“Thiên Xích, đã lâu không gặp” Gã thanh niên áo vàng khi thấy người mặc áo đỏ thì nở nụ cười hào hứng, bàn tay của hắn vẫn còn mân mê trên bộ ngực trần của cái xác không đầu. Cô gái áo xanh lục vốn đã đi được một đoạn thì quay người lại, giọng điệu nghiêm nghị nói.
“Vô Mục, chủ nhân có gọi, không có thời gian cho cái thú vui biến thái đó của ngươi đâu” Vô Mục chỉ chề môi rồi đan hai tay sau gáy đi theo cô gái áo xanh lục, thanh niên áo tím và con bé áo xanh cũng đi theo. Riêng gã trẻ tuổi gầy nhom mặc đồ trắng thì nhảy lò cò mà đi.
Hôm nay, là một ngày rất đặc biệt. Hiếm khi nào Vô Thương Thiên Phủ lại đông tới vậy, thường thì Vô Thương không cho phép người khác làm phiền tới mình, cho nên ít khi bọn họ bị triệu tập, mà triệu tập hết tất cả như lần này thì lại càng hiếm.
Đường dẫn vào trong Vô Thương Thiên Phủ là một con đường trồng đầy tre xanh, thi thoảng lại có mấy bụi cau mọc dại ven đường. Nơi đây cực kỳ an tĩnh, hiếm có sinh vật sống nào quanh đây ngoài những con côn trùng nhỏ, tuy khung cảnh ở đây rất thông thoáng và thoải mái nhưng nó lại bị bao trùm bởi một thứ khí thế khó chịu.
Cho dù là người bình thường bước vào đây cũng bị thứ khí thế kia bức cho phải nôn mửa. Cô gái áo xanh cũng không thích không khí ở đây lắm, tuy rằng nó không có khả năng ảnh hưởng tới cô ta nhưng thứ khí thế này cũng vô cùng khó chịu đối với cô ta.
“Sát khí kinh khủng thật, lần nào tới đây ta cũng thắc mắc. Không biết rốt cuộc chủ nhân đã giết bao nhiêu người?” Vô Mục cười khoái trá, bản thân hắn cũng là người tàn bạo hiếu sát, cũng có sát khí toả ra, nhưng dày đặc và đều đặn như thế này thì chung quy Vô Mục vẫn không làm được.
Ở cuối rừng tre có một ngôi nhà ba gian không lớn, tuy rằng khang trang nhưng nếu so với mặt bằng chung ở Vô Thương Thiên Phủ thì chả đáng bao. Căn nhà này nằm giữa rừng tre, trông nó u uất và đáng sợ một cách kỳ lạ. Ngôi nhà đó chính là nơi Vô Thương Tướng Quân đang ở.
Thiên Xích bước vào tự nhiên như ở nhà vậy, sáu người bọn họ tiến vào trong căn nhà ba gian kia. Ở giữa sân, có một chiếc bàn dài làm bằng đá cẩm thạch, lúc này trên bàn đã bày biện đủ chín cái ly vàng, chín cái chén làm bằng ngọc bích. Ở cuối bàn, Hồ Điệp đã ngồi sẵn ở đó, lúc này nàng đang mang một cái khăn lụa che mặt.
“Ngồi đi, hôm nay ta thay tướng quân chủ trì cuộc họp của Thất Sát, chỉ còn thiếu Tử Hà thôi nhỉ, có lẽ hắn chưa kịp về bây giờ” Hồ Điệp nở một nụ cười nhẹ nhàng, sáu người kia cũng ngồi xuống vị trí của mình.
“Lãnh Môn là một đám chuột nhắt, giỏi nhất là trốn tránh, có thể Tử Hà chưa thể về sớm đâu. Dù sao số lượng sát thủ của Lãnh Môn cũng không ít” Cô gái áo xanh chầm chậm nói, mỗi động tác của nàng đều rất thoát tục, nhìn như một bó sen giữa hồ.
