- Lần này chúng ta đã nợ Sở Đại tổng quản ân tình quá lớn.
Lãnh Thủ Thạch lắc đầu nói.
Lãnh Thủ Sơn nói:
- Hắn đã biết rồi sao?
- Khó nói.
Lãnh Thủ Thạch nhìn về phía hai trung niên.
Trung niên mặt tròn nói:
- Chúc Ngũ không biết mình bị bắt như thế nào, trong nháy mắt đã ngất đi, chưa từng thấy người bắt hắn, cũng không ai ép hắn nói cái gì.
-... Khó đảm bảo hắn không biết.
Lãnh Thủ Thạch lắc đầu nói:
- Hắn ở Bí Vệ phủ, tin tức so với chúng ta còn linh thông hơn, huống hồ bản lĩnh của hắn cũng kinh người, thôi, chuyện này trước tiên cứ dừng lại, đừng tiếp tục tra xét nữa.
Lãnh Thủ Sơn oán hận nói:
- Lẽ nào cứ để Ngũ ca chết vô ích như thế hay sao, Cửu ca?
Lãnh Thủ Thạch nhìn vẻ mặt quật cường của hắn, nói:
- Vậy chỉ có một con đường, giao chuyện này cho Khang Vương thúc mà htooi.
Nhưng trong lòng hắn lại do dự, không thể kết luận được Khang Thân vương có tham dự vào chuyện này hay không.
Theo lý thuyết, nếu như có Khang Thân vương tham dự thì lẽ ra có thể bảo vệ Ngũ ca, hoặc là mọi người làm vậy là để cảnh cáo với Khang Thân vương, uy hiếp hắn đừng có làm loạn, nói chung, chuyện này vừa phức tạp lại sâu không lường được, quả thực rất không thích hợp tìm hiểu sâu, cho chọc vào họa sát thân cho mình, cái chết của Ngũ ca chính là lời cảnh cáo tốt nhất.
Lãnh Thủ Sơn than thở:
- Vậy ta sẽ đi nói với phụ vương.
- Ngươi nói với Khang Vương thúc, ta cũng sẽ nói với phụ vương một tiếng, bọn họ đều là người đa mưu túc trí.
Lãnh Thủ Thạch nói:
- Chúng ta còn rất non nớt trong chuyện này.
- Được.
Lãnh Thủ Sơn dùng sức gật đầu.
Lãnh Thủ Thạch liếc mắt nhìn hai trung niên kia rồi nói:
- Các ngươi đi đi, cẩn thận một chút.
- Thế tử yên tâm.
Hai người ôm quyền lui ra khỏi phòng.
Lãnh Thủ Thạch xoa xoa hai hàng lông mày, cảm thấy đoạn thời gian vừa rồi hắn còn phí đầu óc hơn cả một năm qua.
- Chúng ta đi về trước, để đám người phụ vương định đoạt.
Lãnh Thủ Thạch nói:
- Nếu như bọn họ không hành động, chúng ta lại tự mình đến!
- Vâng.
Lãnh Thủ Sơn nói:
- Có cần giết Chúc Ngũ trước không?
- Giết thì nhất định phải giết, nhưng giết ra sao thì lại phải tính toán một phen.
Lãnh Thủ Thạch nói:
- Hỏi ý của đám người phụ vương một chút đi.
- Được.
Lãnh Thủ Sơn gật đầu.
- Trên đường chú ý một chút.
Lãnh Thủ Thạch căn dặn.
Lãnh Thủ Sơn ôm quyền một cái, đứng dậy sải bước rời đi.
Lãnh Thủ Thạch cất giọng nói:
- Tễ Tuyết!
Tễ Tuyết thướt tha đi vào trong phòng.
Lãnh Thủ Thạch nói:
- Ngươi đi nói một tiếng với Hoa tổng quản, để hắn đưa thân khế của Vũ Tình cô nương cho Sở Đại tổng quản, phải lặng lẽ đưa, đừng để cho người ta phát hiện ra.
Tễ Tuyết đáp một tiếng, kinh ngạc nói:
- Vũ Tình tỷ tỷ muốn chuộc thân sao?
Lãnh Thủ Thạch gật gù.
- Hay là Sở Đại tổng quản?
Tễ Tuyết che miệng khẽ cười nói:
- Tỷ muội bên trong lâu chúng ta đã bị Sở Đại tổng quản chuộc ra ba người rồi.
