-... Ta sẽ khuyên cung chủ.
Hùng Phong cười cợt, có một luồng hiệp khí khác.
- Vậy cũng tốt, cuối cùng cũng coi như đã kiến thức được võ công của Phục Ngưu sơn, quả thực mở mang tầm mắt, ta còn có thể trở lại đây.
Sở Ly nói:
- Bất cứ lúc nào ta cũng đợi... Ngươi là đệ tử của Kim trưởng lão đúng không?
- Vâng.
Hùng Phong liếc mắt nhìn Kim Diệp, lắc đầu cười nói:
- Thuở nhỏ ta được sư phụ nuôi lớn, đến lúc mười tuổi bái vào Triều Thiên Cung, kỳ vọng sẽ có một ngày có thể có được nửa phần sau của Phục Ngưu Chân Giải, ta vẫn đang cố gắng.
- Không trách được.
Sở Ly gật gù.
Kim Diệp trừng mắt nhìn Hùng Phong một chút.
Hùng Phong nói:
- Sư phụ, con làm người mất mặt rồi!
Kim Diệp hừ một tiếng:
- Tiểu tử không biết tiến thoái, thẳng thắn nhanh như vậy làm gì chứ?
- Tránh cho mọi người hiểu lầm sư phụ thật sự có tư tâm.
Hùng Phong nói:
- Chỉ cần lần này con khiêu chiến thành công, sau khi trở về là có thể nhìn thấy Phục Ngưu Chân Giải, mang tới. Khi đó Phục Ngưu sơn cũng có thể có được toàn bộ Phục Ngưu Chân Giải, nếu như khiêu chiến không thành công, Phục Ngưu sơn sẽ có thể thắng về Phục Ngưu Chân Giải, nói thế nào thì cũng là một nước cờ tất thắng, chiêu này của sư phụ rất diệu, nên để cho mọi người biết thì hơn.
Sở Ly cười cợt:
- Không hẳn Kim trưởng lão đã không có tư tâm, ngươi muốn khiêu chiến thành công, đạt được Phục Ngưu Chân Giải, hắn cũng có thể tu luyện theo, nhưng không dự định hiến cho tông môn.
Kim Diệp hừ lạnh nói:
- Đừng có nói hươu nói vượn... Xử phạt của ngươi vẫn còn, ngươi không được tính là đệ tử của Phục Ngưu sơn ta!
Sở Ly bật cười nói:
- Ta đã lập công lớn như vậy mà vẫn không tính là đệ tử của Phục Ngưu sơn sao?
- Công không thể đỡ tội.
Kim Diệp nói.
Sở Ly nói:
- Kim trưởng lão, hiện tại ngươi nên nghĩ tới việc ăn nói như thế nào về tư tâm của ngươi đi, còn ta, ta không nhọc ngươi bận tâm!
Kim Diệp cười lạnh một tiếng.
Sở Ly nhìn về phía Hùng Phong:
- Hùng công tử, trong vòng bảy ngày, Triều Thiên Cung có thể mang Phục Ngưu Chân Giải tới đây không?
- Có thể.
Hùng Phong nói:
- Nếu như trong bay ngày không mang tới được thì chính là ta không khuyên bảo được cung chủ.
- Khi đó ta sẽ đích thân tới Triều Thiên Cung!
Sở Ly nói.
Hùng Phong gật đầu:
- Được, ta sẽ lập tức đi, sư phụ bảo trọng!
Kim Diệp vung vung tay:
- Bảo trọng cho tốt!
Hùng Phong ôm quyền một cái với mọi người:
- Đắc tội rồi, các vị trưởng lão, ta xin cáo từ!
Hắn dứt lời tung người lên, lập tức rời đi.
Mọi người thấy bóng lưng của hắn, đều lắc đầu cảm khái.
Cho dù bị hắn đánh bại, thế nhưng bọn họ vẫn cảm giác phục, cũng không có bao nhiêu sự thù hận đối với Hùng Phong này, nhân vật anh hùng có phong thái bức người như vậy quả thật là hiếm thấy.
Giữa trưa sau ba ngày, một thanh niên khoác ánh nắng chói chang đi tới Phục Ngưu sơn, tự mình bái kiến Sơn chủ Gia Cát Phong, dâng lên một cái hộp gỗ, sau đó lui xuống.
