Bạch Hi Vân đứng hình nhìn những hành động và lời nói vừa rồi của Đường Mạc Long. " Sao huynh ấy lại biết chuyện của kiếp trước có khi nào… Mạc Long cũng hệt như ta, được quay về quá khứ để báo thù không". Đường Mạc Long vừa tỉnh dậy đã thấy Bạch Hi Vân đang cầm kim châm hướng về phía mình, liền bay ra dáng vẻ ngạc nhiên, không hiểu.
- Hi Vân muội đang…
Bên ngoài nghe tiếng hét của Đường Mạc Long liền chạy vào, nhìn chằm chằm vào Bạch Hi Vân và Đường Mạc Long. Cùng một câu hỏi, cùng một biểu cảm, cùng một tư thế xông vào.
- Cái gì ai lấy ai cơ?.
Ánh mắt của Đường Mạc Long và Bạch Hi Vân tràn đầy xác khí nhìn những người vừa xông vào. Khí thế của họ làm ai ai cũng phải khiếp sợ, đ33
- Ra ngoài…
Hoàng đế bày ra dáng vẻ giận hờn, chỉ tay rồi đối đáp với Đường Mạc Long.
- Ấy ấy đệ thế mà đuổi ta à Mạc Long, dù sao mấy ngày này ta là người chăm sóc cho đệ đấy. Sao đệ lại nhẫn tâm thế chứ.
- Ta không nhắc lại.
Đường Mạc Long đen mặt giọng nói còn yếu nhưng mang đầy sát khí, làm cho hoàng đế và Mộng Hàn giật mình. Thấy Mộng Hàn cũng ở đây, ánh mắt Bạch Hi Vân nhìn thẳng vào Mộng Hàn " A Hàn sao đệ ấy lại ở đây, không phải ta giao cho đệ ấy trong nom Hi Lâm sao. Còn cái bộ dạng hấp tấp đấy là sao đây, chẳng ra dáng một thị vệ chút nào".
- A Hàn giải quyết xong hết rồi à.
Mộng Hàn liền lập tức chỉnh lại y phục rồi đứng nghiêm trang lại, tỏ ý tôn trọng Bạch Hi Vân rồi nghiêm túc trả lời:
- Nhiệm vụ tỷ giao sao ta có thể làm không xong cơ chứ.
Bạch Hi Vân dáng vẻ hài lòng nhìn Mộng Hàn," Vẫn là đệ ấy đáng tin cậy, toa thuốc này nên để đệ ấy bốc dù sao nhân cơ hội này hỏi rõ vụ việc Mạc Long biết về chuyện ở kiếp trước mới được". Ý nghĩ vừa thoáng qua Bạch Hi Vân liền đưa một toa thuốc gì đó cho Mộng Hàn.
- Chắc đệ làm được chứ nhỉ.
Mộng Hàn nhận lấy toa thuốc, chăm chú đọc rồi tươi cười với Bạch Hi Vân và nhìn Đường Mạc Long yếu ớt đang nằm trên giường.
- Không vấn đề ạ.
Sau khi Mộng Hàn và hoàng thượng ra ngoài, Bạch Hi Vân liền quay sang nhìn Đường Mạc Long. Lúc này vô tình Đường Mạc Long quay sang nhìn Bạch Hi Vân thì gương mặt đang trắng bệch của Đường Mạc Long lại trở nên đỏ ửng lên vì lỡ chạm vào ánh mắt của nhau. Ở trong gian phòng rộng lớn mà yên tĩnh của Đường Mạc Long, có thể nghe được tiếng trái tim đang đập loạn nhịp của Bạch Hi Vân và Đường Mạc Long.
- Sao muội lại nhìn ta.
Đường Mạc Long ngại ngùng quay đi, gương mặt bây giờ vẫn đang đỏ ửng. Không khác gì Đường Mạc Long, Bạch Hi Vân cũng ngại ngùng quay đi, mặt cô cũng bắt đầu đỏ lên.
- Ta…Ta…
Không gian ở căn phòng bấy giờ đột nhiên trở nên tràn ngập không khí hồi hộp quanh Bạch Hi Vân và Đường Mạc Long. Bạch Hi Vân vì để phá vỡ cục diện như hiện tại cất tiếng nói:
- Ta đang châm cứu cho huynh, huynh đã mắc phải thương hàn.
Đường Mạc Long không giấu được dáng vẻ ngạc nhiên, không quan tâm đến tính trạng của bản thân liền sốt ruột nhìn Bạch Hi Vân nói.
- Ta mắc phải thương hàn sao. Hi Vân muội tránh xa ta ra đi là thương hàn đấy, rất dễ lây qua cho muội.
