Bạn Cùng Bàn Của Tôi Hình Như Không Được Thân Thiện Cho Lắm
Chương 30 - Học sinh đội tuyển toán quốc gia
/67
|
Mọi người trong lớp đều đang nháo nhào lên như ong vỡ tổ thì ở ngoài cửa, Quý và Nam đều đồng thời bước vào trong lớp học, ngay sau đó thì tiếng trống vào tiết vang lên.
"Phù! May còn kịp!" Quý ngồi phịch xuống dưới ghế rồi ngửa cổ thở ra một hơi.
Nhà của Nam cách trường hơi xa, đi trên đường Hà Nội còn bị kẹt mấy chỗ đèn đỏ nên cả hai gần như đã tuyệt vọng nghĩ rằng kèo này nằm ở trong sổ đầu bài là cái chắc. Nhưng thật nhẹ nhõm khi chiếc xe đạp đạp được qua cổng trường rồi mà Quý và Nam vẫn thấy rất nhiều học sinh còn đang đi lại, nhảy nhót ở ngoài sân trường, chứng tỏ bọn họ vẫn thừa ra được một chút thời gian.
"Quý, thầy Tiến có gửi cho mày mấy đề toán này."
"A, xin."
Quý nhận lấy tập đề từ tay Khuê. Nam vừa tháo chiếc cặp đeo trên vai xuống, vô tình đôi mắt cô liếc qua tiêu đề của những bài toán trắc nghiệm trên tay Quý.
Cái gì thế? Đề toán... của những kì thi IMO (Olympic toán học quốc tế) những năm trước đó?
"Quý, cậu thuộc đội tuyển Olympic toán quốc gia à?"
Nam kinh ngạc hết nhìn lên Quý rồi lại liếc mắt những những tờ đề, mỗi tờ có 6 câu toán và đều là những câu toán được chọn lọc, không quá khó cũng không quá dễ, nhưng để làm được những bài toán này thì người giải bắt buộc phải vận dụng được hết tất cả những tư duy và kiến thức mà mình có được.
Nam cũng đã thử một lần tự lên mạng tra mà giải thử mấy câu, và mỗi lần đấy cô đều phải tự cảm thán về sự xuất sắc của những bài toán này.
Quý có vẻ rất thích giải bộ đề này nên cứ cười tủm tỉm rồi cất nó vào một ngăn riêng trong cặp sách.
"Ừ!"
Câu trả lời dĩ nhiên ấy của cậu như một tràng pháo nổ ở trong đầu của Nam khiến cho cô kinh ngạc thực sự.
Mà thực ra cũng chẳng phải bất ngờ như thế.
Trong cuộc thi Đường lên đỉnh Olympia khi đó, đáng lẽ ra quán quân phải là Quý chứ không phải là cô.
Chỉ là trong vòng thi đấu cuối cùng, trong một câu hỏi tiếng anh, khi Quý đang tập trung nghe câu hỏi thì đột ngột từ bên phía khán đài, một cô gái quá khích đã hét lên "Quý! Quý!" khiến cho cậu giật mình lỡ mất một từ khoá rất quan trọng để trả lời được câu hỏi ấy. Nam chớp cơ hội nên mới vượt qua được cậu, tiến đến giải quán quân.
Cô vẫn biết là Quý rất giỏi. Nhưng có một câu hỏi mà cô luôn phải đau đầu nhức óc bấy lâu nay đó là tại sao, Quý suốt ngày lông bông, cà nhắc cà chớn như thế mà vẫn giỏi được như vậy?
Đồng ý là cậu khác cô, là thiên tài từ nhỏ nhưng chỉ có thế thì làm sao đạt được những thành tích như thế này?
Câu hỏi ấy cứ luẩn quẩn trong đầu Nam suốt mấy ngày lận. Đến tận giờ ra chơi vào vài ngày sau đó, lúc đứng ở ngoài hành lang tầng hai, nhìn xuống dưới sân thấy Quý và thằng "ghệ iu" của mình - Huy lớp bên đang dắt tay nhau, mỗi thằng đeo một bộ cánh bướm lấp la lấp lánh ở trên lưng mà nhảy tưng tưng quanh cả trường, Nam vẫn không thể nào mà ngừng nghi ngờ được.
