《Bách Yêu Phổ》
Tiêu sư của đối phương vô cùng kính nghiệp, từ đầu đến cuối không hề nghĩ đến chuyện chạy trốn, trong số các tiêu sư đó có một người vô cùng trẻ tuổi, áng chừng cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, hắn nằm ở đó, trên mặt và thân thể đều là viết thương.
Hắn đưa tay lấy ngọc bội trên cổ tên kia, ai biết được thiếu niên đó đột nhiên lại hít vào một hơi, dọa hắn đến mức phải lùi lại ba bước, thiếu chút nữa đã hét lớn lên rồi.
Thiếu niên chầm chậm mở mắt ra, thân thể vẫn không động đậy, hắn cố sức mở mắt nhìn cái tên thổ phỉ vừa đánh thức hắn, khóe miệng khẽ động đậy: "Ngươi, ta, ta nhớ tất cả bộ dạng của các ngươi, tất cả các ngươi đều không biết, các ngươi đã động vào đồ của ai đâu."
Chỉ mấy câu nói nhẹ tựa lông hồng, lại giống như sấm sét giáng vào tim hắn.
Có người sống sao có thể có người còn sống, hắn nói hắn nhớ hết tất cả bộ dáng của chúng ta, nói như thế chỉ cần hắn còn sống, thì sẽ tìm tất cả chúng ta tính sổ, câu nói cuối cùng có ý tứ là bọn họ đã cướp đi đồ của một đại nhân vật không thể chọc vào được.
Bao nhiêu ý nghĩ hỗn loạn điên cuồng công kích vào đầu óc hắn, câu trại chủ thích nói nhất là nhổ có tận gốc, trừ khử hậu hoạn, một khi đã lộ mặt thấy máu thì nhất định không để cho nó được sống sót, không được để sống sót.
Hắn cảm thấy linh hồn và thân thể hắn lúc này giống như bị tách riêng ra, hắn rõ rằng vẫn đang do sự, thân thể lại vung đao muốn chém tên thiếu niên kia, còn dùng đôi tay lạnh hơn cả những thi thể kia bóp cổ hắn.
Không thể để hắn sống, ý nghĩ không thể để hắn sống này chiếm cứ lấy đầu óc Trần Bạch Thủy.
Đột nhiên, một đạo hắc ảnh chui ra từ sau lưng hắn vọt đến, lóe lên một cái xông về phía lưng hắn.
Thế giới nhanh chong trở nên quay cuồng, trời đất giống như bị đảo ngược vị trí, rễ cây dường như mọc thật cao, đâm vào những đám mây trên trời, tất cả đều bị đảo ngược rồi.
Hắn cảm thấy lưng hắn rất lạnh, hình như có ai đó đang dùng một bàn tay không có chút độ ấm vỗ vào lưng hắn một cái.
Một trận cuồng phong đáng lẽ không xuất hiện ở mùa này đột nhiên lướt đến, đất cát dưới đất bị cuốn lên, hung hăng bắn vào mắt hắn.
Dưới cơn đau dữ dội, hắn theo bản năng thả bàn tay đang bóp cổ thiếu niên kia ra, che mắt mình đứng qua một bên.
Thiếu niên thở hồng hộc, rồi ho sặc sụa.
Một lát sau, hắn mới miễn cưỡng mở đôi mắt đỏ hoe màu máu của mình, linh hồn và cả con người hắn cũng chính trong khoảnh khắc đó được hợp lại thành một thể.
Thiếu niên cố sức chống người ngồi dậy, không sợ chết nhìn hắn.
Trái tim hắn đang nảy lên của hắn đột nhiên không biết nên rơi xuống ở đâu, tựa như có một cái nhảy mũi cũng không thể làm được, lại giống như chỗ nào đó trên thân thể bị ai đó đâm một nhát, tất cả những sức lực tích lũy lại đột nhiên phun hết ra ngoài.
Hắn không thể động viên bản thân mình hành động thêm lần nữa, nguyện vọng giết chết thiếu niên kia, hắn không muốn làm nữa.
Hắn lục soát hết tài vật nhét vào trong lòng mình, sau đó chật vật chạy trốn như một kẻ thất bại.
