Tiết Linh Bích:…
NHẤT
Ba ngày trôi qua trong nháy mắt.
Tri phủ Khai Phong biết được bọn hắn bố trí địa điểm ở Ngũ Lý đình ngoại thành, vô cùng vui vẻ, lập tức sai người cung cấp miễn phí bàn ghế chung trà ấm nước, trái cây ăn vặt, bố trí hội trường, để tránh tới lúc đó bọn hắn đổi ý, chơi trò hồi mã thương lại tới trong thành gây chuyện.
Tính toán của tri phủ rất là rầm rộ, nhưng lại khổ cho những thợ mộc trong thành.
Lúc trước bọn bạch đạo giang hồ kia cho rằng phải tự mang ghế, vì vậy điên cuồng đặt hàng, còn ép buộc người ta phải làm. Thợ mộc đều là lương dân, nào dám so bì cao thấp với bọn hắn, vì vậy ngay cả tiền đặt cọc cũng không dám đòi liền liên tục làm ngày đêm không nghỉ. Bây giờ tri phủ đại nhân hùng hồn giúp đỡ, những chiếc ghế gỗ kia tự nhiên thành hàng ế. Có lương tâm thì còn chạy tới nói một tiếng hủy đặt, thuận tay ném cho vài đồng xem như bồi thường, vô lương tâm thì đừng nói tiền đồng, ngay cả bàn chân cũng chả thấy.
Trong một thời gian ngắn, ghế ở Khai Phong đại hạ giá.
Buổi trưa vừa đến.
Các đại phái bạch đạo đã sớm ngồi đầy chỗ. Có vài chưởng môn môn phái nhỏ tới muộn, không tìm được chỗ ngồi, đành mang theo đệ tử loay hoay xung quanh.
Nhưng vô luận chật chội cỡ nào, vị trí của bọn Lăng Vân đạo trưởng và các đại phái của bạch đạo vẫn còn trống.
Có một người thô lỗ tìm vị trí đến choáng váng, chỉ vào chỗ ngồi trống bên kia thốt ra một câu, “Đó không phải chỗ ngồi sao chứ?”
Đứng bên cạnh hắn, đồng môn cũng đang tìm chỗ mồ hôi nhễ nhại thuận tay búng hắn một cái, “Đó là chỗ của Ma giáo. Đồ ngốc!”
“Kỳ thực ta cũng không ngại nhường ra đâu.”
Phùng Cổ Đạo, Viên Ngạo Sách và các trưởng lão theo làn gió mát đi tới.
Hội trường vốn đang lộn xộn nhất thời yên lặng. Có vị trí thì vội vàng ngồi xuống, không vị trí thì vội vàng đứng yên.
Nói chung, khi bọn Phùng Cổ Đạo xuất hiện, cảnh tượng trước Ngũ Lý đình hoàn toàn có thể dùng từ trang nghiêm để hình dung.
“Minh Tôn quả nhiên thủ tín thủ thì.” Lăng Vân đạo trưởng đứng dậy chào đón.
(thủ tín thủ thì: giữ chữ tín và đúng giờ)
Từ Ân phương trượng cũng theo đứng lên.
Những chưởng môn khác tuy rằng không tình nguyện, nhưng cũng không dám làm mình làm mẩy với hai vị này, chỉ đành nhất nhất đứng lên.
Phùng Cổ Đạo cười tủm tỉm nhất nhất chào hỏi, thần tình thong dong, giống như bạn lâu năm.
Tung Sơn chưởng môn Tôn Ngọc Lương nói, “Lần trước gặp Minh Tôn, Minh Tôn còn đeo mặt nạ. Ta còn tưởng trên mặt Minh Tôn có tật, không ngờ người thật lại trẻ tuổi như vậy. Chỉ là không biết chuyện gì đã khiến Minh Tôn không còn che che lấp lấp, dám xuất đầu lộ diện như thế này?”
“Hắn có người trong lòng rồi, Tôn chưởng môn, ngươi hết đất diễn.” Kỷ Vô Địch ngồi dựa trên ghế, biếng nhác nói.
Nguyên bản một đám người đứng, chỉ có mình hắn ngồi thì không ai thấy được, nhưng vừa mở miệng, ánh mắt mọi người liền dời tới. Lần này theo hắn đến tham gia còn có Chung Vũ. Chung Vũ chưa bao giờ để ý tới những cử chỉ ly kinh bạn đạo* của hắn. Dù sao trong mắt hắn, Kỷ Vô Địch làm gì cũng không vừa mắt. Nếu làm gì cũng không vừa mắt, vậy tự nhiên hắn làm cái gì cũng lười để ý.
*(ly kinh bạn đạo: chỉ những hành động trái với nguyên tắc và lý lẽ bình thường)
Tôn Ngọc Lương vốn đã không có hảo cảm với Kỷ Vô Địch. Nhất là mối quan hệ loạn thất báo tao không rõ ràng giữa Kỷ Vô Địch và Viên Ngạo Sách càng khiến hắn khinh thường. Cho nên lập tức giận tái mặt, phát cáu, “Kỷ môn chủ, ngươi không biết giữ miệng cũng phải có chừng mực!”
“Đã không giữ được, làm gì còn có chừng mực?” Kỷ Vô Địch ngu ngơ hỏi.
Tôn Ngọc Lương trừng hắn, nghiễm nhiên dùng lời lẽ trưởng bối răn dạy vãn bối, “Lệnh tôn đã trả bao nhiêu tâm huyết mới kiến lập được Huy Hoàng môn, thậm chí còn có danh vọng và địa vị như ngày nay. Ngươi làm con hắn, chẳng lẽ không biết giữ gìn danh dự, thận trọng từ lời nói đến việc làm, không để tâm huyết của hắn thành nước chảy về biển sao?”
Kỷ Vô Địch cười tủm tỉm nói, “Xem ra Tôn chưởng môn tự nhận là thích hợp làm con của cha ta hơn cả ta luôn a.”
Lời vừa nói ra, đừng nói là Tôn Ngọc Lương và các chưởng môn khác có giao hảo với hắn, ngay cả Từ Ân phương trượng luôn luôn dễ tính cũng thấy hơi quá đáng, “A di đà phật. Kỷ môn chủ, xin nói cẩn thận.”
Kỷ Vô Địch nghiêm túc nói, “Thận của ta tuy rằng rất tốt, nhưng còn chưa tới mức sử dụng thận để nói.”
Tôn Ngọc Lương còn muốn nói gì đó, lại bị chưởng môn phái Tuyết Sơn Phương Thu Thủy ngồi bên cạnh nhẹ nhàng giật ống tay áo, sau đó hướng về phía của Phùng Cổ Đạo dùng mắt ra hiệu.
Tôn Ngọc Lương lần này hừ lạnh rồi ngồi xuống.
Thừa lúc bạch đạo nội chiến một lúc, bọn Phùng Cổ Đạo đã tự ổn định vị trí.
Lăng Vân đạo trưởng phát hiện tác dụng lớn nhất của mình trong võ lâm không phải là làm chưởng môn Võ Đang, thống lĩnh Võ Đang, cũng không phải làm trưởng lão Ma giáo, ám trợ Ma giáo, mà là điều tiết bầu không khí trong những trường hợp như vậy tại đại hội võ lâm. Ông bất đắc dĩ thở dài, trên mặt treo lên một nụ cười, “Không biết trải qua ba ngày suy xét, Minh Tôn đã nghĩ nên làm sao nói rõ việc này chưa?”
Chưởng môn các phái bị tổn hại của bạch đạo nghe vậy cũng vô thức nhìn sang Nghiêm Thần. Trong mắt lóe ra quang mang rõ ràng là tán thành lời bình lúc trước Nghiêm Thần nói về Lăng Vân đạo trưởng —— Đúng là một người hòa giải, nhưng lại là một người hòa giải rõ ràng nghiêng về Ma giáo. Nếu không thì tại sao trong chuyện này lại hỏi kẻ hại người trước? Đáng ra nên hỏi người bị hại mới đúng.
Phùng Cổ Đạo lại cười nói, “So với việc để ta ra một cái giá thấp, để các ngươi nâng, chẳng bằng các ngươi ra giá cao, để ta hạ đi.”
Nghiêm Thần soạt cái đứng bật dậy, mặt lộ vẻ giận dữ nói, “Cái gì giá thấp giá cao? Lẽ nào trong mắt ngươi dĩ nhiên là tới bàn chuyện làm ăn à?”
“Làm ăn cần chính là thành ý, nhận lỗi cần cũng là thành ý, tuy là hai chuyện, nhưng cũng có hiệu quả tốt như nhau thôi mà.” Phùng Cổ Đạo giả vờ không hiểu hỏi, “Chúng ta mang theo thành ý tràn đầy mà đến, có gì không được sao?”
Nghiêm Thần hừ lạnh nói, “Cưỡng từ đoạt lý (già mồm át lẽ phải).”
Trong mắt Viên Ngạo Sách lóe ra tia sáng lạnh, “Kiếm của ngươi đâu?”
Bầu không khí đột nhiên lạnh xuống.
Rất nhiều nhân sĩ bạch đạo rục rịch.
Những lời này của Viên Ngạo Sách đối với bọn hắn mà nói, chắc chắn là khiêu khích!
Tuy rằng giang hồ đồn đãi võ công của Viên Ngạo Sách sâu không lường được, nhưng bọn họ lần này chỉ tới năm người. Có câu song quyền nan địch tứ thủ, bọn hắn không tin bọn hắn nhiều người như vậy lại không đánh lại năm người bọn họ!
Lăng Vân đạo trưởng lại phải đi ra hòa giải, “Viên tiên sinh an tâm đừng nóng vội, Nghiêm đại hiệp cũng không phải có ý này.”
Những lời này của ông lại chọc cho những người khác trong bạch đạo bất mãn trong lòng. Cách xưng hô ‘Viên tiên sinh’ này hiển nhiên là cực kỳ khách khí, hơn nữa càng thể hiện sự thân cận so với ‘Nghiêm đại hiệp’.
Viên Ngạo Sách thản nhiên nói, “Ta chỉ muốn hỏi kiếm hắn ở đâu, có phải để ở nhà quên mang theo không thôi.”
Một đệ tử Thanh Thành đứng phía sau Nghiêm Thần đột nhiên nâng kiếm ra, cao giọng nói, “Kiếm của sư phụ ta ở đây, không phải để quên ở nhà.”
“… Ngu ngốc!” Nghiêm Thần giơ tay đẩy hắn trở lại.
Kỷ Vô Địch nói, “A Sách, chờ chừng nào chúng ta tuổi già sức yếu, ốm đau tại giường cũng phải tìm một đồ đệ có trí nhớ tốt như vậy.”
Viên Ngạo Sách nói, “Tám mươi năm sau hãy tính.”
…
Tuổi già sức yếu? Ốm đau tại giường? Tám mươi năm sau hãy tính?
Nghiêm Thần tức giận đến nỗi run rẩy cả người, huyết khí cuồn cuộn, chưa kịp suy nghĩ đã thốt lên, “Đã như vậy, chúng ta cứ ra giá đi!”
Con mắt Phùng Cổ Đạo đảo qua trên mặt các vị chưởng môn gần Lăng Vân đạo trưởng, thấy bọn họ đều lộ ra biểu tình giật mình, mới mỉm cười nói, “Vị này chính là…”
Nghiêm Thần vừa nói ra khỏi miệng, liền có vài phần hối hận. Dù sao rất nhiều người đang ngồi ở đây có địa vị lai lịch xếp trên hắn. Hắn nói như vậy, rõ ràng là bỏ bọn họ ở ngoài, lén kết thành đồng minh với những môn phái bị tổn hại. Nhưng lời tiếp đó của Phùng Cổ Đạo đem ảo não của hắn kích thành tức giận.
Lần đầu tiên Phùng Cổ Đạo không nhận ra hắn là chuyện có thể hiểu, dù sao hắn cũng rất ít đi lại trên giang hồ. Nhưng hôm nay trước mắt bao người lại hỏi như thế, rõ ràng là có ý khinh thường.
Hắn gằn từng chữ, “Thanh Thành, Nghiêm Thần.”
Phùng Cổ Đạo kinh ngạc hỏi, “Lão Ám Tôn có tới núi Thanh Thành?”
Nghiêm Thần dường như sớm biết hắn sẽ hỏi như vậy, cười lạnh nói, “Không có. Chỉ là không quen nhìn kẻ khác lấy mạnh hiếp yếu, cảm thấy bất bình mà thôi.”
Giang hồ nặng nhất là nghĩa khí.
Nghiêm Thần hiện tại tuyên bố mình thay những môn phái bị tổn hại ra mặt, bọn hắn tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, từng người từng người đều đứng lên cao giọng phụ họa.
Kỷ Vô Địch nhíu mày nói, “A Sách, lão Ám Tôn của các ngươi có nhiều lắm sao? Còn nhiều hơn cả người của toàn bộ các môn phái kia sao? Vậy là không tốt đâu, quá là lấy mạnh hiếp yếu đó.”
Viên Ngạo Sách không trả lời, chỉ là khóe miệng mang theo nụ cười khinh miệt.
Nghiêm Thần và Kỷ Vô Địch đã từng giao thủ, bắt đầu học được cách mắt điếc tai ngơ, “Minh Tôn muốn lật lọng?”
Ánh mắt của Phùng Cổ Đạo lần này rõ ràng dừng trên mặt các chưởng môn đại phái như Tôn Ngọc Lương, Phương Thu Thủy thật lâu, lâu đến nỗi trong lòng Nghiêm Thần càng lúc càng bồn chồn, mới lại cười nói, “Nếu Thanh Thành Nghiêm đại hiệp là đại biểu toàn bộ võ lâm, trượng nghĩa thẳng thắn, ta đây chỉ đành chăm chú lắng nghe.”
