- Ngươi hiểu kiếm pháp sao?
Sở Ly nói.
- Ta không hiểu kiếm pháp, nhưng rất muốn học.
Dương Thư Quý vội nói.
Sở Ly lắc đầu:
- Luyện kiếm cũng không dễ dàng, mọi người đều nói ba năm luyện đao, mười năm luyện kiếm.
- Ta nhìn bọn họ cũng không luyện được trên mười năm.
- Bọn họ không luyện tới tận cùng được.
- Như vậy sao...
Dương Thư Quý vội hỏi:
- Như vậy tiên sinh luyện được tới tận cùng rồi sao?
- Ta sao?
Sở Ly cười nói:
- Còn kém rất xa.
- Ta muốn luyện kiếm, có thể luyện thành được không?
Dương Thư Quý nói:
- Hiện tại còn chưa muộn chứ?
- Mười tám tuổi đúng không?
Sở Ly ra hiệu cho hắn ngồi xuống nói chuyện:
- Luyện trên mười năm, hai mươi tám, cũng không tính là muộn.
Dương Thư Quý vội hỏi:
- Vậy tiên sinh có thể dạy ta không?
- Kiếm pháp của ta không tốt, quá màu mè.
Sở Ly lắc đầu nói.
Dương Thư Quý thất vọng liếc mắt nhìn trường kiếm ở trên bàn.
Cho dù màu mè cũng tốt, cũng tốt hơn so với người không hiểu gì như hắn.
Xem ra người ta không muốn dạy mà thôi, ngày mai hắn sẽ bảo nương chuẩn bị một chút quà tặng, không được bái sư cũng phải tặng lễ!
Sở Ly nâng chung trà lên, khẽ nhấp một cái.
Dương Thư Quý biết điều đứng dậy cáo từ, lúc gần đi, ánh mắt lại lưu luyến liếc mắt nhìn trường kiếm trên bàn.
Chạng vạng ngày thứ hai hắn trở về, hắn mang về một khối gỗ dài, sau đó đục đục đẽo đẽo ở trong sân. Tạo ra một thanh trường kiếm, hình dạng và màu sắc đều không khác Trần Quang kiếm là mấy. Quả thực cũng rất có hoa tay.
Sở Ly luyện kiếm ở dưới ánh chiều tà, động tác rất chậm, tìm kiếm một tia cảm giác mông lung kia.
Chỉ cần bắt được một tia phù hợp hoàn mỹ này thì Đại Viên Kính Trí sẽ có thể khắc vào trong đầu, khi đó cũng coi như đã luyện thành, đáng tiếc tia cảm giác này lúc ẩn lúc hiện. Mơ hồ không rõ. Giống như có một tầng sương mù rất dày, hắn có làm thế nào cũng không chạm tới được.
Tất cả bí kíp võ học hắn đã xem qua trong đầu hắn đang giao hoà với nhau, đang xung kích tầng sương mù dày này, cố gắng đẩy tầng sương mù này ra.
Hắn cũng không vội, một ngày không thành thì hai ngày, hai ngày không thành thì ba ngày, một ngày nào đó nhất định sẽ thành.
Hắn đang luyện kiếm thì Dương Thư Quý bắc thang lên trên đầu tường, lại mở miệng cười híp mắt nhìn hắn.
Sở Ly làm bộ không thấy đối phương, vẫn tiếp tục luyện kiếm của mình.
Dương Thư Quý vung kiếm gỗ lên, học theo dáng vẻ của Sở Ly mà khoa tay, làm y như mẫu.
Hắn cảm thấy cầm kiếm gỗ luyện kiếm pháp chậm rãi này, nhìn lén vài lần cũng không tính là phạm phải điều kiêng kỵ của võ lâm.
Đáng tiếc hắn lại không cảm giác được uy lực của loại kiếm pháp này một chút nào, sử dụng kiếm pháp như vậy, đúng là ngay cả gà cũng không giết chết được.
Sở Ly nhắm mắt lại, chăm chú, không để ý tới bên ngoài.
Mãi đến lúc hoàng hôn buông xuống, đèn rực rỡ mới lên thì hắn mới dừng kiếm.
Dương Thư Quý nhìn thấy hắn mở mắt ra, vội vã vung kiếm chào hỏi:
- Tiên sinh, người thấy kiếm của ta thế nào?
