Khi Sở Ly xuất hiện ở trước mặt đám người Liễu Tinh thì sắc trời đã sáng choang.
Đám người Liễu Tinh đang đả tọa điều tức ở trên đỉnh hẻm núi, tắm rửa ánh mặt trời sáng rỡ lúc sáng sớm.
- Đại tổng quản, nhanh như vậy sao?
Đám người Liễu Tinh kinh ngạc.
Sở Ly đưa ngọc bội cho Liễu Tinh rồi nói:
- Đây là tín vật của Thanh Mãng sơn, xem như là minh chứng các ngươi đã truyền tin tức tới.
- Đại tổng quản lén lút lấy ra hay sao?
Liễu Tinh cười nói:
- Lén lén lút lút bỏ thư vào phòng khách của Thanh Mãng sơn, sau đó trộm một khối ngọc bội, vô thanh vô tức, quả thật là thần không biết quỷ không hay, Vương gia cũng không thể trách cứ được chúng ta không đến đưa tin.
Sở Ly cười nói:
- Chủ ý này rất hay.
- Lẽ nào Đại tổng quản không dùng biện pháp này?
Liễu Tinh nói.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Cao thủ Thiên Ngoại Thiên của Thanh Mãng sơn và Phượng Hoàng sơn đang chờ các ngươi tự chui đầu vào lưới, cũng may khinh công của ta tốt, bọn họ không đuổi kịp, đúng là bớt đi phiền phức, các ngươi cũng có thể báo cáo được kết quả công tác.
- Ài...
Liễu Tinh đánh giá ngọc bội, lắc đầu cười khổ nói:
- Không biết Vương gia thấy nó sẽ nghĩ như thế nào.
Sở Ly nói:
- Nếu như Vương gia lại gây phiền phức, các ngươi cứ đáp lại, đừng có cứng làm gì, nếu thực sự không được thì đi. Không cần thiết phải nhất định mạnh mẽ chống đỡ, mục đích của hắn chính là bức các ngươi đi, làm cho ta tứ cố vô thân.
- Rốt cuộc Vương gia muốn làm gì?
Liễu Tinh cau mày nói:
- Thật sự muốn giết Đại tổng quản hay sao?
- Hừm, hơn nữa là tự tay giết ta.
Sở Ly cười cợt:
- Hiện giờ chuyện này đã trở thành mục tiêu duy nhất của hắn, liều lĩnh thúc đẩy mục tiêu này, người nào cản trở sẽ giết người đó!
- Thật là điên cuồng!
Hoắc Vũ thở dài nói.
Hương Phi Tuyết cười nói:
- Quan trọng là hắn đã ăn quá nhiều vị đắng của Đại tổng quản, uất khí khó nhịn, Đại tổng quản phải cẩn thận bên Vương phi, hắn muốn loại trừ chúng ta, chỉ sợ cũng là ra tay với Vương phi, hiện tại hộ vệ của Vương phi chỉ còn lại có một mình Chúc Thiên Hoa, chúng ta phải mau chóng trở về mới được!
- Vô dụng thôi.
Liễu Tinh lắc đầu:
- Cho dù trở về thì Vương gia sẽ lại phái làm chuyện khác, chúng ta cũng không thể bảo vệ được Vương phi!
Tất cả mọi người đều biết Vương phi là nhược điểm của Đại tổng quản, muốn đối phó với Đại tổng quản thì trước hết phải đối phó với Vương phi, chỉ sợ Vương gia sẽ gắp lửa bỏ tay người, thả tin tức ra ngoài, lại để khiến cho một làn sóng ám sát mới xuất hiện.
Thừa dịp Đại tổng quản mệt mỏi ứng phó, Vương gia động thủ lần nữa ám sát Đại tổng quản, làm ít mà hiệu quả sẽ rất nhiều.
- Cùng lắm thì chúng ta bảo vệ Vương phi ở trong bóng tối.
Hương Phi Tuyết nói.
