Tra thử người đứng sau thì thấy tất cả đều do một tài khoản mua. Người nhận là Mr, là một cái địa chỉ công ty, không xác định được số tầng cụ thể, điện thoại cũng là số điện thoại cố định.
Tiểu Thuận chăm chú nhìn, “Địa chỉ là của Thương mại Quốc tế, rất biết chơi đùa đó nha.”
Lê Nhiễm nói: “Thiên tài của Thương mại Quốc tế, để bạn gái mỗi giờ thay một bộ có phải đủ bá đạo đủ xa xỉ không?”
Triệu Tây Âm nghe vậy cười cười, “Vậy thì cô bạn gái này thật sự xui rồi.”
Tiểu Thuận nói: “Biết đâu là tự mình chơi thì sao.”
Càng nói càng biến thái, kẻ biến thái cũng không ngăn nổi niềm vui cô ấy kiếm tiền. Lê Nhiễm nói mời mọi người ăn khuya, Triệu Tây Âm nhìn đồng hồ, cầm túi xách lên, “Tớ không đi đâu, về nhà chơi với bố đây.”
Lê Nhiễm biết tính cô, biết cô không thích náo nhiệt, “Được rồi, tớ đưa cậu về một đoạn.”
Bởi vì đông người nên xe polo nhỏ chở không xuể, tiểu Thuận bèn vào gara lái một chiếc xe van ra. Hơn mười giờ đêm, trên đường vành đai ba ở Bắc Kinh đèn vẫn chong sáng choang. Từ đường Kiến Quốc đi về phía Nam, mấy tòa nhà cao tầng xinh đẹp đứng cạnh nhau san sát, nhìn vào trong mắt tựa hồ một dãy phồn thịnh không thấy điểm cuối.
Một vị khách ngồi cùng xe có đôi mắt sáng ngời nhưng cất chứa ưu thương, ước ao nói: “Có lẽ tôi làm việc nửa đời, cũng chỉ có thể mua nổi một cái nhà vệ sinh ở đây đi.”
Một người khác chỉ vào tòa cao ốc, “Giá bất động sản của tòa nhà này phải tới hai mươi vạn, bên trong có mấy nghệ sĩ ở, có người bảo rằng tính riêng tư ở đấy rất tốt.”
Tiểu Thuận lái xe, rất lấy làm hiển nhiên nói một câu: “Có thể hỏi chị Tây xem sao, chị ấy là chủ tòa nhà đó đấy.”
Mấy cô gái này là lần đầu tiên trông thấy Triệu Tây Âm, áo quần cô mặc trên người đều là loại đơn giản, nhìn rất phổ thông, nhưng khí chất thật khiến người ta thích mắt. Vừa nghe được tiểu Thuận nói như vậy trong nhất thời bọn họ cũng không biết thật giả, đồng thời nhìn sang.
Lê Nhiễm đưa tay ra, cong ngón tay búng vào gáy tiểu Thuận một cái, “Giả!”
Tiểu Thuận há miệng la đau, mọi người lại cười cười nói nói. Mấy phút sau, Lê Nhiễm lén quay đầu nhìn Triệu Tây Âm đang ngồi ở phía sau.
Người chợp mắt đã tỉnh dậy, chẳng biết nhìn ra ngoài cửa xe tự lúc nào. Vừa khéo xe chạy qua cầu vượt, ánh sáng che rợp bầu trời như một cái giần, khoảnh khắc ánh sáng phóng ra, Lê Nhiễm nhìn thấy ánh mắt cô trôi nổi, có tâm sự.
Lúc về tới nhà cũng sắp mười một giờ, Triệu Văn Xuân đương ngồi trên ghế sofa đọc sách thì nghe thấy tiếng mở cửa, ông tháo chiếc kính lão xuống, “Về rồi?”
Triệu Tây Âm kéo dép lẹt xẹt, thả chìa khóa xuống, “Bố vẫn chưa ngủ ạ.”
“Giữ đèn cho con, vả lại bố cũng không mệt. Có đói bụng không? Bố làm cho con bát mì xào nước tương nhé?” Triệu Văn Xuân đã đi tới phòng bếp.
Triệu Tây Âm vịn vai ông kéo ông ngồi lại ghế, “Không ăn không ăn ạ.”
Tiểu Triệu vừa mới buông tay ra thì lão Triệu lại đi vào phòng bếp, “Phải ăn phải ăn.”
Triệu Tây Âm cũng không cản ông nữa, thay một bộ đồ khác rồi đi ra, cầm quyển sách trên ghế sofa lật qua lật lại. Đây là cuốn giáo trình Trung Văn của Triệu Văn Xuân, giấy trong cuốn《Cổ văn Quan Chỉ》này đã ngã sang màu xưa, bên trong có mấy đoạn ghi chép bằng tay. Thấy chữ như thấy mặt, nét bút lông mềm mại ôn hòa giống hệt như tính cách của ông. Đáng tiếc Triệu Tây Âm không thể thừa hưởng được tài năng văn chương của bố, từ bé đã viết văn không tốt, lúc thi đại học cũng bị môn ngữ văn này kéo chân. Nhưng mấy chương dài thòng trong cuốn sách này cô đều thuộc nằm lòng.
Triệu Tây Âm thả cuốn sách xuống, ngước mắt lên thì nhìn thấy phía bên phải có mấy thùng trái cây được đặt trên sàn nhà. Những quả đào to lớn hồng hồng được sắp rất gọn gàng, bên cạnh còn có hai giỏ dâu tây trắng. Triệu Văn Xuân bê tô mì nóng hôi hổi ra khỏi phòng bếp, thấy cô đứng im một chỗ nhìn nhìn, đặng nói: “Hai ngày trước Khải Thâm có ghé qua nhà một chuyến, là thằng bé mang tới đó.”
