Edit và beta bởi Nhà Nhỏ Của Chanh
Lâm Thanh Diệu lấy ra từ rương mật mã bản thảo thiết kế của cô và một cái USB, vừa ngẩng đầu liền thấy Tưởng Thiên Du dùng loại ánh mắt không dám tin nhìn cô.
Người này tính cách kín đáo, sẽ không biểu hiện vẻ mặt kinh ngạc ra như thế, hiển nhiên đã chịu khiếp sợ không nhỏ.
Lâm Thanh Diệu nói với anh ta: “Đây đều là đồ của tôi, tôi lấy đi cũng là hợp lý.”
Tưởng Thiên Du muốn nói chuyện lại phát hiện cổ họng kịch liệt, Lâm Thanh Diệu cũng không trông cậy vào anh ta có thể trả lời cái gì, cô đang muốn rời đi lại bị anh ta bắt lấy tay, Lâm Thanh Diệu quay đầu dò hỏi.
“Diệu Diệu, em……” Giọng anh ta rất khan, mấy chữ đơn giản nhưng nói ra rất gian nan.
Lâm Thanh Diệu lạnh lùng rút tay ra, “Tôi còn có rất nhiều chuyện đang vội.”
Cô rời đi, Tưởng Thiên Du muốn đuổi theo, cũng không biết có phải vì gần đây không nghỉ ngơi tốt, hoặc là bị phỏng đoán của mình làm cho khiếp sợ, trong đầu đột nhiên trắng xóa cả lên, anh ta túm lấy khung cửa mới đứng vững không ngã xuống.
Đợi đến khi ngẩng đầu lên nhìn, trong phòng sớm đã không còn bóng dáng của cô.
Lúc Hứa Nghiên Bách tỉnh lại cũng không thấy Lâm Thanh Diệu bên cạnh, anh rời khỏi giường đi tìm một vòng, phòng vệ sinh, phòng bếp, trong phòng khách cũng không thấy, anh lại đến phòng làm việc của cô, phòng làm việc cũng trống không.
Anh đang chuẩn bị gọi điện thoại cho cô hỏi xem sớm vậy đã đi đâu, trong lúc vô tình ánh mắt nhìn qua giá vẽ của cô, bước chân đột nhiên dừng lại.
Anh đã xem qua bản thiết kế của cô, bởi vì mất trí nhớ, cô vẽ cầu luôn là xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng bản thảo thiết kế trước mắt, ngay cả người thường như anh cũng nhìn ra được đường cong lưu loát nét bút thành thục.
Cho dù có tiến bộ cũng không có khả năng tiến bộ nhanh như vậy.
Một giấc ngủ dậy liền biến mất không thấy người đâu, nét bút thành thạo trên bản thảo thiết kế trong phòng làm việc của cô, điều này khiến trong lòng Hứa Nghiên Bách dâng lên dự cảm không tốt lắm.
Chợt tiếng di động vang lên kéo Hứa Nghiên Bách ra khỏi suy nghĩ, anh cầm lấy nhìn thoáng qua, là Tưởng Thiên Du gọi đến, Hứa Nghiên Bách bất động một lúc, sau đó bắt máy.
Tưởng Thiên Du vừa uống thuốc, thân thể khá thoải mái, nhưng đầu vẫn có chút đau, anh ta ngồi trên sô pha xoa xoa đầu, nói với Hứa Nghiên Bách: “Vừa rồi Thanh Diệu tới bên này.”
Tay Hứa Nghiên Bách nắm chặt điện thoại, loại dự cảm không tốt mãnh liệt vô cùng, nhưng giọng điệu anh lại thường thường, “Cô ấy qua bên kia làm gì?”
“Cô ấy lấy một ít đồ, máy tính của cô ấy, còn có USB trong rương, mật mã của cái rương ấy tôi cũng không biết, cô ấy lại rất thuần thục mở ra, cậu nói vì sao?”
“Sao tôi biết vì sao được.”
Từ chóp mũi của Tưởng Thiên Du phát ra một tiếng cười lạnh, “Hứa Nghiên Bách, cô ấy khôi phục ký ức, ngày lành của cậu chấm dứt rồi.”
