- Lời nói vụng về như vậy, đúng là rất buồn cười!
Sở Ly lắc đầu cười nói.
Hắn đưa mắt nhìn Cố Lập Đồng và Chu Ngọc Đình, lắc đầu:
- Hai vị muốn ỷ thế đông người, nhiều người nói dối cũng biến thành sự thật đó ư, ôi… Thay vì nghĩ ra thủ đoạn hèn hạ kiểu này, chi bằng đặt tâm trí vào những việc đúng đắn!
- Không đến lượt ngươi lên mặt dạy đời!
Chu Ngọc Đình cười nhạt, nói:
- Còn Sở Ly ngươi đó, muốn nổi trội tới phát điên, dám làm ra việc như vậy!
- Chu huynh, ngươi hãy câm miệng lại!
Sở Ly xua tay, nhìn Cố Lập Đình nói:
- Gặp mặt không bằng nghe danh, thật không ngờ Cố huynh lại là loại người như vậy, thất vọng, thất vọng quá!
Cố Lập Đồng hắng giọng:
- Ngươi muốn nói gì?
Sở Ly nói:
- Cố huynh, ngươi có thể chăm sóc được Nguyệt Quang lan?
- Ngươi có ý gì?
Cố Lập Đồng nhíu máy.
- Thật sự lo lắng thay cho Chu huynh,
Sở Ly lắc đầu bật cười, nói:
- Lẽ nào ta không biết đề phòng chiêu trò hèn hạ kiểu này sao? Nguyệt Quang lan không dễ chăm sóc thế đâu!
Sắc mặt Cố Lập Đồng lập tức trở lên khó coi, hằm hằm hỏi:
- Không phải có thể thích ứng với khí hậu ở đây rồi sao?
Sở Ly cười nói:
- Có thể thích ứng, nhưng mà một số tập tính vẫn cần phải biết, dù sao thì bản chất của nó vẫn là kén chọn, khó chăm.
Cố Lập Đồng cười nhạt, nói:
- Tên họ Sở kia, ngươi thật nham hiểm, ngươi vẫn còn giấu mánh này nữa!
Sở Ly gật đầu.
- Thật thoải mái! Thoải mái, ha ha!
Lý Việt cười ha hả, nâng chén rượu uống cạn, cười sảng khoái.
Cố Lập Đồng và Chu Ngọc Đình sắc mặt sa sầm, trừng mắt giận dữ nhìn Sở Ly.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Cố huynh, cho ngươi thêm một năm nữa ngươi có nghiên cứu ra Nguyệt Quang lan được không?
- Đương nhiên!
- Đương nhiên!
Cố Lập Đồng hậm hực lên tiếng:
- Ta chẳng mấy mà thành công, nhưng bên Kỳ Thảo hiên không còn Nguyệt Quang lan!
Sở Ly nói:
- Được, ta cung cấp Nguyệt Quang lan cho Cố huynh, một tháng một cây, một năm mười hai cây, ta muốn xem xem Cố huynh có thể thành công hay không!
Cố Lập Đồng lên tiếng:
- Dù sao ngươi cũng đã nghiên cứu ra rồi, hà tất phải lãng phí tâm trí nữa!
- Cố huynh, ngươi chột dạ rồi à!
Sở Ly cười nói.
Cố Lập Đồng lạnh lùng nói:
- Gã họ Sở kia, đừng vội đắc ý, không phải lần nào ngươi cũng gặp may vậy đâu!
Muốn trồng được Nguyệt Quang lan đúng là phải cần vận may, hắn đã nghiên cứu suốt một năm nhưng không mấy tiến triển, thậm chí mua cả đất trên đảo Nguyệt Quang cũng không có tác dụng. Hắn nghĩ đảo Nguyệt Quang dùng phương pháp của riêng mình để trồng Nguyệt Quang lan, cùng môi trường, cùng loại đất và khí hậu không có phương pháp thì không sống được.
Chu Ngọc Đình gằn giọng:
- Gã họ Sở kia, ngươi liệu hồn đấy!
Sở Ly nhíu máy, ngạc nhiên nói:
- Chu huynh đang uy hiếp ta đó ư, muốn dùng võ công?
- Ta đương nhiên không phạm quy định của phủ!
Chu Ngọc Đình bật cười:
- Nhưng người ngoài phủ không chắc đã nể mặt ngươi!
- Vậy thì ta sẽ báo trước cho người bên Hình Điện một tiếng!
Sở Ly lắc đầu, thủ đoạn của Chu Ngọc Đình thật hèn hạ, trắng trợn.
- Ngươi tưởng rằng Hình Điện sẽ quan tâm tới ngươi?
Chu Ngọc Đình đắc ý nói:
- Ta chỉ đùa vậy thôi!
Sở Ly đặt chén rượu xuống, rướn người tới trước mặt Chu Ngọc Đình:
- Nếu như ta bị thương, Nguyệt Quang lan sẽ không có ai chăm sóc, nhất định sẽ chết rất nhiều, ngươi nghĩ mà xem, việc này sẽ tổn thất lớn cỡ nào? ...Cả phủ sẽ vì ngươi là con trai của Chu Lão mà bao che cho ngươi sao?
Chu Ngọc Đình sầm mặt, hậm hực một tiếng.
Sở Ly hạ giọng than thở:
- Chu huynh, ta nói với ngươi một câu thật lòng.
Chu Ngọc Đình bực bội nhìn hắn.
Sở Ly nói:
- Ngươi ngoài việc có một người phụ thân tốt ra thì chẳng có gì cả, bị Cố Lập Đồng lợi dụng vẫn vô cùng hứng khởi, Chu Lão mà biết được e rằng sẽ giận tới trợn mắt!
- Câm miệng!
Chu Ngọc Đình giận dữ quát lên:
- Đừng nhắc tới phụ thân ta!
Hắn hận nhất là người khác nói hắn ỷ vào phụ thân mình mới có được ngày hôm nay, Sở Ly nói câu nào câu đấy sắc như dao, cắt cứa vào tim hắn.
- Chu huynh.
Sở Ly ngạc nhiên nhìn hắn:
- Nếu như không có Chu Lão, ngươi là cái thá gì chứ, ngươi tưởng rằng mọi thứ của ngươi là do bản thân ngươi giành được sao?
- Gã họ Sở kia!
Chu Ngọc Đình bật phắt dậy, đập mạnh xuống bàn:
- Ngươi muốn chết phải không!
Sở Ly ngồi thẳng người, cầm chén rượu nhấp một hớp, thong thả tự đắc:
- Chu huynh, chẳng qua là đôi ba câu thật lòng, so với những lời lẽ vu khống ban nãy của Chu huynh, thì chẳng đáng là gì!
- Gã họ Sở kia, ngươi đợi đấy!
Chu Ngọc Đình nghiến răng nghiến lợi, quay lưng bước đi.
Cố Lập Đồng vội vàng đứng dậy đi theo, sợ rằng Chu Ngọc Đình sẽ làm điều gì ngu ngốc, Sở Ly tạm thời chưa thể đụng tới, nhỡ xảy ra chuyện gì, phủ Quốc Công chắc chắn sẽ không bỏ qua.
- Ha ha…
Lý Việt cười lớn hai tiếng, vô cùng sảng khoái.
Sở Ly mỉm cười, cuối cùng cũng có chút tự tin, dựa thế phủ Quốc Công thì cần có địa vị và cống hiến tương đương ở trong phủ, một tên tạp dịch chịu ức hiếp thì không thể nói lí lẽ ở đâu được.
Hai người hào hứng uống rượu, cơm no rượu say sau đó xuống lầu, đi một vòng trong thành rồi bước tới trước một tòa lầu cao tới tận mây xanh.
Đèn đuốc huy hoàng, giống như cung điện trên trời, âm thanh đàn sáo du dương như từ trên mây vọng xuống.
- Nơi đây chính là Yêu Nguyệt lâu, vào mở rộng tầm mắt chút đi.
Lý Việt thịnh tình mời Sở Ly vào mở rộng tầm mắt.
Sở Ly xua tay lắc đầu, võ công của hắn chưa luyện thành, không thể phá tân.
- Ôi…
Lý Việt lắc đầu thở dài, như thể Sở Ly vừa bỏ lỡ một việc đáng tiếc ngàn năm.
Hai người đi về, tới trước Nam môn phủ Quốc Công.