Cô gái áo xanh tên là Thanh Đàn, kế bên Thanh Đàn là một người mặc áo đỏ đeo một chiếc mặt nạ bằng đồng, tuy không thấy rõ mặt nhưng khi nhìn vào hắn bất giác người ta sinh ra một cảm giác sợ hãi, gã là Thiên Xích, thủ lãnh của Thất Sát.
Kẻ có nụ cười dâm đãng và bất cần thì tên Vô Mục, cô bé tám tuổi đang chạy lòng vòng bắt mấy con bướm rồi bỏ vào miệng nhai giòn giã là Dã Hạt, người áo tím với khuôn mặt đầy sẹo đang quanh quẩn đằng sau Dã Hạt là Phệ Huyết, còn người trẻ tuổi đang cho tay vào mũi móc móc Thi Minh.
Tuy gọi là họp nhưng hầu như chỉ có Thiên Xích và Thanh Đàn là lắng nghe, còn tên Vô Mục thì đã sớm ngủ, tay của hắn lòn vào trong quần gãi gãi cái gì đó.
Bất chợt từ trên trời xuất hiện một bóng đen, sau đó trên bàn xuất hiện mấy cái đầu người, khuôn mặt ai cũng hoảng sợ như gặp phải gì đó kinh khủng lắm. Một người áo đen từ trên cao nhảy xuống, đứng trước mặt Hồ Điệp gật đầu một cái rồi vào chỗ ngồi, khuôn mặt hắn như một tảng băng vĩnh viễn không thể tan.
“Lần này, chậm hơn dự kiến hai ngày đấy Tử Hà” Thanh Đàn nghiêm túc nói, đối với thái độ của cô Tử Hà chỉ có thể lắc đầu, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
“Ta không có ra tay, khi tới nơi thì Lãnh Môn đã chết sạch rồi” Phệ Huyết đang chơi đùa cùng Dã Hạt đằng xa liếc mắt tới nhưng nhanh chóng không để tâm, Thiên Xích dùng tay gõ gõ lên mặt bàn vẻ trầm tư.
“Thế sao lần này lại chậm trễ?” Hồ Điệp ngọt ngào nói, đối với năng lực của Tử Hà, nàng vẫn rất tin tưởng, tuy rằng hắn không phải là người mạnh nhất trong Thất Sát, nhưng cách hắn giải quyết mọi chuyện bao giờ cũng gọn gàng nhất.
Thiên Xích thường không can dự vào bất cứ chuyện gì, Thanh Đàn thì chỉ ở bên Thiên Xích lo sổ sách, càng không nói tới Dã Hạt và Phệ Huyết lúc nào cũng như hình với bóng, Thi Minh thì quá lầm lì gã không nói không rằng bao giờ cho nên Hồ Điệp không yên tâm khi giao việc cho hắn. Còn về phần Vô Mục thì căn bản quá biến thái, hắn sẽ không chỉ dừng ở việc giết nạn nhân, cho nên Tử Hà bao giờ cũng là người đáng tin tưởng nhất.
“Đúng ra ta có thể về sớm hơn, nhưng ta gặp phải người gây ra chuyện này, ta gặp kẻ đã đồ sát hết tàn dư của Lãnh Môn” Ánh mắt của Tử Hà xuất hiện tia kiêng kị, với người lạnh lùng như Tử Hà, việc xuất hiện một trạng thái nào khác ngoài nghiêm nghị thì quả là một chuyện lạ.
“Thú vị đấy? Ngươi giết được hắn chưa” Thiên Xích nở một nụ cười nửa miệng, Thanh Đàn ở bên cạnh chỉ chầm chậm rót đầy chén trà cho hắn.
“Ta gặp một thành viên của Du Khách Hội. Dũng Khách Trần Hổ” Khi nghe thấy cái tên đó thì Vô Mục lại mở mắt ra, sau đó nghiêng đầu như thể đang lắng tai nghe cho rõ.
“Ai cơ? Du Khách Hội, lại còn là người quen của ta nữa chứ” Vô Mục cười khoái trá, nghe thấy cái tên của Trần Hổ, vết thương giữa ngực của Vô Mục không tự chủ được nhói lên.
