An vương nhìn hắn làm như thế, lửa giận trong lòng trở nên mãnh liệt, hóa thành sát ý hừng hực, hận không thể lập tức hạ lệnh, dùng đao chém chết hắn.
Lý trí vẫn còn, làm cho hắn mím môi lại, không mở miệng gọi người.
Sở Ly này rất là ngạo mạn, ngang ngược ngông cuồng, thế nhưng lại làm lễ nghi rất tốt, một tia không loạn, chuyện này càng lộ vẻ ngạo mạn của hắn.
An vương cảm giác mình không nhẫn nhịn được quá lâu, nhất định phải nhanh chóng xử lý hắn, tránh cho bản thân khó chịu.
Sở Ly nghiêm mặt, nghiêm túc trịnh trọng, không nói một lời.
Một lúc lâu sau, An Vương dẹp loạn được lửa giận và sát ý, lạnh lùng nói:
- Nghe nói Nhị tiểu thư không đồng ý kết hôn?
Sở Ly ôn hòa nói:
- Điện hạ, lúc trước là Nhị tiểu thư tự mình phái người tìm điện hạ, nói là muốn đồng ý kết hôn. Chuyện này không ai tình nguyện bằng Nhị tiểu thư, không biết điện hạ nghe được lời đồn như vậy từ chỗ nào?
An vương lạnh nhạt nói:
- Xem ra là lời đồn, vậy thì tốt, tuy bản vương và Nhị tiểu thư có hôn ước trên người, nhưng nếu Nhị tiểu thư không muốn thì chắc chắn bản vương sẽ không miễn cưỡng, sẽ đích thân dâng thư lên phụ hoàng, thủ tiêu phần hôn ước này.
Sở Ly nói:
- Đa tạ điện hạ, có điều cho dù Nhị tiểu thư không muốn, không phải bây giờ điện hạ nói những chuyện này quá chậm rồi sao? Huống hồ hôn ước hoàng thượng tứ hôn, điện hạ có thể giải trừ được sao?
Trong lòng An vương đột nhiên giận dữ, hai mắt lạnh lẽo.
Ánh mắt của Sở Ly hơi rũ xuống, không đối diện với hắn.
Mình có khúm núm thì cũng không thể để An vương đổi chủ ý, không giết mình. Đã như vậy, có cơ hội làm cho hắn khó coi như vậy thì không thể bỏ qua, cố gắng làm cho hắn tức giận, tốt nhất để cho hắn mất đi lý trí càng tốt.
An vương mất đi lý trí càng dễ đối phó.
Hắn liếc mắt Hư Ninh nhìn đi theo An vương.
Tiểu hòa thượng hơi rũ mi mắt xuống, không nói một lời, thậm chí một chút động tĩnh cũng không có. Khiến cho người ta không tự chủ được quên hắn đi.
Nhưng ở trong mắt của Sở Ly, Hư Ninh này cực kì dễ thấy, Xá Lợi Phật châu trên tay toả ra kim quang, bao phủ hắn và An vương. Làm cho Đại Viên Kính Trí của Sở Ly không có cách nào nhìn được tâm tư của An vương.
Sở Ly thầm nghĩ, phải nghĩ một biện pháp để Hư Ninh rời đi.
Hòa thượng của Kim Cương tự, muốn hắn nghe lời thì phải lấy ra thứ liên quan tới việc tu hành của hắn.
Tuấn mã chạy băng băng, toàn bộ đội ngũ không có một ai nói chuyện, bọn họ đều nghe rõ lời nói của Sở Ly và An vương ở phía trước. Cả đám kinh hồn bạt vía, cho dù là nhất phẩm, dám nói chuyện như vậy cùng điện hạ, đúng là chán sống!
An vương dần dần đè lửa giận xuống, chậm rãi nói:
- Nghe nói ngươi muốn đi theo nàng đến vương phủ?
Sở Ly nói:
- Tiểu thư không thể không có người của nhà mẫu thân hầu hạ được.
- Muốn người nhà mẫu thân thì cũng là mang theo nha hoàn tới đây. Mang một đại nam nhân như ngươi làm gì!
An vương lạnh nhạt nói.
