Tôn Quyền thì sao?
Hắn đang dùng cơm!
Ai! Làm chúa công không dễ dàng, nhất là phải làm một chúa công tốt thì càng không dễ dàng!
Hắn lại không thể trao quyền cho người dưới giống Hứa Thành, cho nên, cả ngày hắn đều có rất nhiều công việc phải xử lý, rất bận rộn, hiện tại mới có thể nghỉ ngơi ăn uống.
Nhưng hôm nay hắn cũng rất không may!
Vốn Tôn Quyền nghe thấy tiếng hét hò bên ngoài, hắn còn tưởng rằng là Trương Phi lại tới khiêu chiến nữa nên cũng không để ý, thế nhưng, ngay sau đó, đã có người chạy vào bẩm báo: quân Kinh Châu công thành rồi!
"Cái gì?" Đang ăn một con cá, Tôn Quyền suýt chút nữa bị hóc xương cá, hắn lập tức hỏi lại: "Ngươi nói lại lần nữa!"
"Chúa công, quân Kinh Châu công thành rồi!"
"Làm sao lại như vậy? Lưu Bị hắn thật không ngờ?" Tôn Quyền giận dữ. Không phải đều rất ăn ý sao? Ngươi không đánh, ta rút lui! Hiện tại rõ ràng ngươi lại tới đánh, Lưu Bị ơi... Lưu Bị, ngươi lão gia hỏa này, thực con mẹ nó dám coi thường Lão Tử dễ ức hiếp sao?
"Kinh Châu binh tấn công từ chỗ nào? Lập tức tăng nhân thủ phòng ngự! Lại Truyền lệnh cho Chu Nhiên tướng quân nhanh đi trợ giúp!" Tôn Quyền liên tục hạ lệnh: "Lập tức phái người gọi Lỗ Túc đến trên tường thành, ta tới đó gặp mặt cùng hắn!"
"Vâng!"
Sau đó, Tôn Quyền, trong lòng cũng ngập tràn căm phẫn, lập tức xuất phát đi về phía chiến trường.
Chỉ vì một nguyên nhân ngoài ý muốn mà thôi!
Quân Kinh Châu cùng quân Giang Đông sau mấy ngày lặng im, đã xảy ra một trận đại chiến kịch liệt đến cực điểm!
Quân Giang Đông có ưu thế ở trên tường thành, ở trên cao nhìn xuống; quân Kinh Châu đột nhiên phát động, chiếm tiên cơ!
Thế nhưng quân Kinh Châu còn có Trương Phi, cho nên, quân Kinh Châu chiếm ưu thế.
Có Trương Phi, một mãnh tướng bực này chỉ huy, Kinh Châu binh tại thành công đặt thang mây lên trên tường thành Giang Hạ, lúc này ưu thế càng thêm rõ ràng! Mà lúc này, quân Giang Đông còn không kịp tổ chức phản ứng, chiến tướng chỉ huy trên tường thành cũng không có mấy người!
Trương Phi cũng không vứt bỏ bát xà mâu của mình, tuy bình thường mà nói thì trong những trận chiến công thành như này, sử dụng binh khí dài cũng bất tiện, nhưng quy tắc này rất hiển nhiên không thể dùng với Trương Tam gia hắn. Mấy binh lính quân Giang Đông trên đầu thành vừa mới thò đầu ra, xà mâu rất dài liền đưa tới, những tiểu tử này còn không kịp phản ứng đã bị cắt đứt cổ! Sau đó, Yến Nhân Trương Phi Trương Tam gia liền thuận lợi mà vọt lên tường thành!
Vì vậy, ưu thế của quân Kinh Châu đã khuếch trương lên tới mức lớn nhất!
Bát xà mâu quét qua, một mình Trương Phi có thể ngăn chặn toàn bộ tường thành! Mà những người đụng với bát xà mâu thì không có mấy người có thể sống sót!
Đối mặt sát thần mặt đen này, khí thế quân Giang Đông lập tức hạ thấp!
"Oanh! Chu Phùng ở chỗ này, đừng vội càn rỡ!" Một gã tướng lĩnh quân Giang Đông kêu lên, đại khái Chu Phùng này muốn kích thích sĩ khí, hắn xông về Trương Phi, sau đó, Trương Phi lặng lẽ cười cười với hắn, một mâu liền chọc tới!
"Phụt!"
Viên tướng bị một mâu xuyên thủng người! Sau đó, Trương Phi vung xà mâu cứ như vậy hất lên, thi thể của hắn đã bị ném ra ngoài tường thành!
Lúc này, Tôn Quyền vừa vặn cùng Lỗ Túc đi lên trên lâu thành, tận mắt thấy một màn này!
