Hắn đã mơ hồ cảm thấy là lạ, trong chuyện này có mùi, dường như có người cố ý bôi đen thiếu chủ, nhằm vào thiếu chủ, dẫn địch ý của các đệ tử tới, cản trở thiếu chủ tiếp vị.
Hắn không biết là ai, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, không thể là Đoàn Vô Nhai được. Đoàn Vô Nhai không có phần tâm tư và can đảm này, cũng không phải là Mộ Dung Lượng, như vậy rốt cuộc là ai?
Sở Đại Chí hầm hừ trừng mắt nhìn Lý Nguy Nhiên:
- Đám người này đúng là điên!
- Đừng lo chuyện bao đồng.
Chu Hàn Ca lắc đầu nói:
- Cứ kệ bọn họ nói, đừng lẫn vào.
- Ta đang lo lắng nếu cứ tiếp tục như thế, các trưởng lão sẽ không ép được.
Sở Đại Chí hừ lạnh nói:
- Cũng không thể đánh tất cả mọi người một trận nha, cho dù đánh đập tàn nhẫn một trận cũng thay đổi không được suy nghĩ của bọn họ!
- Có người cố ý gây xích mích.
Chu Hàn Ca lắc đầu nói:
- Ta sẽ trở về nói một tiếng với phụ thân, nói bọn họ cẩn thận tra xét một chút, bắt tên này ra, lợi dụng mọi người làm mưa làm gió, đáng ghét đáng trách!
- Đúng, bắt hắn!
Sở Đại Chí hừ lạnh nói.
Bỗng nhiên một người đệ tử thanh niên chạy vào tửu lâu, cất giọng nói:
- Kim trưởng lão đã trở về!
Mọi người lập tức nhìn sang.
Đa số đệ tử Tiên Thiên một năm tiến vào thắng cảnh một lần, ngây ngốc một tháng, trong lúc đó được hai vị trưởng lão tự mình dạy dỗ, cho nên đều có lòng cảm kích đối với hai vị trưởng lão, đối với việc Sở Ly phế bỏ võ công Hồ trưởng lão, bọn họ rất là bất mãn.
Bây giờ nghe nói một vị trưởng lão khác của thắng cảnh là Kim Diệp đến, mọi người bỗng cảm thấy phấn chấn, cảm thấy lần này nhất định vị kia sẽ lấy lại công đạo thay Hồ trưởng lão, mạnh mẽ trừng trị thiếu chủ một lần, làm cho hắn không thể coi trời bằng vung như thế nữa.
Chu Hàn Ca cau mày, thầm nói phiền phức tới rồi.
Sở Đại Chí nói:
- Chu sư huynh, chúng ta đi gặp thiếu chủ thôi.
-... Được.
Chu Hàn Ca gật đầu.
Hai người xuống lầu, đi thẳng đến tiểu viện của Sở Ly, khi đến ngoài tiểu viện thì lại phát hiện ra Kiều Tam đang bảo vệ cửa.
Kiều Tam nhìn thấy bọn họ, gật gù.
- Thiếu chủ có biết Kim trưởng lão đến không?
Sở Đại Chí vội hỏi.
Kiều Tam gật đầu.
- Vậy sao thiếu chủ còn không mau mau tránh một chút đi?
Sở Đại Chí lớn tiếng nói.
Âm thanh của Sở Ly truyền ra:
- Hoảng cái gì, các ngươi đi đi, đừng bận tâm nữa!
Sở Đại Chí nói:
- Thiếu chủ, Kim trưởng lão này là đệ nhất cao thủ trong tông chúng ta nha!
- Ta đang mở mang kiến thức một chút về phong thái của vị đệ nhất cao thủ này đây!
Sở Ly nói.
Sở Đại Chí nói:
- Kim trưởng lão có uy vọng cực cao, ngươi đánh bại hắn thì cũng không có gì hay cả, mọi người sẽ càng ghét thiếu chủ hơn nữa!
Sở Ly khẽ hừ một tiếng, không tiếp tục nói nữa.
