Hắn biết thân pháp của mình đã bị nhìn thấu.
Đám gia hỏa này của Hàng ma viện am hiểu bắt người nhất, giống như hình thành một tấm võng lớn, chỉ cần rơi vào trong lưới, tùy ý dằn vặt ra sao cũng càng ngày càng vô lực, cuối cùng sẽ bị hàng phục bắt được.
Đây là truyền thừa đặc biệt của Hàng ma viện, những đệ tử còn lại của Đại Lôi Âm tự không học được.
Lúc hắn còn ở trong tự đã nghe nói qua, dường như võ học của Hàng ma viện có một phong cách riêng, mơ hồ khắc chế võ học của Đại Lôi Âm tự, chỉ cần Hàng ma viện ra tay thì hầu như chưa từng thất bại, vì vậy mà đệ tử Đại Lôi Âm tự tuân thủ giới luật, không dám làm trái.
Khinh công mà hắn tu luyện tuyệt đỉnh, hư thực khó lường, lại không thể giấu diếm được đám gia hỏa này của Hàng ma viện. Xem ra lời đồn đại này cũng không phải là khuếch trương, quả thực võ học của Hàng ma viện có thể khắc chế được mình, nếu như thế, không thích hợp để chiến đấu dài lâu.
- Được! Được!
Hắn cười to hai tiếng, thân thể đột ngột thu nhỏ lại một vòng, trường sam trên người đã biến thành trường bào, trôi nổi bồng bềnh ở trên mặt đất.
Hắn nhấc vạt áo lên rồi quấn vào bên hông, hai mắt phun ra tinh mang, chẳng khác nào trường kiếm.
- Bốn vị sư huynh, đây là Niết Bàn quyết, không thể để cho hắn thi triển tiếp, phải nhanh chóng chế phục hắn ta lại!
Pháp Viên vội nói.
Hắn nói xong nhẹ nhàng điểm ra một chỉ, Vấn Tâm chỉ trở nên phập phù khó lường, không đi thẳng tắp mà giống như tơ liễu phiêu lãng theo gió vậy, vòng quanh rồi đi đến phía sau lưng của Pháp Hằng, vô thanh vô tức bắn trúng.
Pháp Hằng hừ lạnh một tiếng, trong tâm mạch có hai nguồn lực lượng đang va chạm, tâm mạch muốn vỡ nát, thế nhưng lại bị lực lượng vô hình ngăn chặn, miễn cưỡng chống đỡ.
Sở Ly cảm thấy mở mang tầm mắt, hóa ra Vấn Tâm chỉ còn có biến hóa như vậy.
Hiển nhiên đây là Vấn Tâm chỉ tầng thứ hai, hắn đã nhìn thấy rõ đường lối vận công, nếu không phải học được pháp quyết này từ trên người Pháp Viên thì vô luận như thế nào hắn cũng không luyện ra được một chiêu này.
Trí tuệ của các tiền bối Đại Lôi Âm tự thực sự khiến cho người ta than thở, không thể không phục được.
Pháp Hằng có thể ép được Vấn Tâm chỉ, như vậy Niết Bàn quyết này cũng đã đủ để kinh người.
Theo thân thể hắn thu nhỏ lại, nội lực cũng theo đó mà ngưng tụ, trở nên càng tinh khiết hơn, uy lực cũng càng mạnh hơn, mà thân thể cũng trở thành mạnh mẽ, Niết Bàn quyết này cũng cực kỳ lợi hại, hắn đã ghi dấu vào trong đầu.
Mỗi lần gặp phải đệ tử Đại Lôi Âm tự thì hắn đều có thu hoạch rất lớn, khiến cho Sở Ly mơ hồ có cảm giác chờ đợi.
Võ học của Đại Lôi Âm tự cũng cần có phật pháp thâm hậu mới có thể tu luyện thành công, mà tu vi phật pháp của hắn thâm hậu, tu luyện võ học của Đại Lôi Âm tự như là cá gặp nước, thậm chí so với đệ tử của Đại Lôi Âm tự còn thoải mái hơn nhiều.
Ngoại trừ Kim Cương Độ Ách Thần Công ra, những võ học còn lại của Đại Lôi Âm tự, chỉ cần hắn vừa luyện thành thì có thể lập tức hiểu rõ được.