Sở Ly nghiêm nghị nói:
- Trong vương phủ, sâu không lường được, Nhị tiểu thư một thân một mình, chỉ có nha hoàn hầu hạ. Thực sự không có cách nào an tâm được... Lẽ nào Tiết vương phi và Tống vương phi vào phủ chỉ mang theo nha hoàn sao? Hai vị Trắc phi còn mang hộ vệ vào phủ, Nhị tiểu thư thân là chính phi, lại không thể mang theo hộ vệ? Xem ra trong lòng Vương gia đề phòng người rất nặng, uổng cho tiểu thư kính trọng hiền danh của Vương gia, kính vương gia. Vì lẽ đó thân thể vừa khỏe mạnh, không tỵ hiềm tuổi tác của vương gia đã bốn mươi, kiên trì thực hiện hôn ước. Nếu như tiểu thư biết Vương gia nghĩ như vậy, không biết Nhị tiểu thư sẽ thương tâm ra sao, tại hạ thân là thị vệ của tiểu thư, cũng thấy đau lòng!
Sắc mặt của An vương âm trầm lại, quát một tiếng:
- Làm càn!
Sở Ly mặt không biến sắc nói:
- Tại hạ theo lý mà nói, không biết có chỗ nào làm càn chứ?
- Ngươi dám to gan xích mích ta và Nhị tiểu thư, há không làm càn hay sao?
An vương lạnh lùng nói.
Sở Ly nói:
- Tại hạ thân là thị vệ của Nhị tiểu thư, mắt thấy điện hạ bất công như vậy, nếu như có chỗ làm càn, chỉ có thể xin Vương gia thứ lỗi!
- Nếu như có lần sau, nhất định chém không buông tha!
An vương lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, sát cơ ngập trời:
- Trong Vương phủ, luật pháp vô tình, chớ trách bản vương không nói trước!
- Đa tạ điện hạ nhắc nhở!
Sở Ly ôm quyền nghiêm nghị nói.
An vương thấy dáng vẻ của hắn như vậy lại càng tức giận, nhưng hắn biết có phẫn nộ cũng không làm nên chuyện gì.
Phải tìm một cơ hội, làm thịt hắn ta. Hai Thiên Ngoại thiên không giết được hắn, vậy thì ba người, ba không được, vậy thì bốn, sáu, tám người. Xuất động tất cả Thiên Ngoại thiên bên trong phủ, hắn không tin giết không được tiểu tử này!
Nghĩ tới đây, tâm cảnh hắn dần dần bình tĩnh lại, mình cũng không cần thiết tốn nhiều tâm tư với một kẻ đã chết.
Hắn vung tay, lạnh nhạt nói:
- Ngươi đi đi, bản vương muốn yên lặng một chút.
- Vâng, điện hạ, tại hạ xin cáo lui.
Sở Ly ôm quyền lui về phía sau.
Hắn đi tới vị trí cuối cùng đội ngũ.
Triệu Khánh Sơn cùng một cao thủ Thiên Ngoại thiên khác tên là Lỗ Đông Lâu tập hợp tới đây.
Triệu Khánh Sơn thấp giọng nói:
- Tổng quản, hà tất phải chống đối An vương như vậy chứ?
Lỗ Đông Lâu nói:
- Đã nghiền, đã nghiền, chỉ sợ sẽ để lại hậu hoạn, xem ra vị An vương này không phải là người có lòng dạ rộng rãi.
Sở Ly cười cười:
- Ta tự có chừng mực, Triệu lão, Lỗ lão, cẩn thận một chút, một khi có thích khách, đừng quá vội vã xông lên.
- Ha ha, vâng.
Hai người cười trả lời.
Sau đó một ngày, Sở Ly vẫn ở phía sau của đội ngũ, không đi gặp mặt An vương, An vương cũng lười nhìn thấy hắn.
Bọn họ một đường đi nhanh, mười sáu kiệu phu đều là cao thủ khinh công, nhanh chóng chạy đi không kém khoái mã một chút nào, những người còn lại đều cưỡi ngựa, một đường nhanh chóng chạy đi.
Lúc chạng vạng ngày thứ hai, bọn họ dừng lại, nghỉ ở dịch đình trong một rừng cây.
Sở Ly và Triệu Khánh Sơn, Lỗ Đông Lâu tụ tập lại cùng nhau, hai ngày nay vẫn theo quy củ của đội ngũ, làm cho Mạnh Chấp nhìn chằm chằm vào hắn ở trong bóng tối thở ra một hơi.
