Hàm Hương đi đến bên cạch Lạc Ngân và Lạc Huyên, nàng nhìn hai cô bé xinh đẹp ngây thơ này với vẻ mặt đau buồn. Lạc Ngân và Lạc Huyện hiện tại tuy vui mừng nhưng cả hai hai đang khóc nấc, hai cô bé không khóc vì sợ hãi mà vì chuyện khác.
- Đường Lang chết rồi… huynh ấy vì bảo vệ bọn muội mà chết… hu hu - Lạc Ngân gào khóc thành tiếng rồi ôm chầm lấy Hàm Hương - Là do muội không tốt… muội đã làm hại huynh ấy… muội…
Lạc Ngân với mái tóc đỏ lửa khóc nấc, giọng cô bé nghẹn ngào không thốt lên được lời nào nữa. Lạc Huyên tóc trắng cũng nhào đến ôm Hàm Hương, cô bé lạnh như băng này tuy không gào khóc như Lạc Ngân nhưng cũng nức nở trong lòng Hàm Hương.
Hàm Hương tuy không quen thân với người tên là Đường Lang lắm, nhưng người này lại rất thân với Lạc Ngân và Lạc Huyên nên cái chết đó thật khiến hai cô bé này có phần không chịu đựng nổi. Hàm Hương khẽ vuốt tóc hai cô bé, nàng thấp giọng an ủi nhưng càng khiến hai cô bé này khóc lớn hơn nữa.
Được một lúc sau thì Lạc Ngân và Lạc Huyên mới dần dần bình tĩnh. Hai cô bé rời lòng Hàm Hương, dùng tay lau đi dòng nước mắt, cố tỏ ra vẻ cứng cỏi trước Hàm Hương.
Hàm Hương nhìn cảnh này cũng chỉ biết im lặng, bình thường nàng sẽ trêu chọc hai cô bé đang muốn tỏ vẻ này một phen nhưng với tình hình hiện tại thì Hàm Hương cũng không còn tâm trạng nào nữa.
- Tỷ tỷ… tỷ tới thật đúng lúc - Lạc Huyên tóc trắng khẽ cất tiếng - Nếu không thì bọn muội có lẽ đã không còn là chính mình nữa.
Hàm Hương thở dài, nàng nhìn hai cô bé trước mặt trông có phần bình tĩnh hơn sau một trận khóc vừa rồi.
- Nếu ta vẫn luôn ở đây thì có lẽ huynh ấy sẽ không sao.
Lạc Ngân và Lạc Huyên bây giờ mới để ý kỹ đến Hàm Hương. Từ người Hàm Hương ẩn hiện một lực lượng mạnh mẽ, nhưng vì nó vừa xuất hiện nên Hàm Hương vẫn chưa hoàn toàn kiểm soát nó đến mức hoàn hảo.
- Chúc mừng tỷ tỷ... tỷ đã đạt tới cảnh giới Bán Tiên rồi - Lạc Ngân nở nụ cười hơi miễn cưỡng nói, dù sao trong lòng cô bé vẫn còn đau đớn bởi cái chết của Đường Lang.
Hàm Hương xoa đầu Lạc Ngân vài cái, nàng không nói gì mà chỉ im lặng. Bình thường Hàm Hương sẽ không rời xa hai cô bé ngây thơ này, nhưng vì gần đây Hàm Hương phải bế quan để đột phá cảnh giới Bán Tiên nên đã trở về Yêu thành.
Ngờ đâu trong thời gian Hàm Hương bế quan thì lại xảy ra chuyện Thiên Sứ và Thần Ma tấn công Yêu tộc.
- Ta vừa xuất quan thì nghe được tin bọn chúng tấn công đại trận nên vội vàng tới đây. Tử Minh cũng đến đây để hỗ trợ, nhưng có vẻ chúng ta đã đến quá muộn rồi.
- Ít nhất vẫn cứu được bọn muội mà - Lạc Ngân ngập ngừng nói - Nếu không thì bọn muội dù không chết cũng đã biến thành… quái vật rồi.
- Ta không thích hai tiểu muội muội đáng yêu của ta lại biến thành một con quái vật cuồng sát đâu - Hàm Hương khẽ cười.
Lạc Ngân và Lạc Huyên nghe vậy thì mắt lại ứa lệ, hai cô bé này đúng là rất dễ khóc. Hàm Hương thấy vậy cũng chỉ biết xoa đầu cả hai mà cười trừ, nàng cười trông có vẻ hạnh phúc vì trên đời này, nàng chỉ có hai cô bé ấy là thân thiết với mình thôi.
