- Trái cây thế nào vậy?
Sở Ly cười nói.
Chúng nữ đều hiếu kỳ nhìn về phía Hàn Phi.
Hàn Phi suy nghĩ một chút rồi nói:
- Dáng vẻ rất bình thường, màu hồng, to bằng bàn tay, lần kia là khi vào núi du ngoạn, ta khát đến mức không chịu được, lại không tìm được nước. Sau khi nhìn thấy trái cây trong veo như thế ta không nhịn được ăn vào.
- Không sợ có độc sao?
Sở Ly nói.
Hàn Phi than thở:
- Khi đó ta đã khát đến mức sắp không chịu được nữa rồi. Cho dù có độc ta cũng cứ ăn trước đã rồi hãy nói.
Sở Ly suy nghĩ một chút, không nghĩ ra rốt cuộc là quả gì.
Ở trong đầu hắn tìm qua các linh thảo trong Dược điển, nhưng lại không thấy có ghi chép gì cả, không ngờ chỉ có một trái mà lại khiến cho người ta tăng lên tới cảnh giới Thiên Ngoại thiên.
Nhưng thiên hạ này rất lớn, không gì là không có, chuyện ra sao cũng có thể xảy ra được, rất nhiều chuyện hắn cũng chưa từng thấy.
Hắn thông qua tình cảnh trong đầu của Hàn Phi, đã nhìn thấy dáng vẻ của trái cây kia. Quả thực rất bình thường, ai cũng không nghĩ tới được một trái cây như thế lại có thể tạo ra được một vị cao thủ Thiên Ngoại thiên.
- Hàn huynh có vận may này, thật sự khiến cho người ta ước ao.
Sở Ly lắc đầu nói.
Hàn Phi cười nói:
- Ta may mắn cho nên mới có được, không biết quý trọng, nào so với được với Sở huynh ngươi. Tuổi còn trẻ đã tu luyện tới Thiên Ngoại thiên, là bằng vào bản lĩnh chân thật.
- Cũng là vận may mà thôi.
Sở Ly lắc đầu cười nói:
- Không sánh được với Hàn huynh ngươi. So với người bên ngoài còn mạnh hơn nhiều. Nào, vì vận khí của chúng ta, lại uống một chén!
Hai người lại uống một hơi cạn sạch.
Sở Ly rất hài lòng đối với rượu ở trên thuyền này, mùi hương lâu dài, là rượu ngon hiếm thấy.
Hắn nhìn về phía tứ nữ.
Hàn Phi cười nói:
- Các nàng không phải là may mắn, là dựa vào bản lĩnh thật sự để tu luyện, tư chất của các nàng tốt hơn ta.
Sở Ly gật gù không hỏi thêm nữa.
Hai người tán gẫu giao lưu về vấn đề tin tức.
- Thôi Bàn Tử!
Hàn Phi giương giọng kêu lên.
- Thiếu gia!
Rất nhanh một trung niên béo lùn chắc nịch cao to đã chạy tới, mặt tròn mắt híp, hai con mắt như bị thịt đẩy ra vậy. Chỉ để lộ ra một cái khe nhỏ, trong cái khe nhỏ là con mắt rất là linh động.
Hắn nhanh chóng liếc mắt nhìn Sở Ly và Tiêu Thi một chút. Mắt nhỏ hầu như cười đến mức không nhìn thấy được:
- Thiếu gia, người tìm ta sao?
- Vị này chính là tổng quản Thiên linh viện của phủ Quốc Công.
Hàn Phi giới thiệu:
- Sau này chúng ta nhận được tin tức nào thì đưa một phần cho Thiên Linh viện. Biết chưa?
- Vâng.
Thôi Bàn Tử vội vã ôm quyền cười nói:
- Xin chào Sở tổng quản!
Sở Ly cười nói:
- Sau này ta ở Thần Đô, hiện Thôi tiên sinh ở nơi nào?
- Hắn tên là Thôi Dược. Là chưởng quỹ của một tửu quán.
Hàn Phi cười nói:
- Lần này đi theo ta, đồng thời cũng là bởi vì thủ nghệ của hắn. Ta chuẩn bị đưa hắn đến Sùng Minh thành, nếu Sở huynh đã đi Thần Đô, như vậy hãy để cho hắn đi tới Thần Đô đi.
