"Nghiên Nghiên, thật sự là con à, vừa rồi khoảng cách khá xa, mẹ còn tưởng mình hoa mắt chứ."
Tạ Tử Kỳ nhiệt tình đi tới, vẻ mặt tươi cười. Bà là một người phụ nữ rất hay nói, chỉ số IQ cũng không cao, bình thường bà ấy yêu thích nhất chính là đánh mạt chược và ‘buôn dưa lê’ với mấy bà thím khác, là điển hình cho loại phụ nữ quý tộc lắm mồm.
Quý Nghiên lễ phép chào hỏi: "Con chào mẹ nuôi."
Khóe mắt vừa đúng lúc nhìn về phía Dương Đình Đình, Dương Đình Đình cũng bất đắc dĩ nhìn Quý Nghiên, ánh mắt vẫn y như trước đây, lần nào cũng tràn đầy khinh thường.
Quý Nghiên đã sớm thành thói quen, đối với Dương Đình Đình, cô vẫn coi cô ấy như một người em gái được người chiều chuộng đến hư, vẫn luôn dung túng cô ấy, dù là cô ấy đối với mình không được tốt, Quý Nghiên cũng chưa từng để ý.
Thế nhưng chuyện lần trước, quả thật Dương Đình Đình đã chọc giận đến cô. Chuyện của Quý Nhu và Mạnh Thiếu Tuyền, cô cũng không tin Dương Đình Đình không có dính vào, thậm chí cô ta còn giúp một tay thúc đẩy, Quý Nghiên thật nghĩ không ra, họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, còn là chị em nuôi, rốt cuộc tại sao Dương Đình Đình lại hận cô đến như vậy? Cô có thể tha thứ chuyện cô ta giấu giếm cô, nhưng không có cách nào tha thứ khi cô ta đã sớm biết rõ mọi chuyện, còn coi như không có gì xảy ra, kéo cô đi dự tiệc sinh nhật của Mạnh Thiếu Tuyền, cố ý nhìn cô diễn trò cười.
Từ nhỏ đến lớn, Quý Nghiên ghét nhất là cười trên sự đau khổ của người khác, đó là lần đầu tiên Dương Đình Đình thân thiện với cô như vậy, Quý Nghiên mặc dù không thích cô ta, nhưng tóm lại trong lòng vẫn rất vui vẻ, cô rất muốn chung sống thật tốt với Dương Đình Đình, vậy mà hành động của Dương Đình Đình đã hoàn toàn làm cho trái tim của cô trở nên băng giá.
Bây giờ đối với người mà mình không thích, Quý Nghiên cũng lười phải giả bộ, cho dù là khuôn mặt tươi cười cũng không thể làm được, nhiều lắm là chào hỏi không mất lễ phép thôi chứcũng không muốn nói một lời thừa thải nào. Trước đây, cô còn có thể nhu hòa với Dương Đình Đình, không giống như bây giờ, ánh mắt của cô khi nhìn về phía Dương Đình Đình chỉ có thể dùng từ lạnh lùng để diễn tả.
Tạ Tử Kỳ không hề nhận thấy được giữa hai người có cái gì không ổn, bà chỉ biết Dương Đình Đình không thích Quý Nghiên, mỗi lần gặp mặt đều có không sắc mặt tốt, bà đã nói rất nhiều lần nhưng Dương Đình Đình nhất định không nghe nên bà cũng mặc kệ, vì thế lúc này bà mới không có cảm giác gì không tốt. Bà nói với Quý Nghiên: "Cái con bé này, tại sao lâu như vậy không đến thăm mẹ và cha nuôi? Mấy ngày trước cha nuôi còn nhắc đến con, kêu mẹ tìm thời gian gọi con về nhà chơi một chuyến."
"Mẹ, mẹ nói những thứ này làm gì? Con không cần cô ta về nhà mình, vừa nhìn liền thấy ghét." Dương Đình Đình vẫn không quản được cái miệng của mình, vừa nghe Tạ Tử Kỳ muốn Quý Nghiên trở về Dương gia thì nhất thời lộ ra bất mãn.
Tạ Tử Kỳ quát khẽ: "Con câm miệng cho mẹ."
Bà chỉ có chút lớn tiếng chứ đối với ý kiến của Dương Đình Đình bà cũng không có tức giận lắm, người làm mẹ luôn luôn nghiêng về phía con gái mình. Bà vẫn luôn xem Dương Đình Đình là đứa con bảo bối, giờ phút này chỉ là làm ra vẻ một chút thôi. Trong lòng Quý Nghiên biết rõ nên cũng không nói gì.
