Ma Cảnh, đây là một cái tên đáng sợ. Người ở đó đều là ma pháp sư! Ở trước mặt các cao thủ của Ma Cảnh, tất cả những cao thủ của đại lục vốn luôn được người người tôn kính đều chẳng đáng là gì. Như vậy vẫn chưa đáng kể, điểm quan trọng nhất là họ vẫn luôn khinh rẻ người của đại lục, bởi vì thực lực đã mang đến tính kiêu ngạo của họ, do đó mà họ chỉ xem người trong thiên hạ chỉ như những con kiến nhỏ bé. Cửa của Ma môn vừa được mở ra, vài tòa thành trì ở phía Tây Bắc liền bị thất thủ liên tiếp, mà toàn bộ đại lục lại có bao nhiêu tòa thành trì chứ? Không biết những tòa thành trì còn lại vừa đủ cho họ tàn sát thêm bao nhiêu ngày nữa đây?
Đêm nay thật là yên tĩnh, nhưng đó có phải là đêm cuối cùng mà người ta có được một giấc ngủ yên hay không? Không ai biết được câu trả lời, nhưng tất cả mọi người đều biết, sự yên tĩnh của đại lục đã hoàn toàn bị phá vỡ, ngày tận thế đã sắp đến rồi!
Cách Tố và Cách Phù đang ngơ ngác nhìn ra cửa sổ!
Sự lo lắng của các nàng đều khác hẳn của những người khác. Hai nàng chỉ lo lắng đến nam nhân của mình! Nếu quả thật ngày tận thế sẽ đến, vậy thì hy vọng lớn nhất của họ là sẽ cùng với ý trung nhân của mình đối mặt với tử vong, nhưng niềm hy vọng đó cũng thật là xa vời. Nam nhân của họ đã bị nhốt trong cái "không gian" gì đó, không ai có thể cứu hắn ra được, mà bọn họ cũng không làm được. Dù cho bất cứ ai có thực lực mạnh hơn gấp mười lần thì cũng không thể giúp các nàng được, thậm chí muốn nhắc tới việc cứu người cũng không thể nhắc tới được, bởi vì nam nhân của họ chính là kẻ chủ hung đã khiến cho toàn thể đại lục bị rơi vào tình cảnh chiến loạn như ngày nay.
Đáng lẽ các nàng phải hận hắn mới đúng, nhưng vào lúc này đây, Cách Tố không thấy hận chút nào, mà nàng chỉ cảm thấy bi thương mà thôi!
Nàng nhủ thầm trong bụng: "Ái lang, ngươi vốn có thể trở thành đại anh hùng kia mà. Ngươi không biết đâu, trước kia, Cách Tố đã vì thân thủ của ngươi mà hãnh diện và sung sướng biết bao! Nhưng tại sao bây giờ ngươi lại vất bỏ hết tất cả mọi thứ như thế? Không chỉ riêng ta, mà còn có Cách Phù nữa. Ta biết y cũng là nữ nhân của ngươi. Nếu ngươi không nghĩ cho ta, nhưng chẳng lẽ cũng không nghĩ tới nữ hài đơn thuần khả ái đó nữa hay sao?"
Vừa nghĩ tới đây, nàng quay sang nhìn Cách Phù. Lúc này Cách Phù cũng đang ngơ ngác nhìn ra cửa sổ, biểu tình trên mặt cũng trầm trọng không kém. Tình trạng này chỉ xảy ra với nàng trong những lúc còn bị cô độc, nhưng từ khi chữa hết bệnh, nàng đã không gặp phải tình trạng này nữa. Điều này càng khiến cho cõi lòng của Cách Tố thấy nặng nề hơn....
Cách Tố nhẹ giọng hỏi:
- Cách Phù, ngươi đang nghĩ gì thế?
- Ta đang nhớ đến một cố sự!