Kiều Tam thấp giọng nói:
- Các ngươi đi về trước đi, thiếu chủ sẽ biết phải làm sao.
Chu Hàn Ca nói:
- Thiếu chủ cẩn thận một chút, vị Kim trưởng lão này rất hung hăng bá đạo.
- Ừm.
Âm thanh của Sở Ly truyền đến.
Chờ sau khi hai người đi, Kiều Tam nói:
- Thiếu chủ, hay là nghe lời Sơn chủ đi, tránh lão nhân này một chút!
- Đi vào đây!
Sở Ly nói.
Kiều Tam vội vã đẩy cửa đi vào.
Sở Ly chắp tay đứng ở trong viện, có chút đăm chiêu:
- Lần này ta sẽ nghe các ngươi một chút, rời khỏi đây một quãng thời gian!
- Đa tạ Thiếu chủ!
Kiều Tam vui mừng khôn xiết.
Sở Ly nói:
- Nếu như họ Kim kia quá càn rỡ, ta sẽ trở về trừng trị hắn!
Kiều Tam vội vã xua tay:
- Nếu như động thủ với Kim trưởng lão, như vậy sẽ là địch với đệ tử toàn tông, ngàn vạn lần không thể làm vậy nha!
Sở Ly hừ lạnh một tiếng:
- Bọn họ đều là một đám rác rưởi!
Kiều Tam cười khổ:
- Thiếu chủ, lời này cũng không thể nói vậy nha!
Sở Ly nói:
- Ta chẳng muốn phí lời, sau này ta sẽ cẩn thận giáo huấn bọn họ, ta đi trước!
- Thiếu chủ, trốn mấy ngày là được rồi, Kim trưởng lão không ở đây được lâu đâu, hắn còn muốn về thắng cảnh.
Kiều Tam thấp giọng nói:
- Nhất định hắn sẽ không yên lòng về thắng cảnh, sợ Sơn chủ sẽ mạnh mẽ giữ hắn lại giống như đối với Hồ trưởng lão vậy.
- Không thể thả Hồ trưởng lão đi được.
Sở Ly nói.
Kiều Tam nói:
- Chỉ có thể nhìn Sơn chủ mà thôi.
Sở Ly vung vung tay, người nhẹ nhàng xẹt qua đầu tường, sau đó biến mất không còn tăm hơi đâu nữa.
Bên trong đại sảnh có mấy phần tối tăm, ánh trời chiều chiếu vào trên cửa sổ, trong phòng mịt mờ.
Ngoại trừ bảy người Gia Cát Phong ra còn có một lão giả thấp bé mặt tròn, hai mắt lim dim, giống như không mở ra được vậy, nhưng hai mắt lim dim lại toát ra ánh mắt giống như thật, làm cho người ta kinh ngạc.
Hắn một người đối mặt với bảy người, khí thế ép mọi người một đầu, hắn lạnh lùng nói:
- Nói một chút đi, xử trí người thiếu chủ này như thế nào?
- Kim trưởng lão, kỳ thực thiếu chủ cũng không làm gì sai cả.
Mộ Dung Thuần nói:
- Thật sự là do Lục Thiên Cơ quá đáng quá mức, nhục nhã tiên mẫu của thiếu chủ, đổi lại là bất luận người nào thì cũng không thể không động thủ được.
- Động thủ không có gì, nhưng hắn lại phế bỏ võ công.
Kim Diệp lạnh lùng nói:
- Đối với đồng môn mà lại tàn nhẫn như vậy, nếu như không phạt nặng, các đệ tử sẽ noi theo, chuyện Phục Ngưu sơn sụp đổ sẽ ở ngay trước mắt!
Hắn không chờ mọi người nói chuyện, lại trầm giọng nói:
- Điều càng quá đáng hơn chính là, hắn phạm thượng, lại dám phế võ công của trưởng lão, sao những trưởng lão như các ngươi có thể khoan nhượng cho chuyện này chứ, lẽ nào bất kỳ đệ tử nào cũng có thể động thủ với các ngươi, còn không làm sai hay sao?
- Nhưng mà Hồ trưởng lão...
Mộ Dung Thuần nói.
