Bức ảnh này được chụp tại trung tâm mua sắm Nhạc Phái, bên kia phố Hồng Nam, đều là ảnh chụp trích từ camera anh nhờ cảnh sát Lý thu thập từ những nơi có thể Lâm Thanh Diệu sẽ tới.
Phố Hồng Nam vừa vặn ở gần nhà Lâm Thanh Diệu.
Sao lại trùng hợp như vậy, nửa khuôn mặt giống đến như vậy, lại vừa vặn ở gần nhà cô.
Người này là Lâm Thanh Diệu sao? Hứa Nghiên Bách nhìn thoáng qua thời gian chụp, là ảnh chụp của hơn một tháng trước, không biết camera giám sát của trung tâm thương mại sẽ giữ lại bao lâu.
Nghĩ đến đây, Hứa Nghiên Bách lập tức gọi điện cho cảnh sát Lý.
Gần một giờ sáng, cảnh sát Lý đang ngủ ngon lành thì bị đánh thức, nghe Hứa Nghiễn Bách nói rõ nguyên nhân trong điện thoại, sau khi tắt điện thoại, cảnh sát Lý vừa mặc quần áo vừa thầm mắng, người này thật sự là một tên bệnh thần kinh.
Cảnh sát Lý là cảnh sát phụ trách vụ án mất tích năm đó của Lâm Thanh Diệu, mấy năm nay lâu lâu Hứa Nghiên Bách sẽ liên lạc với anh ta một lần.
Từ sau khi Lâm Thanh Diệu mất tích, ba năm qua Hứa Nghiên Bách chưa từng cắt đứt liên lạc với anh ta, thỉnh thoảng hỏi chút tiến triển của vụ án.
Cảnh sát Lý làm việc nhiều năm, cũng có tiếp nhận vài vụ mất tích, người nhà của mấy vụ mất tích cơ bản đều rất nhiệt tình vào thời gian đầu, vô cùng chú ý, nhưng thời gian dài rồi cũng thỏa hiệp.
Sự kiên nhẫn của con người đều có giới hạn, đã lâu như vậy cũng không xuất hiện, kiên nhẫn hao hết, đành phải thoả hiệp với thời gian, tự động đánh đồng người mất tích và đã tử vong thành một, cho dù vẫn chưa tử vong cũng nhận định là đã tử vong, dù sao sống vẫn phải sống tiếp, cũng chẳng ai có cách nào ôm loại chờ mong trống rỗng kia sống qua ngày, như vậy rất khổ.
Tuy nhiên Hứa Nghiên Bách lại hoàn toàn khác biệt, ba năm, suốt ba năm không hề lơi lỏng chút nào, vẫn là cách một đoạn thời gian liền hỏi chút tiến triển của vụ án, ngay cả mẹ và chồng của người mất tích cũng đã thỏa hiệp, cảm thấy Lâm Thanh Diệu không có khả năng còn sống nữa, Hứa Nghiên Bách cũng chẳng buông bỏ.
Cho dù lần nào cũng là bất lực trở về, anh ta vẫn kiên trì, thỉnh thoảng còn thúc giục anh, hỏi chút tiến triển, quả thực cố chấp đến đáng sợ.
Hơn nữa khiến cảnh sát Lý không thể lý giải nổi chính là, những vụ án mất tích khác cũng chỉ có người nhà quan tâm, nhưng vụ án mất tích của Lâm Thanh Diệu, là một người không thân cũng chẳng phải quen, anh thật sự không hiểu tại sao Hứa Nghiên Bách lại quan tâm như vậy.
Một lát sau Hứa Nghiên Bách đã tới, cảnh sát Lý tự mình tiếp đãi anh, nói chuyện một lúc với Hứa Nghiên Bách mới hiểu được là có chuyện gì xảy ra.
Thì ra Hứa Nghiễn Bách tìm được một bức ảnh rất giống Lâm Thanh Diệu từ đống ảnh chụp màn hình anh đưa, Hứa Nghiên Bách muốn anh điều tra camera giám sát xem sao.
Cảnh sát Lý nhìn bức ảnh chỉ có nửa khuôn mặt kia, trong lòng phun tào, chỉ dựa vào nửa khuôn mặt này là tin tưởng người này là Lâm Thanh Diệu? Còn nửa đêm chạy đến tìm anh ta?
Phun tào thì phun tào, cảnh sát Lý vẫn bảo cảnh sát tăng ca liên hệ với trung tâm thương mại để điều tra.