Hứa Nghiên Bách lại cười, dùng loại giọng điệu trả thù mang tính chất tự ngược nói: “Cô ấy khôi phục ký ức, xong đời trước cũng là cậu.”
Tưởng Thiên Du: “……”
Hứa Nghiên Bách trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Anh đứng trong phòng làm việc của cô, một hồi lâu vẫn không nhúc nhích, vốn dĩ sang hôm nay bọn họ nên trở về phố Hồng Nam lấy sổ hộ khẩu đi đăng ký kết hôn.
Anh tự cho là khổ tận cam lai, đêm qua nhất thời hưng phấn náo loạn với cô rất lâu.
Nhưng vận mệnh lại đùa giỡn với anh, tựa như cô trong đêm khuya mua cho anh một ly trà sữa nóng khiến anh nhớ kỹ cô, anh đến trường học tìm cô rất nhiều lần nhưng tìm không được, lại lúc đi gặp Tưởng Thiên Du thì gặp cô mở cửa, lúc ấy kinh ngạc lẫn vui mừng đan chéo nhau, nhưng đúng giây tiếp theo, anh lại bị vận mệnh đánh đòn cảnh cáo.
“Cô ấy là vợ tôi đấy.”
Thời gian dài sau đó anh cũng không vứt được lời này ra khỏi đầu, giống như bóng đè.
Có người đã được định là ở bên nhau, mà có người lại cho dù thế nào cũng được định là không thể bên nhau.
Tựa như anh và cô.
Cho dù anh lợi dụng sơ hở thế nào cũng đều được định là thất bại.
Anh biết sẽ có một ngày cô nhớ lại tất cả, nhưng lại không ngờ là nhanh như vậy, anh cảm thấy nhất định phải là sau khi bọn họ kết hôn xong, có khi còn có mấy đứa bé.
Hao tổn tâm cơ chung quy vẫn đánh không lại trời định.
Lâm Thanh Diệu đang ở quán cà phê chỉnh sửa email, cô đem bản thảo thiết kế của cô, còn có video quay chụp sáng tác bản thảo thiết kế, gửi cho giám khảo của giải thưởng thiết kế kia, lại gửi thêm một thư vào hòm thư của chính phủ bên phía giải thưởng thiết kế
Vừa mới gửi xong điện thoại liền vang lên, tên hiển thị “Nghiên Bách thân yêu của em”.
Nhìn đến cái tên này, vẻ mặt của Lâm Thanh Diệu có chút cứng đờ lại.
Mấy ngày nay phát sinh chuyện gì đương nhiên cô còn nhớ rõ, cũng nhớ rõ mỗi lần thân mật với Hứa Nghiên Bách, trước khi ký ức khôi phục thì không cảm thấy gì, nhưng sau khi ký ức khôi phục lại nghĩ đến khoảng thời gian ở chung, cô không khỏi cảm thấy khó xử.
Ở trong ấn tượng của cô Hứa Nghiên Bách là người kiêu ngạo khó thuần tính tình cổ quái khó ở chung, cô tiếp xúc với người này vài lần, cũng không có cảm xúc mấy với người này, nếu nhất định phải hình dung ra thì cô cũng chỉ hình dung anh thành “Bạn thân của Tưởng Thiên Du.”
Cô chưa bao giờ nghĩ cô sẽ cùng người này yêu đương, hơn nữa lại còn yêu đến như vậy, thậm chí tối hôm qua còn có một trận điên cuồng với anh.
Ngôn Tình Sủng
Thật giống nằm mơ một giấc mơ, ở trong mơ cô ở bên một người hoàn toàn không có khả năng yêu đương, sau đó tỉnh ngủ, lại thấy tất cả những gì trong mơ đều rất hợp lý lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Tâm tình của Lâm Thanh Diệu bây giờ chính là như vậy.
Cô do dự trong chốc lát vẫn là nhận điện thoại.
“Em ở đâu?” Giọng điệu của Hứa Nghiên Bách không nghe ra cảm xúc gì.
“Em có chút việc bên ngoài.”
“Sao sớm vậy đã ra khỏi nhà, còn không thèm nói gì?”
