Lục Ngọc Dung khẽ nhíu mày quét qua.
Người vây quanh tiểu đình có hơn trăm hào khách võ lâm. Đang cầm đao cầm kiếm, vây kín lại. Bọn họ đều dùng ánh mắt hung tợn trừng mắt nhìn Sở Ly, cũng có người nhìn chằm chằm vào nàng.
Nàng mặt không biến sắc, sau khi quét mắt nhìn bọn họ một chút, lại tiếp tục nhìn về phía Sở Ly.
Vẻ mặt của Sở Ly rất bình tĩnh, mỉm cười nâng chén bạc về phía Lục Ngọc Dung, khẽ nhấp một cái.
Lục Ngọc Dung thở dài nói:
- Đỗ tiên sinh, đáng tiếc không thể nói chuyện một cách yên tĩnh.
Sở Ly lắc đầu:
- Không sao, việc đã đến nước này, chúng ta tạm thời từ biệt. Ta đi trước một bước, ngày sau gặp lại!
Hắn thả chén bạc xuống, ôm quyền một cái. Người nhẹ nhàng bước lên lan can, sau đó thả người xẹt qua chúng cao thủ võ lâm, đạp lên trên một thân cây, theo ngọn cây rời đi.
- Đuổi theo!
Các đại hán bên dưới vội vã quát một tiếng, như ong vỡ tổ đuổi theo hắn.
- Tiểu thư, vì sao Đỗ tiên sinh không trực tiếp giết bọn họ mà lại chật vật chạy như vậy chứ?
Tịch Vụ liếc mắt nhìn mọi người đang đuổi theo, có chút không rõ hỏi.
Lục Ngọc Dung lắc đầu cười cười.
- Lẽ nào hắn không muốn giết người ở trước mặt tiểu thư?
Tịch Vụ cười nói.
- Hắn không muốn giết bọn họ.
Lục Ngọc Dung lườm hắn một cái rồi nói:
- Không đáng để ra tay... Những người này chỉ là báo thù rửa hận, ân oán cá nhân, cũng không phải là những người tội ác đầy trời kia. Cho nên cũng không thích hợp giết nhiều.
- Vậy hắn sẽ rất phiền phức.
Tịch Vụ lắc đầu:
- Không giết bọn họ lập uy thì sẽ có càng nhiều người muốn báo thù hơn nữa.
- Có lẽ là hắn không thèm để ý tới chuyện này.
Lục Ngọc Dung nói:
- Vì lẽ đó hắn không thể lại ở lại trong thành, bằng không Thanh Sơn thành sẽ đại loạn.
- Hắn có nỗi khổ tâm.
Tịch Vụ bừng tỉnh, cười nói:
- Xem ra quả thực đã động tâm đối với tiểu thư.
- Tịch lão, đừng có nói nhảm.
Lục Ngọc Dung cười nói:
- Nếu như hắn thực sự có lòng thì cũng sẽ không nhanh chóng rời đi gọn gàng như thế. Nhất định Đỗ Hạ của Tuyết Nguyệt hiên là một nữ tử mỹ lệ hơn người, ta rất muốn mở mang kiến thức một chút.
Tịch Vụ nói:
- Đỗ Hạ đẹp tới đâu thì làm sao có thể so được với tiểu thư cơ chứ?
- Tiêu Thi kia cũng đẹp hơn ta mà.
Lục Ngọc Dung lắc đầu.
Tịch Vụ nói:
- Ta thấy Tiêu Thi không sánh được với tiểu thư.
Lục Ngọc Dung lườm hắn một cái rồi nói:
- Tịch lão, ngươi đang hung hăng ném thuốc mê vào người ta sao?
Tịch Vụ cười lên ha hả.
- Đi thôi.
Lục Ngọc Dung tao nhã đứng lên, liếc mắt nhìn phương hướng Sở Ly biến mất:
- Có việc nên làm có việc không nên làm, Đỗ Phong này thực sự là một đại trượng phu.
Tịch Vụ cười cười nhưng lại âm thầm lắc đầu. Tự gây phiền phức, do dự thiếu quyết đoán, lòng dạ đàn bà. Hắn không nhìn ra được Đỗ Phong này có phong độ của đại trượng phu gì cả!
…
Người Sở Ly nhẹ nhàng rời đi. Tốc độ cực nhanh.
