Sở Ly lại bưng chén bạc lên, mỉm cười nhìn về phía Tống Mộng Lân:
- Tống Thị Độc đầy bụng kinh luân, có tài năng kinh thiên động địa, mưu tính vì bách tính, Sở mỗ khâm phục, kính Tống Thị Độc một chén!
Hắn dứt lời lại uống một hơi cạn sạch.
Tống Thị Độc mỉm cười gật đầu, cũng uống một hơi cạn sạch.
Sở Ly thoải mái kính hai chén này, sau đó ánh mắt nhìn về phía Tống Tam Tư và Lý Quý vẫn cười ha hả.
Hai người lại không chúc rượu ý tứ, giả bộ hồ đồ bất động.
Sở Ly mỉm cười nhìn về phía Lý Quý:
- Lý tổng quản là thị vệ của Tiết vương phi đúng không?
- Ha ha, đúng vậy.
Lý Quý cười gật đầu:
- Ta sinh ra ở Tiết phủ, lớn lên với Vương phi.
- Xem ra là người trung thành tuyệt đối.
Sở Ly cười nói:
- Như vậy Tống tổng quản chính là thị vệ của Tống vương phi?
Tống Tam Tư khom người, cười nói:
- Vâng, tại hạ vốn là thị vệ của thiếu gia, sau đó tiểu thư tiến vào vương phủ thì ta đi theo hầu hạ, ngày sau kính xin Sở tổng quản chỉ giáo thêm!
Sở Ly cười nói:
- Không dám, Tống tổng quản là tổng quản nội phủ, tại hạ phải nhờ Tống tổng quản chỉ giáo nhiều hơn mới đúng chứ?
Cho dù hắn bị An vương chèn ép, không thể làm tổng quản nội phủ, thế nhưng cũng là người có cấp bậc cao, không cần cúi đầu với Tống Tam Tư.
Huống chi, nếu An vương dám làm như thế, như vậy cứ chờ bị mọi người công kích đi.
Cấp bậc là gốc rễ lập triều của vương triều Đại Quý, bất luận quan lại nào cũng sẽ kiên quyết bảo vệ, tuyệt đối không cho phép có người nào đạp lên nó. Chuyện này liên quan đến lợi ích của mỗi đại thần, cho dù là hoàng đế cũng sẽ không làm như thế.
Tống Tam Tư chỉ là tam phẩm, mà Sở Ly là nhất phẩm, cấp bậc cách rất xa.
Tiết Thiết thở dài:
- Sở tổng quản, trước tiên ta muốn nói với tổng quản một tiếng.
- Tiết tướng quân, mời nói.
Sở Ly ra vẻ rửa tai lắng nghe.
Tiết Thiết thở dài nói:
- Muội muội này của ta, từ nhỏ đã không cha không mẹ, là một tay ta nuôi nấng. Nhưng ta là người mang trọng binh, quanh năm suốt tháng không về được mấy lần, trong nhà chỉ có một mình nó. Cho nên mới nuông chiều tính khí của nó, ngày sau sẽ khó tránh khỏi có chỗ đắc tội. Mong rằng Sở tổng quản nể mặt mũi của người đại ca như ta, không nên tính toán với nó.
Sở Ly ngẩn ra, vội vã ôm quyền nói:
- Tiết tướng quân đề cao tại hạ rồi, Tiết vương phi là Vương phi, chúng ta chỉ là thị vệ, sao dám tính toán cơ chứ?
- Ài... tâm tính của nha đầu này không xấu, chỉ là tính khí kém một chút mà thôi.
Tiết Thiết lắc đầu cảm khái:
- Chờ ta biết được thì nó đã lớn rồi, không thay đổi được tính khí, cũng may Vương gia rộng rãi, có thể cho phép nàng có tính tình này!
Sở Ly mỉm cười nói:
- Vương gia lấy nhân đức làm gốc, rộng rãi, tại hạ thân là người của vương phủ, sẽ noi theo gia phong của Vương gia!
- Ha ha, có lời này của ngươi ta cũng yên lòng.
Tiết Thiết liếc mắt nhìn hắn một cái sâu sắc.
Sở Ly nói:
- Ở bên ngoài ta đã nghe nói, không chỉ có An vương nhân đức. Cho dù là hai vị Vương phi Tiết Tống đều là người hiền thục, tiểu thư nhà ta có thể gả vào vương phủ là vận may của tiểu thư. Ta lại kính chư vị một chén!
