Lãnh địa Thần Ma là vũng lãnh thổ do người của Thần Ma nhất tộc khi vào chiến trường viễn cổ chiếm giữ. Vùng đất ấy cũng giống như căn cứ địa của Thiên Sứ hay Yêu Tộc, đều là những lãnh thổ tạm thời được lập ra làm nơi sinh hoạt cũng như quân doanh tập trung lực lượng người cùng lục địa khi tới chiến trường viễn cổ.
Khác với lãnh địa Yêu tộc đang co cụm một chỗ với sự bảo vệ chặt chẽ nhờ đại trận do Ngân Tuệ bố trí, hay có vẻ tráng lệ với những công trình kiến trúc lộng lấy của phe Thiên Sứ. Lãnh địa của Thần Ma tuy có diện tích còn lớn hơn nhiều so với hai phe kia cộng lại nhưng nó lại trông vô cùng đơn giản. Bởi nơi Thần Ma chiếm giữ là một vùng đất đá khô cằn, ngoài ra xung quanh đó còn có một vài cánh rừng rậm rạp, xa xa còn là một sa mạc nóng bỏng trải dài vô cùng vô tận.
Trung tâm của lãnh địa Thần Ma là một tòa thành vững chắc được cấu tạo hoàn toàn bằng những tảng đá vững chãi liên kết với nhau, trông nó có vẻ thô sơ nhưng lại có kiến trúc vô cùng kiên cố. Nhìn cả tòa thành bằng đá rộng lớn ấy tựa như một vị Thần khổng lồ đang ngủ say vậy, mặc dù chỉ là tưởng tượng nhưng khí thế mạnh mẽ của nó phát ra ai ai cũng cảm nhận được.
Thần Ma nhất tộc đa phần đều tập trung ở vùng lãnh địa này, nhất là ở tòa thành bằng đá ở trung tâm. Còn lại thì một phần nhân số thì tham gia chiến đấu với Thiên Sứ và Yêu Tộc, một phần khác lại không ở lãnh địa Thần Ma mà đi săn lùng các bảo tàng chôn giấu ở chiến trường viễn cổ.
Bề ngoài tuy đơn giản, nhưng lãnh địa Thần Ma lại giống với những đặc thụ của Thần Ma nhất tộc. Đó là những con người ngoan cường cứng rắn với thể thuật cực kỳ mạnh mẽ. Tâm tính của họ lãnh đạm và đơn giản như đá. Nhưng đôi khi cũng có những sự cuồng bạo đến kinh hoàng như dung nham hay mang nét đẹp khiến người khác mê mẩn như những viên ngọc bích lộng lẫy.
-☉----------☉----------☉-
Cách tòa thành đá một khoảng xa có một khu rừng. Khu rừng này chính là nơi mà Đại Tượng ở sa mạc đã nhìn thấy từ xa, và nó cũng là nơi Ngân Tuệ và Song Khả đang nghỉ chân ở đó.
Trên một thân cây rất lớn nằm giữa khu rừng có phần âm u quỷ dị này, Ngân Tuệ đang ngồi xếp bằng hai chân trên một tán cây vững chắc. Nàng ngồi yên nhắm mắt trông có vẻ tĩnh tại, hai tay nàng tạo ra một thủ ẩn kỳ lạ với những ngón tay đang khẽ động đậy liên tục.
Gần đó là hai đứa nhóc Song Khả đang yên lặng lơ lửng bên cạnh Ngân Tuệ. Song Khả cũng nhắm mắt, tư thế đang ngồi lơ lửng giữa không trung. Chỉ khác với Ngân Tuệ ở chỗ Song Khả không thực hiện động tác gì đặc biệt, hai đứa nhìn như đang ngồi thiền nhắm mắt, mà có khi là đang ngủ cũng không biết chừng.
Ngân Tuệ ngồi như thế đã hơn ba ngày, ngoài đôi thay liên tục thay đổi thủ ấn, còn lại thân thể thì vẫn bất động hoàn toàn. Song Khả vốn hay náo động ồn ào, nhưng không hiểu sao từ khi gặp Ngân Tuệ thì hai đứa như đổi khác hoàn toàn, chúng lại có thể yên lặng bên Ngân Tuệ ba ngày liền mà không cử động hay nói một tiếng nào thì quả là rất khác so với trước.
