Một tháng sau, Hứa Thành đều sắp xếp xong xuôi các phương diện công việc. Hứa Thành lên đường quay về Lạc Dương. Mục đích quay về Lạc Dương rất đơn giản, chính là mời Cao Thuận cùng "Hãm Trận doanh” tới bồi luyện.
Tiến vào thành, Hứa Thành liền đi thẳng đến phủ Đổng Trác. Hắn biết rõ muốn tìm "Hãm Trận doanh ", trước tiên phải tìm Cao Thuận, muốn tìm Cao Thuận, phải được Lã Bố đồng ý, muốn tìm Lã Bố, đương nhiên phải tìm Đổng Trác, Đổng đại thừa tướng mà gã một tấc cũng không rời.
Ngẫm lại tuy rằng hiện tại Đổng Trác uy danh lừng lẫy nhưng cuộc sống thật sự không thoải mái. Không lâu sau khi vào triều, thiếu chút nữa hắn đã bị người ám sát. Thích khách ám sát là Ngũ Phu, Ngũ Đức Du, đảm nhiệm Hà Nam doãn, Việt kỵ Hiệu úy. Lúc ấy Ngũ Phu mặc giáp nhỏ, trên người dấu lưỡi dao sắc bén, đi theo sau lưng Đổng Trác. Nếu không phải Đổng Trác phản ứng nhanh nhẹn, trên người hắn sẽ có hơn một lổ thủng, sau đó đương nhiên Ngũ Phu bị xử tử. Đổng Trác cũng bị dọa đến quá hoảng sợ, Trong khoảng thời gian này Đổng Trác không cho Lã Bố rời khỏi chính mình nửa bước.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hứa Thành Đã đến trưỡ cửa ra vào phủ Đổng Trác. Vệ binh trước cửa thấy Hứa Thành, cúi đầu khom lưng hành lễ, cho hắn tiến vào.
Một đường thông suốt, Hứa Thành đi thẳng đến nội viện Đổng phủ. Thế nhưng Hứa Thành hơi bất ngờ khi hắn không gặp được Lã Bố ở nơi này. Hứa Thành cũng không để ở trong lòng, bái kiến Đổng Trác trước cũng không có vấn đề gì.
Hứa Thành đi vào phòng khách của Đổng Trác, lập tức hắn lắp bắp kinh hãi. Một người đang chậm rãi bước đi về phía giường. Trên giường có một người đang nằm, nhìn dáng vẻ to béo, có thể xác định không thể nghi ngờ đó là Đổng Trác mà người kia, tuy rằng Hứa Thành không quen, hắn vẫn nhận ra được. Vốn điều này cũng không có gì, thế nhưng trong tay người kia lại cầm một thanh đoản đao. Khi người nọ chậm rãi bước về phía trước, đoản đao cũng không ngừng phát ra ánh sáng lạnh lùng.
"Ha ha Tào đại nhân cũng ở đây. Thật sự là hạnh ngộ, hạnh ngộ" một giọng nói cởi mở từ bên ngoài phòng truyền đến.
Trong sảnh, Tào Tháo lập tức toát mồ hôi lạnh: "Làm sao bây giờ?" hắn suy nghĩ thật nhanh, đột nhiên quay người, đổi lại một bộ dáng tươi cười, nói: "Ha ha, thì ra là Hứa tướng quân, không phải tướng quân đi đồn điền sao? Tại sao lại nhanh chóng trở lại?"
Hứa Thành lại ra vẻ ngạc nhiên nói: "A, Tào đại nhân lại nở nụ cười đối với ta, đây chính là việc khiến tại hạ giật mình, hẳn Tào đại nhân gặp việc gì vui sao?" Ngẫm lại Hứa Thành thấy trước kia Tào Tháo đối với chính mình lãnh đạm, trong lòng hắn không khỏi rất không thoải mái. Ai bảo tiểu tử ngươi xem thường ta, lúc này trước hết để cho Lão Tử chơi đùa ngươi một chút
Tào Tháo run lên trong lòng, cười nói: "Ha ha, Hứa tướng quân chê cười. . ."
