Bách Luyện Thành Tiên

Q.4 - Chương 235 - Ngũ Đại Yêu Tu

/2355


Đối phương nói đến lúc sau làm hé lộ ra không biết bao nhiêu bí mật.

Huyền Phượng Tiên Tử với tư chất kinh tài tuyệt diễm cuối cùng dùng hơn trăm năm đã sáng tạo ra một bộ Phượng Vũ Cửu Thiên quyết khoáng cổ tuyệt kim.

Song theo như Lâm Hiên biết thì Cửu Thiên Huyền Tôn không phải là bị người hạ sát mà tọa hóa do thọ nguyên hao tận.

Nếu như theo lời họ Chu thì Huyền Phượng Tiên Tử sau khi tiến vào Ly Hợp Kỳ, cuối cùng thành công phi thăng Linh giới, nhưng sao khi đó nàng lại không hề đi tìm Cửu Thiên Huyền Tôn để báo thù chứ. Điều đó khiến người vô cùng khó hiểu.

Tất nhiên đối với ân oán từ thời thượng cổ này Lâm Hiên không mấy hứng thú tìm hiểu về nó. Dù sao cũng chẳng ảnh hưởng hay đem lại lợi ích gì cho hắn.

Cái gọi là phượng mạch chi thể kia thật sự ra là lấy bản mạng linh quang của Khổng Tước đặt trong thân thể, rồi từ đó bắt đầu đại chu thiên tuần hoàn dịch kinh tẩy tủy dần dần đem thể chất thay đổi.

Còn về phần linh lực vận hành như thế nào thì trong lời nói đầu của Phượng Vũ Cửu Thiên quyết có ghi lại rất rõ.

Nghe đến đó, chân mày Lâm Hiên khẽ nhướng một thoáng, Chu Huyết Ngân đang đứng bên cạnh cũng không chú ý. Sau đó hắn liền dẫn Lâm Hiên tới một tòa đại lâu nằm ở xa xa.

Đó là một tòa kiến trúc gồm ba tầng, cao khoảng bảy tám trượng. Tuy xây bằng gỗ song bề mặt lại lộ ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt vô cùng thần bí.

Bên trong rất rộng rãi song không có nhiều tu sĩ. Chu Huyết Ngân trực tiếp mang Lâm Hiên đi lên lầu ba, băng qua vài dãy hành lang quanh co liền thấy một cánh cổng lớn làm bằng hồng mộc liền đập vào mắt.

Lúc này trên mặt Chu Huyết Ngân lộ ra vẻ cung kính nhẹ gõ gõ vài cái.

Sau thời gian nửa chén trà, một tiếng kẹt vang vào tai rồi cánh cổng lớn kia liền quỷ dị mở ra.

Chu Huyết Ngân không dám tùy tiện đi vào. Chỉ thấy môi hắn khẽ động đậy tựa như đang truyền âm kể lại.

Chân mày Lâm Hiên liền chau lại đối phương làm thế này thì thật thiếu lễ nghi, trong lòng tuy có chút bất mãn song nét mặt liền bình thản như cũ.

Chà, không ngờ lại là đạo hữu ngoại giới, không biết người đến là Ngưng Đan Kỳ cao thủ nên không kịp nghênh tiếp từ xa, xin lượng thứ cho lão phu. Một âm thanh hào sảng vang lên bên tai rồi bên trong một vị lão giả tóc bạc đi ra.

Ánh mắt Lâm Hiên liền nheo lại. Người này thân hình cao lớn tuy, bộ dáng bên ngoài đã bảy tám chục tuổi mà bước đi vẫn tựa long hành hổ bộ, âm thanh lại sang sảng như hồng chung vang lên, đây chính là một tu yêu giả Ngưng Đan Trung Kỳ.

Vãn bối bái kiến sư thúc.

Được rồi, trong môn không cần đa lễ . Lão giả liền phất tay hào sảng ngăn lại. Ánh mắt liền nhìn về phía Lâm Hiên: Vị này nhất định chính là Lâm đạo hữu, Yêu Linh Đảo chúng ta gần trăm năm nay mới nghênh đón khách lạ, đúng thật là hữu duyên.

Với ta thì hữu duyên cái rắm! Lâm Hiên nhịn không được liền oán thán một câu, tất nhiên bên ngoài hắn tươi cười xã giao cùng đối phương vài câu.

