Sở Ly và Lục Ngọc Dung đi rớt xuống cuối cùng, Tiêu Thi và đám người Lục vương phi tập hợp ở một chỗ, chậm rãi đi về phía trước.
Chỉ có Lãnh Dĩnh và Lãnh Thu thỉnh thoảng hiếu kỳ liếc mắt nhìn về phái sau, ánh mắt đảo quanh ở trên người hai người bọn họ, nhìn như thế nào cũng vẫn cảm thấy hai người có chút ám muội không rõ.
- Nói đi, là chuyện gì.
Lục Ngọc Dung thu lại nụ cười, lạnh nhạt nhìn hắn:
- Giữa chúng ta không có gì để nói!
Hợp tác giữa hai người đã kết thúc, coi như hai bên ràng buộc thủ hạ không nổi lên xung đột thì cũng tuyệt đối không tới mức hóa thù thành bạn, quan hệ chỉ là lợi dụng lẫn nhau, đề phòng đối phương mà thôi.
Sở Ly nói:
- An vương đang bế quan, ngươi có biết không?
- Bế quan?
Lục Ngọc Dung nhíu mày, sóng mắt giống như lập lòe:
- Bế quan gì chứ?
Sở Ly cười cợt:
- Có thể bế quan gì chứ, luyện công chứ làm gì.
- Hắn muốn chữa thương sao?
Lục Ngọc Dung nhíu mày nói:
- Nội lực của ta không dễ loại bỏ như vậy!
Sở Ly lắc đầu:
- Lục cô nương quá tự phụ rồi. Thương thế của An vương đã sớm khỏi rồi, bây giờ bế quan là muốn tiến thêm một bước, muốn giết chúng ta!
- Không thể nào!
Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói.
Sở Ly nói:
- Hắn đã bắt đầu tu luyện A Tu La thần công, Lục cô nương có học vấn uyên thâm, có lẽ đã nghe nói qua rồi đúng không?
- A Tu La thần công...
Lục Ngọc Dung trầm ngâm.
- A Tu La thần công là truyền thừa được Đại Lôi Âm tự thủ hộ, sát lục rất nặng.
Sở Ly nói.
- Ta nghĩ ra rồi!
Mặt ngọc của Lục Ngọc Dung khẽ biến:
- Sao hắn lại có được... là từ cấm cung sao?
Sở Ly nói:
- Mặc kệ là từ đâu mà tới, tu vi bây giờ của hắn tăng nhanh như gió, nội lực của ngươi sớm đã bị loại bỏ!
- A Tu La thần công có tiến cảnh cực nhanh, chỉ cần có thể chế ngự được tâm ý giết chóc thì có thể thu được lực lượng vô cùng vô tận.
Lục Ngọc Dung liếc hắn một cái:
- Ngươi không ngăn cản sao?
- Không ngăn được.
Sở Ly thở dài:
- Có thể đào mạng từ dưới tay của hắn đã là may mắn rồi... Hắn muốn giết ta, vì lẽ đó mới bế quan khổ tu, khi hắn xuất quan chính là thời khắc lấy đi tính mạng của ta!
- Vậy ngươi nguy hiểm rồi!
Lục Ngọc Dung như cười mà không phải cười nói.
Sở Ly nói:
- Ngươi cảm thấy hắn sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Sau khi giết ta thì sẽ đến phiên ngươi! Huống hồ ta chết thì chết, ngươi muốn chết thì lại không dễ như vậy, đến lúc đó dù là Cảnh Vương cũng không cứu được ngươi!
- Ngươi quá đã coi thường Cảnh Vương rồi!
- Ta đã nói việc này với hòa thượng của Đại Lôi Âm tự, Đại Lôi Âm tự rất kiêng kỵ đối với A Tu La thần công, một khi tu thành, không người nào có thể chế ngự được.
Sở Ly nói:
- Thậm chí cao thủ Thiên Thần cũng chưa chắc đã có thể giết chết được hắn.
- Con đường của ngươi rất rộng mà.
Lục Ngọc Dung trào phúng hừ lạnh một tiếng:
- Còn có thể cám dỗ được Đại Lôi Âm tự? Không phải bọn hắn đang truy sát ngươi sao?