Nghiêm Thần biết rõ hắn đang khiêu khích ly gián, cũng chỉ có thể kiên trì nói, “Vô luận bạch đạo hay hắc đạo đều là đồng đạo trong giang hồ, giang hồ chuyện giang hồ, chúng ta hãy dùng võ định thắng thua đi.”
Phùng Cổ Đạo hời hợt hỏi, “Thua thì sao? Thắng thì sao?”
Nghiêm Thần trầm giọng nói, “Nếu các ngươi thua. Liền để lão Ám Tôn từ cửa Đông của Khai Phong tam quỳ cửu khấu* đến Tam Vị lâu, hướng chư vị chưởng môn tạ tội!”
*(quỳ ba cái dập đầu chín cái, đây là phương thức hành lễ mang tính tôn trọng nhất)
Kỳ thực điều kiện này không khớp với kết quả ngày hôm qua thảo luận ra. Theo ý định ban đầu của các chưởng môn, chỉ là bảo lão Ám Tôn đến Tam Vị lâu kính trà nhận sai mà thôi. Nghiêm Thần nói như vậy, rõ ràng là đem món nợ minh trào ám phúng của Phùng Cổ Đạo, Viên Ngạo Sách và Kỷ Vô Địch vừa nãy tính luôn một lượt.
Các chưởng môn không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Phùng Cổ Đạo mặt không đổi sắc hỏi, “Chỉ là như vậy?”
“Đương nhiên không chỉ như vậy.” Nghiêm Thần hiện tại là đang nâng điều kiện, “Sau khi các đại phái bị tập kích, danh dự rơi xuống ngàn trượng. Ma giáo phải bồi thường.”
“Bao nhiêu?”
“Mỗi phái một vạn lượng.”
Bốn phía vang lên tiếng hít thở thật dồn dập.
Phùng Cổ Đạo mỉm cười, “Còn gì nữa?”
“Ma giáo lão Ám Tôn sở dĩ dám hoành hành ngang ngược như vậy, chính là ỷ vào thế lực của Ma giáo. Để ngăn chuyện như thế sẽ xảy ra lần nữa, Ma giáo phải đem toàn bộ phân đà rút khỏi Trung Nguyên!”
Nguyên bản các môn phái bạch đạo đang bất mãn, nghe được điều kiện này, đều trấn tĩnh.
Không nhắc tới hai điều kiện trước, điều kiện phía sau đều rất có lợi cho mỗi môn phái của bạch đạo.
Con mắt Phùng Cổ Đạo khẽ nheo lại, tự tiếu phi tiếu nói, “Dễ thôi.”
.
.
Này thì Chung Vũ
NHỊ
Nghiêm Thần ánh mắt sáng lên, khóe miệng ức chế không được mà cong cong, “Minh Tôn nói như thế, là đáp ứng rồi?”
Phùng Cổ Đạo thản nhiên hỏi, “Không biết… Nếu các ngươi thua thì sao?”
Nghiêm Thần khựng lại. Tuy rằng kết quả thảo luận đêm qua nhất trí nói bọn hắn tuyệt đối không được thua, nhưng nói ra bên mép vẫn có vài phần do dự. Bởi vì ai nói ra, thì người đó phải gánh lấy trọng trách. Thời buổi này lời hay ứng nghiệm thì người khác chắc gì thật tình cảm tạ ngươi, lời xấu trở thành sự thật người khác cũng tuyệt đối sẽ hận chết ngươi.
Sự đứng hình của hắn không khỏi khiến cho lực chú ý của mọi người đều tập trung lại.
Kỷ Vô Địch cười tủm tỉm nói, “Đừng sợ đừng sợ, cứ mạnh dạn nói. Dù sao da mặt ngươi cũng dày, đến lúc đó quỳ xuống đất khóc lóc lăn lộn chối biến là được.”
Nghiêm Thần tại núi Thanh Thành là nhân vật thứ ba ngoài Tạ Nhất Định, Trình Trừng Thành. Hơn nữa luận bối phận, Trình Trừng Thành còn phải gọi hắn một tiếng sư thúc, đi tới đâu cũng là một đám người kinh sợ. Tới nơi này, thân phận thấp hơn một bậc không nói, còn liên tiếp bị người khác châm chọc khiêu khích, điều này khiến cho tính tính vốn dễ nóng giận của hắn càng thêm táo bạo khó kiềm chế, lập tức lý trí vút bay, “Kỷ Vô Địch, ngươi rốt cuộc đứng bên phe nào?”
Kỷ Vô Địch bắt chéo chân, “Ta đây không phải đang ngồi sao?”
“Ngươi một lòng nói giúp Ma giáo, rốt cuộc muốn gì đây?” Nghiêm Thần làm khó dễ.
Bọn người Phương Thu Thủy, Tôn Ngọc Lương trong lòng thầm kêu một tiếng đồ ngu.
Kỷ Vô Địch nghiêng về bên Ma giáo là rõ rành rành, nhưng lời này bây giờ không thể nói trắng ra như thế. Tính tình của Kỷ Vô Địch không sợ trời không sợ đất, ngươi không cãi lý với hắn, hắn còn đâm chọt, ngươi cãi lý với hắn, lỡ như hắn bối rối, có thể sẽ trực tiếp kéo toàn bộ Huy Hoàng môn thêm vào Ma giáo.
Nhưng thật ra Kỷ Vô Địch không hề bối rối như bọn hắn nghĩ, chỉ hời hợt nói, “Ta chỉ là không quen nhìn ai đó lúc nói tới người khác làm sao làm sao thì vênh váo hống hách, nói tới mình thế nào thế nào thì lại sợ đầu sợ đuôi… thế thôi.”
Phùng Cổ Đạo theo gió thúc ngựa, “Kỷ môn chủ không chỉ nhìn rõ mọi việc, hiểu thấu mọi việc, mà còn bênh vực lẽ phải, thấy nghĩa thì làm.”
Kỷ Vô Địch nói, “Nhiều lúc ta còn không thèm nhặt của rơi.”
Phùng Cổ Đạo kinh ngạc, “Lúc nào?”
Kỷ Vô Địch hất cằm với hắn, “Ngươi ném thử một miếng vàng là biết liền.”
“Thật ra ta tin Kỷ môn chủ, bất quá có ai đó…” Phùng Cổ Đạo nhìn về phía Nghiêm Thần.
Nghiêm Thần giận run, lý trí nguyên bản bay a bay còn chưa bay xa, những lời này hay rồi, trực tiếp đá nó vọt tới chín tầng mây. Hắn cả giận nói, “Nếu chúng ta thua, món nợ này của lão Ám Tôn, chúng ta xóa bỏ!”
Phùng Cổ Đạo tinh thần khẽ chấn, “Lời này là ý của một mình Nghiêm đại hiệp hay sao?”
Nghiêm Thần đứng ở nơi đó, xung quanh vắng tanh.
Nghiêm Thần mặt dày nhất thời không nhịn được, tàn bạo quay đầu trừng những người khác.
Trên đầu chữ lợi là một thanh đao.
(chữ “lợi” 利 có một nét “đao”刂 ngay bên phải ấy)
Trên đầu phẫn nộ là hai thanh đao.
Những môn phái bạch đạo tổn hại bị ánh sáng trên hai thanh phong nhận (lưỡi sắc) chiếu đến mức hai mắt nhất thời tối đen, mấy kẻ nhát gan đứng lên trước tỏ thái độ, nói ủng hộ gì gì đó, ngay sau đó những môn phái khác cũng không tiện tiếp tục khoanh tay đứng nhìn, mỗi người đều nói lấy Nghiêm đại hiệp như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Nghiêm Thần lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà quay đầu lại.
Ngón tay Phùng Cổ Đạo nhẹ nhàng xoa lên tay vịn, “Vậy so thế nào?”
“Ta đã nói rồi, giang hồ chuyện giang hồ, phân tranh của người trong giang hồ đương nhiên là dùng luận võ đến kết thúc.”
Viên Ngạo Sách liếc sang hắn, hờ hững nói, “Hình như trước đó cũng là dùng luận võ bắt đầu thì phải?”
Nghiêm Thần cứng họng, tiếp tục nói, “Chúng ta dùng quy định mười một thắng sáu, người đã luận võ không thể tiếp tục trận khác.” Hắn đã tìm hiểu, cao thủ lợi hại chân chính của Ma giáo tại Khai Phong toàn bộ đều ở đây, phân đà chủ là một cao thủ buôn bán, nhưng võ công lại rất qua loa bình thường.
Cho nên Nghiêm Thần vừa dứt lời, Kỷ Vô Địch liền vỗ bàn cười to.
Bởi vì Viên Ngạo Sách, Phùng Cổ Đạo, Hoa Tượng, Mạc Cư, Đoan Mộc Hồi Xuân cộng lại chỉ có năm người. Chẳng khác nào nói mặc dù bọn họ toàn thắng cũng vô dụng, bởi vì quy định là sáu thắng, nhưng lại không được tiếp tục trận khác.
Nhưng ngoại trừ hắn thì chẳng có ai cười.
Bạch đạo ngoại trừ trầm mặc chính là trầm mặc.
Chuyện hoang đường đứng trước lợi ích thì không chỉ không hề hoang đường, mà lại cực kỳ khả ái.
Tôn Ngọc Lương thản nhiên nói, “Ma giáo không đủ nhân thủ.”
Bọn Phùng Cổ Đạo có chút kinh ngạc, vì tại thời điểm mấu chốt mà nói thay Ma giáo, chẳng khác nào đứng ở mặt đối lập với bạch đạo khi phân chia miếng bánh lớn này.
“Cho nên Ma giáo có thể tìm thêm sáu người đến.” Tôn Ngọc Lương nghiêm trang nói tiếp.
Phùng Cổ Đạo bật cười, Viên Ngạo Sách hừ lạnh. Thì ra hắn không định chết suông, còn muốn lập đền thờ.
Từ Ân phương trương và Lăng Vân đạo trưởng trao đổi ánh mắt.
Thiếu Lâm và Võ Đang đều không liên quan đến thương trường buôn bán. Cho nên miếng bánh này đối với bọn họ mà nói, không hề có sức hấp dẫn. Nhưng dù vậy, lúc này bọn họ không thể tùy tiện mở miệng. Dù cho Thiếu Lâm Võ Đang là đại phái, nhưng cũng không dám trắng trợn đắc tội với toàn bộ bạch đạo như Huy Hoàng môn. Dù sao Thiếu Lâm Võ Đang cũng là truyền thừa trăm năm, hơn nữa bọn họ cũng không phải Kỷ Vô Địch.
Từ Ân phương trượng châm chước tìm từ, chốc lát lại nói, “Theo lão nạp thấy, mười một trận thì hơi nhiều quá.”
Lăng Vân đạo trưởng tiếp ngay một câu, “Bần đạo cũng có ý này. Nếu là luận võ, không bằng ba trận hai thắng?”
Ba trận hai thắng quá không an toàn!
Đây là tiếng lòng của đại đa số đồng đạo.
Phùng Cổ Đạo thấy bạch đạo mang dáng dấp nhăn nhăn nhó nhó lại hai mắt tỏa sáng, chí nguyện nhất định phải đạt, trong lòng vừa cười nhạt vừa tính toán. Những tên bạch đạo này suy nghĩ quá ngây thơ. Mười một trận sáu thắng? Hắn còn có một trưởng lão nằm vùng tại Võ Đang, hơn nữa có ông là thắng chắc. Huống chi còn có Huy Hoàng môn ở bên, võ công của Kỷ Vô Địch tuy rằng không được, hắn đã có một Chung Vũ võ công cao tuyệt đỉnh, chỉ cần Kỷ Vô Địch bảo Chung Vũ tạm thời thêm vào Ma giáo, vậy bọn họ đã nắm chắc thắng lợi rồi. Dù sao ba người có võ công cao nhất nơi này là Viên Ngạo Sách, Lăng Vân đạo trưởng và Chung Vũ.
Nhưng, vì một trận tỷ thí nho nhỏ mà khiến hắn phải đem con bài chưa lật là vị trưởng lão ẩn giấu vài chục năm mở ra…
Hắn không cam lòng.
“Nếu như, chỉ có năm người chúng ta thì sao?” Hắn nhìn Nghiêm Thần, đạm nhiên cười nói.
Nghiêm Thần bỗng nhiên cảm giác áp lực từ bốn phương tám hướng tụ tập lại.
Nhưng hắn nghĩ đây là áp lực, càng là kỳ vọng, nói rõ võ lâm bắt đầu nhìn thẳng vào hắn, chú mục hắn, vì vậy tinh thần phấn chấn nói, “Chẳng lẽ Minh Tôn trong lòng hổ thẹn, muốn không chiến mà hàng?”
Phùng Cổ Đạo mỉm cười.
Nói tiếp chính là Kỷ Vô Địch, “Hắn là muốn xem da mặt của ngươi còn có thể dày tới trình độ nào nữa.” Hắn dừng một chút, lại thở dài nói, “Trách không được nãi nãi ta hay nói, làm người phải dùng cái đầu a dùng cái đầu.”
Chung Vũ luôn trầm mặc lúc này cũng nhịn không được hỏi, “Ngươi gặp nãi nãi của ngươi hồi nào?” Rõ ràng ngay cả bọn họ cũng chưa từng thấy, lúc Kỷ Huy Hoàng xuất hiện thì là một tên đại quang côn (độc thân).
“Chưa có gặp. Bà ấy báo mộng cho ta đó.” Kỷ Vô Địch nói, “Có thể thấy được dùng đầu óc là chuyện quan trọng cỡ nào.”