Dương Đình Đình hừ lạnh một tiếng, không cam lòng quay đầu đi chỗ khác.
Quý Nghiên nói: "Mẹ nuôi, thật xin lỗi, gần đây con luôn bận tìm việc làm nên không có thời gian đi thăm mẹ và cha nuôi. Chờ thêm mấy ngày nữa con nhất định sẽ về nhà thăm hai người."
Tạ Tử Kỳ hài lòng gật đầu: "Được! Được!"
Chân mày khóe mắt Dương Đình Đình tất cả đều là khinh bỉ, bĩu môi nói: "Dối trá."
Tạ Tử Kỳ rất là nhức đầu với đứa con gái của mình, cũng không muốn quản cô nữa, đột nhiên nhớ ra cái gì, bà quay lại hỏi Quý Nghiên: "Đúng rồi, Nghiên Nghiên, con có biết em gái con có bạn trai chưa? Là Mạnh thiếu của tập đoàn Mạnh Phi, là người có tài, dáng dấp tốt, nhìn qua không tồi. Nếu không phải lần trước em con dẫn cậu ấy tới nhà thăm hỏi thì mẹ cũng không biết Tiểu Nhu đã tới Hongkong rồi. Nó cũng thiệt là, tới đây cũng không nói một tiếng, một cô gái ở một mình bên ngoài rất nguy hiểm, mẹ của con cũng lo lắng gần chết."
Quý Nghiên sững sờ, cố nén xúc động trong lòng, lạnh nhạt nói : "Dạ, con biết rồi."
Chuyện cô và Mạnh Thiếu Tuyền quen nhau, người của nhà họ Dương không hề biết, từ lúc bắt đầu đến khi cuối thúc hai người vẫn luôn rất yên lặng. Giờ phút này, Quý Nghiên cảm thấy vô cùng may mắn, nếu không cô cũng không biết nên đối mặt với người nhà thế nào nữa. Ở nhà cô đã rất lúng túng rồi, nếu thêm chuyện như vậy nữa, cô sẽ càng bối rối.
Điều này Quý Nghiên cực kỳ không muốn thấy.
Đồng thời cô cũng hiểu, về sau khó mà tránh được việc sẽ gặp được hai người bọn họ ở nhà họ Dương và nhà họ Quý, Quý Nhu và Mạnh Thiếu Tuyền ở chung một chỗ, lúc bắt đầu chính là vì muốn đả kích Quý Nghiên mà hôm nay hai người họ đã gặp người lớn trong nhà rồi, chắc chắn cũng sẽ đến Hồ Nam thăm hỏi Quý Anh Bình. Quý Nhu chính là hận không thể lúc nào cũng ân ân ái ái với Mạnh Thiếu Tuyền ở trước mặt cô, chứng minh cô ta đã thắng cô.
Trong lòng Quý Nghiên rất khó chịu, tình cảm của một người sao có thể thay đổi nhanh như vậy, cô rất muốn quên đi Mạnh Thiếu Tuyền nhưng đến cuối cùng vẫn là ‘có tâm mà vô lực’.
Cũng chỉ có quên đi mới có thể bảo vệ chính mình không bị tổn thương.
Dương Đình Đình thấy tâm trạng Quý Nghiên không ổn thì một chút không cam lòng trước đó cũng tan thành mây khói, như một con Khổng Tước xòe đuôi, cả người thật hả hê.
Tạ Tử Kỳ cho rằng Quý Nghiên đang hâm mộ Quý Nhu đã tìm được một người đàn ông tốt nên thở dài nói: "Con cũng đừng quá quan tâm tới công việc, là phụ nữ, nói cho cùng vẫn phải tìm cho mình một người chồng tốt, có một người đàn ông lúc nào cũng yêu thương cưng chiều mới là tốt nhất. Con xem, ví dụ tốt nhất chính là em của con đó, bây giờ nó vô cùng hạnh phúc, cái gì cũng không cần nghĩ nữa. Con nha, chính là không hiểu được như thế nào mới là tốt cho mình, con đừng có ở bên ngoài chịu cực khổ nữa, trở về nhà để cha con an bài cho con một chức vụ đi, sau đó thì đi xem mắt, gả cho một nhà chồng tốt! Nếu như con không muốn trở về thì vào công ty cha nuôi con làm cũng được, mẹ trở về nói với cha nuôi con một tiếng "
"Mẹ nuôi, không cần đâu ạ." Quý Nghiên vội vàng từ chối.
Cô chính là không muốn ở trong ngôi nhà đó nữa nên mới ra ngoài sống, làm sao có thể trở về được, ở trong mắt của cô, công ty của nhà họ Dương và Thụy Hưng đều giống nhau, đều làm cô cảm thấy khó thở.
