Vô Ưu cảm thấy hơn này là một ngày tồi tệ, thành Kim Ngư mấy ngày này đông người kinh khủng. Từ sáng sớm tới tối khuya đều có hơn trăm người tấp nập ra vào, cảnh tượng náo nhiệt lại nhiều thêm phần nào. Hội Hát Bội sắp diễn ra cho nên người tứ phương tập trung lại để tham gia vào một trong những lễ hội lớn nhất nước.
Năm nào cũng vậy, người trong thành Kim Ngư đều chuẩn chị cho ngày hội này, tỷ lệ người ra vào thành là rất cao cho nên nhà trọ lúc nào cũng chật kín người, tửu lâu lúc nào cũng đông khách. Trên dòng sông Huệ, những con thuyền trang trí đủ loại đèn hoa đang lướt trên mặt nước. Ở trên đó vang ra những tiếng đàn, tiếng hát, mùi rượu vương vấn trong không khí khiến cho người đang đi bộ cũng ngà ngà say.
Vô Ưu rất ghét chốn đông người, càng ghét những cảnh ăn chơi đàng điếm. Tuy nhiên, vì kiếm tiền Vô Ưu phải đi đánh đán trên mấy con thuyền này. Sau đó phải chạy qua tửu lâu đánh vài bản, rồi lại lên xe ngựa ghé qua gia phủ của vài người có quyền thế mà đánh đàn. Tiếng đàn của nàng làm cho đám người đó ngất ngây, làm cho cuộc vui thêm vui nhưng lại làm cho Vô Ưu thêm chán nản.
Mãi tới rạng sáng, Vô Ưu mới lên xe ngựa về nhà. Tuy nhiên, Vô Ưu chống một tay nhìn ra ngoài cửa sổ, thành Kim Ngư chẳng lúc nào im lặng cả, tuy đã đi xa nhưng những ngọn đèn trời ở xa tít vẫn còn chiếu thử ánh sáng hoà nhoáng kia xuống, mùi rượu vướng vào không khí, vướng vào cả mái tóc và quần áo của Vô Ưu, nàng chỉ có thể thở dài, nàng cần tiền, rất rất nhiều tiền. Chỉ có tiền Vô Ưu mới có thể lo cho những đứa em của mình, cho chúng ăn học và ngày nào đó là thoát ra khỏi đây, khỏi cái đống bòng bong đáng ghét này.
Vô Ưu ngả người ra phía sau, nàng kéo rèm che cửa sổ lại. Chiếc rèm bằng lụa có đính mấy dây châu ngọc đắt giá kia cũng không làm cho tâm trạng này khá hơn chút nào, Vô Ưu muốn đi trên chiếc xe ngựa cũ, đã hỏng mất tấm rèm, chỉ có thể treo lên một tấm vải để che lại, không có kim tuyến và vàng bạc, chỉ có nàng cùng sư phụ, giống như ngày xưa.
Nhớ buổi diễn đầu tiên, sư phụ ở trên xe luôn động viên nàng, tuy hai tay Vô Ưu run lẩy bẩy nhưng nàng vẫn cắn chặt môi. Mười mấy năm cùng người ở trên đỉnh Núi Cấm, nàng đã nghe và biết nhiều chuyện về người, biết cả việc sư phụ rất ghét những cô gái đánh đàn tiếp rượu ở tửu lâu, thế mà sau cùng chính sư phụ lại dẫn nàng vào tửu lâu, để cho nàng biểu lộ cái tài năng nhiều năm qua chỉ có núi rừng va sư phụ được nghe.
Sư phụ thường bảo, đánh đàn là cái gì đó rất cao quý, âm nhạc là thứ mà tiền không mua được, nhưng nàng giờ chỉ đánh đàn vì tiền. Sư phụ nói, phụ nữ thực chất rất kiêu ngạo, tuy rằng có người vì tiền không tiếc bán rẻ thân thể, nhưng tâm tình của họ thì không hề rẻ mạt như thế. Phụ nữ, bị xã hội này đè ép, bị đặt xuống tận đáy xã hội,tài năng của họ, khí chất của họ và cả tình cảm của họ đều bị cái thứ gọi là “định kiến” bó buộc. Vô Ưu chán nản, nàng nhắm mắt muốn ngủ, ngày còn nhỏ sư phụ nói rất nhiều nhưng Vô Ưu nghe không hiểu, giờ sư phụ không nói gì cả, nhưng nàng lại hiểu ra rất nhiều điều.
