- Từ từ mà vào!
Có tiếng kêu truyền đến:
- Các ngươi gấp, nhưng bọn gia gia thì không gấp. Cả một đêm chưa ngủ, trời vừa sáng mà đám lưu dân các ngươi đã tới hỏi thăm rồi....ngươi....ngươi....và ngươi nữa...mau xếp lại, kiểm tra hành lý!
Rồi tiếng quát đó nhỏ dần.
Lưu dân? Là lưu dân của Tây Bắc ư?
Lưu Sâm bước lên một bước, chợt có người lên tiếng:
- Chúng tôi đều là thường dân cả, hành lý chỉ có vài món, cảm phiền đại gia thông cảm cho qua, chúng tôi đói muốn chết rồi đây....
Một giọng nói khác tử phía cửa thành vang lên:
- Thành chủ đã có lệnh, có thể tiếp thu lưu dân, nhưng vì bảo vệ an toàn cho bổn thành, chúng ta không thể để gian tế của Ma Cảnh lọt vào thành. Tất cả đều là nghĩ cho mọi người thôi....
Một lão giả bước ra, nói:
- Mọi người đã nghe vị đại gia này rồi đó, nếu như tặc tử của Ma Cảnh nhân cơ hội này mà lẫn vào Lạc Nhật thành, vậy chẳng lẽ chúng ta chạy nạn từ ngàn dặm lại thành uổng phí hay sao
Đám đông nghe vậy thì liền im lặng ngay, rồi họ cũng từ từ trở nên trật tự hơn. Từ những lời đối thoại của bọn họ, Lưu Sâm đã thu được mấy tin tức. Những người này đều là bách tính của Cổ Lô Hồ thành, còn Cổ Lô Hồ thành cách Xích Dương thành tới hai trăm dặm, mà Xích Dương thành thì đã sớm rơi vào tay người của Ma Cảnh, toàn thành đã bị giết sạch. Chính vì lo sợ sẽ bị lọt vào độc thủ của Ma Cảnh, do đó dân chúng ở những vùng xung quanh đã bỏ chạy sạch trong một đêm. Họ chạy suốt mấy trăm dặm và cũng vừa mới đến được Lạc Nhật thành.
Hàng ngũ còn đang tiếp tục kéo dài, những người sau mới tới dường như vô cùng vô tận, và tất cả đều là thường dân. Rốt cuộc Lưu Sâm cũng không dằn nổi lòng hiếu kỳ mà kéo một lão giả sang một bên rồi hỏi:
- Dám hỏi lão tiên sinh, tại sao những kẻ chạy nạn đều là bách tính bình thường, còn các ma pháp sư và kiếm sư đâu? Bọn họ không có tổ chức kháng cự lại người của Ma Cảnh sao?
Một câu nói của hắn vừa thốt ra, lập tức kích khởi cơn sóng cuồng nộ khó mà tưởng tượng nổi. Toàn thể đám đông chợt vang lên những tiếng chửi rủa ầm ĩ, trong đó có mắng nhiếc, có tán dương, có cảm khái, vv....nói chung, từ những lời phê bình của đám đông, hắn đã biết được số phận của các kiếm sư và ma pháp sư của vùng Tây Bắc. Trong chuyến nam hạ lần này của Ma Cảnh, tuy nhân số không đông lắm, chẳng qua chỉ có vài ngàn người (tin này có xác thật hay không thì còn phải chờ tham khảo thêm, bởi vì tuy số đông đều có quan điểm này, nhưng vẫn có những ý kiến phản đối. Mà số người phản đối cũng đạt tới vài trăm), nhưng chúng có hai phương thức để đổi xử với ma pháp sư và kiếm sư tại những nơi chúng đến: đầu hàng thì được xung làm lính hầu của Ma Cảnh, còn không đầu hàng thì giết chết không tha. Do đó, trong số dân chạy nạn lại có rất ít kiếm sư và ma pháp sư.
