Vẻ mặt của Mạnh Kiên âm trầm xuống, lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.
Pháp Ngộ mỉm cười không thôi, hỏi:
- Vì sao Mạnh thí chủ lại ở trong An vương phủ vậy?
- Ta muốn giết một người!
Mạnh Kiên trầm giọng nói.
- A di đà phật...
Tay của Pháp Ngộ hợp thành hình chữ thập tuyên một tiếng phật hiệu, vẻ mặt hiện lên vẻ thương xót, lắc đầu nói:
- Tội lỗi tội lỗi, thế nhân đã rất khổ rồi, cần gì phải tạo ra những tội lỗi này, kiếp sau không thể siêu thoát đó.
- Hãy chấm dứt việc đó!
Mạnh Kiên thiếu kiên nhẫn vung vung tay lên, hỏi:
- Hắn giết đệ đệ ta, chẳng lẽ ta không thể báo thù hay sao?
- Oan oan tương báo khi nào mới chấm dứt đây?
Pháp Ngộ lắc đầu than thở:
- Sao không lùi một bước, hắn giết đệ đệ ngươi thì sẽ có kiếp nạn tìm tới người hắn, nhìn hắn tự chịu báo ứng chẳng phải càng tốt hơn sao, như vậy cũng không dính nhân quả vào người!
- Ta không có kiên trì như vậy!
Mạnh Kiên hừ lạnh nói:
- Lại nói ta cũng không tin lời kia của ngươi, còn nhân quả ấy... Nói chung, ngươi không nên chọc vào ta, đợi ta báo thù xong thì chúng ta có thể luận bàn hai trận!
- Mạnh thí chủ muốn giết ai?
Pháp Ngộ hỏi.
Mạnh Kiên cảnh giác trừng mắt nhìn hắn:
- Làm sao, ngươi muốn ngăn ta sao?
- Ta sẽ thay vị thí chủ kia siêu độ vong hồn.
Pháp Ngộ nói:
- Để hắn trở về luân hồi, không bị nỗi khổ ở nơi hoang dã!
- Hừ, giả từ bi!
Mạnh Kiên lạnh lùng nói:
- Đại Lôi Âm tự các ngươi mới là độc ác nhất, từ sáng đến tối lại còn ra vẻ tụng kinh bái phật!
Pháp Ngộ lắc đầu than thở:
- Mạnh thí chủ có hiểu lầm đối với tệ tự rồi, lúc tệ tự giết người chỉ là vì hàng yêu phục ma, chấm dứt nhân quả, nhưng cũng chịu trách nhiệm nhân quả, ta không xuống địa ngục thì ai vào địa ngục đây!
- Thôi đi!
Mạnh Kiên bĩu môi khinh thường.
Hắn là người hiểu rất rõ đối với sự độc ác của Đại Lôi Âm tự, trong bốn đại tông phái, Đại Lôi Âm tự là người bá đạo nhất, không cho phép người ta làm trái ý của mình một chút nào cả.
- Đúng rồi, Mạnh thí chủ còn chưa nói, rốt cuộc thí chủ muốn giết vị thí chủ nào đó!
- Sở Ly!
Mạnh Kiên hừ lạnh nói:
- Đại tổng quản An vương phủ, ngươi đã nghe qua cái tên này chưa?
- Sở Ly Sở thí chủ của phủ Dật Quốc công hay sao?
Tay của Pháp Ngộ hợp thành hình chữ thập nói.
Mạnh Kiên chậm rãi gật đầu.
Pháp Ngộ kinh dị nhìn Mạnh Kiên.
Mạnh Kiên bị hắn nhìn vậy có chút sợ hãi, hừ lạnh nói:
- Ngươi nhìn cái gì!
- Mạnh thí chủ ngươi muốn giết Sở Ly Sở thí chủ của phủ Dật Quốc công hay sao?
Pháp Ngộ chậm rãi hỏi lại, mỗi một chữ đều nói ra rất rõ ràng, chỉ lo Mạnh Kiên không nghe rõ vậy, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào mặt hắn.
- Không sai!
Mạnh Kiên cau mày nói:
- Có cái gì không đúng sao? Lẽ nào ngươi cũng nghe qua tên của hắn hay sao?
- Mạnh thí chủ.