Gia Cát Phong ngồi ở bên trong ghế Thái sư, bên người là Mộ Dung Thuần và Hạ Lập Ngôn.
- Sơn chủ, mau nhìn xem đi.
Mộ Dung Thuần nói:
- Rốt cuộc có phải là Phục Ngưu Chân Giải hay không.
Cho dù bọn họ xem cũng không biết là thật hay là giả, chỉ có Sơn chủ mới có thể tu luyện Phục Ngưu Chân Giải, mới nhìn thấy Phục Ngưu Chân Giải.
Sắc mặt của Gia Cát Phong rất tốt, thương thế đã khôi phục được bảy tám phần.
Hắn căng thẳng nhìn chằm chằm vào hộp gỗ, hít sâu một hơi rồi chậm rãi mở ra, bên trong hộp có một quyển sách mỏng manh đang nằm đó, bên trong vàng có chút đen, nhìn qua không hề bắt mắt chút nào, ném xuống đất sợ là mọi người cũng chẳng muốn đi nhặt nó lên.
Gia Cát Phong chậm rãi cầm lên rồi mở ra, cẩn thận lật xem.
Một lúc lâu sau, hắn ngẩng đầu lên nhìn hai người cười nói:
- Quả thực là nửa phần sau của Phục Ngưu Chân Giải!
- Ha ha, Phục Ngưu sơn chúng ta có hi vọng chấn hưng rồi!
Mộ Dung Thuần cười to.
Hạ Lập Ngôn cũng mặt mày hớn hở.
Gia Cát Phong thu sách mỏng vào trong lồng ngực, lên tiếng cười nói:
- Có Phục Ngưu Chân Giải, sao chúng ta phải sợ chứ, rốt cục đã hoàn thành nguyện vọng của mấy đời Sơn chủ!
- Sơn chủ, chuyện này thiếu chủ có công lớn!
Mộ Dung Thuần nói:
- Nói cho thiếu chủ một tiếng đi.
- Hừm, đúng là nên nói cho nó một tiếng.
Gia Cát Phong gật đầu nói:
- Ta đã để nó xem qua nửa bộ đầu của Phục Ngưu Chân Giải, tránh cho ta mất mạng mà thất truyền, hiện tại cũng đưa cho nó nửa phần sau đi.
- Vâng.
Mộ Dung Thuần và Hạ Lập Ngôn gật đầu.
Rất nhanh Sở Ly đã bị truyền tới, hắn ôm quyền chắp chắp tay, đi tới gần rồi ngồi xuống.
- Ngươi xem một chút đi.
Gia Cát Phong đưa cuốn sách mỏng tới.
Sở Ly nhận lấy rồi quét mắt nhìn một chút, vừa nhìn đã khắc vào trong đầu, gật gù:
- Xem ra là thật.
Hai bộ trên dưới hắn đều xem qua, toàn bộ Phục Ngưu Chân Giải đang cuồn cuộn ở trong đầu.
Nửa phần sau chỉ có vài tờ mỏng manh, nội dung kém xa với nửa bộ đầu, nhưng lại không thể thiếu được.
Xem nửa bộ đầu của Phục Ngưu Chân Giải, cực kì bình thường, không trách được tu vi của Gia Cát Phong không được tính là hàng đầu, quả thực không có được tinh túy của Phục Ngưu Chân Giải.
Nửa phần sau là một bộ bộ pháp và lý giải về tâm pháp, vẽ chín bức Thanh ngưu đồ.
Có chín bức Thanh ngưu đồ này thì mới có thể chân chính làm cho Phục Ngưu Thần công nhập môn, không có chín bức thanh ngưu đồ này thì sẽ không có được tư thế của Phục Ngưu Thần công, không luyện được tinh túy của Phục Ngưu Thần công, chỉ có được hình, uy lực khác biệt một trời một vực.
Sở Ly đang cân nhắc Phục Ngưu Chân Giải này ở trong đầu, có chút hài lòng.