- Thứ ta am hiểu nhất là hợp tác cùng đối thủ.
Sở Ly nở một nụ cười:
- Cũng như hai chúng ta vậy, tuy là đối thủ, nhưng không hẳn là không thể hợp tác!
- Hừ!
Lục Ngọc Dung lạnh lùng liếc hắn một cái:
- Ngươi muốn cùng ta liên thủ đối phó với An vương sao?
Sở Ly lắc đầu nói:
- Muốn đối phó với An vương, chỉ có thể dựa vào Đại Lôi Âm tự.
Lục Ngọc Dung nhíu mày liếc hắn một cái, chậm rãi gật đầu.
Nàng thông minh tuyệt đỉnh, tự nhiên đã hiểu rõ sự lo lắng của Sở Ly.
Bị cao thủ Thiên Thần như hoàng thượng tuyệt không cho phép nhi tử của mình bị người khác làm hại, cho dù hắn có tu luyện A Tu La thần công thì cũng là nhi tử của hoàng thượng.
Nếu như hai người bọn họ muốn đắc thủ, giết An vương, như vậy cũng sẽ không sống nổi được nữa.
Đại Lôi Âm tự có cao thủ Thiên Thần có thể chống lại được hoàng thượng, vì lẽ đó muốn tiêu diệt An vương, vẫn phải dựa vào Đại Lôi Âm tự.
- Vậy ngươi nói với ta những lời này làm gì?
Lục Ngọc Dung nói.
Sở Ly cười cợt.
Lục Ngọc Dung hừ lạnh một tiếng nói:
- Đừng thần thần bí bí, nói ra!
Sở Ly cười nói:
- Muốn ta nói ra thật sao?
- Ngươi không nói làm sao ta biết được!
Lục Ngọc Dung không nhịn được nói:
- Không nói thì thôi, ta đi!
Sở Ly nói:
- Ta biết Lục cô nương có quan hệ ở Đại Lôi Âm tự.
Lông mày của Lục Ngọc Dung khẽ nhíu, bất mãn trừng mắt nhìn hắn.
Sở Ly cười cợt:
- Lục cô nương phát động quan hệ, hỗ trợ thổi gió một chút, để bọn họ mau chóng điều động... Đại Lôi Âm tự có gia nghiệp lớn, làm việc kéo rất dài, đừng chờ tới lúc bọn hắn tới thì An vương đã xuất quan rồi!
- Hừ, chuyện của Đại Lôi Âm tự ai có thể quản được cơ chứ?
Lục Ngọc Dung lườm hắn một cái, trầm ngâm nói:
- A Tu La thần công thật sự lợi hại như vậy sao?
Sở Ly nói:
- Có lẽ ngươi đã nghe nói qua rồi.
- Đúng là đã nghe nói qua, nhưng dù sao cũng không tự mình từng trải qua.
Lục Ngọc Dung nói:
- Thực sự có thể ép được ta sao? Hay là mượn đao giết người? Ngươi am hiểu nhất là chuyện này đó!
- Ngươi cũng vậy mà!
Sở Ly cười cợt, hai người đều là hảo thủ chơi mưu kế, đều cực am hiểu mượn lực đả lực, mượn đao giết người.
Hắn liếc mắt nhìn sang hai bên trái phải, lạnh nhạt nói:
- Lục cô nương, chúng ta động thủ một chút, được chứ?
- Ngươi muốn đánh với ta?
Lục Ngọc Dung đánh giá hắn từ trên xuống dưới một chút, cười nhạt:
- Hay là quên đi, đừng tự rước lấy nhục, ngươi ngoại trừ khinh công ra, đánh không lại thì lại chạy, còn có bản lĩnh gì nữa chứ?
Sở Ly nói:
- Ta đã từng giao thủ cùng An vương, miễn cưỡng hoà, sau lần bế quan này thì hắn có thể vượt lên trên ta. Nếu ngươi không thắng nổi ta, vậy thì chắc chắn sẽ phải chết... Người tu luyện A Tu La thần công cũng sẽ không nhẹ dạ, sẽ không bởi vì ngươi là mỹ nhân mà hắn buông tha cho ngươi!
