Cô của Triệu Tây Âm tên là Triệu Linh Hạ, là chị em song sinh với Triệu Văn Xuân.
Người cũng như tên, bà ấy là một nữ cường nhân mạnh mẽ giỏi giang, tự mình mở công ty, nghe nói gần đây đang chuẩn bị ra thị trường. Cô của cô sống ở nước ngoài, là một người rất độc lập, cơ bản không lui tới với họ hàng của nhà họ Triệu nhưng đối xử với Triệu Tây Âm rất tốt.
Vừa nhắc tới người cô này thì Chu Khải Thâm ngũ vị tạp trần.
Đã từng nếm trải thái độ kiêu ngạo, tranh luận hữu nghị tới là lợi hại của người phụ này, trên mặt bà viết một hàng chữ —— đàn ông đều là thứ ngu ngốc rác rưởi. Lúc trước anh kết hôn cùng Triệu Tây Âm đã phải chịu không ít khó dễ từ Triệu Linh Hạ. Đến nay nhớ lại, mồ hôi vẫn rơi như mưa, lòng vẫn còn sợ hãi.
Trái tim anh chùng xuống, hiển nhiên có thể phân biệt được, suy đoán vừa nãy là không hợp lệ.
Quả thật Triệu Tây Âm có đến chỗ của cô cô một quãng thời gian, nhưng chưa tới bốn tháng đã quay trở về nước. Sau đó Chu Khải Thâm đều có biện pháp để biết được hành tung của cô, mỗi một quãng thời gian đều đúng.
Bác sĩ Tần đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại rồi quay trở lại, giải đáp nghi ngờ: “Đã hỏi thử đồng nghiệp trong khoa ngoại, ca phẫu thuật của cô Triệu là phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa, có thể lúc đó vết mổ khâu không được tốt, bây giờ không có vấn đề gì lớn.”
Nhưng cả người Chu Khải Thâm nặng nề giống như vừa bò ra khỏi nước.
Cố Hòa Bình vỗ vỗ vai anh, “Chu ca, đừng tự mình dọa mình.”
Chu Khải Thâm cúi đầu lắc mạnh, muốn tỉnh lại nhưng hai vai sụp xuống, chứng đau nửa đầu vừa mới khá hơn một chút lại nhâm nhẩm đau. Anh thấp giọng nói: “Tôi con mẹ nó muốn điên rồi.”
——
Hai ngày sau Đới Vân Tâm trở về từ Hàn Quốc, tối đó bà dẫn Triệu Tây Âm đi gặp đạo diễn Bàng Sách.
Câu lạc bộ Kinh Thành, nói là casting nhưng thực tế càng giống như một buổi gặp cá nhân hơn. Triệu Tây Âm rất hồi hộp, còn ngồi ở trên xe nhưng cô đã không ngừng uống nước, lúc đến nơi mới phát hiện tinh thần của Bàng Sách rất sáng sủa và hài hước, mất đi vẻ uy nghiêm của bữa tiệc ngày hôm đó, trái lại lộ ra vẻ gần gũi.
Ông nhìn Triệu Tây Âm cười nói: “Chớ lo lắng, người mà cô giáo Đới tiến cử sẽ không kém cỏi đâu.”
Lời này rất áp lực, cũng là động lực, những người ở đây rõ ràng nghe ra được, cửa ải Bàng Sách này là qua rồi.
Mặc dù có nhân tố ân tình ở đây nhưng Bàng Sách thật sự đã xem qua Triệu Tây Âm múa. Không chỉ là nốt nhạc đệm bất ngờ trong bữa tiệc kia, mà ngay từ khi bắt đầu chuẩn bị họp báo người nào đó đã đem hết những đoạn video tập luyện của Triệu Tây Âm ở Học Viên Vũ đạo, cả những video tham gia thi đấu các loại cho ông xem qua để thẩm duyệt.
Cái kia không phải là thẩm duyệt, nhất định là đã thuộc như lòng bàn tay rồi, có tới bao nhiêu là tự hào.
Đến và đi trong vòng một tiếng, khi Triệu Tây Âm về đến nhà thì bên tai vẫn còn quanh quẩn câu nói kia của đạo diễn Bàng, “Chăm sóc hai ngày, thứ hai chính thức tiến vào tổ.”
Đêm đã khuya, trước cửa câu lạc bộ có một chiếc Tesla màu đen đang đậu. Cửa từ từ được kéo lên, “Người nào đó” bước xuống xe, trực tiếp đi đến tầng cao nhất. Bàng Sách vừa thấy anh ta thì biểu cảm sâu xa, “Ờm, là thật sự gấp rồi.”
Mạnh Duy Tất chắp tay thi lễ, thái độ cung kính, “Ngài đừng cốt cho vui, nói chung, đều nhờ hồng phúc của ngài cả.”
Bàng Sách trà trộn trong cái vòng danh lợi này đã lâu, trăm dáng vẻ của nhân gian cùng bảy kĩ xảo nhanh nhẹn đều đã nhìn thấu nên có thể liếc qua là hiểu, nói: “Đây là Mạnh nhi đã có cô gái vừa ý rồi.”
Mạnh Duy Tất cười đến là thoải mái, “Vẫn không thay đổi.”
Vẻ mặt Bàng Sách sâu xa, nói đến chuyện chính thì biểu hiện tức thì nghiêm túc hẳn lên, “Sau khi tiến vào tổ sẽ đối xử bình đẳng, trong lúc dạy dỗ sẽ phải chịu phạt, cháu cũng không được phép bao che.”
Mạnh Duy Tất gật đầu đáp: “Ngài nói thừa rồi ạ.”
Hai người uống xong một bình trà, Mạnh Duy Tất tự mình tiễn Bàng Sách rời đi. Đêm nay anh ta từ hai buổi xã giao chạy đến đây, cố chấp chống đỡ tinh thần nhưng mệt đoạ rồi nên mặc kệ tất cả mà trực tiếp trở về nhà họ Mạnh ở gần đây.
Nhan Phẩm Lan rất vui mừng, bấy giờ đương là rạng sáng nhưng vẫn hỏi han ân cần, bảo dì giúp việc trong nhà đi chưng canh sâm Hoa Kỳ. Thái độ của Mạnh Duy Tất vẫn thờ ơ như mọi khi, đặt chìa khóa và di động xuống, nới lỏng áo sơ mi ra rồi trực tiếp đi về phòng ngủ.
Nhan Phẩm Lan đi theo phía sau anh ta, trên tay là một đĩa bưởi mật đã được tách múi. Thái độ lấy lòng nói với con trai: “Đây là bưởi được đưa tới từ Nam Dương, nhiều thịt nước ngọt, Duy Tất con nếm thử đi.”
Tuy là ở nhà nhưng tư thế ngồi của Mạnh Duy Tất vẫn rất lịch sự, anh ta ừm một tiếng, nằm oặt xuống giường, nhắm mắt không tiếp tục nói nữa.
Nhan Phẩm Lan cứ thế bị thờ ơ, đứng một hồi cũng cảm thấy oan ức, bà đặt đĩa bưởi mật xuống, ngồi xuống mép giường, “Con vẫn chưa chịu tha thứ cho mẹ sao?”
Giống như Mạnh Duy Tất đã ngủ thật rồi, không động đậy.
