- Thiếu chủ?
Kiều Tam vội vã quay đầu lại kêu lên:
- Thiếu chủ?
Hắn chợt phát hiện ra Gia Cát Thiên đã biến mất, trước mắt chỉ có mình và gốc cổ thụ, không có Gia Cát Thiên, không có đạo thân ảnh vừa nãy!
- Thiếu chủ!
Kiều Tam vội hỏi:
- Đừng có đùa với lão Kiều ta!
Chung quanh rất vắng vẻ, không hề có một chút âm thanh nào cả.
- Thiếu chủ?
Kiều Tam nói:
- Chúng ta còn phải đi đó, không thể náo loạn nữa, mau rời khỏi đây thôi!
Hắn quay đầu đánh giá bốn phía, phát hiện ra nơi mình đứng cũng không giống lúc trước, giống như trong đầu mình thiếu mất một quãng thời gian, không nhớ rõ tại sao hắn lại đi tới đây, đi tới đây thế nào.
Kiều Tam giương giọng hét lớn:
- Thiếu chủ!
Hắn phát hiện ra điểm dị dạng, âm thanh của chính mình đã trở nên yếu ớt đi rất nhiều.
Hắn xoa xoa lỗ tai, kêu vài tiếng, phát hiện ra quả thực âm thanh đã yếu đi.
Dường như lỗ tai của hắn đã hỏng, thanh âm nghe được rất không rõ ràng, nghe cái gì cũng rất yếu ớt, thế giới chung quanh cũng trở nên yên tĩnh, giống như đã biến thành người điếc vậy.
Nếu như là lúc bình thường, nội lực của hắn thâm hậu, nghe tiếng gió như ở bên tai, ngưng thần thì cho dù là tiếng sâm bò trong vòng một trượng cũng có thể nghe thấy được.
Thế nhưng hiện giờ lại không được, tuyệt nhiên không, giống như có món đồ gì đó chặn lỗ tai của hắn lại, đóng kín thính giác.
- Thiếu chủ!
Hắn kêu to một tiếng.
Nếu như là lúc bình thường, một tiếng kêu to này sẽ khiến cho toàn bộ Phục Ngưu sơn nghe được.
Hắn nghiêng tai lắng nghe, tiếng kêu của mình rất nhỏ, không phát ra được âm thanh to lớn, giống như có thứ gì đó đang bịt kín miệng và cổ họng hắn vậy.
- Thiếu chủ!
Kiều Tam vận công vào yết hầu, phát ra tiếng gào thét.
Nhưng chung quanh cực kỳ yên tĩnh, tiếng gầm lên giận dữ của mình lại giống như lúc nói chuyện bình thường vậy.
Hắn cau mày đánh giá bốn phía, cảm thấy càng ngày càng kỳ quái.
Cuối cùng hắn đã nghĩ đến một biện pháp, đi tới trước mặt một gốc cây cổ thụ rậm rạp, hai tay đánh ra, muốn phát ra tiếng nổ vang, đáng tiếc âm thanh lại rất nhỏ, không truyền ra xa được.
Nhưng theo lý thuyết, thiếu chủ cũng có thể nghe thấy được, hắn có công lực cỡ nào chứ, mình hơi lớn tiếng một câu, thiếu chủ đã có thể nghe thấy rõ rõ ràng ràng rồi!
Hắn lắc đầu, cuối cùng người nhẹ nhàng bước lên ngọn cây, phóng tầm mắt ra nhìn về phía trước.
Hoàn toàn là một mảnh rừng cây mờ mịt, vô cùng vô tận không nhìn thấy đầu, thứ đập vào mắt đều là những gốc cổ thụ giống như đúc, nếu không có ánh trời chiều trên trời thì hắn không nhận rõ được phương hướng ra sao nữa.
Hắn phóng về phía ánh trời chiều, thi triển khinh công cực nhanh.
Tốc độ của hắn rất nhanh, nhưng chạy một phút hắn lại phát hiện ra dường như mình ở tại chỗ, người hắn nhẹ nhàng hạ xuống, tạo ra một ký hiệu trên đất, người lần nữa nhẹ nhàng đạp lên cây, vội vã chạy đi.