Có điều ảnh đã được chụp hơn một tháng trước, lưu giữ của camera ở nơi công cộng nhiều nhất là một tháng, đã không còn nữa, Hứa Nghiên Bách lại nhờ cảnh sát Lý hỗ trợ điều động camera gần trung tâm thương mại, có thể xem đều đã xem, đều không phát hiện bất kỳ một người nào giống Lâm Thanh Diệu.
Thêm một lần bất lực quay về, lúc cảnh sát Lý đưa Hứa Nghiên Bách trở ra trạng thái cả người không tốt lắm, thật sự là khí tràng âm trầm trên người Hứa Nghiễn Bách bây giờ khiến người ta quá áp lực.
Cảnh sát Lý muốn an ủi đôi lời nhưng không tìm được lời nào, từ sau khi Lâm Thanh Diệu mất tích, anh ta bắt đầu tiếp xúc với Hứa Nghiên Bách, ít nhiều thì cũng có chút giao tình, tuy anh ta cảm thấy Hứa Nghiên Bách quá cố chấp, anh nói người ta cũng không phải người thân của anh, hơn nữa chồng người ta cũng không nhiệt tình như vậy, anh là một người không thân không thích, quan tâm như vậy làm gì? Cho dù là có chút tình cảm nam nữ, nhưng dù sao cuộc sống cũng phải nhìn về phía trước, tình huống năm đó của Lâm Thanh Diệu tỷ lệ còn sống bằng không, lần nào cũng bất lực quay về mà chưa còn rõ sao? Nhất định phải cố chấp như vậy làm gì, người khổ còn không phải là mình sao?
Hứa Nghiễn Bách ngồi lên xe tạm biệt với cảnh sát Lý, cảnh sát Lý cân nhắc một chút vẫn khuyên một câu, “Anh Hứa, quên đi, đã bao nhiêu năm rồi, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, anh phí tâm tìm kiếm cô Lâm như vậy coi như là tận tĩnh tận nghĩa lắm rồi.
”
“Tôi đã nói rồi, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
Lời này cảnh sát Lý cũng đã nghe qua rất nhiều lần, còn nhớ rõ năm đó lúc cô Lâm vừa xảy ra chuyện, Hứa Nghiên Bách gọi vô số đội trục vớt ra sông để vớt.
Lúc ấy thậm chí anh còn muốn hút nước, muốn tìm toàn bộ đáy sông một lần, về sau việc này kinh động đến chính phủ, chính phủ phải ra mặt can thiệp mới ngăn cản được anh.
Thật điên rồ.
Cảnh sát Lý lại thở dài nói: “Anh Hứa, mọi chuyện vẫn nên nhìn về phía trước, trông chừng một chuyện không biết phải chờ mong đến bao giờ rất khổ sở, nếu đã đau khổ như vậy, vì sao còn chấp mê bất ngộ không chịu quay đầu lại chứ? ”
Hứa Nghiên Bách không nói gì, chỉ chậm rãi kéo cửa sổ xe lên.
Cảnh sát Lý tự biết khuyên cũng vô dụng, thở dài, xoay người rời đi.
Năm giờ sáng, trời đã gần sáng rồi, Hứa Nghiên Bách nhìn bóng đêm đen đặc bên ngoài cửa sổ xe, tối nay không có trăng, bầu trời tối đen như mực, thành phố dưới màn đêm lại rực rỡ ánh đèn.
Anh mệt mỏi dựa vào lưng ghế, bảo tài xế lái xe đi.
**
Hiện tại Dương Vân đã về hưu, sáng sớm ra ngoài tập luyện, tập xong lại đi mua thức ăn, đi ngang qua một nhà chưng đồ ăn nhớ tới con gái thích ăn thịt khâu nhục*, bà lại mua thêm một phần.
thịt khâu nhục
Dưới lầu tiểu khu có mấy bác gái về hưu đang ngồi nói chuyện phiếm với nhau, tất cả mọi người đều ở cùng chung cư quen biết nhau.
Dương Vân chào hỏi các bà, chờ đến khi bà đi xa, mấy bác gái kia liền chỉ vào bóng lưng bà bắt đầu bàn tán.
“Bà nói mạng của người này thật đúng là khó đoán, nói Tiểu Vân này đi, lúc còn trẻ chồng tài giỏi, con gái học hành luôn đứng đầu, nhớ ngạo khí năm đó của bà ấy thật là!”
