Bạn Cùng Bàn Của Tôi Hình Như Không Được Thân Thiện Cho Lắm
Chương 63 - Chúng ta là đồng nghiệp thân thiết mà, phải không?
/67
|
Kì nghỉ Tết trôi qua nhanh như một cơn gió. Chẳng mấy chốc học sinh đã quay trở lại với môi trường học tập. Thậm chí, đây là kì nghỉ dài ngày cuối cùng trước khi cuộc thi trung học phổ thông quốc gia diễn ra.
Không cần phải nói, bất cứ ai, dù có ở độ tuổi nào cũng sẽ không thể ngừng ca thán mỗi khi nghĩ đến ngày nay sẽ là ngày cuối cùng được dậy muộn. Có lẽ người vui nhất sau khi Tết kết thúc chỉ có các mẹ khi không cần phải liên tục vào bếp, dọn dẹp nhà, phát tiền lì xì,... và Phạm Phú Quý.
“Tuyệt vời!”
Quý hí hửng ôm hôn ông bà ngoại rồi ném hành lý của mình vào cốp xe.
Cuối cùng... cậu cũng được tách xa khỏi con Lê rồi!
Mấy ngày sau đó người ta vẫn thấy Quý nhe răng ra cười, từ cái ngày cậu trả con Lê về với gia đình Nam (rồi tiện thời cơ ôm hôn cô một lát), cho tới tận tuần sau vẫn còn chưa hết cười.
Time lapse một chút, thì nói chung là, một tháng sau đó, sau Tết, họ vẫn cứ học, cứ yêu, cứ chơi như vậy.
Tuy việc học đổ dồn về có áp lực hơn, và việc dành sự quan tâm tới những vấn đề khác trong cuộc sống dần bị eo hẹp đi bởi vì thời gian để ôn tập đã không còn nhiều, thì cả hai vẫn ở bên nhau như thế.
Cô và cậu đều đã có lựa chọn trường đại học và nghề nghiệp tương lai cho riêng mình, nên dường như cả hai đều chỉ chú tâm vào duy nhất mục tiêu ấy. Ngoài ra thì không gì cả, không có gì thay đổi, và không có gì đặc biệt.
...
Bắt đầu đếm ngược thời gian: Còn một tháng trước kì thi trung học phổ thông quốc gia diễn ra trên toàn quốc.
“Ashhhhh! Uống đê! Uống cạn ly! Ai không uống là không nể tôi đâu đấy nha!”
Trong một quán nhậu đông nghẹt người, một bàn ăn dài gồm mười mấy người lớn mặc trang phục công sở cùng ngồi để nhậu nhẹt, nướng thịt trên than hoa.
Có một người đàn ông ngồi ở trung tâm của cả bàn, chắc là sếp lớn đây, suốt từ nãy đến giờ là người hô to nhất.
Ông ta có một cái đầu đã lưa thưa hói và hai bên gò má cao. Tuy sở hữu cho mình một nụ cười đáng giá phải mấy cây vàng và hợp đồng triệu đô, nhưng kiểu thân thiện của ông ta với cánh cấp dưới của mình nó lại sượng trân y như cái nhân phẩm của ông ta vậy.
“Hò dô ta nào! Trăm phần trăm! Mừng ngày công ty ta toàn thắng! Sau khi hoàn thành công đơn hàng này, ai cũng sẽ được tăng lương hết!”
“Hoan hô! Đang tự hỏi trời đang tối, bỗng ở đâu có ánh sáng mặt trời, hóa ra là từ sếp à?”
“Cụng với em một chén nào.”
“Đúng là cái gì qua tay người có tầm nó đều phải khác bọt.”
“Nào! Cùng nâng ly! Vì thành công của chúng ta!”
Cả một bàn gồm mấy người trung niên, cả nam cả nữ đều có hết, đều cầm cốc bia lên rồi cụng vào nhau, miệng cười giả lả, rồi một ngụm uống đến phân nửa cốc.
Lão sếp hà mạnh ra một tiếng sảng khoái rồi bắt đầu ra hiệu để mọi người tiếp tục đặt sự tập trung về phía mình.
“Nhưng bên cạnh đấy, tôi cũng phải nói thêm. Để đơn hàng này gặt được nhiều thành công đến như vậy thì tôi không thể không nhắc đến người đồng nghiệp mà tôi rất trọng dụng. Anh Lập.”