"Chu Phùng tướng quân!" Tôn Quyền vội vàng kêu lên một tiếng, thế nhưng đã muộn!
"Chúng tướng sĩ lui ra phía sau, Đao thuẫn binh bày trận yểm hộ, Cung Tiễn Thủ bắn cho ta!" Lỗ Túc trầm tĩnh hạ lệnh.
"Giết hắn cho ta!" Tôn Quyền lại hung dữ bồi thêm một câu.
Phải nói mệnh lệnh này Lỗ Túc rất kịp thời, chẳng qua khoảng cách hơi xa một chút, trong số các binh sĩ quân Giang Đông trên tường thành không có mấy người nghe thấy mệnh lệnh này, hơn nữa ngay trước mặt Trương Phi đang phát uy, có người nào có thể thong dong mà bày trận sao?
Trên tường thành lập tức trở nên hỗn loạn, quân Giang Đông đã nghe thấy mệnh lệnh của Lỗ Túc, bắt đầu lui về phía sau, mưu đồ tạo ra không gian, có chỗ trống để có thể chuyển quân, có thể bày trận, thế nhưng Trương Phi cũng không phải đồ ngốc, hắn lập tức trừng mắt, vọt vào bên trong trận doanh quân Giang Đông, xà mâu cuồng loạn nhảy múa, một hồi chém giết lung tung, mà đám binh sĩ quân Giang Đông, dưới công kích của hắn xuống, ngã xuống từng mảng một như xén cỏ.
"Trương Phi, xem Chu Nhiên ta tới thanh toán ngươi!" Một tiếng gào to, Chu Nhiên, người đã từng bị Hứa Chử tóm được ngay khi vừa đối mặt chịu trói, đã đến.
"Xem thương!" Không cần phải nói nhiều, hiện tại, Chu Nhiên đã vô cùng hiểu rõ đạo lý tiên hạ thủ vi cường, hắn cũng không muốn lại bị người ta tập kích, có một bài học của Hứa Chử là đủ rồi.
"Tiểu tử, ngươi làm được sao?" Trương Phi vừa rồi chém giết quá đã, rõ ràng hắn không nhìn thấy Đại tướng quân Giang Đông đã đến, tiện tay ngăn cản một thường hầu như tích đủ khí lực toàn thân của Chu Nhiên sau đó lên tiếng hỏi.
"Ngươi. . ." Thái độ thờ ơ của Trương Phi khiến Chu Nhiên càng hoảng sợ. Sao gã này cũng lợi hại như vậy? Mình thật không may mắn! Sao đụng phải đối thủ nào cũng đều mạnh mẽ như vậy? Chẳng lẽ mình đã khiến thần linh tức giận sao? Thế nhưng, oán trách thì oán trách, hắn vẫn sẽ phải liều cái mạng này! Trương Phi nhìn thấy Chu Nhiên không trả lời, cũng không thèm quan tâm, thế nhưng trường mâu trong tay hắn lại sẽ không khách khí. Trường mâu lay động, di chuyển giống như một mãng xà màu đen, cuốn tới phía Chu Nhiên.
"Keng keng keng!"
Liên tiếp mấy âm thanh va chạm vang lên, Chu Nhiên căn bản không kịp suy nghĩ xem cần làm gì, hắn chỉ có thể không ngừng dùng trường thương trong tay để chống đỡ lại bát xà mâu của Trương Phi đánh tới! Thân thể của hắn bị vũ khí của đối phương hết đánh ngã về trái rồi lại ngã về phải. Thế nhưng vẫn khá tốt, cuối cùng hắn vẫn không ngã xuống!
Thế nhưng Chu Nhiên lại không nhận ra rằng hắn bị mấy mâu của Trương Phi đánh cho liên tục rút lui, khi hắn lui lại đã phá tan thuẫn trận mà binh sĩ quân Giang Đông ở phía sau thật vất vả mới hợp thành được!
Mà ở phía bên kia, quân Kinh Châu đi theo Trương Phi xông lên tường thành cũng đã liên tiếp đẩy lui quân Giang Đông.
"Không tốt!" Tôn Quyền cùng Lỗ Túc đang ở dưới tường thành xem cuộc chiến đồng thời kêu lên.
"Chúa công, mau phái người thông báo thuỷ quân, để cho nhị vị tướng quân Đinh Phụng cùng Từ Thịnh nhanh chóng chạy đến trợ chiến!" Lỗ Túc vội vàng nói. Thành Giang Hạ thành có một mặt giáp nước, cho nên, thủy quân Giang Đông vẫn trú đóng ở bên cạnh thành.