Nhưng nghĩ đến đây, Hàm Hương bất chợt lại nhớ đến một người, người mà nàng từng xem là thân thiết nhất, nhưng rồi sau đó nàng lại xem như thù hận nhất. Để rồi cuối cùng, Hàm Hương lại nhận ra người đó thật sự cũng như hai cô bé này, đều vô cùng quan trọng với cuộc đời nàng, người đó cũng vì nàng mà bỏ đi.
“Nguyệt tỷ… liệu tỷ có ở đây không?” - Hàm Hương thầm nhủ trong lòng, nàng đi vào chiến trường viễn cổ cũng vì nàng đoán chắn chắn Minh Nguyệt cũng sẽ vào đây. Nhưng đã hơn một năm ở chiến trường viễn cổ mà Hàm Hương vẫn không nghe đến một tin tức nào của Minh Nguyệt. Nàng chỉ muốn gặp Minh Nguyệt để nói một lời xin lỗi, nàng muốn được Minh Nguyệt ôm vào lòng như một tiểu hồ ly khi còn nhỏ đang nằm trong lòng một bé gái. Nàng muốn gặp Minh Nguyệt để nói rất nhiều thứ, muốn thổ lộ rất nhiều điều khiến nàng hiểu lầm suốt bao nhiêu năm, nhưng vì không tìm được Minh Nguyệt nên nàng vẫn luôn canh cánh trong lòng suốt một năm qua.
-☉-
Hàm Hương đang xoa đầu Lạc Ngân và Lạc Huyên thì chợt cảm nhận được một luồng lực đang tiến đến đây rất nhanh.
Chỉ trong nháy mắt, một người đã xuất hiện bên cạnh Hàm Hương và hai cô bé. Người vừa xuất hiện là một nam tử cao lớn với vẻ ngoài lực lưỡng, hắn có một cặp răng nanh từ hàm dưới mọc lên, khuôn mặt cuồng dã với một cặp tai dày và to ở hai bên.
- Dã Trư.
Hàm Hương ngay lập tức nhận ra người này. Hàm Hương sau khi vừa xuất quan đã gặp Dã Trư, và chính Dã Trư đã nói với Hàm Hương việc đại trận bị tấn công và chuyện Lạc Ngân cùng Lạc Huyên đang gặp nguy hiểm. Hàm Hương lúc đó khi vừa nghe Lạc Ngân và Lạc Huyên gặp nguy hiểm đã nhanh chóng tới thẳng nơi này, còn Tử Minh thì vốn hay theo đuổi Hàm Hương nên cũng đi theo. Nhưng vì Hàm Hương tốc độ thật sự còn hơn xa so với Tử Minh nên nàng đã đến nơi này trước Tử Minh một thời gian.
- Xin lỗi ngươi, vừa rồi ta chưa kịp cảm ơn ngươi thì đã rời đi rồi, lần này ta và hai cô bé này thật sự đã mang ơn của ngươi - Hàm Hương chỉ biết Dã Trư là người mới đến chiến trường viễn cổ, nhưng nàng cũng cảm kích việc hắn nói ra chuyện Thiên Sứ và Thần Ma tấn công nên nàng cũng có vài phần hảo cảm với Dã Trư.
Dã Trư nghe vậy thì lắc đầu, hắn cất giọng lạnh nhạt đáp:
- Ta chỉ theo lệnh mà làm thôi, Vô Diện đại nhân mới là người mà ngươi muốn cảm tạ.
- Vô Diện?
Hàm Hương mờ mịt nói, trước đó nàng cũng đã nghe Dã Trư nói qua người gửi lời tới cho nàng là Vô Diện. Nhưng vì Hàm Hương bế quan suốt một thời gian dài nên chưa gặp Vô Diên hay biết đến người này là ai, tuy nhiên được Dã Trư gọi là đại nhân thì nàng đoán người này hẳn phải là một nhân vật có thân phận rất lớn trong Trư tộc.
- Dù sao thì ngươi cũng đã giúp chúng ta nên lời cảm ơn này của ta cũng không thừa. Ta cũng xem như thiếu ngươi một mối ân tình, ngày sau nếu ngươi có việc cần ta giúp đỡ, ta nhất định toàn lực hỗ trợ - Hàm Hương khẽ cười nói, nàng là người có ân tất báo, dù ân này chỉ là lời nói nhưng nhờ nó mà nàng đã cứu được hai tiểu muội thân thiết nên nàng xem nó như một chuyện quan trọng.
Dã Trư có vẻ không tỏ ra việc gì, nhưng nội tâm hắn lại xao động, không phải xao động trước vẻ quyến rũ của Hàm Hương hay lời nói báo ân của nàng. Mà Dã Trư đang nghĩ đến một chuyện khác, hắn khẽ gật đầu xem như chấp nhận mối ân tình này của Hàm Hương.