Lão sếp vỗ lên hai bên bả vai của ông Lập đang ngồi ở ngay bên cạnh, chất giọng hạ xuống, từ tốn và chân thành.
“Đều nhờ có sự giúp đỡ nhiệt tình và hết lòng hết dạ của anh Lập, nên tôi mới có đủ tự tin để hoàn thành bản hợp đồng này. Nào, chúng ta cùng nâng ly vì anh Lập!”
Mọi ánh mắt và lời khen ngợi đều bất chợt hướng về phía ông Lập khiến cho ông ta vừa ngỡ ngàng vừa vui sướng, hai tay vội vã nắm lấy cốc bia của mình để cụng ly với từng người đưa đến.
Tất cả những người làm cùng văn phòng hôm đó ăn uống và nhậu nhẹt đến tận đêm, rồi sau đấy lại rủ rê nhau đi tăng hai ở trong một quán karaoke cũng gần.
“Thôi, mọi người cứ đi trước đi. Đến giờ tôi phải về rồi.”
Bất ngờ lão sếp cười, xua tay, mặc cho mọi người đều kêu lên một tiếng bất mãn.
“Sao anh lại không đi? Rõ ràng nhân vật chính hôm nay là sếp mà lị?”
“Tôi còn vợ con ở nhà. Giờ mà không về thì y như rằng mụ đúm chết tôi mất. Ha ha. Thế thôi, mọi người cứ đi chơi thả ga đi, tổng tiền bao nhiêu, cứ nhắn cho tôi, tôi trả tiền, ngày nay bao cả phòng luôn.”
Tất cả những ai có mặt tại đấy đều sung sướng hô lên rồi gập người cảm ơn sếp, sau đó khoác vai nhau vời taxi đến quán karaoke.
Bất ngờ thay, ông Lập lại không tham gia cùng với đoàn người đang di chuyển ấy mà từ chối những lời mời gọi, kêu cũng có việc bận phải về sớm.
“Sao thế anh bạn, mọi người đều đi hết cả rồi, còn đứng đây làm gì?”
Ông Lập à lên một tiếng, miệng cười cười, cẩn thận đáp lại sếp của mình.
“Tôi cũng giống sếp, còn vợ con ở nhà nên không dám đi lâu. Ầy, đàn ông lấy vợ chẳng khác nào tự nộp mình cho bản án chung thân.”
“Cẩn thận, để chị dâu biết được thì anh chết đấy. Ha ha.”
Ông Lập cười hùa theo lão sếp. Thấy lão rút từ trong túi áo ra một bao thuốc lá, ông ta liền lấy một chiếc bật lửa luôn có sẵn ở trên người để châm điếu cho lão.
“Còn anh?”
“Dạ?”
Lão sếp ngậm điếu thuốc trên mép môi, chân di chuyển từ lối vào của nhà hàng để đi tới một con xe Mayback mới nguyên màu đen đang đỗ bên làn đường. Thấy ông Lập bám theo sau mình, lão ta hỏi.
“Kêu nhà có việc bận mà sao giờ này còn chưa về? Không bắt được xe hả? Thế có cần tôi cho nhờ xe không?”
“À thôi, không cần đâu.” Ông Lập vội xua tay: “Thành thật thì... tôi cũng muốn gặp sếp một chút.”
Lão sếp thoáng qua một vẻ bất ngờ: “Có chuyện gì?”
“À, về sản phẩm mới ra này... Sếp cũng nói nãy rồi, tôi cũng có... góp một phần công sức và là người lên ý tưởng chính cho sản phẩm ấy. Tôi muốn tên mình có trong mục tác giả, tôi nghĩ nó là xứng đáng, sếp với tôi là đồng nghiệp thân thiết mà, sếp đâu thể...”
“Anh Lập, tôi nói anh nghe.”
Tông giọng của lão sếp bất chợt trầm xuống. Lão vỗ tay lên vai của ông Lập, miệng mỉm cười, nhưng bất kì ai cũng có thể biết rằng nụ cười ấy chẳng phải là vui mừng hay quý mến gì.
“Tôi là sếp, còn anh là cấp dưới của tôi, phải không?”
Ông Lập có dự cảm không tốt ở trong lòng.
“Vâng?”