“Còn không phải sao, ai biết giờ già rồi lại thê thảm như vậy, con gái tuổi còn trẻ đã qua đời, chồng cũng chẳng còn, một mình lẻ loi…”
“Nên mới nói lúc đời người hoan hỉ thì nên khiêm tốn một chút, lúc nghèo túng mới không khó coi như vậy.”
Bi hoan của nhân loại chẳng hề tương thông, mình kìm nén đau khổ không muốn nói ra bi thương thì ở chỗ người khác chỉ là nói chuyện vui vui lúc trà dư tửu hậu, ví dụ như lúc này, người khác nói đến chồng và con gái đã chết của Dương Vân, cũng chỉ xem như là chuyện cười, thậm chí còn dùng loại giọng điệu “Nhìn bà sống không tốt tôi rất vui vẻ”.
Dương Vân về đến nhà, đặt thịt khâu nhục mua về trước di ảnh của con gái, cách di ảnh con gái không xa là di ảnh của chồng.
Dương Vân đứng trước di ảnh của con gái, cũng chẳng biết nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn, cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt suy nghĩ của bà, lúc này bà mới lau nước mắt đi ra mở cửa.
Dương Vân thấy người đứng ở cửa liền sửng sốt một chút, lập tức cười chào hỏi: “Tiểu Hứa sao cháu lại tới đây? Hôm nay con không bận sao? ”
Người tới là Hứa Nghiên Bách, Hứa Nghiên Bách nói: “Lâu không đến thăm dì Vân, dì Vân có khỏe không? ”
Dương Vân vội vàng mời anh vào, “Dì rất khoẻ.
”
Trên tay Hứa Nghiễn Bách xách quà mua cho Dương Vân, anh đặt túi lớn túi nhỏ lên trên bàn.
Dương Vân nhìn thấy vậy liền nhíu mày, “Đứa nhỏ này sao lại mua nhiều như vậy, người trẻ tuổi kiếm tiền cũng không dễ dàng, đừng tốn tiền như vậy.
”
“Lần trước đi công tác nước ngoài nhìn thấy, chỉ là một ít quà nhỏ thôi, không tốn bao nhiêu tiền.”
Dương Vân rót trà cho anh, đây cũng không phải là lần đầu tiên Hứa Nghiên Bách đến nhà, cũng không khách khí, nhận lấy trà rồi chậm rãi uống.
Lại nói tiếp, Dương Vân quen đứa nhỏ này sau khi Lâm Thanh Diệu qua đời, trước khi Lâm Thanh Diệu qua đời, Dương Vân cũng không biết con bé có người bạn Hứa Nghiên Bách này, từ lần đầu tiên Hứa Nghiễn Bách lấy thân phận bạn tốt của Lâm Thanh Diệu đến thăm bà đến bây giờ, cũng chẳng rõ anh đã tới đây bao nhiêu lần, ba Lâm Thanh Diệu qua đời cũng nhờ có anh hỗ trợ, con rể của bà cũng không nhiệt tình săn sóc như anh.
Ngay từ đầu Hứa Nghiễn Bách lấy thân phận bạn tốt của Lâm Thanh Diệu đến thăm bà cũng không khiến Dương Vân quá bất ngờ, thăm mẹ của bạn bè đã qua đời cũng không có gì lạ.
Chỉ là sau đó đứa nhỏ này hay đến đây, cũng chăm sóc bà rất nhiều, dần dần bà cũng phát hiện ra chút manh mối.
Ai chẳng có tuổi trẻ chứ, tâm tư Hứa Nghiên Bách bà cũng thăm dò qua loa, nếu như không phải có chút tình cảm với con gái mình, ai sẽ nhiệt tình giúp con bé chiếu cố mẹ nó như vậy, bất quá nghĩ vậy là một chuyện, loại chuyện này, chẳng ai nói ra miệng làm gì.
Dù sao Thanh Diệu cũng đã kết hôn với người khác.
Nói đến kết hôn Dương Vân cũng không thể không nghĩ đến Tưởng Thiên Du, Tưởng Thiên Du lớn lên từ nhỏ với Lâm Thanh Diệu, lúc trước Thanh Diệu muốn gả cho cậu ta bà cũng rất vui vẻ, ai biết người này lạnh bạc như thế, Thanh Diệu mới vừa mất tích không lâu cậu ta liền sốt ruột tuyên bố tử vong.
Như vậy thì thôi đi, thế nhưng chưa đến nửa năm đã ở bên Vu Trinh, sau khi bị mẹ vợ như bà lạnh mặt vài lần liền không quan tâm đến bà nữa, người đi trà lạnh, tâm tư con người thay đổi, bà vừa tức vừa thấy không đáng giá thay Thanh Diệu.
