- Làm sao diệt sự kiêu ngạo của hắn chứ?
- Chuyện này rất dễ, không phải võ công của hắn lợi hại sao? Vậy chúng ta sẽ tập trung hộ vệ lại, vây công hắn!
Một thanh niên tướng mạo phổ thông cười gian nói, dương dương tự đắc:
- Hắn lợi hại đến đâu đi nữa, có thể lấy một địch mười sao?
- Ý này rất được!
- Có điều không thể nói là do chúng ta ra lệnh, chỉ nói những hộ vệ này không hợp với hắn, thấy dáng vẻ của hắn thanh cao cao ngạo, cho nên muốn lĩnh giáo một chút.
- Sau đó xảy ra chuyện gì cũng không bị đổ lên trên người chúng ta, để các hộ vệ đi đánh hắn đi, để xem hắn có biện pháp gì hay không. Hừ hừ, Đại tổng quản, nhìn hắn có bao nhiêu uy phong chứ!
- Đúng vậy đúng vậy, chúng ta có thân phận gì chứ, chấp nhặt với hắn đó là cất nhắc hắn!
- Phong ca, ngươi nói xem thế nào?
Bọn họ tha thiết nhìn về phía Lãnh Phong.
Lãnh Phong quét mắt nhìn mọi người một chút, lạnh lùng nói:
- Tẻ nhạt!
Lãnh Đào vội nói:
- Phong ca, ngươi đừng có làm mọi người mất hưng phấn như thế chứ, thật vất vả mới tìm được một trò vui như vậy!
- Đúng đó.
- Phong ca, không cần ngươi đứng ra, chúng ta ra mặt là tốt rồi!
- Có điều hai người hộ vệ của Phong ca thì chúng ta phải mượn tới, còn có Trần hộ vệ của tiểu Đào nữa.
- Trần lão? Vậy không được!
Lãnh Đào vội vàng lắc đầu nói:
- Trần lão sẽ không hồ đồ theo ta đâu, lời của ta nói không có tác dụng, hắn chỉ nghe phụ thân ta, còn quản ta nữa đó!
- Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của ngươi kìa!
Có người khinh thường nói:
- Đường đường là Thế tử lại bị một tên hộ vệ quản, quả thực đã làm chúng ta mất mặt!
- Như vậy ngươi có biện pháp gì không?
Lãnh Đào bĩu môi:
- Ai bảo phụ thân ta cho hắn quyền lớn như vậy chứ... Theo ta thấy, không cần Trần lão ra tay, hộ vệ của mấy người các ngươi tụ tập lại cũng đã đủ để làm cho Sở Ly mất mặt rồi!
- Đúng!
Mọi người mồm năm miệng mười gật đầu.
Bọn họ đã sớm có bất mãn đối với Sở Ly, muốn giết chết nhuệ khí của Sở Ly.
Đại tổng quản An vương phủ, tuổi còn trẻ đã là nhất phẩm, tuy nói là từ phủ Quốc Công thăng lên, không phải là nhất phẩm của triều đình, nhưng phối hợp với chức vị Đại tổng quản của An vương phủ, quyền thế đã đủ kinh người, một câu nói ra, so với những thế tử như bọn họ còn hữu hiệu hơn rất nhiều.
Chuyện này đối với người xuất thân cao quý, tự cho mình là cực cao như bọn họ mà nói, quả thực không thể nhịn được nữa.
Lãnh Phong hừ lạnh nói:
- Được chưa, các ngươi chính là một đám thành sự không đủ, bại sự có thừa!
- Phong ca, ngươi đừng có dội nước lạnh như vậy chứ, không bằng thử nghĩ xem có kế nào hay hơn không.
Có người kêu lên:
- Mọi người sẽ nghe lời ngươi.
- Đúng vậy đúng vậy, Phong ca, tên này quá ngông cuồng, đến dạy dỗ cho hắn chút, bằng không, hoàng Thế tử như chúng ta sẽ bị hắn đạp ở dưới chân, sau này còn mặt mũi nào đi lại ở trong thành được chứ?