Đặt tô mì xuống bàn, Triệu Văn Xuân tháo tạp dề ra, “Bố thấy toàn là trái cây con thích ăn nên giữ lại.”
Triệu Tây Âm ngồi lại bàn, dùng đũa nhặt hành băm được thả ở chính giữa tô mì rồi gạt chúng sang phải, sau đó lại từ tốn gạt hết sang bên trái.
“Con rời khỏi Bắc Kinh cũng hòm hòm hai năm, mỗi tháng thằng bé đều ghé nhà thăm bố, lúc tới cũng không đi tay không, mấy thứ quý giá bố đều không nhận, chỉ cầm mấy bao thuốc lá thôi, bố thích hút thuốc.” Triệu Văn Xuân cũng không giấu, cái gì cần nói đều nói cả.
Một già một trẻ này có bát tự rất hòa hợp, năm đó lúc gặp mặt cũng không có nửa điểm câu nệ gia trưởng này nọ, trái lại còn hận trở thành bạn vong niên(*) quá muộn. Mặc dù Triệu Tây Âm và Chu Khải Thâm ly hôn đã lâu như vậy, lúc chia tay cũng rất dứt khoát, chưa từng liên lạc lấy một lần. Nhưng không biết Chu Khải Thâm này là có lòng hay là nhớ thương bạn cũ mà vẫn luôn cung kính có lễ với Triệu Văn Xuân.
(*)忘年交: Bạn bè chênh lệch tuổi tác, nhưng thân thiết đồng cảm với nhau như bạn bè cùng trang lứa.
Có vẻ như thấy con gái không quá vui vẻ, Triệu Văn Xuân nói: “Nếu con để ý, thì lần sau bố không mở cửa cho thằng bé nữa.”
Triệu Tây Âm cúi đầu ăn mì, giọng hơi nghẹn: “Đừng lấy đồ của anh ấy nữa, không thích hợp.”
Triệu Văn Xuân gật đầu: “Bố nhớ rồi.”
Im lặng một hồi ông lại nói: “Ngày hôm nay sau khi con ra cửa bố cũng đi tới trường một chuyến, trên đường đi gặp phải chú Diêu con, có nói với bố một chuyện.”
Triệu Tây Âm ăn phải hạt tiêu, đầu lưỡi bị tê bèn vội vàng uống miếng nước.
“Cô Đới làm phẫu thuật, đương nằm viện.”
Triệu Tây Âm đột nhiên bị sặc nước, vị cay còn đang tung hoành ngang dọc trong cổ họng, cô ho khan không ngừng. Triệu Văn Xuân đưa khăn giấy cho cô, nói: “Cho dù như thế nào cô ấy cũng là ân sư của con, chút tình nghĩa này con không được quên. Sáng mai có rảnh thì tới thăm cô ấy đi.”
Ân sư, tình cảm thầy trò, có ơn giúp đỡ, càng có tình cảm dạy dỗ.
Triệu Tây Âm học múa, múa nghiêm túc suốt hai mươi năm.
Năm mười tuổi đi theo lớp huấn luyện đến xem một giải thi đấu vũ đạo giành cho thiếu nhi, cô xem được mười mấy phút thì chạy ra ngoài. Đó là mùa hè, ánh mặt trời chói chang, tiểu Tây Âm ngồi xổm bên bồn hoa nhìn lũ kiến dọn nhà, mãi đến khi có người tới hỏi: “Sao em không vào bên trong xem thi đấu?”
Triệu Tây Âm ngẩng đầu lên, bị ánh nắng chiếu vào khiến mắt híp lại thành một đường. Đới Vân Tâm đeo kính râm, gương mặt hồng hào như hoa đào, đôi giày cao gót dưới chân càng làm nền cho khí chất lạnh lùng trên người bà. Triệu Tây Âm không hề sợ sệt, cười hồn nhiên, “Bởi vì bọn họ múa không đẹp bằng cháu.”
Lúc đó Đới Vân Tâm vừa mới nhận vòng nguyệt quế một cuộc thi quốc tế, mấy lần đại diện bộ Văn hóa và Du Lịch ra nước ngoài giao lưu học tập, tên tuổi nổi như cồn, là người vừa đẹp vừa tài giỏi. Bà bắt đầu dẫn theo Tây Âm học múa, mỗi tuần một lần, cũng không thu học phí, hệt như chơi đùa vậy.
Cái năm mười sáu tuổi ấy, cô nhìn Đới Vân Tâm nói, cô giáo(*), em có món quà muốn tặng cho người.
(*) 师傅: Hán – Việt là ‘Sư phụ’, nhưng vì truyện hiện đại nên t để là ‘cô giáo.’
Đới Vân Tâm nghe vậy thì cười, em còn là đứa con nít thì lấy đâu ra tiền mua quà chứ?
Triệu Tây Âm mở nhạc, nhìn bà cười cười, đi về sau ba bước.
Đây là lần đầu tiên cô tự biên tập điệu múa cho mình, cơ thể của người trẻ tuổi như con thuyền chở theo giấc mộng, vừa nhiệt huyết vừa khẳng khái, chân thành lại thoải mái. Sống lưng của cô thẳng tắp, xoay tròn rồi nhảy lên, hồn và vía như thể sục sôi, phảng phất muốn mọc ra một đôi cánh vút thẳng lên trời.
Xong một khúc nhạc, mồ hôi đọng lại trên chóp mũi Triệu Tây Âm, nửa giây sau rơi xuống đất.
Viền mắt Đới Vân Tâm ẩm ướt, nhìn cô nói: “Trời sinh em phải ăn chén cơm này.”