Cách Phù đáp nhẹ:
- Ngày xưa, có một nữ hài bị giam trong ngục tối của một ác ma, không nhìn thấy vầng thái dương và bầu trời ở bên ngoài, không ngửi thấy mùi thơm của hoa xuân, không nghe được tiếng chim hót líu lo. Thế rồi có một vị hoàng tử nghe được chuyện của nàng. Chàng đã không ngại đường xa vạn dặm để đến giúp nàng đánh đuổi ác ma kia, sau đó hai người cưỡi ngựa phóng đi trên thảo nguyên....
Càng về cuối, đôi bờ vai của nàng càng rũ thấp xuống, thanh âm cũng càng lúc càng nhỏ dần....
Cách Tố cũng rươm rướm vài giọt lệ nơi khóe mắt, nàng hỏi:
- Câu chuyện đó có phải là.....do hắn kể cho ngươi nghe không?
- Đúng vậy!
Cách Phù đáp:
- Ta vĩnh viễn không bao giờ quên câu chuyện đó.....nữ hài kia đã được cứu thoát, thế nhưng....khi vị hoàng tử kia bị nhốt vào ngục tối của ác ma, không biết có nàng công chúa dũng cảm nào đi cứu hắn hay không?
Cách Tố nghe vậy thì khẽ run nhẹ, nàng thốt:
- Cách Phù, ngươi ngàn vạn lần đừng làm chuyện khờ dại. Ngươi không cứu được hắn đâu. Đừng nói là ngươi, ngay cả ta cũng không làm được điều đó nữa!
- Bây giờ chắc hắn đói bụng lắm! Nơi hắn đang ở đó....chắc là tịch mịch lắm....
Cách Phù từ từ ngẩng đầu lên, lúc này trên mặt nàng đã ràn rụa nước mắt, sau đó lại chậm rãi bước về phía cửa phòng.
Cách Tố vội vàng nắm tay nàng kéo lại, rồi nói:
- Cách Phù, ngươi không thể đi ra ngoài đâu....Nói không chừng sẽ có người muốn gây bất lợi cho ngươi đấy! Mấy ngày sắp tới này ngươi hãy ở đây với ta.....
Hầu hết các học viên ở trong học viện đều đã rơi vào cảnh tuyệt vọng và điên cuồng. Dưới tình huống đó, hễ là ai có quan hệ với A Khắc Lưu Tư đều sẽ trở thành đối tượng cho họ tiết hận, mà Cách Phù chính là người sẽ bị nguy hiểm nhiều nhất. Tuy rằng Cách Tố cũng là nữ nhân của A Khắc Lưu Tư, nhưng không một ai biết chuyện này, vì vậy mà trong mắt công chúng, chỉ có Cách Phù mới là ý trung nhân của hắn mà thôi!
Cách Phù bình tĩnh nhìn Cách Tố, nói:
- Tỷ tỷ, ngươi nghĩ rằng bây giờ ta còn sợ nguy hiểm hay sao? Nếu hắn chết rồi, ngươi nghĩ ta còn sống nổi chăng?
Cách Tố nghe vậy thì sững sờ, bàn tay của nàng từ từ nới lỏng ra. Lòng của nàng cũng thấy bi ai vô cùng. Những lời đó đã đánh thẳng vào tâm sự của nàng, nếu hắn chết đi, nàng còn sống nổi hay không?
Cách Phù là một nữ hài đáng thương bị người ta bỏ quên trong mười năm. Trong sinh mạng quý giá của nàng chỉ có một tia sáng duy nhất, mà tia sáng đó chính là nam nhân kia, chính là hoàng tử trong lòng của nàng, còn mình thì sao? Từ nhỏ mình đã được phong quang vô hạn, cuộc sống luôn sung túc, bởi vì mình có một vị gia gia tài giỏi, nhưng những điều đó có quan trọng hay không? Sau khi trở thành nữ nhân của hắn, Cách Tố mới biết được cuộc sống đáng yêu tới cỡ nào. Nếu như mất đi hắn, nàng có còn sống nổi hay không?
Có lẽ có, nhưng suốt quãng đời còn lại, trong lòng nàng sẽ lưu lại một màn tối vô hạn. Về phương diện này, nàng và Cách Phù không khác gì nhau cả.