“Anh là người lên ý tưởng chính phải không? Nhưng nếu như tôi không chấp thuận, thì ý tưởng ấy của anh có đời nào lại được xuất hiện trên kệ hàng lần này, có đúng không? Chính vì thế,“
Lão nhe ra hàm răng giả sáng chói của mình:
“tôi cũng là đồng tác giả, không, thậm chí tôi còn quan trọng hơn cả anh cơ!”
Không để tâm biểu cảm của ông Lập đang được bày ra như thế nào, lão sếp đưa tay vuốt lên mái tóc gần như sắp hói của mình, vẻ mặt thỏa mãn như một kẻ thượng đẳng luôn nắm đầu tất cả mọi người.
“Ngoài ra, tôi cũng có chút vấn đề gần đây. Sẵn có anh Lập đang đứng đây, tôi có thể nhờ anh một chuyện được không? Chả là đống 'sách bổ sung kĩ năng sống' này của tôi, vợ tôi không thích nó lắm, nên tôi đã giấu nó ở trong cốp xe cũng được mươi ngày rồi. Mà để đây mãi thì có vẻ không tiện lắm...”
Lão mở cốp xe Mayback hắn yêu quý ra, đập thẳng vào đôi mắt đang mở to vì tò mò của ông Lập là đống tạp chí về... nguyên một rổ hoa quả to... và, và một vài món dụng cụ với những hình thù tục không thể tả! Thật kinh khủng!
Mặt ông ta vã mồ hôi nhiều như mới bị ném xuống dưới biển. Dạ tái xanh. Nhìn đống giấy báo ấy như nhìn một thứ nào đó rất ghê gớm vậy.
“Cái này...!”
“Anh Lập, anh là người đồng nghiệp được tôi tin tưởng nhất đấy. Chút chuyện cỏn con này mà tôi nhờ, anh làm được chứ?” Lão sếp sách hai chồng tạp chí nói về 'hoa quả miền nhiệt đới' ấy rồi trao nó cho ông Lập: “Anh giữ hộ tôi vài hôm, nhé? Tôi với anh thân nhau mà. Nên tôi tin tưởng đưa nó cho anh. Anh từ chối không?”
...
“Hừ! Không thể chấp nhận nổi! Giờ này là mấy giờ rồi mà vẫn chưa thấy hắn vác cái mặt về!”
Mỹ Hạnh tức tối đá vào đống quần áo đang được phơi trên giàn của ông Lập, đôi mắt như một ngọn đuốc lửa cháy hừng hực, chẳng may có một thứ nào đó vô tình lọt vào tầm ngắm của ả là liền sẽ bị đốt trụi ngay!
Nam mới giao hàng đêm về đến cổng nhà, thấy một màn Mỹ Hạnh bực tức dọn sạch mâm cơm đã nguội tanh nguội ngắt ở trên mặt bàn đi. Bình thường cô ghét dì ta, ghét như cướp ấy, nhưng chẳng hiểu sao hiện tại cô lại thấy đồng cảm với dì ta đến lạ.
Cưới phải một tên chồng đểu, đời phụ nữ coi như đi luôn!
“Chẳng biết ngày trước là do mù mắt hay là não chậm phát triển mà mình đồng ý cưới tên đó. Điên chết mất! Khổ thân tôi không cơ chứ!”
Nam không lên tiếng chen ngang những câu chửi cọc cằn và than thân trách phận của Mỹ Hạnh. Cô lặng lẽ đánh mắt nhìn lên mặt đồng hồ treo trên tường phòng khách, thấy kim giờ và kim phút đã điểm đúng mười giờ tối.
Bất ngờ thay, đúng lúc ấy, từ ngoài cổng nhà, ánh đèn pha của xe máy đã rọi thẳng vào trong phòng khách. Một lúc sau, người ta thấy ông Lập trong trạng thái say mèm lảo đảo bước vào thềm nhà.
Mỹ Hạnh ngán lắm rồi. Dì ta rút luôn cái dép đang đeo ở dưới chân ra rồi ném thẳng vào mặt ông Lập.
“Suốt ngày xỉn xỉn rồi nhậu nhậu! Bổ cái đầu ra xem, não đã úng nước chưa?”
“Cái con mẹ điên này! Lên cơn hả? Muốn chết hả?”
Mỹ Hạnh không muốn nhìn thấy cái bản mặt chán ghét ấy của ông ta nữa nên mặt kệ ông Lập có đang lèm bèm chửi gì đi chăng nữa, dì ta cũng bỏ luôn lên trên nhà, đến cả một câu hỏi thăm cũng chán chả muốn giả vờ.
