Tiểu hầu Tiền Tô là con khỉ chuyên đưa tin “giật gân” từ khắp nơi đến cho Tôn Viên trong những ngày tháng Tôn Viên sống tại Hoa Quả Sơn. Tiền Tô vốn chỉ là một Yêu Linh sơ cấp, tư chất thấp kém lẫn ngộ tính tầm thường, nhưng được cái miệng kể chuyện khiến ai nghe cũng dễ dàng tin đó là thật. Từ ngày quen biết với Tôn Viên, Tiểu hầu Tiền Tô lại càng bộc lộ rõ tài năng “chém gió thành bão” của mình hơn nữa. Nguyên nhân một phần cũng bởi Tôn Viên bị Yến Linh “cấm túc” ở Hoa Quả Sơn nên Tôn Viên không hề tiếp xúc gì với thế giới bên ngoài trong một khoảng thời gian dài. Vậy nên thông tin Tiền Tô kể thế nào thì Tôn Viên tin là vậy, khó có ai khác để kiểm chứng đúng sai được. Mà thực chất thì Tôn Viên cũng chẳng bận tâm đến chuyện kiểm chứng, hắn chỉ cần ăn rồi ngủ ở Hoa Quả Sơn là đã cảm thấy mãn nguyện rồi, nhưng sau sự việc giải khai Linh Nhãn của Tôn Viên, có lẽ quãng thời gian ăn chơi ngủ nghỉ của Tôn Viên đã kết thúc.
Tiền Tô bị một dải lụa trói chặt nằm im dưới đất, nhìn con tiểu hầu ấy chẳng khác gì một xác ướp bị quấn băng kín cả người. Yến Linh hơi bất ngờ khi nghe Tôn Viên chỉ đích danh tên thủ phạm gây ra việc náo động vừa rồi lại là tên tiểu hầu bị nàng bắt trói đem theo kia.
Yến Linh lúc trước chỉ trói Tiền Tô đem theo để tìm tới Tôn Viên mà vạch ra một tội nữa là dám cho kẻ khác xâm nhập Hoa Quả Sơn. Bây giờ không ngờ là tên tiểu hầu ấy còn vác thêm một tội lớn nữa, đó là dám nói dối trước mặt Tam Nhãn Linh Hầu nổi tiếng khắp Thập Nhị Tộc với danh hiệu Mỹ Linh Hầu, đó là vì vẻ đẹp thánh thiện của Yến Linh. Nhưng ngoài ra Yến Linh còn hay được ngoại tộc nhắc đến với cái hiệu: Bạo lực Linh Hầu. Còn do đâu mà Yến Linh có danh hiệu này cũng dễ hiểu, đó là nhờ những kẻ bại trận dưới tay nàng, trong đó có một số còn sống kể lại, và một sổ thì tàn phế hay thậm chí là bỏ mạng.
Yến Linh tay thả Tôn Viên xuống đống đổ nát do nàng vừa gây ra, ánh mắt sắc lạnh nhìn về tên tiểu hầu bị trói gần đó, nàng nhẹ nhàng bước chân đến gần Tiền Tô. Tiểu hầu Tiền Tô nhìn tử thần đang tói gần, miệng nó lắp bắp không thành lời, ánh mắt cầu cứu nhìn hầu ca Tôn Viên. Nhưng nhớ lại cảnh hầu ca của mình vừa bị Mỹ Linh Hầu hành hạ thì Tiền Tô không biết dựa vào ai được nữa.
Hai con Tinh Tinh Bán Tiên bỗng dưng trở thành kẻ thừa thãi ở hiện trường, nhưng cả hai chỉ biết im lặng, vì lỡ như khiến Yến Linh nổi giận, thì e là Bán Tiên như cả hai cũng phải chạy dài.
Yến Linh đứng trước tiểu hầu Tiền Tô, tay nàng phất một cái, dải lụa trói chặt Tiền Tô liền biến mất. Yến Linh sau đó cất giọng nghe thật êm dịu, nhưng Tiền Tô nghe như một con dao sắc lạnh đang cứa vào tai mình một cách nhẹ nhàng vậy:
- Tiểu hầu… ngươi dám bịa chuyện nói dối ta.
Tiền Tô sợ hãi tột cùng, nhưng trong giây phút cận kề cái chết ấy, bản năng sinh tồn của loài khỉ lâu nay vẫn ngủ say bất chợt vùng dậy từ người Tiền Tô. Đầu óc tiểu hầu Tiền Tô bây giờ bỗng hoạt động hết công suất, khả năng thiên bẩm của nó bất ngờ được thức tỉnh trong nháy mắt:
- Tiểu hầu thực sự không dám lừa gạt Mỹ Linh Hầu, chuyện này... đều là do hầu ca dặn dò tiểu hầu ạ! - Tiền Tô đã thức tỉnh được khả năng đi kèm với tài bịa chuyện của mình, đó là khả năng biến bản thân từ có tội thành vô tội.
Tôn Viên vừa đứng dậy từ đống đá vỡ nát xung quanh bởi trận đòn từ Yến Linh, chợt nghe con tiểu hầu kia đổ tội lên đầu mình, Tôn Viên lông tóc như nhảy dựng lên. Giờ này mà Yến Linh lên cơn nữa thì ai mà chịu cho thấu.
- Con khỉ lắm lông kia… muốn chơi lão Tôn à?
Tôn Viên quát lên rồi chạy tới gần Yến Linh để giải thích sự tình. Yến Linh miệng cười đầy ý tứ, xem ra Bạo Lực Linh Hầu sắp ra tay.
- Hầu ca ngươi đã nói với ngươi những gì?
Tiền Tô nghe Yến Linh hỏi liền nhanh chóng trả lời một cách thành thật:
- Dạ… Hầu ca trước đây mỗi lần nghe tiểu hầu kể chuyện đều kêu là chuyện nhạt quá, chả có gì thú vị. Sau đó hầu ca bảo tiểu hầu là lần sau phải thêm mắm thêm muối vô, rồi phải biết diễn tả câu chuyện bằng hình thể, rồi còn phải biết phóng đại sự kiện hơn tí xíu thì nghe mới hấp dẫn. Tiểu hầu lúc đó có hỏi là như thế thì thành bịa chuyện mất, nhưng hầu ca lại bảo chỉ cần nội dung chính vẫn còn nguyên là được rồi… Vậy nên từ đó tiểu hầu mới quen miệng, lúc kể chuyện chỉ hơi phóng đại sự việc lên một tí ti thôi ạ. Nhưng những gì Mỹ Linh Hầu hỏi lúc trước ở Hoa Quả Sơn, tiểu hầu đều trả lời đúng sự thật, không hề có nửa điểm sai khác, mong Mỹ Linh Hầu thứ tội.
Tiểu hầu Tiền Tô giọng nói lí nhí, ánh mắt long lanh vô tội như trẻ con trả lời Yến Linh, mặc dù nhìn nó cũng “già đầu” rồi. Nhưng đúng như những gì Tiền Tô vừa nói, việc thêm mắm thêm muối này là do Tôn Viên đã từng nói với nó lúc mới gặp; cùng với lúc trước Yến Linh hỏi Tôn Viên đi đâu thì Tiền Tô trả lời đúng sự thật chứ không hề bịa chuyện với Yến Linh. Vậy nên tổng kết lại, Tiền Tô chỉ là làm theo lời của Tôn Viên khi xưa mà thôi, có bịa thêm thì cũng do Tôn Viên dặn, còn trước mặt Yến Linh thì thành thật tuyệt đối.
- Vậy à…
Yến Linh đã hiểu phần nào đầu đuôi sự tình, nàng cũng không trách cứ một tên tiểu hầu vì chuyện này được. Ánh mắt Yến Linh chuyển hướng sang Tôn Viên.
Tiểu hầu Tiền Tô thở phào nhẹ nhõm, lòng thầm tự hâm mộ bản thân vì khả năng mới thức tỉnh của nó đã xuất hiện đúng lúc. Trước kia tuy ngu ngơ khù khờ, nhưng bây giờ có thể thoát nạn như vậy đối với Tiền Tô là một điều thần kỳ rồi.
Nhưng trái lại với Tiền Tô, Tôn Viên bỗng trở thành đầu sỏ chủ mưu vụ gây chuyện ở cấm địa. Tôn Viên không thể chối được những gì Tiền Tô vừa nói, bởi nó nói cũng gần đúng rồi. Bắt gặp ánh mắt Yến Linh quay qua nhìn mình, lại còn thấy nàng nở nụ cười trong sáng thánh thiện, lòng Tôn Viên bất chợt dậy sóng, tim đập thình thịch, máu nóng tuần hoàn khắp châu thân vượt qua giới hạn bình thường.
Tôn Viên bắt đầu lâm vào trường hợp của Tiền Tô như vừa rồi, dù cả hai thực lực khác xa nhau một trời một vực, nhưng bị Bạo Lực Linh Hầu nhìn nhẹ nhàng như thế cũng đủ lạnh cả sống lưng rồi. Đầu óc Tôn Viên ngay vào giây phút hiểm nguy ấy liền vận dụng hết công suất, nhanh chóng tìm ra giải phải, và ngay từ thời điểm đó, một ý nghĩa lóe lên, một khả năng ngủ say từ trước tới nay của Tôn Viên bỗng nhiên thức tỉnh.
Không đợi Yến Linh đến hỏi tội, Tôn Viên đã vội chạy đến bên Yến Linh. Tôn Viên nhanh chóng nắm lấy bàn tay mềm mại của Yến Linh khiến nàng không kịp ứng phó, giọng Tôn Viên như tội nhân nói:
- Yến Linh… ta biết ta tới cấm địa gây sự lần này thực sự đã mang phiền hà lớn đến cho nàng, ta lại còn tự ý giải khai Linh Nhãn khiến cho cả ta lẫn nàng đều bị ảnh hưởng… Ta thực sự là kẻ có lỗi trong chuyện này.
Yến Linh bất ngờ bị nắm tay, đang định phản ứng thì nhìn vẻ mặt với lời nói của Tôn Viên khiến bản thân chợt dừng lại. Đây là lần đầu tiên Tôn Viên chủ động nắm tay nàng, dù cả hai có một mối quan hệ rất lớn.
- Nhưng nàng có biết không, ta làm những việc này đều là vì nàng… Chẳng phải lúc trước ta cũng đã rất bất ngờ khi thấy nàng xuất hiện từ bên ngoài chứ không phải bên trong cấm địa hay sao, việc này là minh chứng cho những gì ta sắp nói… Có cả con tiểu hầu kia làm chứng.
Tôn Viên một tay còn lại chỉ vào tiểu hầu Tiền Tô. Tiền Tô thấy vậy bỗng giật bắn người, chẳng lẽ hầu ca lại chơi chiêu giống mình, đổ lỗi ngược lại hay sao.
Yến Linh tay bị nắm, lòng thoáng rung động, nhưng mặt mày vẫn điềm nhiên nói:
- Việc này liên quan gì tới ta… ngươi đừng có tìm cách chối tội.
- Không không không - Tôn Viên lắc đầu nguầy nguậy nói - Ta đã nhận tội rồi thì tất nhiên ta sẽ không bao giờ chối chối. Tội của ta chính là tội tày trời, một tội bất dung thứ… tội mà ta đã chất chứa bấy lâu nay mà không dám nói ra… tội đó là tội yêu nàng… là do ta yêu nàng đó Yến Linh.
Tôn Viên nói như thổ lộ hết lòng mình, giọng nói đanh thép chắc chắn, ánh mắt tỏa sáng nhìn Yến Linh.
Yến Linh bất ngờ trước lời tỏ tình vừa rồi của Tôn Viên, mặt nàng thoáng đỏ lên, miệng lắp bắp không biết nói thế nào trong tình cảnh này.
Hai con Tinh Tinh đứng thừa thãi một bên lắng nghe cặp Linh Hầu nói chuyện, đến khúc Tôn Viên giải bày liền tròn xoe mắt, mặt đơ ra như không tin nổi có kẻ lại đi tỏ tình với Bạo Lực Linh Hầu. Việc này từ trước tới nay xảy ra cũng nhiều lần rồi, từ trong tộc cho đến ngoại tộc đều có kẻ tìm tới Yến Linh nhằm tìm cách lân la làm quen nàng, nhưng kết quả là bị đập đến thân tàn ma dại.
Sáu vị trưởng lão ẩn núp xa xa đó cũng bất ngờ không kém, như thế nào mà tình hình đang căng thẳng lại trở thành một vụ tỏ tình như thế này được.
Tuy nhiên ngạc nhiên nhất phải là tiểu hầu Tiền Tô, mắt miệng nó mở rộng như chữ o, lòng khâm phục hầu ca sát đất, không ngờ hầu ca lại dùng chiêu này ngay tại tình huống có vẻ bất lợi như thế. Tiền Tô sau đó bỗng nhớ lại những gì trước kia Tôn Viên từng kể cho nó nghe, lòng chợt thắc mắc: “Nhưng sao lại có chuyện tỏ tình vào lúc này… chẳng lẽ trước đây hầu ca nói dối”
-☉-
Tình hình quay ngoắt 180 mươi độ, sự việc đang căng thẳng lại biến thành một câu chuyện lãng mạn. Yến Linh tay bị Tôn Viên nắm chặt, lại còn bị Tôn Viên tỏ tình bất ngờ, nếu là kẻ khác e là đã bị đánh đến nát người, nhưng tên Tôn Viên này lại là kẻ duy nhất khiến Yến Linh chần chừ không ra tay trong tình huống này được.
Tôn Viên không dừng lại ở đó, đã tấn công thì phải ào ào như thác lũ, không thể để Yến Linh có cơ hội chống trả được.
- Yến Linh, nàng có biết khi ta nghe tên tiểu hầu kia bịa chuyện nói nàng bị nhốt ở cấm địa. Ta đã vô cùng tức tối, ta ngay lúc đó liền muốn đập tan cấm địa để cứu nàng, lôi đầu đám khỉ già ở hội đồng ra mà vặt lông cắt đuôi từng đứa, ta làm tất cả điều đó đều là vì nàng cả… ta biết ta không thể làm được những việc đó, nhưng vì nàng, ta có thể làm bất cứ chuyện gì trên đời… dù có khó khăn đến đâu, cho dù đó có là núi đao biển lửa... dù có phải chết ta cũng không ngại mà đến với nàng ngay… cũng chỉ bởi vì ta quá yêu nàng mà thôi Yến Linh.
Tiền Tô nghe mà lông trên người muốn nổi lên vì sởn gai ốc. Tiền Tô lạnh người vì không ngờ Tôn Viên thường ngày hắn biết lại nói những lời sến súa như thế, Tiền Tô trong lòng thầm nói “Hầu ca sến hơi quá đà rồi”
Yến Linh mặt mày thoáng ửng hồng, lòng bắt đầu rung động, nét nữ tính dần dần xâm lấn tính cách thường ngày của một Bạo Lực Linh Hầu. Tuy nhiên Yến Linh tâm tình vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, mắt nàng nheo lại nhìn chằm chằm Tôn Viên, giọng bắt lỗi:
- Ý ngươi là trù cho ta chết rồi ngươi mới mò tới tìm ta à?
- Ặc… - Tôn Viên nghe như cắn phải lưỡi, nhưng cũng nhanh chóng đáp trả - Chết không phải là hết, cho dù đôi ta có chết, thì chỉ cần có nàng bên cạnh là ta đã vô cùng hạnh phúc rồi.
- Ta đang sống, chưa muốn chết đâu mà ngươi trù - Yến Linh lạnh nhạt đáp lại.
- Vậy thì ta càng hạnh phúc hơn nữa khi biết ta và nàng sẽ sống bên nhau, như vậy dù sống hay chết, đôi ta vẫn mãi mãi trường tồn cùng năm tháng, vượt qua cả không gian và thời gian… vượt qua mọi giới hạn của sự sống và cái chết… chỉ có tình yêu bất diệt của đôi ta là vĩnh hằng bất biến.
Tôn Viên nắm chặt lấy bàn tay của Yến Linh hơn nữa, ánh mắt chứa đầy yêu thương nhìn Yến Linh. Một tay còn lại của Tôn Viên nhanh chóng luồn ra sau vòng eo thon thả mềm mại của Yến Linh, muốn ôm Yến Linh vào lòng, như thế khung cảnh sẽ còn lãng mạn hơn nữa nếu cảnh ôm rồi hôn diễn ra vậy.
Yến Linh tim đập nhanh, nàng bị Tôn Viên tấn công tới tấp không kịp phản ứng. Tuy nhiên khi Tôn Viên sắp luồn tay ra sau ôm Yến Linh vào lòng, thì một tay còn lại của Yến Linh đã nhanh chóng phất một cái. Dải lụa trên tay nàng tức thì dài ra sau rồi trói lấy tay của Tôn Viên đang thừa nước đục thả câu kia lại.
- Cái gì mà tình yêu của đôi ta, ta chấp nhận hồi nào mà ngươi đã xem nó như đúng rồi vậy? - Yến Linh trói tay của Tôn Viên lại, sau đó nàng cũng giật một tay đang bị Tôn Viên nắm chặt ra lúc trước.
- Ể… nhưng ta yêu nàng là thật, với lại... - Tôn Viên miệng cười cười nói - Dù sao hai ta cũng là vợ chồng rồi mà.
“CÁI GÌ???”
Hai con Tinh Tinh Bán Tiên đứng gần đó lại nghe thêm một chuyện bất ngờ còn to hơn nữa ập tới, hai con đầu óc quay cuồng không hiểu chuyện gì đang xảy ra kể từ lúc hai con Linh Hầu kia xuất hiện rồi tạo ra đủ sự kiện chóng mặt.
Sáu vị trưởng lão núp gần đó cũng ngạc nhiên không kém, mặt mày người nào người nấy giãn nở hết các cơ, mắt chữ o mồm chữ a. Chuyện này chưa bao giờ nghe qua, từ khi nào mà hai con Linh Hầu sinh ra cùng lúc này lại là vợ chồng, thời gian chúng nó gặp nhau đâu có bao nhiêu, chẳng lẽ đã phát sinh chuyện gì rồi sao? Nhưng cái kiểu vợ chồng gì mà đánh nhau tới mức đó, lại còn chuyện bây giờ mới tỏ tình là thế nào?
Ở đây chỉ có Tôn Viên và Yến Linh biết sự việc, cộng với tiểu hầu Tiền Tô đã từng nghe Tôn Viên nói thoáng qua chuyện Mỹ Linh Hầu Yến Linh là vợ của Tôn Viên. Lúc đó Tiền Tô tất nhiên là cho rằng Tôn Viên nói dóc, nhưng những sự việc vừa rồi lại càng chứng minh chuyện Tôn Viên từng nói có thể là thật.
-☉-
Sáu vị trưởng lão lúc bị bất ngờ bởi câu nói của Tôn Viên, thì có một vị lỡ mồm a lên một tiếng, việc này khiến Tôn Viên và Yến Linh liền nhận ra.
Biết không thể trốn, cả sáu vị liền cười cười từ sau một rặng cây bay tới.
- Sáu lão khỉ già các ngươi trốn ở đấy làm gì - Tôn Viên nhìn thấy sáu trưởng lão có nam có nữ bay tới, khuôn mặt Tôn Viên có vẻ bực bội hỏi - Bộ các ngươi thích lén lúc xem chuyện tình yêu của đôi ta lắm à?
“CỐC”... Tôn Viên vừa nói thì đã bị Yến Linh cú thật mạnh lên đầu một cái. Tôn Viên tuy bị đánh nhưng miệng vẫn cười cười. Tôn Viên biết cái cốc đầu vừa rồi được tính là “rất nhẹ” từ trước đến nay so với những trận đòn của Yến Linh, như vậy Yến Linh cũng phần nào bị lời tỏ tình của hắn gây ảnh hưởng rồi.
Một vị nữ trưởng lão trẻ trung với gương mặt cười quái dị, một cái đuôi khỉ dài màu xám quấn quanh eo, ánh mắt hiếu kỳ nhìn cả Tôn Viên lẫn Yến Linh nói:
- Hề hề… hôm nay hai đứa các ngươi gây rối cũng lắm, mà gây bất ngờ cũng nhiều không kém, bọn ta thật là muốn nghe chuyện bí mật vụ “vợ chồng” của hai ngươi đó mà.
- Không có hứng kể - Tôn Viên lắc đầu nói.
Yến Linh có phần tôn kính sáu vị trưởng lão hơn một tí so với Tôn Viên, nên cất giọng lạnh nhạt:
- Đổi lại phải đáp ứng bọn ta một điều kiện.
Sáu vị trưởng lão nhìn nhau rồi cười, hiển nhiên cả sáu vị đều biết Yến Linh muốn điều kiện gì. Một trưởng lão lập tức trả lời:
- Trừ chuyện chiến trường viễn cổ ra.
- Vậy thì không còn gì để nói nữa - Yến Linh biết không xin phép được vào chiến trường viễn cổ nữa nên buồn bực đáp.
- Nhưng có một chuyện liên quan tới hai ngươi, nó cũng có phần liên quan tới chiến trường viễn cổ đấy - Nữ trưởng lão có đuôi quấn quanh eo cười nói - Thế nào, trao đổi qua lại cũng đâu có mất mát gì, mà còn làm rõ hơn chuyện của hai ngươi nữa.
- Ồ… còn chuyện gì liên quan đến đôi ta nữa à - Tôn Viên ồ một tiếng lớn, tay hắn tận dụng luồn qua bên cạnh nắm lấy tay Yến Linh.