“Ra là Du Khách Hội, từ khi Gian Khách biến mất thì Du Khách Hội cũng tan rã, theo tình báo của Thanh Đàn, Võ Khách hiện tại đã rời khỏi đất nước này, Độc Khách cùng Kim Khách thì cứ như không khí vậy, biến mất như thể chưa từng tồn tại, dù làm thế nào cũng không thể tìm ra tung tích của họ, về phần Gian Khách, tới cả tên thật chúng ta cũng không biết” Hồ Điệp âm trầm nói, Vô Thương từ đầu đã có ý định chiêu mộ họ, thậm chí hắn từng nói Du Khách Hội chính là một ẩn số trên con đường đăng cơ của hắn.
Cũng may là Du Khách Hội đã tan rã, cũng không ai trong số họ thể hiện mình hứng thú với đất nước này, ngoài Dũng Khách Trần Hổ thường xuất hiện ở nước Việt thì bốn người còn lại tự nhiên đã biến mất.
“Dũng Khách thật sự rất mạnh, ta không nhìn ra được hắn luyện loại võ công nào, tuy nhiên ta không tài nào làm hắn bị thương được. Tuy nhiên, chỉ một cái búng tay của hắn đã đánh lùi ba phần công lực Tử Hà Sa của ta. Ta cũng không muốn dây dưa với hắn, tuy nhiên Dũng Khách đã đuổi theo ta mấy ngày liên tục, không rõ ý định của hắn là gì, chỉ biết sau khi tại ngoại thành Lưu Hương thì hắn dừng lại” Tử Hà kể, nhớ lại mấy ngày bị tên kia đuổi theo như hổ đói Tử Hà hết sức khó chịu, nhưng Tử Hà biết, mình không thể giết Trần Hổ, ngược lại Trần Hổ chỉ có thể đuổi mà không thể bắt kịp mình.
“Thanh Đàn, ngươi cho người ở thành Lưu Hương tìm kiếm và để mắt tới Trần Hổ, nếu không phải chuyện trọng yếu, tuyệt đối không được ra tay của hắn, tuy nhiên nếu có cơ hội thì hãy dụ hắn ra khỏi nước Việt” Hồ Điệp nhanh chóng phân phối nhiệm vụ, Thanh Đàn gật đầu sau đó cũng ghi vào sổ tay của mình.
“Thôi, không bàn chuyện ngoài lề nữa, hôm nay tướng quân triệu tập các ngươi tới đây là có chuyện cần nói. Ta hy vọng các ngươi có thể nghe theo và thực hiện đúng ý của tướng quân” Hồ Điệp đổi sang giọng nghiêm trọng, Vô Mục tuy nhắm mắt nhưng bàn tay vuốt vuốt trong đũng quần chứng tỏ hắn vẫn còn thức, Phệ Huyết thì ẵm Dã Hạt trong lồng ngực, con bé đang nhai một con bướm cánh đen trong miệng.
Riêng Thi Minh thì đã ngoáy mũi xong, hắn búng một cái, gỉ mũi bay xuyên qua mấy phiến lá trên cây, sau đó cũng không nghe mà gục đầu xuống bàn.
“Nội trong đêm nay, sự tồn tại của các ngươi sẽ được Mai Hoa biết tới, tướng quân vốn xem đây là một cơ hội hành động tốt. Cho nên đã giao ra nhiệm vụ đầu tiên trong kế hoạch của tướng quân, hiện nay, chư hầu các phương đang rục rịch, ai cũng nóng nảy như kiến trong chảo, sự xuất hiện của các ngươi giống như là một hồi trống cảnh tỉnh cho họ, nhắc rằng tướng quân đã ra tay. Hiểu được tầm quan trọng của việc đó, cho nên tướng quân muốn các ngươi tản đi, giám sát và ám sát các thế lực chư hầu trong nước” Hồ Điệp dừng lại một chút, nàng lấy ra một tấm bản đồ rất chi tiết sau đó chỉ tay vào nói.