Tin tức này khiến cho Lưu Sâm cảm thấy rất thú vị, bởi vì hắn đã nghe qua rất nhiều về khái niệm "đại quân". Trong tưởng tượng của hắn, nếu muốn khiêu chiến với đại lục thì ít nhất cũng phải có số lượng ít nhất là mười vạn thì mới cho là "đại quân", chứ nếu chỉ có vài ngàn người mà cũng muốn khiêu chiến với đại lục hay sao? Nhưng qua những thông tin mà hắn lượm lặt được, ý nghĩ của hắn đã bị dao động, bởi vì nếu kẻ địch thật sự áp dụng chính sách dụ dỗ như vậy thì chắc chúng sẽ có khả năng thành công lắm. Con số mấy ngàn người là rất nhỏ bé đối với đại lục, nhưng chỉ cần thân thủ của bọn chúng đủ cao, vậy thì chúng sẽ có khả năng mở rộng đội ngũ lắm; bởi lẽ người sợ chết vốn rất đông.
Lại bước thêm vài "bước nhảy" nữa, lúc này Lưu Sâm đã đến gần Thác Mạc Tư thành. Nhìn tường thành màu xám tro trong không gian cùng với đại địa mênh mông bên ngoài, Lưu Sâm đang tìm kiếm chỗ ngừng chân. Đột nhiên có vài con bạch lộc lao vút qua, điều đó đã thu hút sự chú ý của Lưu Sâm. Những người cưỡi trên lưng mấy con bạch lộc kia chắc có lẽ là kiếm sư hoặc ma pháp sư gì đó. Có lẽ đây là một tiểu đội chỉ có sáu, bảy người, mà mục tiêu của họ đang là Thác Mạc Tư thành. Những người khác đang tìm trăm phương ngàn kế để rời xa nơi chiến hỏa, mà bọn họ lại từ phía nam mà đến, rõ ràng là họ muốn đến tiền tuyến rồi!
Chỉ khi nào gặp phải hoàn cảnh nguy hiểm thì kỳ nhân mởi hiển lộ chân bổn sắc. Đối với những ma pháp sư và kiếm sư không sợ chết kia, Lưu Sâm cảm thấy rất kính phục. Sự xuất hiện của mình đang cần một viên đá làm khởi điểm, những người này có thể sẽ là viên đá làm khởi điểm cho mình đây. Nhất định phải tham gia đội ngũ của họ mới được!
Nghĩ là làm, thân ảnh của Lưu Sâm lập tức biến mất, sau đó lại xuất hiện ở phía sau một thân cây. Hắn muốn đợi mấy người kia đến gần rồi sẽ dùng nụ cười tươi nhất của mình để chào họ rồi mới làm quen bằng một câu: “Chào chư vị!”
Thế nhưng sự việc lại xảy ra không như mong muốn. Trong gió có thanh âm truyền đến, chính là phong thanh của bạch lộc phát ra, kèm theo là tiếng đối thoại của bọn họ:
- Các vị chú ý, đằng trước chính là Thác Mạc Tư thành. Nếu chúng ta muốn kiến công lập nghiệp, tòa thành này chính là khởi điểm của chúng ta!
- Dạ!
Xem kỹ người dẫn đầu, y là một trung niên kiếm sư, trên mặt có nét phóng khoáng và bộ râu quai nón tiêu chí của các hán tử miền Tây Bắc.
Kiến công lập nghiệp? Cụm từ này được dùng rất thích hợp. Công việc trọng yếu nhất của toàn bộ đại lục bây giờ chính là đối kháng với Ma Cảnh. Nếu có thể xông pha giết giặc trong cuộc đại chiến này, vậy còn không phải là kiến công lập nghiệp hay sao? Hảo hán tử, rất đáng kết giao!
- Trước tiên, chúng ta không thể để lộ ra khe hỡ, và phải khiến cho thành chủ tin rằng chúng ta thật tình đến đây để giúp đỡ hắn!
Khi cách cửa thành chỉ còn hơn hai trăm dặm, trung niên hán tử liền dừng lại. Thần tình của y mười phần nghiêm túc, đồng thời đưa tay ra sau lưng nắm lấy một tấm mặt nạ. Lúc này Lưu Sâm đã biến sắc.
- Dạ biết rồi, đại ca đã nói nhiều lần lắm rồi!
Một tên khác nói:
- Chúng ta còn phải nắm bắt thời cơ, nếu như thành chủ cự tuyệt người của Ma Cảnh, vậy thì trước khi xảy ra đại chiến, chúng ta sẽ hiện thân để giết phăng thành chủ, rồi từ trong thành mà nội ứng ngoại hợp, nhất kích thành công. Nếu được vậy thì sau này chúng ta sẽ trở thành khách quý của Ma Cảnh. Đây là nhắc nhở lần cuối với các huynh đệ, bởi vì sau khi vào thành, chúng ta sẽ không bàn luận về chuyện này nữa. Nơi đó đâu đâu cũng là tai vách mạch rừng, như vậy sẽ phá hỏng đại nghiệp của chúng ta!
