Trong đêm đen, một luồng gió thổi lên, không có một bóng người nào lướt qua bầu trời đểm cả, ít nhất thì ở trong mắt của những người ở trên đảo thì chẳng có dị dạng nào cả. Tại nơi kín nhất ở khu nhà của đảo chủ, nói chính xác hơn thì ở trong một căn phòng ở hậu viện bỗng nhiên có hai người vừa xuất hiện. Một là Lưu Sâm, lúc này đang đảo ánh mắt đầy ngờ vực nhìn khắp căn phòng này; còn người thứ hai chính là Khắc Mã. Trên mặt nàng cũng đỏ ửng cả lên, chỉ là không biết lý do tại sao mà thôi.
Bốn vách tường trắng, đồ trang trí thanh nhã, rèm cửa sổ cũng rất thanh nhã. Trong phòng có một chiếc giường nhỏ, và trên đó lại có chiếc chăn đơn thơm ngát. Trên chiếc áo gối có hình thêu chú chim nhỏ với chỉ màu hồng. Ngoài ra, còn có một chiếc bàn nhỏ, và trên bàn lại có một bình hoa với nét vẽ rất đặc biệt. Trong bình còn có cắm một loại hoa trắng nõn rất xinh. Hoa vô danh, mà mùi thơm cũng vô danh giống vậy!
- Đây là....phòng của ngươi?
Lưu Sâm buông tay ra, Khắc Mã đứng xuống bên cạnh hắn mà không dám nhìn hắn.
- Đây là căn phòng....yên tĩnh nhất!
Khắc Mã cúi đầu nói:
- Ta vừa thu dọn qua, nên nó cũng....khá sạch sẽ!
- Được rồi!
Lưu Sâm ngồi xuống. Tuy rằng hương khí ở trong phòng có vài phần không được tự nhiên, nhưng kẻ làm đại sự thì đều không câu nệ tiểu tiết. Có lẽ cũng chính vì không có ai sẽ nghĩ rằng một tên sát thủ siêu cấp như hắn lại núp ở trong phòng một nữ hài thế này, vậy thì sẽ càng dễ cho hắn ẩn núp hơn.
Khắc Mã nhẹ giọng thốt:
- Ngươi hãy ngồi đây một chút, để ta đi chuẩn bị cho ngươi một ít thức ăn....
Nói xong, nàng nhẹ nhàng mở cửa phòng, nhưng ngay lúc đó, Lưu Sâm nghe được tiếng hô hấp của nàng hầu như bị dừng lại.
- Tỷ tỷ!
Một thanh âm trong trẻo vang lên:
- Muội đang muốn đến tìm tỷ đây. Ở bên ngoài quảng trường rất náo nhiệt!
- Tỷ....tỷ không đi. Muội đi chơi đi!
Thanh âm của Khắc Mã có phần hơi bình tĩnh hơn một chút.
- Được rồi!
Nữ hài kia mau mắn đáp lại, nhưng sau đó lại đổi sang đề tài mới:
- Ủa, hắn....hắn đâu rồi?
Tuy chỉ cách một cánh cửa, nhưng Lưu Sâm vẫn hình dung ra được một hình ảnh sống động ở bên ngoài: Bên cạnh vườn hoa, hai nữ hài đang đứng đối thoại với nhau, một người thì đang cố trấn tĩnh, còn một tiểu cô nương khác thì đang quan sát khắp nơi, dáng vẻ rất hoạt bát....
- Hắn? Muội nói....thiếu chủ à?
Khắc Mã nói:
- Hắn đi rồi!
- Đi?
Tiểu cô nương ngạc nhiên kêu lên:
- Sao lại đi ngay trong đêm như thế chứ?
- Lúc nãy hắn đã đuổi theo đám tàn sư của Thánh Cảnh ra ngoài khơi để tiêu diệt hết!
Trong thanh âm của Khắc Mã tràn ngập sự tự hào và khích động:
- Muội không biết đâu, bọn chúng có đến gần một trăm tên, tất cả đều bị giết hết, một tên cũng không thoát được!
- A!