Bất hạnh thay, do Mỹ Hạnh đã bỏ đi, mà trong khi đó ông Lập đang rất cần được chửi nhau để giải tỏa cảm xúc, Nam đang đứng gần đấy, nên cô ngơ ngác bị ông ta nhắm thẳng vào mà chửi.
“Mày có tin tao đuổi mày ra khỏi nhà không? Nhìn cái gì mà nhìn?! Trông kiểu gì cũng như quỷ. Tao chẳng cần phải làm gì cũng biết sau này mày chẳng làm được cái đéo gì cho đời rồi. Lý do tại sao mày lại trông ngứa mắt như thế hả?”
Thấy Nam mở miệng định nói lại, ông ta đã vùng vằng lên để cướp mất lời của cô.
“Thôi chị không cần phải lý do lý trấu. Người lớn còn chưa nói hết đã bem bép mồm vào nói rồi. Hừ! Chị mà không được dạy dỗ đàng hoàng thì lớn lên chỉ thành cướp! Lát nữa mang ngay rượu lên cho tôi, không thì chị chết, biết chưa?”
Nam trợn mắt nhìn ông ta loạng choạng, chân sau đá chân trước mà lê lết trên cầu thang.
Cái quái gì vậy??? - Nam khó hiểu hết sức, chưa bao giờ cô thấy não mình nó lag đến mức này.
Ông ta xỉn quá rồi phải không? Hay đúng như lời Mỹ Hạnh nói, não của ông ta hay là đã bị cồn làm cho hỏng luôn rồi?
“Rượu của tao!”
“Phiền quá đấy lão điên!”
Ông Lập hét xuống dưới tầng. Nam biết là nếu cô còn nói gì thêm, đảm bảo ông ta sẽ lật tung cả cái nhà này lên để chửi cô cho bằng được, mà cô lại là người chúa ghét phiền phức, nên thôi, cứ lấy nhanh rượu cho ông ta rồi về phòng mình là được.
Nam chậc một tiếng rồi tiến vào bên trong phòng bếp. Tình cờ, thằng Vĩ cũng đang có mặt ở trong đây.
Nó ngồi ở cạnh bàn ăn, mắt như không hề chớp mà mải mê xem điện thoại.
“... Hãy tin vào Ngài. Chỉ có Ngài mới đem đến cho chúng ta hạnh phúc. Một khi Ngài đã đặt chân đến nơi này, một ngọn lửa lớn sẽ bùng lên và không gì kiểm soát được. Hãy thể hiện lòng trung thành của bạn đến Ngài bằng cách...”
“Mày đang xem cái gì vậy?”
Nghe thấy có tiếng người gọi mình, thằng Vĩ giật thót cả người, đến mức mặt bàn phòng ăn phải rung lên.
Nó hốt hoảng tắt phụt điện thoại đi, giọng điệu lẩn tránh kêu không có gì rồi vội vã luồn khỏi cửa phòng ăn để chạy lên tầng trên.
Nam nhìn hành tung quái đản của nó, chép miệng một tiếng.
Kệ nó đi. Không phải việc của cô.
Bằng giờ này, trong phòng ngủ của mình, Mỹ Hạnh vì quá tức nên phải ngồi đắp mặt nạ để làm phiêu tán đi đống cảm xúc tiêu cực đang đè nặng trên ngực mình.
Bà ta lầm bầm chửi, đôi mắt hoe đỏ, cái miệng méo xệ đi.
“Tên điên, tên khốn... Cứ đợi xem, không có tôi, ông cũng chỉ là một thằng bờm đực rựa mà thôi. Ngay ngày mai đảm bảo sẽ quỳ xuống xin lỗi mình tíu tít cho xem. Hừ!”
Mỹ Hạnh gỡ mặt nạ ở trên mặt xuống, tiếp đó, tay dì ta lần mò trên mặt bàn trang điểm để tìm nước dưỡng ẩm da. Bỗng, lọ dung dịch trơn tuột truội mất khỏi tay của Mỹ Hạnh, lăn lông lốc từ trên mặt bàn rơi xuống đất, lọt vào bên trong gầm giường.
“Ấy chết!”
Mỹ Hạnh vội vã khom lưng xuống, tay lật cái ga giường lên để tìm chai dưỡng ẩm.