Tên nam thần (kinh) này tại sao có thể học cực khá như thế???
"Ái chà chà, hai đứa chúng nó thua cược nên phải hoá thân thành công chúa phép thuật à? Quý trông có vẻ vui nhưng thằng Huy đã nhục đến xám mặt rồi kìa."
Vi từ trong lớp học bước ra bên ngoài hành lang, nhìn thấy một cảnh tượng độc đáo như thế này, cô nàng đương nhiên phải rút ngay điện thoại ra chụp lại rồi đặt làm màn hình chính.
"Vi, có phải cậu và Quý từng học chung với nhau từ hồi tiểu học cho đến giờ có phải không?"
Vi gật gật đầu đáp lại Nam, vừa mở vào phần mềm chỉnh sửa ảnh, gắn thêm mấy hình trái tim màu hường phấn ở xung quanh hai "cô tiên xinh đẹp toẹt zời" kia. (Ai i ai, hờ ai hai. Ô ô, cờ ô cô. I ê iên, tờ tiên tiên. Hai cô tiên là hai cô tiên...)
"Đúng thế. Bổ sung thêm là tớ học chung với nó cả cấp mầm non nữa nhé."
Ồ! Từ tận mầm non rồi sao? Phải hơn mười năm rồi chứ chả đùa.
"Tớ... ừ ừm... Quý... Tại sao trông cậu ta như thế kia..." Nam chỉ vào tên Quý ở bên dưới sân trường mới nãy vừa nhảy vút lên trên không trung rồi xoay vòng vòng múa ba lê kia: "Sao cậu ta lại thông minh thế? Có bí quyết gì sao? Cậu học chung với Quý nhiều năm như thế liệu có biết không?"
"À, Quý ấy hả?"
Vi vuốt cằm.
"Cậu thấy khó hiểu khi suốt ngày thấy nó rong chơi mà vẫn học hành đâu ra đó đúng không? Đó là vì nó biết sắp xếp thời gian đấy, hầu như nó tự học ở nhà là chính. Nhưng đó chỉ là hiện tại thôi chứ ngày xưa nó cũng suốt ngày kè kè mấy quyển sổ tay ghi kiến thức như cậu ấy chứ chưa có kĩ năng quản lý thời khoá biểu đâu."
"Hồi còn học cấp một với cấp hai, thằng Quý nó học kinh khủng lắm. Ngày nào cũng thấy học, một ngày ít nhất nó phải dành ra 10-12 tiếng chỉ để làm toán. Đến nỗi, lớp 9, sau khi thi xong kì thi học sinh giỏi cấp tỉnh, lúc đang ngồi ở trong lớp thì đột nhiên nó đơ hẳn người ra như pho tượng, máu mũi chảy như thác đổ rồi lăn đùng ra giữa lớp đấy."
"Bố mẹ nó vì sợ nó 'chết vì học' nên mới không cho nó lên Amsterdam hay Chu Văn An mà phải học ở dưới trường này, cũng không cho nó học nhiều đâu."
"Tuy vậy vẫn không thể cản nó gia nhập vào đội tuyển toán quốc gia được. Mà nó cũng hay giấu bố mẹ để thức đến tận bốn giờ sáng học khuya đấy."
Vi nhớ lại mấy ngày đầu khi nhập học lớp 10, thằng Quý nó ức lắm vì không được lên trường chuyên giỏi nhất nên cậu ta mặc kệ bố mẹ có đánh chết hay không mà vẫn cứ đâm đầu vào học. Kết quả là mấy ngày sau, cả lớp đã phải há miệng nhìn thằng Quý lại xịt máu mũi thêm lần nữa rồi nhập viện một tuần liền, suýt thì phi lên nóc tủ để chen chỗ ngồi cùng với các cụ.
Suốt mấy tháng sau, thầy Tiến phải gọi điện cho Quý vào đúng mười giờ đêm hàng ngày để bắt cậu ta đi ngủ sớm.
Ầy...
Nam nghe vậy thì ngạc nhiên vô cùng: "Quý đã từng như thế á? Một tên mọt sách một thời cũng có thể biến thành vô tri như thế này sao?"
Đúng lúc Nam thốt lên câu ấy, Quý ở xa xa kia đã bị mấy tên con trai khác vây bắt rồi cướp hết giày dép, hiện đang ngồi hét ở dưới sân.