Nghiêm Thần hít một hơi thật sâu nói, “Nếu như Minh Tôn cố ý không thêm người…”
“Thì sao?” Phùng Cổ Đạo nhướng mi nhìn hắn.
Nghiêm Thần do dự nhìn thoáng qua phía sau.
Con mắt của những người trong bạch đạo cũng long lanh nhìn hắn.
Phùng Cổ Đạo cũng không hối thúc, tùy ý hắn ở nơi đó nhìn sang bên trái nhìn sang bên phải, trái lắc phải xoay.
Xoay cả buổi, Nghiêm Thần cũng có chút không chống đỡ nổi, thẳng thắn cắn răng một cái nói, “Năm trận năm thắng.”
Phùng Cổ Đạo giả vờ không hiểu mà hỏi, “Ý của Nghiêm đại hiệp là?”
Lời đã ra khỏi miệng, Nghiêm Thần cũng bất chấp bất cứ giá nào, “Tổng cộng năm trận, nếu Ma giáo có thể thắng cả năm trận… Thì là chúng ta thua.”
Phùng Cổ Đạo chậm rãi nói, “Ý của Nghiêm đại hiệp là, phải thua cả năm lần mới chịu thua, phải không?”
Nghiêm Thần bày ra biểu tình đúng thì thế nào.
“Đây là ý của toàn bộ võ lâm đồng đạo trong bạch đạo?” Phùng Cổ Đạo quét mắt nhìn quanh.
Kỷ Vô Địch, Lăng Vân đạo trưởng và Từ Ân phương trượng vô thức muốn phủi sạch quan hệ, nhưng những bạch đạo khác lại không cho bọn họ cơ hội này, một đợt tiếp một đợt đứng dậy phụ họa, giống như sợ mình đứng lên chậm, một hồi sẽ không nhận được phần nhiều trong miếng bánh lớn này.
Phùng Cổ Đạo nói, “Không biết Nghiêm đại hiệp chuẩn bị phái ai xuất trận?”
Nghiêm Thần vừa định điểm danh, nghĩ lại, không đúng, cái từ ‘phái’ này rõ ràng là cái bẫy.
“Minh Tôn nói quá lời, Nghiêm mỗ có tài đức gì? Chỉ là thay các chưởng môn bạch đạo truyền một lời.” Hắn trước tiên đem địa vị của mình hạ thấp, để thư hoãn tâm tình của những chưởng môn bạch đạo vừa bất mãn vì hắn tự tiện chủ trương kia, nhưng đề tài vừa chuyển, thái độ vênh mặt hất hàm lại trở về, “Chỉ là Thiếu Lâm Võ Đang Huy Hoàng môn ba vị chưởng môn đều đang ngồi, tự nhiên phải ưu tiên.”
Nguyên bản ba danh ngạch được lấy ra, là tuyệt đối không có vấn đề. Nhưng Kỷ Vô Địch từ nãy tới giờ vẫn luôn liên tiếp liếc mắt đưa tình với Ma giáo, đối chọi với bạch đạo, lúc này bảo hắn đại biểu bạch đạo xuất trận, có mùi cố ý khiến hắn kẹt giữa hai bên.
Thế nhưng Kỷ Vô Địch há là người thường. Hắn không chỉ không thấy khó xử, trái lại còn đẩy ra một cánh cửa, “Chung Vũ là võ lâm minh chủ, phải chiếm một danh ngạch.”
…
Đối với vị võ lâm minh chủ Chung Vũ này, không ít bạch đạo ngồi đây đều là không nói gì mà hỏi trời xanh.
Cứ như vậy, bốn danh ngạch đã lấp đầy, Nghiêm Thần đối với danh ngạch còn lại lâm vào khó xử.
Nếu như còn dư hai, vậy Tôn Ngọc Lương và Phương Thu Thủy là vừa đủ, chỉ dư một, vậy thì tìm ai cũng không ổn.
Tôn Ngọc Lương và Phương Thu Thủy cũng đều trông mong nhìn hắn.
Hiện tại xuất lực nhiều, lúc chia bánh mới có thể giành được phần hơn.
Phùng Cổ Đạo bỗng nhiên nói, “Nghiêm đại hiệp đàm tiếu dụng binh lâu như vậy, không biết có nguyện ý tự mình chỉ giáo hay không?”
Nghiêm Thần trong đầu vui vẻ, vừa định nói nguyện ý, thế nhưng ngẫm lại danh sách, trong ngực thịch một cái.
Lăng Vân đạo trưởng, Từ Ân phương trượng, Kỷ Vô Địch, Chung Vũ… bốn người này không phải gần gũi với Ma giáo, thì là phái trung gian bên nào cũng không theo, ai cũng có hiềm nghi phóng thủy*. Lỡ như bốn người bọn họ đều bị mờ mắt, cùng nhau phóng thủy, vậy kết quả sau cùng của trận luận võ này chỉ có thể trông cậy vào một mình mình.
*(phóng thủy: ý nói người vốn có khả năng chiến thắng, nhưng lại cố ý không lấy ra hết toàn bộ thực lực, nhường cho đối thủ thắng lợi. Ta tìm không được từ tiếng Việt nào chuẩn xác để thay vào cả -__-)
Nghiêm Thần liếc sang năm người của Ma giáo.
Viên Ngạo Sách được công nhận là đệ nhất cao thủ hiện thời, có người nói ngay cả khi Lăng Vân đạo trưởng nhắc đến, cũng phải mặc cảm. Ở đây dù cho có phần khiêm tốn, nhưng đại đa số vẫn kính phục. Nghe đồn trong Ma giáo cũng phụng hắn làm đệ nhất cao thủ.
Phùng Cổ Đạo, Hoa Tượng và Mạc Cư rất ít lộ diện trên giang hồ, võ công không biết sâu cạn, nhưng tóm lại là không hơn Viên Ngạo Sách.
Cuối cùng là Đoan Mộc Hồi Xuân. Võ công của hắn thì có khá nhiều người biết đến, nói là tương xứng với Trình Trừng Thành, nhưng còn thấp hơn một chút, nếu mình đấu với hắn, đó là nắm chắc.
Hắn nghĩ như vậy, ánh mắt liền dính trên người Đoan Mộc Hồi Xuân không dời đi được.
Phùng Cổ Đạo rất bình tĩnh mà nhìn một màn trước mắt, “Nếu đại biểu của bạch đạo các vị đã định, không bằng chúng ta thừa dịp sắc trời còn sáng, sớm so cho xong đi.”
Thái độ ung dung khoan thai của hắn hiển nhiên khiến cho người trong bạch đạo bất mãn, nhất thời tiếng ồn ào nổi lên bốn phía.
Viên Ngạo Sách đột nhiên nắm lên một nắm hạt dưa, mắt cũng không thèm chớp, thuận tay vung ra ngoài.
Tiếng kêu kinh hãi liên tục vang lên.
Không ít bạch đạo đầu tiên là che miệng, lập tức ngẩng đầu, trong mắt mỗi người đều ứa nước mắt, thần tình xúc động phẫn nộ, máu loãng còn không ngừng từ khe ngón tay chảy xuôi xuống.
Bất quá khắp nơi lại an tĩnh —— Răng rụng mất rồi.
Phùng Cổ Đạo cũng che miệng, có điều đó là không muốn để ý cười của mình tiết lộ ra quá rõ ràng, dù sao cũng có rất nhiều người cứ nhìn chằm chằm vào mình, khiến cho toàn thể nổi giận là không ổn rồi, “Như vậy, ai xuất chiến trước tiên?”
Nghiêm Thần muốn nói gì đó, rồi lại nhịn xuống.
Hắn không phải loại không đầu óc, cũng không phải không biết mình giật dây nhiều người trở thành con chim đầu đàn, nhưng làm người có đôi khi như vậy, khi bình tĩnh lại ngẫm nghĩ lại, hiểu được ngàn không nên vạn không nên, nhưng chuyện tới trước mắt, đầu nóng lên, không nên cũng thành nên.
“Ta!” Kỷ Vô Địch xung phong nhảy ra.
Đám người bạch đạo nghển cổ nhìn lại. Tuy rằng Kỷ Vô Địch được xưng là võ lâm đệ bát, nhưng chưa ai chân chính thấy được hắn ra tay, mỗi lần có chuyện gì, đều là nháy mắt một cái, Viên Ngạo Sách đã thành thạo đối phó. Hiếm khi có được cơ hội lần này, tự nhiên phải hảo hảo chứng kiến tuyệt học của Huy Hoàng môn.
Ánh mắt Phùng Cổ Đạo lặng lẽ chạm phải ánh mắt của Kỷ Vô Địch, sau đó mỉm cười nói, “Đoan Mộc, ngươi đánh trận đầu đi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân giật mình.
Nếu Phùng Cổ Đạo đã nói như vậy, hiển nhiên là nắm chắc mười phần, cũng không do dự, lập tức bước ra.
Đoan Mộc Hồi Xuân đã ra, người khác còn ở lại, Nghiêm Thần cũng đau lòng a!
Đối thủ này là hắn nhắm trước, không ngờ lại để Kỷ Vô Địch nhanh chân đến trước, sớm biết vậy, vừa nãy hắn đã xung phong rồi.
Trước mặt Ma giáo và bạch đạo vốn có một khoảng sân trống, lúc này dùng để luận võ, hai bên đều tự lui về sau ba thước. Như vậy, sân luận võ cũng miễn miễn cưỡng cưỡng đủ rộng.
Kỷ Vô Địch thấy Đoan Mộc Hồi Xuân vào sân, mỉm cười ôm quyền nói, “Xuân Xuân, biệt lai vô dạng.”
Đoan Mộc Hồi Xuân cố giữ trấn định nói, “Đa tạ Kỷ môn chủ đã nhớ.”
“Vậy chúng ta bắt đầu thôi.”
“Kỷ môn chủ thỉnh.” Đoan Mộc Hồi Xuân vẻ mặt nghiêm túc.
Tuy chỉ là trận đầu tiên của hai bên, nhưng áp lực không thể coi thường.
Nếu Kỷ Vô Địch thua, sau đó còn có bốn người chờ xuất trận. Nhưng nếu Đoan Mộc Hồi Xuân thua, những người sau đó cũng không cần xuất trận.
Kỷ Vô Địch hai tay chắp sau lưng, thi thi nhiên nhiên nói, “Ta ra nhất chiêu Tiên nhân chỉ lộ.”
…
Không chỉ có Đoan Mộc Hồi Xuân ngây người, ngay cả mọi người trong bạch đạo cũng ngây dại.
Bất quá Đoan Mộc Hồi Xuân hoàn hồn rất nhanh, “Ta trả nhất chiêu Kiếm đãng bát hoang.”
“Ta lại tới nhất chiêu Quy yến hồi sào.”
“Ta ra Phân hoa phất liễu.”
“Chiêu Quy yến hồi sào này của ta xuất ra rất nhanh.”
“Hm, vậy ta Phân hoa phất liễu rồi lại Phân hoa phất liễu.”
“Ngô…”
.
.
Này này thì A Sách
TAM
Mọi người bạch đạo trợn mắt há mồm mà nhìn bọn họ khoa tay múa chân ngoài miệng, dưới chân không dời nửa bước.
Cho đến chiêu hai mươi bảy, Kỷ Vô Địch tới một câu, “Ta xoay người, Cuồng phong liêu lãng.”
Đoan Mộc Hồi Xuân giật mình. Chiêu này của Kỷ Vô Địch không thể nghi ngờ là đã đâm trúng tử huyệt của hắn, vô luận hắn dùng góc độ nào quay lại đều không thể cứu viện. Biện pháp duy nhất chính là lao tới phía trước, nhưng sau khi lao tới Kỷ Vô Địch chỉ cần thêm một kiếm, mình vẫn thua như thường.
Tĩnh lặng thình lình xảy ra khiến mọi người bạch đạo từ trong cơn buồn ngủ giật mình tỉnh giấc, mắt chăm chú nhìn không chớp lên sân đấu.
Không biết ai hô: “Mau tiếp! Nếu không thì chịu thua đi!”
“Ai nha!” Kỷ Vô Địch đột nhiên kêu lên, “Chiêu này xoay cố sức quá, ngã sấp xuống rồi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân vội nói, “Na Tra tham hải.”
Kỷ Vô Địch nói, “Kiếm có nhắm ngay cần cổ ta không?”
“Nhắm ngay rồi.” Đoan Mộc Hồi Xuân vừa kinh ra một thân mồ hôi lạnh, lúc này nói chuyện có chút khí hư bất ổn.
Kỷ Vô Địch thở dài nói, “Vậy ta chỉ đành chịu thua thôi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân thở ra một hơi, “Đa tạ.”
Nghiêm Thần ngồi không yên, bỗng nhiên đứng bật dậy nói, “Kỷ Vô Địch, ngươi cư nhiên phóng thủy?”
Kỷ Vô Địch biếng nhác xoay người nhìn hắn, “Ta phóng thủy chỗ nào?”
“Ngươi vừa nãy còn không gọi là phóng thủy?” Mắt thấy thắng lợi đang nhìn, hắn cư nhiên ngã sấp xuống… Nhưng lại là ngã giả! Trong văn đấu mà có té ngã, đúng là mới nghe lần đầu!
Kỷ Vô Địch ngu ngơ nói, “Ngươi có đánh rắm không? Ngươi có ợ hơi không?”
Nghiêm Thần phẫn nộ quát, “Ngươi có ý gì?”
Kỷ Vô Địch nói, “Ngươi có quản được bản thân mình đánh rắm hay ợ hơi không, ngươi quản ta té hay không té làm gì?”