“Ầm”... Yến Linh ngay lập tức dậm một chân lên chân Tôn Viên khiến hắn giật mình vừa rút chân vừa rút tay cách xa Yến Linh một khoảng. Chân Yến Linh đạp vào mặt đá gây lên tiếng động lớn.
Nhìn cảnh đó khiến sáu vị trưởng lão mím cười khúc khích như cố nhịn để không cười to thành tiếng. Nữ trưởng lão vuốt đuôi đang quấn quanh eo mình nói:
- Đó là về thân thế của hai ngươi.
Thân thế? chẳng phải là từ “đá” sinh ra sao, như thế nào lại còn có bí ẩn nữa. Việc này nghe có vẻ quan trọng nên Tôn Viên và Yến Linh đều gật đầu đồng ý chuyện trao đổi thông tin.
Sáu vị trưởng lão liền ra lệnh cho hai con Tinh Tinh Bán Tiên rời khỏi đây, nhân tiện đem luôn tiểu hầu Tiền Tô theo, đây xem như một cách đuổi khéo những người không nên nghe chuyện “bí mật”.
Tiền Tô ánh mắt đầy tò mò nhìn Tôn Viên, nó mong được biết sự kiện này để có thể truyền bá ra khắp cả Hầu Tộc chuyện Mỹ Linh Hầu là hoa đã có chủ. Tuy nhiên khi bị đem ra ngoài thì một trưởng lão đã truyền âm nói với Tiền Tô: bất cứ một chuyện gì mà nó nghe được ở đây mà lọt ra ngoài, thì tiểu hầu nó sẽ thành “khỉ nướng” ngay lập lức.
Sau khi hai con Tinh Tinh đem Tiền Tô rời khỏi đây, trên đỉnh núi đá ở cấm địa hiện tại chỉ còn lại sáu vị trưởng lão và hai Tam Nhãn Linh Hầu.
Một vị trưởng lão liền vung tay tạo ra một kết giới bằng Chân Khí bao bọc cả tám người lại bên trong như để che chắn gì đó.
- Chuyện quan trọng thế nào mà đến cả người trong tộc cũng không được nghe về thân thế của chúng ta vậy - Yến Linh cảm thấy kỳ lạ hỏi.
- Không chỉ quan trong thôi đâu - Nữ trưởng lão lắc đầu cười - Nó còn liên quan tới sự tồn vong của cả Hầu tộc đấy.
Tôn Viên và Yến Linh nghe mà bất ngờ, như thế nào mà hai Linh Hầu lại liên quan đến sự tồn vong của cả một đại tộc trong Thập Nhị Tộc được. Việc sinh ra là Linh Hầu không có gì là quá đỗi đặc biệt, vì nó cùng lắm là giống như Thần Thú hay Linh Thú do thiên địa hóa sinh ra thôi, chuyện này không phải là hiếm ở Lục Địa Thiên Tước.
- Ghê vậy à? - Tôn Viên cảm thấy hứng thú hỏi - Chẳng lẽ bọn ta mang sức mạnh khủng khiếp có thể quét sạch cả Hầu tộc à… hô hô… thú vị, thú vị.
- Ha ha… - Một trưởng lão râu tóc bù xù cười to rồi nói - Nếu thế thì ta càng mừng, nhưng sức mạnh phá hủy cả Hầu Tộc không phải là từ hai ngươi, mà là từ nhân vật đã mang hai ngươi đến đây.
- Hả? - Cả Tôn Viên và Yến Linh cùng đồng thanh ngạc nhiên, nhưng Yến Linh lại nhanh chóng cất giọng nói trước - Chẳng phải chúng ta sinh ra từ “đá bảy màu” sao? Như thế nào bây giờ lại xuất hiện người đem chúng ta tới đây là thế nào?
- Hai ngươi bình tĩnh nghe chúng ta nói hết đã - Nữ trưởng lão cười nói - Các ngươi đúng là sinh ra từ hai tảng đá bảy màu. Nhưng không phải tự dưng hai tảng đá đó xuất hiện ở Hầu Tộc, mà nó là do một nhân vật cường đại đem tới.
Tiếp lời nữ trưởng lão, một trưởng lão dáng vẻ nhỏ con hơi lùn nói tiếp:
- Cách đây vài chục năm trước có một vị cường giả thần bí đem tới Hầu Tộc chúng ta hai tảng đá kỳ lạ có bảy màu mà chúng ta chưa từng gặp qua hay nghe nói tới. Vị đó đã nói với chúng ta rằng hai tảng đá bảy màu ấy sẽ sinh ra hai Tam Nhãn Linh Hầu. Đó là một trong những Linh Hầu mang sức mạnh vô cùng lớn trong truyền thuyết, và sự thật đúng là một thời gian ngắn sau thì hai ngươi sinh ra thật. Hai Linh Hầu các ngươi sinh ra đã trưởng thành, lại còn có thể hóa thành nhân dạng tùy ý, cùng với sức mạnh chúng ta được chứng kiến từ Yến Linh thì các ngươi đúng là hai Tam Nhãn Linh Hầu trong truyền thuyết rồi, điều này khiến Hầu Tộc chúng ta vô cùng vui mừng.
- Như thế thì liên quan gì đến chuyện tồn vong của Hầu Tộc chứ? - Tôn Viên cười đắc ý khi biết mình là Linh Hầu truyền thuyết gì gì đó nên hỏi.
Nữ trưởng lão bỗng nghiêm giọng nói:
- Như hai ngươi đã nghe, chuyện tồn vong này liên quan tới vị đem hai ngươi tới. Hôm đó sáu người chúng ta cùng các cường giả cao tầng của Hầu Tộc đều có mặt để đón nhận hai ngươi cho nên chúng ta cũng đã tận mắt chứng kiến mọi sự việc… Vị đó đã nói với toàn bộ Hầu Tộc rằng sẽ giao hai ngươi cho chúng ta chăm sóc một thời gian dài. Nếu trong khoảng thời gian ấy mà có bất kỳ một mệnh hệ nào gây tổn hại đến hai ngươi, vị đó sẽ khiến cho cái tên Hầu Tộc không còn tồn tại ở Lục Địa này nữa.
- Quá kiêu ngạo - Yến Linh cùng Tôn Viên đồng thanh lên tiếng, nhưng khác lần trước, Tôn Viên liên nhanh chóng cướp lấy câu sau nói - Chẳng lẽ đám khỉ già, khỉ cụ, khỉ tổ mấy lão biến thành rùa rụt cổ hết rồi à? Để tên đó nói như vậy mà chẳng dám thể hiện khí phách Hầu gia gì cả.
- Hê hê… khí phách ấy hả - Trưởng lão lùn phẩy tay cười nói - Đối diện với sức mạnh hủy thiên diệt địa của vị ấy, e là cả Lục Địa này cũng chả mấy ai dám lên tiếng hó hé nói một câu chứ nói gì đến bọn ta.
- Chẳng lẽ là một cường giả Tiên Quân - Yến Linh thầm đoán, nhưng nhìn mặt của sáu trưởng lão thì biết mình đoán sai, Yến Linh bắt đầu chấn động trong lòng - Là... Tiên Đế sao?
- Con bé ngươi nói gần đúng rồi đấy - Trưởng lão có râu bù xù thở dài nói - Lúc cảnh báo chúng ta, vị đó chỉ thở nhẹ một hơi đã khiến không gian như muốn vỡ nát, khí tức chỉ thoáng qua trong giây lát cũng khiến cường giả của cả Hầu Tộc chúng ta phải xanh mặt sợ hãi… Vì đó là một Tiên Đế Đỉnh Phong, là người đã đặt một chân tới cấp bậc cao nhất là Thánh Đế rồi, là cường giả có thừa sức để nhấn chìm cả Lục Địa Thiên Tước chứ đừng nói gì đến chuyện xóa sổ Hầu Tộc.
Tôn Viên không còn vẻ bỡn cợt nữa, Yến Linh cũng bắt đầu cảm thấy hít thở không đều. Cả Tôn Viên và Yến Linh đều không ngờ người đem cả hai tới lại là một cường giả vô cùng cường đại đến như vậy. Phải biết rằng ở Lục Địa Thiên Tước chưa xuất hiện một Tiên Đế nào cả. Đến Ngũ Quang Tước, nhân vật được cho là đứng đầu cũng mới là Tiên Quân Đỉnh Phong, chỉ là đặt một chân tới Tiên Đế thôi mà đã chấn nhiếp toàn bộ Thập Nhị Tộc rồi. Đằng này vị kia còn hơn cả Tiên Đế nữa, thở nhẹ đã khiến không gian vỡ nát, e là vung tay có thể thổi bay cả đám khỉ ở Hầu Tộc là chuyện dễ dàng.
- Mấy lão già trong tộc có biết vị Tiên Đế đó là ai không? - Tôn Viên tò mò về thân phận của vị ấy nên hỏi.
- Hai ngươi không biết thì đám khỉ già chúng ta sao mà biết được - Nữ trưởng lão trở lại điệu bộ cười cợt trả lời.
- Vậy đó là một người như thế nào? - Yến Linh cũng tò mò như Tôn Viên hỏi.
Trưởng lão râu xù tay vuốt bộ râu không bao giờ thẳng của lão, điệu bộ như nhớ lại rồi trả lời:
- Có hơi khác với những phong thái của cường giả đỉnh cao, vị Tiên Đế này có phần hơi… trẻ con.
- Quái… trẻ con hả? - Tôn Viên nhanh nhảu - Ý lão là sao?
- Là giống như đám con nít vậy - Tay lão không vuốt bộ râu xù nữa mà nói - Hình dáng bên ngoài thì giống một cô bé tầm 13, 14 tuổi thôi, còn tính cách thì e là còn nhỏ hơn nhiều, đặc biệt là vị Tiên Đế ấy hành xử có phần… hơi nghịch ngợm đùa bỡn.
- Như vậy là một nữ nhân à? - Yến Linh hỏi.
- Ừm… vị ấy đúng là một nữ nhân - Nữ trưởng lão lại bắt đầu thể hiện vẻ mặt nghiêm trọng lúc kể về vị đó nói - Nhưng trước khi rời khỏi Hầu Tộc, là lúc vị ấy cảnh báo chúng ta về việc bảo vệ hai ngươi, dường như lúc đó vị ấy đang vô cùng tức giận bởi một việc quan trọng khác. Vị ấy đang muốn đi xử lý một số chuyện nên mới gửi hai ngươi ở Hầu Tộc chúng ta. Vị ấy mặc dù mang hình dáng nhân loại của một cô bé, nhưng khi thở một hơi để lộ thực lực gây vỡ nát không gian kia, một hư ảnh mờ ảo khổng lồ ẩn hiện đằng sau vị ấy, hay có thể nói đó là chân thân thật sự của vị Tiên Đế ấy… đó là một… là một…
Nghe nữ trưởng lão nới lắp bắp với vẻ mặt đầy sợ hãi, cả Tôn Viên cùng Yến Linh đầu bắt đầu bị cuốn theo vẻ nghiêm trọng lẫn sợ hãi ấy. Tôn Viên không nhịn được khẽ lên tiếng:
- Là gì? Này… đừng có nói lấp lửng nữa?
Nữ trưởng lão nói tới đó, bỗng dưng thay đổi toàn bộ sắc mặt, khuôn mặt trở lại vẻ cười cợt, tay gãi đầu nói:
- Là gì ta chả biết nữa… hê hê.
- Aaaaaa - Tôn Viên gào lên - Đám khỉ già các ngươi hết chuyện để đùa rồi à?
- Thì bọn này có biết Chân Thân vị ấy là gì đâu, nói chung là chưa gặp hay nghe qua bao giờ, đến Tam Nhãn Linh Hầu các ngươi cũng chỉ mới nghe thoáng qua trong truyền thuyết chứ đã biết là loại khỉ thế nào đâu - Một trưởng lão chưa nói câu nào từ đầu tới gì bỗng lên tiếng - Nhưng hư ảnh mờ ảo của vị đó đích xác là tạo ra một cảm giác khiến ai chứng kiến cũng sợ hãi đến tột cùng, cường giả của Hầu Tộc lúc đó thì xanh mặt hít thở không đều, đến chúng ta lúc đó còn run như cầy sấy kìa.
- Đám chết nhát - Yến Linh hụt hẫng vì bị trêu nên bực bội quăng ra một câu.
- Ha ha… - Nữ trưởng lão cười có vẻ nham hiểm nói - Được rồi, thân thế các ngươi chính là thế đó, bây giờ thì đến lượt hai ngươi kể cho đám này nghe chuyện “vợ chồng” của các ngươi là gì đi nào?
- Cái gì? - Tôn Viên nạt lại - Đám khỉ già các người nói cả buổi mà rốt cuộc ta chả rõ cái gọi là “thân thế” của chúng ta ra sao cả… thế mà cũng muốn bọn này kể bí mật ra sao?
- Thì đó, bọn ta có bao nhiêu thì đã kể ra bấy nhiêu rồi - Trưởng lão râu xù nói - À mà quên nói chuyện này với hai ngươi, nguyên nhân Yến Linh không được phép đến chiến trường viễn cổ cũng vì chuyện này mà ra… Ngươi cũng nghe những gì chúng ta vừa nói đó, nếu hai ngươi có mệnh hệ gì, thì cả Hầu Tộc này cũng không lãnh nổi cơn giận của vị đó đâu… mà e là còn liên lụy đến cả Lục Địa ấy chứ.
- Thôi được rồi, coi như đáp lễ đám khỉ già các ngươi, lão Tôn sẽ kể chuyện tình lâm ly bi đát của đôi ta cho… HỰ… mấy… lão già… các ngươi nghe.
Tôn Viên nhắc đến chữ “lâm ly bi đát” thì bị Yến Linh thụi ngay một đấm vào bụng, nhưng đòn này có vẻ nhẹ hơn mọi lần nên Tôn Viên vẫn ráng gượng nói hết tròn câu.
Sáu trưởng lão miệng cười hào hứng, tuy chưa thấy “lâm ly” ở đâu, nhưng cảnh “bi đát” của Tôn Viên thì đã có ngay trước mắt rồi.
-☉-
Yến Linh không muốn để con khỉ Tôn Viên kể, bởi nàng e là để hắn kể sẽ khiến nàng nổi khùng lên mất. Yến Linh lườm Tôn Viên một cái rồi quay mặt giải thích ngắn gọn cho cả sáu con khỉ già mặt mày như trẻ con đang chờ kể chuyện cổ tích cho nghe vậy.
- Chuyện không có gì đặc biệt - Yến Linh hờ hững nói - Bọn ta đúng là vợ chồng.
- Gắn bó thắm thiết, yêu thương mặn nồng - Tôn Viên liền bổ sung thêm hai câu, nhưng chợt thấy Yến Linh lườm mình tiếp nên im miệng ngay.
- Chà… bọn ta cứ tưởng “con lười” Tôn Viên này nói dóc chứ - Nữ trưởng lão háo hức nhìn Yến Linh hỏi - Từ khi nào các ngươi thành vợ chồng vậy, là tên này cưỡng gian ngươi, hay ngươi cưỡng gian hắn, hay cả hai vô tình cưỡng…
- KHÔNG CÓ - Tôn Viên cùng Yến Linh thét lớn.
- Ờ… ờ… vậy thôi kể tiếp đi - Nữ trưởng lão tay che miệng cười khúc khích trước cảnh đồng thanh này.
- Từ lúc sinh ra chúng ta đã biết như vậy rồi - Yến Linh nói ngắn gọn.
- Hả? Là sao - Bây giờ tới lượt trưởng lão râu xù lơ ngơ hỏi - Cái gì mà sinh ra đã biết như vậy rồi, bộ hai ngươi nằm ở hai tảng đá khác nhau nhưng vẫn cưỡng…
- KHÔNG CÓ - Cả Tôn Viên và Yến Linh tiếp tục thét, sao đám khỉ già này thích cưỡng thế không biết.
- Rốt cuộc là thế nào… không cưỡng… à không có gì hết rồi tự dưng thành vợ chồng à? - Vị trưởng lão lùn không nhịn được tò mò liền lên tiếng hỏi.
Đây cũng là thắc mắc của cả sáu vị trưởng lão. Thắc mắc này cũng không chỉ riêng của sáu vị ấy, mà cả Tôn Viên lẫn Yến Linh cũng không biết tại sao, chỉ cần biết cả hai là một cặp, là vợ chồng… hết.
- Chuyện là thế đấy - Tôn Viên tuy vẫn còn vài chuyện “lâm ly” quan trọng khi cả hai sinh ra muốn kể, nhưng thấy Yến Linh không muốn hắn nói nên cũng đành trả lời sáu trưởng lão - Nói chung là sinh ra đã biết là của nhau, đã biết thuộc về nhau, đã biết đôi ta là một cặp không bao giờ chia lìa… hết hê hê.
Tôn Viên cười nói, Yến Linh cũng không phản ứng gì nữa, chắc có lẽ nàng cũng chấp nhận dần chuyện này rồi. Tuy nhiên sáu vị trưởng lão lại khác, nghe chuyện bí mật vợ chồng của hai con Linh Hầu này còn mờ mịt hơn cả chuyện kể về vị Tiên Đế kia nữa. Tôn Viên và Yến Linh kể mà như không kể, việc này khiến cả đám khỉ già đang hóng hức đợi chờ “tin nóng” bỗng hụt hẫng hết chỗ nói.
- Này… hai ngươi đùa à? - Nữ trưởng lão có vẻ không còn thái độ đùa giỡn cười cợt nữa - Hai đứa giấu giếm chuyện cưỡng gian nhau rồi bây giờ chỉ cần “phán” sinh ra đã thế là xong à, bộ tưởng bọn ta là con nít giống vị Tiên Đế đem hai ngươi tới chắc.
Nữ trưởng lão vừa nói, khí tức Huyền Tiên bộc phát khiến hai Linh Hầu không kịp làm gì đã bị nữ Huyền Tiên chộp lấy tay Yến Linh. Một luồng Chân Khí từ nữ trưởng lão truyền qua tay Yến Linh, chạy khắp người nàng. Ngay lúc đó, nữ trưởng lão mặt mày có vẻ kỳ lạ liền rút tay về. Khí tức Huyền Tiên biến mất, mọi chuyện xung quanh trở lại bình thường, chỉ có vẻ mặt nữ trưởng lão là có vẻ kỳ quái.
Nữ trưởng lão cười bí hiểm nhìn Yến Linh.
Yến Linh bắt gặp ánh mắt ấy liền ngượng chín mặt, lần đầu tiên Bạo Lực Linh Hầu cúi đầu tỏ vẻ xấu hổ như một người con gái thứ thiệt. Tôn Viên nhìn cảnh này hơi khó hiểu nhưng cũng quát lớn:
- Bà già… bà vừa làm cái quái gì với vợ yêu của ta đó?
- Không cần giải thích ha ha… - Nữ trưởng lão cười rồi nói - Thôi chuyện vợ chồng các ngươi coi như không cần biết nữa, nhưng chúng ta đang muốn biết một thứ về ngươi đây.
- Về ta hả?
Tôn Viên đáp, cả sáu trưởng lão đều gật đầu, trong đó một trưởng lão đại diện hỏi:
- Về chuyện khả năng chiến đấu của ngươi, chúng ta chưa bao giờ thấy ngươi tu luyện cách chiến đấu, suốt ngay không ăn thì ngủ, không ăn không ngủ thì đi hóng mát… nhưng vừa rồi chứng kiến ngươi chiến đấu lại khiến bọn ta rất bất ngờ, nhất là cách ra đòn của ngươi rất giống Yến Linh.
Tôn Viên biết chuyện này cũng không có gì quan trọng lắm, dù sao bây giờ hắn đã giải khai Linh Nhãn nên việc che giấu cũng không có ích gì nữa. Tôn Viên không ngần ngại trả lời:
- Chuyện này cũng không có gì đặc biệt, không biết các Tam Nhãn Linh Hầu khác có vậy không, chứ hai chúng ta có một mối liên kết đặc biệt - Tôn Viên cười cười nói - Bởi vì hai chúng ta vốn đã “thông” nhau.
Ồ Ồ Ồ ồ ồ ồ… Sáu trưởng lão miệng cùng mở to ồ dài một tiếng. Riêng nữ trưởng lão vừa rồi tuy đã biết một ít, nhưng khi nghe Tôn Viên bảo cả hai đã “thông” với nhau nên lập tức liên tưởng đến cảnh nóng bỏng của Tôn Viên và Yến Linh. Năm trưởng lão khác thì ngay lập tức suy đoán đến chuyện hai con Linh Hầu này không dùng từ cưỡng, mà chúng lại dùng từ “thông”, còn nữ Trưởng lão thì suy đoán còn sâu xa cao siêu vượt qua cả suy nghĩ tầm thường nữa.
Yến Linh nghe Tôn Viên trả lời, mặt mày lúc vừa rồi bị nữ trưởng lão “kiểm tra” đã ngượng đến chín mặt rồi, bây giờ còn nghe tên khỉ Tôn Viên nói khiến cả đám khỉ già kia hiểu lầm mặt mày cười nham nhở như đang liên tưởng đủ chuyện phong phú. Yến Linh cơn giận nổi lên, nét ngượng ngùng bị cuốn xuống, đang muốn ra tay vặn cổ Tôn Viên đang đứng đó.
