Bạch Kỳ chắp hai tay sau lưng vừa đi vừa ngân nga một điệu ca dao vui tai. Phía sau, Vô Ưu chỉ biết cúi đầu, chính bản thân nàng thắc mắc tại sao mình lại mất đi cái cá tính thường thấy của mình, thông thường thì nàng sẽ không để tâm tới đàn ông, không phải là nàng có ý xa cách, chỉ là Vô Ưu không tìm ra điểm gì hấp dẫn của họ cả.
Từ cao thủ võ lâm, công tử nhà giàu cho tới một gã bán rau ngoài chợ cũng có phần háo sắc trong máu. Vốn là người thường xuyên tiếp xúc với giai tầng quyền quý nên Vô Ưu cũng không lạ gì đàn ông. Chỉ là kể từ lần đầu tiên tình cờ lướt qua nhau, hình ảnh của gã trai hơi lông bông, khuôn mặt dễ nhìn nhưng lại ăn mặc cực kỳ lôi thôi kia cứ lẩn quẩn quanh đầu Vô Ưu mãi.
Nhiều khi đang đánh đàn, chợt nhớ tới gã đàn ông đó bất giác hai má Vô Ưu đỏ bừng, ban đầu nàng tưởng là mình bị bệnh, thậm chí Vô Ưu cũng đã mời đại phu tới khám cho mình nhưng cũng không phát hiện cơ thể nàng có gì bất thường cả. Cho tới khi Vô Ưu mang chuyện này kể lại cho chị gái thì chị chỉ cười oà lên.
“Muội bị bệnh tương tư rồi”
Vô Ưu thường nghĩ rằng kẻ như mình chẳng thể biết tới cái gọi là tương tư, mà dù có đi chăng nữa thì Vô Ưu cũng sẽ ngăn nó lại ngay từ lúc còn trong trứng nước. Nhưng Vô Ưu không ngờ rằng nó lại đến nhanh đến thế, nhanh tới mức Vô Ưu không kịp trở tay.
“Sao, sao từ trước tới giờ em, em không thấy anh ở đây”. Vô Ưu mất một khoảng thời gian để quyết định mình sẽ lên tiếng trước, với cả tính mà nàng tự thấy là có phần đanh đá của mình chẳng bao giờ Vô Ưu xưng hô nhẹ nhàng hay yếu thế trước bất kỳ một người con trai nào cả.
“Ta là người mới, đến từ Đồng Lâm, không biết vị tiểu thư đây, đến từ đâu?” Bạch Kỳ đứng lại suy nghĩ một chút, hắn đột nhiên quên đường, đây không phải là lần đầu tiên Bạch Kỳ lạc đường, nhưng lần nào hắn cũng được Hà Nhi tìm thấy và mang ra cả. Bạch Kỳ tự trách mình quá bất cẩn, hắn cứ tự nhủ là sẽ học thuộc bản đồ nhanh nhất có thể, nhưng tới tận bây giờ Bạch Kỳ cũng chỉ nhớ mang máng mà thôi.
“Em lớn lên ở đây, từ lúc hiểu chuyện thì mẹ và em đã sống ở đây rồi. Lúc đó khó kiếm tiền hơn bây giờ cho nên mẹ không chịu nổi, được mấy năm thì cũng bỏ lên trên lấy chồng”. Vô Ưu vội vàng che miệng, Vô Ưu nhận ra mình hơi thô lỗ, chẳng có ai chỉ vừa gặp nhau mà đã đem chuyện quá khứ ra kể.
Trong tầng lớp quý tộc thì việc tối kỵ nhất là làm đối phương mất hứng, dù cho vừa gặp qua chuyện buồn thế nào đi nữa cũng phải nợ nụ cười, tuyệt đối không được để đối phương mất hứng.
“Vậy sao?”. Bạch Kỳ cũng không để ý tới tiểu tiết, một lát sau Bạch Kỳ mới đi tiếp. Không phải hắn không thích nói chuyện với Vô Ưu, nhưng nhìn cái thái độ ngập ngừng của Vô Ưu thì tốt nhất là Bạch Kỳ cũng không nên nói gì nhiều. Làm vậy khéo lại gây thêm hiểu lầm.