Lần này Thiên Ma công đã đến tầng thứ ba, Kim Cương Độ Ách Thần Công cũng tinh tiến theo, hắn mơ hồ cảm thấy, chẳng mấy chốc nữa hắn sẽ đột phá thêm một tầng.
Pháp Hằng lướt người đi xuất hiện ở trước người một hòa thượng trung niên, tay phải hóa thành trảo, một trảo rơi vào trên cái đầu trọc của hòa thượng này.
Hòa thượng trung niên biến chỉ thành kiếm, đâm về phía trung tâm bàn tay của hắn.
Pháp Hằng hóa trảo thành quyền, hòa thượng trung niên cũng hóa chỉ thành quyền,
Hai người biến chiêu nhanh chóng khiến cho người ta hoa cả mắt, trong vòng một chiêu đã có mấy biến hóa.
Cuối cùng nắm đấm va chạm vào nhau.
- Ầm!
Hòa thượng trung niên lui về phía sau một bước, Pháp Hằng dùng thân pháp lóe lên rồi biến mất, xuất hiện ở ngoài trận của bốn người.
Bốn người bay đến, từ trên không trung đuổi theo Pháp Hằng, lần nữa hạ xuống, muốn vây Pháp Hằng vào trong trận.
Nhưng thân thể của Pháp Hằng co rụt lại, lần nữa thoát ra khỏi vòng vây của bốn người, tiến vào trong rừng cây, vừa vặn tránh khỏi Vấn Tâm chỉ của Pháp Viên.
Pháp Viên bỗng nhiên cau mày, thân thể vừa muốn truy kích bỗng nhiên dừng lại.
Sở Ly từ phía sau cây đứng ra, mỉm cười nhìn hắn:
- Pháp Viên, đã lâu không gặp!
- Sở thí chủ, là ngươi sao?
Tay của Pháp Viên hợp thành hình chữ thập thi lễ:
- Nhiều ngày không gặp, phong thái của Sở thí chủ còn hơn năm xưa đó!
- Pháp Viên, các ngươi không bắt được Pháp Hằng này đâu.
Sở Ly nói.
Pháp Viên nói:
- Chúng ta không bắt được, đương nhiên sẽ có những sư huynh khác trong tự được điều động, Pháp Hằng sư huynh sẽ không trốn thoát được đâu. Sở thí chủ yên tâm, Đại Lôi Âm tự chưa bao giờ có đệ tử phản tự có thể chạy trốn được!
- Như vậy chuyện Mãnh Hổ trại lúc trước là sao?
Sở Ly hừ lạnh nói:
- Các ngươi có thể bắt được kẻ phản bội sớm không? Có khả năng là mười năm, hai mươi năm, trong khoảng thời gian này không biết đệ tử này đã làm bao nhiêu chuyện ác, như vậy tội của Đại Lôi Âm tự các ngươi sẽ rất lớn!
Tay Pháp Viên hợp thành hình chữ thập, miệng tuyên một tiếng phật hiệu.
Lời này của Sở Ly nhắm thẳng vào bản tâm, Pháp Viên không thể cãi lại, nhưng cũng không để ý lắm.
Đại Lôi Âm tự lại có lời giải thích khác, mọi người trong thế sự đều có nhân duyên và vận mệnh của mọi người, đệ tử phản tự làm ra chuyện ác cũng là bởi vì tuần hoàn chi đạo.
Người chết thảm ở trên tay đệ tử phản tự, có khả năng kiếp trước thiếu nợ hắn, lúc này phải trả nợ, có nhân gì thì sẽ có kết quả đó, mà đệ tử phản tự làm ra chuyện ác như vậy, tự sẽ có hậu quả chờ hắn.
Sở Ly nói:
- Nếu như ta giết hắn, các ngươi sẽ không giống như chuyện ở Mãnh Hổ trại lần trước, tìm ta báo thù đó chứ?
- Đệ tử Đại Lôi Âm tự tự nhiên phải do tự quy trừng phạt, không cần phải Sở thí chủ để tâm.
Pháp Viên nói.
Sở Ly hừ lạnh nói:
- Nói như vậy, ta giết Pháp Hằng, Đại Lôi Âm tự các ngươi muốn báo thù cho hắn, có đúng không?
Pháp Viên trầm ngâm nói:
-... Như vậy đi, lần này coi như ta mời Sở thí chủ hỗ trợ.
Sở Ly nở nụ cười:
- Tiểu hòa thượng nhà ngươi cuối cùng cũng coi như có chút lương tâm, được rồi, ta sẽ hỗ trợ.