Cuối cùng cũng coi như không uổng phí tâm tư, rốt cục đã có được một môn tuyệt học linh thú hàng đầu, cộng thêm Bạch Hổ luyện dương đồ của mình thì hắn đã có được hai môn tuyệt học hàng đầu.
Nếu có thể tu được Linh Hạc quyết, như vậy mình sẽ bước lên Thông Thiên đại đạo, chỉ cần chuyên tâm tu luyện là có thể trở thành Thiên Thần.
Sở Ly nói:
- Sơn chủ, nếu ta là Sơn chủ, ta sẽ đưa ra thay đổi.
- Thay đổi cái gì?
Gia Cát Phong nói.
Sở Ly nói:
- Các đệ tử đều có thể tu luyện Phục Ngưu Chân Giải!... Như vậy mới có thể tăng cường tu vi của các đệ tử, tăng thực lực của Phục Ngưu sơn lên, bằng không, Phục Ngưu sơn vĩnh không thể quật khởi được!
Tổ tiên của Phục Ngưu sơn là nhân vật cực kì lợi hại, chỉ là lòng dạ không đủ rộng, thà rằng thực lực của tông môn yếu thì cũng không muốn để cho Phục Ngưu Chân Giải bị tiết lộ ra ngoài.
Phải biết rằng trong những tông phái đã biến mất kia có bao nhiêu tông môn bởi vì thực lực yếu ớt mà bị diệt, rất nhiều tông môn có võ học không kém, thế nhưng đệ tử không thể học đủ, dẫn đến thực lực không mạnh.
Sắc mặt của Gia Cát Phong hơi thay đổi:
- Đừng có nói nhảm!
Sở Ly nói:
- Truyền thụ từng bức tranh, lấy công lao để xét, công lao đủ là có thể được truyền thụ bức thứ hai, bức thứ tam, mãi đến bức thứ tám mới thôi, Sơn chủ chỉ tu luyện nhiều hơn một bức là được!
- Ngươi thật biết suy nghĩ!
Gia Cát Phong hừ lạnh nói:
- Đây là quy củ của các đời tổ sư, há có thể tùy ý phá vỡ được chứ.
Sở Ly nói:
- Thời thế thay đổi, hiện tại không phải như trước đây nữa, nếu không thay đổi, Phục Ngưu sơn sẽ thật sự càng ngày càng yếu, đừng nói là quật khởi, e rằng còn cách ngày diệt tông không xa!
Sắc mặt của Gia Cát Phong hơi thay đổi.
Mộ Dung Thuần và Hạ Lập Ngôn cau mày nói:
- Nhưng mà truyền cho đệ tử như thế, chỉ sợ sẽ bị tiết lộ ra ngoài.
- Tiết lộ ra ngoài thì sao chứ?
Sở Ly lắc đầu nói:
- Nhiều lắm chỉ có mấy bức bị tiết lộ ra ngoài mà thôi, nhìn võ học của Đại Lôi Âm tự, Kim Cương Độ Ách thần công mà xem. Ít nhất cũng đã truyền ra ngoài ba tầng, thế nhưng có tổn thất gì đối với Đại Lôi Âm tự hay không?
Ba người Gia Cát Phong cau mày trầm tư.
Sở Ly nói:
- Võ công bị tiết lộ ra ngoài, chỉ cần không phải là tất cả, trái lại còn có tác dụng với tông môn, mở rộng sức ảnh hưởng, sàng lọc nhân tài, lợi lớn hơn hại!
- Chuyện này phải thận trọng suy nghĩ!
Gia Cát Phong lắc đầu nói.
Sở Ly hừ lạnh nói:
- Nếu như cứ thế, bị người ta đánh tới cửa, ngoại trừ ta ra, mọi người đều là rác rưởi, võ công bị tiết lộ ra ngoài so với chuyện này cái nào tốt hơn?
Gia Cát Phong trầm mặc không nói.
Sở Ly nói:
- Nếu như Sơn chủ không làm, vậy đợi tới khi ta lên làm Sơn chủ, nhất định sẽ làm như thế!
-... Ta muốn thương lượng một chút với các trưởng lão.
Gia Cát Phong trầm giọng nói.
Sở Ly gật gù, trả sách lại cho hắn, ôm quyền thi lễ, sau đó lùi ra ngoài.