“Anh có nói là giờ đang sống gần nhà với chị Hà Tú phải không?”. Lại sau một hồi im lặng, Vô Ưu lại lên tiếng trước. Bạch Kỳ chỉ gật đầu, xem ra hai mẹ con Hà Tú cũng khá có tiếng tăm, ai ở thành phố dưới đất đều biết tới họ cả.
“Cô tên gì? Vô Ưu phải không? Cô có quen với mẹ con Dã Tẩu hả? Họ có vẻ được mọi người yêu quý, nhưng ta lại không nghe ai kể về quá khứ của họ cả, nghe giọng của Dã Tẩu, dường như không phải là người ở đây”. Bạch Kỳ đúng là rất ít nghe về hai mẹ con Hà Tú, nhất là quá khứ của họ, hai mẹ con từ đâu tới, hay đã trải qua chuyện gì thì không ai nói gì cả.
“Cái này, thật ra cũng không phải là bí mật gì. Thân phận của họ rất đặc thù, nói chính xác hơn thân phận của chồng Hà tỷ” Vô Ưu cũng chỉ lắc đầu chầm chậm nói, Hà Tú tuy không có võ công cũng không có tài sản trong người nhưng xác thật nhờ có nàng cộng đồng những kẻ sống ở thành thị dưới đất mới có thể phát triển tới vậy.
“Có gì khó nói sao?” Bạch Kỳ hơi tò mò, hắn tin rằng nếu hỏi thì Hà Tú cũng sẽ nói, tuy nhiên hắn chọn im lặng, Bạch Kỳ không muốn làm cho Hà Tú khó xử.
“Không hẳn? Anh có nghe tới sự kiện nhà họ Vô bị diệt năm mươi năm trước không?” Bạch Kỳ gật đầu, sự kiện đó Bạch Kỳ đã nghe sư phụ kể qua. Theo lời của người vì Thanh Tâm Quyết xuất phát từ nhà họ Vô cho nên nhân sĩ giang hồ đều nghĩ họ có thêm nhiều pháp môn tu tiên nữa, triều đình thì lại sợ giang hồ bạo loạn, còn sợ hơn viễn cảnh nhà họ Vô âm thầm đạt được sức mạnh rồi soắn ngôi vua.
Cho nên, chỉ trong một đêm, hết thảy thành viên của nhà họ Vô, từ gia chủ cho tới người hầu bị đem ra xử trảm. Kẻ nào chứng kiến mọi chuyện cũng bị giam vào đại lao, riêng những tên đao phủ đã chém đầu người nhà họ Vô đêm đó thì ngay lập tức bị giết chết. Nhà họ Vô cứ thế chìm vào lịch sử, không có một lời giải thích rõ ràng nào từ triều đình về việc diệt nhà họ Vô cả, chỉ biết cả một gia tộc lớn đã bị giết rất gọn gàng.
“Chồng của Hà Tú tỷ là một con của vợ lẻ gia tộc nhà họ Vô đương thời, do chỉ là vợ lẻ cũng không qua cưới hỏi cho nên tên tuổi của bà không được ghi vào gia phả, khi họ nhà Vô bị diệt thì bà đang trên đường rời khỏi kinh đô, nhờ vậy mà thoát chết. Mà con trai duy nhất của bà tức là chồng của Hà Tú lại có chí lớn, hơn nữa quá ngu trung, lúc nào cũng muốn lấy thân phận tổ tiên phò tá hoàng thương, cho nên ngay khi hắn thi đỗ Trạng hắn liền công bố danh phận của mình, ba ngày sau hắn bị người ta hãm hại mà vong mạng, Hà Tú mang theo con gái mới sinh của mình bỏ về thành Kim Ngư, tình cờ được các vị nguyên lão tìm thấy và bảo dưỡng. Cũng vì Hà Nhi là một trong những giọt máu cuối cùng của nhà họ Vô cho nên rất được người khác xem trọng, tương lai khi nàng lớn lên có thể dựa vào danh nghĩa đó mà khởi binh, tạo ra một phương thế lực cũng nên”
Vô Ưu thở dài, từ nhỏ Hà Nhi đã bệnh liên miên, sức khoẻ con bé cũng chả tốt gì, mà lại gánh vác trên vai trọng trách quá lớn, số phận của con bé không phải an nhàn lớn lên như bao đứa trẻ khác, số phận của con bé sớm đã không tránh khỏi hai chữ tranh đấu.