Hàm Hương thấy tên Dã Trư này đã gật đầu thì nàng tiếp tục hỏi:
- Không biết Vô Diện đại nhân của ngươi có mặt ở Yêu thành không?
Dã Trư nghe hỏi vậy thì lắc đầu, sau đó cất giọng lạnh nhạt như cũ:
- Vô Diện đại nhân đang giải quyết một số chuyện quan trọng nên trong thời gian dài người sẽ không trở lại Yêu tộc. Trước khi đi Vô Diện đại nhân đã nói với tất cả các ngươi về chuyện Yêu tộc bị tấn công, nhưng ngươi vì đang bế quan nên Vô Diện đại nhân bảo ta gửi lời cho ngươi.
Dã Trư nói tới đây thì hơi ngập ngừng nhìn hai cô bé Lạc Ngân và Lạc Huyên. Hàm Hương thấy điệu bộ của Dã Trư như vậy nên liền nói:
- Cả hai đều là em gái của ta, có việc gì thì ngươi cứ nói thẳng ra đi.
Dã Trư cũng không ngần ngại nữa mà gật đầu rồi nói:
- Lúc trước ta chưa kịp nói hết thì ngươi đã nhanh chóng đến đây, chuyện này là do Vô Diện gửi lời cho duy nhất một mình ngươi… đó là thông tin về Minh Nguyệt.
Hàm Hương nghe tới Minh Nguyệt thì tay khẽ run, nàng tìm kiếm suốt một thời gian dài rồi mà không có bất cứ một thông tin nào, chẳng lẽ Vô Diện thật sự lại biết Minh Nguyệt đang ở đâu? Lạc Ngân và Lạc Huyên nghe Dã Trư nói vậy thì bốn mắt nhìn nhau, hai cô bé biết tầm quan trọng của Minh Nguyệt trong lòng Hàm Hương. Nếu Hàm Hương biết Minh Nguyệt ở đâu thì chắc chắn nàng sẽ tìm tới nơi đó.
- Tỷ ấy ở đâu? - Hàm Hương vội hỏi.
- Vô Diện đại nhân không biết Minh Nguyệt ở đâu, nhưng đại nhân biết người trong nhóm của Minh Nguyệt đang ở chỗ nào - Dã Trư cất giọng lãnh đạm - Nếu ngươi tìm đến ngôi thành số 7, nơi do Tôn Viên trấn thủ thì sẽ tìm được họ.
Hàm Hương tuy hơi thất vọng khi không biết Minh Nguyệt ở đâu, nhưng biết được người trong nhóm của Minh Nguyệt thì cũng xem như một tin tức quan trọng đối với nàng rồi. Tìm được họ thì sẽ có cơ hội lớn tìm được Minh Nguyệt còn hơn là không có một chút tin tức nào như bây giờ.
- Cảm ơn ngươi - Hàm Hương ôn quyền đáp lễ.
- Ta chỉ theo lệnh mà làm thôi, Vô Diện đại nhân mới là người mà ngươi muốn cảm tạ.
Hàm Hương cùng hai cô bé nghe câu này thì ngẩn người, vì Dã Trư trả lời giống hệt với lúc vừa rồi. Tên này đúng là một kẻ kỳ lạ, không biết hắn có phải là Yêu nhân hay không nữa. Tuy nhiên Hàm Hương cũng chỉ mỉm cười cho qua, nàng đoán tên Dã Trư này xem ra rất trung thành với Vô Diện đại nhân của hắn.
- Bọn muội sẽ trở về Yêu thành.
Lạc Ngân và Lạc Huyền đồng thanh lên tiếng, hai cô bé biết tâm trạng của Hàm Hương đang muốn nhanh chóng đi tìm Minh Nguyệt như thế nào. Cả hai không muốn Hàm Hương lo lắng nên quyết định trở về Yêu thành, nơi an toàn nhất của Yêu tộc.
Hàm Hương quay người lại, khẽ ôm hai cô bé vào lòng rồi thấp giọng nói vài câu với cả hai.
Đợi Hàm Hương nói chuyện xong với Lạc Ngân và Lạc Huyên, Dã Trư lại cất giọng lạnh nhạt như cũ:
- Ta sẽ bảo vệ Lạc Ngân và Lạc Huyên về Yêu Thành an toàn, ngươi không cần lo lắng gì cả.
Hàm Hương gật đầu cảm tạ, nàng xoa đầu Lạc Ngân và Lạc Huyên rồi dịu dàng nói:
- Hai đứa đợi ta ở Yêu thành, ta nhất định sẽ trở về.