“Tử Hà, ngươi ở lại thành Kim Ngư, tìm cơ hội thu phục những bang hội giang hồ xung quanh, sau đó hợp nhất chúng lại thành một khối. Vô Mục, ngươi có nhiệm vụ gây hiềm khích giữa Chân Tâm Vương và Định Trung Vương, nên nhớ Chân Tâm Vương chỉ có một người con gái duy nhất, con trai của Định Trung Vương đang lâm bệnh nặng, ngươi biết phải làm gì rồi đó”
“Được, từ giờ ta sẽ là con trai của Định Trung Vương”
“Thiên Xích, Thanh Đàn, hai người các dừng chân ở Hoàng Cung, chúng ta đã sắp xếp cho hai người các ngươi một thân phận. Phải tìm cách khống chế các thái giám và phi tần, ta muốn trong vòng ba năm, quan võ của triều đình phải chết không rõ nguyên nhân, quan văn thì phải mắt mù tai điếc, hoàng hậu, không được phép sinh con. À mà, Thanh Đàn, xung quanh hoàng cung ba trăm dặm, ai làm nghề nuôi tằm lấy tơ phải giết hết, ai dám cản thì ngươi biết phải làm gì rồi”
Thiên Xích gật đầu rồi đứng dậy đi mất, Thanh Đàn cũng lặng lẽ theo sau.
“Dã Hạt, Phệ Huyết, ta muốn các trấn quanh Phồn Thịnh Sơn Mạch không còn thú để săn nuôi, nếu có thì chỉ có cọp, beo, gấu, hùm. Nội trong vòng năm năm, phải khiến cho nghề thợ săn tuyệt chủng, phải khiến cho da lông không còn để mà may mặc, khiến cho các trấn vòng quanh rừng không có cơm ăn, tốt nhất là khiến cho họ bỏ thôn mà đi. Phệ Huyết, ai bước vào rừng quá năm mươi dặm, ta muốn người đó phải chết, với năng lực đặc thù của Dã Hạt và sức mạnh của ngươi thì hẳn không khó chứ nhỉ?”
“Còn ngươi, Thi Minh”
Thi Minh ngẩng đầu dậy, khuôn mặt trầm tư không biết đang suy nghĩ gì.
“Bắt đầu từ biên giới phía Tây đi thẳng vào kinh đô, dọc đường, ai vào trong tầm mắt ngươi. Giết”
Thi Minh mỉm cười gật đầu.
“Vô Mục, chủ nhân có gọi, không có thời gian cho cái thú vui biến thái đó của ngươi đâu” Vô Mục chỉ chề môi rồi đan hai tay sau gáy đi theo cô gái áo xanh lục, thanh niên áo tím và con bé áo xanh cũng đi theo. Riêng gã trẻ tuổi gầy nhom mặc đồ trắng thì nhảy lò cò mà đi.
Hôm nay, là một ngày rất đặc biệt. Hiếm khi nào Vô Thương Thiên Phủ lại đông tới vậy, thường thì Vô Thương không cho phép người khác làm phiền tới mình, cho nên ít khi bọn họ bị triệu tập, mà triệu tập hết tất cả như lần này thì lại càng hiếm.
Đường dẫn vào trong Vô Thương Thiên Phủ là một con đường trồng đầy tre xanh, thi thoảng lại có mấy bụi cau mọc dại ven đường. Nơi đây cực kỳ an tĩnh, hiếm có sinh vật sống nào quanh đây ngoài những con côn trùng nhỏ, tuy khung cảnh ở đây rất thông thoáng và thoải mái nhưng nó lại bị bao trùm bởi một thứ khí thế khó chịu.
Cho dù là người bình thường bước vào đây cũng bị thứ khí thế kia bức cho phải nôn mửa. Cô gái áo xanh cũng không thích không khí ở đây lắm, tuy rằng nó không có khả năng ảnh hưởng tới cô ta nhưng thứ khí thế này cũng vô cùng khó chịu đối với cô ta.
“Sát khí kinh khủng thật, lần nào tới đây ta cũng thắc mắc. Không biết rốt cuộc chủ nhân đã giết bao nhiêu người?” Vô Mục cười khoái trá, bản thân hắn cũng là người tàn bạo hiếu sát, cũng có sát khí toả ra, nhưng dày đặc và đều đặn như thế này thì chung quy Vô Mục vẫn không làm được.