Nàng vươn tay vào không trung, dường như muốn nắm bắt cái gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn không nắm lấy vật gì cả. Bóng lưng của Cách Phù đang từ từ khuất dần sau cầu thang và đi thẳng về phía hậu viện quen thuộc của nàng. Trong đêm khuya thế này, chẳng lẽ nàng lại muốn đi ngắm cá hay sao? Hay là đi ngắm con đường mà mình đã từng đi qua? Không có ai quan tâm tới vấn đề này, và cũng không có ai nhớ đến nàng. Trong lúc nàng đang ngồi si ngốc trên tảng đá bên cạnh bờ hồ, một bóng đen mờ ảo lướt vào rừng cây một cách vô thanh vô tức. Đôi mắt lóe sáng tinh quang của bóng đen đó quan sát Cách Phù thật lâu, trong ánh mắt đó mang theo nét ôn nhu và thân thiết vô cùng, đồng thời trong không gian tại đó lại có thoang thoảng mùi thơm....
Những người quan tâm đến nàng chỉ có vài người, Lưu Sâm và Cách Tố! Lúc này Cách Tố thì đang trầm mê trong phòng của mình, nàng vốn chưa bước ra cửa. Còn Lưu Sâm thì sao? Hắn đang ngồi phát ngốc trong không gian của mình.
Hắn đã thành công lợi dụng Không gian ma pháp để ẩn thân, bây giờ đã là buổi tối, đúng là lúc mà hắn nên chui ra, nhưng bây giờ hắn lại không có cách nào để chui ra được! Bởi vì hắn cảm ứng được rằng tâm linh của mình đã hoàn toàn mất đi sự liên hệ với thế giới bên ngoài. Chẳng lẽ đây chính là khuyết điểm của Không gian ma pháp hay sao? Nó vẫn có thể bị cao thủ làm đứt đoạn?
Hắn không thể khẳng định được điều đó, nhưng có một điều hắn dám đoan chắc, đó ra không gian ở bên ngoài đã bị người ta thi triển ma pháp, nhưng sao lại đúng lúc như thế chứ? Điều đó chỉ cho thấy rằng họ đã có dự mưu từ sớm! Hắn vừa tiến vào không gian thì sự cảm ứng với thế giới bên ngoài liền bị đứt đoạn ngay, hầu như không có thời gian để thở nữa. Tất nhiên là phải có dự mưu từ trước. Họ dựa vào nhược điểm trong công phu của hắn mà bày sẵn dự mưu để hắn rơi vào tròng!
Với những người có công phu ngang tầm với hắn, không một ai có thể giết hắn được. Cho dù là các cao thủ xem nhẹ tính mạng, hoặc giả nếu lấy tính mạng của Kiếm thần và Ma thần (tức Ma pháp thần, ý chỉ Ước Sắt) ra trao đổi thì họ cũng không thể thành công giết được hắn. Thế nhưng bây giờ Lưu Sâm lại hết đường xoay xở, bởi vì cho dù bản lãnh của hắn có cao cường đến đâu đi nữa thì cũng chỉ có thể quậy cho cái không gian này của mình loạn cào cào lên mà không thể ra khỏi nó. Dù cho khả năng giết người của hắn cao đến mấy thì trong không gian này cũng không có người để cho hắn giết. Nơi đây đúng là một cái ngục giam, hơn nữa còn là một ngục giam không biên giới nữa. Tuy nó không có biên giới, nhưng so với nhà ngục có biên giới còn đáng sợ hơn nhiều lắm!
Ngục giam cực lớn, vĩnh viễn không biết thời gian phải thi hành án!
Tuy rằng bên cạnh hắn còn khá nhiều thịt ma thú, nhưng dù nhiều tới đâu thì cũng có hạn mà thôi. Lưu Sâm nhìn đống thịt ma thú rồi lầm bầm tự hỏi:
- Từ giờ trở đi, có phải là mình nên ăn ít lại chăng?
Hắn liếc mắt đống trái cây màu hồng, rồi lại tự hỏi:
- Hay là mình ăn vài trái túy quả để giải sầu nhỉ?