Mọi người ý tứ sâu xa liếc nhìn hắn một cái, nhìn hắn mở mắt nói mò, trong lòng đều thầm nghĩ người này không phải là người hiền lành, có thể nói chuyện này tới mức thật như vậy, tuyệt không phải là chính nhân quân tử gì cả!
Lý Quý cười ha hả nói:
- Sở tổng quản, chúng ta đang tò mò về chuyện làm sao ngươi có thể lên làm nhất phẩm đó. Nghe nói Sở tổng quản vào phủ mới được hai năm, quả thực là thần tốc!
Sở Ly híp mắt, cười cợt. Người này hỏi rất có ý đồ, tóm chặt lai lịch của mình mà hạ thủ.
Sở Ly cười nói:
- Nói tới chuyện này cũng là do trời định, lúc ta mới vừa vào phủ vẫn là người bình thường chưa tới Trúc Cơ, là tạp dịch không cấp bậc. Sau đó trải qua kỳ ngộ, bây giờ nghĩ lại lại vẫn như trong mơ vậy. Trong khoảng thời gian này lập mấy lần đại công, cứu tiểu thư hai lần. Có điều nếu không có Đại công tử anh minh, chỉ luận công lao, không nói tư lịch, không nói ra thân thế, quyết đoán mười phần đưa ra quyết định thì sợ rằng ta sẽ không tấn chức lên được nhất phẩm.
Sở Ly không chờ Lý Quý nói chuyện, lại tiếp tục nói:
- Cho nên nói, nhất phẩm này của ta vừa là trời định, lại là người làm. Nếu như không có Đại công tử, đổi lại là một phủ Quốc Công khác, cho dù có công lao to lớn hơn nữa, tư lịch có hạn, sợ rằng sẽ là chỉ tam phẩm mà thôi!
- Thì ra là như vậy...
Mọi người ra vẻ bừng tỉnh.
Bọn họ hiểu rất rõ tin tức về Sở Ly, dù sao thị vệ nhất phẩm của phủ Quốc Công, tuyệt đối là một đại nhân vật, là tồn tại bên trong phủ Quốc Công chỉ đứng sau Quốc công gia cùng các công tử tiểu thư, thậm chí có lúc nói chuyện còn có tác dụng hơn các công tử tiểu thư của phủ Quốc Công.
Lý Quý gượng cười nói:
- Hai năm trước vẫn là người bình thường chưa từng trúc cơ, bây giờ đã trở thành cao thủ, ta mặc cảm không bằng!
Sở Ly cười nói:
- Tu luyện bình thường, nếu như không có ông trời hỗ trợ, kỳ tài ngút trời tới mấy cũng không làm được, Lý tổng quản không thể so được với ta.
Nụ cười của Lý Quý càng miễn cưỡng, hắn đã nghe ra ý trong lời nói của đối phương.
Ý của hắn nói là, hắn là người lọt vào mắt xanh của ông trời, mình không tư cách so với hắn!
- Nào nào, chúng ta bớt nói chuyện, uống rượu đi thì hơn!
Tống Tam Tư cười ha hả nói.
Sở Ly nắm chặt chén bạc, vung tay với nha hoàn đi tới rót rượu, cười nói:
- Tống tổng quản thứ lỗi, tửu lượng của ta rất kém, ba chén này đã là gắng gượng rồi. Vì không muốn thất lễ trước mặt Tiết tướng quân và Tống Thị Độc cho nên mới uống, không thể uống được nữa, chư vị cứ tận hứng là được, thứ cho tại hạ không thể bồi tiếp.
Tống Tam Tư cười nói:
- Sở tổng quản, đây là ngươi không đúng rồi, ngươi thân là cao thủ võ lâm, há có thể có tửu lượng như vậy chứ?
Sở Ly cười nói:
- Võ công không liên quan tới tửu lượng, trừ phi dùng võ công bức rượu, như vậy coi như không uống thì hơn.
Hắn nhìn phía Tiết Thiết và Tống Mộng Lân:
- Tiết tướng quân, Tống Thị Độc, thất lễ, ta không yên lòng bên tiểu thư, muốn qua xem một chút, xin được cáo lui trước!
- Vương phủ đêm nay đề phòng rất nghiêm ngặt.