- Sở Ly khinh công tuyệt đỉnh, các ngươi có dùng nhiều người vây công hơn nữa cũng không có tác dụng!
Lãnh Phong nói.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Có người có chút không rõ nói:
- Vây công còn không có tác dụng, cũng không thể một mình đơn đấu chứ?
- Có một biện pháp.
Lãnh Phong lạnh nhạt nói:
- Đối phó với Tiêu vương phi.
- Tiêu vương phi...
Mọi người chần chờ.
Trước mắt bọn họ không khỏi hiện ra khuôn mặt tuyệt mỹ của Tiêu Thi, đôi mắt sáng tựa như hồ sâu, cả đám liên tục quay đầu nhìn về phía chòi nghỉ mát xa xa.
Chúng nữ đang ngồi ở bên trong tiểu đình, mà Sở Ly thì lại đứng ở ngoài đình.
Áo bào trắng phiêu dật, hắn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, nhìn chăm chú vào thảo nguyên, trên người toả ra một luồng khí tức không tên cô tịch.
- Tiểu tử này đang làm gì vậy?
- Thật là đáng ghét.
Có người xem thường hừ lạnh nói:
- Cố tình ra vẻ thâm trầm!
Lãnh Phong nói:
- Tiêu vương phi mới là tử huyệt của hắn, mọi người không cần công kích Tiêu vương phi thật, chỉ cần nhằm về phía Tiêu vương phi thì Sở Ly sẽ không thể không chiến.
- Ý đồ này rất tốt, không mạnh mẽ trừng trị hắn một trận, thực sự không hết giận được!
- Được, mọi người đồng thời tập trung hộ vệ lại, mai phục trên đường quay về, mạnh mẽ giáo huấn hắn một lần, để hắn không ngóc đầu lên được.
- Cứ quyết định như thế đi, Phong ca, có được không?
Lãnh Phong lạnh nhạt nói:
- Ta không nghe thấy cái gì, cái gì cũng không biết.
- Ha ha, được được, chuyện này không liên quan tới Phong ca!
Mọi người cười ha hả, nhưng ở trong tối lại mắng không ngớt.
Thật là giảo hoạt, một khi có việc sẽ trốn tránh trách nhiệm, còn cố tình ra vẻ thanh cao.
Cho dù bọn họ oán thầm không ngớt, thế nhưng lại không biểu hiện ra, vẫn cười vui vẻ như cũ.
Ai bảo phụ thân của người ta là Cảnh Vương chứ, bản lĩnh đầu thai của mình không đủ, có khóc cũng không làm gì được, chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
…
Sở Ly nhìn tình cảnh náo nhiệt, bỗng nhiên lại cảm thấy nhớ nhung Tiêu Kỳ.
Cũng không biết có phải nàng còn đang bế quan hay không.
Cảnh giới Thiên Thần không dễ tấn thăng như vậy, cho dù nàng luyện Thái thượng kiếm kinh thượng cổ cũng thế.
Mình cũng phải thêm chút sức lực, nàng bước lên cảnh giới Thiên Thần, mình vẫn còn là Thiên Ngoại thiên, phải ngước lên nhìn nàng thì làm sao có khả năng đánh vỡ Thái thượng vong tình của nàng, một lần nữa đoạt lại phương tâm của nàng cơ chứ?
Nghĩ tới đây hắn có một loại cảm giác gấp gáp, hận không thể lập tức tìm thấy con đường cao thủ Thiên Thần, bước lên con đường truy cầu cảnh giới.
Đáng tiếc hiện tại có gấp cũng vô dụng.
Lúc này có ba tên kỵ sĩ phóng ngựa mà đến, tuấn mã bỗng nhiên dừng lại.
Sở Ly nhìn về phía ba kỵ sĩ này.
Một là một lão giả áo tím, hai người trung niên khác thì lại người mặc thiết giáp, lập lòe tỏa sáng ở dưới ánh mặt trời.