Lãnh Thủ Thạch nở một nụ cười:
- Ngươi có muốn chuộc thân hay không?
Ở cùng những cô nương thuần khiết này, hắn cảm thấy tâm tình của mình đặc biệt tốt.
- Dĩ nhiên là muốn rồi.
Tễ Tuyết cười nói:
- Có điều vẫn không có người vừa ý, làm sao bây giờ?
- Vậy thì chờ chút đi.
Lãnh Thủ Thạch nói:
- Chung quy rồi cũng sẽ có.
Tễ Tuyết âm thầm ném cho hắn một ánh mắt khinh thường, giả bộ hồ đồ!
Lãnh Thủ Thạch mang theo mấy tên hộ vệ, cẩn thận trở về Bảo Thân vương phủ, đi tới sân luyện võ ở hậu hoa viên, nhìn thấy phụ thân Bảo Thân vương của hắn đang thong thả đánh một bộ quyền pháp.
Lãnh Thủ Thạch phất tay một cái.
Các nha hoàn bọn hộ vệ xung quanh đều lùi ra ngoài.
Một cái hậu hoa viên to lớn lập tức trống rỗng, chỉ nghe thấy tiếng kêu to của đám chim nhỏ mà thôi.
Trên mặt hồ cách đó không xa, mấy con cá màu vàng chói lọi đột nhiên nhảy ra, lại rơi xuống dưới nước, đập vào mặt nước làm bọt nước bắn tung toé.
- Chuyện gì?
Bảo Thân vương mặc một bộ áo bào rộng màu vàng, vẻ mặt nghiêm chỉnh, không giận tự uy.
- Phụ vương, con gặp phải một chuyện khó.
Lãnh Thủ Thạch nói.
- Nói nghe một chút.
Bảo Thân vương không thèm để ý mà quét mắt nhìn hắn một chút, có chút lơ đãng nói.
Lãnh Thủ Thạch lại liếc mắt nhìn bốn phía.
Bảo Thân vương hừ lạnh nói:
- Lén lén lút lút... La Thất, các ngươi cũng lui ra đi!
- Vâng.
Trong bóng tối có người đáp, sau đó không có động tĩnh gì nữa.
Lúc này Lãnh Thủ Thạch mới yên tâm, thấp giọng nói chuyện đã xảy ra một lần.
Lông mày của Bảo Thân vương càng nhíu càng chặt, lườm hắn một cái.
Lãnh Thủ Thạch ở bên người khác thì vẻ mặt lạnh lùng, ở trước mặt phụ vương hắn lại không có được mặt mũi như vậy, hắn thấp giọng nói:
- Chuyện này con cũng hối hận rồi, thế nhưng đã đến đây, không có cách nào không đếm xỉa đến được, cho nên con chỉ có thể cầu phụ vương cho con một ý kiến.
- Ngươi lo lắng tứ thúc của ngươi cũng tham dự hay sao?
Bảo Thân vương lập tức nhìn thấu tâm tư của hắn.
Lãnh Thủ Thạch nhẹ nhàng gật đầu.
Bảo Thân vương không nói lời nào mà chậm rãi đánh quyền pháp.
Bên trong hậu hoa viên trống rỗng bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu to đặc biệt trong trẻo, dường như là một con kim ưng lao xuống, đáp xuống tiểu đình bát giác, đứng ở trên đỉnh đình, con mắt nhìn quanh, thần tuấn dị thường.
Người Lãnh Thủ Thạch nhẹ nhàng phong lên trên đỉnh tiểu đình, lấy ống trúc trên chân của kim ưng, sau đó kim ưng vỗ vỗ cánh, người hắn nhẹ nhàng đáp xuống bên người của Bảo Thân vương, sau đó đưa ống trúc lên.
Bảo Thân vương thu quyền, mở ống trúc ra liếc mắt nhìn, lắc đầu một cái rồi không lên tiếng.
Kim ưng giương cánh bay lên, trong nháy mắt đã biến mất ở không trung.
- Phụ vương, con lo lắng Bình Vương.
Lãnh Thủ Thạch thở dài nói:
- Binh quyền mà hắn chưởng quản quá nặng, ai cũng biết Hoàng thượng sẽ tước quyền của hắn, chưa chắc hắn sẽ đồng ý nha! Đến lúc đó ẽ là một trận đại loạn!