Nhưng, hiện tại đây, thứ mà dì ta tìm thấy không chỉ là lọ dung dịch làm đẹp nữa mà còn là chồng giấy báo lạ mặt đã ẩn mình ở bên dưới gầm giường bao lâu nay.
Không cần phải nói, bất cứ ai, dù có ở độ tuổi nào cũng sẽ không thể ngừng ca thán mỗi khi nghĩ đến ngày nay sẽ là ngày cuối cùng được dậy muộn. Có lẽ người vui nhất sau khi Tết kết thúc chỉ có các mẹ khi không cần phải liên tục vào bếp, dọn dẹp nhà, phát tiền lì xì,... và Phạm Phú Quý.
“Tuyệt vời!”
Quý hí hửng ôm hôn ông bà ngoại rồi ném hành lý của mình vào cốp xe.
Cuối cùng... cậu cũng được tách xa khỏi con Lê rồi!
Mấy ngày sau đó người ta vẫn thấy Quý nhe răng ra cười, từ cái ngày cậu trả con Lê về với gia đình Nam (rồi tiện thời cơ ôm hôn cô một lát), cho tới tận tuần sau vẫn còn chưa hết cười.
Time lapse một chút, thì nói chung là, một tháng sau đó, sau Tết, họ vẫn cứ học, cứ yêu, cứ chơi như vậy.
Tuy việc học đổ dồn về có áp lực hơn, và việc dành sự quan tâm tới những vấn đề khác trong cuộc sống dần bị eo hẹp đi bởi vì thời gian để ôn tập đã không còn nhiều, thì cả hai vẫn ở bên nhau như thế.
Cô và cậu đều đã có lựa chọn trường đại học và nghề nghiệp tương lai cho riêng mình, nên dường như cả hai đều chỉ chú tâm vào duy nhất mục tiêu ấy. Ngoài ra thì không gì cả, không có gì thay đổi, và không có gì đặc biệt.
...
Bắt đầu đếm ngược thời gian: Còn một tháng trước kì thi trung học phổ thông quốc gia diễn ra trên toàn quốc.
“Ashhhhh! Uống đê! Uống cạn ly! Ai không uống là không nể tôi đâu đấy nha!”
Trong một quán nhậu đông nghẹt người, một bàn ăn dài gồm mười mấy người lớn mặc trang phục công sở cùng ngồi để nhậu nhẹt, nướng thịt trên than hoa.
Có một người đàn ông ngồi ở trung tâm của cả bàn, chắc là sếp lớn đây, suốt từ nãy đến giờ là người hô to nhất.
Ông ta có một cái đầu đã lưa thưa hói và hai bên gò má cao. Tuy sở hữu cho mình một nụ cười đáng giá phải mấy cây vàng và hợp đồng triệu đô, nhưng kiểu thân thiện của ông ta với cánh cấp dưới của mình nó lại sượng trân y như cái nhân phẩm của ông ta vậy.
“Hò dô ta nào! Trăm phần trăm! Mừng ngày công ty ta toàn thắng! Sau khi hoàn thành công đơn hàng này, ai cũng sẽ được tăng lương hết!”
“Hoan hô! Đang tự hỏi trời đang tối, bỗng ở đâu có ánh sáng mặt trời, hóa ra là từ sếp à?”
“Cụng với em một chén nào.”
“Đúng là cái gì qua tay người có tầm nó đều phải khác bọt.”
“Nào! Cùng nâng ly! Vì thành công của chúng ta!”
Cả một bàn gồm mấy người trung niên, cả nam cả nữ đều có hết, đều cầm cốc bia lên rồi cụng vào nhau, miệng cười giả lả, rồi một ngụm uống đến phân nửa cốc.
Lão sếp hà mạnh ra một tiếng sảng khoái rồi bắt đầu ra hiệu để mọi người tiếp tục đặt sự tập trung về phía mình.
“Nhưng bên cạnh đấy, tôi cũng phải nói thêm. Để đơn hàng này gặt được nhiều thành công đến như vậy thì tôi không thể không nhắc đến người đồng nghiệp mà tôi rất trọng dụng. Anh Lập.”
Lão sếp vỗ lên hai bên bả vai của ông Lập đang ngồi ở ngay bên cạnh, chất giọng hạ xuống, từ tốn và chân thành.