- Không, tỷ phải về cùng với Nguyệt tỷ - Lạc Ngân tóc đỏ cười lém lỉnh - Với lại... tỷ cũng phải đem tên kỳ nhông tím kia về ra mắt bọn muội nữa.
Hàm Hương nghe vậy thì thoáng xấu hổ một tí, không ngờ hai cô bé này lại đoán ra Tử Phong là người cùng nàng nói chuyện trên cầu lúc trước. Tuy vậy bề ngoài Hàm Hương vẫn tỏ ra bình thường, nàng khẽ cốc đầu hai cô bé một cái rồi chuyển mình.
Hàm Hương trong nháy mắt biến thành một con chim nhỏ, con chim vừa hiện ra liền cất cánh bay thẳng lên không trung, hướng về ngôi thành nơi Tôn Viên trấn giữ. Tốc độ bay này vượt xa những loài chim thông thường, nó thậm chí có tạo ra một tàn ảnh màu tím mờ ảo đẳng sau.
- Bát Cửu Huyền Công tầng thứ hai - Dã Trư thấp giọng nhìn theo bóng chim do Hàm Hương hóa thành đang biến mất trên trời.
Đúng lúc Hàm Hương rời đi không lâu sau thì một con chim thật sự đã bay tới. Đó chính là Hỏa Phượng Hoàng Tử Minh. Tử Minh vừa rồi đang truy giết đám Thần Ma đang rút lui, tuy không thể giết toàn bộ nhưng cũng khiến chúng bỏ mạng gần hết, chỉ còn một tên Thần Ma ôm một thân thể không đầu chạy thoát.
Tử Minh lúc trở lại đây thì nhìn quanh không thấy Hàm Hương đâu mà thay vào đó là Dã Trư. Tử Minh từ trên không trung nhanh chóng hạ xuống đất.
- Hàm Hương đi đâu rồi sao? - Tử Minh không nhìn Dã Trư mà khẽ cười nói với Lạc Ngân và Lạc Huyên.
- Hình như tỷ tỷ về Yêu thành trước rồi - Lạc Ngân nói dối.
- Sao lại nhanh như vậy?
Tử Minh bất ngờ đáp, lần trước hắn đuổi theo Hàm Hương đã không kịp, bây giờ Hàm Hương lại nhanh chóng biến mất. Mà điều lạ lùng là tại sao Hàm Hương lại bỏ đi trước mà không đem theo hai tiểu muội của nàng đi cùng.
- Ta bảo muốn được cưỡi Phượng Hoàng đi về nên tỷ tỷ mới mặc kệ bọn ta mà bỏ đi trước, tỷ ấy thách ngươi trong vòng một giờ nếu tìm được tỷ ấy thì tỷ ấy sẽ xem xét đến tình cảm của ngươi - Lạc Ngân tóc đỏ lại cười hì hì nói dối không biết xấu hổ.
Tử Minh nghe vậy thì trong lòng rộn ràng không yên, hắn vội hỏi:
- Hàm Hương đi lâu chưa?
- Tỷ ấy vừa đi thôi, nếu ngươi dùng toàn lực phi hành thì có thể vượt qua tỷ ấy đó, nhưng phải chở chúng ta theo thì tỷ ấy mới đánh giá cao ngươi được.
- Không thành vấn đề.
Tử Minh không chần chừ nữa, cả thân người liền hóa thành một con Phượng Hoàng Lửa rất lớn. Nhưng ngọn lửa trên thân được Tử Minh kiểm soát nên không hề gây hại đến xung quanh. Lạc Ngân vốn là Hỏa Hồ, Lạc Huyên tuy là Băng Hồ nhưng cũng có mối liên kết đặc biệt của Băng Hỏa Hồ nên hai cô bé đều không ngại đến đám lửa trên lưng Phượng Hoàng.
Dã Trư vì nhận lời bảo hộ Lạc Ngân và Lạc Huyên nên cũng miễn cưỡng bước lên lưng Phượng Hoàng.
Khi người cuối cùng vừa nhảy lên người, Hỏa Phượng Hoàng liền hóa thành một độn quang cực nhanh bay về Yêu thành. Tốc độ được đẩy đến cực hạn, vừa biến thành bản thể vừa dốc toàn lực nên Tử Minh mang theo một tốc độ kinh hoàng bay thẳng về Yêu thành. Còn chuyện có tìm được Hàm Hương hay không lại là một chuyện khác.
Nếu Tử Minh có trách Lạc Ngân thì cô bé cũng sẽ dễ dàng ứng phó, vì cô bé chỉ bảo “hình như Hàm Hương về Yêu thành” chứ không bảo Hàm Hương thật sự đi đâu. Còn điều kiện trong một giờ tìm được Hàm Hương thì có vẻ bất khả thi, trừ khi có ai nói cho Tử Minh biết Hàm Hương đã đến chỗ của Tôn Viên mà thôi.