Sở Ly nói:
- Hàn huynh có thể sắp xếp nhân thủ vào Thần Đô sao?
- Có chút phương pháp.
Hàn Phi cười nói.
Hắn lòng mang chí lớn, Thần Đô là chỗ quyền lực thiên hạ tập trung, há có thể không có người phụ trách tìm hiểu tin tức chứ?
Tài chính của Giang Xuyên minh hậu hĩnh, lấy tiền tài mở đường. Muốn làm được chuyện này cũng không khó.
Sở Ly nói:
- Ta sẽ để nha hoàn liên hệ cùng vị Thôi tiên sinh này.
- Không dám xưng là tiên sinh, Sở tổng quản cứ gọi ta là Thôi Bàn Tử là được rồi!
Thôi Dược vội vã đong đưa bàn tay mập.
Sở Ly cười nói:
- Sao dám sao dám, sau đó còn cần Thôi tiên sinh giúp đỡ.
Thôi Dược cười khổ gật đầu:
- Vâng vâng, cứ bao ở trên người của tiểu nhân. Một khi có tin tức gì thì ta sẽ lập tức truyền tới, bảo đảm sẽ không chậm trễ.
Hàn Phi cười ha hả nói:
- Khỏi cần khách khí với hắn, sau này ngươi sẽ biết về tên này, rất xảo quyệt!
- Khà khà, thiếu gia. Tiểu nhân là người trung hậu thành thật mà!
Thôi Dược cười hì hì nói.
- Ngươi lăn đi!
Hàn Phi phất tay muốn đánh người.
Thân thể béo lùn chắc nịch của Thôi Dược linh hoạt nhảy một cái, ôm quyền chạy đi.
- Ầm!
Một tiếng vang trầm thấp vang lên.
Chân mày Sở Ly cau lại, chỉ chỉ xuống phía dưới:
- Hàn huynh. Xem ra có khách không mời mà đến, chúng ta đi xuống xem một chút đi!
- Hừ!
Tiếng hừ tức giận của La Xuyên vang lên.
- Lão La? Đi!
Hàn Phi hơi thay đổi sắc mặt.
Thân thể hắn như ma lóe lên, xuất hiện ở tầng một.
Sở Ly cũng xuất hiện theo.
La Xuyên đang chiến thành một đoàn với một hán tử trung niên, đang liên tục bại lui, tràn ngập nguy cơ.
Hán tử trung niên mặc y phục màu xanh chính là cao thủ Thiên Ngoại thiên, cách không xuất chưởng, chưởng lực mãnh liệt, một cao thủ Tiên Thiên như La Xuyên có thể chống đỡ được nhiều chiêu như vậy là dựa vào thân pháp rất nhanh và kinh nghiệm của hắn. Thế nhưng cũng vẫn liên tục lùi về phía sau.
- Cao thủ Thiên Ngoại thiên!
Ánh mắt Hàn Phi sáng lên, nghiêng người tiến lên:
- Lão La. Giao cho ta!
La Xuyên lui về phía sau một bước, trầm giọng nói:
- Thiếu gia cẩn thận. Công lực của người này cực sâu!
Hắn cũng đã gặp không ít cao thủ Thiên Ngoại thiên, nhưng người có công lực tinh xảo như hán tử trung niên này lại rất ít, không hẳn thiếu gia đã có thể thắng được.
Hàn Phi cười sang sảng một tiếng, thân thể lóe lên đi tới phía sau hán tử trung niên, nhẹ nhàng đánh ra một chưởng.
Phía sau hán tử trung niên giống như có mắt vậy, bàn tay phải xoay ngược lại đánh một cái.
- Ầm!
Hai đạo chưởng lực va chạm, giống như hai đạo sóng lớn chạm vào nhau, tạo ra một cơn gió lớn.
Y phục của bốn người ở đây bay phần phật.
Sở Ly trầm giọng hừ lạnh nói:
- Còn có một người nữa!
Hắn lóe lên rồi biến mất ở tại chỗ, xuất hiện ở tầng hai.
Một hán tử trung niên áo tím xuất hiện ở tầng hai, đang đứng từ xa đánh một chưởng về phía Tiêu Thi.
Ba nha hoàn xinh đẹp tuyệt trần nũng nịu kêu một tiếng, che ở trước người Tiêu Thi, xuất chưởng đón lấy chưởng lực.
