Bách Luyện Thành Tiên

Q.4 - Chương 228 - Tam Dương Bồi Phách Đan

/2355


Trải qua nhiều năm thử nghiệm mới miễn cưỡng biết rõ nguyên liệu của đan dược nhưng tỷ lệ mỗi loại và nắm giữ hỏa hầu vẫn còn kém xa.

Luyện chế mấy lần đều thất bại. Lão đang vô cùng chán nản không ngờ từ đâu chui ra tiểu tử họ Lâm này.

Tu sĩ Trúc Cơ kỳ thấp kém nếu là bình thường mà nói, Lôi trưởng lão nhất định không tin. Chẳng qua rơi vào đường cùng, lão chỉ biết biết ôm ấp hy vọng.

Trở lại lúc này, Lâm Hiên được hai tên đồng tử đưa vào một thạch thất.

Tiền bối chính là nơi này. Sư tổ nói có gì cần xin người cứ phân phó Hai đồng tử vận thanh y cung kính hành lễ với Lâm Hiên.

Hắn không đáp mà đưa mắt đánh giá xung quanh. Thạch thất rộng khoảng mười trượng vuông, bên trong chỉ có một bộ bàn ghế bằng đá, Ở giữa có một động khẩu lớn sâu không thấy đáy. Từ trong đó Lâm Hiên có thể cảm ứng được hỏa linh lực mãnh liệt.

Ừm, được rồi các ngươi mau ra đi.

Vâng

Hai đồng tử hành lễ rồi khỏi thạch thất đóng cửa lại.

Lâm Hiên đem thần thức phát ra quan sát cẩn thận một khắc sau mới lộ ra vẻ hài lòng.

Trong thạch thất không bị động tay động chân mà còn được bố trí một cấm chế nho nhỏ, như vậy sẽ không sợ có kẻ lén lút xem trộm.

Tam Dương Bồi Phách Đan, Lâm Hiên từng đọc trong cổ tịch ở Linh Dược Sơn. Bởi vì đan dược này khá kỳ lạ nên hắn rất có ấn tượng, không ngờ hôm nay lại có dịp dùng tới.

Luyện chế đan dược này rất phiền phức, hơn nữa xác suất thành công cũng rất thấp. Có điềuđối với hắn thì không mấy khó khăn. Cùng lắm luyện hỏng sẽ đem phế đan tinh chế lại.

Lâm Hiên đang định ra tay âm thanh của Nguyệt Nhi truyền đến tai: Thiếu gia, ta cảm thấy ngươi làm như vậy có chút không ổn

… Sao thế

Người khua chiêng gióng trống như vậy, ngay cả đan dược hiếm có cũng luyện chế thành công. Không phải sẽ bị kẻ hữu tâm để ý sao

Nguyệt Nhi có chút lo lắng mở miệng nói.

Ha ha, nha đầu ngốc, điều cô nói ta cũng nghĩ đến nhưng còn một điểm cô chưa rõ

Cái gì? Nguyệt Nhi rất tò mò.

Ta đến đây là muốn hỏa mạch Kỳ Lân. Nếu như ngụy trang thành một đệ tử cấp thấp không có sở trường đặc biệt thì căn bản chẳng chút tác dụng. Nên ta mới phải cố ý khiến Liệt Dương môn tu sĩ bậc cao chú ý

Nhưng nếu thiếu gia không ẩn giấu tu vị xin gia nhập môn phái có phải sự tình đơn giản hơn không?

Nguyệt Nhi có chút khó hiểu mở miệng nói.

Nha đầu ngốc, không ẩn giấu tu vị thần thông của ta gần như có thể so sánh với lão quái Nguyên Anh sơ kỳ. Loại cao thủ này Liệt Dương môn đương nhiên không từ chối nhưng nhất định sẽ thầm đề phòng, không để ta vào trung tâm có Kỳ Lân hỏa mạch. Nhưng một tu sĩ Trúc Cơ kỳ có tài nghệ thì khác, mấy lão quái vật Liệt Dương môn sẽ không mấy đề phòng, ta mới có khả năng tiếp cận được Kỳ Lân hỏa mạch

Nguyệt Nhi gật đầu tuy vẫn lo lắng nhưng không phản đối nữa.

Tiếp theo chính là bắt đầu luyện đan. Tất cả tài liệu lão giả họ Lôi đã chuẩn bị đủ, thậm chí chuẩn bị ngay cả đỉnh lô hạng tốt.

Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết, tiểu đỉnh lập tức bay lên trôi nổi giữa không trung. Tiểu đỉnh này to hơn đầu người một chút bên ngoài có chạm khắc hoa văn cổ nhã, hiển nhiên là một kiện bảo vật nhưng nếu so với Tử Long Đỉnh còn kém hơn một chút.

Sau đó hai tay Lâm Hiên bấm niệm pháp chú điểm về phía động khẩu. Oành một tiếng, bên trong động bắn ra một luồng hỏa diễm to bằng cổ tay sáng chói mắt.

Đứng cách mấy trượng mà Lâm Hiên cũng cảm nhận độ nhiệt bắt đầu tăng lên rất cao.

Địa mạch chi hỏa này tốt hơn ở Linh Dược Sơn rất nhiều. Đáng tiếc dùng để luyện chế Thiên Trần Đan thì vẫn chưa đủ. Nếu không ta việc gì phải thiên tân vạn khổ đi tìm hỏa mạch Kỳ Lân làm gì

Lâm Hiên thở dài một tiếng, trên mặt nửa mừng nửa lo trông rất cổ quái. Có điều rất nhanh hắn ổn định tâm tư, đưa tay chỉ điểm vào tiểu đỉnh mở nắp, sau đó đem các loại tài liệu trân quý vào cũng không cần biết loại nào cho trước loại nào cho sau.

Lâm Hiên thiếu chủ Linh Dược Sơn đương nhiên về luyện đan thuật hiện tại hắn có thể coi là tông sư, các thao tác đương nhiên nắm rõ nhưng ỷ lại vào lam sắc tinh hải nếu đan dược có hỏng thì đem tinh chế lại.

Tiếp theo Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết đem hỏa diễm chia làm tám đạo bao lấy đỉnh lô vào trong, sau đó ngồi xuống bên cạnh.

....

Ba ngày sau một mùi hương dược thơm ngát nhàn nhạt theo không khí bay vào mũi khiến Lâm Hiên ngẩn ra chậm rãi mở mắt.

Hắn không xa lạ gì với luyện đan, nếu như đan dược hỏng thì sẽ có mùi khác thậm chí nổ cả đan lô. Bây giờ có mùi thơm này như vậy là báo hiệu đã thành công.

Nhướng mày Lâm Hiên vẫy vẫy tay địa mạch chi hỏa thu nhỏ lại, đỉnh lô bị một đạo hào quang nâng lên bay đến trước mắt.

Nhìn dược hoàn đỏ rực bên trong trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ cổ quái. Có lầm không vậy, không ngờ lần này lại dễ dàng thành công.

Kỹ nghệ của mình đương nhiên Lâm Hiên rõ nhất, ngay từ đầu đã nghĩ sẽ luyện hỏng sau đó đem tinh chế lại, nào biết...

Nhưng dù thế nào đây cũng là chuyện tốt. Lâm Hiên vỗ vào túi trữ vật lấy ra một bình ngọc tinh xảo cẩn thận đem đan dược bỏ vào trong đó.

Sau đó hắn phất tay một cái đi ra khỏi thạch thất. Lâm Hiên gọi đồng tử dẫn đường tới thông tri với tu sĩ Ngưng Đan kỳ họ Lôi kia.

Lão giả nghe nói đã luyện chế thành công không khỏi mừng rỡ. Lão vốn chỉ cầu may không ngờ thiếu niên đó đúng là làm được.

“Ha ha, tiểu hữu đúng là kỳ tài. Yên tâm lão phu nói nhất định là làm. Bắt đầu từ hôm nay, ngươi là đệ tử Hỏa Vân Phong Liệt Dương môn ta. Hơn nữa còn là đồ đệ của lão phu”

Lâm Hiên nghe thấy thế khóe mắt giật một cái. Nếu một tu sĩ Trúc Cơ kỳ bái một tu sĩ Ngưng Đan kỳ làm thầy hiển nhiên là cơ duyên rất lớn, chẳng qua bây giờ hắn có chút không tự nhiên.

Trong lòng dù không tình nguyện nhưng vì Thiên Trần Đan Lâm Hiên đành nhẫn nại một chút.

Giải quyết nan đề bấy lâu nay, lão giả họ Lôi đang rất vui vẻ, liền ban cho Lâm Hiên mấy món Linh Khí.

Người này ra tay cũng hào phóng, trong đó có một thanh thượng phẩm phi kiếm, tuy không để vào mắt nhưng bên ngoài Lâm Hiên vẫn thể hiện cảm kích muốn rơi nước mắt.

