Mùng một, cuối cùng thì cái ngày quan trọng nhất trong năm đã tới. Tết Nguyên Đán là tết cổ truyền của người Việt, nhiều năm trôi qua có rất nhiều thứ đã thay đổi nhưng truyền thống về tết thì vẫn vậy. Vô Ưu về tỉnh giấc thì đã xoè tay xin lì xì, Bạch Kỳ có chút dở khóc dổ cười nhưng cũng móc ra vài trăm lạng bạc nhét vào tay nàng.
Sau đó thì theo phong tục Vô Ưu phải về cúng bữa cơm đầu năm ở thành thị dưới đất nên hai người tạm chia tay. Theo lời mời của Tiêu Thông, Bạch Kỳ quyết định ở lại làm khách vài ngày. Nơi đây mới là trụ sở chính thức của Tiêu Diêu Lâu và cũng chính là Tiêu Diêu Lâu duy nhất, còn lại chỉ là sản nghiệp của họ mà thôi.
Theo lời Tiêu Thông thì ngôi chùa này ban đầu là của một đại sư có võ công rất cao cho người xây lên, hắn là một người tuân theo năm giới của Phật pháp cực kỳ nghiêm ngặt, chính Tiêu Thông đã khiến hắn phạm vào ba giới cấm, uống rượu, ăn thịt và gần gũi với đàn bà.
Sau khi ăn thức ăn của Quỷ Trù cùng với uống rượu của Tửu Si, tên thầy chùa đó đã không thể nào ăn chay uống nước lã lại được, chẳng bấy lâu thì hắn bỏ đi biệt tích, để lại ngôi chùa cho ba vị khách lạ.
Bạch Kỳ được chăm sóc kỹ càng, hưởng mọi đãi ngộ như khách quý, sáng sớm thức dậy đã có cơm bưng nước rót, có người mang sẵn khăn tắm và tận tình giúp hắn mọi việc. Cuộc sống thế này làm Bạch Kỳ liên tưởng tới quãng thời gian còn ở quê nhà, lúc đó đãi ngộ của hắn thậm chí còn hơn cả bây giờ.
Được một lúc thì Bạch Kỳ tự tách ra, tự mình đi tham quan khắp nơi. Tiêu Diêu Lâu lớn hơn Bạch Kỳ tưởng, nơi này có xây hai toà tháp, vốn lúc trước là nơi tên thầy chùa kia truyền kinh giảng pháp, nay đã được sửa lại thành nơi ngày rằm Tiêu Thông ngắm trăng.
Theo lời kể của hắn thì hai toà tháp này được tu bổ cho giống y đúc hai cái tháp ở Vọng Nguyệt Đài, môn phái của hắn vốn không phải quá nổi tiếng, đệ tử cũng cực kỳ thưa thớt, danh tiếng của Vọng Nguyệt Đài hầu hết đến từ hai ngọn tháp cao chót vót mà tổ sư đã truyền lệnh cấm tiệt bất kỳ ai bước lên.
Khi Vọng Nguyệt Đài bị diệt thì hai toà tháp cũng sụp đổ, người trong Vọng Nguyệt Đài chỉ có Tiêu Thông là còn sống, mà trông hắn cũng chẳng có vẻ gì là muốn xây dựng lại môn phái, thậm chí tới cả tên của kẻ đã ra tay Tiêu Thông cũng không buồn hỏi tới, vừa tỉnh dậy là hắn đã uống rượu say xỉn tới chiều tối, được vài hôm như thế rồi xách tay nãi đi mất.
Một kiến trúc khá độc đáo khác của Tiêu Diêu Lâu là một hồ nước rất rộng lớn, bên dưới đầy hoa sen. Loại sen trồng dưới hồ này đều là loại sen hiếm và thơm nhất mà Tiêu Thông có thể tìm được, giá thành của nó ở ngoài thị trường không hề rẻ tí nào, nhưng tuyệt nhiên Tiêu Thông lại không hề bán.
Mặt hồ chiếm một phần mười diện tích của Tiêu Diêu Lâu, rộng lớn tới mức nếu muốn chèo thuyền quanh hồ thì phải mất mấy tiếng đồng hồ, đó là chưa kể phải dạt sen ra để đi. Tuy nhiên nơi này thường khá vắng vẻ, thi thoảng chỉ có vài cô gái xuống thuyền hái những cành sen dạt vào trong mặt nước, chứ hiếm có ai ra xa.