Đột nhiên Nhan Phẩm Lan che mặt nghẹn ngào, “Hai năm qua con vẫn không chịu về nhà, ai gọi điện cho con con đều nhận, chỉ có mẹ là không chịu tiếp. Con như vậy, mẹ thật sự đau buồn.”
Quan hệ mẹ con giữa hai người càng ngày càng chuyển xấu, Mạnh Duy Tất là một người có tính tình ương ngạnh, khỏi cần thù hận của ai, anh ta có thể canh cánh trong lòng cả một đời. Anh ta luôn cảm thấy, nếu khi đó không phải mẹ hết mực phản đối thì anh ta và Triệu Tây Âm đã sớm trăm năm hòa hợp rồi, nào có chuyện của Chu Khải Thâm chứ.
Tiếng khóc nức nở của Nhan Phẩm Lan càng lúc càng lớn, trong tức thì Mạnh Duy Tất mở mắt ra, quay đầu sang nhìn mẹ, ánh mắt sắc bén: “Mẹ, hồi đó mẹ có từng đi tìm cô ấy không?”
Nhan Phẩm Lan ngớ ra: “Không có.”
Mạnh Duy Tất: “Không có?”
Nhan Phẩm Lan cương quyết: “Không có.”
Mạnh Duy Tất quay đầu trở về, đưa tay lên che hai mắt, “Mẹ, người đi ra ngoài đi, hôm nay con mệt rồi, con muốn nghỉ ngơi.”
Nhan Phẩm Lan vừa đau lòng vừa oan, lần lữa một hồi, nói: “Duy Tất, con bé, không phải con bé đã li hôn sao, nếu con còn muốn…”
Mạnh Duy Tất ngồi bật dậy, mái tóc có vài sợi chạy loạn, sắt mặt âm trầm không có tinh thần, “Con còn muốn cái gì? Con có thể muốn? Con dám muốn sao? Dựa vào cái gì con gái người ta ở một chỗ chờ con chứ?!”
Trước giờ Mạnh Duy Tất luôn tôn trọng trưởng bối, lời này đã vượt quá thái độ rồi. Mạnh Duy Tất buồn bực xoa mặt, đứng dậy.
Nhan Phẩm Lan vội vã hỏi: “Con đi đâu vậy?”
Mạnh Duy Tất không thèm thay áo quần, cầm lấy chìa khóa xe rời đi, “Trở về công ty.”
——
Hai ngày sau phải đến đoàn múa báo cáo, Triệu Tây Âm ở nhà thu dọn đồ đạc. Bởi vì chủ nhật nên Triệu Văn Xuân không lên lớp, ông làm xong bữa trưa cho con gái mới ôm đại một cái rương đặt xuống trước mặt cô.
Triệu Tây Âm ngồi xổm trên sàn nhà, ngẩng đầu lên: “Đây là gì ạ?”
“Mở ra nhìn đi.”
Triệu Tây Âm khó hiểu, vừa mở ra liền sửng sốt.
Quần áo múa, giày múa, hoodies, băng đai. Năm đó không múa nữa nên cô mang hết đồ ném vào thùng rác, cho rằng đó là nghi lễ trước khi nói lời tạm biệt. Không nghĩ tới Triệu Văn Xuân lại lượm chúng trở về, giặt sạch và gấp ngay ngắn.
“Đem mấy thứ này theo, vẫn là đồ cũ là mặc tốt nhất, con vừa mới bắt đầu múa lại nên cần có thời gian thích ứng. Cũng đừng quá nóng lòng theo đuổi thành công, cái gì cũng cần có quá trình, gân cốt cần hoạt động để giãn ra, đừng để bị thương lần nữa là được.” Triệu Văn Xuân tận tình khuyên nhủ, giọng ông dịu dàng bình tĩnh khiến Triệu Tây Âm muốn khóc.
Cô nhăn mặt, đưa tay ra ôm chầm lấy bố, làm nũng nói: “Thầy Triệu, tại sao người có thể tốt như vậy chứ.”
Triệu Văn Xuân bị cô va suýt chút ngồi bệch xuống sàn, “Triệu Tây Âm, con quả thật nên giảm béo rồi đó.”
Triệu Tây Âm giận đến mức khua tay múa chân, “Con có chín mươi tám cân, cao một mét sáu sáu đấy!”
Thầy Triệu nhịn cười, “Há, vậy con rất vẻ vang a.”
Đi vào nhà bếp rửa hoa quả, lúc đi tới cạnh cửa Triệu Văn Xuân quay đầu nhìn con gái đang cúi đầu tủi thân, cười nói: “Tiểu Tây, nói cho con một chuyện nhé.”
“Đã có kết quả bình chọn giáo sư chính thức, bố được bầu chọn rồi.”
——
Buổi tối Triệu Tây Âm mời Lê Nhiễm và tiểu Thuận đi ăn cơm, tiểu Thuận cười đặt tên cho bữa cơm này là cơm chia tay, sau đó cấu kết với Lê Nhiễm làm chuyện xấu kêu muốn đến nơi thở cũng thấy giàu sang của Quốc Mậu ăn đồ Nhật. Triệu Tây Âm nói hai người bọn họ không có ương tâm, thật là tàn nhẫn.
Nhà hàng đồ ăn Nhật nằm ở lầu ba, vị trí sát cửa sổ có thể nhìn thấy tòa nhà giám sát mới. Toàn bộ tâm trạng của tiểu Thuận đều được viết hết lên mặt, nói: “Chị Tây, sau này chị có phát đạt rồi sẽ không còn nhớ tên tiểu tùy tùng là em nữa.”
Lê Nhiễm coi trọng nghĩa khí, “Không sao cả, chị sẽ thu nhận em, đến khi đó làm người mẫu live stream cho chị là được.”
Triệu Tây Âm cười lớn: “Không có phát đạt không phát đạt, cũng giống như tất cả công việc khác mà thôi, tìm cách kiếm sống, chạy tới chạy lui chỉ để lấp đầy bụng thôi.”
Từng trải qua vực thẳm nên đã thờ ơ với danh lợi, suy nghĩ cũng càng thoải mái. Tất cả mọi người đều cảm thấy bạn nên lên như diều gặp gió, tự mình tỉnh táo thông suốt lại càng hiếm có.
Triệu Tây Âm mặc kệ bọn họ nói bậy, mang theo tâm trạng người tỉnh mộng tan cười toe toét.
Một bữa tối vui vẻ hòa thuận, lúc tính tiền Triệu Tây Âm phải hét lên vì đau. Lê Nhiễm và tiểu Thuận đứng bên cạnh cười hớn hở. Ba người vừa nói vừa cười đi ra ngoài, kết quả mới tới cửa thang máy thì đụng phải người quen.
Cố Hòa Bình ai ôi một tiếng, “Thành Bắc Kinh này thật nhiều tiểu nhân.”
Triệu Tây Âm cũng bất ngờ, nhìn bộ âu phục chỉnh tề trên người anh ta thì đoán hẳn là từ phòng xã giao nào trên đó đi xuống. Trong tay Cố Hòa Bình còn cầm theo mấy cái hộp được đóng gói, cầm không kĩ càng, nước dầu mỡ ướt át hơi tràn ra ngoài.
Triệu Tây Âm không suy nghĩ đã nói: “Hòa Bình ca, người chưa ăn no à?”