“Ra đó là lý do mọi người đều đối xử tốt với con bé, suy cho cùng thì cũng chỉ muốn lợi dung thân phận của con bé thôi sao? Đáng tiếc, con bé ngây ngô lại tưởng những kẻ xung quanh đều thật tâm với mình” Bạch Kỳ thở dài, phải có lý do họ mới sống ở thành phố dưới đất, không ai tự nhiên lại phải sống lén lút ở một nơi thế này cả.
“Thật ra Hà Nhi biết, và nó cũng tự nguyện gánh vác trọng trách này. Hà Nhi chỉ là một con bé, mọi người ai cũng biết nó có thể làm gì, tuy rằng với thân phận của con bé thì hẳn sẽ có rất nhiều ra tay tương trợ. Tuy nhiên, họ cũng không ép Hà Nhi, chính con bé đã tự quyết định sẽ trở thành thủ lãnh tương lai của mọi người, em sống ở đây từ nhỏ, lúc Hà Nhi còn nhỏ lúc nào em cũng bên cạnh con bé, mọi dằn vặt và cả quyết tâm của con bé. Em là người rõ nhất”
Bạch Kỳ trầm mặc không nói gì, ai cũng có mục đích riêng cả, việc có một thành phố tồn tại ở dưới mặt đất chắc chắn không giấu được tai mắt của triều đình, nhưng không ai có động thái gì cả tức là nơi này cũng không phải là nơi dễ dàng đánh ngã, chính xác mà nói, ở đây không ai là người hiền lành cả.
“A, Vô Ưu tỷ, ngươi về rồi” Bạch Kỳ vừa bước vào trong thành thị, vẫn là khung cảnh náo nhiệt như cũ, có mấy đứa trẻ đang rượt đuổi nhau trên đường phố, xa xa vẫn có kẻ buôn bán tấp nập, hôm nay Bạch Kỳ thấy cả Khuyết Nguyệt đang ngồi cạnh người con gái của hắn trên một băng ghế.
“Vô Ưu tỷ về rồi đây, còn mang rất nhiều bánh kẹo cho các ngươi nữa” Vô Ưu cười dịu dàng, nàng vội vã khom người xuống xoa đầu mấy đứa nhóc đang chạy ùa về phía nàng, trong cái túi vải căng đầy của nàng đầy những cái bánh được gói kỹ bằng lá chuối. mùi thơm của bánh làm cho mấy đứa nhóc chảy cả nước bọt.
“Sư tử nữ về rồi, sao rồi? Có ăn thịt được chàng nào chưa?” Khuyết Nguyệt từ xa thấy Vô Ưu thì vội vã vảy tay chào, người con gái ngồi kế bên hắn cũng ôm miệng cười duyên dáng. Vô Ưu đỏ cả mặt, nàng khom người xuống tháo giày của mình ném về phía Khuyết Nguyệt. Chiếc giày bay theo một vòng cung tuyệt đẹp, đáp thẳng vào mặt Khuyết Nguyệt làm hắn kêu lên một tiếng đau đớn, người con gái ngồi cạnh hắn phì cười, còn đám nhóc thì trầm trồ thán phục.
Thấy Bạch Kỳ nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, Vô Ưu đỏ cả mặt cúi mặt xuống. Sau đó, trong mấy hàng quán, thậm chí là ở trong nhà ùa ra cơ số người, có những người Bạch Kỳ chưa thấy qua lần nào. Từ đằng xa Hà Nhi chạy nhanh tới, Hà Tú thì chậm rãi đuổi theo sau.
“Vô Ưu tỷ, Bạch Kỳ huynh” Giọng con bé trong trẻo, vẻ mặt lanh lợi làm cho người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.
“A, Vô Ưu cầm nữ về, hôm nay nhất định phải tổ chức tiệc”
“Bà chằn lửa về rồi, mới vừa yên ắng được một chút mà lại sắp bị làm phiền” Gã nói câu đó bị ăn chiếc giày còn lại của Vô Ưu.