Sau một quãng thời gian dài ngồi tĩnh tọa, Ngân Tuệ cuối cùng cũng dừng động tác hai tay, ánh mắt sắc bén mang theo nét vô tình của nàng nhanh chóng mở ra.
Ngoài ánh mắt của Ngân Tuệ là trông có vẻ biến đổi gì đó, còn lại thì nàng vẫn là một Đại Yêu cao cấp. Trông khí tức hay sức mạnh bề ngoài của Ngân Tuệ không khác một Đại Yêu bình thường, không có vẻ gì là uy thế của một người được gọi là thiên tài cả.
- Hì hì… tỷ tỷ, người cuối cùng cũng mở mắt ra rồi.
Ngay khi Ngân Tuệ dừng bắt thủ ấn và mở mắt ra thì Song Khả đã lên tiếng. Ngân Tuệ không nhìn về hai đứa nhóc ấy mà chỉ cười nhạt nói:
- Còn hai ngươi ngủ có vẻ ngon nhỉ?
- Không có đâu, ba ngày nay đệ vẫn làm theo đúng phương pháp mà tỷ đã dặn lúc trước mà - Hai đứa nhóc Song Khả bay nhanh tới trước mặt Ngân Tuệ rồi đồng thanh nói liến thoắng không ngớt - Nhưng chỉ đánh thức được một phần nhỏ ký ức, còn thân thể thì không thể khôi phục được lực lượng như trước kia. Bây giờ cơ thể đệ vẫn yếu đuối như người bình thường, không có một tia chân khí nào lưu chuyển cả. Hay phương pháp khôi phục của tỷ không có tác dụng? Mà có khi nào là do cơ thể đệ bị chia đôi như bây giờ nên không thể khôi phục được nữa? À mà cũng có khi là…
- Hai ngươi bị ấm đầu à? - Ngân Tuệ nhanh chóng cắt lời Song Khả - Xung quanh không có linh khí, ngươi lấy cái gì để hồi phục? Ta bảo hai ngươi cần khôi phục ký ức trước tiên, chứ ta có bảo khôi phục lực lượng thân thể không?
- Hì hì… đệ quên mất vụ này - Hai đứa nhóc cùng đưa tay lên đầu mình rồi gãi gãi cái đầu bóng loáng trông có vẻ ngây thơ.
Ngân Tuệ chỉ gật đầu cho qua, sau đó nàng khẽ nhỏ giọng nói:
- Bây giờ chúng ta chỉ cần đợi ở đây, chờ đến thời cơ thích hợp thì hành động.
- Là chúng ta đợi Đại Tượng ca ca tới rồi hành động sao?
- Ta đợi con trâu đó làm gì? - Ngân Tuệ nhíu mày, giọng lạnh lẽo nói - Ta đang nói đến việc đợi linh khí nơi đây trở lại trạng thái ổn định.
Song Khả có vẻ không sợ phản ứng này của Ngân Tuệ lắm, hai đứa nhóc vẫn thản nhiên cười nói:
- Đệ tưởng tỷ đợi hắn tới giúp sức chứ? - Song Khả cười hì hì, nhưng thấy Ngân Tuệ mặt mày vẫn âm u như vậy nên Song Khả không cười nữa mà khẽ hỏi - Tỷ không có ý định nói cho Đại Tượng biết sự thật à? Dù sao thì trước sau gì thì hắn cũng sẽ biết, đến lúc đó có khi hắn còn bám đuôi theo tỷ còn dai hơn bây giờ nữa.
Ngân Tuệ trầm ngâm như đang suy nghĩ gì đó. Gương mặt lãnh đạm vô tình của nàng vẫn không có phản ứng gì đặc biệt, nhưng nội tâm nàng lại khẽ động.
Song Khả nhìn bộ dạng đó của Ngân Tuệ thì biết tốt nhất mình không nên trêu nữa nên đành lặng lẽ bay tới tán cây rồi ngồi ngay bên cạnh Ngân Tuệ.