“Đều nhờ có sự giúp đỡ nhiệt tình và hết lòng hết dạ của anh Lập, nên tôi mới có đủ tự tin để hoàn thành bản hợp đồng này. Nào, chúng ta cùng nâng ly vì anh Lập!”
Mọi ánh mắt và lời khen ngợi đều bất chợt hướng về phía ông Lập khiến cho ông ta vừa ngỡ ngàng vừa vui sướng, hai tay vội vã nắm lấy cốc bia của mình để cụng ly với từng người đưa đến.
Tất cả những người làm cùng văn phòng hôm đó ăn uống và nhậu nhẹt đến tận đêm, rồi sau đấy lại rủ rê nhau đi tăng hai ở trong một quán karaoke cũng gần.
“Thôi, mọi người cứ đi trước đi. Đến giờ tôi phải về rồi.”
Bất ngờ lão sếp cười, xua tay, mặc cho mọi người đều kêu lên một tiếng bất mãn.
“Sao anh lại không đi? Rõ ràng nhân vật chính hôm nay là sếp mà lị?”
“Tôi còn vợ con ở nhà. Giờ mà không về thì y như rằng mụ đúm chết tôi mất. Ha ha. Thế thôi, mọi người cứ đi chơi thả ga đi, tổng tiền bao nhiêu, cứ nhắn cho tôi, tôi trả tiền, ngày nay bao cả phòng luôn.”
Tất cả những ai có mặt tại đấy đều sung sướng hô lên rồi gập người cảm ơn sếp, sau đó khoác vai nhau vời taxi đến quán karaoke.
Bất ngờ thay, ông Lập lại không tham gia cùng với đoàn người đang di chuyển ấy mà từ chối những lời mời gọi, kêu cũng có việc bận phải về sớm.
“Sao thế anh bạn, mọi người đều đi hết cả rồi, còn đứng đây làm gì?”
Ông Lập à lên một tiếng, miệng cười cười, cẩn thận đáp lại sếp của mình.
“Tôi cũng giống sếp, còn vợ con ở nhà nên không dám đi lâu. Ầy, đàn ông lấy vợ chẳng khác nào tự nộp mình cho bản án chung thân.”
“Cẩn thận, để chị dâu biết được thì anh chết đấy. Ha ha.”
Ông Lập cười hùa theo lão sếp. Thấy lão rút từ trong túi áo ra một bao thuốc lá, ông ta liền lấy một chiếc bật lửa luôn có sẵn ở trên người để châm điếu cho lão.
“Còn anh?”
“Dạ?”
Lão sếp ngậm điếu thuốc trên mép môi, chân di chuyển từ lối vào của nhà hàng để đi tới một con xe Mayback mới nguyên màu đen đang đỗ bên làn đường. Thấy ông Lập bám theo sau mình, lão ta hỏi.
“Kêu nhà có việc bận mà sao giờ này còn chưa về? Không bắt được xe hả? Thế có cần tôi cho nhờ xe không?”
“À thôi, không cần đâu.” Ông Lập vội xua tay: “Thành thật thì... tôi cũng muốn gặp sếp một chút.”
Lão sếp thoáng qua một vẻ bất ngờ: “Có chuyện gì?”
“À, về sản phẩm mới ra này... Sếp cũng nói nãy rồi, tôi cũng có... góp một phần công sức và là người lên ý tưởng chính cho sản phẩm ấy. Tôi muốn tên mình có trong mục tác giả, tôi nghĩ nó là xứng đáng, sếp với tôi là đồng nghiệp thân thiết mà, sếp đâu thể...”
“Anh Lập, tôi nói anh nghe.”
Tông giọng của lão sếp bất chợt trầm xuống. Lão vỗ tay lên vai của ông Lập, miệng mỉm cười, nhưng bất kì ai cũng có thể biết rằng nụ cười ấy chẳng phải là vui mừng hay quý mến gì.
“Tôi là sếp, còn anh là cấp dưới của tôi, phải không?”
Ông Lập có dự cảm không tốt ở trong lòng.
“Vâng?”
“Anh là người lên ý tưởng chính phải không? Nhưng nếu như tôi không chấp thuận, thì ý tưởng ấy của anh có đời nào lại được xuất hiện trên kệ hàng lần này, có đúng không? Chính vì thế,“
Lão nhe ra hàm răng giả sáng chói của mình:
“tôi cũng là đồng tác giả, không, thậm chí tôi còn quan trọng hơn cả anh cơ!”