Giọng điệu trách cứ nhàn nhạt, lời nói lại có cảm giác thân mật, ở trong giấc mơ dài kia, bọn họ đúng thật rất dính nhau, rất thân mật, nhưng sau khi tỉnh lại, lại chạm đến giấc mơ kia, khiến cô có cảm giác rất kỳ quái.
Chắc anh còn chưa biết chuyện cô đã khôi phục ký ức, cô tự hỏi có nên nói cho anh hay không, Lâm Thanh Diệu do dự một lúc rồi cuối cùng không nói gì, chỉ nói: “Giờ em đang vội.”
“Vội cái gì? Có cần anh giúp hay không?”
“Không cần.”
“Khi nào trở về?”
Lâm Thanh Diệu không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, cô trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Hiện tại đang có việc, em tắt trước.”
Nghe đầu bên kia của điện thoại vang lên tín hiệu bận, vẻ mặt của Hứa Nghiên Bách có mấy phần mờ mịt, ngón tay bị phỏng một chút, anh run lên, tàn thuốc rơi xuống trên mặt đất, bên chân anh đã tụ tập một đống tàn thuốc.
Anh suy nghĩ thật lâu sau mới lấy hết can đảm gọi điện thoại cho cô, giọng điệu anh bình tĩnh nhưng mỗi một tế bào trên người lại gần như tuyệt vọng khủng hoảng.
Hứa Nghiên Bách lại rút thêm một điếu, đột nhiên anh nhớ tới một đêm kia, ở khách sạn đối diện công viên, anh cũng là như thế này, một điếu tiếp một điếu, một phút một giây nơi đáy lòng dần dần đi đến tuyệt vọng.
Chỉ là anh cảm thấy rất kỳ quái, vì sao, cô không trực tiếp ngả bài với anh.
Có phải chứng minh anh còn có hy vọng không?
Lâm Thanh Diệu còn nhớ địa chỉ phòng làm việc của Lương Nguyên Thái, cô đứng trước cửa phòng làm việc, lúc này đã là nhà thiết kế Lương nổi tiếng, nhưng phòng làm việc vẫn mộc mạc như mấy năm trước.
Phòng làm việc thuê lại nhà xưởng cũ, có hai tầng, năm đó không có tiền, liền tùy tiện trang hoàng một chút, bây giờ có tiền rồi, đảo nơi này vẫn trang hoàng như trước kia.
Có một em gái tiếp tân ở quầy lễ tân, nhẹ nhàng hỏi: “Xin hỏi cô tìm ai?”
Lâm Thanh Diệu đánh giá một vòng rồi không nhìn nữa, nói: “Tôi tìm Lương Nguyên Thái, cô nói cho cậu ấy, có người tên Lâm Thanh Diệu tìm cậu ấy.”
“Ngài chờ một lát.”
Cô lễ tân gọi điện thoại qua, trong chốc lát Lương Nguyên Thái liền đi từ trên lầu xuống, Lương Nguyên Thái nghe cô lễ tân nhắc đến tên Lâm Thanh Diệu trong điện thoại, còn tưởng rằng nghe lầm, sau đó đi xuống thì thấy Lâm Thanh Diệu quả nhiên đứng ở nơi đó, Lương Nguyên Thái rất ngạc nhiên.
“Đàn chị? Thật là chị à.”
Lâm Thanh Diệu hơi hơi mỉm cười, trả lời: “Đúng vậy, là tôi.”
“Sao chị lại tới đây?”
“Không phải cậu nói nếu có gì không hiểu có thể tới thỉnh giáo cậu sao, cho nên tôi tới, xin hỏi nhà thiết kế Lương có rảnh không?”
Lương nguyên thái không nghi ngờ gì, cười nói: “Đương nhiên là có, chị đi với tôi.”
Lâm Thanh Diệu đi theo anh ta lên lầu hai, theo anh ta vào văn phòng của anh ta, trong văn phòng có máy lọc nước, Lương Nguyên Thái đi vào liền ngồi xổm trước máy lọc nước lấy nước giúp cô.
Trên kệ sách trong văn phòng bày rất nhiều cúp, còn có ít ảnh chụp của Lương Nguyên Thái và mấy ông lớn trong nghề.