- Việc diệt vương triệt binh quyền vẫn còn cách khá xa.
Bảo Thân vương trầm giọng nói:
- Ai chạm vào kẻ đó chết... Còn chuyện này, để xem tứ thúc ngươi làm thế nào đi, tám chín phần mười sẽ nhịn xuống.
Bảo Thân vương nói.
- Khang Vương thúc có thể nhịn xuống được sao?
Lãnh Thủ Thạch kinh ngạc.
Hắn tự hỏi lòng dạ của mình cũng rất thâm trầm, có thể khống chế được tâm tình của mình. Thế nhưng chuyện như vậy bất kể ra sao cũng không nhẫn được, nhi tử bị giết, sự đau khổ này so với phụ mẫu bị giết còn mãnh liệt hơn gấp trăm lần ngàn lần, ai có thể nhịn được chứ?
- Thứ tứ thúc ngươi lợi hại nhất là công phu ẩn nhẫn.
Bảo Thân vương hừ lạnh nói:
- Làm người không thể không nhẫn nhịn được, chỉ có điều mối thù này sớm muộn gì cũng sẽ phải báo, chỉ là phải suy nghĩ phương pháp báo, mà chuyện này cũng không cần chúng ta bận tâm!
- Như vậy Chúc Ngũ kia phải xử trí như thế nào?
Lãnh Thủ Thạch nói:
- Chuyện này cần phải làm cực kỳ thận trọng.
- Giao cho tứ thúc ngươi đi, để hắn nghĩ biện pháp, ngươi nên bước ra khỏi vòng tròn này!
Bảo Thân vương hừ lạnh nói.
Ngày hôm nay là Lãnh Thủ Giang, ngày mai không chừng sẽ là Lãnh Thủ Sơn, hoặc là Lãnh Thủ Thạch, ám sát lớn gan như vậy, nếu không thể mạnh mẽ đánh trả, làm cho đối thủ trả giá to lớn thì tính mạng của một vị Thế tử cũng quá rẻ nha!
Trên mặt của Bảo Thân vương không chút biến sắc nào cả, thế nhưng lửa giận trong lòng lại đang phun trào.
- Phụ vương, vị Sở Đại tổng quản này không hổ là người mà phụ vương tôn sùng, đúng là một vị kỳ tài!
Lãnh Thủ Thạch nói:
- Đổi lại là người bên ngoài, ai có thể tìm ra được hung thủ cơ chứ? Ám sát không một kẽ hở, hơn nữa còn có phối hợp nhiều mặt, không hề có chút kẽ hở nào cả!
Bảo Thân vương ừm một tiếng, lần nữa luyện quyền pháp.
- Con vẫn hiếu kỳ, rốt cuộc hắn tra xét ra chuyện này như thế nào?
Lãnh Thủ Thạch nói:
- Chỉ nghe bọn họ nói mấy câu là có thể tìm ra Chúc Ngũ? Trong sáu người mời đến có vị viên ngoại thị lang Cổ Kỳ tới từ bộ binh kia... Người này tướng mạo thường thường, rất dễ dàng bị quên đi, sao Ngũ ca có thể làm bằng hữu với hắn được chứ?
Lãnh Thủ Giang chỉ là một tên công tử bột, sống phóng túng, hầu như không tham dự vào việc triều đình, theo lý thuyết sẽ bị người trong triều đình miệt thị, căn bản không thể kết bạn với hắn được. Thế nhưng hai người này lại là bằng hữu, vì lẽ đó hắn mới sẽ hoài nghi có phải Lãnh Thủ Giang đã tham dự vào trong chuyện đó hay không.
- Tra một chút là biết.
Bảo Thân vương nói:
- Có điều phải cẩn thận, đừng có để bị phát hiện, vụ án này...
- Có cần bẩm báo với Hoàng thượng hay không?
Lãnh Thủ Thạch nói.
Bảo Thân vương lắc đầu:
- Giả bộ như không biết là tốt nhất.
- Vâng.
Lãnh Thủ Thạch nói.
- Ngươi đưa cho Sở Ly một tấm thiệp mời, mời hắn đến phủ chúng ta.
Bảo Thân vương nói.
Lãnh Thủ Thạch kinh ngạc.
Bảo Thân vương nói:
- Nhân vật như vậy, ngươi nên thân cận hơn một chút.