Ở cuối rừng tre có một ngôi nhà ba gian không lớn, tuy rằng khang trang nhưng nếu so với mặt bằng chung ở Vô Thương Thiên Phủ thì chả đáng bao. Căn nhà này nằm giữa rừng tre, trông nó u uất và đáng sợ một cách kỳ lạ. Ngôi nhà đó chính là nơi Vô Thương Tướng Quân đang ở.
Thiên Xích bước vào tự nhiên như ở nhà vậy, sáu người bọn họ tiến vào trong căn nhà ba gian kia. Ở giữa sân, có một chiếc bàn dài làm bằng đá cẩm thạch, lúc này trên bàn đã bày biện đủ chín cái ly vàng, chín cái chén làm bằng ngọc bích. Ở cuối bàn, Hồ Điệp đã ngồi sẵn ở đó, lúc này nàng đang mang một cái khăn lụa che mặt.
“Ngồi đi, hôm nay ta thay tướng quân chủ trì cuộc họp của Thất Sát, chỉ còn thiếu Tử Hà thôi nhỉ, có lẽ hắn chưa kịp về bây giờ” Hồ Điệp nở một nụ cười nhẹ nhàng, sáu người kia cũng ngồi xuống vị trí của mình.
“Lãnh Môn là một đám chuột nhắt, giỏi nhất là trốn tránh, có thể Tử Hà chưa thể về sớm đâu. Dù sao số lượng sát thủ của Lãnh Môn cũng không ít” Cô gái áo xanh chầm chậm nói, mỗi động tác của nàng đều rất thoát tục, nhìn như một bó sen giữa hồ.
Cô gái áo xanh tên là Thanh Đàn, kế bên Thanh Đàn là một người mặc áo đỏ đeo một chiếc mặt nạ bằng đồng, tuy không thấy rõ mặt nhưng khi nhìn vào hắn bất giác người ta sinh ra một cảm giác sợ hãi, gã là Thiên Xích, thủ lãnh của Thất Sát.
Kẻ có nụ cười dâm đãng và bất cần thì tên Vô Mục, cô bé tám tuổi đang chạy lòng vòng bắt mấy con bướm rồi bỏ vào miệng nhai giòn giã là Dã Hạt, người áo tím với khuôn mặt đầy sẹo đang quanh quẩn đằng sau Dã Hạt là Phệ Huyết, còn người trẻ tuổi đang cho tay vào mũi móc móc Thi Minh.
Tuy gọi là họp nhưng hầu như chỉ có Thiên Xích và Thanh Đàn là lắng nghe, còn tên Vô Mục thì đã sớm ngủ, tay của hắn lòn vào trong quần gãi gãi cái gì đó.
Bất chợt từ trên trời xuất hiện một bóng đen, sau đó trên bàn xuất hiện mấy cái đầu người, khuôn mặt ai cũng hoảng sợ như gặp phải gì đó kinh khủng lắm. Một người áo đen từ trên cao nhảy xuống, đứng trước mặt Hồ Điệp gật đầu một cái rồi vào chỗ ngồi, khuôn mặt hắn như một tảng băng vĩnh viễn không thể tan.
“Lần này, chậm hơn dự kiến hai ngày đấy Tử Hà” Thanh Đàn nghiêm túc nói, đối với thái độ của cô Tử Hà chỉ có thể lắc đầu, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
“Ta không có ra tay, khi tới nơi thì Lãnh Môn đã chết sạch rồi” Phệ Huyết đang chơi đùa cùng Dã Hạt đằng xa liếc mắt tới nhưng nhanh chóng không để tâm, Thiên Xích dùng tay gõ gõ lên mặt bàn vẻ trầm tư.
“Thế sao lần này lại chậm trễ?” Hồ Điệp ngọt ngào nói, đối với năng lực của Tử Hà, nàng vẫn rất tin tưởng, tuy rằng hắn không phải là người mạnh nhất trong Thất Sát, nhưng cách hắn giải quyết mọi chuyện bao giờ cũng gọn gàng nhất.