Pháp Ngộ lắc đầu than thở:
- Ta khuyên Mạnh thí chủ hóa giải lệ khí, hay là thôi đi!
- Hắn giết đệ đệ ta!
Mạnh Kiên lạnh lùng nói:
- Ngươi đang nói đùa sao, quên đi? Ta thoải mái giết hắn đã là đặc biệt từ bi rồi!
Pháp Ngộ than thở:
- Mạnh thí chủ, ngươi không giết được Sở thí chủ đâu.
- Ngươi cũng biết hắn sao?
Mạnh Kiên hừ lạnh nói.
Pháp Ngộ nói:
- Ta có một vị sư huynh, thiên tư mạnh mẽ, là người số một trong đám người cùng lứa trong tự.
- Pháp Viên đúng không?
Mạnh Kiên nói:
- Có người nói hắn vô cùng lợi hại!
- Đúng vậy.
Tay của Pháp Ngộ hợp thành hình chữ thập thi lễ:
- Pháp Viên sư huynh và ta khác nhau một trời một vực, tiểu tăng tự thẹn không bằng!
- Có cơ hội ta cũng muốn xem thử một, hai.
Mạnh Kiên nói.
Pháp Ngộ nói:
- Tiểu tăng ở trước mặt của Pháp Viên sư huynh không đỡ nổi một đòn, Mạnh thí chủ cũng không được.
- Không thể nào, Pháp Viên lợi hại như vậy sao?
Mạnh Kiên không tin nói:
- Ngươi không đỡ được nổi một đòn? Nào có tà môn như thế chứ?
- Người xuất gia không nói dối.
Pháp Ngộ chậm rãi nói:
- Mạnh thí chủ cũng không đánh lại được Pháp Viên sư huynh của ta!
- Hừ, cái kia cũng không hẳn!
Mạnh Kiên không phục nói:
- Hắn quen thuộc võ học của ngươi, ta thì lại không hẳn!
- Pháp Viên sư huynh thiên tư tuyệt thế, trí tuệ trời sinh, mặc kệ võ học cao thâm bao nhiêu, vừa học thì đã tinh, có thể nói là phong thái Thiên nhân!
Pháp Ngộ lắc đầu:
- Chúng ta đều là thiên tài thế tục, không thể so sánh được với Pháp Viên sư huynh!
Mạnh Kiên lại càng không phục.
Hắn có thể xông ra ngoài Tử Vân sơn, có thể ngang dọc như thường ở đương đại thì cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm.
Pháp Viên có lợi hại đến đâu thì cũng không thể mạnh hơn Tử Vân sơn sư huynh và các sư bá các sư thúc.
Pháp Ngộ nói:
- Pháp Viên sư huynh đã truy sát Sở thí chủ mấy lần, tất cả đều tay trắng trở về, bây giờ trong tự đã từ bỏ việc truy sát.
- Ý của ngươi nói, họ Sở mạnh hơn Pháp Viên kia hay sao?
Mạnh Kiên cau mày, nhìn chằm chằm vào Pháp Ngộ.
Pháp Ngộ chậm rãi gật đầu.
- Không thể!
Mạnh Kiên hừ lạnh nói:
- Hắn tu luyện võ học của phủ Quốc Công đó!
- Cho dù võ học mà hắn tu không phải là hàng đầu, nhưng có thể phát huy ra được lực lượng rất to lớn.
Pháp Ngộ nói:
- Chúng ta và Sở thí chủ có chênh lệch rất lớn, ta khuyên Mạnh thí chủ ngươi đừng có tự rước lấy nhục nhã!
- Phải thử mới biết được!
Mạnh Kiên lạnh lùng nói.
Trong lòng hắn đã có do dự.
Pháp Ngộ sẽ không lừa gạt hắn, danh tiếng của Pháp Viên đương nhiên hắn đã nghe qua.
Được xưng là thiên tài trăm năm mới xuất hiện, đệ nhất cao thủ tuổi trẻ của Đại Lôi Âm tự, tuổi còn trẻ đã tu thành mấy môn kỳ học của Đại Lôi Âm tự.
Không ngờ Pháp Viên lại không đánh lại được Sở Ly, chuyện này quả thật khiến cho người ta khó có thể tin tưởng được!
- Pháp Ngộ, chúng ta liên thủ, giết chết hắn!