Chạy một phút, hắn lần nữa đáp xuống, trên đất ký hiệu nói cho hắn biết, hắn đang còn ở tại chỗ.
Rõ ràng hắn đã chạy đi rất xa, tại sao cái ký hiệu kia lại chạy theo hắn, còn ở tại chỗ như vậy chứ?
Hắn bỗng nhiên vỗ đầu một cái, sắc mặt hơi thay đổi.
Trận pháp!
Hắn nhớ tới thủ đoạn kỳ diệu bên trong truyền thuyết đã từng nói qua.
Có người nói trận pháp sư đã sắp tuyệt tích, Đại Lôi Âm tự có một người, trong cấm cung đại nội cũng có một người, ngoài ra, trong thiên hạ không còn trận pháp sư nào nữa.
Mình có tài cán gì mà lại mời một trận pháp sư tới đối phó với mình chứ?
Hắn lắc đầu cười khổ, tiếp tục chạy một canh giờ, từ trên trời đáp xuống, nhìn ký hiệu trên đất, chăm chú suy nghĩ biện pháp.
Bỗng nhiên hắn vận công đánh ra một chưởng, vỗ vào trên cây, làm cho trên cây hiện ra một chưởng ấn rất rõ ràng, đập xong một thân cây hắn lại đập một gốc cây khác, chỉ cần là những gốc không gần ký hiệu, mặc kệ trong rừng cây có bao nhiêu cây, rồi sẽ có một ngày hắn đập được hết!
Ha ha, quả nhiên mình rất thông minh, tuy rằng phương pháp này mất khí lực, nhưng cũng là phương pháp hữu hiệu nhất, không ngờ mình linh quang lóe lên lại có suy nghĩ tốt như vậy!
Một thân cây, hai cây, ba cây... hắn một hơi vỗ vào hai mươi mấy cây, ngẩng đầu nhìn một chút, hoàng hôn dâng lên, trời sắp tối.
Hắn quay đầu xem bốn phía, sắc mặt hơi đổi một chút.
Đánh dấu trên mặt đất vẫn còn đó, hắn chưa ra khỏi chỗ kia!
Hắn quay đầu nhìn cổ thụ bốn phía, bao gồm cả những cây vừa nãy mình đã đập, không ngờ dấu tay đã biến mất!
Giống như có một luồng sức mạnh kỳ dị, xóa chưởng ấn của hắn đi, trở về hình dáng ban đầu.
Đây chính là sức mạnh của trận pháp sao? Quả nhiên mạnh mẽ!
Hắn cắn răng, quay về một thân cây lại vỗ ra một chưởng, tập trung đối phó với một thân cây.
Đáng tiếc cũng không có vỏ cây bay tán loạn như trong tưởng tượng của hắn, cũng không có vụn cây bắn ra, mặc kệ mình dùng sức thế nào thì thân cây vẫn chỉ hiện ra một chưởng ấn, khi vỗ ra một chưởng nữa thì chưởng ấn trước đó biến mất, trên cây chỉ có một chưởng ấn, hắn hơi dừng lại, chưởng ấn trên thân cây cũng chậm rãi biến mất.
Hắn bỗng nhiên có một cảm giác tuyệt vọng, mình đang làm chuyện vô dụng, phí công giãy dụa.
Không được, mình không thể từ bỏ, nếu như mình bị vây ở chỗ này, ai có thể cứu mình chứ? Sợ là thiếu chủ cũng đã bị nhốt, nhất định có thể chạy đi được!
Hắn cảm thấy chưởng lực mà một thân cây có thể chịu đựng được có hạn, mình không ngừng đánh nó, cái cây này chung quy cũng sẽ không chịu nổi, vì lẽ đó hắn không ngừng vỗ ra từng chưởng, mãi tới lúc trời tối thì hắn mới sức cùng lực kiệt dừng lại.