Lão giả áo tím hạc phát đồng nhan, một thân tu vi Thiên Ngoại thiên, hai mắt lấp lánh, như có thể nhìn thấu lòng người.
- Chư vị hoàng Thế tử!
Lão giả áo tím trầm giọng nói.
Các hoàng Thế tử chung quanh liên tục đi tới, ôm quyền hành lễ.
Các nữ tử thì lại không nhúc nhích, vẫn nói tiếp lời đang dang dở.
Lãnh Thu và Lãnh Tình đi tới bên người Sở Ly, Lãnh Tình từ tốn nói:
- Bảo Thân vương, thân đệ đệ của hoàng thượng, cùng một mẫu thân.
Sở Ly gật đầu.
Vị Bảo thân vương này tu vi cao thâm, hẳn là đạt được linh dược và kỳ công từ cấm cung, khí thế như núi như biển, rồi lại thu liễm vào trong đó, người ngoài khó tra xét được. Nếu như mình không dùng Thiên Ma công thì tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.
- Mười hai lần săn bắn đại điển năm nay đều là do Bảo thân vương chủ trì.
Lãnh Tình nói:
- Bảo thân vương thiết diện vô tư, không ai dám làm càn!
Lãnh Thu vui vẻ ra mặt:
- Đám người Lãnh Đào lại xui xẻo rồi, thật là thoải mái!
Sở Ly nói:
- Mỗi lần săn bắn đại điển, ai thắng nhiều nhất?
- Trong các hoàng Thế tử hầu như không có ai chiến thắng.
Lãnh Tình lạnh nhạt nói:
- Để bọn họ tới đây chịu đòn là bởi vì muốn bọn họ biết binh hung chiến hiểm, nếu bọn họ thắng thật thì mặt mũi của những binh sĩ kia ở đâu cơ chứ?
- Một lần cũng không thắng được sao?
Sở Ly nói.
Lãnh Tình nói:
- Từng có một lần, Lãnh Phong bố trí mai phục, thắng hiểm một lần.
Sở Ly nhẹ nhàng gật đầu:
- Xem ra vị Phong Thế tử này có mấy phần bản lĩnh mang binh đó.
- May mắn mà thôi.
Lãnh Tình cười lạnh một tiếng:
- Cũng là do những binh sĩ kia sơ ý bất cẩn, không coi trọng đám người Lãnh Phong, mới để hắn đắc thủ. Từ sau lần đó, bọn họ không vượt qua được một lần nào, tất cả đều bị đánh đến mức rất thảm!
- Những binh sĩ này thực sự dám xuống tay ác độc sao?
- Lên trên chiến trường, bọn họ sẽ mặc kệ ngươi có phải là hoàng Thế tử hay không đó!
Lãnh Tình nói:
- Huống hồ mỗi người đều có khôi giáp, che khuất mặt, lại còn để các hoàng Thế tử phân tán đến bên trong mấy đội nhân mã, tranh đấu với nhau.
- Phân thành mấy đội?
Sở Ly hỏi.
- Bình thường là năm đội.
Lãnh Tình nói:
- Có lúc là ba đội, xem ý nghĩ lúc đó Bảo thân vương ra sao đã.
Lãnh Thu ở một bên không chen miệng vào được, nàng cười nói:
- Đại tỷ cảm thấy rất hứng thú đối với những chuyện này.
Sở Ly nhíu nhíu mày:
- Tình cô nương thích nghiên cứu binh thư hay sao?
- Tùy tiện nhìn một chút mà thôi.
Lãnh Tình lạnh nhạt nói.
Sở Ly không biết Lãnh Tình có sở thích như vậy, không trách được nàng lại bỗng nhiên đi tới nói chuyện với mình.
- Ta là thân nữ nhi, yêu thích binh thư chỉ là giải buồn mà thôi.
Lãnh Tình nói.
Sở Ly gật gù.
Đại Quý có không ít nữ cao thủ võ lâm, nhưng không có nữ tướng quân, cũng không có nữ binh, nữ tử không ra chiến trường là thông lệ của Đại Quý.