Hùng Phong cười cợt, có một luồng hiệp khí khác.
- Vậy cũng tốt, cuối cùng cũng coi như đã kiến thức được võ công của Phục Ngưu sơn, quả thực mở mang tầm mắt, ta còn có thể trở lại đây.
Sở Ly nói:
- Bất cứ lúc nào ta cũng đợi... Ngươi là đệ tử của Kim trưởng lão đúng không?
- Vâng.
Hùng Phong liếc mắt nhìn Kim Diệp, lắc đầu cười nói:
- Thuở nhỏ ta được sư phụ nuôi lớn, đến lúc mười tuổi bái vào Triều Thiên Cung, kỳ vọng sẽ có một ngày có thể có được nửa phần sau của Phục Ngưu Chân Giải, ta vẫn đang cố gắng.
- Không trách được.
Sở Ly gật gù.
Kim Diệp trừng mắt nhìn Hùng Phong một chút.
Hùng Phong nói:
- Sư phụ, con làm người mất mặt rồi!
Kim Diệp hừ một tiếng:
- Tiểu tử không biết tiến thoái, thẳng thắn nhanh như vậy làm gì chứ?
- Tránh cho mọi người hiểu lầm sư phụ thật sự có tư tâm.
Hùng Phong nói:
- Chỉ cần lần này con khiêu chiến thành công, sau khi trở về là có thể nhìn thấy Phục Ngưu Chân Giải, mang tới. Khi đó Phục Ngưu sơn cũng có thể có được toàn bộ Phục Ngưu Chân Giải, nếu như khiêu chiến không thành công, Phục Ngưu sơn sẽ có thể thắng về Phục Ngưu Chân Giải, nói thế nào thì cũng là một nước cờ tất thắng, chiêu này của sư phụ rất diệu, nên để cho mọi người biết thì hơn.
Sở Ly cười cợt:
- Không hẳn Kim trưởng lão đã không có tư tâm, ngươi muốn khiêu chiến thành công, đạt được Phục Ngưu Chân Giải, hắn cũng có thể tu luyện theo, nhưng không dự định hiến cho tông môn.
Kim Diệp hừ lạnh nói:
- Đừng có nói hươu nói vượn... Xử phạt của ngươi vẫn còn, ngươi không được tính là đệ tử của Phục Ngưu sơn ta!
Sở Ly bật cười nói:
- Ta đã lập công lớn như vậy mà vẫn không tính là đệ tử của Phục Ngưu sơn sao?
- Công không thể đỡ tội.
Kim Diệp nói.
Sở Ly nói:
- Kim trưởng lão, hiện tại ngươi nên nghĩ tới việc ăn nói như thế nào về tư tâm của ngươi đi, còn ta, ta không nhọc ngươi bận tâm!
Kim Diệp cười lạnh một tiếng.
Sở Ly nhìn về phía Hùng Phong:
- Hùng công tử, trong vòng bảy ngày, Triều Thiên Cung có thể mang Phục Ngưu Chân Giải tới đây không?
- Có thể.
Hùng Phong nói:
- Nếu như trong bay ngày không mang tới được thì chính là ta không khuyên bảo được cung chủ.
- Khi đó ta sẽ đích thân tới Triều Thiên Cung!
Sở Ly nói.
Hùng Phong gật đầu:
- Được, ta sẽ lập tức đi, sư phụ bảo trọng!
Kim Diệp vung vung tay:
- Bảo trọng cho tốt!
Hùng Phong ôm quyền một cái với mọi người:
- Đắc tội rồi, các vị trưởng lão, ta xin cáo từ!
Hắn dứt lời tung người lên, lập tức rời đi.
Mọi người thấy bóng lưng của hắn, đều lắc đầu cảm khái.
Cho dù bị hắn đánh bại, thế nhưng bọn họ vẫn cảm giác phục, cũng không có bao nhiêu sự thù hận đối với Hùng Phong này, nhân vật anh hùng có phong thái bức người như vậy quả thật là hiếm thấy.
Giữa trưa sau ba ngày, một thanh niên khoác ánh nắng chói chang đi tới Phục Ngưu sơn, tự mình bái kiến Sơn chủ Gia Cát Phong, dâng lên một cái hộp gỗ, sau đó lui xuống.