Lúc này, Đổng Trác đang ngủ cũng bị tiếng nói chuyện của hai người đánh thức, y nhìn thấy Hứa Thành, hỏi: "Bá Công, tại sao ngươi trở về? Hẳn là đồn điền tiến hành không thuận lợi?"
Thấy Đổng Trác đặt câu hỏi, Hứa Thành đành phải buông tha Tào Tháo. Ngẫm lại trước kia Tào Tháo đối xử lãnh đạm cùng miệt thị đối với chính mình, Hứa Thành thật sự không cam lòng, nhưng lại không thể không buông tha hắn. Hứa Thành liếc nhìn Tào Tháo, thở dài một hơi trong lòng, nói với Đổng Trác: "Bẩm báo thừa tướng, lần này ty chức trở về là muốn bẩm báo thừa tướng chuyện đồn điền cùng luyện binh"
Hắn đang định nói tiếp thì nghe bên ngoài lại truyền tới một hồi tiếng bước chân. Hứa Thành nhìn lại thì thấy một dáng người to lớn cao ngạo đã tới tiền sảnh. Hứa Thành cười cười, nói: "Mạt tướng Hứa Thành, bái kiến Ôn Hầu không biết Ôn Hầu vừa rồi đã đi đâu?" thì ra là Lã Bố đã đến.
Vừa rồi Lã Bố từ vệ binh đã biết Hứa Thành đến. Lã Bố thấy hắn ân cần thăm hỏi đối với mình, cảm thấy thoả mãn, vì vậy Lã Bố cười hai tiếng, đáp: "Không thể tưởng được Bá Công nhanh như vậy đã trở lại. Ta vừa rồi phụng mệnh Thừa tướng chọn ngựa cho Tào đại nhân"
" Ah" Hứa Thành quay đầu lại nhìn vào hai mắt Tào Tháo, không lên tiếng, nhưng Tào Tháo nhìn thấy ánh mắt của hắn không khỏi giá lạnh cả người. Lúc này, Đổng Trác cũng nhìn thấy đoản đao trong tay Tào Tháo liền hỏi: "Mạnh Đức, vì sao trong tay cầm một cây đao?" hắn không suy nghĩ nhiều, chẳng qua chỉ cảm thấy kỳ quái.
Tào Tháo giá lạnh trong lòng, hắn vội vàng quỳ xuống, hai tay nâng đao lên trên đỉnh đầu, nói: "Mạt tướng được một cây Thất Tinh bảo đao, đang muốn hiến cùng thừa tướng"
Hứa Thành nhìn thấy, trong lòng cười nhạt, thầm nghĩ: "Tiểu tử, phản ứng rất nhanh"
Lúc này Đổng Trác đã cầm Thất Tinh bảo đao này trong tay, dùng tay thử thử lưỡi đao. Y nói: "Quả nhiên sắc bén, Đao tốt. Ha ha ha, đa tạ Mạnh Đức"
Tào Tháo nói: "Mạt tướng không dám, bảo đao này vốn nên hiến nhân vật anh hùng như thừa tướng"
Lời này khiến Hứa Thành chỉ muốn nôn mửa. Đổng Trác lại cười ha ha, không lên tiếng, thái độ cực kỳ tán thưởng Tào Tháo.
Mấy người nói chuyện trong chốc lát, Tào Tháo tìm một cơ hội đi thử ngựa. Hứa Thành biết rõ hắn bỏ chạy. Chỉ có điều lúc này người làm hỏng cơ hội hành thích của Tào Tháo chính là Hứa Thành hắn, mà không phải Lã Bố. Hứa Thành đành phải tự mình nói ra, dù sao Tào Tháo đã chạy, việc này cũng không thể che dấu được. Tóm lại còn tốt hơn so với sau này bị Đổng Trác trách tội.