- Ý kiến rất hay, trước tiên không nộp tín vật cho Vương gia, cứ chờ một chút rồi hãy nộp.
Liễu Tinh gật đầu nói:
- Bí mật về Vương phủ, bảo vệ Vương phi.
Sở Ly cười nói:
- Vương phi sẽ không sao, hai ngày nữa nàng sẽ về phủ Quốc Công ở một đoạn thời gian.
- Như vậy là tốt nhất!
Bốn người vui mừng khôn xiết.
Sở Ly nói:
- Các ngươi phải bảo trọng, trên đường cẩn thận đừng gặp lại mai phục nữa!
- Đại tổng quản yên tâm đi, chúng ta sẽ cẩn thận!
Liễu Tinh cười nói:
- Đại tổng quản muốn đi về trước hay sao?
- Hừm, ta phải đi trước một bước.
Sở Ly nói.
Hắn vung vung tay với bốn người, nhanh chóng rời đi.
Sở Ly xuất hiện ở trong Thiên Xu viện.
Bên trong Thiên Xu viện, Tiêu Thi đang tản bộ, bên người có Liễu Nhứ và Mộng Lan đi theo.
Nhìn thấy Sở Ly đi vào, Mộng Lan ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Liễu Nhứ cười chỉnh đốn vạt áo thi lễ.
Tiêu Thi nói:
- Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?
Nàng phát hiện ra tối hôm qua Sở Ly không có ở Vương phủ.
- Xử lý một ít việc vặt.
Sở Ly nói:
- Tiểu thư, xem ra cần phải về phủ Quốc Công ở một đoạn thời gian rồi.
- Lại có phiền phức tới sao?
Tiêu Thi khẽ nhíu mày nói:
- An Vương lại làm cái gì vậy?
- Triệt hồi đám người Liễu Tinh, hiện tại chỉ có Chúc Thiên Hoa bảo vệ mà thôi.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Một khi có việc, sợ là Chúc Thiên Hoa sẽ lành ít dữ nhiều, đây là kế sách một mũi tên hạ hai con chim của An Vương, bên Liễu Tinh kia cũng bố trí mai phục, muốn giết bọn họ.
Tiêu Thi đi tới bên cạnh cái bàn đá rồi ngồi xuống, nhíu mày nói:
- Xem ra hắn muốn thanh trừ thế lực của ngươi, trong phủ sẽ phải chịu một trận thanh trừ khá lớn!
Sở Ly chậm rãi gật đầu.
Tiêu Thi nói:
- Được rồi, về phủ Quốc Công cũng được, một khắc ta cũng không muốn ở lại chỗ này!
Trong lúc hai người nói chuyện, Mộng Lan bưng chén trà tới, lại dùng hai tay trắng nõn đưa cho Sở Ly, có chút xấu hổ.
Sở Ly tiếp nhận chén trà, ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, vừa vặn chạm vào sóng mắt sáng sủa của nàng.
Nàng cuống quít tránh ra, khuôn mặt thanh lệ thoát tục đã đỏ càng đỏ hơn nữa.
Tiêu Thi liếc xéo nhìn bọn họ một chút, tức giận:
- Mộng Lan rất có ngộ tính, đã làm rất tốt rồi, ngươi mang về đi.
Sở Ly cười nói:
- Bên tiểu thư thiếu nhân thủ, trước hết cứ để cho nàng ở chỗ này thì hơn.
- Ngươi cam lòng sao?
Tiêu Thi hừ lạnh nói.
Sở Ly nói:
- Có gì mà không nỡ cơ chứ?
- Mỹ nhân như vậy không để ở bên người, vạn nhất nàng chạy thì sao?
Tiêu Thi tựa như cười mà không phải cười nói:
- Có thể yên tâm được không? Đừng nói một đằng làm một nẻo tự rước lấy bản thân không thoải mái nha!
Sở Ly cười lắc đầu, bỗng nhiên nhíu mày.