So với việc hái sen nhàm chán thì đánh đàn cùng với làm việc khác thú vị hơn nhiều, với người ngoài thì hồ sen rất đẹp nhưng bọn họ đã nhìn nó mỗi ngày rồi nên trông cũng rất bình thường. Bạch Kỳ đi trên cây cầu cuối cùng dẫn vào trong trung tâm của hồ, Tiêu Thông đã cho người xây thêm vài cái hiên nhỏ để dừng lại uống trà, thưởng rượu, lúc này Bạch Kỳ đang ở cái hiên cuối cùng.
Xung quanh đây chẳng có ai, đáp lại sự nhàm chán của Bạch Kỳ chỉ có tiếng gió vun vút cùng với âm thanh mấy con cá bơi dưới nước.
“Chẳng trách ngày thường không ai tới đây, nơi an tĩnh như nơi này không thích hợp để làm ồn. Mà nếu không ồn ào náo nhiệt thì có vui vẻ gì” Bạch Kỳ thầm nghĩ, ánh mắt hắn bao quát hồ sen hồng mong tìm ra một thú vui cho mình.
Và Bạch Kỳ đã tìm thấy.
Ở giữa hồ, có một chiếc thuyền nhỏ, trên thuyền có một bé gái tầm bảy tám tuổi đang vén hoa sen dưới hồ ra để bơi thuyền vào trong, con bé đội một chiếc nón lá che đi một nửa khuôn mặt non nớt, con bé mặc một bộ quần áo rộng thùng thình trông chả hợp gì với vẻ bề ngoài của con bé.
Thuyền ra giữa hồ thì kẹt lại không di chuyển được nữa, con bé dùng một cây gậy vén đám rong rêu dưới nước ra, nhưng những thứ đó lại vững chắc hơn nó tưởng, hì hục mãi mà không thể làm được gì, con bé giận dỗi dùng cây đánh vào mặt nước, nước văng tung toé lên thuyền khiến cho con bé khó chịu càng đập mạnh hơn.
Nhưng một lúc sau như là đã nhận ra gì đó, con bé hoảng sợ nhìn xung quanh, khi xác định không có ai chú ý tới động tĩnh của mình mới thở phào. Con bé nằm dài ra thuyền, tay gác lên trán không biết đang nghĩ gì.“Không ngờ, nơi này có một con bé trộm hoa sen, thật là cảnh tượng hiếm thấy” Bạch Kỳ nở một nụ cười an nhàn, không biết mùng một tết mà con của mình đi trộm hoa của người khác thì Bạch Kỳ có giận nó không nhỉ? Mà cũng không biết con bé trộm sen làm gì, để bán sao? Có lẽ không phải, tâm tính ngây thơ của trẻ con chắc không nghĩ xa như thế.
Nhìn dáng dấp và quần áo thì thấy con bé không giàu có gì, không biết bằng cách nào mà con bé lẻn được vào đây, mà cũng chẳng biết con bé đó đã vào đây mấy lần. Bạch Kỳ không lên tiếng ngăn cản, hắn tin mất mát vài hoa sen không có quá nhiều ảnh hưởng tới Tiêu Thông, nơi này có sen đẹp, sen quý mà không ai tới thăm thì chi bằng để cho con bé vài bông.
Con bé rốt cuộc đã đứng dậy, dường như tâm linh bé nhỏ của con bé đã quyết định được điều gì đó. Nó cầm cái cây gậy dài kia, một tay vịn lấy thuyền, một tay cầm gậy chìa ra, kéo một bông hoa sen vừa nở cách đó không xa. Tuy nhiên do tay quá ngắn nên con bé vẫn không thể nào kéo hoa sen về được.
Mỗi lần con bé nhóm người lên thì thuyền lại rung rinh mấy cái, có mấy lần thuyền sắp lật nhưng nhờ cơ thể nhanh nhẹn của mình con bé vẫn đứng vững. Cây gậy gỗ trên tay con bé tuy nhìn thô ráp nhưng cách mà con bé cầm nó lại giống như cầm một thanh bảo kiếm thật đẹp.
Từng ngón tay con bé xiết vào trong cây gậy gỗ, nụ cười thoáng hiện trên khuôn mặt trẻ con. Con bé quyết định làm một vố thật lớn, nó đứng bằng một chân, chân kia đưa ra phía sau, bàn tay cầm cây gậy vươn dài tới phía đoá hoa. Con bé nhẹ nhàng gẩy tay, cây gậy thô sơ kia vậy mà không làm rách một miếng lá nào cả.