Huống chi, còn có Dương Hàm Mặc, sự nghiệp của cha nuôi sớm muộn gì cũng sẽ là của anh ấy, để cho cô làm việc dưới trướng Dương Hàm Mặc… có còn muốn để cho cô sống hay không đây? Hơn nữa, Quý Nghiên thích nhất là chụp ảnh, cô không muốn từ bỏ việc mình yêu thích.
Tạ Tử Kỳ lại khuyên cô mấy câu, Quý Nghiên cũng không nói gì, nói mấy câu khách sáo, rồi từ biệt với họ. Mộc Tây đang ở nhà đợi cô, nếu còn tiếp tục tán gẫu nữa, cô sợ Mộc đại tiểu thư sẽ trực tiếp đến siêu thị lôi người về mất.
Nhưng rốt cuộc tâm trạng của cô vẫn bị ảnh hưởng một chút, lời nói lần trước của Quý Anh Bình nhanh chóng hiện ra ở trong đầu, ông ta là người cực kì không có tính nhẫn nại, Quý Nghiên thật sự sợ ông ấy sẽ tìm đến đây vào một ngày nào đó. Lấy sức lực của cô bây giờ thì căn bản không có cách nào chống lại Quý Anh Bình.
Thật là phiền phức.
Trong lúc Quý Nghiên không yên lòng lựa chọn rau tươi thì điện thoại di động đột nhiên vang lên, mở ra xem, là một tin nhắn.
—— tiểu thư Quý Nghiên à, sao cậu còn chưa trở về nữa, chị đây đã đói nhăng răng rồi nè! A a a xin cậu quay về gấp, xin cho mình một bữa cơm!——
Biết ngay là Mộc Tây mà, khóe miệng Quý Nghiên không tự chủ được cong lên, bỏ di động vào túi, tâm trạng đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều.
Thật may, thật may là cô còn có Mộc Tây.
Mặc kệ người khác như thế nào, ít nhất vẫn còn có người luôn ở bên cạnh và thật lòng quan tâm đến cô.
Như vậy là đủ rồi, bất kể người đó là Quý Anh Bình, Mạnh Thiếu Tuyền, Quý Nhu hay Dương Đình Đình. . . . . . Toàn bộ đều biến hết đi!
Tạ Tử Kỳ nhiệt tình đi tới, vẻ mặt tươi cười. Bà là một người phụ nữ rất hay nói, chỉ số IQ cũng không cao, bình thường bà ấy yêu thích nhất chính là đánh mạt chược và ‘buôn dưa lê’ với mấy bà thím khác, là điển hình cho loại phụ nữ quý tộc lắm mồm.
Quý Nghiên lễ phép chào hỏi: "Con chào mẹ nuôi."
Khóe mắt vừa đúng lúc nhìn về phía Dương Đình Đình, Dương Đình Đình cũng bất đắc dĩ nhìn Quý Nghiên, ánh mắt vẫn y như trước đây, lần nào cũng tràn đầy khinh thường.
Quý Nghiên đã sớm thành thói quen, đối với Dương Đình Đình, cô vẫn coi cô ấy như một người em gái được người chiều chuộng đến hư, vẫn luôn dung túng cô ấy, dù là cô ấy đối với mình không được tốt, Quý Nghiên cũng chưa từng để ý.
Thế nhưng chuyện lần trước, quả thật Dương Đình Đình đã chọc giận đến cô. Chuyện của Quý Nhu và Mạnh Thiếu Tuyền, cô cũng không tin Dương Đình Đình không có dính vào, thậm chí cô ta còn giúp một tay thúc đẩy, Quý Nghiên thật nghĩ không ra, họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, còn là chị em nuôi, rốt cuộc tại sao Dương Đình Đình lại hận cô đến như vậy? Cô có thể tha thứ chuyện cô ta giấu giếm cô, nhưng không có cách nào tha thứ khi cô ta đã sớm biết rõ mọi chuyện, còn coi như không có gì xảy ra, kéo cô đi dự tiệc sinh nhật của Mạnh Thiếu Tuyền, cố ý nhìn cô diễn trò cười.
Từ nhỏ đến lớn, Quý Nghiên ghét nhất là cười trên sự đau khổ của người khác, đó là lần đầu tiên Dương Đình Đình thân thiện với cô như vậy, Quý Nghiên mặc dù không thích cô ta, nhưng tóm lại trong lòng vẫn rất vui vẻ, cô rất muốn chung sống thật tốt với Dương Đình Đình, vậy mà hành động của Dương Đình Đình đã hoàn toàn làm cho trái tim của cô trở nên băng giá.