Các đại hán bên dưới cúi đầu truy đuổi gắt gao, không còn hơi để quát mắng mà ngậm chặt miệng liều mạng đuổi theo.
Chờ sau khi đuổi một trận, trong lúc bất tri bất giác đã một hơi chạy được hơn trăm dặm, mỗi người bọn họ đều mệt đến mức thở hồng hộc.
Sở Ly cười lớn một tiếng. Bỗng nhiên tăng tốc, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
- Con bà nó, hắn đang chơi chúng ta!
- Quả thực là đáng hận!
- Họ Đỗ, có gan thì đừng chạy!
- Nhất định chúng ta sẽ bắt được ngươi, nam nhân không có trứng!
- Chúng ta sẽ giết tới Tuyết Nguyệt hiên!
Lời này vừa vang lên, mọi người lập tức yên tĩnh. Lại quay đầu nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Đây là một thanh niên cường tráng, lông mày rậm mắt to, chạy tới mức thở hồng hộc, sắc mặt đỏ lên.
Nhìn thấy tất cả mọi người đang nhìn mình. Hắn ngẩn người, không biết mình đã nói sai cái gì.
- Ài... tiểu tử, giết tới Tuyết Nguyệt hiên là chuyện không thể nhé.
- Tại sao?
Thanh niên cường tráng có chút không phục nói:
- Nhất định hắn đã chạy tới Tuyết Nguyệt hiên, Tuyết Nguyệt hiên còn có thê tử hắn, cùng giết là được!
- Ài...
- Trẻ trâu quá.
- Tiểu tử, không thể đắc tội với Tuyết Nguyệt hiên.
Một đại hán trung niên ngực trần lắc đầu nói:
- Đám người chúng ta còn chưa đủ để Tuyết Nguyệt hiên nhét vừa kẽ răng.
- Không phải bọn họ không có nhiều người hay sao?
- Người không nhiều, nhưng lại là môn phái nhất lưu, ngươi suy nghĩ một chút đi.
- Lẽ nào chúng ta cứ như vậy quên mối thù này hay sao?
Thanh niên cường tráng không phục nói:
- Không báo huyết hải thâm cừu nữa sao?
- Chung quy hắn sẽ phải ra mặt mà thôi. Chỉ cần nghe thấy tin tức thì chúng ta lại chạy tới!
Đại hán trung niên cười khà khà nói:
- Hắn cũng không thể làm con rùa đen rút đầu cả đời được, đúng không?
- Đúng thế, đúng thế!
Mọi người lục tục gật đầu.
Thanh niên cường tráng liếc mắt nhìn mọi người, sắc mặt trở nên trầm mặc.
Hắn đã hiểu rõ, đám người ô hợp này nói là báo thù, kỳ thực cũng đang vô cùng sợ hãi.
Bọn họ đã nhìn ra Đỗ Phong sẽ không xuất thủ. Cho nên lá gan mới lớn như vậy, khí thế mạnh mẽ như thế. Nếu như Đỗ Phong thật sự muốn động thủ, sợ rằng bọn họ sẽ chạy trốn còn nhanh hơn con chó nhỏ.
…
Sở Ly không chạy quá xa mà tìm một rừng cây dừng lại, trường đao đặt ở dưới một gốc cây xanh lớn.
Khoanh chân ngồi lên trên tầng lá vàng êm dày. Tâm thần đã đi tới chỗ người khổng lồ ở trong hư không trong đầu hắn.
Người khổng lồ này chính là Thiên Ma, cũng là mình, con người đều có ma tính, có thể hóa thành Thiên Ma.
Mặt của vị Thiên Ma này chính là dáng vẻ bây giờ của hắn.
Hắn hơi suy nghĩ một chút, khuôn mặt Thiên Ma biến thành một người khác, anh tuấn bức người.
Khí tức Thiên Ma như có như không đang nhanh chóng lưu chuyển quanh thân.
Sau khi khí tức Thiên Ma lượn một vòng, thân thể hắn chậm rãi cao hơn một chút, thon dài mà gầy gò, giống như một cơn gió cũng có thể thổi hắn đi vậy.
Ngũ quan anh tuấn, mặt như ngọc.
Dưới một bộ áo bào trắng, rất giống như một công tử thế gia.
Bây giờ Thiên Ma công của hắn còn thấp, bình thường cũng không luyện nhiều, cho nên chỉ có thể biến thành hai người, vẫn còn kém rất xa cho tới lúc được gọi là thiên biến vạn hóa chân chính.