-... Được, vậy thì chiến!
Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói.
Hai người gần như cùng lúc rời khỏi tuấn mã, đáp xuống rừng cây ở bên cạnh.
Các binh sĩ ở hai bên đường thấy vậy đứng thẳng, bị Sở Ly nhìn một chút làm cho cả người bọn họ có hàn khí ứa ra, đó là trực giác đối với nguy hiểm.
Bọn họ không nghe thấy Sở Ly và Lục Ngọc Dung nói gì, thế nhưng lại biết tuyệt đối không thể truyền ra ngoài một chữ, giả câm vờ điếc mới là biện pháp bảo toàn bản thân.
Hai người rơi vào trong một khu rừng rậm rạp.
Lục Ngọc Dung không khách khí chút nào, thúc giục Cửu thiên huyền nữ thần công, nhẹ nhàng ấn xuống một chưởng, nội lực tinh khiết mà không yếu, trong nháy mắt bàn tay ngọc đã đến trước ngực của Sở Ly, vô thanh vô tức, không hề có chút dấu hiệu báo trước nào.
Sở Ly đưa tay, hai chưởng chạm vào nhau.
- Ầm!
Chưởng lực của hai người hầu như cùng lúc phun ra, chưởng kình va chạm vào nhau, phát ra tiếng vang giống như sấm rền.
Bên trong bàn tay như ngọc nhỏ bé của Lục Ngọc Dung ẩn chứa lực lượng to lớn.
Sở Ly thầm nghĩ, nếu là trước khi tu luyện Thiên Ma công, hắn vẫn không phải là đối thủ của Lục Ngọc Dung, một thân tu vi của nàng quả thực quá kinh người.
Năm ngón tay của hắn co rụt lại, nắm lấy tay ngọc của Lục Ngọc Dung.
Mặt ngọc của Lục Ngọc Dung tái đi, nàng hừ lạnh một tiếng, cũng không tránh thoát, nội lực mạnh mẽ phun ra, không lưu tình một chút nào.
Nhưng Sở Ly vẫn vững vàng nắm lấy tay của nàng, không ngờ nội lực mãnh liệt lại như đá chìm đáy biển, vô thanh vô tức, không hề có một chút gợn sóng nào, giống như nội lực biến mất không còn tăm hơi vậy, không đánh về phía hắn được.
Lục Ngọc Dung nhíu mày trừng mắt nhìn hắn.
Từ trước đến giờ nàng tự kiêu nội lực của Cửu thiên huyền nữ thần công tinh khiết và kỳ dị, cao thủ Thiên Ngoại thiên hầu như không thể chịu đựng được. Đây là lực lượng lấy từ hư không, từ thuần tới tinh, sát thương cực kỳ mạnh mẽ.
Nhưng nhìn Sở Ly, đối mặt với nội lực mạnh mẽ lại không có chút phản ứng nào, hiển nhiên đã hóa giải mất, từ khi nào hắn có tu vi như thế cơ chứ?
Sở Ly lắc đầu nói:
- Một chút tu vi ấy không có uy hiếp đối với An vương!
Thiên Ma công thỏa mãn trở về người hắn.
Một lần thôn phệ nội lực của Cửu thiên huyền nữ thần công, nó rất thỏa mãn, đây là lực lượng tinh khiết hiếm thấy, đối với nó là vật đại bổ.
Sở Ly cũng rất thỏa mãn, nội lực của Cửu thiên huyền nữ thần công có thể thúc đẩy Thiên Ma công của mình tu luyện.
Lục Ngọc Dung cười lạnh một tiếng, một loại tâm pháp kỳ dị khác vận chuyển, một luồng nội lực càng thêm tinh khiết và nguy hiểm từ trong bàn tay ngọc phun ra, va tiến vào kinh mạch của Sở Ly.
Thiên Ma công vận chuyển, bóng nước trong người lần nữa nhảy ra, nuốt luồng nội lực này vào.
Sở Ly mặt không biến sắc lắc đầu một cái:
- Còn chưa được... Quên đi thôi.
Lục Ngọc Dung cau mày nhìn hắn.
Sở Ly này có thể đỡ được Cửu thiên huyền nữ thần công!