Bây giờ đối với người mà mình không thích, Quý Nghiên cũng lười phải giả bộ, cho dù là khuôn mặt tươi cười cũng không thể làm được, nhiều lắm là chào hỏi không mất lễ phép thôi chứcũng không muốn nói một lời thừa thải nào. Trước đây, cô còn có thể nhu hòa với Dương Đình Đình, không giống như bây giờ, ánh mắt của cô khi nhìn về phía Dương Đình Đình chỉ có thể dùng từ lạnh lùng để diễn tả.
Tạ Tử Kỳ không hề nhận thấy được giữa hai người có cái gì không ổn, bà chỉ biết Dương Đình Đình không thích Quý Nghiên, mỗi lần gặp mặt đều có không sắc mặt tốt, bà đã nói rất nhiều lần nhưng Dương Đình Đình nhất định không nghe nên bà cũng mặc kệ, vì thế lúc này bà mới không có cảm giác gì không tốt. Bà nói với Quý Nghiên: "Cái con bé này, tại sao lâu như vậy không đến thăm mẹ và cha nuôi? Mấy ngày trước cha nuôi còn nhắc đến con, kêu mẹ tìm thời gian gọi con về nhà chơi một chuyến."
"Mẹ, mẹ nói những thứ này làm gì? Con không cần cô ta về nhà mình, vừa nhìn liền thấy ghét." Dương Đình Đình vẫn không quản được cái miệng của mình, vừa nghe Tạ Tử Kỳ muốn Quý Nghiên trở về Dương gia thì nhất thời lộ ra bất mãn.
Tạ Tử Kỳ quát khẽ: "Con câm miệng cho mẹ."
Bà chỉ có chút lớn tiếng chứ đối với ý kiến của Dương Đình Đình bà cũng không có tức giận lắm, người làm mẹ luôn luôn nghiêng về phía con gái mình. Bà vẫn luôn xem Dương Đình Đình là đứa con bảo bối, giờ phút này chỉ là làm ra vẻ một chút thôi. Trong lòng Quý Nghiên biết rõ nên cũng không nói gì.
Dương Đình Đình hừ lạnh một tiếng, không cam lòng quay đầu đi chỗ khác.
Quý Nghiên nói: "Mẹ nuôi, thật xin lỗi, gần đây con luôn bận tìm việc làm nên không có thời gian đi thăm mẹ và cha nuôi. Chờ thêm mấy ngày nữa con nhất định sẽ về nhà thăm hai người."
Tạ Tử Kỳ hài lòng gật đầu: "Được! Được!"
Chân mày khóe mắt Dương Đình Đình tất cả đều là khinh bỉ, bĩu môi nói: "Dối trá."
Tạ Tử Kỳ rất là nhức đầu với đứa con gái của mình, cũng không muốn quản cô nữa, đột nhiên nhớ ra cái gì, bà quay lại hỏi Quý Nghiên: "Đúng rồi, Nghiên Nghiên, con có biết em gái con có bạn trai chưa? Là Mạnh thiếu của tập đoàn Mạnh Phi, là người có tài, dáng dấp tốt, nhìn qua không tồi. Nếu không phải lần trước em con dẫn cậu ấy tới nhà thăm hỏi thì mẹ cũng không biết Tiểu Nhu đã tới Hongkong rồi. Nó cũng thiệt là, tới đây cũng không nói một tiếng, một cô gái ở một mình bên ngoài rất nguy hiểm, mẹ của con cũng lo lắng gần chết."
Quý Nghiên sững sờ, cố nén xúc động trong lòng, lạnh nhạt nói : "Dạ, con biết rồi."
Chuyện cô và Mạnh Thiếu Tuyền quen nhau, người của nhà họ Dương không hề biết, từ lúc bắt đầu đến khi cuối thúc hai người vẫn luôn rất yên lặng. Giờ phút này, Quý Nghiên cảm thấy vô cùng may mắn, nếu không cô cũng không biết nên đối mặt với người nhà thế nào nữa. Ở nhà cô đã rất lúng túng rồi, nếu thêm chuyện như vậy nữa, cô sẽ càng bối rối.
Điều này Quý Nghiên cực kỳ không muốn thấy.