Kim Diệp vung tay lên:
- Mặc kệ là lý do gì, thân là đệ tử Phục Ngưu sơn mà lại dám phạm thượng đả thương trưởng lão, chính là trọng tội! Các ngươi có dị nghị gì không?
- Kim trưởng lão nói không sai, quả thực nên phạt nặng!
Gia Cát Phong chậm rãi gật đầu nói.
Mọi người có chút lo lắng nhìn về phía hắn.
Kim Diệp nói không sai, nhưng chuyện này cũng không phải là đơn giản như vậy, dính đến chuyện tranh đoạt ngôi vị Sơn chủ, hơn nữa trước đó bọn họ đã dùng thủ đoạn hèn hạ, gieo gió gặt bão.
Kim Diệp nói:
- Ta sẽ nói trừng phạt, các ngươi thử nghe một chút xem.
Mọi người lắng nghe.
Kim Diệp nói:
- Đoạt đi thân phận người thừa kế Sơn chủ đời kế tiếp của hắn.
Mọi người lập tức sốt sắng.
Kim Diệp khoát tay chặn lại hừ lạnh nói:
- Ta còn chưa nói hết!
Khí thế của hắn khiếp người, mọi người không khỏi im lặng.
Kim Diệp nói:
- Phế bỏ võ công!
Hắn lại khoát tay chặn lại, ngăn cản lời muốn nói của bọn họ, lại trầm giọng nói:
- Trục xuất ra khỏi Phục Ngưu sơn!
- Kim trưởng lão, hình phạt quá nặng!
Mộ Dung Thuần lắc đầu.
Kim Diệp hừ lạnh nói:
- Hắn điên cuồng như vậy thì có tư cách gì trở thành Sơn chủ đời kế tiếp chứ? Tàn hại đồng môn thì lại phế bỏ võ công, phạm thượng thì lại trục xuất ra khỏi Phục Ngưu sơn, những thứ này đều được viết rất rõ ràng trên quy củ của tông môn, lão phu có thể thiên vị được sao?
Mộ Dung Thuần vội nói:
- Kim trưởng lão, xảy ra chuyện là có nguyên nhân, có thể xét để giảm bớt trừng phạt mà.
- Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, quy củ chính là quy củ!
Kim Diệp hừ lạnh nói:
- Xảy ra chuyện này là có nguyên nhân, chuyện nào cũng có nguyên nhân như vậy thì môn quy để ở đâu? Lẽ nào hắn là thiếu chủ thì có thể siêu thoát ra khỏi môn quy hay sao?
Hạ Lập Ngôn nói:
- Kim trưởng lão, tuy thiếu chủ có chút quá, thế nhưng cũng có đại ân đối với Phục Ngưu sơn ta, xử trí không chút lưu tình như vậy, không khỏi khiến cho người ta thất vọng.
- Ưu khuyết điểm không thể lẫn lộn được.
Kim Diệp lắc đầu nói:
- Cho dù là ta phạm vào môn quy thì cũng phải bị phạt theo quy củ, không thể ngoại lệ được!
Mọi người không còn lời nào để nói.
Kim Diệp nói:
- Cứ quyết định như thế đi, Sơn chủ, có thể có dị nghị gì không?
- Võ công thì thôi, trực tiếp trục xuất ra khỏi tông môn đi.
Gia Cát Phong lạnh nhạt nói.
Kim Diệp nói:
- Hắn phạm vào hai trọng tội, nên phạt gì tự có môn quy, chẳng lẽ Sơn chủ muốn bao che hay sao?
Gia Cát Phong nói:
- Nó vì cứu ta cho nên đã dùng một viên Độ Ách đan, có thể chống đỡ được một tội chứ?
- Được, nếu đã như thế thì trực tiếp trục xuất ra khỏi tông môn!
Kim Diệp lạnh lùng nói.
Mọi người thầm thở dài một hơi, chỉ giữ trầm mặc.
Kim Diệp nói:
- Người đâu, đi mang Gia Cát Thiên tới đây!
- Vâng!