Tiếng lộc cộc của móng ngựa va đập vào đất vậy mà lại êm ả như tiếng chuông gió, nhẹ nhàng đưa Vô Ưu vào giấc ngủ. Bỗng xe ngựa dừng lại đột ngột, Vô Ưu đang gật gù bị giật mình tỉnh giấc. Tiếng ngựa hú dài, làm cho Vô Ưu hoàn toàn tỉnh giấc, nàng lấy tay dụi mắt, sau đó đưa đầu ra cửa sổ nhìn.
“Ngươi có bị khùng không? Dừng ở giữa đường thế này, có ngày bị xe tông chết đó” Người lái xe ngựa chỉ tay vào một thanh niên gầy gò, thực chất tên kia nhìn giống ăn mày hơn. Trên người hắn mang một bộ áo bào màu trắng nhưng hết thảy đều đã rách nát hơn, trên đó lấm tấm mấy giọt máu. Bộ quần áo rách rưới dơ bẩn đã đành, đầu tóc của hắn còn khó coi hơn. Mái tóc dài nhưng đầy dầu như nhiều ngày rồi chưa gội, mặt mũi của hắn thì dính đầy đất đen. Gã đó đứng trước xe ngựa, nghe thấy người lái xe chửi mắng hắn chỉ gật đầu xin lỗi rồi né qua một bên.
Xe ngựa lại bắt đầu đi, Vô Ưu cũng đưa đầu ra ngoài nhìn, dù sao người ăn mày từ bên ngoài vào thành Kim Ngư mỗi ngày cũng không thiếu, những kẻ như thế đều chỉ sống nhờ trộm cắp, không có ai làm gì tốt cho xã hội, trở thành một kẻ đầu đường xó chợ đã đành, có khi còn ảnh hưởng tới cuộc sống của người khác.
Mái tóc dài của tên kia đã che đi đôi mắt của hắn, cho nên ấn tượng của Vô Ưu về người này là hết sức bê tha, xe ngựa chạy ngang người kia. Vô Ưu cũng đưa mắt ra nhìn người kia.
Gã đang đứng trên đường không di chuyển, trên tay cầm một miếng ngọc bội màu cam. Rốt cuộc, ánh sáng từ trăng trên cao mới rọi cho Vô Ưu thấy rõ khuôn mặt của hắn. Gã đó có một khuôn mặt khá công tử, bờ môi mỏng cùng sóng mũi cao cao. Ánh mắt của hắn, ánh mắt đang nhìn chăm chăm vào miếng ngọc bội kia đã hấp dẫn Vô Ưu.
Ánh mắt buồn bã như bị ma quỷ bắt mất hồn, nhưng trong ánh mắt ấy lại có một tia bâng khuâng, cứ như hắn đang cố nhớ ra thứ gì đó tuy nhiên lại chả thể làm được. Hình dáng của hắn trong mắt lúc này lại hơi bất cần, nhìn hắn như một công tử thất thời, cũng có phần giống một lãng khách quên đường về, gã đó cũng đưa đôi mắt lên nhìn về phía Vô Ưu.
Vô Ưu đột nhiên giật mình, ánh mắt của gã như một mũi kim châm sâu vào cơ thể Vô Ưu khiến cho cô giật mình. Bầu trời đã đổi sắc, ánh mặt trời đã bắt đầu xuất hiện, những tia nắng đầu ngày chiếu vào mặt gã. Vô Ưu nhoài người ra cửa sổ, nheo mắt nhìn cho kỹ gã kia.
Lúc hai ánh mắt chạm vào nhau, cả Bạch Kỳ và Vô Ưu cảm thấy trong người mình có một cái gì đó rộn rạo. Bạch Kỳ thì thấy người trước mắt hơi quen quen, còn Vô Ưu thì cảm thấy Bạch Kỳ thật đáng tin tưởng, cảm giác đó thật kỳ lạ, tin tưởng một người chỉ mới gặp lần đầu.
“Dừng xe, xe ngựa dừng lại. Mau lên, dừng xe” Gần như là ngay tức khắc, Bạch Kỳ và cả Vô Ưu cùng nói, người lái xe ngựa vội vã dừng lại, Vô Ưu đỏ cả mặt, chính nàng cũng không biết vì sao mình lại đỏ mặt nữa, nhìn khuôn mặt bê tha kia sao nàng cảm thấy thật hấp dẫn, da gà trên người Vô Ưu nổi đầy cả lên.