Nữ trưởng lão như cảm ứng được sắp có biến cố, nên vội giải nguy tình hình gấp:
- Yến Linh… Yến Linh… con khỉ Tôn Viên này không biết giải thích nên chúng ta không hiểu gì cả, ngươi mau mau nói cho ta hiểu vụ “thông” nhau của hai đứa đi.
Nữ trưởng lão giúp nhưng lại như đổ thêm dầu vào lửa, Yến Linh muốn phát tác, nhưng may mắn là nàng đã cố nén cơn giận được trong tình huống này. Yến Linh hít một hơi sâu, lườm Tôn Viên đang ngơ ngác đứng bên cạnh rồi nói:
- Ý hắn muốn nói là Thông Linh.
- À đúng rồi… là vậy đó, ý ta nói là Thông Linh chứ không phải thông nhau - Tôn Viên à lên một tiếng lớn, tay gãi cằm như đã thông não.
- NGƯƠI CÒN NÓI - Yến Linh nạt lớn.
- … - Tôn Viên tay gãi cằm sẵn đó đưa lên bịt miệng luôn.
Sáu vị trưởng lão chứng kiến cảnh này mà cũng thầm an ủi cho Tôn Viên phần nào. Rước được một cô vợ vừa xinh vừa mạnh mẽ, đặc biệt còn dữ như thế thì e là cuộc sống của Tôn Viên khó bề mà yên ổn.
- Chúng ta có mối liên kết đặc biệt, nếu có thể trước khi giải khai Linh Nhãn, một người tu luyện một thứ gì đó, thì người kia cũng sẽ ngay lập tức hiểu biết được thứ ấy - Yến Linh giọng lạnh tanh giải thích - Nhưng nếu một trong hai khai mở Linh Nhãn thì mối liên kết ấy sẽ không còn nữa.
Tôn Viên biết Yến Linh đang vạch tội mình tự ý giải khai Linh Nhãn. Vì trước kia chỉ cần Yến Linh học hỏi chiến đấu thực chiến, hay thậm chí là Công Pháp nào đó, Tôn Viên cũng đều biết được tựa như hắn đã trải qua giống với Yến Linh. Ngược lại Tôn Viên cũng không phải là kẻ ăn chơi ngồi hưởng thụ, mà thực chất hắn cũng tu luyện một hướng khác, đó là luyện Tâm Năng (chương 18). Yến Linh chủ tu thực chiến, Tôn Viên chủ tu Tâm Năng, cả hai luyện hai hướng khác nhau nhưng đều nhận được cùng lúc cả hai loại hình bổ sung năng lực cho nhau này. Chính điều đó đã tạo nên một “bất bại” Linh Hầu, một Bạo Lực Linh Hầu nổi danh khiến không một Đại Yêu hay thậm chí là Bán Tiên nào ở Lục Địa Thiên Tước dám đụng tới. Tôn Viên bị Yến Linh cấm túc chính là vì muốn tốt cho cả hai, vì lúc trước hắn chọn luyện tâm năng vì nghĩ nó khó, ai dè lúc luyện thấy nó không khó mà còn sướng.
- Thì ra là vậy, chả trách Yến Linh lại mạnh đến như thế, đến chuyện chúng ta nghe danh hai ngươi là Tam Nhãn Linh Hầu nhưng chỉ thấy các ngươi có hai mắt. Bây giờ giải khai Linh Nhãn rồi thì chúng ta mới biết, đúng là hai ngươi giấu kỹ thật - Trưởng lão râu xù ngưỡng mộ nói, sau đó nhìn Tôn Viên đang tự bịt miệng đứng cạnh Yến Linh - Nhưng chuyện luyện Tâm Năng của tên lười nhà ngươi là thế nào mà suốt ngày chỉ ăn rồi ngủ.
- Đám khỉ già các ngươi không biết rồi - Tôn Viên ra vẻ cao ngạo trả lời - Ở đời vui đạo hãy tùy duyên, đói đến thì ăn mệt ngủ liền… Nói chung là cưỡng cầu tất bất đạt, tất cả hãy để tâm thái hòa hợp với thiên nhiên, không ngưỡng vọng, cũng không mong cầu. Lão Tôn cứ thoải mái ăn ngủ ỉa đái như thế là tự dưng Tâm Năng phát triển thôi hê hê.
Vừa nói tới đó, Tôn Viên như cảm thấy buồn buồn vì quãng thời gian “sung sướng” ấy đã qua rồi, kể từ bây giờ hắn phải gắn bó với “vợ hiền” thôi. Sáu vị trưởng lão thấy vẻ mặt Tôn Viên buồn nên tưởng hắn vì giải khai Linh Nhãn nên đã không còn phương thức tu luyện vô cùng hữu ích kia nữa. Vị trưởng lão lùn liền bước tới vỗ vai Tôn Viên như khích lệ.
- Thôi coi như duyên định đã tới, chỉ vì tu luyện mà hai vợ chồng ngươi ngăn cách bấy lâu nay, đến bây giờ trùng phùng thì ngươi nên vui mừng lên mới phải.
Tôn Viên mặt mày như phấn chấn hẳn lên nhìn trưởng lão lùn đang an ủi mình mà vô cùng cảm kích, nhưng bụng thầm chửi “Lão già chết bầm, lão Tôn buồn chính là vì chuyện này đây”
-☉-
Mọi chuyện hỗn loạn ở cấm địa có vẻ như đã được giải quyết ổn thỏa. Sáu vị trưởng lão liền giải đi kết giới được tạo bởi Chân Khí xung quanh trước đó.
Đang muốn nói một chuyện với Tôn Viên và Yến Linh, bỗng nhiên cả sáu vị trưởng lão liền im lặng, bởi cả sáu người đều nhận được truyền âm từ một người. Sau khi bừng tình khỏi cơn bất ngờ do thông tin truyền âm kia vừa mang tới, nữ trưởng lão bỗng cười cợt nói:
- Hai ngươi bây giờ đã giải khai Linh Nhãn rồi chắc sẽ khiến sức mạnh của các ngươi còn tăng cao đáng kể hơn nữa ấy nhỉ. Vậy thì cũng đã đến lúc cho Thập Nhị Tộc biết đến Tam Nhãn Linh Hầu là như thế nào rồi. Trước kia chỉ một mình Yến Linh đã khiến đám thiên tài khắp nơi phải nhường bước, bây giờ thêm con khỉ Tôn Viên nữa thì đủ để làm loạn khắp chốn rồi ha ha ha…
Tôn Viên và Yến Linh sáu mắt nhìn nhau, dường như cả hai nghe ra ẩn ý của nữ trưởng lão. Yến Linh mở miệng hỏi:
- Ý của bà là gì…
- Tất nhiên là chuyện chiến trường viễn cổ rồi - Trưởng lão lùn hứng thú nói - Hai ngươi vào đó phải thế hiện hết sự bá đạo của Tam Nhãn Linh Hầu, khiến cả cái chiến trường ấy phải biết đến sức mạnh của Hầu Tộc chúng ta.
- Khoan… - Tôn Viên chặn lời lão lùn, hắn biết chuyện đám trưởng lão này ngăn cản Yến Linh hết lần này đến lần khác vì sợ vị Tiên Đế kia xử tội, nhưng tự dưng bây giờ lại quay ngoắt thái độ như vị kia chưa từng tồn tại nên khiến Tôn Viên thấy lạ nên liền nói - Đám khỉ già các ngươi có âm mưu gì, lần trước ngăn cản vợ yêu của ta không cho đi, bây giờ lại lên giọng đuổi vợ chồng chúng ta vào chiến trường gì gì đó là sao… AI… UI…
Yến Linh đưa tay kéo cái tai mỏng của Tôn Viên qua một bên khiến hắn kêu đau. Nghe Tôn Viên một vợ yêu, hai vợ chồng rồi còn đôi ta nên khiến Yến Linh không thuận tai, mặc dù hơi thinh thích nhưng nói chung là vẫn muốn đối xử với Tôn Viên kiểu “bạo hành gia đình”
- Đám trưởng lão các ngươi không nói rõ ra thì chúng ta không đi đâu hết - Yến Linh bức bội nói, trước xin thì không cho đi, bây giờ không nhắc đến lại bị bảo đi khiến nàng có vẻ như bị đám khỉ già này đùa giỡn vậy.
Sáu trưởng lão nhìn nhau không biết giải thích thế nào, đúng lúc đó có một giọng nói vang vang trong không gian, nhưng thực chất chỉ có những người có mặt ở đây nghe thấy.
“Là do ta nói đấy, đây là ý của vị Tiên Đế năm xưa, trước đây vị ấy từng nói, nếu hai ngươi đã giải khai Linh Nhãn thì có thể đi đâu thì đi tùy ý, chỉ cần không mất mạng là được rồi… Ta nghĩ với sức mạnh của hai ngươi sẽ không đến nỗi chết ngu trong chiến trường viễn cổ đâu”
- Lão khỉ già nào nói đấy, cái gì mà chết ngu ở đây.
Tôn Viên cương ngạnh nói vang lên nhưng không nghe giọng nói ấy trả lời lại nữa, khung cảnh im lặng lại như lúc đầu.
- Gọi Hầu Quân như thế thì đúng là chỉ có hai đứa nhà ngươi mới dám thôi - Một trưởng lão cười cười nói.
- Hầu Quân - Yến Linh nghe như vậy liền biết chữ Quân ở đại là muốn nói đến Tiên Quân, và nhân vật này Yến Linh đã nghe nói qua - Là Thông Tí Viên Hầu, Tiên Quân của Hầu Tộc chúng ta.
- Đúng là vị ấy - Nữ trưởng lão hãnh diện nói, được nghe giọng của Tiên Quân như thế là vô cùng hiếm rồi, vì gần cả mười nghìn năm nay, trừ lúc Vị Tiên Đế kia đem Tôn Viên và Yến Linh đến thì Thông Tí Viên Hầu mới xuất hiện, còn lại đều không thấy bóng dáng đâu chứ đừng nói đến chuyện nghe giọng nói.
- Rồi đã hiểu, vậy thì lên đường thôi hô hô... lão Tôn ngứa ngáy tay chân lắm rồi - Tôn Viên háo hức vụ chiến trường viễn cổ, vừa giải khai Linh Nhãn đã được đến nơi đó để hiển uy thì còn gì tốt hơn nữa.
Sáu vị trưởng lão gật gù, nữ trưởng lão chợt nói:
- Trước khi hai ngươi đi, ta có việc quan trọng muốn nói riêng với Tôn Viên… vì hắn lần đầu ra ngoài nên có một số việc ta cần phải căn dặn.
-☉-
Yến Linh biết không liên quan tới mình nên quay người lùi xa một khoảng. Nữ trưởng lão không ngờ con bé này lại “không muốn xa chồng” đến như vậy, mới nói là có việc cần dặn cho Tôn Viên thì nó chỉ lùi ra xa mà không chịu đi, biết thế vừa rồi bảo là không cho nó nhìn luôn cho rồi. Nữ trưởng lão không còn cách nào khác đành dùng truyền âm, vẻ mặt bên ngoài nữ trưởng lão có điệu bộ nghiêm túc như dặn dò chuyện hệ trọng, nhưng truyền âm cho Tôn Viên nghe lại là chuyện “quan trọng” khác.
“Ta hỏi ngươi” - Nữ trưởng lão bắt đầu truyền âm - “Tại sao ngươi bị nhốt ở Hoa Quả Sơn? Đừng nói với ta là chuyện tu luyện Tâm Năng của Tam Nhãn Linh Hầu gì gì đó, cái đó ta thừa biết chỉ là một nguyên nhân nhỏ thôi có phải không?”
“Ờ, ờm… Chuyện này cũng chả có gì quan trọng, chẳng qua lúc trước ta tu ở Hồ Dực Sơn, nhưng cứ bị đám khỉ ở xung quanh tới làm phiền, nên ta lại chuyển đến Thủy Liêm Động. Cơ mà tới đó cũng không thoát được đám đeo bám lèo nhèo tối ngày ấy.”
“Là đám khỉ cái đúng không?”
“Sao bà biết, đúng là đám khỉ cái ấy theo phá rối lão Tôn ta suốt”
“Rồi ngươi bị con bé Yến Linh bắt gặp mấy lần có phải không?”
“Ồ… Bà già đoán hay thế, có mấy lần Lão Tôn chơi đuổi bắt với tụi nó, Yến Linh đi qua bắt gặp… kể từ đó ta bị đưa tới Hoa Quả Sơn rồi cấm túc luôn ở đó, mục đích để ta an ổn tu luyện Tâm Năng hơn.”
- Ha ha ha ha… - Nữ Trưởng Lão nhịn không được lớn tiếng cười, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh khi thấy Yến Linh đang nhìn chằm chằm qua bên này nên tiếp tục truyền âm cho Tôn Viên - “Con khỉ nhà ngươi giả ngu hay bị khờ thật vậy?”
“Bà già này… cái gì mà ngu với khờ trong đây, lão Thông Tí vừa trù bọn này chết ngu, bây giờ tới lượt bà à?”
“Ta không nói tới việc đó, ta nói chuyện vợ chồng nhà ngươi kia… là chuyện vợ chồng ấy”
“Sao? Vợ chồng bọn này thì liên quan gì tới bà?”
“Thằng ngu này, bộ ngươi không biết con gái đang ghen là gì à? Nhất là con bé ấy còn là vợ ngươi, nó đánh đập ngươi như vậy theo ta thấy là còn nhẹ đó. Mà ngươi thử nhìn con bé ấy mà coi, kiếm ra một mỹ nhân xinh đẹp tới mức hoa nhường nguyệt thẹn như nó thì cả Lục Địa này tìm mỏi mắt cũng không ra đâu con ạ. Đằng này ngươi là chồng nó, không biết nó đang ghen thì thôi, đằng này cả mấy chục năm mà ngươi chỉ mới nắm tay nó thôi à?”
“Ờ… có gặp nhau được mấy lần đâu… mà thật ra lão Tôn cũng chỉ vừa được nắm tay lúc nãy thôi, chứ trước kia chưa chạm vào đã bị đánh cho sống dở chết dở rồi”
“Vậy nên đến bây giờ vẫn chưa thông được là phải?”
“Thông cái gì?”
“Là thông não ngươi đó thằng ngu này! Bộ ngươi không biết ngươi là chồng nó, thì ngươi phải chủ động hơn nữa. Nhất là con bé ấy đã ghen thì chắc chắn là nó yêu ngươi. Nhìn bền ngoài nó ra vẻ mạnh mẽ vậy thôi, chứ bên trong nó mềm mỏng hiền diệu với yếu đuối chả khác gì cái mặt thánh thiện nhân từ của nó cả. Ngươi kể từ bây giờ phải chủ động tấn công trực diện, đề cập thẳng vấn đề như chuyện tỏ tình lúc trước vậy, ngươi có thấy sau khi bị như thế nó liền khác hẳn khi xưa không?”
Tôn Viên ngẫm cũng đúng, sau khi hắn “chém gió tỏ tình nịnh vợ” xong thì Yến Linh bỗng ra tay với hắn yếu hơn xưa hẳn, như vậy xem ra lời nữ trưởng lão nói đúng rồi. Nữ trưởng lão truyền âm dạy bảo chuyện quan trọng cho Tôn Viên nghe. Tôn Viên đầu gật gù, mắt chăm chú như đang tiếp nhận những bài học hệ trọng sắp đến với hắn.
“Được rồi, hai ngươi cứ thong thả ở Hầu Tộc vài ngày rồi đi chiến trường viễn cổ vẫn chưa muộn… Tốt nhất là trong thời gian này vợ chồng các ngươi phải sống thật vui vẻ vào”
Chữ “vui vẻ” được nữ trưởng lão nhấn mạnh. Tôn Viên lần đầu tiên tỏ ra thái độ cung kính với bề trên, miệng nói lớn luôn ra bên ngoài:
- Đa tạ trưởng lão đã nhắc nhở, lão Tôn xin tiếp thu những thông tin quý báu này.
Nữ trưởng lão gật đầu mãn nguyện như vừa hoàn thành xong trọng trách quan trọng. Năm trưởng lão khác lập lức nháo nhác hỏi nữ trưởng lão xem chuyện gì vừa xảy ra mà con khỉ cương ngạnh Tôn Viên lại tỏ ra thái độ tôn kính đến như vậy. Nữ trưởng lão không ngần ngại mà hứng thú đem chuyện “trọng yếu” vừa nói đem ra truyền âm hết cho năm lão khỉ già kia.
Tôn Viên khuôn mặt tươi tỉnh đi lại gần Yến Linh. Miệng nở nụ cười:
- Đi thôi vợ yêu, về Hoa Quả Sơn nghỉ ngơi vài ngày rồi tới chiến trường sau cũng được.
Yến Linh không phản ứng gì với chuyện Tôn Viên đổi cách xưng hô luôn miệng gọi vợ yêu nữa. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng đang hầm hầm vì không biết lão bà kia vừa nói gì mà khiến tên khỉ này trông tươi tỉnh đến thế. Yến Linh không nói không rằng liền quay mặt chuẩn bị bước đi, nhưng ngay lúc đó, Tôn Viên nhanh tay chộp lấy bàn tay của Yến Linh.
Yến Linh một lần nữa bất ngờ bị chộp tay hai lần trong ngày, nhưng cũng như lần đầu, nàng không phản ứng gì, chỉ quay lại nhìn Tôn Viên.
Nữ trưởng lão đang hứng thú âm thầm truyền âm cho năm trưởng lão còn lại nghe chuyện vui, chợt nhìn thấy Tôn Viên bất ngờ nắm tay Yến Linh, nhưng trông điệu bộ còn muốn kéo Yến Linh về phía hắn nữa nên thầm mắng lớn trong lòng: “Con khỉ ngu nữ này, quên dặn nó lúc nào mới nói”. Năm trưởng lão đang nghe kể chuyện cũng quay mặt nhìn về hướng cặp Linh Hầu, ánh mắt háo hức như chờ xem chuyện lạ.
Tôn Viên cười tươi nhìn Yến Linh, Yến Linh đăm chiêu nhìn lại Tôn Viên. Tôn Viên như đã được dạy bảo, phải chủ động tấn công mới được, mà còn phải nhanh chóng đề cập thẳng vấn đề và hạ gục luôn đối phương.
- Yến Linh này, xíu nữa về Hoa Quả Sơn… vợ chồng chúng ta thông…
Vừa nói đến chữ thông, một tay Yến Linh đã vút một cái đặt lên gáy Tôn Viên. Yến Linh dùng lực cực mạnh tạo ra một hào quang bảy màu quanh người Tôn Viên. Yến Linh kéo tay đập đầu Tôn Viên xuống nền đá cứng rắn trên ngọn núi đá này.
“ẦM…” Nửa thân người Tôn Viên bị chôn chặt bên dưới, chỉ còn hai chân ở bên ngoài, Tôn Viên đã bị Yến Linh thông một lỗ lớn vào nền đá trên vùng cấm địa.
Xong xuôi, Yến Linh chả buồn bực ở lại, cả người vọt lên không trung rồi thẳng hướng về Hoa Quả Sơn bay đi mất.
Tôn Viên bị cắm đầu vào núi, miệng mắng bà già khỉ kia chơi xỏ mình không ngớt, bên ngoài thì sáu trưởng lão nghe Tôn Viên nói rồi chứng kiến cảnh hắn Yến Linh cho cắm đầu vào núi mà cười điên đảo. Sáu trưởng lão nằm lăn lộn trên nền đá, tay ôm bụng cười không ngừng nghỉ.
Từ đó về sau, trên vùng cấm địa ở Hầu Tộc có hai phế tích do hai Tam Nhãn Linh Hầu để lại, nhưng không ai sửa chữa xem như để kỷ niệm. Một vùng bị lõm bởi cú đấm của Mỹ Linh Hầu kiêm danh hiệu Bạo Lực Linh Hầu Yến Linh, và một cái lỗ to không hề tạo vế nứt nào trên nền đá, đặc biệt là cái lỗ ấy mang hình dạng của một con người bởi đó là nơi cắm đầu của một Tam Nhãn Linh Hầu khác: Tôn Viên.
-☉----------☉----------☉-
.
.
Sự kiện chiến trường viễn cổ diễn ra đã kéo theo rất nhiều nhân vật thiên tài đã nổi danh lẫn những kẻ chưa từng xuất hiện ở Lục Địa Thiên Tước dần dần lộ diện. Đơn cử như Tôn Viên là kẻ không một ai biết đến, nhưng sức mạnh của hắn lại sánh ngang với Yến Linh, là nhân vật được nhắc tới với nhiều danh hiệu như Mỹ Linh Hầu, Bất Bại Linh Hầu, hay Bạo Lực Linh Hầu bởi dưới đẳng cấp Tiên Nhân, chưa một đối thủ nào của Yến Linh từ trước tới nay đánh bại được nàng cả.
Tuy nhiên chưa có tức là vẫn có thể xuất hiện những kẻ còn có năng lực sánh ngang hay thậm chí còn lớn hơn cả Yến Linh vẫn đang tồn tại. Đó có thể là những nhân vật đã có danh tiếng nhưng chưa từng đụng độ với Yến Linh để so tài cao thấp, hoặc những kẻ ẩn tu chờ thời, và thời điểm đó đã tới, đó là khi chiến trường viễn cổ mở ra.
Chiến trường mở ra dù thu hút nhiều người muốn được tới nơi đó, tuy nhiên vẫn có một số nhân vật lại muốn tránh né. Nhưng dù có tránh né đến đâu, thì khi số phận đã vẫy gọi thì không ai có thể tránh được.