- Chuyện này rất dễ, không phải võ công của hắn lợi hại sao? Vậy chúng ta sẽ tập trung hộ vệ lại, vây công hắn!
Một thanh niên tướng mạo phổ thông cười gian nói, dương dương tự đắc:
- Hắn lợi hại đến đâu đi nữa, có thể lấy một địch mười sao?
- Ý này rất được!
- Có điều không thể nói là do chúng ta ra lệnh, chỉ nói những hộ vệ này không hợp với hắn, thấy dáng vẻ của hắn thanh cao cao ngạo, cho nên muốn lĩnh giáo một chút.
- Sau đó xảy ra chuyện gì cũng không bị đổ lên trên người chúng ta, để các hộ vệ đi đánh hắn đi, để xem hắn có biện pháp gì hay không. Hừ hừ, Đại tổng quản, nhìn hắn có bao nhiêu uy phong chứ!
- Đúng vậy đúng vậy, chúng ta có thân phận gì chứ, chấp nhặt với hắn đó là cất nhắc hắn!
- Phong ca, ngươi nói xem thế nào?
Bọn họ tha thiết nhìn về phía Lãnh Phong.
Lãnh Phong quét mắt nhìn mọi người một chút, lạnh lùng nói:
- Tẻ nhạt!
Lãnh Đào vội nói:
- Phong ca, ngươi đừng có làm mọi người mất hưng phấn như thế chứ, thật vất vả mới tìm được một trò vui như vậy!
- Đúng đó.
- Phong ca, không cần ngươi đứng ra, chúng ta ra mặt là tốt rồi!
- Có điều hai người hộ vệ của Phong ca thì chúng ta phải mượn tới, còn có Trần hộ vệ của tiểu Đào nữa.
- Trần lão? Vậy không được!
Lãnh Đào vội vàng lắc đầu nói:
- Trần lão sẽ không hồ đồ theo ta đâu, lời của ta nói không có tác dụng, hắn chỉ nghe phụ thân ta, còn quản ta nữa đó!
- Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của ngươi kìa!
Có người khinh thường nói:
- Đường đường là Thế tử lại bị một tên hộ vệ quản, quả thực đã làm chúng ta mất mặt!
- Như vậy ngươi có biện pháp gì không?
Lãnh Đào bĩu môi:
- Ai bảo phụ thân ta cho hắn quyền lớn như vậy chứ... Theo ta thấy, không cần Trần lão ra tay, hộ vệ của mấy người các ngươi tụ tập lại cũng đã đủ để làm cho Sở Ly mất mặt rồi!
- Đúng!
Mọi người mồm năm miệng mười gật đầu.
Bọn họ đã sớm có bất mãn đối với Sở Ly, muốn giết chết nhuệ khí của Sở Ly.
Đại tổng quản An vương phủ, tuổi còn trẻ đã là nhất phẩm, tuy nói là từ phủ Quốc Công thăng lên, không phải là nhất phẩm của triều đình, nhưng phối hợp với chức vị Đại tổng quản của An vương phủ, quyền thế đã đủ kinh người, một câu nói ra, so với những thế tử như bọn họ còn hữu hiệu hơn rất nhiều.
Chuyện này đối với người xuất thân cao quý, tự cho mình là cực cao như bọn họ mà nói, quả thực không thể nhịn được nữa.
Lãnh Phong hừ lạnh nói:
- Được chưa, các ngươi chính là một đám thành sự không đủ, bại sự có thừa!
- Phong ca, ngươi đừng có dội nước lạnh như vậy chứ, không bằng thử nghĩ xem có kế nào hay hơn không.
Có người kêu lên:
- Mọi người sẽ nghe lời ngươi.
- Đúng vậy đúng vậy, Phong ca, tên này quá ngông cuồng, đến dạy dỗ cho hắn chút, bằng không, hoàng Thế tử như chúng ta sẽ bị hắn đạp ở dưới chân, sau này còn mặt mũi nào đi lại ở trong thành được chứ?