Hai năm sau thi đại học, Triệu Tây Âm đậu học viện Múa Bắc Kinh. Năm cô học năm bốn được nhà trường đề cử đi Pháp tham gia một cuộc thi. Tất cả mọi người đều cho rằng đối với thần múa như cô thì cuộc thi này chẳng qua chỉ là một cái bàn đạp, nhảy một cái là sẽ nổi tiếng, sau lần đó cuộc đời sẽ một đường thẳng tiến.
Nhưng trong lúc thi đấu Triệu Tây Âm xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô thể hiện một động tác nhảy lên cần kỹ thuật cao thì té xuống, chân phải bị gãy.
Triệu Tây Âm chập chững bước từng bước mang theo cái chân đau đớn đi về. Kiểu tai nạn trong loại cuộc thi lớn như thế này bên trên hẳn sẽ chỉ trích, Triệu Tây Âm khóc lóc giải bày nhưng người ngoài không tin, coi như có lí do đi chăng nữa thì cũng phải trách bản thân bạn đã không cẩn thận kiểm tra. Hôm đó, hai vị lãnh đạo nói chuyện với cô ở trong phòng hơn một giờ, không ai biết được nội dung.
Đới Vân Tâm trở về từ Mỹ, nói sẽ liên hệ với bác sĩ phục hồi chức năng tốt nhất ở nước ngoài, cô nhất định có thể múa trở lại.
Nhưng Triệu Tây Âm nói bà ấy rằng, cô giáo, em không nhảy nữa.
Sáu chữ, cũng xám xịt hệt như sắc mặt của bà vậy, bình tĩnh tới tàn nhẫn.
Vốn còn cho rằng cô chỉ là nhất thời chán chường nên nói ra lời giận dỗi nhưng sau một năm phục hồi, Triệu Tây Âm đóng gói hết giày và áo quần múa tặng cho nhà tình thương, mái tóc dài mượt cũng bị nhuộm đủ mọi loại màu sắc. Cô không còn ăn kiêng nữa, khuya đến ăn KFC còn ban ngày thì đi lặn biển, đoạn thời gian đó cô mập tới mười cân.
Đới Vân Tâm vô cùng đau lòng, mặt trắng mặt đen đều nói hết nhưng Triệu Tây Âm không hề bị lay động.
Trên tivi đang phát trực tiếp giải thi đấu vũ đạo thường niên, lần này người đại diện đi thi là bạn cùng lớp của cô Lâm Lang. Sân khấu lộng lẫy, vũ công nhanh nhẹn, tiếng nhạc du dương lọt vào tai, ngân nga vang vọng.
Triệu Tây Âm cúi thấp đầu, ngón tay cuộn tròn hơi động, cuối cùng nói: “Em vừa nhảy chân sẽ đau.”
Là lời nói xuất phát tự đáy lòng hay là lời cùng đường đuối lý(*), thì cũng không biết được. Nhưng Triệu Tây Âm thật sự không nhảy nữa. Đới Vân Tâm tức giận rời đi, trong lúc đó thầy trò bởi vì mâu thuân này mà không còn qua lại.
(*) Xuất phát từ câu ‘這事的好歹如何還不得而知’ – Việc này tốt xấu ra sao còn chưa biết rõ.
Chuyện đã qua bây giờ bồi hồi nhớ lại khiến lòng người loạn, Triệu Tây Âm nghĩ tới ngẩn ngơ, Triệu Văn Xuân gọi cô hai lần cô mới sực tỉnh.
“Đào nhiều quá, con ăn cũng không hết, ngày mai mang theo hai hộp tới thăm cô Đới đi, bố viết địa chỉ cho con.”
——
Bệnh viện nằm ở phía đông thành phố, trên đường đi có một đoạn bị kẹt xe.
Triệu Tây Âm hối hận vì đã không đi tàu điện ngầm, bên ngoài nhiệt độ cao tận ba mươi tám độ hệt như cái lò quay, đến nỗi mấy quả đào trong tay cô cũng sắp chín luôn rồi. Khoa nội nằm ở tầng mười hai, cửa phòng đang đóng kín, cô do dự một lúc rồi mới đi tới mở cửa.
“Mời vào.”
Triệu Tây Âm hít sâu một hơi, đẩy cửa đi vào.
Trong phòng còn có người khác, Đới Vân Tâm nửa ngồi nửa dựa vào tường, trông thấy cô nụ cười trên mặt bà bỗng tắt ngúm. Phát hiện ra sự thay đổi, Chu Khải Thâm quay đầu lại, anh ngẩn ra.
Hai người họ nhìn vào mắt nhau, không ai trốn tránh.
Triệu Tây Âm nắm chặt giỏ hoa quả, ánh mắt dời khỏi người Chu Khải Thâm, nhìn sang Đới Vân Tâm: “Cô giáo, nghe nói người bị bệnh, em, vừa khéo em đi ngang qua nên vào xem người một chút.”
Gương mặt Đới Vân Tâm lạnh lùng, không hề vương nét cười.
Triệu Tây Âm đứng im tại chỗ, bước lên cũng không được mà lùi về đặng không xong. Bầu không khí trùng xuống chừng hai giây, cô đi tới đặt giỏ đào lên trên bàn, giọng nhỏ nhẹ: “Em có mua chút hoa quả, bây giờ người có thể ăn không?”
Đới Vân Tâm lạnh lùng nói: “Mang về đi.”
Triệu Tây Âm không nói gì, bầu không khí trở nên lúng túng. Mãi cho đến khi Chu Khải Thâm đứng ra giải vây, anh vừa đứng lên thì Triệu Tây Âm được anh che chắn ngay sau lưng.
“Mới nãy không phải còn trách em không tay mà tới à, hoa quả tươi như thế này bảo cô ấy mang về làm gì chứ?” Khóe mắt Chu Khải Thâm ngậm ý cười khắc sâu vào tận tóc mai, bày ra vẻ bình tĩnh thong dong, anh nói: “Đến rồi thì chính là khách, làm gì có đạo lí đuổi khách chứ.”