Lâm Thanh Diệu đi đến trước chiếc cúp của giải thưởng thiết kế, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Lương Nguyên Thái đưa nước cho cô, hỏi: “Biết cái này sao?”
Anh ta cho rằng, cô vẫn là Lâm Thanh Diệu mất trí nhớ kia.
“Đương nhiên nhớ rõ.” Cô chậm rãi quay người lại, ánh mắt hàm chứa ý cười nhìn anh ta, “Năm đó tôi còn vì giải thưởng thiết kế này mà nỗ lực rất lâu.”
Ý cười của Lương Nguyên Thái lập tức cứng đờ nơi khoé miệng, tay anh ta buông lỏng, ly giấy rơi xuống trên mặt đất, lập tức nước văng ra khắp nơi.
Dáng vẻ của Lâm Thanh Diệu vẫn là mỉm cười dịu dàng như cũ, nhẹ giọng nói, như là nói chuyện với trẻ con, “A Thái này, cậu biết không? Chị thật sự rất thương cậu, gia cảnh cậu bần hàn, lúc sinh nhật tôi lại tặng tôi một cái tablet mấy ngàn tệ, sau này tôi mới biết được cậu vì để mua tablet cho tôi, thức mấy đêm làm thủ công mỹ nghệ đổi lấy tiền.
Cậu luôn ngoan như vậy, nghe lời như vậy, luôn cảm thấy chị nói gì cũng đúng, tính tình tốt đẹp không sợ chịu khổ, chị cũng là rất nguyện ý mang cậu theo, cũng vẫn luôn tin tưởng cậu.
Cho nên cậu muốn thưởng thức bản thảo thiết kế của tôi, tôi liền không chút nghi ngờ gì đưa cho cậu xem, nhưng vì sao cậu lại muốn chiếm riêng cho mình? Rõ ràng là tôi vất vả làm được lại thành của cậu, còn dùng bản thảo của tôi đi dự thưởng, danh lợi song thu, khi đó thi thể tôi còn chưa lạnh đâu, A Thái, lúc cậu đi nhận giải lương tâm cậu không đau sao?”
Lương Nguyên Thái lui về phía sau một bước thật mạnh, máu trên mặt hoàn toàn rút đi, Lâm Thanh Diệu bước tới gần anh ta, vẫn dùng loại giọng điệu nhẹ nhàng như nói chuyện với trẻ con như cũ.
“Nhưng chắc cậu không biết, lúc tôi thiết kế đều có thói quen ghi hình lại, tôi đã gửi video cùng bản thảo của tôi cho giám khảo khảo giải thưởng thiết kế cùng phía chính phủ.
Nghĩ chắc không lâu nữa, tin tức nhà thiết kế Lương đạo tác phẩm truyền khắp nơi, A Thái này, người trèo cao thường ngã rất đau, đến lúc đó thân bại danh liệt, cậu chịu nổi sao?”
Lâm Thanh Diệu rõ ràng thấp hơn Lương Nguyên Thái rất nhiều, lại bị cô bức cho từng bước lùi về phía sau, thân thể anh ta lay động một chút, chống thân thể lên bàn, anh ta nhắm mắt lại điều chỉnh hô hấp, đột nhiên cười tự giễu nói: “Hẳn là.”
Phản ứng của anh ta khiến Lâm Thanh Diệu có chút ngoài ý muốn, vốn đang chuẩn bị rất nhiều lời trào phúng, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết nên mở miệng thế nào.
Trầm mặc hồi lâu Lâm Thanh Diệu mới nói: “Nhân tính chắc đều là ích kỷ như vậy đi, người đi trà lạnh những lời này đúng là khái quát được mấy chữ nhân tính lạnh bạc đến mức gãi đúng chỗ ngứa, thế giới này đúng là không tốt đẹp gì, nếu không người mình tin tưởng nhất đều phản bội mình chứ.”
Lương Nguyên Thái mạnh mẽ đứng vững lại, anh ta hít một hơi thật sâu nói: “Chị không cần nói như vậy, trên đời này không phải tất cả mọi người đều khốn nạn giống tôi, cũng hy vọng chị không nên vì gặp phải một tên khốn nạn như tôi mà cảm thấy cả thế giới đều khốn nạn, tôi cũng không đáng để đàn chị vì tôi mà phủ định sự tốt đẹp của thế giới này.”