Thiên Xích thường không can dự vào bất cứ chuyện gì, Thanh Đàn thì chỉ ở bên Thiên Xích lo sổ sách, càng không nói tới Dã Hạt và Phệ Huyết lúc nào cũng như hình với bóng, Thi Minh thì quá lầm lì gã không nói không rằng bao giờ cho nên Hồ Điệp không yên tâm khi giao việc cho hắn. Còn về phần Vô Mục thì căn bản quá biến thái, hắn sẽ không chỉ dừng ở việc giết nạn nhân, cho nên Tử Hà bao giờ cũng là người đáng tin tưởng nhất.
“Đúng ra ta có thể về sớm hơn, nhưng ta gặp phải người gây ra chuyện này, ta gặp kẻ đã đồ sát hết tàn dư của Lãnh Môn” Ánh mắt của Tử Hà xuất hiện tia kiêng kị, với người lạnh lùng như Tử Hà, việc xuất hiện một trạng thái nào khác ngoài nghiêm nghị thì quả là một chuyện lạ.
“Thú vị đấy? Ngươi giết được hắn chưa” Thiên Xích nở một nụ cười nửa miệng, Thanh Đàn ở bên cạnh chỉ chầm chậm rót đầy chén trà cho hắn.
“Ta gặp một thành viên của Du Khách Hội. Dũng Khách Trần Hổ” Khi nghe thấy cái tên đó thì Vô Mục lại mở mắt ra, sau đó nghiêng đầu như thể đang lắng tai nghe cho rõ.
“Ai cơ? Du Khách Hội, lại còn là người quen của ta nữa chứ” Vô Mục cười khoái trá, nghe thấy cái tên của Trần Hổ, vết thương giữa ngực của Vô Mục không tự chủ được nhói lên.
“Ra là Du Khách Hội, từ khi Gian Khách biến mất thì Du Khách Hội cũng tan rã, theo tình báo của Thanh Đàn, Võ Khách hiện tại đã rời khỏi đất nước này, Độc Khách cùng Kim Khách thì cứ như không khí vậy, biến mất như thể chưa từng tồn tại, dù làm thế nào cũng không thể tìm ra tung tích của họ, về phần Gian Khách, tới cả tên thật chúng ta cũng không biết” Hồ Điệp âm trầm nói, Vô Thương từ đầu đã có ý định chiêu mộ họ, thậm chí hắn từng nói Du Khách Hội chính là một ẩn số trên con đường đăng cơ của hắn.
Cũng may là Du Khách Hội đã tan rã, cũng không ai trong số họ thể hiện mình hứng thú với đất nước này, ngoài Dũng Khách Trần Hổ thường xuất hiện ở nước Việt thì bốn người còn lại tự nhiên đã biến mất.
“Dũng Khách thật sự rất mạnh, ta không nhìn ra được hắn luyện loại võ công nào, tuy nhiên ta không tài nào làm hắn bị thương được. Tuy nhiên, chỉ một cái búng tay của hắn đã đánh lùi ba phần công lực Tử Hà Sa của ta. Ta cũng không muốn dây dưa với hắn, tuy nhiên Dũng Khách đã đuổi theo ta mấy ngày liên tục, không rõ ý định của hắn là gì, chỉ biết sau khi tại ngoại thành Lưu Hương thì hắn dừng lại” Tử Hà kể, nhớ lại mấy ngày bị tên kia đuổi theo như hổ đói Tử Hà hết sức khó chịu, nhưng Tử Hà biết, mình không thể giết Trần Hổ, ngược lại Trần Hổ chỉ có thể đuổi mà không thể bắt kịp mình.
“Thanh Đàn, ngươi cho người ở thành Lưu Hương tìm kiếm và để mắt tới Trần Hổ, nếu không phải chuyện trọng yếu, tuyệt đối không được ra tay của hắn, tuy nhiên nếu có cơ hội thì hãy dụ hắn ra khỏi nước Việt” Hồ Điệp nhanh chóng phân phối nhiệm vụ, Thanh Đàn gật đầu sau đó cũng ghi vào sổ tay của mình.