-☉-
Thánh Địa Trư Tộc.
Tại một ngôi thành nhỏ có tên là Thánh Thành, đó là một ngôi thành đang trôi nổi như một hòn đảo bay. Thánh Thành bay lơ lửng trên một đầm lầy nước và dải thực vật xanh mướt bên dưới. Tuy nhiên ngôi Thành này lại giống như được neo đậu tại một địa điểm cố định nên nó không hề di chuyển đi đâu cả.
Thánh Thành rất nhỏ, gọi nó là Thành đã là quá mức rồi, bởi ở đây chỉ có vài chục căn nhà nhìn có vẻ hiện đại sang trọng mà thôi, cộng với vài trăm nhân khẩu sinh sống, nhưng đa phần đều là lính gác và hộ vệ.
Thành chủ của Thánh Thành là một Đại Yêu cao cấp, một cấp bậc đáng ra chả xứng để làm một Thành Chủ, nhưng việc này lại được Trư Tộc chấp nhận thì hẳn là có nguyên do đặc biệt.
Tại một vườn hoa rộng lớn nằm trong Thánh Thành, nơi đây được chăm sóc đặc biệt và có khung cảnh rất thơ mộng tao nhã. Ở vườn hoa ấy có một thanh niên đang vẽ một bức tranh vô cùng lớn. Bức tranh ấy được dựng lên cao, độ rộng và dài của nó muốn che khuất luôn cả một phần nơi đây.
Thanh niên đang vẽ bức tranh ấy là một người nhìn rất thư sinh nho nhã, mái tóc trắng dài như con gái, dáng người mảnh khảnh đang cầm bút vẽ trông rất uyển chuyển. Thanh niên ấy ngoài ra còn có vẻ mặt sáng như ngọc, khuôn mặt trông cực kỳ thanh tú, đặc biệt là hai bàn tay đeo một cặp găng tay mỏng bằng bạc. Tướng mạo của thanh niên này đem so với Tề Hạo còn có phần nhỉnh hơn khi Tề Hạo có một nét đẹp âm lãnh, còn thanh niên tóc trắng này lại toát ra một phong thái đầy “nghệ sĩ”.
Nhìn vẻ ngoài trông có vẻ yếu đuối vậy thôi, chứ thật ra thanh niên này chính là Thành Chủ của Thánh Thành, tên là Bạch Kỳ. Vẻ ngoài mặc dù có thể nói lên phần nào bản chất của con người, còn tính cách thì khó có thể biết được. Đặc biệt hình dáng hiện tại chỉ là một phần bởi đây là hình dáng khi biến thân thành nhân hình của Bạch Kỳ, còn thực chất thì Bạch Kỳ vẫn là tộc nhân của Trư Tộc.
Bạch Kỳ biến thành nhân hình nhưng không giữ lại một nét gì của Trư Tộc như những kẻ khác trong tộc, nhìn hắn hoàn toàn giống một con người, lại còn mang dáng “ẻo lả” tuấn tú đẹp đẽ, đó cũng bởi Bạch Kỳ có nhiều lý do riêng. Trong đó lý do lớn nhất ảnh hưởng tới hình dáng đó là vì năng lực đặc biệt của Bạch Kỳ.
-☉-
Bạch Kỳ đang chăm chú vẽ thì có hai người nhanh chóng đi vào vườn hoa. Hai người đi vào là hai hộ vệ thân cận của Bạch Kỳ. Đó là hai người có bộ dáng to lớn với hai cái tai to bè hai bên trông rất đặc biệt và dễ nhận dạng của tộc nhân Trư Tộc..
Hai hộ vệ vừa vào vườn hoa, liền chạy nhanh tới gần bên Bạch Kỳ, một hộ vệ liền cúi đầu nói:
- Bẩm Thành Chủ, hôm nay vừa nhận được tin từ Thập Nhị Tộc, hiện tại đã có chín đại tộc cho người thuộc nhóm “nòng cốt” của họ đi vào chiến trường viễn cổ.
Bạch Kỳ nghe báo tin liền ngừng vẽ, tay hơi run run như không muốn nghe một tin xấu nào đó. Một hộ vệ khác không dừng lại mà vẫn tiếp tục báo cáo thêm:
- Trong những người được Thập Nhị Tộc cử đi, tất cả những “Thánh Nữ” nằm trong danh sách của Bạch Công Tử đều… tham gia cả.
Bạch Kỳ nghe câu cuối cùng thì như sét đánh ngang tai, cây bút trên tay liền rơi xuống đất, Bạch Kỳ giọng run run như không tin nổi nói:
- Nhật Mai đã đi rồi sao?
- Vâng thưa Thành Chủ.
- Cả Ngân Tuệ, Bảo Lan, Thái Yên, Lạc Ngân, Lạc Huyên, Hàm…
- Tất cả đều đã đi rồi thưa Thành Chủ - Như không muốn để Bạch Kỳ bị sốc thêm nữa, một hộ vệ liền nói ra một câu khiến Bạch Kỳ không thốt được tiếng nào.
Bạch Kỳ bỗng quỳ sụp xuống đất, hai tay đưa lên trời như đạo sĩ cầu mưa, hai dòng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt tuấn tú, giọng Bạch Kỳ như đang rất thống khổ nói lớn:
- Aaaaaaaaaa… Tại sao? Tại sao? Các thánh nữ trong lòng ta đều đi vào nơi đầu rơi máu chảy nguy hiểm trùng trùng như thế. Chuyện này nhất định là các nàng đã bị ép buộc, chắc chắn là đám già đầu trong tộc các nàng đã bắt ép các nàng phải rời xa ta… ôi… aaaa...
- Theo thông tin nhận được thì tất cả đều tự nguyện đi vào chiến trường viễn cổ thưa Thành Chủ - Một hộ vệ lại lên tiếng cắt ngang tâm trạng đang đau khổ của Bạch Kỳ.
- Các nàng năng lực cao nhất cũng chưa bước vào Bán Tiên, vào trong đó rồi thì ta làm sao có thể an tâm được.
Bạch Kỳ ánh mắt ứa lệ nhìn lên bức tranh lớn, trên ấy có vẽ rất nhiều cô gái xinh đẹp tuyệt trần, trông vô cùng giống người thật, nét vẽ cũng rất sống động. Những cô gái trong bức tranh lớn ấy đều là các “thánh nữ” trong lòng Bạch Kỳ, những mỹ nhân tuyệt sắc ở khắp Lục Địa Thiên Tước.
Một hộ vệ nghe Bạch Kỳ lo lắng như vậy bèn hỏi:
- Ý của Thành Chủ là ngài sẽ vào chiến trường viễn cổ để có thể bảo hộ cho các thánh nữ.
- ĐIÊN À…! - Bạch Kỳ giật mình nói lớn, nhưng chợt cảm thấy bản thân hơi thất thố nên vội sửa - Ý ta là vẫn còn những mỹ nhân khác ở ngoài này cần ta bảo vệ những lúc cần thiết, ví dụ như thánh nữ Yến Linh, Mỹ Linh Hầu tuyệt mỹ xinh đẹp… người con gái nhẹ nhàng yếu đuối với nét đẹp thánh thiện hiền lành như vậy, khiến ta nỡ lòng nào mà bỏ đi cho được.
Bạch Kỳ ánh mắt tỏa sáng nhìn về một góc gần đó của bức tranh lớn, nơi có hình vẽ của Tam Nhãn Linh Hầu Yến Linh. Yến Linh trên hình đúng là một cô gái trông thánh thiện vô cùng với hai dải lụa bay bay xung quanh, nhìn như một mỹ nhân yếu đuối muốn người khác che chở vậy.
Hai hộ vệ nhìn lên hình vẽ Yến Linh mà lòng thầm kêu: “Thành chủ cũng biết chọn người để bảo vệ thật”
Một hộ vệ bỗng lên tiếng cắt ngang cơn “ảo tưởng” của Bạch Kỳ, giọng như tỏ ra buồn bã nói:
- Bẩm Thành Chủ, Mỹ Linh Hầu cũng sắp vào chiến trường viễn cổ rồi. Hầu Tộc đã chấp nhận cho Mỹ Linh Hầu xuất chiến.
- Hả? - Bạch Kỳ như không tin nổi điều vừa nghe, ánh mắt đầy nuối tiếc nhìn vào hình vẽ Yến Linh, lại một thánh nữ trong lòng hắn ra đi.
- Sao Thành Chủ không tham gia vào chiến trường viễn cổ, như thế sẽ có cơ hội được gặp các thánh nữ của ngài trực tiếp, như vậy chẳng phải là một chuyện cầu được ước thấy sao?
Bạch Kỳ nghe tên hộ vệ nói mà mặt mày bỗng biến thành vẻ ngờ nghệch, miệng cười đầy ý tứ, đầu óc bắt đầu liên tưởng đến cảnh hắn và các thánh nữ đang thân cận vui vẻ ở một vườn hoa đầy thơ mộng. Đúng là với thân phận của Bạch Kỳ thì sẽ được một xuất làm “thiên tài” ngay không cần phải bàn, nên việc vào đó gặp các thánh nữ trong lòng là chuyện chắc chắn. Tuy nhiên đang mải mê cười dâm dê thì Bạch Kỳ bỗng giật mình tỉnh tảo, miệng lẩm bẩm: “Vào đó chưa gặp được thánh nữ nào thì mạng có khi đã mất… ta đây không ngu tới mức đó”
- Thôi bỏ vụ ấy qua một bên đi, Bạch công tử ta đây còn rất nhiều việc phải làm - Bạch Kỳ không quỳ nữa mà đứng lên, giọng mang vẻ đầy nghĩa khí nói - Tình hình ở Trư Tộc đang bất ổn, Lục Địa cũng đang có dấu hiệu xảy ra những chuyện bí ẩn lẫn nguy hiểm diễn ra khắp mọi nơi, ta thân là một người cao quý nên cần phải ở đây để có thể tìm cách cứu giúp tất cả mọi người… nhất là các thánh… à nói chung là như vậy đó.
Hai hộ vệ nghe mà cười thầm, cả hai thừa biết tính cách của Bạch Kỳ, nói thẳng ra là một tên nhát gan và mê gái nên làm gì có chuyện muốn làm anh hùng cứu thế giới như vừa nói. Tuy nhiên một hộ vệ liền cười vui vẻ nói:
- Bẩm Bạch Thành Chủ, thật ra tin quan trọng chúng tôi muốn báo không phải là chuyện các thánh nữ đã đi vào chiến trường viễn cổ, mà là chuyện vui của Thành Chủ.
- Hửm, chuyện vui sao? - Bạch Kỳ nhíu mày rồi bỗng mở miệng cười khoái trá nói - Hay là có mỹ nhân nào đó đến đây để tìm ta?
- Dạ vâng, đúng là có một nữ nhân đến tìm Thành Chủ.
Bạch Kỳ nghe đến “nữ nhân” là lòng vui sướng đến khó tả, không ngờ lại có cô gái nào chủ động đến tìm hắn. Bạch Kỳ vội chỉnh sửa trang phục trên người, tuy nhiên mặt lại bắt đầu hơi run run nói:
- Mau… mau… đưa… ta đến… gặp nàng… nàng ấy.
Hai hộ vệ bụng cười thầm cái vẻ nhát gái của Bạch Kỳ, nhưng không cần mời ai thì bỗng có một giọng nói cất lên vang vang ở vườn hoa. Giọng nói ấy nghe mặc dù có phần là nữ, nhưng nó lại rợn rợn như tiếng âm ồn u uất, tiếng nói mang theo âm điệu có phần cao vút lẫn trầm bổng:
“Tiểu nữ không dám phiền Bạch công tử phải tự thân mời như vậy… để ta tự đi vào là được rồi… khà khà khà khà khà…”
Giọng nói vang vang kèm theo một điệu cười ma quái khiến người khác nghe mà rợn tóc gáy. Bạch Kỳ nghe giọng nói và tiếng cượi rợn người ấy, mặt mày Bạch Kỳ ngay lập tức chuyển qua vẻ sợ hãi, miệng gào lên:
- VÔ DIỆN… ÁÁÁ… sao lại là ngươi.
Từ đằng xa có một người con gái đi tới, dáng người uyển chuyển ẩn hiện trong một bộ trang phục ngả tối, nàng bước đi thong thả nhẹ nhàng không một tiếng động. Điều đặc biệt là cô gái ấy không hề có khuôn mặt, đúng hơn là khuôn mặt của nàng trắng toát một lớp da, không hề có mắt mũi miệng như người khác.
Người đi cùng cô gái ấy là một gã đàn ông to lớn thô kệch, mặt mày dữ tợn với cặp mắt chứa đầy sự cuồng nộ, một cặp tai to của Trư tộc, và một cặp răng nanh lớn nhô cao từ hàm dưới hướng lên trên.
Hai nhân vật trông vô cùng kỳ quái đang đi về hướng của Bạch Kỳ.
“Khà khà khà… Bạch công tử xem ra vẫn còn nhớ đến ta nhỉ?”
Bạch Kỳ mắng lớn trong lòng, người kỳ quái như ả ai mà chả nhớ cho được. Khuôn mặt trắng dã vô hồn không có mắt mũi miệng gì trông đã rợn người rồi, còn thêm giọng nói như ma như quỷ thế kia ai nghe cũng phải chết điếng thì ai không nhớ mới là lạ. Giọng nói của cô gái tên Vô Diện ấy chắc chắn không phải được nói ra từ miệng, bởi nhìn cô ta không hề có miệng, nhưng dù có dùng thủ thuật gì để nói cũng không sao, đằng này Vô Diện lại tạo ra một giọng nói rợn người như thế thì quả là kỳ quái.
- Á… đừng có lại gần đây… ngươi làm ơn đứng yên đấy - Bạch Kỳ thấy Vô Diện sắp tiến tới gần thì sợ hãi nói lớn.
“Tại sao?”
Vô Diện cất giọng hỏi rồi khẽ nghiêng đầu ra một bên như tỏ vẻ nghi hoặc, ngay sau đó thân hình Vô Diện tan như một làn sương mờ biến mất. Trong tích tắc khuôn mặt trắng dã của Vô Diện đã xuất hiện ngay trước mắt Bạch Kỳ. Thân hình uyển chuyển nữ tính của Vô Diện đã đứng đối diện với Bạch Kỳ.
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA - Bạch Kỳ bị hù giật mình đến ngã người ra sau mà thét lên sợ hãi - Đừng có lại gần, tránh xa ta ra… tránh ra… aaaaaaaaaaa.
Vô Diện như thể vui vẻ cất lên giọng cười ma quái:
“Khà khà khà… chơi đùa với Bạch công tử thật là thú vị”
Bạch Kỳ quay người bò lồm cồm dưới mặt đất như muốn chạy thoát. Vô Diện đưa một tay lên cao như ra hiệu. Tên Trư tộc có hai răng nanh lớn thấy vậy liền đi tới trước, đưa hai cánh tay thô kệch của hắn giữ chặt Bạch Kỳ đang bò dưới đất lại.
- Tên điên ngươi muốn làm gì đấy? - Bạch Kỳ bất ngờ bị khóa chặt liền quát - Vô Diện, ngươi đang muốn làm gì?
“Ủa?” - Vô Diện nghiêng đầu qua một bên - “Hai tên hộ vệ kia vẫn chưa nói gì với Bạch công tử sao?”
- Bẩm Vô Diện đại nhân - Một hộ vệ của Bạch Kỳ đứng gần đó nhìn chủ nhân của mình gặp nạn nhưng vẫn bình tĩnh như không có gì nói - Chúng tôi vẫn chưa kịp nói ra thì Thành Chủ đã muốn gặp người rồi.
“À… à… vậy sao” - Vô Diện gật gật đầu, giọng nói ghê rợn lại vang lên - “Vậy nhân đây để ta thông báo tin mừng cho Bạch công tử luôn một thể vậy”
Vô Diện vừa nói vừa phẩy tay cho tên Trư tộc thô kệch như muốn bảo hắn đem Bạch Kỳ đi:
“Hội đồng Trư Tộc muốn để Bạch công tử tham gia vào chiến trường viễn cổ, lần này ta đến là để đưa công tử tới lò mổ… à nhầm khà khà khà” - Vô Diện đưa tay lên vị trí ngay miệng như đang che miệng cười, nhưng trên mặt Vô Diện lại hoàn toàn trắng dã nên trông rất kỳ quái - “Là để đưa Bạch Công Tử đi đào tạo ít hôm trước khi tham chiến”
- Cái gì? - Bạch Kỳ bất ngờ nói thì bị tên thô kệch kia trói chặt rồi vác lên vai như một bao cát - Ta đăng ký hồi nào mà đám heo già đó bắt ta đi, đừng quên ta là ai, các ngươi muốn chết à?
“Bạch công tử chớ lo, việc này do đích thân cha của công tử ra lệnh nên ta vẫn không sao có thể chết được… hơn nữa”
Vô Diện đưa gương mặt trắng dã vô hồn áp sát gần với khuôn mặt tuấn tú của Bạch Kỳ, giọng nói vang vang ghê rợn khiến Bạch Kỳ muốn ngất đi vì sợ:
“Người đề xuất ý kiến để Bạch công tử xung trận là… Ta... khà khà khà khà…”
Bạch Kỳ cuối cùng cũng chịu không thấu cảnh bị Vô Diện hù dọa bởi khuôn mặt và giọng nói nên ngay lập tức ngất xỉu, miệng phèo bọt mép. Đối với một người nhát gan như Bạch Kỳ chịu đựng đến thời điểm này đã là quá sức rồi rồi.
Tên thô kệch đi theo Vô Diện liền vác Bạch Kỳ đang gục trên vai rồi rời khỏi vườn hoa như vừa săn được một con thỏ non ở đây vậy.
Hai hộ vệ nhìn Thành Chủ của mình bị vác đi nhưng không tỏ ra phản ứng gì, vì việc này đã được hội đồng cấp cao của Trư Tộc quyết định. Điều này ai ở Trư Tộc cũng biết cả, chỉ có Bạch Kỳ suốt ngày ở vườn hoa vẽ “thánh nữ” là không biết thôi.
Một hộ vệ lặng lẽ nhìn Vô Diện ở đằng xa, trông nữ nhân đó với ngoại hình hấp dẫn đầy cuốn hút ẩn hiện sau bộ trang phục ngả tối. Nếu không nhìn trực diện khuôn mặt thì ai cũng có thể nói đây là một mỹ nhân, nhưng nhìn khuôn mặt trắng dã vô hồn ấy thì khiến ai cũng cảm thấy khiếp đảm cả, nhất là giọng nói ma quái của Vô Diện.
- Này, ta vừa mới phát hiện ra một điều - Một hộ vệ liền nói nhỏ vào tai tên còn lại.
- Điều gì?
- Thế lực mạnh nhất và bí ẩn nhất vũ trụ này - Tên hộ vệ mặt mày nghiêm nghị nói - Chính là nữ nhân.
Tên hộ vệ nghe vậy liền gật gù chấp nhận ý kiến này của tên đồng bạn, đúng là việc này không thể không xem xét tới. Điển hình như chuyện Thành Chủ của cả hai bị “đưa vào rọ” rồi đem đi vậy, tất cả việc này đều là sắp đặt của Vô Diện cả, nếu không thì khó ai có thể thuyết phục Trư Tộc cho Bạch Kỳ tới chiến trường viễn cổ cả. Tuy nhiên hai hộ vệ đang nhỏ to bàn tán thì bỗng giật thót mình khi trước mặt cả hai lờ mờ hiện ra khuôn mặt trắng dã kèm theo giọng cười ma quái của Vô Diên.
“Cảm ơn đã quá khen… khà khà khà.”
Hai tên hộ vệ sợ điếng người, cả hai lập tức cúi người xin cáo lui rồi rời khỏi vườn hoa này nhanh chóng. Nếu ở lại đây lâu e là bị Vô Diện dọa đến chết mất.
Sau khi tất cả đã rời khỏi đây, chỉ còn lại một mình Vô Diện. Vô Diện chân bước nhẹ nhàng không gây ra một tiếng động nào đi về một hướng. Đến nơi, Vô Diện ngước mặt nhìn lên trên, nơi có một bức tranh lớn vẽ các thánh nữ của Bạch Kỳ.
Khuôn mặt trắng dã không mắt nhưng lại nhìn ngắm những cô gái bên trên bức tranh ấy. Vô Diện chợt nhìn về một hướng, nơi đó có một nữ nhân quyến rũ thuộc về Hồ Tộc với mái tóc tím và khuôn mặt tươi tắn xinh đẹp, đó chính là Tử Mị Hồ Hàm Hương. Tuy nhiên Vô Diện lại tập trung vào cô gái bên cạnh Hàm Hương, đó là một cô gái xinh đẹp nhưng trái ngược với Hàm Hương. Cô gái được vẽ bên cạnh Hàm Hương có một mái tóc đen bóng mượt, khuôn mặt lạnh lùng sát khí nhưng rất xinh đẹp.
Vô Diện đưa một tay lên cao, năm ngón tay xòe ra rồi bóp lại như muốn nắm lấy hình ảnh của cô gái tóc đen ấy vào trong tay mình. Đầu Vô Diện nghiêng qua một bên, giọng cười khanh khách đáng sợ của Vô Diện lại vang lên trong không gian vắng lặng ở vườn hoa khiến khung cảnh càng thêm rùng rợn:
“Khà khà khà khà… Sắp rồi… thời điểm ấy sắp tới rồi… Minh... Nguyệt...”