Khi trăng lên giữa trời, An vương bị mọi người vây quanh vào giữa, đốt lửa trại, khoanh chân ngồi.
Lửa trại hừng hực, chiếu sáng bốn phía.
Mọi người túm năm tụm ba ngồi vây quanh, đều đả tọa điều tức, duy trì trạng thái cảnh giác.
Một đường này quá bình tĩnh, khiến cho trong lòng tất cả mọi người sợ hãi.
Theo bọn họ suy đoán, một đường này nên có khúc chiết, sẽ có một ít người không có mắt quấy rối mới đúng.
Kết quả một đường bình tĩnh không lay động, càng không có ai nhảy ra chặn đường.
Điều này làm cho bọn họ càng thêm lo lắng, càng bình tĩnh thì lại nói rõ một khi bộc phát ra sẽ càng lợi hại, đặc biệt ngày mai. Nói không chừng sẽ có thể đến được Sùng Minh thành, đêm nay chính là cơ hội tốt nhất để bọn họ hành động!
- Ai!
Sở Ly quát một tiếng, mở mắt ra.
Chỉ thấy mười người mặc áo đen từ trong rừng cây nhảy ra, chẳng khác nào mười làn khói, cách không xuất chưởng.
Nhân viên nghi trượng ở phía ngoài cùng, tuy người mang võ công, nhưng cũng không được coi là cao thủ.
Bọn họ va vào chưởng lực vô hình, liên tục bay ra ngoài.
Sở Ly đột nhiên lóe lên, xuất hiện ở bên người An vương, Triệu Khánh Sơn và Lỗ Đông Lâu xông lại theo sát bên cạnh hắn.
Trịnh Lập Đức và Mạnh Chấp cũng ở bên cạnh người An vương, hai người cao thủ Thiên Ngoại thiên khác thì lại nhào ra ngoài, đón tiếp mười người này.
- Ầm ầm!
Hai cao thủ Thiên Ngoại thiên trực tiếp bị đánh bay.
Mười người đến đều là cao thủ Thiên Ngoại thiên, cao thủ Thiên Ngoại thiên bên An vương ở trước mặt mười đạo chưởng lực của bọn hắn đều không đỡ nổi một đòn.
An vương trầm giọng nói:
- Các ngươi là người phương nào!
- Khà khà, điện hạ một đường từ xa tới, khổ cực rồi!
Một người áo đen cười gằn hai tiếng, phất tay một cái, mười người áo đen tức thì nhảy lên, nhằm về phía An vương.
Sở Ly ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng.
Tiếng hét vang lên, từ cách đó không xa có mười mấy tiếng thét dài bay lên.
Từng đạo từng đạo tiếng hú nối liền thành một, vang vọng trong bầu trời đêm.
Mười người áo đen hơi thay đổi sắc mặt, thân thể dừng lại.
Mười mấy tiếng hú này đều là của cao thủ Thiên Ngoại thiên, không kém mình, thậm chí còn hơn mình một bậc.
Sở Ly nhìn về phía An vương sắc mặt khó coi mỉm cười nói:
- Điện hạ yên tâm, nếu đi tới địa giới của chúng ta, sao phủ Quốc Công có thể để điện hạ bị thương được chứ? Điện hạ cứ xem chúng ta bắt giặc thế nào đi!
Mười lăm cao thủ Thiên Ngoại thiên đều thân mặc áo lam, mặt đeo khăn che mặt, xuất hiện ở phía sau mười người áo đen, vây quanh bọn họ vào trong đó.
Sở Ly trầm giọng nói:
- Không cho phép buông tha một ai, giết chết không cần luận tội!
- Vâng!
Mười lăm cao thủ Thiên Ngoại thiên trầm giọng quát lên.
Sở Ly quay đầu nói:
- Triệu lão, Lỗ lão, các ngươi cũng đi đi!
- Vâng!
Triệu Khánh Sơn và Lỗ Đông Lâu ôm quyền, người nhẹ nhàng gia nhập hàng ngũ đám người áo lam bịt mặt.
Sắc mặt An vương tái xanh, lạnh lùng trừng mắt nhìn Sở Ly.