Về phần Chu Huyết Ngân tự nhiên không dám mở miệng chen ngang. Chờ hai người sau khi nói xong mới cười bù tạ lỗi thất lễ lúc nãy.

Đã gặp ắt có duyên, không biết Lâm đạo hữu có hứng thú gia nhập tệ phái, trở thành trưởng lão của Huyền Phượng Môn chúng ta. Tròng mắt lão giả tóc bạc khẽ đảo, tỏ vẻ vô cùng nhiệt tình mời mọc.

Cái này.... Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ khó xử, trầm ngâm mở miệng nói : Đa tạ hảo ý của đạo hữu song chỉ là tại hạ muốn trở về Nhân giới.

Trở lại Nhân giới ư? Ha ha, điều này tại hạ có thể hiểu nhưng chỉ sợ là khó được như đạo hữu mong muốn. Lão giả tóc bạc liền nhè nhẹ vuốt chòm râu dài, không tỏ vẻ bất mãn vì Lâm Hiên từ chối.

Vì sao chứ, chẳng lẽ không có cách nào từ Yêu Linh Đảo này về Nhân giới ư? Lâm Hiên liền như chau mày có chút khó tin mở miệng.

Điều này rất khó nói, có lẽ có mà cũng có lẽ không.

Lời này của đạo hữu có ý gì chứ, muốn đùa cợt Lâm mỗ ư? Sắc mặt Lâm Hiên lập tức trầm xuống.

Ha ha, đạo hữu không cần tức giận như thế, Hoàng mỗ và huynh đệ mới gặp đã như tri kỷ, sao lại đùa cợt làm đạo hữu khó xử. Muốn từ nơi trở lại Nhân giới, không phải không có hy vọng nhưng điều đó thật sự quá xa vời.

Cáo lỗi, vậy ta xin rửa tai mà nghe Thần sắc Lâm Hiên chầm chậm ôm quyền nói.

Đạo hữu cũng biết,Yêu Linh Đảo chính là thánh địa đối với yêu thú vượt xa Nhân giới….

Đầu Lâm Hiên liền gật gật chuyện này hắn đã sớm nghe Chu Huyết Ngân nói qua, nếu không với thực lực của Huyền Phượng Môn thì sao lúc nào cũng phải mở đại trận hộ phái ra chứ.

Hoàng mỗ mặc dù chưa gặp qua, nhưng cũng nghe nói ở Yêu Linh Đảo tồn tại ba bốn Ly Hợp Kỳ yêu thú. trong khi nói ánh mắt lão giả tóc bạc lộ ra một tia quỷ dị vô cùng khó hiểu.

Ly Hợp Kỳ yêu thú ư? Đôi mắt Lâm Hiên không khỏi nheo lại mặt lộ vẻ sợ hãi vô cùng: Quái vật đáng sợ như thế tồn tại nơi đây. Vậy sao quý môn vẫn còn đứng vững…

Ý của đạo hữu muốn nói là sao Nhân tộc nơi này vẫn chưa bị làm cỏ hết chứ gì?

Lâm Hiên gật đầu đồng ý, theo như hắn biết nhân tộc và yêu tộc chưa bao giờ hòa thuận với nhau. Từ thời thượng cổ đã đánh nhau không ngừng không quản là bên nào mạnh hay ai yếu. Tuy vậy không bên nào có được thực lực tuyệt đối để diệt tộc đối phương.

Nhưng thế cân bằng đó đã bị phá vỡ ở Yêu Linh Đảo này, vì có tồn tại đến ba bốn Ly Hợp Kỳ yêu thú.

Nhân loại chúng ta có thể tiêu diêu tự tại đến này là bởi vì Ly Hợp Kỳ yêu thú chưa bao giờ can dự vào tranh đấu của hai tộc.

Nhưng vì sao chứ? Lâm Hiên nhẹ lấy tay day day trán mặt lộ vẻ rất hứng thú.

