt ra với người khác như thế? Tôi mà lại phải khóc vì cậu ấy lên báo cơ à? Không xúc động đến nỗi ấy chứ!
Sau đó Hưng cứ cười toe toét hỏi: "Anh của em giỏi không?"
Tuy đây là công lao của tất cả mọi chiến sỹ nhưng tôi vẫn bật ngón tay cái, tấm tắc gật đầu: "Giỏi!"
Bên dưới 'Ồ' lên: "Yeah! Anh mình được khen kìa~ Vậy là ngày ăn kẹo cưới không còn xa rồi..."
Tôi nghe mà xấu hổ không có chỗ chui, vội vàng chạy tuột vào trong phòng.
Mấy phút sau phải thút thít rơi nước mắt lúc đọc báo thật, nhưng không phải vì xúc động mà do đau lòng Tuấn Anh bị thương. Tranh thủ lúc rảnh, tôi đọc hết tất cả toàn bộ tin tức trong báo, càng đọc càng sợ hãi vì có cả đồng chí cán bộ đã hy sinh bỏ mạng để gìn giữ đất nước tươi đẹp trong thời bình này.
Lồng ngực tôi ngột ngạt khó thở, cảm thấy căm ghét bọn xấu xa, thù địch vô cùng. Nếu không có bọn phản động mị dân lôi kéo thì người kém hiểu biết ở vùng sâu vùng xa cũng chẳng phải lâm vào con đường tù tội oan, không có xúi giục bạo động chống phá Đảng và Nhà nước, chẳng ai vì tiền mà bất chấp sai lầm thì sẽ không còn cái chết trắng gieo rắc tang thương cho bao nhiêu gia đình nữa.
Một đất nước không có tệ nạn xã hội, không trộm cắp tài sản, không chém giết, không cướp giật, không cưỡng đoạt, không rượu chè bài bạc... Khi đất nước thanh bình, quê hương thịnh thế, ai ai cũng đối với nhau tử tế, lo tăng gia sản xuất, kiếm tiền không kiếm chuyện chắc có lẽ những người như Tuấn Anh, như bố cậu ấy sẽ an nhàn biết bao nhiêu.
Tôi thở dài mệt mỏi... đất nước như thế chỉ có trong mơ mà thôi.
Khoảng nửa tiếng sau tôi lại nghe dưới nhà xôn xao lao đao, lần này cảm giác không có vẻ gì là vui mừng hết.
Tôi chạy hộc tốc ra lan can, nhưng không thấy ai, gọi mãi Hưng mới vào trong nhà, tôi hỏi: "Tuấn Anh đã về chưa? Có chuyện gì vậy?"
Tôi cố quan sát, nét mặt Hưng bình tĩnh, không tỏ rõ vui buồn, chỉ phất tay nói tôi khuya rồi vào ngủ đi, không có chuyện gì hết, ngày mai Tuấn Anh sẽ về thôi.
Nãy thì nói là đêm, giờ lại nói là mai, tôi thẫn thờ về lại giường với một bụng cồn cào lo lắng.
"Ngày mai anh Tuấn Anh sẽ về thôi, ngày mai anh Tuấn Anh sẽ về thôi, ngày mai anh Tuấn Anh sẽ về thôi..."
Tôi liên tục lẩm nhẩm: "Câu này nghe hơi kì lạ... ngày mai sẽ về thôi là hiện tại không liên lạc được với cậu ấy? Hay chỉ đơn giản là do sợ mình sốt ruột nên mới nói câu an ủi chứ thực ra cậu ấy vẫn ở cơ quan?"
Có một điều quan trọng mà khi nghe tin nhiệm vụ thành công tôi quá vui vẻ nên đã quên hỏi, Tuấn Anh có bị thương không?
Bây giờ cẩn thận nghĩ lại, cậu ấy đem theo nhiều người đi chơi cùng chúng tôi nhưng tại sao những người này lại không về trước? Cứ cho là lo lắng cho tôi ở nơi xa lạ một mình thì để Hưng ở lại thôi cũng được mà?
Tuấn Anh đây là muốn canh giữ tôi, giám sát tôi, bắt nhốt tôi.
Cậu ấy là người đi một bước tính mười bước nên rất có thể Tuấn Anh đã tính đến chuyện cậu ấy có thể gặp chuyện không may, tôi mà hay tin sẽ kích động làm liều nên cần phải có người ngăn chặn, cũng là bảo hộ.
Nhưng Tuấn Anh có biết tôi cũng có bộ não thiên tài biết tỏng ý đồ của cậu ấy hay không?
Đang nghĩ đến đây thì tôi nghe dưới lầu phía sau vườn có vài người vừa chạy vừa nói, câu được câu mất không rõ ràng nhưng đại loại là "đồng bọn, đâm dao, bị bắn, bị thương, bệnh viện..." gì đó. Nhưng có một cái tên chắc chắn không thể nào tôi nghe lầm được, người ta nói "thằng Tuấn Anh đang cấp cứu trên viện huyện..."
Anh em của Tuấn Anh sẽ không gọi cậu ấy là thằng, vậy thì đây là lời của các cán bộ Công an.
Như thế... thông tin này càng chính xác.
Tuấn Anh của tôi đã bị đâm hoặc bị bắn gì đó, tình hình nguy kịch, đang nằm cấp cứu trong viện huyện.
/116
|