Muốn biến hóa nhiều hơn nữa thì cần khí tức Thiên Ma trong người càng thâm hậu, bây giờ đệ nhị biến này hầu như đã tiêu hao hết Thiên Ma khí của hắn. Cho nên hắn cần phải luyện nữa.
Tuy rằng hắn có được Thiên Ma truyền thừa, thế nhưng lại không biết ngọn ngành. Sau khi điều tra rõ ràng hắn mới dám luyện, cho nên vẫn rất khắc chế bản thân mình.
Chỉ có điều hắn đã mơ hồ cảm thấy, nếu mình muốn đột phá cảnh giới Thiên thần, e rằng điểm mấu chốt sẽ ở ngay trên người Thiên Ma công này.
Nhưng trước tiên vẫn phải biết rõ lai lịch của Thiên Ma công, nghe cái tên này, sợ rằng sẽ không đơn giản như vậy. Nếu như tùy tiện luyện, để lại hậu hoạn gì đó sợ rằng sẽ không ổn.
Hắn nhìn vào trong đám sách, mới chỉ thấy có một quyển đề cập tới Thiên Ma công.
Nhưng chỉ nhắc qua mà thôi, tuyệt không viết nhiều, chỉ đề một bút về kỳ công này, nhưng dường như trong lòng có e dè, có vẻ ký dị. Vì vậy mới khiến cho hắn càng ngày càng cẩn thận.
Cái tên Thiên Ma này hơi doạ người, nếu không phải hắn cảm thấy huyền ảo khó lường thì ngay cả luyện hắn cũng không dám luyện.
Nếu như có thể đi tới An vương phủ, xem toàn bộ sách trong vương phủ. Có lẽ có thể tìm ra được lai lịch và căn nguyên của Thiên Ma, biết được nội tình của nó.
Hắn đột nhiên lóe lên rồi biến mất trong rừng cây, lập lòe mấy lần đã trở lại cửa thành.
Y phục màu trắng trên người tung bay, chắp tay đi dạo, đánh giá bốn phía như du ngoạn, vừa nhìn đã biết là công tử ca nhà nào đó đi ra ngoài du ngoạn.
Hai tên thủ thành hơi đảo qua một chút, không để ý tới hắn nữa.
Sau khi Sở Ly vào thành, mua quạt giấy màu trắng, lắc lắc quạt giấy giống như một tên thư sinh rất có tiền vậy.
Lắc quạt giấy tiến vào Nhân tâm lâu, đến lầu hai tìm một chỗ ngồi, một mặt ăn uống, một mặt nghe người chung quanh nghị luận.
- Ài... đáng tiếc, đáng tiếc!
- Ha ha, đúng là đáng tiếc, thật vất vả Tam tiểu thư mới ra phủ một lần, ngươi không thấy sao?
- Chỉ có điều các ngươi cũng đừng có đắc ý, không phải Tam tiểu thư đeo khăn che mặt sao, các ngươi cũng không nhìn thấy được đâu.
- Không giống nhau!
Có người vội vã phản bác, cười gian nói:
- Tam tiểu thư đẹp tới mức không cần nhìn mặt, thân thể kia, cái dáng vẻ kia, ta liếc mắt nhìn đã cảm thấy chóng mặt, có phúc ba đời nha!
- Ngươi chỉ xem thân thể mà còn như vậy, như vậy chẳng phải Đỗ Phong kia sẽ ngất hay sao?
- Bạch Y Thần Đao này cũng thật là lợi hại, vẫn đứng vững trước lời mời chào của Tam tiểu thư.
Có người đập bàn than thở:
- Đổi lại là ta, ta đã sớm không chịu nổi, không phải gia nhập phủ Quốc Công cũng là một chuyện rất tốt sao?
- Nếu ngươi là Đỗ Phong thì ta là Quốc công gia rồi.
- Ài... Khí thế của Tam tiểu thư, tâm tư kia, quả thật làm cho chúng ta thật xấu hổ...
Sở Ly lắc đầu bật cười, xem ra Lục Ngọc Dung cũng rất thần bí ở trong mắt bọn họ.
Hắn đi mà quay lại, muốn nhìn rõ Lục Ngọc Dung này. Nhìn xem rốt cuộc nàng có huyền bí gì, tu luyện tâm pháp gì.
Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, hắn không giết được Lục Ngọc Dung, nhưng không thể không biết nội tình của nàng ta.