Lãnh Thủ Thạch gật gù.
Lãnh Thủ Thạch lắc đầu nói.
Lãnh Thủ Sơn nói:
- Hắn đã biết rồi sao?
- Khó nói.
Lãnh Thủ Thạch nhìn về phía hai trung niên.
Trung niên mặt tròn nói:
- Chúc Ngũ không biết mình bị bắt như thế nào, trong nháy mắt đã ngất đi, chưa từng thấy người bắt hắn, cũng không ai ép hắn nói cái gì.
-... Khó đảm bảo hắn không biết.
Lãnh Thủ Thạch lắc đầu nói:
- Hắn ở Bí Vệ phủ, tin tức so với chúng ta còn linh thông hơn, huống hồ bản lĩnh của hắn cũng kinh người, thôi, chuyện này trước tiên cứ dừng lại, đừng tiếp tục tra xét nữa.
Lãnh Thủ Sơn oán hận nói:
- Lẽ nào cứ để Ngũ ca chết vô ích như thế hay sao, Cửu ca?
Lãnh Thủ Thạch nhìn vẻ mặt quật cường của hắn, nói:
- Vậy chỉ có một con đường, giao chuyện này cho Khang Vương thúc mà htooi.
Nhưng trong lòng hắn lại do dự, không thể kết luận được Khang Thân vương có tham dự vào chuyện này hay không.
Theo lý thuyết, nếu như có Khang Thân vương tham dự thì lẽ ra có thể bảo vệ Ngũ ca, hoặc là mọi người làm vậy là để cảnh cáo với Khang Thân vương, uy hiếp hắn đừng có làm loạn, nói chung, chuyện này vừa phức tạp lại sâu không lường được, quả thực rất không thích hợp tìm hiểu sâu, cho chọc vào họa sát thân cho mình, cái chết của Ngũ ca chính là lời cảnh cáo tốt nhất.
Lãnh Thủ Sơn than thở:
- Vậy ta sẽ đi nói với phụ vương.
- Ngươi nói với Khang Vương thúc, ta cũng sẽ nói với phụ vương một tiếng, bọn họ đều là người đa mưu túc trí.
Lãnh Thủ Thạch nói:
- Chúng ta còn rất non nớt trong chuyện này.
- Được.
Lãnh Thủ Sơn dùng sức gật đầu.
Lãnh Thủ Thạch liếc mắt nhìn hai trung niên kia rồi nói:
- Các ngươi đi đi, cẩn thận một chút.
- Thế tử yên tâm.
Hai người ôm quyền lui ra khỏi phòng.
Lãnh Thủ Thạch xoa xoa hai hàng lông mày, cảm thấy đoạn thời gian vừa rồi hắn còn phí đầu óc hơn cả một năm qua.
- Chúng ta đi về trước, để đám người phụ vương định đoạt.
Lãnh Thủ Thạch nói:
- Nếu như bọn họ không hành động, chúng ta lại tự mình đến!
- Vâng.
Lãnh Thủ Sơn nói:
- Có cần giết Chúc Ngũ trước không?
- Giết thì nhất định phải giết, nhưng giết ra sao thì lại phải tính toán một phen.
Lãnh Thủ Thạch nói:
- Hỏi ý của đám người phụ vương một chút đi.
- Được.
Lãnh Thủ Sơn gật đầu.
- Trên đường chú ý một chút.
Lãnh Thủ Thạch căn dặn.
Lãnh Thủ Sơn ôm quyền một cái, đứng dậy sải bước rời đi.
Lãnh Thủ Thạch cất giọng nói:
- Tễ Tuyết!
Tễ Tuyết thướt tha đi vào trong phòng.
Lãnh Thủ Thạch nói:
- Ngươi đi nói một tiếng với Hoa tổng quản, để hắn đưa thân khế của Vũ Tình cô nương cho Sở Đại tổng quản, phải lặng lẽ đưa, đừng để cho người ta phát hiện ra.
Tễ Tuyết đáp một tiếng, kinh ngạc nói:
- Vũ Tình tỷ tỷ muốn chuộc thân sao?
Lãnh Thủ Thạch gật gù.
- Hay là Sở Đại tổng quản?
Tễ Tuyết che miệng khẽ cười nói:
- Tỷ muội bên trong lâu chúng ta đã bị Sở Đại tổng quản chuộc ra ba người rồi.