Đống hồng quả này thật sự rất có tính mê hoặc. Lưu Sâm vừa nghĩ tới đó thì một quả đã bay vào tay hắn. Hắn đưa tay vuốt nhẹ hồng quả trong tay, thật là trơn tru và thơm tho làm sao! Lưu Sâm thoáng hơi biến sắc, loại trái cây này vừa thơm lại dễ nhìn, khiến người ta rất thích cầm trong tay, giống như mỹ nữ vậy. Mỹ nữ? Hắn đã vào cái không gian này, tuy đó là điều không may, nhưng nếu muốn lấy mạng của hắn thì không dễ đâu!
Các mỹ nữ ở bên ngoài thế nào rồi nhỉ? Có thể nào Cách Tố sẽ mạo hiểm đến cứu hắn hay không? Nếu thật vậy thì....nàng sẽ gặp nguy hiểm rất lớn. Ở trong học viện, nàng vừa là giảng sư, lại vừa là tôn nữ của viện trưởng. Người khác không thể bắt nàng, nhưng bây giờ người chủ trì hiện nay là Ước Sắt và Lạc Phu, bất luận là Bạch Ngọc học viện hay hoàng cung, họ đều sẽ không để viện trưởng của Tô Nhĩ Tát Tư học viện vào mắt, và lại càng không hề quan tâm đến một vị giảng sư nhỏ bé chút nào. Hơn nữa, nếu những người đó lấy đại nghĩa làm động cơ, vậy dù có giết nàng đi thì cũng sẽ chẳng có ai dám nói nửa câu ấy chứ.
Vừa nghĩ đến Cách Tố, tự nhiên hắn cũng nghĩ tới Cách Phù. Bản lãnh của tiểu nha đầu này quá kém đi, nhất định là cứu hắn không nổi rồi, nhưng nàng có thể sẽ ngã bệnh hay không? Sức khỏe của nàng vốn không mấy tốt, nhưng khi quýnh quáng lên thì nhất định sẽ phát bệnh thôi....
Không, mình không thể ngồi yên chịu sự giam cầm được. Mình phải vượt ngục! Mặc kệ chuyện của thiên hạ thế nào, lúc này cũng không phải là lúc mình chịu bị nhốt ở đây, nhưng làm sao để vượt ngục bây giờ?
Mình không có cảm ứng với không gian ở bên ngoài, họ đã dùng ma pháp gì đây? Lưu Sâm nằm ngã lưng xuống đất. Ma pháp? Ma pháp loại nào cũng có phương pháp phá giải hết mà, ngay cả Không gian ma pháp thần kỳ như thế mà họ cũng có phương pháp phá giải đó thôi. Vậy làm sao mình mới có thể phá giải phương pháp của họ đây? Nếu muốn phá giải phương pháp của người khác, trước tiên phải biết rõ không gian của mình là thế nào đã!
Cái không gian này thật là kỳ quái. Nó rộng lớn vô cùng, nhưng hắn biết trên thực tế, nó chỉ bé tí xíu thôi, thậm chí còn không chiếm chút đất nào của không gian thế tục nữa. Vậy nó là cái gì chứ? Tại sao cảm ứng của mình với bên ngoài lại bị đứt đoạn? Bầu không gian ở bên ngoài là cái gì? Còn không gian ở trong đây lại là cái gì? Ở trong này, hắn chính là thần, bởi vì hễ hắn muốn lấy cái gì cũng không cần phải dùng tới tay, mà cũng không cần dùng tới ma pháp, chỉ cần dùng tới ý niệm để điều khiển là được rồi.
Ý niệm vừa chuyển động, hồng quả lập tức bay đầy trời. Điều này làm quá dễ, đó chính là bằng chứng rất rõ ràng!
Ý niệm lại chuyển động lần nữa, toàn thân của hắn liền bay lên không. Lưu Sâm lơ lửng ở trên không rồi phóng mắt nhìn khắp toàn bộ không gian nơi đây một lượt, xem nó rốt cuộc lớn cỡ nào, may ra có thể tìm được biện pháp nào đó chăng. Không gian ở đây không có thái dương, cũng không có gió, cảm giác cực kỳ quái dị. Lưu Sâm thất vọng đưa mắt nhìn xuống, khoảng không gian này vẫn rộng lớn vô bờ như cũ! Nó vẫn là một mảnh không gian bao la vô cùng vô tận!