Tiểu cô nương hốt hoảng kêu lên:
- Muội đi báo với gia gia!
Vừa dứt lời, cô bé chạy đi mất dạng.
Lưu Sâm hơi nhếch miệng cười. Tin tức này đúng là đã bị thổi phồng lên rồi. Buổi tiệc mừng thắng lợi đêm nay mình không đi được, vậy để cho tin tức đó đại diện mình mà tới đó. Chỉ cần nghe được tin này, dám bảo đảm mọi người sẽ uống thêm vài chén rượu nữa cho xem!
Quả nhiên không lâu sau đó, không khí ở bên ngoài như bùng nổ thật lớn, nó gần như làm cho toàn bộ hòn đảo Cơ Nhĩ Tư bị rung động luôn vậy. Lưu Sâm vốn rất thích náo nhiệt, dù hắn không thể xuất đầu lộ diện, nhưng hắn cũng thích ẩn ở trong bóng tối để cảm thụ bầu không khí cuồng hoang của mọi người; nhưng hôm nay hắn lại không thể làm vậy, bởi vì hắn không thể mạo hiểm được. Người giỏi thuật ẩn núp thì cũng rất giỏi phát hiện kẻ khác ẩn núp. Dù cho công lực của hắn cao tới đâu đi nữa thì cũng sẽ khiến cho đám sát thủ trời sinh kia sẽ cảnh giác. Trừ phi hắn ở trong không gian của mình thì mới có thể tránh được sự cảm ứng của bọn chúng mà thôi!
Ít nhất cũng phải kiên trì thêm ba ngày nữa. Sau ba ngày đó, hòn đảo này có được thật sự sự an toàn hay không thì mới có thể biết chắc được.
Nửa giờ sau, cửa phòng khe khẽ mở ra, trước tiên là một đôi tay được thò vào, trên đôi tay đó còn có một cái mâm, và trên mâm có rượu, có thức ăn, và có cả thủy quả. Người này chính là Khắc Mã rồi!
Khắc Mã vừa thò đầu vào, thần tình của nàng có đôi chút khẩn trương, nhưng khi vừa tiếp xúc với khuôn mặt tươi cười của Lưu Sâm thì nàng lại đỏ mặt lên, đồng thời cũng nở một nụ cười ngượng ngùng đáp lại hắn.
Khắc Mã bước hẳn vào phòng, sau đó đóng chặt cửa lại, rồi còn cẩn thận buông rèm cửa xuống luôn.
- Hãy uống chút rượu nhé!
Khắc Mã nhẹ giọng thốt:
- Đây là....rượu mà gia gia ta thích nhất. Còn thức ăn này....thức ăn này là do ta tự nấu đấy, ngươi thử xem!
Lưu Sâm nhấp một ngụm rượu rồi khen:
- Rượu không tệ! Mà thức ăn cũng rất thơm. Tay nghề khá lắm!
- Nhưng nó không có mùi thịt nướng thơm như ngươi đã nướng!
Khắc Mã cũng ngồi xuống, rồi nói tiếp:
- Ta có thể mời ngươi một chén không?
Lưu Sâm nâng chén lên:
- Vì Cơ Nhĩ Tư, cạn!
Vì Cơ Nhĩ Tư ư? Vì sự khổ nạn của Cơ Nhĩ Tư hay là vì nỗi cuồng hoang của Cơ Nhĩ Tư hôm nay? Khắc Mã bỗng nhiên cảm thấy rượu ở trong chén lại trầm trọng như vậy, phảng phất như là toàn bộ hương tình của nàng vậy. Sau khi uống xong một hớp, vành mắt của nàng cũng đã đỏ hoe lên.
Có người uống nhiều rượu thì mặt sẽ đỏ, có người uống rượu xong thì sẽ cười lớn, có người uống nhiều rồi sẽ rơi lệ. Nàng chính là đang rơi lệ!
Chẳng lẽ bởi vì uống nhiều rồi sao?
- Còn uống được nữa không?
Lưu Sâm nâng chén lên. Chén này cũng không lớn, nó là loại chén dùng để uống từ từ, thưởng thức từ từ.