Cố Hòa Bình nghe mà cười không ngừng, vừa muốn nói chuyện thì đầu óc xoay một cái, sửa thành: “À, không đâu, đây là mang về cho Chu ca. Không phải cậu ấy đương nằm viện sao, chê thức ăn trong bệnh viện không ngon, em cũng biết đấy, con người cậu ấy rất kén cá chọn canh mà. Ngoài trừ người tốt nhất thế giới là tôi ra thì còn ai là có thể chịu đựng nổi tính tình này của cậu ấy chứ.”
Lê Nhiễm đứng bên cạnh hết sức phối hợp làm ra một cái động tác muốn nôn.
Cố Hòa Bình cau mày nhìn cô ấy chằm chằm, “Em gái, mấy tháng rồi?”
Lê Nhiễm cười tới là hồn nhiên không chút tì vết, “Con trai sắp ba mươi rồi, có thể nói chuyện, thằng bé đang đứng trước mặt mẹ mình và còn cao hơn cả tôi nữa đó.”
Đâm bà nè đâm bà nè, bà không dễ trêu đâu.
Cố Hòa Bình rất biết thức thời, không chạm vào viên pháo nhỏ này nữa. Anh ta nhìn Triệu Tây Âm nói tiếp: “Buổi tối tiếp đón một khách hàng đến từ Hồ Nam nên ăn đồ ăn Hồ Nam, này nào là Mao Huyết Vượng, xâu nướng a, đầu cá tê cay a, Chu ca đều muốn ăn. Tôi cho người gói lại giờ mang về cho cậu ấy.”
(*) Mao Huyết Vượng: Có nguồn gốc từ tỉnh Trùng Khánh, Tứ Xuyên. Nổi tiếng bởi hương vị thơm và cay.
Triệu Tây Âm gần như không thể không cau mày, “Anh ấy nằm viện, lại ăn những thứ này?”
“Ăn chứ, có thể ăn, đặc biệt có thể ăn.” Cố Hòa Bình nói: “Sáng ra không chịu uống sữa tươi, nằng nặc đòi uống Reb Bull lạnh. Trưa thì không chịu ăn cơm nóng, đòi đặt đô ăn Quan Đông nấu với Whiskey.”
Lê Nhiễm nghe xong thì sững sờ, “Tại sao anh ta chưa chết hay vậy?”
Cố Hòa Bình nói: “Gần chết rồi.”
Nói câu chuyện cười, lời nửa thật nửa giả. Cố Hòa Bình biết dừng đúng điểm, đưa tay lên, “Đi đây, đến muộn sẽ thành kẻ giết người mất.”
Mấy lần Triệu Tây Âm muốn nói rồi lại thôi, mãi đến khi Cố Hòa Bình đi ra khỏi thang máy, lời bị giấu trong cuống họng đã không còn cơ hội thốt ra, chắn kín lòng cô khiến cô phát cuống.
Chứng bệnh đau nửa đầu của Chu Khải Thâm vẫn luôn có, cũng không có biện pháp trị tận gốc, chỉ có thể nuôi bệnh. Cái hồi anh vừa mới xây dựng sự nghiệp, cái gì cũng không chú ý, lúc đau lên thì nhai hai viên Ibuprofen, sau đó thuốc trong nước không còn tác dụng anh bèn chuyển sang dùng thuốc ngoại nhập. Về sau Triệu Tây Âm đã lấy anh rồi thì tốn không ít tâm tư, ở bên anh, bảo vệ anh, có lúc anh làm việc quá khuya đến tận rạng sáng một hai giờ mới xong, cô bèn hẹn đồng hồ báo thức, còn đương nhập nhèm ngái ngủ thì lẻn vào phòng đọc sách, vô dùng đáng thương nói: “Chu ca, tiểu hộ sĩ ngọt ngào của ngài lại login rồi!”
Triệu Tây Âm vòng ra đằng sau bàn học, ôm anh từ phía sau, hôn vào sụn tai của anh, sau đó giúp anh xoa nhẹ huyệt thái dương. Thủ pháp này là cô đi tới viện Trung y học đấy. Vị giáo sư danh y kia vốn không chịu dạy cho cô, là Triệu Tây Âm mặt dày như bôi cao da chó lên da mới có thể đánh động tâm y của ông ấy.
Thứ tự huyệt vị, thủ pháp nặng nhẹ, cảm thụ vô cùng tốt.
Suýt chút thì Chu Khải Thâm cho rằng mình đã khỏi hẳn, mãi cho đến khi li hôn, tiểu hộ sĩ của anh vừa đi thì anh mới phát hiện bệnh của mình đã đến giai đoạn cuối, không còn thuốc cứu mạng, đời này cứ mặc vậy.
Sáng sớm ngày hôm sau, Triệu Văn Xuân đương chuẩn bị đi làm bữa sáng, vừa đi vào nhà bếp thì nhìn thấy Triệu Tây Âm đang tâm sự nặng nề đứng trước bếp nấu cháo.
“Phát ngốc cái gì đây, cháo sắp tràn ra ngoài rồi kìa.” Triệu Văn Xuân cầm cái muôi, giở nắp nồi ra khuấy cháo. Ông đẩy Triệu Tây Âm sang một bên, “Chớ để phỏng.”
Triệu Tây Âm đứng như cọc trồng ở bên cạnh, cũng không đi ra ngoài.
Thầy Triệu quan sát nặng nhẹ, “Nhiều như vậy à, chỉ hai bố con chúng ta có ăn hết không?”
Triệu Tây Âm úp úp mở mở, “Ăn không hết thì mang cho Chíp Bông ăn.”
Chíp Bông là là con chó hoang trong tiểu khu nhà cô, lúc Triệu Tây Âm không có chuyện gì làm thường sẽ cho chó ăn, mỗi lần nhìn thấy cô con chó này đều sẽ vẫy đuôi.
Đến trưa, Triệu Tây Âm nói muốn ăn thanh đạm một chút, bèn thuận lí thành chương bảo thầy Triệu ninh canh bao tử heo với khoai từ. Thầy Triệu cảm thất hôm nay cô rất khác thường, làm chuyện gì cũng đều mất tập trung, ăn cơm rất nhanh sau đó làm tổ trong nhà bếp như một tên trộm.
“Bố, con đi ra ngoài một chuyến ạ.” Triệu Tây Âm chạy bước nhỏ, tay giấu giấu diếm diếm, chỉ kém chưa dán vào tường mà đi.
Triệu Văn Xuân dọn dẹp đồ thừa, “Chú ý an toàn.” Nửa giây sau, ông ở trong nhà bếp rướn cổ họng gọi: “Canh đâu rồi ê?” Nhanh chóng chạy ra phòng khách chất vấn “Còn lại nửa nồi luôn mà!”
Triệu Tây Âm len người qua khe cửa chạy ra ngoài, mặt không đỏ tim không đập: “Hey chó.”
Trí nhớ cô rất tốt, nơi đi qua một lần là có thể nhớ kĩ đường. Bệnh viện Chu Khải Thâm nằm là bệnh viện tư nhân rất nổi tiếng tọa ở phía Đông thành phố. Triệu Tây Âm vừa đi vừa nghĩ, cô sẽ nhờ y tá đưa cho anh.
