-☉----------☉----------☉-
Bỏ qua chuyện của ba tên nhàn rỗi ấy, cũng trong ngôi thành này đang xảy ra chuyện quan trọng hơn nhiều so với việc chữa bệnh nhát gái cho Bạch Kỳ.
Tại đại bản doanh, là tụ điểm giải trí chơi bời của Tôn Viên trước kia, nhưng nay đã bị Yến Linh phong tỏa không cho bất kỳ ai bén mảng tới. Kể cả Tôn Viên nến muốn vào cũng phải xin phép trước một tiếng, đây là quyền lực tối cao ở ngôi thành này rồi.
Trên mái nhà của bản doanh này đang có ba cô gái. Ba người này vẫn ở khu vực này rất ít khi rời khỏi đây. Nhất là có lệnh của Tôn Viên không cho ai lui tới nên cũng không mấy ai biết ở bản doanh này có ai. Cũng một số người biết bên trong chắc chắn là có Yến Linh rồi, phu nhân của thống lĩnh không ở đó thì ở đâu được nữa.
Còn hai người còn lại thì không ai biết tới, một người là Tiểu Thanh, và người còn lại chính là Hàm Hương.
Hàm Hương sau khi nghe Dã Trư nói muốn tìm Minh Nguyệt thì đến ngôi thành do Tôn Viên trấn giữ. Nhưng khi nàng tới nơi, gặp được Vân Phi và Tiểu Thanh thì lại nghe tin nhóm của Minh Nguyệt bị thất lạc. Đến cả Tiểu Thanh và Vân Phi còn không biết Minh Nguyệt ở đâu thì Hàm Hương biết đường nào để mà tìm đây?
Hàm Hương chần chừ nên đã ở lại đây vài ngày. Nàng nghe Tiểu Thanh nói muốn mượn lực của Yêu tộc trong chiến trường viễn cổ để có thể may mắn nghe ngóng được thông tin của Minh Nguyệt ở đâu đó còn hơn là tìm một cách vô định. Hàm Hương tuy đồng ý cách này nhưng nàng vẫn không yên tâm, vì thâm tâm nàng mách bảo Minh Nguyệt không có ở Yêu tộc. Nếu cứ chờ thì nàng không biết phải chờ đến bao giờ.
Thời gian ở lại đây cũng đã hơn mời ngày, Hàm Hương với tính tình rất thoải mái vui tươi nên dễ dàng quen thân với Yến Linh và Tiểu Thanh. Nhất là Tiểu Thanh đã biết đến chuyện quá khứ của Minh Nguyệt và Hàm Hương nên Tiểu Thanh càng đồng cảm với Hàm Hương hơn nữa.
Nhưng qua thời gian vài ngày thì Tiểu Thanh cũng nhận ra, bề ngoài Hàm Hương tuy vẫn cười vui, nhưng trong lòng lại trái ngược. Hàm Hương có khi còn lo lắng đến Minh Nguyệt hơn cả Tiểu Thanh nữa.
- Hương tỷ… tỷ thật sự muốn đi tìm Nguyệt tỷ sao?
Tiểu Thanh hỏi lại một lần nữa khi Hàm Hương nhắc đến chuyện nàng sẽ một mình đi tìm Minh Nguyệt giữa chiến trường viễn cổ rộng mênh mông này.
Ba cô gái đang ngồi trên nóc nhà. Tuy nhiên lại khác hẳn với vẻ chán nản của Tôn Viên cùng huynh đệ ngồi ở tường thành vì cả ba cô gái đều đang có vẻ lo lắng. Nhất là Yến Linh và Tiểu Thanh khi nghe Hàm Hương muốn bỏ đi thì đều lộ rõ vẻ quan tâm.
- Muội nên suy nghĩ lại, ta biết muội rất muốn tìm Minh Nguyệt, nhưng không có một phương hướng cụ thể, lại càng không có một manh mối nào thì giữa chiến trường viễn cổ còn chưa biết độ rộng lớn của nó là bao nhiêu thì muội khó có thể tìm được Minh Nguyệt mà có khi chúng ta còn thất lạc luôn cả muội.
Tiểu Thanh vừa lên tiếng hỏi lại thì Yến Linh cũng đã lo lắng nói. Đối với Yến Linh thì Hàm Hương cũng là người mà nàng quan tâm, bởi bạn bè người thân của Yến Linh tính tới thời điểm này chỉ đếm không quá trên một bàn tay. Nhất là khi Yến Linh thông qua Tiểu Thanh mà biết được quá khứ đau khổ của Hàm Hương thì nàng càng yêu quý cô nàng hồ ly này hơn nữa.
