Tập đoàn Minh Ưng là xí nghiệp chính quốc số một tại thành phố An, vốn là kinh doanh về dụng cụ ăn uống, sau khi tân tổng tài lên nhậm chức, công ty đã vươn sang nhiều lĩnh vực khác, hiện tại là các thiết bị dụng cụ phục vụ ăn uống, nghệ thuật, giải trí, quần áo, trang sức, tất cả tích hợp thành một tập đoàn lớn.
Đương nhiên chủ doanh của Minh Ưng vẫn là dụng cụ ăn uống, tập đoàn Minh Ưng cất giữ vài bộ đồ ăn rất có giá trị, từng được trưng bày tại phòng triển lãm nổi tiếng ở nước ngoài, trong đó có một bộ men sứ ngũ sắc, thuộc về phạm trù tác phẩm nghệ thuật, được cất giữ ở tổng bộ tập đoàn Minh Ưng, là bảo vật trấn điếm của tập đoàn.
Có người Trung Quốc họ Chu ở Anh Quốc luôn muốn nhập vào bộ đồ ăn của tập đoàn Minh Ưng, nhiều lần tới Trung Quốc để gặp mặt tổng giám đốc tập đoàn Minh Ưng Tưởng Thiên Du, tuy nhiên Tưởng Thiên Du vẫn luôn lấy lý do không có thời gian để từ chối.
Ông Chu cũng rất chân thành, không làm quen được Tưởng Thiên Du liền làm quen với một vị uỷ viên quản trị khá thân thiết với Tưởng Thiên Du, thông qua vị uỷ viên ấy cuối cùng cũng gặp mặt được Tưởng Thiên Du.
Sau khi gặp mặt ông Chu cảm thấy khá bất ngờ, không nghĩ là ngài giám đốc Tưởng thủ đoạn lợi hại, hành sự mạnh mẽ vang dội ấy thế mà còn trẻ như vậy, vẫn còn là một thanh niên tuấn tú có giá trị nhan sắc tương đối cao.
Đương nhiên ông Chu cũng không cậy Tưởng Thiên Du còn trẻ mà tỏ vẻ khinh mạn, tổng giám đốc Tưởng mặc âu phục phẳng phiu, từ đầu đến chân đều lộ ra vẻ nghiêm cẩn, trầm ổn vượt xa tuổi tác, ít nói, tuy là có vị uỷ viên quản trị ngồi bên cạnh trung hoà, bàn bạc vẫn khá thuận lợi, nhưng ông Chu đối mặt với vị Tưởng tổng trẻ tuổi này cảm thấy chấn động, toàn bộ quá trình không được tự nhiên cho lắm, sau lưng thấm ướt cả một mảng áo đầy mồ hôi.
Trên bữa tiệc, có uỷ viên quản trị khéo léo tác hợp, ông Chu cũng biểu hiện rất chân thành, cuối cùng Tưởng Thiên Du cũng gật đầu, lúc này ông Chu mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Ông Chu nghe nói Tưởng tổng tuy còn trẻ nhưng sớm đã kết hôn, liền bưng rượu hướng về phía Tưởng Thiên Du nói: “Có thể hợp tác với Tưởng tổng là vinh hạnh của tôi, sau này nếu có thời gian, rất hoan nghênh Tưởng tổng và bà Tưởng đến Anh Quốc làm khách, để tôi cùng vợ làm hết lễ nghĩa của chủ nhà.”
Vị uỷ viên quản trị liền giật giật góc áo của ông Chu, bất quá đã không còn kịp nữa, lời này truyền vào tai Tưởng Thiên Du, Tưởng Thiên Du vốn đã giơ rượu lên liền dừng động tác lại, chậm rãi nhìn về phía ông Chu, ánh mắt sắc bén nhiễm ý lạnh.
Có điều ánh mắt này cũng không lâu lắm, Tưởng Thiên Du uống chén rượu đáp lại, anh thong thả gỡ khăn ăn trên cổ xuống, nói: “Hôm nay muộn rồi, kết thúc ở đây đi.”