Đoá hoa bắt đầu di chuyển, sau đó nhẹ nhàng lướt qua rong rêu trên hồ lại gần con bé. Con bé mừng ra trông thấy, khi đoá sen đã thật gần, nó mới dùng hai tay ôm đoá sen bỏ lên thuyền. Hình ảnh ngây ngô vui cười của con bé làm Bạch Kỳ nhớ tới Hà Nhi, có lẽ đêm nay hắn phải về nhà và lì xì cho con bé, được năm nay, ai mà biết năm sau hắn đang ở cái chốn nào.
Bạch Kỳ lặng lẽ ngắm nhìn con bé hái trộm sen kia, nhìn dáng dấp thong thả nhưng chăm chú của con bé mà Bạch Kỳ không tự chủ được muốn vươn tay bắt chước từng động tác của con bé. Với người bình thường thì hái một đoá sen chả có gì khó nhưng với một đứa nhóc thì dù là hái một đoá sen nó vẫn tập trung một cách cao độ nhất.
Con bé tiếp tục hái thêm vài bông sen, lần nào cũng vậy. Tất cả đều diễn ra theo một quy trình, vén rong để thuyền chạy, lần thử đầu tiên không thành công, nằm trầm ngâm hồi lâu rồi vẫn là cái tư thế đứng bằng một chân đó. Sau cùng trên thuyền đã có hơn chục đoá hoa sen, con bé mừng lắm, Bạch Kỳ có thể thấy con bé la lên đây hưng phấn rồi nhanh chóng che cái miệng nhỏ của mình lại.
Con bé xoay thuyền lại, chầm chậm lén lút như lúc vừa mới đến, thi thoảng con bé đưa tay lau mồ hôi trên trán rồi lại quay sang nhìn hoa sen trên thuyền, lần nào cũng có một nụ cười tươi rói trên khuôn mặt bé thơ. Chiếc thuyền con rẽ sóng chầm chậm đi ra khỏi hồ mà không để lại tí tiếng động nào cả.
Thứ duy nhất khiến Bạch Kỳ biết rằng có một con bé vừa hái trộm sen ở đây là một đường rẽ trên mặt hồ. Lục bình cùng với mấy ngọn sen nhỏ bị vén qua một bên, chừa lại một con đường nho nhỏ còn đang gợn sóng mà lúc này chưa tự khép lại được. Bạch Kỳ chậm rãi nhắm mặt lại.
Không khí yên bình của ngày tết, rồi cả sự thơ ngây và niềm vui khi hái được hoa. Bạch Kỳ chầm chậm phe phẩy cây quạt trong tay mình rồi chẳng biết từ khi nào lại múa thành một chiêu thức, Bạch Kỳ giống như là một vị võ sư thực thụ, cơ thể hắn nhanh chóng thoát ly khỏi sự giới hạn của bộ não.
Từng đường di chuyển cùng với mỗi lần đóng mở quạt đều tạo ra một thứ khí thế nhàn hạ. Bạch Kỳ có lẽ không biết được rằng lá cây xung quanh mình bị cuốn theo đường quyền của mình mà di chuyển, tay của hắn đi tới đâu, lá bay theo tới đó, một lúc sau hầu hết lá rụng dưới đất đã bị Bạch Kỳ hút cho bay xung quanh mình.
Bạch Kỳ đứng bằng một chân sau đó nghiêng người về phía trước, cây quạt của hắn cũng chỉ về phía trước mà phe phẩy, rất giống với hình ảnh con bé dùng dậy kéo sen. Lá cây xung quanh giống như được lệnh bắn về phía trước rất nhanh, nếu có một bức tường ở đây thì rất có thể chúng sẽ cắm lên lá, nhưng lá cây chỉ bay được một chút rồi dừng lại, sau đó nó lại bay ngược về Bạch Kỳ lướt nhẹ bàn tay xuống đất giống như con thuyền rẽ hoa mà đi.
Những chiếc lá theo bàn tay của Bạch Kỳ nhẹ nhàng chạm đất, để lại một vệt lá dài ngay ngắn trên mặt đất, sau đó Bạch Kỳ mới đứng dậy mở quạt phe phẩy, lúc này lá dưới chân mới bị gió thổi bay tán loạn.
“Tuyệt vời, vốn từ chiêu thức kia ta đã cực kỳ nể trọng ngươi. Hôm nay ngươi lại cho ta thấy một chiêu thức còn hoa mỹ hơn nữa, chả hay chiêu này tên gì?” Tiêu Thông bất chợt xuất hiện khiến Bạch Kỳ thoát khỏi ý cảnh của Hồng Trần Quyền.