Hàm Hương nhìn ra vẻ quan tâm lo lắng của Tiểu Thanh và Yến Linh thì lòng chợt cảm động. Nhưng Hàm Hương chỉ khẻ thở dài rồi ngước đầu nhìn bầu trời.
- Ta đến chiến trường viễn cổ này là để tìm tỷ ấy, nếu bây giờ đã đến đây rồi mà vẫn phải ngồi đợi thì ta không thể yên tâm được.
- Nhưng đúng như Linh Tỷ đã nói, không có phương hướng hay manh mối nào thì làm sao tỷ có thể đi tìm được - Tiểu Thanh vội nói - Việc này căn bản là không có khả năng thành công.
Yến Linh cũng gật đầu với ý của Tiểu Thanh, đi tìm một cách vô định thì không thể nào thành công được.
Hàm Hương nhìn hai cô hai cô gái trước mặt này dường như kiên quyết ngăn không cho mình đi thì đành gượng cười. Hàm Hương cũng biết mình căn bản nếu cứ đi tìm một cách mù mờ như vậy thì chắc chắn là không có kết quả rồi, cho nên nàng cũng có một phương án, mặc dù nó có khả năng tìm được Minh Nguyệt rất thấp.
- Muội còn nhớ cái này chứ?
Hàm Hương lấy ra một khối kim loại cũ kỹ, nhìn bề ngoài khối kim loại này vô cùng xấu xí lại không có dao động hay khí tức gì đặc biệt, trông còn tệ hơn một viên đá tầm thường. Nhưng Tiểu Thanh đã từng nhìn thấy khối kim loại này nên ngay lập tức nhận ra nó.
- Đây là… khối kim loại có ẩn chứa Bát Cửu Huyền Công mà Tử Phong mua được - Tiểu Thanh trả lời, sau đó hướng ánh mắt đầy vẻ hiếu kỳ nhìn Hàm Hương hỏi - Sao tỷ lại có được nó.
- Là Tử Phong tặng cho ta - Hàm Hương cười cười nói.
- Tên kỳ nhông này cũng biết chọn người để tặng thật - Tiểu Thanh cười lém lỉnh.
Hàm Hương khẽ cười, che đi vẻ xấu hổ của mình, nàng chẳng hiểu sao cứ nghĩ tới Tử Phong thì trong lòng mình lại có cảm giác khác lạ.
Thấy Yến Linh ngồi bên cạnh có vẻ quan tâm tới khối kim loại này nên Hàm Hương đưa nó sang cho Yến Linh.
Yến Linh cầm khối kim loại trên tay, nhìn qua vẫn không thấy có gì đặc biệt. Nhưng Yến Linh nghe nhắc tới bên trong có ẩn chứa Bát Cửu Huyền Công nên nàng cũng tò mò. Yến Linh không phải tò mò muốn tìm hiểu Bát Cửu Huyền Công, bởi vì nàng đã luyện Cửu Chuyển Huyền Công, một công pháp hoàn toàn trái ngược với Bát Cửu Huyền Công nên dù có muốn học thì hiện tại vẫn chưa phải lúc. Cái khiến Yến Linh tò mò là khối kim loại này nhìn không có khí tức gì thì sao lại ẩn chứa Bát Cửu Huyền Công được.
Linh nhãn trên trán Yến Linh mở ra. Ngay lập tức con mắt bằng ngọc sáng lấp lánh bảy màu của nàng soi rọi toàn bộ khối kim loại này. Rất nhiều tin tức được truyền tới Yến Linh, nhưng chỉ trong chớp mắt, Yến Linh vội đóng linh nhãn lại ngay.
Vừa đóng linh nhãn trên trán lại, vẻ mặt Yến Linh mang vẻ nghiêm trọng cực kỳ, nàng vội nói ra chuyện vừa gặp phải:
- Người tạo ra khối kim loại này cực kỳ mạnh… không, không thể dùng từ mạnh để có thể diễn tả được. Ta không biết nói thế nào nhưng chỉ với một chút tin tức về Bát Cửu Huyền Công được lưu trong đó mà suýt chút nữa đã khiến ta hôn mê khi cố xâm nhập vào tầng phòng hộ của khối kim loại này. Đặc biệt là một thông tin khiến ta vô cùng bất ngờ - Yến Linh đưa khối kim loại về cho Hàm Hương rồi nói - Nó được tạo ra cách đây vô cùng lâu, không thể dùng thời gian để tính toán được.