Sau khi trời tối, một vầng trăng hiện lên ở chân trời làm cho hắn có thể phân rõ phương hướng, hắn lại biết như vậy là vô dụng.
Đáng tiếc mình không cầm kiếm, nếu như mang theo kiếm, nhất định có thể chém sạch đám cổ thụ này.
Hắn lại lập tức thở dài, chưởng lực của mình cương mãnh không kém đao kiếm, thế nhưng lại không thể làm gì đám cổ thụ này, có kiếm ở tay cũng như thế, chẳng lẽ mình cứ bị nhốt như vậy, bị chết đói, chết khát hay sao? Vậy cũng quá thảm đi!
Không biết thiếu chủ ra sao rồi, thiếu chủ công tham tạo hóa, cường đại như linh thú, trận pháp không hẳn đã có thể nhốt được hắn, nhất định có thể cứu mình đi ra ngoài!
Nghĩ tới đây, hắn nở một nụ cười, cụt hứng ngồi dưới đất thở hổn hển.
Sau khi Gia Cát Thiên phát hiện ra mình bị vây khốn trong trận, hắn cũng không vội vã có động tác, lẳng lặng đứng tại chỗ, nghiêng tai lắng nghe.
Hắn vận công vào bên tai, nghe được tiếng gió gào thét, muốn từ trong tiếng gió phán đoán ra vị trí của mình, từ bên trong mùi cảm giác được chung quanh có cái gì
Trước mắt hắn bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, đứng ở ngoài hai trượng.
Hắn đánh giá người trước mắt, mặc một bộ áo bào trắng, tướng mạo oai hùng, chừng hai mươi tuổi, đang dùng ánh mắt trầm tĩnh nhìn mình.
- Ngươi là người phương nào?
Gia Cát Thiên lười biếng nói, dùng tư thế ở trên cao nhìn xuống đối phương.
Sở Ly nói:
- Sở Ly.
- Là ngươi!
Gia Cát Thiên nở một nụ cười, đánh giá hắn:
- Không nghĩ tới ngươi sẽ tìm tới đây!
Sở Ly lắc đầu:
- Ngươi luyện võ công gì vậy?
- Ồ?
Gia Cát Thiên cười cợt:
- Đương nhiên là tuyệt học của Phục Ngưu sơn rồi.
- Là Tuyệt Vân bảo cấp?
Sở Ly nhíu nhíu mày:
- Ngươi đã phá hủy nó hay là dấu ở nơi nào?
Gia Cát Thiên hơi thay đổi sắc mặt, ánh mắt dần dần sắc bén, chẳng khác nào hai thanh kiếm đâm về phía Sở Ly.
Sở Ly nói:
- Lời đồn kia là do ngươi truyền ra, nói ta đạt được Tuyệt Vân bảo cấp!
- Không sai.
Ánh mắt của Gia Cát Thiên như kiếm, khóe miệng lại mang theo nụ cười lạnh nhạt:
- Sao nào? Chỉ cần thi triển chút kế nhỏ là ngươi đã xong đời rồi
Sở Ly lắc đầu một cái rồi nói:
- Như vậy cũng được, ít nhất đã tìm được Tuyệt Vân bảo cấp!
- Ha ha...
Gia Cát Thiên cười lớn một tiếng:
- Ngươi cảm thấy ngươi đã tìm được Tuyệt Vân bảo cấp rồi sao?
Sở Ly nói:
- Ở trên thân thể ngươi.
- Thú vị! Thật là thú vị!
Gia Cát Thiên cười nói:
- Ngươi đúng là biết suy nghĩ, ta đạt được Tuyệt Vân bảo cấp sao? Ha ha!
Sở Ly bình tĩnh nhìn hắn:
- Bởi vì Mai Ngạo Sương cho nên ngươi mới hại ta?
- Xem ra là Lưu Xuyên đã bán ta đi.
Gia Cát Thiên cau mày nói:
- Quả nhiên không phải là người cùng một đường!
Sở Ly nói:
- Ngươi muốn giết ta thì ta cũng muốn giết ngươi, ngày hôm nay chúng ta xem ai có thể thắng được ai đi!