Y vừa nói dứt, đột nhiên ở trước mặt có bóng người nhoáng lên. Thì ra trước mặt y đã thấy một thanh niên vóc dáng cao lớn xuất hiện, trên mặt hắn còn lộ nụ cười đầy mỉa mai:
- Đáng tiếc là các ngươi đã gặp phải....tai vách mạch rừng!
Bảy đôi mắt đều nhìn vào Lưu Sâm, tựa như mười bốn mũi tên nhọn và tràn ngập sát khí đang chỉa vào hắn vậy.
Hai con bạch lộc đột nhiên nhảy vòng ra sau hắn rồi dừng lại, vừa khéo chắn mất hướng đi về phía cửa thành và cũng là đường lui của hắn.
Trung niên kiếm sư mỉm cười, hỏi:
- Huynh đệ, ngươi đã nghe hết tất cả?
Lưu Sâm dường như không nhìn thấy tay của mấy gã kiếm sư ở sau lưng hắn, bọn chúng hiện tại đều đang cầm chặt lấy chuôi kiếm. Hắn chỉ cười nhạt, thốt:
- Nghe được!
- Vận khí của ngươi thật là xúi quẩy rồi!
Trung niên nhân trầm mặt xuống, rồi cánh tay chợt vung mạnh, một đạo kiếm quang lóe lên. Nhìn khí thế của đạo kiếm quang đó rõ ràng là sẽ chém Lưu Sâm ra thành hai khúc, nhưng Lưu Sâm chỉ xua tay một cái, tiếp theo là có tiếng gió thổi lên, sau đó thì chỉ nghe loảng xoảng vài tiếng. Thì ra là tiếng binh khí rơi xuống đất. Khi hắn thu tay về, trên mặt đất đã thấy có hơn mười bốn thanh kiếm, tất cả đều là đoạn kiếm, kể cả những thanh kiếm còn chưa ra khỏi vỏ nữa!
Bảy người đều ngây người ra, mà người bất ngờ nhất chính là tên kiếm sư đã tấn công hắn. Y há miệng to, tay của y vẫn còn đang nằm trong tư thế tấn công, nhưng trong bàn tay đã không còn kiếm nữa.
- Ta không giết các ngươi!
Lưu Sâm nhìn lão đại đang đổ mồ hôi hột như mưa, nói:
- Bởi vì ta còn muốn gặp thành chủ một lần. Ta vượt ngàn dặm tới đây, dù gì cũng phải có lễ vật để ra mắt thành chủ mới đúng, và các ngươi chính là lễ vật tốt nhất!
Bảy người nghe vậy đều mềm nhũn thân hình! Sai rồi, trong ấn tượng của họ, thanh niên này chỉ giống một người bình thường nhưng lại có thính lực cực tốt, chỉ là vận khí của hắn không mấy tốt, chỉ dưới một kích thì nhất định sẽ toi mạng thôi. Hắn nhất định không thể phá hỏng đại kế của họ được, thế nhưng khi hắn vừa ra tay thì đã cho thấy ma pháp của hắn cao minh cực kỳ, nó vừa kỳ diệu lại vừa bí hiểm, vì vậy mới khiến cho người ta còn chưa kịp có ý nghĩ phản kháng thì đã chặt gãy kiếm của các kiếm sư rồi. Vừa nghĩ tới đây thì bao nhiêu dũng khí của bọn họ đều tan biến hơn phân nửa rồi.
- Các ngươi muốn tự mình đi hay là ta chặt đứt đôi chân cẩu trệ của các ngươi rồi cho quân sĩ đến cõng đi?
Đây là một lựa chọn khó khăn.
Ánh mắt của mọi người đều dồn về phía trung niên nhân. Khuôn mặt của y co rúm lại, sau đó mới khó khăn mở miệng:
- Tiên sinh....ngươi có một thân ma pháp như thế, nếu có thể cống hiến cho Ma Cảnh, tương lai nhất định sẽ là....nhất định sẽ là đại tướng quân, kiến lập đại đại công nghiệp.....chỉ cần tiên sinh đáp ứng, bảy huynh đệ chúng ta đều nguyện nghe theo tiên sinh hết!