Gia Cát Phong ngồi ở bên trong ghế Thái sư, bên người là Mộ Dung Thuần và Hạ Lập Ngôn.
- Sơn chủ, mau nhìn xem đi.
Mộ Dung Thuần nói:
- Rốt cuộc có phải là Phục Ngưu Chân Giải hay không.
Cho dù bọn họ xem cũng không biết là thật hay là giả, chỉ có Sơn chủ mới có thể tu luyện Phục Ngưu Chân Giải, mới nhìn thấy Phục Ngưu Chân Giải.
Sắc mặt của Gia Cát Phong rất tốt, thương thế đã khôi phục được bảy tám phần.
Hắn căng thẳng nhìn chằm chằm vào hộp gỗ, hít sâu một hơi rồi chậm rãi mở ra, bên trong hộp có một quyển sách mỏng manh đang nằm đó, bên trong vàng có chút đen, nhìn qua không hề bắt mắt chút nào, ném xuống đất sợ là mọi người cũng chẳng muốn đi nhặt nó lên.
Gia Cát Phong chậm rãi cầm lên rồi mở ra, cẩn thận lật xem.
Một lúc lâu sau, hắn ngẩng đầu lên nhìn hai người cười nói:
- Quả thực là nửa phần sau của Phục Ngưu Chân Giải!
- Ha ha, Phục Ngưu sơn chúng ta có hi vọng chấn hưng rồi!
Mộ Dung Thuần cười to.
Hạ Lập Ngôn cũng mặt mày hớn hở.
Gia Cát Phong thu sách mỏng vào trong lồng ngực, lên tiếng cười nói:
- Có Phục Ngưu Chân Giải, sao chúng ta phải sợ chứ, rốt cục đã hoàn thành nguyện vọng của mấy đời Sơn chủ!
- Sơn chủ, chuyện này thiếu chủ có công lớn!
Mộ Dung Thuần nói:
- Nói cho thiếu chủ một tiếng đi.
- Hừm, đúng là nên nói cho nó một tiếng.
Gia Cát Phong gật đầu nói:
- Ta đã để nó xem qua nửa bộ đầu của Phục Ngưu Chân Giải, tránh cho ta mất mạng mà thất truyền, hiện tại cũng đưa cho nó nửa phần sau đi.
- Vâng.
Mộ Dung Thuần và Hạ Lập Ngôn gật đầu.
Rất nhanh Sở Ly đã bị truyền tới, hắn ôm quyền chắp chắp tay, đi tới gần rồi ngồi xuống.
- Ngươi xem một chút đi.
Gia Cát Phong đưa cuốn sách mỏng tới.
Sở Ly nhận lấy rồi quét mắt nhìn một chút, vừa nhìn đã khắc vào trong đầu, gật gù:
- Xem ra là thật.
Hai bộ trên dưới hắn đều xem qua, toàn bộ Phục Ngưu Chân Giải đang cuồn cuộn ở trong đầu.
Nửa phần sau chỉ có vài tờ mỏng manh, nội dung kém xa với nửa bộ đầu, nhưng lại không thể thiếu được.
Xem nửa bộ đầu của Phục Ngưu Chân Giải, cực kì bình thường, không trách được tu vi của Gia Cát Phong không được tính là hàng đầu, quả thực không có được tinh túy của Phục Ngưu Chân Giải.
Nửa phần sau là một bộ bộ pháp và lý giải về tâm pháp, vẽ chín bức Thanh ngưu đồ.
Có chín bức Thanh ngưu đồ này thì mới có thể chân chính làm cho Phục Ngưu Thần công nhập môn, không có chín bức thanh ngưu đồ này thì sẽ không có được tư thế của Phục Ngưu Thần công, không luyện được tinh túy của Phục Ngưu Thần công, chỉ có được hình, uy lực khác biệt một trời một vực.
Sở Ly đang cân nhắc Phục Ngưu Chân Giải này ở trong đầu, có chút hài lòng.
Cuối cùng cũng coi như không uổng phí tâm tư, rốt cục đã có được một môn tuyệt học linh thú hàng đầu, cộng thêm Bạch Hổ luyện dương đồ của mình thì hắn đã có được hai môn tuyệt học hàng đầu.