Sở Ly mỉm cười đối mặt:
- Điện hạ hãy coi kịch đi!
Lý trí vẫn còn, làm cho hắn mím môi lại, không mở miệng gọi người.
Sở Ly này rất là ngạo mạn, ngang ngược ngông cuồng, thế nhưng lại làm lễ nghi rất tốt, một tia không loạn, chuyện này càng lộ vẻ ngạo mạn của hắn.
An vương cảm giác mình không nhẫn nhịn được quá lâu, nhất định phải nhanh chóng xử lý hắn, tránh cho bản thân khó chịu.
Sở Ly nghiêm mặt, nghiêm túc trịnh trọng, không nói một lời.
Một lúc lâu sau, An Vương dẹp loạn được lửa giận và sát ý, lạnh lùng nói:
- Nghe nói Nhị tiểu thư không đồng ý kết hôn?
Sở Ly ôn hòa nói:
- Điện hạ, lúc trước là Nhị tiểu thư tự mình phái người tìm điện hạ, nói là muốn đồng ý kết hôn. Chuyện này không ai tình nguyện bằng Nhị tiểu thư, không biết điện hạ nghe được lời đồn như vậy từ chỗ nào?
An vương lạnh nhạt nói:
- Xem ra là lời đồn, vậy thì tốt, tuy bản vương và Nhị tiểu thư có hôn ước trên người, nhưng nếu Nhị tiểu thư không muốn thì chắc chắn bản vương sẽ không miễn cưỡng, sẽ đích thân dâng thư lên phụ hoàng, thủ tiêu phần hôn ước này.
Sở Ly nói:
- Đa tạ điện hạ, có điều cho dù Nhị tiểu thư không muốn, không phải bây giờ điện hạ nói những chuyện này quá chậm rồi sao? Huống hồ hôn ước hoàng thượng tứ hôn, điện hạ có thể giải trừ được sao?
Trong lòng An vương đột nhiên giận dữ, hai mắt lạnh lẽo.
Ánh mắt của Sở Ly hơi rũ xuống, không đối diện với hắn.
Mình có khúm núm thì cũng không thể để An vương đổi chủ ý, không giết mình. Đã như vậy, có cơ hội làm cho hắn khó coi như vậy thì không thể bỏ qua, cố gắng làm cho hắn tức giận, tốt nhất để cho hắn mất đi lý trí càng tốt.
An vương mất đi lý trí càng dễ đối phó.
Hắn liếc mắt Hư Ninh nhìn đi theo An vương.
Tiểu hòa thượng hơi rũ mi mắt xuống, không nói một lời, thậm chí một chút động tĩnh cũng không có. Khiến cho người ta không tự chủ được quên hắn đi.
Nhưng ở trong mắt của Sở Ly, Hư Ninh này cực kì dễ thấy, Xá Lợi Phật châu trên tay toả ra kim quang, bao phủ hắn và An vương. Làm cho Đại Viên Kính Trí của Sở Ly không có cách nào nhìn được tâm tư của An vương.
Sở Ly thầm nghĩ, phải nghĩ một biện pháp để Hư Ninh rời đi.
Hòa thượng của Kim Cương tự, muốn hắn nghe lời thì phải lấy ra thứ liên quan tới việc tu hành của hắn.
Tuấn mã chạy băng băng, toàn bộ đội ngũ không có một ai nói chuyện, bọn họ đều nghe rõ lời nói của Sở Ly và An vương ở phía trước. Cả đám kinh hồn bạt vía, cho dù là nhất phẩm, dám nói chuyện như vậy cùng điện hạ, đúng là chán sống!
An vương dần dần đè lửa giận xuống, chậm rãi nói:
- Nghe nói ngươi muốn đi theo nàng đến vương phủ?
Sở Ly nói:
- Tiểu thư không thể không có người của nhà mẫu thân hầu hạ được.
- Muốn người nhà mẫu thân thì cũng là mang theo nha hoàn tới đây. Mang một đại nam nhân như ngươi làm gì!
An vương lạnh nhạt nói.