Cho nên so sánh ra, bà cảm thấy Hứa Nghiên Bách là một đứa trẻ ngoan hiếm có được, trước lần đầu tiên Hứa Nghiên Bách đến thăm bà cho đến bây giờ bà chưa từng nghe Thanh Diệu nhắc đến anh, một người không thích không thích với Thanh Diệu, sau khi con bé qua đời còn nguyện ý giúp con bé chăm sóc người mẹ già nua, phần tâm tư nay thật sự là khó có được.
Hai người nói chuyện phiếm trong chốc lát, Hứa Nghiên Bách tựa như thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, dì Vân có tin tức gì của Lâm Thanh Diệu hay không.
”
“Hả? Tin tức của Thanh Diệu? ”
Bà có thể có tin gì? Lúc con gái vừa mất tích bà cũng ôm chờ mong, có lẽ con gái chưa chết, dù sao năm đó cũng chưa tìm thấy thi thể con bé, nhưng dần dần, con gái biến mất không bao giờ trở về, bà cũng dần dần tiếp nhận sự thật Diệu Diệu của bà đã qua đời, bà biết rốt cuộc thì con gái của bà không thể trở về nữa.
Nhưng Dương Vân biết Hứa Nghiên Bách vẫn lén tìm kiếm Lâm Thanh Diệu, Dương Vân liền hỏi: “Chẳng lẽ bên con có tin tức của Diệu Diệu? ”
Trước đó Hứa Nghiên Bách nghi ngờ Lâm Thanh Diệu xuất hiện ở gần đây, có phải là quay về thăm mẹ hay không, xem ra cô cũng chưa từng quay lại đây? Chẳng lẽ người trong ảnh không phải là cô sao? Nếu như là Lâm Thanh Diệu, cô xuất hiện ở gần đây thì sao lại không về nhà?
Hứa Nghiên Bách nhấp một ngụm trà nói: “Chưa có, con chỉ đến đây hỏi một chút.
”
Dương Vân thở dài, muốn nói rồi lại thôi.
Hứa Nghiên Bách nói: “Buổi chiều con còn có một cuộc họp, con đi trước, dì Vân nếu cần gì cứ nói cho con biết.
”
“Dì có thể có nhu cầu gì chứ, dì ổn mà, người trẻ tuổi các con bận rộn sự nghiệp, không cần phải dành thời gian đến thăm dì đâu.”
Dương Vân đưa Hứa Nghiễn Bách đến thang máy, cuối cùng vẫn nói những lời từ tận đáy lòng.
“Tiểu Hứa à, dì Vân biết con là một đứa trẻ ngoan, nhưng mà làm người phải nhìn về phía trước, con một mực giúp dì tìm Thanh Diệu dì rất cảm kích, chỉ là…” Những lời còn lại Dương Vân cũng không dễ nói ra.
Hứa Nghiên Bách biết bà muốn nói gì, anh nói: “Chuyện này đối với con mà nói cũng không có gì, ngoài công việc của con nên con thuận tiện tìm kiếm mà thôi, không tốn bao nhiêu thời gian của con.
”
Dương Vân thở dài, lại nói: “Tiểu Hứa à, lần trước dì đi chùa có quen biết một người dì, nhà dì ấy có một cháu gái, nhỏ hơn con mấy tuổi, vừa thi đậu công chức, con…”
Hứa Nghiên Bách biết bà muốn nói gì, anh nói: “Dì Vân, bây giờ con đang trong giai đoạn thăng tiến sự nghiệp, không có thời gian bàn đến chuyện khác.
”
Đây là uyển chuyển từ chối, trong lòng Dương Vân cảm thấy đáng tiếc thay đứa nhỏ này, nhưng cũng không nói gì nữa.
Hứa Nghiên Bách ngồi lên xe, dụi dụi khóe mắt, tối hôm qua theo dõi cả đêm, sáng hôm nay lại đến đây, hầu như chẳng ngủ được mấy.
Căn bản chẳng có bất kỳ tung tích nào của Lâm Thanh Diệu, hay nửa khuôn mặt kia không phải của Lâm Thanh Diệu? Chỉ là bộ dạng tương tự mà thôi?
Hứa Nghiên Bách lạnh lùng cười, không phải thì thế nào, tìm nhiều năm như vậy, cho dù chỉ một chút dấu vết anh cũng phải tiếp tục tìm..
/44
|