Bách Luyện Thành Tiên

Q.5 - Chương 344 - Nữ Tu Thần Bí

/2355


Vân Châu chính là thánh địa tu luyện, ngoài Chính, Ma, Nho, Phật, lời đồn có tu yêu giả là sự thật.

Cánh tay lão giả trọc đầu trở nên thô tráng vô cùng, mặt trên hằn lên những sợi gân, một quyền hung hăng đánh tới đối phương. Lam quang chợt lóe, không ngờ trong quyền phong mang theo một luồng hương vị ngọt ngào.

Có độc!

Lão phụ ở một bên cũng động thủ.

Cây quải trượng làm bằng hoàng mộc trong tay ném lên giữa không trung. Quải trượng đại phóng linh quang, biến hóa ra một cái mặt quỷ, trong miệng nhi loạn, từ một bên nhào tới đạo nhân.

Đối mặt giáp công, đạo nhân kia lại không hề sợ hãi, đã đem hồ lô đỏ thẫm trên lưng lấy ra. đánh ra một đạo pháp quyết vào đó.

Hồ lô khẽ rung lên, tuôn ra những hạt cát màu đỏ, trong giây lát đã bao phủ phạm vi vài dặm.

Sau đó tầng cát ngưng tụ, huyễn hóa ra hàng trăm con Sa xà.

Đừng nói hai lão quái Hạt Nhạn Môn mà ngay cả Lâm Hiên cũng thất sắc, giờ khắc này trong biển cát kia thân hình đã bại lộ.

A?

Ba gã lão quái ngẩn ngơ, nhất thời ngừng tay, không ngờ lại có người nhìn trộm ở một bên.

Ánh mắt bọn họ đảo qua trên người Lâm Hiên thì vẻ mặt trở nên khó coi. Tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ.

Lâm Hiên rất nhanh trấn định lại, khóe miệng lộ vẻ tươi cười: Ba vị đạo hữu, các ngươi không cần cãi nữa, Tu La ngọc bài kia là bảo vật gì, chi bằng đưa cho tại hạ xem một chút được chăng?

Không biết danh tính của đạo hữu là gì, sao lại xuất hiện ở Thanh Nguyên Lâm này? Lão gải mập hơi chần chờ, chậm rãi mở miệng.

Tại hạ trùng hợp đi ngang qua, các vị chỉ cần giao ra ngọc bài là được, cần gì phải hỏi nhiều như vậy. Lâm Hiên mỉm cười nói.

Ba người vừa sợ vừa giận, đối phương quả thực không có đưa bọn họ để ở trong mắt. Cho dù là tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ cũng không nên kiêu ngạo như thế.

Hách Liên đạo hữu, ân oán của chúng ta sau này hãy nói, hiện giờ liên thủ đối địch được chăng? Lão phụ ngưng trọng mở miệng.

Được, lát nữa sẽ phân cao thấp cùng các ngươi, trước tiên cần đối phó với người này. Lão đạo gật đầu.

Lâm Hiên tuy chưa biết Tu La ngọc bài kia giá trị đến đâu, nhưng các lão quái trở mặt cướp đoạt thì khẳng định có chỗ bất phàm.

Tay hắn vỗ vào Linh Thú túi cùng Linh Quỷ túi, trong yêu khí cùng thi khí dầy đặc. Xuyên Sơn Giáp cùng Thi Ma xuất hiện. Cả hai nhanh chóng lão về hai lão quái Hạt Nhạn Môn.

Mà đầu vai Lâm Hiên rung lên thi triển Cửu Thiên Vi Bộ, thân hình mơ hồ biến mất. Ngay sau đó xuất hiện cách ba thước trước người Hách Liên đạo nhân.

A! Đạo nhân kinh hãi, lộ vẻ không thể tin, độn thuật này sao có thể sánh ngang cùng thuấn di?

Sắc mặt lão lập tức trắng bệch, vội truyền linh lực vào hồ lô kia. Tầng cát màu đỏ lại dâng lên, lần này không hóa thành sa xà mà tụ cùng một chỗ, tạo thành một khối cầu đường kính hơn một trượng, đem địch nhân bao phủ ở trong.