Phùng Cổ Đạo đứng lên nói, “Kỷ môn chủ trước đó xuất chiêu Vạn lý truy phong, thế đi ào ào, bỗng nhiên xoay người sử xuất Cuồng phong liêu lãng quả thật dễ mất trọng lượng mà té ngã. Kỷ môn chủ cư nhiên suy xét đến cả điểm này, không chiếm nửa điểm tiện nghi, không hổ là chưởng môn đại phái, khí độ bất phàm.”
Kỷ Vô Địch đắc ý nhướng nhướng mi, “Không dám không dám.”
“…” Nghiêm Thần bị chặn họng nói không nên lời.
Vô luận quá trình hoang đường tới cỡ nào, kết quả vô lý tới cỡ nào, trận tỷ thí đầu tiên đã thua sau khi Kỷ Vô Địch té ngã.
Kể từ đó, người tỷ thí trận thứ hai càng phải cẩn thận.
Nghiêm Thần còn đang do dự có cần ra trận trước hay không, chợt nghe Kỷ Vô Địch nói, “A Chung, ta thua trận rồi, ngươi thay ta giành lại mặt mũi đi.”
…
Ngươi thua là tại vì ngươi muốn thua!
Đây là tiếng lòng của hầu hết mọi người ở đây.
Bất quá không ai nói ra, tất cả mọi người mắt mở trừng trừng nhìn Chung Vũ vào sân, chờ hắn giành lại thứ gọi là mặt mũi cho Kỷ Vô Địch.
Từ sau khi Chung Vũ giết minh chủ Lam Diễm minh, lại treo lên danh hiệu võ lâm minh chủ, địa vị của hắn trong chốn võ lâm đã tiến triển cực nhanh. Tuy rằng trên danh nghĩa vẫn là đường chủ của Huy Hoàng môn, nhưng trong cảm nhận của nhiều người, hắn là cao thủ mà trên giang hồ đều biết, thân phận cũng như chưởng môn một phái.
Cho nên khi hắn ra sân, trong cảm nhận của đại đa số mọi người vẫn là chờ mong.
Ánh mắt Phùng Cổ Đạo đảo qua vẻ mặt của Lăng Vân, Từ Ân, Nghiêm Thần, quay đầu nói với Hoa Tượng, “Trận này phiền Hoa trưởng lão xuất mã.”
Hoa Tượng giơ tay sửa sang hoa tươi trên đầu, khom lưng lôi ra một cái bao tải ở dưới ghế, lại từ trong bao tải lấy ra một cái cuốc, nói, “May là ta chuẩn bị sớm.”
Mạc Cư nhìn cái cuốc rỉ sắt loang lổ, vô cùng thê thảm của nàng, liền đem thiết quải của mình đưa tới trước mặt nàng, “Hay là dùng của ta đi?”
Hoa Tượng đẩy ra thiết quải của ông, cười tủm tỉm giơ cái cuốc lên nói, “Mặc dù đã rất lâu không dùng, nhưng ta vẫn có cảm tình với nó.” Dứt lời, nàng phủi phủi váy, cầm cái cuốc trong tay, lộn nhào một cái xoay người lên sân.
…
?
Nghiêm Thần nhìn Hoa Tượng đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, mặt không biểu tình nói, “Ngươi bay lố rồi.”
Hoa Tượng bĩu môi nói, “Ta cố ý đó, ta thích đảo ngược trở lại.”
Nàng vừa nói xong cũng không thèm quay đầu lại mà đảo người về, đứng xéo bên phải Chung Vũ.
Chung Vũ lãnh đạm nhìn nàng một cái, “Ra tay đi.”
“Ngươi muốn so như thế nào?” Thấy biểu tình của Kỷ Vô Địch, Hoa Tượng trong lòng biết rõ Chung Vũ sẽ phóng thủy, nhưng rốt cuộc hắn muốn phóng thủy như thế nào, mình nên phối hợp như thế nào, trong lòng vẫn không rõ.
Chung Vũ nói, “Tùy tiện.” Hắn run tay lên, xuất kiếm.
Mọi người bạch đạo thiếu chút nữa rơi lệ đầy mặt, bọn hắn còn tưởng lại phải nghe một trận liều mạng so bì tên chiêu thức nữa chứ.
—— Thấy vũ khí thật không dễ dàng.
Kỷ Vô Địch ở ngoài sân la lớn, “A Chung, nên lấy lại mặt mũi cho ta a. Mặt mũi!”
Chung Vũ không thèm quay đầu lại, chỉ vẩy kiếm lên.
Hoa Tượng có chút không chắc, hướng hắn liều mạng nháy nháy mắt.
Chung Vũ nửa ngày không phản ứng.
…
Không lẽ lần này làm thiệt sao?
Hoa Tượng không dám sơ suất, quơ cái cuốc, đem sở học cả đời thỏa thích thi triển ra.
Chung Vũ một tay đặt sau lưng, chỉ dùng tay phải nhẹ nhàng hóa giải.
Khoảng chừng đấu tới bảy tám chiêu, mọi người bạch đạo thoáng yên tâm. Thoạt nhìn võ lâm minh chủ quá quan trảm tướng tuyển ra này vẫn rất đáng tin.
Đến khi hai người chiến tới chiêu thứ hai mươi, bọn hắn hoàn toàn yên tâm rồi. Hiện tại thoạt nhìn, thắng là chắc chắn, chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.
Đến chiêu thứ hai mươi lăm, Hoa Tượng đã lộ ra thất thế, ngay cả tóc mai cũng có chút tán loạn.
Ai ngờ tới chiêu thứ hai mươi sáu, đương lúc mọi người cho rằng Chung Vũ chỉ cần nhẹ nhàng đâm kiếm về phía trước, trận tỷ thí này có thể xong xuôi —— Chung Vũ thu kiếm.
“Hoa trưởng lão võ công cao cường, Chung Vũ cam bái hạ phong.”
Nói xong, cũng không thèm để ý biểu tình của những người khác, cứ khí định thần nhàn như vậy mà đi ra sân.
Kỷ Vô Địch vỗ vỗ bờ vai của hắn nói, “Ừm, không tồi.”
…
Không tồi?
Đại đa số bạch đạo thiếu chút nữa trừng tới lọt tròng mắt.
Vừa nãy là ai ở ngoài kêu réo ầm ĩ, bảo hắn giành lại mặt mũi cho mình? Tại sao vừa xoay người, đã thua còn lấy được một câu không tồi?
Nghiêm Thần là người đầu tiên không kiềm chế được, đứng lên nói, “Kỷ môn chủ, ngươi có nên giải thích một chút không!”
“Ta hai mươi bảy chiêu thua, hắn hai mươi sáu chiêu thua, rõ ràng là bản môn chủ kỹ cao một bậc, chẳng lẽ không phải giành lại mặt mũi sao?” Kỷ Vô Địch đối với biểu hiện của Chung Vũ cảm thấy phi thường thỏa mãn.
Bạch đạo câm lặng.
Đầu bên kia, Phùng Cổ Đạo mỉm cười nói với Hoa Tượng đã đánh tới mồ hôi nhễ nhại, “Hoa trưởng lão vất vả rồi.”
Hoa Tượng đem cái cuốc nặng nề cuốc lên mặt đất, lau một tầng mồ hôi nói, “Đúng là vất vả. Sớm biết làm theo kiểu đó, ta đã trực tiếp đánh một bộ tứ bình quyền, hà tất cực nhọc như vậy.”
(Tứ bình quyền: một trong những quyền thuật của Hoàng Lâm phái Tứ Xuyên.)
Phùng Cổ Đạo sờ sờ mũi.
Huy Hoàng môn quả nhiên không chịu thiệt. Dù có thua, cũng thua đến đẹp đẽ, để người thắng không có một nửa cảm giác thành tựu.
Hắn nói với Nghiêm Thần lúc này sắc mặt đã đen như than đá, “Không biết tiếp theo Nghiêm đại hiệp chuẩn bị phái ai ra sân?”
Nghiêm Thần do dự.
Không đề cập tới những phiền phức của Huy Hoàng môn từ hành vi ngày hôm nay, đây đều là chuyện mà sau này tự thân Huy Hoàng môn phải đối mặt. Mà quan trọng nhất lúc này, là làm thế nào thắng được một trận trong ba trận còn lại.
Chỉ là có vết xe đổ từ Huy Hoàng môn, hắn phải suy xét đến khả năng Võ Đang Thiếu Lâm sẽ làm bừa.
Có thể bọn họ sẽ không trắng trợn như Huy Hoàng môn, nhưng cũng khó đảm bảo sẽ không âm thầm thông đồng với Ma giáo.
Lúc này xem ra, có hy vọng nhất ngược lại chính là mình – người có bài danh thấp nhất. Cũng chính vì vậy, cho nên hắn mới càng thêm do dự. Nếu như mọi chuyện đúng như dự liệu của hắn, Võ Đang Thiếu Lâm đã âm thầm đạt thành hiệp nghị với Ma giáo, như vậy người mà mình có khả năng sẽ đối chiến nhất chính là Viên Ngạo Sách.
Bởi vì đối phương chỉ cần đánh thắng hắn, là có thể thắng toàn bộ năm trận.
Phùng Cổ Đạo thấy sắc mặt hắn âm tình bất định, rề rà không chịu đưa ra quyết định, liền nhìn về phía Lăng Vân đạo trưởng và Từ Ân phương trượng nói, “Không biết hai vị tiền bối ai nguyện ý ra sân lần này?”
Từ Ân phương trượng chậm rãi đứng lên, “A di đà phật, hãy để lão nạp vì Lăng Vân đạo huynh phao chuyên dẫn ngọc*.”
*(phao chuyên dẫn ngọc: ý khiêm tốn là dùng kỹ năng thô thiển của mình để làm nền cho sự cao minh của người khác)
Kỷ Vô Địch bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi nói, “Sắc trời không còn sớm, nên về nhà ăn cơm thôi.”
Phùng Cổ Đạo tâm niệm khẽ động, lại cười nói, “Kỷ môn chủ nói rất đúng, sắc trời không còn sớm, chi bằng chúng ta tỷ thí cả ba trận có được không?”
Nếu là tỷ thí một đối một, Lăng Vân đạo trưởng dù có phóng thủy cũng rất khó làm được thần không biết quỷ không hay. Thế nhưng nếu trên sân có sáu người, như vậy có nhiều cơ hội làm chuyện lén lút hơn.
Con mắt Nghiêm Thần đồng thời sáng lên. Không sai, hắn hiện tại sợ nhất chính là gặp phải Viên Ngạo Sách, nhưng nếu có người khác cùng vào sân, với thân phận địa vị của Lăng Vân đạo trưởng và Từ Ân phương trượng, tất nhiên sẽ chọn đối thủ khó đấu nhất, như vậy vô luận như thế nào thì người đấu với Viên Ngạo Sách cũng sẽ không tới lượt mình.
Thế nhưng Ma giáo quỷ kế đa đoan, cũng không thể đem toàn bộ tiền cược hạ xuống một ván, để tránh rơi vào cái tròng của bọn chúng.
Trong lòng có suy tính, Nghiêm Thần tiện thể nói, “Sân đấu nhỏ hẹp, nếu sáu người cùng lên, sợ là không thể thi triển được. Không bằng cứ để ta và Từ Ân phương trượng lên trước lĩnh giáo cao chiêu.” Hắn chọn Lăng Vân làm phòng tuyến cuối cùng là đã trải qua suy tính cặn kẽ. Thứ nhất, Lăng Vân đạo trưởng là đệ nhất cao thủ trong bạch đạo, mặc dù gặp phải Viên Ngạo Sách cũng không quá chênh lệch. Để ông lưu thủ, có thể khiến Ma giáo ném chuột sợ vỡ đồ, tốt nhất là không dám sớm phái Viên Ngạo Sách ra. Thứ hai, Lăng Vân đạo trưởng có thể nói là người đứng đầu trong võ lâm bạch đạo, hắn không tin dưới ánh mắt của đông người như thế, ông lại dùng danh dự khổ tâm tích lũy vài chục năm ra để làm lợi thế viện trợ Ma giáo.
Từ một góc độ nào đó mà nói, tính toán của Nghiêm Thần quả thực khiến cho Phùng Cổ Đạo khó xử.
Theo lý thuyết, lúc này lưu lại Viên Ngạo Sách, để mình và Mạc Cư lên sân mới là phương án tốt nhất. Nếu đổi thành trước khi bị thương, hắn nhất định sẽ chọn lựa như thế. Nhưng lúc này vết thương nơi thắt lưng chưa lành, dù cho may mắn thắng được Nghiêm Thần, cũng tuyệt đối không thắng được Từ Ân phương trượng cương trực công chính, có nề có nếp. Mà Mạc Cư lại không phải đối thủ của Từ Ân phương trượng.
“Thế nào?” Nghiêm Thần thấy Phùng Cổ Đạo thật lâu không nói, trong lòng biết cách làm của mình tất nhiên ngoài dự liệu của hắn, không khỏi đắc ý một phen.
“Theo ý của Nghiêm đại hiệp vậy.” Phùng Cổ Đạo quay đầu nhìn về phía Viên Ngạo Sách.
Viên Ngạo Sách nói, “Một mình ta ra sân cũng được.”
“Ổn thỏa là trên hết.” Phùng Cổ Đạo dừng một chút, hạ giọng nói, “Ngươi không cảm thấy Nghiêm Thần hùng hổ dọa người, rõ ràng là không biết sợ sao?”
Viên Ngạo Sách mâu quang trầm xuống, “Ý người là?”
“Có vài phần giống như chó cậy gần nhà.” Phùng Cổ Đạo dừng lại, cao giọng nói, “Từ Ân phương trượng và Nghiêm đại hiệp sẽ giao cho ngươi và Mạc trưởng lão.”
Phùng Cổ Đạo: Phong thủy luân lưu chuyển.