"Đinh Phụng cùng Từ Thịnh chỉ huy thuỷ quân, lúc này Cam Hưng Bá bị thương bên người, nếu như cũng điều bọn họ tới đây, nếu quân Kinh Châu thừa thời cơ tiến công thuỷ quân thì chúng ta phải làm sao?" Tôn Quyền cũng không có gấp tới mức hồ đồ, hắn hỏi ngược lại.
"Chúa công, thế nhưng phái người đưa Cam Ninh tướng quân lên thuyền. Có mặt hắn ở đó, thuỷ quân đã có người chỉ huy, quân Kinh Châu không thể lay động bọn họ được!" Lỗ Túc còn nói thêm.
"Tốt! Hãy mang theo Lăng Thống cũng lên thuyền, nếu như có gì nguy hiểm thì ít nhất còn tốt hơn so với ở lại trong thành!" Tôn Quyền không do dự nữa, hắn nói thêm vài câu sau đó lập tức phái người đi.
Lúc này, trên tường thành, Chu Nhiên liên tục gặp nạn, thế nhưng cũng may là Trương Phi muốn lợi dụng hắn để không ngừng xông tới trận thế quân Giang Đông, Chu Nhiên hắn mới có thể sống đến hiện tại, thế nhưng một chiêu này của Trương Phi thực sự rất âm hiểm, mở toang trận địa địch, giết binh lính, đợi khi trận thế quân Giang Đông sắp kết thành, lập tức Chu Nhiên, bị xà mâu của Trương Phi cuốn lấy không thể thoát thân, lại bị bức tới, những binh lính kia tự nhiên không thể ngăn trở tướng quân nhà mình, vì vậy, trận thế liền tản ra, mà lúc này, Trương Phi lại xông tới!
Cứ như vậy, dưới sự dẫn dắt của Trương Phi, quân Kinh Châu từng chút từng chút một mà bức quân Giang Đông lui về phía sau. Có vẻ lúc này đã sắp tới cầu thang vào thành.
"Tặc tướng xem đao!" Tức thời, ngay khi Trương Phi còn cách cầu thang trên tường thành không xa, Đinh Phụng cùng Từ Thịnh đã chạy tới, hai người chứng kiến tình thế nguy cấp, thậm chí không có thời gian chào hỏi Tôn Quyền lập tức xông lên tường thành.
"Đ...A...N...G...G!"
Lúc này Trương Phi gặp phải áp lực rất lớn! Quân Giang Đông không phải là không có người. Đương nhiên bọn hắn có thể nhìn ra ý đồ của Trương Phi, chỉ cần Trương Phi có thể xuống được phía dưới tường thành, hắn sẽ trực tiếp đánh về phía cửa thành Giang Hạ, khi đó quân Kinh Châu có thể tuôn vào trong thành, chuyện sẽ rất nghiêm trọng.
Cho nên ở thời điểm này, bên quân Giang Đông cũng có người bắt đầu liều mạng! Chu Nhiên càng phải làm như vậy! Hắn không hề lui lại phía sau. Lúc này dù bản thân hắn đã trúng mấy mâu, hắn cũng không lùi lại, cả thân thể tựa như một cái đinh một mực gắn trên tường thành.
Trương Phi, đối mặt với tình huống này, tự nhiên chỉ có phương pháp đại khai sát giới mà thôi!
Vì vậy, Chu Nhiên, kẻ đã không có giá trị lợi dụng, ngược lại trở thành một khối chướng ngại vật nhất định phải bị trừ bỏ.
Nhưng mạng Chu Nhiên rất lớn!
Từ Thịnh kịp thời đánh một đao cứu Chu Nhiên từ chỗ kề cận cái chết trở về, tuy , bởi vì một đao này, hai tay Từ Thịnh bị chấn động run lên, thế nhưng cuối cùng vẫn còn ở trong phạm vi tiếp nhận của hắn! Mà Đinh Phụng ở phía sau lại bảo đảm an toàn của hắn.
Hiện tại ba đánh một!
Chu Nhiên, Đinh Phụng, Từ Thịnh đánh với Trương Phi!
"Lúc này thì tốt rồi. . ." Tôn Quyền vừa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi lại không thể nói được gì nữa, bởi vì ở trước mắt hắn, vừa trình diễn một tiết mục mà hắn tuyệt không nghĩ tới: Trương Phi bị ba người Chu Nhiên vây kín, bị áp chế không thể hành động, ngược lại đã khơi dậy hung tính của hắn!
"Giết. . ."
Một tiếng hổ gầm vừa ra, toàn bộ chiến trường đều như bị chấn động một cái, mà ngay sau đó tiếng hổ gầm này, lực lượng của đệ nhất cuồng nhân đương thời bạo phát!
Trong lúc nhất thời, chỉ thấy trên tường thành, một hắc mãng cao thấp tung bay, ở trong vòng ba trượng quanh người, căn bản không nhìn thấy vật nào còn sống.