- Tửu lượng của ta rất kém!
Khắc Mã lặng lẽ lau nước mắt, rồi nhoẻn cười nói:
- Nhưng có một chén mà ta không thể không uống!
Lưu Sâm dừng tay lại. Hắn đang chờ!
- Chén vừa rồi là vì Cơ Nhĩ Tư!
Khắc Mã nâng chén lên rồi nói tiếp:
- Còn chén này thì là.....vì ngươi!
Vì hắn? Lưu Sâm có phần không hiểu! Chuyện cũ quá phức tạp, khúc mắc giữa hắn và nàng cũng quá nhiều. Chỉ mới đây thôi, ngay sau khi hắn giết mấy tên tàn dư sau cùng của Thánh Cảnh, nàng vẫn hiểu lầm hắn. Những chuyện cũ đã trở nên một mớ bòng bong, nếu muốn gỡ thì cũng không thể gỡ nổi. Chẳng lẽ tất cả đều được dồn vào một chén này thôi ư?
Tất nhiên, lại còn có ở trong ánh mắt nhu hòa của nàng nữa!
Hai người khẽ cụng ly, sau đó một hơi cạn sạch!
- Khắc Mã, ngươi đừng gọi ta là nhị công tử nữa, và cũng đừng gọi là thiếu chủ nốt.
Lưu Sâm lên tiếng:
- Ngươi cứ gọi thẳng tên ta là được rồi, A Khắc Lưu Tư!
- Ừm!
Khắc Mã đặt chén xuống, rồi nói:
- Bây giờ ngươi cứ một mình thưởng thức tiếp, ta....ta ở bên cạnh bồi tiếp ngươi!
Thần thái của nàng đã thay đổi. Có lẽ vì cách xưng hô đã thay đổi, nên thái độ cũng thay đổi theo. Thiếu chủ là đại diện cho Phong Thần đảo, và nhị công tử cũng vậy. Nhưng kể từ lúc này trở đi, hàm nghĩa ở đằng sau hai danh từ đó chẳng còn quan trọng nữa. Hắn chỉ là A Khắc Lưu Tư, còn lại tất cả những thứ khác đều không quan trọng nữa. Đây là điều mà Lưu Sâm muốn nói cho nàng biết, và đó cũng chính là việc mà nàng đã tận lực muốn thay đổi.
Lưu Sâm mỉm cười nói:
- Được rồi, ngươi đi nghỉ trước đi! Ta cũng ngủ theo!
Lưu Sâm khẽ liếc qua chiếc giường nhỏ, sau đó ngượng ngùng nói:
- Ngủ trên chiếc giường thơm đó, không biết có ngủ được hay không nữa đấy chứ!
Khắc Mã đỏ mặt, nói:
- Ngươi....ngươi thử xem!
Vừa nói, nàng vừa bước đến bên cạnh giường.
Lưu Sâm cũng đứng lên, nhưng một lúc lâu sau vẫn không hề nhích tới nửa bước.
Khắc Mã ngạc nhiên nhìn hắn, rồi hỏi:
- Ngươi muốn uống nước à?
Chẳng lẽ hắn không biết ngủ là phải nằm trên giường sao? Chẳng lẽ ngủ là phải đứng nhìn cái giường thôi sao?
Lưu Sâm gãi gãi, đầu:
- Ta có thói quen ngủ một mình!
Hai chữ "một mình" của hắn được thốt ra một cách chắc nịch.
Khắc Mã nghe vậy thì thoáng đỏ mặt, nàng quay người đi rồi nói:
- Ngươi ngủ đi, để ta đi dọn dẹp một lát đã!
Giường rất ấm, lại rất êm. Vừa đặt lưng xuống, Lưu Sâm liền có cảm thấy rất buồn ngủ. Chẳng lẽ trước đây mình vẫn bị thiếu ngủ hay sao? Chẳng lẽ ngủ phải chọn giường chiếu hay sao? Hắn vẫn có thể ngủ ở hoang sơn dã lãnh, nhưng có phải những lần như thế đều là tự cưỡng chế các khí quan trên cơ thể tiến vào trạng thái nghỉ ngơi hay không?