Trời ạ! Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này?
Bản thân hắn đang bay lơ lửng trên không, dưới chân không có chút điểm tựa, và cũng không hề có nguyên tố ma pháp nào, nhưng hắn lại không có cảm giác bị mất trọng lượng. Loại cảm giác này cũng thật là quái dị!
Đêm nay thật là yên tĩnh, nhưng đó có phải là đêm cuối cùng mà người ta có được một giấc ngủ yên hay không? Không ai biết được câu trả lời, nhưng tất cả mọi người đều biết, sự yên tĩnh của đại lục đã hoàn toàn bị phá vỡ, ngày tận thế đã sắp đến rồi!
Cách Tố và Cách Phù đang ngơ ngác nhìn ra cửa sổ!
Sự lo lắng của các nàng đều khác hẳn của những người khác. Hai nàng chỉ lo lắng đến nam nhân của mình! Nếu quả thật ngày tận thế sẽ đến, vậy thì hy vọng lớn nhất của họ là sẽ cùng với ý trung nhân của mình đối mặt với tử vong, nhưng niềm hy vọng đó cũng thật là xa vời. Nam nhân của họ đã bị nhốt trong cái "không gian" gì đó, không ai có thể cứu hắn ra được, mà bọn họ cũng không làm được. Dù cho bất cứ ai có thực lực mạnh hơn gấp mười lần thì cũng không thể giúp các nàng được, thậm chí muốn nhắc tới việc cứu người cũng không thể nhắc tới được, bởi vì nam nhân của họ chính là kẻ chủ hung đã khiến cho toàn thể đại lục bị rơi vào tình cảnh chiến loạn như ngày nay.
Đáng lẽ các nàng phải hận hắn mới đúng, nhưng vào lúc này đây, Cách Tố không thấy hận chút nào, mà nàng chỉ cảm thấy bi thương mà thôi!
Nàng nhủ thầm trong bụng: "Ái lang, ngươi vốn có thể trở thành đại anh hùng kia mà. Ngươi không biết đâu, trước kia, Cách Tố đã vì thân thủ của ngươi mà hãnh diện và sung sướng biết bao! Nhưng tại sao bây giờ ngươi lại vất bỏ hết tất cả mọi thứ như thế? Không chỉ riêng ta, mà còn có Cách Phù nữa. Ta biết y cũng là nữ nhân của ngươi. Nếu ngươi không nghĩ cho ta, nhưng chẳng lẽ cũng không nghĩ tới nữ hài đơn thuần khả ái đó nữa hay sao?"
Vừa nghĩ tới đây, nàng quay sang nhìn Cách Phù. Lúc này Cách Phù cũng đang ngơ ngác nhìn ra cửa sổ, biểu tình trên mặt cũng trầm trọng không kém. Tình trạng này chỉ xảy ra với nàng trong những lúc còn bị cô độc, nhưng từ khi chữa hết bệnh, nàng đã không gặp phải tình trạng này nữa. Điều này càng khiến cho cõi lòng của Cách Tố thấy nặng nề hơn....
Cách Tố nhẹ giọng hỏi:
- Cách Phù, ngươi đang nghĩ gì thế?
- Ta đang nhớ đến một cố sự!
Cách Phù đáp nhẹ:
- Ngày xưa, có một nữ hài bị giam trong ngục tối của một ác ma, không nhìn thấy vầng thái dương và bầu trời ở bên ngoài, không ngửi thấy mùi thơm của hoa xuân, không nghe được tiếng chim hót líu lo. Thế rồi có một vị hoàng tử nghe được chuyện của nàng. Chàng đã không ngại đường xa vạn dặm để đến giúp nàng đánh đuổi ác ma kia, sau đó hai người cưỡi ngựa phóng đi trên thảo nguyên....
Càng về cuối, đôi bờ vai của nàng càng rũ thấp xuống, thanh âm cũng càng lúc càng nhỏ dần....
