Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng

Chương 55: Luôn luôn có người bi thảm hơn

/194


“Nghiên Nghiên.”

Bà nhanh chóng lấy thân mình che cho Quý Nghiên. Trước mắt cô bỗng tối sầm, chỉ nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ, ngay sau đó ngực bị đè nặng.

Lữ Mỹ rên lên một tiếng rồi ngất đi.

“Mẹ.” Quý Nghiên gọi khẽ.

Nhưng không có ai đáp lại.

Trong lòng Quý Nhu đau như dao cắt, lúc này cô mới ý thức được chuyện gì xảy ra, thốt ra tiếng gọi đầy đau đớn: “Mẹ….”

Lữ Mỹ được đưa vào phòng cấp cứu. Lúc bác sĩ nhấc bà ra khỏi người Quý Nghiên thì cô thấy có mấy miếng thủy tinh cắm trên lưng bà, sâu đến tận xương. Thủy tinh dính máu đỏ tươi, nhuộm đỏ mắt cô.

Quý Nghiên đứng ngoài phòng cấp cứu, ánh mắt hơi mơ hồ. Trên đôi tay trắng nõn là vết máu của Lữ Mỹ, bên tai là tiếng Quý Nhu khóc thút thít và tiếng an ủi lúc to lúc nhỏ. Sau đó bọn Dương Chính Tùng cũng tới, còn có cả Quý Dương. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Quý Dương khóc lóc sướt mướt, nhào về phía cô, bàn tay nhỏ bé dùng hết sức đánh lên người Quý Nghiên, khóc hô: “Là do chị, là do chị hại mẹ! Chị hại ba còn chưa đủ hay sao mà còn khiến mẹ bị thương? Tôi ghét chị! Tôi ghét chị! Chị là đồ sao chổi!”

“Dương Dương, dừng tay lại.” Dương Chính Tùng nói.

Quý Dương không cam lòng mà nói: “Là do chị ấy nên nhà mình mới trở nên thế này. Con không muốn thấy chị ấy! Ba nuôi, ba bảo chị ấy đi đi, bảo chị ấy đi đi!”

Kỳ lạ là Quý Nghiên không có chút cảm giác nào.

Cô đã đau đến chết lặng nên giờ chỉ như người ngoài cuộc nhìn tất cả.

Cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ bước ra khiến mọi người vây lại ngay lập tức.

“Bác sĩ, mẹ tôi sao rồi?” Quý Nhu hỏi.

Bác sĩ trẻ lấy khẩu trang xuống, giọng nói máy móc: “Thủy tinh đâm vào không sâu. Đừng lo, không có vấn đề gì, chỉ cần nằm tĩnh dưỡng trên giường một thời gian thôi. Lúc đó mọi người cần chăm sóc bệnh nhân thật tốt.”

“Vâng, cảm ơn bác sĩ.”

Giường bệnh được đẩy ra, mặt Lữ Mỹ tái nhợt nằm trên đó, nhắm chặt hai mắt.

Quý Nghiên đi theo giường bệnh về phía trước.

Quý Dương dùng thân thể nhỏ bé của cậu chặn Quý Nghiên lại, dùng giọng điệu của người lớn mà nói với cô: “Chị đi theo làm gì? Định tiếp tục hại cả nhà sao? Tôi không để chị được như ý đâu. Chị đi nhanh đi. Mẹ không muốn nhìn thấy chị. Đi mau đi, đi càng xa càng tốt!”

Tạ Tử Kỳ cũng nói: “Nghiên Nghiên, đừng trách mẹ nuôi nhiều chuyện. Ba và mẹ con đã gặp chuyện rồi, Nhu Nhu lại như vậy. Gia đình lớn như thế mà không có ai lo liệu. Tuy mẹ nuôi không thể xác định có phải là con làm chuyện này hay không nhưng chắc không thể không liên quan tới con được. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Con cũng biết tính ba con rồi đấy. Ông ấy mà gặp con thì sẽ tức giận đến giậm chân mất. Cho nên mẹ nuôi nghĩ con nên về trước đi. Con cũng nghe bác sĩ nói mẹ con không sao, mẹ và Nhu Nhu sẽ chăm sóc mẹ con thật tốt.”

Quý Nghiên không trả lời.

Bọn họ đẩy giường bệnh vào phòng, Quý Nhu vẫn thút thít, mấy người Dương Chính Tùng cũng đi vào. Quý Dương đi cuối cùng, sập cửa đánh “rầm” một cái, hoàn toàn ngăn Quý Nghiên ở bên ngoài.

Quay đầu lại, ngay cả tư cách gặp mẹ cô cũng không có.