Những thanh âm vang lên ở trong phòng rất nhỏ. Quả nhiên là Khắc Mã đang dọn dẹp đồ đạc. Không biết trải qua bao lâu, Lưu Sâm bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc. Lúc này Khắc Mã đang đứng bên cạnh cửa sổ cũng quay đầu lại, tay nàng đang kéo màn cửa sổ. Có lẽ tiếng kéo rèm đã đánh thức hắn cũng nên.
Vừa thấy hắn mở mắt, Khắc Mã vội nói:
- Ngươi cứ ngủ tiếp đi.....không có gì đâu!
Lưu Sâm cười khổ hỏi:
- Khắc Mã, sao ngươi vẫn chưa đi nghỉ?
- Ta....
Khắc Mã ấp úng nói:
- Vẫn còn sớm mà....
- Chẳng lẽ ngươi lo ta ngủ không được, nên muốn ru ta ngủ ư?
Cử động của nàng trông rất giống một vị từ mẫu chăm sóc cho một đứa bé ba tháng tuổi vậy.
Khắc Mã nghe vậy thì chợt phì cười. Nụ cười đó của nàng rất giống cành hoa lan bỗng nhiên nở rộ ngay giữa đêm. Bầu không khí trong phòng cũng trở nên bớt căng thẳng hẳn ra. Có lẽ đó là nhờ Lưu Sâm đã tạo nên vậy.
Khắc Mã cười hỏi:
- Ngươi thật muốn ta hát ru à?
Lưu Sâm mỉm cười đầy ngọt ngào. Thế rồi hắn lại một lần nữa chìm vào mộng đẹp, mãi cho đến bình minh mới thức dậy. Lúc này hắn lại ngây người ra, thì ra Khắc Mã đang ngồi gục trên bàn mà ngủ, ngủ rất say sưa.
Khi hắn vừa ngồi dậy thì Khắc Mã cũng chợt mở mắt, nàng cười gượng hỏi:
- Là ta....đã đánh thức ngươi phải không?
Lưu Sâm nhìn nàng thật lâu. Chỉ thấy đôi mắt của nàng hơi đỏ. Sau đó, nét chăm chú ở trong mắt hắn dần biến mất, thay vào đó là nét ngượng ngùng và dè dặt.
Khắc Mã đứng dậy rồi đi thẳng ra cửa, đồng thời lên tiếng:
- Để ta đi chuẩn bị điểm tâm cho ngươi!
- Chờ một chút!
Lưu Sâm lên tiếng:
- Xin lỗi, ta đã thiếu chu đáo! Từ giờ trở đi, ta sẽ tìm một nơi khác để giám thị toàn bộ Cơ Nhĩ Tư mà vẫn không để cho ai phát giác!
Trong nháy mắt, hắn đã hiểu ra nguyên nhân tại sao nàng đã ngủ bên cạnh bàn suốt cả đêm, và nguyên nhân đó chính là lỗ thủng nhỏ ở trong kế sách của hắn.
Ẩn núp ở trong phòng của Khắc Mã tất nhiên là rất lý tưởng, bởi lẽ toàn thể người trên đảo đều biết rõ Khắc Mã rất thống hận A Khắc Lưu Tư, và tất nhiên nàng không thể giữ hắn ở lại qua đêm ở trong phòng mình được. Đám sát thủ kia sẽ dùng thị giác để nhìn vấn đề. Tập quán của chúng là ẩn núp ở dưới đất, bọng cây, bụi cỏ, sơn động, vv....nhưng chúng cũng sẽ không ngờ rằng hắn sẽ núp ở trong phòng nữ nhân. Ở trong từ điển của chúng, phường sắc lang cũng giống như những người nhu nhược vậy, dù cho A Khắc Lưu Tư có là trường hợp đặc biệt thì người trên đảo cũng phải đưa hắn đi núp ở những nơi không có nữ nhân thì mới đúng, chỉ có như vậy thì hắn mới không thể động lòng dâm dục được. Tuy điều đó có phần tàn nhẫn, nhưng tàn nhẫn cũng là phong phạm của cao thủ vậy!