Cách Tố cũng rươm rướm vài giọt lệ nơi khóe mắt, nàng hỏi:
- Câu chuyện đó có phải là.....do hắn kể cho ngươi nghe không?
- Đúng vậy!
Cách Phù đáp:
- Ta vĩnh viễn không bao giờ quên câu chuyện đó.....nữ hài kia đã được cứu thoát, thế nhưng....khi vị hoàng tử kia bị nhốt vào ngục tối của ác ma, không biết có nàng công chúa dũng cảm nào đi cứu hắn hay không?
Cách Tố nghe vậy thì khẽ run nhẹ, nàng thốt:
- Cách Phù, ngươi ngàn vạn lần đừng làm chuyện khờ dại. Ngươi không cứu được hắn đâu. Đừng nói là ngươi, ngay cả ta cũng không làm được điều đó nữa!
- Bây giờ chắc hắn đói bụng lắm! Nơi hắn đang ở đó....chắc là tịch mịch lắm....
Cách Phù từ từ ngẩng đầu lên, lúc này trên mặt nàng đã ràn rụa nước mắt, sau đó lại chậm rãi bước về phía cửa phòng.
Cách Tố vội vàng nắm tay nàng kéo lại, rồi nói:
- Cách Phù, ngươi không thể đi ra ngoài đâu....Nói không chừng sẽ có người muốn gây bất lợi cho ngươi đấy! Mấy ngày sắp tới này ngươi hãy ở đây với ta.....
Hầu hết các học viên ở trong học viện đều đã rơi vào cảnh tuyệt vọng và điên cuồng. Dưới tình huống đó, hễ là ai có quan hệ với A Khắc Lưu Tư đều sẽ trở thành đối tượng cho họ tiết hận, mà Cách Phù chính là người sẽ bị nguy hiểm nhiều nhất. Tuy rằng Cách Tố cũng là nữ nhân của A Khắc Lưu Tư, nhưng không một ai biết chuyện này, vì vậy mà trong mắt công chúng, chỉ có Cách Phù mới là ý trung nhân của hắn mà thôi!
Cách Phù bình tĩnh nhìn Cách Tố, nói:
- Tỷ tỷ, ngươi nghĩ rằng bây giờ ta còn sợ nguy hiểm hay sao? Nếu hắn chết rồi, ngươi nghĩ ta còn sống nổi chăng?
Cách Tố nghe vậy thì sững sờ, bàn tay của nàng từ từ nới lỏng ra. Lòng của nàng cũng thấy bi ai vô cùng. Những lời đó đã đánh thẳng vào tâm sự của nàng, nếu hắn chết đi, nàng còn sống nổi hay không?
Cách Phù là một nữ hài đáng thương bị người ta bỏ quên trong mười năm. Trong sinh mạng quý giá của nàng chỉ có một tia sáng duy nhất, mà tia sáng đó chính là nam nhân kia, chính là hoàng tử trong lòng của nàng, còn mình thì sao? Từ nhỏ mình đã được phong quang vô hạn, cuộc sống luôn sung túc, bởi vì mình có một vị gia gia tài giỏi, nhưng những điều đó có quan trọng hay không? Sau khi trở thành nữ nhân của hắn, Cách Tố mới biết được cuộc sống đáng yêu tới cỡ nào. Nếu như mất đi hắn, nàng có còn sống nổi hay không?
Có lẽ có, nhưng suốt quãng đời còn lại, trong lòng nàng sẽ lưu lại một màn tối vô hạn. Về phương diện này, nàng và Cách Phù không khác gì nhau cả.
Nàng vươn tay vào không trung, dường như muốn nắm bắt cái gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn không nắm lấy vật gì cả. Bóng lưng của Cách Phù đang từ từ khuất dần sau cầu thang và đi thẳng về phía hậu viện quen thuộc của nàng. Trong đêm khuya thế này, chẳng lẽ nàng lại muốn đi ngắm cá hay sao? Hay là đi ngắm con đường mà mình đã từng đi qua? Không có ai quan tâm tới vấn đề này, và cũng không có ai nhớ đến nàng. Trong lúc nàng đang ngồi si ngốc trên tảng đá bên cạnh bờ hồ, một bóng đen mờ ảo lướt vào rừng cây một cách vô thanh vô tức. Đôi mắt lóe sáng tinh quang của bóng đen đó quan sát Cách Phù thật lâu, trong ánh mắt đó mang theo nét ôn nhu và thân thiết vô cùng, đồng thời trong không gian tại đó lại có thoang thoảng mùi thơm....