Đới Vân Tâm liếc anh, trong lòng hiểu tỏng, Chu Khải Thâm này quá bênh người của mình rồi.
“Người bảo dưỡng cơ thể rất tốt nhưng cũng đừng quá ép mình, người chỉ ăn mỗi ngũ cốc thì nào có không sinh bệnh chứ.” Chu Khải Thâm thảnh thơi nói, chỉ hai ba câu đã có thể xoay chuyển bầu không khí gay gắt. Bỗng nhiên anh nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: “Em ngồi đi.”
Cũng không quên Triệu Tây Âm.
Tuy rằng Đới Vân Tâm vẫn luôn xị mặt nhưng cuối cùng vì chừa mặt mũi cho Chu Khải Thâm, dù không hào hứng lắm song trong nhất thời cũng duy trì thái độ nhã nhặn. Triệu Tây Âm ngồi được năm phút thì muốn đi, Đới Vân Tâm nghiêng đầu, ngoảnh mặt làm ngơ.
Ra khỏi bệnh viện, Triệu Tây Âm không hề cảm thấy nhẹ nhõm, Chu Khải Thâm đi đằng trước không nhanh không chậm cách cô chừng ba đến năm bước chân, giống như đã tính toán rất kĩ lưỡng.
Giữa hè là mùa hoàng hôn buông muộn nhất, cảnh sắc lúc sáu giờ trời vẫn còn đỏ tươi. Bóng lưng của Chu Khải Thâm rất ưa nhìn, vai anh rộng lớn, sống lưng thẳng tắp kiên cường, đường viền cơ bắp gồ lên rõ ràng. Hôm nay anh mặc một chiếc áo ngắn tay đơn sắc, trên hông là chiếc thắt lưng caro(1), vừa nhanh nhẹn lại nhẹ nhàng khoan thai, vô cùng đẹp trai.
Lúc đi đến chỗ vòng xuyến thì, Chu Khải Thâm không cho cô cơ hội mở miệng đã chỉ vào phía bên phải chiếc xe, “Đi đâu, tôi đưa em đi.”
Đèn xe sáng lên một cái, Chu Khải Thâm kéo cửa xe ra. Triệu Tây Âm lần lữa nữa giây, anh lại gọi cô: “Lên xe.”
Bên trong có mùi da thật nhàn nhạt, còn có hương nước hoa thoang thoảng. Mùi nước hoa này Triệu Tây Âm đã quá quen thuộc, khi đó cô từng xỉa xói cái tên được đặt đầy quỷ dị này, bốn chữ “Minh Phủ Chi Lộ” đọc lên là thấy không may mắn rồi.
(*)冥府之路: Là nước hoa L’Artisan Parfumeur Passage d’Enfer, tiếng Trung là “Minh Phỉ Chi Lộ” còn được hiểu là ‘đường Minh Phủ’ hay đường âm phủ.
Lúc tắm xong mái tóc Chu Khải Thâm vẫn còn chảy nước ròng ròng, anh buộc một cái khăn tắm lỏng lẻo trên hông, đi chân trần trên sàn nhà, mỗi bước đi đều để lại một dấu chân ướp nhẹp nước. Triệu Tây Âm bỗng muốn chơi, giẫm lên dấu chân của anh khua tay nói, “Chu ca, chân anh thật là lớn, lớn hơn chân em một nửa luôn!”
Bàn chân trắng nõn xinh xắn nhảy tới nhảy lui rất sống động, Chu Khải Thâm nhìn mà phát nóng, đi tới ôm lấy người, thiếu đứng đắn nói, “Chỉ lớn có như vậy?”
Rất nhiều chuyện đều không thể nhớ rõ ràng, nhưng hai năm đó bởi vì thường xuyên ôm ấp nên cô nhớ rất rõ mùi hương trên cơ thể anh, nhàn nhạt, cũng rất gợi cảm.
Chu Khải Thâm thắt dây an toàn, trong xe nóng, anh nói: “Cô Đới là người trong nóng ngoài lạnh, mấy lời ban nãy cô ấy nói em đừng quá để ý. Nếu cô ấy thật sự không thích em thì đã giả bộ khách sáo với em rồi, chứ không phải cáu kỉnh làm gì cả.”
Triệu Tây Âm không nói gì, chỉ cười cười.
Chu Khải Thâm tì củi chỏ trên vô lăng, hồi lâu sau mới hỏi: “Trở về lâu chưa? Tiếp theo em muốn đi du lịch ở đâu?”
Triệu Tây Âm nói: “Không biết, để nhìn thử đã, trước tiên em muốn ở nhà với bố.”
Nói tới đây thì cô dừng lại, quay sang nhìn anh, “Suýt thì quên cảm ơn anh, cảm ơn anh thường tới giúp lão nhân gia giải buồn.”
Chủ Khải Thâm cười cười, “Không cần cảm ơn, chú Triệu luôn rất tốt với tôi mà.”
Dăm câu trò chuyện nhẹ như mây gió, tựa như câu tán gẫu với bạn bè vậy, Chu Khải Thâm đột nhiên chán ghét cảnh thái bình giả tạo này. Anh không nói nữa, xe cũng đứng im, bầu không khí chùng xuống. Triệu Tây Âm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, động tác quay đầu này của cô như thể vẽ ra một kết giới rõ ràng giữa hai người.
Làn váy dài che khuất chân, cô đặt hai tay trên đùi, cổ tay hướng vào trong nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết sẹo dài trên cánh tay cô.
Hai năm, vết sẹo đã dần nhạt chỉ còn một đường hồng hồng, nhưng mỗi khi Chu Khải Thâm nhìn vào là như thể bị ném vào nước sôi, quay cuồng rồi lại quay cuồng.