“Trộm Sen, gọi như thế đi” Bạch Kỳ cất quạt vào túi, ánh mắt như cười mà lại không cười.
Sau đó thì theo phong tục Vô Ưu phải về cúng bữa cơm đầu năm ở thành thị dưới đất nên hai người tạm chia tay. Theo lời mời của Tiêu Thông, Bạch Kỳ quyết định ở lại làm khách vài ngày. Nơi đây mới là trụ sở chính thức của Tiêu Diêu Lâu và cũng chính là Tiêu Diêu Lâu duy nhất, còn lại chỉ là sản nghiệp của họ mà thôi.
Theo lời Tiêu Thông thì ngôi chùa này ban đầu là của một đại sư có võ công rất cao cho người xây lên, hắn là một người tuân theo năm giới của Phật pháp cực kỳ nghiêm ngặt, chính Tiêu Thông đã khiến hắn phạm vào ba giới cấm, uống rượu, ăn thịt và gần gũi với đàn bà.
Sau khi ăn thức ăn của Quỷ Trù cùng với uống rượu của Tửu Si, tên thầy chùa đó đã không thể nào ăn chay uống nước lã lại được, chẳng bấy lâu thì hắn bỏ đi biệt tích, để lại ngôi chùa cho ba vị khách lạ.
Bạch Kỳ được chăm sóc kỹ càng, hưởng mọi đãi ngộ như khách quý, sáng sớm thức dậy đã có cơm bưng nước rót, có người mang sẵn khăn tắm và tận tình giúp hắn mọi việc. Cuộc sống thế này làm Bạch Kỳ liên tưởng tới quãng thời gian còn ở quê nhà, lúc đó đãi ngộ của hắn thậm chí còn hơn cả bây giờ.
Được một lúc thì Bạch Kỳ tự tách ra, tự mình đi tham quan khắp nơi. Tiêu Diêu Lâu lớn hơn Bạch Kỳ tưởng, nơi này có xây hai toà tháp, vốn lúc trước là nơi tên thầy chùa kia truyền kinh giảng pháp, nay đã được sửa lại thành nơi ngày rằm Tiêu Thông ngắm trăng.
Theo lời kể của hắn thì hai toà tháp này được tu bổ cho giống y đúc hai cái tháp ở Vọng Nguyệt Đài, môn phái của hắn vốn không phải quá nổi tiếng, đệ tử cũng cực kỳ thưa thớt, danh tiếng của Vọng Nguyệt Đài hầu hết đến từ hai ngọn tháp cao chót vót mà tổ sư đã truyền lệnh cấm tiệt bất kỳ ai bước lên.
Khi Vọng Nguyệt Đài bị diệt thì hai toà tháp cũng sụp đổ, người trong Vọng Nguyệt Đài chỉ có Tiêu Thông là còn sống, mà trông hắn cũng chẳng có vẻ gì là muốn xây dựng lại môn phái, thậm chí tới cả tên của kẻ đã ra tay Tiêu Thông cũng không buồn hỏi tới, vừa tỉnh dậy là hắn đã uống rượu say xỉn tới chiều tối, được vài hôm như thế rồi xách tay nãi đi mất.
Một kiến trúc khá độc đáo khác của Tiêu Diêu Lâu là một hồ nước rất rộng lớn, bên dưới đầy hoa sen. Loại sen trồng dưới hồ này đều là loại sen hiếm và thơm nhất mà Tiêu Thông có thể tìm được, giá thành của nó ở ngoài thị trường không hề rẻ tí nào, nhưng tuyệt nhiên Tiêu Thông lại không hề bán.
Mặt hồ chiếm một phần mười diện tích của Tiêu Diêu Lâu, rộng lớn tới mức nếu muốn chèo thuyền quanh hồ thì phải mất mấy tiếng đồng hồ, đó là chưa kể phải dạt sen ra để đi. Tuy nhiên nơi này thường khá vắng vẻ, thi thoảng chỉ có vài cô gái xuống thuyền hái những cành sen dạt vào trong mặt nước, chứ hiếm có ai ra xa.
So với việc hái sen nhàm chán thì đánh đàn cùng với làm việc khác thú vị hơn nhiều, với người ngoài thì hồ sen rất đẹp nhưng bọn họ đã nhìn nó mỗi ngày rồi nên trông cũng rất bình thường. Bạch Kỳ đi trên cây cầu cuối cùng dẫn vào trong trung tâm của hồ, Tiêu Thông đã cho người xây thêm vài cái hiên nhỏ để dừng lại uống trà, thưởng rượu, lúc này Bạch Kỳ đang ở cái hiên cuối cùng.