Bạch Hi Vân bỗng dưng khựng lại khi nghe những lời nói của Đường Mạc Long," Thế mà huynh ấy lại không quan tâm đến tình trạng sức khỏe của bản thân, mà quan tâm đến ta trước. Ayza thế mà ta lại nhẫn tâm bỏ lại huynh ấy khi tình trạng đang như ngàn cân treo sợi tóc, ta thật ác độc mà ". Nghĩ rồi cô lại cười lên, rồi búng nhẹ vào trán của Đường Mạc Long.
- Ngốc ạ, ta có y thuật cao siêu lắm đấy, huynh không cần lo cho ta đâu. Ngược lại là huynh đấy sao lại biết ta sẽ lấy Đường Thanh Hoa cơ chứ.
Nghe Bạch Hi Vân nhắc đến Đường Thanh Hoa thì Đường Mạc Long trở nên lại buồn bã. " Giấc mơ này có thể sẽ thành sự thật nhỉ, muội ấy từ nhỏ đã thích Đường Thanh Hoa hơn ta. Dù bây giờ muội ấy chú ý đến ta nhưng chắc gì sau này sẽ ở bên cạnh ta cơ chứ. Dù sao ta cũng chẳng có tư cách gì để có thể ở một vị trí trong tim của muội ấy chứ". Đường Mạc Long cười khổ, rồi trả lời câu hỏi của Bạch Hi Vân.
- Ta không hiểu sao ta cứ mơ thấy những giấc mơ kì lạ lắm. Lúc thì ta lại mơ thấy cảnh bị tra tấn dưới tay của Đường Thanh Hoa, ta bị dây xích khóa tay chân lại, không làm gì được hắn. Rồi ta lại mơ thấy muội đang cầu cứu ta trong một trận mưa lớn. Thấy cảnh muội thành thân với Đường Thanh Hoa mà bỏ ta lại một mình. Tuy biết đấy là mơ nhưng không hiểu sao trái tim của ta như bị vỡ ra thành từng mảnh, nó rất đau, rất rất đau.
Nghe những lời nói của Đường Mạc Long thì Bạch Hi Vân như chết lặng. " Đây đều là những chuyện ở kiếp trước ta và huynh ấy gặp phải mà. Tại sao huynh ấy lại mơ thấy nó cơ chứ, không lẽ ta vẫn không thấy đổi được thế cục ở kiếp trước sao. Không được ta nhất định sẽ không dẫm vào vết xe đổ của năm đó". Bạch Hi Vân đụng vào tay của Đường Mạc Long rồi nhẹ nhàng nói:
- Không cần lo nó sẽ không bao giờ xảy ra đâu. Yên tâm đi nhé.
- Hi Vân muội đang…
Bên ngoài nghe tiếng hét của Đường Mạc Long liền chạy vào, nhìn chằm chằm vào Bạch Hi Vân và Đường Mạc Long. Cùng một câu hỏi, cùng một biểu cảm, cùng một tư thế xông vào.
- Cái gì ai lấy ai cơ?.
Ánh mắt của Đường Mạc Long và Bạch Hi Vân tràn đầy xác khí nhìn những người vừa xông vào. Khí thế của họ làm ai ai cũng phải khiếp sợ, đ33
- Ra ngoài…
Hoàng đế bày ra dáng vẻ giận hờn, chỉ tay rồi đối đáp với Đường Mạc Long.
- Ấy ấy đệ thế mà đuổi ta à Mạc Long, dù sao mấy ngày này ta là người chăm sóc cho đệ đấy. Sao đệ lại nhẫn tâm thế chứ.
- Ta không nhắc lại.
Đường Mạc Long đen mặt giọng nói còn yếu nhưng mang đầy sát khí, làm cho hoàng đế và Mộng Hàn giật mình. Thấy Mộng Hàn cũng ở đây, ánh mắt Bạch Hi Vân nhìn thẳng vào Mộng Hàn " A Hàn sao đệ ấy lại ở đây, không phải ta giao cho đệ ấy trong nom Hi Lâm sao. Còn cái bộ dạng hấp tấp đấy là sao đây, chẳng ra dáng một thị vệ chút nào".
- A Hàn giải quyết xong hết rồi à.
Mộng Hàn liền lập tức chỉnh lại y phục rồi đứng nghiêm trang lại, tỏ ý tôn trọng Bạch Hi Vân rồi nghiêm túc trả lời:
- Nhiệm vụ tỷ giao sao ta có thể làm không xong cơ chứ.
Bạch Hi Vân dáng vẻ hài lòng nhìn Mộng Hàn," Vẫn là đệ ấy đáng tin cậy, toa thuốc này nên để đệ ấy bốc dù sao nhân cơ hội này hỏi rõ vụ việc Mạc Long biết về chuyện ở kiếp trước mới được". Ý nghĩ vừa thoáng qua Bạch Hi Vân liền đưa một toa thuốc gì đó cho Mộng Hàn.