“Trở thành đệ nhất danh cầm uy phong quá mà, đâu còn nhớ ngày nào chúng ta dạy ngươi đánh đàn đâu. Thật là đáng buồn mà”
“Còn nhớ, khi xưa còn thay tả cho ngươi, vậy mà”
“Thôi mà dì Hồng, con lớn rồi mà, đừng đem chuyện cũ nhắc lại làm gì” Bạch Kỳ không ngờ Vô Ưu lại được đón tiếp tới thế, mọi người dù thường ngày khuôn mặt có nhăn nhó tới đâu đều nở nụ cười với Vô Ưu, mọi người vây quanh nàng, mấy đứa trẻ thì giơ tay đòi quà, người lớn thì tán gẫu, khen nàng đã xinh đẹp ra rồi.
Vô Ưu lui ra đằng sau, nét mặt hạnh phúc vô cùng.
“Vô Ưu tỷ, coi chừng a, sáng nay Khuyết Nguyệt huynh mới làm vỡ mấy mẩu đất” Một đứa trẻ mập mạp thấy Vô Ưu lui về phía sau thì lên tiếng cảnh báo.
Nhưng đã muộn, Vô Ưu ngã người ra đằng sau, tuỳ lúc đều có thể té xuống đất. Những tưởng Vô Ưu sẽ ngã ra đằng sau thì Bạch Kỳ đã đỡ cô lại, ánh mắt lạnh nhạt của hắn chạm vào ánh mắt nóng bỏng của Vô Ưu, Vô Ưu cũng không đứng dậy mà nở ra một nụ cười, sau đó mới thì thầm nói.
“Thật ra, nếu em là Hà Nhi, hay bất kỳ ai ở đây phải mang trọng trách của con bé đi chăng nữa, thì mọi người đều cam lòng. Cho dù biết mọi người lợi dụng mình, cho dù biết tương lai không yên bình, em vẫn sẽ vì mọi người mà gánh cái trọng trách này. Dù nhẹ tựa bông hồng, dù nặng như thái sơn, ngày nào còn em còn thở, còn bảo vệ chốn này”
“Tại sao chứ?” Bạch Kỳ hỏi nhỏ.
“Vì đây là nơi chúng ta gọi là nhà”
Bạch Kỳ đỏ mặt, chả biết vì sao nữa.
Từ cao thủ võ lâm, công tử nhà giàu cho tới một gã bán rau ngoài chợ cũng có phần háo sắc trong máu. Vốn là người thường xuyên tiếp xúc với giai tầng quyền quý nên Vô Ưu cũng không lạ gì đàn ông. Chỉ là kể từ lần đầu tiên tình cờ lướt qua nhau, hình ảnh của gã trai hơi lông bông, khuôn mặt dễ nhìn nhưng lại ăn mặc cực kỳ lôi thôi kia cứ lẩn quẩn quanh đầu Vô Ưu mãi.
Nhiều khi đang đánh đàn, chợt nhớ tới gã đàn ông đó bất giác hai má Vô Ưu đỏ bừng, ban đầu nàng tưởng là mình bị bệnh, thậm chí Vô Ưu cũng đã mời đại phu tới khám cho mình nhưng cũng không phát hiện cơ thể nàng có gì bất thường cả. Cho tới khi Vô Ưu mang chuyện này kể lại cho chị gái thì chị chỉ cười oà lên.
“Muội bị bệnh tương tư rồi”
Vô Ưu thường nghĩ rằng kẻ như mình chẳng thể biết tới cái gọi là tương tư, mà dù có đi chăng nữa thì Vô Ưu cũng sẽ ngăn nó lại ngay từ lúc còn trong trứng nước. Nhưng Vô Ưu không ngờ rằng nó lại đến nhanh đến thế, nhanh tới mức Vô Ưu không kịp trở tay.
“Sao, sao từ trước tới giờ em, em không thấy anh ở đây”. Vô Ưu mất một khoảng thời gian để quyết định mình sẽ lên tiếng trước, với cả tính mà nàng tự thấy là có phần đanh đá của mình chẳng bao giờ Vô Ưu xưng hô nhẹ nhàng hay yếu thế trước bất kỳ một người con trai nào cả.