Các hạt cát lóe ra hồng quang, ẩn chứa linh lực không nhỏ, Lâm Hiên nheo mắt. Cát này có điểm cổ quái, không thể thi triển Cửu Thiên Vi Bộ trong này. Tay phải khẽ nâng, mấy chục đạo thanh sắc kiếm khí kích bắn ra, chém vầng khối cầu cát nhưng chỉ như bỏ muối xuống biển.

Lâm Hiên thấy thì nhíu mày, đưa tay vỗ gáy vỗ một cái, há miệng phun ra Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn.

Mà bên kia, Hách Liên đạo nhân nhẹ nhàng thở ra.

Cổ bảo hồ lô này thu được trong một di chỉ cổ tu, uy lực rất lớn, cho dù là Nguyên Anh trung kỳ tu tiên giả, môt khi bị Huyết Hồn Thần Sa bao lấy thì không thể chạy thoát. Nghĩ vậy trong mắt lão hiện tia tàn nhẫn, hai tay liên tiếp đánh ra các đạo pháp quyết.

Khối cầu kia xoay tròn, mặt ngoài chớp động hồng quang, như một khối huyết cầu diễm lệ mà quỷ dị.

Sau đó cổ tay lão cuốn lại, một thanh Phi đao tinh oánh vụt bắn thẳng vào khối cầu. Có điều chưa kịp đắc ý thì một tiếng nổ như sét đánh liền truyền vào trong tai.

Sa cầu kia rung động sau đó nổ tan ra tứ tán, một cơn lốc mờ ảo xuất hiện cuốn về phía lão.

Không có khả năng, Huyết Hồn Thần Sa của ta...

Sắc mặt đạo nhân trắng bệch nhưng phản ứng không chậm, vươn tay vỗ vào bên hông tế ra một tấm thuẫn bài.

Đồng thời lão đấm vào ngực một quyền, há miệng phun ra một ngụm tinh huyết. Thuẫn bài vừa hấp thu thì tỏa ra sát khí hung lệ, hóa thành một cái mai rùa rất lớn bảo hộ toàn thân. Lúc này sắc mặt đạo nhân mới nới lỏng, tay áo run lên, hai cây đoản kích trong ống tay áo bay ra, hóa thành hai con Giao Long dài hơn một trượng, tướng mạo lại phi thường hung ác lao tới đối phương.

Chút tài mọn!

Lâm Hiên khẽ cười nhạt, Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn đã phá vỡ thần thông của hồ lô. Thân hình hắn chợt lóe, lại biến mất không thấy. Rất nhanh liền hiện ra trước tấm mai rùa to lớn kia.

Đây là dùng yêu thú tài liệu luyện chế thành pháp bảo, chẳng qua muốn ngăn trở đừng mơ ngăn cản được hắn.

Lâm Hiên hít vào một hơi, một hư ảnh phượng hoàng hiện lên sau lưng sau đó quỷ dị biến mất, lúc này khí chất của hắn lại trở nên khác xa lúc nãy.

Lâm Hiên nâng tay phải, lấy chưởng làm kiếm, một đạo hỏa diễm xanh biếc hiện ra bao phủ toàn bộ bàn tay. Tay phải hung hăng chém xuống phía dưới. Dám lấy huyết nhục ngạnh công quy thuẫn kia.

Xoạt một tiếng truyền vào tai, linh quang lóe lên tiên tục, quy thuẫn phát ra tiếng gào thét, mặt ngoài xuất hiện các vết rạn rồi vỡ thành mấy khối.

Không có khả năng!

Hách Liên đạo nhân trừng lớn mắt. Chẳng lẽ đối phương là tu yêu giả, nhưng dù là Hóa Yêu Tộc Hình trung kỳ cũng không thể dùng một kích nhục thể mà phá đi quy thuẫn.

Lâm Hiên đương nhiên không cho đối phương thời gian suy nghĩ, tiếp tục thi triển Cửu Thiên Vi Bộ tới trước mặt đối phương.