Hai nam tử trung niên mặc áo tím ở ngoài hiên trầm giọng đáp, người nhẹ nhàng bắn về phía tiểu viện của Sở Ly.
Hắn không biết là ai, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, không thể là Đoàn Vô Nhai được. Đoàn Vô Nhai không có phần tâm tư và can đảm này, cũng không phải là Mộ Dung Lượng, như vậy rốt cuộc là ai?
Sở Đại Chí hầm hừ trừng mắt nhìn Lý Nguy Nhiên:
- Đám người này đúng là điên!
- Đừng lo chuyện bao đồng.
Chu Hàn Ca lắc đầu nói:
- Cứ kệ bọn họ nói, đừng lẫn vào.
- Ta đang lo lắng nếu cứ tiếp tục như thế, các trưởng lão sẽ không ép được.
Sở Đại Chí hừ lạnh nói:
- Cũng không thể đánh tất cả mọi người một trận nha, cho dù đánh đập tàn nhẫn một trận cũng thay đổi không được suy nghĩ của bọn họ!
- Có người cố ý gây xích mích.
Chu Hàn Ca lắc đầu nói:
- Ta sẽ trở về nói một tiếng với phụ thân, nói bọn họ cẩn thận tra xét một chút, bắt tên này ra, lợi dụng mọi người làm mưa làm gió, đáng ghét đáng trách!
- Đúng, bắt hắn!
Sở Đại Chí hừ lạnh nói.
Bỗng nhiên một người đệ tử thanh niên chạy vào tửu lâu, cất giọng nói:
- Kim trưởng lão đã trở về!
Mọi người lập tức nhìn sang.
Đa số đệ tử Tiên Thiên một năm tiến vào thắng cảnh một lần, ngây ngốc một tháng, trong lúc đó được hai vị trưởng lão tự mình dạy dỗ, cho nên đều có lòng cảm kích đối với hai vị trưởng lão, đối với việc Sở Ly phế bỏ võ công Hồ trưởng lão, bọn họ rất là bất mãn.
Bây giờ nghe nói một vị trưởng lão khác của thắng cảnh là Kim Diệp đến, mọi người bỗng cảm thấy phấn chấn, cảm thấy lần này nhất định vị kia sẽ lấy lại công đạo thay Hồ trưởng lão, mạnh mẽ trừng trị thiếu chủ một lần, làm cho hắn không thể coi trời bằng vung như thế nữa.
Chu Hàn Ca cau mày, thầm nói phiền phức tới rồi.
Sở Đại Chí nói:
- Chu sư huynh, chúng ta đi gặp thiếu chủ thôi.
-... Được.
Chu Hàn Ca gật đầu.
Hai người xuống lầu, đi thẳng đến tiểu viện của Sở Ly, khi đến ngoài tiểu viện thì lại phát hiện ra Kiều Tam đang bảo vệ cửa.
Kiều Tam nhìn thấy bọn họ, gật gù.
- Thiếu chủ có biết Kim trưởng lão đến không?
Sở Đại Chí vội hỏi.
Kiều Tam gật đầu.
- Vậy sao thiếu chủ còn không mau mau tránh một chút đi?
Sở Đại Chí lớn tiếng nói.
Âm thanh của Sở Ly truyền ra:
- Hoảng cái gì, các ngươi đi đi, đừng bận tâm nữa!
Sở Đại Chí nói:
- Thiếu chủ, Kim trưởng lão này là đệ nhất cao thủ trong tông chúng ta nha!
- Ta đang mở mang kiến thức một chút về phong thái của vị đệ nhất cao thủ này đây!
Sở Ly nói.
Sở Đại Chí nói:
- Kim trưởng lão có uy vọng cực cao, ngươi đánh bại hắn thì cũng không có gì hay cả, mọi người sẽ càng ghét thiếu chủ hơn nữa!
Sở Ly khẽ hừ một tiếng, không tiếp tục nói nữa.
Kiều Tam thấp giọng nói:
- Các ngươi đi về trước đi, thiếu chủ sẽ biết phải làm sao.