Một dãy đèn lồng chiếu sáng trước cửa như ban ngày, trên Chu Môn, một chiếc đinh đồng to bằng bàn tay lấp lánh ánh sáng, sư tử đá ở hai bên hung hãn, dữ tợn, khí thế chấn nhiếp, giống như thể đang định chồm tới.
Cố Lập Đồng và Chu Ngọc Đình đứng trước con sư tử đá bên trái, vẫy tay về phía Sở Ly và Lý Việt.
Lý Việt hậm hực:
- Hai gã này lại định giở trò gì đây!
Sở Ly bước lại gần, chắp tay cười:
Truyệ.n đ.ược biên tập tại ir.ead.vn.
- Cố huynh, Chu huynh, có gì chỉ bảo?
Cố Lập Đồng nhìn khuôn mặt cười híp mắt của Sở Ly, than thầm hắn ta đầu óc khôn ngoan, nham hiểm, là một kẻ địch mạnh.
Chu Ngọc Đình nghiến răng chửi thầm: Đồ giả tạo, đáng chết!
- Khụ khụ.
Cố Lập Đồng hắng giọng, cười nói:
- Sở huynh, nói thực lòng ta vẫn có chút không phục, cảm thấy ngươi có thể ăn may, muốn so tài với ngươi một phen.
- Cố huynh muốn so tài thế nào?
- Sở huynh có từng nghe nói tới Vân Dao thảo chưa?
- Linh thảo vô cùng hiếm có, làm nhẹ người bài trừ chất dơ, có thể tăng tu vi khinh công, được tính là thất phẩm phải không?
- Đúng vậy, Vân Dao thảo rất hiếm gặp, ở chỗ ta có một ít hạt giống Vân Dao thảo, Sở huynh có thể trồng thử xem sao.
- Cố huynh trồng thành công rồi?
- May mắn thành công.
Cố Lập Đồng kiêu ngạo gật đầu, thị vệ bát phẩm trồng linh thảo thất phẩm, hơn nữa lại là linh thảo rất hiếm có, quả không hổ là thiên tài.
Chu Ngọc Đình đưa cho Sở Ly một gói hạt giống:
- Cầm lấy đi, những hạt giống này rất quý giá đấy!
Sở Ly xua tay không nhận, cười nói:
- Cố huynh tính toán hay quá… thế này đi, nếu đã là so tài vậy thì hãy để Bách Thảo viện ra đề!
Nếu hắn trồng ra được những hạt giống này chẳng qua cũng chỉ sánh ngang với Cố Lập Đồng, trồng không ra thì không bằng hắn ta. Cho dù có Khô Vinh kinh hắn cũng không thể chắc chắn một trăm phần trăm, đương nhiên không thể nhận cái này.
Chu Ngọc Đình hậm hực:
- Ngươi sợ thua sao?
Sở Ly nhìn Cố Lập Đồng:
- Nếu đã so tài thì hãy đọ sức hẳn hoi một trận, đừng dùng mấy thủ đoạn tà môn ngoại đạo này.
- … Được, quyết định vậy đi!
Cố Lập Đồng lên tiếng.
Gã Sở Ly này vô cùng nham hiểm, không gài bẫy được, phải đường đường chính chính thắng hắn.
Sở Ly nói:
- Vậy quyết định vậy đi.
Hắn và Lý Việt bước vào phủ, chèo con thuyền nhỏ tới Đông Hoa viên.
Lý Việt khua chèo, tức tối bất bình:
- Tên Cố Lập Đồng này đúng là kẻ tiểu nhân!
Sở Ly gật đầu.
Cố Lập Đồng lòng dạ hẹp hòi, không có lòng bao dung người khác, thích dùng những mánh khóe hèn mọn, loại người như vậy cần đả kích thật mạnh, cho tới khi không dám phản kháng nữa thì thôi.
Đả kích toàn diện từ tâm lý và kĩ thuật hoa thảo mà hắn tự hào, phá hủy dũng khí của hắn.
Sở Ly trở về vườn hoa Nguyệt Quang lan, Đàm Mộng hoa vẫn là quan trọng nhất, so tài cùng Cố Lập Đồng chẳng qua chỉ là trò tiêu khiển có thể giúp mình thay đổi tâm trạng.
Ngày thứ hai thong thả trôi qua, sáng sớm ngày thứ ba, Sở Ly đang chạm vào Đàm Mộng hoa luyện Tẩy Mạch quyết, mùi của Đàm Mông hoa thuần khiết hơn hẳn Nguyệt Quang lan.
Sở Ly tự tin rằng trong vòng ba tháng có thể thành công về phần cơ bản.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vọng tới, Sở Ly thông qua Đại Viên Kính Trí nhìn thấy Tô Như đang uyển chuyển bước tới, bộ y phục vàng đào tung bay.
Sở Ly đứng dậy chắp tay:
- Tô tổng quản.
Tô Như khẽ xua tay:
- Miễn lễ, ngươi cá cược với Cố Lập Đồng ư?
Sở Ly gật đầu:
- Cũng không có cách nào khác, hắn ức hiếp người khác quá đáng, không ứng chiến hắn sẽ xem thường Đông Hoa viên.
- Cũng đúng, không thể làm mất khí thế của Đông Hoa viên chúng ta.
Tô Như nhíu mày nói:
- Nhưng ngươi còn phải đặt tâm trí tới Đàm Mộng hoa nữa!
Sở Ly chỉ tay:
- Đàm Mộng hoa phát triển khá tốt.
- Ý, đây chính là Đàm Mộng hoa ư?
Tô Như mở to đôi mắt hạnh, ngạc nhiên nói:
- Không phải chứ, lớn nhanh vậy sao?
- Rạng rỡ và ngắn ngủi giống như pháo hoa.
Vốn sinh trưởng ở nơi tuyệt địa, ít người qua lại, nảy mầm, đơm hoa, kết trái trong vòng một tháng, sau đó sẽ mục nát cùng cành lá trở thành bùn đất, không để lại bất cứ dấu tích nào, giống như một giấc mộng vậy.
May mắn thì có thể tìm được hạt giống, nhưng rất ít khi có được may mắn này, bởi vậy Đàm Mộng hoa vô cùng quý hiếm.
Quan trọng hơn cả là Đàm Mộng hoa chỉ nở hoa vào ban đêm, chỉ nở một đêm, cho dù có nhìn thấy cũng tưởng rằng nó không nở hoa chỉ kết trái.
- Ngươi thực sự có thể khiến nó đơm hoa?
Tô Như vội hỏi.
Sở Ly gật đầu.
- … Vậy ta sẽ chờ đợi xem sao!
- Tổng quản muốn nhắc ta về thời điểm hái hoa sao?
- Xem ra ngươi biết thật.
- Ta sẽ cẩn thận để ý, không bỏ lỡ giai đoạn nở hoa.
- Nếu như có thể hái Đàm Mộng hoa, ngươi có thể lập công lớn, tiểu thư sẽ trọng thưởng!
- Ta sẽ cố gắng hết sức!
- Cố hết sức vẫn không được, cần phải chắc chắn không bỏ lỡ!
- … Được.
Sở Ly từ từ gật đầu.
Tô Như thu lại ánh mắt nhìn Đàm Mông hoa:
- Bách Thảo viện đang tranh chấp gay gắt, không thể quyết định để hai người trồng hoa gì.
- Việc này không thể làm khó Bách Thảo viện chứ?
- Chẳng qua là đấu đá gắt gao quá thôi.
Tô Như lắc đầu nói:
- Tiểu thư có chút bực tức, kêu ta nhanh chóng xử lý dứt khoát việc này.
Sở Ly nở một nụ cười:
- Tổng quản có quyết định gì?
- Thần Tiên Tu đi.
Tô Như nói:
- Đây là loại thức ăn cho ngựa loại thượng thừa, đã thất truyền, trong phủ vẫn còn một ít hạt giống.
- Thần Tiên Tu…
Sở Ly tìm kiếm trong đầu.
Một giống cỏ kỳ lạ, có chút vô bổ, không có công dụng làm thuốc đối với con người, nhưng lại là món đồ tốt đối với ngựa, có thể tăng cường thể chất của ngựa.
Xác suất sống sót của Thần Tiên Tu rất thấp, thiên thời địa lợi phù hợp mới có thể mọc được một đám nhỏ, tới nay con người vẫn chưa thể thấu hiểu hết tập tính của chúng, có người nói cần tưới bằng máu tươi, có người nói cần nhiệt độ thay đổi nhanh chóng, còn có người nói cần dùng phân của ngựa hoang đầu đàn, mỗi người một ý, cho tới nay vẫn chưa xác định rõ ràng.