Người vây quanh tiểu đình có hơn trăm hào khách võ lâm. Đang cầm đao cầm kiếm, vây kín lại. Bọn họ đều dùng ánh mắt hung tợn trừng mắt nhìn Sở Ly, cũng có người nhìn chằm chằm vào nàng.
Nàng mặt không biến sắc, sau khi quét mắt nhìn bọn họ một chút, lại tiếp tục nhìn về phía Sở Ly.
Vẻ mặt của Sở Ly rất bình tĩnh, mỉm cười nâng chén bạc về phía Lục Ngọc Dung, khẽ nhấp một cái.
Lục Ngọc Dung thở dài nói:
- Đỗ tiên sinh, đáng tiếc không thể nói chuyện một cách yên tĩnh.
Sở Ly lắc đầu:
- Không sao, việc đã đến nước này, chúng ta tạm thời từ biệt. Ta đi trước một bước, ngày sau gặp lại!
Hắn thả chén bạc xuống, ôm quyền một cái. Người nhẹ nhàng bước lên lan can, sau đó thả người xẹt qua chúng cao thủ võ lâm, đạp lên trên một thân cây, theo ngọn cây rời đi.
- Đuổi theo!
Các đại hán bên dưới vội vã quát một tiếng, như ong vỡ tổ đuổi theo hắn.
- Tiểu thư, vì sao Đỗ tiên sinh không trực tiếp giết bọn họ mà lại chật vật chạy như vậy chứ?
Tịch Vụ liếc mắt nhìn mọi người đang đuổi theo, có chút không rõ hỏi.
Lục Ngọc Dung lắc đầu cười cười.
- Lẽ nào hắn không muốn giết người ở trước mặt tiểu thư?
Tịch Vụ cười nói.
- Hắn không muốn giết bọn họ.
Lục Ngọc Dung lườm hắn một cái rồi nói:
- Không đáng để ra tay... Những người này chỉ là báo thù rửa hận, ân oán cá nhân, cũng không phải là những người tội ác đầy trời kia. Cho nên cũng không thích hợp giết nhiều.
- Vậy hắn sẽ rất phiền phức.
Tịch Vụ lắc đầu:
- Không giết bọn họ lập uy thì sẽ có càng nhiều người muốn báo thù hơn nữa.
- Có lẽ là hắn không thèm để ý tới chuyện này.
Lục Ngọc Dung nói:
- Vì lẽ đó hắn không thể lại ở lại trong thành, bằng không Thanh Sơn thành sẽ đại loạn.
- Hắn có nỗi khổ tâm.
Tịch Vụ bừng tỉnh, cười nói:
- Xem ra quả thực đã động tâm đối với tiểu thư.
- Tịch lão, đừng có nói nhảm.
Lục Ngọc Dung cười nói:
- Nếu như hắn thực sự có lòng thì cũng sẽ không nhanh chóng rời đi gọn gàng như thế. Nhất định Đỗ Hạ của Tuyết Nguyệt hiên là một nữ tử mỹ lệ hơn người, ta rất muốn mở mang kiến thức một chút.
Tịch Vụ nói:
- Đỗ Hạ đẹp tới đâu thì làm sao có thể so được với tiểu thư cơ chứ?
- Tiêu Thi kia cũng đẹp hơn ta mà.
Lục Ngọc Dung lắc đầu.
Tịch Vụ nói:
- Ta thấy Tiêu Thi không sánh được với tiểu thư.
Lục Ngọc Dung lườm hắn một cái rồi nói:
- Tịch lão, ngươi đang hung hăng ném thuốc mê vào người ta sao?
Tịch Vụ cười lên ha hả.
- Đi thôi.
Lục Ngọc Dung tao nhã đứng lên, liếc mắt nhìn phương hướng Sở Ly biến mất:
- Có việc nên làm có việc không nên làm, Đỗ Phong này thực sự là một đại trượng phu.
Tịch Vụ cười cười nhưng lại âm thầm lắc đầu. Tự gây phiền phức, do dự thiếu quyết đoán, lòng dạ đàn bà. Hắn không nhìn ra được Đỗ Phong này có phong độ của đại trượng phu gì cả!
…
Người Sở Ly nhẹ nhàng rời đi. Tốc độ cực nhanh.
Các đại hán bên dưới cúi đầu truy đuổi gắt gao, không còn hơi để quát mắng mà ngậm chặt miệng liều mạng đuổi theo.