Vạn sự nghĩ tới là chu toàn, kết quả vừa bước vào bệnh viện chưa được bao lâu thì đụng phải một người mà cô chưa bao giờ nghĩ tới.
Một mình Mạnh Duy Tất đi ra khỏi thang máy, không hề nhường nhịn, anh ta thẳng một đường đi về phía cô, căn bản không tránh mặt. Vốn dĩ Triệu Tây Âm đang suy nghĩ chuyện gì đó, vẫn là Mạnh Duy Tất đi đến gần, gọi cô một tiếng: “Xuất thần à?”
Triệu Tây Âm sợ hết hồn, theo quán tính dịch về sau mấy bước, thấy rõ người tới là anh ta, mới thở hắt ra một hơi.
Mạnh Duy Tất thu hết phản ứng này của cô vào trong mắt, nghĩ thầm, vẫn giống như trước kia vậy, lúc đi cứ thích xuất thần, không phải là nhìn mấy cửa hàng ven đường thì chính là suy nghĩ tới đờ ra, anh ta dắt cô, giống như vị bố già dắt con, “Nhấc chân trái lên, bên trái có phân chó kìa, chân phải, bên phải có cục đá, tới nào, hai chân cùng búng lên nào, ngã một cái cho anh xem nào.”
Nói xong bèn dứt khoát ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nói: “Tới, anh cõng em.”
Triệu Tây Âm cười hệt một đóa hoa, cô ôm cổ anh ta lắc mạnh, “Mạnh Duy Tất, tại sao anh có thể đáng yêu như vậy chứ!”
Mạnh Duy Tất bị cô ôm đến suýt chút là nghẹt thở, “Vợ, vợ, em muốn làm quả phụ trước thời hạn sao.”
“Phi phi phi.” Triệu Tây Âm ngẩng cao cằm, khí thế mười phần nhưng cũng không cầm được mà đỏ mặt, “Ai là vợ của anh chứ, anh đừng nguyền rủa chồng tương lai của em.”
Một lời thành sấm, quả thật không phải vợ của Mạnh Duy Tất.
Hai người đứng đó, trước khi bọn họ cất lời chào hỏi thì cửa thang máy bên cạnh lại mở ra ——
Được rồi, “chồng” đến rồi.
Dáng người Chu Khải Thâm cao ráo, vừa xuất hiện là có cảm giác tồn tại ngay, vốn đương ngậm lấy ý cười trò chuyện cùng với giáo sư Phù. Quần áo trên người anh ngay ngắn chỉnh tề, nào có nửa điểm võ vàng của bệnh nhân chứ. Chỉ là nhìn kĩ, sẽ trông thấy tay phải anh còn dấu vết truyền nước.
Giáo sư Phù gọi Mạnh Duy Tất, “Ồ, đúng dịp quá tiểu Mạnh, đang tính gọi điện thoại cho cháu đây.”
Mạnh Duy Tất không có nửa điểm xấu hổ, cười tới là như gió mây, “Đây không phải là trong lòng tương thông sao ạ, đỡ người phải phí thì gian rồi ạ.”
Giáo sư Phù rất là hài lòng, vô cùng nhiệt tình đứng ra làm người giới thiệu, chỉ vào người bên cạnh, “Chu Khải Thâm, hiện tại là bệnh nhân của chú.” Cánh tay ông dịch chuyển, chỉ về phía trước, “Mạnh Duy Tất, bạn học của con trai.”
Giới thiệu xong thì ngừng lại, theo lí thuyết, phải là hai bên bắt tay nhau mới đúng.
Nhưng hai người này hoàn toàn không có cái suy nghĩ này, một bên mắt lạnh, một bên xem thường, hai ánh mắt va vào nhau mang theo tiếng băng vỡ vụn.
Giáo sư Phù buồn sắp không xong rồi, tự hỏi đây là cái tình huống gì.
Không để cho bầu không khi căng thẳng, ông nhìn đồng hồ đeo tay cười híp mắt nói: “Cũng tới giờ cơm trưa rồi, tới nào, ha ha, chúng ta cùng đến căn tin thôi.”
Ai trốn người đó làm cháu trai.
Phỏng chừng hai người đều muốn cho đối phương làm cháu trai của chính mình.
Mạnh Duy Tất cười cười, “Được.”
Vẻ mặt Chu Khải Thâm thờ ơ, “Được.”
Sau đó cùng quay đầu, ánh mắt cùng đậu trên người Triệu Tây Âm, giọng của hai người đàn ông một thấp một cao cùng lúc vang lên, “Tiểu Tây, cùng đi nhé.”
Triệu Tây Âm cầm bình giữ nhiệt trong tay, cô giấu ra đằng sau lưng, giống như trên đầu giáng xuống vài đạo sấm chớp vậy, mọi người bối rối.
Rất nhiều người đến căn tin ăn cơm, đồng phục bệnh nhân ra ra vào vào, nơi đây có rất nhiều mùi vị đồ ăn trộn lẫn vào nhau, tuy không khó ngửi nhưng rất dễ khiến người ta chán ngấy. Bốn người ngồi vào một bàn, ưu tiên cho trưởng bối trước, giáo sư Phù ngồi ở bên trái, sau đó nhìn ba người bọn họ.
Triệu Tây Âm nhanh chân bước về trước một bước, cô ngồi xuống bên cạnh giáo sư Phù, động tác có hơi lớn cô bèn nhìn giáo sư Phù nở nụ cười xin lỗi, hệt như ra chiến trường vậy.
Mạnh Duy Tất và Chu Khải Thâm ngồi ở phía đối diện.
Giáo sư Phù không hiểu trời trăng gì, nhìn Triệu Tây Âm vẫn cầm bình giữ nhiệt trong tay cũng không cảm thấy kinh ngạc, rất là tự nhiên hỏi: “Đây là tới thăm người bệnh sao?”
Vừa dứt lời thì ngón tay đặt trên mặt bàn của Chu Khải Thâm đột nhiên run lên. Cùng lúc đó, ánh mắt của Mạnh Duy Tất cũng nóng lên dữ dội.
Triệu Tây Âm lắc đầu như trống bỏi, “Không phải không phải ạ.” Vừa nói vừa luống cuống tay chân đặt bình giữ nhiệt xuống, mở nắp, lấy thìa ra, “Cháu vừa ăn cơm cùng với bạn ở bên ngoài, gọi đồ ăn có hơi nhiều, bèn gói lại mang về tránh lãng phí thôi ạ.”
Cô nói một cách trang trọng, lại đường hoàng trịnh trọng bưng bình giữ nhiệt lên, ngẩng đầu lên, ừng ực ừng ực uống sạch canh.
Nắp bình giữ nhiệt làm bằng inox được đặt ở một bên, mơ hồ in một dòng chữ hồng như sắc sơn, nếu không cẩn thận chú ý thì sẽ không trông thấy ——
“Nhóm trung niên đầu tiên của Cuộc thi Thư pháp lần thứ 12 thuộc Đại Học Nhân Hải, Giải thưởng thường niên năm 2017, Triệu Văn Xuân.”
Mới vừa rồi cô ấy nói cái gì nhỉ? Ở bên ngoài ăn không hết nên gói về?
Chu Khải Thâm im lặng dời mắt, đưa tay lên cuộn lại thành đấm, chặn ở trên môi.