Điều này ta cũng không được rõ cho lắm, có lẽ sau khi tiến vào Ly Hợp Kỳ thì tinh lực của những kẻ này đều đặt vào việc làm thế nào độ kiếp thành công phi thăng lên Linh Giới, hoàn toàn không có hứng thú với tranh đấu của chúng ta, có điều đây chẳng qua chỉ là phỏng đoán. Còn thêm một giả ước nữa đó là Tu yêu giả tiền bối của chúng ta đã từng định mật ước cùng Ly Hợp Kỳ yêu tộc, lấy thực lực cường đại bức họ không được nhúng tay vào khi hai tộc tranh đấu.

Tu yêu giả tiền bối? Lâm Hiên thoáng ngẩn người ra kỳ quái.

Đạo hữu không ngờ chúng ta chính là di cư đến Yêu Linh Đảo chứ gì, đương nhiên tiền bối chúng ta cũng là đến từ Nhân giới. Do mấy trăm vạn năm trước, vì hy vọng gia tăng thọ nguyên tan biến mà tu yêu giả đang cực thịnh suy tàn. Rất nhanh bị bốn lưu phái Phật Đạo Nho Ma thay thế mà lúc đó người có linh căn cũng không còn muốn chọn con đường tu yêu nữa, cứ theo đà đó chỉ hơn vạn năm nữa, công pháp yêu tộc sẽ bị biến mất khỏi tu tiên giới..

Tuy không thể xoay chuyển tình thế nhưng công pháp tu yêu hưng thịnh một thời thì cũng phải có đạo lý của nó. Không hẳn chỉ có nguyên nhân gia tăng thọ nguyên, dù lúc đó rất khó tuyển chọn đệ tử song vẫn có rất nhiều tiền bối kiên trì với tu yêu đạo này.

Lại Nhân giới rất hiếm yêu mạch, có thì cũng bị yêu tộc chiếm cứ. Phật Đạo Nho Ma lại tựa như hổ đói rình mồi, liên hợp lại ném đá xuống giếng khai chiến với tu yêu giả, tình hình chúng ta lúc đó vô cùng nguy ngập thì ngũ đại tu yêu giả liền xuất thế.

Ngũ đại tu yêu giả?

Không sai Trên mặt lão giả tóc bạc lộ vẻ vô cùng kính trọng, trong đó như còn ẩn chứa một sự hâm mộ mãnh liệt: Có câu kỳ trùng trăm chân khi chết vẫn còn có chân cử động, khi đó dù tu yêu đã xuống dốc nhưng trước đó cũng đã trải qua gần mười vạn năm phồn thịnh. Các vị tiền bối có vô số nhân tài, ngũ đại tu yêu giả chính là những nhân vật đứng đầu, trong năm người đó cũng có tệ phái sư tổ là Huyền Phượng Tiên Tử. Khi đó dù người mới chỉ bước chân vào Ly Hợp Kỳ…

Nghe đến đó Lâm Hiên lặng đi một lúc, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi nói : Tiên tử mới bước chân vào Ly Hợp Kỳ. Vậy bốn vị còn lại không lẽ cũng là ...

Đạo hữu đoán không sai, bốn người còn lại đều là lão quái Ly Hợp kỳ. Với tu vị của bọn họ đã không màng đến hồng trần chốn Nhân giới, thích ẩn cư nơi hồng hoang đại trạch. Bao nhiêu tinh lực tâm trí đều đặt vào việc làm sao vượt qua Thiên Kiếp. Chỉ là lần đó Phật Đạo Nho Ma liên thủ đối phó với tu yêu giả khiến năm vị cao thủ không thể không ra mặt.

Nghe đến đó Lâm Hiên cũng chỉ nhẹ gật đầu. Tuy nói tiên đạo gian nan tình nghĩa bạc nghĩa chỉ coi trọng lợi ích bản thân song là kiếp người đều khó thoát khỏi những ràng buộc của thế gian.

Ngũ đại cao thủ tuy đã bước vào Ly Hợp Kỳ nhưng trước đó cũng đã đi trên con đường tu yêu ít nhất bảy tám trăm năm. Tuế nguyệt dài đằng đẵng mưa dầm thấm đất, tình cảm đối với nhất mạch tu yêu tự nhiên rất sâu đậm.

Tuy bình thường không hề quan tâm gì song đến thời điểm diệt đạo, khó có thể khoanh tay đứng nhìn được. Vốn không phải là thần tiên muốn hoàn toàn thanh tâm quả dục thì cực kỳ khó khăn vô cùng.