Sự tình cứ như vậy phát triển, Tào Tháo hành thích không thành, vứt bỏ thê nhi gia nhân, một mình bỏ chạy. Đổng Trác giận dữ, hạ lệnh truy nã cả nước. Mà Hứa Thành bởi vì trong lúc vô tình cứu Đổng Trác một mạng, yêu cầu đưa ra tự nhiên cũng rất dễ dàng được chấp nhân. Hứa Thành mang theo Cao Thuận cùng bảy trăm tướng sĩ " Hãm Trận doanh" của hắn, còn có mấy viên Đại tướng dưới trướng Lã Bố như: Tào Tính, Hác Manh, Ngụy Tục, Trương Liêu, cùng trở về. Có đánh chết Lã Bố cũng không nghĩ ra, vốn hắn phái nhiều người như vậy cùng đi chủ yếu là để dò xét lẫn nhau, lại không ngờ, ngoại trừ cậu em vợ Ngụy Tục của hắn, tất cả đều bị Hứa Thành dùng giao tình lôi kéo.
Lại nói tiếp, khi Lã Bố tiếp nhận binh mã của Đinh Nguyên, thủ hạ có bảy viên Đại tướng, chính là Cao Thuận, Tào Tính, Hác Manh, Ngụy Tục, Hầu Thành, Tống Hiến cùng Trương Liêu. Trong bảy người này, ngoại trừ Cao Thuận, Trương Liêu được nhiều người biết rõ, mấy người khác cũng đều được xưng tụng là hổ tướng. Tất nhiên người có thể được Lã Bố nhìn trúng, sao có thể có cách biệt? Ví dụ như Tào Tính, trực tiếp sáng tạo ra độc nhãn tướng quân. Nếu không phải tên Đại tướng kia nhổ mũi tên nuốt con ngươi ngay tại chỗ, hành vi quá mức giật mình, còn không kịp bày tỏ cách nhìn khác của mình ở phương diện ẩm thực, cũng sẽ không bị đối phương nhân cơ hội giết chết. Nói không chừng Tào Tính hắn còn có thể giết đối phương thì sao?
Hứa Thành đang tính toán ngày sau giao chiến cùng Lã Bố, chỉ cần đắc thắng. Nếu dựa vào giao tình, chiêu hàng bọn hắn cũng không khó khăn lắm. Chẳng qua hắn lo lắng Cao Thuận, tên này là một phần tử ngoan cố. Hắn chỉ có thể giành nhiều công sức hơn lôi kéo tình cảm, đến lúc đó hy vọng hắn không đến mức đi tìm chết cùng Lã Bố một cách không đáng.
Một ngày sau, mọi người đã đến quân doanh Hứa Thành. Khi tiến vào quân doanh, đám người Cao Thuận đã bị tình cảnh trước mắt gây chấn động. Cái gì thế này? Khi ngươi thấy một người kiên cường kéo tuấn mã, hơn nữa kéo một lúc hai thớt ngựa, ngươi sẽ có cảm thụ gì. Hứa Thành nhìn thấy lập tức kêu lên: "Hồng Phong, ngươi làm cái quỷ gì vậy?’
Đại hán kéo ngựa, Hồng Phong, một gã cao chừng hai mét, hành lễ đáp: "Bẩm tướng quân, hai thớt ngựa này nổi chứng, ty chức giữ chặt bọn chúng, tránh cho bọn chúng chạy loạn"
"Ừ đã biết. Ngươi đi đi"
Hồng Phong lại thi lễ một cái, lôi kéo ngựa đi.
Hứa Thành quay đầu lại nhìn xem mọi người sau lưng đang giật mình, hắn cười nói: "Khiến chư vị chê cười, tiểu tử này sức lực rất mạnh. Ta ngẫu nhiên phát hiện ra, liền đề bạt hắn làm một Đô bá nho nhỏ"
Tào Tính là người biết đối nhân xử thế, nói: "Hứa tướng quân, đây chính là một nhân tài, chỉ cần thêm chút tạo hình, đây chính là mãnh tướng có tài "
Hứa Thành cười cười, cũng không đáp lời, tiếp tục mang theo mọi người đi vào trong.