Nàng không khỏi nhớ tới điển cố của Cửu thiên huyền nữ thần công.
Chỉ có Lãnh Dĩnh và Lãnh Thu thỉnh thoảng hiếu kỳ liếc mắt nhìn về phái sau, ánh mắt đảo quanh ở trên người hai người bọn họ, nhìn như thế nào cũng vẫn cảm thấy hai người có chút ám muội không rõ.
- Nói đi, là chuyện gì.
Lục Ngọc Dung thu lại nụ cười, lạnh nhạt nhìn hắn:
- Giữa chúng ta không có gì để nói!
Hợp tác giữa hai người đã kết thúc, coi như hai bên ràng buộc thủ hạ không nổi lên xung đột thì cũng tuyệt đối không tới mức hóa thù thành bạn, quan hệ chỉ là lợi dụng lẫn nhau, đề phòng đối phương mà thôi.
Sở Ly nói:
- An vương đang bế quan, ngươi có biết không?
- Bế quan?
Lục Ngọc Dung nhíu mày, sóng mắt giống như lập lòe:
- Bế quan gì chứ?
Sở Ly cười cợt:
- Có thể bế quan gì chứ, luyện công chứ làm gì.
- Hắn muốn chữa thương sao?
Lục Ngọc Dung nhíu mày nói:
- Nội lực của ta không dễ loại bỏ như vậy!
Sở Ly lắc đầu:
- Lục cô nương quá tự phụ rồi. Thương thế của An vương đã sớm khỏi rồi, bây giờ bế quan là muốn tiến thêm một bước, muốn giết chúng ta!
- Không thể nào!
Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói.
Sở Ly nói:
- Hắn đã bắt đầu tu luyện A Tu La thần công, Lục cô nương có học vấn uyên thâm, có lẽ đã nghe nói qua rồi đúng không?
- A Tu La thần công...
Lục Ngọc Dung trầm ngâm.
- A Tu La thần công là truyền thừa được Đại Lôi Âm tự thủ hộ, sát lục rất nặng.
Sở Ly nói.
- Ta nghĩ ra rồi!
Mặt ngọc của Lục Ngọc Dung khẽ biến:
- Sao hắn lại có được... là từ cấm cung sao?
Sở Ly nói:
- Mặc kệ là từ đâu mà tới, tu vi bây giờ của hắn tăng nhanh như gió, nội lực của ngươi sớm đã bị loại bỏ!
- A Tu La thần công có tiến cảnh cực nhanh, chỉ cần có thể chế ngự được tâm ý giết chóc thì có thể thu được lực lượng vô cùng vô tận.
Lục Ngọc Dung liếc hắn một cái:
- Ngươi không ngăn cản sao?
- Không ngăn được.
Sở Ly thở dài:
- Có thể đào mạng từ dưới tay của hắn đã là may mắn rồi... Hắn muốn giết ta, vì lẽ đó mới bế quan khổ tu, khi hắn xuất quan chính là thời khắc lấy đi tính mạng của ta!
- Vậy ngươi nguy hiểm rồi!
Lục Ngọc Dung như cười mà không phải cười nói.
Sở Ly nói:
- Ngươi cảm thấy hắn sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Sau khi giết ta thì sẽ đến phiên ngươi! Huống hồ ta chết thì chết, ngươi muốn chết thì lại không dễ như vậy, đến lúc đó dù là Cảnh Vương cũng không cứu được ngươi!
- Ngươi quá đã coi thường Cảnh Vương rồi!
- Ta đã nói việc này với hòa thượng của Đại Lôi Âm tự, Đại Lôi Âm tự rất kiêng kỵ đối với A Tu La thần công, một khi tu thành, không người nào có thể chế ngự được.
Sở Ly nói:
- Thậm chí cao thủ Thiên Thần cũng chưa chắc đã có thể giết chết được hắn.
- Con đường của ngươi rất rộng mà.
Lục Ngọc Dung trào phúng hừ lạnh một tiếng:
- Còn có thể cám dỗ được Đại Lôi Âm tự? Không phải bọn hắn đang truy sát ngươi sao?
- Thứ ta am hiểu nhất là hợp tác cùng đối thủ.