- Ầm ầm ầm!
Ba tiếng vang ầm ầm vang lên, tam nữ đều bay ra ngoài, khóe miệng mang theo máu.
Oai của một chưởng này cũng bị đánh tan.
Tiêu Thi mặt không biến sắc nhìn trung niên áo tím, lạnh lùng nói:
- Ngươi là ai?
- Hừ!
Trung niên áo tím nhìn thấy nàng bình tĩnh như vậy, lại tức giận vỗ ra một chưởng.
Bên người Tiêu Thi đột nhiên lóe lên, Sở Ly xuất hiện, ôm lấy nàng rồi biến mất tại chỗ, xuất hiện ở phía sau trung niên áo tím.
Trung niên áo tím vỗ ra một chưởng về phía sau.
- Sưu!
Một tiếng kêu nhỏ, Sở Ly bắn ra phi đao.
Trung niên áo tím biến chưởng thành quyền đánh ra.
- Sưu!
Trong tiếng y phục bị rách, phi đao đâm thủng quyền kình, bắn vào vai trái của trung niên áo tím.
- Khục!
Sắc mặt của trung niên áo tím đột nhiên phát lạnh, đồng màu với màu sắc trường sam của hắn, phi đao trên vai bắn ngược ra.
Sở Ly không nghĩ tới nhanh như vậy hắn đã dùng bí thuật.
Trong lòng kinh ngạc, trên tay không dừng lại, lại bắn ra một thanh phi đao.
- Sưu!
Phi đao bị quyền kình này chặn lại, thế đi hơi chậm lại, trung niên áo tím tránh ra.
Một quyền này của hắn so với lúc trước còn cô đọng hơn gấp đôi, đủ để làm cho phi đao suy yếu.
Sở Ly lắc đầu một cái, ôm lấy Tiêu Thi, lại bắn ra một thanh phi đao.
Trung niên áo tím cười gằn đánh ra một quyền, quyền kình ngưng tụ như thật, như trên không trung xuất hiện một quả cầu tuyết, đánh về phía phi đao.
Hắn tin uy lực của quyền này so sánh với quyền trước đó lại càng mạnh hơn, thậm chí có thể đánh cho phi đao bay ngược trở lại!
- Phanh!
Ánh bạc lóe lên, phi đao đâm thủng quả cầu tuyến, không chút trở ngại nào bắn vào ngực trái của trung niên áo tím.
Hắn trợn mắt lên, khó có thể tin được cúi đầu nhìn phi đao.
Một đao này của Sở Ly nhìn như giống một đao trước đó, nhưng hắn lại chồng chất nội lực Ngự Cực kinh và Bích Hải vô lượng công sáu lần, uy lực hơn xa.
- Sưu!
Lại một thanh phi đao bắn vào ngực hắn.
Sở Ly lạnh nhạt nhìn hắn:
- Phượng Hoàng sơn đúng không?
- Ngươi...
Trung niên áo tím chỉ vào hắn, ngửa mặt lên trời ngã vào trong dòng sông.
Mấy động tác này rất mau lẹ, cực kỳ nhanh, Tiêu Thi và tam nữ Tiểu Cầm không nhìn qua lâu thì Sở Ly đã bắn ra bốn đao, kết thúc trận chiến.
- Ầm ầm ầm ầm...
Ở tầng một truyền đến từng tiếng trầm vang.
Sở Ly cười nói:
- Ba vị cô nương, đa tạ, thương thế có nặng lắm không?
Hắn móc ra một bình sứ ở trong lòng rồi ném qua:
- Mỗi người một viên.
Đồng thời, có ba cỗ linh khí tràn vào trong thân thể của các nàng, trợ giúp các nàng khôi phục thương thế.
Các nàng cảm giác như được nước nòng bao quanh, cảm thấy ấm áp thoải mái không nói ra được, các nàng biết là Sở Ly tạo ra.
Tiêu Thi thi lễ với tam nữ, mỉm cười gật đầu.
Sở Ly ôm quyền một cái, ôm lên Tiêu Thi rồi biến mất, xuất hiện ở tầng một.
Lúc này Hàn Phi đang đại phát thần uy, đánh cho trung niên mặc y phục màu xanh liên tục bại lui, cố gắng chống đỡ.