- Sở Ly khinh công tuyệt đỉnh, các ngươi có dùng nhiều người vây công hơn nữa cũng không có tác dụng!
Lãnh Phong nói.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Có người có chút không rõ nói:
- Vây công còn không có tác dụng, cũng không thể một mình đơn đấu chứ?
- Có một biện pháp.
Lãnh Phong lạnh nhạt nói:
- Đối phó với Tiêu vương phi.
- Tiêu vương phi...
Mọi người chần chờ.
Trước mắt bọn họ không khỏi hiện ra khuôn mặt tuyệt mỹ của Tiêu Thi, đôi mắt sáng tựa như hồ sâu, cả đám liên tục quay đầu nhìn về phía chòi nghỉ mát xa xa.
Chúng nữ đang ngồi ở bên trong tiểu đình, mà Sở Ly thì lại đứng ở ngoài đình.
Áo bào trắng phiêu dật, hắn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, nhìn chăm chú vào thảo nguyên, trên người toả ra một luồng khí tức không tên cô tịch.
- Tiểu tử này đang làm gì vậy?
- Thật là đáng ghét.
Có người xem thường hừ lạnh nói:
- Cố tình ra vẻ thâm trầm!
Lãnh Phong nói:
- Tiêu vương phi mới là tử huyệt của hắn, mọi người không cần công kích Tiêu vương phi thật, chỉ cần nhằm về phía Tiêu vương phi thì Sở Ly sẽ không thể không chiến.
- Ý đồ này rất tốt, không mạnh mẽ trừng trị hắn một trận, thực sự không hết giận được!
- Được, mọi người đồng thời tập trung hộ vệ lại, mai phục trên đường quay về, mạnh mẽ giáo huấn hắn một lần, để hắn không ngóc đầu lên được.
- Cứ quyết định như thế đi, Phong ca, có được không?
Lãnh Phong lạnh nhạt nói:
- Ta không nghe thấy cái gì, cái gì cũng không biết.
- Ha ha, được được, chuyện này không liên quan tới Phong ca!
Mọi người cười ha hả, nhưng ở trong tối lại mắng không ngớt.
Thật là giảo hoạt, một khi có việc sẽ trốn tránh trách nhiệm, còn cố tình ra vẻ thanh cao.
Cho dù bọn họ oán thầm không ngớt, thế nhưng lại không biểu hiện ra, vẫn cười vui vẻ như cũ.
Ai bảo phụ thân của người ta là Cảnh Vương chứ, bản lĩnh đầu thai của mình không đủ, có khóc cũng không làm gì được, chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
…
Sở Ly nhìn tình cảnh náo nhiệt, bỗng nhiên lại cảm thấy nhớ nhung Tiêu Kỳ.
Cũng không biết có phải nàng còn đang bế quan hay không.
Cảnh giới Thiên Thần không dễ tấn thăng như vậy, cho dù nàng luyện Thái thượng kiếm kinh thượng cổ cũng thế.
Mình cũng phải thêm chút sức lực, nàng bước lên cảnh giới Thiên Thần, mình vẫn còn là Thiên Ngoại thiên, phải ngước lên nhìn nàng thì làm sao có khả năng đánh vỡ Thái thượng vong tình của nàng, một lần nữa đoạt lại phương tâm của nàng cơ chứ?
Nghĩ tới đây hắn có một loại cảm giác gấp gáp, hận không thể lập tức tìm thấy con đường cao thủ Thiên Thần, bước lên con đường truy cầu cảnh giới.
Đáng tiếc hiện tại có gấp cũng vô dụng.
Lúc này có ba tên kỵ sĩ phóng ngựa mà đến, tuấn mã bỗng nhiên dừng lại.
Sở Ly nhìn về phía ba kỵ sĩ này.
Một là một lão giả áo tím, hai người trung niên khác thì lại người mặc thiết giáp, lập lòe tỏa sáng ở dưới ánh mặt trời.