Vô Diện dần dần tan biến đi như một bóng ma mờ ảo. Thân thể Vô Diện từ từ biến mất, khuôn mặt trắng dã vô hồn ấy vẫn ngước lên nhìn chằm chằm vào hình vẽ Minh Nguyệt. Vô Diện như bốc hơi một cách chậm rãi, và thứ tan biến cuối cùng chính là mái tóc đan xen hai màu của Vô Diện, chính mái tóc ấy cũng là một thứ khiến những ai gặp Vô Diện đều nhận ra dù chỉ nhìn từ sau lưng. Một cô gái có mái tóc đặc biệt đan xen với hai màu đen và trắng.
Tiền Tô bị một dải lụa trói chặt nằm im dưới đất, nhìn con tiểu hầu ấy chẳng khác gì một xác ướp bị quấn băng kín cả người. Yến Linh hơi bất ngờ khi nghe Tôn Viên chỉ đích danh tên thủ phạm gây ra việc náo động vừa rồi lại là tên tiểu hầu bị nàng bắt trói đem theo kia.
Yến Linh lúc trước chỉ trói Tiền Tô đem theo để tìm tới Tôn Viên mà vạch ra một tội nữa là dám cho kẻ khác xâm nhập Hoa Quả Sơn. Bây giờ không ngờ là tên tiểu hầu ấy còn vác thêm một tội lớn nữa, đó là dám nói dối trước mặt Tam Nhãn Linh Hầu nổi tiếng khắp Thập Nhị Tộc với danh hiệu Mỹ Linh Hầu, đó là vì vẻ đẹp thánh thiện của Yến Linh. Nhưng ngoài ra Yến Linh còn hay được ngoại tộc nhắc đến với cái hiệu: Bạo lực Linh Hầu. Còn do đâu mà Yến Linh có danh hiệu này cũng dễ hiểu, đó là nhờ những kẻ bại trận dưới tay nàng, trong đó có một số còn sống kể lại, và một sổ thì tàn phế hay thậm chí là bỏ mạng.
Yến Linh tay thả Tôn Viên xuống đống đổ nát do nàng vừa gây ra, ánh mắt sắc lạnh nhìn về tên tiểu hầu bị trói gần đó, nàng nhẹ nhàng bước chân đến gần Tiền Tô. Tiểu hầu Tiền Tô nhìn tử thần đang tói gần, miệng nó lắp bắp không thành lời, ánh mắt cầu cứu nhìn hầu ca Tôn Viên. Nhưng nhớ lại cảnh hầu ca của mình vừa bị Mỹ Linh Hầu hành hạ thì Tiền Tô không biết dựa vào ai được nữa.
Hai con Tinh Tinh Bán Tiên bỗng dưng trở thành kẻ thừa thãi ở hiện trường, nhưng cả hai chỉ biết im lặng, vì lỡ như khiến Yến Linh nổi giận, thì e là Bán Tiên như cả hai cũng phải chạy dài.
Yến Linh đứng trước tiểu hầu Tiền Tô, tay nàng phất một cái, dải lụa trói chặt Tiền Tô liền biến mất. Yến Linh sau đó cất giọng nghe thật êm dịu, nhưng Tiền Tô nghe như một con dao sắc lạnh đang cứa vào tai mình một cách nhẹ nhàng vậy:
- Tiểu hầu… ngươi dám bịa chuyện nói dối ta.
Tiền Tô sợ hãi tột cùng, nhưng trong giây phút cận kề cái chết ấy, bản năng sinh tồn của loài khỉ lâu nay vẫn ngủ say bất chợt vùng dậy từ người Tiền Tô. Đầu óc tiểu hầu Tiền Tô bây giờ bỗng hoạt động hết công suất, khả năng thiên bẩm của nó bất ngờ được thức tỉnh trong nháy mắt:
- Tiểu hầu thực sự không dám lừa gạt Mỹ Linh Hầu, chuyện này... đều là do hầu ca dặn dò tiểu hầu ạ! - Tiền Tô đã thức tỉnh được khả năng đi kèm với tài bịa chuyện của mình, đó là khả năng biến bản thân từ có tội thành vô tội.
Tôn Viên vừa đứng dậy từ đống đá vỡ nát xung quanh bởi trận đòn từ Yến Linh, chợt nghe con tiểu hầu kia đổ tội lên đầu mình, Tôn Viên lông tóc như nhảy dựng lên. Giờ này mà Yến Linh lên cơn nữa thì ai mà chịu cho thấu.
- Con khỉ lắm lông kia… muốn chơi lão Tôn à?
Tôn Viên quát lên rồi chạy tới gần Yến Linh để giải thích sự tình. Yến Linh miệng cười đầy ý tứ, xem ra Bạo Lực Linh Hầu sắp ra tay.
- Hầu ca ngươi đã nói với ngươi những gì?
Tiền Tô nghe Yến Linh hỏi liền nhanh chóng trả lời một cách thành thật:
- Dạ… Hầu ca trước đây mỗi lần nghe tiểu hầu kể chuyện đều kêu là chuyện nhạt quá, chả có gì thú vị. Sau đó hầu ca bảo tiểu hầu là lần sau phải thêm mắm thêm muối vô, rồi phải biết diễn tả câu chuyện bằng hình thể, rồi còn phải biết phóng đại sự kiện hơn tí xíu thì nghe mới hấp dẫn. Tiểu hầu lúc đó có hỏi là như thế thì thành bịa chuyện mất, nhưng hầu ca lại bảo chỉ cần nội dung chính vẫn còn nguyên là được rồi… Vậy nên từ đó tiểu hầu mới quen miệng, lúc kể chuyện chỉ hơi phóng đại sự việc lên một tí ti thôi ạ. Nhưng những gì Mỹ Linh Hầu hỏi lúc trước ở Hoa Quả Sơn, tiểu hầu đều trả lời đúng sự thật, không hề có nửa điểm sai khác, mong Mỹ Linh Hầu thứ tội.
Tiểu hầu Tiền Tô giọng nói lí nhí, ánh mắt long lanh vô tội như trẻ con trả lời Yến Linh, mặc dù nhìn nó cũng “già đầu” rồi. Nhưng đúng như những gì Tiền Tô vừa nói, việc thêm mắm thêm muối này là do Tôn Viên đã từng nói với nó lúc mới gặp; cùng với lúc trước Yến Linh hỏi Tôn Viên đi đâu thì Tiền Tô trả lời đúng sự thật chứ không hề bịa chuyện với Yến Linh. Vậy nên tổng kết lại, Tiền Tô chỉ là làm theo lời của Tôn Viên khi xưa mà thôi, có bịa thêm thì cũng do Tôn Viên dặn, còn trước mặt Yến Linh thì thành thật tuyệt đối.
- Vậy à…
Yến Linh đã hiểu phần nào đầu đuôi sự tình, nàng cũng không trách cứ một tên tiểu hầu vì chuyện này được. Ánh mắt Yến Linh chuyển hướng sang Tôn Viên.
Tiểu hầu Tiền Tô thở phào nhẹ nhõm, lòng thầm tự hâm mộ bản thân vì khả năng mới thức tỉnh của nó đã xuất hiện đúng lúc. Trước kia tuy ngu ngơ khù khờ, nhưng bây giờ có thể thoát nạn như vậy đối với Tiền Tô là một điều thần kỳ rồi.
Nhưng trái lại với Tiền Tô, Tôn Viên bỗng trở thành đầu sỏ chủ mưu vụ gây chuyện ở cấm địa. Tôn Viên không thể chối được những gì Tiền Tô vừa nói, bởi nó nói cũng gần đúng rồi. Bắt gặp ánh mắt Yến Linh quay qua nhìn mình, lại còn thấy nàng nở nụ cười trong sáng thánh thiện, lòng Tôn Viên bất chợt dậy sóng, tim đập thình thịch, máu nóng tuần hoàn khắp châu thân vượt qua giới hạn bình thường.
Tôn Viên bắt đầu lâm vào trường hợp của Tiền Tô như vừa rồi, dù cả hai thực lực khác xa nhau một trời một vực, nhưng bị Bạo Lực Linh Hầu nhìn nhẹ nhàng như thế cũng đủ lạnh cả sống lưng rồi. Đầu óc Tôn Viên ngay vào giây phút hiểm nguy ấy liền vận dụng hết công suất, nhanh chóng tìm ra giải phải, và ngay từ thời điểm đó, một ý nghĩa lóe lên, một khả năng ngủ say từ trước tới nay của Tôn Viên bỗng nhiên thức tỉnh.
Không đợi Yến Linh đến hỏi tội, Tôn Viên đã vội chạy đến bên Yến Linh. Tôn Viên nhanh chóng nắm lấy bàn tay mềm mại của Yến Linh khiến nàng không kịp ứng phó, giọng Tôn Viên như tội nhân nói:
- Yến Linh… ta biết ta tới cấm địa gây sự lần này thực sự đã mang phiền hà lớn đến cho nàng, ta lại còn tự ý giải khai Linh Nhãn khiến cho cả ta lẫn nàng đều bị ảnh hưởng… Ta thực sự là kẻ có lỗi trong chuyện này.
Yến Linh bất ngờ bị nắm tay, đang định phản ứng thì nhìn vẻ mặt với lời nói của Tôn Viên khiến bản thân chợt dừng lại. Đây là lần đầu tiên Tôn Viên chủ động nắm tay nàng, dù cả hai có một mối quan hệ rất lớn.
- Nhưng nàng có biết không, ta làm những việc này đều là vì nàng… Chẳng phải lúc trước ta cũng đã rất bất ngờ khi thấy nàng xuất hiện từ bên ngoài chứ không phải bên trong cấm địa hay sao, việc này là minh chứng cho những gì ta sắp nói… Có cả con tiểu hầu kia làm chứng.
Tôn Viên một tay còn lại chỉ vào tiểu hầu Tiền Tô. Tiền Tô thấy vậy bỗng giật bắn người, chẳng lẽ hầu ca lại chơi chiêu giống mình, đổ lỗi ngược lại hay sao.
Yến Linh tay bị nắm, lòng thoáng rung động, nhưng mặt mày vẫn điềm nhiên nói:
- Việc này liên quan gì tới ta… ngươi đừng có tìm cách chối tội.
- Không không không - Tôn Viên lắc đầu nguầy nguậy nói - Ta đã nhận tội rồi thì tất nhiên ta sẽ không bao giờ chối chối. Tội của ta chính là tội tày trời, một tội bất dung thứ… tội mà ta đã chất chứa bấy lâu nay mà không dám nói ra… tội đó là tội yêu nàng… là do ta yêu nàng đó Yến Linh.
Tôn Viên nói như thổ lộ hết lòng mình, giọng nói đanh thép chắc chắn, ánh mắt tỏa sáng nhìn Yến Linh.
Yến Linh bất ngờ trước lời tỏ tình vừa rồi của Tôn Viên, mặt nàng thoáng đỏ lên, miệng lắp bắp không biết nói thế nào trong tình cảnh này.
Hai con Tinh Tinh đứng thừa thãi một bên lắng nghe cặp Linh Hầu nói chuyện, đến khúc Tôn Viên giải bày liền tròn xoe mắt, mặt đơ ra như không tin nổi có kẻ lại đi tỏ tình với Bạo Lực Linh Hầu. Việc này từ trước tới nay xảy ra cũng nhiều lần rồi, từ trong tộc cho đến ngoại tộc đều có kẻ tìm tới Yến Linh nhằm tìm cách lân la làm quen nàng, nhưng kết quả là bị đập đến thân tàn ma dại.
Sáu vị trưởng lão ẩn núp xa xa đó cũng bất ngờ không kém, như thế nào mà tình hình đang căng thẳng lại trở thành một vụ tỏ tình như thế này được.
Tuy nhiên ngạc nhiên nhất phải là tiểu hầu Tiền Tô, mắt miệng nó mở rộng như chữ o, lòng khâm phục hầu ca sát đất, không ngờ hầu ca lại dùng chiêu này ngay tại tình huống có vẻ bất lợi như thế. Tiền Tô sau đó bỗng nhớ lại những gì trước kia Tôn Viên từng kể cho nó nghe, lòng chợt thắc mắc: “Nhưng sao lại có chuyện tỏ tình vào lúc này… chẳng lẽ trước đây hầu ca nói dối”
-☉-
Tình hình quay ngoắt 180 mươi độ, sự việc đang căng thẳng lại biến thành một câu chuyện lãng mạn. Yến Linh tay bị Tôn Viên nắm chặt, lại còn bị Tôn Viên tỏ tình bất ngờ, nếu là kẻ khác e là đã bị đánh đến nát người, nhưng tên Tôn Viên này lại là kẻ duy nhất khiến Yến Linh chần chừ không ra tay trong tình huống này được.
Tôn Viên không dừng lại ở đó, đã tấn công thì phải ào ào như thác lũ, không thể để Yến Linh có cơ hội chống trả được.
- Yến Linh, nàng có biết khi ta nghe tên tiểu hầu kia bịa chuyện nói nàng bị nhốt ở cấm địa. Ta đã vô cùng tức tối, ta ngay lúc đó liền muốn đập tan cấm địa để cứu nàng, lôi đầu đám khỉ già ở hội đồng ra mà vặt lông cắt đuôi từng đứa, ta làm tất cả điều đó đều là vì nàng cả… ta biết ta không thể làm được những việc đó, nhưng vì nàng, ta có thể làm bất cứ chuyện gì trên đời… dù có khó khăn đến đâu, cho dù đó có là núi đao biển lửa... dù có phải chết ta cũng không ngại mà đến với nàng ngay… cũng chỉ bởi vì ta quá yêu nàng mà thôi Yến Linh.
Tiền Tô nghe mà lông trên người muốn nổi lên vì sởn gai ốc. Tiền Tô lạnh người vì không ngờ Tôn Viên thường ngày hắn biết lại nói những lời sến súa như thế, Tiền Tô trong lòng thầm nói “Hầu ca sến hơi quá đà rồi”
Yến Linh mặt mày thoáng ửng hồng, lòng bắt đầu rung động, nét nữ tính dần dần xâm lấn tính cách thường ngày của một Bạo Lực Linh Hầu. Tuy nhiên Yến Linh tâm tình vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, mắt nàng nheo lại nhìn chằm chằm Tôn Viên, giọng bắt lỗi:
- Ý ngươi là trù cho ta chết rồi ngươi mới mò tới tìm ta à?
- Ặc… - Tôn Viên nghe như cắn phải lưỡi, nhưng cũng nhanh chóng đáp trả - Chết không phải là hết, cho dù đôi ta có chết, thì chỉ cần có nàng bên cạnh là ta đã vô cùng hạnh phúc rồi.
- Ta đang sống, chưa muốn chết đâu mà ngươi trù - Yến Linh lạnh nhạt đáp lại.
- Vậy thì ta càng hạnh phúc hơn nữa khi biết ta và nàng sẽ sống bên nhau, như vậy dù sống hay chết, đôi ta vẫn mãi mãi trường tồn cùng năm tháng, vượt qua cả không gian và thời gian… vượt qua mọi giới hạn của sự sống và cái chết… chỉ có tình yêu bất diệt của đôi ta là vĩnh hằng bất biến.
Tôn Viên nắm chặt lấy bàn tay của Yến Linh hơn nữa, ánh mắt chứa đầy yêu thương nhìn Yến Linh. Một tay còn lại của Tôn Viên nhanh chóng luồn ra sau vòng eo thon thả mềm mại của Yến Linh, muốn ôm Yến Linh vào lòng, như thế khung cảnh sẽ còn lãng mạn hơn nữa nếu cảnh ôm rồi hôn diễn ra vậy.
Yến Linh tim đập nhanh, nàng bị Tôn Viên tấn công tới tấp không kịp phản ứng. Tuy nhiên khi Tôn Viên sắp luồn tay ra sau ôm Yến Linh vào lòng, thì một tay còn lại của Yến Linh đã nhanh chóng phất một cái. Dải lụa trên tay nàng tức thì dài ra sau rồi trói lấy tay của Tôn Viên đang thừa nước đục thả câu kia lại.
- Cái gì mà tình yêu của đôi ta, ta chấp nhận hồi nào mà ngươi đã xem nó như đúng rồi vậy? - Yến Linh trói tay của Tôn Viên lại, sau đó nàng cũng giật một tay đang bị Tôn Viên nắm chặt ra lúc trước.
- Ể… nhưng ta yêu nàng là thật, với lại... - Tôn Viên miệng cười cười nói - Dù sao hai ta cũng là vợ chồng rồi mà.
“CÁI GÌ???”
Hai con Tinh Tinh Bán Tiên đứng gần đó lại nghe thêm một chuyện bất ngờ còn to hơn nữa ập tới, hai con đầu óc quay cuồng không hiểu chuyện gì đang xảy ra kể từ lúc hai con Linh Hầu kia xuất hiện rồi tạo ra đủ sự kiện chóng mặt.
Sáu vị trưởng lão núp gần đó cũng ngạc nhiên không kém, mặt mày người nào người nấy giãn nở hết các cơ, mắt chữ o mồm chữ a. Chuyện này chưa bao giờ nghe qua, từ khi nào mà hai con Linh Hầu sinh ra cùng lúc này lại là vợ chồng, thời gian chúng nó gặp nhau đâu có bao nhiêu, chẳng lẽ đã phát sinh chuyện gì rồi sao? Nhưng cái kiểu vợ chồng gì mà đánh nhau tới mức đó, lại còn chuyện bây giờ mới tỏ tình là thế nào?
Ở đây chỉ có Tôn Viên và Yến Linh biết sự việc, cộng với tiểu hầu Tiền Tô đã từng nghe Tôn Viên nói thoáng qua chuyện Mỹ Linh Hầu Yến Linh là vợ của Tôn Viên. Lúc đó Tiền Tô tất nhiên là cho rằng Tôn Viên nói dóc, nhưng những sự việc vừa rồi lại càng chứng minh chuyện Tôn Viên từng nói có thể là thật.
-☉-
Sáu vị trưởng lão lúc bị bất ngờ bởi câu nói của Tôn Viên, thì có một vị lỡ mồm a lên một tiếng, việc này khiến Tôn Viên và Yến Linh liền nhận ra.
Biết không thể trốn, cả sáu vị liền cười cười từ sau một rặng cây bay tới.
- Sáu lão khỉ già các ngươi trốn ở đấy làm gì - Tôn Viên nhìn thấy sáu trưởng lão có nam có nữ bay tới, khuôn mặt Tôn Viên có vẻ bực bội hỏi - Bộ các ngươi thích lén lúc xem chuyện tình yêu của đôi ta lắm à?
“CỐC”... Tôn Viên vừa nói thì đã bị Yến Linh cú thật mạnh lên đầu một cái. Tôn Viên tuy bị đánh nhưng miệng vẫn cười cười. Tôn Viên biết cái cốc đầu vừa rồi được tính là “rất nhẹ” từ trước đến nay so với những trận đòn của Yến Linh, như vậy Yến Linh cũng phần nào bị lời tỏ tình của hắn gây ảnh hưởng rồi.
Một vị nữ trưởng lão trẻ trung với gương mặt cười quái dị, một cái đuôi khỉ dài màu xám quấn quanh eo, ánh mắt hiếu kỳ nhìn cả Tôn Viên lẫn Yến Linh nói:
- Hề hề… hôm nay hai đứa các ngươi gây rối cũng lắm, mà gây bất ngờ cũng nhiều không kém, bọn ta thật là muốn nghe chuyện bí mật vụ “vợ chồng” của hai ngươi đó mà.
- Không có hứng kể - Tôn Viên lắc đầu nói.
Yến Linh có phần tôn kính sáu vị trưởng lão hơn một tí so với Tôn Viên, nên cất giọng lạnh nhạt:
- Đổi lại phải đáp ứng bọn ta một điều kiện.
Sáu vị trưởng lão nhìn nhau rồi cười, hiển nhiên cả sáu vị đều biết Yến Linh muốn điều kiện gì. Một trưởng lão lập tức trả lời:
- Trừ chuyện chiến trường viễn cổ ra.
- Vậy thì không còn gì để nói nữa - Yến Linh biết không xin phép được vào chiến trường viễn cổ nữa nên buồn bực đáp.
- Nhưng có một chuyện liên quan tới hai ngươi, nó cũng có phần liên quan tới chiến trường viễn cổ đấy - Nữ trưởng lão có đuôi quấn quanh eo cười nói - Thế nào, trao đổi qua lại cũng đâu có mất mát gì, mà còn làm rõ hơn chuyện của hai ngươi nữa.
- Ồ… còn chuyện gì liên quan đến đôi ta nữa à - Tôn Viên ồ một tiếng lớn, tay hắn tận dụng luồn qua bên cạnh nắm lấy tay Yến Linh.
“Ầm”... Yến Linh ngay lập tức dậm một chân lên chân Tôn Viên khiến hắn giật mình vừa rút chân vừa rút tay cách xa Yến Linh một khoảng. Chân Yến Linh đạp vào mặt đá gây lên tiếng động lớn.
Nhìn cảnh đó khiến sáu vị trưởng lão mím cười khúc khích như cố nhịn để không cười to thành tiếng. Nữ trưởng lão vuốt đuôi đang quấn quanh eo mình nói:
- Đó là về thân thế của hai ngươi.
Thân thế? chẳng phải là từ “đá” sinh ra sao, như thế nào lại còn có bí ẩn nữa. Việc này nghe có vẻ quan trọng nên Tôn Viên và Yến Linh đều gật đầu đồng ý chuyện trao đổi thông tin.