Thẳng đến khi bóng dáng của Tưởng Thiên Du biến mất ông Chu vẫn đang lơ mơ, ông cũng không rõ, Tưởng tổng đang còn tốt đẹp liền tức giận, vị uỷ viên ngồi bên cạnh thở dài, sẵng giọng: “Ông cũng thật là, đang yên đang lành tự nhiên nhắc đến bà Tưởng.”
Ông Chu không rõ nguyên do, “Bà Tưởng làm sao vậy? Vì sao không thể nhắc đến? Ngài Tưởng không phải đã kết hôn rồi sao?”
“Không ai nói cho ông biết bà Tưởng đã mất rồi à?”
Ông Chu: “……”
Vị uỷ viên quản trị liền thở dài, “Bà Tưởng đã qua đời ba năm, đừng nhìn Tưởng tổng chúng tôi bình thường ít nói chuyện, kiểu như bất kì chuyện gì cũng không thể ảnh hưởng đến cảm xúc của cậu ấy, chỉ có bà Tưởng là điều cấm kỵ, không được nhắc đến.
Thôi thôi, cũng là tại tôi, không nói trước cho ông biết.”
Tưởng Thiên Du ngồi trên xe, đầu dựa trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, nhíu mày lại, sắc mặt căng thẳng, khiến cho người ta cảm giác như mưa gió sắp ập đến, tài xế không dám hỏi gì, yên lặng lái xe về trang viên Trừng Hải, là khu biệt thự nổi tiếng tại thành phố An.
Tưởng Thiên Du xuống xe, từ gara đi thẳng vào thang máy lên tầng một, đèn vẫn còn sáng, anh bước ra khỏi thang máy, cởi áo khoác âu phục ra tuỳ tiện vứt trên sô pha, nới lỏng cà vạt, động tác có chút thô bạo.
Vu Trinh bưng cháo mới nấu xong đi từ trong bếp ra, nhìn thấy anh liền hỏi: “Nghe nói hôm nay có người Trung Quốc từ Anh Quốc đến tìm anh hợp tác, chuyện thế nào rồi?”
Tưởng Thiên Du không nói gì, ánh mắt nhàn nhạt nhìn lên trên bàn, “Làm gì?”
Vu Trinh thấy vẻ mặt anh không tốt lắm, tự giác không hỏi nhiều, nói: “Em sợ thức ăn trên tiệc không hợp khẩu vị của anh nên nấu cho anh chút cháo.”
Tưởng Thiên Du thích thanh đạm, lại hay bắt bẻ, thức ăn hôm nay đúng thật không hợp khẩu vị lắm, anh đi tới bên bàn ngồi xuống, chậm rãi ăn cháo, Vu Trinh ngồi đối diện anh, cô vén tóc sau tai, cười nói: “Không đủ thì còn có trong nồi.”
Tưởng Thiên Du nhìn cô một cái, vốn dĩ chỉ tùy ý liếc mắt một cái, sau đó ánh mắt liền không tự chủ được dừng lại trên mặt cô, đèn phòng ăn treo khá gần, ánh sáng dịu dàng dừng lại trên mặt cô, nổi bật lên một tầng màu sắc bóng nhuận.
Cũng không biết là đang cố ý hay vô tình, cô vén tóc ra sau tai làm lộ ra sườn mặt.
Ánh mắt của Tưởng Thiên Du dần dần sâu hơn, giống như đang nhìn cô, lại giống như đang nhìn ai khác, Vu Trinh sớm đã quen thuộc ánh mắt khác thường này của anh, chung quy lại, anh yêu khuôn mặt này, mà cô cũng hiểu rõ, góc ngiêng này của cô giống Lâm Thanh Diệu nhất.
Ánh mắt Tưởng Thiên Du dừng lại không lâu lắm, dường như không có việc gì, uống cạn chén cháo.
“Còn ăn nữa không?”
“Không.”
Vu Trinh liền tự giác đưa chén vào phòng bếp rửa sạch sẽ, lúc này giúp việc đã ngủ, việc nhỏ này cũng không cần gọi người lên làm.