- Sở Ly, ngươi có thể trồng được không?
- Là linh thảo phẩm nào?
- Chắc chừng lục phẩm.
- Có thể thử xem sao.
- Được, vậy quyết định thế đi!
Tô Như vỗ nhẹ đôi tay ngọc ngà:
- Được rồi, chỉ có việc này thôi, ta đi đây.
Nàng xua tay uyển chuyển bước đi, nhìn có vẻ chậm rãi nhưng chỉ trong chớp mắt đã biến mất.
Sở Ly thầm thở dài, khinh công nàng ta thi triển rất diệu kỳ, thật đáng ngưỡng mộ!
Tới chập tối, Mạnh Khánh Lâm đưa hạt giống Thần Tiên Tu tới, là một vốc hạt giống giống với hạt lúa, hạt nào cũng bóng mẩy.
Hắn dặn dò vài câu, kỳ hạn là một tháng, ai trồng được người đó sẽ là người chiến thắng, nếu đều trồng được thì sẽ xem tỉ lệ sống sót, số lượng hạt giống của hai ngươi là như nhau, không hơn không kém, không ai được phép giở trò.
Trước khi về Mạnh Khánh Lâm vỗ vai Sở Ly:
- Sở Ly, lần so tài này đừng quá để tâm.
Sở Ly đưa mắt nhìn hắn.
Mạnh Khánh Lâm lại nói:
- Đây chỉ là hư danh thôi, muốn có thành tích thì không thể để thành tích gò bó, làm nghề này của chúng ta cần phải tĩnh tâm, không tĩnh tâm thì không thể tiến xa được.
Sở Ly mỉm cười:
- Đa tạ Mạnh Lão.
Những lời này đều là những lời từ đáy lòng, hắn quả là không coi mình là người ngoài.
- Sở Ly, ngươi có thiên phú, bây giờ quan trọng nhất là có thể bình tâm chứ không phải đi tranh đoạt danh lợi, nghiên cứu hoa cỏ không thể tranh giành thành tích nhất thời, đua theo thành tích chính là nông nổi, đừng giống như Cố Lập Đồng!
- Mạnh Lão, ta vẫn còn trẻ, cũng hiếu thắng, cũng thích tiếng tăm.
Sở Ly cười nói.
Mãnh Lão lắc đầu:
- Cố Lập Đồng là kẻ thích danh lợi từ trong xương tủy, tranh đoạt danh lợi sẽ kích phát sức mạnh của hắn, ngươi không giống hắn, vì thế không thể đi theo đường của hắn.
Sở Ly chắp tay trịnh trọng nói với Mãnh Lão:
- Đa tạ Mạnh Lão.
Bản chất của hắn không khác gì với Cố Lập Đồng, đều xem mình là trên hết, chỉ có điều trải qua hai kiếp người, có thể khống chế không để lộ ra ngoài mà thôi.
Cố Lập Đồng theo đuổi danh lợi, mình theo đuổi quyền thế, danh lợi tạm thời gác sang một bên.
Mạnh Khánh Lâm vỗ vai hắn, rồi quay người bước đi.
Sở Ly tiễn tới bên hồ, sau khi quay về liền cầm nắm hạt giống, lặng lẽ cảm nhận sức sống của chúng, một nửa sức sống dạt dào, một nửa yếu ớt. Hắn ngồi giữa vườn Nguyệt Quang lan, dùng khí tức bồi dưỡng những hạt giống này, đợi chúng đều căng tràn sức sống rồi mới rắc xuống đất, lấp một lớp bùn mỏng lên trên, dùng tay nhấn xuống đất, cách lớp bùn mỏng hắn vẫn cảm nhận được hạt giống, lúc này hắn mới thở phào, đột nhiên hắn phát hiện ra rằng thực ra bùn đất cũng không thể cách ly mối liên hệ của hắn với hoa cỏ.
Hắn thử lại, trong vòng mười mét hắn có thể mượn đất để tạo liên kết với hạt giống, hắn thử không dùng tay, dùng chân để trao đổi linh khí, cũng không có gì khác biệt, thực ra dù là bộ phận nào cũng vậy, hắn nằm xuống cũng có thể dùng lưng trao đổi linh khí với đất.
Hắn thử đi thử lại nhiều lần, các hoa cỏ khác cũng tương tự, trong vòng mười mét không cần tiếp xúc cũng có thể mượn đất để truyền linh khí.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng buông lơi, ánh sao mờ ảo.
Trong vườn hoa Nguyệt Quang lan.
Sở Ly cùng Lý Việt ngồi bên bàn đá uống trà, chiếc lò đất đỏ bên cạnh sôi sùng sục, nổi khói trắng, hương thơm thoang thoảng bay ra.
Không thắp đèn lồng, nhưng cũng không cản trở tầm mắt.
Xung quanh có ánh trăng, ba cây Nguyệt Quang lan phát ra ánh sáng trong trẻo, kèm theo Tuyết Lan ở xung quanh, ánh sáng trong vườn hoa rất dịu nhẹ, mờ ảo như trong mơ.
Đột nhiên vọng đến tiếng bước chân, Tiêu Kỳ và Tô Như uyển chuyển bước tới, bước chân nhẹ nhàng như lướt nhẹ trên mây, vô cùng duyên dáng, thướt tha.
Lý Việt đứng bật dậy, hai nàng đều mặc xiêm y màu trắng, giống như vốn dĩ đã đứng sẵn ở đó, ẩn nấp trong màn đêm, đột nhiên một luồng sáng chiếu rọi mới xuất hiện trong tầm mắt.
Sở Ly đứng dậy chào hỏi.
Trên người Tiêu Kỳ có tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, giống như một tiên tử không dính chút bụi trần, nàng nhẹ nhàng xua tay:
- Ngồi xuống đi.
Lý Việt cung kính bày ra hai tấm nệm thêu mời hai nàng ngồi xuống, sợ rằng ngồi ghế đá sẽ lạnh, thể hiện sự tỉ mỉ, tinh tế của hắn.
Tô Như xách một chiếc hộp nhỏ, mở ra lấy ra một bộ đồ trà, tất cả đều được làm bằng dương chi bạch ngọc.
Ngón tay ngọc ngà thon thả của nàng xen kẽ tỏa sáng cùng bộ đồ trà dương chi bạch ngọc, đẹp đến mức rung động lòng người.
Nàng nho nhã tráng lại ấm và chén, rót trà đưa cho Tiêu Kỳ, sau đó ngẩng đầu nhìn Sở Ly:
- Sở Ly, tối nay thực sự sẽ nở hoa chứ?
Sở Ly gật đầu:
- Có thể.
- Nếu như sai, ta sẽ không tha cho ngươi đâu!
Tô Như liếc mắt nhìn hắn.
Sở Ly cười nói:
- Tổng quản yên tâm, tối nay sẽ nở hoa, qua đêm nay nó sẽ hóa thành bùn đất.
- Vậy thì tốt…
Tô Như khẽ gật đầu, nói:
- Có dám chắc trồng được Thần Tiên Tu không?
- Không vấn đề.
- Hừm, ngươi khẩu khí cũng không nhỏ!
Tô Như đưa mắt liếc nhìn hắn, thật bó tay! Nói thế nào đi nữa thì cũng nên giữ lại ba phần chứ?
Đồng ý ngay như vậy, lẽ nào không sợ sẽ có sơ suất sao?
Sở Ly nói:
- Thần Tiên Tu thực ra đã nảy mầm, hai ngày nữa sẽ mọc khỏi mặt đất.
- Ồ…?
Tô Như ngạc nhiên:
- Nhanh vậy ư? Thứ này đâu dễ nảy mầm như vậy.
Sở Ly mỉm cười không nói gì.
Chúng cần có đủ linh khí mới có thể nảy mầm, vì thế yêu cầu môi trường rất cao, để mặc nó tự sinh tự diệt, không biết hấp thu bao nhiêu năm mới có thể nảy mầm, chưa kịp nảy mầm đã thối rồi.
- Nói như vậy là có thể thắng Cố Lập Đồng?
Tô Như nói.
Sở Ly cười đáp:
- Không vấn đề.
- Ta thực sự muốn xem ngươi thua thì sẽ thế nào.
Tô Như khẽ nói.
- Cố Lập Đồng cũng không phải tay vừa, ngươi cẩn thận chút!
Sở Ly nói:
- Chỉ cần hắn không giở trò thì thua chắc!