NHẤT
Ba ngày trôi qua trong nháy mắt.
Tri phủ Khai Phong biết được bọn hắn bố trí địa điểm ở Ngũ Lý đình ngoại thành, vô cùng vui vẻ, lập tức sai người cung cấp miễn phí bàn ghế chung trà ấm nước, trái cây ăn vặt, bố trí hội trường, để tránh tới lúc đó bọn hắn đổi ý, chơi trò hồi mã thương lại tới trong thành gây chuyện.
Tính toán của tri phủ rất là rầm rộ, nhưng lại khổ cho những thợ mộc trong thành.
Lúc trước bọn bạch đạo giang hồ kia cho rằng phải tự mang ghế, vì vậy điên cuồng đặt hàng, còn ép buộc người ta phải làm. Thợ mộc đều là lương dân, nào dám so bì cao thấp với bọn hắn, vì vậy ngay cả tiền đặt cọc cũng không dám đòi liền liên tục làm ngày đêm không nghỉ. Bây giờ tri phủ đại nhân hùng hồn giúp đỡ, những chiếc ghế gỗ kia tự nhiên thành hàng ế. Có lương tâm thì còn chạy tới nói một tiếng hủy đặt, thuận tay ném cho vài đồng xem như bồi thường, vô lương tâm thì đừng nói tiền đồng, ngay cả bàn chân cũng chả thấy.
Trong một thời gian ngắn, ghế ở Khai Phong đại hạ giá.
Buổi trưa vừa đến.
Các đại phái bạch đạo đã sớm ngồi đầy chỗ. Có vài chưởng môn môn phái nhỏ tới muộn, không tìm được chỗ ngồi, đành mang theo đệ tử loay hoay xung quanh.
Nhưng vô luận chật chội cỡ nào, vị trí của bọn Lăng Vân đạo trưởng và các đại phái của bạch đạo vẫn còn trống.
Có một người thô lỗ tìm vị trí đến choáng váng, chỉ vào chỗ ngồi trống bên kia thốt ra một câu, “Đó không phải chỗ ngồi sao chứ?”
Đứng bên cạnh hắn, đồng môn cũng đang tìm chỗ mồ hôi nhễ nhại thuận tay búng hắn một cái, “Đó là chỗ của Ma giáo. Đồ ngốc!”
“Kỳ thực ta cũng không ngại nhường ra đâu.”
Phùng Cổ Đạo, Viên Ngạo Sách và các trưởng lão theo làn gió mát đi tới.
Hội trường vốn đang lộn xộn nhất thời yên lặng. Có vị trí thì vội vàng ngồi xuống, không vị trí thì vội vàng đứng yên.
Nói chung, khi bọn Phùng Cổ Đạo xuất hiện, cảnh tượng trước Ngũ Lý đình hoàn toàn có thể dùng từ trang nghiêm để hình dung.
“Minh Tôn quả nhiên thủ tín thủ thì.” Lăng Vân đạo trưởng đứng dậy chào đón.
(thủ tín thủ thì: giữ chữ tín và đúng giờ)
Từ Ân phương trượng cũng theo đứng lên.
Những chưởng môn khác tuy rằng không tình nguyện, nhưng cũng không dám làm mình làm mẩy với hai vị này, chỉ đành nhất nhất đứng lên.
Phùng Cổ Đạo cười tủm tỉm nhất nhất chào hỏi, thần tình thong dong, giống như bạn lâu năm.
Tung Sơn chưởng môn Tôn Ngọc Lương nói, “Lần trước gặp Minh Tôn, Minh Tôn còn đeo mặt nạ. Ta còn tưởng trên mặt Minh Tôn có tật, không ngờ người thật lại trẻ tuổi như vậy. Chỉ là không biết chuyện gì đã khiến Minh Tôn không còn che che lấp lấp, dám xuất đầu lộ diện như thế này?”
“Hắn có người trong lòng rồi, Tôn chưởng môn, ngươi hết đất diễn.” Kỷ Vô Địch ngồi dựa trên ghế, biếng nhác nói.
Nguyên bản một đám người đứng, chỉ có mình hắn ngồi thì không ai thấy được, nhưng vừa mở miệng, ánh mắt mọi người liền dời tới. Lần này theo hắn đến tham gia còn có Chung Vũ. Chung Vũ chưa bao giờ để ý tới những cử chỉ ly kinh bạn đạo* của hắn. Dù sao trong mắt hắn, Kỷ Vô Địch làm gì cũng không vừa mắt. Nếu làm gì cũng không vừa mắt, vậy tự nhiên hắn làm cái gì cũng lười để ý.
*(ly kinh bạn đạo: chỉ những hành động trái với nguyên tắc và lý lẽ bình thường)
Tôn Ngọc Lương vốn đã không có hảo cảm với Kỷ Vô Địch. Nhất là mối quan hệ loạn thất báo tao không rõ ràng giữa Kỷ Vô Địch và Viên Ngạo Sách càng khiến hắn khinh thường. Cho nên lập tức giận tái mặt, phát cáu, “Kỷ môn chủ, ngươi không biết giữ miệng cũng phải có chừng mực!”
“Đã không giữ được, làm gì còn có chừng mực?” Kỷ Vô Địch ngu ngơ hỏi.
Tôn Ngọc Lương trừng hắn, nghiễm nhiên dùng lời lẽ trưởng bối răn dạy vãn bối, “Lệnh tôn đã trả bao nhiêu tâm huyết mới kiến lập được Huy Hoàng môn, thậm chí còn có danh vọng và địa vị như ngày nay. Ngươi làm con hắn, chẳng lẽ không biết giữ gìn danh dự, thận trọng từ lời nói đến việc làm, không để tâm huyết của hắn thành nước chảy về biển sao?”
Kỷ Vô Địch cười tủm tỉm nói, “Xem ra Tôn chưởng môn tự nhận là thích hợp làm con của cha ta hơn cả ta luôn a.”
Lời vừa nói ra, đừng nói là Tôn Ngọc Lương và các chưởng môn khác có giao hảo với hắn, ngay cả Từ Ân phương trượng luôn luôn dễ tính cũng thấy hơi quá đáng, “A di đà phật. Kỷ môn chủ, xin nói cẩn thận.”
Kỷ Vô Địch nghiêm túc nói, “Thận của ta tuy rằng rất tốt, nhưng còn chưa tới mức sử dụng thận để nói.”
Tôn Ngọc Lương còn muốn nói gì đó, lại bị chưởng môn phái Tuyết Sơn Phương Thu Thủy ngồi bên cạnh nhẹ nhàng giật ống tay áo, sau đó hướng về phía của Phùng Cổ Đạo dùng mắt ra hiệu.
Tôn Ngọc Lương lần này hừ lạnh rồi ngồi xuống.
Thừa lúc bạch đạo nội chiến một lúc, bọn Phùng Cổ Đạo đã tự ổn định vị trí.
Lăng Vân đạo trưởng phát hiện tác dụng lớn nhất của mình trong võ lâm không phải là làm chưởng môn Võ Đang, thống lĩnh Võ Đang, cũng không phải làm trưởng lão Ma giáo, ám trợ Ma giáo, mà là điều tiết bầu không khí trong những trường hợp như vậy tại đại hội võ lâm. Ông bất đắc dĩ thở dài, trên mặt treo lên một nụ cười, “Không biết trải qua ba ngày suy xét, Minh Tôn đã nghĩ nên làm sao nói rõ việc này chưa?”
Chưởng môn các phái bị tổn hại của bạch đạo nghe vậy cũng vô thức nhìn sang Nghiêm Thần. Trong mắt lóe ra quang mang rõ ràng là tán thành lời bình lúc trước Nghiêm Thần nói về Lăng Vân đạo trưởng —— Đúng là một người hòa giải, nhưng lại là một người hòa giải rõ ràng nghiêng về Ma giáo. Nếu không thì tại sao trong chuyện này lại hỏi kẻ hại người trước? Đáng ra nên hỏi người bị hại mới đúng.
Phùng Cổ Đạo lại cười nói, “So với việc để ta ra một cái giá thấp, để các ngươi nâng, chẳng bằng các ngươi ra giá cao, để ta hạ đi.”
Nghiêm Thần soạt cái đứng bật dậy, mặt lộ vẻ giận dữ nói, “Cái gì giá thấp giá cao? Lẽ nào trong mắt ngươi dĩ nhiên là tới bàn chuyện làm ăn à?”
“Làm ăn cần chính là thành ý, nhận lỗi cần cũng là thành ý, tuy là hai chuyện, nhưng cũng có hiệu quả tốt như nhau thôi mà.” Phùng Cổ Đạo giả vờ không hiểu hỏi, “Chúng ta mang theo thành ý tràn đầy mà đến, có gì không được sao?”
Nghiêm Thần hừ lạnh nói, “Cưỡng từ đoạt lý (già mồm át lẽ phải).”
Trong mắt Viên Ngạo Sách lóe ra tia sáng lạnh, “Kiếm của ngươi đâu?”
Bầu không khí đột nhiên lạnh xuống.
Rất nhiều nhân sĩ bạch đạo rục rịch.
Những lời này của Viên Ngạo Sách đối với bọn hắn mà nói, chắc chắn là khiêu khích!
Tuy rằng giang hồ đồn đãi võ công của Viên Ngạo Sách sâu không lường được, nhưng bọn họ lần này chỉ tới năm người. Có câu song quyền nan địch tứ thủ, bọn hắn không tin bọn hắn nhiều người như vậy lại không đánh lại năm người bọn họ!
Lăng Vân đạo trưởng lại phải đi ra hòa giải, “Viên tiên sinh an tâm đừng nóng vội, Nghiêm đại hiệp cũng không phải có ý này.”
Những lời này của ông lại chọc cho những người khác trong bạch đạo bất mãn trong lòng. Cách xưng hô ‘Viên tiên sinh’ này hiển nhiên là cực kỳ khách khí, hơn nữa càng thể hiện sự thân cận so với ‘Nghiêm đại hiệp’.
Viên Ngạo Sách thản nhiên nói, “Ta chỉ muốn hỏi kiếm hắn ở đâu, có phải để ở nhà quên mang theo không thôi.”
Một đệ tử Thanh Thành đứng phía sau Nghiêm Thần đột nhiên nâng kiếm ra, cao giọng nói, “Kiếm của sư phụ ta ở đây, không phải để quên ở nhà.”
“… Ngu ngốc!” Nghiêm Thần giơ tay đẩy hắn trở lại.
Kỷ Vô Địch nói, “A Sách, chờ chừng nào chúng ta tuổi già sức yếu, ốm đau tại giường cũng phải tìm một đồ đệ có trí nhớ tốt như vậy.”
Viên Ngạo Sách nói, “Tám mươi năm sau hãy tính.”
…
Tuổi già sức yếu? Ốm đau tại giường? Tám mươi năm sau hãy tính?
Nghiêm Thần tức giận đến nỗi run rẩy cả người, huyết khí cuồn cuộn, chưa kịp suy nghĩ đã thốt lên, “Đã như vậy, chúng ta cứ ra giá đi!”
Con mắt Phùng Cổ Đạo đảo qua trên mặt các vị chưởng môn gần Lăng Vân đạo trưởng, thấy bọn họ đều lộ ra biểu tình giật mình, mới mỉm cười nói, “Vị này chính là…”
Nghiêm Thần vừa nói ra khỏi miệng, liền có vài phần hối hận. Dù sao rất nhiều người đang ngồi ở đây có địa vị lai lịch xếp trên hắn. Hắn nói như vậy, rõ ràng là bỏ bọn họ ở ngoài, lén kết thành đồng minh với những môn phái bị tổn hại. Nhưng lời tiếp đó của Phùng Cổ Đạo đem ảo não của hắn kích thành tức giận.
Lần đầu tiên Phùng Cổ Đạo không nhận ra hắn là chuyện có thể hiểu, dù sao hắn cũng rất ít đi lại trên giang hồ. Nhưng hôm nay trước mắt bao người lại hỏi như thế, rõ ràng là có ý khinh thường.
Hắn gằn từng chữ, “Thanh Thành, Nghiêm Thần.”
Phùng Cổ Đạo kinh ngạc hỏi, “Lão Ám Tôn có tới núi Thanh Thành?”
Nghiêm Thần dường như sớm biết hắn sẽ hỏi như vậy, cười lạnh nói, “Không có. Chỉ là không quen nhìn kẻ khác lấy mạnh hiếp yếu, cảm thấy bất bình mà thôi.”
Giang hồ nặng nhất là nghĩa khí.
Nghiêm Thần hiện tại tuyên bố mình thay những môn phái bị tổn hại ra mặt, bọn hắn tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, từng người từng người đều đứng lên cao giọng phụ họa.
Kỷ Vô Địch nhíu mày nói, “A Sách, lão Ám Tôn của các ngươi có nhiều lắm sao? Còn nhiều hơn cả người của toàn bộ các môn phái kia sao? Vậy là không tốt đâu, quá là lấy mạnh hiếp yếu đó.”
Viên Ngạo Sách không trả lời, chỉ là khóe miệng mang theo nụ cười khinh miệt.
Nghiêm Thần và Kỷ Vô Địch đã từng giao thủ, bắt đầu học được cách mắt điếc tai ngơ, “Minh Tôn muốn lật lọng?”
Ánh mắt của Phùng Cổ Đạo lần này rõ ràng dừng trên mặt các chưởng môn đại phái như Tôn Ngọc Lương, Phương Thu Thủy thật lâu, lâu đến nỗi trong lòng Nghiêm Thần càng lúc càng bồn chồn, mới lại cười nói, “Nếu Thanh Thành Nghiêm đại hiệp là đại biểu toàn bộ võ lâm, trượng nghĩa thẳng thắn, ta đây chỉ đành chăm chú lắng nghe.”