Ý cười che giấu trong lòng bàn tay, rất lâu sau vẫn không vơi đi.
Người cũng như tên, bà ấy là một nữ cường nhân mạnh mẽ giỏi giang, tự mình mở công ty, nghe nói gần đây đang chuẩn bị ra thị trường. Cô của cô sống ở nước ngoài, là một người rất độc lập, cơ bản không lui tới với họ hàng của nhà họ Triệu nhưng đối xử với Triệu Tây Âm rất tốt.
Vừa nhắc tới người cô này thì Chu Khải Thâm ngũ vị tạp trần.
Đã từng nếm trải thái độ kiêu ngạo, tranh luận hữu nghị tới là lợi hại của người phụ này, trên mặt bà viết một hàng chữ —— đàn ông đều là thứ ngu ngốc rác rưởi. Lúc trước anh kết hôn cùng Triệu Tây Âm đã phải chịu không ít khó dễ từ Triệu Linh Hạ. Đến nay nhớ lại, mồ hôi vẫn rơi như mưa, lòng vẫn còn sợ hãi.
Trái tim anh chùng xuống, hiển nhiên có thể phân biệt được, suy đoán vừa nãy là không hợp lệ.
Quả thật Triệu Tây Âm có đến chỗ của cô cô một quãng thời gian, nhưng chưa tới bốn tháng đã quay trở về nước. Sau đó Chu Khải Thâm đều có biện pháp để biết được hành tung của cô, mỗi một quãng thời gian đều đúng.
Bác sĩ Tần đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại rồi quay trở lại, giải đáp nghi ngờ: “Đã hỏi thử đồng nghiệp trong khoa ngoại, ca phẫu thuật của cô Triệu là phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa, có thể lúc đó vết mổ khâu không được tốt, bây giờ không có vấn đề gì lớn.”
Nhưng cả người Chu Khải Thâm nặng nề giống như vừa bò ra khỏi nước.
Cố Hòa Bình vỗ vỗ vai anh, “Chu ca, đừng tự mình dọa mình.”
Chu Khải Thâm cúi đầu lắc mạnh, muốn tỉnh lại nhưng hai vai sụp xuống, chứng đau nửa đầu vừa mới khá hơn một chút lại nhâm nhẩm đau. Anh thấp giọng nói: “Tôi con mẹ nó muốn điên rồi.”
——
Hai ngày sau Đới Vân Tâm trở về từ Hàn Quốc, tối đó bà dẫn Triệu Tây Âm đi gặp đạo diễn Bàng Sách.
Câu lạc bộ Kinh Thành, nói là casting nhưng thực tế càng giống như một buổi gặp cá nhân hơn. Triệu Tây Âm rất hồi hộp, còn ngồi ở trên xe nhưng cô đã không ngừng uống nước, lúc đến nơi mới phát hiện tinh thần của Bàng Sách rất sáng sủa và hài hước, mất đi vẻ uy nghiêm của bữa tiệc ngày hôm đó, trái lại lộ ra vẻ gần gũi.
Ông nhìn Triệu Tây Âm cười nói: “Chớ lo lắng, người mà cô giáo Đới tiến cử sẽ không kém cỏi đâu.”
Lời này rất áp lực, cũng là động lực, những người ở đây rõ ràng nghe ra được, cửa ải Bàng Sách này là qua rồi.
Mặc dù có nhân tố ân tình ở đây nhưng Bàng Sách thật sự đã xem qua Triệu Tây Âm múa. Không chỉ là nốt nhạc đệm bất ngờ trong bữa tiệc kia, mà ngay từ khi bắt đầu chuẩn bị họp báo người nào đó đã đem hết những đoạn video tập luyện của Triệu Tây Âm ở Học Viên Vũ đạo, cả những video tham gia thi đấu các loại cho ông xem qua để thẩm duyệt.
Cái kia không phải là thẩm duyệt, nhất định là đã thuộc như lòng bàn tay rồi, có tới bao nhiêu là tự hào.
Đến và đi trong vòng một tiếng, khi Triệu Tây Âm về đến nhà thì bên tai vẫn còn quanh quẩn câu nói kia của đạo diễn Bàng, “Chăm sóc hai ngày, thứ hai chính thức tiến vào tổ.”
Đêm đã khuya, trước cửa câu lạc bộ có một chiếc Tesla màu đen đang đậu. Cửa từ từ được kéo lên, “Người nào đó” bước xuống xe, trực tiếp đi đến tầng cao nhất. Bàng Sách vừa thấy anh ta thì biểu cảm sâu xa, “Ờm, là thật sự gấp rồi.”
Mạnh Duy Tất chắp tay thi lễ, thái độ cung kính, “Ngài đừng cốt cho vui, nói chung, đều nhờ hồng phúc của ngài cả.”
Bàng Sách trà trộn trong cái vòng danh lợi này đã lâu, trăm dáng vẻ của nhân gian cùng bảy kĩ xảo nhanh nhẹn đều đã nhìn thấu nên có thể liếc qua là hiểu, nói: “Đây là Mạnh nhi đã có cô gái vừa ý rồi.”
Mạnh Duy Tất cười đến là thoải mái, “Vẫn không thay đổi.”
Vẻ mặt Bàng Sách sâu xa, nói đến chuyện chính thì biểu hiện tức thì nghiêm túc hẳn lên, “Sau khi tiến vào tổ sẽ đối xử bình đẳng, trong lúc dạy dỗ sẽ phải chịu phạt, cháu cũng không được phép bao che.”
Mạnh Duy Tất gật đầu đáp: “Ngài nói thừa rồi ạ.”
Hai người uống xong một bình trà, Mạnh Duy Tất tự mình tiễn Bàng Sách rời đi. Đêm nay anh ta từ hai buổi xã giao chạy đến đây, cố chấp chống đỡ tinh thần nhưng mệt đoạ rồi nên mặc kệ tất cả mà trực tiếp trở về nhà họ Mạnh ở gần đây.
Nhan Phẩm Lan rất vui mừng, bấy giờ đương là rạng sáng nhưng vẫn hỏi han ân cần, bảo dì giúp việc trong nhà đi chưng canh sâm Hoa Kỳ. Thái độ của Mạnh Duy Tất vẫn thờ ơ như mọi khi, đặt chìa khóa và di động xuống, nới lỏng áo sơ mi ra rồi trực tiếp đi về phòng ngủ.
Nhan Phẩm Lan đi theo phía sau anh ta, trên tay là một đĩa bưởi mật đã được tách múi. Thái độ lấy lòng nói với con trai: “Đây là bưởi được đưa tới từ Nam Dương, nhiều thịt nước ngọt, Duy Tất con nếm thử đi.”
Tuy là ở nhà nhưng tư thế ngồi của Mạnh Duy Tất vẫn rất lịch sự, anh ta ừm một tiếng, nằm oặt xuống giường, nhắm mắt không tiếp tục nói nữa.
Nhan Phẩm Lan cứ thế bị thờ ơ, đứng một hồi cũng cảm thấy oan ức, bà đặt đĩa bưởi mật xuống, ngồi xuống mép giường, “Con vẫn chưa chịu tha thứ cho mẹ sao?”
Giống như Mạnh Duy Tất đã ngủ thật rồi, không động đậy.