- Kiến công lập nghiệp?
Lưu Sâm ngửa mặt cười lớn:
- Đây là kiến giải đặc biệt nhất mà ta nghe được, và cũng là lời kiến giải khiến người ta căm hận nhất!
Nói xong, hắn chợt vung tay một cái, chỉ nghe "chát" một tiếng lớn vang lên. Trung niên hán tử kia bỗng phun máu miệng thành vòi, đồng thời toàn thân bị té ngửa xuống đất. Khi y đứng lên được thì một nửa bên mặt đã sưng phù lên, còn trong đống máu ở dưới mặt đất cũng thấy có vài chiếc răng lẫn trong đó.
Toàn trường chợt trở nên im phăng phắc. Vài tên hán tử cũng lén lúc buông cánh tay đang thủ trước ngực xuống. Vừa rồi đối phương tấn công bọn họ mà không ai nhìn thấy được động tĩnh gì cả, thậm chí họ còn không phát hiện được đối phương đã xuất thủ như thế nào nữa, ấy vậy mà một đại kiếm sư như lão đại vẫn bị đánh ngã mấy lần. Ma pháp của đối phương như thế, vậy còn gì để nói đây chứ?
Lưu Sâm cười lạnh, nói:
- Ta có thể nói cho các ngươi biết, kiến công lập nghiệp có rất nhiều phương thức, nhưng phương thức thống khoái nhất chính là giết hết người của Ma Cảnh, sau đó lại đóng cánh cửa cẩu trệ của chúng thêm ba trăm năm nữa!
Không một ai dám có phản ứng với lời nói cuồng vọng của hắn, nhưng mọi người đều nhìn hắn như nhìn một tên điên! Dĩ nhiên không một ai dám chọc vào một tên điên đang bị bệnh tâm thần nặng. Cả đám đều câm như hết!
- Các ngươi đi mau....hay là....
Lưu Sâm lại đưa ra lựa chọn cho họ.
- Chúng ta....tự đi!
Lão đại ôm chặt lấy mặt của mình, thanh âm phát ra không rõ mấy.
Và thế là ở trước cửa thành chợt có một đám người kỳ quái xuất hiện. Dẫn đầu là một thanh niên tuấn tú, dong dỏng cao, và phía sau là một đám tùy tùng; nhưng đám tùy tùng đó đối với chủ nhân của mình có vẻ rất tôn kính, tôn kính đến mức mỗi bước đi đều rất cẩn thận, không một ai dám tiến đến gần hắn trong vòng một trượng. Mà đám tùy tùng này dường như không biết chút quy củ nào, bởi vì bọn họ lại để cho chủ nhân của mình phải tự lên tiếng nói chuyện với người khác.
Lưu Sâm nói với hai gã binh sĩ đang giữ cửa:
- Cầu kiến thành chủ!
Tên binh sĩ đứng bên trái bước lên một bước rồi hỏi:
- Các ngươi từ đâu tới?
Chỉ cần thấy bước chân của gã, đôi mắt của Lưu Sâm lập tức sáng rực lên, bởi vì khi gã bước đi, thân thể của gã không hề di động mảy may, thậm chí cánh tay cũng không hề đung đưa một chút nào, và ánh mắt của gã cũng không hề di động nốt. Trông gã phảng phất như là một cây cột biết đi vậy.
Đại kiếm sư! Tu vi của gã ít nhất cũng đã đạt đến mức đại kiếm sư! Đại kiếm sư mà có thể hạ mình để đi làm một tên binh sĩ gác cửa thành, chẳng lẽ cao thủ ở đây đều là kiếm thánh trở lên?
- Từ phương xa mà đến!
Lưu Sâm mỉm cười nói tiếp:
- Đến để góp tay cùng chống lại sự xâm lăng của Ma Cảnh!
- Tên họ là gì?
- Na Trát Văn Tây!
Lúc này hắn tuyệt đối không thể sử dụng tới cái tên A Khắc Lưu Tư, bởi vì cái tên đó hiện nay đang bị tình nghi là ngoại ứng của Ma Cảnh.
- Có thư giới thiệu của vị đại công hoặc thành chủ nào hay không?
Tên binh gác cửa chậm rãi nói tiếp:
- Nếu không có thì xin thứ cho bản nhân không thể để các ngươi vào thành!