- Có điều, Sở thí chủ, ta có một chuyện muốn nhờ.
Pháp Viên nói.
Sở Ly cười nói:
- Không thể chỉ ra thân phận của hắn?
Pháp Viên chậm rãi gật đầu, tay hợp thành hình chữ thập nói:
- Sở thí chủ trí tuệ hơn người.
- Được, ta đồng ý là được chứ gì?
Sở Ly cười híp mắt nói:
- Nhưng phải nói là phủ Quốc Công chúng ta thu thập tên này!
-... Được.
Pháp Viên gật đầu.
Hai người đều đạt được mục đích của mỗi bên, không có gì tốt hơn nữa.
Lần trước không giết chết được Sở Ly, sau đó Đại Lôi Âm tự cũng không truy sát hắn nữa, không nghĩ tới kết thiện duyên, lúc này lại có báo đáp.
Sở Ly nói:
- Pháp Viên, ta rất hiếu kì, rốt cuộc vị Pháp Hằng này đã luyện võ công gì vậy?
Vẻ mặt của Pháp Viên có vẻ khó nói.
Sở Ly nói:
- Thiên Ưng thần công?
Pháp Viên kinh ngạc.
Sở Ly chậm rãi nói:
- Thiên Ưng thần công... thân pháp này quả thực rất kỳ dị... Đúng rồi, ta nghe nói quý tự còn có một loại A Tu La thần công, không biết là thật hay là giả.
- Kiến thức của Sở thí chủ quả thật là uyên bác.
Pháp Viên thở dài nói:
- Thiên Ưng thần công, có người nói truyền thừa từ linh ưng, uy lực kinh người, đáng tiếc linh ưng bản tính hung ác, không có phật pháp thâm hậu thì sẽ không có cách nào khắc chế được.
- A Tu La thần công cũng như thế đúng không?
Sở Ly nói:
- Ta đã thấy có người tu luyện công pháp này.
- Ai?
Vẻ mặt của Pháp Viên trở nên nghiêm nghị.
Sở Ly nói:
- Hoàng tử An vương.
Pháp Viên nhíu mày trầm ngâm.
Sở Ly cười nói:
- An vương lấy được nó từ cấm cung, có lẽ là đến từ Đại Lôi Âm tự các ngươi, đúng chứ? Võ học của Đại Lôi Âm tự các ngươi đều là thứ gieo vạ, động một chút là gặp phải sự cố!
Pháp Viên nói:
- Chỉ cần phật pháp tinh thâm, tự nhiên sẽ hóa giải lệ khí, sẽ không sao.
- Đáng tiếc có mấy người có phật pháp tinh thâm cơ chứ?
Sở Ly nói:
- Đầu Đại Lôi Âm tự các ngươi đều là võ công, không phải thực sự là vì phật pháp... Có phương pháp gì khắc chế được A Tu La thần công hay không?
- Hắn có chiếm được A Tu La chi tâm hay không?
Pháp Viên nói.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Ta không biết, có gì khác biệt cơ chứ?
- Nếu như đạt được A Tu La chi tâm, mọi chuyện còn có thể cứu vãn.
Pháp Viên thở dài nói:
- Nếu như không có được A Tu La chi tâm, lực lượng A Tu La cần thân thể để chịu đựng, hóa thành A Tu La thân... Như vậy càng tu luyện thì tâm tính càng có xu hướng lạnh lùng, tâm ý giết chóc càng ngày càng đậm, cho dù phật pháp cũng không có cách nào áp chế được nữa.
- Không có cách nào áp chế được thì sẽ có hậu quả gì?
Sở Ly nói:
- Tu vi của hắn sẽ càng ngày càng sâu, đúng không?
-... Đúng vậy.
Pháp Viên than thở:
- A Tu La thần công tiến cảnh kinh người, chuyện này ta cần bẩm báo với trong tự, không phải chuyện nhỏ, một khi luyện thành A Tu La thần công, muôn dân thiên hạ sẽ gặp nạn!
- Quý tự có cao thủ Thiên Thần, cứ giết hắn là được.
Sở Ly cười nói.
Pháp Viên lắc đầu:
- A Tu La... việc này không đơn giản như vậy, Sở thí chủ, đa tạ!
Sở Ly mỉm cười nói:
- Cảm tạ thì không cần, nếu như An vương luyện thành, người thứ nhất hắn muốn giết chết chính là ta.