Đồ nhi, ngươi vừa bái ta làm thầy, bổn tôn cũng không bạc đãi ngươi. Đây là mấy bộ công pháp ngươi lựa chọn đi

Lão giả nói đến đây liền phất tay áo đem mấy tấm ngọc giản lơ lửng trước mắt.

Sự tình đến nước này, Lâm Hiên dở khóc dở cười đành đem chìm thần thức vào trong đó. Công pháp này không tồi nhưng chỉ hợp với Trúc Cơ kỳ.

Lâm Hiên đâu có hứng thú đành chọn đại một miếng.

Tốt, Phần Thiên Đại Pháp mà ngươi chọn có uy lực cương mãnh, luyện thành sẽ có diệu dụng rất lớn. Sau này cố gắng luyện tập chỗ nào không hiểu có thể đến hỏi vi sư lão giả họ Lôi vuốt râu sắc mặt đầy vẻ vui mừng.

Vâng Lâm Hiên gật đầu nghe khuyên bảo.

Được rồi, tấm lệnh bài này ngươi đem giao cho quản sự bên dưới, có thể chọn một chỗ thích hợp ở sườn núi mà mở động phủ .

Đa tạ sư tôn Lâm Hiên khom người hành lễ bề ngoài bất động thanh sắc. Mặc dù lão giả này chiếm được tiện nghi nhưng cũng đối xử tử tế với hắn.

Nhìn theo thân ảnh Lâm Hiên dần đi xa cho đến khi biến mất ở một góc khuất. Lão giả họ Lôi đột nhiên xoay người lại hành lễ vào một khoảng không:

Sư tôn người xem người này thế nào, có tiềm lực để bồi tài không?

Đến bây giờ vẫn khó nói. Mặc dù hắn luyện chế được Tam Dương Bồi Phách Đan. Nhưng đan dược này luyện chế thành công ngoại trừ kỹ thuật thì vận khí chiếm phần không nhỏ. Chưa thể kết luận hắn là kỳ tài luyện đan

Vầng sáng xanh lóe lên một người từ trong góc hiện ra để ba chòm râu dài, niên kỷ khoảng khoảng tứ tuần khí độ bất phàm.

Mặc dù từ bề ngoài trông hắn trẻ hơn lão già họ Lôi nhưng đây lại là lão quái Nguyên Anh kỳ, Chính là Cổ Trường Phong, phong chủ Hỏa Vân Phong.

Hắn là trưởng lão, đồng thời cũng là Luyện đan đại sư hiếm có trong Liệt Dương môn.

Theo đuổi Luyện đan đạo tốn rất nhiều tinh lực, đạt đến trình độ đại sư đồng thời tu vị cũng đạt đến Nguyên Anh kỳ thì từ trước đến nay không có mấy ai.

Vậy ý sư tôn là…?

Tiếp tục quan sát hắn cho ta Cổ Trường Phong vuốt vuốt chòm râu nói: Chấn Thiên, ngươi tạm thời bỏ mọi sự tình trong tay nỗ lực dạy dỗ tên đệ tử này. Xem hắn có thiên phú với Đan đạo không. Nếu như không có thì bỏ chúng ta không cần phiền phức thêm

Vâng Lôi Chấn Thiên gật đầu, nhưng vẻ mặt lại có chút do dự muốn nói gì lại thôi.

Sao? ngươi lo lắng còn vãn bối của mình chứ gì. Hôm nay Tam Dương Bồi Phách Đan đã luyện xong có thể giải quyết vấn đề tu luyện của thị. Như vậy đi, ta sẽ nhận thị làm đồ đệ .

Đa tạ sư tôn.

Nghe vậy Lôi Chấn Thiên trở nên cực kỳ vui mừng. Lão chẳng qua chỉ là ký danh đệ tử của Cổ Trường Phong mà thôi, thi thoảng được chỉ giáo vài điều nhưng cũng rất hữu ích.. Hôm nay Âm Nhi có cơ duyên này hơn nữa với tư chất Thánh linh Căn, tu hành sợ rằng vượt xa suy đoán của lão.

Không cần đa tạ, ngươi chỉ cần tận tâm hành sự là được

Đệ tử nhất định không phụ sự ủy thác của người, nhưng dù Lâm Hiên này thực sự là kỳ tài nhưng tu vị Trúc Cơ kỳ của hắn có phải quá thấp chăng?

Không có vấn đề gì, luyện chế đan dược thì pháp lực Trúc Cơ kỳ đã đủ để duy trì. Đương nhiên vì đề phòng bất trắc về cảnh giới của hắn cũng có thể gia tăng thêm một chút. Dù sao cũng không gấp bỏ ra hai ba mươi năm công phu phụ thêm chút đan dược là có thể đưa hắn tiến giai Trúc Cơ hậu kỳ.