Hắn không trở về Đồ Long trại, một đường điên cuồng chạy xuống núi, nhảy vào trong hồ nữa tắm rửa sạch sẽ tất cả những vết máu trên người.
Lại ngâm trong hồ rất lâu, cho đến khi trời tối, mới mặc y phục vẫn còn ướt kia, giống như mất hồ lạc phách đi vào trong thành.
Cho đến khi đi qua cây cầu đá, xuyên qua bờ sông liễu rũ trong thành, trong thời khắc ánh trăng treo cao trên đỉnh đầu, hắn đi đi dừng dừng không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không dám bước vào trong ngôi trạch viên kia, người hắn muốn cưới, chỉ ở cách hắn một bức tường.
Vấn là không gõ cửa. Cho dù có gõ cửa thì người bước ra cũng không phải là nàng, chỉ có phụ thân và mẫu thân nàng cầm chổi hoặc bê một chậu nước bẩn hắt vào người hắn mà thôi.
Hắn đừng dưới bức tường của ngôi trạch viện một hồi lâu, cuối cùng vẫn quay người đi,
Chỉ có lúc ngồi bên cây liễu cạnh bờ sông, nghe tiếng nước hồ chảy, thì lòng nhịp đập của trái tim hắn mới giống một ngươi bình thường.
Những chuyện phát sinh trước đây đều trở nên mơ hồ, hắn không qua nhớ lại quá kỹ, chỉ là hắn âm thầm cảm thấy có thể bạn thân hắn không làm thổ phỉ được rồi. Hắn hôm nay làm đào binh, Đồ Long trại trước nay không bao giờ dung thứ cho hành vi này, chiếu theo quy củ thì phải chặt một cái chân của hắn. Hắn thậm chí còn không dám đặt một chân vào núi Xích Đà thêm lần nào nữa, nhưng mà, nhưng số tiền hắn gom góp mấy năm nay đang ở dưới chân giường, nếu như không trở về, thì chỉ dựa vào đám vàng bạc ngọc bội này thì không thể thực hiện được lời hứa đối với nàng.
Phải làm sao bây giờ, hắn có thể lén lút quay trở về sao, vạn nhất bị bắt gặp thì hắn phải giải thích cho hành động trốn đi của mình như thế nào, nếu như để cho trại chủ biết được, sẽ cười nhạo hắn hay là thực sự sẽ chặt chân hắn.
Được rồi, vậy kết thúc ở đây đi. Cho dù làm thổ phỉ có kiếm được tiền thì hắn cũng không làm tiếp được nữa rồi, lúc này đây nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là, làm sao để lấy lại tiền của mình, cộng thêm số tài vật hắn lấy được hôm nay, cố nghĩ cách kiếm thêm chút đỉnh nữa, thì có thể gom lại mua đủ một ngôi nhà cộng với một chút sính lễ rồi.
Nhưng mà, làm sao để lấy lại đây.
Hắn cảm thấy vô cùng sầu não, hắn đột nhiên nhớ đến nó, con yêu quái núp trong tấm da mèo kia. Nó vẫn còn ở trên núi Xích Đà, nhất định không hề biết hắn đã chạy rôi, nó và hắn từ đây thất tán rồi.
Hắn chợt cảm thấy thất vọng, giống như đã làm mất đi một thứ gì đó không quá quan trong nhưng lại cảm thấy có chút đáng tiếc.
Sống đến bây giờ, chỉ có nó không có yêu cầu với bản thân hắn, không cười nhạo hắn, giống như một người bằng hữu vừa gần vừa xa.
Nhưng giờ đây, hắn lại không cách nào tìm lại được nó rồi, nếu như duyên phận chỉ đến đây, vậy thì đến đây thôi.
Hắn dùng tên giả sống trong một ngôi khách trạm rẻ nhất kinh thành, ban ngày không ra khỏi cửa, cũng không dám gặp người trong lòng, Trên thực thế, nàng vẫn nghĩ rằng hắn đang ở bên ngoài làm ăn.