Nghiêm Thần biết rõ hắn đang khiêu khích ly gián, cũng chỉ có thể kiên trì nói, “Vô luận bạch đạo hay hắc đạo đều là đồng đạo trong giang hồ, giang hồ chuyện giang hồ, chúng ta hãy dùng võ định thắng thua đi.”
Phùng Cổ Đạo hời hợt hỏi, “Thua thì sao? Thắng thì sao?”
Nghiêm Thần trầm giọng nói, “Nếu các ngươi thua. Liền để lão Ám Tôn từ cửa Đông của Khai Phong tam quỳ cửu khấu* đến Tam Vị lâu, hướng chư vị chưởng môn tạ tội!”
*(quỳ ba cái dập đầu chín cái, đây là phương thức hành lễ mang tính tôn trọng nhất)
Kỳ thực điều kiện này không khớp với kết quả ngày hôm qua thảo luận ra. Theo ý định ban đầu của các chưởng môn, chỉ là bảo lão Ám Tôn đến Tam Vị lâu kính trà nhận sai mà thôi. Nghiêm Thần nói như vậy, rõ ràng là đem món nợ minh trào ám phúng của Phùng Cổ Đạo, Viên Ngạo Sách và Kỷ Vô Địch vừa nãy tính luôn một lượt.
Các chưởng môn không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Phùng Cổ Đạo mặt không đổi sắc hỏi, “Chỉ là như vậy?”
“Đương nhiên không chỉ như vậy.” Nghiêm Thần hiện tại là đang nâng điều kiện, “Sau khi các đại phái bị tập kích, danh dự rơi xuống ngàn trượng. Ma giáo phải bồi thường.”
“Bao nhiêu?”
“Mỗi phái một vạn lượng.”
Bốn phía vang lên tiếng hít thở thật dồn dập.
Phùng Cổ Đạo mỉm cười, “Còn gì nữa?”
“Ma giáo lão Ám Tôn sở dĩ dám hoành hành ngang ngược như vậy, chính là ỷ vào thế lực của Ma giáo. Để ngăn chuyện như thế sẽ xảy ra lần nữa, Ma giáo phải đem toàn bộ phân đà rút khỏi Trung Nguyên!”
Nguyên bản các môn phái bạch đạo đang bất mãn, nghe được điều kiện này, đều trấn tĩnh.
Không nhắc tới hai điều kiện trước, điều kiện phía sau đều rất có lợi cho mỗi môn phái của bạch đạo.
Con mắt Phùng Cổ Đạo khẽ nheo lại, tự tiếu phi tiếu nói, “Dễ thôi.”
.
.
Này thì Chung Vũ
NHỊ
Nghiêm Thần ánh mắt sáng lên, khóe miệng ức chế không được mà cong cong, “Minh Tôn nói như thế, là đáp ứng rồi?”
Phùng Cổ Đạo thản nhiên hỏi, “Không biết… Nếu các ngươi thua thì sao?”
Nghiêm Thần khựng lại. Tuy rằng kết quả thảo luận đêm qua nhất trí nói bọn hắn tuyệt đối không được thua, nhưng nói ra bên mép vẫn có vài phần do dự. Bởi vì ai nói ra, thì người đó phải gánh lấy trọng trách. Thời buổi này lời hay ứng nghiệm thì người khác chắc gì thật tình cảm tạ ngươi, lời xấu trở thành sự thật người khác cũng tuyệt đối sẽ hận chết ngươi.
Sự đứng hình của hắn không khỏi khiến cho lực chú ý của mọi người đều tập trung lại.
Kỷ Vô Địch cười tủm tỉm nói, “Đừng sợ đừng sợ, cứ mạnh dạn nói. Dù sao da mặt ngươi cũng dày, đến lúc đó quỳ xuống đất khóc lóc lăn lộn chối biến là được.”
Nghiêm Thần tại núi Thanh Thành là nhân vật thứ ba ngoài Tạ Nhất Định, Trình Trừng Thành. Hơn nữa luận bối phận, Trình Trừng Thành còn phải gọi hắn một tiếng sư thúc, đi tới đâu cũng là một đám người kinh sợ. Tới nơi này, thân phận thấp hơn một bậc không nói, còn liên tiếp bị người khác châm chọc khiêu khích, điều này khiến cho tính tính vốn dễ nóng giận của hắn càng thêm táo bạo khó kiềm chế, lập tức lý trí vút bay, “Kỷ Vô Địch, ngươi rốt cuộc đứng bên phe nào?”
Kỷ Vô Địch bắt chéo chân, “Ta đây không phải đang ngồi sao?”
“Ngươi một lòng nói giúp Ma giáo, rốt cuộc muốn gì đây?” Nghiêm Thần làm khó dễ.
Bọn người Phương Thu Thủy, Tôn Ngọc Lương trong lòng thầm kêu một tiếng đồ ngu.
Kỷ Vô Địch nghiêng về bên Ma giáo là rõ rành rành, nhưng lời này bây giờ không thể nói trắng ra như thế. Tính tình của Kỷ Vô Địch không sợ trời không sợ đất, ngươi không cãi lý với hắn, hắn còn đâm chọt, ngươi cãi lý với hắn, lỡ như hắn bối rối, có thể sẽ trực tiếp kéo toàn bộ Huy Hoàng môn thêm vào Ma giáo.
Nhưng thật ra Kỷ Vô Địch không hề bối rối như bọn hắn nghĩ, chỉ hời hợt nói, “Ta chỉ là không quen nhìn ai đó lúc nói tới người khác làm sao làm sao thì vênh váo hống hách, nói tới mình thế nào thế nào thì lại sợ đầu sợ đuôi… thế thôi.”
Phùng Cổ Đạo theo gió thúc ngựa, “Kỷ môn chủ không chỉ nhìn rõ mọi việc, hiểu thấu mọi việc, mà còn bênh vực lẽ phải, thấy nghĩa thì làm.”
Kỷ Vô Địch nói, “Nhiều lúc ta còn không thèm nhặt của rơi.”
Phùng Cổ Đạo kinh ngạc, “Lúc nào?”
Kỷ Vô Địch hất cằm với hắn, “Ngươi ném thử một miếng vàng là biết liền.”
“Thật ra ta tin Kỷ môn chủ, bất quá có ai đó…” Phùng Cổ Đạo nhìn về phía Nghiêm Thần.
Nghiêm Thần giận run, lý trí nguyên bản bay a bay còn chưa bay xa, những lời này hay rồi, trực tiếp đá nó vọt tới chín tầng mây. Hắn cả giận nói, “Nếu chúng ta thua, món nợ này của lão Ám Tôn, chúng ta xóa bỏ!”
Phùng Cổ Đạo tinh thần khẽ chấn, “Lời này là ý của một mình Nghiêm đại hiệp hay sao?”
Nghiêm Thần đứng ở nơi đó, xung quanh vắng tanh.
Nghiêm Thần mặt dày nhất thời không nhịn được, tàn bạo quay đầu trừng những người khác.
Trên đầu chữ lợi là một thanh đao.
(chữ “lợi” 利 có một nét “đao”刂 ngay bên phải ấy)
Trên đầu phẫn nộ là hai thanh đao.
Những môn phái bạch đạo tổn hại bị ánh sáng trên hai thanh phong nhận (lưỡi sắc) chiếu đến mức hai mắt nhất thời tối đen, mấy kẻ nhát gan đứng lên trước tỏ thái độ, nói ủng hộ gì gì đó, ngay sau đó những môn phái khác cũng không tiện tiếp tục khoanh tay đứng nhìn, mỗi người đều nói lấy Nghiêm đại hiệp như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Nghiêm Thần lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà quay đầu lại.
Ngón tay Phùng Cổ Đạo nhẹ nhàng xoa lên tay vịn, “Vậy so thế nào?”
“Ta đã nói rồi, giang hồ chuyện giang hồ, phân tranh của người trong giang hồ đương nhiên là dùng luận võ đến kết thúc.”
Viên Ngạo Sách liếc sang hắn, hờ hững nói, “Hình như trước đó cũng là dùng luận võ bắt đầu thì phải?”
Nghiêm Thần cứng họng, tiếp tục nói, “Chúng ta dùng quy định mười một thắng sáu, người đã luận võ không thể tiếp tục trận khác.” Hắn đã tìm hiểu, cao thủ lợi hại chân chính của Ma giáo tại Khai Phong toàn bộ đều ở đây, phân đà chủ là một cao thủ buôn bán, nhưng võ công lại rất qua loa bình thường.
Cho nên Nghiêm Thần vừa dứt lời, Kỷ Vô Địch liền vỗ bàn cười to.
Bởi vì Viên Ngạo Sách, Phùng Cổ Đạo, Hoa Tượng, Mạc Cư, Đoan Mộc Hồi Xuân cộng lại chỉ có năm người. Chẳng khác nào nói mặc dù bọn họ toàn thắng cũng vô dụng, bởi vì quy định là sáu thắng, nhưng lại không được tiếp tục trận khác.
Nhưng ngoại trừ hắn thì chẳng có ai cười.
Bạch đạo ngoại trừ trầm mặc chính là trầm mặc.
Chuyện hoang đường đứng trước lợi ích thì không chỉ không hề hoang đường, mà lại cực kỳ khả ái.
Tôn Ngọc Lương thản nhiên nói, “Ma giáo không đủ nhân thủ.”
Bọn Phùng Cổ Đạo có chút kinh ngạc, vì tại thời điểm mấu chốt mà nói thay Ma giáo, chẳng khác nào đứng ở mặt đối lập với bạch đạo khi phân chia miếng bánh lớn này.
“Cho nên Ma giáo có thể tìm thêm sáu người đến.” Tôn Ngọc Lương nghiêm trang nói tiếp.
Phùng Cổ Đạo bật cười, Viên Ngạo Sách hừ lạnh. Thì ra hắn không định chết suông, còn muốn lập đền thờ.
Từ Ân phương trương và Lăng Vân đạo trưởng trao đổi ánh mắt.
Thiếu Lâm và Võ Đang đều không liên quan đến thương trường buôn bán. Cho nên miếng bánh này đối với bọn họ mà nói, không hề có sức hấp dẫn. Nhưng dù vậy, lúc này bọn họ không thể tùy tiện mở miệng. Dù cho Thiếu Lâm Võ Đang là đại phái, nhưng cũng không dám trắng trợn đắc tội với toàn bộ bạch đạo như Huy Hoàng môn. Dù sao Thiếu Lâm Võ Đang cũng là truyền thừa trăm năm, hơn nữa bọn họ cũng không phải Kỷ Vô Địch.
Từ Ân phương trượng châm chước tìm từ, chốc lát lại nói, “Theo lão nạp thấy, mười một trận thì hơi nhiều quá.”
Lăng Vân đạo trưởng tiếp ngay một câu, “Bần đạo cũng có ý này. Nếu là luận võ, không bằng ba trận hai thắng?”
Ba trận hai thắng quá không an toàn!
Đây là tiếng lòng của đại đa số đồng đạo.
Phùng Cổ Đạo thấy bạch đạo mang dáng dấp nhăn nhăn nhó nhó lại hai mắt tỏa sáng, chí nguyện nhất định phải đạt, trong lòng vừa cười nhạt vừa tính toán. Những tên bạch đạo này suy nghĩ quá ngây thơ. Mười một trận sáu thắng? Hắn còn có một trưởng lão nằm vùng tại Võ Đang, hơn nữa có ông là thắng chắc. Huống chi còn có Huy Hoàng môn ở bên, võ công của Kỷ Vô Địch tuy rằng không được, hắn đã có một Chung Vũ võ công cao tuyệt đỉnh, chỉ cần Kỷ Vô Địch bảo Chung Vũ tạm thời thêm vào Ma giáo, vậy bọn họ đã nắm chắc thắng lợi rồi. Dù sao ba người có võ công cao nhất nơi này là Viên Ngạo Sách, Lăng Vân đạo trưởng và Chung Vũ.
Nhưng, vì một trận tỷ thí nho nhỏ mà khiến hắn phải đem con bài chưa lật là vị trưởng lão ẩn giấu vài chục năm mở ra…
Hắn không cam lòng.
“Nếu như, chỉ có năm người chúng ta thì sao?” Hắn nhìn Nghiêm Thần, đạm nhiên cười nói.
Nghiêm Thần bỗng nhiên cảm giác áp lực từ bốn phương tám hướng tụ tập lại.
Nhưng hắn nghĩ đây là áp lực, càng là kỳ vọng, nói rõ võ lâm bắt đầu nhìn thẳng vào hắn, chú mục hắn, vì vậy tinh thần phấn chấn nói, “Chẳng lẽ Minh Tôn trong lòng hổ thẹn, muốn không chiến mà hàng?”
Phùng Cổ Đạo mỉm cười.
Nói tiếp chính là Kỷ Vô Địch, “Hắn là muốn xem da mặt của ngươi còn có thể dày tới trình độ nào nữa.” Hắn dừng một chút, lại thở dài nói, “Trách không được nãi nãi ta hay nói, làm người phải dùng cái đầu a dùng cái đầu.”
Chung Vũ luôn trầm mặc lúc này cũng nhịn không được hỏi, “Ngươi gặp nãi nãi của ngươi hồi nào?” Rõ ràng ngay cả bọn họ cũng chưa từng thấy, lúc Kỷ Huy Hoàng xuất hiện thì là một tên đại quang côn (độc thân).
“Chưa có gặp. Bà ấy báo mộng cho ta đó.” Kỷ Vô Địch nói, “Có thể thấy được dùng đầu óc là chuyện quan trọng cỡ nào.”