Lãnh Thủ Thạch nở một nụ cười:
- Ngươi có muốn chuộc thân hay không?
Ở cùng những cô nương thuần khiết này, hắn cảm thấy tâm tình của mình đặc biệt tốt.
- Dĩ nhiên là muốn rồi.
Tễ Tuyết cười nói:
- Có điều vẫn không có người vừa ý, làm sao bây giờ?
- Vậy thì chờ chút đi.
Lãnh Thủ Thạch nói:
- Chung quy rồi cũng sẽ có.
Tễ Tuyết âm thầm ném cho hắn một ánh mắt khinh thường, giả bộ hồ đồ!
Lãnh Thủ Thạch mang theo mấy tên hộ vệ, cẩn thận trở về Bảo Thân vương phủ, đi tới sân luyện võ ở hậu hoa viên, nhìn thấy phụ thân Bảo Thân vương của hắn đang thong thả đánh một bộ quyền pháp.
Lãnh Thủ Thạch phất tay một cái.
Các nha hoàn bọn hộ vệ xung quanh đều lùi ra ngoài.
Một cái hậu hoa viên to lớn lập tức trống rỗng, chỉ nghe thấy tiếng kêu to của đám chim nhỏ mà thôi.
Trên mặt hồ cách đó không xa, mấy con cá màu vàng chói lọi đột nhiên nhảy ra, lại rơi xuống dưới nước, đập vào mặt nước làm bọt nước bắn tung toé.
- Chuyện gì?
Bảo Thân vương mặc một bộ áo bào rộng màu vàng, vẻ mặt nghiêm chỉnh, không giận tự uy.
- Phụ vương, con gặp phải một chuyện khó.
Lãnh Thủ Thạch nói.
- Nói nghe một chút.
Bảo Thân vương không thèm để ý mà quét mắt nhìn hắn một chút, có chút lơ đãng nói.
Lãnh Thủ Thạch lại liếc mắt nhìn bốn phía.
Bảo Thân vương hừ lạnh nói:
- Lén lén lút lút... La Thất, các ngươi cũng lui ra đi!
- Vâng.
Trong bóng tối có người đáp, sau đó không có động tĩnh gì nữa.
Lúc này Lãnh Thủ Thạch mới yên tâm, thấp giọng nói chuyện đã xảy ra một lần.
Lông mày của Bảo Thân vương càng nhíu càng chặt, lườm hắn một cái.
Lãnh Thủ Thạch ở bên người khác thì vẻ mặt lạnh lùng, ở trước mặt phụ vương hắn lại không có được mặt mũi như vậy, hắn thấp giọng nói:
- Chuyện này con cũng hối hận rồi, thế nhưng đã đến đây, không có cách nào không đếm xỉa đến được, cho nên con chỉ có thể cầu phụ vương cho con một ý kiến.
- Ngươi lo lắng tứ thúc của ngươi cũng tham dự hay sao?
Bảo Thân vương lập tức nhìn thấu tâm tư của hắn.
Lãnh Thủ Thạch nhẹ nhàng gật đầu.
Bảo Thân vương không nói lời nào mà chậm rãi đánh quyền pháp.
Bên trong hậu hoa viên trống rỗng bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu to đặc biệt trong trẻo, dường như là một con kim ưng lao xuống, đáp xuống tiểu đình bát giác, đứng ở trên đỉnh đình, con mắt nhìn quanh, thần tuấn dị thường.
Người Lãnh Thủ Thạch nhẹ nhàng phong lên trên đỉnh tiểu đình, lấy ống trúc trên chân của kim ưng, sau đó kim ưng vỗ vỗ cánh, người hắn nhẹ nhàng đáp xuống bên người của Bảo Thân vương, sau đó đưa ống trúc lên.
Bảo Thân vương thu quyền, mở ống trúc ra liếc mắt nhìn, lắc đầu một cái rồi không lên tiếng.
Kim ưng giương cánh bay lên, trong nháy mắt đã biến mất ở không trung.
- Phụ vương, con lo lắng Bình Vương.
Lãnh Thủ Thạch thở dài nói:
- Binh quyền mà hắn chưởng quản quá nặng, ai cũng biết Hoàng thượng sẽ tước quyền của hắn, chưa chắc hắn sẽ đồng ý nha! Đến lúc đó ẽ là một trận đại loạn!