Đệ tử đã hiểu, trước tiên đệ tử sẽ khảo sát luyện đan thuật của hắn sau đó mới quyết định Lôi Chấn Thiên cung kính nói. Sau đó hai người thêm mấy câu lão quái Nguyên Anh kỳ liền biến mất. Lão giả họ Lôi cũng đứng dậy rời khỏi thạch thất.

Bụp!

Mặt đất đột nhiên bị mở ra một con mật phong như u linh bay ra ngoài. Cũng là do hai người kia sơ suất, nghĩ đây là trọng địa của môn phái lúc trò chuyện lại không mở cách âm cấm chế.

Với thần thức của Lâm Hiên từ khi mới bước chân vào cửa đã phát hiện bên trong có một lão quái Nguyên Anh kỳ đang ẩn ở đó.

Do xem Lâm Hiên là tu sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường nên đối phương cũng không dùng liễm khí thuật nào cao siêu cả. Đây đúng là múa rìu trước mắt Lỗ Ban.

Đương nhiên lúc đó trong lòng Lâm Hiên cũng có chút hoảng sợ, chẳng lẽ thân phận bị lộ, đối phương muốn ra tay. Nếu không phải vậy thì lão quái Nguyên Anh kỳ ẩn ở đây quan sát một tu tiên giả Trúc Cơ kỳ nhỏ nhoi làm gì?

Liệt Dương môn không hổ là hang rồng hổ huyệt, hắn thầm lưu lại một con Ngọc La Phong.

Lúc này Lâm Hiên chậm rãi đem một tia thần thức thu về.

Thiếu gia, rốt cuộc có chuyện gì? Nguyệt Nhi có chút tò mò.

Không có gì, hiện vẫn chưa rõ lắm nhưng đối với ta mà nói thì có lợi .

Vẻ mặt Lâm Hiên không kinh không hỉ nói một câu không đầu không đuôi, hóa thành một đạo độn quang bay nhanh về phía sườn núi.

Hỏa Vân Phong cao mấy ngàn trượng được chia làm ba tầng.

Trên Sơn đỉnh có linh khí sung túc nhất, chính là mấy vị trưởng lão Ngưng Đan kỳ và Phong chủ cư ngụ. Ngoại trừ tu sĩ hữu sự cùng các đệ tử thân truyền của bọn họ, tu sĩ khác nếu không được thông báo sẽ không được tiến vào.

Đệ tử Trúc Cơ kỳ như Lâm Hiên động phủ được bố trí ở sườn đỉnh. Linh khí nơi đây kém xa trên sơn đỉnh nhưng còn đạm đặc hơn so với dưới chân núi mấy lần. Ở đó là nơi đám tu sĩ Linh Động kỳ cư ngụ.

Lâm Hiên thong thả thao túng phi kiếm Linh Khí, không lâu sau đã đến sườn núi.

Đưa mắt nhìn chỉ thấy một loạt những quỳnh lâu điện ngọc đẹp không tả xiết.Tuy nhiên nơi đây vẫn kém hơn kiến trúc trên sơn đỉnh một bậc.

Số lượng tu sĩ ở đây rất nhiều, tám chín phần đều là tu tiên giả Trúc Cơ kỳ. Thấy Lâm Hiên vận trang phục bổn môn phần lớn đều đưa mắt liếc sang.

Lâm Hiên sờ sờ mũi đem thần thức đảo qua một lát lập tức bay về lầu các bên trái. Bảo tháp này làm bằng gỗ cao gần mười trượng, bên ngoài có mấy tu tiên giả Linh Động kỳ đang đứng tại đó.

Hào quang tán ra Lâm Hiên rơi xuống trước bãi đất trống.

Nơi này là Ngọc Thư Các, xin hỏi tiền bối ở họ Lâm? Một thiếu niên vận bào xám khoảng mười bảy mười tám tuổi ôm quyền hành lễ với Lâm Hiên. Người này có tu vị cao nhất trong mấy đệ tử canh môn.

Ngươi biết ta sao? Lâm Hiên nhíu mày nói.

Vừa nãy Lôi sư tổ phát ra Truyền âm phù, ta liền ở nhận lệnh của Tống sư thúc ở đây đợi tiền bối thanh niên chầm chậm biện giải.

Lâm Hiên gật đầu: Vậy phiền ngươi dẫn đường

Vâng, mời tiền bối đi theo lối này

Theo hắn đi qua hành lang Lâm Hiên đi vào trong tháp.