Sở Ly nở một nụ cười:
- Cũng như hai chúng ta vậy, tuy là đối thủ, nhưng không hẳn là không thể hợp tác!
- Hừ!
Lục Ngọc Dung lạnh lùng liếc hắn một cái:
- Ngươi muốn cùng ta liên thủ đối phó với An vương sao?
Sở Ly lắc đầu nói:
- Muốn đối phó với An vương, chỉ có thể dựa vào Đại Lôi Âm tự.
Lục Ngọc Dung nhíu mày liếc hắn một cái, chậm rãi gật đầu.
Nàng thông minh tuyệt đỉnh, tự nhiên đã hiểu rõ sự lo lắng của Sở Ly.
Bị cao thủ Thiên Thần như hoàng thượng tuyệt không cho phép nhi tử của mình bị người khác làm hại, cho dù hắn có tu luyện A Tu La thần công thì cũng là nhi tử của hoàng thượng.
Nếu như hai người bọn họ muốn đắc thủ, giết An vương, như vậy cũng sẽ không sống nổi được nữa.
Đại Lôi Âm tự có cao thủ Thiên Thần có thể chống lại được hoàng thượng, vì lẽ đó muốn tiêu diệt An vương, vẫn phải dựa vào Đại Lôi Âm tự.
- Vậy ngươi nói với ta những lời này làm gì?
Lục Ngọc Dung nói.
Sở Ly cười cợt.
Lục Ngọc Dung hừ lạnh một tiếng nói:
- Đừng thần thần bí bí, nói ra!
Sở Ly cười nói:
- Muốn ta nói ra thật sao?
- Ngươi không nói làm sao ta biết được!
Lục Ngọc Dung không nhịn được nói:
- Không nói thì thôi, ta đi!
Sở Ly nói:
- Ta biết Lục cô nương có quan hệ ở Đại Lôi Âm tự.
Lông mày của Lục Ngọc Dung khẽ nhíu, bất mãn trừng mắt nhìn hắn.
Sở Ly cười cợt:
- Lục cô nương phát động quan hệ, hỗ trợ thổi gió một chút, để bọn họ mau chóng điều động... Đại Lôi Âm tự có gia nghiệp lớn, làm việc kéo rất dài, đừng chờ tới lúc bọn hắn tới thì An vương đã xuất quan rồi!
- Hừ, chuyện của Đại Lôi Âm tự ai có thể quản được cơ chứ?
Lục Ngọc Dung lườm hắn một cái, trầm ngâm nói:
- A Tu La thần công thật sự lợi hại như vậy sao?
Sở Ly nói:
- Có lẽ ngươi đã nghe nói qua rồi.
- Đúng là đã nghe nói qua, nhưng dù sao cũng không tự mình từng trải qua.
Lục Ngọc Dung nói:
- Thực sự có thể ép được ta sao? Hay là mượn đao giết người? Ngươi am hiểu nhất là chuyện này đó!
- Ngươi cũng vậy mà!
Sở Ly cười cợt, hai người đều là hảo thủ chơi mưu kế, đều cực am hiểu mượn lực đả lực, mượn đao giết người.
Hắn liếc mắt nhìn sang hai bên trái phải, lạnh nhạt nói:
- Lục cô nương, chúng ta động thủ một chút, được chứ?
- Ngươi muốn đánh với ta?
Lục Ngọc Dung đánh giá hắn từ trên xuống dưới một chút, cười nhạt:
- Hay là quên đi, đừng tự rước lấy nhục, ngươi ngoại trừ khinh công ra, đánh không lại thì lại chạy, còn có bản lĩnh gì nữa chứ?
Sở Ly nói:
- Ta đã từng giao thủ cùng An vương, miễn cưỡng hoà, sau lần bế quan này thì hắn có thể vượt lên trên ta. Nếu ngươi không thắng nổi ta, vậy thì chắc chắn sẽ phải chết... Người tu luyện A Tu La thần công cũng sẽ không nhẹ dạ, sẽ không bởi vì ngươi là mỹ nhân mà hắn buông tha cho ngươi!
-... Được, vậy thì chiến!
Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói.