Vô Ưu vội vã ngồi lại ngay ngắn trong xe, tay nàng chỉnh lại mái tóc hơi rối, nàng dùng khăn tay lau đi mồ hôi trên tán, sau đó Vô Ưu còn cẩn thận lấy một thỏi son ít khi dùng bôi lên môi mình. Vô Ưu chỉnh sửa lại áo quần của mình, sau đó còn lấy gương ra xem mình như thế nào.
Tim Vô Ưu đập thình thịch, nàng chả hiểu tại sao cơ thể mình lại hành động như thế nữa, vào cái khoảng khắc ngắn ngủi Vô Ưu mắt chạm mắt cùng người thanh niên kia, nàng cảm thấy cơ thể mình như mất đi tự chủ, không tự chủ được lúc nào cũng đưa mắt về hắn. Không giống như nàng tưởng tượng, Vô Ưu những tưởng người làm cho trái tim mình đập phải là một công tử quyền quý nhưng hiểu chuyện, quần áo chỉnh tề, không xem thường phụ nữ và đặc biệt là thông tường âm luật để cùng nàng trao đổi.
Vô Ưu nghe thấy tiếng bước chân mỗi lúc một gần, cả mặt Vô Ưu đỏ bừng, hai tay nàng bấu vào trong váy, từ trước tới giờ, chưa bao giờ Vô Ưu trải qua cảm giác này cả. Vô Ưu vội vàng ngồi thẳng lưng, khuôn mặt ra vẻ lạnh lùng, chỉ cần tên kia bắt chuyện với nàng, nàng sẽ vờ như không quan tâm hắn.
Nhưng không, Bạch Kỳ đi thẳng qua cửa sổ mà không thèm liếc mắt ngó nhìn Vô Ưu, trong phút chốc nàng cảm thấy hơi hụt hẫng, sau đó lại cảm thấy có chút tức giận, nàng muốn lao ra ngoài dùng cây đàn hai dây mới mua gõ thẳng vào đầu tên này. Rất may, cảm giác đó đã được Vô Ưu kiềm lại được.
“Cho ta hỏi, tới phố Lồng Đèn thì đi đường nào vậy?” Bạch Kỳ chống tay lên thành xe ngựa, gã lái xe nhìn hắn bằng ánh mắt khó chịu nhưng Bạch Kỳ không để tâm cho lắm, gã lái xe đang bực dọc vì phải về nhà trễ nay lại bị một tên ăn mày chặn đường, hắn muốn chửi Bạch Kỳ một lần cho thật đã đời, tuy nhiên lúc hắn vừa mở miệng ra thì Bạch Kỳ đã đưa tay chặn lại.
“Ta biết là ngươi muốn chửi ta một trận lắm, nhưng có thể trả lời câu hỏi trước của ta được không?” Nụ cười của Bạch Kỳ phát huy tác dụng, sự bực dọc của người lái xe đã dịu đi phần nào.
“Đi thẳng ra tới trung tâm, gần đó có một cái chợ, trong chợ có một dãy phố chuyên bán đèn lồng rất lớn, đó là nơi ngươi cần tìm” Người lái xe sau khi chỉ đường cho Bạch Kỳ thì nở lại một nụ cười thân thiện. Đánh kẻ chạy đi, ai đi đánh kẻ chạy lại.
“À, cảm ơn huynh. Ta xin đi trước, chúc huynh có một ngày mới vui vẻ” Bạch Kỳ theo bản năng làm động tác xoè quạt, nhưng nhận ra mình không có quạt cho nên Bạch Kỳ lúng túng bỏ tay xuống. Sau đó vẫy tay chào người lái xe, xe lại chạy đi.
Vô Ưu đang cảm thấy rất bực mình, từ trước tới giờ người theo đuổi nàng rất nhiều, nhưng chẳng có ai làm cho Vô Ưu sinh ra cảm xúc đặc biệt cả, nàng không ngờ khi gặp được một kẻ khiến cho nàng cảm thấy đặc biệt lại chẳng để ý tới nàng.
“Cô nương” Khi xe chạy ngang qua Bạch Kỳ, hắn mới gọi nhỏ.
“Cái gì?” Vô Ưu có hơi lớn tiếng nói, nhưng rồi nàng cũng tự cúi đầu đỏ mặt.
“Cô nương đẹp lắm” Bạch Kỳ chỉ nói thế rồi quay lưng bước đi, Vô Ưu cũng không kêu xe dừng lại, cũng chẳng nhoái người lên nhìn Bạch Kỳ nữa. Nàng còn đi, suy nghĩ mãi không biết thứ cảm xúc vừa xuất hiện rốt cuộc là thứ gì?