Mời tiền bối ngồi một lát ta đi mời Tống sư thúc

Lâm Hiên gật đầu nhìn xung quanh. Đây là một gian phòng khá đơn giản sạch sẽ.

Không bao lâu một gã trung niên mập mạp mặt mũi thân thiện đi vào. Thấy Lâm Hiên thì hắn liền nở ngay nụ cười: Ha ha, đây nhất định là Lâm sư đệ, quả nhiên tướng mạo đường đường, thật là bất phàm. Ngu huynh họ Tống, chúng ta là đồng môn .

Lâm Hiên nghe xong không khỏi thầm cười khẽ. Tướng mạo đường đường sao? Từ khi bước chân vào tiên đạo, đây là lần đầu hắn được khen như vậy.

Đương nhiên bề ngoài Lâm Hiên không biểu hiện gì, cũng tỏ ra thân thiện với đối phương giống như bằng hữu lâu năm vậy.

Tống Phong cũng thầm đánh giá Lâm Hiên. Hắn làm chấp sự Ngọc Thư Các này nhiều năm, chuyên môn phụ trách xử lý cung cấp động phủ và tạp vật sinh hoạt cho tu sĩ Trúc Cơ kỳ ở Hỏa Vân Phong.

Những năm qua số tu sĩ am hiểu luyện đan thuật được phá lệ nhận vào môn phái không ít nhưng người mới vào đã được trưởng lão nhận làm ký danh đệ tử thì rất hiếm. Trong Truyền âm phù Lôi sư thúc còn rất coi trọng Lâm Hiên này. có thể nghĩ ra được tiền đồ sáng lạn của đối phương.

Khó trách Tống Phong lại có ý nịnh nọt. Vì thế Lâm Hiên được chọn động phủ rất thuận lợi được khai mở từ trước trong một tiểu hạp cốc, không những linh khí dày đặc mà cũng khá yên tĩnh.

Môn phái lớn như Liệt Dương môn không biết đã truyền thừa bao nhiêu đời. Tu sĩ tầm thường mới gia nhập tự nhiên sẽ ở trong các căn thạch phòng đơn sơ dưới chân núi. Nếu có thể Trúc Cơ thành công thì lên sườn núi tìm chỗ mở động phủ.

Mà trăm năm sau nếu như may mắn trở thành Ngưng Đan kỳ tu tiên giả, hiển nhiên sẽ được lên sơn đỉnh. Cho nên các động phủ cứ đời này truyền đời khác không cần tốn công sức khai mở, chỉ cần thu dọn một chút là có thể ngụ lại.

Liếc nhìn bộ trận pháp được phát, Lâm Hiên không thèm để vào mắt, hắn liền lấy ra trận kỳ bố trí xung quanh động phủ. Một lát sau, một trận pháp cấp bậc không thấp nhưng nhìn về ngoài có vẻ tầm thường đã đem động phủ bảo vệ lại.

Bố trí ổn thỏa mọi việc cũng mất một canh giờ.

Thiếu gia, người tính ở đây chậm rãi tu luyện? Âm thanh Nguyệt Nhi có chút tò mò.

Nha đầu ngốc, dục tốc bất đạt. Vì Thiên Trần Đan ẩn nhẫn một chút có sao đâu Lâm Hiên không thèm để ý nói.

Sau đó hắn đặt tay lên trán bắt đầu nghĩ phân tích cuộc đàm luận của lão quái và tên sư phụ nhận xằng kia. Mặc dù tin tức không nhiều nhưng cẩn thận suy nghĩ cũng tìm ra một chút manh mối.

Đối phương hình như muốn luyện chế một đan dược nào đó nhưng lại thiếu đan sư, cho nên mới để ý đến thiên phú của hắn.

Là Thiếu Chủ Linh Dược sơn Lâm Hiên rất am hiểu luyện Đan thuật. Hầu hết đan dược cũng chỉ cần một tu sĩ luyện đan là có thể hoàn thành. Nhưng trong cổ tịch cũng ghi lại, có một số ít đan dược đặc biệt hiệu quả thần kỳ muốn, luyện chế được nó cần vài Đan dược sư hợp tác.

Trong đống đan thư của Linh Dược sơn lại chỉ nhắc đến có chuyện này đan dược cụ thể lại không có lấy nửa bản. Bởi vậy có thể biết nó quý giá đến mức nào.