Nhưng trốn trong phòng của Khắc Mã cũng có một khuyết điểm, và khuyết điểm đó chính là: bản thân nàng phải làm sao? Nếu như nàng đến nơi khác để ngủ, vậy thì chẳng khác nào nói với người ta là trong phòng nàng đang có người ư?
Bốn vách tường trắng, đồ trang trí thanh nhã, rèm cửa sổ cũng rất thanh nhã. Trong phòng có một chiếc giường nhỏ, và trên đó lại có chiếc chăn đơn thơm ngát. Trên chiếc áo gối có hình thêu chú chim nhỏ với chỉ màu hồng. Ngoài ra, còn có một chiếc bàn nhỏ, và trên bàn lại có một bình hoa với nét vẽ rất đặc biệt. Trong bình còn có cắm một loại hoa trắng nõn rất xinh. Hoa vô danh, mà mùi thơm cũng vô danh giống vậy!
- Đây là....phòng của ngươi?
Lưu Sâm buông tay ra, Khắc Mã đứng xuống bên cạnh hắn mà không dám nhìn hắn.
- Đây là căn phòng....yên tĩnh nhất!
Khắc Mã cúi đầu nói:
- Ta vừa thu dọn qua, nên nó cũng....khá sạch sẽ!
- Được rồi!
Lưu Sâm ngồi xuống. Tuy rằng hương khí ở trong phòng có vài phần không được tự nhiên, nhưng kẻ làm đại sự thì đều không câu nệ tiểu tiết. Có lẽ cũng chính vì không có ai sẽ nghĩ rằng một tên sát thủ siêu cấp như hắn lại núp ở trong phòng một nữ hài thế này, vậy thì sẽ càng dễ cho hắn ẩn núp hơn.
Khắc Mã nhẹ giọng thốt:
- Ngươi hãy ngồi đây một chút, để ta đi chuẩn bị cho ngươi một ít thức ăn....
Nói xong, nàng nhẹ nhàng mở cửa phòng, nhưng ngay lúc đó, Lưu Sâm nghe được tiếng hô hấp của nàng hầu như bị dừng lại.
- Tỷ tỷ!
Một thanh âm trong trẻo vang lên:
- Muội đang muốn đến tìm tỷ đây. Ở bên ngoài quảng trường rất náo nhiệt!
- Tỷ....tỷ không đi. Muội đi chơi đi!
Thanh âm của Khắc Mã có phần hơi bình tĩnh hơn một chút.
- Được rồi!
Nữ hài kia mau mắn đáp lại, nhưng sau đó lại đổi sang đề tài mới:
- Ủa, hắn....hắn đâu rồi?
Tuy chỉ cách một cánh cửa, nhưng Lưu Sâm vẫn hình dung ra được một hình ảnh sống động ở bên ngoài: Bên cạnh vườn hoa, hai nữ hài đang đứng đối thoại với nhau, một người thì đang cố trấn tĩnh, còn một tiểu cô nương khác thì đang quan sát khắp nơi, dáng vẻ rất hoạt bát....
- Hắn? Muội nói....thiếu chủ à?
Khắc Mã nói:
- Hắn đi rồi!
- Đi?
Tiểu cô nương ngạc nhiên kêu lên:
- Sao lại đi ngay trong đêm như thế chứ?
- Lúc nãy hắn đã đuổi theo đám tàn sư của Thánh Cảnh ra ngoài khơi để tiêu diệt hết!
Trong thanh âm của Khắc Mã tràn ngập sự tự hào và khích động:
- Muội không biết đâu, bọn chúng có đến gần một trăm tên, tất cả đều bị giết hết, một tên cũng không thoát được!
- A!
Tiểu cô nương hốt hoảng kêu lên:
- Muội đi báo với gia gia!
Vừa dứt lời, cô bé chạy đi mất dạng.
Lưu Sâm hơi nhếch miệng cười. Tin tức này đúng là đã bị thổi phồng lên rồi. Buổi tiệc mừng thắng lợi đêm nay mình không đi được, vậy để cho tin tức đó đại diện mình mà tới đó. Chỉ cần nghe được tin này, dám bảo đảm mọi người sẽ uống thêm vài chén rượu nữa cho xem!