Sở Ly cười nói.
Chúng nữ đều hiếu kỳ nhìn về phía Hàn Phi.
Hàn Phi suy nghĩ một chút rồi nói:
- Dáng vẻ rất bình thường, màu hồng, to bằng bàn tay, lần kia là khi vào núi du ngoạn, ta khát đến mức không chịu được, lại không tìm được nước. Sau khi nhìn thấy trái cây trong veo như thế ta không nhịn được ăn vào.
- Không sợ có độc sao?
Sở Ly nói.
Hàn Phi than thở:
- Khi đó ta đã khát đến mức sắp không chịu được nữa rồi. Cho dù có độc ta cũng cứ ăn trước đã rồi hãy nói.
Sở Ly suy nghĩ một chút, không nghĩ ra rốt cuộc là quả gì.
Ở trong đầu hắn tìm qua các linh thảo trong Dược điển, nhưng lại không thấy có ghi chép gì cả, không ngờ chỉ có một trái mà lại khiến cho người ta tăng lên tới cảnh giới Thiên Ngoại thiên.
Nhưng thiên hạ này rất lớn, không gì là không có, chuyện ra sao cũng có thể xảy ra được, rất nhiều chuyện hắn cũng chưa từng thấy.
Hắn thông qua tình cảnh trong đầu của Hàn Phi, đã nhìn thấy dáng vẻ của trái cây kia. Quả thực rất bình thường, ai cũng không nghĩ tới được một trái cây như thế lại có thể tạo ra được một vị cao thủ Thiên Ngoại thiên.
- Hàn huynh có vận may này, thật sự khiến cho người ta ước ao.
Sở Ly lắc đầu nói.
Hàn Phi cười nói:
- Ta may mắn cho nên mới có được, không biết quý trọng, nào so với được với Sở huynh ngươi. Tuổi còn trẻ đã tu luyện tới Thiên Ngoại thiên, là bằng vào bản lĩnh chân thật.
- Cũng là vận may mà thôi.
Sở Ly lắc đầu cười nói:
- Không sánh được với Hàn huynh ngươi. So với người bên ngoài còn mạnh hơn nhiều. Nào, vì vận khí của chúng ta, lại uống một chén!
Hai người lại uống một hơi cạn sạch.
Sở Ly rất hài lòng đối với rượu ở trên thuyền này, mùi hương lâu dài, là rượu ngon hiếm thấy.
Hắn nhìn về phía tứ nữ.
Hàn Phi cười nói:
- Các nàng không phải là may mắn, là dựa vào bản lĩnh thật sự để tu luyện, tư chất của các nàng tốt hơn ta.
Sở Ly gật gù không hỏi thêm nữa.
Hai người tán gẫu giao lưu về vấn đề tin tức.
- Thôi Bàn Tử!
Hàn Phi giương giọng kêu lên.
- Thiếu gia!
Rất nhanh một trung niên béo lùn chắc nịch cao to đã chạy tới, mặt tròn mắt híp, hai con mắt như bị thịt đẩy ra vậy. Chỉ để lộ ra một cái khe nhỏ, trong cái khe nhỏ là con mắt rất là linh động.
Hắn nhanh chóng liếc mắt nhìn Sở Ly và Tiêu Thi một chút. Mắt nhỏ hầu như cười đến mức không nhìn thấy được:
- Thiếu gia, người tìm ta sao?
- Vị này chính là tổng quản Thiên linh viện của phủ Quốc Công.
Hàn Phi giới thiệu:
- Sau này chúng ta nhận được tin tức nào thì đưa một phần cho Thiên Linh viện. Biết chưa?
- Vâng.
Thôi Bàn Tử vội vã ôm quyền cười nói:
- Xin chào Sở tổng quản!
Sở Ly cười nói:
- Sau này ta ở Thần Đô, hiện Thôi tiên sinh ở nơi nào?
- Hắn tên là Thôi Dược. Là chưởng quỹ của một tửu quán.
Hàn Phi cười nói:
- Lần này đi theo ta, đồng thời cũng là bởi vì thủ nghệ của hắn. Ta chuẩn bị đưa hắn đến Sùng Minh thành, nếu Sở huynh đã đi Thần Đô, như vậy hãy để cho hắn đi tới Thần Đô đi.