Nghĩ đến đây Lâm Hiên không khỏi động tâm nhưng rất nhanh đã bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu. Hắn đến Liệt Dương môn với mục đích dùng hỏa mạch Kỳ Lân để luyện chế Thiên Trần Đan. Bây giờ kết thành Nguyên Anh là chuyện quan trọng nhất, không nên để những chuyện khác vướng bận đến.

Sau khi có quyết định, Lâm Hiên mỗi ngày đều ở trong động phủ khổ tu. Thời gian từng ngày trôi qua, nháy mắt đã hơn ba tuần trăng.

Trong thời gian này vị tôn sư kia đã đến mấy lần nhưng không hiện thân mà chỉ đứng bên âm thầm quan sát. Điểm tiểu xảo này sao giấu được thần thức của Lâm Hiên. Chẳng qua hắn chỉ giả vờ không biết.

Việc này cũng không có gì kỳ quái. Đối phương đã có ý muốn bồi tài nhất định sẽ phải quan sát trước. Biết người biết ta Lâm Hiên cũng phối hợp diễn trò.

Biểu hiện trong thời gian này của Lâm Hiên khiến Lôi Chấn Thiên rất hài lòng. Vì thế trăm ngày sau khi Lâm Hiên tới đây, rốt cuộc lão giả họ Lôi đường đường chính chính đã đến động phủ của ký danh đệ tử.

Trong lòng Lâm Hiên có chút tiếu ý nhưng ngoài mặt lại ra vẻ kinh sợ đứng ngoài cửa nghênh đón sư phụ. Lôi Chấn Thiên vẻ mặt hiền hòa khích lệ vài câu sau đó vào động phủ chỉ giáo những nan đề trong lúc hắn tu luyện. Lâm Hiên không thể làm gì khác là hỏi mấy vấn đề. Chờ đối phương giảng giải liền ra vẻ ngộ ra, vô cùng vui mừng.

Cứ như vậy một canh giờ đã trôi qua, Lôi Chấn Thiên rốt cuộc không nhịn được mở miệng nói: Đồ nhi ngươi cũng đã rõ. Tu sĩ Hỏa Vân Phong ta ngoại trừ luyện công còn phải nghiên cứu Luyện Đan thuật. Lần trước ngươi thành công luyện chế Tam Dương Bồi Phách Đan khiến ta mở rộng tầm mắt. Chẳng qua đan dược này quá hiếm thấy không thể nói rõ điều gì. Hiện tại vi sư muốn kiểm tra Luyện Đan thuật của ngươi một chút. Khi biết trình độ của ngươi thì sau này ta cũng tiện mà chỉ điểm .

Lâm Hiên thầm cười lạnh nhưng ngoài mặt vẫn cung kính ôm quyền nói: Khiến sư tôn phải vất vả. Đồ nhi tuy là tán tu nhưng năm đó cơ duyên xảo hợp từng được một vị luyện đan thuật đại sư chỉ bảo nên cũng có chút tâm đắc về luyện đan thuật

Ồ, không biết vị đại sư đó là ai?

Cái này... Lâm Hiên lộ ra vẻ khổ sở: Không phải đồ nhi dám đấu mà ta cũng rất mơ hồ không rõ”

Ngươi cũng không rõ? Vẻ mặt Lôi Chấn Thiên lộ ra vẻ hoài nghi.

Đúng vậy Lâm Hiên vẻ mặt rất thản nhiên gật đầu. Hắn nói dối mà không hề chớp mắt: Đó là chuyện hơn hai mươi năm về trước. Khi ấy đồ nhi bị cừu nhân đuổi giết bị thương nặng rơi vào đường cùng đành dùng Thổ độn phù, khi tỉnh lại thì phát hiện mình ở trong một hạp cốc xa lạ. Thì ra có một vị tiền bối am hiểu luyện đan thuật đã cứu đồ nhi

Đồ nhi rất cảm kích, hầu hạ tiền bối đó không ít năm nhưng từ đầu đến cuối người đó không cho đồ nhi biết danh tự. Luyện Đan thuật của tiền bối đó rất cao siêu,đồ nhi như mưa dầm thấm đất cũng học được một chút

Thì ra là như vậy. Ừm vị đại sư đó trông như thế nào? Ngươi nói ra xem Lôi Chấn Thiên vuốt râu, vẻ mặt đã tin bảy tám phần.

Đối phương hỏi cẩn thận như vậy, Lâm Hiên ra vẻ cung kính nói: Vâng, vị tiền bối đó rất cao đầu trọc chân trần thích vận hắc y, mắt nhỏ như hạt đậu mũi ưng…

Đương nhiên tất cả là nói bừa, cứ để đối phương tha hồ suy đoán.