- Huyễn Thuật của hai ngươi có thể tái hiện lại ký ức phải không?
Song Khả đang ngồi yên thì chợt nghe Ngân Tuệ hỏi nên vội trả lời:
- Đệ có thể tạo ra huyễn cảnh giống với ký ức mà người đó từng trải qua, nhưng với điều kiện là đệ phải nắm rõ được mọi diễn biến trong ký ức thật sự của người đó - Song Khả cười tươi nói - Là ký ức thật sự… chứ không phải thứ bị sửa đổi. Vì cái thấy của Đại Tượng trước kia có vẻ không thật nên đệ cần phải biết toàn bộ quá khứ về chuyện đó thì đệ mới tại hiện lại nó một cách hoàn toàn được. Giống như việc đệ từng tạo ra ký ức khi dùng Huyễn thuật để giữ chân Hàm Hương trọng trận đấu giữa mẹ và cô ta vậy.
Song Khả nhắc tới trận đấu giữa nhóm Vô Cực và Hồ Phiêu lúc trước. Đó là lúc Song Khả dùng Huyễn Thuật cầm chân Hàm Hương, sau đó tái hiện ký ức đau khổ trong quá khứ của Hàm Hương mới khiến Hàm Hương bị giữ chân lâu như vậy. Nhưng cuối cùng Huyễn Thuật vẫn bị Hàm Hương phát hiện ra sơ hở và bị phá.
Trước đó vì Song Khả đã được biết mọi chuyện giữa Minh Nguyệt và Hàm Hương nên hai đứa mới có thể tái hiện lại. Còn hiện tại trong trường hợp của Đại Tượng thì Song Khả chỉ biết được một chút nên vẫn cần có thêm thông tin thì mới có thể tái hiện lại những gì mà Đại Tượng thật sự đã trải qua.
- Tỷ muốn cho hắn biết sự thật thì phải kể ra hết mọi chuyện cho đệ biết, dù sao thời gian đó đệ bị ngủ say nên cũng không biết gì nhiều. Đệ chỉ biết rằng… tỷ đang lừa hắn.
- Hắn bị lừa cả đời rồi, ta có lừa hắn thêm một trò cũng chẳng có gì đặc biệt - Ngân Tuệ cười khẩy rồi nói.
Song Khả nghe vậy thì cả kinh, hai đứa vội tròn mắt nói:
- Tỷ không định lừa hắn thêm lần nữa đấy chứ? Dù sao đệ với bọn họ cũng rất thân thiết, đệ không muốn họ gặp phải nguy hiểm gì đâu!
- Hai ngươi nghĩ ta xấu xa đến mức đó à?
- Hì hì… không dám - Song Khả cười khả ái - Tỷ còn xấu xa hơn đệ nghĩ nhiều ấy chứ?
Song Khả vừa nói tới đó đã bị Ngân Tuệ cốc đầu một cái thật đau. Mặc dù chỉ gõ lên đầu một đứa, nhưng đứa còn lại cũng kêu đau rồi cả hai cùng đưa tay lên xoa đầu, động tác y hệt nhau.
- Ta chỉ hỏi vậy thôi, còn việc của hắn thì để sau, đợi khi nào giải quyết xong chuyện ở đây rồi tính.
- Thật ra thì tỷ đã tính hết rồi thì có - Song Khả vẫn còn đang xoa đầu nói nhỏ - Nếu không thì tỷ việc gì phải bảo hắn tới lãnh địa Thần Ma để cứu đệ, nói thẳng ra là muốn hắn tới với tỷ thì đúng hơn.
Song Khả chưa nói hết câu thì phát hiện xung quanh Ngân Tuệ dường như nổi lên một tầng khí tức kỳ lạ nào đó. Đai đứa nhóc vội cười trừ rồi im lặng không nói gì nữa, có lẽ bị Ngân Tuệ dọa cho im miệng luôn rồi.
