Trần Cửu Đăng trừng mắt nhìn Sở Ly, nhíu mày không nói gì, bán tín bán nghi.
Hắn rất kiêng dè Sở Ly, người có thể im hơi lặng tiếng xuất hiện ở thư phòng của mình thì tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường.
Trong phủ có hai mươi tám hộ vệ canh giữ, chim chóc cũng khó bay vào, Sở Ly xông vào không khó, khó là không gây ra động tĩnh nào.
Kinh Vân bang muốn giúp đỡ mình làm bang chủ, lại điều tra ra Trần Tuyết Phong. Vậy họ chắc cũng hiểu rõ về mình, biết rằng mình không cam tâm làm bù nhìn.
Sở Ly mỉm cười:
- Chọn ngươi là vì ngươi có thể nâng đỡ được Lạc Hoài bang, Trần Tuyết Phong là người có tài, bang chủ yêu mến người tài, không muốn giết hắn.
- Các hạ khẩu khí lớn gớm.
Trần Cửu Đăng lạnh lùng nói. Ở tuổi này, ở địa vị này, hắn không dễ dàng tin người, chỉ có ba người biết được sự tồn tại của Trần Tuyết Phong là hắn, phu nhân hắn và bang chủ.
Vạn nhất là bang chủ tới thăm dò thì sao, tên Trần Ly này là người của Kinh Vân bang hay người của bang chủ?
Bang chủ là kẻ đa nghi, chưa chắc đã không làm ra được việc này!
Sở Ly nói:
- Lạc Hoài bang rất nhiều kẻ muốn làm bang chủ, ba vị đường chủ còn lại chắc cũng có hứng thú, chỉ là đáng tiếc cho Trần Tuyết Phong.
- Hiện giờ A Phong hắn…?
Trần Cửu Đăng nói.
Sở Ly nói:
- Hắn không biết chúng ta đã điều tra ra, làm việc rất cần mẫn, bang chủ định đề bạt hắn.
- Việc này rất quan trọng, hãy cho ta hai ngày để suy nghĩ.
Trần Cửu Đăng trầm ngâm nói.
- Trần đường chủ vẫn không tin ta.
Sở Ly mỉm cười:
- Được thôi, vậy ta sẽ giúp ngươi loại trừ đường chủ của Thượng Võ Đường trước nhé!
Trần Cửu Đăng ngờ vực nhìn hắn.
Sở Ly cười nói:
- Thượng Võ Đường đường chủ là kẻ đối địch với ngươi, giúp ngươi một tay coi như là thành ý của chúng ta!
Hắn nói xong, người vụt biến mất khỏi thư phòng.
Trần Cửu Đăng bật dậy kéo cửa phòng, xông ra ngoài sân, màn đêm mù mịt, bóng người đã mất hút.
Sở Ly giống như chưa từng tồn tại, chỉ là một giấc mơ cả hắn.
- Người đâu! Người đâu!
Trần Cửu Đăng quát lên.
Một nhóm hộ vệ vội vàng chạy tới, đứng dưới bậc thềm, nghiêm trang nhìn hắn.
Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp uyển chuyển bước tới, dáng người yêu kiều, tư thế dịu dàng:
- Lão gia, xảy ra chuyện gì vậy?
Trần Cửu Đăng liếc mắt nhìn qua, các hộ vệ đều ở đây, không ai bị thương, rõ ràng họ không hề biết Sở Ly từng tới đây. Hắn đành thở dài, xua tay:
- Thôi được rồi, làm việc của các ngươi đi!
Mọi người tản đi mà vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Người phụ nữ trung niên bước tới nhìn hắn, nói nhỏ:
- Lão gia, xảy ra chuyện gì vậy?
Trần Cửu Đưng lắc đầu mỉm cười:
- Không sao… Phu nhân, nàng sức khỏe yếu, mau đi nghỉ ngơi đi, không cần lo lắng những việc này!
- Không ngủ được, cảm thấy tâm thần bất an.
Người phụ nữ trung niên lắc đầu nói:
- Lão gia, người cũng sớm đi nghỉ đi, đừng quá vất vả, sức khỏe là quan trọng nhất!
- Được thôi…!
Trần Cửu Đăng gật đầu.
Người phụ nữ trung niên ôm cánh tay hắn đi về phía trước, hai ngươi đi dạo tới hậu hoa viên, nàng nhìn bầu trời sao khẽ thở dài.