Mạnh Kiên hừ lạnh nói:
- Không phải Đại Lôi Âm tự các ngươi muốn giết hắn sao?
- Hiện tại không giết.
Pháp Ngộ lắc đầu.
Mạnh Kiên cau mày nói:
- Đó là bởi vì không giết được, nếu như chúng ta liên thủ, nhất định có thể giết chết được hắn!
Pháp Ngộ nở một nụ cười, lắc đầu nói:
- Mạnh thí chủ, ngươi đã bị cừu hận làm mê hoặc hai mắt, Pháp Viên sư huynh không phải chỉ có một mình truy sát Sở thí chủ mà mang theo mấy vị sư huynh Hàng ma viện cùng đi. Bọn họ cũng không thể giết được hắn, hai người chúng ta có thể giết được hay sao? Ta khuyên Mạnh thí chủ ngươi quay đầu lại là bờ, đừng tiếp tục u mê không tỉnh nữa!
- Như vậy mà cũng không giết được hắn hay sao?
Mạnh Kiên đăm chiêu.
Pháp Ngộ cho rằng hắn đã bỏ đi sát ý, mỉm cười nói:
- Thả cừu hận xuống thì mới có thể tự tại, Mạnh thí chủ, ngươi nên buông bỏ phần cừu hậ này đi thì hơn!
- Hừ, thả xuống sao?
Mạnh Kiên cười lạnh một tiếng:
- Nếu không giết được hắn, như vậy thì coi như thôi... Pháp Ngộ, ta không có tâm tình luận bàn cùng ngươi, đợi hôm khác đi!
- Ngày hôm nay là được rồi!
Pháp Ngộ nói:
- Đến đây đi!
Mạnh Kiên nói:
- Nếu như ngươi muốn đánh thật thì ta sẽ chạy!
- Trốn chỗ nào!
Pháp Ngộ dứt lời đẩy ra một chưởng, lực lượng vô hình mạnh mẽ kéo tới, như sóng lớn phả vào mặt.
Thân thể của Mạnh Kiên hóa thành một cái bóng hư huyễn, trong nháy mắt đã biến mất ở trước mặt của Pháp Ngộ.
Pháp Ngộ đuổi theo.
Hai người một đuổi một chạy, trong nháy mắt đã biến mất ở trong An vương phủ.
Chờ tới lúc chạng vạng, Mạnh Kiên trở lại tiểu viện trong An vương phủ, sắc mặt rất là âm trầm.
Bỏ ra một ngày rốt cục đã thoát khỏi được Pháp Ngộ, xú hòa thượng này dẻo dai mười phần, tu vi thâm hậu, quả thực là đáng ghét!
Có vô số lần trong lòng hắn sinh ra một luồng kích động mãnh liệt, muốn dùng đòn sát thủ, cuối cùng hắn vẫn khắc chế được mà không ra tay.
Đòn sát thủ này nên để cho Tiêu Thi, nếu như Sở Ly xuất hiện, thì hắn sẽ cho Sở Ly nếm thử, không thể lãng phí ở trên người Pháp Ngộ được.
Bóng đêm dần dần buông xuống, hắn ngồi ở trong tiểu viện, lẳng lặng nhìn bóng đêm càng ngày càng sâu, trái tim càng ngày càng âm trầm, sát ý mãnh liệt đã hoàn toàn thu liễm vào trong tim, không lộ ra bên ngoài mảy may.
Thân thể hắn theo bóng đêm đen kịt mà trở nên phai nhạt, càng ngày càng nhạt, dần dần, giống như đã hóa thành một mảnh bóng đen, cả người biến mất không còn tăm hơi, chỉ có một mảnh bóng đen mơ hồ đang lay động, rất là kỳ dị.
Ảo ảnh thuật là bí thuật đặc biệt của Tử Vân sơn, tương tự với khinh công, so với khinh công còn cao hơn một tầng, có thể huyễn hóa thành cái bóng, từ bề ngoài không nhìn ra được. Người mang thuật này như hắn, rất tinh thông đối với thuật ám sát.
Vì lẽ đó cho dù hắn biết Sở Ly lợi hại, có khả năng mình không đối phó được, thế nhưng dám ám sát Tiêu Thi, chỗ dựa của hắn chính là bí thuật này.