Đột nhiên Nhan Phẩm Lan che mặt nghẹn ngào, “Hai năm qua con vẫn không chịu về nhà, ai gọi điện cho con con đều nhận, chỉ có mẹ là không chịu tiếp. Con như vậy, mẹ thật sự đau buồn.”
Quan hệ mẹ con giữa hai người càng ngày càng chuyển xấu, Mạnh Duy Tất là một người có tính tình ương ngạnh, khỏi cần thù hận của ai, anh ta có thể canh cánh trong lòng cả một đời. Anh ta luôn cảm thấy, nếu khi đó không phải mẹ hết mực phản đối thì anh ta và Triệu Tây Âm đã sớm trăm năm hòa hợp rồi, nào có chuyện của Chu Khải Thâm chứ.
Tiếng khóc nức nở của Nhan Phẩm Lan càng lúc càng lớn, trong tức thì Mạnh Duy Tất mở mắt ra, quay đầu sang nhìn mẹ, ánh mắt sắc bén: “Mẹ, hồi đó mẹ có từng đi tìm cô ấy không?”
Nhan Phẩm Lan ngớ ra: “Không có.”
Mạnh Duy Tất: “Không có?”
Nhan Phẩm Lan cương quyết: “Không có.”
Mạnh Duy Tất quay đầu trở về, đưa tay lên che hai mắt, “Mẹ, người đi ra ngoài đi, hôm nay con mệt rồi, con muốn nghỉ ngơi.”
Nhan Phẩm Lan vừa đau lòng vừa oan, lần lữa một hồi, nói: “Duy Tất, con bé, không phải con bé đã li hôn sao, nếu con còn muốn…”
Mạnh Duy Tất ngồi bật dậy, mái tóc có vài sợi chạy loạn, sắt mặt âm trầm không có tinh thần, “Con còn muốn cái gì? Con có thể muốn? Con dám muốn sao? Dựa vào cái gì con gái người ta ở một chỗ chờ con chứ?!”
Trước giờ Mạnh Duy Tất luôn tôn trọng trưởng bối, lời này đã vượt quá thái độ rồi. Mạnh Duy Tất buồn bực xoa mặt, đứng dậy.
Nhan Phẩm Lan vội vã hỏi: “Con đi đâu vậy?”
Mạnh Duy Tất không thèm thay áo quần, cầm lấy chìa khóa xe rời đi, “Trở về công ty.”
——
Hai ngày sau phải đến đoàn múa báo cáo, Triệu Tây Âm ở nhà thu dọn đồ đạc. Bởi vì chủ nhật nên Triệu Văn Xuân không lên lớp, ông làm xong bữa trưa cho con gái mới ôm đại một cái rương đặt xuống trước mặt cô.
Triệu Tây Âm ngồi xổm trên sàn nhà, ngẩng đầu lên: “Đây là gì ạ?”
“Mở ra nhìn đi.”
Triệu Tây Âm khó hiểu, vừa mở ra liền sửng sốt.
Quần áo múa, giày múa, hoodies, băng đai. Năm đó không múa nữa nên cô mang hết đồ ném vào thùng rác, cho rằng đó là nghi lễ trước khi nói lời tạm biệt. Không nghĩ tới Triệu Văn Xuân lại lượm chúng trở về, giặt sạch và gấp ngay ngắn.
“Đem mấy thứ này theo, vẫn là đồ cũ là mặc tốt nhất, con vừa mới bắt đầu múa lại nên cần có thời gian thích ứng. Cũng đừng quá nóng lòng theo đuổi thành công, cái gì cũng cần có quá trình, gân cốt cần hoạt động để giãn ra, đừng để bị thương lần nữa là được.” Triệu Văn Xuân tận tình khuyên nhủ, giọng ông dịu dàng bình tĩnh khiến Triệu Tây Âm muốn khóc.
Cô nhăn mặt, đưa tay ra ôm chầm lấy bố, làm nũng nói: “Thầy Triệu, tại sao người có thể tốt như vậy chứ.”
Triệu Văn Xuân bị cô va suýt chút ngồi bệch xuống sàn, “Triệu Tây Âm, con quả thật nên giảm béo rồi đó.”
Triệu Tây Âm giận đến mức khua tay múa chân, “Con có chín mươi tám cân, cao một mét sáu sáu đấy!”
Thầy Triệu nhịn cười, “Há, vậy con rất vẻ vang a.”
Đi vào nhà bếp rửa hoa quả, lúc đi tới cạnh cửa Triệu Văn Xuân quay đầu nhìn con gái đang cúi đầu tủi thân, cười nói: “Tiểu Tây, nói cho con một chuyện nhé.”
“Đã có kết quả bình chọn giáo sư chính thức, bố được bầu chọn rồi.”
——
Buổi tối Triệu Tây Âm mời Lê Nhiễm và tiểu Thuận đi ăn cơm, tiểu Thuận cười đặt tên cho bữa cơm này là cơm chia tay, sau đó cấu kết với Lê Nhiễm làm chuyện xấu kêu muốn đến nơi thở cũng thấy giàu sang của Quốc Mậu ăn đồ Nhật. Triệu Tây Âm nói hai người bọn họ không có ương tâm, thật là tàn nhẫn.
Nhà hàng đồ ăn Nhật nằm ở lầu ba, vị trí sát cửa sổ có thể nhìn thấy tòa nhà giám sát mới. Toàn bộ tâm trạng của tiểu Thuận đều được viết hết lên mặt, nói: “Chị Tây, sau này chị có phát đạt rồi sẽ không còn nhớ tên tiểu tùy tùng là em nữa.”
Lê Nhiễm coi trọng nghĩa khí, “Không sao cả, chị sẽ thu nhận em, đến khi đó làm người mẫu live stream cho chị là được.”
Triệu Tây Âm cười lớn: “Không có phát đạt không phát đạt, cũng giống như tất cả công việc khác mà thôi, tìm cách kiếm sống, chạy tới chạy lui chỉ để lấp đầy bụng thôi.”
Từng trải qua vực thẳm nên đã thờ ơ với danh lợi, suy nghĩ cũng càng thoải mái. Tất cả mọi người đều cảm thấy bạn nên lên như diều gặp gió, tự mình tỉnh táo thông suốt lại càng hiếm có.
Triệu Tây Âm mặc kệ bọn họ nói bậy, mang theo tâm trạng người tỉnh mộng tan cười toe toét.
Một bữa tối vui vẻ hòa thuận, lúc tính tiền Triệu Tây Âm phải hét lên vì đau. Lê Nhiễm và tiểu Thuận đứng bên cạnh cười hớn hở. Ba người vừa nói vừa cười đi ra ngoài, kết quả mới tới cửa thang máy thì đụng phải người quen.
Cố Hòa Bình ai ôi một tiếng, “Thành Bắc Kinh này thật nhiều tiểu nhân.”
Triệu Tây Âm cũng bất ngờ, nhìn bộ âu phục chỉnh tề trên người anh ta thì đoán hẳn là từ phòng xã giao nào trên đó đi xuống. Trong tay Cố Hòa Bình còn cầm theo mấy cái hộp được đóng gói, cầm không kĩ càng, nước dầu mỡ ướt át hơi tràn ra ngoài.
Triệu Tây Âm không suy nghĩ đã nói: “Hòa Bình ca, người chưa ăn no à?”