Những ngày này, hắn luôn suy nghĩ về cách làm thế nào để có thể lấy tiền về mà không bị đám thổ phỉ ở Đồ Long trại phát hiện, nhưng hắn không nghĩ ra, chuyện này khó quá. Nếu như không dứt khoát đến trước trại chủ để thỉnh tội, cầu xin hắn giơ tay đáng khẽ, cho cái tên thổ phỉ vô dụng như hắn cút ra ngoài, mà không chặt hai chân của hắn mới lạ.
Hắn sầu não hơn mười ngày cuối cùng cùng sầu ra kết quả. Cho đến sáng ngày hôm sau, có một đoàn binh mã đi xuyên qua thành. Trong đội binh mà đó có một cái lồng, trong lồng nhét đầy những người mà hắn quen mặt. Trong một góc lồng, còn có một cái đầu bị treo lên như trừng phạt. Trại chủ đến chết vẫn không nhắm mắt.
Hắn ngẩn người nhìn đoàn binh mã và tù nhân đi xa.
Bách tính đều cảm thấy vui vẻ, nói Đồ Long trại cuối cùng cũng bị tiêu diệt rồi, sau này núi Xích Đã sẽ được thanh tĩnh rồi. Sau này trong các dân gian có lời đồn, càng lúc càng rõ ràng, nói rằng Đồ Long trại cướp phải đồ của một vị hoang thân quốc thích nào đó trong triều, có một tiêu sư đại nạn không chết quay lại thông báo, xác nhận chuyện này do chính Đồ Long trại làm, đại nhân vật kia lên nộ khí xung thiên phái tất cả các tinh binh, lấy danh nghĩa là tiểu diệt thổ phỉ mà huyết tẩy Đồ Long trại.
Hắn đến cơm cũng nuốt không vô, lặng lẽ rút khỏi đám người đang kể chuyện đến hăng say kia.
Nửa năm sau, hắn mới lấy hết dũng khí quay lại Đồ Long trại, giờ đây nơi đó chỉ còn lại tưởng độ cây mục, một mảnh im lặng chết chóc.
Tiền của hắn không tìm lại được rồi, cũng không còn bóng dáng của con mèo đên, cái gì cũng không còn nữa, nguyện vọng của hắn lại rơi vào khoảng không rồi.
Hôm đó, hắn ngồi trên cánh cửa trại bị đạp đổ, ngây người nhìn cảnh tượng đổ nát trong màn mưa, ngồi mãi cho đến khi mưa tạnh, mới như mất hồn mất vía đi xuống núi.
Cũng từ đó về sau, hắn mới ý thức được cái vận mệnh nực cười của mình. Khó khăn lắm mới muốn giết một người, không thể như ý nguyện; Muốn lấy lại tiền của mình, không được như ý; đến cả nữ tử và hắn tâm tâm niệm niệm muốn lấy, cuối cùng cũng bị gả đến nơi xa.
Lần cuối cùng hai người họ gặp nhau, nàng khóc nói hắn hãy đưa nàng đi, hắn không sợ người khác nói hắn hạ tiện.
Nhưng hắn làm sao cả thể đáp ứng được, hắn bây giờ không chỉ là không có tiền, cũng không biết ngày nào đó sẽ bị nhận ra rồi tống vào lao tù, thậm chí sẽ bị chặt đầu. Hắn trừ việc ôm nàng thật chặt ra, thì không thể làm được gì cả.
Có người đến mai mối cho nàng một mối hôn sự tốt, sự ưu việt của bên nam là thứ mà trước đây phụ thân nàng nghĩ cũng không dám nghĩ, bọn họ cho rằng là do tổ tông hiển linh, hoan thiên hỷ địa và nhét nàng lên kiệu hoa.
Hắn trốn sau cây liễu, nhìn kiệu hoa lắc lư rời đi trong tiếng pháo ngập trời.
Từ năm hai mươi tuổi đến năm mươi tuổi, hắn dùng hết ba mươi năm để hiểu rõ một chuyện, chính là tất cả những nguyện vọng xuất phát từ bản tính của hắn, cuối cùng đều bị đảo ngược với phương hướng ban đầu.
Cuối cùng hắn trở thành người tầm thường nhất trên thế gian, không nhà cửa không sự nghiệp, lưu lạc đầu đường xó chợ, chỉ dựa vào chút tiền lẻ làm công để kiếm chút tiền ăn cơm.