Sở Ly nói:
- Hàn huynh có thể sắp xếp nhân thủ vào Thần Đô sao?
- Có chút phương pháp.
Hàn Phi cười nói.
Hắn lòng mang chí lớn, Thần Đô là chỗ quyền lực thiên hạ tập trung, há có thể không có người phụ trách tìm hiểu tin tức chứ?
Tài chính của Giang Xuyên minh hậu hĩnh, lấy tiền tài mở đường. Muốn làm được chuyện này cũng không khó.
Sở Ly nói:
- Ta sẽ để nha hoàn liên hệ cùng vị Thôi tiên sinh này.
- Không dám xưng là tiên sinh, Sở tổng quản cứ gọi ta là Thôi Bàn Tử là được rồi!
Thôi Dược vội vã đong đưa bàn tay mập.
Sở Ly cười nói:
- Sao dám sao dám, sau đó còn cần Thôi tiên sinh giúp đỡ.
Thôi Dược cười khổ gật đầu:
- Vâng vâng, cứ bao ở trên người của tiểu nhân. Một khi có tin tức gì thì ta sẽ lập tức truyền tới, bảo đảm sẽ không chậm trễ.
Hàn Phi cười ha hả nói:
- Khỏi cần khách khí với hắn, sau này ngươi sẽ biết về tên này, rất xảo quyệt!
- Khà khà, thiếu gia. Tiểu nhân là người trung hậu thành thật mà!
Thôi Dược cười hì hì nói.
- Ngươi lăn đi!
Hàn Phi phất tay muốn đánh người.
Thân thể béo lùn chắc nịch của Thôi Dược linh hoạt nhảy một cái, ôm quyền chạy đi.
- Ầm!
Một tiếng vang trầm thấp vang lên.
Chân mày Sở Ly cau lại, chỉ chỉ xuống phía dưới:
- Hàn huynh. Xem ra có khách không mời mà đến, chúng ta đi xuống xem một chút đi!
- Hừ!
Tiếng hừ tức giận của La Xuyên vang lên.
- Lão La? Đi!
Hàn Phi hơi thay đổi sắc mặt.
Thân thể hắn như ma lóe lên, xuất hiện ở tầng một.
Sở Ly cũng xuất hiện theo.
La Xuyên đang chiến thành một đoàn với một hán tử trung niên, đang liên tục bại lui, tràn ngập nguy cơ.
Hán tử trung niên mặc y phục màu xanh chính là cao thủ Thiên Ngoại thiên, cách không xuất chưởng, chưởng lực mãnh liệt, một cao thủ Tiên Thiên như La Xuyên có thể chống đỡ được nhiều chiêu như vậy là dựa vào thân pháp rất nhanh và kinh nghiệm của hắn. Thế nhưng cũng vẫn liên tục lùi về phía sau.
- Cao thủ Thiên Ngoại thiên!
Ánh mắt Hàn Phi sáng lên, nghiêng người tiến lên:
- Lão La. Giao cho ta!
La Xuyên lui về phía sau một bước, trầm giọng nói:
- Thiếu gia cẩn thận. Công lực của người này cực sâu!
Hắn cũng đã gặp không ít cao thủ Thiên Ngoại thiên, nhưng người có công lực tinh xảo như hán tử trung niên này lại rất ít, không hẳn thiếu gia đã có thể thắng được.
Hàn Phi cười sang sảng một tiếng, thân thể lóe lên đi tới phía sau hán tử trung niên, nhẹ nhàng đánh ra một chưởng.
Phía sau hán tử trung niên giống như có mắt vậy, bàn tay phải xoay ngược lại đánh một cái.
- Ầm!
Hai đạo chưởng lực va chạm, giống như hai đạo sóng lớn chạm vào nhau, tạo ra một cơn gió lớn.
Y phục của bốn người ở đây bay phần phật.
Sở Ly trầm giọng hừ lạnh nói:
- Còn có một người nữa!
Hắn lóe lên rồi biến mất ở tại chỗ, xuất hiện ở tầng hai.
Một hán tử trung niên áo tím xuất hiện ở tầng hai, đang đứng từ xa đánh một chưởng về phía Tiêu Thi.
Ba nha hoàn xinh đẹp tuyệt trần nũng nịu kêu một tiếng, che ở trước người Tiêu Thi, xuất chưởng đón lấy chưởng lực.