Nghĩ đến Lôi Chấn Thiên này đã chiếm tiện nghi, làm sư tôn của hắn. Lâm Hiên không nhịn được bày ra một hí kịch nho nhỏ.

Cái gì! Chính là Đan Thánh Đào đại sư, ngươi khẳng định là như vậy chứ?

Lời nói bị cắt ngang, với da mặt dày như Lâm Hiên cũng không nhịn được há mồm cứng lưỡi. Không trùng hợp như vậy chứ, hắn nói bừa ra mà cũng có một vị tu sĩ Luyện Đan thuật có hình dáng như vậy? Cũng may là vẻ mặt này của hắn chỉ loáng cái là biến mất, Lôi Chấn Thiên cũng không chú ý thấy.

Đúng vậy Lâm Hiên gật đầu, lời đã ra khỏi miệng dù thế nào cũng phải thừa nhận.

Không ngờ được ngươi đã từng theo học Luyện Đan thuật với Đào đại sư. Đây chính là cơ duyên rất lớn, nhưng do là người không nhận ngươi làm đồ đệ. Nếu không cũng đâu cần gia nhập vào môn phái ta Trên mặt Lôi Chấn Thiên lộ ra một tia hâm mộ.

Sư tôn, người nói vị Đào đại sư rốt cuộc là thần thánh phương nào. Đồ nhi mặc dù hầu hạ người bao năm nhưng lại không biết chút gì về người Lâm Hiên cũng tò mò, tuy nói loạn mà lại trúng nhân vật đỉnh đỉnh đại danh như vậy, cũng thật là quá ư li kỳ.

Ừm, tính tình của Đan Thánh Đào đại sư rất cổ quái, với tu vị của ngươi mà chưa nghe thấy đại danh của người cũng là chuyện bình thường” Lôi Chấn Thiên không hề nghi ngờ mà còn cẩn thận giải thích với Lâm Hiên: “Vị Đào đại sư này chính là kỳ tài trong Đan đạo, được phong tặng cái tên Đan Thánh. Trong Luyện Đan thuật cả Vân Hải tu tiên giới này không ai có thể sánh bằng. Cửu đại thế lực ở Vân Hải đều tôn sùng muốn mời người nhập phái. Nhưng vị Đào đại sư này thích vân nhàn đã hạc không bị môn phái ước thúc

Ồ, Nhân tại giang hồ thân bất do kỷ. Đào đại sư này làm như vậy tuy rất sảng khoái, nhưng không sợ đắc tội với các thế lực sao? Trên mặt Lâm Hiên hiện ra một tia hồ nghi.

Ha ha đồ nhi, tu vị của ngươi quá nhỏ bé nhìn không ra cảnh giới của Đào đại sư Lôi Chấn Thiên thở dài một tiếng: Vị đại sư đó chính là đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, tuy độc lai độc vãng nhưng Cửu đại thế lực chúng ta có ai lại ngu ngốc chuốc lấy đại địch như vậy chứ?

Đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ?

Lúc này Lâm Hiên đúng là thực sự rúng động. Theo hắn biết ngoại trừ tổ sư Linh Dược Sơn Thiên Trần Đại Sư ra chưa từng nghe nói vị Đan đạo đại sư nào có thể tu luyện đến Nguyên Anh hậu kỳ.

Biết được Lâm Hiên từng nghe Đào đại sư chỉ dạy, sự tin tưởng của Lôi Chấn Thiên với hắn càng tăng vọt. Mà chuyện tiếp theo Lâm Hiên quả nhiên không làm lão thất vọng. Thực ra Lâm Hiên đúng là cấp tông sư trong luyện đan thuật.

Mấy canh giờ sau Lôi Chấn Thiên cảm thấy rất hài lòng rời đi.

Theo sau cứ cách ba đến năm ngày là lão lại đến động phủ của Lâm Hiên một lần chỉ điểm tu luyện, đương nhiên mục tiêu chủ yếu chính là giảm khảo Lâm Hiên về luyện đan thuật, thỉnh thoảng cũng mang tài liệu đến cho Lâm Hiên luyện chế. Từ nông đến sâu, lúc đầu là Tẩy tủy đan. Đương nhiên khi Lâm Hiên luyện đan là ở một mình, yêu cầu này Lôi Chấn Thiên cảm thấy rất hợp lý. Có lam sắc tinh hải Lâm Hiên chẳng có gì phải lo lắng.