Trần Cửu Đăng biết tâm tư của nàng, xua tay cho nha hoàn lui xuống, nói nhỏ:
- Phu nhân lại nhớ tới A Phong sao?
- Ài… Cũng không biết hắn giờ sao rồi.
Người phụ nữ trung niên thở dài:
- Từ nhỏ đã phải chịu cực khổ, lần nào nhìn thấy những người trẻ tuổi trong bang là lại nhớ tới hắn. Không biết hắn có nguy hiểm gì không.
- Phu nhân hãy yên tâm, A Phong rất lanh lợi.
Trần Cửu Đăng vỗ nhẹ tay nàng ta.
Người phụ nữ trung niên lắc đầu nói:
- Thiếp chỉ có thể tự an ủi bản thân, sống chết có số, phú quý tại trời. Đi theo tỉ tỉ như thiếp, hắn không được hưởng phúc ngày nào, nghĩ thôi đã thấy áy náy.
Trần Cửu Đăng nói:
- Nếu không được, hãy để A Phong về đây đi!
- Có thể để hắn về đây sao?
Phụ nữ trung niên vội hỏi.
Trần Cửu Đăng gật đầu:
- Đúng vậy, hai ngày nữa ta phái người đi đón hắn về.
- Vậy thì tốt quá!
Người phụ nữ trung niên vội vàng gật đầu:
- Thiếp không mong muốn hắn có thành tích gì, chỉ cần bình an, khỏe mạnh là được rồi, nếu như có thể lấy vợ sinh con nối dõi cho nhà họ Trần thì thiếp đã mãn nguyện rồi.
Trần Cửu Đăng trầm ngâm không nói gì.
Nếu như Trần Ly thực sự có lòng giúp mình, chưa chắc đã tha cho A Phong, dùng A Phong làm con tin, nếu như thả A Phong về, ngược lại khiến hắn lo lắng.
…
Trần Cửu Đăng ôm chặt phu nhân suy đi tính lại, gã Trần Ly này rốt cuộc có thực lòng giúp mình không. Dã tâm của Kinh Vân bang thật không nhỏ, chỉ là một nữ nhi mà lại có dã tâm lớn tới vậy!
Tuy nhiên có cao thủ như Trần Ly, có dã tâm cũng là điều đương nhiên.
Hắn ta mơ màng ngủ thiếp đi, bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa:
- Lão gia! Lão gia! Lão gia!
Trần Cửu Đăng ngồi bật dậy, trầm giọng nói:
- Có việc gì?
- Lão gia, bang chủ truyền gọi, có việc gấp cần thương lượng, kêu lão gia lập tức tới nơi, cần mang theo nhiều hộ vệ!
- Được, ta đi liền.
Trần Cửu Đăng vỗ nhẹ phu nhân đang mơ màng, nói khẽ:
- Ta có việc cần ra ngoài một lát, phu nhân cứ ngủ đi.
Người phụ nữ trung niên đang ngủ say, lẩm bẩm nói:
- Xảy ra chuyện lớn rồi sao?
- Không có gì.
Trần Cửu Đăng mỉm cười vỗ nhẹ nàng ta.
Người phụ nữ trung niên lại tiếp tục say giấc.
Trần Cửu Đăng nhẹ nhàng trở dậy mặc đồ, cẩn thận kéo cửa bước ra bên ngoài, quản gia trung niên vội vàng bước tới, nói nhỏ:
- Lão gia, rất gấp!
Trần Cửu Đăng trầm giọng nói:
- Việc lớn thế nào đi nữa cũng không được phép kinh động phu nhân!
- Vâng.
Quản gia trung niên vội đáp lời.
Trần Cửu Đăng tới phòng khách, một thanh niên vội đứng dậy, chắp tay nói:
- Bái kiến Trần đường chủ, bang chủ triệu tập gấp. Phiền Trần đường chủ triệu tập hộ vệ, chúng ta lập tức lên đường, bang chủ còn đang đợi.
Trần Cửu Đăng nói:
- Tiểu Thôi, xảy ra chuyển gì vậy?
Tiểu Thôi nhìn ngó xung quanh.
Trần Cửu Đăng cười nói:
- Đều là người mình cả, nói đi!
- Võ đường chủ bị thích sát!
Tiểu Thôi thở dài, lắc đầu nói:
- Người đã chết rồi!