Pháp Ngộ mỉm cười không thôi, hỏi:
- Vì sao Mạnh thí chủ lại ở trong An vương phủ vậy?
- Ta muốn giết một người!
Mạnh Kiên trầm giọng nói.
- A di đà phật...
Tay của Pháp Ngộ hợp thành hình chữ thập tuyên một tiếng phật hiệu, vẻ mặt hiện lên vẻ thương xót, lắc đầu nói:
- Tội lỗi tội lỗi, thế nhân đã rất khổ rồi, cần gì phải tạo ra những tội lỗi này, kiếp sau không thể siêu thoát đó.
- Hãy chấm dứt việc đó!
Mạnh Kiên thiếu kiên nhẫn vung vung tay lên, hỏi:
- Hắn giết đệ đệ ta, chẳng lẽ ta không thể báo thù hay sao?
- Oan oan tương báo khi nào mới chấm dứt đây?
Pháp Ngộ lắc đầu than thở:
- Sao không lùi một bước, hắn giết đệ đệ ngươi thì sẽ có kiếp nạn tìm tới người hắn, nhìn hắn tự chịu báo ứng chẳng phải càng tốt hơn sao, như vậy cũng không dính nhân quả vào người!
- Ta không có kiên trì như vậy!
Mạnh Kiên hừ lạnh nói:
- Lại nói ta cũng không tin lời kia của ngươi, còn nhân quả ấy... Nói chung, ngươi không nên chọc vào ta, đợi ta báo thù xong thì chúng ta có thể luận bàn hai trận!
- Mạnh thí chủ muốn giết ai?
Pháp Ngộ hỏi.
Mạnh Kiên cảnh giác trừng mắt nhìn hắn:
- Làm sao, ngươi muốn ngăn ta sao?
- Ta sẽ thay vị thí chủ kia siêu độ vong hồn.
Pháp Ngộ nói:
- Để hắn trở về luân hồi, không bị nỗi khổ ở nơi hoang dã!
- Hừ, giả từ bi!
Mạnh Kiên lạnh lùng nói:
- Đại Lôi Âm tự các ngươi mới là độc ác nhất, từ sáng đến tối lại còn ra vẻ tụng kinh bái phật!
Pháp Ngộ lắc đầu than thở:
- Mạnh thí chủ có hiểu lầm đối với tệ tự rồi, lúc tệ tự giết người chỉ là vì hàng yêu phục ma, chấm dứt nhân quả, nhưng cũng chịu trách nhiệm nhân quả, ta không xuống địa ngục thì ai vào địa ngục đây!
- Thôi đi!
Mạnh Kiên bĩu môi khinh thường.
Hắn là người hiểu rất rõ đối với sự độc ác của Đại Lôi Âm tự, trong bốn đại tông phái, Đại Lôi Âm tự là người bá đạo nhất, không cho phép người ta làm trái ý của mình một chút nào cả.
- Đúng rồi, Mạnh thí chủ còn chưa nói, rốt cuộc thí chủ muốn giết vị thí chủ nào đó!
- Sở Ly!
Mạnh Kiên hừ lạnh nói:
- Đại tổng quản An vương phủ, ngươi đã nghe qua cái tên này chưa?
- Sở Ly Sở thí chủ của phủ Dật Quốc công hay sao?
Tay của Pháp Ngộ hợp thành hình chữ thập nói.
Mạnh Kiên chậm rãi gật đầu.
Pháp Ngộ kinh dị nhìn Mạnh Kiên.
Mạnh Kiên bị hắn nhìn vậy có chút sợ hãi, hừ lạnh nói:
- Ngươi nhìn cái gì!
- Mạnh thí chủ ngươi muốn giết Sở Ly Sở thí chủ của phủ Dật Quốc công hay sao?
Pháp Ngộ chậm rãi hỏi lại, mỗi một chữ đều nói ra rất rõ ràng, chỉ lo Mạnh Kiên không nghe rõ vậy, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào mặt hắn.
- Không sai!
Mạnh Kiên cau mày nói:
- Có cái gì không đúng sao? Lẽ nào ngươi cũng nghe qua tên của hắn hay sao?
- Mạnh thí chủ.