Tô Như bĩu môi liếc mắt nhìn hắn.
Lý Việt liên tục đưa mắt ra hiệu cho hắn nói năng chú ý một chút, không thể đắc tội Tô tổng quản.
Truyện được. dịch trực t.iếp tại iREAD..
Tiêu Kỳ lặng lẽ uống trà, không nói lời nào.
Sở Ly đột nhiên chỉ vào một bông Đàm Mộng hoa to chừng ngón cái:
- Bắt đầu rồi!
Đàm Mộng hoa sinh trưởng rất nhanh, một tháng đã to bằng ngón cái, đầu cành mọc hai nụ hoa, kì lạ nhất là không có lá, chỉ trơ trụi cành và nụ hoa.
Sở Ly vừa dứt lời, nụ hoa khẽ run rẩy, từ từ nở ra một kẽ nhỏ, Tiêu Kỳ và Tô Như đều rất ngạc nhiên.
Nụ hoa nhanh chóng nở bung với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, mười phút sau, hoa nở hết, cánh hoa trắng như tuyết không một tì về, giống như đang phát sáng.
Tô Như khẽ lẩm bẩm:
- Đẹp quá…
Sở Ly đọc qua giới thiệu về Đàm Mộng hoa, lần đầu tận mắt nhìn thấy Đàm Mộng hoa nở, đẹp không thể diễn tả bằng lời, hắn bất giác thấy xúc động.
Một canh giờ sau, hoa bắt đầu đổi màu, nhuốm lên một lớp hồng phấn, lại một canh giờ nữa trôi qua, là màu đỏ rực rỡ, cứ mỗi canh giờ trôi qua lại đổi màu một lần. Tới cuối cùng, biến về lại không màu, giống như hai bông hoa mẫu đơn dùng băng điêu khắc, ánh sáng thoáng ẩn thoáng hiện.
Sở Ly đưa tay ra ngắt, dứt khoát hái hai bông hoa xuống.
Tiêu Kỳ, Tô Như và Lý Việt đều nổi giận trừng mắt nhìn hắn.
Sở Ly đặt hai bông hoa vào trong hộp ngọc, nhẹ nhàng đóng lại, thở phào một hơi, thấy cành hoa lập tức khô héo.
Cả ba người lúc này mới sực tỉnh, Đàm Mộng hoa hình như có sức mạnh kỳ lạ khiến người ta yêu thích, nâng niu không cần lý do.
- Tiểu thư, xong rồi.
Sở Ly đẩy hộp ngọc tới trước mặt Tiêu Kỳ.
Tiêu Kỳ nhìn hộp ngọc khẽ gật đàu.
Tô Như hỏi:
- Tiểu thư không cần thử công hiệu thuốc sao?
- Ừ, phải thử một chút.
Tiêu Kỳ gật đầu.
- Để nô tỳ!
Tô Như hồi hộp muốn thử.
Tiêu Kỳ liếc nhìn nàng, Tô Như mỉm cười lấy lòng.
Sở Ly nói:
- Nếu như không sai, một bông hoa có thể giữ nhan sắc sáu mươi năm, hai bông hoa có thể giữ nhan sắc chín mươi năm, đáng tiếc không có hạt giống.
- Vẫn còn một hạt.
Tô Như nói.
Tiêu Kỳ trầm ngâm một lát:
- Tô Như ngươi đi lấy đi.
- Vâng!
Tô Như hào hứng trả lời, đứng dậy lướt đi.
Không bao lâu sau, nàng lại nhẹ nhàng như mây bước tới, tay cầm một chiếc hộp nhỏ, hai tay dâng lên cho Tiêu Kỳ.
Tiêu Kỳ mở ra, đẩy tới trước mặt Sở Ly.
Sở Ly lấy hạt giống đó ra, nhíu mày lại.
- Sao vậy?
Tiêu Kỳ hỏi.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Hạt giống này đã chết rồi.
- Chết rồi!
Lý Việt ngạc nhiên:
- Không trồng được nữa sao?
Sở Ly chậm rãi gật đầu, nhìn Tư Kỳ ái ngại:
- Đã không còn chút sức sống nào nữa, tiểu thư, xin tha lỗi cho ta không có cách nào cả!
Tiêu Kỳ khẽ mỉm cười:
- Vậy thì thôi, Sở Ly, việc này không được truyền ra ngoài, cũng không thể vì việc này mà thăng phẩm cho ngươi!
- Vâng!
Sở Ly gật đầu.
Lý Việt hiếu kỳ nhìn Tiêu Kỳ.
Tô Như khẽ cười:
- Sở Ly, ngươi không giận ư?
Sở Ly mỉm cười:
- Ta vốn là thị vệ Hoa viên, những việc này vốn nên làm.
- Ngươi biết điều vậy là tốt.
Tô Như cười rạng rỡ:
- Yên tâm đi, tiểu thư không bạc đãi ngươi đâu!
Sở Ly nói:
- Được tiểu thư trọng dụng, ta đã rất cảm kích rồi.
Tô Như liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Tiểu thư chuẩn bị mở một khu linh địa ở Đông Hoa viên, việc này giao cho ngươi làm!
- Linh địa?
Sở Ly ngạc nhiên.
Đất ở Hoa viên không giống với những Hoa viên khác, là linh thổ dùng giá cao chót vót đề kiếm về.
Nghe nói cách tạo ra linh thổ đã thất truyền, chỉ có hoàng thất còn lưu lại, nhưng không truyền ra ngoài.
Sách trong Tàng Thư lâu cũng không có phương pháp hoàn chỉnh, Sở Ly so sánh hàng chục cuốn sách với nhau, thấu hiểu lý lẽ mới tìm ra được phương pháp làm ra linh thổ.
Hắn từng nói với Tô Như rằng mình tìm ra cách tạo ra linh thổ, Tô Như khi đó không chú tâm cho lắm, không ngờ thực sự để bụng, và cho là thật.
Linh thổ có thể nói là tấc đất tấc vàng, thậm chí quý hơn vàng.
Người bình thường cho dù biết cách tạo ra linh thổ cũng không có tác dụng gì, cần có linh thảo và đất mùn trộn lại với nhau, những linh thảo này không phải gia tộc và thế lực giàu có bình thường có thể chấp nhận được.
Tiêu Kỳ khẽ hỏi:
- Ngươi không làm được ư?
Sở Ly đáp:
- Tiểu thư thật quyết đoán!
- Khu linh địa này không thể quá lớn.
Tiêu Kỳ nói:
- Thử trồng một số linh thảo hiếm có.
Sở Ly chắp tay nói:
- Ta sẽ không để tiểu thư thất vọng!
Có linh địa, hắn sẽ không cần tới Dược Viên nữa, có bảo địa tu luyện của riêng mình thì có thể yên ổn tu luyện.
Sở Ly chậm rãi gật đầu.
Tiêu Kỳ nói:
- Theo lẽ thường, nên tìm một người có kinh nghiệm giúp ngươi, nhưng…
- Tiểu thư, một mình ta là được, tạm thời thử vậy!
Sở Ly nói.
- Vậy thì tốt.
Tiêu Kỳ gật đầu, đứng dậy:
- Đêm khuya rồi, các ngươi nghỉ sớm đi.
Tô Như cầm hộp ngọc:
- Sở Ly, mấy ngày này ngươi an phận một chút, đừng gây sự nữa!
- …Ta sẽ nhận thua với Cố Lập Đồng.
Sở Ly nói.
Tiêu Kỳ nhìn hắn một lát mới quay lưng bước đi.
Tô Như bĩu môi khẽ cười, liếc mắt nhìn hắn, xua tay ra hiệu không cần tiễn rồi mới uyển chuyển ra về.
Lý Việt trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn Sở Ly, Sở Ly ra chiều ngẫm nghĩ.
- Đệ thực sự sẽ nhận thua?
Lý Việt hỏi.
Sở Ly gật đầu.
- Tại sao chứ?
Lý Việt hậm hực:
- Nhìn bộ mặt Cố Lập Đồng thật khó chịu, chỉ muốn tát cho một cái!
Sở Ly nói:
- Việc nhỏ không nhẫn nhịn sẽ loạn đại mưu, được rồi, huynh cũng giữ mồm giữ miệng không được nói ra đấy!
Lý Việt dần hiểu ra một chút:
- Tiểu thư muốn bí mật xây đựng Dược Viên?
- Ngươi biết là được!
Sở Ly quay lưng rời khỏi vườn hoa.