Hàm Hương và Tiểu Thanh nghe vậy thì trầm mặc. Đặc biệt là Tiểu Thanh, nàng có liên quan lớn tới Miêu Hoàng nên hiểu câu không thể dùng thời gian để tính toán được thì biết khối kim loại này đã tồn tại lâu như thế nào rồi. Còn Hàm Hương thì trước đây chỉ đoán nó rất cổ xưa, có khi còn vượt qua cả thời đại của Ngũ Quang Tước. Nhưng không ngờ Yến Linh xem qua lại nói nó còn xưa hơn cả sự tưởng tượng của mình thì đúng là vô cùng bất ngờ.
Ba người yên lặng nhìn khối kim loại một thời gian thì Tiểu Thanh chợt lên tiếng:
- Nhưng khối kim loại này thì có liên quan gì tới việc đi tìm Nguyệt tỷ?
Hàm Hương nắm chặt khối kim loại trên tay, nàng cười tươi rồi nói:
- Muội hẳn cũng đã nghe Tử Phong nói qua rồi, khi nhận được Bát Cửu Huyền Công trong khối kim loại này, Tử Phong đã nhận được một tấm bản đồ dẫn tới nơi người tạo ra khối kim loại này đang gặp nạn. Và cũng thật trùng hợp, ta cảm thấy dường như tấm bản đồ nhận được từ khối kim loại này lại chính là… chiến trường viễn cổ.
Yến Linh và Tiểu Thanh nghe vậy thì kinh ngạc. Những tưởng tấm bản đồ đó sẽ không được dùng tới nhưng không ngờ nó lại là tấm bản đồ về chiến trường viễn cổ.
Hàm Hương lại tiếp tục nói:
- Mới đầu ta cũng không nhận ra vì có lẽ qua thời gian dài nên địa hình chiến trường viễn cổ đã thay đổi rất nhiều. Nhưng hơn mười ngày qua ta đã tìm hiểu thì tấm bản đồ này đúng là chiến trường viễn cổ. Chỉ có điều nó thể hiện chi tiết của một thời đại rất lâu mà thôi, nếu đối chiếu dần dần thì ta có thể dễ dàng tìm ra nơi được chỉ định trên tấm bản đồ ấy.
- Ý của tỷ là - Tiểu Thanh hiểu ý nên liền nói - Tỷ đoán Minh Nguyệt và Tử Phong sẽ ở cùng nhau, nếu Tử Phong cũng nhận ra chuyện tấm bản đồ này là chiến trường viễn cổ thì có thể hai người họ sẽ tìm tới nơi được đánh dấu.
- Hiện tại thì ta chỉ có thể hy vọng gặp được họ bằng cách này - Hàm Hương gật đầu.
- Nhưng đó là chưa tính tới chuyện hai người họ có đi tới nơi đó hay không, chỉ riêng việc họ cũng đang tìm cách trở về Yêu tộc thì việc muội dựa vào tấm bản đồ này mà tìm họ có vẻ không hợp lý cho lắm.
Yến Linh thận trọng nói, bởi đúng là nếu Minh Nguyệt và Tử Phong đang trong tình trạng thất lạc mọi người thì ưu tiên hàng đầu là sẽ tìm cách trở lại với cả nhóm càng sớm càng tốt. Hai người họ nhất định không thể đi đến một nơi kỳ bí được đánh dấu trên một bản đồ cổ xưa nằm trong đầu được. Đó là chưa nói đến việc Tử Phong có muốn đi hay không, vì dù sao thì Bát Cửu Huyền Công đã có rồi, giọng nói trong khối kim loại ấy cũng đã bảo muốn đến thì đến, không đi cũng chẳng sao nên việc gì phải mạo hiểm giữa chiến trường viễn cổ mà đi đến một nơi không biết trước sẽ xảy ra chuyện gì. Cho dù có muốn đi thì cũng tìm lại cả nhóm rồi cùng đi không tốt hơn sao?
Hàm Hương tất nhiên biết điều này, nhưng nàng là người rất cố chấp, nếu đã làm thì làm đến cùng, đã quyết định thì khó ai có thể khiến nàng lay chuyển ý định được.
- Cảm ơn Linh tỷ đã quan tâm đến muội, ta cũng cảm ơn Thanh muội - Hàm Hương nắm tay hai cô gái rồi kiên định nói - Nhưng trực giác mách bảo ta sẽ gặp được họ ở đó, nếu ta không đi thì không thể yên lòng mà ở đây được.