Tiết Thiết cười nói:
- Không thấy Trịnh thống lĩnh và Mạnh thống lĩnh không vào bàn hay sao? Bọn họ đang tuần tra nha, Sở tổng quản không cần phải lo lắng, nơi này là vương phủ!
Sở Ly trầm ngâm một hồi, chậm rãi nói:
- Như vậy cũng đúng, có lẽ hộ vệ của Vương phủ sẽ không kém, được rồi, vậy thì uống thêm hai chén.
Tống Tam Tư cười lên ha hả, vội vã nháy mắt ra dấu cho nha hoàn.
Sau khi Sở Ly uống hai chén, hắn đứng dậy đi vệ sinh.
Hắn vừa vào phòng thì thân thể đã lóe lên biến mất, xuất hiện ở trong phòng ở Khánh Vân thành, vận công xua đi cảm giác say, quanh thân không một tia mùi rượu nào nữa.
Hắn đổi thành một thân xiêm y khác, một mặt vận chuyển Thiên Ma công, hóa thành một người khác, thân thể gầy gò, khuôn mặt hẹp dài.
Hắn cầm lấy kiếm trên bàn, sau một khắc đã xuất hiện ở trong thư phòng của An vương.
Ngoài thư phòng không có ai bảo vệ, hắn ra khỏi thư phòng, vô thanh vô tức đi về phía phòng của Vương phi mới, Tiêu Thi.
Mạnh Chấp đang đứng ở cửa viện, tự mình bảo vệ, chỉ lo có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Thân thể của Sở Ly như là ma xẹt qua Mạnh Chấp, tiến vào đình viện, sau đó dùng một chưởng vỗ cửa sổ, chui vào bên trong phòng, hàn quang bên hông lóe lên, trong nháy mắt đã đâm trúng ngực của Tiêu Thi.
Bên trong căn phòng, Liễu Nhứ và Tuyết Lăng đang tiếp Tiêu Thi nói chuyện, Tiêu Thi ném vải đỏ trên mặt qua một bên, ngồi ở trên giường nhỏ buồn bực ngán ngẩm ăn trái cây, không hề có vẻ gì đề phòng.
Liễu Nhứ trợn mắt há hốc mồm, Tuyết Lăng dùng thân thể đón nhận, nhưng không thể nhanh hơn được thân pháp của Sở Ly.
Tiêu Thi chỉ kêu thảm một tiếng, ngã xuống giường nhỏ, Tuyết Lăng không quản được thích khách, vội vã móc ra Kỳ Nguyên đan nhét vào trong miệng của Tiêu Thi.
Mạnh Chấp kịp phản ứng, rống to:
- Thích khách!
Sở Ly rút thân rời đi, như là ma xẹt qua Mạnh Chấp, Mạnh Chấp theo sát không dừng, phía sau cũng có hai cao thủ Thiên Ngoại thiên đuổi theo hắn.
Sở Ly trực tiếp tiến vào trong thư phòng của An vương, dùng một chưởng vỗ bay một tấm hiên án, làm lộ thông đạo dưới sàn nhà lên. Sau đó hắn tiến vào một thông đạo, hai tay chắp lại, chờ ở nơi đó.
Lúc đám người Mạnh Chấp đuổi tới đây thì thân thể dừng lại, đã nhận ra là thư phòng của Vương gia, không thể vào được.
Hắn khẽ cắn răng, phất tay một cái với hai cao thủ Thiên Ngoại thiên vọt vào thư phòng, nhìn thấy Sở Ly đang nở nụ cười trào phúng với bọn họ, sau đó khép sàn nhà lại, biến mất không còn tăm hơi.
Bọn họ vội vã đi qua mở tấm sàn nhà lên, lộ ra địa đạo phía dưới.
Mạnh Chấp không lo được cái khác mà đuổi theo, vội vã chạy băng băng dọc theo địa đạo, cuối cùng xuất hiện ở ngoài Thần Đô thành, trong một khu rừng rậm rạp, nhưng đã mất dấu thích khách.
Sở Ly vừa tiến vào địa đạo đã vận chuyển Thiên Ma công, khôi phục dung mạo vốn có. Sau một khắc đã xuất hiện ở Khánh Vân thành, đeo trường kiếm lên, một lần nữa đổi xiêm y, lần nữa xuất hiện ở nhà vệ sinh, thong dong đi ra ngoài.