Ngân Tuệ thản nhiên nhắm mắt lại, nàng không bắt thủ ấn hay làm gì đặc biệt cả, nàng chỉ yên lặng ngồi xếp bằng trên tán cây rậm rạp. Ngân Tuệ đang chờ đợi điều gì đó, nàng chờ linh khí ở chiến trường viễn cổ khôi phục lại trạng thái bình thường để nàng bắt đầu hành động theo kế hoạch. Hay có thể nàng cũng đang đợi một tên trâu vàng đang mò mẫm trong khu rừng rộng lớn này để tìm nàng. Trong khi nhắm mắt chờ đợi, Ngân Tuệ lại đắm chìm vào quá khứ của riêng nàng.
-☉-
-Thần Thụ Giới-
Tử Phong đã tới Thần Thụ giới được vài ngày, cụ thể là bao lâu thì hắn không biết, chỉ biết là khi tỉnh lại thì Tử Phong đã thấy mình nằm giữa một bãi cỏ xanh mướt mang theo mùi thơm dễ chịu.
Lúc tỉnh lại thì đầu óc Tử Phong còn rất mơ hồ không hiểu mình đang ở đâu? hay thậm chí hắn còn quên luôn chuyện hắn đã bế Minh Nguyệt chạy đôn chạy đáo khắp nơi để tìm cách cứu chữa cho nàng. Nhưng tình cảnh mơ hồ đó chỉ là thoáng chốc, khi hắn tỉnh lại được một lúc thì đầu hắn bỗng đau như búa bổ, sau đó thì hắn mới nhớ đến chuyện bản thân đang ở chiến trường viễn cổ, và cũng nhớ tới đoạn hắn đang ở Thần Thụ Giới nào đó.
Việc đầu tiên khi Tử Phong tỉnh lại là vội vã tìm Minh Nguyệt. Hắn nhớ lúc vừa tới Thần Thụ Giới thì dường như hắn bị một lão già có khí thế kinh hồn vừa hiện ra đã nổi giận lao về hắn. Đến đó thì hắn chỉ thấy trời đất tối sầm rồi ngất đi. Mặc dù biết lão già đó là Thần Thụ, có thể là người chưởng quản nơi này, nhưng nhìn Thần Thụ có vẻ mang địch ý với mình nên Tử Phong vô cùng lo lắng cho Minh Nguyệt, vì biết đâu lão già đó lại giận lây sang nàng nữa thì khổ.
Nhưng Tử Phong đoán có lẽ mọi chuyện không nghiêm trọng quá mức như hắn lo sợ. Vì bản thân hắn đã bình an ngủ một giấc dài thì có lẽ Minh Nguyệt vốn là người mà đám tinh linh ở Thần Thụ Giới quen biết nên nàng cũng không đến nỗi gặp nguy hiểm. Nhất là nếu Thần Thụ có địch ý gì với hắn thì bây giờ hắn đã không tỉnh lại rồi.
Tử Phong bắt đầu rời khỏi nơi hắn vừa tỉnh lại. Lúc mới chạy đi tìm Minh Nguyệt thì không sao, nhưng càng lúc hắn lại càng lo bởi sự việc hắn đang gặp quá mức quỷ dị. Tử Phong lúc tỉnh lại thì đang nằm trên bãi cỏ, gần đó là hồ nước trong vắt lóng lánh mà hắn đã thấy khi vừa tiến vào Thần Thụ Giới. Thứ khiến hắn lo chính là hắn dù có chạy đi đâu thì cuối cùng vẫn quay trở về chỗ cũ.
Tử Phong chạy vô rừng cây, chạy được một khoảng thì trước mắt hiện ra cái hồ nước ấy. Hắn đổi hướng khác, nhưng có đi đâu chăng nữa thì hắn vẫn quay về vị trí ban đầu. Nơi này rõ ràng là đã bị Thần Thụ dùng biện pháp gì đó để giam lỏng hẳn rồi.
Tử Phong dù biết không có cách nào thoát khỏi chỗ này, nhưng hắn vẫn một mực tìm cách rời khỏi đây. Dùng thiên phú Huyền Thuật, dùng cả tử nhãn nhưng Tử Phong vẫn chưa tìm ra biện pháp nào thoát khỏi tình trạng này. Tử Phong không dám cầm đao chém loạn xạ vì dù sao đây cũng là nơi của Thần Thụ, Minh Nguyệt lại ở đây nên hắn cũng không dám làm loạn.