- Đường Lang chết rồi… huynh ấy vì bảo vệ bọn muội mà chết… hu hu - Lạc Ngân gào khóc thành tiếng rồi ôm chầm lấy Hàm Hương - Là do muội không tốt… muội đã làm hại huynh ấy… muội…
Lạc Ngân với mái tóc đỏ lửa khóc nấc, giọng cô bé nghẹn ngào không thốt lên được lời nào nữa. Lạc Huyên tóc trắng cũng nhào đến ôm Hàm Hương, cô bé lạnh như băng này tuy không gào khóc như Lạc Ngân nhưng cũng nức nở trong lòng Hàm Hương.
Hàm Hương tuy không quen thân với người tên là Đường Lang lắm, nhưng người này lại rất thân với Lạc Ngân và Lạc Huyên nên cái chết đó thật khiến hai cô bé này có phần không chịu đựng nổi. Hàm Hương khẽ vuốt tóc hai cô bé, nàng thấp giọng an ủi nhưng càng khiến hai cô bé này khóc lớn hơn nữa.
Được một lúc sau thì Lạc Ngân và Lạc Huyên mới dần dần bình tĩnh. Hai cô bé rời lòng Hàm Hương, dùng tay lau đi dòng nước mắt, cố tỏ ra vẻ cứng cỏi trước Hàm Hương.
Hàm Hương nhìn cảnh này cũng chỉ biết im lặng, bình thường nàng sẽ trêu chọc hai cô bé đang muốn tỏ vẻ này một phen nhưng với tình hình hiện tại thì Hàm Hương cũng không còn tâm trạng nào nữa.
- Tỷ tỷ… tỷ tới thật đúng lúc - Lạc Huyên tóc trắng khẽ cất tiếng - Nếu không thì bọn muội có lẽ đã không còn là chính mình nữa.
Hàm Hương thở dài, nàng nhìn hai cô bé trước mặt trông có phần bình tĩnh hơn sau một trận khóc vừa rồi.
- Nếu ta vẫn luôn ở đây thì có lẽ huynh ấy sẽ không sao.
Lạc Ngân và Lạc Huyên bây giờ mới để ý kỹ đến Hàm Hương. Từ người Hàm Hương ẩn hiện một lực lượng mạnh mẽ, nhưng vì nó vừa xuất hiện nên Hàm Hương vẫn chưa hoàn toàn kiểm soát nó đến mức hoàn hảo.
- Chúc mừng tỷ tỷ... tỷ đã đạt tới cảnh giới Bán Tiên rồi - Lạc Ngân nở nụ cười hơi miễn cưỡng nói, dù sao trong lòng cô bé vẫn còn đau đớn bởi cái chết của Đường Lang.
Hàm Hương xoa đầu Lạc Ngân vài cái, nàng không nói gì mà chỉ im lặng. Bình thường Hàm Hương sẽ không rời xa hai cô bé ngây thơ này, nhưng vì gần đây Hàm Hương phải bế quan để đột phá cảnh giới Bán Tiên nên đã trở về Yêu thành.
Ngờ đâu trong thời gian Hàm Hương bế quan thì lại xảy ra chuyện Thiên Sứ và Thần Ma tấn công Yêu tộc.
- Ta vừa xuất quan thì nghe được tin bọn chúng tấn công đại trận nên vội vàng tới đây. Tử Minh cũng đến đây để hỗ trợ, nhưng có vẻ chúng ta đã đến quá muộn rồi.
- Ít nhất vẫn cứu được bọn muội mà - Lạc Ngân ngập ngừng nói - Nếu không thì bọn muội dù không chết cũng đã biến thành… quái vật rồi.
- Ta không thích hai tiểu muội muội đáng yêu của ta lại biến thành một con quái vật cuồng sát đâu - Hàm Hương khẽ cười.
Lạc Ngân và Lạc Huyên nghe vậy thì mắt lại ứa lệ, hai cô bé này đúng là rất dễ khóc. Hàm Hương thấy vậy cũng chỉ biết xoa đầu cả hai mà cười trừ, nàng cười trông có vẻ hạnh phúc vì trên đời này, nàng chỉ có hai cô bé ấy là thân thiết với mình thôi.
Nhưng nghĩ đến đây, Hàm Hương bất chợt lại nhớ đến một người, người mà nàng từng xem là thân thiết nhất, nhưng rồi sau đó nàng lại xem như thù hận nhất. Để rồi cuối cùng, Hàm Hương lại nhận ra người đó thật sự cũng như hai cô bé này, đều vô cùng quan trọng với cuộc đời nàng, người đó cũng vì nàng mà bỏ đi.