Cổ họng anh nóng lên, không nhịn được cuối cùng hỏi ra lời: “… Còn đau không?”
Tiểu Thuận chăm chú nhìn, “Địa chỉ là của Thương mại Quốc tế, rất biết chơi đùa đó nha.”
Lê Nhiễm nói: “Thiên tài của Thương mại Quốc tế, để bạn gái mỗi giờ thay một bộ có phải đủ bá đạo đủ xa xỉ không?”
Triệu Tây Âm nghe vậy cười cười, “Vậy thì cô bạn gái này thật sự xui rồi.”
Tiểu Thuận nói: “Biết đâu là tự mình chơi thì sao.”
Càng nói càng biến thái, kẻ biến thái cũng không ngăn nổi niềm vui cô ấy kiếm tiền. Lê Nhiễm nói mời mọi người ăn khuya, Triệu Tây Âm nhìn đồng hồ, cầm túi xách lên, “Tớ không đi đâu, về nhà chơi với bố đây.”
Lê Nhiễm biết tính cô, biết cô không thích náo nhiệt, “Được rồi, tớ đưa cậu về một đoạn.”
Bởi vì đông người nên xe polo nhỏ chở không xuể, tiểu Thuận bèn vào gara lái một chiếc xe van ra. Hơn mười giờ đêm, trên đường vành đai ba ở Bắc Kinh đèn vẫn chong sáng choang. Từ đường Kiến Quốc đi về phía Nam, mấy tòa nhà cao tầng xinh đẹp đứng cạnh nhau san sát, nhìn vào trong mắt tựa hồ một dãy phồn thịnh không thấy điểm cuối.
Một vị khách ngồi cùng xe có đôi mắt sáng ngời nhưng cất chứa ưu thương, ước ao nói: “Có lẽ tôi làm việc nửa đời, cũng chỉ có thể mua nổi một cái nhà vệ sinh ở đây đi.”
Một người khác chỉ vào tòa cao ốc, “Giá bất động sản của tòa nhà này phải tới hai mươi vạn, bên trong có mấy nghệ sĩ ở, có người bảo rằng tính riêng tư ở đấy rất tốt.”
Tiểu Thuận lái xe, rất lấy làm hiển nhiên nói một câu: “Có thể hỏi chị Tây xem sao, chị ấy là chủ tòa nhà đó đấy.”
Mấy cô gái này là lần đầu tiên trông thấy Triệu Tây Âm, áo quần cô mặc trên người đều là loại đơn giản, nhìn rất phổ thông, nhưng khí chất thật khiến người ta thích mắt. Vừa nghe được tiểu Thuận nói như vậy trong nhất thời bọn họ cũng không biết thật giả, đồng thời nhìn sang.
Lê Nhiễm đưa tay ra, cong ngón tay búng vào gáy tiểu Thuận một cái, “Giả!”
Tiểu Thuận há miệng la đau, mọi người lại cười cười nói nói. Mấy phút sau, Lê Nhiễm lén quay đầu nhìn Triệu Tây Âm đang ngồi ở phía sau.
Người chợp mắt đã tỉnh dậy, chẳng biết nhìn ra ngoài cửa xe tự lúc nào. Vừa khéo xe chạy qua cầu vượt, ánh sáng che rợp bầu trời như một cái giần, khoảnh khắc ánh sáng phóng ra, Lê Nhiễm nhìn thấy ánh mắt cô trôi nổi, có tâm sự.
Lúc về tới nhà cũng sắp mười một giờ, Triệu Văn Xuân đương ngồi trên ghế sofa đọc sách thì nghe thấy tiếng mở cửa, ông tháo chiếc kính lão xuống, “Về rồi?”
Triệu Tây Âm kéo dép lẹt xẹt, thả chìa khóa xuống, “Bố vẫn chưa ngủ ạ.”
“Giữ đèn cho con, vả lại bố cũng không mệt. Có đói bụng không? Bố làm cho con bát mì xào nước tương nhé?” Triệu Văn Xuân đã đi tới phòng bếp.
Triệu Tây Âm vịn vai ông kéo ông ngồi lại ghế, “Không ăn không ăn ạ.”
Tiểu Triệu vừa mới buông tay ra thì lão Triệu lại đi vào phòng bếp, “Phải ăn phải ăn.”
Triệu Tây Âm cũng không cản ông nữa, thay một bộ đồ khác rồi đi ra, cầm quyển sách trên ghế sofa lật qua lật lại. Đây là cuốn giáo trình Trung Văn của Triệu Văn Xuân, giấy trong cuốn《Cổ văn Quan Chỉ》này đã ngã sang màu xưa, bên trong có mấy đoạn ghi chép bằng tay. Thấy chữ như thấy mặt, nét bút lông mềm mại ôn hòa giống hệt như tính cách của ông. Đáng tiếc Triệu Tây Âm không thể thừa hưởng được tài năng văn chương của bố, từ bé đã viết văn không tốt, lúc thi đại học cũng bị môn ngữ văn này kéo chân. Nhưng mấy chương dài thòng trong cuốn sách này cô đều thuộc nằm lòng.
Triệu Tây Âm thả cuốn sách xuống, ngước mắt lên thì nhìn thấy phía bên phải có mấy thùng trái cây được đặt trên sàn nhà. Những quả đào to lớn hồng hồng được sắp rất gọn gàng, bên cạnh còn có hai giỏ dâu tây trắng. Triệu Văn Xuân bê tô mì nóng hôi hổi ra khỏi phòng bếp, thấy cô đứng im một chỗ nhìn nhìn, đặng nói: “Hai ngày trước Khải Thâm có ghé qua nhà một chuyến, là thằng bé mang tới đó.”
Đặt tô mì xuống bàn, Triệu Văn Xuân tháo tạp dề ra, “Bố thấy toàn là trái cây con thích ăn nên giữ lại.”