Chờ sau khi đuổi một trận, trong lúc bất tri bất giác đã một hơi chạy được hơn trăm dặm, mỗi người bọn họ đều mệt đến mức thở hồng hộc.
Sở Ly cười lớn một tiếng. Bỗng nhiên tăng tốc, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
- Con bà nó, hắn đang chơi chúng ta!
- Quả thực là đáng hận!
- Họ Đỗ, có gan thì đừng chạy!
- Nhất định chúng ta sẽ bắt được ngươi, nam nhân không có trứng!
- Chúng ta sẽ giết tới Tuyết Nguyệt hiên!
Lời này vừa vang lên, mọi người lập tức yên tĩnh. Lại quay đầu nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Đây là một thanh niên cường tráng, lông mày rậm mắt to, chạy tới mức thở hồng hộc, sắc mặt đỏ lên.
Nhìn thấy tất cả mọi người đang nhìn mình. Hắn ngẩn người, không biết mình đã nói sai cái gì.
- Ài... tiểu tử, giết tới Tuyết Nguyệt hiên là chuyện không thể nhé.
- Tại sao?
Thanh niên cường tráng có chút không phục nói:
- Nhất định hắn đã chạy tới Tuyết Nguyệt hiên, Tuyết Nguyệt hiên còn có thê tử hắn, cùng giết là được!
- Ài...
- Trẻ trâu quá.
- Tiểu tử, không thể đắc tội với Tuyết Nguyệt hiên.
Một đại hán trung niên ngực trần lắc đầu nói:
- Đám người chúng ta còn chưa đủ để Tuyết Nguyệt hiên nhét vừa kẽ răng.
- Không phải bọn họ không có nhiều người hay sao?
- Người không nhiều, nhưng lại là môn phái nhất lưu, ngươi suy nghĩ một chút đi.
- Lẽ nào chúng ta cứ như vậy quên mối thù này hay sao?
Thanh niên cường tráng không phục nói:
- Không báo huyết hải thâm cừu nữa sao?
- Chung quy hắn sẽ phải ra mặt mà thôi. Chỉ cần nghe thấy tin tức thì chúng ta lại chạy tới!
Đại hán trung niên cười khà khà nói:
- Hắn cũng không thể làm con rùa đen rút đầu cả đời được, đúng không?
- Đúng thế, đúng thế!
Mọi người lục tục gật đầu.
Thanh niên cường tráng liếc mắt nhìn mọi người, sắc mặt trở nên trầm mặc.
Hắn đã hiểu rõ, đám người ô hợp này nói là báo thù, kỳ thực cũng đang vô cùng sợ hãi.
Bọn họ đã nhìn ra Đỗ Phong sẽ không xuất thủ. Cho nên lá gan mới lớn như vậy, khí thế mạnh mẽ như thế. Nếu như Đỗ Phong thật sự muốn động thủ, sợ rằng bọn họ sẽ chạy trốn còn nhanh hơn con chó nhỏ.
…
Sở Ly không chạy quá xa mà tìm một rừng cây dừng lại, trường đao đặt ở dưới một gốc cây xanh lớn.
Khoanh chân ngồi lên trên tầng lá vàng êm dày. Tâm thần đã đi tới chỗ người khổng lồ ở trong hư không trong đầu hắn.
Người khổng lồ này chính là Thiên Ma, cũng là mình, con người đều có ma tính, có thể hóa thành Thiên Ma.
Mặt của vị Thiên Ma này chính là dáng vẻ bây giờ của hắn.
Hắn hơi suy nghĩ một chút, khuôn mặt Thiên Ma biến thành một người khác, anh tuấn bức người.
Khí tức Thiên Ma như có như không đang nhanh chóng lưu chuyển quanh thân.
Sau khi khí tức Thiên Ma lượn một vòng, thân thể hắn chậm rãi cao hơn một chút, thon dài mà gầy gò, giống như một cơn gió cũng có thể thổi hắn đi vậy.
Ngũ quan anh tuấn, mặt như ngọc.
Dưới một bộ áo bào trắng, rất giống như một công tử thế gia.
Bây giờ Thiên Ma công của hắn còn thấp, bình thường cũng không luyện nhiều, cho nên chỉ có thể biến thành hai người, vẫn còn kém rất xa cho tới lúc được gọi là thiên biến vạn hóa chân chính.