Vu Trinh bỏ chén vào tủ khử trùng, quay người lại thấy Tưởng Thiên Du đứng bên cửa phòng bếp, dáng người anh cao ráo, mặc áo sơ mi cùng quần tây, quần áo phẳng phiu ổn thoả, lộ ra cảm xúc, tay áo cuốn lên làm lộ ra chiếc đồng hồ, hình như từ trước đến giờ anh luôn gọn gàng ngăn nắp như vậy, cho dù là trang phục hay cách làm việc, khí chất kiêu ngạo trên người anh luôn khiến người khác không cách nào chạm tới, khiến người khác cảm thấy anh là người xa cách không thể với đến.
“Sao vậy?”
Cô vừa dứt lời thì nghe tiếng lạch cạch, đèn phòng bếp tắt đi, xung quanh lập tức trở nên tối tăm.
“Anh Thiên Du?”
Có tiếng bước chân đi về phía cô, một bóng đen đứng trước mặt cô, anh xoay người cô lại, khiến cho cô đưa lưng về phía anh, sau đó một đôi tay chắc rắn ôm lấy cô từ phía sau.
Anh ôm cô rất chặt, ngực dựa sát vào lưng cô, cằm anh đặt bên mang tai, hô hấp nóng rực phả vào tai cô.
Cả người Vu Trinh căng thẳng không nhúc nhích, hơi thở cùng nhiệt độ cơ thể của người đàn ông khiến cô sắp không thở nổi nữa.
Không biết qua bao lâu cuối cùng anh cũng buông cô ra, gì cũng chưa nói, xoay người rời đi, lạch cạch vài tiếng rồi đèn lại sáng lên, Vu Trinh quay đầu, Tưởng Thiên Du đã không ở chỗ này.
Vu Trinh hít thở trong chốc lát rồi mới chậm rãi rời khỏi phòng bếp, Tưởng Thiên Du cũng không ở ngoài này, nhìn dáng vẻ của anh có lẽ không có ý định qua đêm với cô, Vu Trinh nhẹ nhàng thở dài, lấy đồ rồi vào thang máy rời đi.
Dừng xe tại gara, lại nói, xe này của cô, công việc tại công ty của cô, nhà của cô, đều là Tưởng Thiên Du cho cô.
Loại đãi ngộ này cô từng nghĩ cũng chẳng dám nghĩ, lúc Lâm Thanh Diệu còn sống, đối với Tưởng Thiên Du mà nói, cô có thể tồn tại hoặc không, sợ là dáng vẻ của cô trông thế nào anh cũng chẳng nhớ được, khi đó trong mắt của Tưởng Thiên Du chỉ có một mình Lâm Thanh Diệu.
Tưởng Thiên Du và Lâm Thanh Diệu quen biết nhau từ lúc còn nhỏ, hai người thanh mai trúc mã, từ đồng phục đến váy cưới, là Kim Đồng Ngọc Nữ không ít người hâm mộ, người người đều cảm thấy bọn họ chính là tuyệt phối, giống như từ khi sinh ra đã được định là của nhau.
Lâm Thanh Diệu nhiệt huyết hướng ngoại, Tưởng Thiên Du vững vàng nội liễm, ngay cả tính cách của hai người như vậy cũng là ăn ý bổ sung cho nhau.
Tưởng Thiên Du đối với ai cũng đều lạnh như băng, chung quy là luôn mang trên người cảm giác cự tuyệt cùng xa cách ngàn dặm, tuy nhiên lại đối xử với Lâm Thanh Diệu hoàn toàn khác biệt, ở trước mặt Lâm Thanh Diệu, anh giống như thành một người hoàn toàn khác, dịu dàng, dính người, người con trai lạnh như băng lại thường xuyên cười với Lâm Thanh Diệu.
Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, Lâm Thanh Diệu gả cho Tưởng Thiên Du chưa đến một năm đã bỏ mình ngoài ý muốn.
Lâm Thanh Diệu và Tưởng Thiên Du rất giống nhau, đều là kiểu người luôn khiến người khác phải chú ý đến, cô xinh đẹp, thành tích ưu tú, tính cách một mặt tinh quái một mặt vui vẻ hoà đồng, lúc Lâm Thanh Diệu còn sống, mỗi lần Vu Trinh đứng bên cạnh cô đều bị cô làm cho ảm đạm thất sắc, Tưởng Thiên Du ngay cả liếc nhìn cô một lần cũng không liếc, chuẩn xác mà nói, ngoại trừ Lâm Thanh Diệu, bất kì đứa con gái nào cũng không lọt vào mắt Tưởng Thiên Du.