Sáu vị trưởng lão liền ra lệnh cho hai con Tinh Tinh Bán Tiên rời khỏi đây, nhân tiện đem luôn tiểu hầu Tiền Tô theo, đây xem như một cách đuổi khéo những người không nên nghe chuyện “bí mật”.
Tiền Tô ánh mắt đầy tò mò nhìn Tôn Viên, nó mong được biết sự kiện này để có thể truyền bá ra khắp cả Hầu Tộc chuyện Mỹ Linh Hầu là hoa đã có chủ. Tuy nhiên khi bị đem ra ngoài thì một trưởng lão đã truyền âm nói với Tiền Tô: bất cứ một chuyện gì mà nó nghe được ở đây mà lọt ra ngoài, thì tiểu hầu nó sẽ thành “khỉ nướng” ngay lập lức.
Sau khi hai con Tinh Tinh đem Tiền Tô rời khỏi đây, trên đỉnh núi đá ở cấm địa hiện tại chỉ còn lại sáu vị trưởng lão và hai Tam Nhãn Linh Hầu.
Một vị trưởng lão liền vung tay tạo ra một kết giới bằng Chân Khí bao bọc cả tám người lại bên trong như để che chắn gì đó.
- Chuyện quan trọng thế nào mà đến cả người trong tộc cũng không được nghe về thân thế của chúng ta vậy - Yến Linh cảm thấy kỳ lạ hỏi.
- Không chỉ quan trong thôi đâu - Nữ trưởng lão lắc đầu cười - Nó còn liên quan tới sự tồn vong của cả Hầu tộc đấy.
Tôn Viên và Yến Linh nghe mà bất ngờ, như thế nào mà hai Linh Hầu lại liên quan đến sự tồn vong của cả một đại tộc trong Thập Nhị Tộc được. Việc sinh ra là Linh Hầu không có gì là quá đỗi đặc biệt, vì nó cùng lắm là giống như Thần Thú hay Linh Thú do thiên địa hóa sinh ra thôi, chuyện này không phải là hiếm ở Lục Địa Thiên Tước.
- Ghê vậy à? - Tôn Viên cảm thấy hứng thú hỏi - Chẳng lẽ bọn ta mang sức mạnh khủng khiếp có thể quét sạch cả Hầu tộc à… hô hô… thú vị, thú vị.
- Ha ha… - Một trưởng lão râu tóc bù xù cười to rồi nói - Nếu thế thì ta càng mừng, nhưng sức mạnh phá hủy cả Hầu Tộc không phải là từ hai ngươi, mà là từ nhân vật đã mang hai ngươi đến đây.
- Hả? - Cả Tôn Viên và Yến Linh cùng đồng thanh ngạc nhiên, nhưng Yến Linh lại nhanh chóng cất giọng nói trước - Chẳng phải chúng ta sinh ra từ “đá bảy màu” sao? Như thế nào bây giờ lại xuất hiện người đem chúng ta tới đây là thế nào?
- Hai ngươi bình tĩnh nghe chúng ta nói hết đã - Nữ trưởng lão cười nói - Các ngươi đúng là sinh ra từ hai tảng đá bảy màu. Nhưng không phải tự dưng hai tảng đá đó xuất hiện ở Hầu Tộc, mà nó là do một nhân vật cường đại đem tới.
Tiếp lời nữ trưởng lão, một trưởng lão dáng vẻ nhỏ con hơi lùn nói tiếp:
- Cách đây vài chục năm trước có một vị cường giả thần bí đem tới Hầu Tộc chúng ta hai tảng đá kỳ lạ có bảy màu mà chúng ta chưa từng gặp qua hay nghe nói tới. Vị đó đã nói với chúng ta rằng hai tảng đá bảy màu ấy sẽ sinh ra hai Tam Nhãn Linh Hầu. Đó là một trong những Linh Hầu mang sức mạnh vô cùng lớn trong truyền thuyết, và sự thật đúng là một thời gian ngắn sau thì hai ngươi sinh ra thật. Hai Linh Hầu các ngươi sinh ra đã trưởng thành, lại còn có thể hóa thành nhân dạng tùy ý, cùng với sức mạnh chúng ta được chứng kiến từ Yến Linh thì các ngươi đúng là hai Tam Nhãn Linh Hầu trong truyền thuyết rồi, điều này khiến Hầu Tộc chúng ta vô cùng vui mừng.
- Như thế thì liên quan gì đến chuyện tồn vong của Hầu Tộc chứ? - Tôn Viên cười đắc ý khi biết mình là Linh Hầu truyền thuyết gì gì đó nên hỏi.
Nữ trưởng lão bỗng nghiêm giọng nói:
- Như hai ngươi đã nghe, chuyện tồn vong này liên quan tới vị đem hai ngươi tới. Hôm đó sáu người chúng ta cùng các cường giả cao tầng của Hầu Tộc đều có mặt để đón nhận hai ngươi cho nên chúng ta cũng đã tận mắt chứng kiến mọi sự việc… Vị đó đã nói với toàn bộ Hầu Tộc rằng sẽ giao hai ngươi cho chúng ta chăm sóc một thời gian dài. Nếu trong khoảng thời gian ấy mà có bất kỳ một mệnh hệ nào gây tổn hại đến hai ngươi, vị đó sẽ khiến cho cái tên Hầu Tộc không còn tồn tại ở Lục Địa này nữa.
- Quá kiêu ngạo - Yến Linh cùng Tôn Viên đồng thanh lên tiếng, nhưng khác lần trước, Tôn Viên liên nhanh chóng cướp lấy câu sau nói - Chẳng lẽ đám khỉ già, khỉ cụ, khỉ tổ mấy lão biến thành rùa rụt cổ hết rồi à? Để tên đó nói như vậy mà chẳng dám thể hiện khí phách Hầu gia gì cả.
- Hê hê… khí phách ấy hả - Trưởng lão lùn phẩy tay cười nói - Đối diện với sức mạnh hủy thiên diệt địa của vị ấy, e là cả Lục Địa này cũng chả mấy ai dám lên tiếng hó hé nói một câu chứ nói gì đến bọn ta.
- Chẳng lẽ là một cường giả Tiên Quân - Yến Linh thầm đoán, nhưng nhìn mặt của sáu trưởng lão thì biết mình đoán sai, Yến Linh bắt đầu chấn động trong lòng - Là... Tiên Đế sao?
- Con bé ngươi nói gần đúng rồi đấy - Trưởng lão có râu bù xù thở dài nói - Lúc cảnh báo chúng ta, vị đó chỉ thở nhẹ một hơi đã khiến không gian như muốn vỡ nát, khí tức chỉ thoáng qua trong giây lát cũng khiến cường giả của cả Hầu Tộc chúng ta phải xanh mặt sợ hãi… Vì đó là một Tiên Đế Đỉnh Phong, là người đã đặt một chân tới cấp bậc cao nhất là Thánh Đế rồi, là cường giả có thừa sức để nhấn chìm cả Lục Địa Thiên Tước chứ đừng nói gì đến chuyện xóa sổ Hầu Tộc.
Tôn Viên không còn vẻ bỡn cợt nữa, Yến Linh cũng bắt đầu cảm thấy hít thở không đều. Cả Tôn Viên và Yến Linh đều không ngờ người đem cả hai tới lại là một cường giả vô cùng cường đại đến như vậy. Phải biết rằng ở Lục Địa Thiên Tước chưa xuất hiện một Tiên Đế nào cả. Đến Ngũ Quang Tước, nhân vật được cho là đứng đầu cũng mới là Tiên Quân Đỉnh Phong, chỉ là đặt một chân tới Tiên Đế thôi mà đã chấn nhiếp toàn bộ Thập Nhị Tộc rồi. Đằng này vị kia còn hơn cả Tiên Đế nữa, thở nhẹ đã khiến không gian vỡ nát, e là vung tay có thể thổi bay cả đám khỉ ở Hầu Tộc là chuyện dễ dàng.
- Mấy lão già trong tộc có biết vị Tiên Đế đó là ai không? - Tôn Viên tò mò về thân phận của vị ấy nên hỏi.
- Hai ngươi không biết thì đám khỉ già chúng ta sao mà biết được - Nữ trưởng lão trở lại điệu bộ cười cợt trả lời.
- Vậy đó là một người như thế nào? - Yến Linh cũng tò mò như Tôn Viên hỏi.
Trưởng lão râu xù tay vuốt bộ râu không bao giờ thẳng của lão, điệu bộ như nhớ lại rồi trả lời:
- Có hơi khác với những phong thái của cường giả đỉnh cao, vị Tiên Đế này có phần hơi… trẻ con.
- Quái… trẻ con hả? - Tôn Viên nhanh nhảu - Ý lão là sao?
- Là giống như đám con nít vậy - Tay lão không vuốt bộ râu xù nữa mà nói - Hình dáng bên ngoài thì giống một cô bé tầm 13, 14 tuổi thôi, còn tính cách thì e là còn nhỏ hơn nhiều, đặc biệt là vị Tiên Đế ấy hành xử có phần… hơi nghịch ngợm đùa bỡn.
- Như vậy là một nữ nhân à? - Yến Linh hỏi.
- Ừm… vị ấy đúng là một nữ nhân - Nữ trưởng lão lại bắt đầu thể hiện vẻ mặt nghiêm trọng lúc kể về vị đó nói - Nhưng trước khi rời khỏi Hầu Tộc, là lúc vị ấy cảnh báo chúng ta về việc bảo vệ hai ngươi, dường như lúc đó vị ấy đang vô cùng tức giận bởi một việc quan trọng khác. Vị ấy đang muốn đi xử lý một số chuyện nên mới gửi hai ngươi ở Hầu Tộc chúng ta. Vị ấy mặc dù mang hình dáng nhân loại của một cô bé, nhưng khi thở một hơi để lộ thực lực gây vỡ nát không gian kia, một hư ảnh mờ ảo khổng lồ ẩn hiện đằng sau vị ấy, hay có thể nói đó là chân thân thật sự của vị Tiên Đế ấy… đó là một… là một…
Nghe nữ trưởng lão nới lắp bắp với vẻ mặt đầy sợ hãi, cả Tôn Viên cùng Yến Linh đầu bắt đầu bị cuốn theo vẻ nghiêm trọng lẫn sợ hãi ấy. Tôn Viên không nhịn được khẽ lên tiếng:
- Là gì? Này… đừng có nói lấp lửng nữa?
Nữ trưởng lão nói tới đó, bỗng dưng thay đổi toàn bộ sắc mặt, khuôn mặt trở lại vẻ cười cợt, tay gãi đầu nói:
- Là gì ta chả biết nữa… hê hê.
- Aaaaaa - Tôn Viên gào lên - Đám khỉ già các ngươi hết chuyện để đùa rồi à?
- Thì bọn này có biết Chân Thân vị ấy là gì đâu, nói chung là chưa gặp hay nghe qua bao giờ, đến Tam Nhãn Linh Hầu các ngươi cũng chỉ mới nghe thoáng qua trong truyền thuyết chứ đã biết là loại khỉ thế nào đâu - Một trưởng lão chưa nói câu nào từ đầu tới gì bỗng lên tiếng - Nhưng hư ảnh mờ ảo của vị đó đích xác là tạo ra một cảm giác khiến ai chứng kiến cũng sợ hãi đến tột cùng, cường giả của Hầu Tộc lúc đó thì xanh mặt hít thở không đều, đến chúng ta lúc đó còn run như cầy sấy kìa.
- Đám chết nhát - Yến Linh hụt hẫng vì bị trêu nên bực bội quăng ra một câu.
- Ha ha… - Nữ trưởng lão cười có vẻ nham hiểm nói - Được rồi, thân thế các ngươi chính là thế đó, bây giờ thì đến lượt hai ngươi kể cho đám này nghe chuyện “vợ chồng” của các ngươi là gì đi nào?
- Cái gì? - Tôn Viên nạt lại - Đám khỉ già các người nói cả buổi mà rốt cuộc ta chả rõ cái gọi là “thân thế” của chúng ta ra sao cả… thế mà cũng muốn bọn này kể bí mật ra sao?
- Thì đó, bọn ta có bao nhiêu thì đã kể ra bấy nhiêu rồi - Trưởng lão râu xù nói - À mà quên nói chuyện này với hai ngươi, nguyên nhân Yến Linh không được phép đến chiến trường viễn cổ cũng vì chuyện này mà ra… Ngươi cũng nghe những gì chúng ta vừa nói đó, nếu hai ngươi có mệnh hệ gì, thì cả Hầu Tộc này cũng không lãnh nổi cơn giận của vị đó đâu… mà e là còn liên lụy đến cả Lục Địa ấy chứ.
- Thôi được rồi, coi như đáp lễ đám khỉ già các ngươi, lão Tôn sẽ kể chuyện tình lâm ly bi đát của đôi ta cho… HỰ… mấy… lão già… các ngươi nghe.
Tôn Viên nhắc đến chữ “lâm ly bi đát” thì bị Yến Linh thụi ngay một đấm vào bụng, nhưng đòn này có vẻ nhẹ hơn mọi lần nên Tôn Viên vẫn ráng gượng nói hết tròn câu.
Sáu trưởng lão miệng cười hào hứng, tuy chưa thấy “lâm ly” ở đâu, nhưng cảnh “bi đát” của Tôn Viên thì đã có ngay trước mắt rồi.
-☉-
Yến Linh không muốn để con khỉ Tôn Viên kể, bởi nàng e là để hắn kể sẽ khiến nàng nổi khùng lên mất. Yến Linh lườm Tôn Viên một cái rồi quay mặt giải thích ngắn gọn cho cả sáu con khỉ già mặt mày như trẻ con đang chờ kể chuyện cổ tích cho nghe vậy.
- Chuyện không có gì đặc biệt - Yến Linh hờ hững nói - Bọn ta đúng là vợ chồng.
- Gắn bó thắm thiết, yêu thương mặn nồng - Tôn Viên liền bổ sung thêm hai câu, nhưng chợt thấy Yến Linh lườm mình tiếp nên im miệng ngay.
- Chà… bọn ta cứ tưởng “con lười” Tôn Viên này nói dóc chứ - Nữ trưởng lão háo hức nhìn Yến Linh hỏi - Từ khi nào các ngươi thành vợ chồng vậy, là tên này cưỡng gian ngươi, hay ngươi cưỡng gian hắn, hay cả hai vô tình cưỡng…
- KHÔNG CÓ - Tôn Viên cùng Yến Linh thét lớn.
- Ờ… ờ… vậy thôi kể tiếp đi - Nữ trưởng lão tay che miệng cười khúc khích trước cảnh đồng thanh này.
- Từ lúc sinh ra chúng ta đã biết như vậy rồi - Yến Linh nói ngắn gọn.
- Hả? Là sao - Bây giờ tới lượt trưởng lão râu xù lơ ngơ hỏi - Cái gì mà sinh ra đã biết như vậy rồi, bộ hai ngươi nằm ở hai tảng đá khác nhau nhưng vẫn cưỡng…
- KHÔNG CÓ - Cả Tôn Viên và Yến Linh tiếp tục thét, sao đám khỉ già này thích cưỡng thế không biết.
- Rốt cuộc là thế nào… không cưỡng… à không có gì hết rồi tự dưng thành vợ chồng à? - Vị trưởng lão lùn không nhịn được tò mò liền lên tiếng hỏi.
Đây cũng là thắc mắc của cả sáu vị trưởng lão. Thắc mắc này cũng không chỉ riêng của sáu vị ấy, mà cả Tôn Viên lẫn Yến Linh cũng không biết tại sao, chỉ cần biết cả hai là một cặp, là vợ chồng… hết.
- Chuyện là thế đấy - Tôn Viên tuy vẫn còn vài chuyện “lâm ly” quan trọng khi cả hai sinh ra muốn kể, nhưng thấy Yến Linh không muốn hắn nói nên cũng đành trả lời sáu trưởng lão - Nói chung là sinh ra đã biết là của nhau, đã biết thuộc về nhau, đã biết đôi ta là một cặp không bao giờ chia lìa… hết hê hê.
Tôn Viên cười nói, Yến Linh cũng không phản ứng gì nữa, chắc có lẽ nàng cũng chấp nhận dần chuyện này rồi. Tuy nhiên sáu vị trưởng lão lại khác, nghe chuyện bí mật vợ chồng của hai con Linh Hầu này còn mờ mịt hơn cả chuyện kể về vị Tiên Đế kia nữa. Tôn Viên và Yến Linh kể mà như không kể, việc này khiến cả đám khỉ già đang hóng hức đợi chờ “tin nóng” bỗng hụt hẫng hết chỗ nói.
- Này… hai ngươi đùa à? - Nữ trưởng lão có vẻ không còn thái độ đùa giỡn cười cợt nữa - Hai đứa giấu giếm chuyện cưỡng gian nhau rồi bây giờ chỉ cần “phán” sinh ra đã thế là xong à, bộ tưởng bọn ta là con nít giống vị Tiên Đế đem hai ngươi tới chắc.
Nữ trưởng lão vừa nói, khí tức Huyền Tiên bộc phát khiến hai Linh Hầu không kịp làm gì đã bị nữ Huyền Tiên chộp lấy tay Yến Linh. Một luồng Chân Khí từ nữ trưởng lão truyền qua tay Yến Linh, chạy khắp người nàng. Ngay lúc đó, nữ trưởng lão mặt mày có vẻ kỳ lạ liền rút tay về. Khí tức Huyền Tiên biến mất, mọi chuyện xung quanh trở lại bình thường, chỉ có vẻ mặt nữ trưởng lão là có vẻ kỳ quái.
Nữ trưởng lão cười bí hiểm nhìn Yến Linh.
Yến Linh bắt gặp ánh mắt ấy liền ngượng chín mặt, lần đầu tiên Bạo Lực Linh Hầu cúi đầu tỏ vẻ xấu hổ như một người con gái thứ thiệt. Tôn Viên nhìn cảnh này hơi khó hiểu nhưng cũng quát lớn:
- Bà già… bà vừa làm cái quái gì với vợ yêu của ta đó?
- Không cần giải thích ha ha… - Nữ trưởng lão cười rồi nói - Thôi chuyện vợ chồng các ngươi coi như không cần biết nữa, nhưng chúng ta đang muốn biết một thứ về ngươi đây.
- Về ta hả?
Tôn Viên đáp, cả sáu trưởng lão đều gật đầu, trong đó một trưởng lão đại diện hỏi:
- Về chuyện khả năng chiến đấu của ngươi, chúng ta chưa bao giờ thấy ngươi tu luyện cách chiến đấu, suốt ngay không ăn thì ngủ, không ăn không ngủ thì đi hóng mát… nhưng vừa rồi chứng kiến ngươi chiến đấu lại khiến bọn ta rất bất ngờ, nhất là cách ra đòn của ngươi rất giống Yến Linh.
Tôn Viên biết chuyện này cũng không có gì quan trọng lắm, dù sao bây giờ hắn đã giải khai Linh Nhãn nên việc che giấu cũng không có ích gì nữa. Tôn Viên không ngần ngại trả lời:
- Chuyện này cũng không có gì đặc biệt, không biết các Tam Nhãn Linh Hầu khác có vậy không, chứ hai chúng ta có một mối liên kết đặc biệt - Tôn Viên cười cười nói - Bởi vì hai chúng ta vốn đã “thông” nhau.
Ồ Ồ Ồ ồ ồ ồ… Sáu trưởng lão miệng cùng mở to ồ dài một tiếng. Riêng nữ trưởng lão vừa rồi tuy đã biết một ít, nhưng khi nghe Tôn Viên bảo cả hai đã “thông” với nhau nên lập tức liên tưởng đến cảnh nóng bỏng của Tôn Viên và Yến Linh. Năm trưởng lão khác thì ngay lập tức suy đoán đến chuyện hai con Linh Hầu này không dùng từ cưỡng, mà chúng lại dùng từ “thông”, còn nữ Trưởng lão thì suy đoán còn sâu xa cao siêu vượt qua cả suy nghĩ tầm thường nữa.
Yến Linh nghe Tôn Viên trả lời, mặt mày lúc vừa rồi bị nữ trưởng lão “kiểm tra” đã ngượng đến chín mặt rồi, bây giờ còn nghe tên khỉ Tôn Viên nói khiến cả đám khỉ già kia hiểu lầm mặt mày cười nham nhở như đang liên tưởng đủ chuyện phong phú. Yến Linh cơn giận nổi lên, nét ngượng ngùng bị cuốn xuống, đang muốn ra tay vặn cổ Tôn Viên đang đứng đó.
Nữ trưởng lão như cảm ứng được sắp có biến cố, nên vội giải nguy tình hình gấp:
- Yến Linh… Yến Linh… con khỉ Tôn Viên này không biết giải thích nên chúng ta không hiểu gì cả, ngươi mau mau nói cho ta hiểu vụ “thông” nhau của hai đứa đi.
Nữ trưởng lão giúp nhưng lại như đổ thêm dầu vào lửa, Yến Linh muốn phát tác, nhưng may mắn là nàng đã cố nén cơn giận được trong tình huống này. Yến Linh hít một hơi sâu, lườm Tôn Viên đang ngơ ngác đứng bên cạnh rồi nói:
- Ý hắn muốn nói là Thông Linh.
- À đúng rồi… là vậy đó, ý ta nói là Thông Linh chứ không phải thông nhau - Tôn Viên à lên một tiếng lớn, tay gãi cằm như đã thông não.