“Nguyệt tỷ… liệu tỷ có ở đây không?” - Hàm Hương thầm nhủ trong lòng, nàng đi vào chiến trường viễn cổ cũng vì nàng đoán chắn chắn Minh Nguyệt cũng sẽ vào đây. Nhưng đã hơn một năm ở chiến trường viễn cổ mà Hàm Hương vẫn không nghe đến một tin tức nào của Minh Nguyệt. Nàng chỉ muốn gặp Minh Nguyệt để nói một lời xin lỗi, nàng muốn được Minh Nguyệt ôm vào lòng như một tiểu hồ ly khi còn nhỏ đang nằm trong lòng một bé gái. Nàng muốn gặp Minh Nguyệt để nói rất nhiều thứ, muốn thổ lộ rất nhiều điều khiến nàng hiểu lầm suốt bao nhiêu năm, nhưng vì không tìm được Minh Nguyệt nên nàng vẫn luôn canh cánh trong lòng suốt một năm qua.
-☉-
Hàm Hương đang xoa đầu Lạc Ngân và Lạc Huyên thì chợt cảm nhận được một luồng lực đang tiến đến đây rất nhanh.
Chỉ trong nháy mắt, một người đã xuất hiện bên cạnh Hàm Hương và hai cô bé. Người vừa xuất hiện là một nam tử cao lớn với vẻ ngoài lực lưỡng, hắn có một cặp răng nanh từ hàm dưới mọc lên, khuôn mặt cuồng dã với một cặp tai dày và to ở hai bên.
- Dã Trư.
Hàm Hương ngay lập tức nhận ra người này. Hàm Hương sau khi vừa xuất quan đã gặp Dã Trư, và chính Dã Trư đã nói với Hàm Hương việc đại trận bị tấn công và chuyện Lạc Ngân cùng Lạc Huyên đang gặp nguy hiểm. Hàm Hương lúc đó khi vừa nghe Lạc Ngân và Lạc Huyên gặp nguy hiểm đã nhanh chóng tới thẳng nơi này, còn Tử Minh thì vốn hay theo đuổi Hàm Hương nên cũng đi theo. Nhưng vì Hàm Hương tốc độ thật sự còn hơn xa so với Tử Minh nên nàng đã đến nơi này trước Tử Minh một thời gian.
- Xin lỗi ngươi, vừa rồi ta chưa kịp cảm ơn ngươi thì đã rời đi rồi, lần này ta và hai cô bé này thật sự đã mang ơn của ngươi - Hàm Hương chỉ biết Dã Trư là người mới đến chiến trường viễn cổ, nhưng nàng cũng cảm kích việc hắn nói ra chuyện Thiên Sứ và Thần Ma tấn công nên nàng cũng có vài phần hảo cảm với Dã Trư.
Dã Trư nghe vậy thì lắc đầu, hắn cất giọng lạnh nhạt đáp:
- Ta chỉ theo lệnh mà làm thôi, Vô Diện đại nhân mới là người mà ngươi muốn cảm tạ.
- Vô Diện?
Hàm Hương mờ mịt nói, trước đó nàng cũng đã nghe Dã Trư nói qua người gửi lời tới cho nàng là Vô Diện. Nhưng vì Hàm Hương bế quan suốt một thời gian dài nên chưa gặp Vô Diên hay biết đến người này là ai, tuy nhiên được Dã Trư gọi là đại nhân thì nàng đoán người này hẳn phải là một nhân vật có thân phận rất lớn trong Trư tộc.
- Dù sao thì ngươi cũng đã giúp chúng ta nên lời cảm ơn này của ta cũng không thừa. Ta cũng xem như thiếu ngươi một mối ân tình, ngày sau nếu ngươi có việc cần ta giúp đỡ, ta nhất định toàn lực hỗ trợ - Hàm Hương khẽ cười nói, nàng là người có ân tất báo, dù ân này chỉ là lời nói nhưng nhờ nó mà nàng đã cứu được hai tiểu muội thân thiết nên nàng xem nó như một chuyện quan trọng.
Dã Trư có vẻ không tỏ ra việc gì, nhưng nội tâm hắn lại xao động, không phải xao động trước vẻ quyến rũ của Hàm Hương hay lời nói báo ân của nàng. Mà Dã Trư đang nghĩ đến một chuyện khác, hắn khẽ gật đầu xem như chấp nhận mối ân tình này của Hàm Hương.
Hàm Hương thấy tên Dã Trư này đã gật đầu thì nàng tiếp tục hỏi:
- Không biết Vô Diện đại nhân của ngươi có mặt ở Yêu thành không?