Pháp Ngộ lắc đầu than thở:
- Ta khuyên Mạnh thí chủ hóa giải lệ khí, hay là thôi đi!
- Hắn giết đệ đệ ta!
Mạnh Kiên lạnh lùng nói:
- Ngươi đang nói đùa sao, quên đi? Ta thoải mái giết hắn đã là đặc biệt từ bi rồi!
Pháp Ngộ than thở:
- Mạnh thí chủ, ngươi không giết được Sở thí chủ đâu.
- Ngươi cũng biết hắn sao?
Mạnh Kiên hừ lạnh nói.
Pháp Ngộ nói:
- Ta có một vị sư huynh, thiên tư mạnh mẽ, là người số một trong đám người cùng lứa trong tự.
- Pháp Viên đúng không?
Mạnh Kiên nói:
- Có người nói hắn vô cùng lợi hại!
- Đúng vậy.
Tay của Pháp Ngộ hợp thành hình chữ thập thi lễ:
- Pháp Viên sư huynh và ta khác nhau một trời một vực, tiểu tăng tự thẹn không bằng!
- Có cơ hội ta cũng muốn xem thử một, hai.
Mạnh Kiên nói.
Pháp Ngộ nói:
- Tiểu tăng ở trước mặt của Pháp Viên sư huynh không đỡ nổi một đòn, Mạnh thí chủ cũng không được.
- Không thể nào, Pháp Viên lợi hại như vậy sao?
Mạnh Kiên không tin nói:
- Ngươi không đỡ được nổi một đòn? Nào có tà môn như thế chứ?
- Người xuất gia không nói dối.
Pháp Ngộ chậm rãi nói:
- Mạnh thí chủ cũng không đánh lại được Pháp Viên sư huynh của ta!
- Hừ, cái kia cũng không hẳn!
Mạnh Kiên không phục nói:
- Hắn quen thuộc võ học của ngươi, ta thì lại không hẳn!
- Pháp Viên sư huynh thiên tư tuyệt thế, trí tuệ trời sinh, mặc kệ võ học cao thâm bao nhiêu, vừa học thì đã tinh, có thể nói là phong thái Thiên nhân!
Pháp Ngộ lắc đầu:
- Chúng ta đều là thiên tài thế tục, không thể so sánh được với Pháp Viên sư huynh!
Mạnh Kiên lại càng không phục.
Hắn có thể xông ra ngoài Tử Vân sơn, có thể ngang dọc như thường ở đương đại thì cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm.
Pháp Viên có lợi hại đến đâu thì cũng không thể mạnh hơn Tử Vân sơn sư huynh và các sư bá các sư thúc.
Pháp Ngộ nói:
- Pháp Viên sư huynh đã truy sát Sở thí chủ mấy lần, tất cả đều tay trắng trở về, bây giờ trong tự đã từ bỏ việc truy sát.
- Ý của ngươi nói, họ Sở mạnh hơn Pháp Viên kia hay sao?
Mạnh Kiên cau mày, nhìn chằm chằm vào Pháp Ngộ.
Pháp Ngộ chậm rãi gật đầu.
- Không thể!
Mạnh Kiên hừ lạnh nói:
- Hắn tu luyện võ học của phủ Quốc Công đó!
- Cho dù võ học mà hắn tu không phải là hàng đầu, nhưng có thể phát huy ra được lực lượng rất to lớn.
Pháp Ngộ nói:
- Chúng ta và Sở thí chủ có chênh lệch rất lớn, ta khuyên Mạnh thí chủ ngươi đừng có tự rước lấy nhục nhã!
- Phải thử mới biết được!
Mạnh Kiên lạnh lùng nói.
Trong lòng hắn đã có do dự.
Pháp Ngộ sẽ không lừa gạt hắn, danh tiếng của Pháp Viên đương nhiên hắn đã nghe qua.
Được xưng là thiên tài trăm năm mới xuất hiện, đệ nhất cao thủ tuổi trẻ của Đại Lôi Âm tự, tuổi còn trẻ đã tu thành mấy môn kỳ học của Đại Lôi Âm tự.
Không ngờ Pháp Viên lại không đánh lại được Sở Ly, chuyện này quả thật khiến cho người ta khó có thể tin tưởng được!
- Pháp Ngộ, chúng ta liên thủ, giết chết hắn!