Sao mọi chán nản của nàng lại biến đi hết rồi?
Nàng thấy lạ.
Năm nào cũng vậy, người trong thành Kim Ngư đều chuẩn chị cho ngày hội này, tỷ lệ người ra vào thành là rất cao cho nên nhà trọ lúc nào cũng chật kín người, tửu lâu lúc nào cũng đông khách. Trên dòng sông Huệ, những con thuyền trang trí đủ loại đèn hoa đang lướt trên mặt nước. Ở trên đó vang ra những tiếng đàn, tiếng hát, mùi rượu vương vấn trong không khí khiến cho người đang đi bộ cũng ngà ngà say.
Vô Ưu rất ghét chốn đông người, càng ghét những cảnh ăn chơi đàng điếm. Tuy nhiên, vì kiếm tiền Vô Ưu phải đi đánh đán trên mấy con thuyền này. Sau đó phải chạy qua tửu lâu đánh vài bản, rồi lại lên xe ngựa ghé qua gia phủ của vài người có quyền thế mà đánh đàn. Tiếng đàn của nàng làm cho đám người đó ngất ngây, làm cho cuộc vui thêm vui nhưng lại làm cho Vô Ưu thêm chán nản.
Mãi tới rạng sáng, Vô Ưu mới lên xe ngựa về nhà. Tuy nhiên, Vô Ưu chống một tay nhìn ra ngoài cửa sổ, thành Kim Ngư chẳng lúc nào im lặng cả, tuy đã đi xa nhưng những ngọn đèn trời ở xa tít vẫn còn chiếu thử ánh sáng hoà nhoáng kia xuống, mùi rượu vướng vào không khí, vướng vào cả mái tóc và quần áo của Vô Ưu, nàng chỉ có thể thở dài, nàng cần tiền, rất rất nhiều tiền. Chỉ có tiền Vô Ưu mới có thể lo cho những đứa em của mình, cho chúng ăn học và ngày nào đó là thoát ra khỏi đây, khỏi cái đống bòng bong đáng ghét này.
Vô Ưu ngả người ra phía sau, nàng kéo rèm che cửa sổ lại. Chiếc rèm bằng lụa có đính mấy dây châu ngọc đắt giá kia cũng không làm cho tâm trạng này khá hơn chút nào, Vô Ưu muốn đi trên chiếc xe ngựa cũ, đã hỏng mất tấm rèm, chỉ có thể treo lên một tấm vải để che lại, không có kim tuyến và vàng bạc, chỉ có nàng cùng sư phụ, giống như ngày xưa.
Nhớ buổi diễn đầu tiên, sư phụ ở trên xe luôn động viên nàng, tuy hai tay Vô Ưu run lẩy bẩy nhưng nàng vẫn cắn chặt môi. Mười mấy năm cùng người ở trên đỉnh Núi Cấm, nàng đã nghe và biết nhiều chuyện về người, biết cả việc sư phụ rất ghét những cô gái đánh đàn tiếp rượu ở tửu lâu, thế mà sau cùng chính sư phụ lại dẫn nàng vào tửu lâu, để cho nàng biểu lộ cái tài năng nhiều năm qua chỉ có núi rừng va sư phụ được nghe.
Sư phụ thường bảo, đánh đàn là cái gì đó rất cao quý, âm nhạc là thứ mà tiền không mua được, nhưng nàng giờ chỉ đánh đàn vì tiền. Sư phụ nói, phụ nữ thực chất rất kiêu ngạo, tuy rằng có người vì tiền không tiếc bán rẻ thân thể, nhưng tâm tình của họ thì không hề rẻ mạt như thế. Phụ nữ, bị xã hội này đè ép, bị đặt xuống tận đáy xã hội,tài năng của họ, khí chất của họ và cả tình cảm của họ đều bị cái thứ gọi là “định kiến” bó buộc. Vô Ưu chán nản, nàng nhắm mắt muốn ngủ, ngày còn nhỏ sư phụ nói rất nhiều nhưng Vô Ưu nghe không hiểu, giờ sư phụ không nói gì cả, nhưng nàng lại hiểu ra rất nhiều điều.