Kiều Tam vội vã quay đầu lại kêu lên:
- Thiếu chủ?
Hắn chợt phát hiện ra Gia Cát Thiên đã biến mất, trước mắt chỉ có mình và gốc cổ thụ, không có Gia Cát Thiên, không có đạo thân ảnh vừa nãy!
- Thiếu chủ!
Kiều Tam vội hỏi:
- Đừng có đùa với lão Kiều ta!
Chung quanh rất vắng vẻ, không hề có một chút âm thanh nào cả.
- Thiếu chủ?
Kiều Tam nói:
- Chúng ta còn phải đi đó, không thể náo loạn nữa, mau rời khỏi đây thôi!
Hắn quay đầu đánh giá bốn phía, phát hiện ra nơi mình đứng cũng không giống lúc trước, giống như trong đầu mình thiếu mất một quãng thời gian, không nhớ rõ tại sao hắn lại đi tới đây, đi tới đây thế nào.
Kiều Tam giương giọng hét lớn:
- Thiếu chủ!
Hắn phát hiện ra điểm dị dạng, âm thanh của chính mình đã trở nên yếu ớt đi rất nhiều.
Hắn xoa xoa lỗ tai, kêu vài tiếng, phát hiện ra quả thực âm thanh đã yếu đi.
Dường như lỗ tai của hắn đã hỏng, thanh âm nghe được rất không rõ ràng, nghe cái gì cũng rất yếu ớt, thế giới chung quanh cũng trở nên yên tĩnh, giống như đã biến thành người điếc vậy.
Nếu như là lúc bình thường, nội lực của hắn thâm hậu, nghe tiếng gió như ở bên tai, ngưng thần thì cho dù là tiếng sâm bò trong vòng một trượng cũng có thể nghe thấy được.
Thế nhưng hiện giờ lại không được, tuyệt nhiên không, giống như có món đồ gì đó chặn lỗ tai của hắn lại, đóng kín thính giác.
- Thiếu chủ!
Hắn kêu to một tiếng.
Nếu như là lúc bình thường, một tiếng kêu to này sẽ khiến cho toàn bộ Phục Ngưu sơn nghe được.
Hắn nghiêng tai lắng nghe, tiếng kêu của mình rất nhỏ, không phát ra được âm thanh to lớn, giống như có thứ gì đó đang bịt kín miệng và cổ họng hắn vậy.
- Thiếu chủ!
Kiều Tam vận công vào yết hầu, phát ra tiếng gào thét.
Nhưng chung quanh cực kỳ yên tĩnh, tiếng gầm lên giận dữ của mình lại giống như lúc nói chuyện bình thường vậy.
Hắn cau mày đánh giá bốn phía, cảm thấy càng ngày càng kỳ quái.
Cuối cùng hắn đã nghĩ đến một biện pháp, đi tới trước mặt một gốc cây cổ thụ rậm rạp, hai tay đánh ra, muốn phát ra tiếng nổ vang, đáng tiếc âm thanh lại rất nhỏ, không truyền ra xa được.
Nhưng theo lý thuyết, thiếu chủ cũng có thể nghe thấy được, hắn có công lực cỡ nào chứ, mình hơi lớn tiếng một câu, thiếu chủ đã có thể nghe thấy rõ rõ ràng ràng rồi!
Hắn lắc đầu, cuối cùng người nhẹ nhàng bước lên ngọn cây, phóng tầm mắt ra nhìn về phía trước.
Hoàn toàn là một mảnh rừng cây mờ mịt, vô cùng vô tận không nhìn thấy đầu, thứ đập vào mắt đều là những gốc cổ thụ giống như đúc, nếu không có ánh trời chiều trên trời thì hắn không nhận rõ được phương hướng ra sao nữa.
Hắn phóng về phía ánh trời chiều, thi triển khinh công cực nhanh.
Tốc độ của hắn rất nhanh, nhưng chạy một phút hắn lại phát hiện ra dường như mình ở tại chỗ, người hắn nhẹ nhàng hạ xuống, tạo ra một ký hiệu trên đất, người lần nữa nhẹ nhàng đạp lên cây, vội vã chạy đi.