Trần Cửu Đăng mặt biến sắc, nghĩ tới Trần Ly, vội nói:
- Ai làm?
- Không biết!
Tiểu Thôi xòe tay:
- Bang chủ nổi giận, không biết ai làm, khi hộ vệ phát hiện xông vào thì thích khách đã trốn rồi!
- Có việc như vậy sao!
Trần Cửu Đăng sa sầm sắc mặt, bước vội ra ngoài.
Các hộ vệ vội vàng theo sau.
Trần Cửu Đăng xua tay:
- Các ngươi ở lại canh giữ trong phủ!
- Đường chủ, bang chủ dặn phải dẫn theo hộ vệ, tránh để thích khách giết các đường chủ khác!
Tiểu Thôi khó xử nói.
Trần Cửu Đăng lắc đầu;
- Ta không sao, trong phủ không thể không có người!... Được rồi, quyết định vậy đi, Tiểu Thôi, đi thôi!
Hắn vội vàng bước đi, bên cạnh chỉ giữ lại hai hộ vệ, những người khác đều về lại vị trí cũ.
Bọn họ biết Trần Cửu Đăng rất quan tâm tới phu nhân của mình nên đều rất chuyên chú, đề phòng thích khách lẻn vào.
Trần Cửu Đăng ra khỏi phủ, hắn không cưỡi ngựa mà thi triển khinh công bay đi, giữa đường gặp hai vị đường chủ còn lại, Thượng Trí Đường đường chủ và Thượng Nhân Đường đường chủ, cả hai đều được đám đông hộ vệ bảo vệ, rất khí thế.
Vừa bước vào đại sảnh trong bang liền thấy bang chủ Mã Đồng ngồi trên ghế thái sư, sắc mặt sa sầm, toàn thân đùng đùng nộ hỏa, có thể bạo phát bất cứ lúc nào.
Trần Cửu Đăng bước vào đại sảnh vội vàng nói:
- Bang chủ, Võ đường chủ sao rồi?
- Chết rồi!
Mã Đồng thân hình cao lớn, mặt đỏ bừng, mắt xếch mày ngài, tướng mạo đường đường.
Trần Cửu Đăng vội vàng hỏi:
- Không điều tra ra là ai sao?
- Không!
Mã Đồng nói:
- Tất cả đều là lũ vô dụng!
Hắn rất kiêng dè Sở Ly, người có thể im hơi lặng tiếng xuất hiện ở thư phòng của mình thì tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường.
Trong phủ có hai mươi tám hộ vệ canh giữ, chim chóc cũng khó bay vào, Sở Ly xông vào không khó, khó là không gây ra động tĩnh nào.
Kinh Vân bang muốn giúp đỡ mình làm bang chủ, lại điều tra ra Trần Tuyết Phong. Vậy họ chắc cũng hiểu rõ về mình, biết rằng mình không cam tâm làm bù nhìn.
Sở Ly mỉm cười:
- Chọn ngươi là vì ngươi có thể nâng đỡ được Lạc Hoài bang, Trần Tuyết Phong là người có tài, bang chủ yêu mến người tài, không muốn giết hắn.
- Các hạ khẩu khí lớn gớm.
Trần Cửu Đăng lạnh lùng nói. Ở tuổi này, ở địa vị này, hắn không dễ dàng tin người, chỉ có ba người biết được sự tồn tại của Trần Tuyết Phong là hắn, phu nhân hắn và bang chủ.
Vạn nhất là bang chủ tới thăm dò thì sao, tên Trần Ly này là người của Kinh Vân bang hay người của bang chủ?
Bang chủ là kẻ đa nghi, chưa chắc đã không làm ra được việc này!
Sở Ly nói:
- Lạc Hoài bang rất nhiều kẻ muốn làm bang chủ, ba vị đường chủ còn lại chắc cũng có hứng thú, chỉ là đáng tiếc cho Trần Tuyết Phong.
- Hiện giờ A Phong hắn…?
Trần Cửu Đăng nói.
Sở Ly nói:
- Hắn không biết chúng ta đã điều tra ra, làm việc rất cần mẫn, bang chủ định đề bạt hắn.
- Việc này rất quan trọng, hãy cho ta hai ngày để suy nghĩ.
Trần Cửu Đăng trầm ngâm nói.
- Trần đường chủ vẫn không tin ta.
Sở Ly mỉm cười:
- Được thôi, vậy ta sẽ giúp ngươi loại trừ đường chủ của Thượng Võ Đường trước nhé!