Hai người gần như cùng lúc rời khỏi tuấn mã, đáp xuống rừng cây ở bên cạnh.
Các binh sĩ ở hai bên đường thấy vậy đứng thẳng, bị Sở Ly nhìn một chút làm cho cả người bọn họ có hàn khí ứa ra, đó là trực giác đối với nguy hiểm.
Bọn họ không nghe thấy Sở Ly và Lục Ngọc Dung nói gì, thế nhưng lại biết tuyệt đối không thể truyền ra ngoài một chữ, giả câm vờ điếc mới là biện pháp bảo toàn bản thân.
Hai người rơi vào trong một khu rừng rậm rạp.
Lục Ngọc Dung không khách khí chút nào, thúc giục Cửu thiên huyền nữ thần công, nhẹ nhàng ấn xuống một chưởng, nội lực tinh khiết mà không yếu, trong nháy mắt bàn tay ngọc đã đến trước ngực của Sở Ly, vô thanh vô tức, không hề có chút dấu hiệu báo trước nào.
Sở Ly đưa tay, hai chưởng chạm vào nhau.
- Ầm!
Chưởng lực của hai người hầu như cùng lúc phun ra, chưởng kình va chạm vào nhau, phát ra tiếng vang giống như sấm rền.
Bên trong bàn tay như ngọc nhỏ bé của Lục Ngọc Dung ẩn chứa lực lượng to lớn.
Sở Ly thầm nghĩ, nếu là trước khi tu luyện Thiên Ma công, hắn vẫn không phải là đối thủ của Lục Ngọc Dung, một thân tu vi của nàng quả thực quá kinh người.
Năm ngón tay của hắn co rụt lại, nắm lấy tay ngọc của Lục Ngọc Dung.
Mặt ngọc của Lục Ngọc Dung tái đi, nàng hừ lạnh một tiếng, cũng không tránh thoát, nội lực mạnh mẽ phun ra, không lưu tình một chút nào.
Nhưng Sở Ly vẫn vững vàng nắm lấy tay của nàng, không ngờ nội lực mãnh liệt lại như đá chìm đáy biển, vô thanh vô tức, không hề có một chút gợn sóng nào, giống như nội lực biến mất không còn tăm hơi vậy, không đánh về phía hắn được.
Lục Ngọc Dung nhíu mày trừng mắt nhìn hắn.
Từ trước đến giờ nàng tự kiêu nội lực của Cửu thiên huyền nữ thần công tinh khiết và kỳ dị, cao thủ Thiên Ngoại thiên hầu như không thể chịu đựng được. Đây là lực lượng lấy từ hư không, từ thuần tới tinh, sát thương cực kỳ mạnh mẽ.
Nhưng nhìn Sở Ly, đối mặt với nội lực mạnh mẽ lại không có chút phản ứng nào, hiển nhiên đã hóa giải mất, từ khi nào hắn có tu vi như thế cơ chứ?
Sở Ly lắc đầu nói:
- Một chút tu vi ấy không có uy hiếp đối với An vương!
Thiên Ma công thỏa mãn trở về người hắn.
Một lần thôn phệ nội lực của Cửu thiên huyền nữ thần công, nó rất thỏa mãn, đây là lực lượng tinh khiết hiếm thấy, đối với nó là vật đại bổ.
Sở Ly cũng rất thỏa mãn, nội lực của Cửu thiên huyền nữ thần công có thể thúc đẩy Thiên Ma công của mình tu luyện.
Lục Ngọc Dung cười lạnh một tiếng, một loại tâm pháp kỳ dị khác vận chuyển, một luồng nội lực càng thêm tinh khiết và nguy hiểm từ trong bàn tay ngọc phun ra, va tiến vào kinh mạch của Sở Ly.
Thiên Ma công vận chuyển, bóng nước trong người lần nữa nhảy ra, nuốt luồng nội lực này vào.
Sở Ly mặt không biến sắc lắc đầu một cái:
- Còn chưa được... Quên đi thôi.
Lục Ngọc Dung cau mày nhìn hắn.
Sở Ly này có thể đỡ được Cửu thiên huyền nữ thần công!
Nàng không khỏi nhớ tới điển cố của Cửu thiên huyền nữ thần công.
/753
|