Quả nhiên không lâu sau đó, không khí ở bên ngoài như bùng nổ thật lớn, nó gần như làm cho toàn bộ hòn đảo Cơ Nhĩ Tư bị rung động luôn vậy. Lưu Sâm vốn rất thích náo nhiệt, dù hắn không thể xuất đầu lộ diện, nhưng hắn cũng thích ẩn ở trong bóng tối để cảm thụ bầu không khí cuồng hoang của mọi người; nhưng hôm nay hắn lại không thể làm vậy, bởi vì hắn không thể mạo hiểm được. Người giỏi thuật ẩn núp thì cũng rất giỏi phát hiện kẻ khác ẩn núp. Dù cho công lực của hắn cao tới đâu đi nữa thì cũng sẽ khiến cho đám sát thủ trời sinh kia sẽ cảnh giác. Trừ phi hắn ở trong không gian của mình thì mới có thể tránh được sự cảm ứng của bọn chúng mà thôi!
Ít nhất cũng phải kiên trì thêm ba ngày nữa. Sau ba ngày đó, hòn đảo này có được thật sự sự an toàn hay không thì mới có thể biết chắc được.
Nửa giờ sau, cửa phòng khe khẽ mở ra, trước tiên là một đôi tay được thò vào, trên đôi tay đó còn có một cái mâm, và trên mâm có rượu, có thức ăn, và có cả thủy quả. Người này chính là Khắc Mã rồi!
Khắc Mã vừa thò đầu vào, thần tình của nàng có đôi chút khẩn trương, nhưng khi vừa tiếp xúc với khuôn mặt tươi cười của Lưu Sâm thì nàng lại đỏ mặt lên, đồng thời cũng nở một nụ cười ngượng ngùng đáp lại hắn.
Khắc Mã bước hẳn vào phòng, sau đó đóng chặt cửa lại, rồi còn cẩn thận buông rèm cửa xuống luôn.
- Hãy uống chút rượu nhé!
Khắc Mã nhẹ giọng thốt:
- Đây là....rượu mà gia gia ta thích nhất. Còn thức ăn này....thức ăn này là do ta tự nấu đấy, ngươi thử xem!
Lưu Sâm nhấp một ngụm rượu rồi khen:
- Rượu không tệ! Mà thức ăn cũng rất thơm. Tay nghề khá lắm!
- Nhưng nó không có mùi thịt nướng thơm như ngươi đã nướng!
Khắc Mã cũng ngồi xuống, rồi nói tiếp:
- Ta có thể mời ngươi một chén không?
Lưu Sâm nâng chén lên:
- Vì Cơ Nhĩ Tư, cạn!
Vì Cơ Nhĩ Tư ư? Vì sự khổ nạn của Cơ Nhĩ Tư hay là vì nỗi cuồng hoang của Cơ Nhĩ Tư hôm nay? Khắc Mã bỗng nhiên cảm thấy rượu ở trong chén lại trầm trọng như vậy, phảng phất như là toàn bộ hương tình của nàng vậy. Sau khi uống xong một hớp, vành mắt của nàng cũng đã đỏ hoe lên.
Có người uống nhiều rượu thì mặt sẽ đỏ, có người uống rượu xong thì sẽ cười lớn, có người uống nhiều rồi sẽ rơi lệ. Nàng chính là đang rơi lệ!
Chẳng lẽ bởi vì uống nhiều rồi sao?
- Còn uống được nữa không?
Lưu Sâm nâng chén lên. Chén này cũng không lớn, nó là loại chén dùng để uống từ từ, thưởng thức từ từ.
- Tửu lượng của ta rất kém!
Khắc Mã lặng lẽ lau nước mắt, rồi nhoẻn cười nói:
- Nhưng có một chén mà ta không thể không uống!
Lưu Sâm dừng tay lại. Hắn đang chờ!
- Chén vừa rồi là vì Cơ Nhĩ Tư!