- NGƯƠI CÒN NÓI - Yến Linh nạt lớn.
- … - Tôn Viên tay gãi cằm sẵn đó đưa lên bịt miệng luôn.
Sáu vị trưởng lão chứng kiến cảnh này mà cũng thầm an ủi cho Tôn Viên phần nào. Rước được một cô vợ vừa xinh vừa mạnh mẽ, đặc biệt còn dữ như thế thì e là cuộc sống của Tôn Viên khó bề mà yên ổn.
- Chúng ta có mối liên kết đặc biệt, nếu có thể trước khi giải khai Linh Nhãn, một người tu luyện một thứ gì đó, thì người kia cũng sẽ ngay lập tức hiểu biết được thứ ấy - Yến Linh giọng lạnh tanh giải thích - Nhưng nếu một trong hai khai mở Linh Nhãn thì mối liên kết ấy sẽ không còn nữa.
Tôn Viên biết Yến Linh đang vạch tội mình tự ý giải khai Linh Nhãn. Vì trước kia chỉ cần Yến Linh học hỏi chiến đấu thực chiến, hay thậm chí là Công Pháp nào đó, Tôn Viên cũng đều biết được tựa như hắn đã trải qua giống với Yến Linh. Ngược lại Tôn Viên cũng không phải là kẻ ăn chơi ngồi hưởng thụ, mà thực chất hắn cũng tu luyện một hướng khác, đó là luyện Tâm Năng (chương 18). Yến Linh chủ tu thực chiến, Tôn Viên chủ tu Tâm Năng, cả hai luyện hai hướng khác nhau nhưng đều nhận được cùng lúc cả hai loại hình bổ sung năng lực cho nhau này. Chính điều đó đã tạo nên một “bất bại” Linh Hầu, một Bạo Lực Linh Hầu nổi danh khiến không một Đại Yêu hay thậm chí là Bán Tiên nào ở Lục Địa Thiên Tước dám đụng tới. Tôn Viên bị Yến Linh cấm túc chính là vì muốn tốt cho cả hai, vì lúc trước hắn chọn luyện tâm năng vì nghĩ nó khó, ai dè lúc luyện thấy nó không khó mà còn sướng.
- Thì ra là vậy, chả trách Yến Linh lại mạnh đến như thế, đến chuyện chúng ta nghe danh hai ngươi là Tam Nhãn Linh Hầu nhưng chỉ thấy các ngươi có hai mắt. Bây giờ giải khai Linh Nhãn rồi thì chúng ta mới biết, đúng là hai ngươi giấu kỹ thật - Trưởng lão râu xù ngưỡng mộ nói, sau đó nhìn Tôn Viên đang tự bịt miệng đứng cạnh Yến Linh - Nhưng chuyện luyện Tâm Năng của tên lười nhà ngươi là thế nào mà suốt ngày chỉ ăn rồi ngủ.
- Đám khỉ già các ngươi không biết rồi - Tôn Viên ra vẻ cao ngạo trả lời - Ở đời vui đạo hãy tùy duyên, đói đến thì ăn mệt ngủ liền… Nói chung là cưỡng cầu tất bất đạt, tất cả hãy để tâm thái hòa hợp với thiên nhiên, không ngưỡng vọng, cũng không mong cầu. Lão Tôn cứ thoải mái ăn ngủ ỉa đái như thế là tự dưng Tâm Năng phát triển thôi hê hê.
Vừa nói tới đó, Tôn Viên như cảm thấy buồn buồn vì quãng thời gian “sung sướng” ấy đã qua rồi, kể từ bây giờ hắn phải gắn bó với “vợ hiền” thôi. Sáu vị trưởng lão thấy vẻ mặt Tôn Viên buồn nên tưởng hắn vì giải khai Linh Nhãn nên đã không còn phương thức tu luyện vô cùng hữu ích kia nữa. Vị trưởng lão lùn liền bước tới vỗ vai Tôn Viên như khích lệ.
- Thôi coi như duyên định đã tới, chỉ vì tu luyện mà hai vợ chồng ngươi ngăn cách bấy lâu nay, đến bây giờ trùng phùng thì ngươi nên vui mừng lên mới phải.
Tôn Viên mặt mày như phấn chấn hẳn lên nhìn trưởng lão lùn đang an ủi mình mà vô cùng cảm kích, nhưng bụng thầm chửi “Lão già chết bầm, lão Tôn buồn chính là vì chuyện này đây”
-☉-
Mọi chuyện hỗn loạn ở cấm địa có vẻ như đã được giải quyết ổn thỏa. Sáu vị trưởng lão liền giải đi kết giới được tạo bởi Chân Khí xung quanh trước đó.
Đang muốn nói một chuyện với Tôn Viên và Yến Linh, bỗng nhiên cả sáu vị trưởng lão liền im lặng, bởi cả sáu người đều nhận được truyền âm từ một người. Sau khi bừng tình khỏi cơn bất ngờ do thông tin truyền âm kia vừa mang tới, nữ trưởng lão bỗng cười cợt nói:
- Hai ngươi bây giờ đã giải khai Linh Nhãn rồi chắc sẽ khiến sức mạnh của các ngươi còn tăng cao đáng kể hơn nữa ấy nhỉ. Vậy thì cũng đã đến lúc cho Thập Nhị Tộc biết đến Tam Nhãn Linh Hầu là như thế nào rồi. Trước kia chỉ một mình Yến Linh đã khiến đám thiên tài khắp nơi phải nhường bước, bây giờ thêm con khỉ Tôn Viên nữa thì đủ để làm loạn khắp chốn rồi ha ha ha…
Tôn Viên và Yến Linh sáu mắt nhìn nhau, dường như cả hai nghe ra ẩn ý của nữ trưởng lão. Yến Linh mở miệng hỏi:
- Ý của bà là gì…
- Tất nhiên là chuyện chiến trường viễn cổ rồi - Trưởng lão lùn hứng thú nói - Hai ngươi vào đó phải thế hiện hết sự bá đạo của Tam Nhãn Linh Hầu, khiến cả cái chiến trường ấy phải biết đến sức mạnh của Hầu Tộc chúng ta.
- Khoan… - Tôn Viên chặn lời lão lùn, hắn biết chuyện đám trưởng lão này ngăn cản Yến Linh hết lần này đến lần khác vì sợ vị Tiên Đế kia xử tội, nhưng tự dưng bây giờ lại quay ngoắt thái độ như vị kia chưa từng tồn tại nên khiến Tôn Viên thấy lạ nên liền nói - Đám khỉ già các ngươi có âm mưu gì, lần trước ngăn cản vợ yêu của ta không cho đi, bây giờ lại lên giọng đuổi vợ chồng chúng ta vào chiến trường gì gì đó là sao… AI… UI…
Yến Linh đưa tay kéo cái tai mỏng của Tôn Viên qua một bên khiến hắn kêu đau. Nghe Tôn Viên một vợ yêu, hai vợ chồng rồi còn đôi ta nên khiến Yến Linh không thuận tai, mặc dù hơi thinh thích nhưng nói chung là vẫn muốn đối xử với Tôn Viên kiểu “bạo hành gia đình”
- Đám trưởng lão các ngươi không nói rõ ra thì chúng ta không đi đâu hết - Yến Linh bức bội nói, trước xin thì không cho đi, bây giờ không nhắc đến lại bị bảo đi khiến nàng có vẻ như bị đám khỉ già này đùa giỡn vậy.
Sáu trưởng lão nhìn nhau không biết giải thích thế nào, đúng lúc đó có một giọng nói vang vang trong không gian, nhưng thực chất chỉ có những người có mặt ở đây nghe thấy.
“Là do ta nói đấy, đây là ý của vị Tiên Đế năm xưa, trước đây vị ấy từng nói, nếu hai ngươi đã giải khai Linh Nhãn thì có thể đi đâu thì đi tùy ý, chỉ cần không mất mạng là được rồi… Ta nghĩ với sức mạnh của hai ngươi sẽ không đến nỗi chết ngu trong chiến trường viễn cổ đâu”
- Lão khỉ già nào nói đấy, cái gì mà chết ngu ở đây.
Tôn Viên cương ngạnh nói vang lên nhưng không nghe giọng nói ấy trả lời lại nữa, khung cảnh im lặng lại như lúc đầu.
- Gọi Hầu Quân như thế thì đúng là chỉ có hai đứa nhà ngươi mới dám thôi - Một trưởng lão cười cười nói.
- Hầu Quân - Yến Linh nghe như vậy liền biết chữ Quân ở đại là muốn nói đến Tiên Quân, và nhân vật này Yến Linh đã nghe nói qua - Là Thông Tí Viên Hầu, Tiên Quân của Hầu Tộc chúng ta.
- Đúng là vị ấy - Nữ trưởng lão hãnh diện nói, được nghe giọng của Tiên Quân như thế là vô cùng hiếm rồi, vì gần cả mười nghìn năm nay, trừ lúc Vị Tiên Đế kia đem Tôn Viên và Yến Linh đến thì Thông Tí Viên Hầu mới xuất hiện, còn lại đều không thấy bóng dáng đâu chứ đừng nói đến chuyện nghe giọng nói.
- Rồi đã hiểu, vậy thì lên đường thôi hô hô... lão Tôn ngứa ngáy tay chân lắm rồi - Tôn Viên háo hức vụ chiến trường viễn cổ, vừa giải khai Linh Nhãn đã được đến nơi đó để hiển uy thì còn gì tốt hơn nữa.
Sáu vị trưởng lão gật gù, nữ trưởng lão chợt nói:
- Trước khi hai ngươi đi, ta có việc quan trọng muốn nói riêng với Tôn Viên… vì hắn lần đầu ra ngoài nên có một số việc ta cần phải căn dặn.
-☉-
Yến Linh biết không liên quan tới mình nên quay người lùi xa một khoảng. Nữ trưởng lão không ngờ con bé này lại “không muốn xa chồng” đến như vậy, mới nói là có việc cần dặn cho Tôn Viên thì nó chỉ lùi ra xa mà không chịu đi, biết thế vừa rồi bảo là không cho nó nhìn luôn cho rồi. Nữ trưởng lão không còn cách nào khác đành dùng truyền âm, vẻ mặt bên ngoài nữ trưởng lão có điệu bộ nghiêm túc như dặn dò chuyện hệ trọng, nhưng truyền âm cho Tôn Viên nghe lại là chuyện “quan trọng” khác.
“Ta hỏi ngươi” - Nữ trưởng lão bắt đầu truyền âm - “Tại sao ngươi bị nhốt ở Hoa Quả Sơn? Đừng nói với ta là chuyện tu luyện Tâm Năng của Tam Nhãn Linh Hầu gì gì đó, cái đó ta thừa biết chỉ là một nguyên nhân nhỏ thôi có phải không?”
“Ờ, ờm… Chuyện này cũng chả có gì quan trọng, chẳng qua lúc trước ta tu ở Hồ Dực Sơn, nhưng cứ bị đám khỉ ở xung quanh tới làm phiền, nên ta lại chuyển đến Thủy Liêm Động. Cơ mà tới đó cũng không thoát được đám đeo bám lèo nhèo tối ngày ấy.”
“Là đám khỉ cái đúng không?”
“Sao bà biết, đúng là đám khỉ cái ấy theo phá rối lão Tôn ta suốt”
“Rồi ngươi bị con bé Yến Linh bắt gặp mấy lần có phải không?”
“Ồ… Bà già đoán hay thế, có mấy lần Lão Tôn chơi đuổi bắt với tụi nó, Yến Linh đi qua bắt gặp… kể từ đó ta bị đưa tới Hoa Quả Sơn rồi cấm túc luôn ở đó, mục đích để ta an ổn tu luyện Tâm Năng hơn.”
- Ha ha ha ha… - Nữ Trưởng Lão nhịn không được lớn tiếng cười, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh khi thấy Yến Linh đang nhìn chằm chằm qua bên này nên tiếp tục truyền âm cho Tôn Viên - “Con khỉ nhà ngươi giả ngu hay bị khờ thật vậy?”
“Bà già này… cái gì mà ngu với khờ trong đây, lão Thông Tí vừa trù bọn này chết ngu, bây giờ tới lượt bà à?”
“Ta không nói tới việc đó, ta nói chuyện vợ chồng nhà ngươi kia… là chuyện vợ chồng ấy”
“Sao? Vợ chồng bọn này thì liên quan gì tới bà?”
“Thằng ngu này, bộ ngươi không biết con gái đang ghen là gì à? Nhất là con bé ấy còn là vợ ngươi, nó đánh đập ngươi như vậy theo ta thấy là còn nhẹ đó. Mà ngươi thử nhìn con bé ấy mà coi, kiếm ra một mỹ nhân xinh đẹp tới mức hoa nhường nguyệt thẹn như nó thì cả Lục Địa này tìm mỏi mắt cũng không ra đâu con ạ. Đằng này ngươi là chồng nó, không biết nó đang ghen thì thôi, đằng này cả mấy chục năm mà ngươi chỉ mới nắm tay nó thôi à?”
“Ờ… có gặp nhau được mấy lần đâu… mà thật ra lão Tôn cũng chỉ vừa được nắm tay lúc nãy thôi, chứ trước kia chưa chạm vào đã bị đánh cho sống dở chết dở rồi”
“Vậy nên đến bây giờ vẫn chưa thông được là phải?”
“Thông cái gì?”
“Là thông não ngươi đó thằng ngu này! Bộ ngươi không biết ngươi là chồng nó, thì ngươi phải chủ động hơn nữa. Nhất là con bé ấy đã ghen thì chắc chắn là nó yêu ngươi. Nhìn bền ngoài nó ra vẻ mạnh mẽ vậy thôi, chứ bên trong nó mềm mỏng hiền diệu với yếu đuối chả khác gì cái mặt thánh thiện nhân từ của nó cả. Ngươi kể từ bây giờ phải chủ động tấn công trực diện, đề cập thẳng vấn đề như chuyện tỏ tình lúc trước vậy, ngươi có thấy sau khi bị như thế nó liền khác hẳn khi xưa không?”
Tôn Viên ngẫm cũng đúng, sau khi hắn “chém gió tỏ tình nịnh vợ” xong thì Yến Linh bỗng ra tay với hắn yếu hơn xưa hẳn, như vậy xem ra lời nữ trưởng lão nói đúng rồi. Nữ trưởng lão truyền âm dạy bảo chuyện quan trọng cho Tôn Viên nghe. Tôn Viên đầu gật gù, mắt chăm chú như đang tiếp nhận những bài học hệ trọng sắp đến với hắn.
“Được rồi, hai ngươi cứ thong thả ở Hầu Tộc vài ngày rồi đi chiến trường viễn cổ vẫn chưa muộn… Tốt nhất là trong thời gian này vợ chồng các ngươi phải sống thật vui vẻ vào”
Chữ “vui vẻ” được nữ trưởng lão nhấn mạnh. Tôn Viên lần đầu tiên tỏ ra thái độ cung kính với bề trên, miệng nói lớn luôn ra bên ngoài:
- Đa tạ trưởng lão đã nhắc nhở, lão Tôn xin tiếp thu những thông tin quý báu này.
Nữ trưởng lão gật đầu mãn nguyện như vừa hoàn thành xong trọng trách quan trọng. Năm trưởng lão khác lập lức nháo nhác hỏi nữ trưởng lão xem chuyện gì vừa xảy ra mà con khỉ cương ngạnh Tôn Viên lại tỏ ra thái độ tôn kính đến như vậy. Nữ trưởng lão không ngần ngại mà hứng thú đem chuyện “trọng yếu” vừa nói đem ra truyền âm hết cho năm lão khỉ già kia.
Tôn Viên khuôn mặt tươi tỉnh đi lại gần Yến Linh. Miệng nở nụ cười:
- Đi thôi vợ yêu, về Hoa Quả Sơn nghỉ ngơi vài ngày rồi tới chiến trường sau cũng được.
Yến Linh không phản ứng gì với chuyện Tôn Viên đổi cách xưng hô luôn miệng gọi vợ yêu nữa. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng đang hầm hầm vì không biết lão bà kia vừa nói gì mà khiến tên khỉ này trông tươi tỉnh đến thế. Yến Linh không nói không rằng liền quay mặt chuẩn bị bước đi, nhưng ngay lúc đó, Tôn Viên nhanh tay chộp lấy bàn tay của Yến Linh.
Yến Linh một lần nữa bất ngờ bị chộp tay hai lần trong ngày, nhưng cũng như lần đầu, nàng không phản ứng gì, chỉ quay lại nhìn Tôn Viên.
Nữ trưởng lão đang hứng thú âm thầm truyền âm cho năm trưởng lão còn lại nghe chuyện vui, chợt nhìn thấy Tôn Viên bất ngờ nắm tay Yến Linh, nhưng trông điệu bộ còn muốn kéo Yến Linh về phía hắn nữa nên thầm mắng lớn trong lòng: “Con khỉ ngu nữ này, quên dặn nó lúc nào mới nói”. Năm trưởng lão đang nghe kể chuyện cũng quay mặt nhìn về hướng cặp Linh Hầu, ánh mắt háo hức như chờ xem chuyện lạ.
Tôn Viên cười tươi nhìn Yến Linh, Yến Linh đăm chiêu nhìn lại Tôn Viên. Tôn Viên như đã được dạy bảo, phải chủ động tấn công mới được, mà còn phải nhanh chóng đề cập thẳng vấn đề và hạ gục luôn đối phương.
- Yến Linh này, xíu nữa về Hoa Quả Sơn… vợ chồng chúng ta thông…
Vừa nói đến chữ thông, một tay Yến Linh đã vút một cái đặt lên gáy Tôn Viên. Yến Linh dùng lực cực mạnh tạo ra một hào quang bảy màu quanh người Tôn Viên. Yến Linh kéo tay đập đầu Tôn Viên xuống nền đá cứng rắn trên ngọn núi đá này.
“ẦM…” Nửa thân người Tôn Viên bị chôn chặt bên dưới, chỉ còn hai chân ở bên ngoài, Tôn Viên đã bị Yến Linh thông một lỗ lớn vào nền đá trên vùng cấm địa.
Xong xuôi, Yến Linh chả buồn bực ở lại, cả người vọt lên không trung rồi thẳng hướng về Hoa Quả Sơn bay đi mất.
Tôn Viên bị cắm đầu vào núi, miệng mắng bà già khỉ kia chơi xỏ mình không ngớt, bên ngoài thì sáu trưởng lão nghe Tôn Viên nói rồi chứng kiến cảnh hắn Yến Linh cho cắm đầu vào núi mà cười điên đảo. Sáu trưởng lão nằm lăn lộn trên nền đá, tay ôm bụng cười không ngừng nghỉ.
Từ đó về sau, trên vùng cấm địa ở Hầu Tộc có hai phế tích do hai Tam Nhãn Linh Hầu để lại, nhưng không ai sửa chữa xem như để kỷ niệm. Một vùng bị lõm bởi cú đấm của Mỹ Linh Hầu kiêm danh hiệu Bạo Lực Linh Hầu Yến Linh, và một cái lỗ to không hề tạo vế nứt nào trên nền đá, đặc biệt là cái lỗ ấy mang hình dạng của một con người bởi đó là nơi cắm đầu của một Tam Nhãn Linh Hầu khác: Tôn Viên.
-☉----------☉----------☉-
.
.
Sự kiện chiến trường viễn cổ diễn ra đã kéo theo rất nhiều nhân vật thiên tài đã nổi danh lẫn những kẻ chưa từng xuất hiện ở Lục Địa Thiên Tước dần dần lộ diện. Đơn cử như Tôn Viên là kẻ không một ai biết đến, nhưng sức mạnh của hắn lại sánh ngang với Yến Linh, là nhân vật được nhắc tới với nhiều danh hiệu như Mỹ Linh Hầu, Bất Bại Linh Hầu, hay Bạo Lực Linh Hầu bởi dưới đẳng cấp Tiên Nhân, chưa một đối thủ nào của Yến Linh từ trước tới nay đánh bại được nàng cả.
Tuy nhiên chưa có tức là vẫn có thể xuất hiện những kẻ còn có năng lực sánh ngang hay thậm chí còn lớn hơn cả Yến Linh vẫn đang tồn tại. Đó có thể là những nhân vật đã có danh tiếng nhưng chưa từng đụng độ với Yến Linh để so tài cao thấp, hoặc những kẻ ẩn tu chờ thời, và thời điểm đó đã tới, đó là khi chiến trường viễn cổ mở ra.
Chiến trường mở ra dù thu hút nhiều người muốn được tới nơi đó, tuy nhiên vẫn có một số nhân vật lại muốn tránh né. Nhưng dù có tránh né đến đâu, thì khi số phận đã vẫy gọi thì không ai có thể tránh được.
-☉-
Thánh Địa Trư Tộc.
Tại một ngôi thành nhỏ có tên là Thánh Thành, đó là một ngôi thành đang trôi nổi như một hòn đảo bay. Thánh Thành bay lơ lửng trên một đầm lầy nước và dải thực vật xanh mướt bên dưới. Tuy nhiên ngôi Thành này lại giống như được neo đậu tại một địa điểm cố định nên nó không hề di chuyển đi đâu cả.
Thánh Thành rất nhỏ, gọi nó là Thành đã là quá mức rồi, bởi ở đây chỉ có vài chục căn nhà nhìn có vẻ hiện đại sang trọng mà thôi, cộng với vài trăm nhân khẩu sinh sống, nhưng đa phần đều là lính gác và hộ vệ.