Khác với lãnh địa Yêu tộc đang co cụm một chỗ với sự bảo vệ chặt chẽ nhờ đại trận do Ngân Tuệ bố trí, hay có vẻ tráng lệ với những công trình kiến trúc lộng lấy của phe Thiên Sứ. Lãnh địa của Thần Ma tuy có diện tích còn lớn hơn nhiều so với hai phe kia cộng lại nhưng nó lại trông vô cùng đơn giản. Bởi nơi Thần Ma chiếm giữ là một vùng đất đá khô cằn, ngoài ra xung quanh đó còn có một vài cánh rừng rậm rạp, xa xa còn là một sa mạc nóng bỏng trải dài vô cùng vô tận.
Trung tâm của lãnh địa Thần Ma là một tòa thành vững chắc được cấu tạo hoàn toàn bằng những tảng đá vững chãi liên kết với nhau, trông nó có vẻ thô sơ nhưng lại có kiến trúc vô cùng kiên cố. Nhìn cả tòa thành bằng đá rộng lớn ấy tựa như một vị Thần khổng lồ đang ngủ say vậy, mặc dù chỉ là tưởng tượng nhưng khí thế mạnh mẽ của nó phát ra ai ai cũng cảm nhận được.
Thần Ma nhất tộc đa phần đều tập trung ở vùng lãnh địa này, nhất là ở tòa thành bằng đá ở trung tâm. Còn lại thì một phần nhân số thì tham gia chiến đấu với Thiên Sứ và Yêu Tộc, một phần khác lại không ở lãnh địa Thần Ma mà đi săn lùng các bảo tàng chôn giấu ở chiến trường viễn cổ.
Bề ngoài tuy đơn giản, nhưng lãnh địa Thần Ma lại giống với những đặc thụ của Thần Ma nhất tộc. Đó là những con người ngoan cường cứng rắn với thể thuật cực kỳ mạnh mẽ. Tâm tính của họ lãnh đạm và đơn giản như đá. Nhưng đôi khi cũng có những sự cuồng bạo đến kinh hoàng như dung nham hay mang nét đẹp khiến người khác mê mẩn như những viên ngọc bích lộng lẫy.
-☉----------☉----------☉-
Cách tòa thành đá một khoảng xa có một khu rừng. Khu rừng này chính là nơi mà Đại Tượng ở sa mạc đã nhìn thấy từ xa, và nó cũng là nơi Ngân Tuệ và Song Khả đang nghỉ chân ở đó.
Trên một thân cây rất lớn nằm giữa khu rừng có phần âm u quỷ dị này, Ngân Tuệ đang ngồi xếp bằng hai chân trên một tán cây vững chắc. Nàng ngồi yên nhắm mắt trông có vẻ tĩnh tại, hai tay nàng tạo ra một thủ ẩn kỳ lạ với những ngón tay đang khẽ động đậy liên tục.
Gần đó là hai đứa nhóc Song Khả đang yên lặng lơ lửng bên cạnh Ngân Tuệ. Song Khả cũng nhắm mắt, tư thế đang ngồi lơ lửng giữa không trung. Chỉ khác với Ngân Tuệ ở chỗ Song Khả không thực hiện động tác gì đặc biệt, hai đứa nhìn như đang ngồi thiền nhắm mắt, mà có khi là đang ngủ cũng không biết chừng.
Ngân Tuệ ngồi như thế đã hơn ba ngày, ngoài đôi thay liên tục thay đổi thủ ấn, còn lại thân thể thì vẫn bất động hoàn toàn. Song Khả vốn hay náo động ồn ào, nhưng không hiểu sao từ khi gặp Ngân Tuệ thì hai đứa như đổi khác hoàn toàn, chúng lại có thể yên lặng bên Ngân Tuệ ba ngày liền mà không cử động hay nói một tiếng nào thì quả là rất khác so với trước.