Chỉ có hai đao, một thương là miễn cưỡng có thể tiến tới bên cạnh hắn. Trong loại tình huống này, cũng bị đè nén tới mức không ngẩng đầu được lên!
"Làm sao bây giờ?" Tôn Quyền tận mắt nhìn thấy Trương Phi vừa rồi đã dùng tốc độ nhanh hơn tốc độ mắt thường phóng tới chỗ cầu thang, trong lòng hắn khẩn trương vạn phần, hắn quay đầu nhìn Lỗ Túc hỏi.
". . ." Lỗ Túc đã nghe thấy câu hỏi của Tôn Quyền nhưng hắn nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Không ai ngờ Trương Phi này rõ ràng còn là một kẻ mà không bị đánh thì không phát uy? Bình thường biểu hiện của hắn cũng đã rất mãnh liệt, không ngờ tới, đối thủ càng lợi hại, hắn cũng càng lợi hại! Lại gặp phải loại đối thủ càng đánh mạnh càng mạnh, vậy phải làm sao bây giờ?
"Tử Kính! Ngươi mau nghĩ biện pháp!" Tôn Quyền vội la lên.
"Rút lui!" Rốt cục, đóng chặt lại bờ môi mở, Lỗ Túc lại nói ra như vậy một chữ!
"Tốt, chúng ta rút lui! Dù sao hiện tại Giang Hạ cũng không có nhiều thứ còn có thể di chuyển" Tôn Quyền cũng thở dài một hơi, nói! Vốn mình không muốn chiếm giữ thành Giang Hạ này, liều mạng bảo vệ nó làm gì? Thế nhưng, hắn vừa nói xong câu đó, sắc mặt của hắn lập tức tối lại, hắn nhìn Lỗ Túc hỏi: "Chúng ta rút lui, kẻ thù giết Chu Phùng tướng quân thì sao?"
"Hãy để cho ba vị tướng quân triệt hạ tường thành! Chúa công, còn nhớ trận Trương Liêu thủ Huỳnh Dương sao?" Lỗ Túc còn nói thêm.
"Trương Liêu thủ Huỳnh Dương?" Tôn Quyền sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt của hắn sáng lên!
Đang trong lúc chiến đấu kịch liệt Trương Phi cảm thấy áp lực bất chợt nhẹ đi, ba Đại tướng quân Giang Đông đang vây quanh hắn thậm chí ngay cả không đánh đã lui xuống. Cũng như vậy các binh sĩ quân Giang Đông ngăn cản ở trước mặt hắn cũng rút lui còn nhanh hơn!
"Chạy đi đâu?" Đang đánh thẳng thoải mái mà lại bỏ lại Trương Tam gia một mình, thật sự không có trách nhiệm.
Theo sát, Trương Phi liền lao xuống cầu thang!
"Trương Phi, nạp mạng đi!" Một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai Trương Phi, hình như đôi chút quen tai!
Trương Phi vừa tập trung tư tưởng suy nghĩ vừa quan sát, Tôn Quyền đang đứng ở trước mặt của hắn! Thế nhưng ở chính giữa hai hàng tường chắn còn có mấy hàng Cung Tiễn Thủ! Mà ba tướng lĩnh quân Giang Đông mới vừa rồi bị hắn đánh như cháu trai, cũng đang lui lại về phía Tôn Quyền.
Không tốt!
Trong đầu Trương Phi chỉ kịp lóe lên hai chữ này, Cung Tiễn Thủ quân Giang Đông đã lập tức buông lỏng tay của bọn hắn!
"YAA.A.A..!"
Thời khắc khẩn cấp ,
Lăn một vòng ngay tại chỗ!
. . .
Ai cũng thật không ngờ!
Trốn mũi tên mà còn có thể dùng một chiêu như này!
Nhất là người dùng một chiêu này lại là một viên mãnh tướng!
Đúng vậy, nào ai có thể dự đoán được mãnh tướng cũng biết dùng một chiêu này?
Nhưng có một điều không thể phủ nhận chính là trực giác chiến trường của Trương Phi cực kỳ linh mẫn, sao những Cung Tiễn Thủ kia muốn ngắm bắn hạ thân của hắn? Loại chuyện thất đức này, bọn hắn sẽ không làm. Móa! Tuy trên thực tế trong số bọn họ cũng đã có một người trong lúc vô tình hay hữu ý làm ra chuyện này rồi.
Cho nên nói "Lư thập bát cổn" có thể nói là đệ nhất đại pháp chạy trốn từ xưa đến nay! Càng như vậy thì càng có thể thấy được, con lừa cũng là một loại động vật rất khả kính, đương nhiên rồi, nhất là khi thịt chúng rất thơm ngon!