Nếu có thể tu được Linh Hạc quyết, như vậy mình sẽ bước lên Thông Thiên đại đạo, chỉ cần chuyên tâm tu luyện là có thể trở thành Thiên Thần.
Sở Ly nói:
- Sơn chủ, nếu ta là Sơn chủ, ta sẽ đưa ra thay đổi.
- Thay đổi cái gì?
Gia Cát Phong nói.
Sở Ly nói:
- Các đệ tử đều có thể tu luyện Phục Ngưu Chân Giải!... Như vậy mới có thể tăng cường tu vi của các đệ tử, tăng thực lực của Phục Ngưu sơn lên, bằng không, Phục Ngưu sơn vĩnh không thể quật khởi được!
Tổ tiên của Phục Ngưu sơn là nhân vật cực kì lợi hại, chỉ là lòng dạ không đủ rộng, thà rằng thực lực của tông môn yếu thì cũng không muốn để cho Phục Ngưu Chân Giải bị tiết lộ ra ngoài.
Phải biết rằng trong những tông phái đã biến mất kia có bao nhiêu tông môn bởi vì thực lực yếu ớt mà bị diệt, rất nhiều tông môn có võ học không kém, thế nhưng đệ tử không thể học đủ, dẫn đến thực lực không mạnh.
Sắc mặt của Gia Cát Phong hơi thay đổi:
- Đừng có nói nhảm!
Sở Ly nói:
- Truyền thụ từng bức tranh, lấy công lao để xét, công lao đủ là có thể được truyền thụ bức thứ hai, bức thứ tam, mãi đến bức thứ tám mới thôi, Sơn chủ chỉ tu luyện nhiều hơn một bức là được!
- Ngươi thật biết suy nghĩ!
Gia Cát Phong hừ lạnh nói:
- Đây là quy củ của các đời tổ sư, há có thể tùy ý phá vỡ được chứ.
Sở Ly nói:
- Thời thế thay đổi, hiện tại không phải như trước đây nữa, nếu không thay đổi, Phục Ngưu sơn sẽ thật sự càng ngày càng yếu, đừng nói là quật khởi, e rằng còn cách ngày diệt tông không xa!
Sắc mặt của Gia Cát Phong hơi thay đổi.
Mộ Dung Thuần và Hạ Lập Ngôn cau mày nói:
- Nhưng mà truyền cho đệ tử như thế, chỉ sợ sẽ bị tiết lộ ra ngoài.
- Tiết lộ ra ngoài thì sao chứ?
Sở Ly lắc đầu nói:
- Nhiều lắm chỉ có mấy bức bị tiết lộ ra ngoài mà thôi, nhìn võ học của Đại Lôi Âm tự, Kim Cương Độ Ách thần công mà xem. Ít nhất cũng đã truyền ra ngoài ba tầng, thế nhưng có tổn thất gì đối với Đại Lôi Âm tự hay không?
Ba người Gia Cát Phong cau mày trầm tư.
Sở Ly nói:
- Võ công bị tiết lộ ra ngoài, chỉ cần không phải là tất cả, trái lại còn có tác dụng với tông môn, mở rộng sức ảnh hưởng, sàng lọc nhân tài, lợi lớn hơn hại!
- Chuyện này phải thận trọng suy nghĩ!
Gia Cát Phong lắc đầu nói.
Sở Ly hừ lạnh nói:
- Nếu như cứ thế, bị người ta đánh tới cửa, ngoại trừ ta ra, mọi người đều là rác rưởi, võ công bị tiết lộ ra ngoài so với chuyện này cái nào tốt hơn?
Gia Cát Phong trầm mặc không nói.
Sở Ly nói:
- Nếu như Sơn chủ không làm, vậy đợi tới khi ta lên làm Sơn chủ, nhất định sẽ làm như thế!
-... Ta muốn thương lượng một chút với các trưởng lão.
Gia Cát Phong trầm giọng nói.
Sở Ly gật gù, trả sách lại cho hắn, ôm quyền thi lễ, sau đó lùi ra ngoài.
/753
|