Có tiếng kêu truyền đến:
- Các ngươi gấp, nhưng bọn gia gia thì không gấp. Cả một đêm chưa ngủ, trời vừa sáng mà đám lưu dân các ngươi đã tới hỏi thăm rồi....ngươi....ngươi....và ngươi nữa...mau xếp lại, kiểm tra hành lý!
Rồi tiếng quát đó nhỏ dần.
Lưu dân? Là lưu dân của Tây Bắc ư?
Lưu Sâm bước lên một bước, chợt có người lên tiếng:
- Chúng tôi đều là thường dân cả, hành lý chỉ có vài món, cảm phiền đại gia thông cảm cho qua, chúng tôi đói muốn chết rồi đây....
Một giọng nói khác tử phía cửa thành vang lên:
- Thành chủ đã có lệnh, có thể tiếp thu lưu dân, nhưng vì bảo vệ an toàn cho bổn thành, chúng ta không thể để gian tế của Ma Cảnh lọt vào thành. Tất cả đều là nghĩ cho mọi người thôi....
Một lão giả bước ra, nói:
- Mọi người đã nghe vị đại gia này rồi đó, nếu như tặc tử của Ma Cảnh nhân cơ hội này mà lẫn vào Lạc Nhật thành, vậy chẳng lẽ chúng ta chạy nạn từ ngàn dặm lại thành uổng phí hay sao
Đám đông nghe vậy thì liền im lặng ngay, rồi họ cũng từ từ trở nên trật tự hơn. Từ những lời đối thoại của bọn họ, Lưu Sâm đã thu được mấy tin tức. Những người này đều là bách tính của Cổ Lô Hồ thành, còn Cổ Lô Hồ thành cách Xích Dương thành tới hai trăm dặm, mà Xích Dương thành thì đã sớm rơi vào tay người của Ma Cảnh, toàn thành đã bị giết sạch. Chính vì lo sợ sẽ bị lọt vào độc thủ của Ma Cảnh, do đó dân chúng ở những vùng xung quanh đã bỏ chạy sạch trong một đêm. Họ chạy suốt mấy trăm dặm và cũng vừa mới đến được Lạc Nhật thành.
Hàng ngũ còn đang tiếp tục kéo dài, những người sau mới tới dường như vô cùng vô tận, và tất cả đều là thường dân. Rốt cuộc Lưu Sâm cũng không dằn nổi lòng hiếu kỳ mà kéo một lão giả sang một bên rồi hỏi:
- Dám hỏi lão tiên sinh, tại sao những kẻ chạy nạn đều là bách tính bình thường, còn các ma pháp sư và kiếm sư đâu? Bọn họ không có tổ chức kháng cự lại người của Ma Cảnh sao?
Một câu nói của hắn vừa thốt ra, lập tức kích khởi cơn sóng cuồng nộ khó mà tưởng tượng nổi. Toàn thể đám đông chợt vang lên những tiếng chửi rủa ầm ĩ, trong đó có mắng nhiếc, có tán dương, có cảm khái, vv....nói chung, từ những lời phê bình của đám đông, hắn đã biết được số phận của các kiếm sư và ma pháp sư của vùng Tây Bắc. Trong chuyến nam hạ lần này của Ma Cảnh, tuy nhân số không đông lắm, chẳng qua chỉ có vài ngàn người (tin này có xác thật hay không thì còn phải chờ tham khảo thêm, bởi vì tuy số đông đều có quan điểm này, nhưng vẫn có những ý kiến phản đối. Mà số người phản đối cũng đạt tới vài trăm), nhưng chúng có hai phương thức để đổi xử với ma pháp sư và kiếm sư tại những nơi chúng đến: đầu hàng thì được xung làm lính hầu của Ma Cảnh, còn không đầu hàng thì giết chết không tha. Do đó, trong số dân chạy nạn lại có rất ít kiếm sư và ma pháp sư.