Lâm Thanh Diệu nhìn ta thật sâu, nên nói đều đã nói, cũng không cần lãng phí thời gian nữa, Lâm Thanh Diệu đi tới cửa, phía sau lại truyền tiếng của Lương Nguyên Thái, “Chị còn sống, tôi thật sự rất vui.”
Lâm Thanh Diệu cũng không quay đầu lại chút nào, bước chân không ngừng rời đi.
Lâm Thanh Diệu đi nghĩa trang một chuyến, mưa đã tạnh, trời vẫn âm u như cũ, giống một cái lồng màu xám trên đỉnh đầu.
Lâm Thanh Diệu đứng trước mộ ba, trên bia đá có ảnh của ba, trong trí nhớ của cô, ba vẫn luôn cười ha hả, dù cô phạm sai lầm ba cũng cười ha hả vì cô sửa cho đúng.
Ba chưa bao giờ can thiệp vào thứ cô yêu thích, khi còn nhỏ những cô bé xung quanh hoặc là đi học múa ba lê hoặc là đi học dương cầm, nhưng cô thích cầu, đủ loại cầu, ba liền mua cho cô các loại mô hình cầu, còn đưa cô đi nhiều chỗ xem đủ loại cầu.
“Có một ngày con nhất định sẽ thiết kế một cây cầu viết tên của con.”
Ba cười ha hả xoa đầu cô, khen ngợi lý tưởng của cô, “Ba tin Diệu Diệu nhà mình nhất định sẽ làm được, lúc đó ba sẽ ngồi xe, đi tới đi lui trên cây cầu viết tên Diệu Diệu nhà mình.”
Thật sự rất tiếc nuối, không làm được như ý nguyện của ba.
Lâm Thanh Diệu rời khỏi nghĩa trang liền về nhà ở phố Hồng Nam, Dương Vân cho rằng cô trở về lấy sổ hộ khẩu, còn hỏi một câu, “Tiểu Hứa sao không về cùng con?”
Lâm Thanh Diệu tự hỏi trong chốc lát nên nói cho Dương Vân bà biết chuyện hay không, cuối cùng vẫn là quyết định khoan không nói gì.
Lâm Thanh Diệu nói: “Anh ấy có việc vội.”
“Không phải nói hôm nay đi lãnh chứng sao? Nó còn vội cái gì?”
“Bên công ty bên kia có chút việc, cụ thể con cũng không rõ lắm.”
Dương Vân không nghi ngờ gì, bà tìm sổ hộ khẩu đưa cho cô, nói: “Ngày hôm nay cũng không tệ lắm, đi đăng ký sớm một chút.”
Lâm Thanh Diệu lại không nhận lấy, “Qua mấy ngày nữa rồi đi đi, chọn ngày tốt hơn.”
Dương Vân nghi hoặc nói: “Trước đó không phải sốt ruột muốn đi đăng ký sao? Sao giờ lại nói qua mấy ngày nữa?”
“Muốn chọn một ngày nào đó tốt hơn.”
Dương Vân nói: “Cũng đúng, mẹ xem lại lịch cho hai đứa.”
“Giờ không vội.” Lâm Thanh Diệu giữ chặt tay bà, “Con có chút đói bụng, con muốn ăn đồ ăn mẹ nấu.”
Dương Vân giận cô liếc mắt một cái, nói: “Sao lại giống trẻ con thế chứ.”
“Không còn cách gì mà, mẹ nấu ăn ngon như vậy.”
Dương Vân bị cô chọc cho vui vẻ, cười nói: “Được được được, vậy mẹ đi mua thức ăn đã.”
Dương Vân xoay người đi thay quần áo, Lâm Thanh Diệu nhìn bóng dáng của bà rồi khe khẽ thở dài, thật sự muốn ôm ôm mẹ, nhưng lại sợ mình đột nhiên làm vậy sẽ doạ bà.