Sở Ly nghiêm nghị nói:
- Trong vương phủ, sâu không lường được, Nhị tiểu thư một thân một mình, chỉ có nha hoàn hầu hạ. Thực sự không có cách nào an tâm được... Lẽ nào Tiết vương phi và Tống vương phi vào phủ chỉ mang theo nha hoàn sao? Hai vị Trắc phi còn mang hộ vệ vào phủ, Nhị tiểu thư thân là chính phi, lại không thể mang theo hộ vệ? Xem ra trong lòng Vương gia đề phòng người rất nặng, uổng cho tiểu thư kính trọng hiền danh của Vương gia, kính vương gia. Vì lẽ đó thân thể vừa khỏe mạnh, không tỵ hiềm tuổi tác của vương gia đã bốn mươi, kiên trì thực hiện hôn ước. Nếu như tiểu thư biết Vương gia nghĩ như vậy, không biết Nhị tiểu thư sẽ thương tâm ra sao, tại hạ thân là thị vệ của tiểu thư, cũng thấy đau lòng!
Sắc mặt của An vương âm trầm lại, quát một tiếng:
- Làm càn!
Sở Ly mặt không biến sắc nói:
- Tại hạ theo lý mà nói, không biết có chỗ nào làm càn chứ?
- Ngươi dám to gan xích mích ta và Nhị tiểu thư, há không làm càn hay sao?
An vương lạnh lùng nói.
Sở Ly nói:
- Tại hạ thân là thị vệ của Nhị tiểu thư, mắt thấy điện hạ bất công như vậy, nếu như có chỗ làm càn, chỉ có thể xin Vương gia thứ lỗi!
- Nếu như có lần sau, nhất định chém không buông tha!
An vương lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, sát cơ ngập trời:
- Trong Vương phủ, luật pháp vô tình, chớ trách bản vương không nói trước!
- Đa tạ điện hạ nhắc nhở!
Sở Ly ôm quyền nghiêm nghị nói.
An vương thấy dáng vẻ của hắn như vậy lại càng tức giận, nhưng hắn biết có phẫn nộ cũng không làm nên chuyện gì.
Phải tìm một cơ hội, làm thịt hắn ta. Hai Thiên Ngoại thiên không giết được hắn, vậy thì ba người, ba không được, vậy thì bốn, sáu, tám người. Xuất động tất cả Thiên Ngoại thiên bên trong phủ, hắn không tin giết không được tiểu tử này!
Nghĩ tới đây, tâm cảnh hắn dần dần bình tĩnh lại, mình cũng không cần thiết tốn nhiều tâm tư với một kẻ đã chết.
Hắn vung tay, lạnh nhạt nói:
- Ngươi đi đi, bản vương muốn yên lặng một chút.
- Vâng, điện hạ, tại hạ xin cáo lui.
Sở Ly ôm quyền lui về phía sau.
Hắn đi tới vị trí cuối cùng đội ngũ.
Triệu Khánh Sơn cùng một cao thủ Thiên Ngoại thiên khác tên là Lỗ Đông Lâu tập hợp tới đây.
Triệu Khánh Sơn thấp giọng nói:
- Tổng quản, hà tất phải chống đối An vương như vậy chứ?
Lỗ Đông Lâu nói:
- Đã nghiền, đã nghiền, chỉ sợ sẽ để lại hậu hoạn, xem ra vị An vương này không phải là người có lòng dạ rộng rãi.
Sở Ly cười cười:
- Ta tự có chừng mực, Triệu lão, Lỗ lão, cẩn thận một chút, một khi có thích khách, đừng quá vội vã xông lên.
- Ha ha, vâng.
Hai người cười trả lời.
Sau đó một ngày, Sở Ly vẫn ở phía sau của đội ngũ, không đi gặp mặt An vương, An vương cũng lười nhìn thấy hắn.
Bọn họ một đường đi nhanh, mười sáu kiệu phu đều là cao thủ khinh công, nhanh chóng chạy đi không kém khoái mã một chút nào, những người còn lại đều cưỡi ngựa, một đường nhanh chóng chạy đi.
Lúc chạng vạng ngày thứ hai, bọn họ dừng lại, nghỉ ở dịch đình trong một rừng cây.
Sở Ly và Triệu Khánh Sơn, Lỗ Đông Lâu tụ tập lại cùng nhau, hai ngày nay vẫn theo quy củ của đội ngũ, làm cho Mạnh Chấp nhìn chằm chằm vào hắn ở trong bóng tối thở ra một hơi.