- Ầm ầm ầm!
Ba tiếng vang ầm ầm vang lên, tam nữ đều bay ra ngoài, khóe miệng mang theo máu.
Oai của một chưởng này cũng bị đánh tan.
Tiêu Thi mặt không biến sắc nhìn trung niên áo tím, lạnh lùng nói:
- Ngươi là ai?
- Hừ!
Trung niên áo tím nhìn thấy nàng bình tĩnh như vậy, lại tức giận vỗ ra một chưởng.
Bên người Tiêu Thi đột nhiên lóe lên, Sở Ly xuất hiện, ôm lấy nàng rồi biến mất tại chỗ, xuất hiện ở phía sau trung niên áo tím.
Trung niên áo tím vỗ ra một chưởng về phía sau.
- Sưu!
Một tiếng kêu nhỏ, Sở Ly bắn ra phi đao.
Trung niên áo tím biến chưởng thành quyền đánh ra.
- Sưu!
Trong tiếng y phục bị rách, phi đao đâm thủng quyền kình, bắn vào vai trái của trung niên áo tím.
- Khục!
Sắc mặt của trung niên áo tím đột nhiên phát lạnh, đồng màu với màu sắc trường sam của hắn, phi đao trên vai bắn ngược ra.
Sở Ly không nghĩ tới nhanh như vậy hắn đã dùng bí thuật.
Trong lòng kinh ngạc, trên tay không dừng lại, lại bắn ra một thanh phi đao.
- Sưu!
Phi đao bị quyền kình này chặn lại, thế đi hơi chậm lại, trung niên áo tím tránh ra.
Một quyền này của hắn so với lúc trước còn cô đọng hơn gấp đôi, đủ để làm cho phi đao suy yếu.
Sở Ly lắc đầu một cái, ôm lấy Tiêu Thi, lại bắn ra một thanh phi đao.
Trung niên áo tím cười gằn đánh ra một quyền, quyền kình ngưng tụ như thật, như trên không trung xuất hiện một quả cầu tuyết, đánh về phía phi đao.
Hắn tin uy lực của quyền này so sánh với quyền trước đó lại càng mạnh hơn, thậm chí có thể đánh cho phi đao bay ngược trở lại!
- Phanh!
Ánh bạc lóe lên, phi đao đâm thủng quả cầu tuyến, không chút trở ngại nào bắn vào ngực trái của trung niên áo tím.
Hắn trợn mắt lên, khó có thể tin được cúi đầu nhìn phi đao.
Một đao này của Sở Ly nhìn như giống một đao trước đó, nhưng hắn lại chồng chất nội lực Ngự Cực kinh và Bích Hải vô lượng công sáu lần, uy lực hơn xa.
- Sưu!
Lại một thanh phi đao bắn vào ngực hắn.
Sở Ly lạnh nhạt nhìn hắn:
- Phượng Hoàng sơn đúng không?
- Ngươi...
Trung niên áo tím chỉ vào hắn, ngửa mặt lên trời ngã vào trong dòng sông.
Mấy động tác này rất mau lẹ, cực kỳ nhanh, Tiêu Thi và tam nữ Tiểu Cầm không nhìn qua lâu thì Sở Ly đã bắn ra bốn đao, kết thúc trận chiến.
- Ầm ầm ầm ầm...
Ở tầng một truyền đến từng tiếng trầm vang.
Sở Ly cười nói:
- Ba vị cô nương, đa tạ, thương thế có nặng lắm không?
Hắn móc ra một bình sứ ở trong lòng rồi ném qua:
- Mỗi người một viên.
Đồng thời, có ba cỗ linh khí tràn vào trong thân thể của các nàng, trợ giúp các nàng khôi phục thương thế.
Các nàng cảm giác như được nước nòng bao quanh, cảm thấy ấm áp thoải mái không nói ra được, các nàng biết là Sở Ly tạo ra.
Tiêu Thi thi lễ với tam nữ, mỉm cười gật đầu.
Sở Ly ôm quyền một cái, ôm lên Tiêu Thi rồi biến mất, xuất hiện ở tầng một.
Lúc này Hàn Phi đang đại phát thần uy, đánh cho trung niên mặc y phục màu xanh liên tục bại lui, cố gắng chống đỡ.
/753
|