Sở Ly lắc đầu cười nói.
Hắn đưa mắt nhìn Cố Lập Đồng và Chu Ngọc Đình, lắc đầu:
- Hai vị muốn ỷ thế đông người, nhiều người nói dối cũng biến thành sự thật đó ư, ôi… Thay vì nghĩ ra thủ đoạn hèn hạ kiểu này, chi bằng đặt tâm trí vào những việc đúng đắn!
- Không đến lượt ngươi lên mặt dạy đời!
Chu Ngọc Đình cười nhạt, nói:
- Còn Sở Ly ngươi đó, muốn nổi trội tới phát điên, dám làm ra việc như vậy!
- Chu huynh, ngươi hãy câm miệng lại!
Sở Ly xua tay, nhìn Cố Lập Đình nói:
- Gặp mặt không bằng nghe danh, thật không ngờ Cố huynh lại là loại người như vậy, thất vọng, thất vọng quá!
Cố Lập Đồng hắng giọng:
- Ngươi muốn nói gì?
Sở Ly nói:
- Cố huynh, ngươi có thể chăm sóc được Nguyệt Quang lan?
- Ngươi có ý gì?
Cố Lập Đồng nhíu máy.
- Thật sự lo lắng thay cho Chu huynh,
Sở Ly lắc đầu bật cười, nói:
- Lẽ nào ta không biết đề phòng chiêu trò hèn hạ kiểu này sao? Nguyệt Quang lan không dễ chăm sóc thế đâu!
Sắc mặt Cố Lập Đồng lập tức trở lên khó coi, hằm hằm hỏi:
- Không phải có thể thích ứng với khí hậu ở đây rồi sao?
Sở Ly cười nói:
- Có thể thích ứng, nhưng mà một số tập tính vẫn cần phải biết, dù sao thì bản chất của nó vẫn là kén chọn, khó chăm.
Cố Lập Đồng cười nhạt, nói:
- Tên họ Sở kia, ngươi thật nham hiểm, ngươi vẫn còn giấu mánh này nữa!
Sở Ly gật đầu.
- Thật thoải mái! Thoải mái, ha ha!
Lý Việt cười ha hả, nâng chén rượu uống cạn, cười sảng khoái.
Cố Lập Đồng và Chu Ngọc Đình sắc mặt sa sầm, trừng mắt giận dữ nhìn Sở Ly.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Cố huynh, cho ngươi thêm một năm nữa ngươi có nghiên cứu ra Nguyệt Quang lan được không?
- Đương nhiên!
- Đương nhiên!
Cố Lập Đồng hậm hực lên tiếng:
- Ta chẳng mấy mà thành công, nhưng bên Kỳ Thảo hiên không còn Nguyệt Quang lan!
Sở Ly nói:
- Được, ta cung cấp Nguyệt Quang lan cho Cố huynh, một tháng một cây, một năm mười hai cây, ta muốn xem xem Cố huynh có thể thành công hay không!
Cố Lập Đồng lên tiếng:
- Dù sao ngươi cũng đã nghiên cứu ra rồi, hà tất phải lãng phí tâm trí nữa!
- Cố huynh, ngươi chột dạ rồi à!
Sở Ly cười nói.
Cố Lập Đồng lạnh lùng nói:
- Gã họ Sở kia, đừng vội đắc ý, không phải lần nào ngươi cũng gặp may vậy đâu!
Muốn trồng được Nguyệt Quang lan đúng là phải cần vận may, hắn đã nghiên cứu suốt một năm nhưng không mấy tiến triển, thậm chí mua cả đất trên đảo Nguyệt Quang cũng không có tác dụng. Hắn nghĩ đảo Nguyệt Quang dùng phương pháp của riêng mình để trồng Nguyệt Quang lan, cùng môi trường, cùng loại đất và khí hậu không có phương pháp thì không sống được.
Chu Ngọc Đình gằn giọng:
- Gã họ Sở kia, ngươi liệu hồn đấy!
Sở Ly nhíu máy, ngạc nhiên nói:
- Chu huynh đang uy hiếp ta đó ư, muốn dùng võ công?
- Ta đương nhiên không phạm quy định của phủ!
Chu Ngọc Đình bật cười:
- Nhưng người ngoài phủ không chắc đã nể mặt ngươi!
- Vậy thì ta sẽ báo trước cho người bên Hình Điện một tiếng!
Sở Ly lắc đầu, thủ đoạn của Chu Ngọc Đình thật hèn hạ, trắng trợn.
- Ngươi tưởng rằng Hình Điện sẽ quan tâm tới ngươi?
Chu Ngọc Đình đắc ý nói:
- Ta chỉ đùa vậy thôi!
Sở Ly đặt chén rượu xuống, rướn người tới trước mặt Chu Ngọc Đình:
- Nếu như ta bị thương, Nguyệt Quang lan sẽ không có ai chăm sóc, nhất định sẽ chết rất nhiều, ngươi nghĩ mà xem, việc này sẽ tổn thất lớn cỡ nào? ...Cả phủ sẽ vì ngươi là con trai của Chu Lão mà bao che cho ngươi sao?
Chu Ngọc Đình sầm mặt, hậm hực một tiếng.
Sở Ly hạ giọng than thở:
- Chu huynh, ta nói với ngươi một câu thật lòng.
Chu Ngọc Đình bực bội nhìn hắn.
Sở Ly nói:
- Ngươi ngoài việc có một người phụ thân tốt ra thì chẳng có gì cả, bị Cố Lập Đồng lợi dụng vẫn vô cùng hứng khởi, Chu Lão mà biết được e rằng sẽ giận tới trợn mắt!
- Câm miệng!
Chu Ngọc Đình giận dữ quát lên:
- Đừng nhắc tới phụ thân ta!
Hắn hận nhất là người khác nói hắn ỷ vào phụ thân mình mới có được ngày hôm nay, Sở Ly nói câu nào câu đấy sắc như dao, cắt cứa vào tim hắn.
- Chu huynh.
Sở Ly ngạc nhiên nhìn hắn:
- Nếu như không có Chu Lão, ngươi là cái thá gì chứ, ngươi tưởng rằng mọi thứ của ngươi là do bản thân ngươi giành được sao?
- Gã họ Sở kia!
Chu Ngọc Đình bật phắt dậy, đập mạnh xuống bàn:
- Ngươi muốn chết phải không!
Sở Ly ngồi thẳng người, cầm chén rượu nhấp một hớp, thong thả tự đắc:
- Chu huynh, chẳng qua là đôi ba câu thật lòng, so với những lời lẽ vu khống ban nãy của Chu huynh, thì chẳng đáng là gì!
- Gã họ Sở kia, ngươi đợi đấy!
Chu Ngọc Đình nghiến răng nghiến lợi, quay lưng bước đi.
Cố Lập Đồng vội vàng đứng dậy đi theo, sợ rằng Chu Ngọc Đình sẽ làm điều gì ngu ngốc, Sở Ly tạm thời chưa thể đụng tới, nhỡ xảy ra chuyện gì, phủ Quốc Công chắc chắn sẽ không bỏ qua.
- Ha ha…
Lý Việt cười lớn hai tiếng, vô cùng sảng khoái.
Sở Ly mỉm cười, cuối cùng cũng có chút tự tin, dựa thế phủ Quốc Công thì cần có địa vị và cống hiến tương đương ở trong phủ, một tên tạp dịch chịu ức hiếp thì không thể nói lí lẽ ở đâu được.
Hai người hào hứng uống rượu, cơm no rượu say sau đó xuống lầu, đi một vòng trong thành rồi bước tới trước một tòa lầu cao tới tận mây xanh.
Đèn đuốc huy hoàng, giống như cung điện trên trời, âm thanh đàn sáo du dương như từ trên mây vọng xuống.
- Nơi đây chính là Yêu Nguyệt lâu, vào mở rộng tầm mắt chút đi.
Lý Việt thịnh tình mời Sở Ly vào mở rộng tầm mắt.
Sở Ly xua tay lắc đầu, võ công của hắn chưa luyện thành, không thể phá tân.
- Ôi…
Lý Việt lắc đầu thở dài, như thể Sở Ly vừa bỏ lỡ một việc đáng tiếc ngàn năm.
Hai người đi về, tới trước Nam môn phủ Quốc Công.
Một dãy đèn lồng chiếu sáng trước cửa như ban ngày, trên Chu Môn, một chiếc đinh đồng to bằng bàn tay lấp lánh ánh sáng, sư tử đá ở hai bên hung hãn, dữ tợn, khí thế chấn nhiếp, giống như thể đang định chồm tới.