Chạy một phút, hắn lần nữa đáp xuống, trên đất ký hiệu nói cho hắn biết, hắn đang còn ở tại chỗ.
Rõ ràng hắn đã chạy đi rất xa, tại sao cái ký hiệu kia lại chạy theo hắn, còn ở tại chỗ như vậy chứ?
Hắn bỗng nhiên vỗ đầu một cái, sắc mặt hơi thay đổi.
Trận pháp!
Hắn nhớ tới thủ đoạn kỳ diệu bên trong truyền thuyết đã từng nói qua.
Có người nói trận pháp sư đã sắp tuyệt tích, Đại Lôi Âm tự có một người, trong cấm cung đại nội cũng có một người, ngoài ra, trong thiên hạ không còn trận pháp sư nào nữa.
Mình có tài cán gì mà lại mời một trận pháp sư tới đối phó với mình chứ?
Hắn lắc đầu cười khổ, tiếp tục chạy một canh giờ, từ trên trời đáp xuống, nhìn ký hiệu trên đất, chăm chú suy nghĩ biện pháp.
Bỗng nhiên hắn vận công đánh ra một chưởng, vỗ vào trên cây, làm cho trên cây hiện ra một chưởng ấn rất rõ ràng, đập xong một thân cây hắn lại đập một gốc cây khác, chỉ cần là những gốc không gần ký hiệu, mặc kệ trong rừng cây có bao nhiêu cây, rồi sẽ có một ngày hắn đập được hết!
Ha ha, quả nhiên mình rất thông minh, tuy rằng phương pháp này mất khí lực, nhưng cũng là phương pháp hữu hiệu nhất, không ngờ mình linh quang lóe lên lại có suy nghĩ tốt như vậy!
Một thân cây, hai cây, ba cây... hắn một hơi vỗ vào hai mươi mấy cây, ngẩng đầu nhìn một chút, hoàng hôn dâng lên, trời sắp tối.
Hắn quay đầu xem bốn phía, sắc mặt hơi đổi một chút.
Đánh dấu trên mặt đất vẫn còn đó, hắn chưa ra khỏi chỗ kia!
Hắn quay đầu nhìn cổ thụ bốn phía, bao gồm cả những cây vừa nãy mình đã đập, không ngờ dấu tay đã biến mất!
Giống như có một luồng sức mạnh kỳ dị, xóa chưởng ấn của hắn đi, trở về hình dáng ban đầu.
Đây chính là sức mạnh của trận pháp sao? Quả nhiên mạnh mẽ!
Hắn cắn răng, quay về một thân cây lại vỗ ra một chưởng, tập trung đối phó với một thân cây.
Đáng tiếc cũng không có vỏ cây bay tán loạn như trong tưởng tượng của hắn, cũng không có vụn cây bắn ra, mặc kệ mình dùng sức thế nào thì thân cây vẫn chỉ hiện ra một chưởng ấn, khi vỗ ra một chưởng nữa thì chưởng ấn trước đó biến mất, trên cây chỉ có một chưởng ấn, hắn hơi dừng lại, chưởng ấn trên thân cây cũng chậm rãi biến mất.
Hắn bỗng nhiên có một cảm giác tuyệt vọng, mình đang làm chuyện vô dụng, phí công giãy dụa.
Không được, mình không thể từ bỏ, nếu như mình bị vây ở chỗ này, ai có thể cứu mình chứ? Sợ là thiếu chủ cũng đã bị nhốt, nhất định có thể chạy đi được!
Hắn cảm thấy chưởng lực mà một thân cây có thể chịu đựng được có hạn, mình không ngừng đánh nó, cái cây này chung quy cũng sẽ không chịu nổi, vì lẽ đó hắn không ngừng vỗ ra từng chưởng, mãi tới lúc trời tối thì hắn mới sức cùng lực kiệt dừng lại.
Sau khi trời tối, một vầng trăng hiện lên ở chân trời làm cho hắn có thể phân rõ phương hướng, hắn lại biết như vậy là vô dụng.