Hắn cũng từng ở trong ba mươi năm đó phát nguyện được chân chính làm ăn, sau khi cố gắng hết sức kết quả lại đều thất bại. Năm bốn mươi tuổi, hắn nhặt về một con mèo, màu trắng, thông minh, hắn rất thích nó, sau này nó bị bệnh, hắn cực nhọc ngày đêm chăm sóc nó, nhưng cuối cùng nó vẫn chết. Mọi việc đều xảy ra như thế, không biết từ lúc nào đã trở thành trạng thái bình thường trong cuộc sống hắn.
Nguyện vọng, trở thành thứ xa xỉ nhất trong đời này của hắn, là thứ mà hắn không dám chạm vào nhất. Hắn thầm cảm thấy đây có lẽ là sự trừng phạt cho những năm tuổi trẻ lầm đường lạc lối của hắn, có khả năng là những tên thổ phỉ đã chết đi ở Đồ Long trại đang nguyền rủa hắn.
Lúc khó khăn nhất, hắn quả thực đã nghĩ đến chuyện tự sát. Dùng độc, thuốc độc đại khái là quá hạn rồi, chỉ đủ làm hắn đau bụng mấy ngày; Treo cổ, xà nhà gãy, hắn không sao, lại tìm một chỗ chắc hơn để treo, thì dây thừng đứt; nhảy trên núi cao xuống, thì bị mắc trên cành cây, còn được người qua đường phát hiện rồi cứu lên. Chết đi cũng là một nguyện vọng của hắn, nhưng đến điều này hắn cũng không thể thực hiện được. Hắn không muốn khóc, hắn muốn cười.
Khi nguyện vọng bị đảo ngược nhiều rồi. Hắn giống như một con gió già bị rụng hết răng rồi, không còn phản kháng nữa, chỉ thuận theo tự nhiên thôi. Hai năm trước, hắn đặt chân đến kinh thành, thuê một ngôi nhà, vị khách thuê trước đây có để lại một cuốn kinh Phật, hắn đọc xong, cảm thấy thật hay. Vì sao hắn không đi làm hòa thượng nhỉ, người xuất gia vô dục vô cầu, nếu như có thể làm hòa thượng, thì đời sau của hắn có thể sống tốt hơn một chút rồi,
Nhưng mà, đến hòa thượng hắn cũng không làm được, mỗi lần hắn đều gặp phải những điều rất kỳ quái.
Thực sự đã bị trù ẻo sao, hắn không tin, nguyện vọng cuối cùng đời này của hắn không thể thực hiện được sao, hắn đi hết ngôi tự viện này đến ngôi tự việc khác, hết lần này đến lần khác bị cự tuyệt.
Hắn tự cạo đầu, trở thành trò cười của thiên hạ.
Những ngày tháng thế này, không biết khi nào mới chịu dừng lại.
Nàng gả đi ở phương xa sống có tốt không, hắn cũng không biết.
Con yêu quái kia đã đi đâu, hắn càng không biết.
Cứ như thế, hắn cứ tùy tiện mà sống tiếp thôi.
Thế gian có kẻ thất bại, người xui xẻo, hắn chính là loại người đó.
"Một cuộc đời vừa nhạt nhẽo lại tồi tệ đến thế." Đào Yêu chống má, lắc đầu thở dài: "Ngươi đi theo hắn ba mươi năm, cũng cực khổ rồi."
"Chỉ là không muốn chế nhạo hắn." Phi Phi chớp chớp đôi mắt nhỏ của nó: "Đào Yêu, ta mời cô đến, là hi vọng cô có thể chữa trị cho hắn."
"Ta chỉ trị bệnh cho yêu quái, không trị cho người." Nàng lười biếng nói.
"Ta chính là bệnh của hắn." Nó có chút tang thương: "Phi Phi một khi đã ếm người sống, chỉ cần Phi Phi còn sống, thì một đời của đối phương thì nguyện vọng phát từ bản tâm của đối phương nhất định đều sẽ bị đảo người lại hết."
"Ban đầu ngươi không nên ếm hắn, thì có phải là không có chuyện gì rồi không." Đào Yêu mím môi.
29.07.2020
/58
|