Nghiêm Thần hít một hơi thật sâu nói, “Nếu như Minh Tôn cố ý không thêm người…”
“Thì sao?” Phùng Cổ Đạo nhướng mi nhìn hắn.
Nghiêm Thần do dự nhìn thoáng qua phía sau.
Con mắt của những người trong bạch đạo cũng long lanh nhìn hắn.
Phùng Cổ Đạo cũng không hối thúc, tùy ý hắn ở nơi đó nhìn sang bên trái nhìn sang bên phải, trái lắc phải xoay.
Xoay cả buổi, Nghiêm Thần cũng có chút không chống đỡ nổi, thẳng thắn cắn răng một cái nói, “Năm trận năm thắng.”
Phùng Cổ Đạo giả vờ không hiểu mà hỏi, “Ý của Nghiêm đại hiệp là?”
Lời đã ra khỏi miệng, Nghiêm Thần cũng bất chấp bất cứ giá nào, “Tổng cộng năm trận, nếu Ma giáo có thể thắng cả năm trận… Thì là chúng ta thua.”
Phùng Cổ Đạo chậm rãi nói, “Ý của Nghiêm đại hiệp là, phải thua cả năm lần mới chịu thua, phải không?”
Nghiêm Thần bày ra biểu tình đúng thì thế nào.
“Đây là ý của toàn bộ võ lâm đồng đạo trong bạch đạo?” Phùng Cổ Đạo quét mắt nhìn quanh.
Kỷ Vô Địch, Lăng Vân đạo trưởng và Từ Ân phương trượng vô thức muốn phủi sạch quan hệ, nhưng những bạch đạo khác lại không cho bọn họ cơ hội này, một đợt tiếp một đợt đứng dậy phụ họa, giống như sợ mình đứng lên chậm, một hồi sẽ không nhận được phần nhiều trong miếng bánh lớn này.
Phùng Cổ Đạo nói, “Không biết Nghiêm đại hiệp chuẩn bị phái ai xuất trận?”
Nghiêm Thần vừa định điểm danh, nghĩ lại, không đúng, cái từ ‘phái’ này rõ ràng là cái bẫy.
“Minh Tôn nói quá lời, Nghiêm mỗ có tài đức gì? Chỉ là thay các chưởng môn bạch đạo truyền một lời.” Hắn trước tiên đem địa vị của mình hạ thấp, để thư hoãn tâm tình của những chưởng môn bạch đạo vừa bất mãn vì hắn tự tiện chủ trương kia, nhưng đề tài vừa chuyển, thái độ vênh mặt hất hàm lại trở về, “Chỉ là Thiếu Lâm Võ Đang Huy Hoàng môn ba vị chưởng môn đều đang ngồi, tự nhiên phải ưu tiên.”
Nguyên bản ba danh ngạch được lấy ra, là tuyệt đối không có vấn đề. Nhưng Kỷ Vô Địch từ nãy tới giờ vẫn luôn liên tiếp liếc mắt đưa tình với Ma giáo, đối chọi với bạch đạo, lúc này bảo hắn đại biểu bạch đạo xuất trận, có mùi cố ý khiến hắn kẹt giữa hai bên.
Thế nhưng Kỷ Vô Địch há là người thường. Hắn không chỉ không thấy khó xử, trái lại còn đẩy ra một cánh cửa, “Chung Vũ là võ lâm minh chủ, phải chiếm một danh ngạch.”
…
Đối với vị võ lâm minh chủ Chung Vũ này, không ít bạch đạo ngồi đây đều là không nói gì mà hỏi trời xanh.
Cứ như vậy, bốn danh ngạch đã lấp đầy, Nghiêm Thần đối với danh ngạch còn lại lâm vào khó xử.
Nếu như còn dư hai, vậy Tôn Ngọc Lương và Phương Thu Thủy là vừa đủ, chỉ dư một, vậy thì tìm ai cũng không ổn.
Tôn Ngọc Lương và Phương Thu Thủy cũng đều trông mong nhìn hắn.
Hiện tại xuất lực nhiều, lúc chia bánh mới có thể giành được phần hơn.
Phùng Cổ Đạo bỗng nhiên nói, “Nghiêm đại hiệp đàm tiếu dụng binh lâu như vậy, không biết có nguyện ý tự mình chỉ giáo hay không?”
Nghiêm Thần trong đầu vui vẻ, vừa định nói nguyện ý, thế nhưng ngẫm lại danh sách, trong ngực thịch một cái.
Lăng Vân đạo trưởng, Từ Ân phương trượng, Kỷ Vô Địch, Chung Vũ… bốn người này không phải gần gũi với Ma giáo, thì là phái trung gian bên nào cũng không theo, ai cũng có hiềm nghi phóng thủy*. Lỡ như bốn người bọn họ đều bị mờ mắt, cùng nhau phóng thủy, vậy kết quả sau cùng của trận luận võ này chỉ có thể trông cậy vào một mình mình.
*(phóng thủy: ý nói người vốn có khả năng chiến thắng, nhưng lại cố ý không lấy ra hết toàn bộ thực lực, nhường cho đối thủ thắng lợi. Ta tìm không được từ tiếng Việt nào chuẩn xác để thay vào cả -__-)
Nghiêm Thần liếc sang năm người của Ma giáo.
Viên Ngạo Sách được công nhận là đệ nhất cao thủ hiện thời, có người nói ngay cả khi Lăng Vân đạo trưởng nhắc đến, cũng phải mặc cảm. Ở đây dù cho có phần khiêm tốn, nhưng đại đa số vẫn kính phục. Nghe đồn trong Ma giáo cũng phụng hắn làm đệ nhất cao thủ.
Phùng Cổ Đạo, Hoa Tượng và Mạc Cư rất ít lộ diện trên giang hồ, võ công không biết sâu cạn, nhưng tóm lại là không hơn Viên Ngạo Sách.
Cuối cùng là Đoan Mộc Hồi Xuân. Võ công của hắn thì có khá nhiều người biết đến, nói là tương xứng với Trình Trừng Thành, nhưng còn thấp hơn một chút, nếu mình đấu với hắn, đó là nắm chắc.
Hắn nghĩ như vậy, ánh mắt liền dính trên người Đoan Mộc Hồi Xuân không dời đi được.
Phùng Cổ Đạo rất bình tĩnh mà nhìn một màn trước mắt, “Nếu đại biểu của bạch đạo các vị đã định, không bằng chúng ta thừa dịp sắc trời còn sáng, sớm so cho xong đi.”
Thái độ ung dung khoan thai của hắn hiển nhiên khiến cho người trong bạch đạo bất mãn, nhất thời tiếng ồn ào nổi lên bốn phía.
Viên Ngạo Sách đột nhiên nắm lên một nắm hạt dưa, mắt cũng không thèm chớp, thuận tay vung ra ngoài.
Tiếng kêu kinh hãi liên tục vang lên.
Không ít bạch đạo đầu tiên là che miệng, lập tức ngẩng đầu, trong mắt mỗi người đều ứa nước mắt, thần tình xúc động phẫn nộ, máu loãng còn không ngừng từ khe ngón tay chảy xuôi xuống.
Bất quá khắp nơi lại an tĩnh —— Răng rụng mất rồi.
Phùng Cổ Đạo cũng che miệng, có điều đó là không muốn để ý cười của mình tiết lộ ra quá rõ ràng, dù sao cũng có rất nhiều người cứ nhìn chằm chằm vào mình, khiến cho toàn thể nổi giận là không ổn rồi, “Như vậy, ai xuất chiến trước tiên?”
Nghiêm Thần muốn nói gì đó, rồi lại nhịn xuống.
Hắn không phải loại không đầu óc, cũng không phải không biết mình giật dây nhiều người trở thành con chim đầu đàn, nhưng làm người có đôi khi như vậy, khi bình tĩnh lại ngẫm nghĩ lại, hiểu được ngàn không nên vạn không nên, nhưng chuyện tới trước mắt, đầu nóng lên, không nên cũng thành nên.
“Ta!” Kỷ Vô Địch xung phong nhảy ra.
Đám người bạch đạo nghển cổ nhìn lại. Tuy rằng Kỷ Vô Địch được xưng là võ lâm đệ bát, nhưng chưa ai chân chính thấy được hắn ra tay, mỗi lần có chuyện gì, đều là nháy mắt một cái, Viên Ngạo Sách đã thành thạo đối phó. Hiếm khi có được cơ hội lần này, tự nhiên phải hảo hảo chứng kiến tuyệt học của Huy Hoàng môn.
Ánh mắt Phùng Cổ Đạo lặng lẽ chạm phải ánh mắt của Kỷ Vô Địch, sau đó mỉm cười nói, “Đoan Mộc, ngươi đánh trận đầu đi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân giật mình.
Nếu Phùng Cổ Đạo đã nói như vậy, hiển nhiên là nắm chắc mười phần, cũng không do dự, lập tức bước ra.
Đoan Mộc Hồi Xuân đã ra, người khác còn ở lại, Nghiêm Thần cũng đau lòng a!
Đối thủ này là hắn nhắm trước, không ngờ lại để Kỷ Vô Địch nhanh chân đến trước, sớm biết vậy, vừa nãy hắn đã xung phong rồi.
Trước mặt Ma giáo và bạch đạo vốn có một khoảng sân trống, lúc này dùng để luận võ, hai bên đều tự lui về sau ba thước. Như vậy, sân luận võ cũng miễn miễn cưỡng cưỡng đủ rộng.
Kỷ Vô Địch thấy Đoan Mộc Hồi Xuân vào sân, mỉm cười ôm quyền nói, “Xuân Xuân, biệt lai vô dạng.”
Đoan Mộc Hồi Xuân cố giữ trấn định nói, “Đa tạ Kỷ môn chủ đã nhớ.”
“Vậy chúng ta bắt đầu thôi.”
“Kỷ môn chủ thỉnh.” Đoan Mộc Hồi Xuân vẻ mặt nghiêm túc.
Tuy chỉ là trận đầu tiên của hai bên, nhưng áp lực không thể coi thường.
Nếu Kỷ Vô Địch thua, sau đó còn có bốn người chờ xuất trận. Nhưng nếu Đoan Mộc Hồi Xuân thua, những người sau đó cũng không cần xuất trận.
Kỷ Vô Địch hai tay chắp sau lưng, thi thi nhiên nhiên nói, “Ta ra nhất chiêu Tiên nhân chỉ lộ.”
…
Không chỉ có Đoan Mộc Hồi Xuân ngây người, ngay cả mọi người trong bạch đạo cũng ngây dại.
Bất quá Đoan Mộc Hồi Xuân hoàn hồn rất nhanh, “Ta trả nhất chiêu Kiếm đãng bát hoang.”
“Ta lại tới nhất chiêu Quy yến hồi sào.”
“Ta ra Phân hoa phất liễu.”
“Chiêu Quy yến hồi sào này của ta xuất ra rất nhanh.”
“Hm, vậy ta Phân hoa phất liễu rồi lại Phân hoa phất liễu.”
“Ngô…”
.
.
Này này thì A Sách
TAM
Mọi người bạch đạo trợn mắt há mồm mà nhìn bọn họ khoa tay múa chân ngoài miệng, dưới chân không dời nửa bước.
Cho đến chiêu hai mươi bảy, Kỷ Vô Địch tới một câu, “Ta xoay người, Cuồng phong liêu lãng.”
Đoan Mộc Hồi Xuân giật mình. Chiêu này của Kỷ Vô Địch không thể nghi ngờ là đã đâm trúng tử huyệt của hắn, vô luận hắn dùng góc độ nào quay lại đều không thể cứu viện. Biện pháp duy nhất chính là lao tới phía trước, nhưng sau khi lao tới Kỷ Vô Địch chỉ cần thêm một kiếm, mình vẫn thua như thường.
Tĩnh lặng thình lình xảy ra khiến mọi người bạch đạo từ trong cơn buồn ngủ giật mình tỉnh giấc, mắt chăm chú nhìn không chớp lên sân đấu.
Không biết ai hô: “Mau tiếp! Nếu không thì chịu thua đi!”
“Ai nha!” Kỷ Vô Địch đột nhiên kêu lên, “Chiêu này xoay cố sức quá, ngã sấp xuống rồi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân vội nói, “Na Tra tham hải.”
Kỷ Vô Địch nói, “Kiếm có nhắm ngay cần cổ ta không?”
“Nhắm ngay rồi.” Đoan Mộc Hồi Xuân vừa kinh ra một thân mồ hôi lạnh, lúc này nói chuyện có chút khí hư bất ổn.
Kỷ Vô Địch thở dài nói, “Vậy ta chỉ đành chịu thua thôi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân thở ra một hơi, “Đa tạ.”
Nghiêm Thần ngồi không yên, bỗng nhiên đứng bật dậy nói, “Kỷ Vô Địch, ngươi cư nhiên phóng thủy?”
Kỷ Vô Địch biếng nhác xoay người nhìn hắn, “Ta phóng thủy chỗ nào?”
“Ngươi vừa nãy còn không gọi là phóng thủy?” Mắt thấy thắng lợi đang nhìn, hắn cư nhiên ngã sấp xuống… Nhưng lại là ngã giả! Trong văn đấu mà có té ngã, đúng là mới nghe lần đầu!
Kỷ Vô Địch ngu ngơ nói, “Ngươi có đánh rắm không? Ngươi có ợ hơi không?”
Nghiêm Thần phẫn nộ quát, “Ngươi có ý gì?”
Kỷ Vô Địch nói, “Ngươi có quản được bản thân mình đánh rắm hay ợ hơi không, ngươi quản ta té hay không té làm gì?”