Đám gia hỏa này của Hàng ma viện am hiểu bắt người nhất, giống như hình thành một tấm võng lớn, chỉ cần rơi vào trong lưới, tùy ý dằn vặt ra sao cũng càng ngày càng vô lực, cuối cùng sẽ bị hàng phục bắt được.
Đây là truyền thừa đặc biệt của Hàng ma viện, những đệ tử còn lại của Đại Lôi Âm tự không học được.
Lúc hắn còn ở trong tự đã nghe nói qua, dường như võ học của Hàng ma viện có một phong cách riêng, mơ hồ khắc chế võ học của Đại Lôi Âm tự, chỉ cần Hàng ma viện ra tay thì hầu như chưa từng thất bại, vì vậy mà đệ tử Đại Lôi Âm tự tuân thủ giới luật, không dám làm trái.
Khinh công mà hắn tu luyện tuyệt đỉnh, hư thực khó lường, lại không thể giấu diếm được đám gia hỏa này của Hàng ma viện. Xem ra lời đồn đại này cũng không phải là khuếch trương, quả thực võ học của Hàng ma viện có thể khắc chế được mình, nếu như thế, không thích hợp để chiến đấu dài lâu.
- Được! Được!
Hắn cười to hai tiếng, thân thể đột ngột thu nhỏ lại một vòng, trường sam trên người đã biến thành trường bào, trôi nổi bồng bềnh ở trên mặt đất.
Hắn nhấc vạt áo lên rồi quấn vào bên hông, hai mắt phun ra tinh mang, chẳng khác nào trường kiếm.
- Bốn vị sư huynh, đây là Niết Bàn quyết, không thể để cho hắn thi triển tiếp, phải nhanh chóng chế phục hắn ta lại!
Pháp Viên vội nói.
Hắn nói xong nhẹ nhàng điểm ra một chỉ, Vấn Tâm chỉ trở nên phập phù khó lường, không đi thẳng tắp mà giống như tơ liễu phiêu lãng theo gió vậy, vòng quanh rồi đi đến phía sau lưng của Pháp Hằng, vô thanh vô tức bắn trúng.
Pháp Hằng hừ lạnh một tiếng, trong tâm mạch có hai nguồn lực lượng đang va chạm, tâm mạch muốn vỡ nát, thế nhưng lại bị lực lượng vô hình ngăn chặn, miễn cưỡng chống đỡ.
Sở Ly cảm thấy mở mang tầm mắt, hóa ra Vấn Tâm chỉ còn có biến hóa như vậy.
Hiển nhiên đây là Vấn Tâm chỉ tầng thứ hai, hắn đã nhìn thấy rõ đường lối vận công, nếu không phải học được pháp quyết này từ trên người Pháp Viên thì vô luận như thế nào hắn cũng không luyện ra được một chiêu này.
Trí tuệ của các tiền bối Đại Lôi Âm tự thực sự khiến cho người ta than thở, không thể không phục được.
Pháp Hằng có thể ép được Vấn Tâm chỉ, như vậy Niết Bàn quyết này cũng đã đủ để kinh người.
Theo thân thể hắn thu nhỏ lại, nội lực cũng theo đó mà ngưng tụ, trở nên càng tinh khiết hơn, uy lực cũng càng mạnh hơn, mà thân thể cũng trở thành mạnh mẽ, Niết Bàn quyết này cũng cực kỳ lợi hại, hắn đã ghi dấu vào trong đầu.
Mỗi lần gặp phải đệ tử Đại Lôi Âm tự thì hắn đều có thu hoạch rất lớn, khiến cho Sở Ly mơ hồ có cảm giác chờ đợi.
Võ học của Đại Lôi Âm tự cũng cần có phật pháp thâm hậu mới có thể tu luyện thành công, mà tu vi phật pháp của hắn thâm hậu, tu luyện võ học của Đại Lôi Âm tự như là cá gặp nước, thậm chí so với đệ tử của Đại Lôi Âm tự còn thoải mái hơn nhiều.
Ngoại trừ Kim Cương Độ Ách Thần Công ra, những võ học còn lại của Đại Lôi Âm tự, chỉ cần hắn vừa luyện thành thì có thể lập tức hiểu rõ được.
Lần này Thiên Ma công đã đến tầng thứ ba, Kim Cương Độ Ách Thần Công cũng tinh tiến theo, hắn mơ hồ cảm thấy, chẳng mấy chốc nữa hắn sẽ đột phá thêm một tầng.