Dã Trư nghe hỏi vậy thì lắc đầu, sau đó cất giọng lạnh nhạt như cũ:
- Vô Diện đại nhân đang giải quyết một số chuyện quan trọng nên trong thời gian dài người sẽ không trở lại Yêu tộc. Trước khi đi Vô Diện đại nhân đã nói với tất cả các ngươi về chuyện Yêu tộc bị tấn công, nhưng ngươi vì đang bế quan nên Vô Diện đại nhân bảo ta gửi lời cho ngươi.
Dã Trư nói tới đây thì hơi ngập ngừng nhìn hai cô bé Lạc Ngân và Lạc Huyên. Hàm Hương thấy điệu bộ của Dã Trư như vậy nên liền nói:
- Cả hai đều là em gái của ta, có việc gì thì ngươi cứ nói thẳng ra đi.
Dã Trư cũng không ngần ngại nữa mà gật đầu rồi nói:
- Lúc trước ta chưa kịp nói hết thì ngươi đã nhanh chóng đến đây, chuyện này là do Vô Diện gửi lời cho duy nhất một mình ngươi… đó là thông tin về Minh Nguyệt.
Hàm Hương nghe tới Minh Nguyệt thì tay khẽ run, nàng tìm kiếm suốt một thời gian dài rồi mà không có bất cứ một thông tin nào, chẳng lẽ Vô Diện thật sự lại biết Minh Nguyệt đang ở đâu? Lạc Ngân và Lạc Huyên nghe Dã Trư nói vậy thì bốn mắt nhìn nhau, hai cô bé biết tầm quan trọng của Minh Nguyệt trong lòng Hàm Hương. Nếu Hàm Hương biết Minh Nguyệt ở đâu thì chắc chắn nàng sẽ tìm tới nơi đó.
- Tỷ ấy ở đâu? - Hàm Hương vội hỏi.
- Vô Diện đại nhân không biết Minh Nguyệt ở đâu, nhưng đại nhân biết người trong nhóm của Minh Nguyệt đang ở chỗ nào - Dã Trư cất giọng lãnh đạm - Nếu ngươi tìm đến ngôi thành số 7, nơi do Tôn Viên trấn thủ thì sẽ tìm được họ.
Hàm Hương tuy hơi thất vọng khi không biết Minh Nguyệt ở đâu, nhưng biết được người trong nhóm của Minh Nguyệt thì cũng xem như một tin tức quan trọng đối với nàng rồi. Tìm được họ thì sẽ có cơ hội lớn tìm được Minh Nguyệt còn hơn là không có một chút tin tức nào như bây giờ.
- Cảm ơn ngươi - Hàm Hương ôn quyền đáp lễ.
- Ta chỉ theo lệnh mà làm thôi, Vô Diện đại nhân mới là người mà ngươi muốn cảm tạ.
Hàm Hương cùng hai cô bé nghe câu này thì ngẩn người, vì Dã Trư trả lời giống hệt với lúc vừa rồi. Tên này đúng là một kẻ kỳ lạ, không biết hắn có phải là Yêu nhân hay không nữa. Tuy nhiên Hàm Hương cũng chỉ mỉm cười cho qua, nàng đoán tên Dã Trư này xem ra rất trung thành với Vô Diện đại nhân của hắn.
- Bọn muội sẽ trở về Yêu thành.
Lạc Ngân và Lạc Huyền đồng thanh lên tiếng, hai cô bé biết tâm trạng của Hàm Hương đang muốn nhanh chóng đi tìm Minh Nguyệt như thế nào. Cả hai không muốn Hàm Hương lo lắng nên quyết định trở về Yêu thành, nơi an toàn nhất của Yêu tộc.
Hàm Hương quay người lại, khẽ ôm hai cô bé vào lòng rồi thấp giọng nói vài câu với cả hai.
Đợi Hàm Hương nói chuyện xong với Lạc Ngân và Lạc Huyên, Dã Trư lại cất giọng lạnh nhạt như cũ:
- Ta sẽ bảo vệ Lạc Ngân và Lạc Huyên về Yêu Thành an toàn, ngươi không cần lo lắng gì cả.
Hàm Hương gật đầu cảm tạ, nàng xoa đầu Lạc Ngân và Lạc Huyên rồi dịu dàng nói:
- Hai đứa đợi ta ở Yêu thành, ta nhất định sẽ trở về.
- Không, tỷ phải về cùng với Nguyệt tỷ - Lạc Ngân tóc đỏ cười lém lỉnh - Với lại... tỷ cũng phải đem tên kỳ nhông tím kia về ra mắt bọn muội nữa.