Cố Hòa Bình nghe mà cười không ngừng, vừa muốn nói chuyện thì đầu óc xoay một cái, sửa thành: “À, không đâu, đây là mang về cho Chu ca. Không phải cậu ấy đương nằm viện sao, chê thức ăn trong bệnh viện không ngon, em cũng biết đấy, con người cậu ấy rất kén cá chọn canh mà. Ngoài trừ người tốt nhất thế giới là tôi ra thì còn ai là có thể chịu đựng nổi tính tình này của cậu ấy chứ.”
Lê Nhiễm đứng bên cạnh hết sức phối hợp làm ra một cái động tác muốn nôn.
Cố Hòa Bình cau mày nhìn cô ấy chằm chằm, “Em gái, mấy tháng rồi?”
Lê Nhiễm cười tới là hồn nhiên không chút tì vết, “Con trai sắp ba mươi rồi, có thể nói chuyện, thằng bé đang đứng trước mặt mẹ mình và còn cao hơn cả tôi nữa đó.”
Đâm bà nè đâm bà nè, bà không dễ trêu đâu.
Cố Hòa Bình rất biết thức thời, không chạm vào viên pháo nhỏ này nữa. Anh ta nhìn Triệu Tây Âm nói tiếp: “Buổi tối tiếp đón một khách hàng đến từ Hồ Nam nên ăn đồ ăn Hồ Nam, này nào là Mao Huyết Vượng, xâu nướng a, đầu cá tê cay a, Chu ca đều muốn ăn. Tôi cho người gói lại giờ mang về cho cậu ấy.”
(*) Mao Huyết Vượng: Có nguồn gốc từ tỉnh Trùng Khánh, Tứ Xuyên. Nổi tiếng bởi hương vị thơm và cay.
Triệu Tây Âm gần như không thể không cau mày, “Anh ấy nằm viện, lại ăn những thứ này?”
“Ăn chứ, có thể ăn, đặc biệt có thể ăn.” Cố Hòa Bình nói: “Sáng ra không chịu uống sữa tươi, nằng nặc đòi uống Reb Bull lạnh. Trưa thì không chịu ăn cơm nóng, đòi đặt đô ăn Quan Đông nấu với Whiskey.”
Lê Nhiễm nghe xong thì sững sờ, “Tại sao anh ta chưa chết hay vậy?”
Cố Hòa Bình nói: “Gần chết rồi.”
Nói câu chuyện cười, lời nửa thật nửa giả. Cố Hòa Bình biết dừng đúng điểm, đưa tay lên, “Đi đây, đến muộn sẽ thành kẻ giết người mất.”
Mấy lần Triệu Tây Âm muốn nói rồi lại thôi, mãi đến khi Cố Hòa Bình đi ra khỏi thang máy, lời bị giấu trong cuống họng đã không còn cơ hội thốt ra, chắn kín lòng cô khiến cô phát cuống.
Chứng bệnh đau nửa đầu của Chu Khải Thâm vẫn luôn có, cũng không có biện pháp trị tận gốc, chỉ có thể nuôi bệnh. Cái hồi anh vừa mới xây dựng sự nghiệp, cái gì cũng không chú ý, lúc đau lên thì nhai hai viên Ibuprofen, sau đó thuốc trong nước không còn tác dụng anh bèn chuyển sang dùng thuốc ngoại nhập. Về sau Triệu Tây Âm đã lấy anh rồi thì tốn không ít tâm tư, ở bên anh, bảo vệ anh, có lúc anh làm việc quá khuya đến tận rạng sáng một hai giờ mới xong, cô bèn hẹn đồng hồ báo thức, còn đương nhập nhèm ngái ngủ thì lẻn vào phòng đọc sách, vô dùng đáng thương nói: “Chu ca, tiểu hộ sĩ ngọt ngào của ngài lại login rồi!”
Triệu Tây Âm vòng ra đằng sau bàn học, ôm anh từ phía sau, hôn vào sụn tai của anh, sau đó giúp anh xoa nhẹ huyệt thái dương. Thủ pháp này là cô đi tới viện Trung y học đấy. Vị giáo sư danh y kia vốn không chịu dạy cho cô, là Triệu Tây Âm mặt dày như bôi cao da chó lên da mới có thể đánh động tâm y của ông ấy.
Thứ tự huyệt vị, thủ pháp nặng nhẹ, cảm thụ vô cùng tốt.
Suýt chút thì Chu Khải Thâm cho rằng mình đã khỏi hẳn, mãi cho đến khi li hôn, tiểu hộ sĩ của anh vừa đi thì anh mới phát hiện bệnh của mình đã đến giai đoạn cuối, không còn thuốc cứu mạng, đời này cứ mặc vậy.
Sáng sớm ngày hôm sau, Triệu Văn Xuân đương chuẩn bị đi làm bữa sáng, vừa đi vào nhà bếp thì nhìn thấy Triệu Tây Âm đang tâm sự nặng nề đứng trước bếp nấu cháo.
“Phát ngốc cái gì đây, cháo sắp tràn ra ngoài rồi kìa.” Triệu Văn Xuân cầm cái muôi, giở nắp nồi ra khuấy cháo. Ông đẩy Triệu Tây Âm sang một bên, “Chớ để phỏng.”
Triệu Tây Âm đứng như cọc trồng ở bên cạnh, cũng không đi ra ngoài.
Thầy Triệu quan sát nặng nhẹ, “Nhiều như vậy à, chỉ hai bố con chúng ta có ăn hết không?”
Triệu Tây Âm úp úp mở mở, “Ăn không hết thì mang cho Chíp Bông ăn.”
Chíp Bông là là con chó hoang trong tiểu khu nhà cô, lúc Triệu Tây Âm không có chuyện gì làm thường sẽ cho chó ăn, mỗi lần nhìn thấy cô con chó này đều sẽ vẫy đuôi.
Đến trưa, Triệu Tây Âm nói muốn ăn thanh đạm một chút, bèn thuận lí thành chương bảo thầy Triệu ninh canh bao tử heo với khoai từ. Thầy Triệu cảm thất hôm nay cô rất khác thường, làm chuyện gì cũng đều mất tập trung, ăn cơm rất nhanh sau đó làm tổ trong nhà bếp như một tên trộm.
“Bố, con đi ra ngoài một chuyến ạ.” Triệu Tây Âm chạy bước nhỏ, tay giấu giấu diếm diếm, chỉ kém chưa dán vào tường mà đi.
Triệu Văn Xuân dọn dẹp đồ thừa, “Chú ý an toàn.” Nửa giây sau, ông ở trong nhà bếp rướn cổ họng gọi: “Canh đâu rồi ê?” Nhanh chóng chạy ra phòng khách chất vấn “Còn lại nửa nồi luôn mà!”
Triệu Tây Âm len người qua khe cửa chạy ra ngoài, mặt không đỏ tim không đập: “Hey chó.”
Trí nhớ cô rất tốt, nơi đi qua một lần là có thể nhớ kĩ đường. Bệnh viện Chu Khải Thâm nằm là bệnh viện tư nhân rất nổi tiếng tọa ở phía Đông thành phố. Triệu Tây Âm vừa đi vừa nghĩ, cô sẽ nhờ y tá đưa cho anh.
Vạn sự nghĩ tới là chu toàn, kết quả vừa bước vào bệnh viện chưa được bao lâu thì đụng phải một người mà cô chưa bao giờ nghĩ tới.