Tin tức này khiến cho Lưu Sâm cảm thấy rất thú vị, bởi vì hắn đã nghe qua rất nhiều về khái niệm "đại quân". Trong tưởng tượng của hắn, nếu muốn khiêu chiến với đại lục thì ít nhất cũng phải có số lượng ít nhất là mười vạn thì mới cho là "đại quân", chứ nếu chỉ có vài ngàn người mà cũng muốn khiêu chiến với đại lục hay sao? Nhưng qua những thông tin mà hắn lượm lặt được, ý nghĩ của hắn đã bị dao động, bởi vì nếu kẻ địch thật sự áp dụng chính sách dụ dỗ như vậy thì chắc chúng sẽ có khả năng thành công lắm. Con số mấy ngàn người là rất nhỏ bé đối với đại lục, nhưng chỉ cần thân thủ của bọn chúng đủ cao, vậy thì chúng sẽ có khả năng mở rộng đội ngũ lắm; bởi lẽ người sợ chết vốn rất đông.
Lại bước thêm vài "bước nhảy" nữa, lúc này Lưu Sâm đã đến gần Thác Mạc Tư thành. Nhìn tường thành màu xám tro trong không gian cùng với đại địa mênh mông bên ngoài, Lưu Sâm đang tìm kiếm chỗ ngừng chân. Đột nhiên có vài con bạch lộc lao vút qua, điều đó đã thu hút sự chú ý của Lưu Sâm. Những người cưỡi trên lưng mấy con bạch lộc kia chắc có lẽ là kiếm sư hoặc ma pháp sư gì đó. Có lẽ đây là một tiểu đội chỉ có sáu, bảy người, mà mục tiêu của họ đang là Thác Mạc Tư thành. Những người khác đang tìm trăm phương ngàn kế để rời xa nơi chiến hỏa, mà bọn họ lại từ phía nam mà đến, rõ ràng là họ muốn đến tiền tuyến rồi!
Chỉ khi nào gặp phải hoàn cảnh nguy hiểm thì kỳ nhân mởi hiển lộ chân bổn sắc. Đối với những ma pháp sư và kiếm sư không sợ chết kia, Lưu Sâm cảm thấy rất kính phục. Sự xuất hiện của mình đang cần một viên đá làm khởi điểm, những người này có thể sẽ là viên đá làm khởi điểm cho mình đây. Nhất định phải tham gia đội ngũ của họ mới được!
Nghĩ là làm, thân ảnh của Lưu Sâm lập tức biến mất, sau đó lại xuất hiện ở phía sau một thân cây. Hắn muốn đợi mấy người kia đến gần rồi sẽ dùng nụ cười tươi nhất của mình để chào họ rồi mới làm quen bằng một câu: “Chào chư vị!”
Thế nhưng sự việc lại xảy ra không như mong muốn. Trong gió có thanh âm truyền đến, chính là phong thanh của bạch lộc phát ra, kèm theo là tiếng đối thoại của bọn họ:
- Các vị chú ý, đằng trước chính là Thác Mạc Tư thành. Nếu chúng ta muốn kiến công lập nghiệp, tòa thành này chính là khởi điểm của chúng ta!
- Dạ!
Xem kỹ người dẫn đầu, y là một trung niên kiếm sư, trên mặt có nét phóng khoáng và bộ râu quai nón tiêu chí của các hán tử miền Tây Bắc.
Kiến công lập nghiệp? Cụm từ này được dùng rất thích hợp. Công việc trọng yếu nhất của toàn bộ đại lục bây giờ chính là đối kháng với Ma Cảnh. Nếu có thể xông pha giết giặc trong cuộc đại chiến này, vậy còn không phải là kiến công lập nghiệp hay sao? Hảo hán tử, rất đáng kết giao!
- Trước tiên, chúng ta không thể để lộ ra khe hỡ, và phải khiến cho thành chủ tin rằng chúng ta thật tình đến đây để giúp đỡ hắn!
Khi cách cửa thành chỉ còn hơn hai trăm dặm, trung niên hán tử liền dừng lại. Thần tình của y mười phần nghiêm túc, đồng thời đưa tay ra sau lưng nắm lấy một tấm mặt nạ. Lúc này Lưu Sâm đã biến sắc.
- Dạ biết rồi, đại ca đã nói nhiều lần lắm rồi!
Một tên khác nói:
- Chúng ta còn phải nắm bắt thời cơ, nếu như thành chủ cự tuyệt người của Ma Cảnh, vậy thì trước khi xảy ra đại chiến, chúng ta sẽ hiện thân để giết phăng thành chủ, rồi từ trong thành mà nội ứng ngoại hợp, nhất kích thành công. Nếu được vậy thì sau này chúng ta sẽ trở thành khách quý của Ma Cảnh. Đây là nhắc nhở lần cuối với các huynh đệ, bởi vì sau khi vào thành, chúng ta sẽ không bàn luận về chuyện này nữa. Nơi đó đâu đâu cũng là tai vách mạch rừng, như vậy sẽ phá hỏng đại nghiệp của chúng ta!