Chu Hàn Ca nói:
- Thiếu chủ cẩn thận một chút, vị Kim trưởng lão này rất hung hăng bá đạo.
- Ừm.
Âm thanh của Sở Ly truyền đến.
Chờ sau khi hai người đi, Kiều Tam nói:
- Thiếu chủ, hay là nghe lời Sơn chủ đi, tránh lão nhân này một chút!
- Đi vào đây!
Sở Ly nói.
Kiều Tam vội vã đẩy cửa đi vào.
Sở Ly chắp tay đứng ở trong viện, có chút đăm chiêu:
- Lần này ta sẽ nghe các ngươi một chút, rời khỏi đây một quãng thời gian!
- Đa tạ Thiếu chủ!
Kiều Tam vui mừng khôn xiết.
Sở Ly nói:
- Nếu như họ Kim kia quá càn rỡ, ta sẽ trở về trừng trị hắn!
Kiều Tam vội vã xua tay:
- Nếu như động thủ với Kim trưởng lão, như vậy sẽ là địch với đệ tử toàn tông, ngàn vạn lần không thể làm vậy nha!
Sở Ly hừ lạnh một tiếng:
- Bọn họ đều là một đám rác rưởi!
Kiều Tam cười khổ:
- Thiếu chủ, lời này cũng không thể nói vậy nha!
Sở Ly nói:
- Ta chẳng muốn phí lời, sau này ta sẽ cẩn thận giáo huấn bọn họ, ta đi trước!
- Thiếu chủ, trốn mấy ngày là được rồi, Kim trưởng lão không ở đây được lâu đâu, hắn còn muốn về thắng cảnh.
Kiều Tam thấp giọng nói:
- Nhất định hắn sẽ không yên lòng về thắng cảnh, sợ Sơn chủ sẽ mạnh mẽ giữ hắn lại giống như đối với Hồ trưởng lão vậy.
- Không thể thả Hồ trưởng lão đi được.
Sở Ly nói.
Kiều Tam nói:
- Chỉ có thể nhìn Sơn chủ mà thôi.
Sở Ly vung vung tay, người nhẹ nhàng xẹt qua đầu tường, sau đó biến mất không còn tăm hơi đâu nữa.
Bên trong đại sảnh có mấy phần tối tăm, ánh trời chiều chiếu vào trên cửa sổ, trong phòng mịt mờ.
Ngoại trừ bảy người Gia Cát Phong ra còn có một lão giả thấp bé mặt tròn, hai mắt lim dim, giống như không mở ra được vậy, nhưng hai mắt lim dim lại toát ra ánh mắt giống như thật, làm cho người ta kinh ngạc.
Hắn một người đối mặt với bảy người, khí thế ép mọi người một đầu, hắn lạnh lùng nói:
- Nói một chút đi, xử trí người thiếu chủ này như thế nào?
- Kim trưởng lão, kỳ thực thiếu chủ cũng không làm gì sai cả.
Mộ Dung Thuần nói:
- Thật sự là do Lục Thiên Cơ quá đáng quá mức, nhục nhã tiên mẫu của thiếu chủ, đổi lại là bất luận người nào thì cũng không thể không động thủ được.
- Động thủ không có gì, nhưng hắn lại phế bỏ võ công.
Kim Diệp lạnh lùng nói:
- Đối với đồng môn mà lại tàn nhẫn như vậy, nếu như không phạt nặng, các đệ tử sẽ noi theo, chuyện Phục Ngưu sơn sụp đổ sẽ ở ngay trước mắt!
Hắn không chờ mọi người nói chuyện, lại trầm giọng nói:
- Điều càng quá đáng hơn chính là, hắn phạm thượng, lại dám phế võ công của trưởng lão, sao những trưởng lão như các ngươi có thể khoan nhượng cho chuyện này chứ, lẽ nào bất kỳ đệ tử nào cũng có thể động thủ với các ngươi, còn không làm sai hay sao?
- Nhưng mà Hồ trưởng lão...
Mộ Dung Thuần nói.
Kim Diệp vung tay lên:
- Mặc kệ là lý do gì, thân là đệ tử Phục Ngưu sơn mà lại dám phạm thượng đả thương trưởng lão, chính là trọng tội! Các ngươi có dị nghị gì không?