Hắn đang dùng cơm!
Ai! Làm chúa công không dễ dàng, nhất là phải làm một chúa công tốt thì càng không dễ dàng!
Hắn lại không thể trao quyền cho người dưới giống Hứa Thành, cho nên, cả ngày hắn đều có rất nhiều công việc phải xử lý, rất bận rộn, hiện tại mới có thể nghỉ ngơi ăn uống.
Nhưng hôm nay hắn cũng rất không may!
Vốn Tôn Quyền nghe thấy tiếng hét hò bên ngoài, hắn còn tưởng rằng là Trương Phi lại tới khiêu chiến nữa nên cũng không để ý, thế nhưng, ngay sau đó, đã có người chạy vào bẩm báo: quân Kinh Châu công thành rồi!
"Cái gì?" Đang ăn một con cá, Tôn Quyền suýt chút nữa bị hóc xương cá, hắn lập tức hỏi lại: "Ngươi nói lại lần nữa!"
"Chúa công, quân Kinh Châu công thành rồi!"
"Làm sao lại như vậy? Lưu Bị hắn thật không ngờ?" Tôn Quyền giận dữ. Không phải đều rất ăn ý sao? Ngươi không đánh, ta rút lui! Hiện tại rõ ràng ngươi lại tới đánh, Lưu Bị ơi... Lưu Bị, ngươi lão gia hỏa này, thực con mẹ nó dám coi thường Lão Tử dễ ức hiếp sao?
"Kinh Châu binh tấn công từ chỗ nào? Lập tức tăng nhân thủ phòng ngự! Lại Truyền lệnh cho Chu Nhiên tướng quân nhanh đi trợ giúp!" Tôn Quyền liên tục hạ lệnh: "Lập tức phái người gọi Lỗ Túc đến trên tường thành, ta tới đó gặp mặt cùng hắn!"
"Vâng!"
Sau đó, Tôn Quyền, trong lòng cũng ngập tràn căm phẫn, lập tức xuất phát đi về phía chiến trường.
Chỉ vì một nguyên nhân ngoài ý muốn mà thôi!
Quân Kinh Châu cùng quân Giang Đông sau mấy ngày lặng im, đã xảy ra một trận đại chiến kịch liệt đến cực điểm!
Quân Giang Đông có ưu thế ở trên tường thành, ở trên cao nhìn xuống; quân Kinh Châu đột nhiên phát động, chiếm tiên cơ!
Thế nhưng quân Kinh Châu còn có Trương Phi, cho nên, quân Kinh Châu chiếm ưu thế.
Có Trương Phi, một mãnh tướng bực này chỉ huy, Kinh Châu binh tại thành công đặt thang mây lên trên tường thành Giang Hạ, lúc này ưu thế càng thêm rõ ràng! Mà lúc này, quân Giang Đông còn không kịp tổ chức phản ứng, chiến tướng chỉ huy trên tường thành cũng không có mấy người!
Trương Phi cũng không vứt bỏ bát xà mâu của mình, tuy bình thường mà nói thì trong những trận chiến công thành như này, sử dụng binh khí dài cũng bất tiện, nhưng quy tắc này rất hiển nhiên không thể dùng với Trương Tam gia hắn. Mấy binh lính quân Giang Đông trên đầu thành vừa mới thò đầu ra, xà mâu rất dài liền đưa tới, những tiểu tử này còn không kịp phản ứng đã bị cắt đứt cổ! Sau đó, Yến Nhân Trương Phi Trương Tam gia liền thuận lợi mà vọt lên tường thành!
Vì vậy, ưu thế của quân Kinh Châu đã khuếch trương lên tới mức lớn nhất!
Bát xà mâu quét qua, một mình Trương Phi có thể ngăn chặn toàn bộ tường thành! Mà những người đụng với bát xà mâu thì không có mấy người có thể sống sót!
Đối mặt sát thần mặt đen này, khí thế quân Giang Đông lập tức hạ thấp!
"Oanh! Chu Phùng ở chỗ này, đừng vội càn rỡ!" Một gã tướng lĩnh quân Giang Đông kêu lên, đại khái Chu Phùng này muốn kích thích sĩ khí, hắn xông về Trương Phi, sau đó, Trương Phi lặng lẽ cười cười với hắn, một mâu liền chọc tới!
"Phụt!"
Viên tướng bị một mâu xuyên thủng người! Sau đó, Trương Phi vung xà mâu cứ như vậy hất lên, thi thể của hắn đã bị ném ra ngoài tường thành!
Lúc này, Tôn Quyền vừa vặn cùng Lỗ Túc đi lên trên lâu thành, tận mắt thấy một màn này!