Pháp Hằng lướt người đi xuất hiện ở trước người một hòa thượng trung niên, tay phải hóa thành trảo, một trảo rơi vào trên cái đầu trọc của hòa thượng này.
Hòa thượng trung niên biến chỉ thành kiếm, đâm về phía trung tâm bàn tay của hắn.
Pháp Hằng hóa trảo thành quyền, hòa thượng trung niên cũng hóa chỉ thành quyền,
Hai người biến chiêu nhanh chóng khiến cho người ta hoa cả mắt, trong vòng một chiêu đã có mấy biến hóa.
Cuối cùng nắm đấm va chạm vào nhau.
- Ầm!
Hòa thượng trung niên lui về phía sau một bước, Pháp Hằng dùng thân pháp lóe lên rồi biến mất, xuất hiện ở ngoài trận của bốn người.
Bốn người bay đến, từ trên không trung đuổi theo Pháp Hằng, lần nữa hạ xuống, muốn vây Pháp Hằng vào trong trận.
Nhưng thân thể của Pháp Hằng co rụt lại, lần nữa thoát ra khỏi vòng vây của bốn người, tiến vào trong rừng cây, vừa vặn tránh khỏi Vấn Tâm chỉ của Pháp Viên.
Pháp Viên bỗng nhiên cau mày, thân thể vừa muốn truy kích bỗng nhiên dừng lại.
Sở Ly từ phía sau cây đứng ra, mỉm cười nhìn hắn:
- Pháp Viên, đã lâu không gặp!
- Sở thí chủ, là ngươi sao?
Tay của Pháp Viên hợp thành hình chữ thập thi lễ:
- Nhiều ngày không gặp, phong thái của Sở thí chủ còn hơn năm xưa đó!
- Pháp Viên, các ngươi không bắt được Pháp Hằng này đâu.
Sở Ly nói.
Pháp Viên nói:
- Chúng ta không bắt được, đương nhiên sẽ có những sư huynh khác trong tự được điều động, Pháp Hằng sư huynh sẽ không trốn thoát được đâu. Sở thí chủ yên tâm, Đại Lôi Âm tự chưa bao giờ có đệ tử phản tự có thể chạy trốn được!
- Như vậy chuyện Mãnh Hổ trại lúc trước là sao?
Sở Ly hừ lạnh nói:
- Các ngươi có thể bắt được kẻ phản bội sớm không? Có khả năng là mười năm, hai mươi năm, trong khoảng thời gian này không biết đệ tử này đã làm bao nhiêu chuyện ác, như vậy tội của Đại Lôi Âm tự các ngươi sẽ rất lớn!
Tay Pháp Viên hợp thành hình chữ thập, miệng tuyên một tiếng phật hiệu.
Lời này của Sở Ly nhắm thẳng vào bản tâm, Pháp Viên không thể cãi lại, nhưng cũng không để ý lắm.
Đại Lôi Âm tự lại có lời giải thích khác, mọi người trong thế sự đều có nhân duyên và vận mệnh của mọi người, đệ tử phản tự làm ra chuyện ác cũng là bởi vì tuần hoàn chi đạo.
Người chết thảm ở trên tay đệ tử phản tự, có khả năng kiếp trước thiếu nợ hắn, lúc này phải trả nợ, có nhân gì thì sẽ có kết quả đó, mà đệ tử phản tự làm ra chuyện ác như vậy, tự sẽ có hậu quả chờ hắn.
Sở Ly nói:
- Nếu như ta giết hắn, các ngươi sẽ không giống như chuyện ở Mãnh Hổ trại lần trước, tìm ta báo thù đó chứ?
- Đệ tử Đại Lôi Âm tự tự nhiên phải do tự quy trừng phạt, không cần phải Sở thí chủ để tâm.
Pháp Viên nói.
Sở Ly hừ lạnh nói:
- Nói như vậy, ta giết Pháp Hằng, Đại Lôi Âm tự các ngươi muốn báo thù cho hắn, có đúng không?
Pháp Viên trầm ngâm nói:
-... Như vậy đi, lần này coi như ta mời Sở thí chủ hỗ trợ.
Sở Ly nở nụ cười:
- Tiểu hòa thượng nhà ngươi cuối cùng cũng coi như có chút lương tâm, được rồi, ta sẽ hỗ trợ.