- Kim trưởng lão nói không sai, quả thực nên phạt nặng!
Gia Cát Phong chậm rãi gật đầu nói.
Mọi người có chút lo lắng nhìn về phía hắn.
Kim Diệp nói không sai, nhưng chuyện này cũng không phải là đơn giản như vậy, dính đến chuyện tranh đoạt ngôi vị Sơn chủ, hơn nữa trước đó bọn họ đã dùng thủ đoạn hèn hạ, gieo gió gặt bão.
Kim Diệp nói:
- Ta sẽ nói trừng phạt, các ngươi thử nghe một chút xem.
Mọi người lắng nghe.
Kim Diệp nói:
- Đoạt đi thân phận người thừa kế Sơn chủ đời kế tiếp của hắn.
Mọi người lập tức sốt sắng.
Kim Diệp khoát tay chặn lại hừ lạnh nói:
- Ta còn chưa nói hết!
Khí thế của hắn khiếp người, mọi người không khỏi im lặng.
Kim Diệp nói:
- Phế bỏ võ công!
Hắn lại khoát tay chặn lại, ngăn cản lời muốn nói của bọn họ, lại trầm giọng nói:
- Trục xuất ra khỏi Phục Ngưu sơn!
- Kim trưởng lão, hình phạt quá nặng!
Mộ Dung Thuần lắc đầu.
Kim Diệp hừ lạnh nói:
- Hắn điên cuồng như vậy thì có tư cách gì trở thành Sơn chủ đời kế tiếp chứ? Tàn hại đồng môn thì lại phế bỏ võ công, phạm thượng thì lại trục xuất ra khỏi Phục Ngưu sơn, những thứ này đều được viết rất rõ ràng trên quy củ của tông môn, lão phu có thể thiên vị được sao?
Mộ Dung Thuần vội nói:
- Kim trưởng lão, xảy ra chuyện là có nguyên nhân, có thể xét để giảm bớt trừng phạt mà.
- Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, quy củ chính là quy củ!
Kim Diệp hừ lạnh nói:
- Xảy ra chuyện này là có nguyên nhân, chuyện nào cũng có nguyên nhân như vậy thì môn quy để ở đâu? Lẽ nào hắn là thiếu chủ thì có thể siêu thoát ra khỏi môn quy hay sao?
Hạ Lập Ngôn nói:
- Kim trưởng lão, tuy thiếu chủ có chút quá, thế nhưng cũng có đại ân đối với Phục Ngưu sơn ta, xử trí không chút lưu tình như vậy, không khỏi khiến cho người ta thất vọng.
- Ưu khuyết điểm không thể lẫn lộn được.
Kim Diệp lắc đầu nói:
- Cho dù là ta phạm vào môn quy thì cũng phải bị phạt theo quy củ, không thể ngoại lệ được!
Mọi người không còn lời nào để nói.
Kim Diệp nói:
- Cứ quyết định như thế đi, Sơn chủ, có thể có dị nghị gì không?
- Võ công thì thôi, trực tiếp trục xuất ra khỏi tông môn đi.
Gia Cát Phong lạnh nhạt nói.
Kim Diệp nói:
- Hắn phạm vào hai trọng tội, nên phạt gì tự có môn quy, chẳng lẽ Sơn chủ muốn bao che hay sao?
Gia Cát Phong nói:
- Nó vì cứu ta cho nên đã dùng một viên Độ Ách đan, có thể chống đỡ được một tội chứ?
- Được, nếu đã như thế thì trực tiếp trục xuất ra khỏi tông môn!
Kim Diệp lạnh lùng nói.
Mọi người thầm thở dài một hơi, chỉ giữ trầm mặc.
Kim Diệp nói:
- Người đâu, đi mang Gia Cát Thiên tới đây!
- Vâng!
Hai nam tử trung niên mặc áo tím ở ngoài hiên trầm giọng đáp, người nhẹ nhàng bắn về phía tiểu viện của Sở Ly.
/753
|