Triệu Tây Âm ngồi lại bàn, dùng đũa nhặt hành băm được thả ở chính giữa tô mì rồi gạt chúng sang phải, sau đó lại từ tốn gạt hết sang bên trái.
“Con rời khỏi Bắc Kinh cũng hòm hòm hai năm, mỗi tháng thằng bé đều ghé nhà thăm bố, lúc tới cũng không đi tay không, mấy thứ quý giá bố đều không nhận, chỉ cầm mấy bao thuốc lá thôi, bố thích hút thuốc.” Triệu Văn Xuân cũng không giấu, cái gì cần nói đều nói cả.
Một già một trẻ này có bát tự rất hòa hợp, năm đó lúc gặp mặt cũng không có nửa điểm câu nệ gia trưởng này nọ, trái lại còn hận trở thành bạn vong niên(*) quá muộn. Mặc dù Triệu Tây Âm và Chu Khải Thâm ly hôn đã lâu như vậy, lúc chia tay cũng rất dứt khoát, chưa từng liên lạc lấy một lần. Nhưng không biết Chu Khải Thâm này là có lòng hay là nhớ thương bạn cũ mà vẫn luôn cung kính có lễ với Triệu Văn Xuân.
(*)忘年交: Bạn bè chênh lệch tuổi tác, nhưng thân thiết đồng cảm với nhau như bạn bè cùng trang lứa.
Có vẻ như thấy con gái không quá vui vẻ, Triệu Văn Xuân nói: “Nếu con để ý, thì lần sau bố không mở cửa cho thằng bé nữa.”
Triệu Tây Âm cúi đầu ăn mì, giọng hơi nghẹn: “Đừng lấy đồ của anh ấy nữa, không thích hợp.”
Triệu Văn Xuân gật đầu: “Bố nhớ rồi.”
Im lặng một hồi ông lại nói: “Ngày hôm nay sau khi con ra cửa bố cũng đi tới trường một chuyến, trên đường đi gặp phải chú Diêu con, có nói với bố một chuyện.”
Triệu Tây Âm ăn phải hạt tiêu, đầu lưỡi bị tê bèn vội vàng uống miếng nước.
“Cô Đới làm phẫu thuật, đương nằm viện.”
Triệu Tây Âm đột nhiên bị sặc nước, vị cay còn đang tung hoành ngang dọc trong cổ họng, cô ho khan không ngừng. Triệu Văn Xuân đưa khăn giấy cho cô, nói: “Cho dù như thế nào cô ấy cũng là ân sư của con, chút tình nghĩa này con không được quên. Sáng mai có rảnh thì tới thăm cô ấy đi.”
Ân sư, tình cảm thầy trò, có ơn giúp đỡ, càng có tình cảm dạy dỗ.
Triệu Tây Âm học múa, múa nghiêm túc suốt hai mươi năm.
Năm mười tuổi đi theo lớp huấn luyện đến xem một giải thi đấu vũ đạo giành cho thiếu nhi, cô xem được mười mấy phút thì chạy ra ngoài. Đó là mùa hè, ánh mặt trời chói chang, tiểu Tây Âm ngồi xổm bên bồn hoa nhìn lũ kiến dọn nhà, mãi đến khi có người tới hỏi: “Sao em không vào bên trong xem thi đấu?”
Triệu Tây Âm ngẩng đầu lên, bị ánh nắng chiếu vào khiến mắt híp lại thành một đường. Đới Vân Tâm đeo kính râm, gương mặt hồng hào như hoa đào, đôi giày cao gót dưới chân càng làm nền cho khí chất lạnh lùng trên người bà. Triệu Tây Âm không hề sợ sệt, cười hồn nhiên, “Bởi vì bọn họ múa không đẹp bằng cháu.”
Lúc đó Đới Vân Tâm vừa mới nhận vòng nguyệt quế một cuộc thi quốc tế, mấy lần đại diện bộ Văn hóa và Du Lịch ra nước ngoài giao lưu học tập, tên tuổi nổi như cồn, là người vừa đẹp vừa tài giỏi. Bà bắt đầu dẫn theo Tây Âm học múa, mỗi tuần một lần, cũng không thu học phí, hệt như chơi đùa vậy.
Cái năm mười sáu tuổi ấy, cô nhìn Đới Vân Tâm nói, cô giáo(*), em có món quà muốn tặng cho người.
(*) 师傅: Hán – Việt là ‘Sư phụ’, nhưng vì truyện hiện đại nên t để là ‘cô giáo.’
Đới Vân Tâm nghe vậy thì cười, em còn là đứa con nít thì lấy đâu ra tiền mua quà chứ?
Triệu Tây Âm mở nhạc, nhìn bà cười cười, đi về sau ba bước.
Đây là lần đầu tiên cô tự biên tập điệu múa cho mình, cơ thể của người trẻ tuổi như con thuyền chở theo giấc mộng, vừa nhiệt huyết vừa khẳng khái, chân thành lại thoải mái. Sống lưng của cô thẳng tắp, xoay tròn rồi nhảy lên, hồn và vía như thể sục sôi, phảng phất muốn mọc ra một đôi cánh vút thẳng lên trời.
Xong một khúc nhạc, mồ hôi đọng lại trên chóp mũi Triệu Tây Âm, nửa giây sau rơi xuống đất.
Viền mắt Đới Vân Tâm ẩm ướt, nhìn cô nói: “Trời sinh em phải ăn chén cơm này.”
Hai năm sau thi đại học, Triệu Tây Âm đậu học viện Múa Bắc Kinh. Năm cô học năm bốn được nhà trường đề cử đi Pháp tham gia một cuộc thi. Tất cả mọi người đều cho rằng đối với thần múa như cô thì cuộc thi này chẳng qua chỉ là một cái bàn đạp, nhảy một cái là sẽ nổi tiếng, sau lần đó cuộc đời sẽ một đường thẳng tiến.