Cố Lập Đồng và Chu Ngọc Đình đứng trước con sư tử đá bên trái, vẫy tay về phía Sở Ly và Lý Việt.
Lý Việt hậm hực:
- Hai gã này lại định giở trò gì đây!
Sở Ly bước lại gần, chắp tay cười:
Truyệ.n đ.ược biên tập tại ir.ead.vn.
- Cố huynh, Chu huynh, có gì chỉ bảo?
Cố Lập Đồng nhìn khuôn mặt cười híp mắt của Sở Ly, than thầm hắn ta đầu óc khôn ngoan, nham hiểm, là một kẻ địch mạnh.
Chu Ngọc Đình nghiến răng chửi thầm: Đồ giả tạo, đáng chết!
- Khụ khụ.
Cố Lập Đồng hắng giọng, cười nói:
- Sở huynh, nói thực lòng ta vẫn có chút không phục, cảm thấy ngươi có thể ăn may, muốn so tài với ngươi một phen.
- Cố huynh muốn so tài thế nào?
- Sở huynh có từng nghe nói tới Vân Dao thảo chưa?
- Linh thảo vô cùng hiếm có, làm nhẹ người bài trừ chất dơ, có thể tăng tu vi khinh công, được tính là thất phẩm phải không?
- Đúng vậy, Vân Dao thảo rất hiếm gặp, ở chỗ ta có một ít hạt giống Vân Dao thảo, Sở huynh có thể trồng thử xem sao.
- Cố huynh trồng thành công rồi?
- May mắn thành công.
Cố Lập Đồng kiêu ngạo gật đầu, thị vệ bát phẩm trồng linh thảo thất phẩm, hơn nữa lại là linh thảo rất hiếm có, quả không hổ là thiên tài.
Chu Ngọc Đình đưa cho Sở Ly một gói hạt giống:
- Cầm lấy đi, những hạt giống này rất quý giá đấy!
Sở Ly xua tay không nhận, cười nói:
- Cố huynh tính toán hay quá… thế này đi, nếu đã là so tài vậy thì hãy để Bách Thảo viện ra đề!
Nếu hắn trồng ra được những hạt giống này chẳng qua cũng chỉ sánh ngang với Cố Lập Đồng, trồng không ra thì không bằng hắn ta. Cho dù có Khô Vinh kinh hắn cũng không thể chắc chắn một trăm phần trăm, đương nhiên không thể nhận cái này.
Chu Ngọc Đình hậm hực:
- Ngươi sợ thua sao?
Sở Ly nhìn Cố Lập Đồng:
- Nếu đã so tài thì hãy đọ sức hẳn hoi một trận, đừng dùng mấy thủ đoạn tà môn ngoại đạo này.
- … Được, quyết định vậy đi!
Cố Lập Đồng lên tiếng.
Gã Sở Ly này vô cùng nham hiểm, không gài bẫy được, phải đường đường chính chính thắng hắn.
Sở Ly nói:
- Vậy quyết định vậy đi.
Hắn và Lý Việt bước vào phủ, chèo con thuyền nhỏ tới Đông Hoa viên.
Lý Việt khua chèo, tức tối bất bình:
- Tên Cố Lập Đồng này đúng là kẻ tiểu nhân!
Sở Ly gật đầu.
Cố Lập Đồng lòng dạ hẹp hòi, không có lòng bao dung người khác, thích dùng những mánh khóe hèn mọn, loại người như vậy cần đả kích thật mạnh, cho tới khi không dám phản kháng nữa thì thôi.
Đả kích toàn diện từ tâm lý và kĩ thuật hoa thảo mà hắn tự hào, phá hủy dũng khí của hắn.
Sở Ly trở về vườn hoa Nguyệt Quang lan, Đàm Mộng hoa vẫn là quan trọng nhất, so tài cùng Cố Lập Đồng chẳng qua chỉ là trò tiêu khiển có thể giúp mình thay đổi tâm trạng.
Ngày thứ hai thong thả trôi qua, sáng sớm ngày thứ ba, Sở Ly đang chạm vào Đàm Mộng hoa luyện Tẩy Mạch quyết, mùi của Đàm Mông hoa thuần khiết hơn hẳn Nguyệt Quang lan.
Sở Ly tự tin rằng trong vòng ba tháng có thể thành công về phần cơ bản.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vọng tới, Sở Ly thông qua Đại Viên Kính Trí nhìn thấy Tô Như đang uyển chuyển bước tới, bộ y phục vàng đào tung bay.
Sở Ly đứng dậy chắp tay:
- Tô tổng quản.
Tô Như khẽ xua tay:
- Miễn lễ, ngươi cá cược với Cố Lập Đồng ư?
Sở Ly gật đầu:
- Cũng không có cách nào khác, hắn ức hiếp người khác quá đáng, không ứng chiến hắn sẽ xem thường Đông Hoa viên.
- Cũng đúng, không thể làm mất khí thế của Đông Hoa viên chúng ta.
Tô Như nhíu mày nói:
- Nhưng ngươi còn phải đặt tâm trí tới Đàm Mộng hoa nữa!
Sở Ly chỉ tay:
- Đàm Mộng hoa phát triển khá tốt.
- Ý, đây chính là Đàm Mộng hoa ư?
Tô Như mở to đôi mắt hạnh, ngạc nhiên nói:
- Không phải chứ, lớn nhanh vậy sao?
- Rạng rỡ và ngắn ngủi giống như pháo hoa.
Vốn sinh trưởng ở nơi tuyệt địa, ít người qua lại, nảy mầm, đơm hoa, kết trái trong vòng một tháng, sau đó sẽ mục nát cùng cành lá trở thành bùn đất, không để lại bất cứ dấu tích nào, giống như một giấc mộng vậy.
May mắn thì có thể tìm được hạt giống, nhưng rất ít khi có được may mắn này, bởi vậy Đàm Mộng hoa vô cùng quý hiếm.
Quan trọng hơn cả là Đàm Mộng hoa chỉ nở hoa vào ban đêm, chỉ nở một đêm, cho dù có nhìn thấy cũng tưởng rằng nó không nở hoa chỉ kết trái.
- Ngươi thực sự có thể khiến nó đơm hoa?
Tô Như vội hỏi.
Sở Ly gật đầu.
- … Vậy ta sẽ chờ đợi xem sao!
- Tổng quản muốn nhắc ta về thời điểm hái hoa sao?
- Xem ra ngươi biết thật.
- Ta sẽ cẩn thận để ý, không bỏ lỡ giai đoạn nở hoa.
- Nếu như có thể hái Đàm Mộng hoa, ngươi có thể lập công lớn, tiểu thư sẽ trọng thưởng!
- Ta sẽ cố gắng hết sức!
- Cố hết sức vẫn không được, cần phải chắc chắn không bỏ lỡ!
- … Được.
Sở Ly từ từ gật đầu.
Tô Như thu lại ánh mắt nhìn Đàm Mông hoa:
- Bách Thảo viện đang tranh chấp gay gắt, không thể quyết định để hai người trồng hoa gì.
- Việc này không thể làm khó Bách Thảo viện chứ?
- Chẳng qua là đấu đá gắt gao quá thôi.
Tô Như lắc đầu nói:
- Tiểu thư có chút bực tức, kêu ta nhanh chóng xử lý dứt khoát việc này.
Sở Ly nở một nụ cười:
- Tổng quản có quyết định gì?
- Thần Tiên Tu đi.
Tô Như nói:
- Đây là loại thức ăn cho ngựa loại thượng thừa, đã thất truyền, trong phủ vẫn còn một ít hạt giống.
- Thần Tiên Tu…
Sở Ly tìm kiếm trong đầu.
Một giống cỏ kỳ lạ, có chút vô bổ, không có công dụng làm thuốc đối với con người, nhưng lại là món đồ tốt đối với ngựa, có thể tăng cường thể chất của ngựa.
Xác suất sống sót của Thần Tiên Tu rất thấp, thiên thời địa lợi phù hợp mới có thể mọc được một đám nhỏ, tới nay con người vẫn chưa thể thấu hiểu hết tập tính của chúng, có người nói cần tưới bằng máu tươi, có người nói cần nhiệt độ thay đổi nhanh chóng, còn có người nói cần dùng phân của ngựa hoang đầu đàn, mỗi người một ý, cho tới nay vẫn chưa xác định rõ ràng.