- Ôi… lại trực giác - Tiểu Thanh than thở.
Yến Linh và Hàm Hương nghe vậy thì khẽ cười. Yến Linh biết không thể khuyên ngăn gì được nữa nên đành ôm Hàm Hương vào lòng rồi nói:
- Chúng ta không có ý ngăn cản muội, chỉ là ta thật sự lo lắng cho muội nên mới như vậy… tiểu hồ ly à! muội đâu cần phải khổ tâm nhiều như vậy chứ?
Hàm Hương nghe những lời nhẹ nhàng ấm áp của Yến Linh mà khiến nàng cảm động rơi nước mắt, nàng cảm nhận rõ ràng được sự quan tâm của Yến Linh dành cho nàng. Với hai người cô độc từng trải qua biết bao nhiêu thăng trầm của thế giới đầy khốc liệt ở lục địa Thiên Tước này thì khi ở cùng nhau mới có sự đồng cảm sâu sắc đến vậy.
Không khí trầm lặng một lúc lâu, Hàm Hương mới rời vòng tay của Yến Linh. Hàm Hương khẽ cười với Yến Linh rồi đưa tay xoa đầu Tiểu Thanh, nàng cũng biết Tiếu Thanh thích được xoa đầu như thế này.
- Này… muội cũng muốn được ôm chứ - Tiểu Thanh cười cười nói - Không phải chỉ có hai người là thuộc dạng lang thang không nhà không người thân đâu nha, trước khi gặp Nguyệt tỷ thì muội cũng khổ tâm lắm ấy.
Hàm Hương cười tươi rồi ôm Tiểu Thanh. Hai cô gái có đôi tai thú trên đầu, lại là người của Hồ tộc và Miêu tộc nên có phần hao hao giống nhau.
Chia tay từ biệt trong vài lời, Hàm Hương luyến tiếc nhìn Yến Linh và Tiểu Thanh lần cuối rồi hóa thành một luồng ánh sáng tím bay vút lên trời cao.
Yến Linh và Tiểu Thanh có thể nhìn thấy bên trong luồng ánh sáng ấy là một con chim nhỏ. Con chim này là do Hàm Hương dựa vào Bát Cửu Huyền Công mà hóa thành, vì nàng vốn không thể phi hành được. Nhưng chỉ biến hóa như thế mà lại có tốc độ bay nhanh như thế thì năng lực của Hàm Hương quả thật rất mạnh.
- Thật giống như lần đầu muội ấy đến đây.
Yến Linh nhìn về hướng mà Hàm Hương đã bay đi mất dạng. Yến Linh nhớ đến vài ngày trước Hàm Hương cũng bay tới đây nhanh như vậy. Lúc mới phát hiện ra có người đến đây, Yến Linh vì không mở linh nhãn nên còn tưởng đó là người của Điểu tộc, nhưng khi Hàm Hương hiện hình trở lại thì nàng mới biết đó là Hàm Hương.
- Hương tỷ như con chim kia vậy, tự do tự tại khắp nơi nhưng trong lòng lại mang nặng một nỗi đau - Tiểu Thanh khẽ thở dài nói - Mặc dù đã trút được gánh nặng tâm lý của quá khứ, nhưng bây giờ tỷ ấy lại dính vào vướng mắc việc bản thân đã hiểu lầm Nguyệt tỷ nên khiến tâm trạng tỷ ấy càng thêm bất an… haizz… hồ ly đúng là một đám nặng tình nặng nghĩa, không biết khi yêu thì tỷ ấy còn bị rối đến mức nào nữa.
Yến Linh chỉ khẽ cười, hai cô gái lại ngồi trên nóc nhà lại thấp giọng to nhỏ chuyện trò gì đó, có lẽ là những việc riêng của hai người.
Hàm Hương rời đi không mấy ai biết, ngoài kẻ có thực lực như Tôn Viên hay tên có cảm ứng linh mẫn là Vân Phi mới nhận ra. Nhưng biết thì biết vậy chứ cả hai cũng không có phản ứng gì bởi Hàm Hương đi đâu hay làm gì thì mấy tên này chẳng quan tâm tới. Trước mắt nhiệm vụ quan trọng đang khiến hai tên này thích thú là khám phá khả năng sao chép của Bạch Kỳ, và đặc biệt hơn là chữa bệnh nhát gái cho Bạch Kỳ.