Hắn thông qua Đại Viên Kính Trí đã nhìn thấy một hòa thượng mặt tròn cao to đi tới trước cửa Vương phủ, ước chừng khoảng ba mươi tuổi, vẻ mặt hàm hậu, xem qua có chút ngây ngô.
An Vương và Hư Ninh sải bước đi tới cửa phủ, ôm quyền nói với hòa thượng đang đứng ở cửa:
- Xin hỏi đại sư là cao tăng của Đại Lôi Âm tự hay sao?
- Bần tăng Pháp Trí, bái kiến Vương gia, bái kiến Hư Ninh tôn giả.
Tay của vị hòa thượng này hợp thành hình chữ thập thi lễ, trịnh trọng nói.
- Hóa ra là Pháp Trí đại sư, thất lễ, mau mời vào phủ nói chuyện!
An Vương cười nói.
Trong lòng hắn thầm mắng, không nghĩ tới Đại Lôi Âm tự lại phái tới một vị hòa thượng không thông võ công, thuần túy là một người bình thường.
Hắn đã từng nghĩ tới là một hòa thượng có võ công trác tuyệt, người thông minh như Pháp Viên há có thể không biết được chứ? Thế nhưng lại giả bộ hồ đồ, phái tới cho mình một người không thông võ công, Đại Lôi Âm tự không muốn lẫn vào chuyện của hắn và Sở Ly? Lẽ nào bọn họ coi trọng Sở Ly như vậy hay sao?
Bề ngoài hắn vô cùng nhiệt tình, giống như rất hoan nghênh Pháp Trí hòa thượng vậy.
Tay của Pháp Trí hợp thành hình chữ thập nói:
- Đại sư thì không dám nhận, cứ gọi pháp hiệu của ta là được rồi, Vương gia và Hư Ninh tôn giả, mời đi trước!
Hư Ninh hiếu kỳ nhìn về phía Pháp Trí.
Đại Lôi Âm tự và Kim Cương tự bất hòa, hai phái phân cao thấp ở trong bóng tối, song phương lẫn tự nhận là Phật Môn chính tông.
Đệ tử Đại Lôi Âm tự nhìn thấy hắn, không trợn mắt đã là hiếm thấy rồi, thế nhưng vị Pháp Trí này lại rất chấp lễ cug kính, thật là quái dị.
Ba người đi tới phòng khách rồi ngồi xuống uống trà.
- Bần tăng là văn tăng trong tự, không tu võ công.
Pháp Trí thả chén trà xuống, mỉm cười nói:
- Chuyện liên quan tới võ công, Vương gia không cần hỏi ta, nhưng chuyện liên quan tới Phật pháp, bần tăng có biết một, hai, sẽ biết gì nói nấy.
- Xem ra trình độ Phật pháp của Pháp Trí đại sư tuyệt đối không bình thường nhha.
An Vương thả chén trà xuống cười nói.
Pháp Trí lắc đầu:
- Phật pháp của ta so với các trưởng lão vẫn còn kém xa lắm, trí tuệ của Phật pháp vô lượng, ta chỉ lĩnh ngộ được một chút da lông mà thôi.
- Các trưởng lão học tập bao nhiêu năm, Pháp Trí đại sư mới được bao nhiêu năm cơ chứ? Đợi đến khi ngươi có tuổi như bọn họ, nhất định sẽ mạnh hơn mấy phần so với các trưởng lão.
An Vương cười nói.
Pháp Trí lắc đầu nói:
- Học Phật vẫn phải nói tới tư chất và tâm tính, cùng một đạo lý tương tự, có người một đời cũng không lĩnh ngộ được, có người vừa nghe đã hiểu rõ, ngộ tính của bần tăng tầm thường, muốn vượt qua các trưởng lão thì lại rất không dễ.
- Ha ha, có thể có được Pháp Trí đại sư ở bên người dạy dỗ, nhất định Phật pháp của bản vương sẽ tăng nhanh như gió, quả thực là niềm vui lớn của ta.