Khắc Mã nâng chén lên rồi nói tiếp:
- Còn chén này thì là.....vì ngươi!
Vì hắn? Lưu Sâm có phần không hiểu! Chuyện cũ quá phức tạp, khúc mắc giữa hắn và nàng cũng quá nhiều. Chỉ mới đây thôi, ngay sau khi hắn giết mấy tên tàn dư sau cùng của Thánh Cảnh, nàng vẫn hiểu lầm hắn. Những chuyện cũ đã trở nên một mớ bòng bong, nếu muốn gỡ thì cũng không thể gỡ nổi. Chẳng lẽ tất cả đều được dồn vào một chén này thôi ư?
Tất nhiên, lại còn có ở trong ánh mắt nhu hòa của nàng nữa!
Hai người khẽ cụng ly, sau đó một hơi cạn sạch!
- Khắc Mã, ngươi đừng gọi ta là nhị công tử nữa, và cũng đừng gọi là thiếu chủ nốt.
Lưu Sâm lên tiếng:
- Ngươi cứ gọi thẳng tên ta là được rồi, A Khắc Lưu Tư!
- Ừm!
Khắc Mã đặt chén xuống, rồi nói:
- Bây giờ ngươi cứ một mình thưởng thức tiếp, ta....ta ở bên cạnh bồi tiếp ngươi!
Thần thái của nàng đã thay đổi. Có lẽ vì cách xưng hô đã thay đổi, nên thái độ cũng thay đổi theo. Thiếu chủ là đại diện cho Phong Thần đảo, và nhị công tử cũng vậy. Nhưng kể từ lúc này trở đi, hàm nghĩa ở đằng sau hai danh từ đó chẳng còn quan trọng nữa. Hắn chỉ là A Khắc Lưu Tư, còn lại tất cả những thứ khác đều không quan trọng nữa. Đây là điều mà Lưu Sâm muốn nói cho nàng biết, và đó cũng chính là việc mà nàng đã tận lực muốn thay đổi.
Lưu Sâm mỉm cười nói:
- Được rồi, ngươi đi nghỉ trước đi! Ta cũng ngủ theo!
Lưu Sâm khẽ liếc qua chiếc giường nhỏ, sau đó ngượng ngùng nói:
- Ngủ trên chiếc giường thơm đó, không biết có ngủ được hay không nữa đấy chứ!
Khắc Mã đỏ mặt, nói:
- Ngươi....ngươi thử xem!
Vừa nói, nàng vừa bước đến bên cạnh giường.
Lưu Sâm cũng đứng lên, nhưng một lúc lâu sau vẫn không hề nhích tới nửa bước.
Khắc Mã ngạc nhiên nhìn hắn, rồi hỏi:
- Ngươi muốn uống nước à?
Chẳng lẽ hắn không biết ngủ là phải nằm trên giường sao? Chẳng lẽ ngủ là phải đứng nhìn cái giường thôi sao?
Lưu Sâm gãi gãi, đầu:
- Ta có thói quen ngủ một mình!
Hai chữ "một mình" của hắn được thốt ra một cách chắc nịch.
Khắc Mã nghe vậy thì thoáng đỏ mặt, nàng quay người đi rồi nói:
- Ngươi ngủ đi, để ta đi dọn dẹp một lát đã!
Giường rất ấm, lại rất êm. Vừa đặt lưng xuống, Lưu Sâm liền có cảm thấy rất buồn ngủ. Chẳng lẽ trước đây mình vẫn bị thiếu ngủ hay sao? Chẳng lẽ ngủ phải chọn giường chiếu hay sao? Hắn vẫn có thể ngủ ở hoang sơn dã lãnh, nhưng có phải những lần như thế đều là tự cưỡng chế các khí quan trên cơ thể tiến vào trạng thái nghỉ ngơi hay không?
Những thanh âm vang lên ở trong phòng rất nhỏ. Quả nhiên là Khắc Mã đang dọn dẹp đồ đạc. Không biết trải qua bao lâu, Lưu Sâm bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc. Lúc này Khắc Mã đang đứng bên cạnh cửa sổ cũng quay đầu lại, tay nàng đang kéo màn cửa sổ. Có lẽ tiếng kéo rèm đã đánh thức hắn cũng nên.