"Chu Phùng tướng quân!" Tôn Quyền vội vàng kêu lên một tiếng, thế nhưng đã muộn!
"Chúng tướng sĩ lui ra phía sau, Đao thuẫn binh bày trận yểm hộ, Cung Tiễn Thủ bắn cho ta!" Lỗ Túc trầm tĩnh hạ lệnh.
"Giết hắn cho ta!" Tôn Quyền lại hung dữ bồi thêm một câu.
Phải nói mệnh lệnh này Lỗ Túc rất kịp thời, chẳng qua khoảng cách hơi xa một chút, trong số các binh sĩ quân Giang Đông trên tường thành không có mấy người nghe thấy mệnh lệnh này, hơn nữa ngay trước mặt Trương Phi đang phát uy, có người nào có thể thong dong mà bày trận sao?
Trên tường thành lập tức trở nên hỗn loạn, quân Giang Đông đã nghe thấy mệnh lệnh của Lỗ Túc, bắt đầu lui về phía sau, mưu đồ tạo ra không gian, có chỗ trống để có thể chuyển quân, có thể bày trận, thế nhưng Trương Phi cũng không phải đồ ngốc, hắn lập tức trừng mắt, vọt vào bên trong trận doanh quân Giang Đông, xà mâu cuồng loạn nhảy múa, một hồi chém giết lung tung, mà đám binh sĩ quân Giang Đông, dưới công kích của hắn xuống, ngã xuống từng mảng một như xén cỏ.
"Trương Phi, xem Chu Nhiên ta tới thanh toán ngươi!" Một tiếng gào to, Chu Nhiên, người đã từng bị Hứa Chử tóm được ngay khi vừa đối mặt chịu trói, đã đến.
"Xem thương!" Không cần phải nói nhiều, hiện tại, Chu Nhiên đã vô cùng hiểu rõ đạo lý tiên hạ thủ vi cường, hắn cũng không muốn lại bị người ta tập kích, có một bài học của Hứa Chử là đủ rồi.
"Tiểu tử, ngươi làm được sao?" Trương Phi vừa rồi chém giết quá đã, rõ ràng hắn không nhìn thấy Đại tướng quân Giang Đông đã đến, tiện tay ngăn cản một thường hầu như tích đủ khí lực toàn thân của Chu Nhiên sau đó lên tiếng hỏi.
"Ngươi. . ." Thái độ thờ ơ của Trương Phi khiến Chu Nhiên càng hoảng sợ. Sao gã này cũng lợi hại như vậy? Mình thật không may mắn! Sao đụng phải đối thủ nào cũng đều mạnh mẽ như vậy? Chẳng lẽ mình đã khiến thần linh tức giận sao? Thế nhưng, oán trách thì oán trách, hắn vẫn sẽ phải liều cái mạng này! Trương Phi nhìn thấy Chu Nhiên không trả lời, cũng không thèm quan tâm, thế nhưng trường mâu trong tay hắn lại sẽ không khách khí. Trường mâu lay động, di chuyển giống như một mãng xà màu đen, cuốn tới phía Chu Nhiên.
"Keng keng keng!"
Liên tiếp mấy âm thanh va chạm vang lên, Chu Nhiên căn bản không kịp suy nghĩ xem cần làm gì, hắn chỉ có thể không ngừng dùng trường thương trong tay để chống đỡ lại bát xà mâu của Trương Phi đánh tới! Thân thể của hắn bị vũ khí của đối phương hết đánh ngã về trái rồi lại ngã về phải. Thế nhưng vẫn khá tốt, cuối cùng hắn vẫn không ngã xuống!
Thế nhưng Chu Nhiên lại không nhận ra rằng hắn bị mấy mâu của Trương Phi đánh cho liên tục rút lui, khi hắn lui lại đã phá tan thuẫn trận mà binh sĩ quân Giang Đông ở phía sau thật vất vả mới hợp thành được!
Mà ở phía bên kia, quân Kinh Châu đi theo Trương Phi xông lên tường thành cũng đã liên tiếp đẩy lui quân Giang Đông.
"Không tốt!" Tôn Quyền cùng Lỗ Túc đang ở dưới tường thành xem cuộc chiến đồng thời kêu lên.
"Chúa công, mau phái người thông báo thuỷ quân, để cho nhị vị tướng quân Đinh Phụng cùng Từ Thịnh nhanh chóng chạy đến trợ chiến!" Lỗ Túc vội vàng nói. Thành Giang Hạ thành có một mặt giáp nước, cho nên, thủy quân Giang Đông vẫn trú đóng ở bên cạnh thành.