Sở Ly quét mắt nhìn một chút:
- Kiếm tốt!
Dương Thư Quý mặt mày hớn hở nói:
- Tiên sinh, ta đã nói với người rồi, tay nghề của ta là gia truyền đó. Trong khu vực đường phía Tây thành này không ai có thể so sánh được với nhà chúng ta!
Sở Ly gật đầu:
- Tay nghề rất khá.
- Tiên sinh có cần làm một cái nữa cho người hay không?
Dương Thư Quý nói:
- Kiếm gỗ rất dễ bị hỏng nha.
- Đa tạ, không cần.
Sở Ly nói.
- Ồ, vậy cũng tốt, chờ sau này tiên sinh muốn thì cứ nói cho ta một tiếng, ta sẽ chuẩn bị làm cây kiếm tốt hơn cho tiên sinh!
Dương Thư Quý thất vọng trả lời một câu.
- Ôi! A!
Hắn bỗng nhiên kêu thảm một tiếng, từ trên đầu tường rơi xuống dưới, ầm một tiếng đã rơi xuống đất.
- Hỗn trướng, ngươi lại còn học người ta leo lên trên tường sao?
Mẫu thân Chu thị của Dương Thư Quý lớn tiếng quát mắng:
- Cơm nước xong không luyện quyền pháp của ngươi mà cầm một thanh kiếm rách vung vẩy như điên làm gì cơ chứ?
Dương Thư Quý vỗ vỗ bùn đất trên người, bất mãn kêu lên một tiếng:
- Nương, con đang luyện kiếm mà.
- Quyền pháp của ngươi còn chưa luyện xong, chạy đi luyện kiếm làm cái gì chứ?
Chu thị tức giận nói:
- Ham nhiều không tốt, đạo lý này mà ngươi cũng không hiểu sao? Mau luyện quyền cho ta, hôm nay không luyện trên hai mươi lần thì không cho phép ngươi đi ngủ!
- Nương, con đã luyện bao nhiêu lần rồi. Linh Hầu quyền này không được!
Dương Thư Quý không phản đối mà nói:
- Căn bản không có uy lực gì, không đánh lại người ta... Vì lẽ đó con mới muốn luyện kiếm!
- Linh Hầu quyền không được sao?
Chu thị chống eo cười lạnh nói:
- Là ngươi không có bản lĩnh, lúc trước phụ thân ngươi luyện quyền pháp này, hắn làm tới Phiêu Sư, vào nam ra bắc, rất uy phong, sao tới phiên ngươi lại không được cơ chứ?
- Là… là con không có bản lĩnh.
Dương Thư Quý thấy sắc mặt của mẫu thân thay đổi cho nên lập tức chịu thua:
- Nhất định con sẽ luyện, hai mươi đúng không, thì hai mươi!
- Như vậy còn tạm được, mau mau!
Sở Ly cười nhạt.
Đại Viên Kính Trí của hắn đã sớm thấy rõ quyền phổ trong tay của Dương Thư Quý, Linh Hầu quyền này quả thực không tầm thường. Chỉ có điều, người bình thường không dễ luyện được.
Tất cả Linh thú đều tiến vào Thập Vạn Đại Sơn, như Linh Hổ, Linh Hầu, cho nên nhân loại hiện nay hầu như không ai gặp được Linh Hầu.
Đã như thế, cũng không có cách nào nắm được tinh túy của Linh Hầu quyền, cho dù có Linh Hầu quyền, nhưng không luyện ra được uy lực chân chính của nó.
Tiểu tử này cố gắng luyện một bộ Linh Hầu quyền thành một bộ quyền mạnh mẽ, dùng sức cương mãnh, vừa nhanh lại vừa mạnh. Thế nhưng lại không biết hành động này lại vừa vặn quay lưng với ý cảnh của Linh Hầu quyền, cho dù có luyện trên một trăm năm nữa cũng không có được tinh túy của Linh Hầu quyền, uy lực sẽ rất có hạn.
Chạng vạng một ngày nọ, Sở Ly đi mua hai hộp điểm tâm trở về, vừa vặn gặp Dương Thư Quý ở trên đường, đối phương cũng đang về nhà.
- Tiên sinh đã về rồi.