Xung quanh đây chẳng có ai, đáp lại sự nhàm chán của Bạch Kỳ chỉ có tiếng gió vun vút cùng với âm thanh mấy con cá bơi dưới nước.
“Chẳng trách ngày thường không ai tới đây, nơi an tĩnh như nơi này không thích hợp để làm ồn. Mà nếu không ồn ào náo nhiệt thì có vui vẻ gì” Bạch Kỳ thầm nghĩ, ánh mắt hắn bao quát hồ sen hồng mong tìm ra một thú vui cho mình.
Và Bạch Kỳ đã tìm thấy.
Ở giữa hồ, có một chiếc thuyền nhỏ, trên thuyền có một bé gái tầm bảy tám tuổi đang vén hoa sen dưới hồ ra để bơi thuyền vào trong, con bé đội một chiếc nón lá che đi một nửa khuôn mặt non nớt, con bé mặc một bộ quần áo rộng thùng thình trông chả hợp gì với vẻ bề ngoài của con bé.
Thuyền ra giữa hồ thì kẹt lại không di chuyển được nữa, con bé dùng một cây gậy vén đám rong rêu dưới nước ra, nhưng những thứ đó lại vững chắc hơn nó tưởng, hì hục mãi mà không thể làm được gì, con bé giận dỗi dùng cây đánh vào mặt nước, nước văng tung toé lên thuyền khiến cho con bé khó chịu càng đập mạnh hơn.
Nhưng một lúc sau như là đã nhận ra gì đó, con bé hoảng sợ nhìn xung quanh, khi xác định không có ai chú ý tới động tĩnh của mình mới thở phào. Con bé nằm dài ra thuyền, tay gác lên trán không biết đang nghĩ gì.“Không ngờ, nơi này có một con bé trộm hoa sen, thật là cảnh tượng hiếm thấy” Bạch Kỳ nở một nụ cười an nhàn, không biết mùng một tết mà con của mình đi trộm hoa của người khác thì Bạch Kỳ có giận nó không nhỉ? Mà cũng không biết con bé trộm sen làm gì, để bán sao? Có lẽ không phải, tâm tính ngây thơ của trẻ con chắc không nghĩ xa như thế.
Nhìn dáng dấp và quần áo thì thấy con bé không giàu có gì, không biết bằng cách nào mà con bé lẻn được vào đây, mà cũng chẳng biết con bé đó đã vào đây mấy lần. Bạch Kỳ không lên tiếng ngăn cản, hắn tin mất mát vài hoa sen không có quá nhiều ảnh hưởng tới Tiêu Thông, nơi này có sen đẹp, sen quý mà không ai tới thăm thì chi bằng để cho con bé vài bông.
Con bé rốt cuộc đã đứng dậy, dường như tâm linh bé nhỏ của con bé đã quyết định được điều gì đó. Nó cầm cái cây gậy dài kia, một tay vịn lấy thuyền, một tay cầm gậy chìa ra, kéo một bông hoa sen vừa nở cách đó không xa. Tuy nhiên do tay quá ngắn nên con bé vẫn không thể nào kéo hoa sen về được.
Mỗi lần con bé nhóm người lên thì thuyền lại rung rinh mấy cái, có mấy lần thuyền sắp lật nhưng nhờ cơ thể nhanh nhẹn của mình con bé vẫn đứng vững. Cây gậy gỗ trên tay con bé tuy nhìn thô ráp nhưng cách mà con bé cầm nó lại giống như cầm một thanh bảo kiếm thật đẹp.
Từng ngón tay con bé xiết vào trong cây gậy gỗ, nụ cười thoáng hiện trên khuôn mặt trẻ con. Con bé quyết định làm một vố thật lớn, nó đứng bằng một chân, chân kia đưa ra phía sau, bàn tay cầm cây gậy vươn dài tới phía đoá hoa. Con bé nhẹ nhàng gẩy tay, cây gậy thô sơ kia vậy mà không làm rách một miếng lá nào cả.
Đoá hoa bắt đầu di chuyển, sau đó nhẹ nhàng lướt qua rong rêu trên hồ lại gần con bé. Con bé mừng ra trông thấy, khi đoá sen đã thật gần, nó mới dùng hai tay ôm đoá sen bỏ lên thuyền. Hình ảnh ngây ngô vui cười của con bé làm Bạch Kỳ nhớ tới Hà Nhi, có lẽ đêm nay hắn phải về nhà và lì xì cho con bé, được năm nay, ai mà biết năm sau hắn đang ở cái chốn nào.