Lúc này đám người Dương Nhị đã biết tin tức Hứa Thành trở về, đều ra đón, nhìn thấy mọi người, vội vàng chào. Đám người Cao Thuận đều có thể nói là Đại tướng. Mấy người Dương Nhị lại không có danh tiếng gì. Ngoại trừ Cao Thuận, Tào Tính, Trương Liêu e ngại thể diện của Hứa Thành cũng đáp lễ, Hác Manh cùng Ngụy Tục thậm chí còn không nói một tiếng, rất hiển nhiên không coi trọng mấy người trước mặt.
Cũng may trước khi Hứa Thành rời đi đã dự liệu được khả năng có loại tình huống này, hắn ngàn dặn dò vạn dặn dò đám người Dương Nhị, cuối cùng không gây ra chuyện. Chẳng qua sắc mặt Bàng Bái không tốt lắm.
Hứa Thành cho Dương Nhị an bài chỗ ở của "Hãm Trận doanh". Bản thân hắn mang theo đám người Cao Thuận tiếp tục đi thăm quân doanh.
Đi một vòng quanh quân doanh, đám người Cao Thuận âm thầm gật đầu. Doanh trại quân đội này bố trí không sai. Chỉ là lúc này cũng không có gì để bọn họ tỏ vẻ, nhưng càng đi vào trong, sắc mặt của bọn hắn bắt đầu thay đổi, nhất là Cao Thuận.
"Giết giết giết" một đám binh sĩ cao lớn dưới sự dẫn dắt ở một Đại Hán mặt đen, râu quai nón, đang ra sức huấn luyện mà lúc này Cao Thuận nhìn đội binh sĩ trước mặt, trong mắt âm tình bất định. Mấy tên tướng lãnh dưới trướng Lã Bố bên cạnh hắn cũng có sắc mặt lúng túng
Những binh lính này, trong tay đều có một thanh đại đao, nhưng đao cũng chỉ dài hai xích. Tuy rằng đám người Cao Thuận không biết đao này gọi là "Phác đao ", nhưng cũng nhìn ra phương thức huấn luyện của những binh lính này, rất rõ ràng, là phỏng theo "Hãm Trận doanh ". Vấn đề là vũ khí trong tay đám binh lính này có uy lực hơn so với của Hãm Trận doanh. Nếu đánh nhau cùng Hãm Trận doanh, ở phương diện vũ khí, tuyệt đối sẽ chiếm ưu thế.
Tiến vào thành, Hứa Thành liền đi thẳng đến phủ Đổng Trác. Hắn biết rõ muốn tìm "Hãm Trận doanh ", trước tiên phải tìm Cao Thuận, muốn tìm Cao Thuận, phải được Lã Bố đồng ý, muốn tìm Lã Bố, đương nhiên phải tìm Đổng Trác, Đổng đại thừa tướng mà gã một tấc cũng không rời.
Ngẫm lại tuy rằng hiện tại Đổng Trác uy danh lừng lẫy nhưng cuộc sống thật sự không thoải mái. Không lâu sau khi vào triều, thiếu chút nữa hắn đã bị người ám sát. Thích khách ám sát là Ngũ Phu, Ngũ Đức Du, đảm nhiệm Hà Nam doãn, Việt kỵ Hiệu úy. Lúc ấy Ngũ Phu mặc giáp nhỏ, trên người dấu lưỡi dao sắc bén, đi theo sau lưng Đổng Trác. Nếu không phải Đổng Trác phản ứng nhanh nhẹn, trên người hắn sẽ có hơn một lổ thủng, sau đó đương nhiên Ngũ Phu bị xử tử. Đổng Trác cũng bị dọa đến quá hoảng sợ, Trong khoảng thời gian này Đổng Trác không cho Lã Bố rời khỏi chính mình nửa bước.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hứa Thành Đã đến trưỡ cửa ra vào phủ Đổng Trác. Vệ binh trước cửa thấy Hứa Thành, cúi đầu khom lưng hành lễ, cho hắn tiến vào.
Một đường thông suốt, Hứa Thành đi thẳng đến nội viện Đổng phủ. Thế nhưng Hứa Thành hơi bất ngờ khi hắn không gặp được Lã Bố ở nơi này. Hứa Thành cũng không để ở trong lòng, bái kiến Đổng Trác trước cũng không có vấn đề gì.