Ngũ đại cao thủ vừa hiện thân lập tức đám tu sĩ Phật Đạo Nho Ma lặng lẽ rút lui, dù sao bọn họ khó có thể ngờ được trong tu yêu giả lại có Ly Hợp Kỳ cao thủ trong truyền thuyết, nếu cứ trực tiếp đối đầu khác gì lấy trứng chọi với đá.

Một trận hạo kiếp cứ như thế mà vô hình tiêu tan đi nhưng ngũ đại cao thủ cũng không thể phủi tay mà đi được, vì họ cũng hiểu sở dĩ đối phương rút lui là do uy áp cao nhân của mình, nhưng thế cân bằng này khó có thể duy trì lâu, nhiều nhất cũng chỉ hơn ngàn năm. Đến khi bản thân tọa hóa hoặc phi thăng linh giới thì những kẻ kia lại một lần nữa động thủ đối với tu yêu giả, mà cũng không thể đem tứ mạch Phật Đạo Nho Ma ra giết sạch được vì nhiều lí do. Đơn cử như bọn họ tàn nhẫn làm điều này thì tu sĩ Linh Giới cũng sẽ không ngồi yên mà không can thiệp vào…

Lại nói cho dù bốn nhà kia không động thủ thì do nhân gian yêu mạch quá thiếu tu yêu giả vẫn có khả năng tuyệt diệt. Riêng ngũ đại cao thủ khó khăn lớn nhất chính là vượt qua thiên kiếp phi thăng Linh Giới. Mà phương pháp độ kiếp đơn giản nhất chính tu luyện đạt đến Ly Hợp Hậu Kỳ. Với thực lực mạnh mẽ có thể ngạnh kháng Tam Cửu Tiểu Thiên Kiếp mà không phải sợ tan thành mây khói. Nhưng với điều kiện tài nguyên tu luyện như ở Nhân giới mà có thể đột phá Nguyên Anh bước vào Ly Hợp đã là cơ duyên vô cùng xảo hợp rồi. Nếu như muốn tu tới Ly Hợp Kỳ đỉnh phong thì không có khả năng. Ngoại trừ Huyền Phượng sư tổ vừa tiến giai thì bốn người còn lại luôn luôn tìm kiếm vị trí của thánh địa tu luyện Yêu Linh Đảo này.

Ban đầu chỉ là vấn đề cá nhân của bọn họ song qua trận hạo kiếp đã gắn liền lại với vận mệnh của các tu yêu giả. Cũng chỉ ở nơi thánh địa mới có thể giúp cho tu yêu nhất mạch tiếp tục được duy trì.

Ngũ đại cao thủ sau khi tính toán liền quyết định liên thủ cùng truy tìm tung tích của Yêu Linh Đảo. Hao tốn hơn hai trăm năm, bọn họ rốt cục cũng đã tìm được tung tích, vì thế lập tức phát truyền âm phù cho các tu tiên giả Nhân giới hãy để cho tu yêu giả được rời đi theo họ.

Mà chuyện này cũng không hề suôn sẻ gì, phải rời khỏi Nhân giới đi đến một địa phương thần bí nào đó, cho dù là tu yêu giả trung thành nhất cũng không tránh khỏi có chút nghi ngờ, cuối cùng chỉ có một phần mười trong đó đồng ý đi theo, có lẽ năm vị tiền bối cũng không khỏi thở dài trong lòng song cũng không hề có ý miễn cưỡng bọn họ, rồi năm người liền liên thủ thi triển đại thần thông Phá Toái Hư Không, mở ra một khe hở không gian đi đến Yêu Linh Đảo. Lại lập tức bố trí một cái đoạn cấm đại pháp hoàn hảo khiến khe nứt rộng ra mang theo những người đi đến Yêu Linh Đảo.

Thì ra là thế Lâm Hiên ra vẻ gật đầu nhưng thoáng lộ vẻ thiếu kiên nhẫn. Điều ta muốn biết chỉ là cách để rời khỏi Yêu Linh Đảo sao lão cứ vòng vo mãi không chịu nói thẳng ra vậy?

Lão giả tóc bạc xem ra cũng là một nhân vật tinh minh vô cùng, thoáng thấy sắc mặt Lâm Hiên liền nhẹ vuốt chòm râu mỉm cười nó : Đạo hữu không nên quá lo lắng, vấn đề của ngươi vốn có liên quan đến điều lão phu vừa nói.