Bỏ qua chuyện của ba tên nhàn rỗi ấy, cũng trong ngôi thành này đang xảy ra chuyện quan trọng hơn nhiều so với việc chữa bệnh nhát gái cho Bạch Kỳ.
Tại đại bản doanh, là tụ điểm giải trí chơi bời của Tôn Viên trước kia, nhưng nay đã bị Yến Linh phong tỏa không cho bất kỳ ai bén mảng tới. Kể cả Tôn Viên nến muốn vào cũng phải xin phép trước một tiếng, đây là quyền lực tối cao ở ngôi thành này rồi.
Trên mái nhà của bản doanh này đang có ba cô gái. Ba người này vẫn ở khu vực này rất ít khi rời khỏi đây. Nhất là có lệnh của Tôn Viên không cho ai lui tới nên cũng không mấy ai biết ở bản doanh này có ai. Cũng một số người biết bên trong chắc chắn là có Yến Linh rồi, phu nhân của thống lĩnh không ở đó thì ở đâu được nữa.
Còn hai người còn lại thì không ai biết tới, một người là Tiểu Thanh, và người còn lại chính là Hàm Hương.
Hàm Hương sau khi nghe Dã Trư nói muốn tìm Minh Nguyệt thì đến ngôi thành do Tôn Viên trấn giữ. Nhưng khi nàng tới nơi, gặp được Vân Phi và Tiểu Thanh thì lại nghe tin nhóm của Minh Nguyệt bị thất lạc. Đến cả Tiểu Thanh và Vân Phi còn không biết Minh Nguyệt ở đâu thì Hàm Hương biết đường nào để mà tìm đây?
Hàm Hương chần chừ nên đã ở lại đây vài ngày. Nàng nghe Tiểu Thanh nói muốn mượn lực của Yêu tộc trong chiến trường viễn cổ để có thể may mắn nghe ngóng được thông tin của Minh Nguyệt ở đâu đó còn hơn là tìm một cách vô định. Hàm Hương tuy đồng ý cách này nhưng nàng vẫn không yên tâm, vì thâm tâm nàng mách bảo Minh Nguyệt không có ở Yêu tộc. Nếu cứ chờ thì nàng không biết phải chờ đến bao giờ.
Thời gian ở lại đây cũng đã hơn mời ngày, Hàm Hương với tính tình rất thoải mái vui tươi nên dễ dàng quen thân với Yến Linh và Tiểu Thanh. Nhất là Tiểu Thanh đã biết đến chuyện quá khứ của Minh Nguyệt và Hàm Hương nên Tiểu Thanh càng đồng cảm với Hàm Hương hơn nữa.
Nhưng qua thời gian vài ngày thì Tiểu Thanh cũng nhận ra, bề ngoài Hàm Hương tuy vẫn cười vui, nhưng trong lòng lại trái ngược. Hàm Hương có khi còn lo lắng đến Minh Nguyệt hơn cả Tiểu Thanh nữa.
- Hương tỷ… tỷ thật sự muốn đi tìm Nguyệt tỷ sao?
Tiểu Thanh hỏi lại một lần nữa khi Hàm Hương nhắc đến chuyện nàng sẽ một mình đi tìm Minh Nguyệt giữa chiến trường viễn cổ rộng mênh mông này.
Ba cô gái đang ngồi trên nóc nhà. Tuy nhiên lại khác hẳn với vẻ chán nản của Tôn Viên cùng huynh đệ ngồi ở tường thành vì cả ba cô gái đều đang có vẻ lo lắng. Nhất là Yến Linh và Tiểu Thanh khi nghe Hàm Hương muốn bỏ đi thì đều lộ rõ vẻ quan tâm.
- Muội nên suy nghĩ lại, ta biết muội rất muốn tìm Minh Nguyệt, nhưng không có một phương hướng cụ thể, lại càng không có một manh mối nào thì giữa chiến trường viễn cổ còn chưa biết độ rộng lớn của nó là bao nhiêu thì muội khó có thể tìm được Minh Nguyệt mà có khi chúng ta còn thất lạc luôn cả muội.
Tiểu Thanh vừa lên tiếng hỏi lại thì Yến Linh cũng đã lo lắng nói. Đối với Yến Linh thì Hàm Hương cũng là người mà nàng quan tâm, bởi bạn bè người thân của Yến Linh tính tới thời điểm này chỉ đếm không quá trên một bàn tay. Nhất là khi Yến Linh thông qua Tiểu Thanh mà biết được quá khứ đau khổ của Hàm Hương thì nàng càng yêu quý cô nàng hồ ly này hơn nữa.