Bạch Kỳ lặng lẽ ngắm nhìn con bé hái trộm sen kia, nhìn dáng dấp thong thả nhưng chăm chú của con bé mà Bạch Kỳ không tự chủ được muốn vươn tay bắt chước từng động tác của con bé. Với người bình thường thì hái một đoá sen chả có gì khó nhưng với một đứa nhóc thì dù là hái một đoá sen nó vẫn tập trung một cách cao độ nhất.
Con bé tiếp tục hái thêm vài bông sen, lần nào cũng vậy. Tất cả đều diễn ra theo một quy trình, vén rong để thuyền chạy, lần thử đầu tiên không thành công, nằm trầm ngâm hồi lâu rồi vẫn là cái tư thế đứng bằng một chân đó. Sau cùng trên thuyền đã có hơn chục đoá hoa sen, con bé mừng lắm, Bạch Kỳ có thể thấy con bé la lên đây hưng phấn rồi nhanh chóng che cái miệng nhỏ của mình lại.
Con bé xoay thuyền lại, chầm chậm lén lút như lúc vừa mới đến, thi thoảng con bé đưa tay lau mồ hôi trên trán rồi lại quay sang nhìn hoa sen trên thuyền, lần nào cũng có một nụ cười tươi rói trên khuôn mặt bé thơ. Chiếc thuyền con rẽ sóng chầm chậm đi ra khỏi hồ mà không để lại tí tiếng động nào cả.
Thứ duy nhất khiến Bạch Kỳ biết rằng có một con bé vừa hái trộm sen ở đây là một đường rẽ trên mặt hồ. Lục bình cùng với mấy ngọn sen nhỏ bị vén qua một bên, chừa lại một con đường nho nhỏ còn đang gợn sóng mà lúc này chưa tự khép lại được. Bạch Kỳ chậm rãi nhắm mặt lại.
Không khí yên bình của ngày tết, rồi cả sự thơ ngây và niềm vui khi hái được hoa. Bạch Kỳ chầm chậm phe phẩy cây quạt trong tay mình rồi chẳng biết từ khi nào lại múa thành một chiêu thức, Bạch Kỳ giống như là một vị võ sư thực thụ, cơ thể hắn nhanh chóng thoát ly khỏi sự giới hạn của bộ não.
Từng đường di chuyển cùng với mỗi lần đóng mở quạt đều tạo ra một thứ khí thế nhàn hạ. Bạch Kỳ có lẽ không biết được rằng lá cây xung quanh mình bị cuốn theo đường quyền của mình mà di chuyển, tay của hắn đi tới đâu, lá bay theo tới đó, một lúc sau hầu hết lá rụng dưới đất đã bị Bạch Kỳ hút cho bay xung quanh mình.
Bạch Kỳ đứng bằng một chân sau đó nghiêng người về phía trước, cây quạt của hắn cũng chỉ về phía trước mà phe phẩy, rất giống với hình ảnh con bé dùng dậy kéo sen. Lá cây xung quanh giống như được lệnh bắn về phía trước rất nhanh, nếu có một bức tường ở đây thì rất có thể chúng sẽ cắm lên lá, nhưng lá cây chỉ bay được một chút rồi dừng lại, sau đó nó lại bay ngược về Bạch Kỳ lướt nhẹ bàn tay xuống đất giống như con thuyền rẽ hoa mà đi.
Những chiếc lá theo bàn tay của Bạch Kỳ nhẹ nhàng chạm đất, để lại một vệt lá dài ngay ngắn trên mặt đất, sau đó Bạch Kỳ mới đứng dậy mở quạt phe phẩy, lúc này lá dưới chân mới bị gió thổi bay tán loạn.
“Tuyệt vời, vốn từ chiêu thức kia ta đã cực kỳ nể trọng ngươi. Hôm nay ngươi lại cho ta thấy một chiêu thức còn hoa mỹ hơn nữa, chả hay chiêu này tên gì?” Tiêu Thông bất chợt xuất hiện khiến Bạch Kỳ thoát khỏi ý cảnh của Hồng Trần Quyền.
“Trộm Sen, gọi như thế đi” Bạch Kỳ cất quạt vào túi, ánh mắt như cười mà lại không cười.
/75
|