Dương Thư Quý nhiệt tình chào hỏi.
Sở Ly khẽ gật đầu, cũng không nói lời nào, rất là lạnh nhạt.
Dương Thư Quý bất đắc dĩ gãi đầu một cái.
Quái nhân kia lại tới nữa rồi, sao vừa gặp mặt ở trên đường cái là đã làm bộ không quen biết mình chứ? Cũng không nói nửa câu nào, người này ở nhà là tốt nhất, lễ nghi chu đáo, thật đúng là một quái nhân!
Sở Ly một tay xách điểm tâm, một tay chắp ra sau lưng, chậm rãi mà đi.
Bước chân của Dương Thư Quý vốn rất nhẹ nhàng, nhìn hắn đi chậm như thế cho nên cũng không thể thất lễ trực tiếp vượt qua Sở Ly. Vì vậy hắn chỉ có thể đi cùng, từng bước từng bước, chỉ là trong lòng lại rất là vội.
Sở Ly liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt ra hiệu cho hắn một cái.
Dương Thư Quý hiểu rõ đối phương đang bảo mình cút đi, cho nên hắn không thể làm gì khác hơn là ôm quyền một cái, vội vã chạy đi.
…
Hoàng hôn buông xuống, ánh đèn rực rỡ mới lên, Sở Ly lại luyện kiếm ở trong sân.
Buổi sáng luyện Thiên Ma công, Bạch Hổ luyện dương đồ, Kim Cương Độ Ách Thần Công, buổi chiều đến buổi tối luyện Ngự cực kinh, Thần kiếm thất thức.
Ngoại trừ thời gian đi bộ ra, hầu như hắn đều luyện công, không có tục vụ quấn thân, tâm tình hắn bình tĩnh lại, bản thân tiềm tu cho nên tiến cảnh cực kỳ nhanh chóng.
Hắn thầm nghĩ, nếu cứ chuyên tâm tu hành như vậy, muốn đuổi theo Lục quốc công cũng không phải là không thể được. Đáng tiếc thời gian như vậy sẽ không quá lâu, thật là đáng tiếc.
Trong lúc hắn chính chậm rãi luyện kiếm thì Dương Thư Quý lại bò lên trên đầu tường, nói:
- Tiên sinh, tiên sinh, mẫu thân ta làm sủi cảo, tiên sinh nếm thử chứ.
Hắn nói xong bắc cái thang tới, nhảy xuống sân nhà Sở Ly, bưng theo một giỏ sủi cao theo.
Không chờ Sở Ly nói chuyện, hắn trực tiếp đặt lên trên bàn đá:
- Tay nghề của mẫu thân ta vô cùng tốt, tiên sinh nếm thử đi!
Hắn nói xong lại đưa một đôi đũa ra.
Sở Ly liếc mắt nhìn hắn một cái, mở miệng cắn sủi cảo trên đũa một cái, tuy rằng đơn sơ, nhưng miệng đầy hương vị, quả thực rất là tốt.
- Sao rồi, ăn ngon không?
Dương Thư Quý đắc ý nói.
- Cũng không tệ lắm.
Sở Ly thoả mãn gật gù.
Gần đây miệng hắn chịu khổ, tửu lâu bên trong Khánh Vân thành, trù nghệ của Liễu Nhứ, đều kém xa Tuyết Lăng.
Bỗng nhiên được ăn mỹ vị như vậy khiến cho hắn khá là cảm khái.
- Đến đây, tiên sinh ngồi xuống ăn đi!
Dương Thư Quý vội vã ân cần mời hắn.
Sở Ly ngồi xuống.
Dương Thư Quý lại nói:
- Tiên sinh để kiếm xuống đây, đỡ vướng bận.
Hắn nói xong đẩy bảo kiếm trên bàn đá về bên cạnh một cái.
Hắn đẩy một cái, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Nặng như thế, không đúng, không phải là kiếm gỗ!
- Tiên sinh, cho ta mở mang kiến thức về bảo kiếm này một chút được không?
Dương Thư Quý nhìn chằm chằm vào Trần quang kiếm:
- Chỉ liếc mắt nhìn một chút mà thôi.
Lúc này Sở Ly đã ăn được hai cái sủi cảo, hắn nói:
- Được, vậy thì liếc mắt nhìn xem đi.