Đương nhiên hắn không ngu đến độ luôn luyện thành công. Thi thoảng cũng thất bại một lần. Sau đó Lôi Chấn Thiên chỉ điểm rồi tiếp tục luyện. Nói tóm lại, Lâm Hiên không thể hiện một cách thái quá nhưng rất thiên phú luyện đan khiến Lôi Chấn Thiên vô cùng vui mừng.

Người này quả nhiên đáng để bồi dưỡng. Tất cả điều này lão đều mật báo cho lão quái họ Cổ. Sau khi được Cổ Trường Phong cho phép lão bắt đầu mạnh mẽ bồi tài Lâm Hiên. Ngoại trừ chỉ điểm về luyện đan thuật cũng bắt đầu quan tâm đến tu hành của hắn.

Dù sao bọn họ muốn làm một chuyện mà cần mấy luyện đan sư cũng hợp tác. Nếu như tu vị Lâm Hiên quá thấp, lúc phối hợp mà pháp lực không đủ vậy rất có thể trở thành hoài công. Tính toán thời gian cho việc kia thì cũng chỉ còn hơn hai mươi năm. Ngưng Đan thì không thể nhưng nhờ đan dược tăng tu vị lên Trúc Cơ hậu kỳ chắc không có gì khó khăn.

Vì sao sư tôn lại quan tâm như vậy. Lâm Hiên trong lòng hiểu rõ nhưng ngoài mặt không thể không ra vẻ mừng rơi nước mắt. Nhưng cứ mấy ngày bắt hắn nuốt vào Trúc cơ đan đúng là khóc cười không được. Cũng may loại đan dược này ăn vào không có hại gì cho thân thể.

Đành coi như viên đường hoàn cho ngọt miệng vậy.

Theo thời gian trôi đi hầu hết tu sĩ ở Hỏa Vân Phong đều biết đại danh của Lâm Hiên. Đừng nói là ký danh đệ tử dù là mấy thân truyền đệ tử cũng không được Lôi sư thúc đối tốt như vậy.

Thi thoảng có lời đồn đại nói hắn là hậu nhân của vị trưởng lão này. Lâm Hiên nghe xong không khỏi dở khóc dở cười, hiển nhiên hắn chẳng buồn giải thích coi như gió thoảng qua tai.

Chẳng qua như vậy Lâm Hiên muốn làm gì ở Hỏa Vân Phong cũng dễ dàng. Ngay cả mấy chấp sự nắm quyền mỗi khi thấy hắn đều nở nụ cười nịnh nọt.

Lâm Hiên cũng nhẫn nại. Không biết lúc nào hắn đã ở Hỏa Vân Phong được mười năm.

Tu vị cũng từ Trúc Cơ sơ kỳ tăng lên trung kỳ, tiến bộ như vậy khiến Lôi Chấn Thiên rất hài lòng.

Hôm nay chính là ngày gặp sư tổ. Vị sư tổ này chính là lão quái Nguyên Anh kỳ duy nhất của Hỏa Vân Phong. Nghe nói lão vừa mới chấm dứt bế quan liền tiến hành đề điểm mấy đệ tử xuất sắc nhất.

Hai nam hai nữ trong đó có tên Lâm Hiên. Lâm Hiên chẳng chút hứng thú nhưng với thân phận của hắn, nào dám từ chối vinh quang như vậy.

Lúc này hắn hóa thành một đạo độn quang bay lên sơn đỉnh. Đập vào mắt vẫn là những quỳnh lâu điện ngọc mỹ lệ.

Mười năm qua Lâm Hiên là đệ tử được Lôi trưởng lão coi trọng. Đã đến đây mấy lần nên không hề có chút xa lạ.

Trên đường gặp vài tu sĩ nhìn hắn với ánh mắt đầy hâm mộ. Lâm Hiên coi như không thấy nhanh chóng bay về phía kiến trúc hoa lệ nhất do ngọc thạch chạm khắc thành.

Nghe nói đây là nơi của tu tổ tu luyện. Hào quang thu lại, Lâm Hiên từ từ hạ thân xuống nhưng không ngờ còn có người tới sớm hơn hắn.

Đó là một nữ tử còn rất trẻ khoảng mười bảy mười tám, dù không quá xinh đẹp nhưng trông cũng thanh tú đáng yêu.

Lâm Hiên dùng thần thức đảo qua. Thiếu nữ này mới Trúc Cơ thành công, cảnh giới còn chưa được củng cố. Tu vị thấp cỡ mà cũng đến đây. Chẳng lẽ nữ tử này chính là…

Trên mặt Lâm Hiên không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên.


/2355

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status