Hứa Thành đi vào phòng khách của Đổng Trác, lập tức hắn lắp bắp kinh hãi. Một người đang chậm rãi bước đi về phía giường. Trên giường có một người đang nằm, nhìn dáng vẻ to béo, có thể xác định không thể nghi ngờ đó là Đổng Trác mà người kia, tuy rằng Hứa Thành không quen, hắn vẫn nhận ra được. Vốn điều này cũng không có gì, thế nhưng trong tay người kia lại cầm một thanh đoản đao. Khi người nọ chậm rãi bước về phía trước, đoản đao cũng không ngừng phát ra ánh sáng lạnh lùng.
"Ha ha Tào đại nhân cũng ở đây. Thật sự là hạnh ngộ, hạnh ngộ" một giọng nói cởi mở từ bên ngoài phòng truyền đến.
Trong sảnh, Tào Tháo lập tức toát mồ hôi lạnh: "Làm sao bây giờ?" hắn suy nghĩ thật nhanh, đột nhiên quay người, đổi lại một bộ dáng tươi cười, nói: "Ha ha, thì ra là Hứa tướng quân, không phải tướng quân đi đồn điền sao? Tại sao lại nhanh chóng trở lại?"
Hứa Thành lại ra vẻ ngạc nhiên nói: "A, Tào đại nhân lại nở nụ cười đối với ta, đây chính là việc khiến tại hạ giật mình, hẳn Tào đại nhân gặp việc gì vui sao?" Ngẫm lại Hứa Thành thấy trước kia Tào Tháo đối với chính mình lãnh đạm, trong lòng hắn không khỏi rất không thoải mái. Ai bảo tiểu tử ngươi xem thường ta, lúc này trước hết để cho Lão Tử chơi đùa ngươi một chút
Tào Tháo run lên trong lòng, cười nói: "Ha ha, Hứa tướng quân chê cười. . ."
Lúc này, Đổng Trác đang ngủ cũng bị tiếng nói chuyện của hai người đánh thức, y nhìn thấy Hứa Thành, hỏi: "Bá Công, tại sao ngươi trở về? Hẳn là đồn điền tiến hành không thuận lợi?"
Thấy Đổng Trác đặt câu hỏi, Hứa Thành đành phải buông tha Tào Tháo. Ngẫm lại trước kia Tào Tháo đối xử lãnh đạm cùng miệt thị đối với chính mình, Hứa Thành thật sự không cam lòng, nhưng lại không thể không buông tha hắn. Hứa Thành liếc nhìn Tào Tháo, thở dài một hơi trong lòng, nói với Đổng Trác: "Bẩm báo thừa tướng, lần này ty chức trở về là muốn bẩm báo thừa tướng chuyện đồn điền cùng luyện binh"
Hắn đang định nói tiếp thì nghe bên ngoài lại truyền tới một hồi tiếng bước chân. Hứa Thành nhìn lại thì thấy một dáng người to lớn cao ngạo đã tới tiền sảnh. Hứa Thành cười cười, nói: "Mạt tướng Hứa Thành, bái kiến Ôn Hầu không biết Ôn Hầu vừa rồi đã đi đâu?" thì ra là Lã Bố đã đến.
Vừa rồi Lã Bố từ vệ binh đã biết Hứa Thành đến. Lã Bố thấy hắn ân cần thăm hỏi đối với mình, cảm thấy thoả mãn, vì vậy Lã Bố cười hai tiếng, đáp: "Không thể tưởng được Bá Công nhanh như vậy đã trở lại. Ta vừa rồi phụng mệnh Thừa tướng chọn ngựa cho Tào đại nhân"
" Ah" Hứa Thành quay đầu lại nhìn vào hai mắt Tào Tháo, không lên tiếng, nhưng Tào Tháo nhìn thấy ánh mắt của hắn không khỏi giá lạnh cả người. Lúc này, Đổng Trác cũng nhìn thấy đoản đao trong tay Tào Tháo liền hỏi: "Mạnh Đức, vì sao trong tay cầm một cây đao?" hắn không suy nghĩ nhiều, chẳng qua chỉ cảm thấy kỳ quái.