Sao, chẳng lẽ phương pháp rời đi là do năm vị cao nhân lưu lại ư ?

Đạo hữu quả nhiên vô cùng thông tuệ, vừa nghe đã đoán chính xác, tu yêu giả sau khi đến đây lập tức nảy sinh xung đột vô cùng kịch liệt với yêu tộc ở Yêu Linh Đảo, cũng may năm đó có năm vị cao nhân tọa trấn nên mới không bị rơi vào thế hạ phong. Song bên trong yêu tộc cũng có tồn tại Ly Hợp Kỳ quái vật. May mắn ngũ đại cao thủ tài nghệ cao hơn một bậc, trong điển tịch có đề cập đến thời điểm đó bọn họ cùng đối phương đã ký một mật ước, đó là song phương không được nhúng tay vào tranh đấu của tu sĩ cấp dưới hai tộc.

Ồ? Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ rất khó tin : Dù lời này của đạo hữu chính xác đi nữa nhưng việc đó xảy ra đã hơn mấy trăm vạn năm, ngũ đại cao nhân đã không còn tồn tại mà những yêu thú này vẫn tuân theo mật ước ư?

Điều này thì….Ta cũng không rõ, nhưng lúc chúng ta tranh đấu với yêu tộc thì không hề thấy Ly Hợp kỳ quái vật đối phương nhúng tay vào Lão giả tóc bạc cũng không lý giải được liền nói.

Đạo hữu nói không ít song lại không hề đề cập đến vấn đề của tại hạ là sao? Lâm Hiên lộ vẻ bất mãn nói. Xem ra Chu Huyết Ngân là được thừa hưởng sự dài dòng của lão giả này, chẳng qua bọn họ cũng giúp hắn hiểu rõ hơn về Yêu Linh Đảo này, thôi thì cũng coi là mở rộng tầm mắt.

Đừng nóng vội thế chứ đạo hữu, phương pháp thì chỉ có hai cách mà thôi, một là tiến vào Ly Hợp Kỳ, có khả năng phá toái hư không có thể xuyên qua khe hở không gian để trở lại Nhân giới.

Lâm Hiên không khỏi chau mày, lời này chẳng khác bằng thừa nhưng hắn cũng không hề lộ vẻ tức giận, lại hỏi: Vậy xin hỏi đạo hữu còn một phương pháp nữa là gì ?

Cách khác, ha ha, Năm đó ngũ đại cao nhân từng lưu lại một truyền tống trận, nghe nói có thể phá toái hư không bất quá ta khuyên đạo hữu đừng suy nghĩ xa vời quá, bởi vì muốn khởi động truyền tống trận này vô cùng khó khăn, so với việc bước vào Ly Hợp Kỳ không khác nhau là mấy.. Trên mặt lão giả tóc bạc lộ ra vẻ quỷ dị vô cùng.

Sao? Trong lòng Lâm Hiên khẽ rúng động : Xin đạo hữu nói rõ hơn, nếu muốn khai mở truyền tống trận cần phải có điều kiện gì?

Xem ra đạo hữu chưa tới hoàng hà thì chưa từ bỏ ý định. Đã thế ta sẽ nói cho ngươi biết! lão giả tóc bạc nhẹ thở dài trên mặt lộ vẻ không hề đồng tình : Không nói đến là Truyền Tống Trận nằm sâu trong U Huyễn sơn mạch có vô số thậm chí là Hóa Hình Kỳ yêu thú, mà để khởi động đại trận này cần phải đáp ứng hai điều kiện cực kỳ hà khắc. E rằng cũng không ai đáp ứng được.

Nói đến đó lão liền ho nhẹ một tiếng rồi mới tiếp tục: Đầu tiên truyền tống trận này có thể phá toái hư không nên yêu cầu về linh lực là không hề nhỏ, phải dung cực phẩm tinh thạch mới đạt yêu cầu…

Nghe chưa dứt lời, Lâm Hiên đã nhíu mày suy tư, cực phẩm tinh thạch ư? Thời kỳ thượng cổ có lẽ còn có thể tìm được một hai khối nhưng hiện tại chỉ còn trong truyền thuyết mà thôi.