Sau một quãng thời gian dài ngồi tĩnh tọa, Ngân Tuệ cuối cùng cũng dừng động tác hai tay, ánh mắt sắc bén mang theo nét vô tình của nàng nhanh chóng mở ra.
Ngoài ánh mắt của Ngân Tuệ là trông có vẻ biến đổi gì đó, còn lại thì nàng vẫn là một Đại Yêu cao cấp. Trông khí tức hay sức mạnh bề ngoài của Ngân Tuệ không khác một Đại Yêu bình thường, không có vẻ gì là uy thế của một người được gọi là thiên tài cả.
- Hì hì… tỷ tỷ, người cuối cùng cũng mở mắt ra rồi.
Ngay khi Ngân Tuệ dừng bắt thủ ấn và mở mắt ra thì Song Khả đã lên tiếng. Ngân Tuệ không nhìn về hai đứa nhóc ấy mà chỉ cười nhạt nói:
- Còn hai ngươi ngủ có vẻ ngon nhỉ?
- Không có đâu, ba ngày nay đệ vẫn làm theo đúng phương pháp mà tỷ đã dặn lúc trước mà - Hai đứa nhóc Song Khả bay nhanh tới trước mặt Ngân Tuệ rồi đồng thanh nói liến thoắng không ngớt - Nhưng chỉ đánh thức được một phần nhỏ ký ức, còn thân thể thì không thể khôi phục được lực lượng như trước kia. Bây giờ cơ thể đệ vẫn yếu đuối như người bình thường, không có một tia chân khí nào lưu chuyển cả. Hay phương pháp khôi phục của tỷ không có tác dụng? Mà có khi nào là do cơ thể đệ bị chia đôi như bây giờ nên không thể khôi phục được nữa? À mà cũng có khi là…
- Hai ngươi bị ấm đầu à? - Ngân Tuệ nhanh chóng cắt lời Song Khả - Xung quanh không có linh khí, ngươi lấy cái gì để hồi phục? Ta bảo hai ngươi cần khôi phục ký ức trước tiên, chứ ta có bảo khôi phục lực lượng thân thể không?
- Hì hì… đệ quên mất vụ này - Hai đứa nhóc cùng đưa tay lên đầu mình rồi gãi gãi cái đầu bóng loáng trông có vẻ ngây thơ.
Ngân Tuệ chỉ gật đầu cho qua, sau đó nàng khẽ nhỏ giọng nói:
- Bây giờ chúng ta chỉ cần đợi ở đây, chờ đến thời cơ thích hợp thì hành động.
- Là chúng ta đợi Đại Tượng ca ca tới rồi hành động sao?
- Ta đợi con trâu đó làm gì? - Ngân Tuệ nhíu mày, giọng lạnh lẽo nói - Ta đang nói đến việc đợi linh khí nơi đây trở lại trạng thái ổn định.
Song Khả có vẻ không sợ phản ứng này của Ngân Tuệ lắm, hai đứa nhóc vẫn thản nhiên cười nói:
- Đệ tưởng tỷ đợi hắn tới giúp sức chứ? - Song Khả cười hì hì, nhưng thấy Ngân Tuệ mặt mày vẫn âm u như vậy nên Song Khả không cười nữa mà khẽ hỏi - Tỷ không có ý định nói cho Đại Tượng biết sự thật à? Dù sao thì trước sau gì thì hắn cũng sẽ biết, đến lúc đó có khi hắn còn bám đuôi theo tỷ còn dai hơn bây giờ nữa.
Ngân Tuệ trầm ngâm như đang suy nghĩ gì đó. Gương mặt lãnh đạm vô tình của nàng vẫn không có phản ứng gì đặc biệt, nhưng nội tâm nàng lại khẽ động.
Song Khả nhìn bộ dạng đó của Ngân Tuệ thì biết tốt nhất mình không nên trêu nữa nên đành lặng lẽ bay tới tán cây rồi ngồi ngay bên cạnh Ngân Tuệ.
- Huyễn Thuật của hai ngươi có thể tái hiện lại ký ức phải không?