Tiếng lộc cộc của móng ngựa va đập vào đất vậy mà lại êm ả như tiếng chuông gió, nhẹ nhàng đưa Vô Ưu vào giấc ngủ. Bỗng xe ngựa dừng lại đột ngột, Vô Ưu đang gật gù bị giật mình tỉnh giấc. Tiếng ngựa hú dài, làm cho Vô Ưu hoàn toàn tỉnh giấc, nàng lấy tay dụi mắt, sau đó đưa đầu ra cửa sổ nhìn.
“Ngươi có bị khùng không? Dừng ở giữa đường thế này, có ngày bị xe tông chết đó” Người lái xe ngựa chỉ tay vào một thanh niên gầy gò, thực chất tên kia nhìn giống ăn mày hơn. Trên người hắn mang một bộ áo bào màu trắng nhưng hết thảy đều đã rách nát hơn, trên đó lấm tấm mấy giọt máu. Bộ quần áo rách rưới dơ bẩn đã đành, đầu tóc của hắn còn khó coi hơn. Mái tóc dài nhưng đầy dầu như nhiều ngày rồi chưa gội, mặt mũi của hắn thì dính đầy đất đen. Gã đó đứng trước xe ngựa, nghe thấy người lái xe chửi mắng hắn chỉ gật đầu xin lỗi rồi né qua một bên.
Xe ngựa lại bắt đầu đi, Vô Ưu cũng đưa đầu ra ngoài nhìn, dù sao người ăn mày từ bên ngoài vào thành Kim Ngư mỗi ngày cũng không thiếu, những kẻ như thế đều chỉ sống nhờ trộm cắp, không có ai làm gì tốt cho xã hội, trở thành một kẻ đầu đường xó chợ đã đành, có khi còn ảnh hưởng tới cuộc sống của người khác.
Mái tóc dài của tên kia đã che đi đôi mắt của hắn, cho nên ấn tượng của Vô Ưu về người này là hết sức bê tha, xe ngựa chạy ngang người kia. Vô Ưu cũng đưa mắt ra nhìn người kia.
Gã đang đứng trên đường không di chuyển, trên tay cầm một miếng ngọc bội màu cam. Rốt cuộc, ánh sáng từ trăng trên cao mới rọi cho Vô Ưu thấy rõ khuôn mặt của hắn. Gã đó có một khuôn mặt khá công tử, bờ môi mỏng cùng sóng mũi cao cao. Ánh mắt của hắn, ánh mắt đang nhìn chăm chăm vào miếng ngọc bội kia đã hấp dẫn Vô Ưu.
Ánh mắt buồn bã như bị ma quỷ bắt mất hồn, nhưng trong ánh mắt ấy lại có một tia bâng khuâng, cứ như hắn đang cố nhớ ra thứ gì đó tuy nhiên lại chả thể làm được. Hình dáng của hắn trong mắt lúc này lại hơi bất cần, nhìn hắn như một công tử thất thời, cũng có phần giống một lãng khách quên đường về, gã đó cũng đưa đôi mắt lên nhìn về phía Vô Ưu.
Vô Ưu đột nhiên giật mình, ánh mắt của gã như một mũi kim châm sâu vào cơ thể Vô Ưu khiến cho cô giật mình. Bầu trời đã đổi sắc, ánh mặt trời đã bắt đầu xuất hiện, những tia nắng đầu ngày chiếu vào mặt gã. Vô Ưu nhoài người ra cửa sổ, nheo mắt nhìn cho kỹ gã kia.
Lúc hai ánh mắt chạm vào nhau, cả Bạch Kỳ và Vô Ưu cảm thấy trong người mình có một cái gì đó rộn rạo. Bạch Kỳ thì thấy người trước mắt hơi quen quen, còn Vô Ưu thì cảm thấy Bạch Kỳ thật đáng tin tưởng, cảm giác đó thật kỳ lạ, tin tưởng một người chỉ mới gặp lần đầu.
“Dừng xe, xe ngựa dừng lại. Mau lên, dừng xe” Gần như là ngay tức khắc, Bạch Kỳ và cả Vô Ưu cùng nói, người lái xe ngựa vội vã dừng lại, Vô Ưu đỏ cả mặt, chính nàng cũng không biết vì sao mình lại đỏ mặt nữa, nhìn khuôn mặt bê tha kia sao nàng cảm thấy thật hấp dẫn, da gà trên người Vô Ưu nổi đầy cả lên.
Vô Ưu vội vã ngồi lại ngay ngắn trong xe, tay nàng chỉnh lại mái tóc hơi rối, nàng dùng khăn tay lau đi mồ hôi trên tán, sau đó Vô Ưu còn cẩn thận lấy một thỏi son ít khi dùng bôi lên môi mình. Vô Ưu chỉnh sửa lại áo quần của mình, sau đó còn lấy gương ra xem mình như thế nào.