Muốn tránh cũng không được, trên mặt Hách Liên đạo nhân tràn đầy vẻ sợ hãi.

Đạo hữu dừng tay, tại hạ đưa ngọc bài kia cho ngươi là được.

Chậm rồi!

Khóe miệng Lâm Hiên lộ tia cười nhạt, tên đã bắn thì làm gì có chuyện thủ hạ lưu tình.

Miệng nói nhưng bàn tay hắn không ngừng, vẫn chộp tới ngực đối phương. Hộ thể linh quang của tu sĩ Nguyên Anh uy lực không nhỏ, nhưng trước mặt Lâm Hiên chỉ như tờ giấy mỏng, Tay phải Lâm Hiên dễ dàng đâm xuyên qua ngực trái đối phương. Lại không thấy máu chảy ra. Bích Huyễn U hỏa chợt lóe, thân thể đạo nhân đã biến thành khói bụi, chẳng qua Nguyên Anh vừa kịp độn ra.

Trên mặt Anh nhi lộ vẻ sợ hãi tới cực điểm, liền thi triển thuấn di thuật nhưng Lâm Hiên sao có thể để nó chạy thoát.

Đối phó với thuấn di thuật của Nguyên Anh, Lâm Hiên đã sớm như ngựa kéo xe nhẹ chạy đường quen. Tay trái cầm cây trường mâu của Tuyết Hồ Vương chém xuống.

Không gian ở gần đó chớp lên như sóng gợn rồi thân hình Nguyên Anh lảo đảo xuất hiện. Vừa lúc một đại thủ màu xanh hiện ra bắt lấy nó. Nguyên Anh lập tức cảm thấy pháp lực toàn thân bị phong ấn, rơi vào hôn mê.

Lâm Hiên quơ tay phải, Bích Huyễn U Hỏa biến mất thì túi trữ vật của đối phương đã nằm trong tay.

Đem thần thức chìm vào trong, qua một lát hắn lấy ra một tấm ngọc bài đen tuyền, một mặt có khắc một quỷ diện dữ tợn cùng hai văn tự nhỏ. Mặt kia có vô số đồ án cổ quái. Nhưng bắt mắt nhất là con số năm mươi ở chính giữa.

Con số này nghĩa là gì? Lâm Hiên chợt nhìn sang Nguyên Anh đang hôn mê. Thi triển sưu hồn thuật, qua một tuần trà thì Lâm Hiên hít vào một hơi, đem Nguyên Anh thả xuống dưới chân.

Thiếu gia, ngọc bài này có tác dụng gì?

Đây là tín vật để tiến vào Tu La Môn.

Tu La Môn? Danh tự này trong cổ tịch cũng có một số manh mối.

Nghe nói, mỗi một lần Tu La Môn khai mở, tu sĩ tiến vào sống sót trở ra đều có ưu đãi rất lớn, thậm chí có tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ không lâu sau liền tiến giai Ly Hợp. Còn có người tìm đan dược có thể kéo dài thọ mệnh, hoặc là hiệu quả to nghịch thiên đến không ngờ.

Những điều này đủ để khiến tu tiên giả điên cuồng, nhưng nguy hiểm trong Tu La Môn cũng làm người ta chùn bước, đông đảo tu sĩ tiến vào nhưng sống sót trở ra chỉ có vài người.

Ngã xuống trong đó cũng không thiếu đại tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ.

Chín ngàn năm sẽ mở ra một lần. Bảo vật bên trong quả thật khiến tu sĩ Nhân Giới điên cuồng nhưng không có bao nhiêu sự hấp dẫn với tu tiên giả thượng giới. Tân Nguyệt thân phận không nhỏ. Còn có phân hồn tứ hung Linh Giới Xuân Ky. Bọn họ hạ giới tám phần là để đi vào trong Tu La Môn. Rốt cuộc là để tìm cái gì trong đó?