Y vừa nói dứt, đột nhiên ở trước mặt có bóng người nhoáng lên. Thì ra trước mặt y đã thấy một thanh niên vóc dáng cao lớn xuất hiện, trên mặt hắn còn lộ nụ cười đầy mỉa mai:
- Đáng tiếc là các ngươi đã gặp phải....tai vách mạch rừng!
Bảy đôi mắt đều nhìn vào Lưu Sâm, tựa như mười bốn mũi tên nhọn và tràn ngập sát khí đang chỉa vào hắn vậy.
Hai con bạch lộc đột nhiên nhảy vòng ra sau hắn rồi dừng lại, vừa khéo chắn mất hướng đi về phía cửa thành và cũng là đường lui của hắn.
Trung niên kiếm sư mỉm cười, hỏi:
- Huynh đệ, ngươi đã nghe hết tất cả?
Lưu Sâm dường như không nhìn thấy tay của mấy gã kiếm sư ở sau lưng hắn, bọn chúng hiện tại đều đang cầm chặt lấy chuôi kiếm. Hắn chỉ cười nhạt, thốt:
- Nghe được!
- Vận khí của ngươi thật là xúi quẩy rồi!
Trung niên nhân trầm mặt xuống, rồi cánh tay chợt vung mạnh, một đạo kiếm quang lóe lên. Nhìn khí thế của đạo kiếm quang đó rõ ràng là sẽ chém Lưu Sâm ra thành hai khúc, nhưng Lưu Sâm chỉ xua tay một cái, tiếp theo là có tiếng gió thổi lên, sau đó thì chỉ nghe loảng xoảng vài tiếng. Thì ra là tiếng binh khí rơi xuống đất. Khi hắn thu tay về, trên mặt đất đã thấy có hơn mười bốn thanh kiếm, tất cả đều là đoạn kiếm, kể cả những thanh kiếm còn chưa ra khỏi vỏ nữa!
Bảy người đều ngây người ra, mà người bất ngờ nhất chính là tên kiếm sư đã tấn công hắn. Y há miệng to, tay của y vẫn còn đang nằm trong tư thế tấn công, nhưng trong bàn tay đã không còn kiếm nữa.
- Ta không giết các ngươi!
Lưu Sâm nhìn lão đại đang đổ mồ hôi hột như mưa, nói:
- Bởi vì ta còn muốn gặp thành chủ một lần. Ta vượt ngàn dặm tới đây, dù gì cũng phải có lễ vật để ra mắt thành chủ mới đúng, và các ngươi chính là lễ vật tốt nhất!
Bảy người nghe vậy đều mềm nhũn thân hình! Sai rồi, trong ấn tượng của họ, thanh niên này chỉ giống một người bình thường nhưng lại có thính lực cực tốt, chỉ là vận khí của hắn không mấy tốt, chỉ dưới một kích thì nhất định sẽ toi mạng thôi. Hắn nhất định không thể phá hỏng đại kế của họ được, thế nhưng khi hắn vừa ra tay thì đã cho thấy ma pháp của hắn cao minh cực kỳ, nó vừa kỳ diệu lại vừa bí hiểm, vì vậy mới khiến cho người ta còn chưa kịp có ý nghĩ phản kháng thì đã chặt gãy kiếm của các kiếm sư rồi. Vừa nghĩ tới đây thì bao nhiêu dũng khí của bọn họ đều tan biến hơn phân nửa rồi.
- Các ngươi muốn tự mình đi hay là ta chặt đứt đôi chân cẩu trệ của các ngươi rồi cho quân sĩ đến cõng đi?
Đây là một lựa chọn khó khăn.
Ánh mắt của mọi người đều dồn về phía trung niên nhân. Khuôn mặt của y co rúm lại, sau đó mới khó khăn mở miệng:
- Tiên sinh....ngươi có một thân ma pháp như thế, nếu có thể cống hiến cho Ma Cảnh, tương lai nhất định sẽ là....nhất định sẽ là đại tướng quân, kiến lập đại đại công nghiệp.....chỉ cần tiên sinh đáp ứng, bảy huynh đệ chúng ta đều nguyện nghe theo tiên sinh hết!