Phùng Cổ Đạo đứng lên nói, “Kỷ môn chủ trước đó xuất chiêu Vạn lý truy phong, thế đi ào ào, bỗng nhiên xoay người sử xuất Cuồng phong liêu lãng quả thật dễ mất trọng lượng mà té ngã. Kỷ môn chủ cư nhiên suy xét đến cả điểm này, không chiếm nửa điểm tiện nghi, không hổ là chưởng môn đại phái, khí độ bất phàm.”
Kỷ Vô Địch đắc ý nhướng nhướng mi, “Không dám không dám.”
“…” Nghiêm Thần bị chặn họng nói không nên lời.
Vô luận quá trình hoang đường tới cỡ nào, kết quả vô lý tới cỡ nào, trận tỷ thí đầu tiên đã thua sau khi Kỷ Vô Địch té ngã.
Kể từ đó, người tỷ thí trận thứ hai càng phải cẩn thận.
Nghiêm Thần còn đang do dự có cần ra trận trước hay không, chợt nghe Kỷ Vô Địch nói, “A Chung, ta thua trận rồi, ngươi thay ta giành lại mặt mũi đi.”
…
Ngươi thua là tại vì ngươi muốn thua!
Đây là tiếng lòng của hầu hết mọi người ở đây.
Bất quá không ai nói ra, tất cả mọi người mắt mở trừng trừng nhìn Chung Vũ vào sân, chờ hắn giành lại thứ gọi là mặt mũi cho Kỷ Vô Địch.
Từ sau khi Chung Vũ giết minh chủ Lam Diễm minh, lại treo lên danh hiệu võ lâm minh chủ, địa vị của hắn trong chốn võ lâm đã tiến triển cực nhanh. Tuy rằng trên danh nghĩa vẫn là đường chủ của Huy Hoàng môn, nhưng trong cảm nhận của nhiều người, hắn là cao thủ mà trên giang hồ đều biết, thân phận cũng như chưởng môn một phái.
Cho nên khi hắn ra sân, trong cảm nhận của đại đa số mọi người vẫn là chờ mong.
Ánh mắt Phùng Cổ Đạo đảo qua vẻ mặt của Lăng Vân, Từ Ân, Nghiêm Thần, quay đầu nói với Hoa Tượng, “Trận này phiền Hoa trưởng lão xuất mã.”
Hoa Tượng giơ tay sửa sang hoa tươi trên đầu, khom lưng lôi ra một cái bao tải ở dưới ghế, lại từ trong bao tải lấy ra một cái cuốc, nói, “May là ta chuẩn bị sớm.”
Mạc Cư nhìn cái cuốc rỉ sắt loang lổ, vô cùng thê thảm của nàng, liền đem thiết quải của mình đưa tới trước mặt nàng, “Hay là dùng của ta đi?”
Hoa Tượng đẩy ra thiết quải của ông, cười tủm tỉm giơ cái cuốc lên nói, “Mặc dù đã rất lâu không dùng, nhưng ta vẫn có cảm tình với nó.” Dứt lời, nàng phủi phủi váy, cầm cái cuốc trong tay, lộn nhào một cái xoay người lên sân.
…
?
Nghiêm Thần nhìn Hoa Tượng đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, mặt không biểu tình nói, “Ngươi bay lố rồi.”
Hoa Tượng bĩu môi nói, “Ta cố ý đó, ta thích đảo ngược trở lại.”
Nàng vừa nói xong cũng không thèm quay đầu lại mà đảo người về, đứng xéo bên phải Chung Vũ.
Chung Vũ lãnh đạm nhìn nàng một cái, “Ra tay đi.”
“Ngươi muốn so như thế nào?” Thấy biểu tình của Kỷ Vô Địch, Hoa Tượng trong lòng biết rõ Chung Vũ sẽ phóng thủy, nhưng rốt cuộc hắn muốn phóng thủy như thế nào, mình nên phối hợp như thế nào, trong lòng vẫn không rõ.
Chung Vũ nói, “Tùy tiện.” Hắn run tay lên, xuất kiếm.
Mọi người bạch đạo thiếu chút nữa rơi lệ đầy mặt, bọn hắn còn tưởng lại phải nghe một trận liều mạng so bì tên chiêu thức nữa chứ.
—— Thấy vũ khí thật không dễ dàng.
Kỷ Vô Địch ở ngoài sân la lớn, “A Chung, nên lấy lại mặt mũi cho ta a. Mặt mũi!”
Chung Vũ không thèm quay đầu lại, chỉ vẩy kiếm lên.
Hoa Tượng có chút không chắc, hướng hắn liều mạng nháy nháy mắt.
Chung Vũ nửa ngày không phản ứng.
…
Không lẽ lần này làm thiệt sao?
Hoa Tượng không dám sơ suất, quơ cái cuốc, đem sở học cả đời thỏa thích thi triển ra.
Chung Vũ một tay đặt sau lưng, chỉ dùng tay phải nhẹ nhàng hóa giải.
Khoảng chừng đấu tới bảy tám chiêu, mọi người bạch đạo thoáng yên tâm. Thoạt nhìn võ lâm minh chủ quá quan trảm tướng tuyển ra này vẫn rất đáng tin.
Đến khi hai người chiến tới chiêu thứ hai mươi, bọn hắn hoàn toàn yên tâm rồi. Hiện tại thoạt nhìn, thắng là chắc chắn, chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.
Đến chiêu thứ hai mươi lăm, Hoa Tượng đã lộ ra thất thế, ngay cả tóc mai cũng có chút tán loạn.
Ai ngờ tới chiêu thứ hai mươi sáu, đương lúc mọi người cho rằng Chung Vũ chỉ cần nhẹ nhàng đâm kiếm về phía trước, trận tỷ thí này có thể xong xuôi —— Chung Vũ thu kiếm.
“Hoa trưởng lão võ công cao cường, Chung Vũ cam bái hạ phong.”
Nói xong, cũng không thèm để ý biểu tình của những người khác, cứ khí định thần nhàn như vậy mà đi ra sân.
Kỷ Vô Địch vỗ vỗ bờ vai của hắn nói, “Ừm, không tồi.”
…
Không tồi?
Đại đa số bạch đạo thiếu chút nữa trừng tới lọt tròng mắt.
Vừa nãy là ai ở ngoài kêu réo ầm ĩ, bảo hắn giành lại mặt mũi cho mình? Tại sao vừa xoay người, đã thua còn lấy được một câu không tồi?
Nghiêm Thần là người đầu tiên không kiềm chế được, đứng lên nói, “Kỷ môn chủ, ngươi có nên giải thích một chút không!”
“Ta hai mươi bảy chiêu thua, hắn hai mươi sáu chiêu thua, rõ ràng là bản môn chủ kỹ cao một bậc, chẳng lẽ không phải giành lại mặt mũi sao?” Kỷ Vô Địch đối với biểu hiện của Chung Vũ cảm thấy phi thường thỏa mãn.
Bạch đạo câm lặng.
Đầu bên kia, Phùng Cổ Đạo mỉm cười nói với Hoa Tượng đã đánh tới mồ hôi nhễ nhại, “Hoa trưởng lão vất vả rồi.”
Hoa Tượng đem cái cuốc nặng nề cuốc lên mặt đất, lau một tầng mồ hôi nói, “Đúng là vất vả. Sớm biết làm theo kiểu đó, ta đã trực tiếp đánh một bộ tứ bình quyền, hà tất cực nhọc như vậy.”
(Tứ bình quyền: một trong những quyền thuật của Hoàng Lâm phái Tứ Xuyên.)
Phùng Cổ Đạo sờ sờ mũi.
Huy Hoàng môn quả nhiên không chịu thiệt. Dù có thua, cũng thua đến đẹp đẽ, để người thắng không có một nửa cảm giác thành tựu.
Hắn nói với Nghiêm Thần lúc này sắc mặt đã đen như than đá, “Không biết tiếp theo Nghiêm đại hiệp chuẩn bị phái ai ra sân?”
Nghiêm Thần do dự.
Không đề cập tới những phiền phức của Huy Hoàng môn từ hành vi ngày hôm nay, đây đều là chuyện mà sau này tự thân Huy Hoàng môn phải đối mặt. Mà quan trọng nhất lúc này, là làm thế nào thắng được một trận trong ba trận còn lại.
Chỉ là có vết xe đổ từ Huy Hoàng môn, hắn phải suy xét đến khả năng Võ Đang Thiếu Lâm sẽ làm bừa.
Có thể bọn họ sẽ không trắng trợn như Huy Hoàng môn, nhưng cũng khó đảm bảo sẽ không âm thầm thông đồng với Ma giáo.
Lúc này xem ra, có hy vọng nhất ngược lại chính là mình – người có bài danh thấp nhất. Cũng chính vì vậy, cho nên hắn mới càng thêm do dự. Nếu như mọi chuyện đúng như dự liệu của hắn, Võ Đang Thiếu Lâm đã âm thầm đạt thành hiệp nghị với Ma giáo, như vậy người mà mình có khả năng sẽ đối chiến nhất chính là Viên Ngạo Sách.
Bởi vì đối phương chỉ cần đánh thắng hắn, là có thể thắng toàn bộ năm trận.
Phùng Cổ Đạo thấy sắc mặt hắn âm tình bất định, rề rà không chịu đưa ra quyết định, liền nhìn về phía Lăng Vân đạo trưởng và Từ Ân phương trượng nói, “Không biết hai vị tiền bối ai nguyện ý ra sân lần này?”
Từ Ân phương trượng chậm rãi đứng lên, “A di đà phật, hãy để lão nạp vì Lăng Vân đạo huynh phao chuyên dẫn ngọc*.”
*(phao chuyên dẫn ngọc: ý khiêm tốn là dùng kỹ năng thô thiển của mình để làm nền cho sự cao minh của người khác)
Kỷ Vô Địch bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi nói, “Sắc trời không còn sớm, nên về nhà ăn cơm thôi.”
Phùng Cổ Đạo tâm niệm khẽ động, lại cười nói, “Kỷ môn chủ nói rất đúng, sắc trời không còn sớm, chi bằng chúng ta tỷ thí cả ba trận có được không?”
Nếu là tỷ thí một đối một, Lăng Vân đạo trưởng dù có phóng thủy cũng rất khó làm được thần không biết quỷ không hay. Thế nhưng nếu trên sân có sáu người, như vậy có nhiều cơ hội làm chuyện lén lút hơn.
Con mắt Nghiêm Thần đồng thời sáng lên. Không sai, hắn hiện tại sợ nhất chính là gặp phải Viên Ngạo Sách, nhưng nếu có người khác cùng vào sân, với thân phận địa vị của Lăng Vân đạo trưởng và Từ Ân phương trượng, tất nhiên sẽ chọn đối thủ khó đấu nhất, như vậy vô luận như thế nào thì người đấu với Viên Ngạo Sách cũng sẽ không tới lượt mình.
Thế nhưng Ma giáo quỷ kế đa đoan, cũng không thể đem toàn bộ tiền cược hạ xuống một ván, để tránh rơi vào cái tròng của bọn chúng.
Trong lòng có suy tính, Nghiêm Thần tiện thể nói, “Sân đấu nhỏ hẹp, nếu sáu người cùng lên, sợ là không thể thi triển được. Không bằng cứ để ta và Từ Ân phương trượng lên trước lĩnh giáo cao chiêu.” Hắn chọn Lăng Vân làm phòng tuyến cuối cùng là đã trải qua suy tính cặn kẽ. Thứ nhất, Lăng Vân đạo trưởng là đệ nhất cao thủ trong bạch đạo, mặc dù gặp phải Viên Ngạo Sách cũng không quá chênh lệch. Để ông lưu thủ, có thể khiến Ma giáo ném chuột sợ vỡ đồ, tốt nhất là không dám sớm phái Viên Ngạo Sách ra. Thứ hai, Lăng Vân đạo trưởng có thể nói là người đứng đầu trong võ lâm bạch đạo, hắn không tin dưới ánh mắt của đông người như thế, ông lại dùng danh dự khổ tâm tích lũy vài chục năm ra để làm lợi thế viện trợ Ma giáo.
Từ một góc độ nào đó mà nói, tính toán của Nghiêm Thần quả thực khiến cho Phùng Cổ Đạo khó xử.
Theo lý thuyết, lúc này lưu lại Viên Ngạo Sách, để mình và Mạc Cư lên sân mới là phương án tốt nhất. Nếu đổi thành trước khi bị thương, hắn nhất định sẽ chọn lựa như thế. Nhưng lúc này vết thương nơi thắt lưng chưa lành, dù cho may mắn thắng được Nghiêm Thần, cũng tuyệt đối không thắng được Từ Ân phương trượng cương trực công chính, có nề có nếp. Mà Mạc Cư lại không phải đối thủ của Từ Ân phương trượng.
“Thế nào?” Nghiêm Thần thấy Phùng Cổ Đạo thật lâu không nói, trong lòng biết cách làm của mình tất nhiên ngoài dự liệu của hắn, không khỏi đắc ý một phen.
“Theo ý của Nghiêm đại hiệp vậy.” Phùng Cổ Đạo quay đầu nhìn về phía Viên Ngạo Sách.
Viên Ngạo Sách nói, “Một mình ta ra sân cũng được.”
“Ổn thỏa là trên hết.” Phùng Cổ Đạo dừng một chút, hạ giọng nói, “Ngươi không cảm thấy Nghiêm Thần hùng hổ dọa người, rõ ràng là không biết sợ sao?”
Viên Ngạo Sách mâu quang trầm xuống, “Ý người là?”
“Có vài phần giống như chó cậy gần nhà.” Phùng Cổ Đạo dừng lại, cao giọng nói, “Từ Ân phương trượng và Nghiêm đại hiệp sẽ giao cho ngươi và Mạc trưởng lão.”
Phùng Cổ Đạo: Phong thủy luân lưu chuyển.
/38
|