Lâm Hiên lắc đầu, chẳng qua không quản những nghi vấn này nữa. Cấp bách là rời nơi này tìm một chỗ tu luyện. Lúc này Thi Ma cùng Xuyên Sơn Giáp đã trở lại bên người.

Hai trưởng lão Hạt Nhạn Môn đã ngã xuống, Lâm Hiên không chút do dự thu lấy túi trữ vật rồi hóa thành một đạo kinh hồng bay đi. Thanh Nguyên Sâm Lâm quả nhiên rất rộng. Chừng nửa ngày Lâm Hiên mới bay ra.

Dọc đường đi hắn cũng cũng không gặp nguy hiểm gì, Tân Nguyệt Tiên Tử cho dù hận tới tận xương nhưng Vân Châu rộng lớn vô cùng, nàng muốn tìm hắn căn bản là người si nói mộng.

Mấy ngày về sau, Lâm Hiên đi sâu vào trong Lũng Nam.

Tuyết Minh Phủ ở phía tây Lũng Nam, ngoài Tuyết Minh Sơn thì ngàn dặm quanh đó còn có linh mạch, là nơi tập trung số lượng tu tiên giả nhiều nhất ở Lũng Nam.

Lâm Hiên ở trong này tính tìm ngọn Linh Sơn rồi bắt đầu tu luyện.

Nói thì đơn giản nhưng linh mạch tốt một chút đều các bị môn phái chiếm đi, kém một chút cũng rơi vào trong tay tán tu.

Lâm Hiên cũng không muốn ngang nhiên cướp đoạt. Suy nghĩ một lát, hắn quyết định tới phường thị gần đó.

Phường thị nơi đây quy mô khá lớn, có chừng mấy trăm cửa tiệm. Đảo mắt ban ngày đã trôi qua, Lâm Hiên đã tìm hiểu được khá nhiều về Tuyết Minh Phủ.

Nơi này có hơn năm mươi tông môn gia tộc, lớn nhất chính là Tuyết Minh phái, có bốn tu tiên giả Nguyên Anh kỳ, chiếm cứ linh mạch tốt nhất ở Tuyết Minh Sơn, truyền thừa đã vài ngàn năm.

Ngoài ra có bảy môn phái có Nguyên Anh lão quái, về phần còn lại đều không đáng nhắc.

Lúc này Lâm Hiên đang đi vào một cửu tiệm đan dược.

Bên trong ngoài linh đan thông thường còn có đủ loại dược liệu, ánh mắt Lâm Hiên đột nhiên dừng ở một gốc nhân sâm năm trăm năm.

“Đem linh thảo kia cho ta xem.”

Chưởng quầy chừng tứ tuần, nghe một tiền bối Ngưng Đan kỳ thì không dám chậm trễ, vội mang linh thảo cung kính đưa tới trước mặt Lâm Hiên.

Trong lòng nói thầm, chỉ có tác dụng với cảnh giới Trúc Cơ kỳ, đối phương đã Kim Đan đại thành, còn muốn linh thảo này làm gì?

Lâm Hiên nhận lấy nhân sâm thì đáy mắt ẩn hiện dị quang. Vận khí thật không tệ, ở cửa tiệm nho nhỏ lại gặp được Tuyết Nguyên Sâm. Nguyệt Nhi cũng không khỏi kinh hỉ.

Tuyết Nguyên Sâm là chủ dược liệu để luyện chế Cửu Nguyên Hộ Tâm Đan Ở Nhân giới hầu như đã tuyệt tích.

Cửu Nguyên Hộ Tâm Đan với tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ thì quý giá đến cực điểm, có hiệu quả thần kỳ ở thời điểm đột phá bình cảnh tiến giai hậu kỳ.

Đan phương của Cửu Nguyên Hộ Tâm Đan không khó kiếm nhưng chủ dược rất khó tìm. Không ngờ bảo vật như vậy lại tự đưa tới cửa cho hắn.

Tuyết Nguyên Sâm bên ngoài không hề khác gì nhân sâm, nếu không có tạo nghệ sâu đậm đối với đan đạo thì không thể thể nhìn ra.