Thời gian trước sau cộng lại chỉ có mười mấy lần hô hấp.
- Tống Thị Độc đầy bụng kinh luân, có tài năng kinh thiên động địa, mưu tính vì bách tính, Sở mỗ khâm phục, kính Tống Thị Độc một chén!
Hắn dứt lời lại uống một hơi cạn sạch.
Tống Thị Độc mỉm cười gật đầu, cũng uống một hơi cạn sạch.
Sở Ly thoải mái kính hai chén này, sau đó ánh mắt nhìn về phía Tống Tam Tư và Lý Quý vẫn cười ha hả.
Hai người lại không chúc rượu ý tứ, giả bộ hồ đồ bất động.
Sở Ly mỉm cười nhìn về phía Lý Quý:
- Lý tổng quản là thị vệ của Tiết vương phi đúng không?
- Ha ha, đúng vậy.
Lý Quý cười gật đầu:
- Ta sinh ra ở Tiết phủ, lớn lên với Vương phi.
- Xem ra là người trung thành tuyệt đối.
Sở Ly cười nói:
- Như vậy Tống tổng quản chính là thị vệ của Tống vương phi?
Tống Tam Tư khom người, cười nói:
- Vâng, tại hạ vốn là thị vệ của thiếu gia, sau đó tiểu thư tiến vào vương phủ thì ta đi theo hầu hạ, ngày sau kính xin Sở tổng quản chỉ giáo thêm!
Sở Ly cười nói:
- Không dám, Tống tổng quản là tổng quản nội phủ, tại hạ phải nhờ Tống tổng quản chỉ giáo nhiều hơn mới đúng chứ?
Cho dù hắn bị An vương chèn ép, không thể làm tổng quản nội phủ, thế nhưng cũng là người có cấp bậc cao, không cần cúi đầu với Tống Tam Tư.
Huống chi, nếu An vương dám làm như thế, như vậy cứ chờ bị mọi người công kích đi.
Cấp bậc là gốc rễ lập triều của vương triều Đại Quý, bất luận quan lại nào cũng sẽ kiên quyết bảo vệ, tuyệt đối không cho phép có người nào đạp lên nó. Chuyện này liên quan đến lợi ích của mỗi đại thần, cho dù là hoàng đế cũng sẽ không làm như thế.
Tống Tam Tư chỉ là tam phẩm, mà Sở Ly là nhất phẩm, cấp bậc cách rất xa.
Tiết Thiết thở dài:
- Sở tổng quản, trước tiên ta muốn nói với tổng quản một tiếng.
- Tiết tướng quân, mời nói.
Sở Ly ra vẻ rửa tai lắng nghe.
Tiết Thiết thở dài nói:
- Muội muội này của ta, từ nhỏ đã không cha không mẹ, là một tay ta nuôi nấng. Nhưng ta là người mang trọng binh, quanh năm suốt tháng không về được mấy lần, trong nhà chỉ có một mình nó. Cho nên mới nuông chiều tính khí của nó, ngày sau sẽ khó tránh khỏi có chỗ đắc tội. Mong rằng Sở tổng quản nể mặt mũi của người đại ca như ta, không nên tính toán với nó.
Sở Ly ngẩn ra, vội vã ôm quyền nói:
- Tiết tướng quân đề cao tại hạ rồi, Tiết vương phi là Vương phi, chúng ta chỉ là thị vệ, sao dám tính toán cơ chứ?
- Ài... tâm tính của nha đầu này không xấu, chỉ là tính khí kém một chút mà thôi.
Tiết Thiết lắc đầu cảm khái:
- Chờ ta biết được thì nó đã lớn rồi, không thay đổi được tính khí, cũng may Vương gia rộng rãi, có thể cho phép nàng có tính tình này!
Sở Ly mỉm cười nói:
- Vương gia lấy nhân đức làm gốc, rộng rãi, tại hạ thân là người của vương phủ, sẽ noi theo gia phong của Vương gia!
- Ha ha, có lời này của ngươi ta cũng yên lòng.
Tiết Thiết liếc mắt nhìn hắn một cái sâu sắc.
Sở Ly nói:
- Ở bên ngoài ta đã nghe nói, không chỉ có An vương nhân đức. Cho dù là hai vị Vương phi Tiết Tống đều là người hiền thục, tiểu thư nhà ta có thể gả vào vương phủ là vận may của tiểu thư. Ta lại kính chư vị một chén!