Song Khả đang ngồi yên thì chợt nghe Ngân Tuệ hỏi nên vội trả lời:
- Đệ có thể tạo ra huyễn cảnh giống với ký ức mà người đó từng trải qua, nhưng với điều kiện là đệ phải nắm rõ được mọi diễn biến trong ký ức thật sự của người đó - Song Khả cười tươi nói - Là ký ức thật sự… chứ không phải thứ bị sửa đổi. Vì cái thấy của Đại Tượng trước kia có vẻ không thật nên đệ cần phải biết toàn bộ quá khứ về chuyện đó thì đệ mới tại hiện lại nó một cách hoàn toàn được. Giống như việc đệ từng tạo ra ký ức khi dùng Huyễn thuật để giữ chân Hàm Hương trọng trận đấu giữa mẹ và cô ta vậy.
Song Khả nhắc tới trận đấu giữa nhóm Vô Cực và Hồ Phiêu lúc trước. Đó là lúc Song Khả dùng Huyễn Thuật cầm chân Hàm Hương, sau đó tái hiện ký ức đau khổ trong quá khứ của Hàm Hương mới khiến Hàm Hương bị giữ chân lâu như vậy. Nhưng cuối cùng Huyễn Thuật vẫn bị Hàm Hương phát hiện ra sơ hở và bị phá.
Trước đó vì Song Khả đã được biết mọi chuyện giữa Minh Nguyệt và Hàm Hương nên hai đứa mới có thể tái hiện lại. Còn hiện tại trong trường hợp của Đại Tượng thì Song Khả chỉ biết được một chút nên vẫn cần có thêm thông tin thì mới có thể tái hiện lại những gì mà Đại Tượng thật sự đã trải qua.
- Tỷ muốn cho hắn biết sự thật thì phải kể ra hết mọi chuyện cho đệ biết, dù sao thời gian đó đệ bị ngủ say nên cũng không biết gì nhiều. Đệ chỉ biết rằng… tỷ đang lừa hắn.
- Hắn bị lừa cả đời rồi, ta có lừa hắn thêm một trò cũng chẳng có gì đặc biệt - Ngân Tuệ cười khẩy rồi nói.
Song Khả nghe vậy thì cả kinh, hai đứa vội tròn mắt nói:
- Tỷ không định lừa hắn thêm lần nữa đấy chứ? Dù sao đệ với bọn họ cũng rất thân thiết, đệ không muốn họ gặp phải nguy hiểm gì đâu!
- Hai ngươi nghĩ ta xấu xa đến mức đó à?
- Hì hì… không dám - Song Khả cười khả ái - Tỷ còn xấu xa hơn đệ nghĩ nhiều ấy chứ?
Song Khả vừa nói tới đó đã bị Ngân Tuệ cốc đầu một cái thật đau. Mặc dù chỉ gõ lên đầu một đứa, nhưng đứa còn lại cũng kêu đau rồi cả hai cùng đưa tay lên xoa đầu, động tác y hệt nhau.
- Ta chỉ hỏi vậy thôi, còn việc của hắn thì để sau, đợi khi nào giải quyết xong chuyện ở đây rồi tính.
- Thật ra thì tỷ đã tính hết rồi thì có - Song Khả vẫn còn đang xoa đầu nói nhỏ - Nếu không thì tỷ việc gì phải bảo hắn tới lãnh địa Thần Ma để cứu đệ, nói thẳng ra là muốn hắn tới với tỷ thì đúng hơn.
Song Khả chưa nói hết câu thì phát hiện xung quanh Ngân Tuệ dường như nổi lên một tầng khí tức kỳ lạ nào đó. Đai đứa nhóc vội cười trừ rồi im lặng không nói gì nữa, có lẽ bị Ngân Tuệ dọa cho im miệng luôn rồi.
Ngân Tuệ thản nhiên nhắm mắt lại, nàng không bắt thủ ấn hay làm gì đặc biệt cả, nàng chỉ yên lặng ngồi xếp bằng trên tán cây rậm rạp. Ngân Tuệ đang chờ đợi điều gì đó, nàng chờ linh khí ở chiến trường viễn cổ khôi phục lại trạng thái bình thường để nàng bắt đầu hành động theo kế hoạch. Hay có thể nàng cũng đang đợi một tên trâu vàng đang mò mẫm trong khu rừng rộng lớn này để tìm nàng. Trong khi nhắm mắt chờ đợi, Ngân Tuệ lại đắm chìm vào quá khứ của riêng nàng.