"Sao lại không? Cậu ta cũng là con người mà? Chết hai lần cũng phải biết sợ chứ?"
"..." Cái này thì cô công nhận.
Trống vào tiết vang lên, tất cả học sinh dù là ở ngoài sân hay trên các đoạn hành lang đều lục ục quay trở về phòng học, nhưng Quý thì phải mất ba phút sau mới chạy được vào trong lớp với một bên chân đã mất toi cái giày rồi.
"Bạn bè khốn nạn! Toàn mấy bọn sống chó."
Quý cay cú kêu lên rồi quay sang xả giận vào người Thanh.
Thanh trợn mắt: "Mày điên à! Sao lại đánh tao?"
"Đừng tưởng tao không biết! Mày là cái đứa chỉ cho bọn nó chỗ để giấu giày của tao có phải không?!"
"A hi hi!":)))))))
"Cười cái chó! Trả giày đây!"
Nam vẫn còn đang thẫn thờ sau khi nghe Vi kể về Quý, nhưng trong lòng cô đã rõ ràng hơn rồi.
Cậu không phải là cái tên thiên tài kiêu ngạo lại lười biếng, cô cũng không thấy ghen tỵ cậu nữa khi tất cả những gì mà cậu đạt được đến nay đều là do chính cậu tự cố gắng.
Lúc mà Quý vô tình nhìn sang cô, Nam bất chợt đập vai cậu rồi giơ ngón tay cái lên.
"Quý, có lẽ cậu đã không còn dở hơi trong mắt tôi nữa rồi." Kì thi IMO vào đầu năm sau, hãy cố lên!
"???"
_____
*Lưu ý: Vì đã lỡ thiết kế dòng thời gian trong truyện là vào đầu những tháng mùa đông rồi nên mình xin phép được viết khác với trong thực tế một chút. Thay vì kì thi IMO diễn ra vào tháng 7 thường niên thì tác giả sẽ đổi thành giữa tháng 1, cũng có thể những quy chế thi sẽ khác một chút nhưng vẫn đảm bảo được sự tôn trọng với thực tế, nên mình mong các bạn sẽ không có kiến thức sai lệch về cuộc thi này, không thì mình sẽ là cái đứa mang tội lỗi đầy người mất.
"Phù! May còn kịp!" Quý ngồi phịch xuống dưới ghế rồi ngửa cổ thở ra một hơi.
Nhà của Nam cách trường hơi xa, đi trên đường Hà Nội còn bị kẹt mấy chỗ đèn đỏ nên cả hai gần như đã tuyệt vọng nghĩ rằng kèo này nằm ở trong sổ đầu bài là cái chắc. Nhưng thật nhẹ nhõm khi chiếc xe đạp đạp được qua cổng trường rồi mà Quý và Nam vẫn thấy rất nhiều học sinh còn đang đi lại, nhảy nhót ở ngoài sân trường, chứng tỏ bọn họ vẫn thừa ra được một chút thời gian.
"Quý, thầy Tiến có gửi cho mày mấy đề toán này."
"A, xin."
Quý nhận lấy tập đề từ tay Khuê. Nam vừa tháo chiếc cặp đeo trên vai xuống, vô tình đôi mắt cô liếc qua tiêu đề của những bài toán trắc nghiệm trên tay Quý.
Cái gì thế? Đề toán... của những kì thi IMO (Olympic toán học quốc tế) những năm trước đó?
"Quý, cậu thuộc đội tuyển Olympic toán quốc gia à?"
Nam kinh ngạc hết nhìn lên Quý rồi lại liếc mắt những những tờ đề, mỗi tờ có 6 câu toán và đều là những câu toán được chọn lọc, không quá khó cũng không quá dễ, nhưng để làm được những bài toán này thì người giải bắt buộc phải vận dụng được hết tất cả những tư duy và kiến thức mà mình có được.
Nam cũng đã thử một lần tự lên mạng tra mà giải thử mấy câu, và mỗi lần đấy cô đều phải tự cảm thán về sự xuất sắc của những bài toán này.
Quý có vẻ rất thích giải bộ đề này nên cứ cười tủm tỉm rồi cất nó vào một ngăn riêng trong cặp sách.