- Sở Ly, ngươi có thể trồng được không?
- Là linh thảo phẩm nào?
- Chắc chừng lục phẩm.
- Có thể thử xem sao.
- Được, vậy quyết định thế đi!
Tô Như vỗ nhẹ đôi tay ngọc ngà:
- Được rồi, chỉ có việc này thôi, ta đi đây.
Nàng xua tay uyển chuyển bước đi, nhìn có vẻ chậm rãi nhưng chỉ trong chớp mắt đã biến mất.
Sở Ly thầm thở dài, khinh công nàng ta thi triển rất diệu kỳ, thật đáng ngưỡng mộ!
Tới chập tối, Mạnh Khánh Lâm đưa hạt giống Thần Tiên Tu tới, là một vốc hạt giống giống với hạt lúa, hạt nào cũng bóng mẩy.
Hắn dặn dò vài câu, kỳ hạn là một tháng, ai trồng được người đó sẽ là người chiến thắng, nếu đều trồng được thì sẽ xem tỉ lệ sống sót, số lượng hạt giống của hai ngươi là như nhau, không hơn không kém, không ai được phép giở trò.
Trước khi về Mạnh Khánh Lâm vỗ vai Sở Ly:
- Sở Ly, lần so tài này đừng quá để tâm.
Sở Ly đưa mắt nhìn hắn.
Mạnh Khánh Lâm lại nói:
- Đây chỉ là hư danh thôi, muốn có thành tích thì không thể để thành tích gò bó, làm nghề này của chúng ta cần phải tĩnh tâm, không tĩnh tâm thì không thể tiến xa được.
Sở Ly mỉm cười:
- Đa tạ Mạnh Lão.
Những lời này đều là những lời từ đáy lòng, hắn quả là không coi mình là người ngoài.
- Sở Ly, ngươi có thiên phú, bây giờ quan trọng nhất là có thể bình tâm chứ không phải đi tranh đoạt danh lợi, nghiên cứu hoa cỏ không thể tranh giành thành tích nhất thời, đua theo thành tích chính là nông nổi, đừng giống như Cố Lập Đồng!
- Mạnh Lão, ta vẫn còn trẻ, cũng hiếu thắng, cũng thích tiếng tăm.
Sở Ly cười nói.
Mãnh Lão lắc đầu:
- Cố Lập Đồng là kẻ thích danh lợi từ trong xương tủy, tranh đoạt danh lợi sẽ kích phát sức mạnh của hắn, ngươi không giống hắn, vì thế không thể đi theo đường của hắn.
Sở Ly chắp tay trịnh trọng nói với Mãnh Lão:
- Đa tạ Mạnh Lão.
Bản chất của hắn không khác gì với Cố Lập Đồng, đều xem mình là trên hết, chỉ có điều trải qua hai kiếp người, có thể khống chế không để lộ ra ngoài mà thôi.
Cố Lập Đồng theo đuổi danh lợi, mình theo đuổi quyền thế, danh lợi tạm thời gác sang một bên.
Mạnh Khánh Lâm vỗ vai hắn, rồi quay người bước đi.
Sở Ly tiễn tới bên hồ, sau khi quay về liền cầm nắm hạt giống, lặng lẽ cảm nhận sức sống của chúng, một nửa sức sống dạt dào, một nửa yếu ớt. Hắn ngồi giữa vườn Nguyệt Quang lan, dùng khí tức bồi dưỡng những hạt giống này, đợi chúng đều căng tràn sức sống rồi mới rắc xuống đất, lấp một lớp bùn mỏng lên trên, dùng tay nhấn xuống đất, cách lớp bùn mỏng hắn vẫn cảm nhận được hạt giống, lúc này hắn mới thở phào, đột nhiên hắn phát hiện ra rằng thực ra bùn đất cũng không thể cách ly mối liên hệ của hắn với hoa cỏ.
Hắn thử lại, trong vòng mười mét hắn có thể mượn đất để tạo liên kết với hạt giống, hắn thử không dùng tay, dùng chân để trao đổi linh khí, cũng không có gì khác biệt, thực ra dù là bộ phận nào cũng vậy, hắn nằm xuống cũng có thể dùng lưng trao đổi linh khí với đất.
Hắn thử đi thử lại nhiều lần, các hoa cỏ khác cũng tương tự, trong vòng mười mét không cần tiếp xúc cũng có thể mượn đất để truyền linh khí.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng buông lơi, ánh sao mờ ảo.
Trong vườn hoa Nguyệt Quang lan.
Sở Ly cùng Lý Việt ngồi bên bàn đá uống trà, chiếc lò đất đỏ bên cạnh sôi sùng sục, nổi khói trắng, hương thơm thoang thoảng bay ra.
Không thắp đèn lồng, nhưng cũng không cản trở tầm mắt.
Xung quanh có ánh trăng, ba cây Nguyệt Quang lan phát ra ánh sáng trong trẻo, kèm theo Tuyết Lan ở xung quanh, ánh sáng trong vườn hoa rất dịu nhẹ, mờ ảo như trong mơ.
Đột nhiên vọng đến tiếng bước chân, Tiêu Kỳ và Tô Như uyển chuyển bước tới, bước chân nhẹ nhàng như lướt nhẹ trên mây, vô cùng duyên dáng, thướt tha.
Lý Việt đứng bật dậy, hai nàng đều mặc xiêm y màu trắng, giống như vốn dĩ đã đứng sẵn ở đó, ẩn nấp trong màn đêm, đột nhiên một luồng sáng chiếu rọi mới xuất hiện trong tầm mắt.
Sở Ly đứng dậy chào hỏi.
Trên người Tiêu Kỳ có tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, giống như một tiên tử không dính chút bụi trần, nàng nhẹ nhàng xua tay:
- Ngồi xuống đi.
Lý Việt cung kính bày ra hai tấm nệm thêu mời hai nàng ngồi xuống, sợ rằng ngồi ghế đá sẽ lạnh, thể hiện sự tỉ mỉ, tinh tế của hắn.
Tô Như xách một chiếc hộp nhỏ, mở ra lấy ra một bộ đồ trà, tất cả đều được làm bằng dương chi bạch ngọc.
Ngón tay ngọc ngà thon thả của nàng xen kẽ tỏa sáng cùng bộ đồ trà dương chi bạch ngọc, đẹp đến mức rung động lòng người.
Nàng nho nhã tráng lại ấm và chén, rót trà đưa cho Tiêu Kỳ, sau đó ngẩng đầu nhìn Sở Ly:
- Sở Ly, tối nay thực sự sẽ nở hoa chứ?
Sở Ly gật đầu:
- Có thể.
- Nếu như sai, ta sẽ không tha cho ngươi đâu!
Tô Như liếc mắt nhìn hắn.
Sở Ly cười nói:
- Tổng quản yên tâm, tối nay sẽ nở hoa, qua đêm nay nó sẽ hóa thành bùn đất.
- Vậy thì tốt…
Tô Như khẽ gật đầu, nói:
- Có dám chắc trồng được Thần Tiên Tu không?
- Không vấn đề.
- Hừm, ngươi khẩu khí cũng không nhỏ!
Tô Như đưa mắt liếc nhìn hắn, thật bó tay! Nói thế nào đi nữa thì cũng nên giữ lại ba phần chứ?
Đồng ý ngay như vậy, lẽ nào không sợ sẽ có sơ suất sao?
Sở Ly nói:
- Thần Tiên Tu thực ra đã nảy mầm, hai ngày nữa sẽ mọc khỏi mặt đất.
- Ồ…?
Tô Như ngạc nhiên:
- Nhanh vậy ư? Thứ này đâu dễ nảy mầm như vậy.
Sở Ly mỉm cười không nói gì.
Chúng cần có đủ linh khí mới có thể nảy mầm, vì thế yêu cầu môi trường rất cao, để mặc nó tự sinh tự diệt, không biết hấp thu bao nhiêu năm mới có thể nảy mầm, chưa kịp nảy mầm đã thối rồi.
- Nói như vậy là có thể thắng Cố Lập Đồng?
Tô Như nói.
Sở Ly cười đáp:
- Không vấn đề.
- Ta thực sự muốn xem ngươi thua thì sẽ thế nào.
Tô Như khẽ nói.
- Cố Lập Đồng cũng không phải tay vừa, ngươi cẩn thận chút!
Sở Ly nói:
- Chỉ cần hắn không giở trò thì thua chắc!