Tào Tháo giá lạnh trong lòng, hắn vội vàng quỳ xuống, hai tay nâng đao lên trên đỉnh đầu, nói: "Mạt tướng được một cây Thất Tinh bảo đao, đang muốn hiến cùng thừa tướng"
Hứa Thành nhìn thấy, trong lòng cười nhạt, thầm nghĩ: "Tiểu tử, phản ứng rất nhanh"
Lúc này Đổng Trác đã cầm Thất Tinh bảo đao này trong tay, dùng tay thử thử lưỡi đao. Y nói: "Quả nhiên sắc bén, Đao tốt. Ha ha ha, đa tạ Mạnh Đức"
Tào Tháo nói: "Mạt tướng không dám, bảo đao này vốn nên hiến nhân vật anh hùng như thừa tướng"
Lời này khiến Hứa Thành chỉ muốn nôn mửa. Đổng Trác lại cười ha ha, không lên tiếng, thái độ cực kỳ tán thưởng Tào Tháo.
Mấy người nói chuyện trong chốc lát, Tào Tháo tìm một cơ hội đi thử ngựa. Hứa Thành biết rõ hắn bỏ chạy. Chỉ có điều lúc này người làm hỏng cơ hội hành thích của Tào Tháo chính là Hứa Thành hắn, mà không phải Lã Bố. Hứa Thành đành phải tự mình nói ra, dù sao Tào Tháo đã chạy, việc này cũng không thể che dấu được. Tóm lại còn tốt hơn so với sau này bị Đổng Trác trách tội.
Sự tình cứ như vậy phát triển, Tào Tháo hành thích không thành, vứt bỏ thê nhi gia nhân, một mình bỏ chạy. Đổng Trác giận dữ, hạ lệnh truy nã cả nước. Mà Hứa Thành bởi vì trong lúc vô tình cứu Đổng Trác một mạng, yêu cầu đưa ra tự nhiên cũng rất dễ dàng được chấp nhân. Hứa Thành mang theo Cao Thuận cùng bảy trăm tướng sĩ " Hãm Trận doanh" của hắn, còn có mấy viên Đại tướng dưới trướng Lã Bố như: Tào Tính, Hác Manh, Ngụy Tục, Trương Liêu, cùng trở về. Có đánh chết Lã Bố cũng không nghĩ ra, vốn hắn phái nhiều người như vậy cùng đi chủ yếu là để dò xét lẫn nhau, lại không ngờ, ngoại trừ cậu em vợ Ngụy Tục của hắn, tất cả đều bị Hứa Thành dùng giao tình lôi kéo.
Lại nói tiếp, khi Lã Bố tiếp nhận binh mã của Đinh Nguyên, thủ hạ có bảy viên Đại tướng, chính là Cao Thuận, Tào Tính, Hác Manh, Ngụy Tục, Hầu Thành, Tống Hiến cùng Trương Liêu. Trong bảy người này, ngoại trừ Cao Thuận, Trương Liêu được nhiều người biết rõ, mấy người khác cũng đều được xưng tụng là hổ tướng. Tất nhiên người có thể được Lã Bố nhìn trúng, sao có thể có cách biệt? Ví dụ như Tào Tính, trực tiếp sáng tạo ra độc nhãn tướng quân. Nếu không phải tên Đại tướng kia nhổ mũi tên nuốt con ngươi ngay tại chỗ, hành vi quá mức giật mình, còn không kịp bày tỏ cách nhìn khác của mình ở phương diện ẩm thực, cũng sẽ không bị đối phương nhân cơ hội giết chết. Nói không chừng Tào Tính hắn còn có thể giết đối phương thì sao?
Hứa Thành đang tính toán ngày sau giao chiến cùng Lã Bố, chỉ cần đắc thắng. Nếu dựa vào giao tình, chiêu hàng bọn hắn cũng không khó khăn lắm. Chẳng qua hắn lo lắng Cao Thuận, tên này là một phần tử ngoan cố. Hắn chỉ có thể giành nhiều công sức hơn lôi kéo tình cảm, đến lúc đó hy vọng hắn không đến mức đi tìm chết cùng Lã Bố một cách không đáng.