"Đinh Phụng cùng Từ Thịnh chỉ huy thuỷ quân, lúc này Cam Hưng Bá bị thương bên người, nếu như cũng điều bọn họ tới đây, nếu quân Kinh Châu thừa thời cơ tiến công thuỷ quân thì chúng ta phải làm sao?" Tôn Quyền cũng không có gấp tới mức hồ đồ, hắn hỏi ngược lại.
"Chúa công, thế nhưng phái người đưa Cam Ninh tướng quân lên thuyền. Có mặt hắn ở đó, thuỷ quân đã có người chỉ huy, quân Kinh Châu không thể lay động bọn họ được!" Lỗ Túc còn nói thêm.
"Tốt! Hãy mang theo Lăng Thống cũng lên thuyền, nếu như có gì nguy hiểm thì ít nhất còn tốt hơn so với ở lại trong thành!" Tôn Quyền không do dự nữa, hắn nói thêm vài câu sau đó lập tức phái người đi.
Lúc này, trên tường thành, Chu Nhiên liên tục gặp nạn, thế nhưng cũng may là Trương Phi muốn lợi dụng hắn để không ngừng xông tới trận thế quân Giang Đông, Chu Nhiên hắn mới có thể sống đến hiện tại, thế nhưng một chiêu này của Trương Phi thực sự rất âm hiểm, mở toang trận địa địch, giết binh lính, đợi khi trận thế quân Giang Đông sắp kết thành, lập tức Chu Nhiên, bị xà mâu của Trương Phi cuốn lấy không thể thoát thân, lại bị bức tới, những binh lính kia tự nhiên không thể ngăn trở tướng quân nhà mình, vì vậy, trận thế liền tản ra, mà lúc này, Trương Phi lại xông tới!
Cứ như vậy, dưới sự dẫn dắt của Trương Phi, quân Kinh Châu từng chút từng chút một mà bức quân Giang Đông lui về phía sau. Có vẻ lúc này đã sắp tới cầu thang vào thành.
"Tặc tướng xem đao!" Tức thời, ngay khi Trương Phi còn cách cầu thang trên tường thành không xa, Đinh Phụng cùng Từ Thịnh đã chạy tới, hai người chứng kiến tình thế nguy cấp, thậm chí không có thời gian chào hỏi Tôn Quyền lập tức xông lên tường thành.
"Đ...A...N...G...G!"
Lúc này Trương Phi gặp phải áp lực rất lớn! Quân Giang Đông không phải là không có người. Đương nhiên bọn hắn có thể nhìn ra ý đồ của Trương Phi, chỉ cần Trương Phi có thể xuống được phía dưới tường thành, hắn sẽ trực tiếp đánh về phía cửa thành Giang Hạ, khi đó quân Kinh Châu có thể tuôn vào trong thành, chuyện sẽ rất nghiêm trọng.
Cho nên ở thời điểm này, bên quân Giang Đông cũng có người bắt đầu liều mạng! Chu Nhiên càng phải làm như vậy! Hắn không hề lui lại phía sau. Lúc này dù bản thân hắn đã trúng mấy mâu, hắn cũng không lùi lại, cả thân thể tựa như một cái đinh một mực gắn trên tường thành.
Trương Phi, đối mặt với tình huống này, tự nhiên chỉ có phương pháp đại khai sát giới mà thôi!
Vì vậy, Chu Nhiên, kẻ đã không có giá trị lợi dụng, ngược lại trở thành một khối chướng ngại vật nhất định phải bị trừ bỏ.
Nhưng mạng Chu Nhiên rất lớn!
Từ Thịnh kịp thời đánh một đao cứu Chu Nhiên từ chỗ kề cận cái chết trở về, tuy , bởi vì một đao này, hai tay Từ Thịnh bị chấn động run lên, thế nhưng cuối cùng vẫn còn ở trong phạm vi tiếp nhận của hắn! Mà Đinh Phụng ở phía sau lại bảo đảm an toàn của hắn.
Hiện tại ba đánh một!
Chu Nhiên, Đinh Phụng, Từ Thịnh đánh với Trương Phi!
"Lúc này thì tốt rồi. . ." Tôn Quyền vừa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi lại không thể nói được gì nữa, bởi vì ở trước mắt hắn, vừa trình diễn một tiết mục mà hắn tuyệt không nghĩ tới: Trương Phi bị ba người Chu Nhiên vây kín, bị áp chế không thể hành động, ngược lại đã khơi dậy hung tính của hắn!
"Giết. . ."
Một tiếng hổ gầm vừa ra, toàn bộ chiến trường đều như bị chấn động một cái, mà ngay sau đó tiếng hổ gầm này, lực lượng của đệ nhất cuồng nhân đương thời bạo phát!
Trong lúc nhất thời, chỉ thấy trên tường thành, một hắc mãng cao thấp tung bay, ở trong vòng ba trượng quanh người, căn bản không nhìn thấy vật nào còn sống.