Không để tâm biểu cảm của ông Lập đang được bày ra như thế nào, lão sếp đưa tay vuốt lên mái tóc gần như sắp hói của mình, vẻ mặt thỏa mãn như một kẻ thượng đẳng luôn nắm đầu tất cả mọi người.
“Ngoài ra, tôi cũng có chút vấn đề gần đây. Sẵn có anh Lập đang đứng đây, tôi có thể nhờ anh một chuyện được không? Chả là đống 'sách bổ sung kĩ năng sống' này của tôi, vợ tôi không thích nó lắm, nên tôi đã giấu nó ở trong cốp xe cũng được mươi ngày rồi. Mà để đây mãi thì có vẻ không tiện lắm...”
Lão mở cốp xe Mayback hắn yêu quý ra, đập thẳng vào đôi mắt đang mở to vì tò mò của ông Lập là đống tạp chí về... nguyên một rổ hoa quả to... và, và một vài món dụng cụ với những hình thù tục không thể tả! Thật kinh khủng!
Mặt ông ta vã mồ hôi nhiều như mới bị ném xuống dưới biển. Dạ tái xanh. Nhìn đống giấy báo ấy như nhìn một thứ nào đó rất ghê gớm vậy.
“Cái này...!”
“Anh Lập, anh là người đồng nghiệp được tôi tin tưởng nhất đấy. Chút chuyện cỏn con này mà tôi nhờ, anh làm được chứ?” Lão sếp sách hai chồng tạp chí nói về 'hoa quả miền nhiệt đới' ấy rồi trao nó cho ông Lập: “Anh giữ hộ tôi vài hôm, nhé? Tôi với anh thân nhau mà. Nên tôi tin tưởng đưa nó cho anh. Anh từ chối không?”
...
“Hừ! Không thể chấp nhận nổi! Giờ này là mấy giờ rồi mà vẫn chưa thấy hắn vác cái mặt về!”
Mỹ Hạnh tức tối đá vào đống quần áo đang được phơi trên giàn của ông Lập, đôi mắt như một ngọn đuốc lửa cháy hừng hực, chẳng may có một thứ nào đó vô tình lọt vào tầm ngắm của ả là liền sẽ bị đốt trụi ngay!
Nam mới giao hàng đêm về đến cổng nhà, thấy một màn Mỹ Hạnh bực tức dọn sạch mâm cơm đã nguội tanh nguội ngắt ở trên mặt bàn đi. Bình thường cô ghét dì ta, ghét như cướp ấy, nhưng chẳng hiểu sao hiện tại cô lại thấy đồng cảm với dì ta đến lạ.
Cưới phải một tên chồng đểu, đời phụ nữ coi như đi luôn!
“Chẳng biết ngày trước là do mù mắt hay là não chậm phát triển mà mình đồng ý cưới tên đó. Điên chết mất! Khổ thân tôi không cơ chứ!”
Nam không lên tiếng chen ngang những câu chửi cọc cằn và than thân trách phận của Mỹ Hạnh. Cô lặng lẽ đánh mắt nhìn lên mặt đồng hồ treo trên tường phòng khách, thấy kim giờ và kim phút đã điểm đúng mười giờ tối.
Bất ngờ thay, đúng lúc ấy, từ ngoài cổng nhà, ánh đèn pha của xe máy đã rọi thẳng vào trong phòng khách. Một lúc sau, người ta thấy ông Lập trong trạng thái say mèm lảo đảo bước vào thềm nhà.
Mỹ Hạnh ngán lắm rồi. Dì ta rút luôn cái dép đang đeo ở dưới chân ra rồi ném thẳng vào mặt ông Lập.
“Suốt ngày xỉn xỉn rồi nhậu nhậu! Bổ cái đầu ra xem, não đã úng nước chưa?”
“Cái con mẹ điên này! Lên cơn hả? Muốn chết hả?”
Mỹ Hạnh không muốn nhìn thấy cái bản mặt chán ghét ấy của ông ta nữa nên mặt kệ ông Lập có đang lèm bèm chửi gì đi chăng nữa, dì ta cũng bỏ luôn lên trên nhà, đến cả một câu hỏi thăm cũng chán chả muốn giả vờ.
Bất hạnh thay, do Mỹ Hạnh đã bỏ đi, mà trong khi đó ông Lập đang rất cần được chửi nhau để giải tỏa cảm xúc, Nam đang đứng gần đấy, nên cô ngơ ngác bị ông ta nhắm thẳng vào mà chửi.