Trong lòng mừng rỡ như điên nhưng hắn vẫn thản nhiên hỏi: Bao nhiêu?

Ba trăm tinh thạch. Chưởng quầy đưa mộ con số ứng với nhân sâm năm trăm năm. Lâm Hiên gật đầu, lấy ra ba khối trung phẩm tinh thạch đưa cho hắn.

Đa tạ tiền bối. Chưởng quầy mừng rỡ.

Lâm Hiên lấy ra một cái hộp ngọc đem Tuyết Nguyên Sâm đặt vào, dán lên một tấm phù triện rồi sau đó để vào túi trữ vật.

Khi Lâm Hiên xoay người muốn rời dược tiệm thì một thân ảnh thon thả ánh vào trong tầm mắt. Tròng mắt hắn co rút mà Nguyên Anh trong cơ thể cũng mở mắt, thân thể cứng ngắc.

Nhưng tiếng quát lớn của chưởng quầy đã truyền vào tai: Lại vào nơi này làm cái gì, đã nói với ngươi, bổn điếm không phải là thiện đường.

Lâm Hiên nhíu mày, mặc dù lòng vẫn hoảng sợ nhưng cố trấn tĩnh, đánh giá người trước mắt.

Đây là một thiếu mười bảy mười tám, dáng người thon thả, dung mạo bình thường vô cùng, làn da hơi ngăm đen, hơn nữa thần sắc như có bệnh. tu vị chỉ là Linh Động trung kỳ. Nàng nhìn thoáng qua Lâm Hiên, rất nhanh liền cúi đầu, bộ dáng đáng thương: Lão bản, xin người thương xót, vãn bối bị độc đả thương ngày càng nặng, ngươi ban cho ta một viên Bích Huyết Đan đi!

Không là không, lão phu mở là dược tiệm chứ không phải thiện đường, một viên Bích Huyết Đan giá trị hai mươi khối tinh thạch. Ngươi mở miệng xin như vậy thì da mặt dày thật. Khác với vẻ tươi cười khi đối mặt Lâm Hiên. Chưởng quầy vẻ mặt lãnh đạm trước sự khẩn cầu của nữ tử.

Lâm Hiên nhíu mày, trên mặt lộ vẻ chần chờ mới chậm rãi mở miệng: Lão bản, sao lại thế này?

Tiền bối, người đừng để ý nữ tử này, ả tu vị không đáng nhắc, còn không biết lượng sức đi liệp sát yêu thú rồi trúng độc, không có tinh thạch trị liệu, liền tới vãn bối đòi hỏi, thật là không có đạo lý. Chưởng quỹ kia căm giận mở miệng, hiển nhiên ngại nữ tử này làm ảnh hưởng việc buôn bán của mình.

Lâm Hiên thở dài: Chưởng quầy, việc này ngươi nói cũng đúng. Hai mươi khối tinh thạch tính cho ta, ngươi đưa cho vị cô nương này một viên Bích Huyết Đan

Vâng, tiền bối thật là có đức độ cao nhân. Chưởng quầy vuốt mông ngựa rồi không chút do dự đem Bích Huyết Đan lấy ra.

Đa tạ tiền bối! Nữ tử cúi đầu về Lâm Hiên, trên mặt tràn đầy vẻ cảm kích.

Không cần đa lễ, chỉ là nhấc tay mà thôi. Lâm Hiên đè nén tâm tình dao động, nhẹ nhàng mở miệng.

Không, tiểu nữ tử có cơ hội, nhất định sẽ báo đáp đại ân của tiền bối.

Hừ, một tu tiên giả Linh Động kỳ như ngươi, tài cán gì mà giúp tiền bối Ngưng Đan kỳ, cho dù làm tỳ nữ trải giường cho người ngươi còn chưa đủ tư cách.

Tiếng chê cười chưởng quầy truyền vào tai, Lâm Hiên nhíu mày, sau đó hắn phát hiện đôi mắt ảm dạm của nàng dường như sáng lên một chút. Lâm Hiên tiếp nhận đan dược đưa tới trong tay nữ tử, lơ đãng mở miệng, Cô nương gọi là gì?”