Mọi người ý tứ sâu xa liếc nhìn hắn một cái, nhìn hắn mở mắt nói mò, trong lòng đều thầm nghĩ người này không phải là người hiền lành, có thể nói chuyện này tới mức thật như vậy, tuyệt không phải là chính nhân quân tử gì cả!
Lý Quý cười ha hả nói:
- Sở tổng quản, chúng ta đang tò mò về chuyện làm sao ngươi có thể lên làm nhất phẩm đó. Nghe nói Sở tổng quản vào phủ mới được hai năm, quả thực là thần tốc!
Sở Ly híp mắt, cười cợt. Người này hỏi rất có ý đồ, tóm chặt lai lịch của mình mà hạ thủ.
Sở Ly cười nói:
- Nói tới chuyện này cũng là do trời định, lúc ta mới vừa vào phủ vẫn là người bình thường chưa tới Trúc Cơ, là tạp dịch không cấp bậc. Sau đó trải qua kỳ ngộ, bây giờ nghĩ lại lại vẫn như trong mơ vậy. Trong khoảng thời gian này lập mấy lần đại công, cứu tiểu thư hai lần. Có điều nếu không có Đại công tử anh minh, chỉ luận công lao, không nói tư lịch, không nói ra thân thế, quyết đoán mười phần đưa ra quyết định thì sợ rằng ta sẽ không tấn chức lên được nhất phẩm.
Sở Ly không chờ Lý Quý nói chuyện, lại tiếp tục nói:
- Cho nên nói, nhất phẩm này của ta vừa là trời định, lại là người làm. Nếu như không có Đại công tử, đổi lại là một phủ Quốc Công khác, cho dù có công lao to lớn hơn nữa, tư lịch có hạn, sợ rằng sẽ là chỉ tam phẩm mà thôi!
- Thì ra là như vậy...
Mọi người ra vẻ bừng tỉnh.
Bọn họ hiểu rất rõ tin tức về Sở Ly, dù sao thị vệ nhất phẩm của phủ Quốc Công, tuyệt đối là một đại nhân vật, là tồn tại bên trong phủ Quốc Công chỉ đứng sau Quốc công gia cùng các công tử tiểu thư, thậm chí có lúc nói chuyện còn có tác dụng hơn các công tử tiểu thư của phủ Quốc Công.
Lý Quý gượng cười nói:
- Hai năm trước vẫn là người bình thường chưa từng trúc cơ, bây giờ đã trở thành cao thủ, ta mặc cảm không bằng!
Sở Ly cười nói:
- Tu luyện bình thường, nếu như không có ông trời hỗ trợ, kỳ tài ngút trời tới mấy cũng không làm được, Lý tổng quản không thể so được với ta.
Nụ cười của Lý Quý càng miễn cưỡng, hắn đã nghe ra ý trong lời nói của đối phương.
Ý của hắn nói là, hắn là người lọt vào mắt xanh của ông trời, mình không tư cách so với hắn!
- Nào nào, chúng ta bớt nói chuyện, uống rượu đi thì hơn!
Tống Tam Tư cười ha hả nói.
Sở Ly nắm chặt chén bạc, vung tay với nha hoàn đi tới rót rượu, cười nói:
- Tống tổng quản thứ lỗi, tửu lượng của ta rất kém, ba chén này đã là gắng gượng rồi. Vì không muốn thất lễ trước mặt Tiết tướng quân và Tống Thị Độc cho nên mới uống, không thể uống được nữa, chư vị cứ tận hứng là được, thứ cho tại hạ không thể bồi tiếp.
Tống Tam Tư cười nói:
- Sở tổng quản, đây là ngươi không đúng rồi, ngươi thân là cao thủ võ lâm, há có thể có tửu lượng như vậy chứ?
Sở Ly cười nói:
- Võ công không liên quan tới tửu lượng, trừ phi dùng võ công bức rượu, như vậy coi như không uống thì hơn.
Hắn nhìn phía Tiết Thiết và Tống Mộng Lân:
- Tiết tướng quân, Tống Thị Độc, thất lễ, ta không yên lòng bên tiểu thư, muốn qua xem một chút, xin được cáo lui trước!
- Vương phủ đêm nay đề phòng rất nghiêm ngặt.