Sở Ly nói.
- Ta không hiểu kiếm pháp, nhưng rất muốn học.
Dương Thư Quý vội nói.
Sở Ly lắc đầu:
- Luyện kiếm cũng không dễ dàng, mọi người đều nói ba năm luyện đao, mười năm luyện kiếm.
- Ta nhìn bọn họ cũng không luyện được trên mười năm.
- Bọn họ không luyện tới tận cùng được.
- Như vậy sao...
Dương Thư Quý vội hỏi:
- Như vậy tiên sinh luyện được tới tận cùng rồi sao?
- Ta sao?
Sở Ly cười nói:
- Còn kém rất xa.
- Ta muốn luyện kiếm, có thể luyện thành được không?
Dương Thư Quý nói:
- Hiện tại còn chưa muộn chứ?
- Mười tám tuổi đúng không?
Sở Ly ra hiệu cho hắn ngồi xuống nói chuyện:
- Luyện trên mười năm, hai mươi tám, cũng không tính là muộn.
Dương Thư Quý vội hỏi:
- Vậy tiên sinh có thể dạy ta không?
- Kiếm pháp của ta không tốt, quá màu mè.
Sở Ly lắc đầu nói.
Dương Thư Quý thất vọng liếc mắt nhìn trường kiếm ở trên bàn.
Cho dù màu mè cũng tốt, cũng tốt hơn so với người không hiểu gì như hắn.
Xem ra người ta không muốn dạy mà thôi, ngày mai hắn sẽ bảo nương chuẩn bị một chút quà tặng, không được bái sư cũng phải tặng lễ!
Sở Ly nâng chung trà lên, khẽ nhấp một cái.
Dương Thư Quý biết điều đứng dậy cáo từ, lúc gần đi, ánh mắt lại lưu luyến liếc mắt nhìn trường kiếm trên bàn.
Chạng vạng ngày thứ hai hắn trở về, hắn mang về một khối gỗ dài, sau đó đục đục đẽo đẽo ở trong sân. Tạo ra một thanh trường kiếm, hình dạng và màu sắc đều không khác Trần Quang kiếm là mấy. Quả thực cũng rất có hoa tay.
Sở Ly luyện kiếm ở dưới ánh chiều tà, động tác rất chậm, tìm kiếm một tia cảm giác mông lung kia.
Chỉ cần bắt được một tia phù hợp hoàn mỹ này thì Đại Viên Kính Trí sẽ có thể khắc vào trong đầu, khi đó cũng coi như đã luyện thành, đáng tiếc tia cảm giác này lúc ẩn lúc hiện. Mơ hồ không rõ. Giống như có một tầng sương mù rất dày, hắn có làm thế nào cũng không chạm tới được.
Tất cả bí kíp võ học hắn đã xem qua trong đầu hắn đang giao hoà với nhau, đang xung kích tầng sương mù dày này, cố gắng đẩy tầng sương mù này ra.
Hắn cũng không vội, một ngày không thành thì hai ngày, hai ngày không thành thì ba ngày, một ngày nào đó nhất định sẽ thành.
Hắn đang luyện kiếm thì Dương Thư Quý bắc thang lên trên đầu tường, lại mở miệng cười híp mắt nhìn hắn.
Sở Ly làm bộ không thấy đối phương, vẫn tiếp tục luyện kiếm của mình.
Dương Thư Quý vung kiếm gỗ lên, học theo dáng vẻ của Sở Ly mà khoa tay, làm y như mẫu.
Hắn cảm thấy cầm kiếm gỗ luyện kiếm pháp chậm rãi này, nhìn lén vài lần cũng không tính là phạm phải điều kiêng kỵ của võ lâm.
Đáng tiếc hắn lại không cảm giác được uy lực của loại kiếm pháp này một chút nào, sử dụng kiếm pháp như vậy, đúng là ngay cả gà cũng không giết chết được.
Sở Ly nhắm mắt lại, chăm chú, không để ý tới bên ngoài.
Mãi đến lúc hoàng hôn buông xuống, đèn rực rỡ mới lên thì hắn mới dừng kiếm.
Dương Thư Quý nhìn thấy hắn mở mắt ra, vội vã vung kiếm chào hỏi:
- Tiên sinh, người thấy kiếm của ta thế nào?