Mộng Như Yên.”

Tên rất hay

“Ha ha, người ngốc mà tên cũng ngốc.”

Chưởng quầy lại có phản ứng có bất đồng, Lâm Hiên thở dài, người này đúng thật là muốn tìm chết a!

Thản nhiên rời cửa tiệm, Lâm Hiên lại không nhanh không chậm mua vài món thích hợp cảnh giới Ngưng Đan kỳ sau đó mới ra phường thị.

Sau đó vẻ thản nhiên trên mặt Lâm Hiên chợt tan, thay vào đó là một bộ ngưng trọng, đi trái vòng phải, không dám tùy tiệm đem thần thức thả ra. Sau một hồi thì cả người nổi thanh quang phá không mà bay đi.

Nhưng độn quang khá chậm, được bốn năm trăm dặm mới khai hỏa toàn bộ, liên tiếp biến ảo mấy lần phương hướng. Thẳng đến chính ngọ hắn mới dừng ở một ngọn núi khá bình thường.

Sau đó Lâm Hiên đem cường đại thần thức thả ra, tận lực mở rộng tìm tòi, thật lâu sau thì mới thở phào một cái: Thật may, không có người đuổi theo.

Thiếu gia, chàng đang sợ cái gì? Hành động của Lâm Hiên khiến Nguyệt Nhi đầy khó hiểu, chẳng qua tiểu nha đầu đã thành thục ổn trọng rất nhiều, nhịn đến giờ mới mở miệng.

Là sợ Như Yên tiên tử kia đuổi tới.

Cái gì, thiếu gia, chàng không giỡn sao, nữ tu mới rồi chỉ Linh Động trung kỳ, xưng tiên tử cái gì, hơn nữa nàng sao có thể đuổi theo?

Nguyệt Nhi, nàng không hiểu rồi, nữ tử nọ không phải là đệ tử Linh Động kỳ. Lâm Hiên thở dài, chậm rãi mở miệng.

Thiếu gia nói là nàng che dấu tu vị, cho dù gặp đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ chàng cũng không kinh hoảng như thế, chẳng lẽ... Nói đến đây, trên mặt Nguyệt Nhi lộ vẻ hoảng sợ.

Ừm, nữ tử đó gây cho ta cảm giác lạnh cả xương sống. Dù Tân Nguyệt cũng không được như thế, theo ta đoán thì áp lực này chỉ có thể là tu sĩ Ly Hợp kỳ

Thiếu gia, có thể cảm ứng của chàng sai lầm hay không. Nguyệt Nhi tin phục Lâm Hiên nhưng lúc này lại lộ vẻ hoài nghi : Thiếu gia, Vân Châu ngọa hổ tàng long đương nhiên có lão quái vật Ly Hợp kỳ, nhưng tu tiên giả cấp bậc này không phải chuẩn bị độ qua Thiên kiếp phi thăng thượng giới. Sao có thể ăn no rỗi việc biến thành một Linh tu sĩ Động kỳ, còn làm ra vẻ nghèo khổ khẩn cầu đan dược rác rưởi.

Cái này...

Lâm Hiên gãi đầu, trong lòng cũng tràn đầy nghi hoặc. Ngẫm lại nếu một lão quái Ly Hợp mà làm vậy thật thái quá.

Chẳng lẽ cảm ứng sai ?

Lâm Hiên lại lắc đầu, hắn tin tưởng linh thức của mình. Chỉ không hiểu là đối phương làm thế để làm gì.

Ngẫm lại thì khóe miệng hắn lộ nụ cười khổ, Lũng Nam Quận không phải là địa phương lạc hậu nhất Vân Châu sao, nơi hoang dã này sao lại xuất hiện Tán tiên chi nữ, sau đó còn cả tu sĩ Ly Hợp kỳ? Xem ra muốn kiếm một nơi thanh tu cũng không dễ.


/2355

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status