Trần Cửu Đăng ngờ vực nhìn hắn.
Sở Ly cười nói:
- Thượng Võ Đường đường chủ là kẻ đối địch với ngươi, giúp ngươi một tay coi như là thành ý của chúng ta!
Hắn nói xong, người vụt biến mất khỏi thư phòng.
Trần Cửu Đăng bật dậy kéo cửa phòng, xông ra ngoài sân, màn đêm mù mịt, bóng người đã mất hút.
Sở Ly giống như chưa từng tồn tại, chỉ là một giấc mơ cả hắn.
- Người đâu! Người đâu!
Trần Cửu Đăng quát lên.
Một nhóm hộ vệ vội vàng chạy tới, đứng dưới bậc thềm, nghiêm trang nhìn hắn.
Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp uyển chuyển bước tới, dáng người yêu kiều, tư thế dịu dàng:
- Lão gia, xảy ra chuyện gì vậy?
Trần Cửu Đăng liếc mắt nhìn qua, các hộ vệ đều ở đây, không ai bị thương, rõ ràng họ không hề biết Sở Ly từng tới đây. Hắn đành thở dài, xua tay:
- Thôi được rồi, làm việc của các ngươi đi!
Mọi người tản đi mà vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Người phụ nữ trung niên bước tới nhìn hắn, nói nhỏ:
- Lão gia, xảy ra chuyện gì vậy?
Trần Cửu Đưng lắc đầu mỉm cười:
- Không sao… Phu nhân, nàng sức khỏe yếu, mau đi nghỉ ngơi đi, không cần lo lắng những việc này!
- Không ngủ được, cảm thấy tâm thần bất an.
Người phụ nữ trung niên lắc đầu nói:
- Lão gia, người cũng sớm đi nghỉ đi, đừng quá vất vả, sức khỏe là quan trọng nhất!
- Được thôi…!
Trần Cửu Đăng gật đầu.
Người phụ nữ trung niên ôm cánh tay hắn đi về phía trước, hai ngươi đi dạo tới hậu hoa viên, nàng nhìn bầu trời sao khẽ thở dài.
Trần Cửu Đăng biết tâm tư của nàng, xua tay cho nha hoàn lui xuống, nói nhỏ:
- Phu nhân lại nhớ tới A Phong sao?
- Ài… Cũng không biết hắn giờ sao rồi.
Người phụ nữ trung niên thở dài:
- Từ nhỏ đã phải chịu cực khổ, lần nào nhìn thấy những người trẻ tuổi trong bang là lại nhớ tới hắn. Không biết hắn có nguy hiểm gì không.
- Phu nhân hãy yên tâm, A Phong rất lanh lợi.
Trần Cửu Đăng vỗ nhẹ tay nàng ta.
Người phụ nữ trung niên lắc đầu nói:
- Thiếp chỉ có thể tự an ủi bản thân, sống chết có số, phú quý tại trời. Đi theo tỉ tỉ như thiếp, hắn không được hưởng phúc ngày nào, nghĩ thôi đã thấy áy náy.
Trần Cửu Đăng nói:
- Nếu không được, hãy để A Phong về đây đi!
- Có thể để hắn về đây sao?
Phụ nữ trung niên vội hỏi.
Trần Cửu Đăng gật đầu:
- Đúng vậy, hai ngày nữa ta phái người đi đón hắn về.
- Vậy thì tốt quá!
Người phụ nữ trung niên vội vàng gật đầu:
- Thiếp không mong muốn hắn có thành tích gì, chỉ cần bình an, khỏe mạnh là được rồi, nếu như có thể lấy vợ sinh con nối dõi cho nhà họ Trần thì thiếp đã mãn nguyện rồi.
Trần Cửu Đăng trầm ngâm không nói gì.
Nếu như Trần Ly thực sự có lòng giúp mình, chưa chắc đã tha cho A Phong, dùng A Phong làm con tin, nếu như thả A Phong về, ngược lại khiến hắn lo lắng.
…
Trần Cửu Đăng ôm chặt phu nhân suy đi tính lại, gã Trần Ly này rốt cuộc có thực lòng giúp mình không. Dã tâm của Kinh Vân bang thật không nhỏ, chỉ là một nữ nhi mà lại có dã tâm lớn tới vậy!
Tuy nhiên có cao thủ như Trần Ly, có dã tâm cũng là điều đương nhiên.