Thấy ánh mắt Lâm Hiên ngập tràn suy tư, trên miệng lão giả không khỏi lộ ra một nụ cười châm chọc : Giả dụ đạo hữu có được cực phẩm tinh thạch đi chăng nữa thì cũng phải là một trong những người kế thừa y bát của ngũ đại cao thủ

Hả, chuyện này là sao nữa? Lòng Lâm Hiên cảm thấy có chút kỳ lạ liền hỏi : Chẳng lẽ việc mở ra truyền tống trận có liên quan đến công pháp ư?

Không sai, truyền tống trận chính là năm vị cao thủ cùng thiết lập. Do đó cũng chỉ có đệ tử đích truyền của họ mới có thể mở ra được. May mắn là chỉ học qua một chút công pháp nhập môn là được. Song theo lão phu biết bốn vị cao nhân kia đều xuất thân là tán tu, trải qua nhiều năm như thế nhưng đã không thấy đệ tử truyền thừa của họ. Nói cách khác đạo hữu chỉ có thể học Phượng Vũ Cửu Thiên quyết của bản phái mà thôi. nhưng trải qua rất nhiều năm ngoài tổ sư bản phái cũng chưa có ai luyện thành bí quyết này .

Nghe đến đây, trong lòng Lâm Hiên khẽ động song bên ngoài vẫn tỏ vẻ vô cùng sầu thảm trên mặt.

Hắn trầm ngâm thật lâu một lúc, sau đó mới thở dài nói : Xem ra muốn rời khỏi Yêu Linh Đảo thật sự không dễ dàng gì.

Không thể nói là không dễ mà căn bản là không thể. Lão giả tóc bạc liền cười lạnh một tiếng : Chẳng dám dấu Lâm huynh, qua ngần ấy năm, số đạo hữu bị hút từ Nhân giới đến đây không phải là ít. Nhưng theo lão phu được biết thì vẫn chưa một ai có thể rời khỏi nơi này.

Sắc mặt lão lại lập tức biến đối lộ vẻ hiền từ, nhẹ nhàng trấn an: Đạo hữu cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, có câu là phúc thì không là họa, là họa thì không thể tránh. Thật ra ở Yêu Linh Đảo này các loại tài nguyên tu luyện không hề kém, sao đạo hữu không bằng tâm ở lại đây?

Thấy Lâm Hiên trầm ngâm không nói sắc mặt ra chiều suy tư, lão lập tức tát nước theo mưa mà nói: Thực lực của Huyền Phượng Môn chúng ta không phải tầm thường, sao đạo hữu lại do dự mà không gia nhập chứ?

Lúc này Lâm Hiên liền nở một nụ cười vui vẻ trên mặt : Về điều này thì….Lâm mỗ vừa đến đây còn phải cân nhắc một chút, đến khi đã suy nghĩ thấu đáo thì sẽ cho đạo hữu một câu trả lời hợp lý, ngươi nghĩ sao?

Lời này của Lâm Hiên có vẻ lập lờ nước đôi, không tỏ ý đáp ứng mà cũng không lộ vẻ cự tuyệt, trong lòng lão giả tóc bạc tuy có chút bất mãn song cũng không tiện làm khó dễ ra mặt.

“ Ha ha, đạo hữu muốn suy nghĩ cẩn thận, lão phu hoàn toàn có thể hiểu, song Yêu Linh Đảo không hề giống như Nhân giới, tán tu ở nơi rất khó để có thể sinh tồn. Nếu như có thể đạo hữu hãy gia nhập trở thành khách khanh trưởng lão của bản môn, như thế cũng không cần phải chịu ước thúc, hơn nữa vào thời điểm nguy hiểm thì đạo hữu có thể tìm đến sự che chở của bản môn không phải là nhất cử lưỡng tiện hay sao. Điều này đạo hữu nghĩ sao?” Đôi mắt lão giả đảo liên hồi mỉm cười nói.

“ Đa tạ hảo ý của đạo hữu, nếu trở thành khách khanh trường lão của quý phái thì phải có nghĩa vụ ra sao?” Lâm Hiên khẽ chau mày, có một câu rất đúng trong trường hợp này đó là “ Khó ăn được của thiên hạ một bát cháo mà không phải trả tiền” cho nên hắn sẽ không dễ dàng rơi vào mưu kế của kẻ khác.