Sở Ly quét mắt nhìn một chút:
- Kiếm tốt!
Dương Thư Quý mặt mày hớn hở nói:
- Tiên sinh, ta đã nói với người rồi, tay nghề của ta là gia truyền đó. Trong khu vực đường phía Tây thành này không ai có thể so sánh được với nhà chúng ta!
Sở Ly gật đầu:
- Tay nghề rất khá.
- Tiên sinh có cần làm một cái nữa cho người hay không?
Dương Thư Quý nói:
- Kiếm gỗ rất dễ bị hỏng nha.
- Đa tạ, không cần.
Sở Ly nói.
- Ồ, vậy cũng tốt, chờ sau này tiên sinh muốn thì cứ nói cho ta một tiếng, ta sẽ chuẩn bị làm cây kiếm tốt hơn cho tiên sinh!
Dương Thư Quý thất vọng trả lời một câu.
- Ôi! A!
Hắn bỗng nhiên kêu thảm một tiếng, từ trên đầu tường rơi xuống dưới, ầm một tiếng đã rơi xuống đất.
- Hỗn trướng, ngươi lại còn học người ta leo lên trên tường sao?
Mẫu thân Chu thị của Dương Thư Quý lớn tiếng quát mắng:
- Cơm nước xong không luyện quyền pháp của ngươi mà cầm một thanh kiếm rách vung vẩy như điên làm gì cơ chứ?
Dương Thư Quý vỗ vỗ bùn đất trên người, bất mãn kêu lên một tiếng:
- Nương, con đang luyện kiếm mà.
- Quyền pháp của ngươi còn chưa luyện xong, chạy đi luyện kiếm làm cái gì chứ?
Chu thị tức giận nói:
- Ham nhiều không tốt, đạo lý này mà ngươi cũng không hiểu sao? Mau luyện quyền cho ta, hôm nay không luyện trên hai mươi lần thì không cho phép ngươi đi ngủ!
- Nương, con đã luyện bao nhiêu lần rồi. Linh Hầu quyền này không được!
Dương Thư Quý không phản đối mà nói:
- Căn bản không có uy lực gì, không đánh lại người ta... Vì lẽ đó con mới muốn luyện kiếm!
- Linh Hầu quyền không được sao?
Chu thị chống eo cười lạnh nói:
- Là ngươi không có bản lĩnh, lúc trước phụ thân ngươi luyện quyền pháp này, hắn làm tới Phiêu Sư, vào nam ra bắc, rất uy phong, sao tới phiên ngươi lại không được cơ chứ?
- Là… là con không có bản lĩnh.
Dương Thư Quý thấy sắc mặt của mẫu thân thay đổi cho nên lập tức chịu thua:
- Nhất định con sẽ luyện, hai mươi đúng không, thì hai mươi!
- Như vậy còn tạm được, mau mau!
Sở Ly cười nhạt.
Đại Viên Kính Trí của hắn đã sớm thấy rõ quyền phổ trong tay của Dương Thư Quý, Linh Hầu quyền này quả thực không tầm thường. Chỉ có điều, người bình thường không dễ luyện được.
Tất cả Linh thú đều tiến vào Thập Vạn Đại Sơn, như Linh Hổ, Linh Hầu, cho nên nhân loại hiện nay hầu như không ai gặp được Linh Hầu.
Đã như thế, cũng không có cách nào nắm được tinh túy của Linh Hầu quyền, cho dù có Linh Hầu quyền, nhưng không luyện ra được uy lực chân chính của nó.
Tiểu tử này cố gắng luyện một bộ Linh Hầu quyền thành một bộ quyền mạnh mẽ, dùng sức cương mãnh, vừa nhanh lại vừa mạnh. Thế nhưng lại không biết hành động này lại vừa vặn quay lưng với ý cảnh của Linh Hầu quyền, cho dù có luyện trên một trăm năm nữa cũng không có được tinh túy của Linh Hầu quyền, uy lực sẽ rất có hạn.
Chạng vạng một ngày nọ, Sở Ly đi mua hai hộp điểm tâm trở về, vừa vặn gặp Dương Thư Quý ở trên đường, đối phương cũng đang về nhà.
- Tiên sinh đã về rồi.
Dương Thư Quý nhiệt tình chào hỏi.