An Vương nói.
Pháp Trí mỉm cười:
- Nếu có thể trợ giúp Vương gia tu thành Kim Thân La Hán thần công thì quả thật là công đức vô lượng, bần tăng cũng rất vui mừng!
- Có đại sư chỉ điểm, nhất định ta sẽ có thể luyện thành!
An Vương cười nói.
- Phật tổ phù hộ!
Pháp Trí trịnh trọng làm lễ lên trên bầu trời.
An Vương cũng hướng lên trên bầu trời làm lễ, vẻ mặt rất trang trọng.
Hư Ninh lẳng lặng nhìn, không hề bị lay động.
Kim Thân La Hán thần công không dễ luyện như vậy, dường như hắn còn chưa nghe nói có ai luyện thành được nó.
Pháp Trí khẽ nhấp chén trà một cái rồi nói:
- Vương gia, xin cho ta một gian tiểu viện yên tĩnh, bình thường ta một mình tĩnh dưỡng, nếu như Vương gia cần thì có thể đi tới tiểu viện của ta ngồi một chút, bần tăng sẽ biết gì nói nấy, không biết không nói.
- Tốt tốt, nhất định bản vương sẽ thường xuyên đi tới phía đại sư thỉnh giáo.
An Vương vội vàng gật đầu.
- Như vậy Vương gia, bần tăng cáo từ trước.
Pháp Trí đứng dậy, tay hợp thành hình chữ thập thi lễ.
An Vương vội vã chắp tay hợp thành hình chữ thập, cất giọng nói:
- Tống Tam Tư!
Tống Tam Tư vội vã nhanh đi vào trong đại điện.
An Vương dặn dò vài câu, đối xử với đại sư cho tử tế, tìm một gian tĩnh viện tốt nhất cho Pháp Trí đại sư ở, sau đó hắn tự mình đưa Pháp Trí đến cửa đại sảnh, vô cùng nhiệt tình.
Đám người Liễu Tinh đang đả tọa điều tức ở trên đỉnh hẻm núi, tắm rửa ánh mặt trời sáng rỡ lúc sáng sớm.
- Đại tổng quản, nhanh như vậy sao?
Đám người Liễu Tinh kinh ngạc.
Sở Ly đưa ngọc bội cho Liễu Tinh rồi nói:
- Đây là tín vật của Thanh Mãng sơn, xem như là minh chứng các ngươi đã truyền tin tức tới.
- Đại tổng quản lén lút lấy ra hay sao?
Liễu Tinh cười nói:
- Lén lén lút lút bỏ thư vào phòng khách của Thanh Mãng sơn, sau đó trộm một khối ngọc bội, vô thanh vô tức, quả thật là thần không biết quỷ không hay, Vương gia cũng không thể trách cứ được chúng ta không đến đưa tin.
Sở Ly cười nói:
- Chủ ý này rất hay.
- Lẽ nào Đại tổng quản không dùng biện pháp này?
Liễu Tinh nói.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Cao thủ Thiên Ngoại Thiên của Thanh Mãng sơn và Phượng Hoàng sơn đang chờ các ngươi tự chui đầu vào lưới, cũng may khinh công của ta tốt, bọn họ không đuổi kịp, đúng là bớt đi phiền phức, các ngươi cũng có thể báo cáo được kết quả công tác.
- Ài...
Liễu Tinh đánh giá ngọc bội, lắc đầu cười khổ nói:
- Không biết Vương gia thấy nó sẽ nghĩ như thế nào.
Sở Ly nói:
- Nếu như Vương gia lại gây phiền phức, các ngươi cứ đáp lại, đừng có cứng làm gì, nếu thực sự không được thì đi. Không cần thiết phải nhất định mạnh mẽ chống đỡ, mục đích của hắn chính là bức các ngươi đi, làm cho ta tứ cố vô thân.