“Về điều này thì đạo hữu không cần quá lo lắng, trừ những lúc yêu thú tấn công tổng đàn tệ phái thì cần phải ra sức thì trở thành khách khanh thì ngày thường sẽ vô cùng tiêu dao tự tại, hơn nữa bình thường có thể sử dụng một số tài nguyên như là Tàng Thư Các, Địa Hỏa Phòng. Song lão phu cũng phải cảnh báo trước là khách khanh vẫn chưa được tính là đệ tử chân chính của bản môn. Cho nên chỉ có thể sử dụng một số tài nguyên cấp thấp mà thôi. Mà đối với tu sĩ Ngưng Đan Kỳ như đạo hữu thì sợ không có tác dụng gì nhiều..”

“Ha ha, đạo hữu không cần phải khuyên thêm nữa. Lâm mỗ đã nói rồi, có gia nhập Huyền Phượng Môn hay không tại hạ còn phải đắn đo cân nhắc thêm một chút nữa.”

Lâm Hiên liền khoát tay vội cản lại không muốn với lão này nữa.

“ Vậy trước tiên đạo hữu nguyện ý trở thành khách khanh bản môn chứ?”

“ Được rồi, hảo ý của đạo hữu tại hạ sao dám chối từ.” Khóe miệng Lâm hiên lộ ra một nụ cười.

Nghe vậy lão giả tóc bạc không khỏi có chút hứng phấn, mặt mày hớn hở lập tức vỗ tay vào túi trữ vật. Từ trong liền xuất hiện một đạo quang hoa, nhoáng lên đã nằm gọn trong lòng bàn tay. Thì ra đó là một tấm lệnh bài đen như mực.

Lệnh bài này kích cỡ tựa như bàn tay hài nhi, không biết là dùng loại gỗ gì để khắc thành, trên mặt tỏa ra u hương nhàn nhạt khiến người thần thanh khí sảng.

“ Đây là khách khanh lệnh phù của Huyền Phượng Môn ta, đạo hữu hãy thu lấy.”

“Đa tạ.” Lâm Hiên không chút do dự tiếp lấy sau đó tiếp tục tán gẫu với đối phương vài câu rồi cáo từ.

Sau khi rời khỏi chỗ đối phương, vẻ tươi cười trên mặt Lâm Hiên dường như tan biến, thay vào đó là vẻ âm trầm tựa như sương mờ phủ cả khuôn mặt.

Lão giả tóc bạc kia ra sức chèo kéo mời hắn không biết có âm mưu gì?

Trong lòng vừa nghĩ đến đó hắn liền lấy khách khanh lệnh phù kia ra, đem thần niệm tiến nhập vào bên trong đảo qua vài lần nhưng không thấy gì bất ổn.

“Thôi bỏ đi, một Ngưng Đan Kỳ tu sĩ nho nhỏ nếu như cố ý nhắm vào ta, thì lúc đó hắn muốn hối không kịp.”

Lâm Hiên liền khẽ lắc đầu, quyết định gạt chuyện này sang một bên, việc cấp bách hiện tại đó chính là tìm biện pháp rời khỏi đây. Hắn không hề có hứng thú ở lại Yêu Linh Đảo này.

Nếu theo như lời đối phương nói về hai phương pháp kia, tiến vào Ly Hợp Kỳ thì căn bản khỏi cần nghĩ đến vì nó quá xa vời. Thực lực của hắn hiện tại chỉ mới hóa thành Ma Anh mà thôi.

Như vậy chỉ có thể nhắm đến truyền tống trận kia mà thôi.

Phượng mạch chi thể không phải là trở ngại gì quá lớn, bất quá nếu muốn học Phượng Vũ Cửu Thiên quyết chỉ sợ không dễ dàng, dù hắn có gia nhập Huyền Phượng Môn thì cũng không thể được giao cực phẩm công pháp.

Muốn có được chỉ có cách đó là …..Trộm!

Tất nhiên việc này không thể gấp gáp, nếu không thì khéo quá hóa vụng. Huống hồ cũng chưa có tin tức gì của cực phẩm tinh thạch.

Nhẹ thở ra Lâm Hiên liền cùng Nguyệt Nhi thương lượng vài câu, sau đó liền hóa thành một đạo độn quang hướng đến một tòa đại lâu cách đó vài dặm mà bay đi.