“Mày có tin tao đuổi mày ra khỏi nhà không? Nhìn cái gì mà nhìn?! Trông kiểu gì cũng như quỷ. Tao chẳng cần phải làm gì cũng biết sau này mày chẳng làm được cái đéo gì cho đời rồi. Lý do tại sao mày lại trông ngứa mắt như thế hả?”
Thấy Nam mở miệng định nói lại, ông ta đã vùng vằng lên để cướp mất lời của cô.
“Thôi chị không cần phải lý do lý trấu. Người lớn còn chưa nói hết đã bem bép mồm vào nói rồi. Hừ! Chị mà không được dạy dỗ đàng hoàng thì lớn lên chỉ thành cướp! Lát nữa mang ngay rượu lên cho tôi, không thì chị chết, biết chưa?”
Nam trợn mắt nhìn ông ta loạng choạng, chân sau đá chân trước mà lê lết trên cầu thang.
Cái quái gì vậy??? - Nam khó hiểu hết sức, chưa bao giờ cô thấy não mình nó lag đến mức này.
Ông ta xỉn quá rồi phải không? Hay đúng như lời Mỹ Hạnh nói, não của ông ta hay là đã bị cồn làm cho hỏng luôn rồi?
“Rượu của tao!”
“Phiền quá đấy lão điên!”
Ông Lập hét xuống dưới tầng. Nam biết là nếu cô còn nói gì thêm, đảm bảo ông ta sẽ lật tung cả cái nhà này lên để chửi cô cho bằng được, mà cô lại là người chúa ghét phiền phức, nên thôi, cứ lấy nhanh rượu cho ông ta rồi về phòng mình là được.
Nam chậc một tiếng rồi tiến vào bên trong phòng bếp. Tình cờ, thằng Vĩ cũng đang có mặt ở trong đây.
Nó ngồi ở cạnh bàn ăn, mắt như không hề chớp mà mải mê xem điện thoại.
“... Hãy tin vào Ngài. Chỉ có Ngài mới đem đến cho chúng ta hạnh phúc. Một khi Ngài đã đặt chân đến nơi này, một ngọn lửa lớn sẽ bùng lên và không gì kiểm soát được. Hãy thể hiện lòng trung thành của bạn đến Ngài bằng cách...”
“Mày đang xem cái gì vậy?”
Nghe thấy có tiếng người gọi mình, thằng Vĩ giật thót cả người, đến mức mặt bàn phòng ăn phải rung lên.
Nó hốt hoảng tắt phụt điện thoại đi, giọng điệu lẩn tránh kêu không có gì rồi vội vã luồn khỏi cửa phòng ăn để chạy lên tầng trên.
Nam nhìn hành tung quái đản của nó, chép miệng một tiếng.
Kệ nó đi. Không phải việc của cô.
Bằng giờ này, trong phòng ngủ của mình, Mỹ Hạnh vì quá tức nên phải ngồi đắp mặt nạ để làm phiêu tán đi đống cảm xúc tiêu cực đang đè nặng trên ngực mình.
Bà ta lầm bầm chửi, đôi mắt hoe đỏ, cái miệng méo xệ đi.
“Tên điên, tên khốn... Cứ đợi xem, không có tôi, ông cũng chỉ là một thằng bờm đực rựa mà thôi. Ngay ngày mai đảm bảo sẽ quỳ xuống xin lỗi mình tíu tít cho xem. Hừ!”
Mỹ Hạnh gỡ mặt nạ ở trên mặt xuống, tiếp đó, tay dì ta lần mò trên mặt bàn trang điểm để tìm nước dưỡng ẩm da. Bỗng, lọ dung dịch trơn tuột truội mất khỏi tay của Mỹ Hạnh, lăn lông lốc từ trên mặt bàn rơi xuống đất, lọt vào bên trong gầm giường.
“Ấy chết!”
Mỹ Hạnh vội vã khom lưng xuống, tay lật cái ga giường lên để tìm chai dưỡng ẩm.
Nhưng, hiện tại đây, thứ mà dì ta tìm thấy không chỉ là lọ dung dịch làm đẹp nữa mà còn là chồng giấy báo lạ mặt đã ẩn mình ở bên dưới gầm giường bao lâu nay.
/67
|