Nhưng trong lúc thi đấu Triệu Tây Âm xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô thể hiện một động tác nhảy lên cần kỹ thuật cao thì té xuống, chân phải bị gãy.
Triệu Tây Âm chập chững bước từng bước mang theo cái chân đau đớn đi về. Kiểu tai nạn trong loại cuộc thi lớn như thế này bên trên hẳn sẽ chỉ trích, Triệu Tây Âm khóc lóc giải bày nhưng người ngoài không tin, coi như có lí do đi chăng nữa thì cũng phải trách bản thân bạn đã không cẩn thận kiểm tra. Hôm đó, hai vị lãnh đạo nói chuyện với cô ở trong phòng hơn một giờ, không ai biết được nội dung.
Đới Vân Tâm trở về từ Mỹ, nói sẽ liên hệ với bác sĩ phục hồi chức năng tốt nhất ở nước ngoài, cô nhất định có thể múa trở lại.
Nhưng Triệu Tây Âm nói bà ấy rằng, cô giáo, em không nhảy nữa.
Sáu chữ, cũng xám xịt hệt như sắc mặt của bà vậy, bình tĩnh tới tàn nhẫn.
Vốn còn cho rằng cô chỉ là nhất thời chán chường nên nói ra lời giận dỗi nhưng sau một năm phục hồi, Triệu Tây Âm đóng gói hết giày và áo quần múa tặng cho nhà tình thương, mái tóc dài mượt cũng bị nhuộm đủ mọi loại màu sắc. Cô không còn ăn kiêng nữa, khuya đến ăn KFC còn ban ngày thì đi lặn biển, đoạn thời gian đó cô mập tới mười cân.
Đới Vân Tâm vô cùng đau lòng, mặt trắng mặt đen đều nói hết nhưng Triệu Tây Âm không hề bị lay động.
Trên tivi đang phát trực tiếp giải thi đấu vũ đạo thường niên, lần này người đại diện đi thi là bạn cùng lớp của cô Lâm Lang. Sân khấu lộng lẫy, vũ công nhanh nhẹn, tiếng nhạc du dương lọt vào tai, ngân nga vang vọng.
Triệu Tây Âm cúi thấp đầu, ngón tay cuộn tròn hơi động, cuối cùng nói: “Em vừa nhảy chân sẽ đau.”
Là lời nói xuất phát tự đáy lòng hay là lời cùng đường đuối lý(*), thì cũng không biết được. Nhưng Triệu Tây Âm thật sự không nhảy nữa. Đới Vân Tâm tức giận rời đi, trong lúc đó thầy trò bởi vì mâu thuân này mà không còn qua lại.
(*) Xuất phát từ câu ‘這事的好歹如何還不得而知’ – Việc này tốt xấu ra sao còn chưa biết rõ.
Chuyện đã qua bây giờ bồi hồi nhớ lại khiến lòng người loạn, Triệu Tây Âm nghĩ tới ngẩn ngơ, Triệu Văn Xuân gọi cô hai lần cô mới sực tỉnh.
“Đào nhiều quá, con ăn cũng không hết, ngày mai mang theo hai hộp tới thăm cô Đới đi, bố viết địa chỉ cho con.”
——
Bệnh viện nằm ở phía đông thành phố, trên đường đi có một đoạn bị kẹt xe.
Triệu Tây Âm hối hận vì đã không đi tàu điện ngầm, bên ngoài nhiệt độ cao tận ba mươi tám độ hệt như cái lò quay, đến nỗi mấy quả đào trong tay cô cũng sắp chín luôn rồi. Khoa nội nằm ở tầng mười hai, cửa phòng đang đóng kín, cô do dự một lúc rồi mới đi tới mở cửa.
“Mời vào.”
Triệu Tây Âm hít sâu một hơi, đẩy cửa đi vào.
Trong phòng còn có người khác, Đới Vân Tâm nửa ngồi nửa dựa vào tường, trông thấy cô nụ cười trên mặt bà bỗng tắt ngúm. Phát hiện ra sự thay đổi, Chu Khải Thâm quay đầu lại, anh ngẩn ra.
Hai người họ nhìn vào mắt nhau, không ai trốn tránh.
Triệu Tây Âm nắm chặt giỏ hoa quả, ánh mắt dời khỏi người Chu Khải Thâm, nhìn sang Đới Vân Tâm: “Cô giáo, nghe nói người bị bệnh, em, vừa khéo em đi ngang qua nên vào xem người một chút.”
Gương mặt Đới Vân Tâm lạnh lùng, không hề vương nét cười.
Triệu Tây Âm đứng im tại chỗ, bước lên cũng không được mà lùi về đặng không xong. Bầu không khí trùng xuống chừng hai giây, cô đi tới đặt giỏ đào lên trên bàn, giọng nhỏ nhẹ: “Em có mua chút hoa quả, bây giờ người có thể ăn không?”
Đới Vân Tâm lạnh lùng nói: “Mang về đi.”
Triệu Tây Âm không nói gì, bầu không khí trở nên lúng túng. Mãi cho đến khi Chu Khải Thâm đứng ra giải vây, anh vừa đứng lên thì Triệu Tây Âm được anh che chắn ngay sau lưng.
“Mới nãy không phải còn trách em không tay mà tới à, hoa quả tươi như thế này bảo cô ấy mang về làm gì chứ?” Khóe mắt Chu Khải Thâm ngậm ý cười khắc sâu vào tận tóc mai, bày ra vẻ bình tĩnh thong dong, anh nói: “Đến rồi thì chính là khách, làm gì có đạo lí đuổi khách chứ.”