Tô Như bĩu môi liếc mắt nhìn hắn.
Lý Việt liên tục đưa mắt ra hiệu cho hắn nói năng chú ý một chút, không thể đắc tội Tô tổng quản.
Truyện được. dịch trực t.iếp tại iREAD..
Tiêu Kỳ lặng lẽ uống trà, không nói lời nào.
Sở Ly đột nhiên chỉ vào một bông Đàm Mộng hoa to chừng ngón cái:
- Bắt đầu rồi!
Đàm Mộng hoa sinh trưởng rất nhanh, một tháng đã to bằng ngón cái, đầu cành mọc hai nụ hoa, kì lạ nhất là không có lá, chỉ trơ trụi cành và nụ hoa.
Sở Ly vừa dứt lời, nụ hoa khẽ run rẩy, từ từ nở ra một kẽ nhỏ, Tiêu Kỳ và Tô Như đều rất ngạc nhiên.
Nụ hoa nhanh chóng nở bung với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, mười phút sau, hoa nở hết, cánh hoa trắng như tuyết không một tì về, giống như đang phát sáng.
Tô Như khẽ lẩm bẩm:
- Đẹp quá…
Sở Ly đọc qua giới thiệu về Đàm Mộng hoa, lần đầu tận mắt nhìn thấy Đàm Mộng hoa nở, đẹp không thể diễn tả bằng lời, hắn bất giác thấy xúc động.
Một canh giờ sau, hoa bắt đầu đổi màu, nhuốm lên một lớp hồng phấn, lại một canh giờ nữa trôi qua, là màu đỏ rực rỡ, cứ mỗi canh giờ trôi qua lại đổi màu một lần. Tới cuối cùng, biến về lại không màu, giống như hai bông hoa mẫu đơn dùng băng điêu khắc, ánh sáng thoáng ẩn thoáng hiện.
Sở Ly đưa tay ra ngắt, dứt khoát hái hai bông hoa xuống.
Tiêu Kỳ, Tô Như và Lý Việt đều nổi giận trừng mắt nhìn hắn.
Sở Ly đặt hai bông hoa vào trong hộp ngọc, nhẹ nhàng đóng lại, thở phào một hơi, thấy cành hoa lập tức khô héo.
Cả ba người lúc này mới sực tỉnh, Đàm Mộng hoa hình như có sức mạnh kỳ lạ khiến người ta yêu thích, nâng niu không cần lý do.
- Tiểu thư, xong rồi.
Sở Ly đẩy hộp ngọc tới trước mặt Tiêu Kỳ.
Tiêu Kỳ nhìn hộp ngọc khẽ gật đàu.
Tô Như hỏi:
- Tiểu thư không cần thử công hiệu thuốc sao?
- Ừ, phải thử một chút.
Tiêu Kỳ gật đầu.
- Để nô tỳ!
Tô Như hồi hộp muốn thử.
Tiêu Kỳ liếc nhìn nàng, Tô Như mỉm cười lấy lòng.
Sở Ly nói:
- Nếu như không sai, một bông hoa có thể giữ nhan sắc sáu mươi năm, hai bông hoa có thể giữ nhan sắc chín mươi năm, đáng tiếc không có hạt giống.
- Vẫn còn một hạt.
Tô Như nói.
Tiêu Kỳ trầm ngâm một lát:
- Tô Như ngươi đi lấy đi.
- Vâng!
Tô Như hào hứng trả lời, đứng dậy lướt đi.
Không bao lâu sau, nàng lại nhẹ nhàng như mây bước tới, tay cầm một chiếc hộp nhỏ, hai tay dâng lên cho Tiêu Kỳ.
Tiêu Kỳ mở ra, đẩy tới trước mặt Sở Ly.
Sở Ly lấy hạt giống đó ra, nhíu mày lại.
- Sao vậy?
Tiêu Kỳ hỏi.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Hạt giống này đã chết rồi.
- Chết rồi!
Lý Việt ngạc nhiên:
- Không trồng được nữa sao?
Sở Ly chậm rãi gật đầu, nhìn Tư Kỳ ái ngại:
- Đã không còn chút sức sống nào nữa, tiểu thư, xin tha lỗi cho ta không có cách nào cả!
Tiêu Kỳ khẽ mỉm cười:
- Vậy thì thôi, Sở Ly, việc này không được truyền ra ngoài, cũng không thể vì việc này mà thăng phẩm cho ngươi!
- Vâng!
Sở Ly gật đầu.
Lý Việt hiếu kỳ nhìn Tiêu Kỳ.
Tô Như khẽ cười:
- Sở Ly, ngươi không giận ư?
Sở Ly mỉm cười:
- Ta vốn là thị vệ Hoa viên, những việc này vốn nên làm.
- Ngươi biết điều vậy là tốt.
Tô Như cười rạng rỡ:
- Yên tâm đi, tiểu thư không bạc đãi ngươi đâu!
Sở Ly nói:
- Được tiểu thư trọng dụng, ta đã rất cảm kích rồi.
Tô Như liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Tiểu thư chuẩn bị mở một khu linh địa ở Đông Hoa viên, việc này giao cho ngươi làm!
- Linh địa?
Sở Ly ngạc nhiên.
Đất ở Hoa viên không giống với những Hoa viên khác, là linh thổ dùng giá cao chót vót đề kiếm về.
Nghe nói cách tạo ra linh thổ đã thất truyền, chỉ có hoàng thất còn lưu lại, nhưng không truyền ra ngoài.
Sách trong Tàng Thư lâu cũng không có phương pháp hoàn chỉnh, Sở Ly so sánh hàng chục cuốn sách với nhau, thấu hiểu lý lẽ mới tìm ra được phương pháp làm ra linh thổ.
Hắn từng nói với Tô Như rằng mình tìm ra cách tạo ra linh thổ, Tô Như khi đó không chú tâm cho lắm, không ngờ thực sự để bụng, và cho là thật.
Linh thổ có thể nói là tấc đất tấc vàng, thậm chí quý hơn vàng.
Người bình thường cho dù biết cách tạo ra linh thổ cũng không có tác dụng gì, cần có linh thảo và đất mùn trộn lại với nhau, những linh thảo này không phải gia tộc và thế lực giàu có bình thường có thể chấp nhận được.
Tiêu Kỳ khẽ hỏi:
- Ngươi không làm được ư?
Sở Ly đáp:
- Tiểu thư thật quyết đoán!
- Khu linh địa này không thể quá lớn.
Tiêu Kỳ nói:
- Thử trồng một số linh thảo hiếm có.
Sở Ly chắp tay nói:
- Ta sẽ không để tiểu thư thất vọng!
Có linh địa, hắn sẽ không cần tới Dược Viên nữa, có bảo địa tu luyện của riêng mình thì có thể yên ổn tu luyện.
Sở Ly chậm rãi gật đầu.
Tiêu Kỳ nói:
- Theo lẽ thường, nên tìm một người có kinh nghiệm giúp ngươi, nhưng…
- Tiểu thư, một mình ta là được, tạm thời thử vậy!
Sở Ly nói.
- Vậy thì tốt.
Tiêu Kỳ gật đầu, đứng dậy:
- Đêm khuya rồi, các ngươi nghỉ sớm đi.
Tô Như cầm hộp ngọc:
- Sở Ly, mấy ngày này ngươi an phận một chút, đừng gây sự nữa!
- …Ta sẽ nhận thua với Cố Lập Đồng.
Sở Ly nói.
Tiêu Kỳ nhìn hắn một lát mới quay lưng bước đi.
Tô Như bĩu môi khẽ cười, liếc mắt nhìn hắn, xua tay ra hiệu không cần tiễn rồi mới uyển chuyển ra về.
Lý Việt trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn Sở Ly, Sở Ly ra chiều ngẫm nghĩ.
- Đệ thực sự sẽ nhận thua?
Lý Việt hỏi.
Sở Ly gật đầu.
- Tại sao chứ?
Lý Việt hậm hực:
- Nhìn bộ mặt Cố Lập Đồng thật khó chịu, chỉ muốn tát cho một cái!
Sở Ly nói:
- Việc nhỏ không nhẫn nhịn sẽ loạn đại mưu, được rồi, huynh cũng giữ mồm giữ miệng không được nói ra đấy!
Lý Việt dần hiểu ra một chút:
- Tiểu thư muốn bí mật xây đựng Dược Viên?
- Ngươi biết là được!
Sở Ly quay lưng rời khỏi vườn hoa.
/753
|