- Có điều, Sở thí chủ, ta có một chuyện muốn nhờ.
Pháp Viên nói.
Sở Ly cười nói:
- Không thể chỉ ra thân phận của hắn?
Pháp Viên chậm rãi gật đầu, tay hợp thành hình chữ thập nói:
- Sở thí chủ trí tuệ hơn người.
- Được, ta đồng ý là được chứ gì?
Sở Ly cười híp mắt nói:
- Nhưng phải nói là phủ Quốc Công chúng ta thu thập tên này!
-... Được.
Pháp Viên gật đầu.
Hai người đều đạt được mục đích của mỗi bên, không có gì tốt hơn nữa.
Lần trước không giết chết được Sở Ly, sau đó Đại Lôi Âm tự cũng không truy sát hắn nữa, không nghĩ tới kết thiện duyên, lúc này lại có báo đáp.
Sở Ly nói:
- Pháp Viên, ta rất hiếu kì, rốt cuộc vị Pháp Hằng này đã luyện võ công gì vậy?
Vẻ mặt của Pháp Viên có vẻ khó nói.
Sở Ly nói:
- Thiên Ưng thần công?
Pháp Viên kinh ngạc.
Sở Ly chậm rãi nói:
- Thiên Ưng thần công... thân pháp này quả thực rất kỳ dị... Đúng rồi, ta nghe nói quý tự còn có một loại A Tu La thần công, không biết là thật hay là giả.
- Kiến thức của Sở thí chủ quả thật là uyên bác.
Pháp Viên thở dài nói:
- Thiên Ưng thần công, có người nói truyền thừa từ linh ưng, uy lực kinh người, đáng tiếc linh ưng bản tính hung ác, không có phật pháp thâm hậu thì sẽ không có cách nào khắc chế được.
- A Tu La thần công cũng như thế đúng không?
Sở Ly nói:
- Ta đã thấy có người tu luyện công pháp này.
- Ai?
Vẻ mặt của Pháp Viên trở nên nghiêm nghị.
Sở Ly nói:
- Hoàng tử An vương.
Pháp Viên nhíu mày trầm ngâm.
Sở Ly cười nói:
- An vương lấy được nó từ cấm cung, có lẽ là đến từ Đại Lôi Âm tự các ngươi, đúng chứ? Võ học của Đại Lôi Âm tự các ngươi đều là thứ gieo vạ, động một chút là gặp phải sự cố!
Pháp Viên nói:
- Chỉ cần phật pháp tinh thâm, tự nhiên sẽ hóa giải lệ khí, sẽ không sao.
- Đáng tiếc có mấy người có phật pháp tinh thâm cơ chứ?
Sở Ly nói:
- Đầu Đại Lôi Âm tự các ngươi đều là võ công, không phải thực sự là vì phật pháp... Có phương pháp gì khắc chế được A Tu La thần công hay không?
- Hắn có chiếm được A Tu La chi tâm hay không?
Pháp Viên nói.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Ta không biết, có gì khác biệt cơ chứ?
- Nếu như đạt được A Tu La chi tâm, mọi chuyện còn có thể cứu vãn.
Pháp Viên thở dài nói:
- Nếu như không có được A Tu La chi tâm, lực lượng A Tu La cần thân thể để chịu đựng, hóa thành A Tu La thân... Như vậy càng tu luyện thì tâm tính càng có xu hướng lạnh lùng, tâm ý giết chóc càng ngày càng đậm, cho dù phật pháp cũng không có cách nào áp chế được nữa.
- Không có cách nào áp chế được thì sẽ có hậu quả gì?
Sở Ly nói:
- Tu vi của hắn sẽ càng ngày càng sâu, đúng không?
-... Đúng vậy.
Pháp Viên than thở:
- A Tu La thần công tiến cảnh kinh người, chuyện này ta cần bẩm báo với trong tự, không phải chuyện nhỏ, một khi luyện thành A Tu La thần công, muôn dân thiên hạ sẽ gặp nạn!
- Quý tự có cao thủ Thiên Thần, cứ giết hắn là được.
Sở Ly cười nói.
Pháp Viên lắc đầu:
- A Tu La... việc này không đơn giản như vậy, Sở thí chủ, đa tạ!
Sở Ly mỉm cười nói:
- Cảm tạ thì không cần, nếu như An vương luyện thành, người thứ nhất hắn muốn giết chết chính là ta.
/753
|