Tiết Thiết cười nói:
- Không thấy Trịnh thống lĩnh và Mạnh thống lĩnh không vào bàn hay sao? Bọn họ đang tuần tra nha, Sở tổng quản không cần phải lo lắng, nơi này là vương phủ!
Sở Ly trầm ngâm một hồi, chậm rãi nói:
- Như vậy cũng đúng, có lẽ hộ vệ của Vương phủ sẽ không kém, được rồi, vậy thì uống thêm hai chén.
Tống Tam Tư cười lên ha hả, vội vã nháy mắt ra dấu cho nha hoàn.
Sau khi Sở Ly uống hai chén, hắn đứng dậy đi vệ sinh.
Hắn vừa vào phòng thì thân thể đã lóe lên biến mất, xuất hiện ở trong phòng ở Khánh Vân thành, vận công xua đi cảm giác say, quanh thân không một tia mùi rượu nào nữa.
Hắn đổi thành một thân xiêm y khác, một mặt vận chuyển Thiên Ma công, hóa thành một người khác, thân thể gầy gò, khuôn mặt hẹp dài.
Hắn cầm lấy kiếm trên bàn, sau một khắc đã xuất hiện ở trong thư phòng của An vương.
Ngoài thư phòng không có ai bảo vệ, hắn ra khỏi thư phòng, vô thanh vô tức đi về phía phòng của Vương phi mới, Tiêu Thi.
Mạnh Chấp đang đứng ở cửa viện, tự mình bảo vệ, chỉ lo có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Thân thể của Sở Ly như là ma xẹt qua Mạnh Chấp, tiến vào đình viện, sau đó dùng một chưởng vỗ cửa sổ, chui vào bên trong phòng, hàn quang bên hông lóe lên, trong nháy mắt đã đâm trúng ngực của Tiêu Thi.
Bên trong căn phòng, Liễu Nhứ và Tuyết Lăng đang tiếp Tiêu Thi nói chuyện, Tiêu Thi ném vải đỏ trên mặt qua một bên, ngồi ở trên giường nhỏ buồn bực ngán ngẩm ăn trái cây, không hề có vẻ gì đề phòng.
Liễu Nhứ trợn mắt há hốc mồm, Tuyết Lăng dùng thân thể đón nhận, nhưng không thể nhanh hơn được thân pháp của Sở Ly.
Tiêu Thi chỉ kêu thảm một tiếng, ngã xuống giường nhỏ, Tuyết Lăng không quản được thích khách, vội vã móc ra Kỳ Nguyên đan nhét vào trong miệng của Tiêu Thi.
Mạnh Chấp kịp phản ứng, rống to:
- Thích khách!
Sở Ly rút thân rời đi, như là ma xẹt qua Mạnh Chấp, Mạnh Chấp theo sát không dừng, phía sau cũng có hai cao thủ Thiên Ngoại thiên đuổi theo hắn.
Sở Ly trực tiếp tiến vào trong thư phòng của An vương, dùng một chưởng vỗ bay một tấm hiên án, làm lộ thông đạo dưới sàn nhà lên. Sau đó hắn tiến vào một thông đạo, hai tay chắp lại, chờ ở nơi đó.
Lúc đám người Mạnh Chấp đuổi tới đây thì thân thể dừng lại, đã nhận ra là thư phòng của Vương gia, không thể vào được.
Hắn khẽ cắn răng, phất tay một cái với hai cao thủ Thiên Ngoại thiên vọt vào thư phòng, nhìn thấy Sở Ly đang nở nụ cười trào phúng với bọn họ, sau đó khép sàn nhà lại, biến mất không còn tăm hơi.
Bọn họ vội vã đi qua mở tấm sàn nhà lên, lộ ra địa đạo phía dưới.
Mạnh Chấp không lo được cái khác mà đuổi theo, vội vã chạy băng băng dọc theo địa đạo, cuối cùng xuất hiện ở ngoài Thần Đô thành, trong một khu rừng rậm rạp, nhưng đã mất dấu thích khách.
Sở Ly vừa tiến vào địa đạo đã vận chuyển Thiên Ma công, khôi phục dung mạo vốn có. Sau một khắc đã xuất hiện ở Khánh Vân thành, đeo trường kiếm lên, một lần nữa đổi xiêm y, lần nữa xuất hiện ở nhà vệ sinh, thong dong đi ra ngoài.
Thời gian trước sau cộng lại chỉ có mười mấy lần hô hấp.
/753
|