- Chắc đệ làm được chứ nhỉ.
Mộng Hàn nhận lấy toa thuốc, chăm chú đọc rồi tươi cười với Bạch Hi Vân và nhìn Đường Mạc Long yếu ớt đang nằm trên giường.
- Không vấn đề ạ.
Sau khi Mộng Hàn và hoàng thượng ra ngoài, Bạch Hi Vân liền quay sang nhìn Đường Mạc Long. Lúc này vô tình Đường Mạc Long quay sang nhìn Bạch Hi Vân thì gương mặt đang trắng bệch của Đường Mạc Long lại trở nên đỏ ửng lên vì lỡ chạm vào ánh mắt của nhau. Ở trong gian phòng rộng lớn mà yên tĩnh của Đường Mạc Long, có thể nghe được tiếng trái tim đang đập loạn nhịp của Bạch Hi Vân và Đường Mạc Long.
- Sao muội lại nhìn ta.
Đường Mạc Long ngại ngùng quay đi, gương mặt bây giờ vẫn đang đỏ ửng. Không khác gì Đường Mạc Long, Bạch Hi Vân cũng ngại ngùng quay đi, mặt cô cũng bắt đầu đỏ lên.
- Ta…Ta…
Không gian ở căn phòng bấy giờ đột nhiên trở nên tràn ngập không khí hồi hộp quanh Bạch Hi Vân và Đường Mạc Long. Bạch Hi Vân vì để phá vỡ cục diện như hiện tại cất tiếng nói:
- Ta đang châm cứu cho huynh, huynh đã mắc phải thương hàn.
Đường Mạc Long không giấu được dáng vẻ ngạc nhiên, không quan tâm đến tính trạng của bản thân liền sốt ruột nhìn Bạch Hi Vân nói.
- Ta mắc phải thương hàn sao. Hi Vân muội tránh xa ta ra đi là thương hàn đấy, rất dễ lây qua cho muội.
Bạch Hi Vân bỗng dưng khựng lại khi nghe những lời nói của Đường Mạc Long," Thế mà huynh ấy lại không quan tâm đến tình trạng sức khỏe của bản thân, mà quan tâm đến ta trước. Ayza thế mà ta lại nhẫn tâm bỏ lại huynh ấy khi tình trạng đang như ngàn cân treo sợi tóc, ta thật ác độc mà ". Nghĩ rồi cô lại cười lên, rồi búng nhẹ vào trán của Đường Mạc Long.
- Ngốc ạ, ta có y thuật cao siêu lắm đấy, huynh không cần lo cho ta đâu. Ngược lại là huynh đấy sao lại biết ta sẽ lấy Đường Thanh Hoa cơ chứ.
Nghe Bạch Hi Vân nhắc đến Đường Thanh Hoa thì Đường Mạc Long trở nên lại buồn bã. " Giấc mơ này có thể sẽ thành sự thật nhỉ, muội ấy từ nhỏ đã thích Đường Thanh Hoa hơn ta. Dù bây giờ muội ấy chú ý đến ta nhưng chắc gì sau này sẽ ở bên cạnh ta cơ chứ. Dù sao ta cũng chẳng có tư cách gì để có thể ở một vị trí trong tim của muội ấy chứ". Đường Mạc Long cười khổ, rồi trả lời câu hỏi của Bạch Hi Vân.
- Ta không hiểu sao ta cứ mơ thấy những giấc mơ kì lạ lắm. Lúc thì ta lại mơ thấy cảnh bị tra tấn dưới tay của Đường Thanh Hoa, ta bị dây xích khóa tay chân lại, không làm gì được hắn. Rồi ta lại mơ thấy muội đang cầu cứu ta trong một trận mưa lớn. Thấy cảnh muội thành thân với Đường Thanh Hoa mà bỏ ta lại một mình. Tuy biết đấy là mơ nhưng không hiểu sao trái tim của ta như bị vỡ ra thành từng mảnh, nó rất đau, rất rất đau.
Nghe những lời nói của Đường Mạc Long thì Bạch Hi Vân như chết lặng. " Đây đều là những chuyện ở kiếp trước ta và huynh ấy gặp phải mà. Tại sao huynh ấy lại mơ thấy nó cơ chứ, không lẽ ta vẫn không thấy đổi được thế cục ở kiếp trước sao. Không được ta nhất định sẽ không dẫm vào vết xe đổ của năm đó". Bạch Hi Vân đụng vào tay của Đường Mạc Long rồi nhẹ nhàng nói:
- Không cần lo nó sẽ không bao giờ xảy ra đâu. Yên tâm đi nhé.
/55
|