Khi trăng lên giữa trời, An vương bị mọi người vây quanh vào giữa, đốt lửa trại, khoanh chân ngồi.
Lửa trại hừng hực, chiếu sáng bốn phía.
Mọi người túm năm tụm ba ngồi vây quanh, đều đả tọa điều tức, duy trì trạng thái cảnh giác.
Một đường này quá bình tĩnh, khiến cho trong lòng tất cả mọi người sợ hãi.
Theo bọn họ suy đoán, một đường này nên có khúc chiết, sẽ có một ít người không có mắt quấy rối mới đúng.
Kết quả một đường bình tĩnh không lay động, càng không có ai nhảy ra chặn đường.
Điều này làm cho bọn họ càng thêm lo lắng, càng bình tĩnh thì lại nói rõ một khi bộc phát ra sẽ càng lợi hại, đặc biệt ngày mai. Nói không chừng sẽ có thể đến được Sùng Minh thành, đêm nay chính là cơ hội tốt nhất để bọn họ hành động!
- Ai!
Sở Ly quát một tiếng, mở mắt ra.
Chỉ thấy mười người mặc áo đen từ trong rừng cây nhảy ra, chẳng khác nào mười làn khói, cách không xuất chưởng.
Nhân viên nghi trượng ở phía ngoài cùng, tuy người mang võ công, nhưng cũng không được coi là cao thủ.
Bọn họ va vào chưởng lực vô hình, liên tục bay ra ngoài.
Sở Ly đột nhiên lóe lên, xuất hiện ở bên người An vương, Triệu Khánh Sơn và Lỗ Đông Lâu xông lại theo sát bên cạnh hắn.
Trịnh Lập Đức và Mạnh Chấp cũng ở bên cạnh người An vương, hai người cao thủ Thiên Ngoại thiên khác thì lại nhào ra ngoài, đón tiếp mười người này.
- Ầm ầm!
Hai cao thủ Thiên Ngoại thiên trực tiếp bị đánh bay.
Mười người đến đều là cao thủ Thiên Ngoại thiên, cao thủ Thiên Ngoại thiên bên An vương ở trước mặt mười đạo chưởng lực của bọn hắn đều không đỡ nổi một đòn.
An vương trầm giọng nói:
- Các ngươi là người phương nào!
- Khà khà, điện hạ một đường từ xa tới, khổ cực rồi!
Một người áo đen cười gằn hai tiếng, phất tay một cái, mười người áo đen tức thì nhảy lên, nhằm về phía An vương.
Sở Ly ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng.
Tiếng hét vang lên, từ cách đó không xa có mười mấy tiếng thét dài bay lên.
Từng đạo từng đạo tiếng hú nối liền thành một, vang vọng trong bầu trời đêm.
Mười người áo đen hơi thay đổi sắc mặt, thân thể dừng lại.
Mười mấy tiếng hú này đều là của cao thủ Thiên Ngoại thiên, không kém mình, thậm chí còn hơn mình một bậc.
Sở Ly nhìn về phía An vương sắc mặt khó coi mỉm cười nói:
- Điện hạ yên tâm, nếu đi tới địa giới của chúng ta, sao phủ Quốc Công có thể để điện hạ bị thương được chứ? Điện hạ cứ xem chúng ta bắt giặc thế nào đi!
Mười lăm cao thủ Thiên Ngoại thiên đều thân mặc áo lam, mặt đeo khăn che mặt, xuất hiện ở phía sau mười người áo đen, vây quanh bọn họ vào trong đó.
Sở Ly trầm giọng nói:
- Không cho phép buông tha một ai, giết chết không cần luận tội!
- Vâng!
Mười lăm cao thủ Thiên Ngoại thiên trầm giọng quát lên.
Sở Ly quay đầu nói:
- Triệu lão, Lỗ lão, các ngươi cũng đi đi!
- Vâng!
Triệu Khánh Sơn và Lỗ Đông Lâu ôm quyền, người nhẹ nhàng gia nhập hàng ngũ đám người áo lam bịt mặt.
Sắc mặt An vương tái xanh, lạnh lùng trừng mắt nhìn Sở Ly.
Sở Ly mỉm cười đối mặt:
- Điện hạ hãy coi kịch đi!
/753
|