- Kiến công lập nghiệp?
Lưu Sâm ngửa mặt cười lớn:
- Đây là kiến giải đặc biệt nhất mà ta nghe được, và cũng là lời kiến giải khiến người ta căm hận nhất!
Nói xong, hắn chợt vung tay một cái, chỉ nghe "chát" một tiếng lớn vang lên. Trung niên hán tử kia bỗng phun máu miệng thành vòi, đồng thời toàn thân bị té ngửa xuống đất. Khi y đứng lên được thì một nửa bên mặt đã sưng phù lên, còn trong đống máu ở dưới mặt đất cũng thấy có vài chiếc răng lẫn trong đó.
Toàn trường chợt trở nên im phăng phắc. Vài tên hán tử cũng lén lúc buông cánh tay đang thủ trước ngực xuống. Vừa rồi đối phương tấn công bọn họ mà không ai nhìn thấy được động tĩnh gì cả, thậm chí họ còn không phát hiện được đối phương đã xuất thủ như thế nào nữa, ấy vậy mà một đại kiếm sư như lão đại vẫn bị đánh ngã mấy lần. Ma pháp của đối phương như thế, vậy còn gì để nói đây chứ?
Lưu Sâm cười lạnh, nói:
- Ta có thể nói cho các ngươi biết, kiến công lập nghiệp có rất nhiều phương thức, nhưng phương thức thống khoái nhất chính là giết hết người của Ma Cảnh, sau đó lại đóng cánh cửa cẩu trệ của chúng thêm ba trăm năm nữa!
Không một ai dám có phản ứng với lời nói cuồng vọng của hắn, nhưng mọi người đều nhìn hắn như nhìn một tên điên! Dĩ nhiên không một ai dám chọc vào một tên điên đang bị bệnh tâm thần nặng. Cả đám đều câm như hết!
- Các ngươi đi mau....hay là....
Lưu Sâm lại đưa ra lựa chọn cho họ.
- Chúng ta....tự đi!
Lão đại ôm chặt lấy mặt của mình, thanh âm phát ra không rõ mấy.
Và thế là ở trước cửa thành chợt có một đám người kỳ quái xuất hiện. Dẫn đầu là một thanh niên tuấn tú, dong dỏng cao, và phía sau là một đám tùy tùng; nhưng đám tùy tùng đó đối với chủ nhân của mình có vẻ rất tôn kính, tôn kính đến mức mỗi bước đi đều rất cẩn thận, không một ai dám tiến đến gần hắn trong vòng một trượng. Mà đám tùy tùng này dường như không biết chút quy củ nào, bởi vì bọn họ lại để cho chủ nhân của mình phải tự lên tiếng nói chuyện với người khác.
Lưu Sâm nói với hai gã binh sĩ đang giữ cửa:
- Cầu kiến thành chủ!
Tên binh sĩ đứng bên trái bước lên một bước rồi hỏi:
- Các ngươi từ đâu tới?
Chỉ cần thấy bước chân của gã, đôi mắt của Lưu Sâm lập tức sáng rực lên, bởi vì khi gã bước đi, thân thể của gã không hề di động mảy may, thậm chí cánh tay cũng không hề đung đưa một chút nào, và ánh mắt của gã cũng không hề di động nốt. Trông gã phảng phất như là một cây cột biết đi vậy.
Đại kiếm sư! Tu vi của gã ít nhất cũng đã đạt đến mức đại kiếm sư! Đại kiếm sư mà có thể hạ mình để đi làm một tên binh sĩ gác cửa thành, chẳng lẽ cao thủ ở đây đều là kiếm thánh trở lên?
- Từ phương xa mà đến!
Lưu Sâm mỉm cười nói tiếp:
- Đến để góp tay cùng chống lại sự xâm lăng của Ma Cảnh!
- Tên họ là gì?
- Na Trát Văn Tây!
Lúc này hắn tuyệt đối không thể sử dụng tới cái tên A Khắc Lưu Tư, bởi vì cái tên đó hiện nay đang bị tình nghi là ngoại ứng của Ma Cảnh.
- Có thư giới thiệu của vị đại công hoặc thành chủ nào hay không?
Tên binh gác cửa chậm rãi nói tiếp:
- Nếu không có thì xin thứ cho bản nhân không thể để các ngươi vào thành!
/419
|