Quý Nghiên ngồi trên ghế ở hành lang bệnh viện, hai tay ôm đầu gối, không thể nào diễn tả nổi cảm giác bây giờ của mình. Lữ Mỹ bảo vệ khiến cô ngoài khiếp sợ ra còn càng phải suy nghĩ thêm. Tình thương có phải chỉ có thể xây dựng trên cơ sở không xung đột lợi ích với Quý Dương và Quý Nhu? Mẹ cho con tình yêu nhưng lại không rõ ràng như thế. Con không hiểu rốt cuộc mình có vị trí như thế nào trong lòng mẹ?

Cô thấy mơ hồ, cán cân trong lòng không ngừng dao động.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Dương Chính Tùng và Tạ Tử Kỳ rời đi. Trời cũng đã tối. Quý Nghiên ngồi trên ghế, đầu óc càng tỉnh táo hơn.

Mộc Tây gọi tới, bảo Quý Nghiên tới quán bar. Quý Nghiên nghe ra trong giọng nói của cô có gì đó khác thường nên bảo cô ấy cho địa chỉ. Cô đứng dậy, chờ đợi, nán lại hỏi thăm y tá vừa đưa thuốc vào phòng, biết Lữ Mỹ đã tỉnh, không có gì đáng ngại thì mới yên tâm.

Cô chạy tới quán bar mà Mộc Tây nói.

Lúc đó Mộc Tây đang ở trong phòng bao, đã uống nhiều rượu. Trên bàn có rất nhiều vỏ chai rỗng. Cô ấy ngã trên ghế sa lon, ý thức còn có chút tỉnh táo.

“Không phải cậu nói muốn cai rượu à?” Quý Nghiên ngồi xuống cạnh cô ấy, nói.

Mộc Tây ngẩng đầu, chau đôi mày phượng: “Mình nói vậy lúc nào?”

“…Năm ngoái.”

“Phì, chuyện lâu vậy sao nhớ được?! Chị đây chỉ nói thôi. Làm người thì phải biết ăn chơi chứ.” Mộc cô nương nói một cách thẳng thắn vô tư.

Quý Nghiên khinh bỉ cô ấy. “Cách ăn chơi của cậu luôn là uống rượu một mình ở quán bar à?”

“Aiz, tại đau lòng chứ sao.”

“…”

“Chị đây định mai đi phỏng vấn ở Thánh Y. Tuy chỉ là thực tập nho nhỏ nhưng cậu vẫn phải ngoan ngoãn chuẩn bị quà chúc mừng mình cho tốt đấy. Cậu nói xem bao lâu rồi cậu không đãi mình đây? Nhất là từ khi ở cùng Bạch thiếu gia, con nhỏ đáng chết cậu có nhà không về. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Đồ trọng sắc khinh bạn.” Mộc Tây nằm trên ghế salon, khẽ nâng nửa người trên lên, sau đó mới phát hiện tư thế này thật con mẹ nó khiến đầu choáng váng, lại nằm xuống. Giọng cô ấy hơi lạc đi.

Quý Nghiên nói theo cô ấy. “Được.”

Có lúc Mộc Tây rất giống một đứa trẻ, nhất là lúc tâm trạng không tốt, cô ấy sẽ không che giấu cảm xúc của mình. Quý Nghiên không cần hỏi cô ấy gặp phải chuyện gì, chính cô ấy sẽ tự nói ra. Mộc Tây không phải là người giữ bí mật được chuyện gì.

Nhưng Quý Nghiên lại nghĩ sai rồi. Mộc Tây không nói gì, chỉ dùng giọng nói cô nghe không rõ mà lơ mơ cằn nhằn: “Anh càng không muốn thấy chị đây thì chị càng muốn xuất hiện trước mặt anh, khiến anh phiền chết, xem anh có thể làm gì chị nào!”

“Gì cơ?”

“Không có gì, đi thôi.”

Mộc Tây xoay người đứng dậy. Quý Nghiên theo sau cô ấy, không hỏi nhiều.

Lúc đi ngang qua một căn phòng thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra, tiếng động đinh tai nhức óc cho thấy không khí bên trong vô cùng lộn xộn. Quý Nghiên cau mày, đang định đi tiếp với Mộc Tây thì thấy một cô gái quần áo rối loạn chạy ra, một người đàn ông chạy sát theo sau. Đến hành lang, hắn liền chặn cô gái lại.

Đẩy mạnh lên tường, động tác vô cùng thô lỗ.

“Mẹ kiếp, cô giả bộ gì chứ? Cô cho là ông đây không biết lúc trước cô làm nghề này à? Không biết đã bao nhiêu người chơi cô rồi, bây giờ trở lại còn dám lên mặt hả?” Người đàn ông nói những lời khó nghe không chút lưu tình.