- Việc diệt vương triệt binh quyền vẫn còn cách khá xa.
Bảo Thân vương trầm giọng nói:
- Ai chạm vào kẻ đó chết... Còn chuyện này, để xem tứ thúc ngươi làm thế nào đi, tám chín phần mười sẽ nhịn xuống.
Bảo Thân vương nói.
- Khang Vương thúc có thể nhịn xuống được sao?
Lãnh Thủ Thạch kinh ngạc.
Hắn tự hỏi lòng dạ của mình cũng rất thâm trầm, có thể khống chế được tâm tình của mình. Thế nhưng chuyện như vậy bất kể ra sao cũng không nhẫn được, nhi tử bị giết, sự đau khổ này so với phụ mẫu bị giết còn mãnh liệt hơn gấp trăm lần ngàn lần, ai có thể nhịn được chứ?
- Thứ tứ thúc ngươi lợi hại nhất là công phu ẩn nhẫn.
Bảo Thân vương hừ lạnh nói:
- Làm người không thể không nhẫn nhịn được, chỉ có điều mối thù này sớm muộn gì cũng sẽ phải báo, chỉ là phải suy nghĩ phương pháp báo, mà chuyện này cũng không cần chúng ta bận tâm!
- Như vậy Chúc Ngũ kia phải xử trí như thế nào?
Lãnh Thủ Thạch nói:
- Chuyện này cần phải làm cực kỳ thận trọng.
- Giao cho tứ thúc ngươi đi, để hắn nghĩ biện pháp, ngươi nên bước ra khỏi vòng tròn này!
Bảo Thân vương hừ lạnh nói.
Ngày hôm nay là Lãnh Thủ Giang, ngày mai không chừng sẽ là Lãnh Thủ Sơn, hoặc là Lãnh Thủ Thạch, ám sát lớn gan như vậy, nếu không thể mạnh mẽ đánh trả, làm cho đối thủ trả giá to lớn thì tính mạng của một vị Thế tử cũng quá rẻ nha!
Trên mặt của Bảo Thân vương không chút biến sắc nào cả, thế nhưng lửa giận trong lòng lại đang phun trào.
- Phụ vương, vị Sở Đại tổng quản này không hổ là người mà phụ vương tôn sùng, đúng là một vị kỳ tài!
Lãnh Thủ Thạch nói:
- Đổi lại là người bên ngoài, ai có thể tìm ra được hung thủ cơ chứ? Ám sát không một kẽ hở, hơn nữa còn có phối hợp nhiều mặt, không hề có chút kẽ hở nào cả!
Bảo Thân vương ừm một tiếng, lần nữa luyện quyền pháp.
- Con vẫn hiếu kỳ, rốt cuộc hắn tra xét ra chuyện này như thế nào?
Lãnh Thủ Thạch nói:
- Chỉ nghe bọn họ nói mấy câu là có thể tìm ra Chúc Ngũ? Trong sáu người mời đến có vị viên ngoại thị lang Cổ Kỳ tới từ bộ binh kia... Người này tướng mạo thường thường, rất dễ dàng bị quên đi, sao Ngũ ca có thể làm bằng hữu với hắn được chứ?
Lãnh Thủ Giang chỉ là một tên công tử bột, sống phóng túng, hầu như không tham dự vào việc triều đình, theo lý thuyết sẽ bị người trong triều đình miệt thị, căn bản không thể kết bạn với hắn được. Thế nhưng hai người này lại là bằng hữu, vì lẽ đó hắn mới sẽ hoài nghi có phải Lãnh Thủ Giang đã tham dự vào trong chuyện đó hay không.
- Tra một chút là biết.
Bảo Thân vương nói:
- Có điều phải cẩn thận, đừng có để bị phát hiện, vụ án này...
- Có cần bẩm báo với Hoàng thượng hay không?
Lãnh Thủ Thạch nói.
Bảo Thân vương lắc đầu:
- Giả bộ như không biết là tốt nhất.
- Vâng.
Lãnh Thủ Thạch nói.
- Ngươi đưa cho Sở Ly một tấm thiệp mời, mời hắn đến phủ chúng ta.
Bảo Thân vương nói.
Lãnh Thủ Thạch kinh ngạc.
Bảo Thân vương nói:
- Nhân vật như vậy, ngươi nên thân cận hơn một chút.
Lãnh Thủ Thạch gật gù.
/753
|