“Ta là người mới, đến từ Đồng Lâm, không biết vị tiểu thư đây, đến từ đâu?” Bạch Kỳ đứng lại suy nghĩ một chút, hắn đột nhiên quên đường, đây không phải là lần đầu tiên Bạch Kỳ lạc đường, nhưng lần nào hắn cũng được Hà Nhi tìm thấy và mang ra cả. Bạch Kỳ tự trách mình quá bất cẩn, hắn cứ tự nhủ là sẽ học thuộc bản đồ nhanh nhất có thể, nhưng tới tận bây giờ Bạch Kỳ cũng chỉ nhớ mang máng mà thôi.
“Em lớn lên ở đây, từ lúc hiểu chuyện thì mẹ và em đã sống ở đây rồi. Lúc đó khó kiếm tiền hơn bây giờ cho nên mẹ không chịu nổi, được mấy năm thì cũng bỏ lên trên lấy chồng”. Vô Ưu vội vàng che miệng, Vô Ưu nhận ra mình hơi thô lỗ, chẳng có ai chỉ vừa gặp nhau mà đã đem chuyện quá khứ ra kể.
Trong tầng lớp quý tộc thì việc tối kỵ nhất là làm đối phương mất hứng, dù cho vừa gặp qua chuyện buồn thế nào đi nữa cũng phải nợ nụ cười, tuyệt đối không được để đối phương mất hứng.
“Vậy sao?”. Bạch Kỳ cũng không để ý tới tiểu tiết, một lát sau Bạch Kỳ mới đi tiếp. Không phải hắn không thích nói chuyện với Vô Ưu, nhưng nhìn cái thái độ ngập ngừng của Vô Ưu thì tốt nhất là Bạch Kỳ cũng không nên nói gì nhiều. Làm vậy khéo lại gây thêm hiểu lầm.
“Anh có nói là giờ đang sống gần nhà với chị Hà Tú phải không?”. Lại sau một hồi im lặng, Vô Ưu lại lên tiếng trước. Bạch Kỳ chỉ gật đầu, xem ra hai mẹ con Hà Tú cũng khá có tiếng tăm, ai ở thành phố dưới đất đều biết tới họ cả.
“Cô tên gì? Vô Ưu phải không? Cô có quen với mẹ con Dã Tẩu hả? Họ có vẻ được mọi người yêu quý, nhưng ta lại không nghe ai kể về quá khứ của họ cả, nghe giọng của Dã Tẩu, dường như không phải là người ở đây”. Bạch Kỳ đúng là rất ít nghe về hai mẹ con Hà Tú, nhất là quá khứ của họ, hai mẹ con từ đâu tới, hay đã trải qua chuyện gì thì không ai nói gì cả.
“Cái này, thật ra cũng không phải là bí mật gì. Thân phận của họ rất đặc thù, nói chính xác hơn thân phận của chồng Hà tỷ” Vô Ưu cũng chỉ lắc đầu chầm chậm nói, Hà Tú tuy không có võ công cũng không có tài sản trong người nhưng xác thật nhờ có nàng cộng đồng những kẻ sống ở thành thị dưới đất mới có thể phát triển tới vậy.
“Có gì khó nói sao?” Bạch Kỳ hơi tò mò, hắn tin rằng nếu hỏi thì Hà Tú cũng sẽ nói, tuy nhiên hắn chọn im lặng, Bạch Kỳ không muốn làm cho Hà Tú khó xử.
“Không hẳn? Anh có nghe tới sự kiện nhà họ Vô bị diệt năm mươi năm trước không?” Bạch Kỳ gật đầu, sự kiện đó Bạch Kỳ đã nghe sư phụ kể qua. Theo lời của người vì Thanh Tâm Quyết xuất phát từ nhà họ Vô cho nên nhân sĩ giang hồ đều nghĩ họ có thêm nhiều pháp môn tu tiên nữa, triều đình thì lại sợ giang hồ bạo loạn, còn sợ hơn viễn cảnh nhà họ Vô âm thầm đạt được sức mạnh rồi soắn ngôi vua.