Hàm Hương nhìn ra vẻ quan tâm lo lắng của Tiểu Thanh và Yến Linh thì lòng chợt cảm động. Nhưng Hàm Hương chỉ khẻ thở dài rồi ngước đầu nhìn bầu trời.
- Ta đến chiến trường viễn cổ này là để tìm tỷ ấy, nếu bây giờ đã đến đây rồi mà vẫn phải ngồi đợi thì ta không thể yên tâm được.
- Nhưng đúng như Linh Tỷ đã nói, không có phương hướng hay manh mối nào thì làm sao tỷ có thể đi tìm được - Tiểu Thanh vội nói - Việc này căn bản là không có khả năng thành công.
Yến Linh cũng gật đầu với ý của Tiểu Thanh, đi tìm một cách vô định thì không thể nào thành công được.
Hàm Hương nhìn hai cô hai cô gái trước mặt này dường như kiên quyết ngăn không cho mình đi thì đành gượng cười. Hàm Hương cũng biết mình căn bản nếu cứ đi tìm một cách mù mờ như vậy thì chắc chắn là không có kết quả rồi, cho nên nàng cũng có một phương án, mặc dù nó có khả năng tìm được Minh Nguyệt rất thấp.
- Muội còn nhớ cái này chứ?
Hàm Hương lấy ra một khối kim loại cũ kỹ, nhìn bề ngoài khối kim loại này vô cùng xấu xí lại không có dao động hay khí tức gì đặc biệt, trông còn tệ hơn một viên đá tầm thường. Nhưng Tiểu Thanh đã từng nhìn thấy khối kim loại này nên ngay lập tức nhận ra nó.
- Đây là… khối kim loại có ẩn chứa Bát Cửu Huyền Công mà Tử Phong mua được - Tiểu Thanh trả lời, sau đó hướng ánh mắt đầy vẻ hiếu kỳ nhìn Hàm Hương hỏi - Sao tỷ lại có được nó.
- Là Tử Phong tặng cho ta - Hàm Hương cười cười nói.
- Tên kỳ nhông này cũng biết chọn người để tặng thật - Tiểu Thanh cười lém lỉnh.
Hàm Hương khẽ cười, che đi vẻ xấu hổ của mình, nàng chẳng hiểu sao cứ nghĩ tới Tử Phong thì trong lòng mình lại có cảm giác khác lạ.
Thấy Yến Linh ngồi bên cạnh có vẻ quan tâm tới khối kim loại này nên Hàm Hương đưa nó sang cho Yến Linh.
Yến Linh cầm khối kim loại trên tay, nhìn qua vẫn không thấy có gì đặc biệt. Nhưng Yến Linh nghe nhắc tới bên trong có ẩn chứa Bát Cửu Huyền Công nên nàng cũng tò mò. Yến Linh không phải tò mò muốn tìm hiểu Bát Cửu Huyền Công, bởi vì nàng đã luyện Cửu Chuyển Huyền Công, một công pháp hoàn toàn trái ngược với Bát Cửu Huyền Công nên dù có muốn học thì hiện tại vẫn chưa phải lúc. Cái khiến Yến Linh tò mò là khối kim loại này nhìn không có khí tức gì thì sao lại ẩn chứa Bát Cửu Huyền Công được.
Linh nhãn trên trán Yến Linh mở ra. Ngay lập tức con mắt bằng ngọc sáng lấp lánh bảy màu của nàng soi rọi toàn bộ khối kim loại này. Rất nhiều tin tức được truyền tới Yến Linh, nhưng chỉ trong chớp mắt, Yến Linh vội đóng linh nhãn lại ngay.
Vừa đóng linh nhãn trên trán lại, vẻ mặt Yến Linh mang vẻ nghiêm trọng cực kỳ, nàng vội nói ra chuyện vừa gặp phải:
- Người tạo ra khối kim loại này cực kỳ mạnh… không, không thể dùng từ mạnh để có thể diễn tả được. Ta không biết nói thế nào nhưng chỉ với một chút tin tức về Bát Cửu Huyền Công được lưu trong đó mà suýt chút nữa đã khiến ta hôn mê khi cố xâm nhập vào tầng phòng hộ của khối kim loại này. Đặc biệt là một thông tin khiến ta vô cùng bất ngờ - Yến Linh đưa khối kim loại về cho Hàm Hương rồi nói - Nó được tạo ra cách đây vô cùng lâu, không thể dùng thời gian để tính toán được.