"Ừ!"
Câu trả lời dĩ nhiên ấy của cậu như một tràng pháo nổ ở trong đầu của Nam khiến cho cô kinh ngạc thực sự.
Mà thực ra cũng chẳng phải bất ngờ như thế.
Trong cuộc thi Đường lên đỉnh Olympia khi đó, đáng lẽ ra quán quân phải là Quý chứ không phải là cô.
Chỉ là trong vòng thi đấu cuối cùng, trong một câu hỏi tiếng anh, khi Quý đang tập trung nghe câu hỏi thì đột ngột từ bên phía khán đài, một cô gái quá khích đã hét lên "Quý! Quý!" khiến cho cậu giật mình lỡ mất một từ khoá rất quan trọng để trả lời được câu hỏi ấy. Nam chớp cơ hội nên mới vượt qua được cậu, tiến đến giải quán quân.
Cô vẫn biết là Quý rất giỏi. Nhưng có một câu hỏi mà cô luôn phải đau đầu nhức óc bấy lâu nay đó là tại sao, Quý suốt ngày lông bông, cà nhắc cà chớn như thế mà vẫn giỏi được như vậy?
Đồng ý là cậu khác cô, là thiên tài từ nhỏ nhưng chỉ có thế thì làm sao đạt được những thành tích như thế này?
Câu hỏi ấy cứ luẩn quẩn trong đầu Nam suốt mấy ngày lận. Đến tận giờ ra chơi vào vài ngày sau đó, lúc đứng ở ngoài hành lang tầng hai, nhìn xuống dưới sân thấy Quý và thằng "ghệ iu" của mình - Huy lớp bên đang dắt tay nhau, mỗi thằng đeo một bộ cánh bướm lấp la lấp lánh ở trên lưng mà nhảy tưng tưng quanh cả trường, Nam vẫn không thể nào mà ngừng nghi ngờ được.
Tên nam thần (kinh) này tại sao có thể học cực khá như thế???
"Ái chà chà, hai đứa chúng nó thua cược nên phải hoá thân thành công chúa phép thuật à? Quý trông có vẻ vui nhưng thằng Huy đã nhục đến xám mặt rồi kìa."
Vi từ trong lớp học bước ra bên ngoài hành lang, nhìn thấy một cảnh tượng độc đáo như thế này, cô nàng đương nhiên phải rút ngay điện thoại ra chụp lại rồi đặt làm màn hình chính.
"Vi, có phải cậu và Quý từng học chung với nhau từ hồi tiểu học cho đến giờ có phải không?"
Vi gật gật đầu đáp lại Nam, vừa mở vào phần mềm chỉnh sửa ảnh, gắn thêm mấy hình trái tim màu hường phấn ở xung quanh hai "cô tiên xinh đẹp toẹt zời" kia. (Ai i ai, hờ ai hai. Ô ô, cờ ô cô. I ê iên, tờ tiên tiên. Hai cô tiên là hai cô tiên...)
"Đúng thế. Bổ sung thêm là tớ học chung với nó cả cấp mầm non nữa nhé."
Ồ! Từ tận mầm non rồi sao? Phải hơn mười năm rồi chứ chả đùa.
"Tớ... ừ ừm... Quý... Tại sao trông cậu ta như thế kia..." Nam chỉ vào tên Quý ở bên dưới sân trường mới nãy vừa nhảy vút lên trên không trung rồi xoay vòng vòng múa ba lê kia: "Sao cậu ta lại thông minh thế? Có bí quyết gì sao? Cậu học chung với Quý nhiều năm như thế liệu có biết không?"
"À, Quý ấy hả?"
Vi vuốt cằm.
"Cậu thấy khó hiểu khi suốt ngày thấy nó rong chơi mà vẫn học hành đâu ra đó đúng không? Đó là vì nó biết sắp xếp thời gian đấy, hầu như nó tự học ở nhà là chính. Nhưng đó chỉ là hiện tại thôi chứ ngày xưa nó cũng suốt ngày kè kè mấy quyển sổ tay ghi kiến thức như cậu ấy chứ chưa có kĩ năng quản lý thời khoá biểu đâu."