Dương Vân thay quần áo đi ra, cầm điện thoại trên tay hỏi cô: “Sao con về đây không nói một tiếng cho Nghiên Bách?”
Lâm Thanh Diệu đoán hẳn là Hứa Nghiên Bách gọi điện thoại cho Dương Vân, Lâm Thanh Diệu nói: “Lúc con ra cửa anh ấy vẫn chưa tỉnh, con đến nghĩa trang thăm ba, còn chưa nói cho anh ấy biết.”
Dương Vân nói: “Hôm nay lại không phải ngày gì đặc biệt, con đi thăm ba làm gì?” Vẻ mặt bà lo lắng sốt ruột hỏi: “Con và Nghiên Bách không phải cãi nhau đấy chứ? Trước đó nói hôm nay đi đăng ký lại không đi, có phải cãi nhau thật không?”
Lâm Thanh Diệu sợ bà lo lắng, nói: “Không, mẹ đừng suy nghĩ vớ vẩn, không phải muốn đi mua thức ăn sao? Con đi với mẹ.”
“Thật không cãi nhau?”
“Không.”
Dương Vân thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Vậy được vậy được.”
Mua xong thức ăn trở về Dương Vân bắt đầu nấu cơm, Lâm Thanh Diệu làm trợ thủ cho bà, làm gần xong thì nghe tiếng gõ cửa, Dương Vân đi mở cửa, Lâm Thanh Diệu nghe thấy tiếng Dương Vân vui vẻ nói: “Nghiên Bách tới rồi à?”
Không biết làm sao, nghe được lời này, biết người kia tới, trong lòng Lâm Thanh Diệu liền lộp bộp vài cái, cả người cũng trở nên co quắp bất an.
Đúng lúc này, cô nghe thấy Hứa Nghiên Bách gọi một tiếng “Mẹ”, nghe thế chữ “Mẹ” Lâm Thanh Diệu nhíu mày, trước đây Hứa Nghiên Bách đều gọi là “dì Vân”, sao đột nhiên gọi mẹ, lại còn gọi tự nhiên như vậy nữa
Hình như Dương Vân cũng không cảm thấy có gì không đúng, còn rất vui vẻ lên tiếng, lại nói: “Sao con lại mua nhiều đồ như vậy chứ? Trước đây mẹ đã dặn đừng đưa đồ gì tới rồi mà, đây là cái gì vậy, lại còn mua quần áo, con xem con thật là, người trẻ tuổi kiếm tiền đâu có dễ, sao còn tiêu pha như vậy chứ.”
Hứa Nghiên Bách nói: “Đi ngang qua nhìn thấy, cảm thấy hợp với mẹ liền mua, đúng rồi, Diệu Diệu đâu?”
“Ở phòng bếp đấy.”
Ngay sau đó Lâm Thanh Diệu nghe được tiếng bước chân đi tới, lòng khẩn trương mãnh liệt, người cũng trở nên co quắp bất an hơn, cô lập tức cầm lấy muôi cơm làm như đang nấu cơm.
Cô cũng không rõ lắm, rốt cuộc là cô hoảng cái gì chứ.
Đẩy cửa phát ra một tiếng vang nhỏ, ngay sau đó thân hình cao lớn của Hứa Nghiên Bách bước.
Lâm Thanh Diệu giương mắt nhìn lại, ấn tượng về Hứa Nghiên Bách ở trong đầu Lâm Thanh Diệu cũng không phải đặc biệt rõ ràng, rốt cuộc bọn họ tiếp xúc không nhiều lắm, cũng không quá quen, ấn tượng sâu nhất chính là lần đầu tiên nhìn thấy anh, thấy anh một mình đánh một đám người, khi đó cảm thấy người con trai này thật ngang tàng, sau lại còn đi theo anh, rõ ràng bị thương rất nặng nhưng vẫn thẳng bưng, thẳng đến khi yên lặng bước vào trong hẻm nhỏ mới suy sụp ngã trên mặt đất.