Đáng tiếc mình không cầm kiếm, nếu như mang theo kiếm, nhất định có thể chém sạch đám cổ thụ này.
Hắn lại lập tức thở dài, chưởng lực của mình cương mãnh không kém đao kiếm, thế nhưng lại không thể làm gì đám cổ thụ này, có kiếm ở tay cũng như thế, chẳng lẽ mình cứ bị nhốt như vậy, bị chết đói, chết khát hay sao? Vậy cũng quá thảm đi!
Không biết thiếu chủ ra sao rồi, thiếu chủ công tham tạo hóa, cường đại như linh thú, trận pháp không hẳn đã có thể nhốt được hắn, nhất định có thể cứu mình đi ra ngoài!
Nghĩ tới đây, hắn nở một nụ cười, cụt hứng ngồi dưới đất thở hổn hển.
Sau khi Gia Cát Thiên phát hiện ra mình bị vây khốn trong trận, hắn cũng không vội vã có động tác, lẳng lặng đứng tại chỗ, nghiêng tai lắng nghe.
Hắn vận công vào bên tai, nghe được tiếng gió gào thét, muốn từ trong tiếng gió phán đoán ra vị trí của mình, từ bên trong mùi cảm giác được chung quanh có cái gì
Trước mắt hắn bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, đứng ở ngoài hai trượng.
Hắn đánh giá người trước mắt, mặc một bộ áo bào trắng, tướng mạo oai hùng, chừng hai mươi tuổi, đang dùng ánh mắt trầm tĩnh nhìn mình.
- Ngươi là người phương nào?
Gia Cát Thiên lười biếng nói, dùng tư thế ở trên cao nhìn xuống đối phương.
Sở Ly nói:
- Sở Ly.
- Là ngươi!
Gia Cát Thiên nở một nụ cười, đánh giá hắn:
- Không nghĩ tới ngươi sẽ tìm tới đây!
Sở Ly lắc đầu:
- Ngươi luyện võ công gì vậy?
- Ồ?
Gia Cát Thiên cười cợt:
- Đương nhiên là tuyệt học của Phục Ngưu sơn rồi.
- Là Tuyệt Vân bảo cấp?
Sở Ly nhíu nhíu mày:
- Ngươi đã phá hủy nó hay là dấu ở nơi nào?
Gia Cát Thiên hơi thay đổi sắc mặt, ánh mắt dần dần sắc bén, chẳng khác nào hai thanh kiếm đâm về phía Sở Ly.
Sở Ly nói:
- Lời đồn kia là do ngươi truyền ra, nói ta đạt được Tuyệt Vân bảo cấp!
- Không sai.
Ánh mắt của Gia Cát Thiên như kiếm, khóe miệng lại mang theo nụ cười lạnh nhạt:
- Sao nào? Chỉ cần thi triển chút kế nhỏ là ngươi đã xong đời rồi
Sở Ly lắc đầu một cái rồi nói:
- Như vậy cũng được, ít nhất đã tìm được Tuyệt Vân bảo cấp!
- Ha ha...
Gia Cát Thiên cười lớn một tiếng:
- Ngươi cảm thấy ngươi đã tìm được Tuyệt Vân bảo cấp rồi sao?
Sở Ly nói:
- Ở trên thân thể ngươi.
- Thú vị! Thật là thú vị!
Gia Cát Thiên cười nói:
- Ngươi đúng là biết suy nghĩ, ta đạt được Tuyệt Vân bảo cấp sao? Ha ha!
Sở Ly bình tĩnh nhìn hắn:
- Bởi vì Mai Ngạo Sương cho nên ngươi mới hại ta?
- Xem ra là Lưu Xuyên đã bán ta đi.
Gia Cát Thiên cau mày nói:
- Quả nhiên không phải là người cùng một đường!
Sở Ly nói:
- Ngươi muốn giết ta thì ta cũng muốn giết ngươi, ngày hôm nay chúng ta xem ai có thể thắng được ai đi!
/753
|