"Hồi còn học cấp một với cấp hai, thằng Quý nó học kinh khủng lắm. Ngày nào cũng thấy học, một ngày ít nhất nó phải dành ra 10-12 tiếng chỉ để làm toán. Đến nỗi, lớp 9, sau khi thi xong kì thi học sinh giỏi cấp tỉnh, lúc đang ngồi ở trong lớp thì đột nhiên nó đơ hẳn người ra như pho tượng, máu mũi chảy như thác đổ rồi lăn đùng ra giữa lớp đấy."
"Bố mẹ nó vì sợ nó 'chết vì học' nên mới không cho nó lên Amsterdam hay Chu Văn An mà phải học ở dưới trường này, cũng không cho nó học nhiều đâu."
"Tuy vậy vẫn không thể cản nó gia nhập vào đội tuyển toán quốc gia được. Mà nó cũng hay giấu bố mẹ để thức đến tận bốn giờ sáng học khuya đấy."
Vi nhớ lại mấy ngày đầu khi nhập học lớp 10, thằng Quý nó ức lắm vì không được lên trường chuyên giỏi nhất nên cậu ta mặc kệ bố mẹ có đánh chết hay không mà vẫn cứ đâm đầu vào học. Kết quả là mấy ngày sau, cả lớp đã phải há miệng nhìn thằng Quý lại xịt máu mũi thêm lần nữa rồi nhập viện một tuần liền, suýt thì phi lên nóc tủ để chen chỗ ngồi cùng với các cụ.
Suốt mấy tháng sau, thầy Tiến phải gọi điện cho Quý vào đúng mười giờ đêm hàng ngày để bắt cậu ta đi ngủ sớm.
Ầy...
Nam nghe vậy thì ngạc nhiên vô cùng: "Quý đã từng như thế á? Một tên mọt sách một thời cũng có thể biến thành vô tri như thế này sao?"
Đúng lúc Nam thốt lên câu ấy, Quý ở xa xa kia đã bị mấy tên con trai khác vây bắt rồi cướp hết giày dép, hiện đang ngồi hét ở dưới sân.
"Sao lại không? Cậu ta cũng là con người mà? Chết hai lần cũng phải biết sợ chứ?"
"..." Cái này thì cô công nhận.
Trống vào tiết vang lên, tất cả học sinh dù là ở ngoài sân hay trên các đoạn hành lang đều lục ục quay trở về phòng học, nhưng Quý thì phải mất ba phút sau mới chạy được vào trong lớp với một bên chân đã mất toi cái giày rồi.
"Bạn bè khốn nạn! Toàn mấy bọn sống chó."
Quý cay cú kêu lên rồi quay sang xả giận vào người Thanh.
Thanh trợn mắt: "Mày điên à! Sao lại đánh tao?"
"Đừng tưởng tao không biết! Mày là cái đứa chỉ cho bọn nó chỗ để giấu giày của tao có phải không?!"
"A hi hi!":)))))))
"Cười cái chó! Trả giày đây!"
Nam vẫn còn đang thẫn thờ sau khi nghe Vi kể về Quý, nhưng trong lòng cô đã rõ ràng hơn rồi.
Cậu không phải là cái tên thiên tài kiêu ngạo lại lười biếng, cô cũng không thấy ghen tỵ cậu nữa khi tất cả những gì mà cậu đạt được đến nay đều là do chính cậu tự cố gắng.
Lúc mà Quý vô tình nhìn sang cô, Nam bất chợt đập vai cậu rồi giơ ngón tay cái lên.
"Quý, có lẽ cậu đã không còn dở hơi trong mắt tôi nữa rồi." Kì thi IMO vào đầu năm sau, hãy cố lên!
"???"
_____
*Lưu ý: Vì đã lỡ thiết kế dòng thời gian trong truyện là vào đầu những tháng mùa đông rồi nên mình xin phép được viết khác với trong thực tế một chút. Thay vì kì thi IMO diễn ra vào tháng 7 thường niên thì tác giả sẽ đổi thành giữa tháng 1, cũng có thể những quy chế thi sẽ khác một chút nhưng vẫn đảm bảo được sự tôn trọng với thực tế, nên mình mong các bạn sẽ không có kiến thức sai lệch về cuộc thi này, không thì mình sẽ là cái đứa mang tội lỗi đầy người mất.
/67
|