- Rốt cuộc Vương gia muốn làm gì?
Liễu Tinh cau mày nói:
- Thật sự muốn giết Đại tổng quản hay sao?
- Hừm, hơn nữa là tự tay giết ta.
Sở Ly cười cợt:
- Hiện giờ chuyện này đã trở thành mục tiêu duy nhất của hắn, liều lĩnh thúc đẩy mục tiêu này, người nào cản trở sẽ giết người đó!
- Thật là điên cuồng!
Hoắc Vũ thở dài nói.
Hương Phi Tuyết cười nói:
- Quan trọng là hắn đã ăn quá nhiều vị đắng của Đại tổng quản, uất khí khó nhịn, Đại tổng quản phải cẩn thận bên Vương phi, hắn muốn loại trừ chúng ta, chỉ sợ cũng là ra tay với Vương phi, hiện tại hộ vệ của Vương phi chỉ còn lại có một mình Chúc Thiên Hoa, chúng ta phải mau chóng trở về mới được!
- Vô dụng thôi.
Liễu Tinh lắc đầu:
- Cho dù trở về thì Vương gia sẽ lại phái làm chuyện khác, chúng ta cũng không thể bảo vệ được Vương phi!
Tất cả mọi người đều biết Vương phi là nhược điểm của Đại tổng quản, muốn đối phó với Đại tổng quản thì trước hết phải đối phó với Vương phi, chỉ sợ Vương gia sẽ gắp lửa bỏ tay người, thả tin tức ra ngoài, lại để khiến cho một làn sóng ám sát mới xuất hiện.
Thừa dịp Đại tổng quản mệt mỏi ứng phó, Vương gia động thủ lần nữa ám sát Đại tổng quản, làm ít mà hiệu quả sẽ rất nhiều.
- Cùng lắm thì chúng ta bảo vệ Vương phi ở trong bóng tối.
Hương Phi Tuyết nói.
- Ý kiến rất hay, trước tiên không nộp tín vật cho Vương gia, cứ chờ một chút rồi hãy nộp.
Liễu Tinh gật đầu nói:
- Bí mật về Vương phủ, bảo vệ Vương phi.
Sở Ly cười nói:
- Vương phi sẽ không sao, hai ngày nữa nàng sẽ về phủ Quốc Công ở một đoạn thời gian.
- Như vậy là tốt nhất!
Bốn người vui mừng khôn xiết.
Sở Ly nói:
- Các ngươi phải bảo trọng, trên đường cẩn thận đừng gặp lại mai phục nữa!
- Đại tổng quản yên tâm đi, chúng ta sẽ cẩn thận!
Liễu Tinh cười nói:
- Đại tổng quản muốn đi về trước hay sao?
- Hừm, ta phải đi trước một bước.
Sở Ly nói.
Hắn vung vung tay với bốn người, nhanh chóng rời đi.
Sở Ly xuất hiện ở trong Thiên Xu viện.
Bên trong Thiên Xu viện, Tiêu Thi đang tản bộ, bên người có Liễu Nhứ và Mộng Lan đi theo.
Nhìn thấy Sở Ly đi vào, Mộng Lan ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Liễu Nhứ cười chỉnh đốn vạt áo thi lễ.
Tiêu Thi nói:
- Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?
Nàng phát hiện ra tối hôm qua Sở Ly không có ở Vương phủ.
- Xử lý một ít việc vặt.
Sở Ly nói:
- Tiểu thư, xem ra cần phải về phủ Quốc Công ở một đoạn thời gian rồi.
- Lại có phiền phức tới sao?
Tiêu Thi khẽ nhíu mày nói:
- An Vương lại làm cái gì vậy?
- Triệt hồi đám người Liễu Tinh, hiện tại chỉ có Chúc Thiên Hoa bảo vệ mà thôi.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Một khi có việc, sợ là Chúc Thiên Hoa sẽ lành ít dữ nhiều, đây là kế sách một mũi tên hạ hai con chim của An Vương, bên Liễu Tinh kia cũng bố trí mai phục, muốn giết bọn họ.