Từ lúc nào bắt đầu thay đổi? Có lẽ là lúc Lâm Thanh Diệu chết không đến nửa năm, Tưởng Thiên Du luôn coi cô là không khí bắt đầu liên tiếp dừng ánh mắt lại trên người cô.
Thiên chi kiêu tử luôn đứng trên cao kia thậm chí còn mời cô ăn cơm, còn chuẩn bị lễ phục cho cô, là kiểu dáng lễ phục mà Lâm Thanh Diệu thích, khi đó cô liền biết, có lẽ Tưởng Thiên Du nhìn thấy hình bóng Lâm Thanh Diệu trên người cô.
Vu Trinh là chị em họ của Lâm Thanh Diệu, sau khi mẹ qua đời cô đến sống tại nhà của Lâm Thanh Diệu, cũng không ít người đã nói cô và Lâm Thanh Diệu giống nhau.
Thật ra Tưởng Thiên Du biểu hiện vô cùng mâu thuẫn, mâu thuẫn đến mức có đôi lần cô không hiểu thấu được anh.
Lúc Lâm Thanh Diệu vừa qua đời, anh bình tĩnh, lạnh bạc hơn cả người bình thường, ngoại trừ cảm xúc dị thường ở mấy ngày đầu ra, sau đó thì khôi phục lại như thường.
Thậm chí anh còn đưa toàn bộ ảnh kết hôn với Lâm Thanh Diệu đến phòng chứa đồ vật, cũng không cho người khác nhắc đến chuyện liên quan đến Lâm Thanh Diệu, thậm chí mấy chữ “Lâm Thanh Diệu” còn trở thành mấy từ cấm kỵ, tuyệt đối không được nhắc đến.
Giống như anh đang cố tình khiến cho Lâm Thanh Diệu rời khỏi cuộc đời anh, mà Lâm Thanh Diệu chết đi cũng chẳng ảnh hưởng đến anh mấy.
Phải biết rằng, một cặp đôi đi từ đồng phục đến áo cưới, đó đều là đối tượng rất nhiều người hâm mộ, thật sự quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức khiến người ta đố kị.
Cho nên, nhìn tất cả những gì Tưởng Thiên Du xử lý sau khi Lâm Thanh Diệu qua đời, cô vậy mà có một loại thống khoái vi diệu, tốt đẹp thì sao chứ, còn không phải là người đi trà lạnh hay sao.
Nhưng nếu nói Tưởng Thiên Du bạc tình Lâm Thanh Diệu, anh lại thường xuyên nhìn về phía xa xa rồi phát ngốc, trở nên vô cùng mẫn cảm táo bạo đối với những chuyện liên quan đến Lâm Thanh Diệu.
Thậm chí bởi vì cô và Lâm Thanh Diệu lớn lên có vài phần giống nhau, anh liền bắt đầu đến gần cô.
Ngay từ đầu chỉ là cùng cô ăn một bữa cơm, có đôi khi sẽ lẳng lặng ngồi bên cạnh cô, sau này, anh đột nhiên ôm lấy cô, tựa như đêm nay vậy.
Đương nhiên Tưởng Thiên Du cũng không bạc đãi cô, bồi thường cho việc trở thành thế thân, Tưởng Thiên Du vô cùng hào phóng đối với cô, mua nhà cho cô, mua xe cho cô, tặng quà cho cô, cô muốn làm đại diện nước hoa, anh liền đầu tư cho cô trở thành đại diện của một hãng nước hoa khu vực Hoa Bắc.
Hầu như là cô muốn gì anh cũng cho, thật sự chiều chuộng cô như người phụ nữ của anh, tuy rằng chưa bao giờ anh qua đêm cùng cô, nhưng ngay cả phòng tân hôn của Lâm Thanh Diệu và anh, cô cũng có thể đến nếu muốn. Đôi lúc Vu Trinh cũng nghi ngờ, có lẽ Tưởng Thiên Du không chỉ coi cô là thế thân, anh cũng có chút thích cô..
/44
|