Sở Ly khẽ gật đầu, cũng không nói lời nào, rất là lạnh nhạt.
Dương Thư Quý bất đắc dĩ gãi đầu một cái.
Quái nhân kia lại tới nữa rồi, sao vừa gặp mặt ở trên đường cái là đã làm bộ không quen biết mình chứ? Cũng không nói nửa câu nào, người này ở nhà là tốt nhất, lễ nghi chu đáo, thật đúng là một quái nhân!
Sở Ly một tay xách điểm tâm, một tay chắp ra sau lưng, chậm rãi mà đi.
Bước chân của Dương Thư Quý vốn rất nhẹ nhàng, nhìn hắn đi chậm như thế cho nên cũng không thể thất lễ trực tiếp vượt qua Sở Ly. Vì vậy hắn chỉ có thể đi cùng, từng bước từng bước, chỉ là trong lòng lại rất là vội.
Sở Ly liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt ra hiệu cho hắn một cái.
Dương Thư Quý hiểu rõ đối phương đang bảo mình cút đi, cho nên hắn không thể làm gì khác hơn là ôm quyền một cái, vội vã chạy đi.
…
Hoàng hôn buông xuống, ánh đèn rực rỡ mới lên, Sở Ly lại luyện kiếm ở trong sân.
Buổi sáng luyện Thiên Ma công, Bạch Hổ luyện dương đồ, Kim Cương Độ Ách Thần Công, buổi chiều đến buổi tối luyện Ngự cực kinh, Thần kiếm thất thức.
Ngoại trừ thời gian đi bộ ra, hầu như hắn đều luyện công, không có tục vụ quấn thân, tâm tình hắn bình tĩnh lại, bản thân tiềm tu cho nên tiến cảnh cực kỳ nhanh chóng.
Hắn thầm nghĩ, nếu cứ chuyên tâm tu hành như vậy, muốn đuổi theo Lục quốc công cũng không phải là không thể được. Đáng tiếc thời gian như vậy sẽ không quá lâu, thật là đáng tiếc.
Trong lúc hắn chính chậm rãi luyện kiếm thì Dương Thư Quý lại bò lên trên đầu tường, nói:
- Tiên sinh, tiên sinh, mẫu thân ta làm sủi cảo, tiên sinh nếm thử chứ.
Hắn nói xong bắc cái thang tới, nhảy xuống sân nhà Sở Ly, bưng theo một giỏ sủi cao theo.
Không chờ Sở Ly nói chuyện, hắn trực tiếp đặt lên trên bàn đá:
- Tay nghề của mẫu thân ta vô cùng tốt, tiên sinh nếm thử đi!
Hắn nói xong lại đưa một đôi đũa ra.
Sở Ly liếc mắt nhìn hắn một cái, mở miệng cắn sủi cảo trên đũa một cái, tuy rằng đơn sơ, nhưng miệng đầy hương vị, quả thực rất là tốt.
- Sao rồi, ăn ngon không?
Dương Thư Quý đắc ý nói.
- Cũng không tệ lắm.
Sở Ly thoả mãn gật gù.
Gần đây miệng hắn chịu khổ, tửu lâu bên trong Khánh Vân thành, trù nghệ của Liễu Nhứ, đều kém xa Tuyết Lăng.
Bỗng nhiên được ăn mỹ vị như vậy khiến cho hắn khá là cảm khái.
- Đến đây, tiên sinh ngồi xuống ăn đi!
Dương Thư Quý vội vã ân cần mời hắn.
Sở Ly ngồi xuống.
Dương Thư Quý lại nói:
- Tiên sinh để kiếm xuống đây, đỡ vướng bận.
Hắn nói xong đẩy bảo kiếm trên bàn đá về bên cạnh một cái.
Hắn đẩy một cái, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Nặng như thế, không đúng, không phải là kiếm gỗ!
- Tiên sinh, cho ta mở mang kiến thức về bảo kiếm này một chút được không?
Dương Thư Quý nhìn chằm chằm vào Trần quang kiếm:
- Chỉ liếc mắt nhìn một chút mà thôi.
Lúc này Sở Ly đã ăn được hai cái sủi cảo, hắn nói:
- Được, vậy thì liếc mắt nhìn xem đi.
/753
|