Lão giả áo tím hạc phát đồng nhan, một thân tu vi Thiên Ngoại thiên, hai mắt lấp lánh, như có thể nhìn thấu lòng người.
- Chư vị hoàng Thế tử!
Lão giả áo tím trầm giọng nói.
Các hoàng Thế tử chung quanh liên tục đi tới, ôm quyền hành lễ.
Các nữ tử thì lại không nhúc nhích, vẫn nói tiếp lời đang dang dở.
Lãnh Thu và Lãnh Tình đi tới bên người Sở Ly, Lãnh Tình từ tốn nói:
- Bảo Thân vương, thân đệ đệ của hoàng thượng, cùng một mẫu thân.
Sở Ly gật đầu.
Vị Bảo thân vương này tu vi cao thâm, hẳn là đạt được linh dược và kỳ công từ cấm cung, khí thế như núi như biển, rồi lại thu liễm vào trong đó, người ngoài khó tra xét được. Nếu như mình không dùng Thiên Ma công thì tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.
- Mười hai lần săn bắn đại điển năm nay đều là do Bảo thân vương chủ trì.
Lãnh Tình nói:
- Bảo thân vương thiết diện vô tư, không ai dám làm càn!
Lãnh Thu vui vẻ ra mặt:
- Đám người Lãnh Đào lại xui xẻo rồi, thật là thoải mái!
Sở Ly nói:
- Mỗi lần săn bắn đại điển, ai thắng nhiều nhất?
- Trong các hoàng Thế tử hầu như không có ai chiến thắng.
Lãnh Tình lạnh nhạt nói:
- Để bọn họ tới đây chịu đòn là bởi vì muốn bọn họ biết binh hung chiến hiểm, nếu bọn họ thắng thật thì mặt mũi của những binh sĩ kia ở đâu cơ chứ?
- Một lần cũng không thắng được sao?
Sở Ly nói.
Lãnh Tình nói:
- Từng có một lần, Lãnh Phong bố trí mai phục, thắng hiểm một lần.
Sở Ly nhẹ nhàng gật đầu:
- Xem ra vị Phong Thế tử này có mấy phần bản lĩnh mang binh đó.
- May mắn mà thôi.
Lãnh Tình cười lạnh một tiếng:
- Cũng là do những binh sĩ kia sơ ý bất cẩn, không coi trọng đám người Lãnh Phong, mới để hắn đắc thủ. Từ sau lần đó, bọn họ không vượt qua được một lần nào, tất cả đều bị đánh đến mức rất thảm!
- Những binh sĩ này thực sự dám xuống tay ác độc sao?
- Lên trên chiến trường, bọn họ sẽ mặc kệ ngươi có phải là hoàng Thế tử hay không đó!
Lãnh Tình nói:
- Huống hồ mỗi người đều có khôi giáp, che khuất mặt, lại còn để các hoàng Thế tử phân tán đến bên trong mấy đội nhân mã, tranh đấu với nhau.
- Phân thành mấy đội?
Sở Ly hỏi.
- Bình thường là năm đội.
Lãnh Tình nói:
- Có lúc là ba đội, xem ý nghĩ lúc đó Bảo thân vương ra sao đã.
Lãnh Thu ở một bên không chen miệng vào được, nàng cười nói:
- Đại tỷ cảm thấy rất hứng thú đối với những chuyện này.
Sở Ly nhíu nhíu mày:
- Tình cô nương thích nghiên cứu binh thư hay sao?
- Tùy tiện nhìn một chút mà thôi.
Lãnh Tình lạnh nhạt nói.
Sở Ly không biết Lãnh Tình có sở thích như vậy, không trách được nàng lại bỗng nhiên đi tới nói chuyện với mình.
- Ta là thân nữ nhi, yêu thích binh thư chỉ là giải buồn mà thôi.
Lãnh Tình nói.
Sở Ly gật gù.
Đại Quý có không ít nữ cao thủ võ lâm, nhưng không có nữ tướng quân, cũng không có nữ binh, nữ tử không ra chiến trường là thông lệ của Đại Quý.
/753
|