Lớn lên còn rất soái nhưng mà tính tình không tốt lắm, là loại thiếu niên phản nghịch trung nhị, lúc đó Hứa Nghiên Bách gây ấn tượng rất sâu cho cô, sau đó cô ở bên Tưởng Thiên Du nên không để ý đến người con trai nào khác nữa, tất nhiên cũng không chú ý đến anh, bây giờ, cậu thiếu niên kiêu ngạo trong ấn tượng đã rút đi lệ khí, trở nên nội liễm thành thục, trên mặt còn mang theo một nụ cười bình thản.
Vừa giống dáng vẻ trước đây, lại vừa có chỗ nào đó không giống, lại nghĩ đến giấc mơ kiều diễm cùng anh sau khi giấc mơ kia trở thành hiện thực, Lâm Thanh Diệu càng không được tự nhiên cho lắm.
“Hôm nay sao sáng sớm đã rời đi rồi cũng không bảo một tiếng?” Anh hỏi cô.
Lâm Thanh Diệu trầm mặc một lát nói: “Có chút việc cần xử lý.”
“Chuyện gì mà anh không được biết?”
“Việc tư cá nhân.”
Hứa Nghiên Bách cũng không hỏi tiếp, chẳng qua anh chỉ là thử cô một chút, hình như cô không có ý ngả bài với anh, nếu cô không ngả bài thì anh cũng coi như không biết gì, vẻ mặt Hứa Nghiên Bách tự nhiên đi tới cầm lấy muôi cơm của cô nói: “Để anh xới cho.”
Lâm Thanh Diệu cảm giác cô trở nên ngốc hẳn, cô không biết ứng đối anh thế nào, cũng không rõ vì sao năng lực ứng đối của cô mạnh như vậy lại đột nhiên biến mất cùng chỉ số IQ, đứng ngây ngốc ở một bên nhìn anh xới cơm, anh xới cơm xong rồi quay đầu thấy cô đang ngơ ngác bất động, anh nói: “Đi thôi, còn đang suy nghĩ gì vậy?”
Nói xong, động tác còn thân mật nhéo chóp mũi cô một cái, là loại động tác trêu đùa trẻ con, trên mặt còn có một nụ cười chiều chuộng.
Theo lý mà nói hẳn là cô nên phản cảm, tuy rằng trong khoảng thời gian này bọn họ vẫn luôn thân mật với nhau, nhưng cô cảm thấy không chân thực giống như mơ vậy, cô và Hứa Nghiên Bách rõ ràng đều không quen thuộc, đối mặt với người trêu chọc cô như chọc trẻ con, hẳn là cô sẽ bài xích, nhưng mà cô không có.
Trong lòng còn thấy xúc động một chút, thế mà còn rất thích loại cảm giác làm trẻ con này.
Lâm Thanh Diệu đi theo Hứa Nghiên Bách ra cửa, một nhà ba người ngồi trên một cái bàn ăn cơm, Hứa Nghiên Bách ngồi bên cạnh cô ăn cơm, tất cả đều nhìn xa lạ như vậy, nhưng lại cảm thấy cũng rất tự nhiên.
Dương Vân không hề che giấu vẻ vừa lòng với Hứa Nghiên Bách, vẫn luôn khuyên anh dùng bữa.
Cơm nước xong Hứa Nghiên Bách tạm biệt Dương Vân, Dương Vân nhìn thoáng qua Lâm Thanh Diệu, hỏi cô: “Con cãi nhau với Nghiên Bách không đi cùng nhau sao?”
Lâm Thanh Diệu: “……”
Lâm Thanh Diệu vừa quay đầu liền đối diện với ánh mắt của Hứa Nghiên Bách ánh mắt, hàm chứa ý cười, hình như rất có thâm ý, lại như không có gì cả.
Dương Vân nhét sổ hộ khẩu vào trong tay Lâm Thanh Diệu nói: “Trước tiên là về với Nghiên Bách, chờ mẹ tìm được ngày lành liền nói cho hai đứa, đến lúc đó hai đứa lại đi đăng ký.”
Lâm Thanh Diệu: “……”
Lúc Lâm Thanh Diệu bị mẹ đẩy ra khỏi cửa vẫn chưa lấy được lại tinh thần, nhìn dáng vẻ của Dương Vân bộ dáng, hình như đã nhìn ra bọn họ có cọ xát nho nhỏ, sợ ảnh hưởng đến tình cảm của hai người nên ước gì bọn họ chữa trị nhanh lên
“Đi thôi.”