Hắn ta mơ màng ngủ thiếp đi, bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa:
- Lão gia! Lão gia! Lão gia!
Trần Cửu Đăng ngồi bật dậy, trầm giọng nói:
- Có việc gì?
- Lão gia, bang chủ truyền gọi, có việc gấp cần thương lượng, kêu lão gia lập tức tới nơi, cần mang theo nhiều hộ vệ!
- Được, ta đi liền.
Trần Cửu Đăng vỗ nhẹ phu nhân đang mơ màng, nói khẽ:
- Ta có việc cần ra ngoài một lát, phu nhân cứ ngủ đi.
Người phụ nữ trung niên đang ngủ say, lẩm bẩm nói:
- Xảy ra chuyện lớn rồi sao?
- Không có gì.
Trần Cửu Đăng mỉm cười vỗ nhẹ nàng ta.
Người phụ nữ trung niên lại tiếp tục say giấc.
Trần Cửu Đăng nhẹ nhàng trở dậy mặc đồ, cẩn thận kéo cửa bước ra bên ngoài, quản gia trung niên vội vàng bước tới, nói nhỏ:
- Lão gia, rất gấp!
Trần Cửu Đăng trầm giọng nói:
- Việc lớn thế nào đi nữa cũng không được phép kinh động phu nhân!
- Vâng.
Quản gia trung niên vội đáp lời.
Trần Cửu Đăng tới phòng khách, một thanh niên vội đứng dậy, chắp tay nói:
- Bái kiến Trần đường chủ, bang chủ triệu tập gấp. Phiền Trần đường chủ triệu tập hộ vệ, chúng ta lập tức lên đường, bang chủ còn đang đợi.
Trần Cửu Đăng nói:
- Tiểu Thôi, xảy ra chuyển gì vậy?
Tiểu Thôi nhìn ngó xung quanh.
Trần Cửu Đăng cười nói:
- Đều là người mình cả, nói đi!
- Võ đường chủ bị thích sát!
Tiểu Thôi thở dài, lắc đầu nói:
- Người đã chết rồi!
Trần Cửu Đăng mặt biến sắc, nghĩ tới Trần Ly, vội nói:
- Ai làm?
- Không biết!
Tiểu Thôi xòe tay:
- Bang chủ nổi giận, không biết ai làm, khi hộ vệ phát hiện xông vào thì thích khách đã trốn rồi!
- Có việc như vậy sao!
Trần Cửu Đăng sa sầm sắc mặt, bước vội ra ngoài.
Các hộ vệ vội vàng theo sau.
Trần Cửu Đăng xua tay:
- Các ngươi ở lại canh giữ trong phủ!
- Đường chủ, bang chủ dặn phải dẫn theo hộ vệ, tránh để thích khách giết các đường chủ khác!
Tiểu Thôi khó xử nói.
Trần Cửu Đăng lắc đầu;
- Ta không sao, trong phủ không thể không có người!... Được rồi, quyết định vậy đi, Tiểu Thôi, đi thôi!
Hắn vội vàng bước đi, bên cạnh chỉ giữ lại hai hộ vệ, những người khác đều về lại vị trí cũ.
Bọn họ biết Trần Cửu Đăng rất quan tâm tới phu nhân của mình nên đều rất chuyên chú, đề phòng thích khách lẻn vào.
Trần Cửu Đăng ra khỏi phủ, hắn không cưỡi ngựa mà thi triển khinh công bay đi, giữa đường gặp hai vị đường chủ còn lại, Thượng Trí Đường đường chủ và Thượng Nhân Đường đường chủ, cả hai đều được đám đông hộ vệ bảo vệ, rất khí thế.
Vừa bước vào đại sảnh trong bang liền thấy bang chủ Mã Đồng ngồi trên ghế thái sư, sắc mặt sa sầm, toàn thân đùng đùng nộ hỏa, có thể bạo phát bất cứ lúc nào.
Trần Cửu Đăng bước vào đại sảnh vội vàng nói:
- Bang chủ, Võ đường chủ sao rồi?
- Chết rồi!
Mã Đồng thân hình cao lớn, mặt đỏ bừng, mắt xếch mày ngài, tướng mạo đường đường.
Trần Cửu Đăng vội vàng hỏi:
- Không điều tra ra là ai sao?
- Không!
Mã Đồng nói:
- Tất cả đều là lũ vô dụng!
/753
|