-☉-
-Thần Thụ Giới-
Tử Phong đã tới Thần Thụ giới được vài ngày, cụ thể là bao lâu thì hắn không biết, chỉ biết là khi tỉnh lại thì Tử Phong đã thấy mình nằm giữa một bãi cỏ xanh mướt mang theo mùi thơm dễ chịu.
Lúc tỉnh lại thì đầu óc Tử Phong còn rất mơ hồ không hiểu mình đang ở đâu? hay thậm chí hắn còn quên luôn chuyện hắn đã bế Minh Nguyệt chạy đôn chạy đáo khắp nơi để tìm cách cứu chữa cho nàng. Nhưng tình cảnh mơ hồ đó chỉ là thoáng chốc, khi hắn tỉnh lại được một lúc thì đầu hắn bỗng đau như búa bổ, sau đó thì hắn mới nhớ đến chuyện bản thân đang ở chiến trường viễn cổ, và cũng nhớ tới đoạn hắn đang ở Thần Thụ Giới nào đó.
Việc đầu tiên khi Tử Phong tỉnh lại là vội vã tìm Minh Nguyệt. Hắn nhớ lúc vừa tới Thần Thụ Giới thì dường như hắn bị một lão già có khí thế kinh hồn vừa hiện ra đã nổi giận lao về hắn. Đến đó thì hắn chỉ thấy trời đất tối sầm rồi ngất đi. Mặc dù biết lão già đó là Thần Thụ, có thể là người chưởng quản nơi này, nhưng nhìn Thần Thụ có vẻ mang địch ý với mình nên Tử Phong vô cùng lo lắng cho Minh Nguyệt, vì biết đâu lão già đó lại giận lây sang nàng nữa thì khổ.
Nhưng Tử Phong đoán có lẽ mọi chuyện không nghiêm trọng quá mức như hắn lo sợ. Vì bản thân hắn đã bình an ngủ một giấc dài thì có lẽ Minh Nguyệt vốn là người mà đám tinh linh ở Thần Thụ Giới quen biết nên nàng cũng không đến nỗi gặp nguy hiểm. Nhất là nếu Thần Thụ có địch ý gì với hắn thì bây giờ hắn đã không tỉnh lại rồi.
Tử Phong bắt đầu rời khỏi nơi hắn vừa tỉnh lại. Lúc mới chạy đi tìm Minh Nguyệt thì không sao, nhưng càng lúc hắn lại càng lo bởi sự việc hắn đang gặp quá mức quỷ dị. Tử Phong lúc tỉnh lại thì đang nằm trên bãi cỏ, gần đó là hồ nước trong vắt lóng lánh mà hắn đã thấy khi vừa tiến vào Thần Thụ Giới. Thứ khiến hắn lo chính là hắn dù có chạy đi đâu thì cuối cùng vẫn quay trở về chỗ cũ.
Tử Phong chạy vô rừng cây, chạy được một khoảng thì trước mắt hiện ra cái hồ nước ấy. Hắn đổi hướng khác, nhưng có đi đâu chăng nữa thì hắn vẫn quay về vị trí ban đầu. Nơi này rõ ràng là đã bị Thần Thụ dùng biện pháp gì đó để giam lỏng hẳn rồi.
Tử Phong dù biết không có cách nào thoát khỏi chỗ này, nhưng hắn vẫn một mực tìm cách rời khỏi đây. Dùng thiên phú Huyền Thuật, dùng cả tử nhãn nhưng Tử Phong vẫn chưa tìm ra biện pháp nào thoát khỏi tình trạng này. Tử Phong không dám cầm đao chém loạn xạ vì dù sao đây cũng là nơi của Thần Thụ, Minh Nguyệt lại ở đây nên hắn cũng không dám làm loạn.
/134
|