“Thôi, không bàn chuyện ngoài lề nữa, hôm nay tướng quân triệu tập các ngươi tới đây là có chuyện cần nói. Ta hy vọng các ngươi có thể nghe theo và thực hiện đúng ý của tướng quân” Hồ Điệp đổi sang giọng nghiêm trọng, Vô Mục tuy nhắm mắt nhưng bàn tay vuốt vuốt trong đũng quần chứng tỏ hắn vẫn còn thức, Phệ Huyết thì ẵm Dã Hạt trong lồng ngực, con bé đang nhai một con bướm cánh đen trong miệng.
Riêng Thi Minh thì đã ngoáy mũi xong, hắn búng một cái, gỉ mũi bay xuyên qua mấy phiến lá trên cây, sau đó cũng không nghe mà gục đầu xuống bàn.
“Nội trong đêm nay, sự tồn tại của các ngươi sẽ được Mai Hoa biết tới, tướng quân vốn xem đây là một cơ hội hành động tốt. Cho nên đã giao ra nhiệm vụ đầu tiên trong kế hoạch của tướng quân, hiện nay, chư hầu các phương đang rục rịch, ai cũng nóng nảy như kiến trong chảo, sự xuất hiện của các ngươi giống như là một hồi trống cảnh tỉnh cho họ, nhắc rằng tướng quân đã ra tay. Hiểu được tầm quan trọng của việc đó, cho nên tướng quân muốn các ngươi tản đi, giám sát và ám sát các thế lực chư hầu trong nước” Hồ Điệp dừng lại một chút, nàng lấy ra một tấm bản đồ rất chi tiết sau đó chỉ tay vào nói.
“Tử Hà, ngươi ở lại thành Kim Ngư, tìm cơ hội thu phục những bang hội giang hồ xung quanh, sau đó hợp nhất chúng lại thành một khối. Vô Mục, ngươi có nhiệm vụ gây hiềm khích giữa Chân Tâm Vương và Định Trung Vương, nên nhớ Chân Tâm Vương chỉ có một người con gái duy nhất, con trai của Định Trung Vương đang lâm bệnh nặng, ngươi biết phải làm gì rồi đó”
“Được, từ giờ ta sẽ là con trai của Định Trung Vương”
“Thiên Xích, Thanh Đàn, hai người các dừng chân ở Hoàng Cung, chúng ta đã sắp xếp cho hai người các ngươi một thân phận. Phải tìm cách khống chế các thái giám và phi tần, ta muốn trong vòng ba năm, quan võ của triều đình phải chết không rõ nguyên nhân, quan văn thì phải mắt mù tai điếc, hoàng hậu, không được phép sinh con. À mà, Thanh Đàn, xung quanh hoàng cung ba trăm dặm, ai làm nghề nuôi tằm lấy tơ phải giết hết, ai dám cản thì ngươi biết phải làm gì rồi”
Thiên Xích gật đầu rồi đứng dậy đi mất, Thanh Đàn cũng lặng lẽ theo sau.
“Dã Hạt, Phệ Huyết, ta muốn các trấn quanh Phồn Thịnh Sơn Mạch không còn thú để săn nuôi, nếu có thì chỉ có cọp, beo, gấu, hùm. Nội trong vòng năm năm, phải khiến cho nghề thợ săn tuyệt chủng, phải khiến cho da lông không còn để mà may mặc, khiến cho các trấn vòng quanh rừng không có cơm ăn, tốt nhất là khiến cho họ bỏ thôn mà đi. Phệ Huyết, ai bước vào rừng quá năm mươi dặm, ta muốn người đó phải chết, với năng lực đặc thù của Dã Hạt và sức mạnh của ngươi thì hẳn không khó chứ nhỉ?”
“Còn ngươi, Thi Minh”
Thi Minh ngẩng đầu dậy, khuôn mặt trầm tư không biết đang suy nghĩ gì.
“Bắt đầu từ biên giới phía Tây đi thẳng vào kinh đô, dọc đường, ai vào trong tầm mắt ngươi. Giết”
Thi Minh mỉm cười gật đầu.
/75
|