Đới Vân Tâm liếc anh, trong lòng hiểu tỏng, Chu Khải Thâm này quá bênh người của mình rồi.
“Người bảo dưỡng cơ thể rất tốt nhưng cũng đừng quá ép mình, người chỉ ăn mỗi ngũ cốc thì nào có không sinh bệnh chứ.” Chu Khải Thâm thảnh thơi nói, chỉ hai ba câu đã có thể xoay chuyển bầu không khí gay gắt. Bỗng nhiên anh nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: “Em ngồi đi.”
Cũng không quên Triệu Tây Âm.
Tuy rằng Đới Vân Tâm vẫn luôn xị mặt nhưng cuối cùng vì chừa mặt mũi cho Chu Khải Thâm, dù không hào hứng lắm song trong nhất thời cũng duy trì thái độ nhã nhặn. Triệu Tây Âm ngồi được năm phút thì muốn đi, Đới Vân Tâm nghiêng đầu, ngoảnh mặt làm ngơ.
Ra khỏi bệnh viện, Triệu Tây Âm không hề cảm thấy nhẹ nhõm, Chu Khải Thâm đi đằng trước không nhanh không chậm cách cô chừng ba đến năm bước chân, giống như đã tính toán rất kĩ lưỡng.
Giữa hè là mùa hoàng hôn buông muộn nhất, cảnh sắc lúc sáu giờ trời vẫn còn đỏ tươi. Bóng lưng của Chu Khải Thâm rất ưa nhìn, vai anh rộng lớn, sống lưng thẳng tắp kiên cường, đường viền cơ bắp gồ lên rõ ràng. Hôm nay anh mặc một chiếc áo ngắn tay đơn sắc, trên hông là chiếc thắt lưng caro(1), vừa nhanh nhẹn lại nhẹ nhàng khoan thai, vô cùng đẹp trai.
Lúc đi đến chỗ vòng xuyến thì, Chu Khải Thâm không cho cô cơ hội mở miệng đã chỉ vào phía bên phải chiếc xe, “Đi đâu, tôi đưa em đi.”
Đèn xe sáng lên một cái, Chu Khải Thâm kéo cửa xe ra. Triệu Tây Âm lần lữa nữa giây, anh lại gọi cô: “Lên xe.”
Bên trong có mùi da thật nhàn nhạt, còn có hương nước hoa thoang thoảng. Mùi nước hoa này Triệu Tây Âm đã quá quen thuộc, khi đó cô từng xỉa xói cái tên được đặt đầy quỷ dị này, bốn chữ “Minh Phủ Chi Lộ” đọc lên là thấy không may mắn rồi.
(*)冥府之路: Là nước hoa L’Artisan Parfumeur Passage d’Enfer, tiếng Trung là “Minh Phỉ Chi Lộ” còn được hiểu là ‘đường Minh Phủ’ hay đường âm phủ.
Lúc tắm xong mái tóc Chu Khải Thâm vẫn còn chảy nước ròng ròng, anh buộc một cái khăn tắm lỏng lẻo trên hông, đi chân trần trên sàn nhà, mỗi bước đi đều để lại một dấu chân ướp nhẹp nước. Triệu Tây Âm bỗng muốn chơi, giẫm lên dấu chân của anh khua tay nói, “Chu ca, chân anh thật là lớn, lớn hơn chân em một nửa luôn!”
Bàn chân trắng nõn xinh xắn nhảy tới nhảy lui rất sống động, Chu Khải Thâm nhìn mà phát nóng, đi tới ôm lấy người, thiếu đứng đắn nói, “Chỉ lớn có như vậy?”
Rất nhiều chuyện đều không thể nhớ rõ ràng, nhưng hai năm đó bởi vì thường xuyên ôm ấp nên cô nhớ rất rõ mùi hương trên cơ thể anh, nhàn nhạt, cũng rất gợi cảm.
Chu Khải Thâm thắt dây an toàn, trong xe nóng, anh nói: “Cô Đới là người trong nóng ngoài lạnh, mấy lời ban nãy cô ấy nói em đừng quá để ý. Nếu cô ấy thật sự không thích em thì đã giả bộ khách sáo với em rồi, chứ không phải cáu kỉnh làm gì cả.”
Triệu Tây Âm không nói gì, chỉ cười cười.
Chu Khải Thâm tì củi chỏ trên vô lăng, hồi lâu sau mới hỏi: “Trở về lâu chưa? Tiếp theo em muốn đi du lịch ở đâu?”
Triệu Tây Âm nói: “Không biết, để nhìn thử đã, trước tiên em muốn ở nhà với bố.”
Nói tới đây thì cô dừng lại, quay sang nhìn anh, “Suýt thì quên cảm ơn anh, cảm ơn anh thường tới giúp lão nhân gia giải buồn.”
Chủ Khải Thâm cười cười, “Không cần cảm ơn, chú Triệu luôn rất tốt với tôi mà.”
Dăm câu trò chuyện nhẹ như mây gió, tựa như câu tán gẫu với bạn bè vậy, Chu Khải Thâm đột nhiên chán ghét cảnh thái bình giả tạo này. Anh không nói nữa, xe cũng đứng im, bầu không khí chùng xuống. Triệu Tây Âm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, động tác quay đầu này của cô như thể vẽ ra một kết giới rõ ràng giữa hai người.
Làn váy dài che khuất chân, cô đặt hai tay trên đùi, cổ tay hướng vào trong nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết sẹo dài trên cánh tay cô.
Hai năm, vết sẹo đã dần nhạt chỉ còn một đường hồng hồng, nhưng mỗi khi Chu Khải Thâm nhìn vào là như thể bị ném vào nước sôi, quay cuồng rồi lại quay cuồng.
Cổ họng anh nóng lên, không nhịn được cuối cùng hỏi ra lời: “… Còn đau không?”
/101
|