Một ngày sau, mọi người đã đến quân doanh Hứa Thành. Khi tiến vào quân doanh, đám người Cao Thuận đã bị tình cảnh trước mắt gây chấn động. Cái gì thế này? Khi ngươi thấy một người kiên cường kéo tuấn mã, hơn nữa kéo một lúc hai thớt ngựa, ngươi sẽ có cảm thụ gì. Hứa Thành nhìn thấy lập tức kêu lên: "Hồng Phong, ngươi làm cái quỷ gì vậy?’
Đại hán kéo ngựa, Hồng Phong, một gã cao chừng hai mét, hành lễ đáp: "Bẩm tướng quân, hai thớt ngựa này nổi chứng, ty chức giữ chặt bọn chúng, tránh cho bọn chúng chạy loạn"
"Ừ đã biết. Ngươi đi đi"
Hồng Phong lại thi lễ một cái, lôi kéo ngựa đi.
Hứa Thành quay đầu lại nhìn xem mọi người sau lưng đang giật mình, hắn cười nói: "Khiến chư vị chê cười, tiểu tử này sức lực rất mạnh. Ta ngẫu nhiên phát hiện ra, liền đề bạt hắn làm một Đô bá nho nhỏ"
Tào Tính là người biết đối nhân xử thế, nói: "Hứa tướng quân, đây chính là một nhân tài, chỉ cần thêm chút tạo hình, đây chính là mãnh tướng có tài "
Hứa Thành cười cười, cũng không đáp lời, tiếp tục mang theo mọi người đi vào trong.
Lúc này đám người Dương Nhị đã biết tin tức Hứa Thành trở về, đều ra đón, nhìn thấy mọi người, vội vàng chào. Đám người Cao Thuận đều có thể nói là Đại tướng. Mấy người Dương Nhị lại không có danh tiếng gì. Ngoại trừ Cao Thuận, Tào Tính, Trương Liêu e ngại thể diện của Hứa Thành cũng đáp lễ, Hác Manh cùng Ngụy Tục thậm chí còn không nói một tiếng, rất hiển nhiên không coi trọng mấy người trước mặt.
Cũng may trước khi Hứa Thành rời đi đã dự liệu được khả năng có loại tình huống này, hắn ngàn dặn dò vạn dặn dò đám người Dương Nhị, cuối cùng không gây ra chuyện. Chẳng qua sắc mặt Bàng Bái không tốt lắm.
Hứa Thành cho Dương Nhị an bài chỗ ở của "Hãm Trận doanh". Bản thân hắn mang theo đám người Cao Thuận tiếp tục đi thăm quân doanh.
Đi một vòng quanh quân doanh, đám người Cao Thuận âm thầm gật đầu. Doanh trại quân đội này bố trí không sai. Chỉ là lúc này cũng không có gì để bọn họ tỏ vẻ, nhưng càng đi vào trong, sắc mặt của bọn hắn bắt đầu thay đổi, nhất là Cao Thuận.
"Giết giết giết" một đám binh sĩ cao lớn dưới sự dẫn dắt ở một Đại Hán mặt đen, râu quai nón, đang ra sức huấn luyện mà lúc này Cao Thuận nhìn đội binh sĩ trước mặt, trong mắt âm tình bất định. Mấy tên tướng lãnh dưới trướng Lã Bố bên cạnh hắn cũng có sắc mặt lúng túng
Những binh lính này, trong tay đều có một thanh đại đao, nhưng đao cũng chỉ dài hai xích. Tuy rằng đám người Cao Thuận không biết đao này gọi là "Phác đao ", nhưng cũng nhìn ra phương thức huấn luyện của những binh lính này, rất rõ ràng, là phỏng theo "Hãm Trận doanh ". Vấn đề là vũ khí trong tay đám binh lính này có uy lực hơn so với của Hãm Trận doanh. Nếu đánh nhau cùng Hãm Trận doanh, ở phương diện vũ khí, tuyệt đối sẽ chiếm ưu thế.
/191
|