Đồng thời cô cũng hiểu, về sau khó mà tránh được việc sẽ gặp được hai người bọn họ ở nhà họ Dương và nhà họ Quý, Quý Nhu và Mạnh Thiếu Tuyền ở chung một chỗ, lúc bắt đầu chính là vì muốn đả kích Quý Nghiên mà hôm nay hai người họ đã gặp người lớn trong nhà rồi, chắc chắn cũng sẽ đến Hồ Nam thăm hỏi Quý Anh Bình. Quý Nhu chính là hận không thể lúc nào cũng ân ân ái ái với Mạnh Thiếu Tuyền ở trước mặt cô, chứng minh cô ta đã thắng cô.
Trong lòng Quý Nghiên rất khó chịu, tình cảm của một người sao có thể thay đổi nhanh như vậy, cô rất muốn quên đi Mạnh Thiếu Tuyền nhưng đến cuối cùng vẫn là ‘có tâm mà vô lực’.
Cũng chỉ có quên đi mới có thể bảo vệ chính mình không bị tổn thương.
Dương Đình Đình thấy tâm trạng Quý Nghiên không ổn thì một chút không cam lòng trước đó cũng tan thành mây khói, như một con Khổng Tước xòe đuôi, cả người thật hả hê.
Tạ Tử Kỳ cho rằng Quý Nghiên đang hâm mộ Quý Nhu đã tìm được một người đàn ông tốt nên thở dài nói: "Con cũng đừng quá quan tâm tới công việc, là phụ nữ, nói cho cùng vẫn phải tìm cho mình một người chồng tốt, có một người đàn ông lúc nào cũng yêu thương cưng chiều mới là tốt nhất. Con xem, ví dụ tốt nhất chính là em của con đó, bây giờ nó vô cùng hạnh phúc, cái gì cũng không cần nghĩ nữa. Con nha, chính là không hiểu được như thế nào mới là tốt cho mình, con đừng có ở bên ngoài chịu cực khổ nữa, trở về nhà để cha con an bài cho con một chức vụ đi, sau đó thì đi xem mắt, gả cho một nhà chồng tốt! Nếu như con không muốn trở về thì vào công ty cha nuôi con làm cũng được, mẹ trở về nói với cha nuôi con một tiếng "
"Mẹ nuôi, không cần đâu ạ." Quý Nghiên vội vàng từ chối.
Cô chính là không muốn ở trong ngôi nhà đó nữa nên mới ra ngoài sống, làm sao có thể trở về được, ở trong mắt của cô, công ty của nhà họ Dương và Thụy Hưng đều giống nhau, đều làm cô cảm thấy khó thở.
Huống chi, còn có Dương Hàm Mặc, sự nghiệp của cha nuôi sớm muộn gì cũng sẽ là của anh ấy, để cho cô làm việc dưới trướng Dương Hàm Mặc… có còn muốn để cho cô sống hay không đây? Hơn nữa, Quý Nghiên thích nhất là chụp ảnh, cô không muốn từ bỏ việc mình yêu thích.
Tạ Tử Kỳ lại khuyên cô mấy câu, Quý Nghiên cũng không nói gì, nói mấy câu khách sáo, rồi từ biệt với họ. Mộc Tây đang ở nhà đợi cô, nếu còn tiếp tục tán gẫu nữa, cô sợ Mộc đại tiểu thư sẽ trực tiếp đến siêu thị lôi người về mất.
Nhưng rốt cuộc tâm trạng của cô vẫn bị ảnh hưởng một chút, lời nói lần trước của Quý Anh Bình nhanh chóng hiện ra ở trong đầu, ông ta là người cực kì không có tính nhẫn nại, Quý Nghiên thật sự sợ ông ấy sẽ tìm đến đây vào một ngày nào đó. Lấy sức lực của cô bây giờ thì căn bản không có cách nào chống lại Quý Anh Bình.
Thật là phiền phức.
Trong lúc Quý Nghiên không yên lòng lựa chọn rau tươi thì điện thoại di động đột nhiên vang lên, mở ra xem, là một tin nhắn.
—— tiểu thư Quý Nghiên à, sao cậu còn chưa trở về nữa, chị đây đã đói nhăng răng rồi nè! A a a xin cậu quay về gấp, xin cho mình một bữa cơm!——
Biết ngay là Mộc Tây mà, khóe miệng Quý Nghiên không tự chủ được cong lên, bỏ di động vào túi, tâm trạng đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều.
Thật may, thật may là cô còn có Mộc Tây.
Mặc kệ người khác như thế nào, ít nhất vẫn còn có người luôn ở bên cạnh và thật lòng quan tâm đến cô.
Như vậy là đủ rồi, bất kể người đó là Quý Anh Bình, Mạnh Thiếu Tuyền, Quý Nhu hay Dương Đình Đình. . . . . . Toàn bộ đều biến hết đi!
/194
|