Cô gái vùng vẫy khiến khuôn mặt xinh đẹp động lòng người lộ ra. Quý Nghiên dừng lại, thấy rõ khuôn mặt của cô gái đó thì nhất thời trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

“Dù tôi có đâm đầu chết cũng không làm với anh đâu. Anh biết vì sao không? Bởi vì anh rất ghê tởm!” Cô gái cũng lạnh lùng đánh trả, vẻ mặt lạnh lùng mà kiêu ngạo.

Người đàn ông kia thẹn quá thành giận, vung tay cho cô gái một cái tát.

Rồi hắn nắm lấy tóc cô ấy, nói: “Đồ đê tiện! Cái dáng vẻ này không phải là mời người ta chơi mày sao? Đừng tưởng rằng là minh tinh thì giỏi lắm. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Tao có chơi đùa minh tinh cũng không ai dám nói gì. Đừng thấy tao cho chút mặt mũi mà lên mặt. Nói cho mày biết, chọc vào tao… tao sẽ khiến cho mày chết thế nào cũng không biết!”

“Vào đây!”

Hắn vừa kéo mạnh tóc cô ấy vừa đẩy cô ấy vào phòng. Cô gái giãy giụa không ngừng nhưng hắn không có chút thương hương tiếc ngọc, cho cô mấy cái tát khiến cô đầu váng mắt hoa.

Tư Ngọc.

Mắt Quý Nghiên đỏ lên như muốn nứt ra, trong lòng vô cùng đau đớn, đang định tiến lên thì Mộc Tây còn nhanh hơn cô. Cô ấy bước tới, vỗ một cái lên gáy người đàn ông kia, sau đó dùng lực kéo mạnh Tư Ngọc ra khỏi sự kiềm chế của hắn.

Hắn không ngờ sẽ có người đánh lén mình, kêu lên “a” một tiếng, lảo đảo vài bước. Vu Tư Ngọc thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, chạy ra sau lưng Mộc Tây, cách hắn vài mét.

Mộc Tây không để ý tới những người khác, bước tới bàn, cầm một bình rượu lên đập vào gáy người đàn ông kia, hùng hùng hổ hổ mà nói: “Khinh thường phụ nữ này, khinh thường phụ nữ này, mẹ nó, trước mặt chị đây mà mày dám xưng ông hả? Không nhìn xem mình có bao nhiêu phân lượng. Bộ dạng dưa méo táo nứt này mà dám đi trêu ghẹo phụ nữ à? Mày soi gương mà không bị mình hù chết sao?”

Vu Tư Ngọc bị biến cố bất ngờ này dọa sợ, bịt miệng lại.

Nhất thời tiếng thét chói tai vang lên trong phòng. Quý Nghiên ngẩn người. Chắc chắn hôm nay Tây Tây đã gặp chuyện gì đó, nếu không sẽ không kích động thế này! diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Dù trước kia cô ấy có kích động hơn nữa thì lửa giận cũng không bị khơi lên dễ dàng như thế.

Mà còn là vì chuyện không liên quan tới mình.

Quý Nghiên tới bên cạnh Vu Tư Ngọc, hỏi đầy lo lắng: “Tư Ngọc, cậu sao vậy? Không sao chứ?”

Vu Tư Ngọc thấy Quý Nghiên thì càng ngạc nhiên hơn. “Nghiên Nghiên, sao cậu lại ở đây?”

Cô ấy chợt nghĩ tới cái gì đó, vừa nhìn về phía Mộc Tây vừa hỏi: “Đây là bạn cậu à?”

Quý Nghiên gật đầu.

“Bây giờ không phải lúc nói chuyện. Cậu tránh sang một bên đi, đợi giải quyết xong mọi chuyện rồi nói.”

Đã có mấy người đàn ông phản ứng tương đối nhanh muốn kéo Mộc Tây ra. Mộc Tây tuy rất khỏe nhưng chỉ là hổ giấy, không có bản lĩnh gì cả, chỉ được cái miệng là lợi hại thôi.

Quý Nghiên sợ cô ấy bị thiệt thòi nên chắn trước mặt cô ấy, đuổi những người đàn ông đang tới gần cô ấy ra.

Mộc Tây vẫn đang thượng cẳng chân hạ cẳng tay với người đàn ông vừa xúc phạm Vu Tư Ngọc, như muốn trút tất cả những gì không vui trong tối nay ra. Chỉ thấy cô ấy nâng một chân lên, đá mạnh vào giữa hai chân người đàn ông kia, không chừa đường lui.

Người đàn ông kia gào lên thảm thiết, đau đến mức lăn lộn trên mặt đất.

“Anh Long.”

Những người khác hô to, bị chọc giận bởi hành động này của Mộc Tây, cùng lao về phía này.