Hàm Hương và Tiểu Thanh nghe vậy thì trầm mặc. Đặc biệt là Tiểu Thanh, nàng có liên quan lớn tới Miêu Hoàng nên hiểu câu không thể dùng thời gian để tính toán được thì biết khối kim loại này đã tồn tại lâu như thế nào rồi. Còn Hàm Hương thì trước đây chỉ đoán nó rất cổ xưa, có khi còn vượt qua cả thời đại của Ngũ Quang Tước. Nhưng không ngờ Yến Linh xem qua lại nói nó còn xưa hơn cả sự tưởng tượng của mình thì đúng là vô cùng bất ngờ.
Ba người yên lặng nhìn khối kim loại một thời gian thì Tiểu Thanh chợt lên tiếng:
- Nhưng khối kim loại này thì có liên quan gì tới việc đi tìm Nguyệt tỷ?
Hàm Hương nắm chặt khối kim loại trên tay, nàng cười tươi rồi nói:
- Muội hẳn cũng đã nghe Tử Phong nói qua rồi, khi nhận được Bát Cửu Huyền Công trong khối kim loại này, Tử Phong đã nhận được một tấm bản đồ dẫn tới nơi người tạo ra khối kim loại này đang gặp nạn. Và cũng thật trùng hợp, ta cảm thấy dường như tấm bản đồ nhận được từ khối kim loại này lại chính là… chiến trường viễn cổ.
Yến Linh và Tiểu Thanh nghe vậy thì kinh ngạc. Những tưởng tấm bản đồ đó sẽ không được dùng tới nhưng không ngờ nó lại là tấm bản đồ về chiến trường viễn cổ.
Hàm Hương lại tiếp tục nói:
- Mới đầu ta cũng không nhận ra vì có lẽ qua thời gian dài nên địa hình chiến trường viễn cổ đã thay đổi rất nhiều. Nhưng hơn mười ngày qua ta đã tìm hiểu thì tấm bản đồ này đúng là chiến trường viễn cổ. Chỉ có điều nó thể hiện chi tiết của một thời đại rất lâu mà thôi, nếu đối chiếu dần dần thì ta có thể dễ dàng tìm ra nơi được chỉ định trên tấm bản đồ ấy.
- Ý của tỷ là - Tiểu Thanh hiểu ý nên liền nói - Tỷ đoán Minh Nguyệt và Tử Phong sẽ ở cùng nhau, nếu Tử Phong cũng nhận ra chuyện tấm bản đồ này là chiến trường viễn cổ thì có thể hai người họ sẽ tìm tới nơi được đánh dấu.
- Hiện tại thì ta chỉ có thể hy vọng gặp được họ bằng cách này - Hàm Hương gật đầu.
- Nhưng đó là chưa tính tới chuyện hai người họ có đi tới nơi đó hay không, chỉ riêng việc họ cũng đang tìm cách trở về Yêu tộc thì việc muội dựa vào tấm bản đồ này mà tìm họ có vẻ không hợp lý cho lắm.
Yến Linh thận trọng nói, bởi đúng là nếu Minh Nguyệt và Tử Phong đang trong tình trạng thất lạc mọi người thì ưu tiên hàng đầu là sẽ tìm cách trở lại với cả nhóm càng sớm càng tốt. Hai người họ nhất định không thể đi đến một nơi kỳ bí được đánh dấu trên một bản đồ cổ xưa nằm trong đầu được. Đó là chưa nói đến việc Tử Phong có muốn đi hay không, vì dù sao thì Bát Cửu Huyền Công đã có rồi, giọng nói trong khối kim loại ấy cũng đã bảo muốn đến thì đến, không đi cũng chẳng sao nên việc gì phải mạo hiểm giữa chiến trường viễn cổ mà đi đến một nơi không biết trước sẽ xảy ra chuyện gì. Cho dù có muốn đi thì cũng tìm lại cả nhóm rồi cùng đi không tốt hơn sao?
Hàm Hương tất nhiên biết điều này, nhưng nàng là người rất cố chấp, nếu đã làm thì làm đến cùng, đã quyết định thì khó ai có thể khiến nàng lay chuyển ý định được.
- Cảm ơn Linh tỷ đã quan tâm đến muội, ta cũng cảm ơn Thanh muội - Hàm Hương nắm tay hai cô gái rồi kiên định nói - Nhưng trực giác mách bảo ta sẽ gặp được họ ở đó, nếu ta không đi thì không thể yên lòng mà ở đây được.
