120 <Tiếp>
Nếu không thì anh đã hoàn toàn phủ nhận, càng không cần thiết vào lúc này ngồi ở đây uống rượu giải sầu.
"Đi tìm cô ấy đi." Mẫn Luyến Y nói.
Mẫn Y Thần vẫn trầm mặc như cũ.
Cô thở dài thật sâu. "Anh rõ ràng không muốn mất đi Mộc Tây, thừa dịp bây giờ còn có cơ hội, đi tìm cô ấy về, sau đó nói ra suy nghĩ trong lòng anh cho cô ấy biết. Các anh vẫn có thể vãn hồi! Nhưng anh, nếu anh tiếp tục im lặng như vậy, cái gì cũng không nói, Mộc Tây cô ấy cái gì cũng không biết, hai người cũng chỉ có thể bỏ qua."
Đông - -
Ly rượu bị đặt ở trên bàn nặng nề, tay Mẫn Y Thần nắm chặt thân ly, gân xanh trên cánh tay hiện lên, khớp ngón tay đã trở nên trắng.
Mẫn Luyến Y nhìn sắc mặt anh nháy mắt trầm xuống, cũng không nói thêm cái gì nữa. Quyết định cho anh thời gian suy nghĩ một chút, có một số việc, người ngoài chỉ có thể dẫn dắt, cụ thể quyết định phải làm thế nào, chung quy còn phải xem cách nghĩ. Có thể nghĩ thông suốt không, cô không khống chế được, có thể làm, cũng chỉ có những thứ này.
Mẫn Luyến Y đặt túi sách ở trên quầy bar, đứng dậy nói: "Em đi toilet."
Mẫn Y Thần không trả lời.
Đầu cũng không nâng lên
Âm thành giày cao gót "Đông đông" giẫm đạp càng ngày càng xa, anh mới chống đầu lên, tay để ở trên trán, gương mặt tuấn mỹ có nản lòng cùng mệt mỏi nói không nên lời.
"Nhìn đi, không phải là tổng giám đốc công ty của các cậy sao? Tình nhân trong mộng của cậu kìa!"
"Thật sự là ôi chao, ai, ôi... Cơ hội ngàn năm có một như vậy, Dịch Sơ, cậu tìm được rồi! Trước gọi cậu đến cậu còn không chịu đến, bây giờ phải cảm tạ chúng mình thôi?" Cách đó không xa, ba người phụ nữ hoạt bát đáng yêu vây quanh cùng một chỗ, nhìn về phía Mẫn Y Thần kích động nói.
Mà người phụ nữ tên Dịch Sơ, mặc dù dáng vẻ vẫn chưa đủ trình độ để nói một từ đẹp này, nhưng cũng thuộc vào bậc trung, rất xinh xắn. Trang phục đơn giản tùy ý, mang theo hơi thở học sinh độc thuần và ngây thơ.
Bị bạn tốt trêu chọc, ánh mắt thật cẩn thận nhìn Mẫn Y Thần vài lần, vẻ mặt hơi khó xử.
"Ai nha, cậu không phải vẫn muốn thổ lộ với anh ta sao? Cơ hội tốt như vậy, đừng bỏ lỡ. Hơn nữa bên cạnh anh ta không có ai, ai, ôi, nói không chừng vẫn còn độc thân, nhanh lên đi ..." Bạn bè tích cực thúc đẩy cô.
Dịch Sơ còn chìm trong sắc đẹp của Mẫn Lão Đại, hồi thần một lần nữa, người đã bị đẩy tới trước mặt người đàn ông mình ngày nhớ đêm mong kia. Mặt cô càng đỏ rực, hốt hoảng lo sợ nhìn về phía bạn mình ở bên kia, hai bạn tốt cười hì hì hướng cô làm tư thế cố gắng lên, rồi cùng nhau chạy đi.
Không gian nơi này để lại cho bọn họ, các cô ấy đi chỗ khác chờ tin tức của cô.
Dịch Sơ cắn cắn môi, cả người khẩn trương không nói nên lời, tay chân cũng không biết phải để đâu. "Em..."
Mẫn Y Thần nhìn một cô gái nhỏ nhát gan đang xấu hổ trước mắt, cũng xấp xỉ tuổi với Mộc Tây, ánh mắt của anh trong trẻo lạnh lùng, giọng nói vô cùng nhạt hỏi: "Có chuyện gì?"
"Em..." Lắp bắp.
"Cô tên là Dịch Sơ?" Mẫn Y Thần đột nhiên hỏi.
Dịch Sơ kinh ngạc trợn to mắt, không nghĩ tới Tổng giám đốc đại nhân lại nhớ tên của mình. Tim cô nhất thời đập nhanh lợi hại, khó nén kích động gật đầu một cái.
Mẫn Y Thần "Ừ" một tiếng, lại quay đầu đi uống rượu, không nói.
/194
|