Hàm Hương nghe vậy thì thoáng xấu hổ một tí, không ngờ hai cô bé này lại đoán ra Tử Phong là người cùng nàng nói chuyện trên cầu lúc trước. Tuy vậy bề ngoài Hàm Hương vẫn tỏ ra bình thường, nàng khẽ cốc đầu hai cô bé một cái rồi chuyển mình.
Hàm Hương trong nháy mắt biến thành một con chim nhỏ, con chim vừa hiện ra liền cất cánh bay thẳng lên không trung, hướng về ngôi thành nơi Tôn Viên trấn giữ. Tốc độ bay này vượt xa những loài chim thông thường, nó thậm chí có tạo ra một tàn ảnh màu tím mờ ảo đẳng sau.
- Bát Cửu Huyền Công tầng thứ hai - Dã Trư thấp giọng nhìn theo bóng chim do Hàm Hương hóa thành đang biến mất trên trời.
Đúng lúc Hàm Hương rời đi không lâu sau thì một con chim thật sự đã bay tới. Đó chính là Hỏa Phượng Hoàng Tử Minh. Tử Minh vừa rồi đang truy giết đám Thần Ma đang rút lui, tuy không thể giết toàn bộ nhưng cũng khiến chúng bỏ mạng gần hết, chỉ còn một tên Thần Ma ôm một thân thể không đầu chạy thoát.
Tử Minh lúc trở lại đây thì nhìn quanh không thấy Hàm Hương đâu mà thay vào đó là Dã Trư. Tử Minh từ trên không trung nhanh chóng hạ xuống đất.
- Hàm Hương đi đâu rồi sao? - Tử Minh không nhìn Dã Trư mà khẽ cười nói với Lạc Ngân và Lạc Huyên.
- Hình như tỷ tỷ về Yêu thành trước rồi - Lạc Ngân nói dối.
- Sao lại nhanh như vậy?
Tử Minh bất ngờ đáp, lần trước hắn đuổi theo Hàm Hương đã không kịp, bây giờ Hàm Hương lại nhanh chóng biến mất. Mà điều lạ lùng là tại sao Hàm Hương lại bỏ đi trước mà không đem theo hai tiểu muội của nàng đi cùng.
- Ta bảo muốn được cưỡi Phượng Hoàng đi về nên tỷ tỷ mới mặc kệ bọn ta mà bỏ đi trước, tỷ ấy thách ngươi trong vòng một giờ nếu tìm được tỷ ấy thì tỷ ấy sẽ xem xét đến tình cảm của ngươi - Lạc Ngân tóc đỏ lại cười hì hì nói dối không biết xấu hổ.
Tử Minh nghe vậy thì trong lòng rộn ràng không yên, hắn vội hỏi:
- Hàm Hương đi lâu chưa?
- Tỷ ấy vừa đi thôi, nếu ngươi dùng toàn lực phi hành thì có thể vượt qua tỷ ấy đó, nhưng phải chở chúng ta theo thì tỷ ấy mới đánh giá cao ngươi được.
- Không thành vấn đề.
Tử Minh không chần chừ nữa, cả thân người liền hóa thành một con Phượng Hoàng Lửa rất lớn. Nhưng ngọn lửa trên thân được Tử Minh kiểm soát nên không hề gây hại đến xung quanh. Lạc Ngân vốn là Hỏa Hồ, Lạc Huyên tuy là Băng Hồ nhưng cũng có mối liên kết đặc biệt của Băng Hỏa Hồ nên hai cô bé đều không ngại đến đám lửa trên lưng Phượng Hoàng.
Dã Trư vì nhận lời bảo hộ Lạc Ngân và Lạc Huyên nên cũng miễn cưỡng bước lên lưng Phượng Hoàng.
Khi người cuối cùng vừa nhảy lên người, Hỏa Phượng Hoàng liền hóa thành một độn quang cực nhanh bay về Yêu thành. Tốc độ được đẩy đến cực hạn, vừa biến thành bản thể vừa dốc toàn lực nên Tử Minh mang theo một tốc độ kinh hoàng bay thẳng về Yêu thành. Còn chuyện có tìm được Hàm Hương hay không lại là một chuyện khác.
Nếu Tử Minh có trách Lạc Ngân thì cô bé cũng sẽ dễ dàng ứng phó, vì cô bé chỉ bảo “hình như Hàm Hương về Yêu thành” chứ không bảo Hàm Hương thật sự đi đâu. Còn điều kiện trong một giờ tìm được Hàm Hương thì có vẻ bất khả thi, trừ khi có ai nói cho Tử Minh biết Hàm Hương đã đến chỗ của Tôn Viên mà thôi.
/134
|