Mạnh Kiên hừ lạnh nói:
- Không phải Đại Lôi Âm tự các ngươi muốn giết hắn sao?
- Hiện tại không giết.
Pháp Ngộ lắc đầu.
Mạnh Kiên cau mày nói:
- Đó là bởi vì không giết được, nếu như chúng ta liên thủ, nhất định có thể giết chết được hắn!
Pháp Ngộ nở một nụ cười, lắc đầu nói:
- Mạnh thí chủ, ngươi đã bị cừu hận làm mê hoặc hai mắt, Pháp Viên sư huynh không phải chỉ có một mình truy sát Sở thí chủ mà mang theo mấy vị sư huynh Hàng ma viện cùng đi. Bọn họ cũng không thể giết được hắn, hai người chúng ta có thể giết được hay sao? Ta khuyên Mạnh thí chủ ngươi quay đầu lại là bờ, đừng tiếp tục u mê không tỉnh nữa!
- Như vậy mà cũng không giết được hắn hay sao?
Mạnh Kiên đăm chiêu.
Pháp Ngộ cho rằng hắn đã bỏ đi sát ý, mỉm cười nói:
- Thả cừu hận xuống thì mới có thể tự tại, Mạnh thí chủ, ngươi nên buông bỏ phần cừu hậ này đi thì hơn!
- Hừ, thả xuống sao?
Mạnh Kiên cười lạnh một tiếng:
- Nếu không giết được hắn, như vậy thì coi như thôi... Pháp Ngộ, ta không có tâm tình luận bàn cùng ngươi, đợi hôm khác đi!
- Ngày hôm nay là được rồi!
Pháp Ngộ nói:
- Đến đây đi!
Mạnh Kiên nói:
- Nếu như ngươi muốn đánh thật thì ta sẽ chạy!
- Trốn chỗ nào!
Pháp Ngộ dứt lời đẩy ra một chưởng, lực lượng vô hình mạnh mẽ kéo tới, như sóng lớn phả vào mặt.
Thân thể của Mạnh Kiên hóa thành một cái bóng hư huyễn, trong nháy mắt đã biến mất ở trước mặt của Pháp Ngộ.
Pháp Ngộ đuổi theo.
Hai người một đuổi một chạy, trong nháy mắt đã biến mất ở trong An vương phủ.
Chờ tới lúc chạng vạng, Mạnh Kiên trở lại tiểu viện trong An vương phủ, sắc mặt rất là âm trầm.
Bỏ ra một ngày rốt cục đã thoát khỏi được Pháp Ngộ, xú hòa thượng này dẻo dai mười phần, tu vi thâm hậu, quả thực là đáng ghét!
Có vô số lần trong lòng hắn sinh ra một luồng kích động mãnh liệt, muốn dùng đòn sát thủ, cuối cùng hắn vẫn khắc chế được mà không ra tay.
Đòn sát thủ này nên để cho Tiêu Thi, nếu như Sở Ly xuất hiện, thì hắn sẽ cho Sở Ly nếm thử, không thể lãng phí ở trên người Pháp Ngộ được.
Bóng đêm dần dần buông xuống, hắn ngồi ở trong tiểu viện, lẳng lặng nhìn bóng đêm càng ngày càng sâu, trái tim càng ngày càng âm trầm, sát ý mãnh liệt đã hoàn toàn thu liễm vào trong tim, không lộ ra bên ngoài mảy may.
Thân thể hắn theo bóng đêm đen kịt mà trở nên phai nhạt, càng ngày càng nhạt, dần dần, giống như đã hóa thành một mảnh bóng đen, cả người biến mất không còn tăm hơi, chỉ có một mảnh bóng đen mơ hồ đang lay động, rất là kỳ dị.
Ảo ảnh thuật là bí thuật đặc biệt của Tử Vân sơn, tương tự với khinh công, so với khinh công còn cao hơn một tầng, có thể huyễn hóa thành cái bóng, từ bề ngoài không nhìn ra được. Người mang thuật này như hắn, rất tinh thông đối với thuật ám sát.
Vì lẽ đó cho dù hắn biết Sở Ly lợi hại, có khả năng mình không đối phó được, thế nhưng dám ám sát Tiêu Thi, chỗ dựa của hắn chính là bí thuật này.
/753
|