Những người quan tâm đến nàng chỉ có vài người, Lưu Sâm và Cách Tố! Lúc này Cách Tố thì đang trầm mê trong phòng của mình, nàng vốn chưa bước ra cửa. Còn Lưu Sâm thì sao? Hắn đang ngồi phát ngốc trong không gian của mình.
Hắn đã thành công lợi dụng Không gian ma pháp để ẩn thân, bây giờ đã là buổi tối, đúng là lúc mà hắn nên chui ra, nhưng bây giờ hắn lại không có cách nào để chui ra được! Bởi vì hắn cảm ứng được rằng tâm linh của mình đã hoàn toàn mất đi sự liên hệ với thế giới bên ngoài. Chẳng lẽ đây chính là khuyết điểm của Không gian ma pháp hay sao? Nó vẫn có thể bị cao thủ làm đứt đoạn?
Hắn không thể khẳng định được điều đó, nhưng có một điều hắn dám đoan chắc, đó ra không gian ở bên ngoài đã bị người ta thi triển ma pháp, nhưng sao lại đúng lúc như thế chứ? Điều đó chỉ cho thấy rằng họ đã có dự mưu từ sớm! Hắn vừa tiến vào không gian thì sự cảm ứng với thế giới bên ngoài liền bị đứt đoạn ngay, hầu như không có thời gian để thở nữa. Tất nhiên là phải có dự mưu từ trước. Họ dựa vào nhược điểm trong công phu của hắn mà bày sẵn dự mưu để hắn rơi vào tròng!
Với những người có công phu ngang tầm với hắn, không một ai có thể giết hắn được. Cho dù là các cao thủ xem nhẹ tính mạng, hoặc giả nếu lấy tính mạng của Kiếm thần và Ma thần (tức Ma pháp thần, ý chỉ Ước Sắt) ra trao đổi thì họ cũng không thể thành công giết được hắn. Thế nhưng bây giờ Lưu Sâm lại hết đường xoay xở, bởi vì cho dù bản lãnh của hắn có cao cường đến đâu đi nữa thì cũng chỉ có thể quậy cho cái không gian này của mình loạn cào cào lên mà không thể ra khỏi nó. Dù cho khả năng giết người của hắn cao đến mấy thì trong không gian này cũng không có người để cho hắn giết. Nơi đây đúng là một cái ngục giam, hơn nữa còn là một ngục giam không biên giới nữa. Tuy nó không có biên giới, nhưng so với nhà ngục có biên giới còn đáng sợ hơn nhiều lắm!
Ngục giam cực lớn, vĩnh viễn không biết thời gian phải thi hành án!
Tuy rằng bên cạnh hắn còn khá nhiều thịt ma thú, nhưng dù nhiều tới đâu thì cũng có hạn mà thôi. Lưu Sâm nhìn đống thịt ma thú rồi lầm bầm tự hỏi:
- Từ giờ trở đi, có phải là mình nên ăn ít lại chăng?
Hắn liếc mắt đống trái cây màu hồng, rồi lại tự hỏi:
- Hay là mình ăn vài trái túy quả để giải sầu nhỉ?
Đống hồng quả này thật sự rất có tính mê hoặc. Lưu Sâm vừa nghĩ tới đó thì một quả đã bay vào tay hắn. Hắn đưa tay vuốt nhẹ hồng quả trong tay, thật là trơn tru và thơm tho làm sao! Lưu Sâm thoáng hơi biến sắc, loại trái cây này vừa thơm lại dễ nhìn, khiến người ta rất thích cầm trong tay, giống như mỹ nữ vậy. Mỹ nữ? Hắn đã vào cái không gian này, tuy đó là điều không may, nhưng nếu muốn lấy mạng của hắn thì không dễ đâu!