Chỉ có hai đao, một thương là miễn cưỡng có thể tiến tới bên cạnh hắn. Trong loại tình huống này, cũng bị đè nén tới mức không ngẩng đầu được lên!
"Làm sao bây giờ?" Tôn Quyền tận mắt nhìn thấy Trương Phi vừa rồi đã dùng tốc độ nhanh hơn tốc độ mắt thường phóng tới chỗ cầu thang, trong lòng hắn khẩn trương vạn phần, hắn quay đầu nhìn Lỗ Túc hỏi.
". . ." Lỗ Túc đã nghe thấy câu hỏi của Tôn Quyền nhưng hắn nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Không ai ngờ Trương Phi này rõ ràng còn là một kẻ mà không bị đánh thì không phát uy? Bình thường biểu hiện của hắn cũng đã rất mãnh liệt, không ngờ tới, đối thủ càng lợi hại, hắn cũng càng lợi hại! Lại gặp phải loại đối thủ càng đánh mạnh càng mạnh, vậy phải làm sao bây giờ?
"Tử Kính! Ngươi mau nghĩ biện pháp!" Tôn Quyền vội la lên.
"Rút lui!" Rốt cục, đóng chặt lại bờ môi mở, Lỗ Túc lại nói ra như vậy một chữ!
"Tốt, chúng ta rút lui! Dù sao hiện tại Giang Hạ cũng không có nhiều thứ còn có thể di chuyển" Tôn Quyền cũng thở dài một hơi, nói! Vốn mình không muốn chiếm giữ thành Giang Hạ này, liều mạng bảo vệ nó làm gì? Thế nhưng, hắn vừa nói xong câu đó, sắc mặt của hắn lập tức tối lại, hắn nhìn Lỗ Túc hỏi: "Chúng ta rút lui, kẻ thù giết Chu Phùng tướng quân thì sao?"
"Hãy để cho ba vị tướng quân triệt hạ tường thành! Chúa công, còn nhớ trận Trương Liêu thủ Huỳnh Dương sao?" Lỗ Túc còn nói thêm.
"Trương Liêu thủ Huỳnh Dương?" Tôn Quyền sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt của hắn sáng lên!
Đang trong lúc chiến đấu kịch liệt Trương Phi cảm thấy áp lực bất chợt nhẹ đi, ba Đại tướng quân Giang Đông đang vây quanh hắn thậm chí ngay cả không đánh đã lui xuống. Cũng như vậy các binh sĩ quân Giang Đông ngăn cản ở trước mặt hắn cũng rút lui còn nhanh hơn!
"Chạy đi đâu?" Đang đánh thẳng thoải mái mà lại bỏ lại Trương Tam gia một mình, thật sự không có trách nhiệm.
Theo sát, Trương Phi liền lao xuống cầu thang!
"Trương Phi, nạp mạng đi!" Một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai Trương Phi, hình như đôi chút quen tai!
Trương Phi vừa tập trung tư tưởng suy nghĩ vừa quan sát, Tôn Quyền đang đứng ở trước mặt của hắn! Thế nhưng ở chính giữa hai hàng tường chắn còn có mấy hàng Cung Tiễn Thủ! Mà ba tướng lĩnh quân Giang Đông mới vừa rồi bị hắn đánh như cháu trai, cũng đang lui lại về phía Tôn Quyền.
Không tốt!
Trong đầu Trương Phi chỉ kịp lóe lên hai chữ này, Cung Tiễn Thủ quân Giang Đông đã lập tức buông lỏng tay của bọn hắn!
"YAA.A.A..!"
Thời khắc khẩn cấp ,
Lăn một vòng ngay tại chỗ!
. . .
Ai cũng thật không ngờ!
Trốn mũi tên mà còn có thể dùng một chiêu như này!
Nhất là người dùng một chiêu này lại là một viên mãnh tướng!
Đúng vậy, nào ai có thể dự đoán được mãnh tướng cũng biết dùng một chiêu này?
Nhưng có một điều không thể phủ nhận chính là trực giác chiến trường của Trương Phi cực kỳ linh mẫn, sao những Cung Tiễn Thủ kia muốn ngắm bắn hạ thân của hắn? Loại chuyện thất đức này, bọn hắn sẽ không làm. Móa! Tuy trên thực tế trong số bọn họ cũng đã có một người trong lúc vô tình hay hữu ý làm ra chuyện này rồi.
Cho nên nói "Lư thập bát cổn" có thể nói là đệ nhất đại pháp chạy trốn từ xưa đến nay! Càng như vậy thì càng có thể thấy được, con lừa cũng là một loại động vật rất khả kính, đương nhiên rồi, nhất là khi thịt chúng rất thơm ngon!
/191
|