Tiêu Thi đi tới bên cạnh cái bàn đá rồi ngồi xuống, nhíu mày nói:
- Xem ra hắn muốn thanh trừ thế lực của ngươi, trong phủ sẽ phải chịu một trận thanh trừ khá lớn!
Sở Ly chậm rãi gật đầu.
Tiêu Thi nói:
- Được rồi, về phủ Quốc Công cũng được, một khắc ta cũng không muốn ở lại chỗ này!
Trong lúc hai người nói chuyện, Mộng Lan bưng chén trà tới, lại dùng hai tay trắng nõn đưa cho Sở Ly, có chút xấu hổ.
Sở Ly tiếp nhận chén trà, ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, vừa vặn chạm vào sóng mắt sáng sủa của nàng.
Nàng cuống quít tránh ra, khuôn mặt thanh lệ thoát tục đã đỏ càng đỏ hơn nữa.
Tiêu Thi liếc xéo nhìn bọn họ một chút, tức giận:
- Mộng Lan rất có ngộ tính, đã làm rất tốt rồi, ngươi mang về đi.
Sở Ly cười nói:
- Bên tiểu thư thiếu nhân thủ, trước hết cứ để cho nàng ở chỗ này thì hơn.
- Ngươi cam lòng sao?
Tiêu Thi hừ lạnh nói.
Sở Ly nói:
- Có gì mà không nỡ cơ chứ?
- Mỹ nhân như vậy không để ở bên người, vạn nhất nàng chạy thì sao?
Tiêu Thi tựa như cười mà không phải cười nói:
- Có thể yên tâm được không? Đừng nói một đằng làm một nẻo tự rước lấy bản thân không thoải mái nha!
Sở Ly cười lắc đầu, bỗng nhiên nhíu mày.
Hắn thông qua Đại Viên Kính Trí đã nhìn thấy một hòa thượng mặt tròn cao to đi tới trước cửa Vương phủ, ước chừng khoảng ba mươi tuổi, vẻ mặt hàm hậu, xem qua có chút ngây ngô.
An Vương và Hư Ninh sải bước đi tới cửa phủ, ôm quyền nói với hòa thượng đang đứng ở cửa:
- Xin hỏi đại sư là cao tăng của Đại Lôi Âm tự hay sao?
- Bần tăng Pháp Trí, bái kiến Vương gia, bái kiến Hư Ninh tôn giả.
Tay của vị hòa thượng này hợp thành hình chữ thập thi lễ, trịnh trọng nói.
- Hóa ra là Pháp Trí đại sư, thất lễ, mau mời vào phủ nói chuyện!
An Vương cười nói.
Trong lòng hắn thầm mắng, không nghĩ tới Đại Lôi Âm tự lại phái tới một vị hòa thượng không thông võ công, thuần túy là một người bình thường.
Hắn đã từng nghĩ tới là một hòa thượng có võ công trác tuyệt, người thông minh như Pháp Viên há có thể không biết được chứ? Thế nhưng lại giả bộ hồ đồ, phái tới cho mình một người không thông võ công, Đại Lôi Âm tự không muốn lẫn vào chuyện của hắn và Sở Ly? Lẽ nào bọn họ coi trọng Sở Ly như vậy hay sao?
Bề ngoài hắn vô cùng nhiệt tình, giống như rất hoan nghênh Pháp Trí hòa thượng vậy.
Tay của Pháp Trí hợp thành hình chữ thập nói:
- Đại sư thì không dám nhận, cứ gọi pháp hiệu của ta là được rồi, Vương gia và Hư Ninh tôn giả, mời đi trước!
Hư Ninh hiếu kỳ nhìn về phía Pháp Trí.
Đại Lôi Âm tự và Kim Cương tự bất hòa, hai phái phân cao thấp ở trong bóng tối, song phương lẫn tự nhận là Phật Môn chính tông.