- Ôi… lại trực giác - Tiểu Thanh than thở.
Yến Linh và Hàm Hương nghe vậy thì khẽ cười. Yến Linh biết không thể khuyên ngăn gì được nữa nên đành ôm Hàm Hương vào lòng rồi nói:
- Chúng ta không có ý ngăn cản muội, chỉ là ta thật sự lo lắng cho muội nên mới như vậy… tiểu hồ ly à! muội đâu cần phải khổ tâm nhiều như vậy chứ?
Hàm Hương nghe những lời nhẹ nhàng ấm áp của Yến Linh mà khiến nàng cảm động rơi nước mắt, nàng cảm nhận rõ ràng được sự quan tâm của Yến Linh dành cho nàng. Với hai người cô độc từng trải qua biết bao nhiêu thăng trầm của thế giới đầy khốc liệt ở lục địa Thiên Tước này thì khi ở cùng nhau mới có sự đồng cảm sâu sắc đến vậy.
Không khí trầm lặng một lúc lâu, Hàm Hương mới rời vòng tay của Yến Linh. Hàm Hương khẽ cười với Yến Linh rồi đưa tay xoa đầu Tiểu Thanh, nàng cũng biết Tiếu Thanh thích được xoa đầu như thế này.
- Này… muội cũng muốn được ôm chứ - Tiểu Thanh cười cười nói - Không phải chỉ có hai người là thuộc dạng lang thang không nhà không người thân đâu nha, trước khi gặp Nguyệt tỷ thì muội cũng khổ tâm lắm ấy.
Hàm Hương cười tươi rồi ôm Tiểu Thanh. Hai cô gái có đôi tai thú trên đầu, lại là người của Hồ tộc và Miêu tộc nên có phần hao hao giống nhau.
Chia tay từ biệt trong vài lời, Hàm Hương luyến tiếc nhìn Yến Linh và Tiểu Thanh lần cuối rồi hóa thành một luồng ánh sáng tím bay vút lên trời cao.
Yến Linh và Tiểu Thanh có thể nhìn thấy bên trong luồng ánh sáng ấy là một con chim nhỏ. Con chim này là do Hàm Hương dựa vào Bát Cửu Huyền Công mà hóa thành, vì nàng vốn không thể phi hành được. Nhưng chỉ biến hóa như thế mà lại có tốc độ bay nhanh như thế thì năng lực của Hàm Hương quả thật rất mạnh.
- Thật giống như lần đầu muội ấy đến đây.
Yến Linh nhìn về hướng mà Hàm Hương đã bay đi mất dạng. Yến Linh nhớ đến vài ngày trước Hàm Hương cũng bay tới đây nhanh như vậy. Lúc mới phát hiện ra có người đến đây, Yến Linh vì không mở linh nhãn nên còn tưởng đó là người của Điểu tộc, nhưng khi Hàm Hương hiện hình trở lại thì nàng mới biết đó là Hàm Hương.
- Hương tỷ như con chim kia vậy, tự do tự tại khắp nơi nhưng trong lòng lại mang nặng một nỗi đau - Tiểu Thanh khẽ thở dài nói - Mặc dù đã trút được gánh nặng tâm lý của quá khứ, nhưng bây giờ tỷ ấy lại dính vào vướng mắc việc bản thân đã hiểu lầm Nguyệt tỷ nên khiến tâm trạng tỷ ấy càng thêm bất an… haizz… hồ ly đúng là một đám nặng tình nặng nghĩa, không biết khi yêu thì tỷ ấy còn bị rối đến mức nào nữa.
Yến Linh chỉ khẽ cười, hai cô gái lại ngồi trên nóc nhà lại thấp giọng to nhỏ chuyện trò gì đó, có lẽ là những việc riêng của hai người.
Hàm Hương rời đi không mấy ai biết, ngoài kẻ có thực lực như Tôn Viên hay tên có cảm ứng linh mẫn là Vân Phi mới nhận ra. Nhưng biết thì biết vậy chứ cả hai cũng không có phản ứng gì bởi Hàm Hương đi đâu hay làm gì thì mấy tên này chẳng quan tâm tới. Trước mắt nhiệm vụ quan trọng đang khiến hai tên này thích thú là khám phá khả năng sao chép của Bạch Kỳ, và đặc biệt hơn là chữa bệnh nhát gái cho Bạch Kỳ.
/134
|