Một mình Mạnh Duy Tất đi ra khỏi thang máy, không hề nhường nhịn, anh ta thẳng một đường đi về phía cô, căn bản không tránh mặt. Vốn dĩ Triệu Tây Âm đang suy nghĩ chuyện gì đó, vẫn là Mạnh Duy Tất đi đến gần, gọi cô một tiếng: “Xuất thần à?”
Triệu Tây Âm sợ hết hồn, theo quán tính dịch về sau mấy bước, thấy rõ người tới là anh ta, mới thở hắt ra một hơi.
Mạnh Duy Tất thu hết phản ứng này của cô vào trong mắt, nghĩ thầm, vẫn giống như trước kia vậy, lúc đi cứ thích xuất thần, không phải là nhìn mấy cửa hàng ven đường thì chính là suy nghĩ tới đờ ra, anh ta dắt cô, giống như vị bố già dắt con, “Nhấc chân trái lên, bên trái có phân chó kìa, chân phải, bên phải có cục đá, tới nào, hai chân cùng búng lên nào, ngã một cái cho anh xem nào.”
Nói xong bèn dứt khoát ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nói: “Tới, anh cõng em.”
Triệu Tây Âm cười hệt một đóa hoa, cô ôm cổ anh ta lắc mạnh, “Mạnh Duy Tất, tại sao anh có thể đáng yêu như vậy chứ!”
Mạnh Duy Tất bị cô ôm đến suýt chút là nghẹt thở, “Vợ, vợ, em muốn làm quả phụ trước thời hạn sao.”
“Phi phi phi.” Triệu Tây Âm ngẩng cao cằm, khí thế mười phần nhưng cũng không cầm được mà đỏ mặt, “Ai là vợ của anh chứ, anh đừng nguyền rủa chồng tương lai của em.”
Một lời thành sấm, quả thật không phải vợ của Mạnh Duy Tất.
Hai người đứng đó, trước khi bọn họ cất lời chào hỏi thì cửa thang máy bên cạnh lại mở ra ——
Được rồi, “chồng” đến rồi.
Dáng người Chu Khải Thâm cao ráo, vừa xuất hiện là có cảm giác tồn tại ngay, vốn đương ngậm lấy ý cười trò chuyện cùng với giáo sư Phù. Quần áo trên người anh ngay ngắn chỉnh tề, nào có nửa điểm võ vàng của bệnh nhân chứ. Chỉ là nhìn kĩ, sẽ trông thấy tay phải anh còn dấu vết truyền nước.
Giáo sư Phù gọi Mạnh Duy Tất, “Ồ, đúng dịp quá tiểu Mạnh, đang tính gọi điện thoại cho cháu đây.”
Mạnh Duy Tất không có nửa điểm xấu hổ, cười tới là như gió mây, “Đây không phải là trong lòng tương thông sao ạ, đỡ người phải phí thì gian rồi ạ.”
Giáo sư Phù rất là hài lòng, vô cùng nhiệt tình đứng ra làm người giới thiệu, chỉ vào người bên cạnh, “Chu Khải Thâm, hiện tại là bệnh nhân của chú.” Cánh tay ông dịch chuyển, chỉ về phía trước, “Mạnh Duy Tất, bạn học của con trai.”
Giới thiệu xong thì ngừng lại, theo lí thuyết, phải là hai bên bắt tay nhau mới đúng.
Nhưng hai người này hoàn toàn không có cái suy nghĩ này, một bên mắt lạnh, một bên xem thường, hai ánh mắt va vào nhau mang theo tiếng băng vỡ vụn.
Giáo sư Phù buồn sắp không xong rồi, tự hỏi đây là cái tình huống gì.
Không để cho bầu không khi căng thẳng, ông nhìn đồng hồ đeo tay cười híp mắt nói: “Cũng tới giờ cơm trưa rồi, tới nào, ha ha, chúng ta cùng đến căn tin thôi.”
Ai trốn người đó làm cháu trai.
Phỏng chừng hai người đều muốn cho đối phương làm cháu trai của chính mình.
Mạnh Duy Tất cười cười, “Được.”
Vẻ mặt Chu Khải Thâm thờ ơ, “Được.”
Sau đó cùng quay đầu, ánh mắt cùng đậu trên người Triệu Tây Âm, giọng của hai người đàn ông một thấp một cao cùng lúc vang lên, “Tiểu Tây, cùng đi nhé.”
Triệu Tây Âm cầm bình giữ nhiệt trong tay, cô giấu ra đằng sau lưng, giống như trên đầu giáng xuống vài đạo sấm chớp vậy, mọi người bối rối.
Rất nhiều người đến căn tin ăn cơm, đồng phục bệnh nhân ra ra vào vào, nơi đây có rất nhiều mùi vị đồ ăn trộn lẫn vào nhau, tuy không khó ngửi nhưng rất dễ khiến người ta chán ngấy. Bốn người ngồi vào một bàn, ưu tiên cho trưởng bối trước, giáo sư Phù ngồi ở bên trái, sau đó nhìn ba người bọn họ.
Triệu Tây Âm nhanh chân bước về trước một bước, cô ngồi xuống bên cạnh giáo sư Phù, động tác có hơi lớn cô bèn nhìn giáo sư Phù nở nụ cười xin lỗi, hệt như ra chiến trường vậy.
Mạnh Duy Tất và Chu Khải Thâm ngồi ở phía đối diện.
Giáo sư Phù không hiểu trời trăng gì, nhìn Triệu Tây Âm vẫn cầm bình giữ nhiệt trong tay cũng không cảm thấy kinh ngạc, rất là tự nhiên hỏi: “Đây là tới thăm người bệnh sao?”
Vừa dứt lời thì ngón tay đặt trên mặt bàn của Chu Khải Thâm đột nhiên run lên. Cùng lúc đó, ánh mắt của Mạnh Duy Tất cũng nóng lên dữ dội.
Triệu Tây Âm lắc đầu như trống bỏi, “Không phải không phải ạ.” Vừa nói vừa luống cuống tay chân đặt bình giữ nhiệt xuống, mở nắp, lấy thìa ra, “Cháu vừa ăn cơm cùng với bạn ở bên ngoài, gọi đồ ăn có hơi nhiều, bèn gói lại mang về tránh lãng phí thôi ạ.”
Cô nói một cách trang trọng, lại đường hoàng trịnh trọng bưng bình giữ nhiệt lên, ngẩng đầu lên, ừng ực ừng ực uống sạch canh.
Nắp bình giữ nhiệt làm bằng inox được đặt ở một bên, mơ hồ in một dòng chữ hồng như sắc sơn, nếu không cẩn thận chú ý thì sẽ không trông thấy ——
“Nhóm trung niên đầu tiên của Cuộc thi Thư pháp lần thứ 12 thuộc Đại Học Nhân Hải, Giải thưởng thường niên năm 2017, Triệu Văn Xuân.”
Mới vừa rồi cô ấy nói cái gì nhỉ? Ở bên ngoài ăn không hết nên gói về?
Chu Khải Thâm im lặng dời mắt, đưa tay lên cuộn lại thành đấm, chặn ở trên môi.
Ý cười che giấu trong lòng bàn tay, rất lâu sau vẫn không vơi đi.
/101
|