Một mình Quý Nghiên đối phó với một đám người, còn phải lo cho Mộc Tây, không để cô ấy bị thương nên không khỏi hơi quá sức. Mộc Tây đánh đủ rồi mới nhìn rõ tình hình, thật là hỗn loạn! diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Phụ nữ đã sớm bị sợ đến mức bỏ chạy, mấy người đàn ông vây đánh Quý Nghiên, bình rượu rơi trên đất, có người còn cầm gạt tàn thuốc lên làm vũ khí.

Quản lý quán bar nghe thấy nên chạy tới, nhìn thấy tình cảnh này thì bị dọa sợ đến mức tim như nhảy khỏi lồng ngực.

“Ôi trời, chuyện này là sao vậy? Đừng đánh nữa, các vị định phá quán của tôi sao?!” một người phụ nữ hơn 40 tuổi gấp gáp đến mức dậm chân.

Tuy đây là chuyện các quán bar thường gặp nhưng ở Thánh Y Ngu Nhạc Thành thì chuyện này rất ít khi xảy ra. Thánh Y Ngu Nhạc Thành quản lý rất chặt, có nhiều vệ sĩ có năng lực. Mọi người cũng đều là người thức thời nên vốn sẽ không gây chuyện.

Quản lý này mới nhận chức không lâu, không ngờ lại có chuyện như vậy xảy ra. Tổng giám đốc Thánh Y là người vô cùng nghiêm khắc với công việc, không cho phép người dưới trướng có chút sơ suất nào. Người phụ nữ này lo lắng cũng là chuyện bình thường.

“Nhanh, gọi bảo vệ tới.”

Không thể để chuyện này lan rộng. Nếu tổng giám đốc mà biết thì bà xong đời.

Rốt cuộc Mộc Tây cũng ý thức được hình như mình đã gây họa, vội vàng gọi điện cho Bạch Thắng. Chưa kịp nói hết thì bị một người đàn ông đụng vào, ngã nhào xuống đất, điện thoại cũng bay ra ngoài.

Không lâu sau, bảo vệ tới.

Có khoảng hai, ba mươi người, giải quyết mọi chuyện rất nhanh. Quý Nghiên mệt đến mức không thở được, bị mấy bảo vệ giữ chặt tay chân, hô hấp nặng nề.

“Buông tôi ra. Các người bắt chúng tôi làm gì? Là hai con bé kia ra tay trước. Muốn bắt thì phải bắt bọn nó mới đúng. Nếu bọn nó không gây chuyện thì chúng tôi đánh trả làm gì?”

“Đúng vậy. Họ còn đánh anh Long thành như vậy, các vị không thấy à? Loại đàn bà độc ác tàn nhẫn này phải ngồi tù mới đúng. Các vị còn sợ cái gì mà không báo cảnh sát đi?”

“…”

Tiếng nói vang lên không ngừng, Mộc Tây tức giận, nói: “Đồ thối tha! Nếu không phải bọn mày cưỡng ép người ta thì chị mày bênh vực kẻ yếu làm gì? diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Đánh người còn ngại bẩn tay của chị đây đấy, mẹ nó, một đám súc sinh suy nghĩ bằng nửa người dưới. Cùng lắm thì cho người giám sát tới đây mà hỏi.”

“Ai ép buộc cô ta chứ? Sao cô biết cô ta không tình nguyện? Con nhỏ này vốn là gái điếm, cô không biết còn ở đó mà nói bậy?”

Một bên lên án trong nháy mắt biến thành hai bên tranh cãi. Nói về tài ăn nói thì Mộc Tây có thể lấy một địch mười. Mười cái miệng cũng không cãi lại cô ấy.

Đang căng thẳng thì có tiếng xôn xao truyền tới từ ngoài cửa.

Bạch Thắng dẫn theo Phong, Sương, Tuyết Vũ, đi vào, khí thế mạnh mẽ khiến tất cả mọi người đứng tại chỗ kinh hãi. Nhất là bọn anh Long. Bọn họ đều là người của xã hội đen, sao có thể không biết tứ đại hộ pháp của Bạch thiếu gia Cụa Quốc An chứ. Nếu năm người này cùng xuất hiện thì chính là chuyện trăm năm khó gặp. Nếu không có hành động chống khủng bố đặc biệt quan trọng thì bọn họ sẽ không cùng xuất hiện.

Cho nên trong nháy mắt đó, mọi người đều kinh hãi.

Bọn họ nào biết rằng kể từ lúc Bạch Thắng nhận được điện thoại Mộc Tây gọi đến kêu bảo vệ bà xã thì đã rất sốt ruột, liền vội vàng chạy tới. Còn mấy người khác thì đều là tới xem náo nhiệt.


/194

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status