Các mỹ nữ ở bên ngoài thế nào rồi nhỉ? Có thể nào Cách Tố sẽ mạo hiểm đến cứu hắn hay không? Nếu thật vậy thì....nàng sẽ gặp nguy hiểm rất lớn. Ở trong học viện, nàng vừa là giảng sư, lại vừa là tôn nữ của viện trưởng. Người khác không thể bắt nàng, nhưng bây giờ người chủ trì hiện nay là Ước Sắt và Lạc Phu, bất luận là Bạch Ngọc học viện hay hoàng cung, họ đều sẽ không để viện trưởng của Tô Nhĩ Tát Tư học viện vào mắt, và lại càng không hề quan tâm đến một vị giảng sư nhỏ bé chút nào. Hơn nữa, nếu những người đó lấy đại nghĩa làm động cơ, vậy dù có giết nàng đi thì cũng sẽ chẳng có ai dám nói nửa câu ấy chứ.
Vừa nghĩ đến Cách Tố, tự nhiên hắn cũng nghĩ tới Cách Phù. Bản lãnh của tiểu nha đầu này quá kém đi, nhất định là cứu hắn không nổi rồi, nhưng nàng có thể sẽ ngã bệnh hay không? Sức khỏe của nàng vốn không mấy tốt, nhưng khi quýnh quáng lên thì nhất định sẽ phát bệnh thôi....
Không, mình không thể ngồi yên chịu sự giam cầm được. Mình phải vượt ngục! Mặc kệ chuyện của thiên hạ thế nào, lúc này cũng không phải là lúc mình chịu bị nhốt ở đây, nhưng làm sao để vượt ngục bây giờ?
Mình không có cảm ứng với không gian ở bên ngoài, họ đã dùng ma pháp gì đây? Lưu Sâm nằm ngã lưng xuống đất. Ma pháp? Ma pháp loại nào cũng có phương pháp phá giải hết mà, ngay cả Không gian ma pháp thần kỳ như thế mà họ cũng có phương pháp phá giải đó thôi. Vậy làm sao mình mới có thể phá giải phương pháp của họ đây? Nếu muốn phá giải phương pháp của người khác, trước tiên phải biết rõ không gian của mình là thế nào đã!
Cái không gian này thật là kỳ quái. Nó rộng lớn vô cùng, nhưng hắn biết trên thực tế, nó chỉ bé tí xíu thôi, thậm chí còn không chiếm chút đất nào của không gian thế tục nữa. Vậy nó là cái gì chứ? Tại sao cảm ứng của mình với bên ngoài lại bị đứt đoạn? Bầu không gian ở bên ngoài là cái gì? Còn không gian ở trong đây lại là cái gì? Ở trong này, hắn chính là thần, bởi vì hễ hắn muốn lấy cái gì cũng không cần phải dùng tới tay, mà cũng không cần dùng tới ma pháp, chỉ cần dùng tới ý niệm để điều khiển là được rồi.
Ý niệm vừa chuyển động, hồng quả lập tức bay đầy trời. Điều này làm quá dễ, đó chính là bằng chứng rất rõ ràng!
Ý niệm lại chuyển động lần nữa, toàn thân của hắn liền bay lên không. Lưu Sâm lơ lửng ở trên không rồi phóng mắt nhìn khắp toàn bộ không gian nơi đây một lượt, xem nó rốt cuộc lớn cỡ nào, may ra có thể tìm được biện pháp nào đó chăng. Không gian ở đây không có thái dương, cũng không có gió, cảm giác cực kỳ quái dị. Lưu Sâm thất vọng đưa mắt nhìn xuống, khoảng không gian này vẫn rộng lớn vô bờ như cũ! Nó vẫn là một mảnh không gian bao la vô cùng vô tận!
Trời ạ! Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này?
Bản thân hắn đang bay lơ lửng trên không, dưới chân không có chút điểm tựa, và cũng không hề có nguyên tố ma pháp nào, nhưng hắn lại không có cảm giác bị mất trọng lượng. Loại cảm giác này cũng thật là quái dị!
/419
|