Vừa thấy hắn mở mắt, Khắc Mã vội nói:
- Ngươi cứ ngủ tiếp đi.....không có gì đâu!
Lưu Sâm cười khổ hỏi:
- Khắc Mã, sao ngươi vẫn chưa đi nghỉ?
- Ta....
Khắc Mã ấp úng nói:
- Vẫn còn sớm mà....
- Chẳng lẽ ngươi lo ta ngủ không được, nên muốn ru ta ngủ ư?
Cử động của nàng trông rất giống một vị từ mẫu chăm sóc cho một đứa bé ba tháng tuổi vậy.
Khắc Mã nghe vậy thì chợt phì cười. Nụ cười đó của nàng rất giống cành hoa lan bỗng nhiên nở rộ ngay giữa đêm. Bầu không khí trong phòng cũng trở nên bớt căng thẳng hẳn ra. Có lẽ đó là nhờ Lưu Sâm đã tạo nên vậy.
Khắc Mã cười hỏi:
- Ngươi thật muốn ta hát ru à?
Lưu Sâm mỉm cười đầy ngọt ngào. Thế rồi hắn lại một lần nữa chìm vào mộng đẹp, mãi cho đến bình minh mới thức dậy. Lúc này hắn lại ngây người ra, thì ra Khắc Mã đang ngồi gục trên bàn mà ngủ, ngủ rất say sưa.
Khi hắn vừa ngồi dậy thì Khắc Mã cũng chợt mở mắt, nàng cười gượng hỏi:
- Là ta....đã đánh thức ngươi phải không?
Lưu Sâm nhìn nàng thật lâu. Chỉ thấy đôi mắt của nàng hơi đỏ. Sau đó, nét chăm chú ở trong mắt hắn dần biến mất, thay vào đó là nét ngượng ngùng và dè dặt.
Khắc Mã đứng dậy rồi đi thẳng ra cửa, đồng thời lên tiếng:
- Để ta đi chuẩn bị điểm tâm cho ngươi!
- Chờ một chút!
Lưu Sâm lên tiếng:
- Xin lỗi, ta đã thiếu chu đáo! Từ giờ trở đi, ta sẽ tìm một nơi khác để giám thị toàn bộ Cơ Nhĩ Tư mà vẫn không để cho ai phát giác!
Trong nháy mắt, hắn đã hiểu ra nguyên nhân tại sao nàng đã ngủ bên cạnh bàn suốt cả đêm, và nguyên nhân đó chính là lỗ thủng nhỏ ở trong kế sách của hắn.
Ẩn núp ở trong phòng của Khắc Mã tất nhiên là rất lý tưởng, bởi lẽ toàn thể người trên đảo đều biết rõ Khắc Mã rất thống hận A Khắc Lưu Tư, và tất nhiên nàng không thể giữ hắn ở lại qua đêm ở trong phòng mình được. Đám sát thủ kia sẽ dùng thị giác để nhìn vấn đề. Tập quán của chúng là ẩn núp ở dưới đất, bọng cây, bụi cỏ, sơn động, vv....nhưng chúng cũng sẽ không ngờ rằng hắn sẽ núp ở trong phòng nữ nhân. Ở trong từ điển của chúng, phường sắc lang cũng giống như những người nhu nhược vậy, dù cho A Khắc Lưu Tư có là trường hợp đặc biệt thì người trên đảo cũng phải đưa hắn đi núp ở những nơi không có nữ nhân thì mới đúng, chỉ có như vậy thì hắn mới không thể động lòng dâm dục được. Tuy điều đó có phần tàn nhẫn, nhưng tàn nhẫn cũng là phong phạm của cao thủ vậy!
Nhưng trốn trong phòng của Khắc Mã cũng có một khuyết điểm, và khuyết điểm đó chính là: bản thân nàng phải làm sao? Nếu như nàng đến nơi khác để ngủ, vậy thì chẳng khác nào nói với người ta là trong phòng nàng đang có người ư?
/419
|