Muốn biến hóa nhiều hơn nữa thì cần khí tức Thiên Ma trong người càng thâm hậu, bây giờ đệ nhị biến này hầu như đã tiêu hao hết Thiên Ma khí của hắn. Cho nên hắn cần phải luyện nữa.
Tuy rằng hắn có được Thiên Ma truyền thừa, thế nhưng lại không biết ngọn ngành. Sau khi điều tra rõ ràng hắn mới dám luyện, cho nên vẫn rất khắc chế bản thân mình.
Chỉ có điều hắn đã mơ hồ cảm thấy, nếu mình muốn đột phá cảnh giới Thiên thần, e rằng điểm mấu chốt sẽ ở ngay trên người Thiên Ma công này.
Nhưng trước tiên vẫn phải biết rõ lai lịch của Thiên Ma công, nghe cái tên này, sợ rằng sẽ không đơn giản như vậy. Nếu như tùy tiện luyện, để lại hậu hoạn gì đó sợ rằng sẽ không ổn.
Hắn nhìn vào trong đám sách, mới chỉ thấy có một quyển đề cập tới Thiên Ma công.
Nhưng chỉ nhắc qua mà thôi, tuyệt không viết nhiều, chỉ đề một bút về kỳ công này, nhưng dường như trong lòng có e dè, có vẻ ký dị. Vì vậy mới khiến cho hắn càng ngày càng cẩn thận.
Cái tên Thiên Ma này hơi doạ người, nếu không phải hắn cảm thấy huyền ảo khó lường thì ngay cả luyện hắn cũng không dám luyện.
Nếu như có thể đi tới An vương phủ, xem toàn bộ sách trong vương phủ. Có lẽ có thể tìm ra được lai lịch và căn nguyên của Thiên Ma, biết được nội tình của nó.
Hắn đột nhiên lóe lên rồi biến mất trong rừng cây, lập lòe mấy lần đã trở lại cửa thành.
Y phục màu trắng trên người tung bay, chắp tay đi dạo, đánh giá bốn phía như du ngoạn, vừa nhìn đã biết là công tử ca nhà nào đó đi ra ngoài du ngoạn.
Hai tên thủ thành hơi đảo qua một chút, không để ý tới hắn nữa.
Sau khi Sở Ly vào thành, mua quạt giấy màu trắng, lắc lắc quạt giấy giống như một tên thư sinh rất có tiền vậy.
Lắc quạt giấy tiến vào Nhân tâm lâu, đến lầu hai tìm một chỗ ngồi, một mặt ăn uống, một mặt nghe người chung quanh nghị luận.
- Ài... đáng tiếc, đáng tiếc!
- Ha ha, đúng là đáng tiếc, thật vất vả Tam tiểu thư mới ra phủ một lần, ngươi không thấy sao?
- Chỉ có điều các ngươi cũng đừng có đắc ý, không phải Tam tiểu thư đeo khăn che mặt sao, các ngươi cũng không nhìn thấy được đâu.
- Không giống nhau!
Có người vội vã phản bác, cười gian nói:
- Tam tiểu thư đẹp tới mức không cần nhìn mặt, thân thể kia, cái dáng vẻ kia, ta liếc mắt nhìn đã cảm thấy chóng mặt, có phúc ba đời nha!
- Ngươi chỉ xem thân thể mà còn như vậy, như vậy chẳng phải Đỗ Phong kia sẽ ngất hay sao?
- Bạch Y Thần Đao này cũng thật là lợi hại, vẫn đứng vững trước lời mời chào của Tam tiểu thư.
Có người đập bàn than thở:
- Đổi lại là ta, ta đã sớm không chịu nổi, không phải gia nhập phủ Quốc Công cũng là một chuyện rất tốt sao?
- Nếu ngươi là Đỗ Phong thì ta là Quốc công gia rồi.
- Ài... Khí thế của Tam tiểu thư, tâm tư kia, quả thật làm cho chúng ta thật xấu hổ...
Sở Ly lắc đầu bật cười, xem ra Lục Ngọc Dung cũng rất thần bí ở trong mắt bọn họ.
Hắn đi mà quay lại, muốn nhìn rõ Lục Ngọc Dung này. Nhìn xem rốt cuộc nàng có huyền bí gì, tu luyện tâm pháp gì.
Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, hắn không giết được Lục Ngọc Dung, nhưng không thể không biết nội tình của nàng ta.
/753
|