Tim Vô Ưu đập thình thịch, nàng chả hiểu tại sao cơ thể mình lại hành động như thế nữa, vào cái khoảng khắc ngắn ngủi Vô Ưu mắt chạm mắt cùng người thanh niên kia, nàng cảm thấy cơ thể mình như mất đi tự chủ, không tự chủ được lúc nào cũng đưa mắt về hắn. Không giống như nàng tưởng tượng, Vô Ưu những tưởng người làm cho trái tim mình đập phải là một công tử quyền quý nhưng hiểu chuyện, quần áo chỉnh tề, không xem thường phụ nữ và đặc biệt là thông tường âm luật để cùng nàng trao đổi.
Vô Ưu nghe thấy tiếng bước chân mỗi lúc một gần, cả mặt Vô Ưu đỏ bừng, hai tay nàng bấu vào trong váy, từ trước tới giờ, chưa bao giờ Vô Ưu trải qua cảm giác này cả. Vô Ưu vội vàng ngồi thẳng lưng, khuôn mặt ra vẻ lạnh lùng, chỉ cần tên kia bắt chuyện với nàng, nàng sẽ vờ như không quan tâm hắn.
Nhưng không, Bạch Kỳ đi thẳng qua cửa sổ mà không thèm liếc mắt ngó nhìn Vô Ưu, trong phút chốc nàng cảm thấy hơi hụt hẫng, sau đó lại cảm thấy có chút tức giận, nàng muốn lao ra ngoài dùng cây đàn hai dây mới mua gõ thẳng vào đầu tên này. Rất may, cảm giác đó đã được Vô Ưu kiềm lại được.
“Cho ta hỏi, tới phố Lồng Đèn thì đi đường nào vậy?” Bạch Kỳ chống tay lên thành xe ngựa, gã lái xe nhìn hắn bằng ánh mắt khó chịu nhưng Bạch Kỳ không để tâm cho lắm, gã lái xe đang bực dọc vì phải về nhà trễ nay lại bị một tên ăn mày chặn đường, hắn muốn chửi Bạch Kỳ một lần cho thật đã đời, tuy nhiên lúc hắn vừa mở miệng ra thì Bạch Kỳ đã đưa tay chặn lại.
“Ta biết là ngươi muốn chửi ta một trận lắm, nhưng có thể trả lời câu hỏi trước của ta được không?” Nụ cười của Bạch Kỳ phát huy tác dụng, sự bực dọc của người lái xe đã dịu đi phần nào.
“Đi thẳng ra tới trung tâm, gần đó có một cái chợ, trong chợ có một dãy phố chuyên bán đèn lồng rất lớn, đó là nơi ngươi cần tìm” Người lái xe sau khi chỉ đường cho Bạch Kỳ thì nở lại một nụ cười thân thiện. Đánh kẻ chạy đi, ai đi đánh kẻ chạy lại.
“À, cảm ơn huynh. Ta xin đi trước, chúc huynh có một ngày mới vui vẻ” Bạch Kỳ theo bản năng làm động tác xoè quạt, nhưng nhận ra mình không có quạt cho nên Bạch Kỳ lúng túng bỏ tay xuống. Sau đó vẫy tay chào người lái xe, xe lại chạy đi.
Vô Ưu đang cảm thấy rất bực mình, từ trước tới giờ người theo đuổi nàng rất nhiều, nhưng chẳng có ai làm cho Vô Ưu sinh ra cảm xúc đặc biệt cả, nàng không ngờ khi gặp được một kẻ khiến cho nàng cảm thấy đặc biệt lại chẳng để ý tới nàng.
“Cô nương” Khi xe chạy ngang qua Bạch Kỳ, hắn mới gọi nhỏ.
“Cái gì?” Vô Ưu có hơi lớn tiếng nói, nhưng rồi nàng cũng tự cúi đầu đỏ mặt.
“Cô nương đẹp lắm” Bạch Kỳ chỉ nói thế rồi quay lưng bước đi, Vô Ưu cũng không kêu xe dừng lại, cũng chẳng nhoái người lên nhìn Bạch Kỳ nữa. Nàng còn đi, suy nghĩ mãi không biết thứ cảm xúc vừa xuất hiện rốt cuộc là thứ gì?
Sao mọi chán nản của nàng lại biến đi hết rồi?
Nàng thấy lạ.
/75
|