Cho nên, chỉ trong một đêm, hết thảy thành viên của nhà họ Vô, từ gia chủ cho tới người hầu bị đem ra xử trảm. Kẻ nào chứng kiến mọi chuyện cũng bị giam vào đại lao, riêng những tên đao phủ đã chém đầu người nhà họ Vô đêm đó thì ngay lập tức bị giết chết. Nhà họ Vô cứ thế chìm vào lịch sử, không có một lời giải thích rõ ràng nào từ triều đình về việc diệt nhà họ Vô cả, chỉ biết cả một gia tộc lớn đã bị giết rất gọn gàng.
“Chồng của Hà Tú tỷ là một con của vợ lẻ gia tộc nhà họ Vô đương thời, do chỉ là vợ lẻ cũng không qua cưới hỏi cho nên tên tuổi của bà không được ghi vào gia phả, khi họ nhà Vô bị diệt thì bà đang trên đường rời khỏi kinh đô, nhờ vậy mà thoát chết. Mà con trai duy nhất của bà tức là chồng của Hà Tú lại có chí lớn, hơn nữa quá ngu trung, lúc nào cũng muốn lấy thân phận tổ tiên phò tá hoàng thương, cho nên ngay khi hắn thi đỗ Trạng hắn liền công bố danh phận của mình, ba ngày sau hắn bị người ta hãm hại mà vong mạng, Hà Tú mang theo con gái mới sinh của mình bỏ về thành Kim Ngư, tình cờ được các vị nguyên lão tìm thấy và bảo dưỡng. Cũng vì Hà Nhi là một trong những giọt máu cuối cùng của nhà họ Vô cho nên rất được người khác xem trọng, tương lai khi nàng lớn lên có thể dựa vào danh nghĩa đó mà khởi binh, tạo ra một phương thế lực cũng nên”
Vô Ưu thở dài, từ nhỏ Hà Nhi đã bệnh liên miên, sức khoẻ con bé cũng chả tốt gì, mà lại gánh vác trên vai trọng trách quá lớn, số phận của con bé không phải an nhàn lớn lên như bao đứa trẻ khác, số phận của con bé sớm đã không tránh khỏi hai chữ tranh đấu.
“Ra đó là lý do mọi người đều đối xử tốt với con bé, suy cho cùng thì cũng chỉ muốn lợi dung thân phận của con bé thôi sao? Đáng tiếc, con bé ngây ngô lại tưởng những kẻ xung quanh đều thật tâm với mình” Bạch Kỳ thở dài, phải có lý do họ mới sống ở thành phố dưới đất, không ai tự nhiên lại phải sống lén lút ở một nơi thế này cả.
“Thật ra Hà Nhi biết, và nó cũng tự nguyện gánh vác trọng trách này. Hà Nhi chỉ là một con bé, mọi người ai cũng biết nó có thể làm gì, tuy rằng với thân phận của con bé thì hẳn sẽ có rất nhiều ra tay tương trợ. Tuy nhiên, họ cũng không ép Hà Nhi, chính con bé đã tự quyết định sẽ trở thành thủ lãnh tương lai của mọi người, em sống ở đây từ nhỏ, lúc Hà Nhi còn nhỏ lúc nào em cũng bên cạnh con bé, mọi dằn vặt và cả quyết tâm của con bé. Em là người rõ nhất”
Bạch Kỳ trầm mặc không nói gì, ai cũng có mục đích riêng cả, việc có một thành phố tồn tại ở dưới mặt đất chắc chắn không giấu được tai mắt của triều đình, nhưng không ai có động thái gì cả tức là nơi này cũng không phải là nơi dễ dàng đánh ngã, chính xác mà nói, ở đây không ai là người hiền lành cả.
“A, Vô Ưu tỷ, ngươi về rồi” Bạch Kỳ vừa bước vào trong thành thị, vẫn là khung cảnh náo nhiệt như cũ, có mấy đứa trẻ đang rượt đuổi nhau trên đường phố, xa xa vẫn có kẻ buôn bán tấp nập, hôm nay Bạch Kỳ thấy cả Khuyết Nguyệt đang ngồi cạnh người con gái của hắn trên một băng ghế.