Thành chủ của Thánh Thành là một Đại Yêu cao cấp, một cấp bậc đáng ra chả xứng để làm một Thành Chủ, nhưng việc này lại được Trư Tộc chấp nhận thì hẳn là có nguyên do đặc biệt.
Tại một vườn hoa rộng lớn nằm trong Thánh Thành, nơi đây được chăm sóc đặc biệt và có khung cảnh rất thơ mộng tao nhã. Ở vườn hoa ấy có một thanh niên đang vẽ một bức tranh vô cùng lớn. Bức tranh ấy được dựng lên cao, độ rộng và dài của nó muốn che khuất luôn cả một phần nơi đây.
Thanh niên đang vẽ bức tranh ấy là một người nhìn rất thư sinh nho nhã, mái tóc trắng dài như con gái, dáng người mảnh khảnh đang cầm bút vẽ trông rất uyển chuyển. Thanh niên ấy ngoài ra còn có vẻ mặt sáng như ngọc, khuôn mặt trông cực kỳ thanh tú, đặc biệt là hai bàn tay đeo một cặp găng tay mỏng bằng bạc. Tướng mạo của thanh niên này đem so với Tề Hạo còn có phần nhỉnh hơn khi Tề Hạo có một nét đẹp âm lãnh, còn thanh niên tóc trắng này lại toát ra một phong thái đầy “nghệ sĩ”.
Nhìn vẻ ngoài trông có vẻ yếu đuối vậy thôi, chứ thật ra thanh niên này chính là Thành Chủ của Thánh Thành, tên là Bạch Kỳ. Vẻ ngoài mặc dù có thể nói lên phần nào bản chất của con người, còn tính cách thì khó có thể biết được. Đặc biệt hình dáng hiện tại chỉ là một phần bởi đây là hình dáng khi biến thân thành nhân hình của Bạch Kỳ, còn thực chất thì Bạch Kỳ vẫn là tộc nhân của Trư Tộc.
Bạch Kỳ biến thành nhân hình nhưng không giữ lại một nét gì của Trư Tộc như những kẻ khác trong tộc, nhìn hắn hoàn toàn giống một con người, lại còn mang dáng “ẻo lả” tuấn tú đẹp đẽ, đó cũng bởi Bạch Kỳ có nhiều lý do riêng. Trong đó lý do lớn nhất ảnh hưởng tới hình dáng đó là vì năng lực đặc biệt của Bạch Kỳ.
-☉-
Bạch Kỳ đang chăm chú vẽ thì có hai người nhanh chóng đi vào vườn hoa. Hai người đi vào là hai hộ vệ thân cận của Bạch Kỳ. Đó là hai người có bộ dáng to lớn với hai cái tai to bè hai bên trông rất đặc biệt và dễ nhận dạng của tộc nhân Trư Tộc..
Hai hộ vệ vừa vào vườn hoa, liền chạy nhanh tới gần bên Bạch Kỳ, một hộ vệ liền cúi đầu nói:
- Bẩm Thành Chủ, hôm nay vừa nhận được tin từ Thập Nhị Tộc, hiện tại đã có chín đại tộc cho người thuộc nhóm “nòng cốt” của họ đi vào chiến trường viễn cổ.
Bạch Kỳ nghe báo tin liền ngừng vẽ, tay hơi run run như không muốn nghe một tin xấu nào đó. Một hộ vệ khác không dừng lại mà vẫn tiếp tục báo cáo thêm:
- Trong những người được Thập Nhị Tộc cử đi, tất cả những “Thánh Nữ” nằm trong danh sách của Bạch Công Tử đều… tham gia cả.
Bạch Kỳ nghe câu cuối cùng thì như sét đánh ngang tai, cây bút trên tay liền rơi xuống đất, Bạch Kỳ giọng run run như không tin nổi nói:
- Nhật Mai đã đi rồi sao?
- Vâng thưa Thành Chủ.
- Cả Ngân Tuệ, Bảo Lan, Thái Yên, Lạc Ngân, Lạc Huyên, Hàm…
- Tất cả đều đã đi rồi thưa Thành Chủ - Như không muốn để Bạch Kỳ bị sốc thêm nữa, một hộ vệ liền nói ra một câu khiến Bạch Kỳ không thốt được tiếng nào.
Bạch Kỳ bỗng quỳ sụp xuống đất, hai tay đưa lên trời như đạo sĩ cầu mưa, hai dòng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt tuấn tú, giọng Bạch Kỳ như đang rất thống khổ nói lớn:
- Aaaaaaaaaa… Tại sao? Tại sao? Các thánh nữ trong lòng ta đều đi vào nơi đầu rơi máu chảy nguy hiểm trùng trùng như thế. Chuyện này nhất định là các nàng đã bị ép buộc, chắc chắn là đám già đầu trong tộc các nàng đã bắt ép các nàng phải rời xa ta… ôi… aaaa...
- Theo thông tin nhận được thì tất cả đều tự nguyện đi vào chiến trường viễn cổ thưa Thành Chủ - Một hộ vệ lại lên tiếng cắt ngang tâm trạng đang đau khổ của Bạch Kỳ.
- Các nàng năng lực cao nhất cũng chưa bước vào Bán Tiên, vào trong đó rồi thì ta làm sao có thể an tâm được.
Bạch Kỳ ánh mắt ứa lệ nhìn lên bức tranh lớn, trên ấy có vẽ rất nhiều cô gái xinh đẹp tuyệt trần, trông vô cùng giống người thật, nét vẽ cũng rất sống động. Những cô gái trong bức tranh lớn ấy đều là các “thánh nữ” trong lòng Bạch Kỳ, những mỹ nhân tuyệt sắc ở khắp Lục Địa Thiên Tước.
Một hộ vệ nghe Bạch Kỳ lo lắng như vậy bèn hỏi:
- Ý của Thành Chủ là ngài sẽ vào chiến trường viễn cổ để có thể bảo hộ cho các thánh nữ.
- ĐIÊN À…! - Bạch Kỳ giật mình nói lớn, nhưng chợt cảm thấy bản thân hơi thất thố nên vội sửa - Ý ta là vẫn còn những mỹ nhân khác ở ngoài này cần ta bảo vệ những lúc cần thiết, ví dụ như thánh nữ Yến Linh, Mỹ Linh Hầu tuyệt mỹ xinh đẹp… người con gái nhẹ nhàng yếu đuối với nét đẹp thánh thiện hiền lành như vậy, khiến ta nỡ lòng nào mà bỏ đi cho được.
Bạch Kỳ ánh mắt tỏa sáng nhìn về một góc gần đó của bức tranh lớn, nơi có hình vẽ của Tam Nhãn Linh Hầu Yến Linh. Yến Linh trên hình đúng là một cô gái trông thánh thiện vô cùng với hai dải lụa bay bay xung quanh, nhìn như một mỹ nhân yếu đuối muốn người khác che chở vậy.
Hai hộ vệ nhìn lên hình vẽ Yến Linh mà lòng thầm kêu: “Thành chủ cũng biết chọn người để bảo vệ thật”
Một hộ vệ bỗng lên tiếng cắt ngang cơn “ảo tưởng” của Bạch Kỳ, giọng như tỏ ra buồn bã nói:
- Bẩm Thành Chủ, Mỹ Linh Hầu cũng sắp vào chiến trường viễn cổ rồi. Hầu Tộc đã chấp nhận cho Mỹ Linh Hầu xuất chiến.
- Hả? - Bạch Kỳ như không tin nổi điều vừa nghe, ánh mắt đầy nuối tiếc nhìn vào hình vẽ Yến Linh, lại một thánh nữ trong lòng hắn ra đi.
- Sao Thành Chủ không tham gia vào chiến trường viễn cổ, như thế sẽ có cơ hội được gặp các thánh nữ của ngài trực tiếp, như vậy chẳng phải là một chuyện cầu được ước thấy sao?
Bạch Kỳ nghe tên hộ vệ nói mà mặt mày bỗng biến thành vẻ ngờ nghệch, miệng cười đầy ý tứ, đầu óc bắt đầu liên tưởng đến cảnh hắn và các thánh nữ đang thân cận vui vẻ ở một vườn hoa đầy thơ mộng. Đúng là với thân phận của Bạch Kỳ thì sẽ được một xuất làm “thiên tài” ngay không cần phải bàn, nên việc vào đó gặp các thánh nữ trong lòng là chuyện chắc chắn. Tuy nhiên đang mải mê cười dâm dê thì Bạch Kỳ bỗng giật mình tỉnh tảo, miệng lẩm bẩm: “Vào đó chưa gặp được thánh nữ nào thì mạng có khi đã mất… ta đây không ngu tới mức đó”
- Thôi bỏ vụ ấy qua một bên đi, Bạch công tử ta đây còn rất nhiều việc phải làm - Bạch Kỳ không quỳ nữa mà đứng lên, giọng mang vẻ đầy nghĩa khí nói - Tình hình ở Trư Tộc đang bất ổn, Lục Địa cũng đang có dấu hiệu xảy ra những chuyện bí ẩn lẫn nguy hiểm diễn ra khắp mọi nơi, ta thân là một người cao quý nên cần phải ở đây để có thể tìm cách cứu giúp tất cả mọi người… nhất là các thánh… à nói chung là như vậy đó.
Hai hộ vệ nghe mà cười thầm, cả hai thừa biết tính cách của Bạch Kỳ, nói thẳng ra là một tên nhát gan và mê gái nên làm gì có chuyện muốn làm anh hùng cứu thế giới như vừa nói. Tuy nhiên một hộ vệ liền cười vui vẻ nói:
- Bẩm Bạch Thành Chủ, thật ra tin quan trọng chúng tôi muốn báo không phải là chuyện các thánh nữ đã đi vào chiến trường viễn cổ, mà là chuyện vui của Thành Chủ.
- Hửm, chuyện vui sao? - Bạch Kỳ nhíu mày rồi bỗng mở miệng cười khoái trá nói - Hay là có mỹ nhân nào đó đến đây để tìm ta?
- Dạ vâng, đúng là có một nữ nhân đến tìm Thành Chủ.
Bạch Kỳ nghe đến “nữ nhân” là lòng vui sướng đến khó tả, không ngờ lại có cô gái nào chủ động đến tìm hắn. Bạch Kỳ vội chỉnh sửa trang phục trên người, tuy nhiên mặt lại bắt đầu hơi run run nói:
- Mau… mau… đưa… ta đến… gặp nàng… nàng ấy.
Hai hộ vệ bụng cười thầm cái vẻ nhát gái của Bạch Kỳ, nhưng không cần mời ai thì bỗng có một giọng nói cất lên vang vang ở vườn hoa. Giọng nói ấy nghe mặc dù có phần là nữ, nhưng nó lại rợn rợn như tiếng âm ồn u uất, tiếng nói mang theo âm điệu có phần cao vút lẫn trầm bổng:
“Tiểu nữ không dám phiền Bạch công tử phải tự thân mời như vậy… để ta tự đi vào là được rồi… khà khà khà khà khà…”
Giọng nói vang vang kèm theo một điệu cười ma quái khiến người khác nghe mà rợn tóc gáy. Bạch Kỳ nghe giọng nói và tiếng cượi rợn người ấy, mặt mày Bạch Kỳ ngay lập tức chuyển qua vẻ sợ hãi, miệng gào lên:
- VÔ DIỆN… ÁÁÁ… sao lại là ngươi.
Từ đằng xa có một người con gái đi tới, dáng người uyển chuyển ẩn hiện trong một bộ trang phục ngả tối, nàng bước đi thong thả nhẹ nhàng không một tiếng động. Điều đặc biệt là cô gái ấy không hề có khuôn mặt, đúng hơn là khuôn mặt của nàng trắng toát một lớp da, không hề có mắt mũi miệng như người khác.
Người đi cùng cô gái ấy là một gã đàn ông to lớn thô kệch, mặt mày dữ tợn với cặp mắt chứa đầy sự cuồng nộ, một cặp tai to của Trư tộc, và một cặp răng nanh lớn nhô cao từ hàm dưới hướng lên trên.
Hai nhân vật trông vô cùng kỳ quái đang đi về hướng của Bạch Kỳ.
“Khà khà khà… Bạch công tử xem ra vẫn còn nhớ đến ta nhỉ?”
Bạch Kỳ mắng lớn trong lòng, người kỳ quái như ả ai mà chả nhớ cho được. Khuôn mặt trắng dã vô hồn không có mắt mũi miệng gì trông đã rợn người rồi, còn thêm giọng nói như ma như quỷ thế kia ai nghe cũng phải chết điếng thì ai không nhớ mới là lạ. Giọng nói của cô gái tên Vô Diện ấy chắc chắn không phải được nói ra từ miệng, bởi nhìn cô ta không hề có miệng, nhưng dù có dùng thủ thuật gì để nói cũng không sao, đằng này Vô Diện lại tạo ra một giọng nói rợn người như thế thì quả là kỳ quái.
- Á… đừng có lại gần đây… ngươi làm ơn đứng yên đấy - Bạch Kỳ thấy Vô Diện sắp tiến tới gần thì sợ hãi nói lớn.
“Tại sao?”
Vô Diện cất giọng hỏi rồi khẽ nghiêng đầu ra một bên như tỏ vẻ nghi hoặc, ngay sau đó thân hình Vô Diện tan như một làn sương mờ biến mất. Trong tích tắc khuôn mặt trắng dã của Vô Diện đã xuất hiện ngay trước mắt Bạch Kỳ. Thân hình uyển chuyển nữ tính của Vô Diện đã đứng đối diện với Bạch Kỳ.
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA - Bạch Kỳ bị hù giật mình đến ngã người ra sau mà thét lên sợ hãi - Đừng có lại gần, tránh xa ta ra… tránh ra… aaaaaaaaaaa.
Vô Diện như thể vui vẻ cất lên giọng cười ma quái:
“Khà khà khà… chơi đùa với Bạch công tử thật là thú vị”
Bạch Kỳ quay người bò lồm cồm dưới mặt đất như muốn chạy thoát. Vô Diện đưa một tay lên cao như ra hiệu. Tên Trư tộc có hai răng nanh lớn thấy vậy liền đi tới trước, đưa hai cánh tay thô kệch của hắn giữ chặt Bạch Kỳ đang bò dưới đất lại.
- Tên điên ngươi muốn làm gì đấy? - Bạch Kỳ bất ngờ bị khóa chặt liền quát - Vô Diện, ngươi đang muốn làm gì?
“Ủa?” - Vô Diện nghiêng đầu qua một bên - “Hai tên hộ vệ kia vẫn chưa nói gì với Bạch công tử sao?”
- Bẩm Vô Diện đại nhân - Một hộ vệ của Bạch Kỳ đứng gần đó nhìn chủ nhân của mình gặp nạn nhưng vẫn bình tĩnh như không có gì nói - Chúng tôi vẫn chưa kịp nói ra thì Thành Chủ đã muốn gặp người rồi.
“À… à… vậy sao” - Vô Diện gật gật đầu, giọng nói ghê rợn lại vang lên - “Vậy nhân đây để ta thông báo tin mừng cho Bạch công tử luôn một thể vậy”
Vô Diện vừa nói vừa phẩy tay cho tên Trư tộc thô kệch như muốn bảo hắn đem Bạch Kỳ đi:
“Hội đồng Trư Tộc muốn để Bạch công tử tham gia vào chiến trường viễn cổ, lần này ta đến là để đưa công tử tới lò mổ… à nhầm khà khà khà” - Vô Diện đưa tay lên vị trí ngay miệng như đang che miệng cười, nhưng trên mặt Vô Diện lại hoàn toàn trắng dã nên trông rất kỳ quái - “Là để đưa Bạch Công Tử đi đào tạo ít hôm trước khi tham chiến”
- Cái gì? - Bạch Kỳ bất ngờ nói thì bị tên thô kệch kia trói chặt rồi vác lên vai như một bao cát - Ta đăng ký hồi nào mà đám heo già đó bắt ta đi, đừng quên ta là ai, các ngươi muốn chết à?
“Bạch công tử chớ lo, việc này do đích thân cha của công tử ra lệnh nên ta vẫn không sao có thể chết được… hơn nữa”
Vô Diện đưa gương mặt trắng dã vô hồn áp sát gần với khuôn mặt tuấn tú của Bạch Kỳ, giọng nói vang vang ghê rợn khiến Bạch Kỳ muốn ngất đi vì sợ:
“Người đề xuất ý kiến để Bạch công tử xung trận là… Ta... khà khà khà khà…”
Bạch Kỳ cuối cùng cũng chịu không thấu cảnh bị Vô Diện hù dọa bởi khuôn mặt và giọng nói nên ngay lập tức ngất xỉu, miệng phèo bọt mép. Đối với một người nhát gan như Bạch Kỳ chịu đựng đến thời điểm này đã là quá sức rồi rồi.
Tên thô kệch đi theo Vô Diện liền vác Bạch Kỳ đang gục trên vai rồi rời khỏi vườn hoa như vừa săn được một con thỏ non ở đây vậy.
Hai hộ vệ nhìn Thành Chủ của mình bị vác đi nhưng không tỏ ra phản ứng gì, vì việc này đã được hội đồng cấp cao của Trư Tộc quyết định. Điều này ai ở Trư Tộc cũng biết cả, chỉ có Bạch Kỳ suốt ngày ở vườn hoa vẽ “thánh nữ” là không biết thôi.
Một hộ vệ lặng lẽ nhìn Vô Diện ở đằng xa, trông nữ nhân đó với ngoại hình hấp dẫn đầy cuốn hút ẩn hiện sau bộ trang phục ngả tối. Nếu không nhìn trực diện khuôn mặt thì ai cũng có thể nói đây là một mỹ nhân, nhưng nhìn khuôn mặt trắng dã vô hồn ấy thì khiến ai cũng cảm thấy khiếp đảm cả, nhất là giọng nói ma quái của Vô Diện.
- Này, ta vừa mới phát hiện ra một điều - Một hộ vệ liền nói nhỏ vào tai tên còn lại.
- Điều gì?
- Thế lực mạnh nhất và bí ẩn nhất vũ trụ này - Tên hộ vệ mặt mày nghiêm nghị nói - Chính là nữ nhân.
Tên hộ vệ nghe vậy liền gật gù chấp nhận ý kiến này của tên đồng bạn, đúng là việc này không thể không xem xét tới. Điển hình như chuyện Thành Chủ của cả hai bị “đưa vào rọ” rồi đem đi vậy, tất cả việc này đều là sắp đặt của Vô Diện cả, nếu không thì khó ai có thể thuyết phục Trư Tộc cho Bạch Kỳ tới chiến trường viễn cổ cả. Tuy nhiên hai hộ vệ đang nhỏ to bàn tán thì bỗng giật thót mình khi trước mặt cả hai lờ mờ hiện ra khuôn mặt trắng dã kèm theo giọng cười ma quái của Vô Diên.
“Cảm ơn đã quá khen… khà khà khà.”
Hai tên hộ vệ sợ điếng người, cả hai lập tức cúi người xin cáo lui rồi rời khỏi vườn hoa này nhanh chóng. Nếu ở lại đây lâu e là bị Vô Diện dọa đến chết mất.
Sau khi tất cả đã rời khỏi đây, chỉ còn lại một mình Vô Diện. Vô Diện chân bước nhẹ nhàng không gây ra một tiếng động nào đi về một hướng. Đến nơi, Vô Diện ngước mặt nhìn lên trên, nơi có một bức tranh lớn vẽ các thánh nữ của Bạch Kỳ.
Khuôn mặt trắng dã không mắt nhưng lại nhìn ngắm những cô gái bên trên bức tranh ấy. Vô Diện chợt nhìn về một hướng, nơi đó có một nữ nhân quyến rũ thuộc về Hồ Tộc với mái tóc tím và khuôn mặt tươi tắn xinh đẹp, đó chính là Tử Mị Hồ Hàm Hương. Tuy nhiên Vô Diện lại tập trung vào cô gái bên cạnh Hàm Hương, đó là một cô gái xinh đẹp nhưng trái ngược với Hàm Hương. Cô gái được vẽ bên cạnh Hàm Hương có một mái tóc đen bóng mượt, khuôn mặt lạnh lùng sát khí nhưng rất xinh đẹp.
Vô Diện đưa một tay lên cao, năm ngón tay xòe ra rồi bóp lại như muốn nắm lấy hình ảnh của cô gái tóc đen ấy vào trong tay mình. Đầu Vô Diện nghiêng qua một bên, giọng cười khanh khách đáng sợ của Vô Diện lại vang lên trong không gian vắng lặng ở vườn hoa khiến khung cảnh càng thêm rùng rợn:
“Khà khà khà khà… Sắp rồi… thời điểm ấy sắp tới rồi… Minh... Nguyệt...”
Vô Diện dần dần tan biến đi như một bóng ma mờ ảo. Thân thể Vô Diện từ từ biến mất, khuôn mặt trắng dã vô hồn ấy vẫn ngước lên nhìn chằm chằm vào hình vẽ Minh Nguyệt. Vô Diện như bốc hơi một cách chậm rãi, và thứ tan biến cuối cùng chính là mái tóc đan xen hai màu của Vô Diện, chính mái tóc ấy cũng là một thứ khiến những ai gặp Vô Diện đều nhận ra dù chỉ nhìn từ sau lưng. Một cô gái có mái tóc đặc biệt đan xen với hai màu đen và trắng.
/134
|