Hứa Nghiên Bách vừa dứt lời Lâm Thanh Diệu liền cảm giác một đôi tay lớn nắm lấy tay cô, anh vô cùng tự nhiên dắt tay cô.
Lâm Thanh Diệu do dự có nên rút tay ra hay không, nên nói cho anh biết hay không, cô nhớ ra tất cả, cũng biết có phải vì trong khoảng thời gian này trải qua yêu đương với Hứa Nghiên Bách, cảm giác được anh nắm tay như trẻ con này cô cũng không bài xích.
Lâm Thanh Diệu cũng không biết lúc Hứa Nghiên Bách bước vào cửa đã chuẩn bị tâm lý lớn thế nào, cũng sẽ không biết toàn bộ quá trình nhìn anh đều bình tĩnh tự nhiên, thật ra trong lòng đã sớm loạn thành một đoàn, cô không nói cho anh, anh liền giả bộ không biết, anh thử thăm dò thân cận với cô, làm trò trước mặt Dương Vân, nhưng cô không biểu hiện ra cái gì không ổn, nhưng hiện giờ Dương Vân không nhìn thấy, cũng không biết khi nào cô sẽ ném tay ra.
Nhưng ngoài dự kiến của anh, mãi cho đến khi ngồi trên xe cô cũng không ném ra, nếu cô thật sự nhớ lại, vì sao còn có thể tiếp thu anh tới gần, trong lòng anh tự mình hiểu lấy, Lâm Thanh Diệu cũng không thích anh, có phải trong khoảng thời gian này ở chung nên nổi lên tác dụng?
Hứa Nghiên Bách không khỏi kích động, Lâm Thanh Diệu có được ký ức hoàn chỉnh, Lâm Thanh Diệu người từng nói sẽ không thích anh, hình như bây giờ cô đang cho anh cơ hội..
Nếu cô không nói gì, vậy hiện tại cô vẫn là bạn gái anh, anh không thỏa mãn thử thăm dò dắt tay cô, đơn giản một tay ôm cô vào lòng, cô vẫn không phản kháng như cũ, điều này khiến cho Hứa Nghiên Bách càng thêm kích động, anh hôn đỉnh đầu cô một cái, vẫn không thỏa mãn lắm, anh hôn dần dần từ đỉnh đầu xuống trên gương mặt cô.
Hơi thở ấm áp phả vào trên mặt cô, chóp mũi đều là mùi hương của người đàn ông, lúc này Lâm Thanh Diệu mới như là tỉnh lại từ trong mộng, tay cô chống lên vai anh đẩy ra.
Hơi thở của Hứa Nghiên Bách trở nên nặng nề, độ ấm trong xe cũng tăng lên, ngữ điệu nói chuyện cũng thay đổi, hỏi cô: “Sao vậy?”
Đôi mắt mơ màng ẩn chưa ham muốn lộ ra vài phần ủy khuất, hình như cô phản kháng làm anh tổn thương.
Lâm Thanh Diệu vẫn luôn tự hỏi muốn nói cho Hứa Nghiên Bách biết hay không, hơn nữa cô cũng thấy rất kỳ quái vì sao đối mặt với Hứa Nghiên Bách đang tới gần cô cũng không thấy phản cảm.
Thẳng đến khi anh càng tới càng gần cô hơn cô mới hồi phục tinh thần lại, lúc này một tay anh ôm vai cô, một tay chống lên chỗ tựa lưng phía sau cô, cả người cô hầu như bị anh ôm vào ngực, hơi thở nóng rực của anh phả vào trên mặt cô, mang theo nhiệt độ nóng bỏng trên cơ thể.
Lâm Thanh Diệu cảm giác được tim đập nhanh hơn, anh tới gần khiến mỗi tế bào trên người cô đều phản ứng, loại phản ứng này khiến cô không thể hiểu nổi.
Lâm Thanh Diệu thậm chí cũng không dám nhìn ánh mắt anh, cô điều chỉnh một hồi lâu mới nói nói: “Hứa…… Hứa Nghiên Bách, em nhớ lại rồi.”.
/44
|