“Vô Ưu tỷ về rồi đây, còn mang rất nhiều bánh kẹo cho các ngươi nữa” Vô Ưu cười dịu dàng, nàng vội vã khom người xuống xoa đầu mấy đứa nhóc đang chạy ùa về phía nàng, trong cái túi vải căng đầy của nàng đầy những cái bánh được gói kỹ bằng lá chuối. mùi thơm của bánh làm cho mấy đứa nhóc chảy cả nước bọt.
“Sư tử nữ về rồi, sao rồi? Có ăn thịt được chàng nào chưa?” Khuyết Nguyệt từ xa thấy Vô Ưu thì vội vã vảy tay chào, người con gái ngồi kế bên hắn cũng ôm miệng cười duyên dáng. Vô Ưu đỏ cả mặt, nàng khom người xuống tháo giày của mình ném về phía Khuyết Nguyệt. Chiếc giày bay theo một vòng cung tuyệt đẹp, đáp thẳng vào mặt Khuyết Nguyệt làm hắn kêu lên một tiếng đau đớn, người con gái ngồi cạnh hắn phì cười, còn đám nhóc thì trầm trồ thán phục.
Thấy Bạch Kỳ nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, Vô Ưu đỏ cả mặt cúi mặt xuống. Sau đó, trong mấy hàng quán, thậm chí là ở trong nhà ùa ra cơ số người, có những người Bạch Kỳ chưa thấy qua lần nào. Từ đằng xa Hà Nhi chạy nhanh tới, Hà Tú thì chậm rãi đuổi theo sau.
“Vô Ưu tỷ, Bạch Kỳ huynh” Giọng con bé trong trẻo, vẻ mặt lanh lợi làm cho người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.
“A, Vô Ưu cầm nữ về, hôm nay nhất định phải tổ chức tiệc”
“Bà chằn lửa về rồi, mới vừa yên ắng được một chút mà lại sắp bị làm phiền” Gã nói câu đó bị ăn chiếc giày còn lại của Vô Ưu.
“Trở thành đệ nhất danh cầm uy phong quá mà, đâu còn nhớ ngày nào chúng ta dạy ngươi đánh đàn đâu. Thật là đáng buồn mà”
“Còn nhớ, khi xưa còn thay tả cho ngươi, vậy mà”
“Thôi mà dì Hồng, con lớn rồi mà, đừng đem chuyện cũ nhắc lại làm gì” Bạch Kỳ không ngờ Vô Ưu lại được đón tiếp tới thế, mọi người dù thường ngày khuôn mặt có nhăn nhó tới đâu đều nở nụ cười với Vô Ưu, mọi người vây quanh nàng, mấy đứa trẻ thì giơ tay đòi quà, người lớn thì tán gẫu, khen nàng đã xinh đẹp ra rồi.
Vô Ưu lui ra đằng sau, nét mặt hạnh phúc vô cùng.
“Vô Ưu tỷ, coi chừng a, sáng nay Khuyết Nguyệt huynh mới làm vỡ mấy mẩu đất” Một đứa trẻ mập mạp thấy Vô Ưu lui về phía sau thì lên tiếng cảnh báo.
Nhưng đã muộn, Vô Ưu ngã người ra đằng sau, tuỳ lúc đều có thể té xuống đất. Những tưởng Vô Ưu sẽ ngã ra đằng sau thì Bạch Kỳ đã đỡ cô lại, ánh mắt lạnh nhạt của hắn chạm vào ánh mắt nóng bỏng của Vô Ưu, Vô Ưu cũng không đứng dậy mà nở ra một nụ cười, sau đó mới thì thầm nói.
“Thật ra, nếu em là Hà Nhi, hay bất kỳ ai ở đây phải mang trọng trách của con bé đi chăng nữa, thì mọi người đều cam lòng. Cho dù biết mọi người lợi dụng mình, cho dù biết tương lai không yên bình, em vẫn sẽ vì mọi người mà gánh cái trọng trách này. Dù nhẹ tựa bông hồng, dù nặng như thái sơn, ngày nào còn em còn thở, còn bảo vệ chốn này”
“Tại sao chứ?” Bạch Kỳ hỏi nhỏ.
“Vì đây là nơi chúng ta gọi là nhà”
Bạch Kỳ đỏ mặt, chả biết vì sao nữa.
/75
|