Đệ tử Đại Lôi Âm tự nhìn thấy hắn, không trợn mắt đã là hiếm thấy rồi, thế nhưng vị Pháp Trí này lại rất chấp lễ cug kính, thật là quái dị.
Ba người đi tới phòng khách rồi ngồi xuống uống trà.
- Bần tăng là văn tăng trong tự, không tu võ công.
Pháp Trí thả chén trà xuống, mỉm cười nói:
- Chuyện liên quan tới võ công, Vương gia không cần hỏi ta, nhưng chuyện liên quan tới Phật pháp, bần tăng có biết một, hai, sẽ biết gì nói nấy.
- Xem ra trình độ Phật pháp của Pháp Trí đại sư tuyệt đối không bình thường nhha.
An Vương thả chén trà xuống cười nói.
Pháp Trí lắc đầu:
- Phật pháp của ta so với các trưởng lão vẫn còn kém xa lắm, trí tuệ của Phật pháp vô lượng, ta chỉ lĩnh ngộ được một chút da lông mà thôi.
- Các trưởng lão học tập bao nhiêu năm, Pháp Trí đại sư mới được bao nhiêu năm cơ chứ? Đợi đến khi ngươi có tuổi như bọn họ, nhất định sẽ mạnh hơn mấy phần so với các trưởng lão.
An Vương cười nói.
Pháp Trí lắc đầu nói:
- Học Phật vẫn phải nói tới tư chất và tâm tính, cùng một đạo lý tương tự, có người một đời cũng không lĩnh ngộ được, có người vừa nghe đã hiểu rõ, ngộ tính của bần tăng tầm thường, muốn vượt qua các trưởng lão thì lại rất không dễ.
- Ha ha, có thể có được Pháp Trí đại sư ở bên người dạy dỗ, nhất định Phật pháp của bản vương sẽ tăng nhanh như gió, quả thực là niềm vui lớn của ta.
An Vương nói.
Pháp Trí mỉm cười:
- Nếu có thể trợ giúp Vương gia tu thành Kim Thân La Hán thần công thì quả thật là công đức vô lượng, bần tăng cũng rất vui mừng!
- Có đại sư chỉ điểm, nhất định ta sẽ có thể luyện thành!
An Vương cười nói.
- Phật tổ phù hộ!
Pháp Trí trịnh trọng làm lễ lên trên bầu trời.
An Vương cũng hướng lên trên bầu trời làm lễ, vẻ mặt rất trang trọng.
Hư Ninh lẳng lặng nhìn, không hề bị lay động.
Kim Thân La Hán thần công không dễ luyện như vậy, dường như hắn còn chưa nghe nói có ai luyện thành được nó.
Pháp Trí khẽ nhấp chén trà một cái rồi nói:
- Vương gia, xin cho ta một gian tiểu viện yên tĩnh, bình thường ta một mình tĩnh dưỡng, nếu như Vương gia cần thì có thể đi tới tiểu viện của ta ngồi một chút, bần tăng sẽ biết gì nói nấy, không biết không nói.
- Tốt tốt, nhất định bản vương sẽ thường xuyên đi tới phía đại sư thỉnh giáo.
An Vương vội vàng gật đầu.
- Như vậy Vương gia, bần tăng cáo từ trước.
Pháp Trí đứng dậy, tay hợp thành hình chữ thập thi lễ.
An Vương vội vã chắp tay hợp thành hình chữ thập, cất giọng nói:
- Tống Tam Tư!
Tống Tam Tư vội vã nhanh đi vào trong đại điện.
An Vương dặn dò vài câu, đối xử với đại sư cho tử tế, tìm một gian tĩnh viện tốt nhất cho Pháp Trí đại sư ở, sau đó hắn tự mình đưa Pháp Trí đến cửa đại sảnh, vô cùng nhiệt tình.
/753
|