Tòa kiến trúc này cũng được xây nên từ gỗ nhưng quy mô đơn giản hơn tòa đại lâu ban nãy nhiều, mà ra vào cũng chỉ là những tu sĩ cấp thấp

Đây là nơi mà các đệ tử sau khi xử lý tạp vụ thì đến để nhận thù lao cùng Linh Khí, khi Lâm Hiên đi đến lập tức thu hút ánh mắt của chúng tu sĩ. Không để ý đến những ánh mắt đang ngạc nhiên hắn điềm nhiên đi vào trong

Rất nhanh chấp sự liền ra nghênh đón. Đó là một lão nhân ngoài lục tuần, lưng cong như lưng tôm song lại lộ ra tinh thần quắc thước.

“Vị tiền bối này quang lâm tới Dẫn Phượng Các, chẳng hay có gì chỉ bảo?” Lão giả lập tức thận trọng cất lời.

Tu vị Lâm Hiên thâm sâu khó lường trang phục lại rất kỳ dị khiến lão cảm thấy

cổ quái, khó có thể nhìn thấu được nhân vật trước mắt.

“ Ngươi không cần kinh ngạc như thế, ta là tân khách khanh của quý phái.” Lâm Hiên vừa nói vừa đem lệnh phù lấy ra.

Thấy thế sắc mặt của lão giả thả lỏng ra không ít, rồi lập tức lại lộ ra vẻ cung kính. Thân phận khách khanh trưởng lão rất được tôn sùng, phải là Ngưng Đan Kỳ cao thủ mới có thể đảm đương.

“Thì ra là Lâm trưởng lão, xin nhận lễ của vãn bối.” Lão giả vội vàng thi lễ vẻ như muốn lấy lòng.

Hắn bất quá chỉ là tu vị Linh Động Hậu Kỳ, ngày thường nào có cơ hội gặp được cao thủ như vậy, nếu như có thể gây được hảo cảm với Lâm tiền bối này thì thật tốt. Lâm Hiên đương nhiên nhìn ra nhưng trên mặt vẫn bình thản.

“Trưởng lão có gì phân phó xin cứ nói rõ, chỉ cần là việc vãn bối có thể làm được dù vào núi đao biển lửa…..”

“ Đạo hữu nói quá lời rồi, Lâm mỗ cũng không yêu cầu ngươi vào núi đao biển lửa gì gì đó đâu, ta đến đây chỉ có một vài việc nhỏ mà thôi.” Lúc này Lâm Hiên dở khóc dở cười, đành xua tay làm gián đoạn lời thề thốt trung thành của đối phương.

Khuôn mặt lão giả không khỏi đỏ lên, tuy lần này làm hơi quá song cũng là lão hồ ly lập tức khôi phục vẻ bình thường: “ Tiền bối xin cứ nói.”

“Ừm, đầu tiên ta cần một bộ y phục, không cần hoa lệ chỉ cần loại bình thường.”

“ Chỉ là việc nhỏ tiền bối cứ yên tâm, ta liền phái người đi lấy cho người một bộ trường sam màu xanh, ý người ra sao?”

“ Như vậy cũng tốt.” Lâm Hiên liền gật đầu lộ vẻ hài lòng:“ Thêm một điều nữa, ta vừa mới trở thành khách khanh nên vẫn chưa được tường tận hết về quý phái. Ngươi hãy lấy cho ta một cái ngọc giản bên trong có ghi đầy đủ tư liệu về Huyền Phượng Môn, càng chi tiết càng tốt.”

“ Điều này không có gì khó, chỉ là cần chút thời gian. Xin tiền bối nghỉ tại đây trong chốc lát, ta lập tức đưa những thứ người cần đến. Tiểu Hồng nhanh dâng hảo trà lên cho tiền bối dùng.” Lão giả với thêm một câu với ả thị nữ đứng bên cạnh.

Đó là một thiếu nữ khoảng mười bảy mười tám, linh lực trên người phảng phất như có như không, tựa như mới nhập môn không lâu. Nghe lão giả nói thì lập tức thi lễ rồi cung kính rời đi, sau đó bưng trà tới đứng một bên cạnh Lâm Hiên.


/2355

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status